Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-15
CHƯƠNG 15: KHÔNG QUAN TÂM
CHƯƠNG 15: KHÔNG QUAN TÂM
Mai Thuỳ Hân nằm mơ, trong mộng, cô lại trở về quê nhà, trở về nơi sân trường trung học thân quen. Nơi anh Hoàng mặc sơ mi trắng đứng dưới nắng vô cùng rực rỡ là thế, vóc dáng anh cao lớn kiên cường, kiêu ngạo đến vậy. Hàm răng trắng chỉnh tề, nở nụ cười rực rỡ, nói với cô: “Hân à, chạy mau, sắp muộn rồi!”
Mai Thùy Hân giật mình tỉnh lại, đã gần 7 0, sáng hôm nay cô còn có giờ học, từ nhà đến trường phải mất hơn hai mươi phút, nếu không sở nhanh sẽ muộn học mất!
Mai Thuỳ Hân dùng tốc độ ánh sáng xoay người rời giường, đánh răng rửa mặt, mặc chiếc váy vải xanh đã bị giặt đến trắng bệch, túm lấy cặp sách rồi chạy đến trường. Để tiết kiệm tiền thuê nhà, cô thà ở tại một căn nhà trong khu ổ chuột.
Trước bến xe đã có cả một đoàn người đang xếp hàng. Mai Thuỳ Hân thở dài, đứng ở sau cùng. Bỗng nhiên lại nhớ tới lời anh Hoàng nói trong mơ: “Hân à, chạy mau, sắp muộn rồi!”
Đúng vậy, từ sau khi việc làm ăn của ba bị phá sản, cuộc đời cô vẫn luôn trong cảnh chạy trốn không ngừng. Chạy mau chạy mau! Bất kể làm gì, cũng đều phải dốc toàn bộ sức bình sinh.
Cô lựa chọn tất cả những chương trình học có thể, sau khi học xong còn làm thêm ba công việc, mệt đến mức sức cùng lực kiệt cũng không dám nghỉ ngơi. Cô đã không còn là lá ngọc cành vàng nhà họ Mai được người ta hâm mộ nữa, chỉ có không ngừng chạy nhanh, mới không bị gánh nặng cuộc sống ép đến suy sụp.
Anh Hoàng, nếu gặp lại, anh còn nhận ra em không?
Mai Thuỳ Hân thì thầm dưới đáy lòng, con ngươi trong trẻo cũng phủ kín một tầng hơi nước thật mỏng. Anh Hoàng của cô, còn nhớ tới cô không?
Mai Thuỳ Hân khẽ hất tóc, đem những nỗi thương cảm này áp xuống chỗ sâu nhất trong lòng rồi tự nói với mình, không được yếu đuối. Ba đang ngã bệnh nằm trên giường, không cho phép cô có chút yếu đuối nào!
Xe buýt còn chưa tới, Mai Thuỳ Hân đã sốt ruột đến mức giậm chân. Hai tiết học sáng hôm nay vô cùng quan trọng, nghe nói thầy giáo đã mời học sinh mà ông hài lòng nhất tới, hệ thống lại các bước thực hành lấy tin tức cho bọn họ, đây là cơ hội vô cùng hiếm có, sao có thể đến trễ được!
“Bíp…” Bên cạnh truyền tới tiếng còi ô tô. Ồ, có lẽ là cản đường của người khác rồi. Mai Thuỳ Hân nhanh chóng di chuyển vị trí, mắt vẫn chăm chú nhìn về hướng xe buýt tới.
“Bíp…” Tiếng còi ô tô lại vang lên. Mai Thuỳ Hân cau mày, nhìn vị trí dưới chân mình, không chắn đường của người khác mà, với lại đây là đường của xe buýt, xe tư nhân sao có thể chạy vào đây được? Cô không thèm để ý nhón chân lên, trong lòng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chỉ mong bóng dáng xe buýt xuất hiện nhanh một chút.
“Bíp…” Còi ô tô không hề nao núng vang lên lần nữa!
“Có xe thì giỏi lắm sao!” Mai Thuỳ Hân nói thầm một câu trong lòng, không nhịn được mà quay đầu lại: “Bíp cái gì mà bíp! Tôi không hề cản đường của anh mà!”
Cửa sổ xe Lamborghini chậm rãi hạ xuống, Trịnh Thiên Ngọc một tay cầm vô lăng, một tay rảnh rỗi đặt trên cửa sổ xe. Hai tròng mắt hắn loé sáng, khoé miệng mỉm cười đầy ranh mãnh.
Mai Thuỳ Hân ngây người trong ba giây, sau đó lập tức phản ứng lại. Đối với kẻ đáng ghét thì biện pháp tốt nhất chính là không quan tâm!
Mai Thuỳ Hân nghiêng đầu qua chỗ khác, trực tiếp coi Trịnh Thiên Ngọc là không khí! Cô tiếp tục đứng xếp hàng, đợi xe buýt tới. Ngay cả khoé mắt cũng không thèm quét tới Trịnh Thiên Ngọc dù chỉ một chút.
Đôi mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc nhíu lại đầy nguy hiểm. Cô gái này không thèm nhìn thẳng vào hắn! Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy! Cô ta cần phải được dạy bảo thật tốt!
Trịnh Thiên Ngọc lái xe tới bên cạnh Mai Thuỳ Hân, trực tiếp tự tay mở cửa xe ghế phó lái, rồi dùng giọng nói lạnh lùng bảo: “Mai Thuỳ Hân, lên đi!”
“...?” Sao hắn lại biết tên của cô? Mai Thuỳ Hân kinh ngạc quay đầu, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy tò mò.
Dưới nắng mai, đôi mắt đen nhánh trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô đặc biệt sáng ngời, cái miệng xinh xắn hồng nhuận vì kinh ngạc mà hơi hé mở, trông bộ dạng ngây thơ như con nít.
CHƯƠNG 15: KHÔNG QUAN TÂM
Mai Thuỳ Hân nằm mơ, trong mộng, cô lại trở về quê nhà, trở về nơi sân trường trung học thân quen. Nơi anh Hoàng mặc sơ mi trắng đứng dưới nắng vô cùng rực rỡ là thế, vóc dáng anh cao lớn kiên cường, kiêu ngạo đến vậy. Hàm răng trắng chỉnh tề, nở nụ cười rực rỡ, nói với cô: “Hân à, chạy mau, sắp muộn rồi!”
Mai Thùy Hân giật mình tỉnh lại, đã gần 7
Mai Thuỳ Hân dùng tốc độ ánh sáng xoay người rời giường, đánh răng rửa mặt, mặc chiếc váy vải xanh đã bị giặt đến trắng bệch, túm lấy cặp sách rồi chạy đến trường. Để tiết kiệm tiền thuê nhà, cô thà ở tại một căn nhà trong khu ổ chuột.
Trước bến xe đã có cả một đoàn người đang xếp hàng. Mai Thuỳ Hân thở dài, đứng ở sau cùng. Bỗng nhiên lại nhớ tới lời anh Hoàng nói trong mơ: “Hân à, chạy mau, sắp muộn rồi!”
Đúng vậy, từ sau khi việc làm ăn của ba bị phá sản, cuộc đời cô vẫn luôn trong cảnh chạy trốn không ngừng. Chạy mau chạy mau! Bất kể làm gì, cũng đều phải dốc toàn bộ sức bình sinh.
Cô lựa chọn tất cả những chương trình học có thể, sau khi học xong còn làm thêm ba công việc, mệt đến mức sức cùng lực kiệt cũng không dám nghỉ ngơi. Cô đã không còn là lá ngọc cành vàng nhà họ Mai được người ta hâm mộ nữa, chỉ có không ngừng chạy nhanh, mới không bị gánh nặng cuộc sống ép đến suy sụp.
Anh Hoàng, nếu gặp lại, anh còn nhận ra em không?
Mai Thuỳ Hân thì thầm dưới đáy lòng, con ngươi trong trẻo cũng phủ kín một tầng hơi nước thật mỏng. Anh Hoàng của cô, còn nhớ tới cô không?
Mai Thuỳ Hân khẽ hất tóc, đem những nỗi thương cảm này áp xuống chỗ sâu nhất trong lòng rồi tự nói với mình, không được yếu đuối. Ba đang ngã bệnh nằm trên giường, không cho phép cô có chút yếu đuối nào!
Xe buýt còn chưa tới, Mai Thuỳ Hân đã sốt ruột đến mức giậm chân. Hai tiết học sáng hôm nay vô cùng quan trọng, nghe nói thầy giáo đã mời học sinh mà ông hài lòng nhất tới, hệ thống lại các bước thực hành lấy tin tức cho bọn họ, đây là cơ hội vô cùng hiếm có, sao có thể đến trễ được!
“Bíp…” Bên cạnh truyền tới tiếng còi ô tô. Ồ, có lẽ là cản đường của người khác rồi. Mai Thuỳ Hân nhanh chóng di chuyển vị trí, mắt vẫn chăm chú nhìn về hướng xe buýt tới.
“Bíp…” Tiếng còi ô tô lại vang lên. Mai Thuỳ Hân cau mày, nhìn vị trí dưới chân mình, không chắn đường của người khác mà, với lại đây là đường của xe buýt, xe tư nhân sao có thể chạy vào đây được? Cô không thèm để ý nhón chân lên, trong lòng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chỉ mong bóng dáng xe buýt xuất hiện nhanh một chút.
“Bíp…” Còi ô tô không hề nao núng vang lên lần nữa!
“Có xe thì giỏi lắm sao!” Mai Thuỳ Hân nói thầm một câu trong lòng, không nhịn được mà quay đầu lại: “Bíp cái gì mà bíp! Tôi không hề cản đường của anh mà!”
Cửa sổ xe Lamborghini chậm rãi hạ xuống, Trịnh Thiên Ngọc một tay cầm vô lăng, một tay rảnh rỗi đặt trên cửa sổ xe. Hai tròng mắt hắn loé sáng, khoé miệng mỉm cười đầy ranh mãnh.
Mai Thuỳ Hân ngây người trong ba giây, sau đó lập tức phản ứng lại. Đối với kẻ đáng ghét thì biện pháp tốt nhất chính là không quan tâm!
Mai Thuỳ Hân nghiêng đầu qua chỗ khác, trực tiếp coi Trịnh Thiên Ngọc là không khí! Cô tiếp tục đứng xếp hàng, đợi xe buýt tới. Ngay cả khoé mắt cũng không thèm quét tới Trịnh Thiên Ngọc dù chỉ một chút.
Đôi mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc nhíu lại đầy nguy hiểm. Cô gái này không thèm nhìn thẳng vào hắn! Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối xử với hắn như vậy! Cô ta cần phải được dạy bảo thật tốt!
Trịnh Thiên Ngọc lái xe tới bên cạnh Mai Thuỳ Hân, trực tiếp tự tay mở cửa xe ghế phó lái, rồi dùng giọng nói lạnh lùng bảo: “Mai Thuỳ Hân, lên đi!”
“...?” Sao hắn lại biết tên của cô? Mai Thuỳ Hân kinh ngạc quay đầu, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy tò mò.
Dưới nắng mai, đôi mắt đen nhánh trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô đặc biệt sáng ngời, cái miệng xinh xắn hồng nhuận vì kinh ngạc mà hơi hé mở, trông bộ dạng ngây thơ như con nít.