Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-136
CHƯƠNG 136: MỪNG KHÔN KỂ XIẾT
CHƯƠNG 136: MỪNG KHÔN KỂ XIẾT
Từ tối qua mãi cho đến bây giờ, Mai Thùy Hân căn bản không ăn được gì, còn triền miên không dứt với Trịnh Thiên Ngọc mấy lần, cô đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi!
"Ục ục..." Trong bụng phát ra tiếng kêu nhỏ, bụng của cô bắt đầu phản đối rồi.
Trịnh Thiên Ngọc cũng nghe được tiếng kêu này. Anh cười xấu xa nhìn Mai Thùy Hân. Gương mặt nhỏ nhắn của Mai Thùy Hân lập tức đỏ lựng. Thật đúng là! Bụng đói kêu ùng ục không phải là chuyện bình thường sao? Cười cái gì mà cười?
Cô hung hăng trừng mắt với Trịnh Thiên Ngọc.
"Cô gái nhỏ, em đói bụng rồi sao? Anh đã gọi thức ăn cho em rồi." Trịnh Thiên Ngọc cưng chiều vuốt ve mái tóc của cô, đôi môi lại dán lên cổ cô chậm rãi hôn xuống.
Đây là cô gái nhỏ của anh, anh có yêu thế nào cũng không thấy đủ, có hôn bao nhiêu cũng không thấy chán.
"Không cần đâu. Em hẹn với Cẩm Tâm cùng ăn cơm trưa rồi." Mai Thùy Hân không do dự từ chối ngay.
"Nghe lời anh. Cứ ăn ở trong phòng. Chỗ đó của em vẫn còn đang xức thuốc đấy. Nhà ăn lại xa, em đi tới đó bằng cách nào?" Trịnh Thiên Ngọc không cho Mai Thùy Hân đi ra ngoài.
"Không sao, em đi chậm một chút." Mai Thùy Hân có rất nhiều lời muốn nói với Cẩm Tâm. Cô còn muốn hỏi Cẩm Tâm và Bùi Tuấn đã phát triển tới mức độ nào rồi, tối qua thấy hai người rất mờ ám đấy.
Nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc cau mày không thích. Mai Thùy Hân vội vàng hôn lên mặt anh: "Thiên Ngọc à, có được không? Em sẽ rất cẩn thận."
Mai Thùy Hân rất ít khi chủ động, được cô hôn, nghe cô nũng nịu, nói năng dịu dàng, Trịnh Thiên Ngọc mềm lòng ngay lập tức.
"Vậy cũng được. Anh sẽ gọi thêm Bùi Tuấn, bốn người cùng đi ăn." Trịnh Thiên Ngọc bắt đầu gọi điện thoại cho Bùi Tuấn.
Cẩm Tâm đã sớm ngồi chờ Mai Thùy Hân ở nhà ăn. Nhìn thấy Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc còn có Bùi Tuấn cùng đi tới, vẻ mặt cô hơi thay đổi.
Trên mặt Bùi Tuấn vẫn là nụ cười phong lưu phóng túng thường ngày, nhìn không ra bất kỳ vẻ khác thường nào. Nhưng trong lòng Cẩm Tâm lại cảm thấy rất khó chịu, cô vẫn còn chưa nghĩ xong nên đối mặt với Bùi Tuấn như thế nào.
"Cẩm Tâm!" Trịnh Thiên Ngọc chào Cẩm Tâm một tiếng. Trước mặt của Mai Thùy Hân, đương nhiên anh phải biểu hiện cho thật tốt. Dù sao anh cũng chỉ là bạn trai thử, còn phải quan sát một tháng lận.
Cẩm Tâm khẽ mỉm cười với Trịnh Thiên Ngọc, nhưng cô cố kìm nén không nhìn gương mặt của Bùi Tuấn.
Nhưng Bùi Tuấn lại chỉ hờ hững gật đầu với Cẩm Tâm, cười cười, sau đó ngồi xuống.
Nụ cười kia, hoàn toàn giống như đối xử với một người bạn bình thường, không ai nhìn ra được, tối qua anh ta vẫn còn nói lời tâm tình nóng bỏng với Cẩm Tâm đấy.
Giận dữ và tủi thân dâng lên trong lòng, Cẩm Tâm siết chặt bàn tay đang để dưới gầm bàn. Cô rất muốn đứng dậy rời đi, nhưng nể mặt Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc cô đành phải nhịn.
Bữa trưa rất phong phú, được làm theo tiêu chuẩn cao nhất của khu du lịch suối nước nóng.
"Em ăn cá đi." Trịnh Thiên Ngọc gắp cho Mai Thùy Hân một miếng cá, tỉ mỉ gỡ xương xong mới đưa đến miệng của Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân hơi luống cuống, anh đang làm gì thế? Khoe tình cảm trước mặt mọi người sao? Bên cạnh còn Cẩm Tâm và Bùi Tuấn nữa đấy. Trịnh Thiên Ngọc đúng là không biết xấu hổ mà.
"Anh để trong bát em là được rồi. Em sẽ tự ăn." Mai Thùy Hân hơi nghiêng đầu né tránh đôi đũa mà Trịnh Thiên Ngọc đã đưa tới miệng cô.
Nhìn hành động thân mật của hai người, Cẩm Tâm đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi chua xót. Tuy Trịnh Thiên Ngọc rất bá đạo nhưng anh đối xử với Mai Thùy Hân là thật lòng yêu thương, chiều chuộng, đúng là khiến người ta ước ao…
Cẩm Tâm len lén liếc nhìn Bùi Tuấn, nhưng lại thấy Bùi Tuấn căn bản không chú ý tới Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân, anh ta chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Nhìn thấy ngón tay anh đang lướt trên màn hình, chắc hẳn là đang gửi tin nhắn, đã vậy trên mặt còn mang theo nụ cười. Cẩm Tâm rất quen thuộc với nụ cười kia, đó là nụ cười chỉ dành cho những người thân mật nhất mới có.
Lòng cô đau nhói, Bùi Tuấn là đang gửi tin nhắn cho ai? Đối phương lại là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người nào nữa đây?
Bùi Tuấn đang ăn cơm bỗng nhiên nhận được tin nhắn của em gái Bùi Điệp: "Anh à, anh đang làm gì thế? Ngày kia em bay về nước. Em sẽ về cùng với Thiên Hy. Đến lúc đó anh và anh Thiên Ngọc phải đi đón bọn em đó!"
Nhóc con cuối cùng cũng chịu về rồi. Bùi Tuấn nở nụ cười cưng chiều rồi gửi tin nhắn cho Bùi Điệp: "Được. Anh cả nhất định sẽ đi đón em. Đi đường chú ý an toàn."
Bùi Tuấn trả lời tin nhắn xong ngẩng đầu chuẩn bị ăn cơm tiếp, nhưng lại chạm phải ánh nhìn của Cẩm Tâm.
Trái tim Cẩm Tâm nảy lên, cô hốt hoảng cụp mắt xuống.
Cẩm Tâm hoảng loạn né tránh làm Bùi Tuấn hiểu lầm là cô đang lạnh lùng với anh. Mày rậm nhăn lại, anh chẳng làm gì cô, sao cô lại lạnh lùng với anh như vậy? Thái độ của cô giống như tối qua chưa từng có chuyện cô mềm nhũn nằm dưới thân anh rên nhẹ.
Sáng sớm cô vô duyên vô cớ khóc lóc chạy khỏi phòng khiến anh không hiểu ra sao. Bùi Tuấn là người vô cùng kiêu căng tự mãn, từ trước tới nay đều là phụ nữ dỗ dành anh, làm gì có chuyện anh đi dỗ phụ nữ chứ?
Bùi Tuấn nhún vai, nếu Cẩm Tâm đã lạnh lùng như vậy thì anh cũng không cần nhiệt tình nữa. Bùi Tuấn quyết định xong cũng im lặng ăn cơm, không nhìn Cẩm Tâm thêm lần nào.
Cẩm Tâm càng ăn càng đau lòng. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Tuấn, trong lòng cô lại càng giận dữ, khó chịu không thôi.
Bốn người rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm khó nuốt này. Sau đó lại là một đường xóc nảy cuối cùng cũng trở về thành phố C.
Sau khi đưa Cẩm Tâm và Mai Thùy Hân về đến nhà, Trịnh Thiên Ngọc lại không chịu rời đi.
Cẩm Tâm thấy dáng vẻ không muốn tách rời của hai người, cô biết điều trốn trong phòng ngủ của mình.
Trịnh Thiên Ngọc lôi Mai Thùy Hân đến phòng nhỏ của cô, anh trở tay khóa cửa trong lại sau đó vội vàng đè Mai Thùy Hân lên cửa, đôi môi nóng bóng của anh dán chặt lên môi cô.
Kỹ thuật hôn của Trịnh Thiên Ngọc vô cùng cao siêu, liếm láp, khẽ cắn, khuấy đảo, không mất bao lâu đã khiến sắc mặt Mai Thùy Hân đỏ bừng, thở hổn hển.
"Đừng mà. Cẩm Tâm còn ở bên cạnh đấy! Hôm nay anh còn có cuộc họp cơ mà? Mau trở về công ty đi." Mai Thùy Hân đúng là rất sợ sự nhiệt tình của Trịnh Thiên Ngọc, lo lắng anh sẽ không cẩn thận làm ra chuyện gì đó.
"Em đuổi anh đi?" Trịnh Thiên Ngọc hơi đau lòng. Khó khăn lắm mới chờ được đến khi bọn họ về tới nhà, chờ được vết sưng trên người cô khỏi hẳn, anh đúng là nhịn sắp hỏng người rồi. Cô gái hợp khẩu vị cứ lắc lư trước mặt anh, nhưng anh ăn không được, cảm giác này đúng là khiến người ta phát điên mà.
"Không phải đâu, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian…" Mai Thùy Hân nói xong thẹn thùng đến đỏ mặt.
"Thùy Hân à, em chuyển đến chỗ anh ở được không?" Trịnh Thiên Ngọc thích nhất là dáng vẻ thẹn thùng này của Mai Thùy Hân. Nghe được lời giải thích nhẹ nhàng của cô, chút khó chịu trong lòng anh đã bị quăng đi mất rồi.
"Thôi, em vẫn nên ở với Cẩm Tâm thì hơn!" Bản thân Mai Thùy Hân cũng hơi do dự. Cô làm phiền Cẩm Tâm lâu rồi, cô ở đây nhưng Cẩm Tâm lại không chịu thu tiền nhà, cô cũng cảm thấy rất ngại. Nhưng nếu vì vậy mà cô thật sự phải dọn đến ở với Trịnh Thiên Ngọc sao? Nỗi ám ảnh trước kia lại dâng lên trong đầu cô.
Thấy được Mai Thùy Hân đang lo lắng, Trịnh Thiên Ngọc dán bờ môi lên lỗ tai cô, nhẹ nhàng liếm vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói trầm thấp, thay vì nói anh đang nói chuyện không bằng nói là anh ve vãn cô thì đúng hơn: "Em cứ mãi ở chỗ của Cẩm Tâm cũng không tiện lắm. Nhà kia của anh dù sao cũng đang để trống, lại ở trung tâm, em chuyển đến đó rồi tìm một công việc ở gần cũng tiện. Thùy Hân à, anh bảo đảm sẽ đối xử với em thật tốt, trước đây là do anh không tốt, em đừng lo lắng nữa, được không?"
"Ừm, được rồi." Mai Thùy Hân hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng Trịnh Thiên Ngọc. Cô chuẩn bị ra ngoài tìm việc làm chính thức, chờ sau khi để dành đủ tiền cô sẽ tự thuê phòng trọ.
Trịnh Thiên Ngọc mừng rỡ, vui vẻ ôm chầm lấy Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân nói chuyện mình muốn dọn ra ngoài ở cho Cẩm Tâm biết. Tuy Cẩm Tâm không nỡ nhưng cô cũng hiểu được, dù sao bây giờ Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc làm hòa rồi, bọn họ đã chính thức quen nhau thì ở chung với nhau cũng là chuyện bình thường.
Đồ của Mai Thùy Hân không nhiều, một túi du lịch đã đựng hết.
Sau khi thu dọn xong, Trịnh Thiên Ngọc “xoạt” một cái kéo rèm cửa sổ lại, sau đó chậm rãi đi về phía Mai Thùy Hân.
"Anh, anh muốn làm gì?" Mai Thùy Hân cảnh giác che ngực, đôi mắt đen láy nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
"Cô gái nhỏ, em nói xem anh muốn làm gì?" Trịnh Thiên Ngọc ép Mai Thùy Hân đến góc tường, hai tay chống lên tường, vây chặt cô vào trong ngực anh.
Giọng nói trầm thấp, rõ ràng là không có ý tốt.
CHƯƠNG 136: MỪNG KHÔN KỂ XIẾT
Từ tối qua mãi cho đến bây giờ, Mai Thùy Hân căn bản không ăn được gì, còn triền miên không dứt với Trịnh Thiên Ngọc mấy lần, cô đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi!
"Ục ục..." Trong bụng phát ra tiếng kêu nhỏ, bụng của cô bắt đầu phản đối rồi.
Trịnh Thiên Ngọc cũng nghe được tiếng kêu này. Anh cười xấu xa nhìn Mai Thùy Hân. Gương mặt nhỏ nhắn của Mai Thùy Hân lập tức đỏ lựng. Thật đúng là! Bụng đói kêu ùng ục không phải là chuyện bình thường sao? Cười cái gì mà cười?
Cô hung hăng trừng mắt với Trịnh Thiên Ngọc.
"Cô gái nhỏ, em đói bụng rồi sao? Anh đã gọi thức ăn cho em rồi." Trịnh Thiên Ngọc cưng chiều vuốt ve mái tóc của cô, đôi môi lại dán lên cổ cô chậm rãi hôn xuống.
Đây là cô gái nhỏ của anh, anh có yêu thế nào cũng không thấy đủ, có hôn bao nhiêu cũng không thấy chán.
"Không cần đâu. Em hẹn với Cẩm Tâm cùng ăn cơm trưa rồi." Mai Thùy Hân không do dự từ chối ngay.
"Nghe lời anh. Cứ ăn ở trong phòng. Chỗ đó của em vẫn còn đang xức thuốc đấy. Nhà ăn lại xa, em đi tới đó bằng cách nào?" Trịnh Thiên Ngọc không cho Mai Thùy Hân đi ra ngoài.
"Không sao, em đi chậm một chút." Mai Thùy Hân có rất nhiều lời muốn nói với Cẩm Tâm. Cô còn muốn hỏi Cẩm Tâm và Bùi Tuấn đã phát triển tới mức độ nào rồi, tối qua thấy hai người rất mờ ám đấy.
Nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc cau mày không thích. Mai Thùy Hân vội vàng hôn lên mặt anh: "Thiên Ngọc à, có được không? Em sẽ rất cẩn thận."
Mai Thùy Hân rất ít khi chủ động, được cô hôn, nghe cô nũng nịu, nói năng dịu dàng, Trịnh Thiên Ngọc mềm lòng ngay lập tức.
"Vậy cũng được. Anh sẽ gọi thêm Bùi Tuấn, bốn người cùng đi ăn." Trịnh Thiên Ngọc bắt đầu gọi điện thoại cho Bùi Tuấn.
Cẩm Tâm đã sớm ngồi chờ Mai Thùy Hân ở nhà ăn. Nhìn thấy Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc còn có Bùi Tuấn cùng đi tới, vẻ mặt cô hơi thay đổi.
Trên mặt Bùi Tuấn vẫn là nụ cười phong lưu phóng túng thường ngày, nhìn không ra bất kỳ vẻ khác thường nào. Nhưng trong lòng Cẩm Tâm lại cảm thấy rất khó chịu, cô vẫn còn chưa nghĩ xong nên đối mặt với Bùi Tuấn như thế nào.
"Cẩm Tâm!" Trịnh Thiên Ngọc chào Cẩm Tâm một tiếng. Trước mặt của Mai Thùy Hân, đương nhiên anh phải biểu hiện cho thật tốt. Dù sao anh cũng chỉ là bạn trai thử, còn phải quan sát một tháng lận.
Cẩm Tâm khẽ mỉm cười với Trịnh Thiên Ngọc, nhưng cô cố kìm nén không nhìn gương mặt của Bùi Tuấn.
Nhưng Bùi Tuấn lại chỉ hờ hững gật đầu với Cẩm Tâm, cười cười, sau đó ngồi xuống.
Nụ cười kia, hoàn toàn giống như đối xử với một người bạn bình thường, không ai nhìn ra được, tối qua anh ta vẫn còn nói lời tâm tình nóng bỏng với Cẩm Tâm đấy.
Giận dữ và tủi thân dâng lên trong lòng, Cẩm Tâm siết chặt bàn tay đang để dưới gầm bàn. Cô rất muốn đứng dậy rời đi, nhưng nể mặt Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc cô đành phải nhịn.
Bữa trưa rất phong phú, được làm theo tiêu chuẩn cao nhất của khu du lịch suối nước nóng.
"Em ăn cá đi." Trịnh Thiên Ngọc gắp cho Mai Thùy Hân một miếng cá, tỉ mỉ gỡ xương xong mới đưa đến miệng của Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân hơi luống cuống, anh đang làm gì thế? Khoe tình cảm trước mặt mọi người sao? Bên cạnh còn Cẩm Tâm và Bùi Tuấn nữa đấy. Trịnh Thiên Ngọc đúng là không biết xấu hổ mà.
"Anh để trong bát em là được rồi. Em sẽ tự ăn." Mai Thùy Hân hơi nghiêng đầu né tránh đôi đũa mà Trịnh Thiên Ngọc đã đưa tới miệng cô.
Nhìn hành động thân mật của hai người, Cẩm Tâm đột nhiên cảm thấy chóp mũi hơi chua xót. Tuy Trịnh Thiên Ngọc rất bá đạo nhưng anh đối xử với Mai Thùy Hân là thật lòng yêu thương, chiều chuộng, đúng là khiến người ta ước ao…
Cẩm Tâm len lén liếc nhìn Bùi Tuấn, nhưng lại thấy Bùi Tuấn căn bản không chú ý tới Trịnh Thiên Ngọc và Mai Thùy Hân, anh ta chỉ cúi đầu xem điện thoại.
Nhìn thấy ngón tay anh đang lướt trên màn hình, chắc hẳn là đang gửi tin nhắn, đã vậy trên mặt còn mang theo nụ cười. Cẩm Tâm rất quen thuộc với nụ cười kia, đó là nụ cười chỉ dành cho những người thân mật nhất mới có.
Lòng cô đau nhói, Bùi Tuấn là đang gửi tin nhắn cho ai? Đối phương lại là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người nào nữa đây?
Bùi Tuấn đang ăn cơm bỗng nhiên nhận được tin nhắn của em gái Bùi Điệp: "Anh à, anh đang làm gì thế? Ngày kia em bay về nước. Em sẽ về cùng với Thiên Hy. Đến lúc đó anh và anh Thiên Ngọc phải đi đón bọn em đó!"
Nhóc con cuối cùng cũng chịu về rồi. Bùi Tuấn nở nụ cười cưng chiều rồi gửi tin nhắn cho Bùi Điệp: "Được. Anh cả nhất định sẽ đi đón em. Đi đường chú ý an toàn."
Bùi Tuấn trả lời tin nhắn xong ngẩng đầu chuẩn bị ăn cơm tiếp, nhưng lại chạm phải ánh nhìn của Cẩm Tâm.
Trái tim Cẩm Tâm nảy lên, cô hốt hoảng cụp mắt xuống.
Cẩm Tâm hoảng loạn né tránh làm Bùi Tuấn hiểu lầm là cô đang lạnh lùng với anh. Mày rậm nhăn lại, anh chẳng làm gì cô, sao cô lại lạnh lùng với anh như vậy? Thái độ của cô giống như tối qua chưa từng có chuyện cô mềm nhũn nằm dưới thân anh rên nhẹ.
Sáng sớm cô vô duyên vô cớ khóc lóc chạy khỏi phòng khiến anh không hiểu ra sao. Bùi Tuấn là người vô cùng kiêu căng tự mãn, từ trước tới nay đều là phụ nữ dỗ dành anh, làm gì có chuyện anh đi dỗ phụ nữ chứ?
Bùi Tuấn nhún vai, nếu Cẩm Tâm đã lạnh lùng như vậy thì anh cũng không cần nhiệt tình nữa. Bùi Tuấn quyết định xong cũng im lặng ăn cơm, không nhìn Cẩm Tâm thêm lần nào.
Cẩm Tâm càng ăn càng đau lòng. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Bùi Tuấn, trong lòng cô lại càng giận dữ, khó chịu không thôi.
Bốn người rốt cuộc cũng ăn xong bữa cơm khó nuốt này. Sau đó lại là một đường xóc nảy cuối cùng cũng trở về thành phố C.
Sau khi đưa Cẩm Tâm và Mai Thùy Hân về đến nhà, Trịnh Thiên Ngọc lại không chịu rời đi.
Cẩm Tâm thấy dáng vẻ không muốn tách rời của hai người, cô biết điều trốn trong phòng ngủ của mình.
Trịnh Thiên Ngọc lôi Mai Thùy Hân đến phòng nhỏ của cô, anh trở tay khóa cửa trong lại sau đó vội vàng đè Mai Thùy Hân lên cửa, đôi môi nóng bóng của anh dán chặt lên môi cô.
Kỹ thuật hôn của Trịnh Thiên Ngọc vô cùng cao siêu, liếm láp, khẽ cắn, khuấy đảo, không mất bao lâu đã khiến sắc mặt Mai Thùy Hân đỏ bừng, thở hổn hển.
"Đừng mà. Cẩm Tâm còn ở bên cạnh đấy! Hôm nay anh còn có cuộc họp cơ mà? Mau trở về công ty đi." Mai Thùy Hân đúng là rất sợ sự nhiệt tình của Trịnh Thiên Ngọc, lo lắng anh sẽ không cẩn thận làm ra chuyện gì đó.
"Em đuổi anh đi?" Trịnh Thiên Ngọc hơi đau lòng. Khó khăn lắm mới chờ được đến khi bọn họ về tới nhà, chờ được vết sưng trên người cô khỏi hẳn, anh đúng là nhịn sắp hỏng người rồi. Cô gái hợp khẩu vị cứ lắc lư trước mặt anh, nhưng anh ăn không được, cảm giác này đúng là khiến người ta phát điên mà.
"Không phải đâu, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian…" Mai Thùy Hân nói xong thẹn thùng đến đỏ mặt.
"Thùy Hân à, em chuyển đến chỗ anh ở được không?" Trịnh Thiên Ngọc thích nhất là dáng vẻ thẹn thùng này của Mai Thùy Hân. Nghe được lời giải thích nhẹ nhàng của cô, chút khó chịu trong lòng anh đã bị quăng đi mất rồi.
"Thôi, em vẫn nên ở với Cẩm Tâm thì hơn!" Bản thân Mai Thùy Hân cũng hơi do dự. Cô làm phiền Cẩm Tâm lâu rồi, cô ở đây nhưng Cẩm Tâm lại không chịu thu tiền nhà, cô cũng cảm thấy rất ngại. Nhưng nếu vì vậy mà cô thật sự phải dọn đến ở với Trịnh Thiên Ngọc sao? Nỗi ám ảnh trước kia lại dâng lên trong đầu cô.
Thấy được Mai Thùy Hân đang lo lắng, Trịnh Thiên Ngọc dán bờ môi lên lỗ tai cô, nhẹ nhàng liếm vành tai nhạy cảm của cô, giọng nói trầm thấp, thay vì nói anh đang nói chuyện không bằng nói là anh ve vãn cô thì đúng hơn: "Em cứ mãi ở chỗ của Cẩm Tâm cũng không tiện lắm. Nhà kia của anh dù sao cũng đang để trống, lại ở trung tâm, em chuyển đến đó rồi tìm một công việc ở gần cũng tiện. Thùy Hân à, anh bảo đảm sẽ đối xử với em thật tốt, trước đây là do anh không tốt, em đừng lo lắng nữa, được không?"
"Ừm, được rồi." Mai Thùy Hân hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng Trịnh Thiên Ngọc. Cô chuẩn bị ra ngoài tìm việc làm chính thức, chờ sau khi để dành đủ tiền cô sẽ tự thuê phòng trọ.
Trịnh Thiên Ngọc mừng rỡ, vui vẻ ôm chầm lấy Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân nói chuyện mình muốn dọn ra ngoài ở cho Cẩm Tâm biết. Tuy Cẩm Tâm không nỡ nhưng cô cũng hiểu được, dù sao bây giờ Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc làm hòa rồi, bọn họ đã chính thức quen nhau thì ở chung với nhau cũng là chuyện bình thường.
Đồ của Mai Thùy Hân không nhiều, một túi du lịch đã đựng hết.
Sau khi thu dọn xong, Trịnh Thiên Ngọc “xoạt” một cái kéo rèm cửa sổ lại, sau đó chậm rãi đi về phía Mai Thùy Hân.
"Anh, anh muốn làm gì?" Mai Thùy Hân cảnh giác che ngực, đôi mắt đen láy nhìn Trịnh Thiên Ngọc.
"Cô gái nhỏ, em nói xem anh muốn làm gì?" Trịnh Thiên Ngọc ép Mai Thùy Hân đến góc tường, hai tay chống lên tường, vây chặt cô vào trong ngực anh.
Giọng nói trầm thấp, rõ ràng là không có ý tốt.