Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
CHƯƠNG 102: TÊN LƯU MANH NHÀ ANH
CHƯƠNG 102: TÊN LƯU MANH NHÀ ANH
Ma túy? Mai Thùy Hân chợt trợn trừng mắt.
Tên đàn ông bỉ ổi đê tiện này lại dám lấy ma túy ra uy hiếp cô?
"Trịnh Thiên Ngọc, anh không phải là con người mà!" Mai Thùy Hân căm giận tột độ.
"Nếu như cô ngoan ngoãn hơn thì đương nhiên tôi sẽ không nỡ tiêm ma túy vào người cô rồi." Trịnh Thiên Ngọc mở to mắt. Trong đôi mắt sắc bén như chim ưng ấy là sát khí dày đặc."Nếu như cô lại bỏ trốn, Mai Thùy Hân cô đừng trách tôi không khách sáo!"
"Trịnh Thiên Ngọc! Tôi liều mạng với anh!" Trong lòng Mai Thùy Hân giờ này thê lương vô cùng. Cô bỗng nhiên bổ nhào về phía Trịnh Thiên Ngọc, hai tay cô nắm chặt và liều mạng đấm lên người hắn.
Nếu như không phải do Trịnh Thiên Ngọc thì ba sao lại có thể chết sau khi phẫu thuật thành công? Tất cả đều do người đàn ông này! Cả một đời của cô, gia đình cả cô đều đã bị người đàn ông này hủi hoại rồi!
"Mai Thùy Hân, tôi cảnh cáo cô, cô bình tĩnh lại cho tôi!" Tay của Trịnh Thiên Ngọc nắm chặt lấy đôi tay đang vung loạn của Mai Thùy Hân và hắn cảnh cáo cô một cách lạnh lùng.
Mai Thùy Hân trợn trừng nhìn Trịnh Thiên Ngọc một cách dữ tợn: "Trịnh Thiên Ngọc, rồi cũng có một ngày anh phải trả giá vì tất cả những gì mà anh đã làm! Anh sẽ gặp phải báo ứng!"
Trịnh Thiên Ngọc cười một cách kiêu ngạo vô cùng: "Được, vậy tôi sẽ đợi xem rốt cuộc sẽ gặp phải báo ứng gì!"
Cơm tối vẫn bị Trịnh Thiên Ngọc khóa ở trên giường mà ăn.
Đồ ăn nhiều như núi nhưng Trịnh Thiên Ngọc lại ra lệnh cho Mai Thùy Hân ăn hết.
"Đều ăn hết cho tôi, nếu không..." Vừa nói xong thì hắn khẽ liếc cổ áo hơi hở của cô.
Mai Thùy Hân kéo chặt cổ áo lại và trầm mặc. Không ăn cũng không cãi nhau với Trịnh Thiên Ngọc.
Mai Thùy Hân cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thê lương, yên tĩnh đến mức lòng người đau buốt. Cô như một người đã chết vậy.
Trịnh Thiên Ngọc vốn đang uống canh, nhìn thấy dáng vẻ này của Mai Thùy Hân thì đôi lông mày đen sậm cau lại: "Mai Thùy Hân, nếu như cô tưởng rằng như vậy có thể khiến tôi tức giận thì cô đã quá ngây thơ rồi!"
Mai Thùy Hân vẫn không nói câu nào, cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Trịnh Thiên Ngọc kéo Mai Thùy Hân qua. Đôi môi nóng bỏng in lên đôi môi của cô, tay nắm chặt lấy hàm dưới của Mai Thùy Hân rồi đẩy toàn bộ canh trong miệng hắn sang miệng Mai Thùy Hân.
Thấy Mai Thùy Hân đã uống canh thì Trịnh Thiên Ngọc mới buông bàn tay đang nằm cằm cô ra.
Mai Thùy Hân tức khắc bị sặc và ho sù sụ: "Trịnh Thiên Ngọc! Anh là tên biến thái!"
Trịnh Thiên Ngọc hài lòng liếm môi, nói giống như vẫn chưa thỏa mãn: "Cô nếu như không ăn thì đợi lúc nữa tôi sẽ càng biến thái hơn!"
Tên Trịnh Thiên Ngọc này vốn bỉ ổ đến không còn giới hạn gì. Mai Thùy Hân sợ hãi ôm chặt lấy hai tay, không biết một lúc nữa Trịnh Thiên Ngọc sẽ nổi cơn điên như thế nào.
Trịnh Thiên Ngọc ấn chuông ở cạnh giường: Gọi đầu bếp của ngày hôm nay đến đây.
Một lúc sau, một người phụ nữ luống tuổi nơm nớp lo sợ mà bước vào.
Mai Thùy Hân nhíu mày: "Trịnh Thiên Ngọc muốn làm gì? Chẳng lẽ để đầu bếp đút cô ăn?"
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nhìn đầu bếp: "Hôm này là bà nấu cơm?"
Người phụ nữ luống tuổi ấy bị ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc dọa sợ. Bà đã sớm nghe nói tính khí cậu chủ không tốt, hôm nay gặp phải quả đúng như vậy.
Bà vội quỳ người trên đất: "Cậu chủ, hôm này là tôi nấu cơm."
Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt nhìn Mai Thùy Hân rồi nói với đầu bếp: "Xem ra tay nghề của bà không ra làm sao, cô Mai đây đến một miệng cơm bà nấu cũng không nuốt trôi. Bà nói xem có phải nên trừng phạt bà hay không?"
Đầu bếp hoảng sợ, liều mạng dập đầu: "Cậu chủ, cậu chủ, nếu như cơm không ngon thì tôi lại xuống bếp nấu cho cô Mai một phần. Người nhiều tuổi như tôi không chịu nổi giày vò!"
Trịnh Thiên Ngọc bỗng u ám hơn nhưng rất nhanh lại bình thường: "Nấu lại? Nấu lại thì cô Mai đây cũng không thích ăn. Bà vẫn nên chịu phạt thôi. Đi gặp ông Vương nhận ba mươi roi."
"Cậu chủ, đừng! Cậu chủ, là lỗi của tôi! Cơm tôi nấu không hợp khẩu vị của cô Mai, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý. Ba mươi roi thì chắc chắn sẽ chết người đó cậu chủ!" Đầu bếp dập đầu liên tục và khóc thảm thiết.
Thấy Trịnh Thiên Ngọc không chút phản ứng thì đầu bếp vội vàng bò đến bên chân Mai Thùy Hân, kéo lấy mép váy cô mà liều mạng dập đầu: "Cô Mai, cầu xin cô nói giúp tôi với cậu chủ! Tôi bằng này tuổi rồi sao lại có thể chịu nổi ba mươi roi! Cô Mai, tôi cầu xin cô!"
Tên đàn ông bỉ ổi! Thế mà lại lấy đầu bếp ra uy hiếp cô!
Mai Thùy Han cắn răng nghiên lợi nói: "Trịnh Thiên Ngọc, anh ngoài uy hiếp tôi ra thì còn có thể làm gì?"
Trịnh Thiên Ngọc lười biếng mà bắt chéo hai chân: "Đúng, tôi ngoài uy hiếp thì không có khả năng nào khác. Mai Thùy Hân cô xem mà làm! Cô hôm nay không ăn cơm thì đầu bếp này phải chịu roi! Cô bữa nào không ăn thì đầu bếp nấu bữa đó phải chịu đánh!"
Mai Thùy Hân hoàn toàn nói không nên lời!
Cô cầm đũa lên rồi gắp đồ ăn ở trên bàn, giống như giận hờn mà nhét vào miệng.
Trịnh Thiên Ngọc nở một nụ cười đắc ý, nói với đầu bếp vẫn còn đang không ngừng dập đầu: "Đi xuống đi!"
Người phụ nữ trung tuổi giống như nhận được thánh chỉ, vội vàng hoảng loạn chạy khỏi. Chỉ sợ nếu chậm một bước thì thật sự sẽ phải nhận roi.
Mai Thùy Hân ăn như hổi đói, ăn cơm mà giống như chút giận, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình. Cô vốn không có chút khẩu vị nào, bây giờ ăn cơm đã trở thành cách để trút giận.
"Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn." Trịnh Thiên Ngọc vẫn còn đang giả vờ tốt bụng mà đưa cho cô một ly nước.
Mai Thùy Hân bỗng nhiên hất tay, cốc nước kia toàn bộ đều đổ lên quần của Trịnh Thiên Ngọc!
CHƯƠNG 102: TÊN LƯU MANH NHÀ ANH
Ma túy? Mai Thùy Hân chợt trợn trừng mắt.
Tên đàn ông bỉ ổi đê tiện này lại dám lấy ma túy ra uy hiếp cô?
"Trịnh Thiên Ngọc, anh không phải là con người mà!" Mai Thùy Hân căm giận tột độ.
"Nếu như cô ngoan ngoãn hơn thì đương nhiên tôi sẽ không nỡ tiêm ma túy vào người cô rồi." Trịnh Thiên Ngọc mở to mắt. Trong đôi mắt sắc bén như chim ưng ấy là sát khí dày đặc."Nếu như cô lại bỏ trốn, Mai Thùy Hân cô đừng trách tôi không khách sáo!"
"Trịnh Thiên Ngọc! Tôi liều mạng với anh!" Trong lòng Mai Thùy Hân giờ này thê lương vô cùng. Cô bỗng nhiên bổ nhào về phía Trịnh Thiên Ngọc, hai tay cô nắm chặt và liều mạng đấm lên người hắn.
Nếu như không phải do Trịnh Thiên Ngọc thì ba sao lại có thể chết sau khi phẫu thuật thành công? Tất cả đều do người đàn ông này! Cả một đời của cô, gia đình cả cô đều đã bị người đàn ông này hủi hoại rồi!
"Mai Thùy Hân, tôi cảnh cáo cô, cô bình tĩnh lại cho tôi!" Tay của Trịnh Thiên Ngọc nắm chặt lấy đôi tay đang vung loạn của Mai Thùy Hân và hắn cảnh cáo cô một cách lạnh lùng.
Mai Thùy Hân trợn trừng nhìn Trịnh Thiên Ngọc một cách dữ tợn: "Trịnh Thiên Ngọc, rồi cũng có một ngày anh phải trả giá vì tất cả những gì mà anh đã làm! Anh sẽ gặp phải báo ứng!"
Trịnh Thiên Ngọc cười một cách kiêu ngạo vô cùng: "Được, vậy tôi sẽ đợi xem rốt cuộc sẽ gặp phải báo ứng gì!"
Cơm tối vẫn bị Trịnh Thiên Ngọc khóa ở trên giường mà ăn.
Đồ ăn nhiều như núi nhưng Trịnh Thiên Ngọc lại ra lệnh cho Mai Thùy Hân ăn hết.
"Đều ăn hết cho tôi, nếu không..." Vừa nói xong thì hắn khẽ liếc cổ áo hơi hở của cô.
Mai Thùy Hân kéo chặt cổ áo lại và trầm mặc. Không ăn cũng không cãi nhau với Trịnh Thiên Ngọc.
Mai Thùy Hân cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thê lương, yên tĩnh đến mức lòng người đau buốt. Cô như một người đã chết vậy.
Trịnh Thiên Ngọc vốn đang uống canh, nhìn thấy dáng vẻ này của Mai Thùy Hân thì đôi lông mày đen sậm cau lại: "Mai Thùy Hân, nếu như cô tưởng rằng như vậy có thể khiến tôi tức giận thì cô đã quá ngây thơ rồi!"
Mai Thùy Hân vẫn không nói câu nào, cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Trịnh Thiên Ngọc kéo Mai Thùy Hân qua. Đôi môi nóng bỏng in lên đôi môi của cô, tay nắm chặt lấy hàm dưới của Mai Thùy Hân rồi đẩy toàn bộ canh trong miệng hắn sang miệng Mai Thùy Hân.
Thấy Mai Thùy Hân đã uống canh thì Trịnh Thiên Ngọc mới buông bàn tay đang nằm cằm cô ra.
Mai Thùy Hân tức khắc bị sặc và ho sù sụ: "Trịnh Thiên Ngọc! Anh là tên biến thái!"
Trịnh Thiên Ngọc hài lòng liếm môi, nói giống như vẫn chưa thỏa mãn: "Cô nếu như không ăn thì đợi lúc nữa tôi sẽ càng biến thái hơn!"
Tên Trịnh Thiên Ngọc này vốn bỉ ổ đến không còn giới hạn gì. Mai Thùy Hân sợ hãi ôm chặt lấy hai tay, không biết một lúc nữa Trịnh Thiên Ngọc sẽ nổi cơn điên như thế nào.
Trịnh Thiên Ngọc ấn chuông ở cạnh giường: Gọi đầu bếp của ngày hôm nay đến đây.
Một lúc sau, một người phụ nữ luống tuổi nơm nớp lo sợ mà bước vào.
Mai Thùy Hân nhíu mày: "Trịnh Thiên Ngọc muốn làm gì? Chẳng lẽ để đầu bếp đút cô ăn?"
Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng nhìn đầu bếp: "Hôm này là bà nấu cơm?"
Người phụ nữ luống tuổi ấy bị ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc dọa sợ. Bà đã sớm nghe nói tính khí cậu chủ không tốt, hôm nay gặp phải quả đúng như vậy.
Bà vội quỳ người trên đất: "Cậu chủ, hôm này là tôi nấu cơm."
Trịnh Thiên Ngọc liếc mắt nhìn Mai Thùy Hân rồi nói với đầu bếp: "Xem ra tay nghề của bà không ra làm sao, cô Mai đây đến một miệng cơm bà nấu cũng không nuốt trôi. Bà nói xem có phải nên trừng phạt bà hay không?"
Đầu bếp hoảng sợ, liều mạng dập đầu: "Cậu chủ, cậu chủ, nếu như cơm không ngon thì tôi lại xuống bếp nấu cho cô Mai một phần. Người nhiều tuổi như tôi không chịu nổi giày vò!"
Trịnh Thiên Ngọc bỗng u ám hơn nhưng rất nhanh lại bình thường: "Nấu lại? Nấu lại thì cô Mai đây cũng không thích ăn. Bà vẫn nên chịu phạt thôi. Đi gặp ông Vương nhận ba mươi roi."
"Cậu chủ, đừng! Cậu chủ, là lỗi của tôi! Cơm tôi nấu không hợp khẩu vị của cô Mai, lần sau tôi nhất định sẽ chú ý. Ba mươi roi thì chắc chắn sẽ chết người đó cậu chủ!" Đầu bếp dập đầu liên tục và khóc thảm thiết.
Thấy Trịnh Thiên Ngọc không chút phản ứng thì đầu bếp vội vàng bò đến bên chân Mai Thùy Hân, kéo lấy mép váy cô mà liều mạng dập đầu: "Cô Mai, cầu xin cô nói giúp tôi với cậu chủ! Tôi bằng này tuổi rồi sao lại có thể chịu nổi ba mươi roi! Cô Mai, tôi cầu xin cô!"
Tên đàn ông bỉ ổi! Thế mà lại lấy đầu bếp ra uy hiếp cô!
Mai Thùy Han cắn răng nghiên lợi nói: "Trịnh Thiên Ngọc, anh ngoài uy hiếp tôi ra thì còn có thể làm gì?"
Trịnh Thiên Ngọc lười biếng mà bắt chéo hai chân: "Đúng, tôi ngoài uy hiếp thì không có khả năng nào khác. Mai Thùy Hân cô xem mà làm! Cô hôm nay không ăn cơm thì đầu bếp này phải chịu roi! Cô bữa nào không ăn thì đầu bếp nấu bữa đó phải chịu đánh!"
Mai Thùy Hân hoàn toàn nói không nên lời!
Cô cầm đũa lên rồi gắp đồ ăn ở trên bàn, giống như giận hờn mà nhét vào miệng.
Trịnh Thiên Ngọc nở một nụ cười đắc ý, nói với đầu bếp vẫn còn đang không ngừng dập đầu: "Đi xuống đi!"
Người phụ nữ trung tuổi giống như nhận được thánh chỉ, vội vàng hoảng loạn chạy khỏi. Chỉ sợ nếu chậm một bước thì thật sự sẽ phải nhận roi.
Mai Thùy Hân ăn như hổi đói, ăn cơm mà giống như chút giận, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình. Cô vốn không có chút khẩu vị nào, bây giờ ăn cơm đã trở thành cách để trút giận.
"Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn." Trịnh Thiên Ngọc vẫn còn đang giả vờ tốt bụng mà đưa cho cô một ly nước.
Mai Thùy Hân bỗng nhiên hất tay, cốc nước kia toàn bộ đều đổ lên quần của Trịnh Thiên Ngọc!