Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 1
Lấy Gái Về Làm Vợ
Phần 1
– Nằm sấp xuống. Rên to lên.
Liên tiếp sau đó là những tiếng vả vào da thịt chan chát, những lần thúc như vũ bão từ phía sau dội đến khiến tôi đau đớn đến mức chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng.
Người đàn ông đang đè lên người tôi quát:
– Con điếm này, tao cho mày tiền chỉ để mày như khúc gỗ trên giường thôi à? Uốn éo đi, kêu to lên tao xem nào.
Tôi gồng mình, miệng mấp máy gọi tên anh ta trong khi phần dưới chỉ tồn tại duy nhất một cảm giác đau rát chứ không có một chút hưng phấn gì cả. Đây là lần thứ n tôi làm tình, cũng là lần thứ n tôi bị bạo hành bằng những dụng cụ kinh khủng mà anh ta mua về.
Huy lấy dây xích cổ tôi, một tay anh ta giật ngược đầu tôi về phía sau rồi cứ thế hùng hục ra ra vào vào, tôi gào lên:
– Huy…
– Đúng rồi. Làm thế đi. Con đĩ. Gọi tên tao to lên.
Anh ta điên cuồng không biết bao nhiêu lâu, đến khi tôi kiệt sức sắp ngất đi thì sự tra tấn thể xác dã man đó cuối cùng mới ngừng lại.
Huy thở hồng hộc, nằm xuống ôm lấy tôi vào lòng rồi dịu dàng lên tiếng:
– Mệt không?
Cũng như bao lần khác, để có tiền và lấy lòng của anh ta, tôi lại vẫn phải cười:
– Mệt, nhưng mà thích anh ạ.
Huy cười, tay còn lại đặt trên ngực tôi rồi vặn vẹo như một thói quen đã khó bỏ:
– Thích là được rồi, hôm sau thử kiểu khác.
– Vâng. Dạo này anh bận à, có mệt lắm không anh?
– Mệt bình thường, nhưng tý nữa phải đến công ty có việc. Em cứ ngủ đi, tối anh chuyển tiền vào tài khoản, thích mua gì thì mua.
Nghe đến chữ “tiền”, tự nhiên lồng ngực tôi như có một tảng đá vô hình đè nặng, trong lòng vừa cảm thấy vui, vừa cảm thấy buồn, có một chút gì đó mất mát nữa. Kiểu như mình bán thân để kiếm tiền, nhưng khi được nhận những đồng tiền ấy, mình lại cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Tôi cười:
– Vâng. Thế anh nghỉ một tý đi, em massa cho anh dễ ngủ nhé.
– Ừ.
Tôi để người trần truồng thế rồi ngồi dậy massa, những ngón tay bây giờ đã không còn thô ráp vì phải làm quá nhiều việc mà trở nên mềm mại, lướt trên tấm lưng trần của Huy, bấm vào những điểm mà tôi đã quen trên cơ thể anh ta, từ từ khiến anh ta dễ chịu rồi đi vào giấc ngủ.
Tôi cặp với Huy gần hai năm rồi, từ ngày tôi còn làm tiếp viên trong một quán Karaoke nổi tiếng trong thành phố.
Còn nhớ khi đó tôi mới chỉ hai mươi hai tuổi, mạt vận cùng đường nên mới phải làm cái nghề mua vui cho thiên hạ, ngày ngày rót bia, bấm bài, hát cho khách nghe, thỉnh thoảng còn ăn những trận đòn ghen tuông từ những bà vợ của khách.
Lúc đó để hạn chế tối đa việc bản thân sa ngã trong con đường đầy rẫy nhơ nhớp này, tôi tự đặt ra nguyên tắc chỉ tiếp bia tiếp chuyện chứ không “đi khách”, không bán rẻ thân xác để kiếm tiền. Tôi vẫn nghĩ sau này mình còn phải lấy chồng, sinh con đẻ cái như những người phụ nữ khác nên quyết tâm giữ gìn trinh tiết. Thế nhưng đời có ai ngờ, nhiều khi có phải cứ muốn thế mà được đâu?
Làm cái công việc này không thể quá khí khái, cũng không thể quá cứng rắn được. Thử nghĩ mà xem, nếu mẹ bệnh sống chết nằm đó, em trai tuổi ăn tuổi lớn không có tiền đi học, thậm chí dạ dày mình đang trống rỗng, đói khát, liệu còn nói về nhân phẩm cái gì? Giữ gìn trinh tiết cái gì?
Năm đó tôi nằm ôm bụng đói trong căn phòng trọ nhỏ tý chật hẹp, nồng nặc mùi ẩm mốc. Vừa bị ăn một trận đòn vì vợ của khách bắt được lão già hói đầu ấy và tôi đang uống bia trong phòng hát, bà ta tưởng tôi cặp kè với chồng mình nên đánh cho tôi thừa sống thiếu chết, tôi đau quá, với cả chẳng còn sức lực nào ra ngoài mua cơm nữa nên đành nằm bẹp trong phòng uống nước lọc cho qua ngày.
Vừa mới thiu thiu ngủ thì có chuông điện thoại gọi đến:
– Alo, Tý à?
– Chị ăn cơm chưa?
– Chị ăn rồi. Tý với mẹ ăn cơm chưa?
– Em ăn rồi.
– Hôm nay nhà ăn cơm với gì mà giọng buồn thiu đi thế?
– Ăn rau thôi ạ. Mấy hôm nay mẹ đi chợ toàn mua rau với đậu phụ thôi.
Nghe em trai nói thế, tôi thương quá nhưng không biết làm thế nào, cuối cùng đành nói dối để động viên nó:
– Thịt lợn giờ đang có dịch đấy, ăn rau thôi cho yên tâm. Rau nhà mình trồng được mà.
– Nhưng ăn rau mãi em chán lắm rồi. Hôm nào chị về?
– Sao thế? Ở nhà có chuyện gì à?
– Sang tuần giỗ bố mà.
– Ừ, sang tuần chị về.
– Chị ơi.
– Ơi, sao thế? Nhà có chuyện gì à? Nói chị nghe xem nào.
– Không ạ, nhà có chuyện gì đâu. Ngày kia em phải nộp học phí mà, mà mẹ…
– Nhiều không?
– Gần một triệu ạ.
Thật ra tôi cũng không có nhiều tiền, vì bình thường tiền khách boa phải trích lại phần trăm cho quán, mà tôi không đi thêm tăng 2 nên được boa ít là điều hiển nhiên rồi. Nhưng mà tôi đã lựa chọn bước chân vào con đường nhơ nhớp này, nghĩa là sẽ làm hết tất cả để cho em tôi có thể được đi học, thế nên tôi vẫn nói:
– Ừ, thế mai chị gửi tiền về cho. Tý bảo mẹ mai cầm chứng minh thư ra Viettel để lấy nhé.
– Vâng ạ. Chị có lương rồi à?
– Ừ, mai là chị có lương. Lấy lương xong chị gửi về luôn.
– Thế chị còn tiền ăn không?
– Còn chứ. Chị mới xin được việc cũng nhàn lắm, cơm họ bao một buổi trưa cơ mà.
– Vâng, thế mai chị gửi về cho em nhé.
– Ừ, chị vào làm đây. Chịu khó học hành với giúp đỡ mẹ nhé. Mẹ mà ốm thì phải gọi hàng xóm, đưa mẹ vào viện ngay, nhớ chưa?
– Vâng, em nhớ rồi.
Cúp máy xong, tôi nhắn tin cho Huyền, bạn làm cùng quán Karaoke với tôi, đại loại vay tạm nó một triệu để gửi về cho mẹ.
Nhà tôi bố mất sớm, mẹ lại yếu người nên ốm suốt, em trai thì còn nhỏ. Tôi không có tiền đi học nên lên thành phố lăn lộn làm đủ nghề, lúc đầu xin đi rửa bát thuê, làm giúp việc, bán trà đá, nhặt phế liệu tóm lại việc gì tôi cũng làm.
Ban đầu thì cũng tạm gọi là đủ tiền nuôi bản thân, mẹ và em, nhưng dần dần mẹ tôi ngày một già yếu, mà em tôi thì càng lúc càng lớn lên, một mình tôi kham không nổi nữa, cuối cùng phải làm tiếp viên cho quán Karaoke.
Người ta nói: “Không nghe cave kể chuyện, không nghe thằng nghiện trình bày”, nhưng mỗi người một hoàn cảnh khác nhau, tuy tôi chưa bán thân làm cave nhưng khi bước vào làm ở quán Karaoke này cũng xác định bị người đời coi là phò, là đĩ rồi. Mỗi tội, tôi làm ở đây, dù bị chà đạp như thế nhưng ít ra tiền làm ra nhiều hơn mấy công việc kia. Tôi chỉ rót rượu, mua vui cho khách thôi, nhục nhã một tý nhưng đổi lại có tiền gửi về nuôi mẹ nuôi em, thôi thì chấp nhận đời mình khổ cũng được.
Mấy hôm sau người bắt đầu lành lặn lại, tôi lại đi làm. Quản lý thấy mặt tôi vẫn còn vàng vì bôi nghệ nên chửi:
– Mẹ mày chứ, cái mặt thế kia mà mày cũng dám vác đến đây à? Bọn tao trả tiền cho mày để mày đeo cái mo đấy đi làm đấy à?
– Anh thông cảm, mới bóc xong da non nên em mới bôi nghệ không nó để lại sẹo.
– Thế mày định vác cái mặt đấy vào phòng hát cho khách đào cả mả tổ nhà tao lên á?
– Hôm nay có khách sớm hả anh?
– Không có khách thì chết đói cả lũ à? Giờ mặt mày sao, định làm nữa hay thôi?
Tôi sợ mất việc nên rối rít xua tay:
– Có mà, tý em đánh phấn dày thêm tý là che được ngay ấy mà. Khách phòng nào thế ạ?
– Mày thử vào phòng 1102 xem thế nào. Có ông khách khó tính, đuổi mấy đứa rồi, trang điểm che đi cái mặt vàng của mày rồi vào xem.
Nghe thấy khách khó tính tôi cũng ớn, vì làm ở đây hầu như chỉ gặp mấy lão già vừa béo vừa dê, lúc nào cũng chỉ chăm chăm nhìn ngực nhìn mông tiếp viên. Còn khách không cần tiếp viên thì toàn những ông biến thái cả.
Vì đã không cần gái còn đến quán Karaoke có gái làm gì?
Tôi vào phòng thay váy đồng phục của quán, đồng phục ở đây chỉ ngắn qua bẹn một tý, chắc che được mỗi qua mông quần lót là cùng. Tôi làm ở đây cũng được một thời gian rồi, ngày nào cũng mặc nhưng vẫn không sao quen được, cứ vừa đi vừa cố kéo váy xuống để che được ít nào thì che. Quản lý thấy tôi thế thì tiện tay vỗ mông tôi “bốp” một cái:
– Gớm, cứ làm như thanh cao lắm không bằng. Váy có bằng nấy thôi, mày kéo chân thì hở ngực, hay là mày thích khoe ngực.
– Không ạ.
– Lên phòng nhanh lên, loằng ngoằng tao đập cho phát bây giờ.
Quản lý dắt tôi đến tận phòng, mở cửa ra nhìn thấy tôi vào đàng hoàng mới đóng lại. Ở trong phòng hát nồng nặc mùi thuốc lá, mùi rượu, tôi thì bị xoang, mới vào đến nơi đã ngộp suýt sặc.
Trong ánh đèn nhập nhoạng cùng làn khói trắng lờ mờ, tôi nhìn thấy duy nhất một người đàn ông ngồi lặng lẽ trên ghế uống rượu. Vừa bước được hai bước, anh ta đã quát:
– Bảo không cần tiếp viên cơ mà. Ra ngoài.
Tôi không trả lời mà vẫn cứ tiếp tục tiến đến, nhặt mấy vỏ chai rượu lăn lóc dưới đất rồi đặt gọn gàng lên bàn:
– Tâm trạng anh không tốt à? Em uống với anh một ly.
– Ra ngoài.
Làm cái nghề này, nếu không mặt dày, không chịu được nhục nhã thì không làm được, huống gì tôi đang cần tiền, thế nên tôi vẫn không đi mà ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cầm lấy chai rượu, rót ra một cốc đầy rồi tự ngửa cổ uống cạn.
– Ly này em kính anh, tâm trạng đang buồn mà uống rượu một mình càng buồn, để em uống với anh.
Nghe xong câu này, người đàn ông kia mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Anh ta chắc khoảng hơn ba mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, nhìn cũng sáng sủa sạch sẽ, trông có vẻ giống người có tiền.
Thấy anh ta chỉ nhìn chằm chằm mà không nói gì, tôi đoán chắc anh ta cũng không có ý định đuổi mình đi nữa nên lại rót thêm hai cốc rượu, đưa một cốc cho anh ta:
– Cạn ly vì lần đầu tiên em với anh gặp nhau.
Uống xong cốc rượu đó, anh ta mới chịu mở miệng:
– Tên gì?
– Em tên Vân, còn anh?
– Huy.
– À. Con trai tên Huy hình như ai cũng đẹp trai hay sao ấy anh nhỉ? Trước hồi còn đi học, mấy bạn tên Huy trong trường em toàn người đẹp trai.
Huy nhếch môi cười nhạt, không trả lời mà châm thêm một điếu thuốc để hút. Tôi thấy anh ra rút thuốc ra từ trong bao thì vội vàng cầm bật lửa lên, đánh lửa:
– Rót rượu đi.
– Vâng.
– Uống được bao nhiêu cốc?
– Chỉ cần anh vui thì em uống bao nhiêu cũng được.
Tôi lại rót thêm rượu, cụng ly với anh ta rồi cũng ngửa cổ uống một hơi hết sạch. Chẳng biết người khác thế nào chứ tôi uống rượu rất được, không cần thuốc giải rượu cũng uống được nửa chai rượu tây, với cả nhìn anh ta có vẻ u uất thế kia, chắc uống được khoảng hơn chục chén là cùng nên tôi mới mạnh miệng nói thế.
– Chỉ cần anh vui ấy à?
– Vâng, chỉ cần anh vui.
Huy rút ví, lấy ra một xấp 500k bỏ lên bàn:
– Uống hết một cốc, một tờ này là của em.
Người nghèo nhìn thấy tiền, tất nhiên là mắt sẽ sáng lên, tôi cũng vậy, thấy nhiều tiền như thế thì say đến mấy tôi cũng vẫn phải cố uống. Mỗi tội được boa phải cắt phế nên tôi thật thà trả lời:
– Ở chỗ em tiền boa phải nộp lại cho chủ nên anh có cho em nhiều mấy, em cũng đâu có cầm được.
– Đọc số tài khoản của em đi.
Sao trò này tôi không nghĩ ra nhỉ? Có số tài khoản, bắn tiền trực tiếp vào ai biết đấy là đâu với đâu. Tôi ngoái đầu nhìn Huy, tự nhiên bật cười:
– Anh làm kinh doanh phải không? Đầu óc nhạy bén thế.
– Em thông minh đấy, anh làm kinh doanh. Cạn ly.
Tôi lại uống với anh ta thêm một ly, sau đó đọc số tài khoản. Huy cầm điện thoại bắn trực tiếp vào thẻ của tôi tận mười triệu, anh ta nói:
– Em còn phải uống mười tám ly.
– Vâng, tiền đã nhận đủ, em phải làm hài lòng anh mới được, khuyến mại anh thêm hai ly nữa, hôm nay không say không về.
Đúng là càng có tiền càng hăng, tôi uống bất chấp, rượu mạnh mà cứ nốc vào như nước lã, Huy cũng uống theo tôi, khi chúng tôi uống đến ly thứ hai mươi thì tôi chịu không nổi nữa, vịn vào người anh ta thở hồng hộc:
– Anh, em đã uống đủ rồi, tiền nhận đủ, rượu cũng uống đủ rồi, anh đã vui chưa?
– Vui? Vui là cái gì?
– Để em đoán nhé, hôm nay anh buồn vì chuyện tình cảm, đúng không?
– Sao em đoán thế?
Hai mắt tôi đã bắt đầu hoa rồi nhưng đầu óc vẫn tạm coi là vẫn tỉnh tỉnh, tôi cười:
– Người như anh, có tiền, tất nhiên sẽ không phải suy nghĩ về cơm áo gạo tiền. Về công việc, trông anh thành đạt lại thông minh như thế, suốt cả buổi anh uống rượu cũng có liên tiếp tin nhắn về công việc gửi đến, chắc chắn không phải lo nhiều về sự nghiệp. Thế thì chỉ có tình thôi.
Trái lại với suy nghĩ ban đầu của tôi, anh ta cũng uống nhiều nhưng có vẻ không say mấy, mặt mày vẫn có vẻ còn tỉnh. Huy nhìn tôi, sau đó bật cười:
– Em thú vị nhỉ?
– Không thú vị bằng anh. Uống bao nhiêu mà không say.
– Ai bảo em anh không say?
– Mắt em nhìn thấy, mắt anh vẫn còn tỉnh lắm.
Khi tôi nói xong câu này, Huy đột nhiên ghé sát mặt vào mặt tôi. Lúc ấy, khoảng cách của chúng tôi rất gần, gần đến nỗi chỉ cần nhích môi tiến về phía trước khoảng bốn centi nữa thôi là có thể chạm vào môi anh ta.
Tôi chưa hôn khách bao giờ, cũng chưa từng có nụ hôn đầu với ai, giờ anh ta tự nhiên thế làm tôi hoảng, vô thức lùi về phía sau một đoạn.
Huy thấy mặt tôi tái đi như thế thì nghiêng đầu quay đi chỗ khác, sau đó cầm cốc rượu lên uống, anh ta cười nhạt:
– Chưa tiếp khách bao giờ à?
Tôi bẽn lẽn gật đầu:
– Nói đúng thì anh có tin không?
– Không.
Lần này đến lượt tôi cười nhạt:
– Vâng, là em, em cũng không tin.
Anh ta uống hết cốc rượu rồi đứng lên, không thèm nhìn tôi mà chỉ nói:
– Hôm nay uống đến đây thôi.
– Vâng, để em tiễn anh.
Sau khi Huy ra về, tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh móc họng nôn thốc nôn tháo. Lúc sau, mới thò mặt ra ngoài đã gặp ngay con Tú.
Con này cũng là tiếp viên chỗ tôi, nhưng nó nhận cả đi khách chứ không chỉ mỗi rót rượu, bấm bài. Tú làm ở đây lâu rồi nên toàn cậy ma cũ bắt nạt ma mới, cứ thấy ai được khách boa dày hay vớ được khách sộp là nó khó chịu rồi ganh tị ra mặt.
– Được boa nhiều quá, hốc không hết nên nghẹn họng à?
– Không phải việc của mày.
– Được boa mà không chịu cắt phế lại, còn nói không phải việc của tao á? Để tao gọi ông Long xem mày còn to mồm được không nhé.
Vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo đến, ông Long là quản lý kiêm bảo kê ở quán Karaoke này, trông mặt phũ đừng hỏi.
– Chúng mày không đi làm còn ở đấy cãi nhau cái gì đấy?
Con Tú thấy quản lý đến, hóng hớt mách luôn:
– Anh ơi, sáng ông nào đến hát mà sớm thế ạ?
– Thằng Huy chứ ai?
– Huy nào ạ? Hay anh Huy hay đi con Mẹc 4 tỉ á?
– Ờ.
– Thế quả này con Vân chắc được boa nhiều, em thấy nó uống nhiều lắm, còn móc họng nôn nữa cơ mà.
Anh Long hất hàm nhìn tôi:
– Tiền boa đâu, nộp ra đây.
– Anh ơi hôm nay em có được boa đâu, anh Huy vào uống rượu xong rồi ra thôi.
– Mày thích nói dối không?
– Không, em nói thật mà. Anh không tin cứ lục người em mà xem.
Anh Long ra hiệu cho Tú đến lục người tôi, nó còn tranh thủ cào vào người tôi vài đường, tôi đau quá mới hét:
– Bỏ ra, làm cái gì đấy.
Con Tú lục không được tiền nên bĩu môi đứng dậy, không thèm trả lời tôi mà nói với quản lý:
– Hay con này nó giấu rồi anh? Người nó không có.
Tôi nghe Tú bảo thế mới nói:
– Tôi giấu ở đâu, chị tìm xem nào, chị không có bằng chứng thì đừng vu oan cho người khác thế nhé.
– Mày có tật giật mình à? Không giấu thì việc quái gì phải to mồm giải thích.
– Tôi chả việc gì phải giải thích với loại như chị.
– Mày…
Ông Long thấy bọn tôi cãi nhau ầm ỏm thì quát:
– Chúng mày có câm hết không? Cãi nhau ở đây tao vả vỡ hết alo từng đứa bây giờ.
– Em có cãi nhau với nó đâu, tự nhiên nó gây sự với em đấy chứ.
Mới nói đến đó thì tôi có chuông điện thoại gọi đến, thấy số mẹ tôi gọi, mà gọi vào giờ này, tôi bỗng dưng chột dạ, vội vội vàng vàng bấm nút nghe máy:
– Mẹ à?
– Chị Vân ơi chị Vân, chị về đi, mẹ bị sao ấy. Chị về ngay đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!