Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 27
Lấy Gái Về Làm Vợ
Phần 27
– Mày làm cái trò gì đấy hả? Ngu cũng ngu vừa vừa phai phải thôi, mày ngu như thế không thấy xấu hổ với bố mẹ mày à?
Tính của Huy cũng lì lợm, bị bố anh mắng như thế mà anh vẫn nói rất to:
– Đấy là việc của con, bố mẹ đừng có xen vào.
– Mày không lấy con Vy chỉ vì một đứa làm gái như con bé kia phải không? Đầu mày chứa cái gì mà mày dám bỏ cả nhà, bỏ cả bố mẹ, bỏ cả vợ chưa cưới để vào trong đây với nó hả?
– Người yêu con không làm gái.
– Mày tưởng nó làm gì tao không điều tra ra được à? Mày về Hà Nội ngay cho tao, đừng có bôi tro trát trấu vào cái nhà này.
– Con không về.
– Mày bao nhiêu tuổi rồi hả Huy? Mày không có tý nhận thức nào à? Tao phải vào tận trong này là mày phải hiểu rồi chứ, hay mày muốn tao dùng biện pháp mạnh?
– Bố đánh thì bố đánh đi, con không về. Đây là công việc của con, công ty con ở trong này.
Bố anh có lẽ tính cũng nóng như anh, mỗi tội chú ấy đã nhiều tuổi, tôi luyện qua không biết bao nhiêu thăng trầm rồi nên khả năng kiềm chế tốt hơn nhiều. Bố Huy im lặng một lúc rồi hạ giọng:
– Mày định cưới về một đứa từng làm gái để người ta cười vào mặt bố mẹ mày à? Nhà mình thế nào, nhà nó thế nào, mày lớn đầu rồi mà mày không có tý suy nghĩ nào à? Mẹ mày bị huyết áp đấy, mày muốn mẹ mày chết vì có thằng con ngu dốt như mày đúng không?
– Con sẽ nói với mẹ dần dần. Bố không phải lo.
– Tao không cần biết mày thế nào, tao không chấp nhận, gia đình tao cũng không chấp nhận đứa con dâu như thế. Vy thì có gì không tốt mà mày suốt ngày tránh nó như tránh tà thế? Nhà nó đàng hoàng, được ăn học tử tế, nó hợp với mày thế mà mày cứ thích đâm đầu vào một đứa không có tý học thức nào là sao?
– Con không yêu Vy nên không lấy, con yêu ai thì con lấy người ấy. Với lại con đã nói gì đến chuyện cưới xin đâu mà bố phải như thế?
– Tao đẻ ra mày mà tao còn không hiểu tính mày à? Mày không định cưới nó thì mày ở rịt trong này làm gì, mày bỏ con Vy làm gì? Mày chống đối bố mẹ mày, tao gọi mày về bao lần mày có thèm về không?
– Con nói rồi, con còn đang có việc. Với cả con với Vân đang tìm hiểu, cưới hay không sau này con suy nghĩ kỹ rồi, con nói với bố mẹ sau.
– Cưới nhau về, cuộc sống nó không đơn giản đâu con ạ. Bây giờ mày thấy con bé kia yêu mày, nhưng biết đâu nó chỉ lợi dụng mày thôi. Nếu mày không có tiền nó có theo mày không? Mày chỉ là một thằng nghèo kiết xác thì nó có yêu mày không? Hôn nhân phải lấy người phù hợp với mình, người có học thức, có trình độ thì mới dễ nói chuyện với nhau được. Giờ mày nói công việc với đứa không học nổi cao đẳng như nó thì nó có hiểu không?
– Vân không có học nhưng cô ấy tốt. Bố đừng nói người ta như thế.
– Tốt? Tốt khi mày có tiền thôi con ạ. Mày mới chỉ hơn ba mươi tuổi thôi, bố mày sống hơn nửa đời người rồi, bố mày hiểu chuyện đời hơn mày nhiều.
Lần này, bên trong im lặng không một tiếng động. Huy không trả lời nữa, lát sau, tôi lại nghe tiếng bố anh nói:
– Về Hà Nội đi. Bố mẹ con Vy chưa biết hai đứa mày chia tay đâu, về lấy vợ rồi quên con bé kia đi. Mày với nó không hợp với nhau đâu con ạ.
– Không, con không về.
– Bố nói rồi, nhà mình không bao giờ chấp nhận kiểu con dâu như con bé kia. Nó không có học thức thì có thể cho nó đi học, nhà nó nghèo thì có thể cũng chẳng sao, mày kiếm ra tiền là được. Nhưng mà quá khứ nó từng làm gái rót bia trong quán Karaoke, mày có rửa được không? Người ta mà biết thì người ta có cười bố mẹ mày, cười mày không? Mày đủ tuổi trưởng thành rồi, mày tự hiểu lấy.
Nói xong, bố anh không đợi anh trả lời mà mở cửa ra ngoài. Khi đi qua tôi, chú ấy dừng lại nhìn chằm chằm, tôi thì vừa run vừa xấu hổ nên cúi gằm mặt xuống, lí nhí chào:
– Chú… chú về ạ.
– Cô nghe thấy hết rồi phải không?
Nước mắt tôi chực trào ra, nhưng cuối cùng nghĩ đến anh đã phải chịu ăn đánh vì tôi mà vẫn bênh vực tôi, tôi lại phải nuốt ngược trở lại:
– Cháu nghe… loáng thoáng thôi chú ạ. Cháu không cố ý nghe trộm chú với anh Huy nói chuyện đâu ạ, cháu xin lỗi.
– Cô nghe rồi thì càng tốt. Nếu nghe rồi suy nghĩ xem nên làm thế nào. Cô không hợp với con tôi đâu, cô hiểu chứ?
– Vâng. Cháu hiểu ạ.
– Tiền thì gia đình tôi có thể cho cô, nhưng nếu cô toan tính xa hơn thì tôi khuyên cô không nên đâu.
– Cháu biết ạ, cháu biết chú ạ.
Chú ấy không trả lời nữa mà chỉ liếc tôi thêm vài giây rồi xoay người bỏ đi. Cũng may, phòng làm việc của Huy và bàn của tôi ở mãi bên trái tầng, khuất chỗ mọi người làm một bức tường nên cuộc nói chuyện vừa rồi chắc hẳn sẽ không có ai nghe thấy, tránh được việc bị người ta dị nghị.
Bố Huy chậm rãi bước ra bên ngoài, anh Lâm vừa thấy đã vội vàng đứng dậy chào hỏi rồi bấm thang máy xuống tầng cho chú ấy. Tôi đợi cho đến khi thang máy đóng hẳn lại rồi mới dám chạy vào trong phòng xem Huy thế nào, ai ngờ mới vào đến nơi đã thấy phòng anh lộn xộn giống như vừa trải qua một trận ẩu đả, đồ đạc vương vãi mỗi nơi một thứ, giấy tờ thì bay tứ tung.
– Anh, có sao không?
Huy đang lom khom nhặt lại đồ đạc, thấy tôi vào, anh thoáng giật mình:
– Không sao đâu, em đi ra đi. Vào đây lại giẫm vào giấy tờ của anh.
Anh lúc nào cũng thế, chưa bao giờ kể với tôi anh gặp áp lực như thế nào, cũng chưa từng nói gia thế của anh ra sao. Ngay cả bây giờ, anh với bố cãi nhau một trận to như thế vì tôi, anh vẫn một mực bênh vực tôi, còn tự tay dọn dẹp đồ đạc vì sợ tôi phát hiện ra bố con anh vừa mới giằng co nhau trong này.
Anh lúc nào cũng hờ hững lạnh nhạt, lúc nào cũng tỏ ra mình không có chuyện gì, nhưng thực ra trên vai lại gồng gánh rất nhiều muộn phiền, rất nhiều lo toan.
Tôi thương anh quá nhưng không biết làm sao, cuối cùng chỉ biết khóc, chạy lại ôm lấy lưng anh:
– Em nghe hết rồi, anh, em biết hết rồi.
Cả người anh chợt khựng lại, Huy im lặng một lúc rồi từ từ xoay người, gắt gao ôm lấy tôi vào lòng:
– Không sao cả. Bố anh nói thế thôi chứ không đến nỗi cấm cản mình đâu, không phải khóc.
– Bố anh nói đúng đấy, mình làm sao mà yêu nhau được. Không yêu nhau được đâu.
– Anh nói được là được, không phải lo. Có anh ở đây rồi, không phải lo, nhớ chưa?
Tôi thấy một bên má anh hơi sưng sưng, chắc là lúc nãy bị bố anh tát nên giờ mới sưng như thế. Mặc dù tôi không biết ở phía sau anh đã làm những gì, đã phải chịu những gì để vào Sài Gòn với tôi, nhưng mà bây giờ tôi không nỡ làm anh buồn nữa, không nỡ để anh suy nghĩ nữa, cuối cùng vẫn phải cố gắng cười:
– Em biết rồi, nhưng mà từ giờ, có gì anh phải nói cho em biết nhớ chưa? Anh cứ im im thế em chẳng biết gì cả. Bây giờ mình phải chia sẻ mọi việc với nhau chứ?
Huy cũng cười, anh gác cằm lên đỉnh đầu tôi, giọng nói khàn khàn:
– Ừ, anh biết rồi.
Thực ra, đã có vài lần khi chúng tôi ở bên nhau, có những cuộc điện thoại mà anh không nghe, hoặc dù có nghe cũng nói qua loa mấy câu: “Con đang bận, tối con gọi lại”, hoặc “dạo này con nhiều việc lắm, không về được đâu”. Có lần tôi còn thấy cả Vy nhắn tin cho anh, cô ta bảo bây giờ chỉ cần anh quay về thì cô ta sẽ tha thứ tất cả, hai người làm lại từ đầu.
Tối đó nằm trong lòng anh, tôi hỏi:
– Anh với Vy quen nhau lâu chưa?
– Sao tự nhiên lại hỏi thế? Em lại lên cơn ghen đấy à?
– Không, tự nhiên tò mò thôi.
– Quen từ năm cấp 2 hay cấp 3 gì đó, anh không nhớ nữa.
– Thế yêu nhau cũng từ hồi đó luôn à?
– Vớ vẩn, yêu đương gì.
– Thế anh đã ngủ với Vy chưa?
Huy véo mũi tôi đau điếng:
– Lại bắt đầu đấy, anh rất ghét mấy trò ghen tuông vớ vẩn nhé.
– Thì có yêu nên mới ghen chứ. Không yêu anh thì em thèm vào mà ghen.
– Em chỉ cần biết bây giờ anh chỉ có em là được rồi, không phải ghen làm gì cho tốn công. Thời gian ghen thì để phục vụ anh đi.
– Ngày nào cũng phục vụ, một đêm hai lần, anh vẫn chưa chán à?
– Chán làm sao được, phải duy trì một tuần 7 lần đến khi 40 tuổi, lúc đó sức khỏe yếu nên tuần 3 lần thôi.
Tôi phì cười, véo lại vào hông anh:
– Dê vừa thôi ông ạ, biết có lấy nhau không mà tính sớm thế?
– Không lấy được thì cứ ở với nhau, thời đại này cần gì cưới nữa. Em cổ hủ thế.
Tôi biết có những chuyện anh không nói ra, từ chuyện anh với Vy bây giờ thế nào, tại sao lại đột ngột chia tay như thế, rồi đến chuyện gia đình gọi anh về rất nhiều lần nhưng anh vẫn kiên quyết không về. Anh chưa từng thể hiện mình yêu tôi như thế nào, nhưng bao nhiêu việc anh làm cho tôi, tôi cũng đã phần nào hiểu được tình cảm của anh sâu nặng đến đâu rồi.
Tôi không biết tại sao anh lại thương tôi như thế, nhưng mà anh càng thương tôi nhiều, tôi lại càng thấy có lỗi.
Bố anh nói đúng, anh với tôi không hợp. Một người đàn ông bình thường tôi còn chẳng có tư cách để yêu, huống hồ một người như Huy, với gia thế của anh, mạt kiếp tôi cũng không thể nào với tới được. Chỉ là lâu nay ở Sài Gòn, cách xa Hà Nội, cách xa cả những tổn thương năm nào, tôi dường như đã ngủ quên trong hạnh phúc, tôi đã quên mất bao nhiêu phong ba đang còn ở trước mắt, tôi cứ thế yêu anh mà không nghĩ đến ngày mai.
Thế nhưng hôm nay gặp bố anh, tôi thật sự đã tỉnh ngộ lại rồi.
– Nhà anh ở Hà Nội thế nào? Em thấy bố anh kiểu có uy lắm, chắc bác cũng là người có quyền phải không anh?
Bàn tay to của anh đang vuốt ve dọc eo tôi chợt sững lại, tôi có thể đọc được trong mắt anh thấp thoáng mấy tia bối rối. Cuối cùng, rất lâu sau Huy nói:
– Ừ, bố anh làm nhà nước.
Tôi im lặng một lúc, sau cùng vẫn quyết nói ra sự thật:
– Anh… em biết hết rồi.
– Biết gì?
– Biết bố anh là Bộ trưởng bộ …
Huy giật mình, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi:
– Sao em biết?
– Trước có lần anh đi gặp đối tác ở quán Karaoke em làm ngày trước ấy, ông kia lại là khách quen của Huyền nên nói với nó.
Anh thở dài, chắc nghĩ tính tôi trước giờ không hay tò mò nên vẫn chưa biết, ai ngờ tôi lại bảo mình biết từ lâu rồi:
– Không sao đâu. Bố anh cũng sắp về hưu rồi.
– Nhà anh như thế, làm sao mà lấy em được. Bây giờ mình chỉ yêu nhau thôi anh nhé, sau anh phải lấy vợ đấy, lấy người nào hợp với anh, như Vy ấy.
– Anh không yêu Vy, em đừng ghen tuông rồi nói vớ vẩn.
– Không, em nói thật. Với cả em chỉ thích như giờ thôi, ở trong này đi làm kiếm tiền, anh mở chi nhánh xong cũng về Hà Nội đi, trụ sở chính ngoài kia mà cứ ở trong này thì ai quản lý.
– Anh vào đây vì ai mà giờ em lại nói thế? Tốn bao nhiêu công sức mà giờ em bảo thế là xong à?
Tôi không cãi nữa, hôm nay mệt rồi, với cả chắc anh cũng đau đầu vì chuyện bố anh vào tận đây rồi nên không muốn làm anh phải suy nghĩ thêm.
Tôi vòng tay ôm lấy lưng anh, áp mặt vào lồng ngực rộng lớn và mát lạnh của anh rồi nói:
– Thôi, không nói đến chuyện này nữa. Em biết anh thương em, em cũng thương anh. Huy, thật đấy. Em thương anh.
– Thương anh thì phải nghe lời anh, đừng có nghĩ rồi làm linh tinh. Em mà bỏ đi như hai năm trước thì anh giết em thật đấy, mà không, nhốt em vào rồi hành hạ sau.
– Hành kiểu gì?
– Như này này.
Nói rồi, anh lại nằm đè lên người tôi, tay nhanh như chớp luồn xuống quần nhỏ của tôi rồi sờ mó loạn xạ. Tôi buồn quá nên đẩy anh ra, cười ngặt nghẽo:
– Bỏ em ra, buồn quá, buồn quá.
– Có cãi anh nữa không?
– Không cãi, không cãi nữa, bỏ em ra đi.
– Có ghen nữa không?
– Không mà, buồn quá.
Tôi cựa nhiều quá nên ngón tay của anh cho vào bên trong từ lúc nào không biết, cuối cùng ngọ nguậy làm cảm giác buồn buồn của tôi biến mất, thay vào đó là sự tê tê từ ngón tay anh lan đến.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, kéo tay anh ra:
– Thôi nào, không đùa nữa.
Huy hình như cũng phát hiện ra sự thay đổi của tôi, anh cười cười xấu xa:
– Nhạy cảm thế à? Không đùa nữa thì làm thật nhé.
Nói xong, anh không chờ tôi đồng ý mà cúi xuống, phủ môi mình lên môi tôi. Môi anh vẫn mềm mềm mát mát như thế, lưỡi luồn vào miệng tôi rồi cuộn lấy lưỡi tôi, nhiệt tình đưa đẩy.
Tôi run rẩy vòng một tay ôm lấy cổ anh, tay còn lại cũng lặng lẽ vuốt theo đường nhân ngư dưới bụng anh, tiếp tục luồn xuống dưới.
Người chúng tôi chẳng mấy chốc đã nóng bừng bừng như lửa, sau đó phòng ngủ lại tiếp tục vang lên những tiếng thở dốc, tiếng thịt da chạm, tiếng quần thảo hỗn loạn. Tôi rên rỉ kêu tên anh, anh dùng hành động mạnh mẽ và quyết liệt của mình để đáp lại tôi.
Chúng tôi yêu nhau bằng tình và dục, không quan tâm đến thế giới ngoài kia, không để ý đến tương lai ngày mai. Hoàn toàn hòa tan vào nhau, mặc kệ sau này chia ly hay viên mãn.
Hãy để tôi được bên anh thêm một ngày, tôi sẽ hạnh phúc thêm một ngày, tôi biết tôi mạt kiếp cũng không thể xứng đáng với một người như anh, nhưng tình yêu có gì là sai chứ? Anh chưa vợ, tôi chưa chồng, yêu nhau có gì là sai?
Nếu có điều gì không đúng, thì cái duy nhất không đúng của tôi đã sinh ra trong một gia đình quá nghèo, còn anh bẩm sinh đã sống trong một gia đình quá giàu. Thế giới của tôi và thế giới của anh hoàn toàn khác biệt, nhưng mà…chúng tôi yêu thì chỉ biết yêu thôi…
Yêu thì chỉ biết yêu thôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!