Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Hạnh đưa ánh mắt ái ngại lên nhìn cô bán hàng nói:
- Cháu xin lỗi, để cháu nhặt lên và chất vào chỗ cũ ạ.
- Ừ không sao đâu.
Cô bán hàng đưa ánh mắt thương hại nhìn hạnh, khiến hạnh vội vã né tránh, nhưng dường như tất cả những ai có mặt ở đây đều dùng ánh mắt đó nhìn cô. Một vài người xì xào với nhau:
- Trẻ thế mà đi lấy cái thằng già ấy làm gì cho phí một đời người.
- Thấy bảo vì tiền còn gì. Mà cái thằng ấy vừa già vừa keo kiệt, tình tình thì không ưa nổi.
- Nghĩ sao mà vợ bụng to thế này anh ta lại bỏ đi về trước thế kia nhỉ. Đúng là cái loại hãm hết chỗ nói, khổ thân cô vợ, trẻ trung xinh đẹp mà tiếc quá.
Hạnh nghe thấy câu bỏ về trước thì giật mình nhìn lên, nhưng mà bóng dáng chồng cô đã khuất xa. Hạnh tủi thân mà ứa nước mắt, anh ta thừa biết cô không có đồng nào trong người, mà vẫn nhẫn tâm bỏ cô ở lại.
Thu gom xong đống đồ, hạnh lẫm lũi bước ra vỉa hè đứng, cô cứ đứng đó mà khóc, khóc mãi cho đến khi điện thoại reo cô mới ngừng. Là mẹ chồng cô gọi, chắc hẳn bà thấy chồng cô về một mình nên lo lắng gọi cho cô đây mà.
Hạnh cố gắng dùng giọng bình thường nhất có thể để trả lời:
- Con nghe đây mẹ.
- Con đang ở đâu đấy.
- Con, con đang ở trên thị trấn mẹ ạ.
Nói xong câu ấy cũng là lúc Hạnh không thể kìm được tiếng nấc của bản thân, Bà Funny có lẽ cũng nghe thấy nên lo lắng hỏi:
- Con sao thế,đừng khóc, cụ thể là con đang đứng ở đâu để mẹ bảo em đến đón. Mẹ hỏi mà cái thằng chết bầm kia nó không nói.
Hạnh ngước mắt lên nhìn biển hiệu trên đầu và máy móc đọc địa chỉ được ghi trên đó cho mẹ chồng. Bà an ủi cô thêm mấy câu nữa rồi dặn cô đứng đó chờ và tắt máy.
Hạnh nhẹ nhàng xoa tay vào bụng nói chuyện với con:
- Xin lỗi con, mẹ đã chọn nhầm bố cho con mất rồi.
Càng nghĩ Hạnh càng tủi thân, càng nhớ nhà, cô thật sự muốn bỏ lại tất cả mà về với quê hương, với bố mẹ và các em. Ở đó đói nghèo một chút, nhưng lại ấm áp, không giống như nơi này.
- Sao chị không vào đâu đó ngồi cho đỡ mệt, đứng thế có mỏi chân không.
Hạnh bàng hoàng nhìn lên, ban nãy mẹ chồng cô bảo, hỏi đia chỉ để em đến đón. Cô cứ nghĩ bà sẽ bảo Marie đến đón cô, thật không ngờ lại là Nacer. Đã để cậu ta thấy bộ dạng thảm thương của mình mất rồi.
Hạnh vội vàng lau nước mắt rồi lý nhí nói:
- Tôi không sao.
- Chị đi mua đồ sơ sinh mà, sao đứng đây người không thế.
Hạnh bặm môi cố không để bản thân mình khóc to, một lát sau mới nói:
- Tôi, tôi...
- Thôi thế này nhé, em đưa chị sang quán nước bên kia, chị ngồi đó đợi em 1 lát, tầm 30 phút thôi rồi em chở chị về được không?
Hạnh xua tay đáp:
- Chú bận gì cứ làm đi, tôi đứng đây chờ cũng được.
Nacer dựng xe bên đường, kéo tanh Hạnh nói:
- Em bận chút thôi, chị đang bầu bì đứng đây coi sao được, cứ sang bên kia mà uống cốc nước cho đỡ khát.
Hạnh giật mạnh tay mình ra, khiến Nacer thoáng bất ngờ. Cô gần như khóc trả lời:
- Nhưng, tôi, tôi không có đem theo tiền.
Nacer lắc đầu, dùng ánh mắt chân thành nhất mà hỏi hạnh:
- Anh Andrew không đưa cho chị chút nào để phòng thân hay sao?
Hạnh không đáp, chỉ mím chặt môi mà lắc đầu. Andrew nhìn cái bộ dạng ấy của Hạnh xót xa nói:
- Thôi được rồi, chị cứ sang bên đó đi, đừng lo gì cả nhé.
- Nhưng..
- Thôi nào, chẳng lẽ chị em không mời chị nổi 1 cốc nước hay sao? Để em dẫn chị sang chị thích gì cứ gọi, em mời, ok.
Nacer còn cố tính nháy máy bày trò cho hạnh cười, vì sự dễ thương ấy nên Hạnh cũng gật đầu đồng ý.
Ngồi chờ một lát thì Nacer quay lại, trên tay nào bọc lớn bọc nhỏ khiến cho Hạnh khá thắc mắc. Khi Nacer tới gần cô mới nhìn rõ chúng là đồ sơ sinh. Một lần nữa Hạnh lại không khống chế được cảm xúc của bản thân. Cứ thế đứng hình nhìn Nacer mặc cho nước mắt rơi.
Thấy phản ứng của Hạnh Nacer nói:
- Chị sao thế?
- Những thứ này là…
- À thật ra, thật ra là anh Andrew có nhờ em mua giúp chị những thứ này, chuyện ban sáng của chị, em có nghe qua, em nghĩ có lẽ anh ấy cũng nhận ra anh ấy sai rồi.
Hạnh thừa biết Nacer nói dối, cô hiểu tính cách của chồng mình mà, cứ cho là anh ta nhờ Nacer tới giúp cô mua đồ đi, thì chắc chắn sẽ chẳng mua nhiều đến thế này đâu, chúng còn nhiều hơn cả những gì ban đầu cô chọn nữa mà. Chưa kể đến Nacer vừa nói vừa ấp úng, là cô đã đủ hiểu.
Nhưng đây là nơi đông người, Hạnh không tiện bóc mẽ nacer. Hơn nữa mua cũng đã mua rồi, không lẽ bắt cậu ta đem trả lại. Mà làm rõ chuyện này chỉ khiến Hạnh thêm ngại với Nacer, nên cô chọn cách im lặng. Giả bộ là mình ngốc, tin vào những câu nói ban nãy.
Bản thân Hạnh cũng khắc sâu ân tình ngày hôm nay của Nacer dành cho mình, nếu có cơ hội nhất định cô sẽ đền đáp.
Cứ thế, Hạnh lẳng lặng ngồi lên xe để Andrew đưa về, cô cứ thế ngây ngốc ngồi nhìn mấy bọc đồ sơ sinh trên tay mà suy nghĩ vẩn vơ.
Được một đoạn Nacer phá vỡ bầu không khí im lặng bằng câu hỏi ngập ngừng:
- Chị dâu này, chị với anh Andrew vẫn ổn chứ.
- Sao chú lại hỏi vậy?
- Không có gì đâu, chỉ là hình như em thấy giữa hai người có 1 chút khoảng cách.
Quả đúng là Nacer, khộng điều gì có thể qua mắt được cậu ta, biết nói sao bây giờ nhỉ, không lẽ Hạnh lại đi nói xấu chồng với em chồng. Mà không nói thì Hạnh thấy bí bách lắm, tâm sự với chị Phúc cũng nhiều, nhưng chị không ở đây, nên không thể hiểu hết được hoàn cảnh của cô.
Nacer thì khác, cậu ta hiểu rõ tính cách anh trai mình, cũng như thấy được cuộc sống hàng ngày của Hạnh, biết đâu trải lòng rồi, cậu ta sẽ cho cô 1 vài lời khuyên hữu ích thì sao?
Nghĩ vậy nên hạnh quyết định kể cho Nacer nghe về mối quan hệ giữa mình và chồng. Cô chỉ nghĩ đơn giản là tìm 1 người để trải lòng, và xin những lời khuyên chân thành. Mà không hề biết rằng, chính quyết định đó đã đem đến sóng gió cho cuộc đời cô.
Cũng từ sau lần ấy, bất kể có chuyện gì buồn Hạnh đều tìm Nacer tâm sự. Khi thì cậu ấy chỉ lắng nghe hạnh nói, cũng có khi thì khuyên hay an ủi Hạnh 1 vài câu. Nhưng cũng có lần Nacer thẳng thắn nói chuyện với anh trai để góp ý, kết quả là hai anh em cãi nhau một trận lớn.
Những ngày sau đó Hạnh có người tâm sự nên cũng vui vẻ hơn hẳn, còn với chồng, cô ngầm coi anh ta như không khí. Vậy àm anh ta chẳng biết điều, suốt ngày đi ra đi vào nhìn cái đống đồ sơ sinh cô xếp gọn gang ở góc phòng mà đá thúng đụng nia.
Nào là bóng gió rằng cô có quỹ đen, rồi là tiêu hoang phí, không biết thương chồng làm việc vất vả. Hạnh nghe thấy nhưng cũng chỉ cười khẩy không thèm đáp. Nacer nói rồi, tính anh ta như thế, tốt nhất là chị cứ vờ như không nghe thấy, anh ấy nói chán sẽ tự thôi.
Quả đúng thế thật, chồng cô nói mãi không thấy cô đáp lời thì cũng hậm hực mà bỏ đi. Nhiều lần cô còn nhìn thấy rõ quai hàm của anh ta nổi lên, khi mà anh ta tức cô tới nỗi nghiến răng ken két vào nhau.
Trước đây, Hạnh nghĩ, ở nhà chồng có mỗi chồng là thân thiết nhất, nên luôn nhẫn nhịn, làm lành trước, để mà có người lâu lâu nói dăm ba câu chuyện. Nhưng bây giờ Hạnh tìm được tri kỷ rồi, Hạnh cóc cần anh ta nữa.
Cuối cùng thì anh ta cũng lại xuống nước mà nói chuyện với Hạnh trước:
- Này, anh định đặt tên con gái mình là Julie có được không?
Thôi thì anh ta đã chủ động mở lời, thì Hạnh cũng nên đáp lại, chứ không lại già néo đứt dây thì khổ. Hạnh hờ hững nói:
- Tuỳ anh, nhưng hình như bố cũng nghĩ ra tên cho con bé rồi thì phải.
- Con mình mình phải đặt chứ, quyết định thế nhé.
- Sao cũng được.
Nói dăm ba câu chuyện cùng nhau, anh ta lại bắt đầu lần mò cơ thể Hạnh, Hoá ra là anh ta thèm khát, nên mới chủ động nói chuyện trước với cô. Cô lại tưởng anh ta đã nghĩ thông suốt.
Hạnh khó chịu nói:
- Anh không thấy em bầu to thế này còn đòi hỏi nữa à?
- Có sao, trên mạng người ta vẫn bảo quan hệ được đến lúc đẻ còn gì.
Rồi chẳng chờ Hạnh nói gì, anh ta cứ thế ngấu nghiến cơ thể cô. Hạnh thì vãn vậy, vẫn nằm im như khúc gỗ không cảm xúc. Trong đầu ngoài suy nghĩ mong mong cho anh ta làm nhanh chóng để cô được nghỉ ngơi, thì không hề có 1 chút ý niệm nào khác.
Thế rồi bình yên chưa được bao lâu, sóng gió lại một lần nữa ập đến với cô. Lần đó là do Hạnh đi khám thai bác sĩ nói em bé chưa quay đầu, lại bị dây rốn quấn cổ 2 vòng, nên khả năng cao là sẽ sinh mổ.
Hạnh có về nhà bàn với chồng sẽ đăng ký sinh mổ chủ động. Nhưng anh ta gạt đi còn mắng Hạnh là:
- Làm mẹ mà không biết nghĩ cho con, sinh thường mới tốt cho con bé, sinh mổ rồi sau này nó hay bị bệnh về đường hô hấp thì sao?
- Đâu phải em không muốn sinh thường, em cũng biết là sinh thường sẽ tốt cho con. Nhưng mà hiện tại 9 tháng rồi con vẫn chưa quay đầu, ngôi ngược như thế làm sao mà sinh thường được. CÒn chưa kể đến việc bị dây rốn quấn cổ nữa. Nếu mà cố sinh thường mới là hại cho con đó.
- Tôi chẳng hiểu cô là loại người gì nữa, có ăn với đẻ cũng không xong.
- Anh vừa phải thôi bây giờ chẳng may nó bị thế chứ tôi muốn thế à, anh nhìn lại bản thân mình xem đã biết cách làm cha chưa, đến mua đồ cho con anh còn đang tiếc thì anh có tư cách gì mà đay nghiến tôi. Sinh cũng là tôi sinh, đau đớn cũng mình tôi phải gánh chịu, anh đay nghiến cái gì. Đừng nói với tôi là sinh mổ tốn kém hơn sinh thường nên anh tiếc đấy nhé. Nếu mà thế thì thật sự con người anh không còn từ gì có thể miêu tả được nữa rồi.
Quả thật sự việc lần trước hạnh vẫn còn ghim trong lòng sự hận thù lớn lắm, hôm nay lại đang tức giận nên Hạnh nói hết ra luôn. Tiếc là Andrew lại cho rằng như thế là Hạnh láo, anh ta luôn có suy nghĩ rằng hạnh nhỏ tuổi, nên không biết gì. ANh ta tự cho mình cái quyền dạy dỗ hạnh, bới vậy thấy hạnh chửi ngược lại, Andrew tức lắm, lấy ngay chiếc cốc trên bàn ném về phía cô.
Cũng may hạnh tránh được, chiếc cốc đập vào tường rồi rơi xuống sàn nhà vỡ “ Choang”.
Hạnh sững sờ nhìn chồng, cô như không tin vào mắt mình, không ngờ chồng cô lại hội tự tất cả những điểm xấu xa của các ông chồng trên đời đến vậy.
Nacer ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng vỡ thì chạy sang hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Chỉ chờ có thế Hạnh oà khóc nức nở mà kể hết những ấm ức mà bản thân phải chịu nãy giờ. Nacer nghe xong, dường như đã hiểu hết mọi chuyện quay qua nhìn anh trai nói:
- Anh nói thế mà nghe được à, sinh thường hay sinh mổ đâu phải muốn là được. Tại sao mỗi lần chị dâu đi khám anh không đi cùng để mà nghe bác sĩ tư vấn, nghe để về mà thông não. Anh bỏ mặc chị ấy xoay sở một mình bây giờ lại quay qua mà đay nghiến.
- Mày không nhìn thấy tao bận trăm công nghìn việc hay sao mà còn hỏi, tao còn phải đi làm, đi làm để nuôi cái tàu há mồm này này.
Anh ta gọi Hạnh là cái tàu há mồm, có nghĩa là anh ta coi cô như 1 gánh nặng vậy. Cưới cũng là anh ta nhờ môi giới đến để tiếp cận cô, đưa cô về đây cũng là anh ta tự nguyện. Bây giờ anh ta lại nói như thể cô làm khổ anh ta vậy. Hạnh còn chưa kịp lên tiếng thì Nacer đã gắt lên:
- Thôi thôi, anh lấy lý do bận với ai, chứ em thì quá hiểu công việc của anh rồi. ANh chấp nhận lấy chị ấy, thì những lúc chị ấy bầu bí, sinh đẻ mệ nhọc anh phải chăm sóc là đương nhiên. Mà chị ấy cũng chẳng chơi không đâu, hàng ngày ai nấu cơm cho anh ăn, quần áo anh thay ra ai giặt. Rồi sau này có con rồi, đủ thứ phải chi tiêu thì chẳng biết anh còn kể công đến đâu.
Hạnh thật sự cũng muốn chỉ vào mặt chồng mà chửi lắm, nên thấy Nacer nói hộ nỗi lòng mình cô hả hê lắm. Nhưng mà tình hình giữ hai người có vẻ căng thẳng, cô sợ nếu cứ tiếp tục như thế họ sẽ cãi nhau to, thế nên mới lên tiếng can ngăn:
- Thôi chú ạ, anh ấy đi làm nên tôi cũng không dám trách, chú đừng nói anh ấy nữa kẻo lại bất hoà.
- Chị cứ kệ em, hôm nay em phải nói cho anh ấy biết mà nghĩ lại, không thể để anh ấy cứ mãi ích kỷ chỉ biết yêu bản thân mình như thế được.
Andrew đứng bên cạnh, nhìn 2 người nói qua nói lại thân tình, thì sôi mau chỉ tay vào mặt Nacer mà chửi:
- Chuyện của vợ chồng tao, tao tự biết giải quyết, mày xía vào làm gì, tao thế nào cũng kệ mẹ tao, biến ra khỏi phòng tao nhanh lên.
Nacer cũng chẳng vừa, cậu ta nhìn thẳng vào mắt anh trai mà lớn giọng nói:
- Đã ngu còn bảo thủ, sinh thường hay sinh mổ thì người phụ nữ cũng phải trải qua bao cơn đau đớn, mới sinh được cho anh đứa con. Thay vì lời cảm ơn, lại quay ra đay nghiến, trách móc chỉ vì vợ mình không thể sinh thường. Đúng là ngu ngốc.
- Mày tin tao vả vỡ mồm mày ra không, mày nói cái gì thằng kia, mày giỏi mày lấy vợ rồi tự đẻ con để mà cảm ơn, tao thế nào cũng đéo đến lượt mày dậy biết chưa? Cút.
Tình hình càng ngày càng căng thẳng, mẹ chồng và bố chồng cô ở dưới nhà nghe ồn ào cũng đang đi lên, Marie thì đi thăm con chưa về. Lên tới nơi thấy 2 thằng con trai đang mặt đỏ tía tai chửi nhau, còn Hạnh bụng to vượt mặt ở giữa can ngăn, mẹ chồng cô vội hỏi:
- Hai cái đứa này, chúng mày có chuyện gì mà cãi nhau.
- Cháu xin lỗi, để cháu nhặt lên và chất vào chỗ cũ ạ.
- Ừ không sao đâu.
Cô bán hàng đưa ánh mắt thương hại nhìn hạnh, khiến hạnh vội vã né tránh, nhưng dường như tất cả những ai có mặt ở đây đều dùng ánh mắt đó nhìn cô. Một vài người xì xào với nhau:
- Trẻ thế mà đi lấy cái thằng già ấy làm gì cho phí một đời người.
- Thấy bảo vì tiền còn gì. Mà cái thằng ấy vừa già vừa keo kiệt, tình tình thì không ưa nổi.
- Nghĩ sao mà vợ bụng to thế này anh ta lại bỏ đi về trước thế kia nhỉ. Đúng là cái loại hãm hết chỗ nói, khổ thân cô vợ, trẻ trung xinh đẹp mà tiếc quá.
Hạnh nghe thấy câu bỏ về trước thì giật mình nhìn lên, nhưng mà bóng dáng chồng cô đã khuất xa. Hạnh tủi thân mà ứa nước mắt, anh ta thừa biết cô không có đồng nào trong người, mà vẫn nhẫn tâm bỏ cô ở lại.
Thu gom xong đống đồ, hạnh lẫm lũi bước ra vỉa hè đứng, cô cứ đứng đó mà khóc, khóc mãi cho đến khi điện thoại reo cô mới ngừng. Là mẹ chồng cô gọi, chắc hẳn bà thấy chồng cô về một mình nên lo lắng gọi cho cô đây mà.
Hạnh cố gắng dùng giọng bình thường nhất có thể để trả lời:
- Con nghe đây mẹ.
- Con đang ở đâu đấy.
- Con, con đang ở trên thị trấn mẹ ạ.
Nói xong câu ấy cũng là lúc Hạnh không thể kìm được tiếng nấc của bản thân, Bà Funny có lẽ cũng nghe thấy nên lo lắng hỏi:
- Con sao thế,đừng khóc, cụ thể là con đang đứng ở đâu để mẹ bảo em đến đón. Mẹ hỏi mà cái thằng chết bầm kia nó không nói.
Hạnh ngước mắt lên nhìn biển hiệu trên đầu và máy móc đọc địa chỉ được ghi trên đó cho mẹ chồng. Bà an ủi cô thêm mấy câu nữa rồi dặn cô đứng đó chờ và tắt máy.
Hạnh nhẹ nhàng xoa tay vào bụng nói chuyện với con:
- Xin lỗi con, mẹ đã chọn nhầm bố cho con mất rồi.
Càng nghĩ Hạnh càng tủi thân, càng nhớ nhà, cô thật sự muốn bỏ lại tất cả mà về với quê hương, với bố mẹ và các em. Ở đó đói nghèo một chút, nhưng lại ấm áp, không giống như nơi này.
- Sao chị không vào đâu đó ngồi cho đỡ mệt, đứng thế có mỏi chân không.
Hạnh bàng hoàng nhìn lên, ban nãy mẹ chồng cô bảo, hỏi đia chỉ để em đến đón. Cô cứ nghĩ bà sẽ bảo Marie đến đón cô, thật không ngờ lại là Nacer. Đã để cậu ta thấy bộ dạng thảm thương của mình mất rồi.
Hạnh vội vàng lau nước mắt rồi lý nhí nói:
- Tôi không sao.
- Chị đi mua đồ sơ sinh mà, sao đứng đây người không thế.
Hạnh bặm môi cố không để bản thân mình khóc to, một lát sau mới nói:
- Tôi, tôi...
- Thôi thế này nhé, em đưa chị sang quán nước bên kia, chị ngồi đó đợi em 1 lát, tầm 30 phút thôi rồi em chở chị về được không?
Hạnh xua tay đáp:
- Chú bận gì cứ làm đi, tôi đứng đây chờ cũng được.
Nacer dựng xe bên đường, kéo tanh Hạnh nói:
- Em bận chút thôi, chị đang bầu bì đứng đây coi sao được, cứ sang bên kia mà uống cốc nước cho đỡ khát.
Hạnh giật mạnh tay mình ra, khiến Nacer thoáng bất ngờ. Cô gần như khóc trả lời:
- Nhưng, tôi, tôi không có đem theo tiền.
Nacer lắc đầu, dùng ánh mắt chân thành nhất mà hỏi hạnh:
- Anh Andrew không đưa cho chị chút nào để phòng thân hay sao?
Hạnh không đáp, chỉ mím chặt môi mà lắc đầu. Andrew nhìn cái bộ dạng ấy của Hạnh xót xa nói:
- Thôi được rồi, chị cứ sang bên đó đi, đừng lo gì cả nhé.
- Nhưng..
- Thôi nào, chẳng lẽ chị em không mời chị nổi 1 cốc nước hay sao? Để em dẫn chị sang chị thích gì cứ gọi, em mời, ok.
Nacer còn cố tính nháy máy bày trò cho hạnh cười, vì sự dễ thương ấy nên Hạnh cũng gật đầu đồng ý.
Ngồi chờ một lát thì Nacer quay lại, trên tay nào bọc lớn bọc nhỏ khiến cho Hạnh khá thắc mắc. Khi Nacer tới gần cô mới nhìn rõ chúng là đồ sơ sinh. Một lần nữa Hạnh lại không khống chế được cảm xúc của bản thân. Cứ thế đứng hình nhìn Nacer mặc cho nước mắt rơi.
Thấy phản ứng của Hạnh Nacer nói:
- Chị sao thế?
- Những thứ này là…
- À thật ra, thật ra là anh Andrew có nhờ em mua giúp chị những thứ này, chuyện ban sáng của chị, em có nghe qua, em nghĩ có lẽ anh ấy cũng nhận ra anh ấy sai rồi.
Hạnh thừa biết Nacer nói dối, cô hiểu tính cách của chồng mình mà, cứ cho là anh ta nhờ Nacer tới giúp cô mua đồ đi, thì chắc chắn sẽ chẳng mua nhiều đến thế này đâu, chúng còn nhiều hơn cả những gì ban đầu cô chọn nữa mà. Chưa kể đến Nacer vừa nói vừa ấp úng, là cô đã đủ hiểu.
Nhưng đây là nơi đông người, Hạnh không tiện bóc mẽ nacer. Hơn nữa mua cũng đã mua rồi, không lẽ bắt cậu ta đem trả lại. Mà làm rõ chuyện này chỉ khiến Hạnh thêm ngại với Nacer, nên cô chọn cách im lặng. Giả bộ là mình ngốc, tin vào những câu nói ban nãy.
Bản thân Hạnh cũng khắc sâu ân tình ngày hôm nay của Nacer dành cho mình, nếu có cơ hội nhất định cô sẽ đền đáp.
Cứ thế, Hạnh lẳng lặng ngồi lên xe để Andrew đưa về, cô cứ thế ngây ngốc ngồi nhìn mấy bọc đồ sơ sinh trên tay mà suy nghĩ vẩn vơ.
Được một đoạn Nacer phá vỡ bầu không khí im lặng bằng câu hỏi ngập ngừng:
- Chị dâu này, chị với anh Andrew vẫn ổn chứ.
- Sao chú lại hỏi vậy?
- Không có gì đâu, chỉ là hình như em thấy giữa hai người có 1 chút khoảng cách.
Quả đúng là Nacer, khộng điều gì có thể qua mắt được cậu ta, biết nói sao bây giờ nhỉ, không lẽ Hạnh lại đi nói xấu chồng với em chồng. Mà không nói thì Hạnh thấy bí bách lắm, tâm sự với chị Phúc cũng nhiều, nhưng chị không ở đây, nên không thể hiểu hết được hoàn cảnh của cô.
Nacer thì khác, cậu ta hiểu rõ tính cách anh trai mình, cũng như thấy được cuộc sống hàng ngày của Hạnh, biết đâu trải lòng rồi, cậu ta sẽ cho cô 1 vài lời khuyên hữu ích thì sao?
Nghĩ vậy nên hạnh quyết định kể cho Nacer nghe về mối quan hệ giữa mình và chồng. Cô chỉ nghĩ đơn giản là tìm 1 người để trải lòng, và xin những lời khuyên chân thành. Mà không hề biết rằng, chính quyết định đó đã đem đến sóng gió cho cuộc đời cô.
Cũng từ sau lần ấy, bất kể có chuyện gì buồn Hạnh đều tìm Nacer tâm sự. Khi thì cậu ấy chỉ lắng nghe hạnh nói, cũng có khi thì khuyên hay an ủi Hạnh 1 vài câu. Nhưng cũng có lần Nacer thẳng thắn nói chuyện với anh trai để góp ý, kết quả là hai anh em cãi nhau một trận lớn.
Những ngày sau đó Hạnh có người tâm sự nên cũng vui vẻ hơn hẳn, còn với chồng, cô ngầm coi anh ta như không khí. Vậy àm anh ta chẳng biết điều, suốt ngày đi ra đi vào nhìn cái đống đồ sơ sinh cô xếp gọn gang ở góc phòng mà đá thúng đụng nia.
Nào là bóng gió rằng cô có quỹ đen, rồi là tiêu hoang phí, không biết thương chồng làm việc vất vả. Hạnh nghe thấy nhưng cũng chỉ cười khẩy không thèm đáp. Nacer nói rồi, tính anh ta như thế, tốt nhất là chị cứ vờ như không nghe thấy, anh ấy nói chán sẽ tự thôi.
Quả đúng thế thật, chồng cô nói mãi không thấy cô đáp lời thì cũng hậm hực mà bỏ đi. Nhiều lần cô còn nhìn thấy rõ quai hàm của anh ta nổi lên, khi mà anh ta tức cô tới nỗi nghiến răng ken két vào nhau.
Trước đây, Hạnh nghĩ, ở nhà chồng có mỗi chồng là thân thiết nhất, nên luôn nhẫn nhịn, làm lành trước, để mà có người lâu lâu nói dăm ba câu chuyện. Nhưng bây giờ Hạnh tìm được tri kỷ rồi, Hạnh cóc cần anh ta nữa.
Cuối cùng thì anh ta cũng lại xuống nước mà nói chuyện với Hạnh trước:
- Này, anh định đặt tên con gái mình là Julie có được không?
Thôi thì anh ta đã chủ động mở lời, thì Hạnh cũng nên đáp lại, chứ không lại già néo đứt dây thì khổ. Hạnh hờ hững nói:
- Tuỳ anh, nhưng hình như bố cũng nghĩ ra tên cho con bé rồi thì phải.
- Con mình mình phải đặt chứ, quyết định thế nhé.
- Sao cũng được.
Nói dăm ba câu chuyện cùng nhau, anh ta lại bắt đầu lần mò cơ thể Hạnh, Hoá ra là anh ta thèm khát, nên mới chủ động nói chuyện trước với cô. Cô lại tưởng anh ta đã nghĩ thông suốt.
Hạnh khó chịu nói:
- Anh không thấy em bầu to thế này còn đòi hỏi nữa à?
- Có sao, trên mạng người ta vẫn bảo quan hệ được đến lúc đẻ còn gì.
Rồi chẳng chờ Hạnh nói gì, anh ta cứ thế ngấu nghiến cơ thể cô. Hạnh thì vãn vậy, vẫn nằm im như khúc gỗ không cảm xúc. Trong đầu ngoài suy nghĩ mong mong cho anh ta làm nhanh chóng để cô được nghỉ ngơi, thì không hề có 1 chút ý niệm nào khác.
Thế rồi bình yên chưa được bao lâu, sóng gió lại một lần nữa ập đến với cô. Lần đó là do Hạnh đi khám thai bác sĩ nói em bé chưa quay đầu, lại bị dây rốn quấn cổ 2 vòng, nên khả năng cao là sẽ sinh mổ.
Hạnh có về nhà bàn với chồng sẽ đăng ký sinh mổ chủ động. Nhưng anh ta gạt đi còn mắng Hạnh là:
- Làm mẹ mà không biết nghĩ cho con, sinh thường mới tốt cho con bé, sinh mổ rồi sau này nó hay bị bệnh về đường hô hấp thì sao?
- Đâu phải em không muốn sinh thường, em cũng biết là sinh thường sẽ tốt cho con. Nhưng mà hiện tại 9 tháng rồi con vẫn chưa quay đầu, ngôi ngược như thế làm sao mà sinh thường được. CÒn chưa kể đến việc bị dây rốn quấn cổ nữa. Nếu mà cố sinh thường mới là hại cho con đó.
- Tôi chẳng hiểu cô là loại người gì nữa, có ăn với đẻ cũng không xong.
- Anh vừa phải thôi bây giờ chẳng may nó bị thế chứ tôi muốn thế à, anh nhìn lại bản thân mình xem đã biết cách làm cha chưa, đến mua đồ cho con anh còn đang tiếc thì anh có tư cách gì mà đay nghiến tôi. Sinh cũng là tôi sinh, đau đớn cũng mình tôi phải gánh chịu, anh đay nghiến cái gì. Đừng nói với tôi là sinh mổ tốn kém hơn sinh thường nên anh tiếc đấy nhé. Nếu mà thế thì thật sự con người anh không còn từ gì có thể miêu tả được nữa rồi.
Quả thật sự việc lần trước hạnh vẫn còn ghim trong lòng sự hận thù lớn lắm, hôm nay lại đang tức giận nên Hạnh nói hết ra luôn. Tiếc là Andrew lại cho rằng như thế là Hạnh láo, anh ta luôn có suy nghĩ rằng hạnh nhỏ tuổi, nên không biết gì. ANh ta tự cho mình cái quyền dạy dỗ hạnh, bới vậy thấy hạnh chửi ngược lại, Andrew tức lắm, lấy ngay chiếc cốc trên bàn ném về phía cô.
Cũng may hạnh tránh được, chiếc cốc đập vào tường rồi rơi xuống sàn nhà vỡ “ Choang”.
Hạnh sững sờ nhìn chồng, cô như không tin vào mắt mình, không ngờ chồng cô lại hội tự tất cả những điểm xấu xa của các ông chồng trên đời đến vậy.
Nacer ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng vỡ thì chạy sang hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Chỉ chờ có thế Hạnh oà khóc nức nở mà kể hết những ấm ức mà bản thân phải chịu nãy giờ. Nacer nghe xong, dường như đã hiểu hết mọi chuyện quay qua nhìn anh trai nói:
- Anh nói thế mà nghe được à, sinh thường hay sinh mổ đâu phải muốn là được. Tại sao mỗi lần chị dâu đi khám anh không đi cùng để mà nghe bác sĩ tư vấn, nghe để về mà thông não. Anh bỏ mặc chị ấy xoay sở một mình bây giờ lại quay qua mà đay nghiến.
- Mày không nhìn thấy tao bận trăm công nghìn việc hay sao mà còn hỏi, tao còn phải đi làm, đi làm để nuôi cái tàu há mồm này này.
Anh ta gọi Hạnh là cái tàu há mồm, có nghĩa là anh ta coi cô như 1 gánh nặng vậy. Cưới cũng là anh ta nhờ môi giới đến để tiếp cận cô, đưa cô về đây cũng là anh ta tự nguyện. Bây giờ anh ta lại nói như thể cô làm khổ anh ta vậy. Hạnh còn chưa kịp lên tiếng thì Nacer đã gắt lên:
- Thôi thôi, anh lấy lý do bận với ai, chứ em thì quá hiểu công việc của anh rồi. ANh chấp nhận lấy chị ấy, thì những lúc chị ấy bầu bí, sinh đẻ mệ nhọc anh phải chăm sóc là đương nhiên. Mà chị ấy cũng chẳng chơi không đâu, hàng ngày ai nấu cơm cho anh ăn, quần áo anh thay ra ai giặt. Rồi sau này có con rồi, đủ thứ phải chi tiêu thì chẳng biết anh còn kể công đến đâu.
Hạnh thật sự cũng muốn chỉ vào mặt chồng mà chửi lắm, nên thấy Nacer nói hộ nỗi lòng mình cô hả hê lắm. Nhưng mà tình hình giữ hai người có vẻ căng thẳng, cô sợ nếu cứ tiếp tục như thế họ sẽ cãi nhau to, thế nên mới lên tiếng can ngăn:
- Thôi chú ạ, anh ấy đi làm nên tôi cũng không dám trách, chú đừng nói anh ấy nữa kẻo lại bất hoà.
- Chị cứ kệ em, hôm nay em phải nói cho anh ấy biết mà nghĩ lại, không thể để anh ấy cứ mãi ích kỷ chỉ biết yêu bản thân mình như thế được.
Andrew đứng bên cạnh, nhìn 2 người nói qua nói lại thân tình, thì sôi mau chỉ tay vào mặt Nacer mà chửi:
- Chuyện của vợ chồng tao, tao tự biết giải quyết, mày xía vào làm gì, tao thế nào cũng kệ mẹ tao, biến ra khỏi phòng tao nhanh lên.
Nacer cũng chẳng vừa, cậu ta nhìn thẳng vào mắt anh trai mà lớn giọng nói:
- Đã ngu còn bảo thủ, sinh thường hay sinh mổ thì người phụ nữ cũng phải trải qua bao cơn đau đớn, mới sinh được cho anh đứa con. Thay vì lời cảm ơn, lại quay ra đay nghiến, trách móc chỉ vì vợ mình không thể sinh thường. Đúng là ngu ngốc.
- Mày tin tao vả vỡ mồm mày ra không, mày nói cái gì thằng kia, mày giỏi mày lấy vợ rồi tự đẻ con để mà cảm ơn, tao thế nào cũng đéo đến lượt mày dậy biết chưa? Cút.
Tình hình càng ngày càng căng thẳng, mẹ chồng và bố chồng cô ở dưới nhà nghe ồn ào cũng đang đi lên, Marie thì đi thăm con chưa về. Lên tới nơi thấy 2 thằng con trai đang mặt đỏ tía tai chửi nhau, còn Hạnh bụng to vượt mặt ở giữa can ngăn, mẹ chồng cô vội hỏi:
- Hai cái đứa này, chúng mày có chuyện gì mà cãi nhau.