Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 2
Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Phần 2
Hắn ta tên Phạm Duy Phong, cái tên đẹp người cũng đẹp vậy mà lại bệnh hoạn như vậy.
Nhân lúc hắn ta đang tắm tôi lấy quần áo mặc vào nhưng tìm mãi không thấy cái áo lót, đâu rồi, áo lót tôi đâu rồi hay là tên biến thái đó đã giấu nhẹp áo của tôi, hay là hắn đem vào nhà tắm làm chuyện mờ ám, có thể lắm vì những tên biến thái thường có hành động khác người, bây giờ tôi phải làm sao đây, làm sao đây ta, à đúng rồi, tôi lấy cái áo vét của hắn cùng với ví tiền chạy xuống chỗ lễ tân kêu lên;
— Giúp tôi.. giúp tôi với…
–Có chuyện gì vậy chị.
— Trong phòng tôi có biến thái, hắn còn bắt cóc em gái tôi nữa, mau báo công an đi hắn đang tắm, nhanh lên đi…
— Chị ở phòng bao nhiêu ạ?
Tôi day day trán nhớ lại:
— Hình như là 209 , đúng rồi là 209 ấy, tôi với em gái thuê khuya đêm qua. Cô mau gọi công an đi, hắn đã xâm hại tôi, còn bắt cóc em gái tôi nữa..nguy hiểm lắm..
— Được rồi tôi gọi ngay..
Lễ tân thông báo cho hai bảo vệ lên khống chế tên biến thái ở phòng 209, tôi cũng đi theo sau lưng nhưng khi họ ập vào thì tên biến thái đã biến mất, chỉ có mỗi Tâm đang nằm ngủ ngon lành trên giường, không những vậy túi xách của hai chị em nằm trên giường như chưa từng biến mất, tôi lao vào gọi Tâm dậy không biết có phải nó đã bị trúng thuốc mê rồi không.
— Tâm Tâm ơi..Tâm ơi có nghe chị gọi không mau dậy đi..dậy đi Tâm..
Sau mấy tiếng kêu của tôi nó cũng mở mắt, khuôn mặt ngáy ngủ:
— Gì vậy chị, em đang ngủ mà.
— Dậy đi, đêm qua hắn đã đưa mày đi đâu, hắn ta có làm gì mày không, mày có bị thương chỗ nào không? Đứng dậy chị xem nào?
Tâm nó nhăn nhó:
— Chị nói cái gì vậy chị Lệ, hắn ta là ai, đem em đi đâu chứ..?
— Cái con này ngồi dậy coi, dậy ngay….
Tôi lôi bằng được Tâm dậy, cái con này chuyện quan trọng như vậy mà nó làm như không có chuyện gì.
— Sáng nay chị thức dậy có tên biến thái nào lạ hoắc trong phòng này, hắn còn..còn…
Tâm nghe đến đây mới mở to đôi mắt ra hỏi;
— Còn gì hả chị ?
— Còn..còn…quan hệ với chị nữa..
— Hả? quan..quan hệ..với chị á..ôi mẹ ơi, rồi hắn đâu, hắn đâu…?
Bảo vệ tìm khắp phòng nhưng không thấy tên biến thái đâu, bèn hỏi :
— Cô có chắc không? tôi có thấy tên nào đâu?
Tôi gật đầu khẳng định;
— Tôi chắc chắn 100% mà, lúc tôi chạy đi hắn vẫn còn đang tắm đấy.
Bảo vệ nhìn tôi chăm chăm:
— Cô đang đùa chúng tôi phải không, làm gì có ai vừa tắm, nhà tắm khô ráo thế kia mà, đừng nói cô vừa nằm mơ nhé cô gái.
— Không thể nào, lúc nãy tôi nghe rõ ràng hắn đang tắm.
Bảo vệ hất mặt ;
— tự cô vào xem đi, mới sáng sớm mà đã ngáo rồi.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh xem thử thì đúng là sàn nhà khô ráo đến đáng kinh, hai chiếc khăn cũng phẳng phiu chưa có dấu hiệu đã qua sử dụng, không thể nào, không thể nào…
Bảo vệ hỏi:
— Sao rồi,,có đúng như tôi nói không, cô nằm mơ rồi đấy.
Tôi chắc mình không nằm mơ nhưng không ai tin tôi cả, tôi cũng không có cách nào chứng minh những gì mình nói là sự thật, ngồi lên giường cố nhớ lại mọi chuyện, hắn ta làm sao biến mất được hay vậy, làm sao có thể làm sàn nhà khô nhanh chóng như vậy, rốt cuộc là hắn ta đã làm cách gì? À đúng rồi, áo. chính là chiếc áo tôi đang mặc, tôi reo lên như được mùa:
— Đây là bằng chứng, áo này là của hắn, là của hắn và cả ví tiền nữa, đây này các anh xem đi…tất cả đều là của hắn hết đấy..
Hai bảo vệ chau mày nhận lấy cái ví tiền đồng thời mở ra xem rồi lẩm bẩm:
— Phạm Duy Phong sao?
— Vâng, là hắn đó, đưa cho tôi, đây là bằng chứng quan trọng.
Cùng lúc đó một nhân viên chạy lên nói:
— Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người mau xuống sảnh đi ạ.
Chúng tôi kéo nhau xuống sảnh như nhân viên khách sạn nói, thì thấy cái tên biến thái đang ngồi chễm chệ trên ghế, còn có nước trái cây trên bàn phục vụ hắn, công an cũng cười nói với hắn bằng thái độ niềm nở, tôi chỉ vào mặt hắn:
— Hắn kìa, hắn là tên biến thái đêm qua đã lẻn vào phòng tôi còn đem em gái tôi giấu đi..
Cả thảy những người ở đây đều đồng loạt nhìn tôi như sinh vật lạ, có người còn tủm tỉm cười khiến tôi ngơ ngác không hiểu gì cả, còn tên biến thái vẫn ánh nhìn không mấy thiện cảm dành cho tôi, thuận tiện nhách môi lên đầy cao ngạo, đúng là đáng ghét.
Quản lý nói:
— Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ạ, đêm qua chị Dương Nhật Lệ đây có thuê của khách sạn một phòng, số phòng là 209, sau đó chị có xuống quầy lễ tân và yêu cầu làm một ly nước chanh, uống xong chị Lệ lên phòng, nhưng không phải phòng 209 mà là 206 do anh Phạm Duy Phong thuê ạ. Đây ạ, tất cả đều được camera quay lại, xin mọi người xem qua…
–Cái gì..?
Tôi như trời trồng khi xem qua những gì trong camera, vậy là..là hắn không phải là biến thái..mà tôi..tôi vào lộn phòng của hắn sao? Và đêm qua tôi và hắn đã đã..ôi ba mẹ ơi…tôi độn thổ mất..nhục..quá xá nhục…
Tôi đành cười giả lả:
— Nhầm ..chỉ là hiểu lầm thôi..hihi..hiểu lầm..tất cả chỉ là hiểu lầm..
Tôi đá đá chân Tâm ra hiệu cho nó đi thanh toán rồi chuồn nhanh, cũng may công an lo nói chuyện với hắn nên không quan tâm chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy khỏi khách sạn, dọc đường về Tâm nó cười trêu tôi:
— Thế đêm qua chị tôi đã xx với anh đẹp trai đó à, ôi cảm giác như nào hả chị, nhìn anh ta ngon phết ấy, cao to thế kia thì cái ấy chắc cũng …
Tôi quát nó:
— Mày mà nói nữa chị cho mày xuống đường bây giờ, nói vớ vẩn..chỉ là hiểu lầm thôi, biết chưa..
–Ờ hiểu lầm, mà hiểu lầm kiểu này em cũng chịu nữa ha ha..
Suốt quãng đường nó cứ trêu tôi không ngừng, tôi cành chửi nó càng trêu, mà cái tính nhây của nó tôi cũng hiểu quá rồi nên cuối cùng đành mặc kệ nó muốn nói gì thì nói..
Đưa nó về nhà tôi cũng về phòng trọ tắm rửa thì nhớ đến tôi vẫn cái áo vest của hắn, cả ví tiền đều được tôi giữ ở đây, lúc nãy gấp gáp quá tôi quên trả lại cho hắn mất rồi, giờ làm sao với cái ví này đây? hay là đợi ngày mai sự việc lắng xuống tôi đem lại khách sạn trả cho hắn nhỉ, nhưng không biết hắn có ở đó không nữa..haizz, đúng xui xẻo mà.
Cả ngày đó tôi bị ám ảnh không thôi về chuyện trong khách sạn, thật sự hai tám năm trên đời tôi lâm vào hoàn cảnh oái oăm như vậy, thật không biết để mặt ở đâu cho bớt nhục, chắc hôm nay cả cái cái khách sạn đang bàn tán về tôi và cười tôi lắm, không ngờ Dương Nhật Lệ có ngày thê thảm như hôm nay…
Hôm sau tôi đem áo và ví tiền đến khách sạn đó để trả lại cho người ta thì xui xẻo thay khách sạn không mở cửa, cuối cùng đành để áo vest vào cốp xe còn ví tiền thì cho vào túi xách đem lên chỗ làm việc, vì trong ví có nhiều tiền, rồi giấy tờ thẻ ngân hàng nữa tên nếu tôi không muốn tạo thêm phiền phức.
Tâm nó thấy mặt tôi lại trêu;
— Sao rồi bà chị, đêm qua ngủ có được không, có nằm mơ thấy người ấy không?
— Điên quá đi. Mày với Bằng sao rồi?
— Sao trăng gì nữa chị, sáng nay đứng trước nhà em nhưng em không quan tâm.
— Ừ cương quyết thế là tốt, chứ vớ phải cái nhà đó có mà khổ suốt đời.
— Chị cũng vậy, nhanh chóng quên lão Đăng đi.
— Chị biết rồi, thôi làm việc việc đi, chiều đi ăn ốc nhé.
— ok..
Tôi làm nhân viên văn phòng bình thường thôi nhưng làm lâu cộng thêm với sự kiên trì thì lương lậu cũng khá tốt, những năm nay mọi cố gắng đều dồn cho Đăng, việc gì cũng nghĩ cho anh ta, quần áo tôi luôn mua những loại rẻ, cả mỹ phẩm cũng không dám đầu tư nhiều, cứ ngỡ rằng gái có công chồng chẳng phụ nhưng hóa ra cuộc đời nhiều lúc bạc bẽo như vậy đấy, yêu người hết lòng, lo lắng quan tâm từ miếng ăn đến giấc ngủ vậy mà người trả lại ân tình đó bằng một câu xin lỗi nhẹ tựa lông hồng…
Nực cười lắm đúng không?
Nhưng thôi, nuối tiếc hay giận hờn cũng không được gì nữa, vẫn phải sống tiếp những ngày tháng của cuộc đời thôi.
Loay hoay rồi cũng sắp hết giờ, tôi với cái Tâm hào hứng đi ăn ốc thì trưởng phòng đến chỗ tôi và bảo tôi đem giấy tờ lên cho giám đốc, tôi dù không muốn nhưng đây là công việc, cũng không thể để việc riêng làm ảnh hưởng đến công việc được nên đành cầm giấy tờ đi về hướng phòng của Đăng, sau tiếng gõ cửa bên trong truyền ra tiếng nói :
— Vào đi.
Tôi hít một hơi rồi để giấy tờ lên bàn rồi nói:
— Giám đốc xem qua rồi ký dùm em.
Đăng ngước lên nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh ta, nhưng giây phút này ánh nhìn đã không còn ấm nồng như trước, trái tim đã thôi thổn thức, chỉ có vết thương chưa kịp lành, thỉnh thoảng lại nhói lên.
— em không khỏe sao/
— Tôi bình thường.
–Anh biết em hận anh nhưng anh cũng không thể làm khác được những gì anh nợ em nhất định anh sẽ trả đủ, không để em thiệt thòi.
Tôi vốn không định dây dưa thêm với anh ta nhưng trước câu nói đó tôi cười nhạt hỏi lại:
— Anh trả cho tôi bằng cách nào? Anh định quy thanh xuân của tôi ra bao nhiêu? Mười triệu hai mươi triệu hay năm mươi triệu..?
— Lệ..anh xin lỗi..
— Ngoài xin lỗi ra anh không có thể nói câu khác à, một câu xin lỗi của anh cũng không làm mọi thứ quay lại, tôi không cần những lời thừa thãi của anh, xem rồi ký hộ tôi.
Đăng thở dài, anh ta chắp hai tay vào nhau nói với tôi rằng:
— Anh biết anh nợ em, nợ thanh xuân và cả tuổi trẻ, nhưng chúng ta có duyên nhưng không phận biết làm sao bây giờ, thôi thì anh tính thế này em nghỉ việc ở đây đi anh sẽ tìm cho em một công việc phù hợp và mức lương tương thích với em.
Tôi lại cười nhìn Đăng, thật không dám tin người tôi từng yêu lại hèn hạ đến như vậy :
— Giờ anh một bước lên trời nên muốn tống tôi đi chứ gì, Dương Hoàng Đăng, anh hèn lắm.
— Bây giờ em muốn mắng muốn chửi anh sao cũng được nhưng anh là đang muốn tốt cho em thôi, anh biết em nhất thời sẽ không quên được những kỷ niệm cũ chỉ còn cách chúng ta không gặp nhau nữa thì mọi chuyện mới khá hơn, em cũng sẽ dễ dàng có những mối quan hệ mới, Lệ em cũng không còn trẻ trung nữa, cũng nên nhìn thoáng ra em ạ.
Ngừng vài giây rồi anh ta nói tiếp:
— Hôm nay vợ anh có bảo mời em đi ăn cơm, anh mong là em không đến, chuyện gì đã qua rồi hãy để nó ngủ yên đi. Việc anh cũng đã tìm cho em rồi, ngày mai em nộp đơn xin thôi việc là được, mọi chuyện anh sẽ giải quyết nhanh gọn cho em.
Tôi nhìn Đăng chăm chăm, tôi muốn nhìn anh ta thật kỹ xem rốt cuộc tám năm qua tôi đã yêu nhầm loại người gì, không biết bao năm qua con mắt tôi thế nào mà lại hy sinh cho anh ta đến như vậy, bây giờ danh vọng có đủ lại đá bay tôi không một chút thương tiếc.
–Anh không sợ tôi sẽ nói mọi chuyện cho vợ anh biết sao?
Khuôn mặt Đăng vô cùng trầm tĩnh:
— Em có thể hận anh ghét anh nhưng anh tin em sẽ không làm những việc ảnh hưởng đến ba mẹ đâu đúng không em gái?
— Được, được lắm, hay cho câu em gái, hay lắm Hoàng Đăng. Nhưng anh đừng quên câu con giun xéo mãi cũng quằn.
— Nhưng anh cũng không quên câu uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Em là người trọng tình nghĩa chắc chắn sẽ không làm gì dại dột đâu đúng không?
Mọi thứ trở nên im lặng chỉ còn bốn mắt đang nhìn nhau, trong đôi mắt cả hai đã không còn yêu thương tin tưởng, chỉ còn những oán hận, thất vọng chán ghét về nhau.
Bỗng cánh cửa đột nhiên được mở, thanh âm của nó khiến hai chúng tôi thu lại ánh mắt chết chóc, giọng nói ngọt lịm của chị Châu cất lên:
— Lệ cũng ở đây à, chị đang định tìm anh Đăng xong sẽ xuống tìm em đấy.
Tôi cười nhẹ :
— Vâng em đem một số giấy tờ cho giám đốc xem, chị tìm em có việc gì không ạ?
— Ơ anh Đăng chưa nói gì với em à, anh chị muốn mời em đi ăn cơm.
Đăng liếc nhìn tôi, tôi cũng muốn ăn chung với anh ta nên lập tức từ chối:
— À lúc nãy anh Đăng có nói với em nhưng em có hẹn với bạn từ trước rồi, để hôm khác nhé chị. Xin phép em ra ngoài ạ.
Chị Châu giữ tay tôi lại:
— Ơ kìa nghe chị nói hết nào, thật ra hai hôm nữa mới đến sinh nhật em nhưng mà ngày mai anh chị đi hưởng tuần trăng mật rồi nên chị muốn tạo cho em bất ngờ, nhà hàng chị cũng đặt cả rồi, em cứ rủ bạn đến cho vui nhé.
Nghe chị Châu nói tôi bất ngờ, sắp đến sinh nhật tôi ư?
— Chị đã chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi, em với bạn bè chỉ cần đến thôi.
Chị Châu tiến thêm một bước cầm thêm cánh tay còn lại của tôi mà nói:
— Chị đã hứa với ba mẹ là sẽ xem em như em gái ruột của mình nên em đừng ngại gì nhé, sau này phải đến nhà chị chơi thường xuyên, chị còn muốn em dọn đến nhà chị ở, một mình em ở trọ chị không yên tâm, ở chung chị em mình cũng có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau hơn, mới khắng khít tình cảm em ạ.
Đăng vội vàng nói:
— Không được.
Chị Châu nhíu mày :
— Sao lại không được, anh chỉ có một mình Lệ là em gái thôi đó.
— Ý anh là Lệ nhà anh trước giờ thích sự tự do, ở chung đông người nó không quen đâu, đúng không Lệ ?
Tôi thấy thái độ khẩn trương của Đăng mà buồn cười trong lòng, nên hù dọa anh ta một phen:
— Đâu có, em thấy đông vui mà..
— Đó anh thấy chưa, vậy mà anh toàn bàn ra.
Tôi căng mặt nhìn Đăng đang tức tối mà không nói nên lời, tôi quay sang chị Châu nói tiếp:
— Vậy em về trước chuẩn bị , chị nhắn địa chỉ sang cho em nhé, em đi với một đứa em thôi.
— Ok em.
Tôi tiến gần lại bàn hỏi Đăng:
— anh ký chưa để em đem ra ngoài luôn?
Đăng đáp bằng thái độ không vui một chút nào:
— Lấy đi.
Tôi cầm giấy tờ đi ra ngoài không quên cười với anh ta một cái, trước giờ tôi chưa bao giờ cãi anh ta không phải vì tôi sợ nhưng có thể nói thuở còn yêu nhau nhìn kiểu gì cũng thấy vừa ý, cũng thấy hòa hợp, chia tay rồi đến nụ cười cũng thấy buồn chán kinh khủng.
Sửa soạn xong tôi chạy sang nhà của Tâm, hai chị em phi xe đến nhà hàng như chị Châu gửi trong tin nhắn, một nhà hàng cao cấp, thiết kế theo hướng hiện đại, màu vàng nhạt chủ đạo nên nhìn rất sang trọng và bắt mắt. Hôm nay tôi chọn chiếc đầm màu đỏ, trời sinh tôi có nước da trắng nên dù không dùng nhiều mỹ phẩm nhưng da vẫn hồng hào, thi thoảng đến tháng mới có vài ba đốm mụn nhưng cũng nhanh khỏi lắm.
Vừa ngồi vào bàn chị Châu đã niềm nở hỏi;
— Hai đứa có bị kẹt xe không?
— Một đoạn ngắn thôi chị.
— Chị cứ sợ giờ này mọi người tan ca nhiều nên vừa nói với anh Đăng chắc em chưa đến được đâu.
Thật lòng mà nói chị Châu thật sự rất tốt bụng, chị luôn nhiệt tình với ba mẹ và tôi, chưa bao giờ tỏ thái độ hay chê bai chúng tôi cả. Ngồi nói chuyện một lúc thì phục vụ đem thức ăn lên, có cả cái bánh xem rất to và đẹp, chị Châu đưa cho tôi hộp quà nhỏ, dịu dàng nói:
— Anh chị có món quà nhỏ tặng em, mong là em thích nó.
Hai tám năm trên đời lần đầu tiên tôi được người khác tổ chức sinh nhật hoành tráng như vậy, nên thật lòng cũng rất cảm động tấm lòng của chị Châu.
— Em cảm ơn chị.
— Em mở ra xem thử đi.
Tôi hồi hộp tháo chiếc nơ nhỏ và nắp hộp ra, bên trong là một chìa khóa, tôi không biết đây là chìa khóa gì thì chị Châu đã nói :
— Chị thấy xe em đang sử dụng cũng đã cũ lắm rồi, nhân dịp sinh nhật của em chị tặng em chiếc xe mới, mong nó sẽ giúp em thuận tiện hơn trong di chuyển. Chúc em gái sinh nhật vui vẻ.
Tôi bất ngờ đến không nói lên câu, chị Châu đối với tôi quá tốt, tôi không biết phải nói sao nữa thì chị ấy lại nói:
— Em mà không nhận là chị buồn lắm đó, chị nói rồi chị xem em như em gái của mình, đừng ngại. Thôi được rồi chúng ta ăn thôi để thức ăn nguội hết, nào nâng ly chúc mừng sinh nhật Nhật Lệ của chúng ta. Cạn ly..
Chị Châu với Tâm nói chuyện nhiều nhất, còn Đăng hầu như không nói gì mà chỉ gắp thức ăn cho vợ, có hỏi đến cũng chỉ gật đầu cười trừ, tất nhiên rồi, anh ta làm sao thoải mái khi có tôi.
Ngồi một lúc tôi xin phép đi vệ sinh, lúc đi ra thì thấy Đăng đang đứng đó từ bao giờ, tôi lướt ngang nhưng bị Đăng kéo lại, tôi khó chịu hỏi:
— Anh làm gì vậy, đừng động vào người tôi.
— Nghe anh nhanh chóng mà nghỉ việc.
— Chả có lý do gì tôi phải nghe anh, thích thì anh tự mà nghỉ. Bỏ ra.
— Lệ, em có nghĩ đến ba mẹ, có nghĩ đến tương lai sự nghiệp của anh không? Hay em muốn nhìn thấy những hy vọng của ba mẹ tan t=như bọt nước em mới hài lòng?
Tôi buồn chán nhìn Đăng rồi hỏi anh ta:
— Là vì ba mẹ hay là vì bản thân anh, anh đừng đem ba mẹ làm lá chắn cho hành động của mình, tởm lắm Đăng ạ.
— Em..em muốn bao nhiêu thì mới chịu rời đi, anh sẽ chiều ý em.
Tôi buồn cười đến mức không kìm chế được phải bật cười thành tiếng.
— Em cười cái gì?\
— tôi không ngờ mối tình niên thiếu ngày nào lại quy đổi thành tiền, tôi không cần tiền, tôi muốn anh nợ tôi cả cuộc đời này..
Dứt lời tôi hất tay Đăng đi nhanh ra ngoài, tâm can cũng bị giằng xé một chút, tôi muốn đời này của anh ta mãi mãi nợ tôi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!