Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 19
Lấy Chồng Nhỏ Tuổi
Phần 19
Lần đầu công ty được giải thưởng cao quý này nên sẽ tổ chức tiệc ăn mừng vào cuối tuần, cấp trên còn thưởng nóng cho tôi và phòng thiết kế, còn tất cả nhân viên khác mỗi người một triệu tiền mặt, khỏi phải nói tôi sung sướng thế nào, cả đêm đó cứ cầm điện thoại xem tác phẩm của mình được công bố trên fanpage của cuộc thi Cây Kéo Vàng, đọc những bình luận khen ngợi mà cười không khép được miệng, thực sự vẫn không dám tin mình đã chiến thắng cuộc thi lớn như vậy, không thể tin mình có được ngày hôm nay.
Mẹ Phong cũng có cái nhìn khác hơn về tôi một chút, lúc ăn cơm tối bà còn chủ động bảo tôi ăn nhiều vào, lần đầu bà quan tâm tôi như vậy, tôi rất vui , lại thêm được xướng tên lên những trang web thời trang, hôm nay cứ như ngày dành cho tôi vậy.
— Ngủ thôi, mai còn đi nhận giải.
Tôi luyến tiếc ngắm nhìn thêm mấy giây nữa mới tắt điện thoại nằm bên cạnh Phong, vòng tay ôm lấy cậu ấy mà nói:
— cảm ơn anh.
— em xứng đáng mà.
— Nhưng nhờ có anh và mọi người giúp đỡ rất nhiều em mới có được như hôm nay. Thật ra hôm trước em vô tình nghe anh và Kiều An nói chuyện, cảm ơn anh vì đã tin tưởng và bảo vệ em.
Phong nghiêng người ôm tôi vào lòng anh, từ trên đỉnh đầu tôi nghe tiếng anh nói:
— Chúng ta là vợ chồng đừng khách sáo như vậy..
Tôi nhắm mắt ôm Phong chặt hơn nữa, chỉ mong đời này cùng người đàn ông này một kiếp bên nhau.
***
Hôm sau tôi chọn cho mình chiếc váy thật đẹp rồi cùng Phong đi đến buổi trao giải, ngồi trên xe tôi vẫn không tránh được hồi hộp và bồn chồn không yên, mọi thứ đến quá nhanh quá bất ngờ nên tôi có chút bỡ ngỡ, may là có Phong luôn bên cạnh hỗ trợ cho nên cũng yên tâm đi nhiều.
12 giờ mới diễn ra buổi trao giải nhưng 11 giờ chúng tôi đã đến, Phong nói đi sớm để chụp hình và phỏng vấn, đang vui vẻ trả lời báo chí thì mc Thông báo buổi trao lễ sắp bắt đầu nên chúng tôi chào mọi người đi về hàng ghế để ổn định chỗ ngồi, sau tiết mục mở màn Mc xướng tên công ty Hoàng Kim đoạt giải nhất và mời lên sân khấu nhận giải, lúc ở nhà Phong đã thống nhất để tôi lên, lúc đầu tôi hơi sợ nhưng dưới sự thuyết phục của Phong tôi cũng vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân mà từng bước đi lên sân khấu, lúc được bắt tay với bà Emma tôi vô cùng hạnh phúc, vì tôi chưa dám nghĩ một ngày mình được đứng bên cạnh một thần tượng thời trang như vầy, tự dưng xúc động đến rơi nước mắt.
Nhưng lúc tôi và bà Emma bắt tay xong bà ấy chuẩn bị trao giải thì một người từ đâu chạy ù lên sân khấu giật luôn mic của Mc nói lớn:
–Cô ta không xứng, cô ta ăn cắp thiết kế của tôi, tôi mới là chủ nhân của tác phẩm đó. Cái đồ tráo trở cái đồ ăn cắp.
Người đó hùng hổ định xông vào đánh tôi nhưng may là Mc ôm lại được, phía bên này bà Emma cũng ra sức che tôi lại, khán đài trở nên hỗn loạn, PHong cũng ngay lập tức lao lên sân khấu kéo tôi vào lòng, bảo vệ có mặt giữ người kia lại. Sau một lúc khi người kia đã bình tĩnh mới chịu vào trong hậu trường nói chuyện.
Có mặt tất cả mọi người từ ban tổ chức đến ban giám khảo và những người đại diện của những nhãn hàng khác, người thanh niên đó tôi đoán trên dưới 30 tuổi, ăn mặc có hơi quái dị và màu sắc nổi bật, cậu ấy nói bằng cái giọng ẻo lả của mình:
— Thiết kế này là của tôi, cô ta ăn cắp đem đi dự thi mà không nói với tôi một câu.
Một người trong ban tổ chức hỏi:
— Cậu dựa vào đâu nói đây là tác phẩm của cậu, cậu có bằng chứng không?
Cậu ta lấy trong túi xách ra cái điện thoại rồi giơ ra cho mọi người xem:
–Đây, đây là bài viết của tôi được đăng cách đây hơn ba tháng, tôi có viết là tay áo thêu bướm để cầu may mắn trong tình duyên, được lồng vào áo dài là đẹp nhất. Đấy, cô ta đọc được thế là copy ý tưởng của tôi đem đi thi, rõ ràng là ăn cắp chất xám của tôi một cách trắng trợn.
Tôi giải thích:
— Tôi không biết cậu là ai và không hề đọc được bài viết đó, tôi không hề ăn cắp ý tưởng của cậu, chắc hẳn là cậu đã hiểu lầm rồi.
— Hứ, hiểu lầm, cô nói nghe dễ quá, làm gì có hiểu lầm nào trùng hợp như vậy, chỉ có thể là cô ăn cắp ý tưởng của tôi, phàm đã là nhà thiết kế mà ăn cắp của người khác đúng là bẩn bựa, nhân cách chẳng ra gì.
Tôi chưa kịp trả lời thì giọng Phong đã vang lên:
— cậu ăn nói cho cẩn thận vào, dựa vào bài viết này mà cậu bảo vợ tôi ăn cắp của cậu tôi thấy cậu đang muốn dựa vào vợ tôi để nổi tiếng thì đúng hơn.
Lời của PHong không hề hầm hố nhưng giọng điệu vô cùng vững chắc, giống như mũi dao sắc nhọn đâm vào không chảy máu ngay nhưng vết thương sẽ rất sâu.
Cậu ta cãi lại:
— này anh đẹp trai, không phải đẹp là muốn nói gì thì nói đâu nhé, vợ anh đích thực là ăn cắp ý tưởng của tôi, tôi phải kiện cô ta.
— Kiện đi, tôi hầu, một bài viết vớ vẩn mà cậu vu khống vợ tôi, ảnh hưởng đến danh dự của chúng tôi là một, ảnh hưởng đến uy tín của Hoàng Kim là hai, làm gián đoạn buổi trao giải, làm mất thời gian của các vị ở đây là ba, với ba điều này thì tôi đủ cơ sở để khởi kiện cậu rồi đó. cậu thích kiện không?
Cậu ta bị Phong hỏi làm cho lắp bắp mãi mới nói ra câu từ vụng về:
— Các người.. các người..ỷ đông hiếp yếu.
— Không ai hà hiếp cậu là cậu tự dưng đến đây gây náo loạn.
— được rồi..được rồi, các người hùa nhau bắt nạt tôi để lấp liếm hành động vô đạo đức của mình. Tôi sẽ đăng lên mạng cho thiên hạ biết bộ mặt xấu xa của các người.
Nói xong cậu ta định đi nhưng đã bị chú Lâm chặn lại, cậu ta hét lên:\
— các người muốn làm gì, các người định bắt tôi lại để giết tôi bịt đầu mối có đúng không, bớ người ta cứu tôi với, cứu tôi với.
Phong cười lạnh:
— Hôm nay không làm rõ ràng chuyện này cậu không được đi đâu cả.
Kiều An nói với Phong:
— Anh, không được làm vậy, như vậy là giữ người trái với quy định của pháp luật, để cậu ta đi đi rồi mình tìm cách giải quyết sau.
Tôi quan sát và suy nghĩ từ nãy giờ mới nói:
–Hôm nay trước mặt mọi người phải giải quyết chuyện này rõ ràng để lấy lại công bằng cho Hoàng Kim. Cậu nói tôi ăn cắp ý tưởng cậu bằng cách đọc được bài viết của cậu trên fb sao?
— Chứ gì nữa, chắc chắn là cô đã thấy và đã đem vào tác phẩm dự thi.
— Vô lý, thứ nhất tôi và cậu chưa từng biết nhau thì làm sao tôi vào xem bài viết của cậu chứ, cái này mọi người có thể kiểm tra ngay tôi và cậu ta không phải bạn bè của nhau.
Cậu ta lại nói:
— nếu không phải bạn bè thì chắc là cô đã theo dõi fb tôi hoặc vô tình thấy tôi đăng.
Tôi cười nhạt trả lời:
— Lại vô lý, bài viết cậu đăng lên rõ ràng để chế độ bạn bè thì tôi làm sao đọc được, tôi không kết bạn với cậu, không theo dõi bài viết, thậm chí hôm nay cậu không đến tôi còn không biết cậu là ai thì mà copy hay ăn cắp như cậu nói. Những gì cậu nói hoàn toàn không có cơ sở, ngược lại tôi nghĩ là cậu đang dựa vào buổi trao giải để pr tên tuổi của mình.
— Cô…
— Tôi nói đúng quá không biện minh được phải không. Đây nói có sách mách có chứng, đây là điện thoại của tôi, mời mọi người vào mục nhật ký hoạt động fb kiểm tra ạ.
Tôi đưa điện thoại cho ban tổ chức, trong lúc chờ đợi tôi thấy mặt mày người tố cáo tôi xanh như tàu lá chuối, những ngón tay bấu vào nhau, bờ vai rõ ràng có chút run lên, đúng là có tật giật mình.
Sau khi kiểm tra điện thoại tôi xong, Phong cũng đưa di động của mình để tăng phần xác thực, kết quả thì khỏi phải nói, hoàn toàn không có chút liên quan gì đến cậu ta cả.
— Cậu thấy rồi đó, chúng tôi không quen không biết cậu, không bạn bè fb, cũng không lấy ý tưởng gì của cậu, có thể chúng ta cùng suy nghĩ về việc đưa bướm vào tay áo, lúc đầu tôi đã định đưa hoa sen cho đồng bộ với tà áo nhưng đây là tác phẩm vợ chồng tôi làm cùng nhau nên tôi mới thay thế bằng những con bướm màu tím, màu tím tượng trưng cho sự thủy chung bền chặt, cũng là ước muốn của những người đang yêu, tôi nghĩ cậu cũng hiểu lầm thôi, bây giờ cậu chỉ cần đính chính với báo chí là được, tôi đảm bảo không làm khó cậu.
Phong ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, thân người một bộ tây trang màu đen huyền bí cùng gương mặt sắc lạnh, ngữ điệu lạnh lùng:
— Vợ tôi còn nhân từ với cậu, đừng để tôi có ý kiến.
Qua tầm mười phút cậu ta cúi mặt nói bằng thanh âm nhỏ xíu:
— Tôi xin lỗi, là tôi đã nóng vội dẫn đến hiểu lầm không đáng có này.
Phong quát:
— Nói to lên,xin lỗi ai.
–Tôi xin lỗi cô Nhật Lệ, tôi hồ đồ, tôi sai rồi, xin cô bỏ qua cho sự nông cạn của tôi.
Tôi bảo:
— Tôi hiểu, tôi cũng không muốn làm khó dễ cậu nhưng lúc nãy cậu la hét trước mặt bao nhiêu người như vậy, báo chí cũng đã chụp được không ít ảnh, bây giờ cậu ra sân khấu giải trình tất cả là được.
— Tôi…Tôi xin lỗi ở đây không được sao?
— Nếu chuyện của cá nhân tôi tôi nhất định bỏ qua cho cậu nhưng tôi là đại diện của Hoàng Kim, là cả một tập đoàn,một công ty lớn,nếu chuyện này không rõ ràng sẽ vô cùng ảnh hưởng, cậu chịu khó vậy.
Tự dưng cậu ta đảo mắt nhìn chúng tôi, cuối cùng dừng lại ở Kiều An, cô ta quát nhẹ:
— Cậu nhìn tôi làm gì?
Bị quát cậu ta cụp mặt xuống, dưới tác động từ mọi người lẫn ban tổ chức cuối cùng cậu ta cũng chịu ra ngoài đính chính, may mà mọi chuyện được giải quyết nhanh lẹ chứ nếu không tôi không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ tồi tệ đến đâu.
Cuối cùng buổi trao giải tiếp tục diễn ra, Phong từ phía dưới cầm bó hoa thật to đem lên sân khấu tặng cho tôi, cùng tôi và mọi người chụp ảnh đến xế chiều chúng tôi mới về đến nhà, vì chuyện vui này mà ông nội cũng sang ăn mừng, nghe chị Năm nói ông thích ăn những món miền tây nên tôi đặc biệt nấu canh chua với cá lóc kho tộ theo khẩu vị miền tây cho ông ăn, lại còn chưng thêm một chén mắm thơm nức mũi, ông nội thích lắm, ông gật gù:
— Cháu dâu nấu ngon lắm, hôm nay ông ăn rất là ngon.
— Dạ, ông ở đây ít hôm đi ạ, hằng ngày con sẽ nấu cho ông ăn, ông có thích ăn ba khía không, con trộn món đó cũng rất được đó ông.
— Món đó thì hao cơm lắm, khà khà.
–Dạ, vậy ngày mai con trộn cho ông ăn, lâu lắm rồi con cũng chưa ăn lại món đó, nhắc lại thèm ông ạ.
–Ừ, vậy ông sẽ ở lại, lúc ấy đừng có trách ông già này phiền phức nhé.
— Dạ không có đâu, ông ở lại là mọi người vui lắm.
–Ông thấy bụng con cũng to lên rồi đấy, có mệt lắm không?
— dạ không ông ạ, con khỏe như voi ấy mà.
— Thế thì tốt, bác sĩ có nói là trai hay gái không.
Tôi định nói là gái thì mẹ chồng tôi đã nói trước:
— Bây giờ bác sĩ họ không tiết lộ giới tính đâu ba, họ sợ mình lựa chọn giới tính ấy, nên gần sinh họ mới nói.
— Thế à, khỏe mạnh là được rồi trai gái gì cũng được, quan trọng gì đâu.
Hôm đó ăn uống xong tôi nói chuyện với ông nội đến hơn 10 giờ mới về phòng ngủ, đến Phong cũng nói:
— ông thích em lắm đấy.
— em cũng thấy vậy, ông trước giờ rất tốt với em, chưa phàn nàn hay chê bai gì em cả. em rất tôn trọng ông, mà anh này, con mình bác sĩ cũng đã nói 90 phần trăm là gái rồi sao lúc chiều mẹ lại nói với ông là chưa biết giới tính?
— haizz mẹ nghĩ ông thích con trai nên nói vậy cho ông đỡ thất vọng.
— Nhưng sớm muộn gì ông cũng biết, đâu thể giấu mãi được.
— Thôi kệ đi, hôm nay mệt lắm rồi đúng không, để anh bóp tay chân cho em.
Tay Phong tuy rắn rỏi nhưng lực xoa bóp rất vừa phải, rất thoải mái, làm cho tôi vô cùng dễ chịu, Phong vừa xoa nắn vừa nói thêm:
— Anh vừa đăng ký cho chúng ta khóa học trước khi sinh, cuối tuần này chúng ta bắt đầu học.
Tôi nhắm mắt tận hưởng, miệng trả lời:
— Cuối năm rồi anh có đi được không?
— Chỉ đi cuối tuần nên anh sắp xếp được… có thoải mái không..?
— Thoải mái lắm..anh biết matxa từ khi nào vậy sao giờ mới trổ tài?
— Từ khi làm chồng em.
Tôi mở mắt nhìn Phong, khẽ đưa hai tay lên cổ Phong kéo anh xuống trực tiếp hôn lên khuôn môi lẻo mép đó, và rồi bằng cách nào đó quần áo trên người tôi lần lượt được ai đó cởi ra vứt xuống giường, hai thân người nóng hầm hập quấn lấy nhau cùng nhau trải qua màn ân ái. Từng cái ra vào của Phong như đưa tôi vào chốn bồng lai tiên cảnh, thân dưới nhiệt tình đón nhận cự vật to lớn kia mà rên khe khẽ, mọi thứ xung quanh không biết gì nữa, chỉ biết đêm nay tôi và anh lại thuộc về nhau, cùng đưa nhau lên miền sung sướng của ái tình…
*******
Mấy hôm ông nội ở lại ngày nào tôi cũng nấu món này món nọ cho ông ăn, toàn là những món dân dã nhưng ông nội ăn rất ngon miệng, đến mức mẹ Phong đi vào bếp hỏi tôi;
— Hôm nay nấu gì cho ông vậy?
— Dạ con gỏi ngó sen và cá lóc nướng gói lá sen cho ông và cho nhà mình luôn, mẹ ăn thử gỏi tôm thịt này xem đã vừa miệng chưa ạ.
Tôi gắp một đũa cho mẹ chồng ăn thử, bà ăn xong nhàn nhạt nói:
— Cũng được. Nhanh tay đi.
— dạ xong hết rồi ạ,dọn ra nữa là xong.
Mẹ Phong đi ra ngoài, chị Năm cười nói:
— Mấy hôm nay tôi thấy bà đối xử với cô khác hơn rồi đó, theo chiều hướng tốt hơn, cố lên nhé.
— Em cũng thấy vậy, mẹ nhẹ nhàng hơn với em.
— ừ, thật ra bà chủ không xấu bụng đâu, bà ấy thuộc dạng khẩu xà nhưng tâm phật, thấy ai khó khăn là cho tiền hà, cô mà được lòng bà ấy rồi bà ấy cưng cho cho coi, thấy vậy chứ tốt bụng lắm. Thôi cô lên tắm rửa đi để tôi dọn cho, xong hết rồi.
Không biết là mẹ Phong nể mặt ông nội hay là thế nào nhưng đúng là càng lúc càng mềm mỏng với tôi hơn, biết là con đường phía trước còn gian nan nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, vì tôi và mẹ chồng hòa thuận Phong mới yên tâm, vì vậy tôi cũng mở lòng hơn với bà, hỏi Phong và chị Năm những sở thích ăn uống của bà để làm đẹp lòng, tin rằng mọi cố gắng sẽ có kết quả…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!