Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Tất cả mê man trồi lên, trồi lên liền mở toang ra, chỉ không chú ý một chút đã bị chọc thủng, xốc lên, ví như bây giờ vậy. Cố Chuyết Ngôn ngẩn ra một lúc, phản ứng rất nhanh mà trả lời: “Tôi và cậu ấy là bạn học.”
Lần này đến phiên Ôn Lân kinh ngạc, trợn mắt lên xác nhận nói: “Thật hay giả vậy?”
Thật, Cố Chuyết Ngôn nói. Anh cất chìa khóa xe, đói bụng rồi: “Trước tiên xuống xe đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hai người tiến vào nhà hàng, trong một phòng trang nhã, thức ăn xếp đầy một bàn, người phục vụ đóng cửa rời đi, Ôn Lân lập tức nhìn chằm chằm Cố Chuyết Ngôn không chớp mắt. Cậu ngạc nhiên, càng hiếu kỳ hơn, cần gấp một lời giải thích tỉ mỉ.
Cố Chuyết Ngôn cầm khăn lông nóng lau tay, vừa lau vừa nói thêm: “Thật ra tôi và Trang Phàm Tâm có quen biết, thời cấp ba từng làm bạn học.”
Dứt lời, Ôn Lân sững sờ: “Hết rồi sao?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Chứ cậu còn muốn gì nữa?”
Anh chỉ tiết lộ đến mức độ này, còn khác một mối quan hệ khác, anh và Trang Phàm Tâm đã từng hẹn hò, ngọt ngào bao nhiêu, nguyên nhân chia tay sau đó… tất cả đều thuộc về phạm trù không thể trả lời.
Cố Chuyết Ngôn biết, anh đối với Ôn Lân mà nói, là một người mà ba mẹ sắp xếp, là con trai của đối tác dù chuyện làm ăn có chán tới đâu cũng không thể từ chối, hơn nữa cũng đã hợp tác xong xuôi rồi.
Mà Ôn Lân đối với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một người mà gia đình sắp xếp, là đối tượng hẹn hò cần phải chiếm lấy thời gian sau tan tầm để gặp mặt, ngày đó ký kết cùng chủ tịch Ôn tán gẫu mới biết, hóa ra kết thân cũng không quan trọng, chỉ là muốn nhờ cậy anh dẫn Ôn Lân đi tìm hiểu chút chuyện công ty thôi.
Đã như vậy, anh có nghĩa vụ gì mà phải tiết lộ chuyện tình cảm từng trải của mình chứ?
Huống hồ, Cố Chuyết Ngôn không có ý định phát triển với Ôn Lân, sau còn gặp mặt nữa không cũng khó nói, nhưng Ôn Lân và Trang Phàm Tâm vậy mà lại là cấp trên cấp dưới cùng công ty. Nếu như anh kể tình hình cụ thể và tỉ mỉ, thứ nhất là lúng túng, thứ hai Ôn Lân không cẩn thận nói hết ra, Trang Phàm Tâm cũng tự dưng phải chịu dị nghị.
Phản ứng chốc lát, Ôn Lân nghi ngờ nói: “Không đúng nha anh Ngôn, hai người nếu như thật sự là bạn học, tại sao cứ như người xa lạ vậy?”
Cố Chuyết Ngôn quên chuyện này, đáp: “Chỉ từng làm bạn học một học kỳ, sau mười năm không gặp, khá xa lạ.”
Lời này có chút gượng ép, xa lạ thế nào cũng không đến nỗi không quen biết, hơn nữa lúc trước đi nhầm phòng cũng đã gặp mặt. Ôn Lân cúi đầu uống trà, nước trà đắng chát khiến y tỉnh táo hơn, cậu và Cố Chuyết Ngôn tổng cộng cũng chưa liên lạc được mấy lần, mà mỗi ngày đều gặp mặt Trang Phàm Tâm, Trang Phàm Tâm vậy mà vẫn không nói cho cậu biết.
Ngay cả hôm nay ba người gặp nhau, Trang Phàm Tâm vẫn không tỏ rõ.
Ôn Lân không hiểu liền hỏi: “Tổng giám tại sao lại gạt em?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Là tôi yêu cầu.” Anh bịa ngay, cây ngay không sợ chết đứng, “Cậu làm trợ lý của cậu ấy, nếu như biết tôi và cậu ấy là bạn học, sợ cậu ỷ có quan hệ sẽ không làm việc đàng hoàng.”
“Úi, em không phải loại người như vậy đâu.” Ôn Lân lập tức bật cười, cười cười không còn sức lực, “Thảo nào tổng giám chiếu cố em như vậy, cho phép em không tăng ca, trước còn mời em ăn cơm trưa, hóa ra đều là vì anh à.”
Chó ngáp phải ruồi, Cố Chuyết Ngôn xin lỗi gắp đồ ăn cho đối phương, hàm hồ nói: “Đừng hí hửng nữa, mau ăn đi.”
Ôn Lân thèm ăn, hứng thú cũng càng ngày càng đậm, nói: “Anh Ngôn, anh nói cho em nghe một chút về sở thích của tổng giám đi, anh ấy thích ăn cái gì, thích nghe bài hát gì, em phải lấy lòng tranh thủ sớm ngày chuyển chính thức.”
Cố Chuyết Ngôn đau đầu: “Thôi hay là để tôi kể cho cậu nghe về chuyện hợp tác của Vạn Việt và GSG đi.”
“Ai thèm nghe mấy thứ đó.” Ôn Lân gắp một đũa cơm, ánh mắt thoáng nhìn một góc tài liệu trong cặp, “Cũng đúng, tổng giám học thiết kế thời trang anh cũng không biết, sao mà biết được những chuyện khác.”
Lời này khiến Cố Chuyết Ngôn tỉnh táo, anh vẫn không tin lắm, lại hỏi một lần, nhận được một đáp án vô cùng chắc chắn —— Trang Phàm Tâm học thiết kế thời trang, ở nước ngoài mấy năm cũng là làm nhà thiết kế thời trang, không trật được.
Một bữa cơm ăn cũng coi như vui vẻ, mục đích của Cố Chuyết Ngôn rất rõ ràng, hoàn thành giao phó của chủ tịch Ôn, giảng cho Ôn Lân hiểu về hợp tác của hai nhà, còn đối phương có nghe hay không cũng không phải chuyện anh có thể kiểm soát được.
Từ nhà hàng đi ra đèn đường sáng rực rỡ, trên đường bật nhạc giáng sinh.
Cố Chuyết Ngôn đưa Ôn Lân về nhà, sau khi chạy hơn bốn mươi phút, Ôn Lân nhận được điện thoại của nhà thiết kế, bảo ngày mai muốn xem phác thảo thiết kế của cậu. Bản thảo chưa hoàn thành đều ở công ty, Cố Chuyết Ngôn đành phải quay đầu, mất hơn một giờ mới tới Silhouette.
Gần tới mười một giờ rưỡi, Trang Phàm Tâm mới vừa tắt máy vi tính, thu dọn giấy tờ trên bàn cho vào ngăn kéo, vừa đứng dậy, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, dọa cậu nhảy dựng.
“Tổng giám, anh còn chưa tan tầm sao?” Ôn Lân lộ mặt.
Trang Phàm Tâm thở một hơi: “Sao cậu lại về đây?”
Ôn Lân đáp: “Em tới lấy bản phác thảo.”
Trang Phàm Tâm không nói gì nữa, đi tới giá áo bên cạnh mặc áo khoác, xoay người thấy Ôn Lân đứng ở cửa nhìn mình. Ánh mắt kia thân thiết mà khắc chế, như nhìn một người bạn thân, còn có chút phấn khởi, giống như đang chờ cậu đáp lại, muốn cùng cậu nhìn tới khi phát sinh ra một loại mờ ám nào đó.
Trang Phàm Tâm nhíu mày: “Nhìn tôi làm gì? Còn chưa đi?”
Ôn Lân ung dung nói: “Em chờ anh cùng đi.”
Trang Phàm Tâm xách cặp rời đi, chờ tiến vào thang máy mặt nhìn gương, cậu đối diện với ánh mắt tha thiết của Ôn Lân, càng cảm thấy không hiểu ra sao.
Cậu chợt nhớ tới, Ôn Lân và Cố Chuyết Ngôn hẹn hò, không lái xe, vậy chuyến này tới đây thế nào? Nếu như là Cố Chuyết Ngôn đưa tới, chẳng phải là sẽ lại gặp mặt sao?
Đến lầu một, Trang Phàm Tâm không muốn ra, nhưng mà không chờ cậu kiếm cớ, Ôn Lân lập tức kéo cậu đi. Vừa ra khỏi công ty, xe Cố Chuyết Ngôn đậu ở cửa, đèn sáng, có thể thấy rõ dáng dấp đối phương đang hút thuốc.
“Anh Ngôn.” Ôn Lân hô, “Tổng giám cũng vừa về, chúng ta đưa anh ấy về nhé?”
Cố Chuyết Ngôn thở ra một miệng khói, không khỏi lúng túng, đáp: “Lên xe đi.”
Trang Phàm Tâm không muốn lên: “Cảm ơn, không cần.”
“Đừng giả bộ nữa mà…” Ôn Lân mở ra cửa sau xe, “Tổng giám, em biết hai người quen nhau rồi.”
Trang Phàm Tâm rùng mình, đứng bên cạnh xe cứng người, nghĩ, Ôn Lân biết rồi? Biết quan hệ của cậu và Cố Chuyết Ngôn? Vậy lúc này chỉ sợ không phải đơn thuần tiễn cậu một đoạn, chắc là có lời muốn nói.
Cậu không có cách nào kiên trì nữa, khom người ngồi vào bên trong xe, liếc Cố Chuyết Ngôn một cái thật nhanh.
Lái xe đi, Trang Phàm Tâm dựa sát bên cửa xe, không nói một lời chờ đối phương đặt câu hỏi. Sau năm phút, Ôn Lân ngồi ghế phó lái quay đầu lại nhìn cậu, phá vỡ bầu không khí im lặng: “Tổng giám, hóa ra anh và anh Ngôn là bạn học cấp ba à?”
Có lẽ là tăng ca quá mệt mỏi, Trang Phàm Tâm không có chút biểu cảm ào: “Ừm.”
Ôn Lân nói: “Em hỏi anh Ngôn sở thích của anh là gì, muốn nịnh bợ lãnh đạo một chút.” Y mang theo tiếc nuối, “Kết quả anh ấy nói hai người chỉ làm bạn học một học kỳ, không thân lắm.”
Trang Phàm Tâm lập tức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dựa theo cách nói này, Cố Chuyết Ngôn chắc là có giữ bí mật, cậu đáng lẽ ra phải thở một hơi không cần phải lo lắng nữa. Nhưng cậu lại lạnh hết cả người, không nhịn được nghĩ khi Cố Chuyết Ngôn nói “Không thân lắm” có trạng thái thả lỏng thoải mái như thế nào.
Ôn Lân nói xong ngồi thẳng, nhét một tờ phác thảo vào trong cặp laptop, nói với Cố Chuyết Ngôn: “Hôm nay em cùng anh ăn cơm, về nhà còn phải tăng ca, không chừng phải làm việc suốt đêm.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Người trẻ tuổi thỉnh thoảng thức đêm cũng không sao.”
“Em chỉ nhỏ hơn anh có vài tuổi, anh nói cứ như chênh lệch cả thế hệ í.” Ôn Lân thắt chặt dây an toàn hơn, “Anh Ngôn, anh không thích tuổi trẻ sao?”
Trang Phàm Tâm gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, ánh đèn neon chiếu rọi, trên mặt kính tỏa ra một vòng sáng, mặt mũi cậu mơ hồ đặt vào cái vòng ấy, mệt mỏi, cô độc, trên trán dường như có khắc hai chữ: Đáng đời.
Từng tiếng “anh Ngôn”, thích, không thích, Ôn Lân làm nũng ngộp cả xe, khiến Trang Phàm Tâm không thể tránh được. Cậu không bịt nổi lỗ tai, cũng không muốn chịu thua cứ đóng rồi mở mắt, đờ ra, ngồi ở ghế sau làm kì đà cho Cố Chuyết Ngôn và người khác.
Cố Chuyết Ngôn ra lệnh một tiếng, bảo Ôn Lân ngồi đàng hoàng, Ôn Lân vui cười hai tiếng, trái lại vẫn ngả trái ngả phải trên ghế, đến một chỗ đèn đỏ tạm dừng, y đột nhiên hỏi: “Anh Ngôn, lúc trước anh từng hẹn hò với bao nhiêu người?”
Trang Phàm Tâm nhịn không được, lặng lẽ nhìn phía sườn mặt của Cố Chuyết Ngôn, lỗ tai đều dựng lên. Cố Chuyết Ngôn giống như đếm không hết, suy nghĩ một chút nói: “Bốn lần.”
Ôn Lân tìm tòi nghiên cứu nói: “Một lần cuối cùng là khi nào?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Ba năm trước.”
“Hả? Anh đã độc thân ba năm rồi sao?” Ôn Lân kinh ngạc, “Có phải là yêu người trước quá sâu nặng, nên anh mới không thoát khỏi ám ảnh không?”
Cố Chuyết Ngôn cười nói: “Đều là tôi lưu lại ám ảnh cho người khác.”
Trang Phàm Tâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngẩng mặt dựa vào lưng ghế, cánh tay đan vào nhau đặt trước bụng, cậu thực sự không biết nên nhìn đi đâu, lại mờ mịt nhìn chằm chằm lưng ghế trước mặt.
“Vậy người yêu cũ của anh làm nghề gì?” Ôn Lân kiên nhẫn truy hỏi.
Cố Chuyết Ngôn trả lời: “Nghiên cứu sinh học viện mỹ thuật.”
Ôn Lân lại một lần kinh ngạc: “Cũng là học mỹ thuật sao?” Thấy Cố Chuyết Ngôn gật đầu, y giống như tỉnh ngộ, “Vậy đối tượng trước đó nữa làm cái gì?”
Cố Chuyết Ngôn tàn nhẫn tăng ga vượt qua mấy chiếc xe, ánh mắt từ tình hình giao thông phía trước di chuyển đến đèn giao thông đằng xa, nhích đi một chút, cuối cùng từ trong gương chiếu hậu liếc Trang Phàm Tâm. Sau đó anh đáp: “Đều là nhà thiết kế.”
Trang Phàm Tâm trong nháy mắt nắm chặt nắm đấm, khẽ nâng mí mắt, run rẩy ngóng nhìn thân thể Cố Chuyết Ngôn, cánh tay cầm tay lái, thân người được âu phục bao bọc, cổ thon dài, sống mũi cao… Cậu như một tên trộm biến mất trong bóng tối, không nhìn thấy được ánh sáng, không quản được tim, chỉ có thể lặng lẽ trộm nhìn.
Ôn Lân kinh ngạc hồi lâu, cũng tiêu hóa một lúc, khi mở miệng trở lại thì trở nên trầm ổn: “Anh Ngôn, vậy mối tình đầu là khi nào? Đối phương là kiểu người như thế nào?”
Cố Chuyết Ngôn kìm lòng không đặng vươn tay, chạm tới hộp thuốc lá, cuối cùng thu hồi. Anh nhớ lại chuyện cũ: “Mối tình đầu, là năm lớp 11. Đối phương cũng là học hội họa.”
“Cho nên…” Ôn Lân nói, “Các đối tượng sau này của anh đều cùng một loại hình… Là tìm người thế thân cho người đó sao?”
Trang Phàm Tâm dường như ngừng thở, cậu dần dần thiếu dưỡng khí, mắt không chớp, đồng tử từ từ khô khốc. Giọng Cố Chuyết Ngôn truyền vào lỗ tai cậu, rất rõ ràng: “Tôi không muốn tìm thế thân của người đó, thật sự không muốn, chỉ là cảm thấy người học hội họa nhiều như vậy, không chỉ có một mình người đó, tôi còn có thể tìm người thích hợp với mình hơn.”
Có người quá sâu sắc, từ lâu lập luận đã sắc sảo.
“Cho nên tôi không muốn tìm người thay thế cho người đó.” Cố Chuyết Ngôn nói, “Tôi muốn quên người đó.”
Trang Phàm Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu duy trì tư thái tựa vào ghế. Bầu không khí quạnh quẽ mà quỷ dị, Ôn Lân liếc Cố Chuyết Ngôn một cái, hỏi ra hỏi một câu hỏi nguy hiểm cuối cùng: “Nếu rất khó quên, vậy có phải người đó cực kỳ tốt không?”
Cố Chuyết Ngôn trả lời: “Điểm nào cũng tốt, chỉ là không yêu tôi đến vậy.”
Trang Phàm Tâm vô thức nói: “Sao anh chắc chắn thế?”
Anh im lặng quá lâu, vừa lên tiếng liền khiến cho Ôn Lân xoay mặt nhìn anh, nhất thời tỉnh táo, từ kính chiếu hậu tìm được hai mắt Trang Phàm Tâm, nhẹ nhàng đối diện, chậm rãi mở miệng: “E rằng so với tình cảm của cậu… Người đó còn kém hơn nhiều.”
Bảng hiệu khách sạn Sophie đặt phía trước, một đoạn này dài đến nỗi không thể nào tưởng tượng được, Ôn Lân sờ mũi một cái, y chuyển đề tài đến mức này, thật là quá dữ dằn.
Vì nói sang chuyện khác, Ôn Lân chuyển hướng sang Trang Phàm Tâm: “Tổng giám, người đón anh tan tầm hai ngày nay không có tới, ngày mai có cần em đặt xe giúp anh không?”
Trang Phàm Tâm nói: “Không cần, ngày mai sẽ đón.”
Tuýt, Cố Chuyết Ngôn bấm còi, giục chiếc xe phía trước mau đi.
“Dạ.” Ôn Lân nói, “Đó là bạn của anh à?”
Trang Phàm Tâm đáp: “Người môi giới nhà đất, tôi đang tìm nhà.”
Chiếc xe phía trước lái đi, Cố Chuyết Ngôn lại tiếp tục lái chầm chậm, vượt qua, ở cửa khách sạn dừng lại.
“Cám ơn đã đưa tôi về.” Trang Phàm Tâm nói xong, lập tức xuống xe, nhanh đến mức như trốn chạy.
Cả một đường cậu đều nhìn về phía trước mà đi, chiếc cằm nhọn tinh xảo đều lộ ra vẻ thận trọng, lướt qua trước xe, động cơ phía sau vang lên, Cố Chuyết Ngôn lái xe biến mất ở trên đường. Cậu rốt cuộc không chịu được nữa giống như buông thõng, như một bộ khung xương nhìn giống con người, gió bắc thổi tới liền lảo đà lảo đảo, thất bại.
Nhìn về phía cuối đường, trong mắt đầy nuối tiếc, hơi nước mông lung.
Cố Chuyết Ngôn đêm nay không khác gì tài xế taxi, xăng chạy sắp cạn rồi. Anh liếc mắt nhìn Ôn Lân ở ghế phó lái, người này biết hỏi hơn cả công tố viên, hỏi đến nỗi người khác thắt tim khó chịu, còn mình thì dựa vào cửa xe ngủ ngon lành.
Một tiếng sau, Cố Chuyết Ngôn đứng ở cổng một khu dân cư, gọi Ôn Lân tỉnh: “Xe lạ không cho vào, cậu tự đi vào đi.” sstruyen reup là chó
Ôn Lân mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Đến rồi à… Nhanh vậy sao.”
Y ôm cặp laptop và áo khoác xuống xe, vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo liền tỉnh táo lại, nhìn Cố Chuyết Ngôn. “Tuy rằng tối nay…” Y nói quanh co vòng vo, “Nhưng được quen biết anh em rất vui.”
Cố Chuyết Ngôn trực tiếp đáp lời kết thúc: “Đi ngủ sớm một chút.”
“Bye bye.” Ôn Lân nắm cửa xe, “Vậy… anh và mối tình đầu tại sao lại chia tay?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Tôi quá tuấn tú, làm cậu ấy lóa cả mắt.”
Trên đường về ghé trạm xăng, khi Cố Chuyết Ngôn về đến nhà đã hai giờ sáng, phóng tầm mắt nhìn vị trí trong gara trống không. Tắt máy rút chìa khóa, anh hơi nghiêng người, phát hiện dưới ghế phó lái rơi hai tờ giấy, nhặt lên vừa nhìn, là thiết kế của Trang Phàm Tâm mà Ôn Lân đã khoe.
Góc trái bên trên ghi tên tiếng Anh của giải thưởng, khái niệm thiết kế, còn có tên gọi của tác phẩm, phiên dịch thành “Nham Tâm số 7”.
Cố Chuyết Ngôn gấp hai tờ giấy lại, cất vào túi áo, đóng sầm cửa xe đồng thời lấy điện thoại ra. Anh làm nhà tư bản vạn ác một lần, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho thư ký, còn bỗng nhiên thân mật nói: “Tiểu Cường, khoan hẵng ngủ.”
Đầu giường đặt một lọ thuốc ngủ, Trang Phàm Tâm trằn trọc đến khi sau lưng nổi lửa, đành phải uống hai viên, cậu nặng nề ngủ đến khi mặt trời lên cao, chuông báo thức mất đi hiệu lực, khi mở mắt thì đã qua giờ làm việc từ lâu.
Có một tin chưa đọc, Cố Chuyết Ngôn gửi lúc sáu giờ sáng.
Tim Trang Phàm Tâm chộn rộn, Cố Chuyết Ngôn tại sao lại chủ động gửi tin nhắn cho cậu? Có phải là quyết định phát triển với Ôn Lân, muốn xác lập quan hệ, gửi tin nhắn cho cậu để thông báo sẽ xóa bỏ liên lạc không?
Báo ứng quả nhiên đến rồi…
Trang Phàm Tâm trằn trọc mãi mới mở ra, thế mà lại là một tập tin.
Cậu tải xuống xem, bên trong có một cái bảng ghi lại bảy, tám phần tài liệu về nhà ở, tình hình cụ thể, tất cả lợi và hại đều viết rất rõ ràng, còn có số điện thoại của một người môi giới.
Cái bảng này được Cố Chuyết Ngôn kiêu căng mà đặt tên —— Không cần cám ơn.Cái Nham Tâm số 7 cực kỳ hiếm tài liệu nói đến nó luôn í, mình không kiếm được bất kì tài liệu tiếng Việt nào về cái lõi này, tra baidu cũng có mà khá là sơ sài, mình phải đọc mấy bài nghiên cứu tiếng Anh mới hiểu nó là cái quần què gì. Một thứ bí ẩn như vậy mà Bắc Nam cũng biết ư?:(((( Thật sự là mình rất ngưỡng mộ kiến thức của Bắc Nam, 3 bộ có kiến thức uyên thâm nhất là An Tri Ngã Ý, Không đường thối lui với Toái ngọc đầu châu, Lâu rồi không gặp là về thời trang.
Mình thích đọc Bắc Nam là bởi vì sự có tâm của BN, làm sao mà vừa biết về kinh tế (An Ý), đá quý (Toái ngọc), phong thủy (Không đường thối lui), giờ còn là thời trang huhu giỏi vl í. Không biết sau này BN có viết về y khoa không, nếu viết được chắc sẽ khủng lắm, giống như coi phim Hàn Quốc các kiểu )
“Anh Ngôn, anh không thích tuổi trẻ sao?” “Tôi muốn quên người đó” “Nếu rất khó quên, có phải là người đó rất tốt không?” “Điểm nào cũng tốt, chỉ là không yêu tôi đến vậy.” Đm lại muốn khóc:((
Lần này đến phiên Ôn Lân kinh ngạc, trợn mắt lên xác nhận nói: “Thật hay giả vậy?”
Thật, Cố Chuyết Ngôn nói. Anh cất chìa khóa xe, đói bụng rồi: “Trước tiên xuống xe đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hai người tiến vào nhà hàng, trong một phòng trang nhã, thức ăn xếp đầy một bàn, người phục vụ đóng cửa rời đi, Ôn Lân lập tức nhìn chằm chằm Cố Chuyết Ngôn không chớp mắt. Cậu ngạc nhiên, càng hiếu kỳ hơn, cần gấp một lời giải thích tỉ mỉ.
Cố Chuyết Ngôn cầm khăn lông nóng lau tay, vừa lau vừa nói thêm: “Thật ra tôi và Trang Phàm Tâm có quen biết, thời cấp ba từng làm bạn học.”
Dứt lời, Ôn Lân sững sờ: “Hết rồi sao?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Chứ cậu còn muốn gì nữa?”
Anh chỉ tiết lộ đến mức độ này, còn khác một mối quan hệ khác, anh và Trang Phàm Tâm đã từng hẹn hò, ngọt ngào bao nhiêu, nguyên nhân chia tay sau đó… tất cả đều thuộc về phạm trù không thể trả lời.
Cố Chuyết Ngôn biết, anh đối với Ôn Lân mà nói, là một người mà ba mẹ sắp xếp, là con trai của đối tác dù chuyện làm ăn có chán tới đâu cũng không thể từ chối, hơn nữa cũng đã hợp tác xong xuôi rồi.
Mà Ôn Lân đối với anh mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một người mà gia đình sắp xếp, là đối tượng hẹn hò cần phải chiếm lấy thời gian sau tan tầm để gặp mặt, ngày đó ký kết cùng chủ tịch Ôn tán gẫu mới biết, hóa ra kết thân cũng không quan trọng, chỉ là muốn nhờ cậy anh dẫn Ôn Lân đi tìm hiểu chút chuyện công ty thôi.
Đã như vậy, anh có nghĩa vụ gì mà phải tiết lộ chuyện tình cảm từng trải của mình chứ?
Huống hồ, Cố Chuyết Ngôn không có ý định phát triển với Ôn Lân, sau còn gặp mặt nữa không cũng khó nói, nhưng Ôn Lân và Trang Phàm Tâm vậy mà lại là cấp trên cấp dưới cùng công ty. Nếu như anh kể tình hình cụ thể và tỉ mỉ, thứ nhất là lúng túng, thứ hai Ôn Lân không cẩn thận nói hết ra, Trang Phàm Tâm cũng tự dưng phải chịu dị nghị.
Phản ứng chốc lát, Ôn Lân nghi ngờ nói: “Không đúng nha anh Ngôn, hai người nếu như thật sự là bạn học, tại sao cứ như người xa lạ vậy?”
Cố Chuyết Ngôn quên chuyện này, đáp: “Chỉ từng làm bạn học một học kỳ, sau mười năm không gặp, khá xa lạ.”
Lời này có chút gượng ép, xa lạ thế nào cũng không đến nỗi không quen biết, hơn nữa lúc trước đi nhầm phòng cũng đã gặp mặt. Ôn Lân cúi đầu uống trà, nước trà đắng chát khiến y tỉnh táo hơn, cậu và Cố Chuyết Ngôn tổng cộng cũng chưa liên lạc được mấy lần, mà mỗi ngày đều gặp mặt Trang Phàm Tâm, Trang Phàm Tâm vậy mà vẫn không nói cho cậu biết.
Ngay cả hôm nay ba người gặp nhau, Trang Phàm Tâm vẫn không tỏ rõ.
Ôn Lân không hiểu liền hỏi: “Tổng giám tại sao lại gạt em?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Là tôi yêu cầu.” Anh bịa ngay, cây ngay không sợ chết đứng, “Cậu làm trợ lý của cậu ấy, nếu như biết tôi và cậu ấy là bạn học, sợ cậu ỷ có quan hệ sẽ không làm việc đàng hoàng.”
“Úi, em không phải loại người như vậy đâu.” Ôn Lân lập tức bật cười, cười cười không còn sức lực, “Thảo nào tổng giám chiếu cố em như vậy, cho phép em không tăng ca, trước còn mời em ăn cơm trưa, hóa ra đều là vì anh à.”
Chó ngáp phải ruồi, Cố Chuyết Ngôn xin lỗi gắp đồ ăn cho đối phương, hàm hồ nói: “Đừng hí hửng nữa, mau ăn đi.”
Ôn Lân thèm ăn, hứng thú cũng càng ngày càng đậm, nói: “Anh Ngôn, anh nói cho em nghe một chút về sở thích của tổng giám đi, anh ấy thích ăn cái gì, thích nghe bài hát gì, em phải lấy lòng tranh thủ sớm ngày chuyển chính thức.”
Cố Chuyết Ngôn đau đầu: “Thôi hay là để tôi kể cho cậu nghe về chuyện hợp tác của Vạn Việt và GSG đi.”
“Ai thèm nghe mấy thứ đó.” Ôn Lân gắp một đũa cơm, ánh mắt thoáng nhìn một góc tài liệu trong cặp, “Cũng đúng, tổng giám học thiết kế thời trang anh cũng không biết, sao mà biết được những chuyện khác.”
Lời này khiến Cố Chuyết Ngôn tỉnh táo, anh vẫn không tin lắm, lại hỏi một lần, nhận được một đáp án vô cùng chắc chắn —— Trang Phàm Tâm học thiết kế thời trang, ở nước ngoài mấy năm cũng là làm nhà thiết kế thời trang, không trật được.
Một bữa cơm ăn cũng coi như vui vẻ, mục đích của Cố Chuyết Ngôn rất rõ ràng, hoàn thành giao phó của chủ tịch Ôn, giảng cho Ôn Lân hiểu về hợp tác của hai nhà, còn đối phương có nghe hay không cũng không phải chuyện anh có thể kiểm soát được.
Từ nhà hàng đi ra đèn đường sáng rực rỡ, trên đường bật nhạc giáng sinh.
Cố Chuyết Ngôn đưa Ôn Lân về nhà, sau khi chạy hơn bốn mươi phút, Ôn Lân nhận được điện thoại của nhà thiết kế, bảo ngày mai muốn xem phác thảo thiết kế của cậu. Bản thảo chưa hoàn thành đều ở công ty, Cố Chuyết Ngôn đành phải quay đầu, mất hơn một giờ mới tới Silhouette.
Gần tới mười một giờ rưỡi, Trang Phàm Tâm mới vừa tắt máy vi tính, thu dọn giấy tờ trên bàn cho vào ngăn kéo, vừa đứng dậy, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, dọa cậu nhảy dựng.
“Tổng giám, anh còn chưa tan tầm sao?” Ôn Lân lộ mặt.
Trang Phàm Tâm thở một hơi: “Sao cậu lại về đây?”
Ôn Lân đáp: “Em tới lấy bản phác thảo.”
Trang Phàm Tâm không nói gì nữa, đi tới giá áo bên cạnh mặc áo khoác, xoay người thấy Ôn Lân đứng ở cửa nhìn mình. Ánh mắt kia thân thiết mà khắc chế, như nhìn một người bạn thân, còn có chút phấn khởi, giống như đang chờ cậu đáp lại, muốn cùng cậu nhìn tới khi phát sinh ra một loại mờ ám nào đó.
Trang Phàm Tâm nhíu mày: “Nhìn tôi làm gì? Còn chưa đi?”
Ôn Lân ung dung nói: “Em chờ anh cùng đi.”
Trang Phàm Tâm xách cặp rời đi, chờ tiến vào thang máy mặt nhìn gương, cậu đối diện với ánh mắt tha thiết của Ôn Lân, càng cảm thấy không hiểu ra sao.
Cậu chợt nhớ tới, Ôn Lân và Cố Chuyết Ngôn hẹn hò, không lái xe, vậy chuyến này tới đây thế nào? Nếu như là Cố Chuyết Ngôn đưa tới, chẳng phải là sẽ lại gặp mặt sao?
Đến lầu một, Trang Phàm Tâm không muốn ra, nhưng mà không chờ cậu kiếm cớ, Ôn Lân lập tức kéo cậu đi. Vừa ra khỏi công ty, xe Cố Chuyết Ngôn đậu ở cửa, đèn sáng, có thể thấy rõ dáng dấp đối phương đang hút thuốc.
“Anh Ngôn.” Ôn Lân hô, “Tổng giám cũng vừa về, chúng ta đưa anh ấy về nhé?”
Cố Chuyết Ngôn thở ra một miệng khói, không khỏi lúng túng, đáp: “Lên xe đi.”
Trang Phàm Tâm không muốn lên: “Cảm ơn, không cần.”
“Đừng giả bộ nữa mà…” Ôn Lân mở ra cửa sau xe, “Tổng giám, em biết hai người quen nhau rồi.”
Trang Phàm Tâm rùng mình, đứng bên cạnh xe cứng người, nghĩ, Ôn Lân biết rồi? Biết quan hệ của cậu và Cố Chuyết Ngôn? Vậy lúc này chỉ sợ không phải đơn thuần tiễn cậu một đoạn, chắc là có lời muốn nói.
Cậu không có cách nào kiên trì nữa, khom người ngồi vào bên trong xe, liếc Cố Chuyết Ngôn một cái thật nhanh.
Lái xe đi, Trang Phàm Tâm dựa sát bên cửa xe, không nói một lời chờ đối phương đặt câu hỏi. Sau năm phút, Ôn Lân ngồi ghế phó lái quay đầu lại nhìn cậu, phá vỡ bầu không khí im lặng: “Tổng giám, hóa ra anh và anh Ngôn là bạn học cấp ba à?”
Có lẽ là tăng ca quá mệt mỏi, Trang Phàm Tâm không có chút biểu cảm ào: “Ừm.”
Ôn Lân nói: “Em hỏi anh Ngôn sở thích của anh là gì, muốn nịnh bợ lãnh đạo một chút.” Y mang theo tiếc nuối, “Kết quả anh ấy nói hai người chỉ làm bạn học một học kỳ, không thân lắm.”
Trang Phàm Tâm lập tức nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dựa theo cách nói này, Cố Chuyết Ngôn chắc là có giữ bí mật, cậu đáng lẽ ra phải thở một hơi không cần phải lo lắng nữa. Nhưng cậu lại lạnh hết cả người, không nhịn được nghĩ khi Cố Chuyết Ngôn nói “Không thân lắm” có trạng thái thả lỏng thoải mái như thế nào.
Ôn Lân nói xong ngồi thẳng, nhét một tờ phác thảo vào trong cặp laptop, nói với Cố Chuyết Ngôn: “Hôm nay em cùng anh ăn cơm, về nhà còn phải tăng ca, không chừng phải làm việc suốt đêm.”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Người trẻ tuổi thỉnh thoảng thức đêm cũng không sao.”
“Em chỉ nhỏ hơn anh có vài tuổi, anh nói cứ như chênh lệch cả thế hệ í.” Ôn Lân thắt chặt dây an toàn hơn, “Anh Ngôn, anh không thích tuổi trẻ sao?”
Trang Phàm Tâm gắt gao nhìn chằm chằm cửa sổ, ánh đèn neon chiếu rọi, trên mặt kính tỏa ra một vòng sáng, mặt mũi cậu mơ hồ đặt vào cái vòng ấy, mệt mỏi, cô độc, trên trán dường như có khắc hai chữ: Đáng đời.
Từng tiếng “anh Ngôn”, thích, không thích, Ôn Lân làm nũng ngộp cả xe, khiến Trang Phàm Tâm không thể tránh được. Cậu không bịt nổi lỗ tai, cũng không muốn chịu thua cứ đóng rồi mở mắt, đờ ra, ngồi ở ghế sau làm kì đà cho Cố Chuyết Ngôn và người khác.
Cố Chuyết Ngôn ra lệnh một tiếng, bảo Ôn Lân ngồi đàng hoàng, Ôn Lân vui cười hai tiếng, trái lại vẫn ngả trái ngả phải trên ghế, đến một chỗ đèn đỏ tạm dừng, y đột nhiên hỏi: “Anh Ngôn, lúc trước anh từng hẹn hò với bao nhiêu người?”
Trang Phàm Tâm nhịn không được, lặng lẽ nhìn phía sườn mặt của Cố Chuyết Ngôn, lỗ tai đều dựng lên. Cố Chuyết Ngôn giống như đếm không hết, suy nghĩ một chút nói: “Bốn lần.”
Ôn Lân tìm tòi nghiên cứu nói: “Một lần cuối cùng là khi nào?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Ba năm trước.”
“Hả? Anh đã độc thân ba năm rồi sao?” Ôn Lân kinh ngạc, “Có phải là yêu người trước quá sâu nặng, nên anh mới không thoát khỏi ám ảnh không?”
Cố Chuyết Ngôn cười nói: “Đều là tôi lưu lại ám ảnh cho người khác.”
Trang Phàm Tâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ngẩng mặt dựa vào lưng ghế, cánh tay đan vào nhau đặt trước bụng, cậu thực sự không biết nên nhìn đi đâu, lại mờ mịt nhìn chằm chằm lưng ghế trước mặt.
“Vậy người yêu cũ của anh làm nghề gì?” Ôn Lân kiên nhẫn truy hỏi.
Cố Chuyết Ngôn trả lời: “Nghiên cứu sinh học viện mỹ thuật.”
Ôn Lân lại một lần kinh ngạc: “Cũng là học mỹ thuật sao?” Thấy Cố Chuyết Ngôn gật đầu, y giống như tỉnh ngộ, “Vậy đối tượng trước đó nữa làm cái gì?”
Cố Chuyết Ngôn tàn nhẫn tăng ga vượt qua mấy chiếc xe, ánh mắt từ tình hình giao thông phía trước di chuyển đến đèn giao thông đằng xa, nhích đi một chút, cuối cùng từ trong gương chiếu hậu liếc Trang Phàm Tâm. Sau đó anh đáp: “Đều là nhà thiết kế.”
Trang Phàm Tâm trong nháy mắt nắm chặt nắm đấm, khẽ nâng mí mắt, run rẩy ngóng nhìn thân thể Cố Chuyết Ngôn, cánh tay cầm tay lái, thân người được âu phục bao bọc, cổ thon dài, sống mũi cao… Cậu như một tên trộm biến mất trong bóng tối, không nhìn thấy được ánh sáng, không quản được tim, chỉ có thể lặng lẽ trộm nhìn.
Ôn Lân kinh ngạc hồi lâu, cũng tiêu hóa một lúc, khi mở miệng trở lại thì trở nên trầm ổn: “Anh Ngôn, vậy mối tình đầu là khi nào? Đối phương là kiểu người như thế nào?”
Cố Chuyết Ngôn kìm lòng không đặng vươn tay, chạm tới hộp thuốc lá, cuối cùng thu hồi. Anh nhớ lại chuyện cũ: “Mối tình đầu, là năm lớp 11. Đối phương cũng là học hội họa.”
“Cho nên…” Ôn Lân nói, “Các đối tượng sau này của anh đều cùng một loại hình… Là tìm người thế thân cho người đó sao?”
Trang Phàm Tâm dường như ngừng thở, cậu dần dần thiếu dưỡng khí, mắt không chớp, đồng tử từ từ khô khốc. Giọng Cố Chuyết Ngôn truyền vào lỗ tai cậu, rất rõ ràng: “Tôi không muốn tìm thế thân của người đó, thật sự không muốn, chỉ là cảm thấy người học hội họa nhiều như vậy, không chỉ có một mình người đó, tôi còn có thể tìm người thích hợp với mình hơn.”
Có người quá sâu sắc, từ lâu lập luận đã sắc sảo.
“Cho nên tôi không muốn tìm người thay thế cho người đó.” Cố Chuyết Ngôn nói, “Tôi muốn quên người đó.”
Trang Phàm Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, đầu duy trì tư thái tựa vào ghế. Bầu không khí quạnh quẽ mà quỷ dị, Ôn Lân liếc Cố Chuyết Ngôn một cái, hỏi ra hỏi một câu hỏi nguy hiểm cuối cùng: “Nếu rất khó quên, vậy có phải người đó cực kỳ tốt không?”
Cố Chuyết Ngôn trả lời: “Điểm nào cũng tốt, chỉ là không yêu tôi đến vậy.”
Trang Phàm Tâm vô thức nói: “Sao anh chắc chắn thế?”
Anh im lặng quá lâu, vừa lên tiếng liền khiến cho Ôn Lân xoay mặt nhìn anh, nhất thời tỉnh táo, từ kính chiếu hậu tìm được hai mắt Trang Phàm Tâm, nhẹ nhàng đối diện, chậm rãi mở miệng: “E rằng so với tình cảm của cậu… Người đó còn kém hơn nhiều.”
Bảng hiệu khách sạn Sophie đặt phía trước, một đoạn này dài đến nỗi không thể nào tưởng tượng được, Ôn Lân sờ mũi một cái, y chuyển đề tài đến mức này, thật là quá dữ dằn.
Vì nói sang chuyện khác, Ôn Lân chuyển hướng sang Trang Phàm Tâm: “Tổng giám, người đón anh tan tầm hai ngày nay không có tới, ngày mai có cần em đặt xe giúp anh không?”
Trang Phàm Tâm nói: “Không cần, ngày mai sẽ đón.”
Tuýt, Cố Chuyết Ngôn bấm còi, giục chiếc xe phía trước mau đi.
“Dạ.” Ôn Lân nói, “Đó là bạn của anh à?”
Trang Phàm Tâm đáp: “Người môi giới nhà đất, tôi đang tìm nhà.”
Chiếc xe phía trước lái đi, Cố Chuyết Ngôn lại tiếp tục lái chầm chậm, vượt qua, ở cửa khách sạn dừng lại.
“Cám ơn đã đưa tôi về.” Trang Phàm Tâm nói xong, lập tức xuống xe, nhanh đến mức như trốn chạy.
Cả một đường cậu đều nhìn về phía trước mà đi, chiếc cằm nhọn tinh xảo đều lộ ra vẻ thận trọng, lướt qua trước xe, động cơ phía sau vang lên, Cố Chuyết Ngôn lái xe biến mất ở trên đường. Cậu rốt cuộc không chịu được nữa giống như buông thõng, như một bộ khung xương nhìn giống con người, gió bắc thổi tới liền lảo đà lảo đảo, thất bại.
Nhìn về phía cuối đường, trong mắt đầy nuối tiếc, hơi nước mông lung.
Cố Chuyết Ngôn đêm nay không khác gì tài xế taxi, xăng chạy sắp cạn rồi. Anh liếc mắt nhìn Ôn Lân ở ghế phó lái, người này biết hỏi hơn cả công tố viên, hỏi đến nỗi người khác thắt tim khó chịu, còn mình thì dựa vào cửa xe ngủ ngon lành.
Một tiếng sau, Cố Chuyết Ngôn đứng ở cổng một khu dân cư, gọi Ôn Lân tỉnh: “Xe lạ không cho vào, cậu tự đi vào đi.” sstruyen reup là chó
Ôn Lân mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Đến rồi à… Nhanh vậy sao.”
Y ôm cặp laptop và áo khoác xuống xe, vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo liền tỉnh táo lại, nhìn Cố Chuyết Ngôn. “Tuy rằng tối nay…” Y nói quanh co vòng vo, “Nhưng được quen biết anh em rất vui.”
Cố Chuyết Ngôn trực tiếp đáp lời kết thúc: “Đi ngủ sớm một chút.”
“Bye bye.” Ôn Lân nắm cửa xe, “Vậy… anh và mối tình đầu tại sao lại chia tay?”
Cố Chuyết Ngôn nói: “Tôi quá tuấn tú, làm cậu ấy lóa cả mắt.”
Trên đường về ghé trạm xăng, khi Cố Chuyết Ngôn về đến nhà đã hai giờ sáng, phóng tầm mắt nhìn vị trí trong gara trống không. Tắt máy rút chìa khóa, anh hơi nghiêng người, phát hiện dưới ghế phó lái rơi hai tờ giấy, nhặt lên vừa nhìn, là thiết kế của Trang Phàm Tâm mà Ôn Lân đã khoe.
Góc trái bên trên ghi tên tiếng Anh của giải thưởng, khái niệm thiết kế, còn có tên gọi của tác phẩm, phiên dịch thành “Nham Tâm số 7”.
Cố Chuyết Ngôn gấp hai tờ giấy lại, cất vào túi áo, đóng sầm cửa xe đồng thời lấy điện thoại ra. Anh làm nhà tư bản vạn ác một lần, đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho thư ký, còn bỗng nhiên thân mật nói: “Tiểu Cường, khoan hẵng ngủ.”
Đầu giường đặt một lọ thuốc ngủ, Trang Phàm Tâm trằn trọc đến khi sau lưng nổi lửa, đành phải uống hai viên, cậu nặng nề ngủ đến khi mặt trời lên cao, chuông báo thức mất đi hiệu lực, khi mở mắt thì đã qua giờ làm việc từ lâu.
Có một tin chưa đọc, Cố Chuyết Ngôn gửi lúc sáu giờ sáng.
Tim Trang Phàm Tâm chộn rộn, Cố Chuyết Ngôn tại sao lại chủ động gửi tin nhắn cho cậu? Có phải là quyết định phát triển với Ôn Lân, muốn xác lập quan hệ, gửi tin nhắn cho cậu để thông báo sẽ xóa bỏ liên lạc không?
Báo ứng quả nhiên đến rồi…
Trang Phàm Tâm trằn trọc mãi mới mở ra, thế mà lại là một tập tin.
Cậu tải xuống xem, bên trong có một cái bảng ghi lại bảy, tám phần tài liệu về nhà ở, tình hình cụ thể, tất cả lợi và hại đều viết rất rõ ràng, còn có số điện thoại của một người môi giới.
Cái bảng này được Cố Chuyết Ngôn kiêu căng mà đặt tên —— Không cần cám ơn.Cái Nham Tâm số 7 cực kỳ hiếm tài liệu nói đến nó luôn í, mình không kiếm được bất kì tài liệu tiếng Việt nào về cái lõi này, tra baidu cũng có mà khá là sơ sài, mình phải đọc mấy bài nghiên cứu tiếng Anh mới hiểu nó là cái quần què gì. Một thứ bí ẩn như vậy mà Bắc Nam cũng biết ư?:(((( Thật sự là mình rất ngưỡng mộ kiến thức của Bắc Nam, 3 bộ có kiến thức uyên thâm nhất là An Tri Ngã Ý, Không đường thối lui với Toái ngọc đầu châu, Lâu rồi không gặp là về thời trang.
Mình thích đọc Bắc Nam là bởi vì sự có tâm của BN, làm sao mà vừa biết về kinh tế (An Ý), đá quý (Toái ngọc), phong thủy (Không đường thối lui), giờ còn là thời trang huhu giỏi vl í. Không biết sau này BN có viết về y khoa không, nếu viết được chắc sẽ khủng lắm, giống như coi phim Hàn Quốc các kiểu
“Anh Ngôn, anh không thích tuổi trẻ sao?” “Tôi muốn quên người đó” “Nếu rất khó quên, có phải là người đó rất tốt không?” “Điểm nào cũng tốt, chỉ là không yêu tôi đến vậy.” Đm lại muốn khóc:((