-
Chương 8
Từ đó, địa vị của Tâm Nhị tại Yến lâu trở nên khác hẳn, dù Lãnh Phi Nhan chưa hề dặn dò đặc biệt nhưng trên dưới Yến lâu đều nhất trí gọi nàng ta là Nhị cô nương.
Cũng không biết từ đâu Ẩm Tâm Nhị biết được Tàng Ca đang ở trong Tuyết Ngục, tối tối liền chạy đến thăm. Tàng Ca nhíu mày: “Sao muội lại ở đây?”
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình như huynh muội. Ảm Tâm Nhị là người đơn giản, sao có thể nhẫn tâm nhìn Tàng Ca ở nơi thế này. Nhìn chàng gầy đi nhiều, nàng ta đau lòng không nói nên lời: “Tàng đại ca, muội sẽ đến thỉnh cầu lâu chủ, xin người thả huynh ra!”
Ẩm Tâm Nhị cúi đầu e thẹn nói câu này, sau đó đứng dậy chạy đi. Tàng Ca bất an nhìn theo hình bóng ấy, không biết có phải trực giác sai không, khi nhắc tới lâu chủ, giọng điệu của nàng có chút ngọt ngào.
Tàng Ca không biết m Tâm Nhị đã nói gì với Lãnh Phi Nhan mà ngay hôm sau Truy Điện thả chàng ra. Vu Chung dẫn chàng ra ngoài, vẫn là căn phòng trước đây, không nói cho ở, cũng không cho đi.
Lãnh Phi Nhan không đến tìm chàng, nhưng thỉnh thoảng Vu Chung lại đến uống rượu, tán dóc.
Trước đây, Tàng Ca vốn không thèm làm bạn với những kẻ tà ma ngoại đạo, nhưng lâu ngày tiếp xúc với Vu Chung, chàng lại cảm thấy người này... ngoại trừ hành vi hơi quái đản thì chính là một nam tử hán đáng kết giao.
Vu Chung khâm phục tài hoa, trí tuệ, khí khái quật cường cùng nét vẽ thần kỳ thể hiện muôn vạn hào hùng của Tàng Ca.
Lúc chạng vạng, hai người trò chuyện trên hòn giả sơn bên cạnh hồ sen. Trời mùa đông, tịch dương dày đặc, hàn mai nở rộ, tỏa hương ngạt ngào. Có hoa có rượu, quả thật thích chí.
“Lâu chủ, người xem hoa nở đẹp biết bao.” Sau hòn giả sơn truyền đến giọng nói đáng yêu của Ám Tâm Nhị, dường như còn mang theo hương hoa mai. “ừ, đây là kim tiễn lục ngạc, hương rất nồng.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hai người ngồi trên núi giả đều nhận ra đó là Lãnh Phi Nhan.
Bồng nhiên Tàng Ca thấy tim mình như thắt lại, đã rất lâu rồi chàng không thấy nàng.
Hai người từ xa chầm chậm đi đến. Lãnh Phi Nhan vẫn tóc che nửa mặt, áo trắng như tuyết, không giận không vui. Ẩm Tâm Nhị nhỏ nhắn, hơi tựa vào Lãnh Phi Nhan, giống như một đôi tình nhân hết sức thân mật.
Tàng Ca biến sắc. Như thế này... Vu Chung cười khổ: “Đã nửa tháng rồi.”
Đương nhiên hai người không qua được mắt Lãnh Phi Nhan. Ẩm Tâm Nhị reo lên một tiếng, như bướm lượn qua, cất tiếng gọi Tàng đại ca. Tàng Ca mặc nàng ôm cánh tay mình, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lãnh Phi Nhan.
Tiết trời se lạnh, Lãnh Phi Nhan chân bước không ngừng, đi trên con đường nhỏ quanh hồ sen. Ám Tâm Nhị nhảy cẫng lên, buông Tàng Ca ra, cười bảo chàng: “Lát nữa muội tìm huynh!” rồi chạy về phía Lãnh Phi Nhan, lại thân mật ôm lấy cánh tay nàng.
Ảnh trời chiều in bóng hai người trên mặt đất, rất dài, rất dài. Tàng Ca bồng nhớ tới câu nói tối hôm ấy mình từng cho là đùa: “Tàng Ca, từ nay về sau Lãnh Phi Nhan chỉ yêu mình huynh. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.
“Lãnh Phi Nhan.” Trong giọng nói Tàng Ca có chút đau thương mà chính bản thân chàng cũng không phát hiện. Lãnh Phi Nhan, muội tội gì phải như thế.
Người đi xa không quay đầu lại, mặc cho Ám Tâm Nhị dựa vào mình, lướt qua cửa động hình bán nguyệt, ra khỏi đình viện này. m Thiên Hành tức giận suýt hộc máu. Từ nhỏ nha đầu này chính là bảo bối trong lòng hắn, bây giờ lại...
Rõ ràng biết Yến lâu là nơi nào nhưng vì con gái, hắn đành chịu. Ngồi trên ghế gỗ lim trong phòng khách Yến lâu, có người dâng trà, nhưng hắn làm gì còn tâm trạng để uống.
Lãnh Phi Nhan vốn không muốn để ý đến hắn, Ám Tâm Nhị sợ cha mình nổi giận tại chỗ nên nũng nịu kéo nàng đến phòng khách. Bộ mặt giận dữ của Ám Thiên Hành lập tức được thay bằng lớp mặt nạ khác, cười dè dặt: “Lãnh lâu chủ, tiểu nữ ngu dại, mấy ngày nay quấy rầy rồi.”
Lãnh Phi Nhan ngồi trên ghế chủ tọa, Ẩm Tâm Nhị sợ hãi dựa vào bên cạnh nàng, nhưng nàng lại có vẻ xa cách. Bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói: “Nếu không phải người bổn tọa thích, sẽ không có khả năng quấy rầy. Nếu bổn toạ thích, sao có thể nói là quấy rầy.”
Ẩm Thiên Hành vội vàng cười đáp: “Nếu vậy, tiểu nữ ngốc nghếch cảm tạ lâu chủ yêu thương. Hôm nay Ám mỗ đến đây định mang nó về nhà dạy dỗ.” Ẩm Tâm Nhị lắc lắc cánh tay Lãnh Phi Nhan như làm nũng, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng nói: “Chân ở trên người Nhị nhi, nếu nàng muốn đi bổn tọa cũng không giữ. Có điều Ảm minh chủ, ừước giờ chưa ai dám làm khó khách của Lãnh Phi Nhan trong địa bàn Yến lâu, Lãnh Phi Nhan mong mãi mãi cũng không.”
“Ha ha, điều này đương nhiên không thể, đương nhiên là không.” Ẩm Thiên Hành lau mồ hôi trên trán, Ám Tâm Nhị lại thấy thật thú vị. Trước giờ cha của nàng ta đều hết sức bá đạo, trong sơn trang có ai không bị ông quát nạt. Bây giờ đứng trước mặt Lãnh Phi Nhan lại thua một bậc, ha ha.
“Nhị nhi, nàng muốn theo Ẩm minh chủ trở về sao?” “Ta muốn theo lâu chủ, lâu chủ ở đâu ta ở đó.”
“Ẩm minh chủ đã nghe rõ chưa?”
“Chuyện này...”
“Vu Chung.”
“Có thuộc hạ.”
“Tiễn khách.”
“Tuân lệ
“Nhưng Lãnh lâu chủ..m Thiên Hành còn định nói gì thêm nhưng Lãnh Phi Nhan đã đứng dậy đi vào trong, Vu Chung cố nén cười, quả nhiên con gái lớn thì không thể giữ được: “Ẩm minh chủ, mời.”
Ẩm Thiên Hành còn muốn nói gì nhưng Vu Chung đã sa sầm mặt: “Ẩm minh chủ, không phải ông không biết tính khí lâu chủ, đừng nên làm người tức giận thì tốt hơn.”
Ẩm Thiên Hành bất đắc dĩ phải trở về. Nhưng hắn cũng không thể để mặc con gái không lo?
Do đó tối hôm ấy, Tàng đại hiệp của chúng ta nhận được một bức thư do chính tay Ẩm minh chủ viết, hẹn gặp chàng tại Phượng Lai lâu.
* * *
Khi Tàng Ca trở về Yến lâu lập tức tìm Ẩm Tâm Nhị, Lãnh Phi Nhan không có ở đó. Ảm Tâm Nhị đứng tựa cửa sổ thêu túi thom, thấy Tàng Ca bước vào vội vàng hốt hoảng cất sau lưng. Tàng Ca giật lấy xem, nàng ta liền đỏ mặt, thẹn thùng.
Hoa văn thêu trên túi hình mây che phủ trời, ở dưới có một hàng chữ nhỏ: Lãnh nhiên nhất thế lạc hồng trần, chân nhan phi nhan thị ngô thân.(6)
Tàng Ca hơi nhíu mày: “Đây là cái gì?”
m Tâm Nhị thẹn thùng giật lại: “Ôi, Tàng đại ca, huynh thật xấu. Đây là thơ về lâu chủ, huynh không biết sao?” Nàng lại tiếp tục ngồi thêu trước cửa sổ, từng đường kim mũi chỉ đều hết sức cẩn thận.
Tàng Ca thực sự không biết, chàng chỉ biết nàng tên Lãnh Phi Nhan, là lâu chủ của Yến lâu mà võ lâm vừa nghe đã biến sắc.
“Nhị nhi, muội thích Lãnh Phi Nhan sao?” Chàng ngồi bên chiếc bàn tròn, dùng từ cân nhắc.
Mặt Ẩm Tâm Nhị lại ửng đỏ: “Tàng đại ca, lâu chủ rất mạnh, huynh biết không, ngay cả cha cũng phải e dè khi ở trước mặt người. Huynh không thấy hôm đó..
“Nhị nhi, nhưng nàng ta là nữ nhi, hơn nữa muội cũng biết danh tiếng của nàng ta trên giang hồ rồi. Chẳng lẽ muội còn muốn cùng nàng ta..”
“Tàng đại ca!” vẻ mặt Ẩm Tâm Nhị rất kiên quyết, đó là sự kiên quyết của tín đồ bảo vệ tín ngưỡng của mình: “Người không giống những gì người ta nói, đó là do bọn họ không hiểu! Tàng đại ca, huynh đừng nói xấu người!”
Ẩm Tâm Nhị lại cúi đầu khẽ vuốt hàng chữ trên túi thơm, mímôi hạ quyết tâm: “Hơn nữa nếu hai người thực sự muốn ở bên nhau thì nam hay nữ có sao đâu!”
Tàng Ca không biết nên khuyên thế nào, nhưng lại chợt cảm thấy thật ra nàng ta rất dũng cảm.
* * *
Ở Hán Trung có người mạo danh Yến lâu hành sự, Lãnh Phi Nhan đến đó xử lý, chừng một tháng sau mới về. Một tháng này, Ẩm Thiên Hành thúc giục Tàng Ca rất nhiều lần, nhưng Ẩm Tâm Nhị không đi theo, Tàng Ca cũng hết cách.
Sau khi trở về, tình cảm của Ẩm Tâm Nhị đối với Lãnh Phi Nhan càng rõ ràng. Mồi lần Tàng Ca đến tìm, nàng ta luôn mang vẻ mặt thẹn thùng kể chuyện lâu chủ trấn áp Phong Lôi đường thế này, khiến đường chủ Phong Lôi đường khuất phục thế kia.
“Tàng đại ca, huynh không biết đâu, lúc đầu tên Lôi Phong Minh ấy rất kiêu ngạo, lâu chủ bắt được người của hắn, hắn dẫn một đám người đến cứu, còn tuyên bố nhường lâu chủ ba chiêu, khiến mọi người đều tức cười.” Nàng ta bắt chước khẩu khí cao ngạo của Lãnh Phi Nhan, ánh mắt trong veo đầy ngưỡng mộ: “Kết quả lâu chủ rất oai phong nói... Nếu trong một chiêu ngươi không chết, bổn tọa sẽ để ngươi dẫn chúng rời đi.”
Ẩm Tâm Nhị ánh mắt lấp lánh, chỉ mong mọc thêm đôi cánh lượn vài vòng trên trời: “Sau đó, huynh biết không, chỉ một kiếm, cách xa vậy mà chỉ dùng một kiếm. Ôi, những người có mặt ở đó, thậm chí đến người của Phong Lôi đường cũng sợ ngây người.”
Tàng Ca không nói gì nữa. Lúc này có nói gì cũng vô ích.
Lúc đi ra chàng gặp Lãnh Phi Nhan, vẫn tóc dài che nghiêng, áo trắng hơn tuyết, trông lạnh lùng cao ngạo lộ vẻ cô đơn. Tàng Ca cảm thấy trái tim như lỡ nhịp. Nhưng nàng coi như không thấy chàng, bước vào phòng Ám Tâm Nhị.
Bên trong vang lên giọng nói ngọt ngào của Ám Tâm Nhị: “Lâu chủ, người đến rồi!”
“Ừ.”
“Hay quá, chúng ta đi ngắm mặt trời lặn được không?”
“Được.”
Ẩm Tâm Nhị khoác thêm áo cùng Lãnh Phi Nhan ra ngoài, thấy Tàng Ca còn ở ngoài cửa, vui vẻ cười gọi: “Tàng đại ca, muội và lâu chủ đi xem mặt trời lặn, huynh đi khong?”
Tàng Ca chưa lên tiếng, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng ngắt lời: “Tàng đại hiệp bận rộn, chỉ e không nhàn rỗi.
Cuối cùng Ẩm Tâm Nhị cũng nhận thấy giữa hai người này có mâu thuẫn ngầm, dè dặt hỏi: “Lâu chủ, có phải người không thích Tàng đại ca không?”
Lãnh Phi Nhan dắt nàng ta đi tới trước: “Bằng như Tàng đại hiệp, bổn tọa với không tới.”
“Lâu chủ, người đừng như vậy mà, Tàng đại ca là người tốt. Người biết không, từ nhỏ huynh ấy đã rất tốt bụng, người trong Liễu thành nhắc tới huynh ấy đều rất ngưỡng mộ.”
“Nói như vậy...” Lãnh Phi Nhan trêu đùa quỷ quái: “Là bổn tọa không biết nhìn người sao?”
“Đáng ghét, biết rõ người ta không có ý đó mà..
Hai người dần khuất bóng, Tàng Ca đứng nguyên tại chỗ, mãi đến khi Vu Chung vỗ vai: “Thế nào, ghen rồi sao?”
Tàng Ca nhíu mày, không đáp. Vu Chung khoác vai chàng, ý tứ sâu xa: “Đừng nói với ta, cậu ngay cả chút năng lực này cũng không có. Thật ra lâu chủ đối với cậu như thế nào, kẻ mù cũng nhìn ra. Đừng để đến lúc người ta thật sự buông tay mới đi níu kéo.”
Tàng Ca bặm môi, Vu Chung lại tiếp thêm: “Được rồi được rồi, coi như là vì tiểu muội muội kia, tiến lên, tiến lên nào!” Buổi tối, thấy Tàng Ca đứng trước cửa phòng mình, Lãnh Phi Nhan coi như không thấy, mặt không chút biểu cảm đẩy cửa. Lần này chàng rất tự giác bước theo: “Lãnh Phi Nhan...”
“Ra ngoài!”
“Muội hãy nghe ta nói.”
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ta...”
“Có phải ngươi muốn nói chỉ cần ta thả Ám Tâm Nhị ra thì ta muốn gì cũng được phải không?”
“Ta...”
“Ngươi! Ẩm Thiên Hành muốn diệt trừ ta, ngươi liền mặc kệ sống chết của bản thân đến hạ độc. Ám Thiên Hành muốn cứu con gái hắn, ngươi liền cúi người chạy đến bán thân!!! Tàng Ca, Ẩm Thiên Hành là gì của ngươi mà ngươi cứ theo hắn vậy? Nói đi!!!!”
Tàng Ca không ngờ nàng tức giận đến thế. Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nổi nóng trước mặt chàng. Khuôn mặt luôn lạnh lùng đã có cảm xúc, khiến nàng không còn vẻ vô bi vô hỉ, là thần thánh khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn nữa. “Tùy ý ta đúng không? Được, ngươi tới đây đi!”Lãnh Phi Nhan nắm lấy vạt áo trước ngực chàng kéo rồi ném lên giường, hung hăng nói: “Tự mình cởi quần áo, sau này ngươi cũng chỉ còn lại chút công dụng ấy thôi. Lo bỏ chút công sức vào việc giường chiếu, mong sao bổn tọa sủng ngươi nhiều một chút!”
Sao Tàng Ca có thể chịu được những lời này, ngẩng đầu nhìn nàng đầy căm hận. Ánh mắt ấy khiến Lãnh Phi Nhan phát hỏa, lập tức đưa tay bóp cổ chàng. Tàng Ca chỉ cảm thấy tay nàng ngày càng siết chặt, hô hấp khó dần. Lãnh Phi Nhan biết người này có giữ lại cũng vô ích, nhưng thật sự xuống tay lại...
Nàng hận mình do dự không dứt khoát thế này. Lãnh Phi Nhan ném chàng xuống đất, Tàng Ca ôm cổ ho khan. Nàng lại nhào tới xé áo y. Trong lúc giằng co, đồ đạc trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất, thị vệ bên ngoài gọi vài tiếng lâu chủ, bị tiếng “cút” của Lãnh Phi Nhan cắt đứt, cũng không dám ho he gì thêm.
Tàng Ca cảm thấy vai mình đau nhói, một cành mai đâm xuyên qua, cứng như thanh sắt đóng chàng lên sàn nhà. Đau như xát muối, chàng cắn môi không kêu, sắc mặt trắng bệch.
Lãnh Phi Nhan cũng mất nhiều sức, thở hổn hển đứng dậy, lục trong tủ cả buổi mới tìm được một lọ thuốc bôi, sau đó nhanh chóng lột quần áo Tàng Ca.
Tàng Ca có chút kinh hãi, không biết lần này nàng định giở trò gì. Chỉ cảm thấy chồ đó man mát, cảm giác tê tê ngứa ngứa từ từ lan ra.
Lãnh Phi Nhan từ từ cởi áo, lúc chỉ còn áo trong, đứng nhìn chàng từ trên cao. Máu trên vai thấm đẫm áo lam, dục hỏa trên người lại bốc lên, đau đớn và ham muốn đan xen với nhau, không biết cơ thể đang thăng hoa hay trầm luân.
Lãnh Phi Nhan cúi người, từ từ đè lên chàng. Ngón tay như ngọc chạy khắp da thịt màu bánh mật, Tàng Ca run lên không ngớt.
Cơ thể phản bội lý trí, chàng nhẹ nhàng cọ xát như muốn lấy lòng nàng nhiều hơn. Có lẽ vì thuốc quá mạnh, cũng có lẽ vì đã lâu không chạm vào nhau, nên khi nàng vuốt ve nơi đó, Tàng Ca khẽ rên một tiếng, nhưng chỉ hơi nhúc nhích, trên vai lại truyền đến cơn đau buốt tận xương.
“Cầu xin ta đi.” Bên tai chàng, dường như giọng của Lãnh Phi Nhan cũng đầy dục vọng, mang theo vẻ quyến rũ khó tả. Tàng Ca chỉ nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn hơi ửng đỏ ngoan cố mím chặt môi không thốt một lời. Lãnh Phi Nhan thở dài một tiếng, ôm lấy chàng.
Tàng Ca nhắm mắt nhưng không che được sự nhục nhã trong lòng. Xác thịt đã lên tới đỉnh cao của sự khoái cảm, nhưng nước mắt tuôn rơi thấm đẫm đôi
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Tàng Ca không để ý tới vết thương trên vai mà xoay người đè Lãnh Phi Nhan xuống, lập tức xé lấy áo nàng, mặc nàng lõa thể dưới ánh nến.
Lúc Ẩm Tâm Nhị đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh này. Mất một lúc lâu nàng ta mới hoàn hồn, giọng nói như vô lực gọi hai tiếng “lâu chủ”, rồi lập tức ôm mặt chạy ra ngoài.
Thần sắc của Lãnh Phi Nhan vẫn bình thường, đứng dậy đóng cửa lại, không hỏi ai điều thị vệ của nàng đi, ai dẫn Ẩm Tâm Nhị đến. Tàng Ca nghĩ có lẽ nàng biết, giống như chuyện Thất Dạ phản bội, giống như chuyện mình hạ độc nàng. Rất nhiều chuyện nàng đều biết, chẳng qua không muốn nói.
Ẩm Tâm Nhị chạy thục mạng về phía trước. Nàng ta không tiếp nhận được chuyện Lãnh Phi Nhan - người mình vẫn xem như thần thánh lại nằm dưới thân một nam nhân cầu hoan như những nữ nhân khác. Kết quả của việc không nhìn đường chính là... bịch một tiếng, nàng đâm sầm vào Vu Chung. Lực mạnh như thế, cho dù là Vu Chung cứng như tượng cũng phải loạng choạng.
Khi lâu chủ còn chưa hạ lệnh, không thể đụng vào nàng ta. Vu Chung cũng sợ nàng ta nghĩ không thông làm chuyện nông nổi nên nắm lấy đôi tay Ẩm Tâm Nhị: “Bình tĩnh nào.”
Ẩm Tâm Nhị được nuông chiều từ nhỏ, ai dám không nghe lời nàng, huống chi với tâm trạng như bây giờ. Vì vậy nàng nhào tới đánh túi bụi vào người Vu Chung.
Nói thật thì mấy cú đấm ấy đấm vào ngực Vu Chung chẳng bõ bèn gì, nhưng loại người tà đạo như Vu Chung đâu có chuyện nuông chiều phụ nữ, hơn nữa còn là loại phụ nữ ngu ngốc không có đầu óc này. Hắn cũng bực mình, dùng sức trói hai tay m Tâm Nhị lại, đặt nàng ta lên hòn giả sơn, quát một tiếng: “Đừng làm loạn nữa!”
Ẩm Tâm Nhị dùng hết sức cũng không sao thoát ra được, vì thế liền giơ chân đá hắn. Vu Chung nhận ra được nên dùng chân chặn đôi chân đá loạn xạ của nàng ta lại, lúc sau phát hiện chân mình kẹt giữa hai chân nàng ta.
Vu Chung vốn không gần nữ sắc. Lúc còn trẻ say mê võ học, sau này trở thành người trong tà đạo, bị gán cho tiếng xấu, làm gì có con gái nhà lành dám gần hắn, mà gia đình bất lương thì hắn lại xem không vừa mắt cho nên ba mươi lăm tuổi vẫn chưa trải đời.
Ẩm Tâm Nhị đang ra sức giãy giụa, cơ thể đàn ông trưởng thành sao chịu được sự kích thích này, lập tức có phản ứng lại. Vu Chung gầm nhẹ một tiếng: “Đừng động đậy!”
Ẩm Tâm Nhị biết mình muốn thoát khỏ rất khó khăn, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua: “Đồ khốn, ngươi mau thả ta ra.” Vu Chung cũng cảm thấy khác thường, tức giận: “Ta thả ngươi, đừng làm loạn.” Vừa nói vừa từ từ lui ra, nào ngờ Ãm Tâm Nhị vừa được tự do bèn lập tức đạp một cái vào giữa hai chân hắn.
May mà Vu Chung phản ứng nhanh nhạy, dùng đầu gối chặn lại nhưng lại mất thăng bằng, ngã lên người Ẩm Tâm Nhị.
“Đồ khốn, buông ra!” Ẩm Tâm Nhị vẫn đang quát mắng. Lúc này đang là mùa đông, không có trăng, chỉ thấy thấp thoáng bóng người đen thui, đang ôm trong lòng một người khác da thịt thơm thoang thoảng. Vu Chung không kiềm chế được mà đưa tay chạm vào ngực nàng ta. Ám Tâm Nhị chỉ cảm thấy có một bàn tay cách lớp quần áo sờ lung tung trên người mình, lập tức giận dữ, giãy giụa càng kịch liệt. Sau đó đánh giá Vu Chung từ một kẻ khốn nạn đã tăng thành lưu manh, và cuối cùng trở thành biến thái!
Vu Chung vốn chỉ định thăm dò một chút, nhưng từ lúc tiến vào lớp áo, Ẩm Tâm Nhị không còn mắng hắn nữa, Vu Chung thường xuyên dùng kiếm, bàn tay thô ráp nhưng vẫn rất sạch sẽ, cho dù là mùa đông cũng ấm áp vô cùng.
Hắn hôn lên vành tai Ẩm Tâm Nhị theo bản năng, hơi thở nam tính ập vào mũi, Ẩm Tâm Nhị dần thấy tò mò, cảm giác khác lạ từ ngực truyền tới làm nàng bớt vùng vẫy, cuối cùng tựa vào hòn giả sơn, người mềm nhũn ngã vào lòng Vu Chung, mặc hắn tùy ý.
Tim Vu Chung cũng hơi run lên. Hơi thở thuần khiết phả vào tai, mang theo sự ấm áp bất giác khiêu khích hắn. Hắn nắm lấy tay nàng xuyên qua lóp áo trước ngực, sờ vào nơi lồng ngực vững chãi của mình.
Xưa nay, âm dương điều hòa, long phượng sum vầy, sức hấp dẫn giữa những người khác giới làm sao giống như cùng giới, Ẩm Tâm Nhị hiếu kỳ vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, tim đập loạn xạ.
Hai người thăm dò cơ thể của đối phương, đến khi Vu Chung không thể khống chế được, dục hỏa thiêu đốt. Hắn bế Ẩm Tâm Nhị lên, hai tay nàng ôm cổ, vô lực vùi mặt vào ngực hắn, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Đồ khốn!”
Vu Chung bế nàng đi về phía phòng mình, đáp trả: “Tiện nhân!”
Thế nên suốt dọc đường chỉ nghe thấy toàn những lời thế này:
“Đồ khốn!”
“Tiện nhân!”
“Đồ khốn nạn!”
“Tiểu tiện nhân!”
Hai kẻ bên trong lại không được hòa thuận như vậy. Lãnh Phi Nhan tìm thuốc bôi cho Tàng Ca, Tàng Ca nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là đồ chơi của ngươi sao, còn bôi thuốc làm gì?”
Lãnh Phi Nhan cười tà: “Ngươi có biết thế nào gọi là đồ chơi không?” Nàng từ từ áp sát vào mặt Tàng Ca, làm ra vẻ hung dữ nói: “Ta có thể chặt tứ chi của ngươi để giảm bớt trọng lượng, lúc lên giường càng dễ chơi đùa. Cắt đầu lưỡi của ngươi, khiến tiếng rên rỉ không thành lời của ngươi càng mê hồn. Đúng rồi, còn đỡ khiến ta tức giận.” Ngón tay nàng vuốt ve mặt Tàng Ca: “Móc mắt của ngươi để da thịt của ngươi càng trở nên nhạy cảm hơn.”
Tàng Ca cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng, dùng ánh mắt dành cho một con quái vật khát máu nhìn nàng, nàng lại mỉm cười, bàn tay dính thuốc vỗ vỗ má chàng: “Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, có hận đến đâu thì cũng phải chôn trong lòng. Nếu không khi chọc giận ta, người chịu khổ là ngươi chứ không phải ai khác!
Thấy người dưới thân không nói chuyện, nàng trở nên nghiêm túc hơn: “Tàng Ca, đời người ngắn ngủi, chỉ vài chục năm thôi. Trên đời này không tồn tại chính - tà tuyệt đối. Có lẽ ngươi giết được Lãnh Phi Nhan, nhưng Lãnh Phi Nhan chết đi Yến lâu cũng rơi vào tay kẻ khác, có thể còn ác độc hơn ta, cũng có thể tốt hơn ta, nhưng chúng ta không thể thay đổi thế giới này.”
Tàng Ca im lặng, Lãnh Phi Nhan dịu dàng ôm chàng: “Cho nên, ngươi nghĩ tại sao ta không giết Ám Thiên Hành? Dù giết hắn thì cũng sẽ có một Ẩm Thiên Hành thứ hai, lại khơi dậy một trận chiến gió tanh mưa máu nữa.”
“Nói vậy, xem ra ngươi vẫn còn có chút lo lắng cho thế sự?” Tàng Ca nói giọng đầy mỉa mai. Chàng nhớ đến những hiện trường gây án của Yến lâu, những xác chết chất cao như núi. “Bỏ đi, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, không nói những chuyện đó nữa.”
Lãnh Phi Nhan ôm eo Tàng Ca, cẩn thận tránh chạm vào miệng vết thương của chàng. Hương hoa thoang thoảng, Tàng Ca cũng dần đắm say.
Sáng sớm hôm sau, khi chàng tỉnh lại, Lãnh Phi Nhan đã đi rồi. Nhiều lúc chàng rất bội phục tinh thần và sức lực của nữ nhân này, dù cho có mệt mỏi ra sao, trước mặt người khác, nàng vẫn luôn cao ngạo, rạng rỡ.
Ẩm Tâm Nhị gương mặt ửng hồng bước vào, Tàng Ca đang ngây người bên cửa sổ. Cả hai thấy đối phương đều có chút xấu hổ. Cuối cùng, Ẩm Tâm Nhị ấp úng nói: “Tàng đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”
Men theo hồ sen, hương hoa mai thơm mát ngập t, nhưng Tàng Ca vẫn cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó. Bầu trời âm u, tuyết như sắp rơi, Ẩm Tâm Nhị ngượng ngùng mở miệng: “Tàng đại ca, nếu muội muốn gả cho Vu Chung, liệu lâu chủ có cho phép không?”
Tàng Ca sững sờ...
Ẩm Tâm Nhị kể rõ ngọn ngành, Tàng Ca cũng không biết nói gì thêm.
Gió bỗng thổi qua rừng mai, hoa rụng chao nghiêng. m Tâm Nhị từ nhỏ lớn lên cùng Tàng Ca, lập tức nhảy lên: “A, mai rơi như tuyết. Tàng đại ca, vẽ cho muội một bức, nhanh nhanh!”
Tàng Ca khó xử nhìn quanh, Ẩm Tâm Nhị đã nhanh chóng sai người đi lấy bút nghiên.
Thế là Tàng Ca ngồi trên một phiến đá hơi bằng múa bút. Ẩm Tâm Nhị thấp thoáng giữa rừng mai, người đẹp hơn hoa. Tàng Ca yên lặng nhìn một lát, hạ bút lưu loát như nước chảy mây trôi.
Lãnh Phi Nhan cũng tới vào lúc này, Vu Chung theo sau, vẻ mặt không còn lạnh lùng như xưa nữa. Ám Tâm Nhị đợi Tàng Ca vẽ tranh nên thấy họ cũng không hề động đậy.
Lãnh Phi Nhan liền đứng sau Tàng Ca, người trên giấy hiện ra, bông hoa mai như có sức sống, tóc dài tung bay theo cánh mai, thanh thoát mà kiều diễm.
Vu Chung bước tới ôm lấy cô gái giữa hoa mai lên, không nói một lời đã đi. m Tâm Nhị giãy giụa trong lòng hắn: “Đợi đã, ta còn muốn cùng lâu chủ..
Vu Chung đáp trả bằng hai từ đanh thép: “Im miệng.”
Chú thích
(6): Lạnh lùng lạc xuống hồng trần, là thật là giả vẫn là ta
Cũng không biết từ đâu Ẩm Tâm Nhị biết được Tàng Ca đang ở trong Tuyết Ngục, tối tối liền chạy đến thăm. Tàng Ca nhíu mày: “Sao muội lại ở đây?”
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình như huynh muội. Ảm Tâm Nhị là người đơn giản, sao có thể nhẫn tâm nhìn Tàng Ca ở nơi thế này. Nhìn chàng gầy đi nhiều, nàng ta đau lòng không nói nên lời: “Tàng đại ca, muội sẽ đến thỉnh cầu lâu chủ, xin người thả huynh ra!”
Ẩm Tâm Nhị cúi đầu e thẹn nói câu này, sau đó đứng dậy chạy đi. Tàng Ca bất an nhìn theo hình bóng ấy, không biết có phải trực giác sai không, khi nhắc tới lâu chủ, giọng điệu của nàng có chút ngọt ngào.
Tàng Ca không biết m Tâm Nhị đã nói gì với Lãnh Phi Nhan mà ngay hôm sau Truy Điện thả chàng ra. Vu Chung dẫn chàng ra ngoài, vẫn là căn phòng trước đây, không nói cho ở, cũng không cho đi.
Lãnh Phi Nhan không đến tìm chàng, nhưng thỉnh thoảng Vu Chung lại đến uống rượu, tán dóc.
Trước đây, Tàng Ca vốn không thèm làm bạn với những kẻ tà ma ngoại đạo, nhưng lâu ngày tiếp xúc với Vu Chung, chàng lại cảm thấy người này... ngoại trừ hành vi hơi quái đản thì chính là một nam tử hán đáng kết giao.
Vu Chung khâm phục tài hoa, trí tuệ, khí khái quật cường cùng nét vẽ thần kỳ thể hiện muôn vạn hào hùng của Tàng Ca.
Lúc chạng vạng, hai người trò chuyện trên hòn giả sơn bên cạnh hồ sen. Trời mùa đông, tịch dương dày đặc, hàn mai nở rộ, tỏa hương ngạt ngào. Có hoa có rượu, quả thật thích chí.
“Lâu chủ, người xem hoa nở đẹp biết bao.” Sau hòn giả sơn truyền đến giọng nói đáng yêu của Ám Tâm Nhị, dường như còn mang theo hương hoa mai. “ừ, đây là kim tiễn lục ngạc, hương rất nồng.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, hai người ngồi trên núi giả đều nhận ra đó là Lãnh Phi Nhan.
Bồng nhiên Tàng Ca thấy tim mình như thắt lại, đã rất lâu rồi chàng không thấy nàng.
Hai người từ xa chầm chậm đi đến. Lãnh Phi Nhan vẫn tóc che nửa mặt, áo trắng như tuyết, không giận không vui. Ẩm Tâm Nhị nhỏ nhắn, hơi tựa vào Lãnh Phi Nhan, giống như một đôi tình nhân hết sức thân mật.
Tàng Ca biến sắc. Như thế này... Vu Chung cười khổ: “Đã nửa tháng rồi.”
Đương nhiên hai người không qua được mắt Lãnh Phi Nhan. Ẩm Tâm Nhị reo lên một tiếng, như bướm lượn qua, cất tiếng gọi Tàng đại ca. Tàng Ca mặc nàng ôm cánh tay mình, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Lãnh Phi Nhan.
Tiết trời se lạnh, Lãnh Phi Nhan chân bước không ngừng, đi trên con đường nhỏ quanh hồ sen. Ám Tâm Nhị nhảy cẫng lên, buông Tàng Ca ra, cười bảo chàng: “Lát nữa muội tìm huynh!” rồi chạy về phía Lãnh Phi Nhan, lại thân mật ôm lấy cánh tay nàng.
Ảnh trời chiều in bóng hai người trên mặt đất, rất dài, rất dài. Tàng Ca bồng nhớ tới câu nói tối hôm ấy mình từng cho là đùa: “Tàng Ca, từ nay về sau Lãnh Phi Nhan chỉ yêu mình huynh. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác.
“Lãnh Phi Nhan.” Trong giọng nói Tàng Ca có chút đau thương mà chính bản thân chàng cũng không phát hiện. Lãnh Phi Nhan, muội tội gì phải như thế.
Người đi xa không quay đầu lại, mặc cho Ám Tâm Nhị dựa vào mình, lướt qua cửa động hình bán nguyệt, ra khỏi đình viện này. m Thiên Hành tức giận suýt hộc máu. Từ nhỏ nha đầu này chính là bảo bối trong lòng hắn, bây giờ lại...
Rõ ràng biết Yến lâu là nơi nào nhưng vì con gái, hắn đành chịu. Ngồi trên ghế gỗ lim trong phòng khách Yến lâu, có người dâng trà, nhưng hắn làm gì còn tâm trạng để uống.
Lãnh Phi Nhan vốn không muốn để ý đến hắn, Ám Tâm Nhị sợ cha mình nổi giận tại chỗ nên nũng nịu kéo nàng đến phòng khách. Bộ mặt giận dữ của Ám Thiên Hành lập tức được thay bằng lớp mặt nạ khác, cười dè dặt: “Lãnh lâu chủ, tiểu nữ ngu dại, mấy ngày nay quấy rầy rồi.”
Lãnh Phi Nhan ngồi trên ghế chủ tọa, Ẩm Tâm Nhị sợ hãi dựa vào bên cạnh nàng, nhưng nàng lại có vẻ xa cách. Bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói: “Nếu không phải người bổn tọa thích, sẽ không có khả năng quấy rầy. Nếu bổn toạ thích, sao có thể nói là quấy rầy.”
Ẩm Thiên Hành vội vàng cười đáp: “Nếu vậy, tiểu nữ ngốc nghếch cảm tạ lâu chủ yêu thương. Hôm nay Ám mỗ đến đây định mang nó về nhà dạy dỗ.” Ẩm Tâm Nhị lắc lắc cánh tay Lãnh Phi Nhan như làm nũng, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng nói: “Chân ở trên người Nhị nhi, nếu nàng muốn đi bổn tọa cũng không giữ. Có điều Ảm minh chủ, ừước giờ chưa ai dám làm khó khách của Lãnh Phi Nhan trong địa bàn Yến lâu, Lãnh Phi Nhan mong mãi mãi cũng không.”
“Ha ha, điều này đương nhiên không thể, đương nhiên là không.” Ẩm Thiên Hành lau mồ hôi trên trán, Ám Tâm Nhị lại thấy thật thú vị. Trước giờ cha của nàng ta đều hết sức bá đạo, trong sơn trang có ai không bị ông quát nạt. Bây giờ đứng trước mặt Lãnh Phi Nhan lại thua một bậc, ha ha.
“Nhị nhi, nàng muốn theo Ẩm minh chủ trở về sao?” “Ta muốn theo lâu chủ, lâu chủ ở đâu ta ở đó.”
“Ẩm minh chủ đã nghe rõ chưa?”
“Chuyện này...”
“Vu Chung.”
“Có thuộc hạ.”
“Tiễn khách.”
“Tuân lệ
“Nhưng Lãnh lâu chủ..m Thiên Hành còn định nói gì thêm nhưng Lãnh Phi Nhan đã đứng dậy đi vào trong, Vu Chung cố nén cười, quả nhiên con gái lớn thì không thể giữ được: “Ẩm minh chủ, mời.”
Ẩm Thiên Hành còn muốn nói gì nhưng Vu Chung đã sa sầm mặt: “Ẩm minh chủ, không phải ông không biết tính khí lâu chủ, đừng nên làm người tức giận thì tốt hơn.”
Ẩm Thiên Hành bất đắc dĩ phải trở về. Nhưng hắn cũng không thể để mặc con gái không lo?
Do đó tối hôm ấy, Tàng đại hiệp của chúng ta nhận được một bức thư do chính tay Ẩm minh chủ viết, hẹn gặp chàng tại Phượng Lai lâu.
* * *
Khi Tàng Ca trở về Yến lâu lập tức tìm Ẩm Tâm Nhị, Lãnh Phi Nhan không có ở đó. Ảm Tâm Nhị đứng tựa cửa sổ thêu túi thom, thấy Tàng Ca bước vào vội vàng hốt hoảng cất sau lưng. Tàng Ca giật lấy xem, nàng ta liền đỏ mặt, thẹn thùng.
Hoa văn thêu trên túi hình mây che phủ trời, ở dưới có một hàng chữ nhỏ: Lãnh nhiên nhất thế lạc hồng trần, chân nhan phi nhan thị ngô thân.(6)
Tàng Ca hơi nhíu mày: “Đây là cái gì?”
m Tâm Nhị thẹn thùng giật lại: “Ôi, Tàng đại ca, huynh thật xấu. Đây là thơ về lâu chủ, huynh không biết sao?” Nàng lại tiếp tục ngồi thêu trước cửa sổ, từng đường kim mũi chỉ đều hết sức cẩn thận.
Tàng Ca thực sự không biết, chàng chỉ biết nàng tên Lãnh Phi Nhan, là lâu chủ của Yến lâu mà võ lâm vừa nghe đã biến sắc.
“Nhị nhi, muội thích Lãnh Phi Nhan sao?” Chàng ngồi bên chiếc bàn tròn, dùng từ cân nhắc.
Mặt Ẩm Tâm Nhị lại ửng đỏ: “Tàng đại ca, lâu chủ rất mạnh, huynh biết không, ngay cả cha cũng phải e dè khi ở trước mặt người. Huynh không thấy hôm đó..
“Nhị nhi, nhưng nàng ta là nữ nhi, hơn nữa muội cũng biết danh tiếng của nàng ta trên giang hồ rồi. Chẳng lẽ muội còn muốn cùng nàng ta..”
“Tàng đại ca!” vẻ mặt Ẩm Tâm Nhị rất kiên quyết, đó là sự kiên quyết của tín đồ bảo vệ tín ngưỡng của mình: “Người không giống những gì người ta nói, đó là do bọn họ không hiểu! Tàng đại ca, huynh đừng nói xấu người!”
Ẩm Tâm Nhị lại cúi đầu khẽ vuốt hàng chữ trên túi thơm, mímôi hạ quyết tâm: “Hơn nữa nếu hai người thực sự muốn ở bên nhau thì nam hay nữ có sao đâu!”
Tàng Ca không biết nên khuyên thế nào, nhưng lại chợt cảm thấy thật ra nàng ta rất dũng cảm.
* * *
Ở Hán Trung có người mạo danh Yến lâu hành sự, Lãnh Phi Nhan đến đó xử lý, chừng một tháng sau mới về. Một tháng này, Ẩm Thiên Hành thúc giục Tàng Ca rất nhiều lần, nhưng Ẩm Tâm Nhị không đi theo, Tàng Ca cũng hết cách.
Sau khi trở về, tình cảm của Ẩm Tâm Nhị đối với Lãnh Phi Nhan càng rõ ràng. Mồi lần Tàng Ca đến tìm, nàng ta luôn mang vẻ mặt thẹn thùng kể chuyện lâu chủ trấn áp Phong Lôi đường thế này, khiến đường chủ Phong Lôi đường khuất phục thế kia.
“Tàng đại ca, huynh không biết đâu, lúc đầu tên Lôi Phong Minh ấy rất kiêu ngạo, lâu chủ bắt được người của hắn, hắn dẫn một đám người đến cứu, còn tuyên bố nhường lâu chủ ba chiêu, khiến mọi người đều tức cười.” Nàng ta bắt chước khẩu khí cao ngạo của Lãnh Phi Nhan, ánh mắt trong veo đầy ngưỡng mộ: “Kết quả lâu chủ rất oai phong nói... Nếu trong một chiêu ngươi không chết, bổn tọa sẽ để ngươi dẫn chúng rời đi.”
Ẩm Tâm Nhị ánh mắt lấp lánh, chỉ mong mọc thêm đôi cánh lượn vài vòng trên trời: “Sau đó, huynh biết không, chỉ một kiếm, cách xa vậy mà chỉ dùng một kiếm. Ôi, những người có mặt ở đó, thậm chí đến người của Phong Lôi đường cũng sợ ngây người.”
Tàng Ca không nói gì nữa. Lúc này có nói gì cũng vô ích.
Lúc đi ra chàng gặp Lãnh Phi Nhan, vẫn tóc dài che nghiêng, áo trắng hơn tuyết, trông lạnh lùng cao ngạo lộ vẻ cô đơn. Tàng Ca cảm thấy trái tim như lỡ nhịp. Nhưng nàng coi như không thấy chàng, bước vào phòng Ám Tâm Nhị.
Bên trong vang lên giọng nói ngọt ngào của Ám Tâm Nhị: “Lâu chủ, người đến rồi!”
“Ừ.”
“Hay quá, chúng ta đi ngắm mặt trời lặn được không?”
“Được.”
Ẩm Tâm Nhị khoác thêm áo cùng Lãnh Phi Nhan ra ngoài, thấy Tàng Ca còn ở ngoài cửa, vui vẻ cười gọi: “Tàng đại ca, muội và lâu chủ đi xem mặt trời lặn, huynh đi khong?”
Tàng Ca chưa lên tiếng, Lãnh Phi Nhan lạnh lùng ngắt lời: “Tàng đại hiệp bận rộn, chỉ e không nhàn rỗi.
Cuối cùng Ẩm Tâm Nhị cũng nhận thấy giữa hai người này có mâu thuẫn ngầm, dè dặt hỏi: “Lâu chủ, có phải người không thích Tàng đại ca không?”
Lãnh Phi Nhan dắt nàng ta đi tới trước: “Bằng như Tàng đại hiệp, bổn tọa với không tới.”
“Lâu chủ, người đừng như vậy mà, Tàng đại ca là người tốt. Người biết không, từ nhỏ huynh ấy đã rất tốt bụng, người trong Liễu thành nhắc tới huynh ấy đều rất ngưỡng mộ.”
“Nói như vậy...” Lãnh Phi Nhan trêu đùa quỷ quái: “Là bổn tọa không biết nhìn người sao?”
“Đáng ghét, biết rõ người ta không có ý đó mà..
Hai người dần khuất bóng, Tàng Ca đứng nguyên tại chỗ, mãi đến khi Vu Chung vỗ vai: “Thế nào, ghen rồi sao?”
Tàng Ca nhíu mày, không đáp. Vu Chung khoác vai chàng, ý tứ sâu xa: “Đừng nói với ta, cậu ngay cả chút năng lực này cũng không có. Thật ra lâu chủ đối với cậu như thế nào, kẻ mù cũng nhìn ra. Đừng để đến lúc người ta thật sự buông tay mới đi níu kéo.”
Tàng Ca bặm môi, Vu Chung lại tiếp thêm: “Được rồi được rồi, coi như là vì tiểu muội muội kia, tiến lên, tiến lên nào!” Buổi tối, thấy Tàng Ca đứng trước cửa phòng mình, Lãnh Phi Nhan coi như không thấy, mặt không chút biểu cảm đẩy cửa. Lần này chàng rất tự giác bước theo: “Lãnh Phi Nhan...”
“Ra ngoài!”
“Muội hãy nghe ta nói.”
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ta...”
“Có phải ngươi muốn nói chỉ cần ta thả Ám Tâm Nhị ra thì ta muốn gì cũng được phải không?”
“Ta...”
“Ngươi! Ẩm Thiên Hành muốn diệt trừ ta, ngươi liền mặc kệ sống chết của bản thân đến hạ độc. Ám Thiên Hành muốn cứu con gái hắn, ngươi liền cúi người chạy đến bán thân!!! Tàng Ca, Ẩm Thiên Hành là gì của ngươi mà ngươi cứ theo hắn vậy? Nói đi!!!!”
Tàng Ca không ngờ nàng tức giận đến thế. Từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên nàng nổi nóng trước mặt chàng. Khuôn mặt luôn lạnh lùng đã có cảm xúc, khiến nàng không còn vẻ vô bi vô hỉ, là thần thánh khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn nữa. “Tùy ý ta đúng không? Được, ngươi tới đây đi!”Lãnh Phi Nhan nắm lấy vạt áo trước ngực chàng kéo rồi ném lên giường, hung hăng nói: “Tự mình cởi quần áo, sau này ngươi cũng chỉ còn lại chút công dụng ấy thôi. Lo bỏ chút công sức vào việc giường chiếu, mong sao bổn tọa sủng ngươi nhiều một chút!”
Sao Tàng Ca có thể chịu được những lời này, ngẩng đầu nhìn nàng đầy căm hận. Ánh mắt ấy khiến Lãnh Phi Nhan phát hỏa, lập tức đưa tay bóp cổ chàng. Tàng Ca chỉ cảm thấy tay nàng ngày càng siết chặt, hô hấp khó dần. Lãnh Phi Nhan biết người này có giữ lại cũng vô ích, nhưng thật sự xuống tay lại...
Nàng hận mình do dự không dứt khoát thế này. Lãnh Phi Nhan ném chàng xuống đất, Tàng Ca ôm cổ ho khan. Nàng lại nhào tới xé áo y. Trong lúc giằng co, đồ đạc trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất, thị vệ bên ngoài gọi vài tiếng lâu chủ, bị tiếng “cút” của Lãnh Phi Nhan cắt đứt, cũng không dám ho he gì thêm.
Tàng Ca cảm thấy vai mình đau nhói, một cành mai đâm xuyên qua, cứng như thanh sắt đóng chàng lên sàn nhà. Đau như xát muối, chàng cắn môi không kêu, sắc mặt trắng bệch.
Lãnh Phi Nhan cũng mất nhiều sức, thở hổn hển đứng dậy, lục trong tủ cả buổi mới tìm được một lọ thuốc bôi, sau đó nhanh chóng lột quần áo Tàng Ca.
Tàng Ca có chút kinh hãi, không biết lần này nàng định giở trò gì. Chỉ cảm thấy chồ đó man mát, cảm giác tê tê ngứa ngứa từ từ lan ra.
Lãnh Phi Nhan từ từ cởi áo, lúc chỉ còn áo trong, đứng nhìn chàng từ trên cao. Máu trên vai thấm đẫm áo lam, dục hỏa trên người lại bốc lên, đau đớn và ham muốn đan xen với nhau, không biết cơ thể đang thăng hoa hay trầm luân.
Lãnh Phi Nhan cúi người, từ từ đè lên chàng. Ngón tay như ngọc chạy khắp da thịt màu bánh mật, Tàng Ca run lên không ngớt.
Cơ thể phản bội lý trí, chàng nhẹ nhàng cọ xát như muốn lấy lòng nàng nhiều hơn. Có lẽ vì thuốc quá mạnh, cũng có lẽ vì đã lâu không chạm vào nhau, nên khi nàng vuốt ve nơi đó, Tàng Ca khẽ rên một tiếng, nhưng chỉ hơi nhúc nhích, trên vai lại truyền đến cơn đau buốt tận xương.
“Cầu xin ta đi.” Bên tai chàng, dường như giọng của Lãnh Phi Nhan cũng đầy dục vọng, mang theo vẻ quyến rũ khó tả. Tàng Ca chỉ nghiêng đầu, gương mặt anh tuấn hơi ửng đỏ ngoan cố mím chặt môi không thốt một lời. Lãnh Phi Nhan thở dài một tiếng, ôm lấy chàng.
Tàng Ca nhắm mắt nhưng không che được sự nhục nhã trong lòng. Xác thịt đã lên tới đỉnh cao của sự khoái cảm, nhưng nước mắt tuôn rơi thấm đẫm đôi
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Tàng Ca không để ý tới vết thương trên vai mà xoay người đè Lãnh Phi Nhan xuống, lập tức xé lấy áo nàng, mặc nàng lõa thể dưới ánh nến.
Lúc Ẩm Tâm Nhị đẩy cửa vào thì nhìn thấy cảnh này. Mất một lúc lâu nàng ta mới hoàn hồn, giọng nói như vô lực gọi hai tiếng “lâu chủ”, rồi lập tức ôm mặt chạy ra ngoài.
Thần sắc của Lãnh Phi Nhan vẫn bình thường, đứng dậy đóng cửa lại, không hỏi ai điều thị vệ của nàng đi, ai dẫn Ẩm Tâm Nhị đến. Tàng Ca nghĩ có lẽ nàng biết, giống như chuyện Thất Dạ phản bội, giống như chuyện mình hạ độc nàng. Rất nhiều chuyện nàng đều biết, chẳng qua không muốn nói.
Ẩm Tâm Nhị chạy thục mạng về phía trước. Nàng ta không tiếp nhận được chuyện Lãnh Phi Nhan - người mình vẫn xem như thần thánh lại nằm dưới thân một nam nhân cầu hoan như những nữ nhân khác. Kết quả của việc không nhìn đường chính là... bịch một tiếng, nàng đâm sầm vào Vu Chung. Lực mạnh như thế, cho dù là Vu Chung cứng như tượng cũng phải loạng choạng.
Khi lâu chủ còn chưa hạ lệnh, không thể đụng vào nàng ta. Vu Chung cũng sợ nàng ta nghĩ không thông làm chuyện nông nổi nên nắm lấy đôi tay Ẩm Tâm Nhị: “Bình tĩnh nào.”
Ẩm Tâm Nhị được nuông chiều từ nhỏ, ai dám không nghe lời nàng, huống chi với tâm trạng như bây giờ. Vì vậy nàng nhào tới đánh túi bụi vào người Vu Chung.
Nói thật thì mấy cú đấm ấy đấm vào ngực Vu Chung chẳng bõ bèn gì, nhưng loại người tà đạo như Vu Chung đâu có chuyện nuông chiều phụ nữ, hơn nữa còn là loại phụ nữ ngu ngốc không có đầu óc này. Hắn cũng bực mình, dùng sức trói hai tay m Tâm Nhị lại, đặt nàng ta lên hòn giả sơn, quát một tiếng: “Đừng làm loạn nữa!”
Ẩm Tâm Nhị dùng hết sức cũng không sao thoát ra được, vì thế liền giơ chân đá hắn. Vu Chung nhận ra được nên dùng chân chặn đôi chân đá loạn xạ của nàng ta lại, lúc sau phát hiện chân mình kẹt giữa hai chân nàng ta.
Vu Chung vốn không gần nữ sắc. Lúc còn trẻ say mê võ học, sau này trở thành người trong tà đạo, bị gán cho tiếng xấu, làm gì có con gái nhà lành dám gần hắn, mà gia đình bất lương thì hắn lại xem không vừa mắt cho nên ba mươi lăm tuổi vẫn chưa trải đời.
Ẩm Tâm Nhị đang ra sức giãy giụa, cơ thể đàn ông trưởng thành sao chịu được sự kích thích này, lập tức có phản ứng lại. Vu Chung gầm nhẹ một tiếng: “Đừng động đậy!”
Ẩm Tâm Nhị biết mình muốn thoát khỏ rất khó khăn, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua: “Đồ khốn, ngươi mau thả ta ra.” Vu Chung cũng cảm thấy khác thường, tức giận: “Ta thả ngươi, đừng làm loạn.” Vừa nói vừa từ từ lui ra, nào ngờ Ãm Tâm Nhị vừa được tự do bèn lập tức đạp một cái vào giữa hai chân hắn.
May mà Vu Chung phản ứng nhanh nhạy, dùng đầu gối chặn lại nhưng lại mất thăng bằng, ngã lên người Ẩm Tâm Nhị.
“Đồ khốn, buông ra!” Ẩm Tâm Nhị vẫn đang quát mắng. Lúc này đang là mùa đông, không có trăng, chỉ thấy thấp thoáng bóng người đen thui, đang ôm trong lòng một người khác da thịt thơm thoang thoảng. Vu Chung không kiềm chế được mà đưa tay chạm vào ngực nàng ta. Ám Tâm Nhị chỉ cảm thấy có một bàn tay cách lớp quần áo sờ lung tung trên người mình, lập tức giận dữ, giãy giụa càng kịch liệt. Sau đó đánh giá Vu Chung từ một kẻ khốn nạn đã tăng thành lưu manh, và cuối cùng trở thành biến thái!
Vu Chung vốn chỉ định thăm dò một chút, nhưng từ lúc tiến vào lớp áo, Ẩm Tâm Nhị không còn mắng hắn nữa, Vu Chung thường xuyên dùng kiếm, bàn tay thô ráp nhưng vẫn rất sạch sẽ, cho dù là mùa đông cũng ấm áp vô cùng.
Hắn hôn lên vành tai Ẩm Tâm Nhị theo bản năng, hơi thở nam tính ập vào mũi, Ẩm Tâm Nhị dần thấy tò mò, cảm giác khác lạ từ ngực truyền tới làm nàng bớt vùng vẫy, cuối cùng tựa vào hòn giả sơn, người mềm nhũn ngã vào lòng Vu Chung, mặc hắn tùy ý.
Tim Vu Chung cũng hơi run lên. Hơi thở thuần khiết phả vào tai, mang theo sự ấm áp bất giác khiêu khích hắn. Hắn nắm lấy tay nàng xuyên qua lóp áo trước ngực, sờ vào nơi lồng ngực vững chãi của mình.
Xưa nay, âm dương điều hòa, long phượng sum vầy, sức hấp dẫn giữa những người khác giới làm sao giống như cùng giới, Ẩm Tâm Nhị hiếu kỳ vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hắn, tim đập loạn xạ.
Hai người thăm dò cơ thể của đối phương, đến khi Vu Chung không thể khống chế được, dục hỏa thiêu đốt. Hắn bế Ẩm Tâm Nhị lên, hai tay nàng ôm cổ, vô lực vùi mặt vào ngực hắn, nhưng vẫn còn mạnh miệng: “Đồ khốn!”
Vu Chung bế nàng đi về phía phòng mình, đáp trả: “Tiện nhân!”
Thế nên suốt dọc đường chỉ nghe thấy toàn những lời thế này:
“Đồ khốn!”
“Tiện nhân!”
“Đồ khốn nạn!”
“Tiểu tiện nhân!”
Hai kẻ bên trong lại không được hòa thuận như vậy. Lãnh Phi Nhan tìm thuốc bôi cho Tàng Ca, Tàng Ca nghiêng đầu, lạnh lùng nói: “Không phải chỉ là đồ chơi của ngươi sao, còn bôi thuốc làm gì?”
Lãnh Phi Nhan cười tà: “Ngươi có biết thế nào gọi là đồ chơi không?” Nàng từ từ áp sát vào mặt Tàng Ca, làm ra vẻ hung dữ nói: “Ta có thể chặt tứ chi của ngươi để giảm bớt trọng lượng, lúc lên giường càng dễ chơi đùa. Cắt đầu lưỡi của ngươi, khiến tiếng rên rỉ không thành lời của ngươi càng mê hồn. Đúng rồi, còn đỡ khiến ta tức giận.” Ngón tay nàng vuốt ve mặt Tàng Ca: “Móc mắt của ngươi để da thịt của ngươi càng trở nên nhạy cảm hơn.”
Tàng Ca cảm thấy mình như đang ở trong hầm băng, dùng ánh mắt dành cho một con quái vật khát máu nhìn nàng, nàng lại mỉm cười, bàn tay dính thuốc vỗ vỗ má chàng: “Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, có hận đến đâu thì cũng phải chôn trong lòng. Nếu không khi chọc giận ta, người chịu khổ là ngươi chứ không phải ai khác!
Thấy người dưới thân không nói chuyện, nàng trở nên nghiêm túc hơn: “Tàng Ca, đời người ngắn ngủi, chỉ vài chục năm thôi. Trên đời này không tồn tại chính - tà tuyệt đối. Có lẽ ngươi giết được Lãnh Phi Nhan, nhưng Lãnh Phi Nhan chết đi Yến lâu cũng rơi vào tay kẻ khác, có thể còn ác độc hơn ta, cũng có thể tốt hơn ta, nhưng chúng ta không thể thay đổi thế giới này.”
Tàng Ca im lặng, Lãnh Phi Nhan dịu dàng ôm chàng: “Cho nên, ngươi nghĩ tại sao ta không giết Ám Thiên Hành? Dù giết hắn thì cũng sẽ có một Ẩm Thiên Hành thứ hai, lại khơi dậy một trận chiến gió tanh mưa máu nữa.”
“Nói vậy, xem ra ngươi vẫn còn có chút lo lắng cho thế sự?” Tàng Ca nói giọng đầy mỉa mai. Chàng nhớ đến những hiện trường gây án của Yến lâu, những xác chết chất cao như núi. “Bỏ đi, khó khăn lắm mới được ở bên nhau, không nói những chuyện đó nữa.”
Lãnh Phi Nhan ôm eo Tàng Ca, cẩn thận tránh chạm vào miệng vết thương của chàng. Hương hoa thoang thoảng, Tàng Ca cũng dần đắm say.
Sáng sớm hôm sau, khi chàng tỉnh lại, Lãnh Phi Nhan đã đi rồi. Nhiều lúc chàng rất bội phục tinh thần và sức lực của nữ nhân này, dù cho có mệt mỏi ra sao, trước mặt người khác, nàng vẫn luôn cao ngạo, rạng rỡ.
Ẩm Tâm Nhị gương mặt ửng hồng bước vào, Tàng Ca đang ngây người bên cửa sổ. Cả hai thấy đối phương đều có chút xấu hổ. Cuối cùng, Ẩm Tâm Nhị ấp úng nói: “Tàng đại ca, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”
Men theo hồ sen, hương hoa mai thơm mát ngập t, nhưng Tàng Ca vẫn cảm thấy như thiếu vắng điều gì đó. Bầu trời âm u, tuyết như sắp rơi, Ẩm Tâm Nhị ngượng ngùng mở miệng: “Tàng đại ca, nếu muội muốn gả cho Vu Chung, liệu lâu chủ có cho phép không?”
Tàng Ca sững sờ...
Ẩm Tâm Nhị kể rõ ngọn ngành, Tàng Ca cũng không biết nói gì thêm.
Gió bỗng thổi qua rừng mai, hoa rụng chao nghiêng. m Tâm Nhị từ nhỏ lớn lên cùng Tàng Ca, lập tức nhảy lên: “A, mai rơi như tuyết. Tàng đại ca, vẽ cho muội một bức, nhanh nhanh!”
Tàng Ca khó xử nhìn quanh, Ẩm Tâm Nhị đã nhanh chóng sai người đi lấy bút nghiên.
Thế là Tàng Ca ngồi trên một phiến đá hơi bằng múa bút. Ẩm Tâm Nhị thấp thoáng giữa rừng mai, người đẹp hơn hoa. Tàng Ca yên lặng nhìn một lát, hạ bút lưu loát như nước chảy mây trôi.
Lãnh Phi Nhan cũng tới vào lúc này, Vu Chung theo sau, vẻ mặt không còn lạnh lùng như xưa nữa. Ám Tâm Nhị đợi Tàng Ca vẽ tranh nên thấy họ cũng không hề động đậy.
Lãnh Phi Nhan liền đứng sau Tàng Ca, người trên giấy hiện ra, bông hoa mai như có sức sống, tóc dài tung bay theo cánh mai, thanh thoát mà kiều diễm.
Vu Chung bước tới ôm lấy cô gái giữa hoa mai lên, không nói một lời đã đi. m Tâm Nhị giãy giụa trong lòng hắn: “Đợi đã, ta còn muốn cùng lâu chủ..
Vu Chung đáp trả bằng hai từ đanh thép: “Im miệng.”
Chú thích
(6): Lạnh lùng lạc xuống hồng trần, là thật là giả vẫn là ta
Bình luận facebook