Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 326
Trong phòng bệnh yên ắng tĩnh lặng, tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Lạc Tần Thiên ngồi ở trên giường bệnh, hai mắt bi thương tuyệt vọng, sắc mặt thờ thẫn cúi gục đầu xuống, từ lúc bắt đầu được đưa vào phòng bệnh này, Lạc Tần Thiên không nói câu nào cả, vết thương trên người đã được băng bó cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện, thế nhưng Lạc Tần Thiên vẫn cảm thấy, hắn sắp chết rồi.
Hắn không biết mình còn sống sót để làm gì, từ lúc trong một khắc nhìn thấy trên mặt Lạc Hướng phủ tấm vải trắng, Lạc Tần Thiên liền cảm giác toàn bộ thế giới của hắn như triệt để sụp đổ xuống, hắn đã từng khinh bỉ cậu, đã cười nhạo cậu, đánh mắng cậu, cũng từng dùng những lời nói cực kỳ dơ bẩn để hạ nhục cậu, thậm chí ngay cả khi ở trên giường, cũng không dành cho cậu một chút ôn nhu nào, nhưng thời điểm khi Lạc Hướng triệt để rời đi, Lạc Tần Thiên mới đột nhiên phát hiện, hóa ra trong lúc vô tình không để ý, Lạc Hướng từ khi nào đã chiếm cứ toàn bộ thế giới của hắn mất rồi!
Em ấy không thể mất hắn, cũng như hắn cũng không thể không có em ấy!
Một người đàn ông gõ cửa đi vào, nhìn thấy thân hình Lạc Tần Thiên tiều tụy ủ rũ ngồi ở trên giường, có chút do dự, cung kính nói “Lạc tiên sinh, tang lễ của Lạc đổng sắp bắt đầu rồi, có cần chuẩn bị xe cho ngài không?”
Người đàn ông này là thủ hạ Nanh Bang, bây giờ quyền làm chủ Nanh Bang, đã thuộc về Lạc Tần Thiên, đó là chuyện Lạc Hướng đã sớm an bài trước, nếu như bản thân cậu có gặp chuyện không hay xảy ra mà chết đi, vậy toàn bộ quyền hành của cậu ở Nanh Bang đều giao lại hết cho Lạc Tần Thiên.
Lạc Tần Thiên đối với người đàn ông kia không có chút phản ứng nào, vẫn ngồi cứng đờ người, hai con ngươi trống rỗng không chuyển động, người đàn ông khẽ thở dài một cái, xoay người rời đi khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng cửa lại.
Lạc Hướng mất đi, tự nhiên gây nên một trận sóng gió không nhỏ tại Lạc gia tộc, có người vui mừng, cũng có người buồn bã, những nhân vật cao tầng Lạc gia tộc từng bị Lạc Hướng uy hiếp dĩ nhiên cảm giác hạ xuống được tảng đá nơi đáy lòng, nhưng cũng có rất nhiều người tiếc hận, dù sao Lạc Hướng cũng là thiên tài trăm năm khó gặp, Lạc gia tộc dưới sự lãnh đạo của cậu ta, nhất định càng phát triển hơn nữa, thế nhưng bây giờ thì….
Tang lễ của Lạc Hướng được tổ chức rất long trọng, thương giới chính trị quan hào danh lưu đều đến tham dự đông đủ, thân mang trang phục màu đen trang nghiêm, từng người đặt hoa tang đến trước bia mộ Lạc Hướng.
Tang lễ diễn ra rất lâu, đến khi sắp kết thúc thì bầu trời xám tro chợt nổi lên cơn mưa rào khiến cho đoàn người dồn dập rời đi, lúc đấy Lạc Tần Thiên mới từ bên trong một khu rừng nhỏ khác đi ra nghĩa trang.
Lạc Tần Thiên đi tới trước mộ Lạc Hướng, nhìn gương mặt thanh tú trên tấm bia mộ kia, chậm rãi quỳ xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa tấm hình trên bia mộ.
Lạc Hướng trong hình là một khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, đó là vẻ mặt mà cậu luôn dùng để đối xử với tất cả mọi người trừ Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên giống như còn cảm thấy Lạc Hướng đang cười với hắn, phảng phất còn mơ hồ nghe thấy được tiếng cậu gọi hắn, ca.
Hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình không nhìn thấu được nụ cười của Lạc Hướng, cũng như hắn vĩnh viễn không biết được rằng, nụ cười kia, vốn dĩ Lạc Hướng chỉ dành riêng cho duy nhất một mình hắn, đơn thuần, tươi đẹp, ôn nhu, không có bất kỳ thâm ý nào khác, không có bất kỳ ngụy trang gì, chỉ là Lạc Hướng đơn thuần muốn mỉm cười đối với người cậu yêu mà thôi.
Khi Lạc Hướng mới được Lạc Xuyên nhận về làm con nuôi, bởi vì Lạc Hướng tính tình kỳ quái ít nói, nên không có bất kỳ ai muốn nói chuyện với cậu, cùng cậu chơi đùa, hơn nữa Lạc Hướng lại là người ngoại tộc, thế nên cậu bé Lạc Hướng khi ấy thân hình nhỏ bé gầy yếu luôn là đối tượng để những đứa trẻ khác bắt nạt, khi ấy Lạc Tần Thiên chỉ là xuất phát từ hứng khởi nhất thời nên mới dũng cảm đứng ra che chở cho cậu, cũng chắc nịch quay về phía Lạc Hướng vỗ ngực hứa rằng, nếu như có ai bắt nạt ngươi thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Cũng bởi vì một câu nói này, về sau ngày nào, Lạc Hướng cũng bám theo phía sau Lạc Tần Thiên như một cái đuôi nhỏ, lại là bởi vì một câu nói “Ngươi cười lên trông rất đẹp mà” của Lạc Tần Thiên, Lạc Hướng mới bắt đầu biết nở nụ cười, mỗi ngày vui vẻ chạy theo Lạc Tần Thiên gọi ca ca, bất kể Lạc Tần Thiên bắt đầu cảm thấy phiền chán cậu thế nào, Lạc Hướng đều trước sau như một chạy đuổi theo chung quanh Lạc Tần Thiên!
Lạc Tần Thiên là ánh sáng duy nhất trong tuổi thơ cô độc của Lạc Hướng, cậu xem Lạc Tần Thiên như một vị thần trong lòng mình, ở trong tiềm thức Lạc Hướng, ca ca của cậu không người nào được phép làm tổn thương, ai tổn thương đến hắn, đều phải chết không được tử tế!
Năm mười mấy tuổi, tính tình Lạc Tần Thiên bất hảo nổi loạn, hay bỏ mặc bảo tiêu của mình chạy tán loạn khắp nơi, một lần chọc phải đám lưu manh du côn, suýt nữa bị thủ lĩnh đám lưu manh đánh chết, lúc Lạc Tần Thiên trẻ con căm giận nói với Lạc Hướng rằng mình thật hận không thể đánh chết cái người đã đánh mình, thì Lạc Hướng khi ấy chỉ hơn mười tuổi đã thực sự vì Lạc Tần Thiên lấy cắp súng để bắn chết tên lưu manh kia!
Đó là lần đầu tiên Lạc Tần Thiên nhìn thấy Lạc Hướng giết người, khi đó Lạc Hướng đứng trước thi thể gã lưu manh, quay đầu nhìn Lạc Tần Thiên đang sững sờ kinh ngạc, mà nở nụ cười mỉm rung động, cũng mấp máy môi nói gì đó, nhưng có lẽ khi ấy Lạc Tần Thiên quá mức khiếp sợ, cho nên không thể nhớ được Lạc Hướng đã nói gì, từ ngày ấy trở đi cảnh tượng Lạc Hướng giết người luôn không phai nhạt đi trong ký ức Lạc Tần Thiên, cũng từ ngày đó, Lạc Tần Thiên bắt đầu xa lánh Lạc Hướng.
Hiện tại Lạc Tần Thiên mới nhớ ra, khi ấy đã Lạc Hướng nói, từ giờ trở đi, em sẽ bảo vệ ca….
Em ấy chỉ là vì hắn…. chỉ là bởi vì hắn mà thôi….
Bây giờ tất cả đã tan thành mây khói, cơ hội để hắn bồi thường cho Lạc Hướng cũng chẳng còn, hắn đã từng bài xích nụ cười của Lạc Hướng, nhưng đến khi vĩnh viễn mất đi, hắn mới luyến tiếc, nhớ nhung đến mức nào.
Suy nghĩ nhiều, lại nhớ tới nụ cười ôn nhu nơi khóe miệng cậu, suy nghĩ nhiều, lại muốn nghe cậu gọi hắn một tiếng, ca.
Đây chính là báo ứng! Là sự trừng phạt! Tất cả những thứ này, đều là Lạc Tần Thiên hắn gieo gió gặt bão!
Vô số lời muốn nói nghẹn ngào ở cổ họng không phát ra được, Lạc Tần Thiên chỉ từng lần từng lần xoa xoa bức di ảnh của Lạc Hướng, cuối cùng, nhẹ nhàng hạ nụ hôn xuống bức hình Lạc Hướng, ôn nhu mở miệng khẽ nói “Lạc Hướng, ca vĩnh viễn yêu em….”
Lạc Tần Thiên đứng lên, điện thoại di động vừa vặn vang lên, nhìn trên màn hình, trong mắt Lạc Tần Thiên hiện ra sát khí, là Lạc Hách!
“Tìm một nơi nói chuyện được không?” Đầu kia điện thoại di động truyền đến thanh âm cười khẽ vừa lười biếng vừa thích thú của Lạc Hách.
“Được!” Lạc Tần Thiên lạnh lùng nói.
………………………
Từ lúc Lạc Tần Thiên cùng Lạc Hách hợp tác thì hắn đã đem thân phận thật sự của “Hạng ca” Nanh Bang là Lạc Hướng nói cho Lạc Hách biết, cho nên khi hiện tại Lạc Tần Thiên dùng thân phận lão đại Nanh Bang gặp Lạc Hách thì Lạc Hách cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là gã có chút ảo não, bởi vì gã cũng không có cách nào giết chết được Lạc Tần Thiên.
“Chúc mừng a Tần Thiên, đại nạn không chết tất có hậu phúc a.” Lạc Hách vẻ mặt dối trá nói.
“Lạc Hách, ngươi đừng giả ngu với ta, ngươi cho rằng ta không biết quả bom bên trong tòa nhà là ngươi đặt.” Thanh âm Lạc Tần Thiên âm lãnh “Đám chó nhà ngươi đều bị ta bắt được, chỉ cần bọn chúng nhận tội, nửa đời sau ngươi cứ chờ chết rục trong căn phòng dưới đất ở Lạc gia tộc đi!”
Sắc mặt Lạc Hách tối lại, tựa hồ không nghĩ tới Lạc Tần Thiên đã bắt đầu bắt tay đối phó gã, tùy theo lại cười lạnh nói “Hà tát phải tuyệt tình như vậy? Cậu có thể trở thành thủ lĩnh Nanh Bang, cũng có công lao của tôi trong đó mà, lại nói, chỉ bằng khẩu cung của mấy tên thủ hạ, cậu cho rằng Lạc gia tộc sẽ dễ dàng định tội tôi? Hay là như vậy đi Tần Thiên, tranh đấu của chúng ta đến đây kết thúc, tôi thay thế vị trí của Lạc Hướng ở Lạc gia tộc, còn cậu an tâm ngồi ghế thủ lĩnh Nanh Bang!”
“Nếu như ta nói không?!”
“Vậy ta với ngươi lưỡng bại câu thương! Ta giết Lạc Hướng, đều có sự giúp sức của ngươi, thế nên ngươi cũng là một trong những tên hung thủ, nếu ta bị Lạc gia tộc kết tội thì ngươi cũng đừng hòng chạy thoát, hiện tại ngươi đã không còn là thành viên Lạc gia tộc, ngay cả tư cách bị giam chung thân cũng không có, sau khi bị bắt, chính là trực tiếp xử tử! Thế nên, chúng ta hãy chung sống hoa bình, cả hai đều bình an vô sự, không tốt hơn sao?”
“Thật đáng tiếc, điều này đối với ta mà nói không có tác dụng! Ta cho ngươi biết Lạc Hách! Lạc gia tộc không trừng phạt được ngươi, ta cũng sẽ tìm trăm phương ngàn kế để lấy mạng ngươi!” Ánh mắt Lạc Tần Thiên lộ ra hung quang, nghiễm nhiên không để Lạc Hách đưa ra bất kỳ thương lượng nào.
“Nói cách khác, đàm phán cắt đứt?” Lạc Hách nguy hiểm cười, thanh âm có chút âm lãnh. Lạc Tần Thiên đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt Lạc Hách một cái, rồi xoay người chuẩn bị rời đi, Lạc Hách đột nhiên gọi Lạc Tần Thiên lại.
“Nếu như đã cắt đứt, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện.” Lạc Hách khẽ cười nói “Ngươi biết tại sao ngày đó Lạc Hướng lại suy yếu như vậy không?”
Thân thể Lạc Tần Thiên thoáng chấn động, hắn không nói gì, cũng không lập tức quay đầu lại, chỉ chờ đợi Lạc Hách tiếp tục nói!
Hắn không biết mình còn sống sót để làm gì, từ lúc trong một khắc nhìn thấy trên mặt Lạc Hướng phủ tấm vải trắng, Lạc Tần Thiên liền cảm giác toàn bộ thế giới của hắn như triệt để sụp đổ xuống, hắn đã từng khinh bỉ cậu, đã cười nhạo cậu, đánh mắng cậu, cũng từng dùng những lời nói cực kỳ dơ bẩn để hạ nhục cậu, thậm chí ngay cả khi ở trên giường, cũng không dành cho cậu một chút ôn nhu nào, nhưng thời điểm khi Lạc Hướng triệt để rời đi, Lạc Tần Thiên mới đột nhiên phát hiện, hóa ra trong lúc vô tình không để ý, Lạc Hướng từ khi nào đã chiếm cứ toàn bộ thế giới của hắn mất rồi!
Em ấy không thể mất hắn, cũng như hắn cũng không thể không có em ấy!
Một người đàn ông gõ cửa đi vào, nhìn thấy thân hình Lạc Tần Thiên tiều tụy ủ rũ ngồi ở trên giường, có chút do dự, cung kính nói “Lạc tiên sinh, tang lễ của Lạc đổng sắp bắt đầu rồi, có cần chuẩn bị xe cho ngài không?”
Người đàn ông này là thủ hạ Nanh Bang, bây giờ quyền làm chủ Nanh Bang, đã thuộc về Lạc Tần Thiên, đó là chuyện Lạc Hướng đã sớm an bài trước, nếu như bản thân cậu có gặp chuyện không hay xảy ra mà chết đi, vậy toàn bộ quyền hành của cậu ở Nanh Bang đều giao lại hết cho Lạc Tần Thiên.
Lạc Tần Thiên đối với người đàn ông kia không có chút phản ứng nào, vẫn ngồi cứng đờ người, hai con ngươi trống rỗng không chuyển động, người đàn ông khẽ thở dài một cái, xoay người rời đi khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng cửa lại.
Lạc Hướng mất đi, tự nhiên gây nên một trận sóng gió không nhỏ tại Lạc gia tộc, có người vui mừng, cũng có người buồn bã, những nhân vật cao tầng Lạc gia tộc từng bị Lạc Hướng uy hiếp dĩ nhiên cảm giác hạ xuống được tảng đá nơi đáy lòng, nhưng cũng có rất nhiều người tiếc hận, dù sao Lạc Hướng cũng là thiên tài trăm năm khó gặp, Lạc gia tộc dưới sự lãnh đạo của cậu ta, nhất định càng phát triển hơn nữa, thế nhưng bây giờ thì….
Tang lễ của Lạc Hướng được tổ chức rất long trọng, thương giới chính trị quan hào danh lưu đều đến tham dự đông đủ, thân mang trang phục màu đen trang nghiêm, từng người đặt hoa tang đến trước bia mộ Lạc Hướng.
Tang lễ diễn ra rất lâu, đến khi sắp kết thúc thì bầu trời xám tro chợt nổi lên cơn mưa rào khiến cho đoàn người dồn dập rời đi, lúc đấy Lạc Tần Thiên mới từ bên trong một khu rừng nhỏ khác đi ra nghĩa trang.
Lạc Tần Thiên đi tới trước mộ Lạc Hướng, nhìn gương mặt thanh tú trên tấm bia mộ kia, chậm rãi quỳ xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa tấm hình trên bia mộ.
Lạc Hướng trong hình là một khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, đó là vẻ mặt mà cậu luôn dùng để đối xử với tất cả mọi người trừ Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên giống như còn cảm thấy Lạc Hướng đang cười với hắn, phảng phất còn mơ hồ nghe thấy được tiếng cậu gọi hắn, ca.
Hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình không nhìn thấu được nụ cười của Lạc Hướng, cũng như hắn vĩnh viễn không biết được rằng, nụ cười kia, vốn dĩ Lạc Hướng chỉ dành riêng cho duy nhất một mình hắn, đơn thuần, tươi đẹp, ôn nhu, không có bất kỳ thâm ý nào khác, không có bất kỳ ngụy trang gì, chỉ là Lạc Hướng đơn thuần muốn mỉm cười đối với người cậu yêu mà thôi.
Khi Lạc Hướng mới được Lạc Xuyên nhận về làm con nuôi, bởi vì Lạc Hướng tính tình kỳ quái ít nói, nên không có bất kỳ ai muốn nói chuyện với cậu, cùng cậu chơi đùa, hơn nữa Lạc Hướng lại là người ngoại tộc, thế nên cậu bé Lạc Hướng khi ấy thân hình nhỏ bé gầy yếu luôn là đối tượng để những đứa trẻ khác bắt nạt, khi ấy Lạc Tần Thiên chỉ là xuất phát từ hứng khởi nhất thời nên mới dũng cảm đứng ra che chở cho cậu, cũng chắc nịch quay về phía Lạc Hướng vỗ ngực hứa rằng, nếu như có ai bắt nạt ngươi thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Cũng bởi vì một câu nói này, về sau ngày nào, Lạc Hướng cũng bám theo phía sau Lạc Tần Thiên như một cái đuôi nhỏ, lại là bởi vì một câu nói “Ngươi cười lên trông rất đẹp mà” của Lạc Tần Thiên, Lạc Hướng mới bắt đầu biết nở nụ cười, mỗi ngày vui vẻ chạy theo Lạc Tần Thiên gọi ca ca, bất kể Lạc Tần Thiên bắt đầu cảm thấy phiền chán cậu thế nào, Lạc Hướng đều trước sau như một chạy đuổi theo chung quanh Lạc Tần Thiên!
Lạc Tần Thiên là ánh sáng duy nhất trong tuổi thơ cô độc của Lạc Hướng, cậu xem Lạc Tần Thiên như một vị thần trong lòng mình, ở trong tiềm thức Lạc Hướng, ca ca của cậu không người nào được phép làm tổn thương, ai tổn thương đến hắn, đều phải chết không được tử tế!
Năm mười mấy tuổi, tính tình Lạc Tần Thiên bất hảo nổi loạn, hay bỏ mặc bảo tiêu của mình chạy tán loạn khắp nơi, một lần chọc phải đám lưu manh du côn, suýt nữa bị thủ lĩnh đám lưu manh đánh chết, lúc Lạc Tần Thiên trẻ con căm giận nói với Lạc Hướng rằng mình thật hận không thể đánh chết cái người đã đánh mình, thì Lạc Hướng khi ấy chỉ hơn mười tuổi đã thực sự vì Lạc Tần Thiên lấy cắp súng để bắn chết tên lưu manh kia!
Đó là lần đầu tiên Lạc Tần Thiên nhìn thấy Lạc Hướng giết người, khi đó Lạc Hướng đứng trước thi thể gã lưu manh, quay đầu nhìn Lạc Tần Thiên đang sững sờ kinh ngạc, mà nở nụ cười mỉm rung động, cũng mấp máy môi nói gì đó, nhưng có lẽ khi ấy Lạc Tần Thiên quá mức khiếp sợ, cho nên không thể nhớ được Lạc Hướng đã nói gì, từ ngày ấy trở đi cảnh tượng Lạc Hướng giết người luôn không phai nhạt đi trong ký ức Lạc Tần Thiên, cũng từ ngày đó, Lạc Tần Thiên bắt đầu xa lánh Lạc Hướng.
Hiện tại Lạc Tần Thiên mới nhớ ra, khi ấy đã Lạc Hướng nói, từ giờ trở đi, em sẽ bảo vệ ca….
Em ấy chỉ là vì hắn…. chỉ là bởi vì hắn mà thôi….
Bây giờ tất cả đã tan thành mây khói, cơ hội để hắn bồi thường cho Lạc Hướng cũng chẳng còn, hắn đã từng bài xích nụ cười của Lạc Hướng, nhưng đến khi vĩnh viễn mất đi, hắn mới luyến tiếc, nhớ nhung đến mức nào.
Suy nghĩ nhiều, lại nhớ tới nụ cười ôn nhu nơi khóe miệng cậu, suy nghĩ nhiều, lại muốn nghe cậu gọi hắn một tiếng, ca.
Đây chính là báo ứng! Là sự trừng phạt! Tất cả những thứ này, đều là Lạc Tần Thiên hắn gieo gió gặt bão!
Vô số lời muốn nói nghẹn ngào ở cổ họng không phát ra được, Lạc Tần Thiên chỉ từng lần từng lần xoa xoa bức di ảnh của Lạc Hướng, cuối cùng, nhẹ nhàng hạ nụ hôn xuống bức hình Lạc Hướng, ôn nhu mở miệng khẽ nói “Lạc Hướng, ca vĩnh viễn yêu em….”
Lạc Tần Thiên đứng lên, điện thoại di động vừa vặn vang lên, nhìn trên màn hình, trong mắt Lạc Tần Thiên hiện ra sát khí, là Lạc Hách!
“Tìm một nơi nói chuyện được không?” Đầu kia điện thoại di động truyền đến thanh âm cười khẽ vừa lười biếng vừa thích thú của Lạc Hách.
“Được!” Lạc Tần Thiên lạnh lùng nói.
………………………
Từ lúc Lạc Tần Thiên cùng Lạc Hách hợp tác thì hắn đã đem thân phận thật sự của “Hạng ca” Nanh Bang là Lạc Hướng nói cho Lạc Hách biết, cho nên khi hiện tại Lạc Tần Thiên dùng thân phận lão đại Nanh Bang gặp Lạc Hách thì Lạc Hách cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là gã có chút ảo não, bởi vì gã cũng không có cách nào giết chết được Lạc Tần Thiên.
“Chúc mừng a Tần Thiên, đại nạn không chết tất có hậu phúc a.” Lạc Hách vẻ mặt dối trá nói.
“Lạc Hách, ngươi đừng giả ngu với ta, ngươi cho rằng ta không biết quả bom bên trong tòa nhà là ngươi đặt.” Thanh âm Lạc Tần Thiên âm lãnh “Đám chó nhà ngươi đều bị ta bắt được, chỉ cần bọn chúng nhận tội, nửa đời sau ngươi cứ chờ chết rục trong căn phòng dưới đất ở Lạc gia tộc đi!”
Sắc mặt Lạc Hách tối lại, tựa hồ không nghĩ tới Lạc Tần Thiên đã bắt đầu bắt tay đối phó gã, tùy theo lại cười lạnh nói “Hà tát phải tuyệt tình như vậy? Cậu có thể trở thành thủ lĩnh Nanh Bang, cũng có công lao của tôi trong đó mà, lại nói, chỉ bằng khẩu cung của mấy tên thủ hạ, cậu cho rằng Lạc gia tộc sẽ dễ dàng định tội tôi? Hay là như vậy đi Tần Thiên, tranh đấu của chúng ta đến đây kết thúc, tôi thay thế vị trí của Lạc Hướng ở Lạc gia tộc, còn cậu an tâm ngồi ghế thủ lĩnh Nanh Bang!”
“Nếu như ta nói không?!”
“Vậy ta với ngươi lưỡng bại câu thương! Ta giết Lạc Hướng, đều có sự giúp sức của ngươi, thế nên ngươi cũng là một trong những tên hung thủ, nếu ta bị Lạc gia tộc kết tội thì ngươi cũng đừng hòng chạy thoát, hiện tại ngươi đã không còn là thành viên Lạc gia tộc, ngay cả tư cách bị giam chung thân cũng không có, sau khi bị bắt, chính là trực tiếp xử tử! Thế nên, chúng ta hãy chung sống hoa bình, cả hai đều bình an vô sự, không tốt hơn sao?”
“Thật đáng tiếc, điều này đối với ta mà nói không có tác dụng! Ta cho ngươi biết Lạc Hách! Lạc gia tộc không trừng phạt được ngươi, ta cũng sẽ tìm trăm phương ngàn kế để lấy mạng ngươi!” Ánh mắt Lạc Tần Thiên lộ ra hung quang, nghiễm nhiên không để Lạc Hách đưa ra bất kỳ thương lượng nào.
“Nói cách khác, đàm phán cắt đứt?” Lạc Hách nguy hiểm cười, thanh âm có chút âm lãnh. Lạc Tần Thiên đứng dậy, lạnh lùng trừng mắt Lạc Hách một cái, rồi xoay người chuẩn bị rời đi, Lạc Hách đột nhiên gọi Lạc Tần Thiên lại.
“Nếu như đã cắt đứt, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện.” Lạc Hách khẽ cười nói “Ngươi biết tại sao ngày đó Lạc Hướng lại suy yếu như vậy không?”
Thân thể Lạc Tần Thiên thoáng chấn động, hắn không nói gì, cũng không lập tức quay đầu lại, chỉ chờ đợi Lạc Hách tiếp tục nói!
Bình luận facebook