-
Chương 69-70
Chương 69: Miểu sát
* Miểu sát: Có thể hiểu theo mặt chữ nghĩa là thanh toán đối thủ trong thời gian cực ngắn, là ra tay hành động nhanh ngoài dự tính của đối phương, khiến đối phương không thể ngờ được, vừa ra tay đã hoàn toàn áp đảo làm đối phương không kịp đỡ.
Từ Phương thấy cảnh này bỗng nổi cơn giận lôi đình, không thèm nói nhiều, tay vung một nhát kiếm lóe sáng, chém về phía tu giả Động Thiên Kỳ một cách rất khí thế.
Tốc độ kiếm của Từ Phương cực nhanh, mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ kia chỉ kịp phòng thủ một cách qua loa.
Nhưng những đòn phòng thủ thô sơ này, làm sao có thể đỡ được một nhát kiếm của Từ Phương chứ.
Nhát kiếm của Từ Phương kiếm, kéo theo tia sét đánh lôi đình, giống như xé đôi tờ giấy chém đứt phòng ngự của bọn chúng.
Một giây sau, những tên tu giả Động Thiên Kỳ kia liền biến thành một đống sương mù màu đỏ, tan biến giữa đất trời.
Khí tức huyết tinh loáng thoáng bay trong không khí.
"Lăng Thanh Thù, ta không biết bay, ngươi tự mình ra đây đi." Từ Phương đã giải quyết xong tên trói Lăng Thanh Thù lại, thì lấy Lăng Thanh Thù ngây người ngay tại chỗ, không khỏi có chút lo lắng liền nói.
Lăng Thanh Thù bỗng phản ứng lại với khuôn mặt ngơ ngác, đạp mạnh một phát, rồi bay ra ngoài đứng ngay bên cạnh Từ Phương.
Lúc này Dạ Lăng Huyết khá mất bình tĩnh, hắn vừa nhìn thấy, một tên tiểu bối Luyện Khí Kỳ Từ Phương, lại miểu sát được mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ.
CMN, miểu sát tu giả Động Thiên Kỳ sao? Đây tuyệt đối không phải Luyện Khí Kỳ.
Dạ Lăng Huyết cảm thấy vừa rồi mắt của hắn như bị mù vậy, không thể nào nhìn ra được tu vi của Từ Phương, mà lại cứ cho rằng Từ Phương chỉ là tên Luyện Khí Kỳ cùi bắp.
Khiến Hải Ma Tông tổn hại mất mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ.
Nghĩ tới đây, hắn cũng có chút tiếc.
"Giết hắn đi!" Dạ Lăng Huyết nổi giận hét lớn một tiếng, giọng nói khàn khàn này khiến người khác cảm thấy tởm lợm, giống như tiếng gào thét khó nghe phát ra từ địa ngục vậy.
"Giết!"
Những tu giả Động Thiên Kỳ đó, nghe thấy tiếng hô của Dạ Lăng Huyết, thì dùng đủ loại chiêu thức biến ra từ trên tay bọn chúng, đánh về phía Dạ Lăng Huyết.
Bỗng, trời đất biến sắc, sấm chớp đùng đoàng, dưới đại dương, bời vì luồng sóng linh khí quá kịch liệt, nên đã dâng lên những con sóng lớn tung bọt trắng xóa cao hàng trăm mét.
Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ, thế lực mạnh như nước.
"Từ lão tổ..." Lăng Thanh Thù nhìn thấy trận chiến này, sắc mặt liền thay đổi.
Đến sắc mặt của Hoàng Thiên, cũng biến đổi mấy lần, mười mấy tên tu giả Động Kỳ, đến kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Thần, chỉ sợ cũng không đủ sức đối phó.
Thế mà, Từ Phương nhìn thẳng mặt mười mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ, nhưng lông mày cũng không thèm nhíu lại lấy một lần.
Môi khẽ mấp máy hai chữ, từ từ nói ra.
"Bình tĩnh." Giống như mang theo Thiên Địa Pháp Tắc, nói xong hai chữ này, những tên tu giả đó bỗng nhiên rung lên một cái, khí thế chỉ để lộ ra một nửa.
"Chết..." Một lần nữa Từ Phương mấp máy môi, vô số linh khí màu trắng bắn về phía những người kia.
Linh khí của Từ Phương, đều là linh khí Luyện Khí Kỳ, độ thuần khiết không cao, nhưng, số lượng không thể đếm nổi, bù thêm chất lượng kém.
Giống y như một giọt nước, được thôi; không thu hút tẹo nào, nhưng khi đủ nước, sẽ ngưng tụ thành biển, liền có thể phá vỡ kết giới.
Luồng nguyên khí đơn độc của Từ Phương, vô cùng cùi bắp, đối với những tên mạnh cảnh giới Động Thiên mà nói, đó chẳng khác gì không khí.
Nhưng khi số lượng đủ nhiều, thì đến tu giả cảnh giới Động Thiên, cũng phải thấy run sợ.
Phốc...
Phốc...
Ầm...
Một trận linh khí giao đấu nhau ầm ầm, một tên tu giả Động Thiên Kỳ tiếp theo, dưới luông linh khí cuồng bạo của Từ Phương đã đi đời, hóa thành một luồng sương mù màu đỏ.
Đứng trước linh khí cuồng bạo của Từ Phương, những tên tu giả Động Thiên Kỳ đến năng lực giữ lại một thi thể nguyên vẹn cũng không có.
Rất nhanh, tất cả tu giả Động Thiên Kỳ đều chết hết, chỉ còn lại đúng một người đó là Dạ Lăng Huyết.
Nhưng, bây giờ Dạ Lăng Huyết cũng bị dọa đến nỗi tè ra quần, hắn nhìn Từ Phương với gương mặt không thể tin được.
Từ Phương cũng đưa mắt về phía hắn, Dạ Lăng Huyết đem đến cho Từ Phương một cảm giác, vô cùng quen thuộc.
Nhìn Dạ Lăng Huyết một hồi lâu, cuối cùng Từ Phương cũng nhớ ra hắn là ai, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười trêu tức.
"Hai vạn năm rồi, không ngờ ngươi còn sống đấy."
"Ta đoán, Huyết Thần Quyết của ngươi, nhất định đã luyện thành rồi phải chứ."
Khi Dạ Lăng Huyết nghe được Huyết Thần Quyết, trong lòng lại càng sợ hãi, toàn thân đều run lẩy bẩy vì quá sợ.
"Ngươi là... Ngươi là Từ Phương!" Dạ Lăng Huyết hoảng sợ lớn tiếng nói.
Tuy hắn sớm đã biết được chàng trai ở trước mặt, tên là Từ Phương, nhưng là bây giờ hắn mới biết bên trong cái tên này thực sự ẩn chứa hàm ý.
"À, nhìn dáng vẻ của ngươi, thì nhớ ra ta rồi phải không." Từ Phương nhìn Dạ Lăng Huyết, nụ cười trêu tức ngày càng rõ rệt.
Dạ Lăng Huyết gượng một cái, không phải là hắn không nghĩ ra, mà là hắn chưa từng quên tên Từ Phương ác ma này.
Dạ Lăng Huyết tự cho rằng, hắn ta là ác ma, nhưng ở trước mặt Từ Phương, thì hắn lại giống như một đứa con nít trong hình hài người trưởng thành.
Mỗi ngày cứ đến tối, là hắn lại nhớ đến tên Từ Phương ác ma này.
Thế nhưng, ở hai vạn năm trước không phải Từ Phương đã chết rồi sao?
Mặc kệ những thứ này, hắn chỉ biết là, hắn hôm nay là chết chắc.
"Tiền bối, người vẫn trẻ như vậy à." Dạ Lăng Huyết gượng cười sau đó nói.
Từ Phương khẽ gật đầu, hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì."
Dạ Lăng Huyết miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó hỏi: "Tiền bối, bây giờ ta muốn hỏi hỏi một vấn đề, rốt cuộc tu vi của người là gì."
"Ta biết, hôm nay ta chết chắc rồi, bây giờ ta chỉ muốn biết, vấn đề gây rối của cuộc đời ta, tiền bối, rốt cuộc tu vi của người là gì."
"Tu vi của ta, thực ta ngươi đã biết từ lâu rồi mà, ta chỉ là Luyện Khí Kỳ thôi, có gì mà nghi ngờ chứ."
"Lẽ nào nói, đến chết ta cũng không thể biết tu vi của tiền bối sao?" Dạ Lăng Huyết có chút thất vọng lẩm bẩm nói, .
Từ Phương cũng mặc kệ rốt cuộc Dạ Lăng Huyết thất vọng nhiều đến đâu, nhưng tay vẫn cầm thanh kiếm, hướng về phía Dạ Lăng Huyết.
"Hai vạn năm trước ta tin tưởng ngươi, không ngờ ngươi lại phản bội ta, ta tha cho ngươi một mạng, hôm nay ngươi lại trêu tức ta một lần nữa, nên ngươi chuẩn bị đi chết đi."
Từ Phương vừa nói xong, thanh kiếm đã đâm đến bên cạnh người Dạ Lăng Huyết.
Dạ Lăng Huyết cũng không chống cự gì, có lẽ hắn biết, Từ Phương muốn lấy mạng của hắn, chống cự cũng chỉ là vô dụng.
Ầm...
Thanh kiếm chém lên người Dạ Lăng Huyết, trong nháy mắt đầu và thân của Dạ Lăng Huyết tách rời ra, rồi rơi xuống biển.
Mười mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ có mặt ở hiện trường, thế mà lại để cho một mình Từ Phương tiêu diệt cả đoàn.
Tất cả mọi người đều ngây người, há hốc mồm, như thể nhét vừa một quả trứng gà vào.
Đặc biệt là Triệu Bằng, bây giờ hắn cảm thấy có chút choáng, vừa rồi hắn đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy.
Bây giờ hắn thực sự không biết vừa nãy đã nói những gì về Từ Phương.
Nhưng, hình như ông trời cũng đùa với hắn hay sao ấy…
Từ Phương chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Bằng.
Triệu Bằng nở nụ cười lúng túng, nhìn về phía Từ Phương.
Từ Phương cũng nở một nụ cười, nhìn về phía Triệu Bằng.
"Vừa rồi, ta nghe thấy ngươi nói, muốn đưa những người này tới tìm ta, thật sao hả?"
Triệu Bằng cảm thấy căng thẳng vãi chưởng, vừa rồi Từ Phương miểu sát những tu giả Động Thiên Kỳ kia với dáng vẻ oai hùng, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Hắn biết, nếu hắn giải thích không rõ ràng, thì Từ Phương sẽ giết hắn, dễ dàng giống như giết một con gà vậy.
Chương 70 Thành Đông Sơn
"Cái này, là hiểu lầm thôi." Triệu Bằng vừa nói, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười gượng ép.
Cái cơ thể một mực vẫn đang run rẩy kia, như bán rẻ sự sợ hãi trong lòng của hắn.
Từ Phương thở dài một cái, khoát tay áo, nói: "Ta hiểu ngươi, những lời này cũng không cần nói, xem như ta không biết gì hết."
Từ Phương lúc nói lời này, ánh mắt chân thành, nhìn không ra một chút xíu nào là giả vờ giả vịt gì cả.
Từ Phương thật sự cũng không có ý định gây sự với Triệu Bằng.
Triệu Bằng mặc dù hiểu lầm hắn, nhưng cũng coi là một người tốt, hơn nữa, hiểu lầm ở tình huống đó, cũng có thể thông cảm được.
Triệu Bằng vui đến phát khóc, suýt chút nữa muốn quỳ xuống tạ ơn.
Từ Phương không để ý đến Triệu Bằng, mà nhìn sang hòn đảo Hải Ma Tông.
Hải Ma tông lúc này loạn thành một mớ hỗn độn.
Rất nhiều đệ tử Hải Ma Tông rối bời, bị kinh sợ giống như đoàn kiến lửa bị đốt, tháo chạy tứ tán.
Vừa rồi, các đệ tử của Thiên Ma Tông, tận mắt nhìn thấy những người vốn luôn cao cao tại thượng, có thể so với những trưởng lão vô địch, lại bị một mình Từ Phương miểu sát.
Hải Ma Tông, xong đời! Không nguyện ý cho các đệ tử chôn cùng Hải Ma Tông, tất nhiên là phải dồn hết toàn lực trốn đi, giống như sợ sát thần Từ Phương này giết tới đầu của bọn hắn vậy.
...
Từ Phương chân đạp linh thuyền, từ từ rơi xuống quảng trường Hải Ma Tông.
Đột nhiên quảng trường vài giây trước còn rộn rộn ràng ràng, trong nháy mắt liền không có lấy một người.
Đệ tử của Hải Ma Tông, tránh Từ Phương giống như tránh ôn thần.
Từ Phương cũng không để ý đến những người này, xoay chuyển ánh mắt, tùy ý bắt lấy một đệ tử của Hải Ma Tông, hỏi.
"Nhà kho của Hải Ma Tông các ngươi ở đâu."
Cái tên đệ tử của Hải Ma Tông kia bị dọa sợ tè ra quần, chỉ vào một cái đại điện rộng lớn ở trước mặt, đôi môi run rẩy nói: "Ngay ở phía trước, bên trong đại điện kia."
Từ Phương ném tên đệ tử của Hải Ma Tông ra, đi vào cung điện đó.
Vừa mở ra, quả nhiên là nhà kho, đồ tốt không ít.
"Cộng thêm những đồ vật của mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ vừa rồi, lần này thu hoạch được quả thật không ít."
Từ Phương tùy ý cầm lên một thanh linh kiếm mà thưởng thức, trên mặt lộ ra một nụ cười ẩn ý.
Đương nhiên, những vật này là thứ không quan trọng lắm, Từ Phương đạt được Thâm Hải Lam Tâm, tìm được tàn hồn của Bạch Liên Tuyết, mới là chính yếu nhất.
Từ Phương kiểm tra một lượt xung quanh Hải Ma Tông, những vật có giá trị có thể lấy được thì đều mang đi hết.
Sau đó Từ Phương ở trên núi phía sau của Hải Ma Tông, thấy được không ít linh thú đang nuôi nhốt.
"Những vật này làm nguyên liệu nấu ăn chắc là không tồi nha."
Linh khí trên tay Từ Phương chợt lóe lên, tất cả Linh Thú trong nháy mắt liền bị Từ Phương giết hết.
Hắn tùy ý nhóm một đống lửa, nướng qua nướng lại vài lần, nhất thời hương tỏa bốn phía.
Lão già Hoàng Thiên, bén nhạy khứu giác, ngửi thấy mùi thơm tất nhiên là vội vàng chạy đến.
"He he, nhiều như vậy sao." Nhìn thấy linh thú nướng chín chồng chất như núi trước mặt, Hoàng Thiên trong nháy mắt liền chảy cả nước miếng.
"Lần này tùy cho các ngươi ăn." Từ Phương bây giờ, cao hứng khác thường, phóng khoáng kêu gọi Hoàng Thiên cùng Triệu Bằng.
Hoàng Thiên nghe vậy, ánh mắt nhất thời liền thay đổi, giống như là quỷ đói sắc nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế vậy, không kiềm chế được mà nhào tới ngay.
Triệu Bằng lúc đầu muốn từ chối, bỗng nhiên hắn lắc đầu, cười khổ một cái, cũng bỏ đi đề phòng trong lòng, bộ dáng giống như Hoàng Thiên, ăn như gió cuốn.
Cho dù hắn có đề phòng đến thế nào, nếu như Từ Phương thật sự muốn gây bất lợi cho hắn, hắn đề phòng cũng vô dụng.
Chi bằng thả lỏng những đề phòng trong lòng ra, cùng Từ Phương thân quen một chút.
Mặc dù thứ đồ ăn trong miệng vô cùng mỹ vị, nhưng mà Triệu Bằng vẫn mang theo tâm sự nặng nề, ăn cũng không có cảm giác ngon miệng gì hết.
"Phu nhân của ngươi, ta đương nhiên có cách cứu chữa."
"Tiền bối, ngươi nói là sự thật sao?" Triệu Bằng ngước đôi mắt lên, nhìn về phía Từ Phương, con ngươi bên trong tràn đầy vẻ hi vọng.
"Ta nói cho ngươi biết vậy, bên trong Thâm Hải Lam Tâm, có một sợi tàn hồn của đồ đệ ta, nếu Thâm Hải Lam Tâm bị thương một chút xíu nào thì đồ đệ kia của ta sẽ tan thành mây khói!"
"Vì thế, chủ thể của Thâm Hải Lam Tâm, các ngươi cũng không cần đánh, bây giờ người nào đả thương đồ đệ của ta, ta sẽ không ngại để thiên hạ vì đó mà chôn cùng."
Lúc nghe đến đó, ánh mắt Triệu Bằng như lạc lõng.
Nếu như Thâm Hải Lam Tâm đối Từ Phương quan trọng như thế, hắn muốn một chiếc lá của Thâm Hải Lam Tâm để cứu người của hắn, chuyện này chắc chắn không có hy vọng rồi.
"Ta mới nói, phu nhân của ngươi, ta có cách cứu sống, chuyện này ngươi không cần lo lắng." Từ Phương thấy Triệu Bằng cau mày, vừa cười vừa nói.
"Tiền bối vì sao... muốn giúp ta." Triệu Bằng rầu rĩ nửa ngày, rốt cục vẫn cắn răng, một mặt tâm thần bất định mà hỏi.
Không sai, Triệu Bằng cẩn thận muốn cùng Từ Phương nhận biết hai ngày thời gian, hắn căn bản cũng không giúp Từ Phương cái gì, bây giờ hắn có chút nghi hoặc, vì sao Từ Phương lại giúp hắn.
"Ha ha, cũng bởi vì ta bị này ba người Nguyên Anh Kỳ đánh cướp, ngươi là Nguyên Anh đứng ra trước, điểm này cũng đủ rồi chứ đừng nói đến chuyện ngươi cung cấp thông tin vị trí cụ thể của Thâm Hải Lam Tâm, ta đây còn chưa cảm tạ ngươi đàng hoàng đây."
Từ Phương nghe vậy, vừa cười vừa nói.
"Có điều, tiền bối, phu nhân của ta, thương tổn cực nặng, chỉ sợ không dễ dàng trị liệu đâu." Lông mày Triệu Bằng nhíu lại lần nữa.
Quả thật, tình hình hiện tại so Triệu Bằng nói, còn có phần nghiêm trọng hơn.
Phu nhân của hắn, không phải thương tổn rất nặng, mà gần như là đã chết, chỉ là thân thể còn chưa nguội hẳn mà thôi.
Còn có một sợi tàn hồn ngoài ý muốn vẫn đang lưu lại trong cơ thể.
"Nếu đã như vậy, vậy thì nhanh đi xem cơ thể phu nhân của ngươi một chút đi." Từ Phương cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó nói.
Lần này Từ Phương cũng bất chấp bỏ qua lời thề son sắt, vỗ ngực tự hào chính mình nói nhất định có thể trị hết rồi.
Lỡ như Triệu Bằng là một người điên, cho hắn một người bệnh đã chết thật, thì xem như Từ Phương cũng không cứu sống được.
Rất nhanh, linh thú mà Từ Phương nướng đã được ăn xong.
Sau đó, là đi cứu phu nhân Triệu Bằng.
Còn về Bạch Liên Tuyết, vẫn còn tồn tại trong Thâm Hải Lam Tâm, nhất thời không có vấn đề gì phải lo.
Hơn nữa, cứ xem như Từ Phương muốn cứu Bạch Liên Tuyết, bây giờ cũng không phải lúc.
Bạch Liên Tuyết hiện tại chỉ có một tia tàn hồn, nếu như Từ Phương mù quáng hành động, Bạch Liên Tuyết bất kỳ lúc nào cũng có khả năng sẽ tan thành mây khói, hoàn toàn tiêu tán, biến mất trên cõi đời này.
Nhục thể thể xác, linh dược tẩm bổ sinh hồn, Từ Phương cũng không có, bây giờ cũng chỉ có thể để Bạch Liên Tuyết tiếp tục ở lại trong Thâm Hải Lam Tâm mà thôi.
Bây giờ, trước hết phải suy nghĩ làm như thế nào cứu được phu nhân của Triệu Bằng đã.
"Đúng rồi, phu nhân của ngươi, bây giờ đang ở đâu, chúng ta muốn đi đến đó thì mất bao lâu." Từ Phương đột nhiên hỏi.
Vấn đề này vô cùng quan trọng, nếu là xa, chỉ sợ còn không đợi bọn họ tới nơi, phu nhân của Triệu Bằng đã đến tây thiên rồi.
"Tiền bối, không xa, ngay thành Đông Sơn, chỉ khoảng ba ngày đường thôi."
"Vậy được..." Từ Phương gật gật đầu.
...
Nhưng mà , đợi Triệu Bằng đến thành Đông Sơn, lại là hai mươi ngày sau...
Bời vì, Triệu Bằng nói ba ngày, là tính bằng tốc độ phi hành của tu giả Động Thiên Kỳ.
* Miểu sát: Có thể hiểu theo mặt chữ nghĩa là thanh toán đối thủ trong thời gian cực ngắn, là ra tay hành động nhanh ngoài dự tính của đối phương, khiến đối phương không thể ngờ được, vừa ra tay đã hoàn toàn áp đảo làm đối phương không kịp đỡ.
Từ Phương thấy cảnh này bỗng nổi cơn giận lôi đình, không thèm nói nhiều, tay vung một nhát kiếm lóe sáng, chém về phía tu giả Động Thiên Kỳ một cách rất khí thế.
Tốc độ kiếm của Từ Phương cực nhanh, mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ kia chỉ kịp phòng thủ một cách qua loa.
Nhưng những đòn phòng thủ thô sơ này, làm sao có thể đỡ được một nhát kiếm của Từ Phương chứ.
Nhát kiếm của Từ Phương kiếm, kéo theo tia sét đánh lôi đình, giống như xé đôi tờ giấy chém đứt phòng ngự của bọn chúng.
Một giây sau, những tên tu giả Động Thiên Kỳ kia liền biến thành một đống sương mù màu đỏ, tan biến giữa đất trời.
Khí tức huyết tinh loáng thoáng bay trong không khí.
"Lăng Thanh Thù, ta không biết bay, ngươi tự mình ra đây đi." Từ Phương đã giải quyết xong tên trói Lăng Thanh Thù lại, thì lấy Lăng Thanh Thù ngây người ngay tại chỗ, không khỏi có chút lo lắng liền nói.
Lăng Thanh Thù bỗng phản ứng lại với khuôn mặt ngơ ngác, đạp mạnh một phát, rồi bay ra ngoài đứng ngay bên cạnh Từ Phương.
Lúc này Dạ Lăng Huyết khá mất bình tĩnh, hắn vừa nhìn thấy, một tên tiểu bối Luyện Khí Kỳ Từ Phương, lại miểu sát được mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ.
CMN, miểu sát tu giả Động Thiên Kỳ sao? Đây tuyệt đối không phải Luyện Khí Kỳ.
Dạ Lăng Huyết cảm thấy vừa rồi mắt của hắn như bị mù vậy, không thể nào nhìn ra được tu vi của Từ Phương, mà lại cứ cho rằng Từ Phương chỉ là tên Luyện Khí Kỳ cùi bắp.
Khiến Hải Ma Tông tổn hại mất mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ.
Nghĩ tới đây, hắn cũng có chút tiếc.
"Giết hắn đi!" Dạ Lăng Huyết nổi giận hét lớn một tiếng, giọng nói khàn khàn này khiến người khác cảm thấy tởm lợm, giống như tiếng gào thét khó nghe phát ra từ địa ngục vậy.
"Giết!"
Những tu giả Động Thiên Kỳ đó, nghe thấy tiếng hô của Dạ Lăng Huyết, thì dùng đủ loại chiêu thức biến ra từ trên tay bọn chúng, đánh về phía Dạ Lăng Huyết.
Bỗng, trời đất biến sắc, sấm chớp đùng đoàng, dưới đại dương, bời vì luồng sóng linh khí quá kịch liệt, nên đã dâng lên những con sóng lớn tung bọt trắng xóa cao hàng trăm mét.
Mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ, thế lực mạnh như nước.
"Từ lão tổ..." Lăng Thanh Thù nhìn thấy trận chiến này, sắc mặt liền thay đổi.
Đến sắc mặt của Hoàng Thiên, cũng biến đổi mấy lần, mười mấy tên tu giả Động Kỳ, đến kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Thần, chỉ sợ cũng không đủ sức đối phó.
Thế mà, Từ Phương nhìn thẳng mặt mười mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ, nhưng lông mày cũng không thèm nhíu lại lấy một lần.
Môi khẽ mấp máy hai chữ, từ từ nói ra.
"Bình tĩnh." Giống như mang theo Thiên Địa Pháp Tắc, nói xong hai chữ này, những tên tu giả đó bỗng nhiên rung lên một cái, khí thế chỉ để lộ ra một nửa.
"Chết..." Một lần nữa Từ Phương mấp máy môi, vô số linh khí màu trắng bắn về phía những người kia.
Linh khí của Từ Phương, đều là linh khí Luyện Khí Kỳ, độ thuần khiết không cao, nhưng, số lượng không thể đếm nổi, bù thêm chất lượng kém.
Giống y như một giọt nước, được thôi; không thu hút tẹo nào, nhưng khi đủ nước, sẽ ngưng tụ thành biển, liền có thể phá vỡ kết giới.
Luồng nguyên khí đơn độc của Từ Phương, vô cùng cùi bắp, đối với những tên mạnh cảnh giới Động Thiên mà nói, đó chẳng khác gì không khí.
Nhưng khi số lượng đủ nhiều, thì đến tu giả cảnh giới Động Thiên, cũng phải thấy run sợ.
Phốc...
Phốc...
Ầm...
Một trận linh khí giao đấu nhau ầm ầm, một tên tu giả Động Thiên Kỳ tiếp theo, dưới luông linh khí cuồng bạo của Từ Phương đã đi đời, hóa thành một luồng sương mù màu đỏ.
Đứng trước linh khí cuồng bạo của Từ Phương, những tên tu giả Động Thiên Kỳ đến năng lực giữ lại một thi thể nguyên vẹn cũng không có.
Rất nhanh, tất cả tu giả Động Thiên Kỳ đều chết hết, chỉ còn lại đúng một người đó là Dạ Lăng Huyết.
Nhưng, bây giờ Dạ Lăng Huyết cũng bị dọa đến nỗi tè ra quần, hắn nhìn Từ Phương với gương mặt không thể tin được.
Từ Phương cũng đưa mắt về phía hắn, Dạ Lăng Huyết đem đến cho Từ Phương một cảm giác, vô cùng quen thuộc.
Nhìn Dạ Lăng Huyết một hồi lâu, cuối cùng Từ Phương cũng nhớ ra hắn là ai, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười trêu tức.
"Hai vạn năm rồi, không ngờ ngươi còn sống đấy."
"Ta đoán, Huyết Thần Quyết của ngươi, nhất định đã luyện thành rồi phải chứ."
Khi Dạ Lăng Huyết nghe được Huyết Thần Quyết, trong lòng lại càng sợ hãi, toàn thân đều run lẩy bẩy vì quá sợ.
"Ngươi là... Ngươi là Từ Phương!" Dạ Lăng Huyết hoảng sợ lớn tiếng nói.
Tuy hắn sớm đã biết được chàng trai ở trước mặt, tên là Từ Phương, nhưng là bây giờ hắn mới biết bên trong cái tên này thực sự ẩn chứa hàm ý.
"À, nhìn dáng vẻ của ngươi, thì nhớ ra ta rồi phải không." Từ Phương nhìn Dạ Lăng Huyết, nụ cười trêu tức ngày càng rõ rệt.
Dạ Lăng Huyết gượng một cái, không phải là hắn không nghĩ ra, mà là hắn chưa từng quên tên Từ Phương ác ma này.
Dạ Lăng Huyết tự cho rằng, hắn ta là ác ma, nhưng ở trước mặt Từ Phương, thì hắn lại giống như một đứa con nít trong hình hài người trưởng thành.
Mỗi ngày cứ đến tối, là hắn lại nhớ đến tên Từ Phương ác ma này.
Thế nhưng, ở hai vạn năm trước không phải Từ Phương đã chết rồi sao?
Mặc kệ những thứ này, hắn chỉ biết là, hắn hôm nay là chết chắc.
"Tiền bối, người vẫn trẻ như vậy à." Dạ Lăng Huyết gượng cười sau đó nói.
Từ Phương khẽ gật đầu, hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì."
Dạ Lăng Huyết miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó hỏi: "Tiền bối, bây giờ ta muốn hỏi hỏi một vấn đề, rốt cuộc tu vi của người là gì."
"Ta biết, hôm nay ta chết chắc rồi, bây giờ ta chỉ muốn biết, vấn đề gây rối của cuộc đời ta, tiền bối, rốt cuộc tu vi của người là gì."
"Tu vi của ta, thực ta ngươi đã biết từ lâu rồi mà, ta chỉ là Luyện Khí Kỳ thôi, có gì mà nghi ngờ chứ."
"Lẽ nào nói, đến chết ta cũng không thể biết tu vi của tiền bối sao?" Dạ Lăng Huyết có chút thất vọng lẩm bẩm nói, .
Từ Phương cũng mặc kệ rốt cuộc Dạ Lăng Huyết thất vọng nhiều đến đâu, nhưng tay vẫn cầm thanh kiếm, hướng về phía Dạ Lăng Huyết.
"Hai vạn năm trước ta tin tưởng ngươi, không ngờ ngươi lại phản bội ta, ta tha cho ngươi một mạng, hôm nay ngươi lại trêu tức ta một lần nữa, nên ngươi chuẩn bị đi chết đi."
Từ Phương vừa nói xong, thanh kiếm đã đâm đến bên cạnh người Dạ Lăng Huyết.
Dạ Lăng Huyết cũng không chống cự gì, có lẽ hắn biết, Từ Phương muốn lấy mạng của hắn, chống cự cũng chỉ là vô dụng.
Ầm...
Thanh kiếm chém lên người Dạ Lăng Huyết, trong nháy mắt đầu và thân của Dạ Lăng Huyết tách rời ra, rồi rơi xuống biển.
Mười mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ có mặt ở hiện trường, thế mà lại để cho một mình Từ Phương tiêu diệt cả đoàn.
Tất cả mọi người đều ngây người, há hốc mồm, như thể nhét vừa một quả trứng gà vào.
Đặc biệt là Triệu Bằng, bây giờ hắn cảm thấy có chút choáng, vừa rồi hắn đã làm chuyện ngu ngốc gì vậy.
Bây giờ hắn thực sự không biết vừa nãy đã nói những gì về Từ Phương.
Nhưng, hình như ông trời cũng đùa với hắn hay sao ấy…
Từ Phương chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Triệu Bằng.
Triệu Bằng nở nụ cười lúng túng, nhìn về phía Từ Phương.
Từ Phương cũng nở một nụ cười, nhìn về phía Triệu Bằng.
"Vừa rồi, ta nghe thấy ngươi nói, muốn đưa những người này tới tìm ta, thật sao hả?"
Triệu Bằng cảm thấy căng thẳng vãi chưởng, vừa rồi Từ Phương miểu sát những tu giả Động Thiên Kỳ kia với dáng vẻ oai hùng, để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.
Hắn biết, nếu hắn giải thích không rõ ràng, thì Từ Phương sẽ giết hắn, dễ dàng giống như giết một con gà vậy.
Chương 70 Thành Đông Sơn
"Cái này, là hiểu lầm thôi." Triệu Bằng vừa nói, khuôn mặt cố nặn ra một nụ cười gượng ép.
Cái cơ thể một mực vẫn đang run rẩy kia, như bán rẻ sự sợ hãi trong lòng của hắn.
Từ Phương thở dài một cái, khoát tay áo, nói: "Ta hiểu ngươi, những lời này cũng không cần nói, xem như ta không biết gì hết."
Từ Phương lúc nói lời này, ánh mắt chân thành, nhìn không ra một chút xíu nào là giả vờ giả vịt gì cả.
Từ Phương thật sự cũng không có ý định gây sự với Triệu Bằng.
Triệu Bằng mặc dù hiểu lầm hắn, nhưng cũng coi là một người tốt, hơn nữa, hiểu lầm ở tình huống đó, cũng có thể thông cảm được.
Triệu Bằng vui đến phát khóc, suýt chút nữa muốn quỳ xuống tạ ơn.
Từ Phương không để ý đến Triệu Bằng, mà nhìn sang hòn đảo Hải Ma Tông.
Hải Ma tông lúc này loạn thành một mớ hỗn độn.
Rất nhiều đệ tử Hải Ma Tông rối bời, bị kinh sợ giống như đoàn kiến lửa bị đốt, tháo chạy tứ tán.
Vừa rồi, các đệ tử của Thiên Ma Tông, tận mắt nhìn thấy những người vốn luôn cao cao tại thượng, có thể so với những trưởng lão vô địch, lại bị một mình Từ Phương miểu sát.
Hải Ma Tông, xong đời! Không nguyện ý cho các đệ tử chôn cùng Hải Ma Tông, tất nhiên là phải dồn hết toàn lực trốn đi, giống như sợ sát thần Từ Phương này giết tới đầu của bọn hắn vậy.
...
Từ Phương chân đạp linh thuyền, từ từ rơi xuống quảng trường Hải Ma Tông.
Đột nhiên quảng trường vài giây trước còn rộn rộn ràng ràng, trong nháy mắt liền không có lấy một người.
Đệ tử của Hải Ma Tông, tránh Từ Phương giống như tránh ôn thần.
Từ Phương cũng không để ý đến những người này, xoay chuyển ánh mắt, tùy ý bắt lấy một đệ tử của Hải Ma Tông, hỏi.
"Nhà kho của Hải Ma Tông các ngươi ở đâu."
Cái tên đệ tử của Hải Ma Tông kia bị dọa sợ tè ra quần, chỉ vào một cái đại điện rộng lớn ở trước mặt, đôi môi run rẩy nói: "Ngay ở phía trước, bên trong đại điện kia."
Từ Phương ném tên đệ tử của Hải Ma Tông ra, đi vào cung điện đó.
Vừa mở ra, quả nhiên là nhà kho, đồ tốt không ít.
"Cộng thêm những đồ vật của mấy tên tu giả Động Thiên Kỳ vừa rồi, lần này thu hoạch được quả thật không ít."
Từ Phương tùy ý cầm lên một thanh linh kiếm mà thưởng thức, trên mặt lộ ra một nụ cười ẩn ý.
Đương nhiên, những vật này là thứ không quan trọng lắm, Từ Phương đạt được Thâm Hải Lam Tâm, tìm được tàn hồn của Bạch Liên Tuyết, mới là chính yếu nhất.
Từ Phương kiểm tra một lượt xung quanh Hải Ma Tông, những vật có giá trị có thể lấy được thì đều mang đi hết.
Sau đó Từ Phương ở trên núi phía sau của Hải Ma Tông, thấy được không ít linh thú đang nuôi nhốt.
"Những vật này làm nguyên liệu nấu ăn chắc là không tồi nha."
Linh khí trên tay Từ Phương chợt lóe lên, tất cả Linh Thú trong nháy mắt liền bị Từ Phương giết hết.
Hắn tùy ý nhóm một đống lửa, nướng qua nướng lại vài lần, nhất thời hương tỏa bốn phía.
Lão già Hoàng Thiên, bén nhạy khứu giác, ngửi thấy mùi thơm tất nhiên là vội vàng chạy đến.
"He he, nhiều như vậy sao." Nhìn thấy linh thú nướng chín chồng chất như núi trước mặt, Hoàng Thiên trong nháy mắt liền chảy cả nước miếng.
"Lần này tùy cho các ngươi ăn." Từ Phương bây giờ, cao hứng khác thường, phóng khoáng kêu gọi Hoàng Thiên cùng Triệu Bằng.
Hoàng Thiên nghe vậy, ánh mắt nhất thời liền thay đổi, giống như là quỷ đói sắc nhìn thấy mỹ nữ tuyệt thế vậy, không kiềm chế được mà nhào tới ngay.
Triệu Bằng lúc đầu muốn từ chối, bỗng nhiên hắn lắc đầu, cười khổ một cái, cũng bỏ đi đề phòng trong lòng, bộ dáng giống như Hoàng Thiên, ăn như gió cuốn.
Cho dù hắn có đề phòng đến thế nào, nếu như Từ Phương thật sự muốn gây bất lợi cho hắn, hắn đề phòng cũng vô dụng.
Chi bằng thả lỏng những đề phòng trong lòng ra, cùng Từ Phương thân quen một chút.
Mặc dù thứ đồ ăn trong miệng vô cùng mỹ vị, nhưng mà Triệu Bằng vẫn mang theo tâm sự nặng nề, ăn cũng không có cảm giác ngon miệng gì hết.
"Phu nhân của ngươi, ta đương nhiên có cách cứu chữa."
"Tiền bối, ngươi nói là sự thật sao?" Triệu Bằng ngước đôi mắt lên, nhìn về phía Từ Phương, con ngươi bên trong tràn đầy vẻ hi vọng.
"Ta nói cho ngươi biết vậy, bên trong Thâm Hải Lam Tâm, có một sợi tàn hồn của đồ đệ ta, nếu Thâm Hải Lam Tâm bị thương một chút xíu nào thì đồ đệ kia của ta sẽ tan thành mây khói!"
"Vì thế, chủ thể của Thâm Hải Lam Tâm, các ngươi cũng không cần đánh, bây giờ người nào đả thương đồ đệ của ta, ta sẽ không ngại để thiên hạ vì đó mà chôn cùng."
Lúc nghe đến đó, ánh mắt Triệu Bằng như lạc lõng.
Nếu như Thâm Hải Lam Tâm đối Từ Phương quan trọng như thế, hắn muốn một chiếc lá của Thâm Hải Lam Tâm để cứu người của hắn, chuyện này chắc chắn không có hy vọng rồi.
"Ta mới nói, phu nhân của ngươi, ta có cách cứu sống, chuyện này ngươi không cần lo lắng." Từ Phương thấy Triệu Bằng cau mày, vừa cười vừa nói.
"Tiền bối vì sao... muốn giúp ta." Triệu Bằng rầu rĩ nửa ngày, rốt cục vẫn cắn răng, một mặt tâm thần bất định mà hỏi.
Không sai, Triệu Bằng cẩn thận muốn cùng Từ Phương nhận biết hai ngày thời gian, hắn căn bản cũng không giúp Từ Phương cái gì, bây giờ hắn có chút nghi hoặc, vì sao Từ Phương lại giúp hắn.
"Ha ha, cũng bởi vì ta bị này ba người Nguyên Anh Kỳ đánh cướp, ngươi là Nguyên Anh đứng ra trước, điểm này cũng đủ rồi chứ đừng nói đến chuyện ngươi cung cấp thông tin vị trí cụ thể của Thâm Hải Lam Tâm, ta đây còn chưa cảm tạ ngươi đàng hoàng đây."
Từ Phương nghe vậy, vừa cười vừa nói.
"Có điều, tiền bối, phu nhân của ta, thương tổn cực nặng, chỉ sợ không dễ dàng trị liệu đâu." Lông mày Triệu Bằng nhíu lại lần nữa.
Quả thật, tình hình hiện tại so Triệu Bằng nói, còn có phần nghiêm trọng hơn.
Phu nhân của hắn, không phải thương tổn rất nặng, mà gần như là đã chết, chỉ là thân thể còn chưa nguội hẳn mà thôi.
Còn có một sợi tàn hồn ngoài ý muốn vẫn đang lưu lại trong cơ thể.
"Nếu đã như vậy, vậy thì nhanh đi xem cơ thể phu nhân của ngươi một chút đi." Từ Phương cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó nói.
Lần này Từ Phương cũng bất chấp bỏ qua lời thề son sắt, vỗ ngực tự hào chính mình nói nhất định có thể trị hết rồi.
Lỡ như Triệu Bằng là một người điên, cho hắn một người bệnh đã chết thật, thì xem như Từ Phương cũng không cứu sống được.
Rất nhanh, linh thú mà Từ Phương nướng đã được ăn xong.
Sau đó, là đi cứu phu nhân Triệu Bằng.
Còn về Bạch Liên Tuyết, vẫn còn tồn tại trong Thâm Hải Lam Tâm, nhất thời không có vấn đề gì phải lo.
Hơn nữa, cứ xem như Từ Phương muốn cứu Bạch Liên Tuyết, bây giờ cũng không phải lúc.
Bạch Liên Tuyết hiện tại chỉ có một tia tàn hồn, nếu như Từ Phương mù quáng hành động, Bạch Liên Tuyết bất kỳ lúc nào cũng có khả năng sẽ tan thành mây khói, hoàn toàn tiêu tán, biến mất trên cõi đời này.
Nhục thể thể xác, linh dược tẩm bổ sinh hồn, Từ Phương cũng không có, bây giờ cũng chỉ có thể để Bạch Liên Tuyết tiếp tục ở lại trong Thâm Hải Lam Tâm mà thôi.
Bây giờ, trước hết phải suy nghĩ làm như thế nào cứu được phu nhân của Triệu Bằng đã.
"Đúng rồi, phu nhân của ngươi, bây giờ đang ở đâu, chúng ta muốn đi đến đó thì mất bao lâu." Từ Phương đột nhiên hỏi.
Vấn đề này vô cùng quan trọng, nếu là xa, chỉ sợ còn không đợi bọn họ tới nơi, phu nhân của Triệu Bằng đã đến tây thiên rồi.
"Tiền bối, không xa, ngay thành Đông Sơn, chỉ khoảng ba ngày đường thôi."
"Vậy được..." Từ Phương gật gật đầu.
...
Nhưng mà , đợi Triệu Bằng đến thành Đông Sơn, lại là hai mươi ngày sau...
Bời vì, Triệu Bằng nói ba ngày, là tính bằng tốc độ phi hành của tu giả Động Thiên Kỳ.