Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-82
Chương 81: Thỏ Phệ Minh
Triệu Bằng cười ha ha một tiếng, khuôn mặt kì dị nói: "Anh bạn, ngươi đừng thấy ta còn trẻ như vậy mà đã kết luận chứ, thực ra ta đã hơn một ngàn tuổi rồi, bởi vì thời còn trẻ ta đã uống Dưỡng Nhan đan, nên mới giữ được dáng vẻ thiếu niên như bây giờ đấy."
Từ Phương chớp chớp mắt, rồi nói: "Thực ra, ta cũng giống như ngươi, ta cũng mười vạn tuổi rồi, chỉ là không biết vì sao, ta cũng giữ được dáng vẻ thời niên thiếu của mình mới hay chứ."
"Anh bạn cứ nói đùa..." Triệu Bằng cạn lời nói.
Từ Phương bĩu môi, tại sao hắn ta nói ra sự thật thì lại không có người tin vậy chứ.
Còn Lăng Thanh Thù với khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng thực ra trong lòng nàng ta lúc này lại cuồn cuộn như cơn sóng biển, nàng ta biết lão tổ đã sống rất lâu rồi, nhưng mười vạn năm, cũng quá kinh khủng rồi đấy.
Nàng ta nhìn về phía Từ Phương, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, lời Từ Phương nói rốt cuộc là thật hay giả vậy.
...
Mấy người cười cười nói nói, rất nhanh đã đi tới rừng cây, về tới nơi vừa có người lúc nãy.
Trong ánh mắt của không ít người đang nhìn về phía Từ Phương, tất cả đều tràn đầy sự tò mò và dò xét.
Lúc này tên thiếu niên áo trắng lại ẩn giấu đi tu vi của mình, thế là không ai có thể nhìn ra hắn là tu giả Động Thiên Kỳ cả.
"CMN, tên này thế mà lại không chết? Có chút thú vị đấy."
"Ba người Nguyên Anh Kỳ lúc nãy đâu rồi, tại sao không thấy họ ra ngoài vậy."
"Ngươi bị ngu à, chắc chắn là toi mạng rồi, ba người này còn sống sót ra ngoài, vậy thì ba người kia chắc chắn đã chết rồi."
"Vch, không ngờ luôn đó, bọn họ thế mà lại là những cường giả ẩn thân nha! Mới có tí thời gian thôi, đã kết thúc chiến đấu rồi, đây là giết người trong chớp mắt đó sao."
Không ít người bàn tán ầm ĩ, sau đó thì đều cảnh giác mà tránh xa đám Từ Phương ra.
Từ Phương sờ lên mũi, cười gượng một cái.
"Anh bạn này, ta ngồi chờ ở đây đã hai ngày rồi, nhưng không có bất kì kẻ mạnh nào cả, chi bằng, chúng ta qua nơi khác xem thử đi." Triệu Bằng hỏi thăm Từ Phương.
Từ Phương đương nhiên là không có vấn đề gì, tùy ý nói: "Tất cả theo ý ngươi hết."
"Haizz, còn kém một ngày nữa thôi, chúng ta nhất định phải đi vào chỗ kia, mấy ngày nay ta vẫn luôn đi tìm kiếm đồng đội, thế nhưng ta đã ngồi đợi ở hòn đảo này đã mấy ngày nay rồi, cũng không tìm được ai mạnh để có thể đi cùng được cả. "
Khi nói tới đây, gương mặt Triệu Bằng lộ ra nỗi u sầu.
Từ Phương cảm thấy cạn lời, lắc đầu nói: "Phía trước ba mươi dặm, có một người tu vi Động Thiên Kỳ, ta cảm thấy ngươi có thể đến xem thử."
Triệu Bằng nhìn Từ Phương với vẻ mặt không dám tin, liền hỏi: "Anh bạn, ngươi nói thật sao? "
Triệu Bằng có chút bất ngờ, vì, tu giả Động Thiên Kỳ như hắn, cũng không hề phát hiện ra phía trước có tu giả cảnh giới Động Thiên nào cả, nhưng Từ Phương thì lại phát hiện ra một cách dễ dàng.
Điều này không phải muốn nói là, thần thức của Từ Phương, còn mạnh hơn hắn nhiều sao?
"Đùa, ta lừa ngươi làm gì, cái tên tu vi Động Thiên che giấu thực lực của mình, còn đang nướng thịt ở trong sơn động kia kìa." Từ Phương thản nhiên nói."Nếu ngươi không tin, thì cứ đi xem là biết."
Triệu Bằng gật gật đầu, cảm thấy Từ Phương nói có lý, phía trước có tu giả cảnh giới Động Thiên hay không, thì đi xem phát không phải là sẽ biết ngay thôi sao.
Dưới sự chỉ dẫn của Từ Phương, quả nhiên, đã phát hiện ra một sơn động ở phía trước một con dốc trên sườn núi.
Trong sơn động, có một làn khói màu xanh bay ra.
Còn có mùi gà nướng bay ra nữa.
Từ Phương khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Người này thú vị đấy, bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ đến Thâm Hải Lam Tâm, vậy mà một tên tu giả Động Thiên lại có thể ngồi ở đây nướng thịt ăn."
Đi vào sơn động quan sát một lượt thì quả nhiên thấy một lão già vô cùng tráng kiện, râu tóc bạc phơ, đang ngồi nướng thịt.
Ông lão này, che giấu khí tức toàn thân, nhìn qua thì giống như một ông lão người phàm bình thường, nhưng đôi mắt sáng ngời đó lại thỉnh thoảng lóe lên tinh quang.
Lão già này, tên là Hoàng Thiên, là một tu giả Động Thiên tầng thứ hai!
"Các vị tới đây, có chuyện gì sao."
Hoàng Thiên một tay thì vuốt vuốt chòm râu dài bạc trắng, tay còn lại thì lật qua lật lại con gà nướng trên tay, có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tưởng như vẩn đục của ông ta.
Chỉ là một đống củi khô bình thường nhưng trên mặt đất lại bốc lên ánh lửa màu lam nhạt, nhiệt độ cao đến nỗi dọa người.
Nướng gà trên ngọn lửa đó được một lúc, da gà dần dần biến thành màu vàng óng, mùi thơm tỏa ra thu hút mọi người, khiến ai nấy cũng phải thèm nhỏ dãi.
"Ông nướng gà như này là không được rồi." Từ Phương lắc đầu vừa cười vừa nói.
Lão già kia nghe vậy, lập tức vuốt râu trừng mắt lên, nhìn Từ Phương và nói: "Ngươi nói cái gì, ngươi dám nói lão phu nướng không ngon sao?"
Từ Phương gật đầu nói: "Đương nhiên là không rồi, tuy là hương sắc vị đều có đủ, nhưng là thiếu mất cái hồn của món ăn."
"Thiếu hồn món ăn sao, lão phu sống được hơn ngàn năm, cũng nướng gà được hơn ngàn năm rồi, còn cần một tên tiểu bối như ngươi chỉ trỏ sao?"
Khuôn mặt Hoàng Thiên bỗng không vui, biểu cảm thèm nhỏ nước miếng ban nãy, cũng biến mất.
Nhìn con gà vàng rụm, có đầy đủ sắc, hương, vị kia, lúc này trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy có chút buồn bã.
"Được rồi, ba người các ngươi, đã thành công quấy nhiễu hứng thú của lão phu, bây giờ có thể nói, các ngươi đến đây làm gì được chưa."
"Ngươi cũng là đến để tìm Thâm Hải Lam Tâm nhỉ, ta có được manh mối của Thâm Hải Lam Tâm, ta cảm thấy Thâm Hải Lam Tâm chắc chắn là ở chỗ đó, nhưng ở chỗ đó vô cùng nguy hiểm, cho nên ta muốn tập hợp vài người cùng đi với nhau." Triệu Bằng nói.
Hoàng Thiên nghe vậy, gương mặt ông ta liền biểu lộ sự hờ hững không hứng thú, Triệu Bằng nói cả buổi trời mà Hoàng Thiên cũng không thèm nói câu gì.
"Ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc ông có đi hay không." Triệu Bằng cuối cùng cũng phát cáu lên hỏi.
Hoàng Thiên ngừng việc lật gà lại, đôi mắt đầy nếp nhăn híp lại, cười nói:
"Ngươi muốn ta đi cùng các ngươi à, được rồi, cũng không phải là không thể."
Hắn dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp.
"Vừa rồi tiểu tử này nói ta không nướng được gà, vậy để tên này nướng gà cho ta xem, nếu như hắn có thể nướng ra được loại hương vị có thể khiến cho ta mở mang được tầm mắt thì lúc đó ta sẽ đi theo các ngươi."
Nói xong, ánh mắt Hoàng Thiên, nhìn về phía Từ Phương với khuôn mặt hiền từ thảo mai.
Một uy lực nhè nhẹ, toát ra trên người ông ta hướng về phía Từ Phương.
Răng rắc...
Mấy hòn đá to xung quanh, dưới uy lực mạnh bạo, rơi bịch xuống đất, rồi biến thành bột mịn.
"Ngươi muốn làm gì." Từ Phương lạnh lùng ngẩng đầu, khóe mắt nổi lên sự hung ác.
"Aiyo, tiểu tử nhà ngươi, cũng khá lợi hại đấy, thế mà lại chống cự lại được uy lực của ta. "
Hoàng Thiên hết sức ngạc nhiên nói, uy lực vừa phóng ra liền thu về trong nháy mắt.
Khóe miệng Từ Phương nở nụ cười, nói: "Được thôi, cũng lâu rồi bản thân ta cũng chưa nướng gà, thôi để ta thử xem thế nào vậy."
Hoàng Thiên đưa cho Từ Phương một thỏ Phệ Minh, sau đó đem tất cả mọi thứ giao cho Từ Phương, rồi đứng sang bên cạnh nhìn hắn ta với ánh mắt trông đợi.
"Thỏ Phệ Minh sao?" Từ Phương nhìn con thỏ tròn trịa trên tay mình, có chút ngạc nhiên.
Thỏ Phệ Minh, đây là hung thú thượng cổ đó, tuy chưa được xếp vào hàng ngũ nào, nhưng bị biến thành đồ ăn thì quả là cũng thảm thương quá rồi.
Chương 82: Tài nấu nướng áp đảo
"Vậy mà ngươi cũng nhận ra được à." Hoàng Thiên cũng hơi ngạc nhiên.
Thỏ Phệ Minh này, hắn ta tình cờ nhìn thấy rồi phải dùng bao nhiêu khí lực thì mới bắt được nó.
"Thỏ Phệ Minh thôi mà, cái thứ này trước đây ta ăn vào là nôn sạch ra hết." Từ Phương nói.
Đương nhiên, Từ Phương còn lâu mới nói, ngày trước hắn ta ăn vào là nôn, nhưng bây giờ lâu lắm rồi hắn ta vẫn chưa nhìn thấy thỏ Phệ Minh, nên đã vô cùng nhớ đến hương vị của thỏ Phệ Minh.
"Tiểu tử kia, ngươi nói điêu lại còn thủ đoạn à" Hoàng Thiên khịt mũi coi thường nói với Từ Phương.
Thỏ Phệ Minh, chính là hung thú thượng cổ, muốn nhìn thấy được thì phải cần vận khí cực lớn.
Hơn nữa, thỏ Phệ Minh nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì nó vẫn là hung thú thượng cổ, thỏ Phệ Minh chạy trốn thì lại là một chuyện lớn, muốn bắt được lại càng thêm khó khăn.
Tên tiểu tử trước mặt này, đúng là nói điêu không cần kịch bản.
Khi Hoàng Thiên có ý muốn dạy dỗ Từ Phương.
Thì đã thấy tay chân Từ Phương thành thạo nướng thỏ Phệ Minh, rất nhanh, thỏ Phệ Minh đã được nướng gần xong bên ngoài vàng xém nhưng bên trong thịt mềm, lớp da vàng đượm bóng loáng, nhìn qua cũng khiến người khác thèm ăn rồi.
Cái quan trọng nhất chính là, có một luồng sóng linh khí lờ mờ, truyền ra từ con thỏ Phệ Minh nướng vàng ươm bên kia.
"Đây, sao lại có cả sóng linh khí thế?" Hoàng Thiên kinh ngạc nói, nước miếng trên miệng không kìm nổi mà cứ thế chảy xuống đất.
"Cho nên mới nói, lúc nãy ngươi không biết nướng, sắc hương vị thì đều có đủ cả, nhưng đây là hung thú cấp cao, nên bản thân nó đã là dược tính tuyệt vời rồi."
"Ngươi vì theo đuổi sắc hương vị, nên đã khiến dược liệu bên trong mất hết đi, đó có thể coi là bỏ gốc lấy ngọn."
Lời nói lạnh lùng của Từ Phương, đối với Hoàng Thiên mà nói thì chẳng khác gì nước đổ đầu vịt cả.
Vừa nãy ông ta muốn nói điều gì đó, thì đã thấy Từ Phương cầm thỏ Phệ Minh nướng vàng ươm, cắn từng miếng một rồi.
Hoàng Thiên nuốt nước miếng cái ực, nói với giọng điệu trong ngóng: "Cái này, ta có thể ăn một chút không."
Từ Phương xé một phần thịt cho Hoàng Thiên, rồi lại xé nửa phần đùi đưa cho Lăng Thanh Thù.
Sau đó, một mình hắn ta gặm nguyên cả con thỏ Phệ Minh.
Hoàng Minh nhìn mẩu thịt trên tay, mặt nhăn nhó, khẽ gặm một miếng.
Vừa đưa tới miệng, đã ngửi thấy mùi thịt xộc vào cánh mũi, tách lớp da và thịt ra, thì dưới lớp da vàng giòn, là những thớ thịt mềm ngon nóng hổi.
Ông ta cắn một miếng, hương vị thơm ngon tan trong miệng, miếng thịt thỏ nóng hổi trôi tuột ngay vào trong bụng, lan truyền đến các mạch máu, cả người sảng khoái giống như mới hồi sinh vậy.
Đáng tiếc, Từ Phương cho Hoàng Thiên quá ít thịt, nên vừa cắn được một miếng đã hết sạch rồi.
Một lão già tu tiên như Hoàng Thiên, mút lấy ngón tay như một đứa trẻ, nhìn lấy Từ Phương.
"Anh bạn, cậu có thể cho ta thêm chút nữa được không?"
Câu nói kia, thật khiến người khác không thể tin nổi, ông ta là một kẻ mạnh cốt cách tiên nhân cảnh giới Động Thiên đó.
Lăng Thanh Thù cũng nhìn dáng vẻ thèm ăn của Hoàng Thiên với vẻ mặt nghi ngờ, sau đó từ từ ăn miếng đùi thỏ mà lúc nãy Từ Phương đưa cho.
Vừa cắn một miếng, hai mắt Lăng Thanh Thù bỗng sáng lên, cảm thấy nửa đời trước sống thật là uổng phí, nàng ta đi theo Từ Phương lâu như vậy, thế mà bây giờ mới được thưởng thức món ngon hảo hạng này.
Nhưng, Lăng Thanh Thù rất nhanh đã cảm nhận được, hơi nóng của miếng thịt này không hề tiêu tan, mà lại tập trung ở kim đan của nàng ta.
Ầm...
Một luồng linh khí điên cuồng bùng nổ ở kim đan, tu vi của Lăng Thanh Thù, thế mà trực tiếp được thăng cấp lên Kim Đan Kỳ tầng thứ chín!
"Đột phá rồi à." Từ Phương thản nhiên nói, rồi tiếp tục cúi đầu gặm thỏ Phệ Minh.
Lăng xanh thù trợn tròn mắt một lúc, sau đó hai mắt tỏa ra ánh sáng, hỏi Từ Phương: "Lão tổ, có thể cho đệ tử ít thịt nữa được không ạ?"
"Cả ta nữa." Hoàng Thiên đứng ở một bên nhìn sang.
Từ Phương ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên cười với vẻ ngụ ý sâu xa, nói: "Lăng Thanh Thù, linh khí thỏ Phệ Minh này đã mạnh quá mức rồi, không thích hợp để ngươi ăn nhiều đâu, nếu không sẽ tổn hại đến cơ thể thể ngươi đấy."
"Về phần ngươi, lão già ạ." Từ Phương quay đầu nhìn về phía Hoàng Thiên, nói: "Chỉ cần ngươi đi theo bọn ta, ngươi phụ trách bắt chim muông thú rừng, ta sẽ xem xét, cũng không phải là không thể cho ngươi được ít nào đâu."
Hoàng Thiên vui vẻ bộ dạng giống như một đứa trẻ được mẹ mua cho đồ chơi mới vậy.
Về phần Triệu Bằng, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt há hốc mồm.
Hắn không ngờ chỉ là ham muốn được ăn nhỏ nhoi thôi, thế mà lại tóm được tu giả Động Thiên Kỳ.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Từ Phương, tràn đầy sự thăm dò.
Tu vi của Từ Phương, hắn vẫn không thể thăm dò được.
Nhưng trong lòng hắn, tự dự đoán, tu vi của Từ Phương, chắc hẳn là tu giả Động Thiên Kỳ.
Nếu không, sẽ không có cách nào giải thích được những chuyện này.
Chợt khóe miệng của hắn giật giật, tu giả Động Thiên Kỳ này thật sự là âm điệu thấp á, thế mà lại đem tu vi giấu ở Luyện Khí Kỳ.
Che giấu tu vi, thì che giấu đến Nguyên Anh Kỳ hoặc Kim Đan Kỳ là được rồi.
Thế mà Từ Phương lại đem tu vi giấu ở Luyện Khí Kỳ.
Nếu ai tin Từ Phương là Luyện Khí Kỳ, thì chắc chắn người đó là kẻ ngu.
"Ngươi có muốn không?" Từ Phương nhìn ánh mắt của Triều Bằng đang nhìn mình, liếc hắn một cái rồi cười híp mắt hỏi.
"Ta không cần." Triệu Bằng quả quyết từ chối.
"Ok. Không cần thì thôi vậy.” Từ Phương lạnh lùng nói, sau đó lại gặm thịt thỏ.
Chỉ là, trong lòng Từ Phương, thì có chút kinh ngạc.
Triệu Bằng này chắc chắn là một người nham hiểm, hắn có thể chống lại bất kì lời dụ dỗ nào bất lợi cho hắn.
Đây tuyệt đối là một người lý trí.
Nhưng Từ Phương cũng chỉ là khen ngợi Triệu Bằng chút vậy thôi.
Dù sao đi nữa thì Triệu Bằng cũng chẳng có quan hệ gì với hắn ta cả, nếu Triệu Bằng thật sự làm chuyện gì đó khiến Từ Phương tức giận, thì Từ Phương muốn giết Triệu Bằng ũng chỉ là một chuyện cỏn con.
...
Khi một mình Từ Phương đã ăn hết thỏ Phệ Minh, thì mấy người họ liền bắt đầu vào cuộc hành trình.
Triệu Bằng lấy một cuộn giấy cói ra từ trong ngực, rồi mở ra đặt trên mặt đất, thì mới phát hiện đây là một tấm bản đồ.
Một ngón tay của Triệu Bằng chỉ vào khu vực màu xanh lam, mặt nghiêm túc nói:
"Thâm Hải Lam Tâm, chính là ở đây, nhưng nơi này, có một vòng xoáy rất to, bên trong còn truyền ra sóng linh khí mãnh liệt, tạm thời ta không biết sóng linh khí đó truyền ra cái gì mà mạnh như vậy."
“Hơn nữa, xung quanh vòng xoáy, ta còn thấy không ít hung thú thượng cổ! Có thể khẳng định rằng, chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, không biết mấy người có can đảm đi qua đó hay không đây. “
"Mục tiêu của bọn ta là, tiến vào bên trong vòng xoáy, tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm, mặt khác, ta đoán rằng, nơi này ngoài Thâm Hải Lam Tâm ra, thì cơ duyên khác chắc chắn không thể thiếu!"
Triệu Bằng hăng hái sôi nổi, nói xong, liền dò xét Từ Phương và Hoàng Thiên.
Chỉ thấy biểu cảm của Hoàng Thiên vẫn là không có hứng thú, nếp nhăn trên mặt bất lực rũ xuống, đôi mắt nửa khép nửa mở.
Mà Từ Phương, lại tự mình nghiên cứu những thứ khác trên bản đồ, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Trong lúc nhất thời Triệu Bằng cứng họng. Hắn cảm thấy mình nói lâu như vậy, mà cũng không có ai nghe cả.
"Thế nhưng, chúng ta đi vào, là tìm kiếm cái gì ở Thâm Hải Lam Tâm thế.”
Triệu Bằng cười ha ha một tiếng, khuôn mặt kì dị nói: "Anh bạn, ngươi đừng thấy ta còn trẻ như vậy mà đã kết luận chứ, thực ra ta đã hơn một ngàn tuổi rồi, bởi vì thời còn trẻ ta đã uống Dưỡng Nhan đan, nên mới giữ được dáng vẻ thiếu niên như bây giờ đấy."
Từ Phương chớp chớp mắt, rồi nói: "Thực ra, ta cũng giống như ngươi, ta cũng mười vạn tuổi rồi, chỉ là không biết vì sao, ta cũng giữ được dáng vẻ thời niên thiếu của mình mới hay chứ."
"Anh bạn cứ nói đùa..." Triệu Bằng cạn lời nói.
Từ Phương bĩu môi, tại sao hắn ta nói ra sự thật thì lại không có người tin vậy chứ.
Còn Lăng Thanh Thù với khuôn mặt không chút biểu cảm, nhưng thực ra trong lòng nàng ta lúc này lại cuồn cuộn như cơn sóng biển, nàng ta biết lão tổ đã sống rất lâu rồi, nhưng mười vạn năm, cũng quá kinh khủng rồi đấy.
Nàng ta nhìn về phía Từ Phương, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, lời Từ Phương nói rốt cuộc là thật hay giả vậy.
...
Mấy người cười cười nói nói, rất nhanh đã đi tới rừng cây, về tới nơi vừa có người lúc nãy.
Trong ánh mắt của không ít người đang nhìn về phía Từ Phương, tất cả đều tràn đầy sự tò mò và dò xét.
Lúc này tên thiếu niên áo trắng lại ẩn giấu đi tu vi của mình, thế là không ai có thể nhìn ra hắn là tu giả Động Thiên Kỳ cả.
"CMN, tên này thế mà lại không chết? Có chút thú vị đấy."
"Ba người Nguyên Anh Kỳ lúc nãy đâu rồi, tại sao không thấy họ ra ngoài vậy."
"Ngươi bị ngu à, chắc chắn là toi mạng rồi, ba người này còn sống sót ra ngoài, vậy thì ba người kia chắc chắn đã chết rồi."
"Vch, không ngờ luôn đó, bọn họ thế mà lại là những cường giả ẩn thân nha! Mới có tí thời gian thôi, đã kết thúc chiến đấu rồi, đây là giết người trong chớp mắt đó sao."
Không ít người bàn tán ầm ĩ, sau đó thì đều cảnh giác mà tránh xa đám Từ Phương ra.
Từ Phương sờ lên mũi, cười gượng một cái.
"Anh bạn này, ta ngồi chờ ở đây đã hai ngày rồi, nhưng không có bất kì kẻ mạnh nào cả, chi bằng, chúng ta qua nơi khác xem thử đi." Triệu Bằng hỏi thăm Từ Phương.
Từ Phương đương nhiên là không có vấn đề gì, tùy ý nói: "Tất cả theo ý ngươi hết."
"Haizz, còn kém một ngày nữa thôi, chúng ta nhất định phải đi vào chỗ kia, mấy ngày nay ta vẫn luôn đi tìm kiếm đồng đội, thế nhưng ta đã ngồi đợi ở hòn đảo này đã mấy ngày nay rồi, cũng không tìm được ai mạnh để có thể đi cùng được cả. "
Khi nói tới đây, gương mặt Triệu Bằng lộ ra nỗi u sầu.
Từ Phương cảm thấy cạn lời, lắc đầu nói: "Phía trước ba mươi dặm, có một người tu vi Động Thiên Kỳ, ta cảm thấy ngươi có thể đến xem thử."
Triệu Bằng nhìn Từ Phương với vẻ mặt không dám tin, liền hỏi: "Anh bạn, ngươi nói thật sao? "
Triệu Bằng có chút bất ngờ, vì, tu giả Động Thiên Kỳ như hắn, cũng không hề phát hiện ra phía trước có tu giả cảnh giới Động Thiên nào cả, nhưng Từ Phương thì lại phát hiện ra một cách dễ dàng.
Điều này không phải muốn nói là, thần thức của Từ Phương, còn mạnh hơn hắn nhiều sao?
"Đùa, ta lừa ngươi làm gì, cái tên tu vi Động Thiên che giấu thực lực của mình, còn đang nướng thịt ở trong sơn động kia kìa." Từ Phương thản nhiên nói."Nếu ngươi không tin, thì cứ đi xem là biết."
Triệu Bằng gật gật đầu, cảm thấy Từ Phương nói có lý, phía trước có tu giả cảnh giới Động Thiên hay không, thì đi xem phát không phải là sẽ biết ngay thôi sao.
Dưới sự chỉ dẫn của Từ Phương, quả nhiên, đã phát hiện ra một sơn động ở phía trước một con dốc trên sườn núi.
Trong sơn động, có một làn khói màu xanh bay ra.
Còn có mùi gà nướng bay ra nữa.
Từ Phương khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Người này thú vị đấy, bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ đến Thâm Hải Lam Tâm, vậy mà một tên tu giả Động Thiên lại có thể ngồi ở đây nướng thịt ăn."
Đi vào sơn động quan sát một lượt thì quả nhiên thấy một lão già vô cùng tráng kiện, râu tóc bạc phơ, đang ngồi nướng thịt.
Ông lão này, che giấu khí tức toàn thân, nhìn qua thì giống như một ông lão người phàm bình thường, nhưng đôi mắt sáng ngời đó lại thỉnh thoảng lóe lên tinh quang.
Lão già này, tên là Hoàng Thiên, là một tu giả Động Thiên tầng thứ hai!
"Các vị tới đây, có chuyện gì sao."
Hoàng Thiên một tay thì vuốt vuốt chòm râu dài bạc trắng, tay còn lại thì lật qua lật lại con gà nướng trên tay, có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt tưởng như vẩn đục của ông ta.
Chỉ là một đống củi khô bình thường nhưng trên mặt đất lại bốc lên ánh lửa màu lam nhạt, nhiệt độ cao đến nỗi dọa người.
Nướng gà trên ngọn lửa đó được một lúc, da gà dần dần biến thành màu vàng óng, mùi thơm tỏa ra thu hút mọi người, khiến ai nấy cũng phải thèm nhỏ dãi.
"Ông nướng gà như này là không được rồi." Từ Phương lắc đầu vừa cười vừa nói.
Lão già kia nghe vậy, lập tức vuốt râu trừng mắt lên, nhìn Từ Phương và nói: "Ngươi nói cái gì, ngươi dám nói lão phu nướng không ngon sao?"
Từ Phương gật đầu nói: "Đương nhiên là không rồi, tuy là hương sắc vị đều có đủ, nhưng là thiếu mất cái hồn của món ăn."
"Thiếu hồn món ăn sao, lão phu sống được hơn ngàn năm, cũng nướng gà được hơn ngàn năm rồi, còn cần một tên tiểu bối như ngươi chỉ trỏ sao?"
Khuôn mặt Hoàng Thiên bỗng không vui, biểu cảm thèm nhỏ nước miếng ban nãy, cũng biến mất.
Nhìn con gà vàng rụm, có đầy đủ sắc, hương, vị kia, lúc này trong lòng Hoàng Thiên cảm thấy có chút buồn bã.
"Được rồi, ba người các ngươi, đã thành công quấy nhiễu hứng thú của lão phu, bây giờ có thể nói, các ngươi đến đây làm gì được chưa."
"Ngươi cũng là đến để tìm Thâm Hải Lam Tâm nhỉ, ta có được manh mối của Thâm Hải Lam Tâm, ta cảm thấy Thâm Hải Lam Tâm chắc chắn là ở chỗ đó, nhưng ở chỗ đó vô cùng nguy hiểm, cho nên ta muốn tập hợp vài người cùng đi với nhau." Triệu Bằng nói.
Hoàng Thiên nghe vậy, gương mặt ông ta liền biểu lộ sự hờ hững không hứng thú, Triệu Bằng nói cả buổi trời mà Hoàng Thiên cũng không thèm nói câu gì.
"Ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc ông có đi hay không." Triệu Bằng cuối cùng cũng phát cáu lên hỏi.
Hoàng Thiên ngừng việc lật gà lại, đôi mắt đầy nếp nhăn híp lại, cười nói:
"Ngươi muốn ta đi cùng các ngươi à, được rồi, cũng không phải là không thể."
Hắn dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp.
"Vừa rồi tiểu tử này nói ta không nướng được gà, vậy để tên này nướng gà cho ta xem, nếu như hắn có thể nướng ra được loại hương vị có thể khiến cho ta mở mang được tầm mắt thì lúc đó ta sẽ đi theo các ngươi."
Nói xong, ánh mắt Hoàng Thiên, nhìn về phía Từ Phương với khuôn mặt hiền từ thảo mai.
Một uy lực nhè nhẹ, toát ra trên người ông ta hướng về phía Từ Phương.
Răng rắc...
Mấy hòn đá to xung quanh, dưới uy lực mạnh bạo, rơi bịch xuống đất, rồi biến thành bột mịn.
"Ngươi muốn làm gì." Từ Phương lạnh lùng ngẩng đầu, khóe mắt nổi lên sự hung ác.
"Aiyo, tiểu tử nhà ngươi, cũng khá lợi hại đấy, thế mà lại chống cự lại được uy lực của ta. "
Hoàng Thiên hết sức ngạc nhiên nói, uy lực vừa phóng ra liền thu về trong nháy mắt.
Khóe miệng Từ Phương nở nụ cười, nói: "Được thôi, cũng lâu rồi bản thân ta cũng chưa nướng gà, thôi để ta thử xem thế nào vậy."
Hoàng Thiên đưa cho Từ Phương một thỏ Phệ Minh, sau đó đem tất cả mọi thứ giao cho Từ Phương, rồi đứng sang bên cạnh nhìn hắn ta với ánh mắt trông đợi.
"Thỏ Phệ Minh sao?" Từ Phương nhìn con thỏ tròn trịa trên tay mình, có chút ngạc nhiên.
Thỏ Phệ Minh, đây là hung thú thượng cổ đó, tuy chưa được xếp vào hàng ngũ nào, nhưng bị biến thành đồ ăn thì quả là cũng thảm thương quá rồi.
Chương 82: Tài nấu nướng áp đảo
"Vậy mà ngươi cũng nhận ra được à." Hoàng Thiên cũng hơi ngạc nhiên.
Thỏ Phệ Minh này, hắn ta tình cờ nhìn thấy rồi phải dùng bao nhiêu khí lực thì mới bắt được nó.
"Thỏ Phệ Minh thôi mà, cái thứ này trước đây ta ăn vào là nôn sạch ra hết." Từ Phương nói.
Đương nhiên, Từ Phương còn lâu mới nói, ngày trước hắn ta ăn vào là nôn, nhưng bây giờ lâu lắm rồi hắn ta vẫn chưa nhìn thấy thỏ Phệ Minh, nên đã vô cùng nhớ đến hương vị của thỏ Phệ Minh.
"Tiểu tử kia, ngươi nói điêu lại còn thủ đoạn à" Hoàng Thiên khịt mũi coi thường nói với Từ Phương.
Thỏ Phệ Minh, chính là hung thú thượng cổ, muốn nhìn thấy được thì phải cần vận khí cực lớn.
Hơn nữa, thỏ Phệ Minh nhìn qua có vẻ yếu đuối, nhưng cho dù thế nào đi nữa thì nó vẫn là hung thú thượng cổ, thỏ Phệ Minh chạy trốn thì lại là một chuyện lớn, muốn bắt được lại càng thêm khó khăn.
Tên tiểu tử trước mặt này, đúng là nói điêu không cần kịch bản.
Khi Hoàng Thiên có ý muốn dạy dỗ Từ Phương.
Thì đã thấy tay chân Từ Phương thành thạo nướng thỏ Phệ Minh, rất nhanh, thỏ Phệ Minh đã được nướng gần xong bên ngoài vàng xém nhưng bên trong thịt mềm, lớp da vàng đượm bóng loáng, nhìn qua cũng khiến người khác thèm ăn rồi.
Cái quan trọng nhất chính là, có một luồng sóng linh khí lờ mờ, truyền ra từ con thỏ Phệ Minh nướng vàng ươm bên kia.
"Đây, sao lại có cả sóng linh khí thế?" Hoàng Thiên kinh ngạc nói, nước miếng trên miệng không kìm nổi mà cứ thế chảy xuống đất.
"Cho nên mới nói, lúc nãy ngươi không biết nướng, sắc hương vị thì đều có đủ cả, nhưng đây là hung thú cấp cao, nên bản thân nó đã là dược tính tuyệt vời rồi."
"Ngươi vì theo đuổi sắc hương vị, nên đã khiến dược liệu bên trong mất hết đi, đó có thể coi là bỏ gốc lấy ngọn."
Lời nói lạnh lùng của Từ Phương, đối với Hoàng Thiên mà nói thì chẳng khác gì nước đổ đầu vịt cả.
Vừa nãy ông ta muốn nói điều gì đó, thì đã thấy Từ Phương cầm thỏ Phệ Minh nướng vàng ươm, cắn từng miếng một rồi.
Hoàng Thiên nuốt nước miếng cái ực, nói với giọng điệu trong ngóng: "Cái này, ta có thể ăn một chút không."
Từ Phương xé một phần thịt cho Hoàng Thiên, rồi lại xé nửa phần đùi đưa cho Lăng Thanh Thù.
Sau đó, một mình hắn ta gặm nguyên cả con thỏ Phệ Minh.
Hoàng Minh nhìn mẩu thịt trên tay, mặt nhăn nhó, khẽ gặm một miếng.
Vừa đưa tới miệng, đã ngửi thấy mùi thịt xộc vào cánh mũi, tách lớp da và thịt ra, thì dưới lớp da vàng giòn, là những thớ thịt mềm ngon nóng hổi.
Ông ta cắn một miếng, hương vị thơm ngon tan trong miệng, miếng thịt thỏ nóng hổi trôi tuột ngay vào trong bụng, lan truyền đến các mạch máu, cả người sảng khoái giống như mới hồi sinh vậy.
Đáng tiếc, Từ Phương cho Hoàng Thiên quá ít thịt, nên vừa cắn được một miếng đã hết sạch rồi.
Một lão già tu tiên như Hoàng Thiên, mút lấy ngón tay như một đứa trẻ, nhìn lấy Từ Phương.
"Anh bạn, cậu có thể cho ta thêm chút nữa được không?"
Câu nói kia, thật khiến người khác không thể tin nổi, ông ta là một kẻ mạnh cốt cách tiên nhân cảnh giới Động Thiên đó.
Lăng Thanh Thù cũng nhìn dáng vẻ thèm ăn của Hoàng Thiên với vẻ mặt nghi ngờ, sau đó từ từ ăn miếng đùi thỏ mà lúc nãy Từ Phương đưa cho.
Vừa cắn một miếng, hai mắt Lăng Thanh Thù bỗng sáng lên, cảm thấy nửa đời trước sống thật là uổng phí, nàng ta đi theo Từ Phương lâu như vậy, thế mà bây giờ mới được thưởng thức món ngon hảo hạng này.
Nhưng, Lăng Thanh Thù rất nhanh đã cảm nhận được, hơi nóng của miếng thịt này không hề tiêu tan, mà lại tập trung ở kim đan của nàng ta.
Ầm...
Một luồng linh khí điên cuồng bùng nổ ở kim đan, tu vi của Lăng Thanh Thù, thế mà trực tiếp được thăng cấp lên Kim Đan Kỳ tầng thứ chín!
"Đột phá rồi à." Từ Phương thản nhiên nói, rồi tiếp tục cúi đầu gặm thỏ Phệ Minh.
Lăng xanh thù trợn tròn mắt một lúc, sau đó hai mắt tỏa ra ánh sáng, hỏi Từ Phương: "Lão tổ, có thể cho đệ tử ít thịt nữa được không ạ?"
"Cả ta nữa." Hoàng Thiên đứng ở một bên nhìn sang.
Từ Phương ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên cười với vẻ ngụ ý sâu xa, nói: "Lăng Thanh Thù, linh khí thỏ Phệ Minh này đã mạnh quá mức rồi, không thích hợp để ngươi ăn nhiều đâu, nếu không sẽ tổn hại đến cơ thể thể ngươi đấy."
"Về phần ngươi, lão già ạ." Từ Phương quay đầu nhìn về phía Hoàng Thiên, nói: "Chỉ cần ngươi đi theo bọn ta, ngươi phụ trách bắt chim muông thú rừng, ta sẽ xem xét, cũng không phải là không thể cho ngươi được ít nào đâu."
Hoàng Thiên vui vẻ bộ dạng giống như một đứa trẻ được mẹ mua cho đồ chơi mới vậy.
Về phần Triệu Bằng, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt há hốc mồm.
Hắn không ngờ chỉ là ham muốn được ăn nhỏ nhoi thôi, thế mà lại tóm được tu giả Động Thiên Kỳ.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Từ Phương, tràn đầy sự thăm dò.
Tu vi của Từ Phương, hắn vẫn không thể thăm dò được.
Nhưng trong lòng hắn, tự dự đoán, tu vi của Từ Phương, chắc hẳn là tu giả Động Thiên Kỳ.
Nếu không, sẽ không có cách nào giải thích được những chuyện này.
Chợt khóe miệng của hắn giật giật, tu giả Động Thiên Kỳ này thật sự là âm điệu thấp á, thế mà lại đem tu vi giấu ở Luyện Khí Kỳ.
Che giấu tu vi, thì che giấu đến Nguyên Anh Kỳ hoặc Kim Đan Kỳ là được rồi.
Thế mà Từ Phương lại đem tu vi giấu ở Luyện Khí Kỳ.
Nếu ai tin Từ Phương là Luyện Khí Kỳ, thì chắc chắn người đó là kẻ ngu.
"Ngươi có muốn không?" Từ Phương nhìn ánh mắt của Triều Bằng đang nhìn mình, liếc hắn một cái rồi cười híp mắt hỏi.
"Ta không cần." Triệu Bằng quả quyết từ chối.
"Ok. Không cần thì thôi vậy.” Từ Phương lạnh lùng nói, sau đó lại gặm thịt thỏ.
Chỉ là, trong lòng Từ Phương, thì có chút kinh ngạc.
Triệu Bằng này chắc chắn là một người nham hiểm, hắn có thể chống lại bất kì lời dụ dỗ nào bất lợi cho hắn.
Đây tuyệt đối là một người lý trí.
Nhưng Từ Phương cũng chỉ là khen ngợi Triệu Bằng chút vậy thôi.
Dù sao đi nữa thì Triệu Bằng cũng chẳng có quan hệ gì với hắn ta cả, nếu Triệu Bằng thật sự làm chuyện gì đó khiến Từ Phương tức giận, thì Từ Phương muốn giết Triệu Bằng ũng chỉ là một chuyện cỏn con.
...
Khi một mình Từ Phương đã ăn hết thỏ Phệ Minh, thì mấy người họ liền bắt đầu vào cuộc hành trình.
Triệu Bằng lấy một cuộn giấy cói ra từ trong ngực, rồi mở ra đặt trên mặt đất, thì mới phát hiện đây là một tấm bản đồ.
Một ngón tay của Triệu Bằng chỉ vào khu vực màu xanh lam, mặt nghiêm túc nói:
"Thâm Hải Lam Tâm, chính là ở đây, nhưng nơi này, có một vòng xoáy rất to, bên trong còn truyền ra sóng linh khí mãnh liệt, tạm thời ta không biết sóng linh khí đó truyền ra cái gì mà mạnh như vậy."
“Hơn nữa, xung quanh vòng xoáy, ta còn thấy không ít hung thú thượng cổ! Có thể khẳng định rằng, chắc chắn nguy hiểm trùng trùng, không biết mấy người có can đảm đi qua đó hay không đây. “
"Mục tiêu của bọn ta là, tiến vào bên trong vòng xoáy, tìm kiếm Thâm Hải Lam Tâm, mặt khác, ta đoán rằng, nơi này ngoài Thâm Hải Lam Tâm ra, thì cơ duyên khác chắc chắn không thể thiếu!"
Triệu Bằng hăng hái sôi nổi, nói xong, liền dò xét Từ Phương và Hoàng Thiên.
Chỉ thấy biểu cảm của Hoàng Thiên vẫn là không có hứng thú, nếp nhăn trên mặt bất lực rũ xuống, đôi mắt nửa khép nửa mở.
Mà Từ Phương, lại tự mình nghiên cứu những thứ khác trên bản đồ, trong miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Trong lúc nhất thời Triệu Bằng cứng họng. Hắn cảm thấy mình nói lâu như vậy, mà cũng không có ai nghe cả.
"Thế nhưng, chúng ta đi vào, là tìm kiếm cái gì ở Thâm Hải Lam Tâm thế.”