Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1 Luyện khí mười vạn
Phía sau núi Thiên Lam Tông.
Ở một nơi khí ho cò gáy cây cối um tùm, bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đá rung động kịch liệt, bụi bay mịt mù, cánh cửa dần dần mở ra.
Một lão giả từ bên trong bước ra.
Bước chân đầu tiên, tinh thần vừa động, lão giả không còn vẻ ngoài già nua xấu xí!
Bước chân thứ hai, hắn đã biến thành một người đàn ông trung niên!
Bước thứ ba hạ xuống, lúc này, hắn đã có dáng vẻ của một thanh niên tầm hai mươi tuổi.
Lại một vạn năm! Hazz, ta vẫn chưa đột phá Trúc Cơ!
Hắn tên là Từ Phương, đã tu luyện mười vạn năm.
Mười vạn năm trước, hắn là đệ tử khai sơn của Thiên Lam Tông. Lúc sư phụ của hắn phi thăng, hắn ở luyện khí kì.
Chín vạn năm trước, sư chất của hắn phi thăng, hắn đang ở luyện khí kì.
Năm vạn năm trước, con chó già giữ cửa của Thiên Lam tông phi thăng, hắn vẫn còn ở luyện khí kì.
Ba vạn năm trước, cây cổ thụ dưới chân núi độ kiếp thành yêu bất thành, hồn bay phách tán, hắn vẫn ở luyện khí kì.
Một vạn năm trước, đệ tử đời thứ 99872 của Thiên Lam tông Trương Vô Cực phi thăng, Từ Phương vẫn bất biến giữa dòng đời vạn biến ở luyện khí kì.
Hắn không phục, hắn tức mình, hắn bế quan một vạn năm, cuối cùng, vẫn không đột phá thành công.
Trúc Cơ Đan hắn ăn còn nhiều hơn người ta ăn cơm.
Lúc sư phụ thu nhận hắn, nói hắn thiên phú dị bẩm, nhưng lúc ông phi thăng chả dám to mồm căn dặn gì thêm nữa..
Ưu điểm của Từ Phương là, hắn vĩnh viễn sẽ không già, và luôn luôn ở cảnh giới luyện khí kỳ.
Người khác luyện khí chín tầng, hoặc người có thiên phú mạnh lắm cũng chỉ dừng lại ở mười tầng viên mãn, sau đó có thể đột phá lên trúc cơ, sau đó hóa hình kim đan, nguyên anh khai khiếu, diễn hóa động thiên, đúc thành nguyên thần, thần anh hợp đạo, sau đó độ kiếp đại thừa rồi phi thăng!
Mà hắn, là luyện khí 9999 tầng!
Mười vạn năm trôi qua, môn phái cũng suy yếu!
Từ Phương thở dài một hơi, năm xưa Thiên Lam Tông là thế lực đệ nhất của Tam Thiên Đạo Châu, hôm nay, nhìn hậu sơn hoang vắng, xa xa nơi đã từng là đại điện cũng rách nát, chỉ còn lại chủ điện là còn mơ hồ có thể nhìn ra bộ dạng năm đó.
Hả?
Từ Phương bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt trở nên đằng đằng sát khí.
Đã từng là động phúc địa thiên, linh khí chuyển hóa, mà bây giờ lại trở thành một môn phái xuống dốc đến mức người người bắt nạt.
Các đời đệ tử không có hiền tài, dẫn đến môn phái xa sút không có gì đáng trách.
Nhưng có người lại muốn diệt Thiên Lam tông!
Từ Phương hắn, sao có thể cho phép!
……
Bùm!
Một đệ tử Thiên Lam Tông từ ngoài cửa điện bay ngược vào bên trong, ngã trên mặt đất hộc máu không ngừng.
"Lăng Thanh Thù, ta đã sớm nói, chỉ cần ngươi gả cho bản thiếu tông chủ, đem Thiên Lam tông cút ra khỏi đây, bản thiếu chủ có thể bảo vệ ngươi và Thiên Lam tông chu toàn, về sau ta thành tông chủ của Vân Sơn tông thì ngươi chín là phu nhân tông chủ rồi!”
“Bản thiếu gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Nếu không, ta sẽ diệt tông môn của ngươi, lúc đó đừng trách bản thiếu vô tình!” Lúc này một nam tử nhàn nhã lững thững đi đến, mà theo sau hắn có mấy chục vị có khí tức cường giả nói.
Đại môn phái của Tề Châu, Vân Sơn tông, có cường giả Kim Đan tọa trấn!
Còn Thiên Lam Lông, tông chủ đời trước lúc còn sống có tu vi Kim Đan, cho nên cái đám rắn rếch kia không dám lộn xộn, nhưng từ khi tông chủ tọa hóa, Vân Sơn Tông đã bắt đầu rục rịch.
Hôm nay, cái đám Vân Sơn tông này hoàn toàn lật mặt !
Trong đại điện có hơn mười đệ tử cốt cán của Thiên Lam Tông mình đầy thương tích, phía trên cùng là một nữ tử có vẻ đẹp thanh tú, ánh mắt sắc bén lại mang theo tuyệt vọng, nữ tử đó chính là tông chủ hiện tại của Thiên Lam Tông - Lăng Thanh Thù!
Người mạnh nhất Thiên Lam tông chính là nàng, nhưng nàng cũng chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ, ngoài ra còn có hai trưởng lão Trúc Cơ sơ kỳ.
Còn Vân Sơn tông, có cường giả kim đan và mấy chục vị ở cảnh giới Trúc Cơ!
Yếu nhất, cũng không kém Lăng Thanh Thù nhiều lắm.
“Thiên Lam Tông ta thà chết vinh còn hơn sống nhục! Lưu Vân Thanh, ngươi muốn giết thì giết đi, muốn ta thành phu nhân của ngươi, nằm mơ!" Ánh mắt Lăng Thanh Thù quyết tuyệt, gắng gượng đứng dậy!
Bộc phát toàn bộ thực lực của Trúc Cơ trung kỳ, một tiếng “bang” vang lên, thanh kiếm sáng chói được rút ra!
Lưu Vân Thanh liếm liếm môi, ánh mắt dâm tà quét ở trên người Lăng Thanh Thù, cười ha ha nói: "Ta muốn Lăng Thanh Thù sống!
Trong chốc lát, đằng sau hắn có hai người khí tức khủng bố, cường giả Trúc Cơ viên mãn lao lên phía trước!
Ba người trong nháy mắt giao thủ với nhau.
Lăng Thanh Thù vốn thấp hơn một cái cảnh giới, đối phó với một người đã là miễn cưỡng huống gì là hai người, hai người đó người nào người nấy căn bản muốn tốc chiến tốc thắng cho nên không có ý lưu thủ.
Thiếu tông chủ chỉ muốn người sống!
Thân hình ba người lẫn vào nhau, Lăng Thanh Thù phun ra một ngụm máu, trong mắt vô cùng bi phẫn, trường kiếm trong tay trực tiếp bị gãy làm đôi.
Bất lực, tuyệt vọng! Nàng không nhìn thấy chút hy vọng lật ngược tình thế nào!
Bỗng nhiên, trong ánh mắt nàng hiện lên một tia kiên định.
Cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay Lưu Vân Thanh.
Lăng Thanh Thù trực tiếp xoay kiếm, đưa lên cổ mình.
“Hà tất phải làm như thế?” Haizz!
Một tiếng thở dài vang lên bên cạnh Lăng Thanh Thù.
Thanh Kiếm ở trong tay nàng dừng ngay trước cổ, không cách nào nhúc nhích!
Lăng Thanh Thù hoảng sợ, là ai? Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người trẻ tuổi, đứng ở trước mặt của nàng, nhưng ánh mắt của hắn lại mang theo tang thương vô tận.
Hắn hai ngón tay, kẹp lấy thanh kiếm của nàng.
Người tới, chính là Từ Phương.
“Nói đi, các ngươi muốn chết như thế nào?”
Từ Phương buông Lăng Thanh Thù ra, chậm rãi đi tới trước mặt đám người kia.
Lưu Vân Thanh nhìn chằm chằm Từ Phương, bỗng nhiên nhoẵn miệng cười, nói: "Lại một tên nữa tới chịu chết, còn tưởng là cao thủ gì, hóa ra chỉ là một tên quét rác của Thiên Lam Tông, không nghĩ tới một tên luyện khí kỳ cũng dám đi ra làm càn.”
Từ Phương gật gật đầu, nói: "Nếu các ngươi đã không có ý kiến gì, vậy ta sẽ tiễn các người đi!"
Thân hình hắn di chuyển, mục tiêu rõ ràng là hai người vừa nãy ra tay với Lăng Thanh Thù.
“Quả nhiên, người muốn chết, ai cũng không ngăn được.”
“Ngươi đừng động thủ, lão tử dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn!” Hai người kia nhe răng cười, trong nháy mắt một người trong đó đã “ầm ầm” đánh ra một quyền về phía trước.
Hắn ta muốn dùng một quyền đem người thanh niên này đập nát bấy, để cho kẻ này trước khi chết biết răngv chênh lệch giữa luyện khí và trúc cơ là như thế nào.
Trong chớp mắt, hắn đã đến trước mặt Từ Phương.
Lăng Thanh Thù nhịn không được mà kinh hô thành tiếng, còn tưởng rằng là đấng cứu thế đến cứu mạng bọn họ, chẳng lẽ cứ như vậy đến chịu chết sao? Người thanh niên vô danh này là muốn tuẫn táng cùng tông môn sao?
Nhưng mà Từ Phương vẫn luôn nhàn nhạt không thể hiệ ra chút biểu cảm nào, nhẹ nhàng nâng tay lên, vỗ về phía người nọ.
Sắc mặt người nọ biến đổi, một cỗ lực lớn nương theo cánh tay hắn vọt về phía trước.
Thân thể của người nọ phát ra tiếng bạo nát, toàn bộ xương cốt vỡ vụn, sự việc xảy ra quá bất ngờ ngay đến há miệng cũng không có cơ hội, chỉ thấy thất khiếu không ngừng chảy máu.
Nhưng trên thực tế, toàn thân trên dưới người đàn ông không có chút nội thương nào, lấy tu vi của người đàn ông mà nói, một tên luyện khí kỳ nho nhỏ sao có thể làm gì được hắn.
“Người thứ nhất!" Từ Phương thản nhiên mở miệng.
“Hắn không phải luyện khí kỳ!" Đồng tử của một người khác co rụt lại, lớn tiếng quát.
“Hắn là Kim Đan, tuyệt đối là Kim Đan kỳ mới có thể một chiêu nhẹ nhàng đánh tan Liễu Tam như thế!”
“Rút lui, mau rút lui! Kim Đan, không thể địch!”
Hắn ta hoảng sợ, ngay cả Lưu Vân Thanh cũng chấn kinh, điên cuồng rút lui, từ khi nào mà Thiên Lam Tông có cường giả Kim Đan kỳ?
Vấn đề là gần trăm năm nay, trong Thiên Lam Tông, ngoại trừ tông chủ tiền nhiệm ra, căn bản không có ai đạt tới cảnh giới này!
Khóe miệng Từ Phương mang theo nụ cười, hướng về đám người đang bỏ chạy nói: “Ta nói rồi, ta chỉ là Luyện Khí kỳ!”
Chương 2 Con trai ngươi bị ta giết rồi!
Từ Phương nhìn những người đó hoảng loạn chạy trốn, lại không vội đuổi theo.
Nhìn hành động của hắn giống như không sợ đuổi không kịp.
“Tiền bối, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ chạy thoát, nếu không để tông chủ Vân Sơn tông - Lưu Chân biết được, sẽ là đại nạn của Thiên Lam tông ta.” Lăng Thanh Thù thấy vậy thì khẩn trương, lớn tiếng hô lên.
Lưu Chân chính là cường giả Kim Đan lâu năm, thời gian tu luyện của ông ta còn lâu hơn tông chủ đời trước của Thiên Lam Tông, trước khi tọa hóa, tông chủ đời trước từng có giao thủ với ông ta, sau trận chiến đó thì tông chủ bị thương nghiêm trọng.
Lưu Chân, chính là cường giả đỉnh phong trong hàng ngũ Kim Đan.
Từ Phương nhẹ gật đầu, thản nhiên cười nói: "Bọn họ chạy không thoát, Lưu Chân cũng không ngoại lệ!"
Hắn chỉ vừa nhấc chân, hạ xuống, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau Lưu Vân Thanh.
Lưu Vân Thanh sởn gai ốc, lập tức nhận ra sau lưng có một luồng khí tức khủng bố áp sát.
"Tiền bối, một cường giả Kim Đan ngụy trang thành Luyện Khí kỳ thì có gì vui? Ngươi có dám đánh một trận với phụ thân ta không?" Lưu Vân Thanh hét lớn.
“Yên tâm, ta sẽ đi tìm phụ thân ngươi!”
“Tất nhiên là sau khi ngươi chết!”
Từ Phương lười nhát không thèm quan tâm, nhẹ nhàng từ đỉnh đầu vỗ xuống một cái.
Két.
Xương trên đỉnh đầu và xương cổ trong lập tức nát bấy, ngũ tạng cũng nổ tung lên.
Ngay khoảnh khắc Từ Phương vỗ xuống một chưởng, Lưu Vân Thanh đã chết, nhưng dù vậy thân thể của hắn ta vẫn còn loạng choạng thêm ba, bốn bước về phía trước rồi mới ngã xuống, sau đó miệng mở to, máu hòa với ngũ tạng phun mạnh ra ngoài.
Đám người Vân Sơn tông toàn thân phát lạnh, người này, quá kinh khủng, lại còn dám ra tay giết thiếu tông chủ Vân Sơn Tông mà không chút do dự nào.
Một số người vô cùng bi phẫn, ngươi là cường giả Kim Đan kỳ còn nói không phải? Muốn giết thì giết, còn muốn giả bộ yếu hơn chúng ta!
Mỗi một bước chân của Từ Phương hạ xuống tất nhiên sẽ có một người chết đi, giống như tử thần nâng bút gạch sổ, đi theo sau lưng đòi mạng người khác.
“Ta ban cho ngươi cái chết mà ngươi chờ đợi!”
“Ta cho phép người được cầu xin tha thứ trước khi chết!”
“Ta ban cho ngươi, cái chết không đau đớn!”
……
"Không, đừng giết ta, van xin tiền bối thả ta ra, giới tu hành quá nguy hiểm, ta nguyện ý tự phế tu vi về nhà làm ruộng, cầu xin tiền bối tha mạng cho ta đi!"
Chỉ sau một lúc tất cả mọi người đã chết, chỉ duy có một mình hắn ta. Hắn ta nằm sấp trên mặt đất, điên cuồng dập đầu với Từ Phương.
“Ngươi tên là gì?" Từ Phương hỏi.
“Tiểu nhân tên là Trương Dã, không biết tiền bối có gì phân phó, tiểu nhân nguyện xông pha khói lửa cũng không chối từ!”
Người tự xưng Trương Dã trong lòng mừng rỡ, Từ Phương giết người chưa từng nói nhảm, cứ thế đi qua nhẹ nhàng vỗ cho phát chết luôn..Vậy mà lại nói chuyện với mình, điều này nói rõ hắn ta có cơ hội sống tiếp, hắn ta không nhất định phải chết!
“Được, Trương Dã, ngươi dẫn ta đi Vân Sơn tông!” Từ Phương thản nhiên nói.
“A?" Trương Dã lập tức trợn tròn hai mắt, Từ Phương muốn hắn ta dẫn đường.
“Tiểu nhân cả gan xin hỏi, tiền bối, chẳng lẽ người muốn đánh với tông chủ của chúng ta sao? Không, không thể nào, tông chủ đã là Kim Đan hậu kỳ, Vân Sơn Tông còn có đại trận hộ sơn, một mình tiền bối tới đó chắc chắn sẽ thua!” Trương Dã lắp ba lắp bắp nói, hắn ta ước gì Từ Phương tự đến chịu chết, nhưng người dẫn đường sao lại là hắn.
“Ngươi không cần quản nhiều, dẫn đường là được!” Từ Phương liếc mắt nhìn Trương Dã, Trương Dã trong nháy mắt cảm nhận được hàn ý chết chóc đang tới gần, cũng không dám nhiều lời nữa, vội vàng vừa lăn vừa bò đi về phía trước dẫn đường.
Dưới đáy lòng Trương Dã lặng lẽ hy vọng Từ Phương có thể đánh bại tông chủ, hắn mới có cơ hội sống sót.
……
“Tông chủ, vị tiền bối kia bảo tên Trương Dã dẫn đường đến Vân Sơn tông rồi! "Một đệ tử Thiên Lam tông nhanh chóng nói cho Lăng Thanh Thù.
Lăng Thanh Thù nghe vậy thì sắc mặt kinh hãi, vị tiền bối này là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn một mình tiêu diệt cả một tông môn sao?
Vân Sơn tông là đệ nhất tông môn ở Tề Châu, không chỉ có tông chủ Lưu Chân là Kim Đan hậu kỳ, mà không ai biết Vân Sơn tông có còn cái Kim Đan thứ hai hay không, lỡ như còn ẩn dấu một cái Kim Đan còn mạnh hơn Lưu Chân thì sao.
“Nhanh, mau đi gọi tiền bối về! "Lăng Thanh Thù vội vàng nói với đệ tử.
“Đuổi không kịp, tốc độ của tiền bối quá nhanh! "Đệ tử đầu đầy mồ hôi nói.
“Vị tiền bối này rốt cuộc là ai, vì sao phải giúp Thiên Lam Tông chúng ta? Ngài ấy hình như là từ hậu sơn đi tới!"
Lăng Thanh Xu phảng phất là nghĩ tới điều gì, rồi nàng biến sắc, vội vàng triệu tập đệ tử: "Tất cả đệ tử nghe lệnh, ngoại trừ đệ tử thủ hộ tông môn, còn những người khác, đều theo ta đi Vân Sơn tông!"
……
Lúc này Từ Phương đã mang theo Trương Dã, đứng ở dưới một ngọn núi cao.
Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất Tề Châu, đồng thời cũng là ngọn núi có linh khí thịnh nhất.
Đi thẳng lên vô vàn bậc thang cao vút, một tòa sơn môn nguy nga từ trong mây mù lộ ra.
Vân Sơn tông!
“Trương trưởng lão trở về nhanh như vậy, xem ra thu phục Thiên Lam Tông căn bản không cần tốn nhiều sức ha!” Trương Dã là trúc cơ hậu kỳ, địa vị ở trong tông cũng cao quý, đệ tử thủ vệ thấy Trương Dã vội vàng cười hì hì xu nịnh nói.
“Thu phục Thiên Lam Tông? Một tông môn sâu bọ mà cũng dám tự mãn,sao biết được uy nghiêm của Thiên Lam Tông ta?”
“Trưởng lão, vị này là?”
“Là người tiễn các ngươi lên đường!” Cả người Từ Phương phóng ra một cỗ khí thế Luyện Khí kỳ khác với người khác, dứt khoát tát một cái, hai thủ vệ canh cửa chết ngay tại chỗ.
“Nghe nói, tông chủ Vân Sơn tông tên là Lưu Chân?
Phich một tiếng,Từ Phương vỗ tan cánh cửa lớn, đồng thời, giọng hắn tựa như sấm rền, trong nháy mắt truyền khắp Vân Sơn tông.
“Ai, là ai dám dương oai ở Vân Sơn Tông ta?”
“Lại có người khiêu khích Vân Sơn Tông, chán sống rồi sao?”
"Mẹ kiếp, tới cửa khiêu khích cũng chỉ là một tên Luyện Khí kỳ, đúng là muốn chết, có điều tên này có vẻ cũng có chút bản lĩnh, khí thế phách lối hơn Luyện Khí kỳ bình thường nhiều.”
Đệ tử Vân Sơn tông đều bị kinh động, rất nhanh đã có người phát hiện sự tồn tại của Trương Dã và Từ Phương.
“Tự tìm đường chết, dám phá hỏng sơn môn ta! Chết đi!”
Trong đám người, bỗng nhiên có một gã đệ tử chạy như bay ra, rút kiếm quát lớn: “Giết!
Dứt lời, đệ tử này liền xông đến trước mặt Từ Phương, nhưng mà Từ Phương cũng không nhìn hắn một cái, chỉ vươn ra hai đầu ngón tay, trực tiếp kẹp lấy trường kiếm.
Phanh! Trường kiếm gãy làm đôi!
“Ngươi đã không ra, vậy ta chỉ đành giết sạch người Vân Sơn tông, sau đó lại đến tìm ngươi!”
Từ Phương hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay đẩy một cái, đệ tử kia kinh hãi, cũng là Luyện Khí kỳ sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Đệ tử kia bị đánh bay lên trên không, phun máu phè phè, cuối cùng bay ngược vào trong đám người phía sau.
Sau đó ở trong đám người, đệ tử kia trực tiếp nổ tung, tạo thành một luồng xung kích vô cùng đáng sợ. Đệ tử Vân Sơn Tông vây quanh Tử Phương lập tức ngã xuống từng mảnh.
Tất cả mọi người khó có thể tin, đây là Luyện Khí kỳ sao?
"Không, hắn đang ngụy trang thành Luyện Khí kỳ, thật sự hắn là Kim Đan kỳ, Trương Dã cũng đã phản bội tông môn, tông chủ, mau ra đây cứu chúng ta!"
Có một đệ tử trọng thuơng còn chưa chết, trong lòng bi phẫn hô lớn.
“Ngươi, là người của Thiên Lam Tông? Quả nhiên, tông môn thượng cổ trong truyền thuyết, làm sao không có chút nội tình cơ chứ!” Một người đàn ông trung niên, chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo ý cười, đối với sự cường đại của Từ Phương căn bản không để ở trong mắt.
“Con trai ngươi bị ta giết rồi!”
Chương 3 Một kiếm trảm Kim Đan
Bước chân Lưu Chân dừng lại, trong thoáng chốc một cỗ sát khí phóng lên trời.
“Được, được lắm! Con trai ta thật đáng thương, vì tông môn mà chết, chết có ý nghĩa lắm! Vi phụ nhất định sẽ lấy đầu tên này để thờ cho con!”
“Mặc kệ ngươi ngụy trang như thế nào, chết đi cho ta!” Lưu Chân nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bay lên trời, một chưởng vỗ xuống, từ trên không đã huyễn hóa ra một cự thủ bao trùm xuống mặt đất.
Đối với Kim Đan kỳ, bay mây cưỡi gió là chuyện bình thường.
Ánh mắt Từ Phương lạnh lùng, một tay chống đỡ bầu trời, đại thủ hư ảo lập tức bị hắn dùng một quyền đánh vỡ.
“Ngươi không xuống thì ta diệt sạch tông môn ngươi!”
Từ Phương nhảy lên, trực tiếp giết vào trong đám đệ tử Vân Sơn Tông, trông như một con báo săn mồi, tốc độ như sấm sét.
Từ Phương bởi vì chỉ là Luyện Khí kỳ, rất hiển nhiên là không thể ngự không, chỉ có thể tự lấy sức cơ thể bay trên không trong vài giây ngắn ngủi.
Nhưng nếu ngươi không xuống đánh một trận đàng hoàng, ta sẽ giết cả nhà ngươi! Xem ngươi có dám bay tiếp không.
Lưu Chân giận dữ hét: “Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Ông ta buộc phải lao xuống. Đồng thời trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên vì Từ Phương vậy mà thật sự không thể ngự không phi hành.
Người này, chẳng lẽ thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ? Hoặc cùng lắm là Trúc Cơ kỳ?
Nhưng vì sao các đệ tử Vân Sơn Tông bất kể là Luyện Khí kỳ hoặc là Trúc Cơ đỉnh phong đều không phải đối thủ của hắn!
Đến cả chính mình cũng không thể xuất thủ thanh thoát được như thế!
Kẻ này nhất định phải giết!
Cảm thấy Lưu Chân từ phía trên đánh tới, Từ Phương cười lạnh, một chưởng vỗ bay một tên đệ tử Vân Sơn Tông, đồng thời xê dịch bước chân, xoay người tay biến thành trảo, ầm vang va chạm với thủ chưởng của Lưu Chân.
Cự trảo của Từ Phương đối kháng với thủ chưởng của Lưu Chân, một cỗ lực lượng ầm vang bộc phát, răng rắc!
Lưu Chân biến sắc, ông ta cảm nhận được vĩ lực từ cự trảo của đối phương truyền tới, vậy mà ông ta lại không cách nào phản kháng, vĩ lực vọt thẳng vào phía trước phá tan linh khí trong cơ thể, sau phút chốc tiến quân thần tốc, răng rắc một tiếng, tay ông ta đã đứt gãy.
“Làm sao có thể?”
“Ngươi rốt cuộc ở cảnh giới nào?”
Lúc này Lưu Chân thật sự sợ rồi, một người không thể ngự không, sao lại có được thực lực cường đại như vậy.
Từ Phương không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, Lưu Chân liền phun máu bay ngược ra xa.
“Ta đánh không lại hắn!” Lưu Chân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khó tin thầm nghĩ.
“Chưởng môn đời thứ 18 Vân Sơn Tông, thỉnh lão tổ xuất quan!”
Bỗng nhiên, Lưu Chân phát hét lớn một tiếng, cả Vân Sơn tông đều chấn động.
“Lại còn có Kim Đan khác à, khó trách ngươi lại có lòng tin diệt Thiên Lam Tông ta như thế!” Từ Phương nhếch khóe miệng cười khẩy.
Lập tức hắn quay đầu, trên đại điện Vân Sơn Tông xuất hiện một lão nhân. Lão nhân kia bước một bước, vậy mà trực tiếp xuất hiện ở chỗ Từ Phương và Lưu Chân giao chiến.
“Nguyên Anh? Không đúng, là bán bộ Nguyên Anh!” Từ Phương nghiêm túc hẳn lên.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan tu thân, Nguyên Anh chính là tu sửa đại đạo, còn bán bộ Nguyên Anh đại biểu cho việc ông ta đã chạm tới đại đạo, có thể câu thông với thiên địa ở một mức độ nào đó.
Còn Từ Phương hắn, mặc dù chỉ là Luyện Khí kỳ, nhưng trên phương diện lĩnh ngộ đại đạo lại vượt trên người bình thường quá nhiều. Bởi vì hắn đã sống mười vạn năm, thật sự là sống quá lâu, hắn có thể dễ dàng nhìn ra đối phương là bán bộ Nguyên Anh.
Lão giả cười nói: “Tiểu hữu rốt cuộc đang ở cảnh giới nào?”
“Luyện Khí kỳ!” Từ Phương thản nhiên nói.
Lão giả không thể phủ nhận, cười nói: “Núi này đã từng là một nơi hoang vu, không người hỏi thăm, có một thiên tài tuyệt diễm chấn động Tề Châu, ngao du khắp tứ phương, cuối cùng tu thành Nguyên Anh kỳ, lập chí làm đại tông thiên hạ, chọn núi này làm nơi khai sơn, đặt tên là Vân Sơn Tông!”
“Hắn có mang theo một lão bộc, cũng dạy lão bộc đó tu luyện, về sau hắn muốn tìm ra đại đạo chân chính, nên đã để lại lão bộc thủ hộ tông môn, bản thân thì một đi không trở lại, đã được năm trăm năm rồi”
Từ Phương gật đầu nói: “Cho nên ngươi chính là người lão bộc kia, hoặc rõ hơn là ngươi muốn nói cho ta biết, sau lưng sơn môn này có thể có một vị cao thủ Nguyên Anh, thậm chí là Động Thiên cảnh?”
“Tiểu hữu, đến đây dừng tay được rồi chứ? Thiên Lam Tông ngươi xuống dốc, thế giới này lại mạnh được yếu thua, nhưng ngươi lại giết tới sơn môn ta, Vân Sơn Tông ta cũng không phải là không thể phản kích, nhưng ta chỉ muốn dừng lại ở đây thôi, những tổn thất do đám người này gây ra Vân Sơn Tông có thể bồi thường, ý tiểu hữu thấy như thế nào?”
“Lão tổ, không thể!” Lưu Chân kêu lớn.
“Ngậm miệng, Vân Sơn Tông từ lúc nào trở thành Lưu gia nhà ngươi?” Lão giả quát lên.
“Ta không đồng ý!” Từ Phương lắc đầu nói: “Mạnh được yếu thua là quy luật tự nhiên không thể tránh né, nếu không phải hôm nay có ta xuất quan, Thiên Lam Tông chỉ còn trong lịch sử, diệt môn từ đây, ta cũng chỉ có thể báo thù, nhưng hiện tại ta đã hiện thân, thì các ngươi không chết không thôi!”
“Đã vậy. . ” Lão giả cười khẽ, ánh mắt đột nhiên hiện đầy hung quang, trong tay xuất hiện một cái mâm tròn, ném trên không, lập tức có một tòa trận hình hư ảo bay ra từ trong đó.
Sau đó, toàn bộ bầu trời Vân Sơn Tông liền hiện lên một tòa đại trận.
“Vậy ngươi hãy chết đi!”
Lưu Chân có hơi sửng sốt, sau đó lại vui mừng, bởi vì Từ Phương xâm nhập quá đột ngột, đến mức trận pháp hộ sơn còn chưa kịp mở ra.
Trên thực tế, ông ta cũng không thể hoàn toàn khống chế trận pháp này, không ngờ trận bàn hạch tâm trận pháp nằm trong tay lão tổ.
“Ha ha ha, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
“Đại trận Vân Sơn Tông ta chính là trận pháp Huyền cấp thượng phẩm, tên là Thát Sát Trận, càng đánh lâu càng mạnh! Hôm nay, cho dù ngươi là Nguyên Anh cũng phải ngủm ở đây thôi!”
Lưu Chân vô cùng đắc ý, ông ta cuối cùng cũng hiểu vì sao lão tổ lại nhiều lời với Từ Phương kẻ đã giết rất nhiều đệ tử của tông môn.
Chính là vì kéo dài thời gian để mở ra trận pháp!
Bây giờ trận pháp đã khai mở hoàn toàn, Từ Phương có cánh cũng không thoát được nơi đây.
Còn Từ Phương làm sao lại không biết chút tính toán này của lão giả, chỉ là hắn không thèm ra tay ngăn cản mà thôi.
Cứ để cho bọn chúng thấy được hy vọng, rồi dập tắt nó, khiến chúng càng thêm tuyệt vọng.
Giết người cũng muốn tru tâm!
Từ Phương cười khẽ, vuốt ve giới chỉ trữ vật nằm trên ngón giữa, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay hắn.
“Lão già, hôm nay, ta khai sát Kim Đan!”
Rút kiếm!
Phảng phất nhiệt độ toàn bộ Vân Sơn Tông đều lạnh xuống.
Năm đó lúc sư tôn hắn sắp phi thăng, thấy hắn vẫn vô vọng đột phá Trúc Cơ, bèn lấy bản thân dẫn 99 đạo thiên kiếp, lấy vẫn thạch hư không, lại thêm một ngàn loại giống loài trân quý mà đến bây giờ đã gần như tuyệt tích để chế tạo thành thanh kiếm này.
Tên là: Bảo Mệnh Kiếm! Bảo mệnh cho Từ Phương!
“Thất Sát Trận, chiêu thứ nhất!”
Ngay khi Từ Phương lấy kiếm ra, lão giả đã cảm thấy bất ổn, đáy lòng ông ta dâng lên hàn ý, khiến cho ông cảm thấy rùng mình. Ông ta phải lập tức tung ra sát chiêu.
Trên không, linh khí tụ thành mây, một chữ “sát” màu đỏ như máu ầm ầm hạ xuống.
Lưu Chân cũng sợ hãi co rụt mắt lại, ông ta không ngờ Từ Phương còn có hậu chiêu, nhìn thấy Bảo Mệnh Kiếm, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tham lam.
Phải giết được hắn!
“Thanh minh ấn!” Ông ta hét lớn một tiếng, chưa đợi chiêu thứ nhất kết thúc đã tiếp đến chiêu thứ hai, đám mây trên không chợt chuyển thành màu xanh đen, tạo thành một khối ấn giám cực lớn.
Vân Sơn Tông, đại pháp trấn sơn!
Nhưng mà Từ Phương vẫn không thèm để ý, còn rất thản nhiên ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc chữ sát sắp rơi xuống, hắn mới vung kiếm lên.
Một đạo bạch quang xuyên qua, chữ Sát sụp đổ!
Kiếm quang không có dấu hiệu suy yếu, tiến lên bầu trời!
Kiếm vừa qua đủ liền dừng, Kim Đan chết!
Chương 4 Diệt Vân Sơn Tông
Một kiếm!
Chỉ một kiếm!
Một kiếm, Sát tự sụp đổ, đại trận vỡ, Kim Đan chết!
Trên không trung hai mắt Lưu Chân trừng lớn, ánh mắt ngập trong sự khó tin.
Cường giả Kim Đan nào có dễ dàng chết như vậy? Mà dù Kim Đan bỏ mình cũng có thể tiếp tục sống sót theo cách khác.
Nhưng Từ Phương xuất kiếm thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức ông ta không kịp phản ứng, kiếm mới vừa ra khỏi vỏ thì ông ta đã chết, bởi vì, Kim Đan của ông đã vỡ.
Bỗng nhiên, Lưu Chân ầm ầm rơi xuống, thi thể đã biến thành hai khúc.
Trong mắt lão giả đột nhiên hiện lên đầy vẻ sợ hãi.
Đáng sợ, thật sự là quá mạnh mẽ.
Nhưng vì sao hắn không thể ngự không?
Ông ta khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí, bây giờ ông ta không dám tiếp tục suy xét, mà chỉ cảm thấy nguy cơ tử vong đang tới rất gần. Bởi vì mục tiêu kế tiếp của Từ Phương tất nhiên là mình. Đọc full tại Vietwriter.vn
“Thất tự nhất sát, thất sát hợp nhất!” Lão giả giận dữ hét, sức mạnh bán bộ Nguyên Anh dồn hết vào trong trận bàn, đại trận trên không phảng phất như hóa thành thực chất, một cỗ sát ý lăng thiên hóa thành một chữ Sát đỏ như máu vô cùng nặng nề.
Thiên phát sát cơ, di tinh dịch túc!
Chữ này phảng phất như thiên ý chi sát!
So với chiêu thức lúc ban đầu, lần sát chiêu này cường đại hơn không biết bao nhiêu!
Mỗi nét của chữ Sát đều tựa như kết tinh từ vô số núi thây biển máu, mỗi một nét lại phảng phất như binh đạo thiên kiếm, diệt tận chúng sinh!
“Tiểu tử, người chết dưới thất sát tuyệt sát của ta có thể thấy bản lĩnh khôi tồi, chỉ tiếc, ngươi quá tự đại, lại dám một mình xông vào Vân Sơn Tông ta, còn dám để ta thong dong bố trí trận pháp, chết đi!” Trong mắt lão giả lộ rõ sát ý, thất sát hợp nhất, tuyệt sát thành, dù là lão quái Nguyên Anh cũng nhất định phải chết. Sau đó, ông ta còn lấy ra một thanh đao.
“Đạo này tên là Cuồng Đao, chính là do chủ ta đích thân luyện chế, hao tổn toàn bộ lực lượng Vân Sơn Tông, luyện chế mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành, đao này xuất đao nhất định phải được uống máu, dùng đao này để tiễn ngươi lên đường!”
“Cuồng Đạo trảm!”
Lão giả không núp phía sau rồi xuất thủ như Lưu Chân, mà là trực tiếp ngự đao giết tới!
“Thất sát”
Từ Phương cười khinh thường, cái này mà cũng dám gọi là thất sát? Còn chẳng bằng một nửa uy lực của thất sát trận chân chính.
Từ thượng cổ chi pháp, hắn phát hiện rất nhiều thứ đã không trọn vẹn, thậm chí là thất truyền. Nếu như hắn muốn phá trận pháp này, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn sẽ không làm vậy.
“Ngươi có biết vì sao các ngươi lại chết không?” Từ Phương nói.
“Bởi vì, các ngươi nói quá nhiều!”
“Ta không thể bay, nhưng ta có thể nhảy!”
“Cái gọi là thất sát của các ngươi đó, đối với ta đúng là trò cười”
“Cái gọi là thất sát của các ngươi đó, đối với ta đúng là trò cười.
Từ Phương tung người nhảy lên mấy chục trượng.
“Mấy cái đạo pháp cỏn con của các ngươi thật khiến ta thất vọng”
“Cực Mệnh Kiếm!”
Từ Phương vung kiếm lên, mũi kiếm cực tụ hàn quang, chợt lướt qua một đạo.
“Cực Mệnh Kiếm, đạo pháp Hoàng cấp hạ phẩm? Không đúng, Cực Mệnh Kiếm không phải!” Lão giả biến sắc, trong lúc mơ hồ cảm thấy không ổn.
Trong nháy mắt, kiếm và thất sát nhất tuyệt sát va vào nhau, chữ Sát sát ý ngút trời liền kịch liệt run rẩy lên.
Két! Chữ Sát gần như trở thành thực chất bỗng nhiên nứt ra một cái khe.
Sau đó nó ầm vang nứt vỡ ra trông giống như mạng nhện.
Phanh! Trận pháp run rẩy, trận bàn đã không chịu nổi sức mạnh cỡ này, thất sát hợp nhất bị phá, càng bị phản phệ ngược lại mà sụp đổ hoàn toàn.
Sắc mặt Lão giả trắng bạch, đây không phải là người, người sao có thể làm đến loại trình độ này? Ông ta chém xuống đao mang, vậy mà chỉ mới tiếp xúc với dư lực từ Cực Mệnh Kiếm liền đã bị phá. Từ Phương mượn lực lượng từ vụ nổ tung người nhảy cao lên, phất nhẹ trường kiếm, lão tổ khai sơn Vân Sơn Tông cùng bảo đao trong tay hắn phảng phất như trang giấy, hóa thành mảnh vụn, tung bay ra xa. Ngay cả giằng co cũng không làm được.
Lão giả rơi xuống vực sâu, mặt trời chói chang trên không lại không có một tia ấm áp.
“Hắn muốn giết ta!”
“Trốn, nhất định phải trốn, hắn không thể bay, ta phải mau trốn!”
“Thù này chỉ có đợi chủ thượng trở về mới trả được, diệt Vân Sơn Tông ta, tuy là đại hận, nhưng lại không thể không nhẫn!”
Lão giả sáng tỏ mọi thứ chỉ trong nháy mắt, Từ Phương chỉ với hai thức kiếm đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mình.
Đặc biệt là chiêu kiếm thứ hai, Cực Mệnh Kiếm kia, chỉ là đạo pháp hoàng cấp thông thường, tụ lực tại mũi kiếm.
Nhưng mà, vào trong tay Từ Phương, thất sát hợp nhất tuyệt sát cũng không đỡ nổi. Đây chí ít phải là uy lực của kiếm pháp Địa cấp, đây còn là Cực Mệnh Kiếm mà ông ta biết sao?
Ông ta không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ tiếp.
Lão giả dứt khoát quay người. Ông ta là bán bộ Nguyên Anh nếu muốn chạy trốn, Từ Phương chắc chắn không đuổi kịp.
Từ Phương nhìn lão giả chạy thục mạng, bỗng nhiên cầm Bảo Mệnh Kiếm quăng về phía lão giả. Bảo Mệnh Kiếm vạch phá bầu trời, lưu lại mấy đạo kiếm ảnh.
Phanh! Nơi xa, lão giả bỗng nhiên lảo đảo một cái, trên người hiện lên một tầng thanh quang bao trùm lấy thân thể, ngay sau đó một bóng người chợt hiện lên.
“Thằng nhãi ranh, dám diệt Vân Sơn Tông ta!” Một người trung niên nhìn thấy cảnh tượng Vân Sơn Tông bị tàn phá, xác người nằm rải rác, trong mắt phun lửa.
“Úi mẹ, cái Vân Sơn Tông này mà thật sự có cao thủ Động Thiên cảnh?”
Từ Phương cảm thấy ngoài ý muốn, khó trách lão giả có thể ngăn một kiếm của hắn mà không chết, dù sao đây là một hư ảnh của cường giả Động Thiên cảnh, mà hắn lại cũng không xuất ra bao nhiêu sức.
“Hôm nay ngươi giết người hầu của ta, ngày sau ta nhất định đích thân giết cả nhà ngươi!”
Lão giả nghe vậy vui mừng kêu lên: “Ha ha ha, đáng thương Thiên Lam Tông ngươi ẩn nhẫn vô số năm, kết quả vẫn là công dã tràng, chỉ cần chủ thượng trở về, cho dù các ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng phải chết!”
Nhưng mà Từ Phương vẫn im im không lên tiếng!
Bảo Mệnh Kiếm thì vẫn còn đang bay lơ lửng.
Người trung niên kia lập tức cảm thấy không ổn, bỗng nhiên, trong mắt ông ta lóe lên vẻ chấn động. “Linh kiếm, đây là linh kiếm!”
Kiếm sinh linh thai, được gọi là linh kiếm, cực hạn của linh kiếm có thể sinh ra kiếm linh
Trong tay tiểu tử này lại có linh kiếm.
Ông ta còn chưa nói xong, Bảo Mệnh Kiếm đã tự động chém mạnh vào người trung niên.
Đùng đùng đùng.
Người trung niên tái xanh mặt, lão giả cũng bị dọa cho thất hồn bạt vía, vầng ánh sáng màu xanh trước mắt đã xuất hiện vô số vết rạn.
“Chạy mau” Người trung niên vội quát lên.
Nhưng mà đã không kịp. Răng rắc. Khối ngọc bội trên ngực lão giả lập tức nát bấy ra, vầng ánh sáng màu xanh và cả người trung niên đều biến mất.
Người trung niên kia chỉ là phong ấn một đạo hư ảnh của mình trong ngọc bội, vào thời điểm lão giả gặp phải nguy cơ sinh tử, có thể phát động ý niệm của ông ta lưu trong đó để ngăn địch.
Nhưng ông ta nào có thể ngờ nổi, một kẻ không biết phi hành, vậy mà lại nắm giữ một thanh linh kiếm.
Lão giả quay người muốn chạy, lại đã bị Bảo Mệnh Kiếm nhanh như chớp chém thành vụn.
Một viên Kim Đan ảm đạm đột nhiên bay ra, Bảo Mệnh Kiếm trực tiếp đâm vào Kim Đan, hấp thụ toàn bộ lực lượng Kim Đan vào trong thân kiếm.
“Chưởng môn chết rồi!”
“Lão tổ trấn phái cũng chết! Xong xong rồi, tổ sư khai sơn cũng không thấy trở về!”
“Xong, toàn bộ xong rồi, Vân Sơn Tông chúng ta bị một người diệt tông!” Đệ tử Vân Sơn Tông mắt thấy toàn bộ chiến cuộc, tất cả đều hoảng sợ hô lớn.
Nói thì chậm, trên thực tế thời gian giao thủ mới chỉ một khắc đồng hồ, chỉ một khắc đồng hồ, cả một tông môn bị diệt sạch.
Trúc Cơ kỳ chỉ còn sót lại một mình Trương Dã, nhưng Trương Dã là phản đồ.
Lúc này Trương Dã càng thêm khó mà áp chế rung động trong lòng, mặc dù hắn ta chờ mong Từ Phương có thể thắng, nhưng đó là ý nghĩ xuất phát từ việc muốn sống, nhưng Từ Phương vậy mà một người thiêu phá toàn bộ Vân Sơn Tông.
Hắn ta không muốn Vân Sơn Tông bị diệt!
Khắp núi khắp nơi, tất cả đều thấy thi thể, xung kích dư ba do trận chiến giữa các Kim Đan - Nguyên Anh cũng đã trực tiếp đánh chết vô số đệ tử Vân Sơn Tông.
Mùi máu tươi bay khắp nơi!
Đệ nhất tông môn ở Tề Châu, Vân Sơn Tông đã bị diệt!
Chương 5 Ta thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ
“Nhanh, nhanh đi giúp tiền bối!”
Ngoài cửa, một đám đệ tử Thiên Lam Tông nhanh chóng xông vào đại môn, kết quả cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ phải trợn tròn mắt.
Khắp nơi đều là thi thể đệ tử Vân Sơn Tông.
Lăng Thanh Thù cũng bị rung động đến ngây người.
“Vân Sơn Tông ta truyền mười tám đời, là chí tôn Tề Châu, tự cao tự đại cho rằng sẽ còn truyền tiếp nhiều đời, không ngờ hôm nay bị một người một kiếm dọn sạch Vân Sơn Tông, ha ha ha, chí tôn, nực cười biết bao, không đến Nguyên Anh, cuối cùng chỉ là thứ phế vật!”
Một đệ tử Vân Sơn Tông như khóc như cười, lảo đảo nghiêng ngã lưới ra ngoài.
“Ai, ai diệt Vân Sơn Tông?” Lăng Thanh Thù lập tức ngăn cản tên đệ tử kia, đến bây giờ nàng vẫn khó có thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Trong nội tâm nàng ẩn ẩn có một ý nghĩ, nhưng, điều này có thể sao?
Lúc này mới bao lâu?
Không đến một khắc đồng hồ nàng đã chạy đến đây, vậy mà Vân Sơn Tông đã bị diệt.
Vị lão tổ kia có mạnh tới mấy cũng không có khả năng mạnh đến như vậy chứ?
“Chết, chết hết rồi, ha ha ha!” Người đệ tử kia lảo đảo chạy ra ngoài cửa, cũng chẳng có ai ngăn hắn lại.
Bỗng nhiên, Lăng Thanh Thù co rụt mắt lại, nhìn thấy tông chủ Lưu Chân nay đã trở thành hai khúc đang nằm yên dưới đất!
Bên cạnh đang đứng một người. Người kia cũng đúng lúc quay đâu.
Lăng Thanh Thù nín thở là tiền bối không đúng là lão tổ!
Nàng nhớ tông chủ đời trước từng nói, Thiên Lam Tông có một vị lão tổ bế quan nhiều năm, không biết sống chết như thế nào!
Nàng cho là vị lão tổ không biết tên không biết họ kia chắc chắn sớm đã tọa hóa, ai ngờ được, hôm nay vậy mà xuất quan cứu vớt Thiên Lam Tông, còn là đúng trong lúc nước sôi lửa bỏng!
Đây quả thật là lão tổ đó sao! Lão tổ rốt cuộc thực lực như nào?
Trong nội tâm nàng thực sự có rất rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này nàng cũng không dám hỏi, nhìn gương mặt trẻ tuổi này, trong lòng bỗng nhiên có chút hàn ý.
May mà đây là lão tổ Thiên Lam Tông, nếu như là lão tổ Vân Sơn Tông, vậy kết cục của Vân Lam Tông sẽ là như thế nào?
“Ngươi đến rồi sao?” Từ Phương sớm đã cảm thấy sự tồn tại của Lăng Thanh Thù, cười nhạt nói.
Lăng Thanh Thù có hơi chần chờ, rồi khom người nói: “Đệ tử tới chậm, không ngờ mọi chuyện đã kết thúc, Vân Sơn Tông...
Từ Phương tất nhiên biết nghi vấn trong lòng nàng, liền cười nói: “Vân Sơn Tông là do ta diệt, quả nhiên, tông môn có thể xưng bá một châu đều có cường giả ẩn thân, một môn có hai Kim Đan, một vị đã là bán bộ Nguyên Anh, thiếu chút nữa thì để hắn chạy mất”
Lăng Thanh Thù mở to hai mắt, hai Kim Đan? Vân Sơn Tông thế mà thật sự còn ẩn tàng một vị cao thủ Kim Đan! Lại còn là bán bộ Nguyên Anh!
Nàng bỗng nhiên thở dài ra một hơi, kể từ khi nàng tiếp nhận vị trí tông chủ, mỗi một ngày đều chỉ có thể lo lắng hãi hùng, Vân Sơn Tông ngấp nghé Vân Lam Tông đã trăm năm. Bây giờ, nguy cơ này rốt cục được gỡ bỏ.
“Có điều, tổ sư khai sơn Vân Sơn Tông vẫn còn tại thế, lại có tu vi Động Thiên cảnh, trên đời này quả nhiên không thiếu hạng người ngọa hổ tàng long”
Lăng Thanh Thù vừa trầm tĩnh lại, nghe được lời này cả người lại dựng hết lông tơ lên.
Động Thiên cảnh!
Toàn bộ Tề Châu, trên mặt nổi ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng không có, chớ đừng nói gì Động Thiên cảnh!
“Làm sao bây giờ? Cường giả Động Thiên cảnh, Thiên Lam Tông chắc chắn không thể đối địch, chẳng lẽ, Thiên Lam Tông ta thật sự phải dời tông sao?” Lăng Thanh Thù lập tức quay người suy xét đối sách, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ u sầu.
Một mực thủ vững tông môn, vì sao, là vì đây là tông môn truyền thừa vạn năm.
Nhưng mà, trải qua lần suýt chút diệt môn hôm nay, còn biết rõ kẻ địch lại là một vị cường giả Động Thiên cảnh. Vậy thì người sống hà tất phải trông coi tử địa?
“Dời tông? Ngươi nghĩ nhiều rồi!” Từ Phương lắc đầu nói: “Động Thiên cảnh tuy mạnh, nhưng còn không đến mức khiến chúng ta lâm vào tình cảnh phải dời tông, mặc dù ta giết hắn cũng có hơi trắc trở, nhưng muốn xông vào Thiên Lam Tông ta cũng là si tâm vọng tưởng thôi.
“Ngươi có biết vì sao người đời tham muốn Thiên Lam Tông ta không? Nhà mình có bảo địa mà không biết dùng!”
“Giết. . . giết Động Thiên cảnh?” Lăng Thanh Thù nuốt một ngụm nước miếng, cường giả Động Thiên cảnh, bên mình có thể giết sao?
Trong thế giới của nàng, Động Thiên cảnh chỉ thuộc về truyền thuyết, tựa như vị thần, thậm chí là cường giả tiếp cận tiên đạo.
Còn nữa, Thiên Lam Tông chúng ta lại là một khối bảo địa? Vì sao từ trước đến giờ ta không phát hiện chút nào?
Từ Phương thấy Lăng Thanh Thù như vậy thì cũng không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: “Gọi các đệ tử lên đây dọn dẹp đi, chớ có lãng phí, hôm nay Thiên Lam Tông mất mặt quá.
Lăng Thanh Thù gật đầu, lập tức phân phó các đệ tử đi dời hết Vân Sơn Tông.
Đệ tử Thiên Lam Tông ai nấy đều cực kỳ hưng phấn, Vân Sơn Tông thật sự bị diệt rồi.
Quả nhiên, Thiên Lam Tông chúng ta chính là đại phái thượng cổ, lão tổ còn là chiêu bài cuối cùng của chúng ta, lão tổ ra tay, trong nháy mắt diệt đệ nhất tông môn Tề Châu!
“Lão tổ, ngài rốt cuộc ở cảnh giới nào vậy?”
Chần chờ rất lâu, Lăng Thanh Thù rốt cục vẫn tò mò hỏi ra, vị lão tổ này, vì sao một mực phải dùng khí tức tu vi Luyện Khí kỳ.
“Mặc dù luận bối phận, ngươi gọi ta là lão tổ cũng đúng, nhưng xưng hô thế này thì về sau thôi đi, ngươi cứ gọi ta là Từ Phương là được, còn tu vi của ta, Luyện Khí kỳ!” Từ Phương nói xong, tùy ý đi dạo Vân Sơn Tông, tìm một chút tư liệu mình cần.
Vân Sơn Tông là đệ nhất Tề Châu, tất nhiên có chứa nhiều tin tức mà không ít người bình thường không biết được, đây cũng chính là điều trước mắt hắn cần có.
Tỷ như, đại phái đệ nhất thiên hạ Thiên Lam Tông khi xưa rốt cuộc tại sao lại sa sút?
Còn đan dược công pháp các loại tạp nham không trọn vẹn như bây giờ thì Từ Phương chẳng thèm ngó tới. Nói Cực Mệnh Kiếm đi, bây giờ trong mắt người đời đây lại chỉ là kiếm pháp hoàng cấp phổ thông, lạimkhông ai biết rằng mấy vạn năm trước Cực Mệnh Kiếm cũng cực kỳ nổi danh trong hàng ngũ kiếm pháp Địa cấp.
Sau khi xong chuyện, hắn để Lăng Thanh Thù tự về Vân Sơn Tông, bản thân hắn thì hạ sơn.
Thế giới bây giờ đã khác nhiều so với trước khi hắn bế quan, không chỉ xem sách vở, mà cũng phải đích thân trải nghiệm mới được.
“Từ...Từ Lão Tổ..” Lăng Thanh Thù cuối cùng vẫn không dám trực tiếp gọi ra tên Từ Phương, vị lão tổ này quá thần bí, ngay cả tu vi cũng ẩn núp được sâu như vậy, nhưng lại không chút e sợ cường giả Động Thiên cảnh, chắc ít nhất cũng phải là tu vi Động Thiên cảnh.
Từ Phương mặc kệ, lúc đi trên đường còn có mấy đệ tử Vân Sơn Tông đang trên đường đào vong, nhìn thấy Từ Phương, ai cũng giống như thấy quỷ, nhanh chân chạy trốn. Hắn không ra tay ngăn cản, những thứ quân lính tản mạn, kiểu này không đáng để hắn ra tay.
Nhưng chính là bởi vì những người này, tin tức một người diệt một tông đã truyền khắp với tốc độ kinh người. Khiến cho toàn bộ Tề Châu long trời lở đất, đại phái đệ nhất cứ như vậy bị diệt.
“Cái gì, Vân Sơn Tông bị diệt? Ngươi nói đùa với ta sao, ngươi câm miệng cho ta, cẩn thận để người của Vân Sơn Tông biết được, chúng ta chết hết đấy.
“Ngươi, ngươi chính là đệ tử Vân Sơn Tông? Vân Sơn Tông thật sự bị diệt? Hay là Thiên Lam Tông diệt môn? Trời ơi, bá chủ Tề Châu đổi họ rồi!”
“Nhanh nhanh nhanh, trên đường xuống núi Vân Sơn Tông còn có đệ tử Thiên Lam Tông đang chuyên chở đồ, nhanh đi xem đi, chuyện là thật!”
Chẳng có chút dấu hiệu nào đã bị diệt, hơn nữa, nghe nói là Thiên Lam Tông bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy xuất hiện một vị cường giả tuyệt thế. Hai đại cao thủ Kim Đan của Vân Sơn Tông, một vị thậm chí là bán bộ Nguyên Anh đều chết thảm tại chỗ, toàn bộ quá trình không tới một khắc đồng hồ.
Tề Châu không người nào không khiếp sợ, thành nội Tề Châu đông đảo người tu luyện, thậm chí là người bình thường cũng bắt đầu hiếu kỳ đi đến Vân Sơn Tông, muốn nhìn xem Thiên Lam Tông làm thế nào mà diệt được há chủ Tề Châu
Dọc đường đi, Từ Phương gặp rất nhiều người đi đường có chung mục đích, sau khi tiến vào thành nội Tề Châu, đối với chuyện này coi như không nghe, nhưng chấn kinh trong nội tâm lại càng ngày càng nặng. Mới chỉ vạn năm, thế giới này làm sao lại biến động lớn như thế?
“Năm đó, Hư Linh Thảo người người coi là bảo vật, bây giờ sao lại đi đâu cũng gặp vậy? Thậm chí công pháp truyền thừa, năm đó rất ít có thể thấy, bây giờ cũng nhan nhản, nếu như lúc ta phá quan, thấy không phải Thiên Lam Tông, ta sợ sẽ tưởng mình vừa đến một thế giới khác mất.
4
Phía sau núi Thiên Lam Tông.
Ở một nơi khí ho cò gáy cây cối um tùm, bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa đá rung động kịch liệt, bụi bay mịt mù, cánh cửa dần dần mở ra.
Một lão giả từ bên trong bước ra.
Bước chân đầu tiên, tinh thần vừa động, lão giả không còn vẻ ngoài già nua xấu xí!
Bước chân thứ hai, hắn đã biến thành một người đàn ông trung niên!
Bước thứ ba hạ xuống, lúc này, hắn đã có dáng vẻ của một thanh niên tầm hai mươi tuổi.
Lại một vạn năm! Hazz, ta vẫn chưa đột phá Trúc Cơ!
Hắn tên là Từ Phương, đã tu luyện mười vạn năm.
Mười vạn năm trước, hắn là đệ tử khai sơn của Thiên Lam Tông. Lúc sư phụ của hắn phi thăng, hắn ở luyện khí kì.
Chín vạn năm trước, sư chất của hắn phi thăng, hắn đang ở luyện khí kì.
Năm vạn năm trước, con chó già giữ cửa của Thiên Lam tông phi thăng, hắn vẫn còn ở luyện khí kì.
Ba vạn năm trước, cây cổ thụ dưới chân núi độ kiếp thành yêu bất thành, hồn bay phách tán, hắn vẫn ở luyện khí kì.
Một vạn năm trước, đệ tử đời thứ 99872 của Thiên Lam tông Trương Vô Cực phi thăng, Từ Phương vẫn bất biến giữa dòng đời vạn biến ở luyện khí kì.
Hắn không phục, hắn tức mình, hắn bế quan một vạn năm, cuối cùng, vẫn không đột phá thành công.
Trúc Cơ Đan hắn ăn còn nhiều hơn người ta ăn cơm.
Lúc sư phụ thu nhận hắn, nói hắn thiên phú dị bẩm, nhưng lúc ông phi thăng chả dám to mồm căn dặn gì thêm nữa..
Ưu điểm của Từ Phương là, hắn vĩnh viễn sẽ không già, và luôn luôn ở cảnh giới luyện khí kỳ.
Người khác luyện khí chín tầng, hoặc người có thiên phú mạnh lắm cũng chỉ dừng lại ở mười tầng viên mãn, sau đó có thể đột phá lên trúc cơ, sau đó hóa hình kim đan, nguyên anh khai khiếu, diễn hóa động thiên, đúc thành nguyên thần, thần anh hợp đạo, sau đó độ kiếp đại thừa rồi phi thăng!
Mà hắn, là luyện khí 9999 tầng!
Mười vạn năm trôi qua, môn phái cũng suy yếu!
Từ Phương thở dài một hơi, năm xưa Thiên Lam Tông là thế lực đệ nhất của Tam Thiên Đạo Châu, hôm nay, nhìn hậu sơn hoang vắng, xa xa nơi đã từng là đại điện cũng rách nát, chỉ còn lại chủ điện là còn mơ hồ có thể nhìn ra bộ dạng năm đó.
Hả?
Từ Phương bỗng nhiên nhướng mày, ánh mắt trở nên đằng đằng sát khí.
Đã từng là động phúc địa thiên, linh khí chuyển hóa, mà bây giờ lại trở thành một môn phái xuống dốc đến mức người người bắt nạt.
Các đời đệ tử không có hiền tài, dẫn đến môn phái xa sút không có gì đáng trách.
Nhưng có người lại muốn diệt Thiên Lam tông!
Từ Phương hắn, sao có thể cho phép!
……
Bùm!
Một đệ tử Thiên Lam Tông từ ngoài cửa điện bay ngược vào bên trong, ngã trên mặt đất hộc máu không ngừng.
"Lăng Thanh Thù, ta đã sớm nói, chỉ cần ngươi gả cho bản thiếu tông chủ, đem Thiên Lam tông cút ra khỏi đây, bản thiếu chủ có thể bảo vệ ngươi và Thiên Lam tông chu toàn, về sau ta thành tông chủ của Vân Sơn tông thì ngươi chín là phu nhân tông chủ rồi!”
“Bản thiếu gia cho ngươi một cơ hội cuối cùng! Nếu không, ta sẽ diệt tông môn của ngươi, lúc đó đừng trách bản thiếu vô tình!” Lúc này một nam tử nhàn nhã lững thững đi đến, mà theo sau hắn có mấy chục vị có khí tức cường giả nói.
Đại môn phái của Tề Châu, Vân Sơn tông, có cường giả Kim Đan tọa trấn!
Còn Thiên Lam Lông, tông chủ đời trước lúc còn sống có tu vi Kim Đan, cho nên cái đám rắn rếch kia không dám lộn xộn, nhưng từ khi tông chủ tọa hóa, Vân Sơn Tông đã bắt đầu rục rịch.
Hôm nay, cái đám Vân Sơn tông này hoàn toàn lật mặt !
Trong đại điện có hơn mười đệ tử cốt cán của Thiên Lam Tông mình đầy thương tích, phía trên cùng là một nữ tử có vẻ đẹp thanh tú, ánh mắt sắc bén lại mang theo tuyệt vọng, nữ tử đó chính là tông chủ hiện tại của Thiên Lam Tông - Lăng Thanh Thù!
Người mạnh nhất Thiên Lam tông chính là nàng, nhưng nàng cũng chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ, ngoài ra còn có hai trưởng lão Trúc Cơ sơ kỳ.
Còn Vân Sơn tông, có cường giả kim đan và mấy chục vị ở cảnh giới Trúc Cơ!
Yếu nhất, cũng không kém Lăng Thanh Thù nhiều lắm.
“Thiên Lam Tông ta thà chết vinh còn hơn sống nhục! Lưu Vân Thanh, ngươi muốn giết thì giết đi, muốn ta thành phu nhân của ngươi, nằm mơ!" Ánh mắt Lăng Thanh Thù quyết tuyệt, gắng gượng đứng dậy!
Bộc phát toàn bộ thực lực của Trúc Cơ trung kỳ, một tiếng “bang” vang lên, thanh kiếm sáng chói được rút ra!
Lưu Vân Thanh liếm liếm môi, ánh mắt dâm tà quét ở trên người Lăng Thanh Thù, cười ha ha nói: "Ta muốn Lăng Thanh Thù sống!
Trong chốc lát, đằng sau hắn có hai người khí tức khủng bố, cường giả Trúc Cơ viên mãn lao lên phía trước!
Ba người trong nháy mắt giao thủ với nhau.
Lăng Thanh Thù vốn thấp hơn một cái cảnh giới, đối phó với một người đã là miễn cưỡng huống gì là hai người, hai người đó người nào người nấy căn bản muốn tốc chiến tốc thắng cho nên không có ý lưu thủ.
Thiếu tông chủ chỉ muốn người sống!
Thân hình ba người lẫn vào nhau, Lăng Thanh Thù phun ra một ngụm máu, trong mắt vô cùng bi phẫn, trường kiếm trong tay trực tiếp bị gãy làm đôi.
Bất lực, tuyệt vọng! Nàng không nhìn thấy chút hy vọng lật ngược tình thế nào!
Bỗng nhiên, trong ánh mắt nàng hiện lên một tia kiên định.
Cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay Lưu Vân Thanh.
Lăng Thanh Thù trực tiếp xoay kiếm, đưa lên cổ mình.
“Hà tất phải làm như thế?” Haizz!
Một tiếng thở dài vang lên bên cạnh Lăng Thanh Thù.
Thanh Kiếm ở trong tay nàng dừng ngay trước cổ, không cách nào nhúc nhích!
Lăng Thanh Thù hoảng sợ, là ai? Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người trẻ tuổi, đứng ở trước mặt của nàng, nhưng ánh mắt của hắn lại mang theo tang thương vô tận.
Hắn hai ngón tay, kẹp lấy thanh kiếm của nàng.
Người tới, chính là Từ Phương.
“Nói đi, các ngươi muốn chết như thế nào?”
Từ Phương buông Lăng Thanh Thù ra, chậm rãi đi tới trước mặt đám người kia.
Lưu Vân Thanh nhìn chằm chằm Từ Phương, bỗng nhiên nhoẵn miệng cười, nói: "Lại một tên nữa tới chịu chết, còn tưởng là cao thủ gì, hóa ra chỉ là một tên quét rác của Thiên Lam Tông, không nghĩ tới một tên luyện khí kỳ cũng dám đi ra làm càn.”
Từ Phương gật gật đầu, nói: "Nếu các ngươi đã không có ý kiến gì, vậy ta sẽ tiễn các người đi!"
Thân hình hắn di chuyển, mục tiêu rõ ràng là hai người vừa nãy ra tay với Lăng Thanh Thù.
“Quả nhiên, người muốn chết, ai cũng không ngăn được.”
“Ngươi đừng động thủ, lão tử dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn!” Hai người kia nhe răng cười, trong nháy mắt một người trong đó đã “ầm ầm” đánh ra một quyền về phía trước.
Hắn ta muốn dùng một quyền đem người thanh niên này đập nát bấy, để cho kẻ này trước khi chết biết răngv chênh lệch giữa luyện khí và trúc cơ là như thế nào.
Trong chớp mắt, hắn đã đến trước mặt Từ Phương.
Lăng Thanh Thù nhịn không được mà kinh hô thành tiếng, còn tưởng rằng là đấng cứu thế đến cứu mạng bọn họ, chẳng lẽ cứ như vậy đến chịu chết sao? Người thanh niên vô danh này là muốn tuẫn táng cùng tông môn sao?
Nhưng mà Từ Phương vẫn luôn nhàn nhạt không thể hiệ ra chút biểu cảm nào, nhẹ nhàng nâng tay lên, vỗ về phía người nọ.
Sắc mặt người nọ biến đổi, một cỗ lực lớn nương theo cánh tay hắn vọt về phía trước.
Thân thể của người nọ phát ra tiếng bạo nát, toàn bộ xương cốt vỡ vụn, sự việc xảy ra quá bất ngờ ngay đến há miệng cũng không có cơ hội, chỉ thấy thất khiếu không ngừng chảy máu.
Nhưng trên thực tế, toàn thân trên dưới người đàn ông không có chút nội thương nào, lấy tu vi của người đàn ông mà nói, một tên luyện khí kỳ nho nhỏ sao có thể làm gì được hắn.
“Người thứ nhất!" Từ Phương thản nhiên mở miệng.
“Hắn không phải luyện khí kỳ!" Đồng tử của một người khác co rụt lại, lớn tiếng quát.
“Hắn là Kim Đan, tuyệt đối là Kim Đan kỳ mới có thể một chiêu nhẹ nhàng đánh tan Liễu Tam như thế!”
“Rút lui, mau rút lui! Kim Đan, không thể địch!”
Hắn ta hoảng sợ, ngay cả Lưu Vân Thanh cũng chấn kinh, điên cuồng rút lui, từ khi nào mà Thiên Lam Tông có cường giả Kim Đan kỳ?
Vấn đề là gần trăm năm nay, trong Thiên Lam Tông, ngoại trừ tông chủ tiền nhiệm ra, căn bản không có ai đạt tới cảnh giới này!
Khóe miệng Từ Phương mang theo nụ cười, hướng về đám người đang bỏ chạy nói: “Ta nói rồi, ta chỉ là Luyện Khí kỳ!”
Chương 2 Con trai ngươi bị ta giết rồi!
Từ Phương nhìn những người đó hoảng loạn chạy trốn, lại không vội đuổi theo.
Nhìn hành động của hắn giống như không sợ đuổi không kịp.
“Tiền bối, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ chạy thoát, nếu không để tông chủ Vân Sơn tông - Lưu Chân biết được, sẽ là đại nạn của Thiên Lam tông ta.” Lăng Thanh Thù thấy vậy thì khẩn trương, lớn tiếng hô lên.
Lưu Chân chính là cường giả Kim Đan lâu năm, thời gian tu luyện của ông ta còn lâu hơn tông chủ đời trước của Thiên Lam Tông, trước khi tọa hóa, tông chủ đời trước từng có giao thủ với ông ta, sau trận chiến đó thì tông chủ bị thương nghiêm trọng.
Lưu Chân, chính là cường giả đỉnh phong trong hàng ngũ Kim Đan.
Từ Phương nhẹ gật đầu, thản nhiên cười nói: "Bọn họ chạy không thoát, Lưu Chân cũng không ngoại lệ!"
Hắn chỉ vừa nhấc chân, hạ xuống, trong nháy mắt đã xuất hiện ở phía sau Lưu Vân Thanh.
Lưu Vân Thanh sởn gai ốc, lập tức nhận ra sau lưng có một luồng khí tức khủng bố áp sát.
"Tiền bối, một cường giả Kim Đan ngụy trang thành Luyện Khí kỳ thì có gì vui? Ngươi có dám đánh một trận với phụ thân ta không?" Lưu Vân Thanh hét lớn.
“Yên tâm, ta sẽ đi tìm phụ thân ngươi!”
“Tất nhiên là sau khi ngươi chết!”
Từ Phương lười nhát không thèm quan tâm, nhẹ nhàng từ đỉnh đầu vỗ xuống một cái.
Két.
Xương trên đỉnh đầu và xương cổ trong lập tức nát bấy, ngũ tạng cũng nổ tung lên.
Ngay khoảnh khắc Từ Phương vỗ xuống một chưởng, Lưu Vân Thanh đã chết, nhưng dù vậy thân thể của hắn ta vẫn còn loạng choạng thêm ba, bốn bước về phía trước rồi mới ngã xuống, sau đó miệng mở to, máu hòa với ngũ tạng phun mạnh ra ngoài.
Đám người Vân Sơn tông toàn thân phát lạnh, người này, quá kinh khủng, lại còn dám ra tay giết thiếu tông chủ Vân Sơn Tông mà không chút do dự nào.
Một số người vô cùng bi phẫn, ngươi là cường giả Kim Đan kỳ còn nói không phải? Muốn giết thì giết, còn muốn giả bộ yếu hơn chúng ta!
Mỗi một bước chân của Từ Phương hạ xuống tất nhiên sẽ có một người chết đi, giống như tử thần nâng bút gạch sổ, đi theo sau lưng đòi mạng người khác.
“Ta ban cho ngươi cái chết mà ngươi chờ đợi!”
“Ta cho phép người được cầu xin tha thứ trước khi chết!”
“Ta ban cho ngươi, cái chết không đau đớn!”
……
"Không, đừng giết ta, van xin tiền bối thả ta ra, giới tu hành quá nguy hiểm, ta nguyện ý tự phế tu vi về nhà làm ruộng, cầu xin tiền bối tha mạng cho ta đi!"
Chỉ sau một lúc tất cả mọi người đã chết, chỉ duy có một mình hắn ta. Hắn ta nằm sấp trên mặt đất, điên cuồng dập đầu với Từ Phương.
“Ngươi tên là gì?" Từ Phương hỏi.
“Tiểu nhân tên là Trương Dã, không biết tiền bối có gì phân phó, tiểu nhân nguyện xông pha khói lửa cũng không chối từ!”
Người tự xưng Trương Dã trong lòng mừng rỡ, Từ Phương giết người chưa từng nói nhảm, cứ thế đi qua nhẹ nhàng vỗ cho phát chết luôn..Vậy mà lại nói chuyện với mình, điều này nói rõ hắn ta có cơ hội sống tiếp, hắn ta không nhất định phải chết!
“Được, Trương Dã, ngươi dẫn ta đi Vân Sơn tông!” Từ Phương thản nhiên nói.
“A?" Trương Dã lập tức trợn tròn hai mắt, Từ Phương muốn hắn ta dẫn đường.
“Tiểu nhân cả gan xin hỏi, tiền bối, chẳng lẽ người muốn đánh với tông chủ của chúng ta sao? Không, không thể nào, tông chủ đã là Kim Đan hậu kỳ, Vân Sơn Tông còn có đại trận hộ sơn, một mình tiền bối tới đó chắc chắn sẽ thua!” Trương Dã lắp ba lắp bắp nói, hắn ta ước gì Từ Phương tự đến chịu chết, nhưng người dẫn đường sao lại là hắn.
“Ngươi không cần quản nhiều, dẫn đường là được!” Từ Phương liếc mắt nhìn Trương Dã, Trương Dã trong nháy mắt cảm nhận được hàn ý chết chóc đang tới gần, cũng không dám nhiều lời nữa, vội vàng vừa lăn vừa bò đi về phía trước dẫn đường.
Dưới đáy lòng Trương Dã lặng lẽ hy vọng Từ Phương có thể đánh bại tông chủ, hắn mới có cơ hội sống sót.
……
“Tông chủ, vị tiền bối kia bảo tên Trương Dã dẫn đường đến Vân Sơn tông rồi! "Một đệ tử Thiên Lam tông nhanh chóng nói cho Lăng Thanh Thù.
Lăng Thanh Thù nghe vậy thì sắc mặt kinh hãi, vị tiền bối này là muốn làm gì, chẳng lẽ muốn một mình tiêu diệt cả một tông môn sao?
Vân Sơn tông là đệ nhất tông môn ở Tề Châu, không chỉ có tông chủ Lưu Chân là Kim Đan hậu kỳ, mà không ai biết Vân Sơn tông có còn cái Kim Đan thứ hai hay không, lỡ như còn ẩn dấu một cái Kim Đan còn mạnh hơn Lưu Chân thì sao.
“Nhanh, mau đi gọi tiền bối về! "Lăng Thanh Thù vội vàng nói với đệ tử.
“Đuổi không kịp, tốc độ của tiền bối quá nhanh! "Đệ tử đầu đầy mồ hôi nói.
“Vị tiền bối này rốt cuộc là ai, vì sao phải giúp Thiên Lam Tông chúng ta? Ngài ấy hình như là từ hậu sơn đi tới!"
Lăng Thanh Xu phảng phất là nghĩ tới điều gì, rồi nàng biến sắc, vội vàng triệu tập đệ tử: "Tất cả đệ tử nghe lệnh, ngoại trừ đệ tử thủ hộ tông môn, còn những người khác, đều theo ta đi Vân Sơn tông!"
……
Lúc này Từ Phương đã mang theo Trương Dã, đứng ở dưới một ngọn núi cao.
Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất Tề Châu, đồng thời cũng là ngọn núi có linh khí thịnh nhất.
Đi thẳng lên vô vàn bậc thang cao vút, một tòa sơn môn nguy nga từ trong mây mù lộ ra.
Vân Sơn tông!
“Trương trưởng lão trở về nhanh như vậy, xem ra thu phục Thiên Lam Tông căn bản không cần tốn nhiều sức ha!” Trương Dã là trúc cơ hậu kỳ, địa vị ở trong tông cũng cao quý, đệ tử thủ vệ thấy Trương Dã vội vàng cười hì hì xu nịnh nói.
“Thu phục Thiên Lam Tông? Một tông môn sâu bọ mà cũng dám tự mãn,sao biết được uy nghiêm của Thiên Lam Tông ta?”
“Trưởng lão, vị này là?”
“Là người tiễn các ngươi lên đường!” Cả người Từ Phương phóng ra một cỗ khí thế Luyện Khí kỳ khác với người khác, dứt khoát tát một cái, hai thủ vệ canh cửa chết ngay tại chỗ.
“Nghe nói, tông chủ Vân Sơn tông tên là Lưu Chân?
Phich một tiếng,Từ Phương vỗ tan cánh cửa lớn, đồng thời, giọng hắn tựa như sấm rền, trong nháy mắt truyền khắp Vân Sơn tông.
“Ai, là ai dám dương oai ở Vân Sơn Tông ta?”
“Lại có người khiêu khích Vân Sơn Tông, chán sống rồi sao?”
"Mẹ kiếp, tới cửa khiêu khích cũng chỉ là một tên Luyện Khí kỳ, đúng là muốn chết, có điều tên này có vẻ cũng có chút bản lĩnh, khí thế phách lối hơn Luyện Khí kỳ bình thường nhiều.”
Đệ tử Vân Sơn tông đều bị kinh động, rất nhanh đã có người phát hiện sự tồn tại của Trương Dã và Từ Phương.
“Tự tìm đường chết, dám phá hỏng sơn môn ta! Chết đi!”
Trong đám người, bỗng nhiên có một gã đệ tử chạy như bay ra, rút kiếm quát lớn: “Giết!
Dứt lời, đệ tử này liền xông đến trước mặt Từ Phương, nhưng mà Từ Phương cũng không nhìn hắn một cái, chỉ vươn ra hai đầu ngón tay, trực tiếp kẹp lấy trường kiếm.
Phanh! Trường kiếm gãy làm đôi!
“Ngươi đã không ra, vậy ta chỉ đành giết sạch người Vân Sơn tông, sau đó lại đến tìm ngươi!”
Từ Phương hừ lạnh một tiếng, rồi vung tay đẩy một cái, đệ tử kia kinh hãi, cũng là Luyện Khí kỳ sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Đệ tử kia bị đánh bay lên trên không, phun máu phè phè, cuối cùng bay ngược vào trong đám người phía sau.
Sau đó ở trong đám người, đệ tử kia trực tiếp nổ tung, tạo thành một luồng xung kích vô cùng đáng sợ. Đệ tử Vân Sơn Tông vây quanh Tử Phương lập tức ngã xuống từng mảnh.
Tất cả mọi người khó có thể tin, đây là Luyện Khí kỳ sao?
"Không, hắn đang ngụy trang thành Luyện Khí kỳ, thật sự hắn là Kim Đan kỳ, Trương Dã cũng đã phản bội tông môn, tông chủ, mau ra đây cứu chúng ta!"
Có một đệ tử trọng thuơng còn chưa chết, trong lòng bi phẫn hô lớn.
“Ngươi, là người của Thiên Lam Tông? Quả nhiên, tông môn thượng cổ trong truyền thuyết, làm sao không có chút nội tình cơ chứ!” Một người đàn ông trung niên, chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo ý cười, đối với sự cường đại của Từ Phương căn bản không để ở trong mắt.
“Con trai ngươi bị ta giết rồi!”
Chương 3 Một kiếm trảm Kim Đan
Bước chân Lưu Chân dừng lại, trong thoáng chốc một cỗ sát khí phóng lên trời.
“Được, được lắm! Con trai ta thật đáng thương, vì tông môn mà chết, chết có ý nghĩa lắm! Vi phụ nhất định sẽ lấy đầu tên này để thờ cho con!”
“Mặc kệ ngươi ngụy trang như thế nào, chết đi cho ta!” Lưu Chân nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bay lên trời, một chưởng vỗ xuống, từ trên không đã huyễn hóa ra một cự thủ bao trùm xuống mặt đất.
Đối với Kim Đan kỳ, bay mây cưỡi gió là chuyện bình thường.
Ánh mắt Từ Phương lạnh lùng, một tay chống đỡ bầu trời, đại thủ hư ảo lập tức bị hắn dùng một quyền đánh vỡ.
“Ngươi không xuống thì ta diệt sạch tông môn ngươi!”
Từ Phương nhảy lên, trực tiếp giết vào trong đám đệ tử Vân Sơn Tông, trông như một con báo săn mồi, tốc độ như sấm sét.
Từ Phương bởi vì chỉ là Luyện Khí kỳ, rất hiển nhiên là không thể ngự không, chỉ có thể tự lấy sức cơ thể bay trên không trong vài giây ngắn ngủi.
Nhưng nếu ngươi không xuống đánh một trận đàng hoàng, ta sẽ giết cả nhà ngươi! Xem ngươi có dám bay tiếp không.
Lưu Chân giận dữ hét: “Thằng nhãi ranh, ngươi dám!”
Ông ta buộc phải lao xuống. Đồng thời trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên vì Từ Phương vậy mà thật sự không thể ngự không phi hành.
Người này, chẳng lẽ thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ? Hoặc cùng lắm là Trúc Cơ kỳ?
Nhưng vì sao các đệ tử Vân Sơn Tông bất kể là Luyện Khí kỳ hoặc là Trúc Cơ đỉnh phong đều không phải đối thủ của hắn!
Đến cả chính mình cũng không thể xuất thủ thanh thoát được như thế!
Kẻ này nhất định phải giết!
Cảm thấy Lưu Chân từ phía trên đánh tới, Từ Phương cười lạnh, một chưởng vỗ bay một tên đệ tử Vân Sơn Tông, đồng thời xê dịch bước chân, xoay người tay biến thành trảo, ầm vang va chạm với thủ chưởng của Lưu Chân.
Cự trảo của Từ Phương đối kháng với thủ chưởng của Lưu Chân, một cỗ lực lượng ầm vang bộc phát, răng rắc!
Lưu Chân biến sắc, ông ta cảm nhận được vĩ lực từ cự trảo của đối phương truyền tới, vậy mà ông ta lại không cách nào phản kháng, vĩ lực vọt thẳng vào phía trước phá tan linh khí trong cơ thể, sau phút chốc tiến quân thần tốc, răng rắc một tiếng, tay ông ta đã đứt gãy.
“Làm sao có thể?”
“Ngươi rốt cuộc ở cảnh giới nào?”
Lúc này Lưu Chân thật sự sợ rồi, một người không thể ngự không, sao lại có được thực lực cường đại như vậy.
Từ Phương không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, Lưu Chân liền phun máu bay ngược ra xa.
“Ta đánh không lại hắn!” Lưu Chân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, khó tin thầm nghĩ.
“Chưởng môn đời thứ 18 Vân Sơn Tông, thỉnh lão tổ xuất quan!”
Bỗng nhiên, Lưu Chân phát hét lớn một tiếng, cả Vân Sơn tông đều chấn động.
“Lại còn có Kim Đan khác à, khó trách ngươi lại có lòng tin diệt Thiên Lam Tông ta như thế!” Từ Phương nhếch khóe miệng cười khẩy.
Lập tức hắn quay đầu, trên đại điện Vân Sơn Tông xuất hiện một lão nhân. Lão nhân kia bước một bước, vậy mà trực tiếp xuất hiện ở chỗ Từ Phương và Lưu Chân giao chiến.
“Nguyên Anh? Không đúng, là bán bộ Nguyên Anh!” Từ Phương nghiêm túc hẳn lên.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan tu thân, Nguyên Anh chính là tu sửa đại đạo, còn bán bộ Nguyên Anh đại biểu cho việc ông ta đã chạm tới đại đạo, có thể câu thông với thiên địa ở một mức độ nào đó.
Còn Từ Phương hắn, mặc dù chỉ là Luyện Khí kỳ, nhưng trên phương diện lĩnh ngộ đại đạo lại vượt trên người bình thường quá nhiều. Bởi vì hắn đã sống mười vạn năm, thật sự là sống quá lâu, hắn có thể dễ dàng nhìn ra đối phương là bán bộ Nguyên Anh.
Lão giả cười nói: “Tiểu hữu rốt cuộc đang ở cảnh giới nào?”
“Luyện Khí kỳ!” Từ Phương thản nhiên nói.
Lão giả không thể phủ nhận, cười nói: “Núi này đã từng là một nơi hoang vu, không người hỏi thăm, có một thiên tài tuyệt diễm chấn động Tề Châu, ngao du khắp tứ phương, cuối cùng tu thành Nguyên Anh kỳ, lập chí làm đại tông thiên hạ, chọn núi này làm nơi khai sơn, đặt tên là Vân Sơn Tông!”
“Hắn có mang theo một lão bộc, cũng dạy lão bộc đó tu luyện, về sau hắn muốn tìm ra đại đạo chân chính, nên đã để lại lão bộc thủ hộ tông môn, bản thân thì một đi không trở lại, đã được năm trăm năm rồi”
Từ Phương gật đầu nói: “Cho nên ngươi chính là người lão bộc kia, hoặc rõ hơn là ngươi muốn nói cho ta biết, sau lưng sơn môn này có thể có một vị cao thủ Nguyên Anh, thậm chí là Động Thiên cảnh?”
“Tiểu hữu, đến đây dừng tay được rồi chứ? Thiên Lam Tông ngươi xuống dốc, thế giới này lại mạnh được yếu thua, nhưng ngươi lại giết tới sơn môn ta, Vân Sơn Tông ta cũng không phải là không thể phản kích, nhưng ta chỉ muốn dừng lại ở đây thôi, những tổn thất do đám người này gây ra Vân Sơn Tông có thể bồi thường, ý tiểu hữu thấy như thế nào?”
“Lão tổ, không thể!” Lưu Chân kêu lớn.
“Ngậm miệng, Vân Sơn Tông từ lúc nào trở thành Lưu gia nhà ngươi?” Lão giả quát lên.
“Ta không đồng ý!” Từ Phương lắc đầu nói: “Mạnh được yếu thua là quy luật tự nhiên không thể tránh né, nếu không phải hôm nay có ta xuất quan, Thiên Lam Tông chỉ còn trong lịch sử, diệt môn từ đây, ta cũng chỉ có thể báo thù, nhưng hiện tại ta đã hiện thân, thì các ngươi không chết không thôi!”
“Đã vậy. . ” Lão giả cười khẽ, ánh mắt đột nhiên hiện đầy hung quang, trong tay xuất hiện một cái mâm tròn, ném trên không, lập tức có một tòa trận hình hư ảo bay ra từ trong đó.
Sau đó, toàn bộ bầu trời Vân Sơn Tông liền hiện lên một tòa đại trận.
“Vậy ngươi hãy chết đi!”
Lưu Chân có hơi sửng sốt, sau đó lại vui mừng, bởi vì Từ Phương xâm nhập quá đột ngột, đến mức trận pháp hộ sơn còn chưa kịp mở ra.
Trên thực tế, ông ta cũng không thể hoàn toàn khống chế trận pháp này, không ngờ trận bàn hạch tâm trận pháp nằm trong tay lão tổ.
“Ha ha ha, hôm nay ngươi chết chắc rồi!”
“Đại trận Vân Sơn Tông ta chính là trận pháp Huyền cấp thượng phẩm, tên là Thát Sát Trận, càng đánh lâu càng mạnh! Hôm nay, cho dù ngươi là Nguyên Anh cũng phải ngủm ở đây thôi!”
Lưu Chân vô cùng đắc ý, ông ta cuối cùng cũng hiểu vì sao lão tổ lại nhiều lời với Từ Phương kẻ đã giết rất nhiều đệ tử của tông môn.
Chính là vì kéo dài thời gian để mở ra trận pháp!
Bây giờ trận pháp đã khai mở hoàn toàn, Từ Phương có cánh cũng không thoát được nơi đây.
Còn Từ Phương làm sao lại không biết chút tính toán này của lão giả, chỉ là hắn không thèm ra tay ngăn cản mà thôi.
Cứ để cho bọn chúng thấy được hy vọng, rồi dập tắt nó, khiến chúng càng thêm tuyệt vọng.
Giết người cũng muốn tru tâm!
Từ Phương cười khẽ, vuốt ve giới chỉ trữ vật nằm trên ngón giữa, một thanh trường kiếm lập tức xuất hiện trong tay hắn.
“Lão già, hôm nay, ta khai sát Kim Đan!”
Rút kiếm!
Phảng phất nhiệt độ toàn bộ Vân Sơn Tông đều lạnh xuống.
Năm đó lúc sư tôn hắn sắp phi thăng, thấy hắn vẫn vô vọng đột phá Trúc Cơ, bèn lấy bản thân dẫn 99 đạo thiên kiếp, lấy vẫn thạch hư không, lại thêm một ngàn loại giống loài trân quý mà đến bây giờ đã gần như tuyệt tích để chế tạo thành thanh kiếm này.
Tên là: Bảo Mệnh Kiếm! Bảo mệnh cho Từ Phương!
“Thất Sát Trận, chiêu thứ nhất!”
Ngay khi Từ Phương lấy kiếm ra, lão giả đã cảm thấy bất ổn, đáy lòng ông ta dâng lên hàn ý, khiến cho ông cảm thấy rùng mình. Ông ta phải lập tức tung ra sát chiêu.
Trên không, linh khí tụ thành mây, một chữ “sát” màu đỏ như máu ầm ầm hạ xuống.
Lưu Chân cũng sợ hãi co rụt mắt lại, ông ta không ngờ Từ Phương còn có hậu chiêu, nhìn thấy Bảo Mệnh Kiếm, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tham lam.
Phải giết được hắn!
“Thanh minh ấn!” Ông ta hét lớn một tiếng, chưa đợi chiêu thứ nhất kết thúc đã tiếp đến chiêu thứ hai, đám mây trên không chợt chuyển thành màu xanh đen, tạo thành một khối ấn giám cực lớn.
Vân Sơn Tông, đại pháp trấn sơn!
Nhưng mà Từ Phương vẫn không thèm để ý, còn rất thản nhiên ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc chữ sát sắp rơi xuống, hắn mới vung kiếm lên.
Một đạo bạch quang xuyên qua, chữ Sát sụp đổ!
Kiếm quang không có dấu hiệu suy yếu, tiến lên bầu trời!
Kiếm vừa qua đủ liền dừng, Kim Đan chết!
Chương 4 Diệt Vân Sơn Tông
Một kiếm!
Chỉ một kiếm!
Một kiếm, Sát tự sụp đổ, đại trận vỡ, Kim Đan chết!
Trên không trung hai mắt Lưu Chân trừng lớn, ánh mắt ngập trong sự khó tin.
Cường giả Kim Đan nào có dễ dàng chết như vậy? Mà dù Kim Đan bỏ mình cũng có thể tiếp tục sống sót theo cách khác.
Nhưng Từ Phương xuất kiếm thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức ông ta không kịp phản ứng, kiếm mới vừa ra khỏi vỏ thì ông ta đã chết, bởi vì, Kim Đan của ông đã vỡ.
Bỗng nhiên, Lưu Chân ầm ầm rơi xuống, thi thể đã biến thành hai khúc.
Trong mắt lão giả đột nhiên hiện lên đầy vẻ sợ hãi.
Đáng sợ, thật sự là quá mạnh mẽ.
Nhưng vì sao hắn không thể ngự không?
Ông ta khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí, bây giờ ông ta không dám tiếp tục suy xét, mà chỉ cảm thấy nguy cơ tử vong đang tới rất gần. Bởi vì mục tiêu kế tiếp của Từ Phương tất nhiên là mình. Đọc full tại Vietwriter.vn
“Thất tự nhất sát, thất sát hợp nhất!” Lão giả giận dữ hét, sức mạnh bán bộ Nguyên Anh dồn hết vào trong trận bàn, đại trận trên không phảng phất như hóa thành thực chất, một cỗ sát ý lăng thiên hóa thành một chữ Sát đỏ như máu vô cùng nặng nề.
Thiên phát sát cơ, di tinh dịch túc!
Chữ này phảng phất như thiên ý chi sát!
So với chiêu thức lúc ban đầu, lần sát chiêu này cường đại hơn không biết bao nhiêu!
Mỗi nét của chữ Sát đều tựa như kết tinh từ vô số núi thây biển máu, mỗi một nét lại phảng phất như binh đạo thiên kiếm, diệt tận chúng sinh!
“Tiểu tử, người chết dưới thất sát tuyệt sát của ta có thể thấy bản lĩnh khôi tồi, chỉ tiếc, ngươi quá tự đại, lại dám một mình xông vào Vân Sơn Tông ta, còn dám để ta thong dong bố trí trận pháp, chết đi!” Trong mắt lão giả lộ rõ sát ý, thất sát hợp nhất, tuyệt sát thành, dù là lão quái Nguyên Anh cũng nhất định phải chết. Sau đó, ông ta còn lấy ra một thanh đao.
“Đạo này tên là Cuồng Đao, chính là do chủ ta đích thân luyện chế, hao tổn toàn bộ lực lượng Vân Sơn Tông, luyện chế mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành, đao này xuất đao nhất định phải được uống máu, dùng đao này để tiễn ngươi lên đường!”
“Cuồng Đạo trảm!”
Lão giả không núp phía sau rồi xuất thủ như Lưu Chân, mà là trực tiếp ngự đao giết tới!
“Thất sát”
Từ Phương cười khinh thường, cái này mà cũng dám gọi là thất sát? Còn chẳng bằng một nửa uy lực của thất sát trận chân chính.
Từ thượng cổ chi pháp, hắn phát hiện rất nhiều thứ đã không trọn vẹn, thậm chí là thất truyền. Nếu như hắn muốn phá trận pháp này, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn sẽ không làm vậy.
“Ngươi có biết vì sao các ngươi lại chết không?” Từ Phương nói.
“Bởi vì, các ngươi nói quá nhiều!”
“Ta không thể bay, nhưng ta có thể nhảy!”
“Cái gọi là thất sát của các ngươi đó, đối với ta đúng là trò cười”
“Cái gọi là thất sát của các ngươi đó, đối với ta đúng là trò cười.
Từ Phương tung người nhảy lên mấy chục trượng.
“Mấy cái đạo pháp cỏn con của các ngươi thật khiến ta thất vọng”
“Cực Mệnh Kiếm!”
Từ Phương vung kiếm lên, mũi kiếm cực tụ hàn quang, chợt lướt qua một đạo.
“Cực Mệnh Kiếm, đạo pháp Hoàng cấp hạ phẩm? Không đúng, Cực Mệnh Kiếm không phải!” Lão giả biến sắc, trong lúc mơ hồ cảm thấy không ổn.
Trong nháy mắt, kiếm và thất sát nhất tuyệt sát va vào nhau, chữ Sát sát ý ngút trời liền kịch liệt run rẩy lên.
Két! Chữ Sát gần như trở thành thực chất bỗng nhiên nứt ra một cái khe.
Sau đó nó ầm vang nứt vỡ ra trông giống như mạng nhện.
Phanh! Trận pháp run rẩy, trận bàn đã không chịu nổi sức mạnh cỡ này, thất sát hợp nhất bị phá, càng bị phản phệ ngược lại mà sụp đổ hoàn toàn.
Sắc mặt Lão giả trắng bạch, đây không phải là người, người sao có thể làm đến loại trình độ này? Ông ta chém xuống đao mang, vậy mà chỉ mới tiếp xúc với dư lực từ Cực Mệnh Kiếm liền đã bị phá. Từ Phương mượn lực lượng từ vụ nổ tung người nhảy cao lên, phất nhẹ trường kiếm, lão tổ khai sơn Vân Sơn Tông cùng bảo đao trong tay hắn phảng phất như trang giấy, hóa thành mảnh vụn, tung bay ra xa. Ngay cả giằng co cũng không làm được.
Lão giả rơi xuống vực sâu, mặt trời chói chang trên không lại không có một tia ấm áp.
“Hắn muốn giết ta!”
“Trốn, nhất định phải trốn, hắn không thể bay, ta phải mau trốn!”
“Thù này chỉ có đợi chủ thượng trở về mới trả được, diệt Vân Sơn Tông ta, tuy là đại hận, nhưng lại không thể không nhẫn!”
Lão giả sáng tỏ mọi thứ chỉ trong nháy mắt, Từ Phương chỉ với hai thức kiếm đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mình.
Đặc biệt là chiêu kiếm thứ hai, Cực Mệnh Kiếm kia, chỉ là đạo pháp hoàng cấp thông thường, tụ lực tại mũi kiếm.
Nhưng mà, vào trong tay Từ Phương, thất sát hợp nhất tuyệt sát cũng không đỡ nổi. Đây chí ít phải là uy lực của kiếm pháp Địa cấp, đây còn là Cực Mệnh Kiếm mà ông ta biết sao?
Ông ta không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ tiếp.
Lão giả dứt khoát quay người. Ông ta là bán bộ Nguyên Anh nếu muốn chạy trốn, Từ Phương chắc chắn không đuổi kịp.
Từ Phương nhìn lão giả chạy thục mạng, bỗng nhiên cầm Bảo Mệnh Kiếm quăng về phía lão giả. Bảo Mệnh Kiếm vạch phá bầu trời, lưu lại mấy đạo kiếm ảnh.
Phanh! Nơi xa, lão giả bỗng nhiên lảo đảo một cái, trên người hiện lên một tầng thanh quang bao trùm lấy thân thể, ngay sau đó một bóng người chợt hiện lên.
“Thằng nhãi ranh, dám diệt Vân Sơn Tông ta!” Một người trung niên nhìn thấy cảnh tượng Vân Sơn Tông bị tàn phá, xác người nằm rải rác, trong mắt phun lửa.
“Úi mẹ, cái Vân Sơn Tông này mà thật sự có cao thủ Động Thiên cảnh?”
Từ Phương cảm thấy ngoài ý muốn, khó trách lão giả có thể ngăn một kiếm của hắn mà không chết, dù sao đây là một hư ảnh của cường giả Động Thiên cảnh, mà hắn lại cũng không xuất ra bao nhiêu sức.
“Hôm nay ngươi giết người hầu của ta, ngày sau ta nhất định đích thân giết cả nhà ngươi!”
Lão giả nghe vậy vui mừng kêu lên: “Ha ha ha, đáng thương Thiên Lam Tông ngươi ẩn nhẫn vô số năm, kết quả vẫn là công dã tràng, chỉ cần chủ thượng trở về, cho dù các ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng phải chết!”
Nhưng mà Từ Phương vẫn im im không lên tiếng!
Bảo Mệnh Kiếm thì vẫn còn đang bay lơ lửng.
Người trung niên kia lập tức cảm thấy không ổn, bỗng nhiên, trong mắt ông ta lóe lên vẻ chấn động. “Linh kiếm, đây là linh kiếm!”
Kiếm sinh linh thai, được gọi là linh kiếm, cực hạn của linh kiếm có thể sinh ra kiếm linh
Trong tay tiểu tử này lại có linh kiếm.
Ông ta còn chưa nói xong, Bảo Mệnh Kiếm đã tự động chém mạnh vào người trung niên.
Đùng đùng đùng.
Người trung niên tái xanh mặt, lão giả cũng bị dọa cho thất hồn bạt vía, vầng ánh sáng màu xanh trước mắt đã xuất hiện vô số vết rạn.
“Chạy mau” Người trung niên vội quát lên.
Nhưng mà đã không kịp. Răng rắc. Khối ngọc bội trên ngực lão giả lập tức nát bấy ra, vầng ánh sáng màu xanh và cả người trung niên đều biến mất.
Người trung niên kia chỉ là phong ấn một đạo hư ảnh của mình trong ngọc bội, vào thời điểm lão giả gặp phải nguy cơ sinh tử, có thể phát động ý niệm của ông ta lưu trong đó để ngăn địch.
Nhưng ông ta nào có thể ngờ nổi, một kẻ không biết phi hành, vậy mà lại nắm giữ một thanh linh kiếm.
Lão giả quay người muốn chạy, lại đã bị Bảo Mệnh Kiếm nhanh như chớp chém thành vụn.
Một viên Kim Đan ảm đạm đột nhiên bay ra, Bảo Mệnh Kiếm trực tiếp đâm vào Kim Đan, hấp thụ toàn bộ lực lượng Kim Đan vào trong thân kiếm.
“Chưởng môn chết rồi!”
“Lão tổ trấn phái cũng chết! Xong xong rồi, tổ sư khai sơn cũng không thấy trở về!”
“Xong, toàn bộ xong rồi, Vân Sơn Tông chúng ta bị một người diệt tông!” Đệ tử Vân Sơn Tông mắt thấy toàn bộ chiến cuộc, tất cả đều hoảng sợ hô lớn.
Nói thì chậm, trên thực tế thời gian giao thủ mới chỉ một khắc đồng hồ, chỉ một khắc đồng hồ, cả một tông môn bị diệt sạch.
Trúc Cơ kỳ chỉ còn sót lại một mình Trương Dã, nhưng Trương Dã là phản đồ.
Lúc này Trương Dã càng thêm khó mà áp chế rung động trong lòng, mặc dù hắn ta chờ mong Từ Phương có thể thắng, nhưng đó là ý nghĩ xuất phát từ việc muốn sống, nhưng Từ Phương vậy mà một người thiêu phá toàn bộ Vân Sơn Tông.
Hắn ta không muốn Vân Sơn Tông bị diệt!
Khắp núi khắp nơi, tất cả đều thấy thi thể, xung kích dư ba do trận chiến giữa các Kim Đan - Nguyên Anh cũng đã trực tiếp đánh chết vô số đệ tử Vân Sơn Tông.
Mùi máu tươi bay khắp nơi!
Đệ nhất tông môn ở Tề Châu, Vân Sơn Tông đã bị diệt!
Chương 5 Ta thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ
“Nhanh, nhanh đi giúp tiền bối!”
Ngoài cửa, một đám đệ tử Thiên Lam Tông nhanh chóng xông vào đại môn, kết quả cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ phải trợn tròn mắt.
Khắp nơi đều là thi thể đệ tử Vân Sơn Tông.
Lăng Thanh Thù cũng bị rung động đến ngây người.
“Vân Sơn Tông ta truyền mười tám đời, là chí tôn Tề Châu, tự cao tự đại cho rằng sẽ còn truyền tiếp nhiều đời, không ngờ hôm nay bị một người một kiếm dọn sạch Vân Sơn Tông, ha ha ha, chí tôn, nực cười biết bao, không đến Nguyên Anh, cuối cùng chỉ là thứ phế vật!”
Một đệ tử Vân Sơn Tông như khóc như cười, lảo đảo nghiêng ngã lưới ra ngoài.
“Ai, ai diệt Vân Sơn Tông?” Lăng Thanh Thù lập tức ngăn cản tên đệ tử kia, đến bây giờ nàng vẫn khó có thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt.
Trong nội tâm nàng ẩn ẩn có một ý nghĩ, nhưng, điều này có thể sao?
Lúc này mới bao lâu?
Không đến một khắc đồng hồ nàng đã chạy đến đây, vậy mà Vân Sơn Tông đã bị diệt.
Vị lão tổ kia có mạnh tới mấy cũng không có khả năng mạnh đến như vậy chứ?
“Chết, chết hết rồi, ha ha ha!” Người đệ tử kia lảo đảo chạy ra ngoài cửa, cũng chẳng có ai ngăn hắn lại.
Bỗng nhiên, Lăng Thanh Thù co rụt mắt lại, nhìn thấy tông chủ Lưu Chân nay đã trở thành hai khúc đang nằm yên dưới đất!
Bên cạnh đang đứng một người. Người kia cũng đúng lúc quay đâu.
Lăng Thanh Thù nín thở là tiền bối không đúng là lão tổ!
Nàng nhớ tông chủ đời trước từng nói, Thiên Lam Tông có một vị lão tổ bế quan nhiều năm, không biết sống chết như thế nào!
Nàng cho là vị lão tổ không biết tên không biết họ kia chắc chắn sớm đã tọa hóa, ai ngờ được, hôm nay vậy mà xuất quan cứu vớt Thiên Lam Tông, còn là đúng trong lúc nước sôi lửa bỏng!
Đây quả thật là lão tổ đó sao! Lão tổ rốt cuộc thực lực như nào?
Trong nội tâm nàng thực sự có rất rất nhiều nghi vấn, nhưng lúc này nàng cũng không dám hỏi, nhìn gương mặt trẻ tuổi này, trong lòng bỗng nhiên có chút hàn ý.
May mà đây là lão tổ Thiên Lam Tông, nếu như là lão tổ Vân Sơn Tông, vậy kết cục của Vân Lam Tông sẽ là như thế nào?
“Ngươi đến rồi sao?” Từ Phương sớm đã cảm thấy sự tồn tại của Lăng Thanh Thù, cười nhạt nói.
Lăng Thanh Thù có hơi chần chờ, rồi khom người nói: “Đệ tử tới chậm, không ngờ mọi chuyện đã kết thúc, Vân Sơn Tông...
Từ Phương tất nhiên biết nghi vấn trong lòng nàng, liền cười nói: “Vân Sơn Tông là do ta diệt, quả nhiên, tông môn có thể xưng bá một châu đều có cường giả ẩn thân, một môn có hai Kim Đan, một vị đã là bán bộ Nguyên Anh, thiếu chút nữa thì để hắn chạy mất”
Lăng Thanh Thù mở to hai mắt, hai Kim Đan? Vân Sơn Tông thế mà thật sự còn ẩn tàng một vị cao thủ Kim Đan! Lại còn là bán bộ Nguyên Anh!
Nàng bỗng nhiên thở dài ra một hơi, kể từ khi nàng tiếp nhận vị trí tông chủ, mỗi một ngày đều chỉ có thể lo lắng hãi hùng, Vân Sơn Tông ngấp nghé Vân Lam Tông đã trăm năm. Bây giờ, nguy cơ này rốt cục được gỡ bỏ.
“Có điều, tổ sư khai sơn Vân Sơn Tông vẫn còn tại thế, lại có tu vi Động Thiên cảnh, trên đời này quả nhiên không thiếu hạng người ngọa hổ tàng long”
Lăng Thanh Thù vừa trầm tĩnh lại, nghe được lời này cả người lại dựng hết lông tơ lên.
Động Thiên cảnh!
Toàn bộ Tề Châu, trên mặt nổi ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng không có, chớ đừng nói gì Động Thiên cảnh!
“Làm sao bây giờ? Cường giả Động Thiên cảnh, Thiên Lam Tông chắc chắn không thể đối địch, chẳng lẽ, Thiên Lam Tông ta thật sự phải dời tông sao?” Lăng Thanh Thù lập tức quay người suy xét đối sách, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ u sầu.
Một mực thủ vững tông môn, vì sao, là vì đây là tông môn truyền thừa vạn năm.
Nhưng mà, trải qua lần suýt chút diệt môn hôm nay, còn biết rõ kẻ địch lại là một vị cường giả Động Thiên cảnh. Vậy thì người sống hà tất phải trông coi tử địa?
“Dời tông? Ngươi nghĩ nhiều rồi!” Từ Phương lắc đầu nói: “Động Thiên cảnh tuy mạnh, nhưng còn không đến mức khiến chúng ta lâm vào tình cảnh phải dời tông, mặc dù ta giết hắn cũng có hơi trắc trở, nhưng muốn xông vào Thiên Lam Tông ta cũng là si tâm vọng tưởng thôi.
“Ngươi có biết vì sao người đời tham muốn Thiên Lam Tông ta không? Nhà mình có bảo địa mà không biết dùng!”
“Giết. . . giết Động Thiên cảnh?” Lăng Thanh Thù nuốt một ngụm nước miếng, cường giả Động Thiên cảnh, bên mình có thể giết sao?
Trong thế giới của nàng, Động Thiên cảnh chỉ thuộc về truyền thuyết, tựa như vị thần, thậm chí là cường giả tiếp cận tiên đạo.
Còn nữa, Thiên Lam Tông chúng ta lại là một khối bảo địa? Vì sao từ trước đến giờ ta không phát hiện chút nào?
Từ Phương thấy Lăng Thanh Thù như vậy thì cũng không giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: “Gọi các đệ tử lên đây dọn dẹp đi, chớ có lãng phí, hôm nay Thiên Lam Tông mất mặt quá.
Lăng Thanh Thù gật đầu, lập tức phân phó các đệ tử đi dời hết Vân Sơn Tông.
Đệ tử Thiên Lam Tông ai nấy đều cực kỳ hưng phấn, Vân Sơn Tông thật sự bị diệt rồi.
Quả nhiên, Thiên Lam Tông chúng ta chính là đại phái thượng cổ, lão tổ còn là chiêu bài cuối cùng của chúng ta, lão tổ ra tay, trong nháy mắt diệt đệ nhất tông môn Tề Châu!
“Lão tổ, ngài rốt cuộc ở cảnh giới nào vậy?”
Chần chờ rất lâu, Lăng Thanh Thù rốt cục vẫn tò mò hỏi ra, vị lão tổ này, vì sao một mực phải dùng khí tức tu vi Luyện Khí kỳ.
“Mặc dù luận bối phận, ngươi gọi ta là lão tổ cũng đúng, nhưng xưng hô thế này thì về sau thôi đi, ngươi cứ gọi ta là Từ Phương là được, còn tu vi của ta, Luyện Khí kỳ!” Từ Phương nói xong, tùy ý đi dạo Vân Sơn Tông, tìm một chút tư liệu mình cần.
Vân Sơn Tông là đệ nhất Tề Châu, tất nhiên có chứa nhiều tin tức mà không ít người bình thường không biết được, đây cũng chính là điều trước mắt hắn cần có.
Tỷ như, đại phái đệ nhất thiên hạ Thiên Lam Tông khi xưa rốt cuộc tại sao lại sa sút?
Còn đan dược công pháp các loại tạp nham không trọn vẹn như bây giờ thì Từ Phương chẳng thèm ngó tới. Nói Cực Mệnh Kiếm đi, bây giờ trong mắt người đời đây lại chỉ là kiếm pháp hoàng cấp phổ thông, lạimkhông ai biết rằng mấy vạn năm trước Cực Mệnh Kiếm cũng cực kỳ nổi danh trong hàng ngũ kiếm pháp Địa cấp.
Sau khi xong chuyện, hắn để Lăng Thanh Thù tự về Vân Sơn Tông, bản thân hắn thì hạ sơn.
Thế giới bây giờ đã khác nhiều so với trước khi hắn bế quan, không chỉ xem sách vở, mà cũng phải đích thân trải nghiệm mới được.
“Từ...Từ Lão Tổ..” Lăng Thanh Thù cuối cùng vẫn không dám trực tiếp gọi ra tên Từ Phương, vị lão tổ này quá thần bí, ngay cả tu vi cũng ẩn núp được sâu như vậy, nhưng lại không chút e sợ cường giả Động Thiên cảnh, chắc ít nhất cũng phải là tu vi Động Thiên cảnh.
Từ Phương mặc kệ, lúc đi trên đường còn có mấy đệ tử Vân Sơn Tông đang trên đường đào vong, nhìn thấy Từ Phương, ai cũng giống như thấy quỷ, nhanh chân chạy trốn. Hắn không ra tay ngăn cản, những thứ quân lính tản mạn, kiểu này không đáng để hắn ra tay.
Nhưng chính là bởi vì những người này, tin tức một người diệt một tông đã truyền khắp với tốc độ kinh người. Khiến cho toàn bộ Tề Châu long trời lở đất, đại phái đệ nhất cứ như vậy bị diệt.
“Cái gì, Vân Sơn Tông bị diệt? Ngươi nói đùa với ta sao, ngươi câm miệng cho ta, cẩn thận để người của Vân Sơn Tông biết được, chúng ta chết hết đấy.
“Ngươi, ngươi chính là đệ tử Vân Sơn Tông? Vân Sơn Tông thật sự bị diệt? Hay là Thiên Lam Tông diệt môn? Trời ơi, bá chủ Tề Châu đổi họ rồi!”
“Nhanh nhanh nhanh, trên đường xuống núi Vân Sơn Tông còn có đệ tử Thiên Lam Tông đang chuyên chở đồ, nhanh đi xem đi, chuyện là thật!”
Chẳng có chút dấu hiệu nào đã bị diệt, hơn nữa, nghe nói là Thiên Lam Tông bình thường bất hiển sơn bất lộ thủy xuất hiện một vị cường giả tuyệt thế. Hai đại cao thủ Kim Đan của Vân Sơn Tông, một vị thậm chí là bán bộ Nguyên Anh đều chết thảm tại chỗ, toàn bộ quá trình không tới một khắc đồng hồ.
Tề Châu không người nào không khiếp sợ, thành nội Tề Châu đông đảo người tu luyện, thậm chí là người bình thường cũng bắt đầu hiếu kỳ đi đến Vân Sơn Tông, muốn nhìn xem Thiên Lam Tông làm thế nào mà diệt được há chủ Tề Châu
Dọc đường đi, Từ Phương gặp rất nhiều người đi đường có chung mục đích, sau khi tiến vào thành nội Tề Châu, đối với chuyện này coi như không nghe, nhưng chấn kinh trong nội tâm lại càng ngày càng nặng. Mới chỉ vạn năm, thế giới này làm sao lại biến động lớn như thế?
“Năm đó, Hư Linh Thảo người người coi là bảo vật, bây giờ sao lại đi đâu cũng gặp vậy? Thậm chí công pháp truyền thừa, năm đó rất ít có thể thấy, bây giờ cũng nhan nhản, nếu như lúc ta phá quan, thấy không phải Thiên Lam Tông, ta sợ sẽ tưởng mình vừa đến một thế giới khác mất.
4