-
Chương 31-35
Chương 31: Vô tình phá kỷ lục quốc gia
“Mẹ nó! Tôi không nhìn lầm chứ? Ném xa quá!”
“Tôi vừa định nói lưng cậu ta còn không xoay đúng tư thế...”
“Cái này... chắc phải hơn mười mét, không, cũng phải hai mươi mét!”
“Không, không thể nào. Chắc là tôi đang mơ... Kỷ lục thế giới chỉ hơn hai mươi mét thôi.”
Hiện trường bàn luận sôi nổi.
Ngay cả trọng tài cũng trợn tròn mắt nhìn Ninh Thiên.
Khi Trương Uẩn nhìn thấy điểm tạ rơi, anh ta bị doạ đến mức hét lên: “Xong rồi!!”
Thành tích nhanh chóng xuất hiện.
21,41 mét.
Phá kỷ lục quốc gia.
Kỷ lục thế giới là 23,12 mét.
Thành tích này khiến địa điểm thi đấu rơi vào khoảng không im lặng.
Một sinh viên năm nhất đã phá kỷ lục ném tạ quốc gia, chuyện này khiến tất cả mọi người đều có cảm giác không chân thật.
“Ôi, phiền rồi.” Ninh Thiên âm thầm thở dài.
Ở phía sau anh không xa, Tô Vãn Vãn dẫn đầu vỗ tay: “Oa, thật tuyệt!”
Từ Dung Lệ và Tưởng Dĩnh đều trợn tròn mắt, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân cũng nhìn Ninh Thiên như nhìn thấy quái vật.
“Tôi không tin! Tôi không tin! Quả tạ đó chắc chắn có vấn đề!!”
Trương Uẩn gầm lên, lao về phía nơi quả tạ vừa rơi xuống như thể mất kiểm soát, nhưng dù anh ta có kiểm tra thế nào thì quả tạ vẫn nặng 7,26kg theo đúng tiêu chuẩn.
Lúc này, anh ta ngồi bệt xuống đất.
Tín ngưỡng đã sụp đổ.
Ninh Thiên lười đả kích anh ta, xoay người trở về lớp.
Anh cân nhắc việc sử dụng thần chú để xóa ký ức của những người chứng kiến, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc lãng phí linh lực… Vẫn là thôi đi.
Tin tức về cuộc thi ném tạ lan truyền nhanh chóng.
Hầu hết mọi người đều không tin rằng tân sinh viên có thể phá vỡ kỷ lục quốc gia, đây không phải là một trò đùa sao?
Nếu nói về đội tuyển bóng đá quốc gia thì mọi thứ đều có thể xảy ra. Nhưng đây là ném tạ, nếu đội tuyển quốc gia không bằng một sinh viên đại học thì không bằng giải tán luôn đi.
Lý Huyền Minh cũng không thương tiếc bày tỏ sự chế giễu của mình đối với Ninh Thiên.
“Nếu thằng ranh này có thể phá kỷ lục quốc gia, tôi sẽ ăn hết phân trong nhà vệ sinh của trường!”
Không có video quay lại cảnh thi đấu.
Ninh Thiên cảm thấy chuyện này có thể lấp liếm cho qua được.
Đúng lúc này, một nhóm giáo viên nhanh chóng hùng hổ xông tới, trong đó có trưởng khoa Lưu Uy và giáo viên phụ đạo Vương Xuyên.
“Ai là Ninh Thiên?”
Trưởng khoa với cái đầu hói đi tới hỏi.
“Báo cáo trưởng khoa Lưu, là cậu ta, cậu ta là Ninh Thiên!”
Lý Huyền Minh cho rằng ông tới đây để xử lý Ninh Thiên nên lập tức chỉ vào anh rồi la lên, như thể mới được tiêm chất kích thích.
Trưởng khoa với cái đầu hói rất kinh ngạc, tên nhóc này vừa vượt kỷ lục quốc gia cả mét?
“Ninh Thiên, giáo viên phụ đạo và trưởng khoa đều đã tới!”
Tô Vãn Vãn và Phương Tiểu Bàn vội vàng nhắc nhở.
Ninh Thiên bất đắc dĩ đứng lên: “Thầy Vương, trưởng khoa Lưu.”
“Vừa rồi em ném được 21,41 mét phải không?”
Một người đàn ông trung niên tính tình nghiêm túc đi tới, hai tay chắp sau lưng, nghi ngờ nhìn Ninh Thiên.
“Vâng.” Ninh Thiên biết đang có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi mình nên muốn giấu cũng không được.
“Em có thể cho thầy biết em đã làm điều đó như thế nào không?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Không rõ lắm.” Ninh Thiên xòe tay ra.
“Ninh Thiên, nghiêm túc!”
Giáo viên phụ đạo Vương Xuyên vội vàng khiển trách: “Đây là phó chủ nhiệm Mã của Cục Thể thao thành phố. Hôm nay ông ấy đến đây để chỉ đạo trường học. Em tranh thủ thời gian, ăn ngay nói thật!”
“Em không biết, đây là sự thật.” Ninh Thiên chớp chớp mắt.
“...” Mã Hồng có chút không nói nên lời, yêu cầu Ninh Thiên ném lại một lần nữa.
Ninh Thiên đang muốn chạy trốn nên từ chối ngay tại chỗ.
“Ninh Thiên, em như vậy là sao? Yêu cầu em làm gì thì làm vậy đi, nhiều lời như vậy làm gì!” Vương Xuyên không vui mắng.
“Vậy thầy ném đi, em lười.” Ninh Thiên thản nhiên ngồi xuống.
“Em...” Vương Xuyên tức giận gần chết.
Trước mặt nhiều người nhưng tên nhóc này cũng không nể mặt giáo viên phụ đạo!
Mã Hồng cau mày, ông chưa từng thấy sinh viên nào kiêu ngạo như vậy.
Lớp lâm sàng hai xôn xao náo nhiệt, ngay cả lớp bên cạnh cũng đến hóng chuyện.
Lý Huyền Minh lập tức nhảy ra ngoài, chỉ vào Ninh Thiên mắng: “Ninh Thiên, thái độ cậu nói chuyện với giáo viên phụ đạo Vương là sao đây?”
“Tôi nói chuyện với giáo viên phụ đạo Vương như thế nào không phải chuyện của cậu.”
Ninh Thiên nói chuyện cũng không thèm nhìn Lý Huyền Minh nhưng khiến anh ta tức giận không ít.
Ngay khi họ chuẩn bị đánh nhau một già một trẻ xuất hiện, thu hút sự chú ý của toàn bộ người đang ở đó.
“Ha ha, phó chủ nhiệm Mã, gần đây vẫn khoẻ chứ?”
Ninh Thiên nghe giọng này thấy quen quen, anh quay đầu lại thì nhìn thấy đó là cựu hiệu trưởng Ôn Nguyệt.
Cháu gái của ông là Ôn Thanh Lam cũng ở bên cạnh.
“Đó là tiền bối Ôn Thanh Lam sao? Chị ấy thật xinh đẹp!”
Đôi mắt của các tân sinh viên có mặt đều sáng lên.
Hôm nay Ôn Thanh Lam mặc một bộ đồ thể thao bó sát, khoe ra đường cong cơ thể, cộng với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, thật sự rất khó rời mắt.
Đôi mắt của Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân gần như rơi ra khỏi hốc mắt.
“Ông Ôn!”
“Cựu hiệu trưởng!”
Trưởng khoa Lưu Uy, giáo viên phụ đạo Vương Xuyên và phó chủ nhiệm Cục Thể thao Mã Hồng vội vàng chào Ôn Nguyệt với vẻ mặt rất cung kính.
Nhất là Mã Hồng, thái độ vô cùng tôn trọng.
Làm việc tại Cục Thể thao thành phố, ông được tiếp cận với nhiều nguồn lực xã hội và biết rằng “Hiệu trưởng Đại học Thanh Châu” chỉ là chức danh tầm thường nhất trong số rất nhiều chức danh của Ôn Nguyệt mà thôi.
Ông còn chưa kịp mở miệng, Ôn Nguyệt đã cười nói: “Phó chủ nhiệm Mã, tôi muốn nói chuyện với cậu trước.”
Mã Hồng sao dám trái lệnh.
Ông đi đến bên cạnh Ôn Nguyệt.
“Cựu hiệu trưởng, ngài có gì chỉ thị?” Mã Hồng hỏi.
“Ninh Thiên không phải là một sinh viên đại học bình thường, cậu ấy là một võ giả.” Ôn Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
“Võ giả?!” Đồng tử Mã Hồng đột nhiên co rút lại.
Ông lập tức hiểu ngay.
“Ông Ôn, tôi nhớ Hiệp hội Cổ Võ giả có quy định rõ ràng rằng võ giả không được phép tham gia các sự kiện thể thao thế tục. Sao ở đây lại...” Mã Hồng lại hỏi.
“Ninh Thiên, đứa nhỏ này có chút đặc biệt, lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu.” Ông Ôn nói cho có lệ.
“Được rồi, ông Ôn, tôi hiểu rồi.” Mã Hồng thở dài một hơi.
Nếu là một võ giả thì chuyện này dễ lý giải.
Võ giả là một quần thể rất đáng sợ, nói là siêu nhân cũng không đủ, ngay cả quán quân Olympic cũng phải đứng cuối bảng.
Vương Xuyên và Lưu Uy còn đang mắng Ninh Thiên, nói rằng cựu hiệu trưởng đã tới, bảo anh nhất định phải hợp tác, kêu anh làm gì thì làm nấy.
Ninh Thiên ngoáy tai, giống như coi họ là không khí.
“Ninh Thiên, tốt nhất anh nên hợp tác một chút, tôi sợ giáo viên phụ đạo và chủ nhiệm khoa sẽ gây khó dễ cho anh.” Tô Vãn Vãn ở bên cạnh thấp giọng nói, trong giọng nói có chút lo lắng.
Cô đã nghe nói không ít chuyện trường gây khó dễ cho sinh viên.
Nếu không vâng lời, một chiếc bằng tốt nghiệp có thể cản trở nửa cuộc đời.
“Không sao.”
Vẻ mặt Ninh Thiên thờ ơ, anh vốn dĩ là không hề quan tâm.
“Ninh Thiên, nhanh đứng lên!”
Chủ nhiệm Lưu Uy thấp giọng gọi: “Cựu hiệu trưởng và phó chủ nhiệm Mã tới rồi!”
“Ồ.” Ninh Thiên ngoài miệng đáp ứng nhưng cơ thể lại không có chút phản ứng nào.
“Em bị liệt à?” Giáo viên phụ đạo Vương Xuyên hận không thể tát chết Ninh Thiên.
Nếu sinh viên không nghe lời, chắc chắn khoa sẽ nghi ngờ năng lực của ông, ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của ông!
Nghĩ tới đây, Vương Xuyên hạ giọng nói: “Ninh Thiên, em còn muốn tốt nghiệp không?”
Chương 32: Hiệp hội Cổ Võ Giả
“Sao cũng được.”
Ninh Thiên vẫn tỏ ra thờ ơ.
“Em……”
Đây là lần đầu tiên Vương Xuyên gặp một tân sinh viên gai góc như vậy, tức giận đến mặt đỏ bừng, cổ cứng đờ.
Đúng lúc này, Ôn Nguyệt và Mã Hồng trở lại.
Vương Xuyên và Lưu Uy lo lắng toát mồ hôi, hận không thể đứng sang một bên đỡ Ninh Thiên dậy.
“Thằng nhóc này dám chống lại thầy giáo phụ đạo và trưởng khoa, quả thật chán sống.” Lý Huyền Minh vui mừng khôn xiết.
“Cậu ta thật sự không muốn tốt nghiệp sao?” Trương Tân Hiên cau mày.
“Ninh Thiên!”
Lúc này, giọng nói uy nghiêm của Ôn Nguyệt truyền đến, mọi người đều trở nên căng thẳng.
“Đã gần trưa rồi, tôi mời cậu một bữa.”
Giọng Ôn Nguyệt rất hoà ái.
“?”
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu những người đang xem.
Cựu hiệu trưởng mời tân sinh viên đi ăn, họ có nghe nhầm không?
“Này, ông nội tôi đang gọi cậu đấy!”
Ôn Thanh Lam không hài lòng đi tới trước mặt Ninh Thiên, nhưng lại nhanh chóng nhìn về phía Tô Vãn Vãn.
'Thật là một cô gái xinh đẹp, cô ấy là bạn gái của anh chàng này à? ' Trong lòng cô thầm nghĩ.
Tô Vãn Vãn cũng nhanh chóng đẩy cánh tay Ninh Thiên.
Ninh Thiên lười biếng nói: “Ăn gì vậy, ông già Ôn?”
“...”
Lưu Uy và Vương Xuyên suýt chút nữa ngã xuống đất!
Các sinh viên đều há hốc mồm, cho rằng mình nghe nhầm!
Ninh Thiên gọi lão hiệu trưởng là ông già?
Điên à??
Đúng lúc Ôn Thanh Lam sắp bộc phát, Ôn Nguyệt xua tay nói: “Cá chẽm hấp ở căng tin số ba không tệ, chúng ta ăn món này đi.”
“Đi.”
Ninh Thiên cuối cùng cũng đứng dậy, theo Ôn Nguyệt cùng cháu gái rời đi.
Mã Hồng thấy vậy cũng nói: “Chủ nhiệm Lưu, trong cục còn có việc phải làm, tôi không ở lại nữa.”
Lưu Uy và Vương Xuyên vội vàng tiễn họ đi, chỉ để lại một đám sinh viên ngơ ngác.
Họ không hiểu, Ninh Thiên lại xem thường cựu hiệu trưởng như thế mà ông vẫn mời anh đi ăn trưa?
“Cựu hiệu trưởng quả là một người dễ tính!”
Trong lòng Lý Huyền Minh chấn động.
Anh ta lập tức nghĩ đến chuyện gần đây khiến mình phiền não, anh ta nghĩ mình có thể nhờ cựu hiệu trưởng giúp đỡ.
…
Căn tin số ba.
Ôn Nguyệt và Ninh Thiên ngồi xuống, Ôn Thanh Lam phụ trách lấy đồ ăn.
“Cá chẽm rất tươi nha.”
“Chẹp, chẹp...”
Ninh Thiên vừa ăn vừa nói, trong lòng không khỏi hoài niệm món cá thơm ngon hơn ở Tiểu Nam Thiên Giới.
Bây giờ ngoài việc ăn uống ra, thực sự không có nhiều thứ có thể khơi dậy sự hứng thú của anh.
Ôn Nguyệt mỉm cười, cũng không vội động đũa.
“Anh bạn trẻ, thực lực ngoại kình của cậu rất tốt, thể lực của cậu có thể khiến quán quân Olympic tình nguyện cúi đầu bái phục. Tại sao cậu lại muốn tham gia đại hội thể dục thể thao của trường?” Ông hỏi.
“Còn có thể vì cái gì, khoe khoang thôi!” Ôn Thanh Lam tức giận nói.
Ninh Thiên không để ý tới cô, đáp: “Tôi cũng không muốn tham gia, nhưng lớp trưởng và giáo viên phụ đạo quá phiền.”
“Thì ra là thế.”
Ôn Nguyệt cười khổ nói: “Chiều nay tôi sẽ nói chuyện với trưởng khoa của cậu, tình huống của cậu tương đối đặc thù.”
“Thật sao? Vậy thì cảm ơn ông Ôn.”
Ninh Thiên cũng mỉm cười, sau đó dùng đũa chỉ vào con cá chẽm trên đĩa của Ôn Nguyệt: “Ông có ăn món này không?”
“Hả?”
Ôn Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó đẩy đĩa cá cho Ninh Thiên: “Cậu ăn đi, tôi không đói, hôm nay chủ yếu muốn nói chuyện với cậu thôi.”
“Quá tốt.”
Ninh Thiên không khách khí nhận lấy, vui vẻ ăn tiếp.
Hai con cá chẽm lớn cùng với một ít rau và cơm chui vào miệng anh như một cơn gió.
“Này! Cậu là quỷ chết đói đầu thai à, cậu ăn hết thì ông nội tôi ăn gì?” Ôn Thanh Lam không nói nên lời, vỗ bàn một cái.
“Không sao, không sao đâu, người trẻ tuổi ăn được là có phúc.”
Ôn Nguyệt mỉm cười xua tay, sau đó hỏi: “Anh bạn trẻ, gần đây có ai theo dõi cậu không?”
“Ý của ông là người nhà họ Đoàn?” Ninh Thiên vừa ăn vừa nói.
“Họ tới tìm cậu sao?” Ôn Nguyệt cau mày.
“Hả, không có...” Ninh Thiên lắc đầu, che giấu chuyện liên quan đến người tự xưng là một trong mười hảo hán đứng đầu - Đồ Đào.
“Không nên như vậy.”
Ôn Nguyệt cau mày nói: “Người nhà họ Đoàn rất tàn nhẫn, có thù tất báo, không nên kéo lâu như vậy… Tóm lại, anh bạn trẻ, gần đây cậu nên cẩn thận, nhà họ Đoàn sẽ không dễ dàng tha cho cậu.”
“Tôi biết, tôi biết.” Ninh Thiên nói qua loa.
“Và một điều nữa……”
Ôn Nguyệt lại lên tiếng, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Anh bạn trẻ biết Hiệp hội Cổ Võ giả chứ?”
“Tôi không biết.” Ninh Thiên thành thật lắc đầu.
“…” Hai người họ Ôn đều bối rối.
“Ngay cả Hiệp hội Cổ Võ giả mà cậu cũng không biết?” Ôn Thanh Lam băn khoăn không biết Ninh Thiên có phải đang trêu họ hay không.
“Tại sao tôi phải biết.” Ninh Thiên khó hiểu.
Ôn Thanh Lam không nói nên lời.
Là một võ giả, không biết về Hiệp hội Cổ Võ giả cũng không hợp lẽ thường như người bình thường không biết về Cục Công an vậy.
Ngay sau đó, cô giới thiệu ngắn gọn về tổ chức mạnh nhất trong giới võ giả với Ninh Thiên.
“Tóm lại, võ giả không được phép tham gia bất kỳ cuộc thi đấu thế tục nào. Đây là quy định trong Hiệp hội Cổ Võ giả, có thể hiểu là luật của giới võ thuật.”
Cuối cùng Ôn Thanh Lam cảnh cáo từng chữ một.
“Tôi chỉ tham gia đại hội thể dục thể thao của trường, có liên quan gì đến họ?” Ninh Thiên nói với vẻ mặt khinh thường.
“Họ sẽ bắt cậu, đưa cậu vào nhà tù được thiết kế đặc biệt cho võ giả.” Ôn Thanh Lam lạnh lùng nói.
“Ha ha.” Ninh Thiên cười.
“Cậu cho rằng tôi đang nói đùa sao?”Vẻ mặt Ôn Thanh Lam lạnh lùng, nói rất nghiêm túc:
“Để ngăn chặn võ giả ảnh hưởng đến sinh hoạt của người thường, luật lệ của Hiệp hội Võ thuật nghiêm khắc hơn luật lệ của người thường rất nhiều. Tốt nhất là cậu nên tuân thủ, nếu không đến lúc đó cậu bị bắt vào đó rồi lại trách tôi không nhắc nhở cậu.”
“Thanh Lam, không nghiêm trọng đến vậy.”
Ôn Nguyệt xua tay nói: “Đại hội thể dục thể thao của trường không phải là thế vận hội, cùng lắm là cảnh cáo.”
“Ông nội! Đại học Thanh Châu thuộc phạm vi quản lý của ông, nếu tên nhóc này phạm sai lầm, người phải chịu trách nhiệm chẳng phải là ông sao.” Ôn Thanh Lam bất mãn nói.
Cô luôn cảm thấy ông nội mình quá dung túng cho Ninh Thiên.
Đổi lại là cô, cô sẽ gửi Ninh Thiên đến “Trung tâm kiểm soát võ thuật” để cải tạo, để anh học một số quy tắc.
“Tôi ăn no rồi.”
Ninh Thiên không muốn ở chỗ này lâu nữa, cầm đĩa cơm đứng dậy.
“Đợi đã.”
Ôn Nguyệt ngăn anh lại, mỉm cười lấy một tấm danh thiếp đã chuẩn bị từ lâu trong túi áo khoác ra.
“Anh bạn trẻ, trên này có số điện thoại của tôi. Nếu gặp chuyện khó khăn không thể giải quyết được thì nhớ gọi cho tôi.”
Ninh Thiên liếc nhìn tấm danh thiếp.
Khá lắm, ông già này có khá nhiều danh hiệu đấy.
Hiệu trưởng danh dự của Đại học Thanh Châu.
Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Dược phẩm Ôn Hoà.
Giám đốc thường trực của Hiệp hội Cổ Võ giả, chi nhánh Thanh Châu.
Phía dưới có liệt kê cái gì mà nhà nghiên cứu của một số tổ chức, cố vấn danh dự của một số hiệp hội, Ninh Thiên nhìn đến hoa cả mắt.
“Được.”
Ninh Thiên miễn cưỡng nhận danh thiếp của Ôn Nguyệt, sau đó bưng đĩa cơm đi chỗ đổ đồ ăn thừa.
“Ông nội, sao ông lại nể mặt thằng ranh con này? Vừa nhìn cậu ta là cháu đã tức điên, chảnh cái gì chứ.” Ôn Thanh Lam rất không hài lòng với thái độ của Ninh Thiên.
“Mười chín tuổi, ngoại kình cường đại, như vậy còn chưa đủ tư cách sao?”
Ôn Nguyệt cười khổ nói: “Cháu mới nhập môn ngoại kình, chí ít còn phải khổ luyện năm, sáu năm thì mới có thể đạt tới cảnh giới của cậu ấy.”
Chương 33: Có từng nghe chưa?
“Ông nội, sao khuỷu tay của ông lại hướng ra ngoài vậy…”
Ôn Thanh Lam mất hứng, trái lại thái độ cao ngạo, bĩu cái miệng nhỏ nhắn anh đào của mình: “Sau này cháu sẽ chăm chỉ, cháu nhất định sẽ vượt qua anh ấy.”
“Khó đấy.”
Ôn Nguyệt nhìn về phía bóng lưng Ninh Thiên.
Người trẻ tuổi này vừa không sợ nhà họ Đoàn trả thù, lại không để võ hiệp vào mắt, rốt cuộc là nghé con mới sinh không sợ hổ, hay là có sức mạnh gì đó?
“Ôn lão đầu!”
Lúc này, một nam sinh đi tới bên bàn ăn, cười ha hả nhìn về phía Ôn Nguyệt.
Ôn Nguyệt hơi sửng sốt, Ôn Thanh Lam bên cạnh lạnh mặt, nói với cậu: “Cậu là ai?”
“Chào chị Ôn, em tên là Lê Huyễn Minh, là lớp phó lớp lâm sàng 2, hôm nay tìm ông Ôn có chút chuyện muốn báo cáo.” Nam sinh còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.
Ôn Nguyệt: “…”
“Cậu thật to gan!”
Ôn Thanh Lam nổi giận, đập mạnh bàn.
Chỉ nghe “bộp!” một tiếng vang thật lớn, hai cái bàn ăn bị chấn động bay lên, một cái bàn thật dài cũng đều lung lay sắp đổ.
Cả gian căn tin lầu một ở đại sảnh, mấy trăm học sinh đều nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.
“Ôn… Đàn chị Ôn, em chỉ muốn tìm lão hiệu trưởng để kiến nghị, điều hoà trong ký túc xá trường học đã cũ quá rồi, nên… nên thay…”
Lê Huyễn Minh bị doạ đến mức ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Cho dù là khí thế của võ giả nhập môn ngoại kình, cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
“Vậy sao cậu lại gọi Ôn lão đầu? Ôn lão đầu cũng là cậu gọi! Có phải chán sống rồi phải không?” Ôn Thanh Lam giận dữ mắng.
Nếu không phải ở căn tin trường học, cô cam đoan sẽ đánh thằng nhóc này ra phân.
“Em nghe thấy Ninh Thiên lớp chúng em gọi như vậy, em cho rằng lão hiệu trưởng thích…”
Lê Huyễn Minh ấp úng trả lời, sau đó nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu xin lỗi chín mươi độ: “Xin lỗi lão hiệu trưởng! Xin lỗi đàn chị Ôn! Em… em, em…”
“Đừng nói nữa, gọi cố vấn lớp các cậu tới đây!”
Ôn Nguyệt cũng không phải không nóng nảy.
Mấy tiếng sau, đài phát thanh của trường học thông báo xử phạt vi phạm kỷ luật.
Lớp phó lớp 2 lâm sàng khoa y – Lê Huyễn Minh, không tôn trọng lão hiệu trưởng, vì kỷ cương nghiêm túc của trường học, giáo dục bản thân, trải qua sự cân nhắc quyết định của lãnh đạo trường, xử phạt cảnh cáo bạn học Lê Huyễn Minh!
Khi Ninh Thiên nghe được thông báo anh còn có chút ngoài ý muốn, nhìn không ra thằng nhóc Lê Huyễn Minh này, rất trâu bò…
…
Cuộc thi náo nhiệt nhất là vào buổi chiều, chính là chạy nước rút một trăm mét nam.
Vòng bán kết cuối cùng cũng khai hoả.
Ninh Thiên ở làn thứ tư, lấy tốc độ không nhanh không chậm chạy về phía trước, cuối cùng cũng thu hoạch được vị trí thứ hai, “hữu kinh vô hiểm” mà thẳng tiến vào trận chung kết.
Lúc này, hai nữ sinh xinh đẹp một cao một thấp đi ngang qua đường băng nhựa, vóc dáng tương đối thấp, kinh hỉ chỉ vào Ninh Thiên nói: “Thư Nhan, cậu xem, đó không phải là anh Đại Lực sao?”
Cô gái thấp là Khương Đường.
Nữ sinh cao lớn đương nhiên là Hứa Thư Nhan.
Cô liếc Ninh Thiên một cái, cảm thấy ngoài ý muốn: “Anh ấy cư nhiên lại có thể tiến vào trận chung kết.”
“Không ngờ anh Đại Lực không chỉ có sức lực lớn, mà tốc độ còn rất nhanh nữa!”
Khương Đường lặng lẽ dùng bả vai đụng bạn thân nhất của mình một cái, giảo hoạt cười nói: “Thư Nhan, sau này cậu gả cho anh Đại Lực có phúc rồi.”
“Cậu nói hươu nói vượn gì vậy!”
Hứa Thư Nhan nghe ra lời Khương Đường nói, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.
“Đàn em Hứa?”
Đột nhiên, một nam sinh cao lớn đẹp trai, từ sân thi đấu bên kia chạy tới, kinh hỉ nhìn Hứa Thư Nhan.
Hôm nay Hứa Thư Nhan mặc dù đội mũ che nắng cùng với kính râm, một đường đi tới, cặp đùi đẹp cũng thu hút sự chú ý của vô số học sinh.
Hình Húc Phi liếc mắt một cái đã nhận ra chủ nhân của cặp đùi đẹp tuyệt thế này.
“Anh là ai?”
Hứa Thư Nhan tháo kính râm, quét mắt nhìn nam sinh này, liền biết lại là một người theo đuổi đáng ghét.
Nam sinh hơi sửng sốt: “Đàn em Hứa, anh là Hình Húc Phi, đội điền kinh, mấy ngày trước chúng ta còn ở căn tin nói chuyện phiếm…”
“À, là anh à.”
Hứa Thư Nhan đáp một tiếng, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.
Trí nhớ của cô không kém như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn phản ứng lại.
Ai ngờ Hình Húc Phi không biết điều, vẫn cười tiến lại gần: “Đàn em Hứa, trận chung kết sắp bắt đầu rồi, muốn ở lại xem anh thi đấu sao?”
“Không, lát nữa tôi còn có việc.” Hứa Thư Nhan lạnh lùng nói.
“Trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Hình Húc Phi kiệt lực giữ cô lại.
Trên đường đua anh ta là đẹp trai nhất, anh ta nhất định phải để Hứa Thư Nhan nhìn thấy dáng người bước đi như bay của anh ta.
Lúc này, một số học sinh đi ngang qua nhận ra anh ta.
“Anh ấy chính là Hình Húc Phi của đội điền kinh, bộ dáng quả nhiên rất đẹp trai!”
“Nghe nói học trưởng Hình từ nhỏ đã luyện chạy nước rút, bây giờ là thành viên của đội tỉnh, còn có hi vọng thăng lên đội tuyển quốc gia, nói không chừng sau này còn có thể nhìn thấy bóng dáng của học trưởng tại thế vận hội Olympic!”
“Trong nhà học trưởng Hình còn mở công ty, rất giàu có!”
Không ít đàn em năm nhất trông thấy sườn mặt anh tuấn của Hình Húc Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ đều hơi phiếm hồng, trong lòng lại càng hoài xuân.
Thậm chí có người muốn xin liên lạc, nhưng sau khi nhìn thấy tư sắc của Hứa Thư Nhan và Khương Đường, bọn họ liền biết khó mà lui.
Hứa Thư Nhan không cần lộ mặt, chỉ dựa vào cặp đùi đẹp tuyệt thế trắng nõn kia, liền có thể miểu sát bọn họ.
“Anh nổi tiếng như vậy sao?”
Hứa Thư Nhan liếc mắt nhìn Hình Húc Phi.
Hình Húc Phi cười cười: “Hot boy trường mà thôi, không nhắc tới cũng được, đàn em Hứa vẫn nên ở lại xem anh đoạt giải quán quân đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Hứa Thư Nhan hừ lạnh một tiếng: “Thi còn chưa thi, anh đã biết anh có thể đoạt giải quán quân rồi sao?”
“Ha ha.”
Hình Húc Phi lại cười, trên mặt tràn đầy tự tin: “Ở cái trường này, không ai có thể ở hạng mục chạy nước rút thắng anh, anh chính là vương giả tuyệt đối!”
“Đàn em đã từng nghe qua hàng duy đả kích chưa? Anh thành viên của đội tỉnh, tham gia đại hội thể thao là hàng duy đả kích.”
Hứa Thư Nhan khoanh tay, bán tín bán nghi nói: “Có thật không vậy, lợi hại như vậy…”
“Đàn em, anh đi trước, đợi lát nữa em sẽ thấy cái gì gọi là hàng duy đả kích.”
Hình Húc Phi nhướng mày với Hứa Thư Nhan, anh ta nháy mắt, thiếu chút nữa làm cô ghê tởm.
“Đúng là biết bịp bợm!”
Hứa Thư Nhan lắc đầu, cô ghét nhất là loại đàn ông bịp bợm này: “Tiểu Đường, chúng ta đi… Tiểu Đường?”
Khương Đường biến mất rồi.
Một đường chạy chậm, xuyên qua đường băng nhựa, xuất hiện sau lưng Ninh Thiên.
“Anh Đại Lực!”
Khương Đường từ phía sau vỗ vai Ninh Thiên một cái, cười tươi xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt anh: “Hi!”
“Tiểu Đường? Sao cô lại tới đây.”
Ninh Thiên kinh ngạc điên đầu, theo thói quen lấy tay sờ sờ đầu nhỏ của cô, trên mặt hiện lên ý cười.
“Mọi người nhìn xem, đây không phải hoa khôi trường bảng thứ năm Khương Đường sao?”
“Cô ấy lại bị một nam sinh sờ đầu!”
“Là bạn trai của Khương Đường sao?”
Xung quanh ném tới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc.
Cằm Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Anh Đại Lực, tôi nói cho anh biết…”
Khương Đường kiễng mũi chân, thì thầm với Ninh Thiên vài câu.
Ánh mắt Ninh Thiên lập tức sáng ngời: “Thật sao?”
Khương Đường rất nghiêm túc gật đầu: “Không thể giả được!”
“Được, không thành vấn đề!”
Ninh Thiên vỗ vỗ ngực: “Không phải là quán quân sao, tôi nhắm mắt là lấy được.”
“Thật vậy sao, anh Đại Lực? Anh lợi hại như vậy sao?”
Đôi mắt to xinh đẹp của Khương Đường tràn ngập sự ngạc nhiên.
“Em gái, em cứ nghe anh ta khoác lác đi!”
Chương 34: Người trẻ tuổi rất thích làm màu
Có hai giọng nói của nam sinh năm hai truyền tới.
Bọn họ đang khởi động trước trận đấu.
“Chạy cự ly ngắn một trăm mét, quán quân chắc chắn là Hình Húc Phi năm ba, cái này không cần nghĩ nữa.”
“Anh không xếp chót đã không tệ rồi, còn muốn đoạt giải quán quân, thật sự là nói chuyện viển vông…”
Hai nam sinh mặt mũi trào phúng, có một loại ý tứ khoe khoang trước mặt Khương Đường.
Ninh Thiên mặc kệ bọn họ.
“Tiểu Đường, cậu chạy tới đây làm gì vậy?”
Hứa Thư Nhan đuổi theo, vẻ mặt không vui.
Đúng lúc trận đấu bắt đầu, mười tuyển thủ đi về phía đường băng.
Trên ghế sân vận động, vang lên sự cuồng nhiệt như núi như biển.
“Thư Nhan, vừa rồi tớ có nói với anh Đại Lực một chuyện.” Khương Đường cười hì hì nói.
“Chuyện gì?” Hứa Thư Nhan hỏi.
“Cái đó… Cậu nghe xong cũng không được đánh tớ đấy.” Ánh mắt Khương Đường có chút sợ hãi.
“Tớ đánh cậu làm gì?” Hứa Thư Nhan khó hiểu.
“Tớ nói với anh Đại Lực, nếu anh ấy có thể đoạt giải quán quân, Thư Nhan, cậu phải để anh ấy hôn một cái… A!”
Khương Đường còn chưa nói xong, Hứa Thư Nhan liền tức giận giơ tay lên, giả bộ muốn đánh cô ấy.
“Tiểu Đường, cậu thật quá đáng!”
“A a a, Thư Nhan, đã nói không đánh người!”
“Tớ cũng chưa có nói!”
…
Bùm!
Theo lệnh súng khai hoả.
Mười người dự thi như mũi tên rời cung, tại chỗ mạnh mẽ bắn ra.
“Trạng thái cất bước của Húc Phi không tệ, ổn rồi.”
Ngồi ở chỗ nào đó, mấy nam sinh trong đội điền kinh của trường xem thi đấu nói chuyện phiếm.
“Cái này còn phải nói sao? Lão Hình khẳng định là đứng nhất.”
“Mười người tiến vào trận chung kết, tám người đã là người của đội điền kinh chúng ta, còn hai người còn lại có lai lịch gì?”
“Không có lai lịch gì hết, thuần tuý là không có người, thật giả lẫn lộn.”
Những sinh viên thể thao này, đối với việc Hình Húc Phi đoạt giải quán quân không có bất kỳ nghi ngờ nào.
Thành viên đội tuyển tỉnh tham gia đại hội thể thao của trường, không phải hàng duy đả kích sao.
“Đàn em Hứa đang nhìn mình sao?”
Bản thân Hình Húc Phi thậm chí cũng không chuyên tâm thi đấu, đi ngang qua nơi vừa rồi gặp Hứa Thư Nhan, anh ta còn quay đầu lại ngắm trăng, quả nhiên nhìn thấy Hứa Thư Nhan và Khương Đường.
Lúc này, trong mắt hai người họ, mang theo kinh ngạc thật sâu!
“Chắc chắn là đang kinh ngạc về tốc độ của mình.”
Hình Húc Phi âm thầm bật cười.
Quả nhiên, chỉ có anh ta trên sân thi đấu mới có khí phách nhất.
Anh ta ảo tưởng, lát nữa sau khi chạm dây đầu tiên, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đỏ mặt tim đập đi về phía anh ta, hỏi anh ta phương thức liên lạc.
“Không đúng, đàn em Hứa là hoa khôi trường, không thể không rụt rè như vậy được, hay là mình chủ động một chút vậy…”
Hình Húc Phi đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Đột nhiên, một bóng đen từ bên người anh ta chợt loé qua, mang theo kình phong, thổi lên tóc anh ta.
“Cái gì!”
Hình Húc Phi nhìn thấy cái bóng đen chạy đến trước mặt anh ta, thiếu chút nữa trợn trừng mắt.
“Không, không có khả năng! Làm sao có thể có người vượt qua mình chứ?”
“Tăng tốc! Tăng tốc a a a!”
Hình Húc Phi hăng hái, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất trong đời, muốn đuổi theo bóng dáng kia, thậm chí còn hắng giọng hô to.
Nhưng kết quả đổi lấy, lại là cách bóng dáng kia càng ngày càng xa.
Hai nam sinh năm hai trào phúng Ninh Thiên trước cuộc thi, cũng đều trợn tròn mắt, một người trong hai người bọn họ còn vì quá giật mình, mà dưới chân vô ý, ngã nhào.
“A a a! Anh Đại Lực thật tuyệt!”
“Thư Nhan, cậu có thấy không! Anh Đại Lực đứng thứ nhất!”
Bên cạnh sân thi đấu, Khương Đường vừa nhảy, vừa hò hét cổ vũ cho Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan cũng không thể tưởng tượng nổi trừng đôi mắt đẹp, người này, sao lại chạy nhanh như vậy chứ? Đặc biệt tập luyện sao?
“Nhìn xem, đó là ai! Vậy mà lại còn chạy nhanh hơn cả sinh viên thể thao!”
“Mẹ nó, quăng Hình Húc Phi bay mấy mét, trâu bò!”
“Hình Húc Phi là thành viên đội tỉnh đấy!”
Khán đài đều sôi trào.
Ánh mắt của mấy vạn thầy trò, nhanh chóng nhìn theo bóng dáng Ninh Thiên nhất kỵ tuyệt trần, cho đến khi xông qua vạch đích, giết chết trận đấu.
“11 giây 16!”
Giáo viên phụ trách ghi chép thành tích trực tiếp kêu lên, sau đó hai tay ôm lấy đầu: “Chết tiệt! Đây… Đây là trình độ của đội tuyển quốc gia! Cậu ta là ai? Cậu ta rốt cuộc là ai!”
Nhiệt độ chạy nước rút một trăm mét, quả nhiên cao hơn nhiều so với trận đấu bóng chì, gần như mọi người ở hiện trường đều đang dõi xem.
Các học sinh lớp hai lâm sàng nhìn thấy Ninh Thiên dẫn đầu xông qua điểm cuối, có tiếng thét chói tai, cũng có người sững sờ.
“Quán quân, anh Trần là quán quân!” Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân kích động ôm nhau.
“Cậu ấy thật sự đoạt giải quán quân?” Tô Vãn Vãn hai tay che mặt, không thể tin được ảo tưởng vừa rồi của cô lại trở thành sự thật.
“Điều này không có khả năng!” Lê Huyễn Minh nghiến răng nghiến lợi, ghen tị muốn chết.
“Không ngờ Ninh Thiên lại lợi hại như vậy…” Lớp trưởng Trương Tân Hiên cũng trừng đôi mắt đẹp.
Rất nhanh, Tô Vãn Vãn cùng đi với mấy người bạn cùng phòng, cầm một chai nước, chạy xuống khán đài đi tìm Ninh Thiên.
Nhưng khi sắp đến gần, Tô Vãn Vãn lại từ từ dừng bước.
Bởi vì cô nhìn thấy có hai cô gái vô cùng xinh đẹp, đang vây quanh Ninh Thiên, trong đó có một người dáng người cao gầy, làn da trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ hạ phàm.
“Vãn Vãn, hai người họ là ai vậy?” Bạn cùng phòng Tưởng Dĩnh hỏi.
“Không… Không biết…” Tô Vãn Vãn lắc đầu.
“Ninh Thiên đúng là cặn bã, có Vãn Vãn rồi mà còn muốn quyến rũ mấy em gái khác, không biết xấu hổ!” Một người bạn cùng phòng khác Từ Dung Lệ, xắn tay áo lên chuẩn bị tiến lên chất vấn.
“Dung Lệ, quên đi, tớ… Chúng tớ thật ra không phải là người yêu…” Tô Vãn Vãn túm lấy Từ Dung Lệ, lắc đầu.
“Hả?” Các bạn cùng phòng mở to mắt.
Tô Vãn Vãn cầm chai nước, yên tĩnh nhìn Ninh Thiên và Khương Đường, Hứa Thư Nhan nói chuyện phiếm, trong lòng cô có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời.
“Hai nữ sinh bên cạnh anh ấy, thật sự, thật sự rất xinh đẹp.”
“Là bạn của anh ấy sao?”
“Trách không được anh ấy đối với mình một chút hứng thú cũng không có.”
Tô Vãn Vãn nhịn không được so sánh bản thân với Hứa Thư Nhan, Khương Đường, vì vậy cô cảm thấy tự ti.
Phần tự ti này, càng nhiều là bắt nguồn từ gia cảnh.
Hứa Thư Nhan và Khương Đường cả người mặc trên dưới cộng lại, không chừng sẽ không dưới một ngàn đồng (trên thực tế là mấy vạn), mà cô một thân mặc hàng vỉa hè.
Tính cách đáng yêu như ánh mặt trời của Khương Đường, ngũ quan và dáng người gần như hoàn mỹ của Hứa Thư Nhan, đều khiến cô cảm thấy vô cùng tự ti.
Mà cách đó không xa, còn có một em gái hoa khôi trường khác, cũng đang chú ý tới Ninh Thiên.
Nhưng lại mang theo lửa giận thật sâu!
“Người này, coi lời nói của mình và ông nội là gió thoảng bên tai sao?”
“Tham gia tranh tài cầu chì còn chưa tính, chạy nước rút một trăm mét có nhiều người xem như vậy, anh ta cũng dám tham gia, còn sánh ngang được với trình độ của đội tuyển quốc gia!”
“Anh ta thật sự không sợ bị đưa tới võ hiệp điều tra sao?”
Ôn Thanh Lam dậm chân xuống đất, cô quyết định lát nữa sẽ đi tìm Ninh Thiên.
Mà sau khi nhìn thấy có hai cô gái xinh đẹp đến kỳ cục đứng bên người Ninh Thiên, cô liền hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là muốn tán gái…”
Thảm nhất còn phải kể đến Hình Húc Phi.
Anh ta vốn cho rằng thành viên đội tuyển tỉnh mình trở về trường đại học thi đấu, chắc chắn là ổn định lấy được quán quân, hơn nữa còn là treo lên đánh.
Nhưng lại là một kết quả như vậy.
Anh ta vô cùng thất bại ngồi dưới đất, nhìn Ninh Thiên đang được muôn người chú ý, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Một sinh viên năm nhất, thành tích chạy có thể sánh ngang với đội tuyển quốc gia, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp sân trường Thanh Đại.
Diễn đàn, post, không gian, các loại trò chuyện nhóm, spam khắp nơi.
Ngay cả lãnh đạo trường cũng bị kinh động.
Nhưng khi Ôn Nguyệt gọi mấy cuộc điện thoại, trận sóng gió này mới dần dần lắng xuống.
Vị lão hiệu trưởng này ngồi ở trong phòng làm việc, sâu kín thở dài: “Người trẻ tuổi, thật sự là thích khoe mẽ, haiz…”
Sau khi chạy nước rút một trăm mét, sẽ không còn trận đấu nào của Ninh Thiên.
Dưới cái nhìn chăm chú của hơn năm mươi bạn học lớp hai lâm sàng, anh trực tiếp rời khỏi sân vận động, ngay cả lớp trưởng Trương Tân Hiên muốn nói chuyện với anh cũng không có cơ hội.
“Hứa Thư Nhan, cậu nên thực hiện lời hứa của mình rồi.”
Chương 35: Đem lên hết một lần đi
Sau khi phát hiện Ninh Thiên cũng ở đây, Trần Chí Hào thiếu chút nữa vung nắm đấm xông lên.
Hơn nửa tháng trước, hắn bị thằng nhóc này ấn vào trong canh cá trích thiếu chút nữa chết đuối, thù này hắn phải báo.
“Tiểu Thiên, cháu biết Chí Hào sao?”
Kiều Tĩnh nhíu nhíu mày, hỏi Ninh Thiên.
Trần Chí Hào là bạn cùng lớp cấp ba với Thư Nhan, một người không học vấn vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng, bà cũng không hy vọng Ninh Thiên chơi với loại người này.
“Có từng gặp một lần, không tính là quen biết.” Ninh Thiên thành thật trả lời.
“À.” Lúc này Kiều Tĩnh mới yên lòng.
“Dì Kiều, cháu đã đặt một bàn ở đây, còn mới mấy người bạn, dì có muốn cùng ăn bữa cơm không ạ?”
Trần Chí Hào thu hồi sự tức giận trong mắt lại, trái lại hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không cần, chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi.”
Kiều Tĩnh không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, sau đó mang theo ba người Ninh Thiên rời đi.
Nhà họ Trần và nhà họ Hứa giống nhau, đều làm kinh doanh bất động sản, giao tình chỉ có thể tính là bình thường.
Trái lại bà từng từ trong miệng Hứa Cảnh Sơn nghe nói qua, Trần Diệu Tổ, Trần Chí Hào hai bố con này đều không phải thứ tối lành gì, hơn nữa còn liên luỵ vô cùng sâu với cái bang phái trên đường.
Sau khi Trần Chí Hào bị từ chối, hắn có chút xấu hổ, cũng hơi thất vọng.
Hắn còn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút tài lực trong nhà mình, để mẹ Hứa Thư Nhan nhìn xem, thuận tiện chèn ép tên tạp chủng Ninh Thiên này một chút.
Ngay khi hắn cho rằng hôm nay có cơ hội, thì bước ngoặt xuất hiện…
“Xin lỗi, Kiều tổng! Tiểu Lưu là người mới tới chỗ chúng tôi, làm việc quá cẩu thả!”
“Tôi thay mặt khách sạn xin lỗi bà!”
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, ở bên ngoài một gian phòng trên lầu sáu, không ngừng xin lỗi Kiều Tĩnh.
Bên cạnh có một cô gái lễ tân đi theo, sắc mặt lại càng khó coi, bởi vì cô ta nhớ lộn “phòng Mẫu Đơn” đã được đặt trước.
Dẫn đến việc Kiều Tĩnh cùng với một vị khách khác đồng thời đến, nhưng chỉ có một bàn ăn.
“Mấy người làm sao vậy!”
Kiều Tĩnh rất tức giận, lớn tiếng răn dạy: “Khách sạn lớn như vậy, mà lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy sao?”
“Thật sự rất xin lỗi, Kiều tổng! Đây đều là lỗi của chúng tôi!”
Eo của người quản lý trung niên và em gái lễ tân, đều khom thành chín mươi độ, vẻ mặt áy náy.
Người quản lý trung niên có ý đồ muốn vãn hồi, nói: “Kiều tổng, nếu không bà chờ một lát, để bồi thường, bữa này tôi có thể giảm giá 50% cho bà, bà xem…”
“Ai thèm mấy người giảm giá chứ?”
Hứa Thư Nhan cũng rất không vui: “Nhà họ Hứa chúng tôi thiếu chút tiền ấy sao? Ông coi thường ai đấy!”
“Vâng, vâng, vâng…”
Người quản lý trung niên cúi đầu khom lưng.
Khương Đường nhẹ nhàng thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái, người sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang, lẳng lặng tự hỏi cái gì đó.
Đúng lúc này, bốn phú nhị đại mặc đầy hàng hiệu, vừa nói vừa cười đi về phía bên này.
Một trong số đó chính là Trần Chí Hào.
Hắn nhìn thấy tình hình bên kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mãnh liệt vỗ đùi, vô cùng vui mừng.
“Em gái lễ tân đúng là đã giúp mình đại ân, đợi lát nữa ăn xong mình nhất định phải cho cô ấy tiền boa, ha ha!”
Trần Chí Hào trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Dì Kiều, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao chúng cháu chỉ có bốn người, cũng ngồi không đủ.”
“Cái này…”
Kiều Tĩnh đánh giá Trần Chí Hào và ba người bạn giàu có của hắn một cái, bà có chút do dự nhìn về phía Hứa Thư Nhan.
“Cô ấy chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, Hứa Thư Nhan sao?”
“Cái gì mà trường Nhất Trung của thành phố, bây giờ người ta là hoa khôi của trường Thanh Đại, tin tức của cậu không được rồi lão Dương.”
“Trách không được Chí Hào thường xuyên nhắc ở bên tai chúng ta, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, nữ thần…”
Ba phú nhị đại, một nam hai nữ, ánh mắt không rời khỏi Hứa Thư Nhan.
Nhất là nữ sinh kia, buổi sáng trang điểm ba tiếng, nhưng mặt mộc của Hứa Thư Nhan có thể giết chết cô ta.
“Cái này…”
Hứa Thư Nhan cũng rất do dự.
Cô chắc chắn là không muốn ngồi cùng bàn ăn với Trần Chí Hào.
Nhưng cô đã tâm tâm niệm niệm đào nguyên “Cá Tây Hồ dấm” và “Tôm bóc vỏ Long Tỉnh” rất lâu rồi.
Lúc này, cô nhìn Ninh Thiên một cái, nghĩ thầm không phải Ninh Thiên có cừu oán với Trần Chí Hào sao? Sao không mượn cơ hội này, khiến anh xấu mặt, để anh trào phúng cô nấu ăn khó ăn!
Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên, cười nói với Kiều Tĩnh: “Mẹ à, sắp trưa rồi, chúng ta ăn ở đây đi! Con muốn ăn cá dấm của nhà bọn họ, Tiểu Đường mẹ cảm thấy thế nào?”
Khương Đường lập tức trả lời: “Tớ muốn ăn măng hầm!”
“Vậy được rồi.”
Kiều Tĩnh gật đầu, liền đi vào phòng bao.
Bà cũng không có nói lời gây phiền toái, dù sao bản thân cũng tốn mấy vạn mới đặt được bàn ăn này.
Lần xếp hàng tiếp theo không biết phải xếp hàng tới khi nào.
“Phù…” Người quản lý trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi!”
Trần Chí Hào ở phía sau siết chặt nắm tay, lại len lén nói với ba người bạn xấu của mình: “Vưu Na, Tiểu Tinh, Lương Bình, thằng nhóc đi theo Hứa Thư Nhan kia mấy cậu có thấy không?”
Ba phú nhị đại đều gật đầu: “Làm sao vậy?”
“Đợi lát nữa đi vào mấy cậu nghe tớ chỉ huy, liều mạng giẫm nó cho tớ, ông đây hôm nay muốn anh ta phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại!” Trần Chí Hào hung tợn nói.
Ba phú nhị đại tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.
Đạp người, đả kích người gì gì đó, đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa.
Đi vào phòng Mẫu Đơn.
Một cái bàn lớn đủ hai mươi người ngồi xuống bày ở bên trong, bên cạnh còn kết hợp ghế sô pha, bàn trà, phòng hút thuốc cùng với hai cái nhà vệ sinh.
“Phục vụ, mang thực đơn tới đây!”
Vừa ngồi xuống, Trần Chí Hào liền thét to.
Hai nữ phục vụ dáng người không tồi, vội vàng tiến lên.
Trần Chí Hào nhận lấy thực đơn, cười đưa cho Kiều Tĩnh: “Dì Kiều, dì là trưởng bối, dì gọi trước đi.”
“Chí Hào, cậu quá khách khí rồi.”
Kiều Tĩnh cười cười, nghĩ thầm thằng nhóc nhà họ Trần này còn rất lễ phép.
“Dì Kiều, dì gọi gì cũng được, bữa này cháu mời.” Trần Chí Hào vỗ ngực.
“Không không, sao có thể không biết xấu hổ…” Kiều Tĩnh muốn từ chối.
‘Sau này đều là người một nhà, dì chính là mẹ của cháu, có gì mà xấu hổ chứ!’
Trần Chí Hào cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao, dì Kiều, dì thoải mái một chút…”
Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Thiên truyền tới: “Phục vụ, đem mấy món trên thực đơn lên hết một lần đi.”
Phụt!
Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang súc miệng, suýt nữa là phun ra!
“Anh có bệnh à?”
Trần Chí Hào trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy. ăn hết được không?”
“Yên tâm, ăn được.” Ninh Thiên liếc hắn một cái.
“Trên thực đơn có hơn một trăm món ăn, anh đều ăn hết được? Anh cầm tinh con heo sao?”
Nữ sinh trong mấy phú nhị đại, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái.
Cô ta tên là Lâm Vưu Na, tướng mạo cùng lắm là năm phần, trang điểm cũng không quá sáu phần, mặc Gucci đầy người, túi xách cũng là Hermes số lượng có hạn.
“Đồ nhà quê, chưa ăn cơm sao?”
“Người ta bảo Kiều tổng thoải mái một chút, chứ có nói với anh sao? Cười chết mất.”
Hai phú nhị đại khác tên là Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, cũng bắt đầu châm chọc Ninh Thiên.
Ninh Thiên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn bốn người bọn họ.
Nếu tuỳ ý bị mấy người quần là áo lượt*này châm ngòi cảm xúc, thì hai ngàn năm đạo hạnh của anh, cũng tu vào trong bụng chó rồi.
“Tiểu Thiên là con nuôi của tôi!”
Lúc này, Kiều Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút.”
“Mẹ nó! Tôi không nhìn lầm chứ? Ném xa quá!”
“Tôi vừa định nói lưng cậu ta còn không xoay đúng tư thế...”
“Cái này... chắc phải hơn mười mét, không, cũng phải hai mươi mét!”
“Không, không thể nào. Chắc là tôi đang mơ... Kỷ lục thế giới chỉ hơn hai mươi mét thôi.”
Hiện trường bàn luận sôi nổi.
Ngay cả trọng tài cũng trợn tròn mắt nhìn Ninh Thiên.
Khi Trương Uẩn nhìn thấy điểm tạ rơi, anh ta bị doạ đến mức hét lên: “Xong rồi!!”
Thành tích nhanh chóng xuất hiện.
21,41 mét.
Phá kỷ lục quốc gia.
Kỷ lục thế giới là 23,12 mét.
Thành tích này khiến địa điểm thi đấu rơi vào khoảng không im lặng.
Một sinh viên năm nhất đã phá kỷ lục ném tạ quốc gia, chuyện này khiến tất cả mọi người đều có cảm giác không chân thật.
“Ôi, phiền rồi.” Ninh Thiên âm thầm thở dài.
Ở phía sau anh không xa, Tô Vãn Vãn dẫn đầu vỗ tay: “Oa, thật tuyệt!”
Từ Dung Lệ và Tưởng Dĩnh đều trợn tròn mắt, Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân cũng nhìn Ninh Thiên như nhìn thấy quái vật.
“Tôi không tin! Tôi không tin! Quả tạ đó chắc chắn có vấn đề!!”
Trương Uẩn gầm lên, lao về phía nơi quả tạ vừa rơi xuống như thể mất kiểm soát, nhưng dù anh ta có kiểm tra thế nào thì quả tạ vẫn nặng 7,26kg theo đúng tiêu chuẩn.
Lúc này, anh ta ngồi bệt xuống đất.
Tín ngưỡng đã sụp đổ.
Ninh Thiên lười đả kích anh ta, xoay người trở về lớp.
Anh cân nhắc việc sử dụng thần chú để xóa ký ức của những người chứng kiến, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc lãng phí linh lực… Vẫn là thôi đi.
Tin tức về cuộc thi ném tạ lan truyền nhanh chóng.
Hầu hết mọi người đều không tin rằng tân sinh viên có thể phá vỡ kỷ lục quốc gia, đây không phải là một trò đùa sao?
Nếu nói về đội tuyển bóng đá quốc gia thì mọi thứ đều có thể xảy ra. Nhưng đây là ném tạ, nếu đội tuyển quốc gia không bằng một sinh viên đại học thì không bằng giải tán luôn đi.
Lý Huyền Minh cũng không thương tiếc bày tỏ sự chế giễu của mình đối với Ninh Thiên.
“Nếu thằng ranh này có thể phá kỷ lục quốc gia, tôi sẽ ăn hết phân trong nhà vệ sinh của trường!”
Không có video quay lại cảnh thi đấu.
Ninh Thiên cảm thấy chuyện này có thể lấp liếm cho qua được.
Đúng lúc này, một nhóm giáo viên nhanh chóng hùng hổ xông tới, trong đó có trưởng khoa Lưu Uy và giáo viên phụ đạo Vương Xuyên.
“Ai là Ninh Thiên?”
Trưởng khoa với cái đầu hói đi tới hỏi.
“Báo cáo trưởng khoa Lưu, là cậu ta, cậu ta là Ninh Thiên!”
Lý Huyền Minh cho rằng ông tới đây để xử lý Ninh Thiên nên lập tức chỉ vào anh rồi la lên, như thể mới được tiêm chất kích thích.
Trưởng khoa với cái đầu hói rất kinh ngạc, tên nhóc này vừa vượt kỷ lục quốc gia cả mét?
“Ninh Thiên, giáo viên phụ đạo và trưởng khoa đều đã tới!”
Tô Vãn Vãn và Phương Tiểu Bàn vội vàng nhắc nhở.
Ninh Thiên bất đắc dĩ đứng lên: “Thầy Vương, trưởng khoa Lưu.”
“Vừa rồi em ném được 21,41 mét phải không?”
Một người đàn ông trung niên tính tình nghiêm túc đi tới, hai tay chắp sau lưng, nghi ngờ nhìn Ninh Thiên.
“Vâng.” Ninh Thiên biết đang có rất nhiều cặp mắt đang theo dõi mình nên muốn giấu cũng không được.
“Em có thể cho thầy biết em đã làm điều đó như thế nào không?” Người đàn ông trung niên hỏi.
“Không rõ lắm.” Ninh Thiên xòe tay ra.
“Ninh Thiên, nghiêm túc!”
Giáo viên phụ đạo Vương Xuyên vội vàng khiển trách: “Đây là phó chủ nhiệm Mã của Cục Thể thao thành phố. Hôm nay ông ấy đến đây để chỉ đạo trường học. Em tranh thủ thời gian, ăn ngay nói thật!”
“Em không biết, đây là sự thật.” Ninh Thiên chớp chớp mắt.
“...” Mã Hồng có chút không nói nên lời, yêu cầu Ninh Thiên ném lại một lần nữa.
Ninh Thiên đang muốn chạy trốn nên từ chối ngay tại chỗ.
“Ninh Thiên, em như vậy là sao? Yêu cầu em làm gì thì làm vậy đi, nhiều lời như vậy làm gì!” Vương Xuyên không vui mắng.
“Vậy thầy ném đi, em lười.” Ninh Thiên thản nhiên ngồi xuống.
“Em...” Vương Xuyên tức giận gần chết.
Trước mặt nhiều người nhưng tên nhóc này cũng không nể mặt giáo viên phụ đạo!
Mã Hồng cau mày, ông chưa từng thấy sinh viên nào kiêu ngạo như vậy.
Lớp lâm sàng hai xôn xao náo nhiệt, ngay cả lớp bên cạnh cũng đến hóng chuyện.
Lý Huyền Minh lập tức nhảy ra ngoài, chỉ vào Ninh Thiên mắng: “Ninh Thiên, thái độ cậu nói chuyện với giáo viên phụ đạo Vương là sao đây?”
“Tôi nói chuyện với giáo viên phụ đạo Vương như thế nào không phải chuyện của cậu.”
Ninh Thiên nói chuyện cũng không thèm nhìn Lý Huyền Minh nhưng khiến anh ta tức giận không ít.
Ngay khi họ chuẩn bị đánh nhau một già một trẻ xuất hiện, thu hút sự chú ý của toàn bộ người đang ở đó.
“Ha ha, phó chủ nhiệm Mã, gần đây vẫn khoẻ chứ?”
Ninh Thiên nghe giọng này thấy quen quen, anh quay đầu lại thì nhìn thấy đó là cựu hiệu trưởng Ôn Nguyệt.
Cháu gái của ông là Ôn Thanh Lam cũng ở bên cạnh.
“Đó là tiền bối Ôn Thanh Lam sao? Chị ấy thật xinh đẹp!”
Đôi mắt của các tân sinh viên có mặt đều sáng lên.
Hôm nay Ôn Thanh Lam mặc một bộ đồ thể thao bó sát, khoe ra đường cong cơ thể, cộng với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, thật sự rất khó rời mắt.
Đôi mắt của Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân gần như rơi ra khỏi hốc mắt.
“Ông Ôn!”
“Cựu hiệu trưởng!”
Trưởng khoa Lưu Uy, giáo viên phụ đạo Vương Xuyên và phó chủ nhiệm Cục Thể thao Mã Hồng vội vàng chào Ôn Nguyệt với vẻ mặt rất cung kính.
Nhất là Mã Hồng, thái độ vô cùng tôn trọng.
Làm việc tại Cục Thể thao thành phố, ông được tiếp cận với nhiều nguồn lực xã hội và biết rằng “Hiệu trưởng Đại học Thanh Châu” chỉ là chức danh tầm thường nhất trong số rất nhiều chức danh của Ôn Nguyệt mà thôi.
Ông còn chưa kịp mở miệng, Ôn Nguyệt đã cười nói: “Phó chủ nhiệm Mã, tôi muốn nói chuyện với cậu trước.”
Mã Hồng sao dám trái lệnh.
Ông đi đến bên cạnh Ôn Nguyệt.
“Cựu hiệu trưởng, ngài có gì chỉ thị?” Mã Hồng hỏi.
“Ninh Thiên không phải là một sinh viên đại học bình thường, cậu ấy là một võ giả.” Ôn Nguyệt đi thẳng vào vấn đề.
“Võ giả?!” Đồng tử Mã Hồng đột nhiên co rút lại.
Ông lập tức hiểu ngay.
“Ông Ôn, tôi nhớ Hiệp hội Cổ Võ giả có quy định rõ ràng rằng võ giả không được phép tham gia các sự kiện thể thao thế tục. Sao ở đây lại...” Mã Hồng lại hỏi.
“Ninh Thiên, đứa nhỏ này có chút đặc biệt, lát nữa tôi sẽ giải thích cho cậu.” Ông Ôn nói cho có lệ.
“Được rồi, ông Ôn, tôi hiểu rồi.” Mã Hồng thở dài một hơi.
Nếu là một võ giả thì chuyện này dễ lý giải.
Võ giả là một quần thể rất đáng sợ, nói là siêu nhân cũng không đủ, ngay cả quán quân Olympic cũng phải đứng cuối bảng.
Vương Xuyên và Lưu Uy còn đang mắng Ninh Thiên, nói rằng cựu hiệu trưởng đã tới, bảo anh nhất định phải hợp tác, kêu anh làm gì thì làm nấy.
Ninh Thiên ngoáy tai, giống như coi họ là không khí.
“Ninh Thiên, tốt nhất anh nên hợp tác một chút, tôi sợ giáo viên phụ đạo và chủ nhiệm khoa sẽ gây khó dễ cho anh.” Tô Vãn Vãn ở bên cạnh thấp giọng nói, trong giọng nói có chút lo lắng.
Cô đã nghe nói không ít chuyện trường gây khó dễ cho sinh viên.
Nếu không vâng lời, một chiếc bằng tốt nghiệp có thể cản trở nửa cuộc đời.
“Không sao.”
Vẻ mặt Ninh Thiên thờ ơ, anh vốn dĩ là không hề quan tâm.
“Ninh Thiên, nhanh đứng lên!”
Chủ nhiệm Lưu Uy thấp giọng gọi: “Cựu hiệu trưởng và phó chủ nhiệm Mã tới rồi!”
“Ồ.” Ninh Thiên ngoài miệng đáp ứng nhưng cơ thể lại không có chút phản ứng nào.
“Em bị liệt à?” Giáo viên phụ đạo Vương Xuyên hận không thể tát chết Ninh Thiên.
Nếu sinh viên không nghe lời, chắc chắn khoa sẽ nghi ngờ năng lực của ông, ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của ông!
Nghĩ tới đây, Vương Xuyên hạ giọng nói: “Ninh Thiên, em còn muốn tốt nghiệp không?”
Chương 32: Hiệp hội Cổ Võ Giả
“Sao cũng được.”
Ninh Thiên vẫn tỏ ra thờ ơ.
“Em……”
Đây là lần đầu tiên Vương Xuyên gặp một tân sinh viên gai góc như vậy, tức giận đến mặt đỏ bừng, cổ cứng đờ.
Đúng lúc này, Ôn Nguyệt và Mã Hồng trở lại.
Vương Xuyên và Lưu Uy lo lắng toát mồ hôi, hận không thể đứng sang một bên đỡ Ninh Thiên dậy.
“Thằng nhóc này dám chống lại thầy giáo phụ đạo và trưởng khoa, quả thật chán sống.” Lý Huyền Minh vui mừng khôn xiết.
“Cậu ta thật sự không muốn tốt nghiệp sao?” Trương Tân Hiên cau mày.
“Ninh Thiên!”
Lúc này, giọng nói uy nghiêm của Ôn Nguyệt truyền đến, mọi người đều trở nên căng thẳng.
“Đã gần trưa rồi, tôi mời cậu một bữa.”
Giọng Ôn Nguyệt rất hoà ái.
“?”
Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu những người đang xem.
Cựu hiệu trưởng mời tân sinh viên đi ăn, họ có nghe nhầm không?
“Này, ông nội tôi đang gọi cậu đấy!”
Ôn Thanh Lam không hài lòng đi tới trước mặt Ninh Thiên, nhưng lại nhanh chóng nhìn về phía Tô Vãn Vãn.
'Thật là một cô gái xinh đẹp, cô ấy là bạn gái của anh chàng này à? ' Trong lòng cô thầm nghĩ.
Tô Vãn Vãn cũng nhanh chóng đẩy cánh tay Ninh Thiên.
Ninh Thiên lười biếng nói: “Ăn gì vậy, ông già Ôn?”
“...”
Lưu Uy và Vương Xuyên suýt chút nữa ngã xuống đất!
Các sinh viên đều há hốc mồm, cho rằng mình nghe nhầm!
Ninh Thiên gọi lão hiệu trưởng là ông già?
Điên à??
Đúng lúc Ôn Thanh Lam sắp bộc phát, Ôn Nguyệt xua tay nói: “Cá chẽm hấp ở căng tin số ba không tệ, chúng ta ăn món này đi.”
“Đi.”
Ninh Thiên cuối cùng cũng đứng dậy, theo Ôn Nguyệt cùng cháu gái rời đi.
Mã Hồng thấy vậy cũng nói: “Chủ nhiệm Lưu, trong cục còn có việc phải làm, tôi không ở lại nữa.”
Lưu Uy và Vương Xuyên vội vàng tiễn họ đi, chỉ để lại một đám sinh viên ngơ ngác.
Họ không hiểu, Ninh Thiên lại xem thường cựu hiệu trưởng như thế mà ông vẫn mời anh đi ăn trưa?
“Cựu hiệu trưởng quả là một người dễ tính!”
Trong lòng Lý Huyền Minh chấn động.
Anh ta lập tức nghĩ đến chuyện gần đây khiến mình phiền não, anh ta nghĩ mình có thể nhờ cựu hiệu trưởng giúp đỡ.
…
Căn tin số ba.
Ôn Nguyệt và Ninh Thiên ngồi xuống, Ôn Thanh Lam phụ trách lấy đồ ăn.
“Cá chẽm rất tươi nha.”
“Chẹp, chẹp...”
Ninh Thiên vừa ăn vừa nói, trong lòng không khỏi hoài niệm món cá thơm ngon hơn ở Tiểu Nam Thiên Giới.
Bây giờ ngoài việc ăn uống ra, thực sự không có nhiều thứ có thể khơi dậy sự hứng thú của anh.
Ôn Nguyệt mỉm cười, cũng không vội động đũa.
“Anh bạn trẻ, thực lực ngoại kình của cậu rất tốt, thể lực của cậu có thể khiến quán quân Olympic tình nguyện cúi đầu bái phục. Tại sao cậu lại muốn tham gia đại hội thể dục thể thao của trường?” Ông hỏi.
“Còn có thể vì cái gì, khoe khoang thôi!” Ôn Thanh Lam tức giận nói.
Ninh Thiên không để ý tới cô, đáp: “Tôi cũng không muốn tham gia, nhưng lớp trưởng và giáo viên phụ đạo quá phiền.”
“Thì ra là thế.”
Ôn Nguyệt cười khổ nói: “Chiều nay tôi sẽ nói chuyện với trưởng khoa của cậu, tình huống của cậu tương đối đặc thù.”
“Thật sao? Vậy thì cảm ơn ông Ôn.”
Ninh Thiên cũng mỉm cười, sau đó dùng đũa chỉ vào con cá chẽm trên đĩa của Ôn Nguyệt: “Ông có ăn món này không?”
“Hả?”
Ôn Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó đẩy đĩa cá cho Ninh Thiên: “Cậu ăn đi, tôi không đói, hôm nay chủ yếu muốn nói chuyện với cậu thôi.”
“Quá tốt.”
Ninh Thiên không khách khí nhận lấy, vui vẻ ăn tiếp.
Hai con cá chẽm lớn cùng với một ít rau và cơm chui vào miệng anh như một cơn gió.
“Này! Cậu là quỷ chết đói đầu thai à, cậu ăn hết thì ông nội tôi ăn gì?” Ôn Thanh Lam không nói nên lời, vỗ bàn một cái.
“Không sao, không sao đâu, người trẻ tuổi ăn được là có phúc.”
Ôn Nguyệt mỉm cười xua tay, sau đó hỏi: “Anh bạn trẻ, gần đây có ai theo dõi cậu không?”
“Ý của ông là người nhà họ Đoàn?” Ninh Thiên vừa ăn vừa nói.
“Họ tới tìm cậu sao?” Ôn Nguyệt cau mày.
“Hả, không có...” Ninh Thiên lắc đầu, che giấu chuyện liên quan đến người tự xưng là một trong mười hảo hán đứng đầu - Đồ Đào.
“Không nên như vậy.”
Ôn Nguyệt cau mày nói: “Người nhà họ Đoàn rất tàn nhẫn, có thù tất báo, không nên kéo lâu như vậy… Tóm lại, anh bạn trẻ, gần đây cậu nên cẩn thận, nhà họ Đoàn sẽ không dễ dàng tha cho cậu.”
“Tôi biết, tôi biết.” Ninh Thiên nói qua loa.
“Và một điều nữa……”
Ôn Nguyệt lại lên tiếng, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Anh bạn trẻ biết Hiệp hội Cổ Võ giả chứ?”
“Tôi không biết.” Ninh Thiên thành thật lắc đầu.
“…” Hai người họ Ôn đều bối rối.
“Ngay cả Hiệp hội Cổ Võ giả mà cậu cũng không biết?” Ôn Thanh Lam băn khoăn không biết Ninh Thiên có phải đang trêu họ hay không.
“Tại sao tôi phải biết.” Ninh Thiên khó hiểu.
Ôn Thanh Lam không nói nên lời.
Là một võ giả, không biết về Hiệp hội Cổ Võ giả cũng không hợp lẽ thường như người bình thường không biết về Cục Công an vậy.
Ngay sau đó, cô giới thiệu ngắn gọn về tổ chức mạnh nhất trong giới võ giả với Ninh Thiên.
“Tóm lại, võ giả không được phép tham gia bất kỳ cuộc thi đấu thế tục nào. Đây là quy định trong Hiệp hội Cổ Võ giả, có thể hiểu là luật của giới võ thuật.”
Cuối cùng Ôn Thanh Lam cảnh cáo từng chữ một.
“Tôi chỉ tham gia đại hội thể dục thể thao của trường, có liên quan gì đến họ?” Ninh Thiên nói với vẻ mặt khinh thường.
“Họ sẽ bắt cậu, đưa cậu vào nhà tù được thiết kế đặc biệt cho võ giả.” Ôn Thanh Lam lạnh lùng nói.
“Ha ha.” Ninh Thiên cười.
“Cậu cho rằng tôi đang nói đùa sao?”Vẻ mặt Ôn Thanh Lam lạnh lùng, nói rất nghiêm túc:
“Để ngăn chặn võ giả ảnh hưởng đến sinh hoạt của người thường, luật lệ của Hiệp hội Võ thuật nghiêm khắc hơn luật lệ của người thường rất nhiều. Tốt nhất là cậu nên tuân thủ, nếu không đến lúc đó cậu bị bắt vào đó rồi lại trách tôi không nhắc nhở cậu.”
“Thanh Lam, không nghiêm trọng đến vậy.”
Ôn Nguyệt xua tay nói: “Đại hội thể dục thể thao của trường không phải là thế vận hội, cùng lắm là cảnh cáo.”
“Ông nội! Đại học Thanh Châu thuộc phạm vi quản lý của ông, nếu tên nhóc này phạm sai lầm, người phải chịu trách nhiệm chẳng phải là ông sao.” Ôn Thanh Lam bất mãn nói.
Cô luôn cảm thấy ông nội mình quá dung túng cho Ninh Thiên.
Đổi lại là cô, cô sẽ gửi Ninh Thiên đến “Trung tâm kiểm soát võ thuật” để cải tạo, để anh học một số quy tắc.
“Tôi ăn no rồi.”
Ninh Thiên không muốn ở chỗ này lâu nữa, cầm đĩa cơm đứng dậy.
“Đợi đã.”
Ôn Nguyệt ngăn anh lại, mỉm cười lấy một tấm danh thiếp đã chuẩn bị từ lâu trong túi áo khoác ra.
“Anh bạn trẻ, trên này có số điện thoại của tôi. Nếu gặp chuyện khó khăn không thể giải quyết được thì nhớ gọi cho tôi.”
Ninh Thiên liếc nhìn tấm danh thiếp.
Khá lắm, ông già này có khá nhiều danh hiệu đấy.
Hiệu trưởng danh dự của Đại học Thanh Châu.
Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Dược phẩm Ôn Hoà.
Giám đốc thường trực của Hiệp hội Cổ Võ giả, chi nhánh Thanh Châu.
Phía dưới có liệt kê cái gì mà nhà nghiên cứu của một số tổ chức, cố vấn danh dự của một số hiệp hội, Ninh Thiên nhìn đến hoa cả mắt.
“Được.”
Ninh Thiên miễn cưỡng nhận danh thiếp của Ôn Nguyệt, sau đó bưng đĩa cơm đi chỗ đổ đồ ăn thừa.
“Ông nội, sao ông lại nể mặt thằng ranh con này? Vừa nhìn cậu ta là cháu đã tức điên, chảnh cái gì chứ.” Ôn Thanh Lam rất không hài lòng với thái độ của Ninh Thiên.
“Mười chín tuổi, ngoại kình cường đại, như vậy còn chưa đủ tư cách sao?”
Ôn Nguyệt cười khổ nói: “Cháu mới nhập môn ngoại kình, chí ít còn phải khổ luyện năm, sáu năm thì mới có thể đạt tới cảnh giới của cậu ấy.”
Chương 33: Có từng nghe chưa?
“Ông nội, sao khuỷu tay của ông lại hướng ra ngoài vậy…”
Ôn Thanh Lam mất hứng, trái lại thái độ cao ngạo, bĩu cái miệng nhỏ nhắn anh đào của mình: “Sau này cháu sẽ chăm chỉ, cháu nhất định sẽ vượt qua anh ấy.”
“Khó đấy.”
Ôn Nguyệt nhìn về phía bóng lưng Ninh Thiên.
Người trẻ tuổi này vừa không sợ nhà họ Đoàn trả thù, lại không để võ hiệp vào mắt, rốt cuộc là nghé con mới sinh không sợ hổ, hay là có sức mạnh gì đó?
“Ôn lão đầu!”
Lúc này, một nam sinh đi tới bên bàn ăn, cười ha hả nhìn về phía Ôn Nguyệt.
Ôn Nguyệt hơi sửng sốt, Ôn Thanh Lam bên cạnh lạnh mặt, nói với cậu: “Cậu là ai?”
“Chào chị Ôn, em tên là Lê Huyễn Minh, là lớp phó lớp lâm sàng 2, hôm nay tìm ông Ôn có chút chuyện muốn báo cáo.” Nam sinh còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, trên mặt nở nụ cười sáng lạn.
Ôn Nguyệt: “…”
“Cậu thật to gan!”
Ôn Thanh Lam nổi giận, đập mạnh bàn.
Chỉ nghe “bộp!” một tiếng vang thật lớn, hai cái bàn ăn bị chấn động bay lên, một cái bàn thật dài cũng đều lung lay sắp đổ.
Cả gian căn tin lầu một ở đại sảnh, mấy trăm học sinh đều nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.
“Ôn… Đàn chị Ôn, em chỉ muốn tìm lão hiệu trưởng để kiến nghị, điều hoà trong ký túc xá trường học đã cũ quá rồi, nên… nên thay…”
Lê Huyễn Minh bị doạ đến mức ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Cho dù là khí thế của võ giả nhập môn ngoại kình, cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
“Vậy sao cậu lại gọi Ôn lão đầu? Ôn lão đầu cũng là cậu gọi! Có phải chán sống rồi phải không?” Ôn Thanh Lam giận dữ mắng.
Nếu không phải ở căn tin trường học, cô cam đoan sẽ đánh thằng nhóc này ra phân.
“Em nghe thấy Ninh Thiên lớp chúng em gọi như vậy, em cho rằng lão hiệu trưởng thích…”
Lê Huyễn Minh ấp úng trả lời, sau đó nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, cúi đầu xin lỗi chín mươi độ: “Xin lỗi lão hiệu trưởng! Xin lỗi đàn chị Ôn! Em… em, em…”
“Đừng nói nữa, gọi cố vấn lớp các cậu tới đây!”
Ôn Nguyệt cũng không phải không nóng nảy.
Mấy tiếng sau, đài phát thanh của trường học thông báo xử phạt vi phạm kỷ luật.
Lớp phó lớp 2 lâm sàng khoa y – Lê Huyễn Minh, không tôn trọng lão hiệu trưởng, vì kỷ cương nghiêm túc của trường học, giáo dục bản thân, trải qua sự cân nhắc quyết định của lãnh đạo trường, xử phạt cảnh cáo bạn học Lê Huyễn Minh!
Khi Ninh Thiên nghe được thông báo anh còn có chút ngoài ý muốn, nhìn không ra thằng nhóc Lê Huyễn Minh này, rất trâu bò…
…
Cuộc thi náo nhiệt nhất là vào buổi chiều, chính là chạy nước rút một trăm mét nam.
Vòng bán kết cuối cùng cũng khai hoả.
Ninh Thiên ở làn thứ tư, lấy tốc độ không nhanh không chậm chạy về phía trước, cuối cùng cũng thu hoạch được vị trí thứ hai, “hữu kinh vô hiểm” mà thẳng tiến vào trận chung kết.
Lúc này, hai nữ sinh xinh đẹp một cao một thấp đi ngang qua đường băng nhựa, vóc dáng tương đối thấp, kinh hỉ chỉ vào Ninh Thiên nói: “Thư Nhan, cậu xem, đó không phải là anh Đại Lực sao?”
Cô gái thấp là Khương Đường.
Nữ sinh cao lớn đương nhiên là Hứa Thư Nhan.
Cô liếc Ninh Thiên một cái, cảm thấy ngoài ý muốn: “Anh ấy cư nhiên lại có thể tiến vào trận chung kết.”
“Không ngờ anh Đại Lực không chỉ có sức lực lớn, mà tốc độ còn rất nhanh nữa!”
Khương Đường lặng lẽ dùng bả vai đụng bạn thân nhất của mình một cái, giảo hoạt cười nói: “Thư Nhan, sau này cậu gả cho anh Đại Lực có phúc rồi.”
“Cậu nói hươu nói vượn gì vậy!”
Hứa Thư Nhan nghe ra lời Khương Đường nói, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.
“Đàn em Hứa?”
Đột nhiên, một nam sinh cao lớn đẹp trai, từ sân thi đấu bên kia chạy tới, kinh hỉ nhìn Hứa Thư Nhan.
Hôm nay Hứa Thư Nhan mặc dù đội mũ che nắng cùng với kính râm, một đường đi tới, cặp đùi đẹp cũng thu hút sự chú ý của vô số học sinh.
Hình Húc Phi liếc mắt một cái đã nhận ra chủ nhân của cặp đùi đẹp tuyệt thế này.
“Anh là ai?”
Hứa Thư Nhan tháo kính râm, quét mắt nhìn nam sinh này, liền biết lại là một người theo đuổi đáng ghét.
Nam sinh hơi sửng sốt: “Đàn em Hứa, anh là Hình Húc Phi, đội điền kinh, mấy ngày trước chúng ta còn ở căn tin nói chuyện phiếm…”
“À, là anh à.”
Hứa Thư Nhan đáp một tiếng, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.
Trí nhớ của cô không kém như vậy, chỉ đơn thuần là không muốn phản ứng lại.
Ai ngờ Hình Húc Phi không biết điều, vẫn cười tiến lại gần: “Đàn em Hứa, trận chung kết sắp bắt đầu rồi, muốn ở lại xem anh thi đấu sao?”
“Không, lát nữa tôi còn có việc.” Hứa Thư Nhan lạnh lùng nói.
“Trận đấu sắp bắt đầu rồi.” Hình Húc Phi kiệt lực giữ cô lại.
Trên đường đua anh ta là đẹp trai nhất, anh ta nhất định phải để Hứa Thư Nhan nhìn thấy dáng người bước đi như bay của anh ta.
Lúc này, một số học sinh đi ngang qua nhận ra anh ta.
“Anh ấy chính là Hình Húc Phi của đội điền kinh, bộ dáng quả nhiên rất đẹp trai!”
“Nghe nói học trưởng Hình từ nhỏ đã luyện chạy nước rút, bây giờ là thành viên của đội tỉnh, còn có hi vọng thăng lên đội tuyển quốc gia, nói không chừng sau này còn có thể nhìn thấy bóng dáng của học trưởng tại thế vận hội Olympic!”
“Trong nhà học trưởng Hình còn mở công ty, rất giàu có!”
Không ít đàn em năm nhất trông thấy sườn mặt anh tuấn của Hình Húc Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ đều hơi phiếm hồng, trong lòng lại càng hoài xuân.
Thậm chí có người muốn xin liên lạc, nhưng sau khi nhìn thấy tư sắc của Hứa Thư Nhan và Khương Đường, bọn họ liền biết khó mà lui.
Hứa Thư Nhan không cần lộ mặt, chỉ dựa vào cặp đùi đẹp tuyệt thế trắng nõn kia, liền có thể miểu sát bọn họ.
“Anh nổi tiếng như vậy sao?”
Hứa Thư Nhan liếc mắt nhìn Hình Húc Phi.
Hình Húc Phi cười cười: “Hot boy trường mà thôi, không nhắc tới cũng được, đàn em Hứa vẫn nên ở lại xem anh đoạt giải quán quân đi, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”
Hứa Thư Nhan hừ lạnh một tiếng: “Thi còn chưa thi, anh đã biết anh có thể đoạt giải quán quân rồi sao?”
“Ha ha.”
Hình Húc Phi lại cười, trên mặt tràn đầy tự tin: “Ở cái trường này, không ai có thể ở hạng mục chạy nước rút thắng anh, anh chính là vương giả tuyệt đối!”
“Đàn em đã từng nghe qua hàng duy đả kích chưa? Anh thành viên của đội tỉnh, tham gia đại hội thể thao là hàng duy đả kích.”
Hứa Thư Nhan khoanh tay, bán tín bán nghi nói: “Có thật không vậy, lợi hại như vậy…”
“Đàn em, anh đi trước, đợi lát nữa em sẽ thấy cái gì gọi là hàng duy đả kích.”
Hình Húc Phi nhướng mày với Hứa Thư Nhan, anh ta nháy mắt, thiếu chút nữa làm cô ghê tởm.
“Đúng là biết bịp bợm!”
Hứa Thư Nhan lắc đầu, cô ghét nhất là loại đàn ông bịp bợm này: “Tiểu Đường, chúng ta đi… Tiểu Đường?”
Khương Đường biến mất rồi.
Một đường chạy chậm, xuyên qua đường băng nhựa, xuất hiện sau lưng Ninh Thiên.
“Anh Đại Lực!”
Khương Đường từ phía sau vỗ vai Ninh Thiên một cái, cười tươi xinh đẹp xuất hiện ở trước mặt anh: “Hi!”
“Tiểu Đường? Sao cô lại tới đây.”
Ninh Thiên kinh ngạc điên đầu, theo thói quen lấy tay sờ sờ đầu nhỏ của cô, trên mặt hiện lên ý cười.
“Mọi người nhìn xem, đây không phải hoa khôi trường bảng thứ năm Khương Đường sao?”
“Cô ấy lại bị một nam sinh sờ đầu!”
“Là bạn trai của Khương Đường sao?”
Xung quanh ném tới rất nhiều ánh mắt kinh ngạc.
Cằm Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Anh Đại Lực, tôi nói cho anh biết…”
Khương Đường kiễng mũi chân, thì thầm với Ninh Thiên vài câu.
Ánh mắt Ninh Thiên lập tức sáng ngời: “Thật sao?”
Khương Đường rất nghiêm túc gật đầu: “Không thể giả được!”
“Được, không thành vấn đề!”
Ninh Thiên vỗ vỗ ngực: “Không phải là quán quân sao, tôi nhắm mắt là lấy được.”
“Thật vậy sao, anh Đại Lực? Anh lợi hại như vậy sao?”
Đôi mắt to xinh đẹp của Khương Đường tràn ngập sự ngạc nhiên.
“Em gái, em cứ nghe anh ta khoác lác đi!”
Chương 34: Người trẻ tuổi rất thích làm màu
Có hai giọng nói của nam sinh năm hai truyền tới.
Bọn họ đang khởi động trước trận đấu.
“Chạy cự ly ngắn một trăm mét, quán quân chắc chắn là Hình Húc Phi năm ba, cái này không cần nghĩ nữa.”
“Anh không xếp chót đã không tệ rồi, còn muốn đoạt giải quán quân, thật sự là nói chuyện viển vông…”
Hai nam sinh mặt mũi trào phúng, có một loại ý tứ khoe khoang trước mặt Khương Đường.
Ninh Thiên mặc kệ bọn họ.
“Tiểu Đường, cậu chạy tới đây làm gì vậy?”
Hứa Thư Nhan đuổi theo, vẻ mặt không vui.
Đúng lúc trận đấu bắt đầu, mười tuyển thủ đi về phía đường băng.
Trên ghế sân vận động, vang lên sự cuồng nhiệt như núi như biển.
“Thư Nhan, vừa rồi tớ có nói với anh Đại Lực một chuyện.” Khương Đường cười hì hì nói.
“Chuyện gì?” Hứa Thư Nhan hỏi.
“Cái đó… Cậu nghe xong cũng không được đánh tớ đấy.” Ánh mắt Khương Đường có chút sợ hãi.
“Tớ đánh cậu làm gì?” Hứa Thư Nhan khó hiểu.
“Tớ nói với anh Đại Lực, nếu anh ấy có thể đoạt giải quán quân, Thư Nhan, cậu phải để anh ấy hôn một cái… A!”
Khương Đường còn chưa nói xong, Hứa Thư Nhan liền tức giận giơ tay lên, giả bộ muốn đánh cô ấy.
“Tiểu Đường, cậu thật quá đáng!”
“A a a, Thư Nhan, đã nói không đánh người!”
“Tớ cũng chưa có nói!”
…
Bùm!
Theo lệnh súng khai hoả.
Mười người dự thi như mũi tên rời cung, tại chỗ mạnh mẽ bắn ra.
“Trạng thái cất bước của Húc Phi không tệ, ổn rồi.”
Ngồi ở chỗ nào đó, mấy nam sinh trong đội điền kinh của trường xem thi đấu nói chuyện phiếm.
“Cái này còn phải nói sao? Lão Hình khẳng định là đứng nhất.”
“Mười người tiến vào trận chung kết, tám người đã là người của đội điền kinh chúng ta, còn hai người còn lại có lai lịch gì?”
“Không có lai lịch gì hết, thuần tuý là không có người, thật giả lẫn lộn.”
Những sinh viên thể thao này, đối với việc Hình Húc Phi đoạt giải quán quân không có bất kỳ nghi ngờ nào.
Thành viên đội tuyển tỉnh tham gia đại hội thể thao của trường, không phải hàng duy đả kích sao.
“Đàn em Hứa đang nhìn mình sao?”
Bản thân Hình Húc Phi thậm chí cũng không chuyên tâm thi đấu, đi ngang qua nơi vừa rồi gặp Hứa Thư Nhan, anh ta còn quay đầu lại ngắm trăng, quả nhiên nhìn thấy Hứa Thư Nhan và Khương Đường.
Lúc này, trong mắt hai người họ, mang theo kinh ngạc thật sâu!
“Chắc chắn là đang kinh ngạc về tốc độ của mình.”
Hình Húc Phi âm thầm bật cười.
Quả nhiên, chỉ có anh ta trên sân thi đấu mới có khí phách nhất.
Anh ta ảo tưởng, lát nữa sau khi chạm dây đầu tiên, Hứa Thư Nhan và Khương Đường đỏ mặt tim đập đi về phía anh ta, hỏi anh ta phương thức liên lạc.
“Không đúng, đàn em Hứa là hoa khôi trường, không thể không rụt rè như vậy được, hay là mình chủ động một chút vậy…”
Hình Húc Phi đang đắm chìm trong mộng đẹp.
Đột nhiên, một bóng đen từ bên người anh ta chợt loé qua, mang theo kình phong, thổi lên tóc anh ta.
“Cái gì!”
Hình Húc Phi nhìn thấy cái bóng đen chạy đến trước mặt anh ta, thiếu chút nữa trợn trừng mắt.
“Không, không có khả năng! Làm sao có thể có người vượt qua mình chứ?”
“Tăng tốc! Tăng tốc a a a!”
Hình Húc Phi hăng hái, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất trong đời, muốn đuổi theo bóng dáng kia, thậm chí còn hắng giọng hô to.
Nhưng kết quả đổi lấy, lại là cách bóng dáng kia càng ngày càng xa.
Hai nam sinh năm hai trào phúng Ninh Thiên trước cuộc thi, cũng đều trợn tròn mắt, một người trong hai người bọn họ còn vì quá giật mình, mà dưới chân vô ý, ngã nhào.
“A a a! Anh Đại Lực thật tuyệt!”
“Thư Nhan, cậu có thấy không! Anh Đại Lực đứng thứ nhất!”
Bên cạnh sân thi đấu, Khương Đường vừa nhảy, vừa hò hét cổ vũ cho Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan cũng không thể tưởng tượng nổi trừng đôi mắt đẹp, người này, sao lại chạy nhanh như vậy chứ? Đặc biệt tập luyện sao?
“Nhìn xem, đó là ai! Vậy mà lại còn chạy nhanh hơn cả sinh viên thể thao!”
“Mẹ nó, quăng Hình Húc Phi bay mấy mét, trâu bò!”
“Hình Húc Phi là thành viên đội tỉnh đấy!”
Khán đài đều sôi trào.
Ánh mắt của mấy vạn thầy trò, nhanh chóng nhìn theo bóng dáng Ninh Thiên nhất kỵ tuyệt trần, cho đến khi xông qua vạch đích, giết chết trận đấu.
“11 giây 16!”
Giáo viên phụ trách ghi chép thành tích trực tiếp kêu lên, sau đó hai tay ôm lấy đầu: “Chết tiệt! Đây… Đây là trình độ của đội tuyển quốc gia! Cậu ta là ai? Cậu ta rốt cuộc là ai!”
Nhiệt độ chạy nước rút một trăm mét, quả nhiên cao hơn nhiều so với trận đấu bóng chì, gần như mọi người ở hiện trường đều đang dõi xem.
Các học sinh lớp hai lâm sàng nhìn thấy Ninh Thiên dẫn đầu xông qua điểm cuối, có tiếng thét chói tai, cũng có người sững sờ.
“Quán quân, anh Trần là quán quân!” Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân kích động ôm nhau.
“Cậu ấy thật sự đoạt giải quán quân?” Tô Vãn Vãn hai tay che mặt, không thể tin được ảo tưởng vừa rồi của cô lại trở thành sự thật.
“Điều này không có khả năng!” Lê Huyễn Minh nghiến răng nghiến lợi, ghen tị muốn chết.
“Không ngờ Ninh Thiên lại lợi hại như vậy…” Lớp trưởng Trương Tân Hiên cũng trừng đôi mắt đẹp.
Rất nhanh, Tô Vãn Vãn cùng đi với mấy người bạn cùng phòng, cầm một chai nước, chạy xuống khán đài đi tìm Ninh Thiên.
Nhưng khi sắp đến gần, Tô Vãn Vãn lại từ từ dừng bước.
Bởi vì cô nhìn thấy có hai cô gái vô cùng xinh đẹp, đang vây quanh Ninh Thiên, trong đó có một người dáng người cao gầy, làn da trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ hạ phàm.
“Vãn Vãn, hai người họ là ai vậy?” Bạn cùng phòng Tưởng Dĩnh hỏi.
“Không… Không biết…” Tô Vãn Vãn lắc đầu.
“Ninh Thiên đúng là cặn bã, có Vãn Vãn rồi mà còn muốn quyến rũ mấy em gái khác, không biết xấu hổ!” Một người bạn cùng phòng khác Từ Dung Lệ, xắn tay áo lên chuẩn bị tiến lên chất vấn.
“Dung Lệ, quên đi, tớ… Chúng tớ thật ra không phải là người yêu…” Tô Vãn Vãn túm lấy Từ Dung Lệ, lắc đầu.
“Hả?” Các bạn cùng phòng mở to mắt.
Tô Vãn Vãn cầm chai nước, yên tĩnh nhìn Ninh Thiên và Khương Đường, Hứa Thư Nhan nói chuyện phiếm, trong lòng cô có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời.
“Hai nữ sinh bên cạnh anh ấy, thật sự, thật sự rất xinh đẹp.”
“Là bạn của anh ấy sao?”
“Trách không được anh ấy đối với mình một chút hứng thú cũng không có.”
Tô Vãn Vãn nhịn không được so sánh bản thân với Hứa Thư Nhan, Khương Đường, vì vậy cô cảm thấy tự ti.
Phần tự ti này, càng nhiều là bắt nguồn từ gia cảnh.
Hứa Thư Nhan và Khương Đường cả người mặc trên dưới cộng lại, không chừng sẽ không dưới một ngàn đồng (trên thực tế là mấy vạn), mà cô một thân mặc hàng vỉa hè.
Tính cách đáng yêu như ánh mặt trời của Khương Đường, ngũ quan và dáng người gần như hoàn mỹ của Hứa Thư Nhan, đều khiến cô cảm thấy vô cùng tự ti.
Mà cách đó không xa, còn có một em gái hoa khôi trường khác, cũng đang chú ý tới Ninh Thiên.
Nhưng lại mang theo lửa giận thật sâu!
“Người này, coi lời nói của mình và ông nội là gió thoảng bên tai sao?”
“Tham gia tranh tài cầu chì còn chưa tính, chạy nước rút một trăm mét có nhiều người xem như vậy, anh ta cũng dám tham gia, còn sánh ngang được với trình độ của đội tuyển quốc gia!”
“Anh ta thật sự không sợ bị đưa tới võ hiệp điều tra sao?”
Ôn Thanh Lam dậm chân xuống đất, cô quyết định lát nữa sẽ đi tìm Ninh Thiên.
Mà sau khi nhìn thấy có hai cô gái xinh đẹp đến kỳ cục đứng bên người Ninh Thiên, cô liền hừ lạnh một tiếng: “Thì ra là muốn tán gái…”
Thảm nhất còn phải kể đến Hình Húc Phi.
Anh ta vốn cho rằng thành viên đội tuyển tỉnh mình trở về trường đại học thi đấu, chắc chắn là ổn định lấy được quán quân, hơn nữa còn là treo lên đánh.
Nhưng lại là một kết quả như vậy.
Anh ta vô cùng thất bại ngồi dưới đất, nhìn Ninh Thiên đang được muôn người chú ý, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Một sinh viên năm nhất, thành tích chạy có thể sánh ngang với đội tuyển quốc gia, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp sân trường Thanh Đại.
Diễn đàn, post, không gian, các loại trò chuyện nhóm, spam khắp nơi.
Ngay cả lãnh đạo trường cũng bị kinh động.
Nhưng khi Ôn Nguyệt gọi mấy cuộc điện thoại, trận sóng gió này mới dần dần lắng xuống.
Vị lão hiệu trưởng này ngồi ở trong phòng làm việc, sâu kín thở dài: “Người trẻ tuổi, thật sự là thích khoe mẽ, haiz…”
Sau khi chạy nước rút một trăm mét, sẽ không còn trận đấu nào của Ninh Thiên.
Dưới cái nhìn chăm chú của hơn năm mươi bạn học lớp hai lâm sàng, anh trực tiếp rời khỏi sân vận động, ngay cả lớp trưởng Trương Tân Hiên muốn nói chuyện với anh cũng không có cơ hội.
“Hứa Thư Nhan, cậu nên thực hiện lời hứa của mình rồi.”
Chương 35: Đem lên hết một lần đi
Sau khi phát hiện Ninh Thiên cũng ở đây, Trần Chí Hào thiếu chút nữa vung nắm đấm xông lên.
Hơn nửa tháng trước, hắn bị thằng nhóc này ấn vào trong canh cá trích thiếu chút nữa chết đuối, thù này hắn phải báo.
“Tiểu Thiên, cháu biết Chí Hào sao?”
Kiều Tĩnh nhíu nhíu mày, hỏi Ninh Thiên.
Trần Chí Hào là bạn cùng lớp cấp ba với Thư Nhan, một người không học vấn vô công rỗi nghề ăn chơi trác táng, bà cũng không hy vọng Ninh Thiên chơi với loại người này.
“Có từng gặp một lần, không tính là quen biết.” Ninh Thiên thành thật trả lời.
“À.” Lúc này Kiều Tĩnh mới yên lòng.
“Dì Kiều, cháu đã đặt một bàn ở đây, còn mới mấy người bạn, dì có muốn cùng ăn bữa cơm không ạ?”
Trần Chí Hào thu hồi sự tức giận trong mắt lại, trái lại hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không cần, chúng tôi đã đặt phòng riêng rồi.”
Kiều Tĩnh không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, sau đó mang theo ba người Ninh Thiên rời đi.
Nhà họ Trần và nhà họ Hứa giống nhau, đều làm kinh doanh bất động sản, giao tình chỉ có thể tính là bình thường.
Trái lại bà từng từ trong miệng Hứa Cảnh Sơn nghe nói qua, Trần Diệu Tổ, Trần Chí Hào hai bố con này đều không phải thứ tối lành gì, hơn nữa còn liên luỵ vô cùng sâu với cái bang phái trên đường.
Sau khi Trần Chí Hào bị từ chối, hắn có chút xấu hổ, cũng hơi thất vọng.
Hắn còn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút tài lực trong nhà mình, để mẹ Hứa Thư Nhan nhìn xem, thuận tiện chèn ép tên tạp chủng Ninh Thiên này một chút.
Ngay khi hắn cho rằng hôm nay có cơ hội, thì bước ngoặt xuất hiện…
“Xin lỗi, Kiều tổng! Tiểu Lưu là người mới tới chỗ chúng tôi, làm việc quá cẩu thả!”
“Tôi thay mặt khách sạn xin lỗi bà!”
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục giày da, ở bên ngoài một gian phòng trên lầu sáu, không ngừng xin lỗi Kiều Tĩnh.
Bên cạnh có một cô gái lễ tân đi theo, sắc mặt lại càng khó coi, bởi vì cô ta nhớ lộn “phòng Mẫu Đơn” đã được đặt trước.
Dẫn đến việc Kiều Tĩnh cùng với một vị khách khác đồng thời đến, nhưng chỉ có một bàn ăn.
“Mấy người làm sao vậy!”
Kiều Tĩnh rất tức giận, lớn tiếng răn dạy: “Khách sạn lớn như vậy, mà lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy sao?”
“Thật sự rất xin lỗi, Kiều tổng! Đây đều là lỗi của chúng tôi!”
Eo của người quản lý trung niên và em gái lễ tân, đều khom thành chín mươi độ, vẻ mặt áy náy.
Người quản lý trung niên có ý đồ muốn vãn hồi, nói: “Kiều tổng, nếu không bà chờ một lát, để bồi thường, bữa này tôi có thể giảm giá 50% cho bà, bà xem…”
“Ai thèm mấy người giảm giá chứ?”
Hứa Thư Nhan cũng rất không vui: “Nhà họ Hứa chúng tôi thiếu chút tiền ấy sao? Ông coi thường ai đấy!”
“Vâng, vâng, vâng…”
Người quản lý trung niên cúi đầu khom lưng.
Khương Đường nhẹ nhàng thở dài, quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái, người sau đang nhìn phong cảnh bên ngoài hành lang, lẳng lặng tự hỏi cái gì đó.
Đúng lúc này, bốn phú nhị đại mặc đầy hàng hiệu, vừa nói vừa cười đi về phía bên này.
Một trong số đó chính là Trần Chí Hào.
Hắn nhìn thấy tình hình bên kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mãnh liệt vỗ đùi, vô cùng vui mừng.
“Em gái lễ tân đúng là đã giúp mình đại ân, đợi lát nữa ăn xong mình nhất định phải cho cô ấy tiền boa, ha ha!”
Trần Chí Hào trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại nói: “Dì Kiều, hay là chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao chúng cháu chỉ có bốn người, cũng ngồi không đủ.”
“Cái này…”
Kiều Tĩnh đánh giá Trần Chí Hào và ba người bạn giàu có của hắn một cái, bà có chút do dự nhìn về phía Hứa Thư Nhan.
“Cô ấy chính là hoa khôi của trường Nhất Trung, Hứa Thư Nhan sao?”
“Cái gì mà trường Nhất Trung của thành phố, bây giờ người ta là hoa khôi của trường Thanh Đại, tin tức của cậu không được rồi lão Dương.”
“Trách không được Chí Hào thường xuyên nhắc ở bên tai chúng ta, cái này cũng quá xinh đẹp rồi, nữ thần…”
Ba phú nhị đại, một nam hai nữ, ánh mắt không rời khỏi Hứa Thư Nhan.
Nhất là nữ sinh kia, buổi sáng trang điểm ba tiếng, nhưng mặt mộc của Hứa Thư Nhan có thể giết chết cô ta.
“Cái này…”
Hứa Thư Nhan cũng rất do dự.
Cô chắc chắn là không muốn ngồi cùng bàn ăn với Trần Chí Hào.
Nhưng cô đã tâm tâm niệm niệm đào nguyên “Cá Tây Hồ dấm” và “Tôm bóc vỏ Long Tỉnh” rất lâu rồi.
Lúc này, cô nhìn Ninh Thiên một cái, nghĩ thầm không phải Ninh Thiên có cừu oán với Trần Chí Hào sao? Sao không mượn cơ hội này, khiến anh xấu mặt, để anh trào phúng cô nấu ăn khó ăn!
Sau khi hạ quyết tâm, Hứa Thư Nhan ngẩng đầu lên, cười nói với Kiều Tĩnh: “Mẹ à, sắp trưa rồi, chúng ta ăn ở đây đi! Con muốn ăn cá dấm của nhà bọn họ, Tiểu Đường mẹ cảm thấy thế nào?”
Khương Đường lập tức trả lời: “Tớ muốn ăn măng hầm!”
“Vậy được rồi.”
Kiều Tĩnh gật đầu, liền đi vào phòng bao.
Bà cũng không có nói lời gây phiền toái, dù sao bản thân cũng tốn mấy vạn mới đặt được bàn ăn này.
Lần xếp hàng tiếp theo không biết phải xếp hàng tới khi nào.
“Phù…” Người quản lý trung niên cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Xong rồi!”
Trần Chí Hào ở phía sau siết chặt nắm tay, lại len lén nói với ba người bạn xấu của mình: “Vưu Na, Tiểu Tinh, Lương Bình, thằng nhóc đi theo Hứa Thư Nhan kia mấy cậu có thấy không?”
Ba phú nhị đại đều gật đầu: “Làm sao vậy?”
“Đợi lát nữa đi vào mấy cậu nghe tớ chỉ huy, liều mạng giẫm nó cho tớ, ông đây hôm nay muốn anh ta phải mất mặt ném đến nhà bà ngoại!” Trần Chí Hào hung tợn nói.
Ba phú nhị đại tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.
Đạp người, đả kích người gì gì đó, đối với bọn họ mà nói là chuyện bình thường như cơm bữa.
Đi vào phòng Mẫu Đơn.
Một cái bàn lớn đủ hai mươi người ngồi xuống bày ở bên trong, bên cạnh còn kết hợp ghế sô pha, bàn trà, phòng hút thuốc cùng với hai cái nhà vệ sinh.
“Phục vụ, mang thực đơn tới đây!”
Vừa ngồi xuống, Trần Chí Hào liền thét to.
Hai nữ phục vụ dáng người không tồi, vội vàng tiến lên.
Trần Chí Hào nhận lấy thực đơn, cười đưa cho Kiều Tĩnh: “Dì Kiều, dì là trưởng bối, dì gọi trước đi.”
“Chí Hào, cậu quá khách khí rồi.”
Kiều Tĩnh cười cười, nghĩ thầm thằng nhóc nhà họ Trần này còn rất lễ phép.
“Dì Kiều, dì gọi gì cũng được, bữa này cháu mời.” Trần Chí Hào vỗ ngực.
“Không không, sao có thể không biết xấu hổ…” Kiều Tĩnh muốn từ chối.
‘Sau này đều là người một nhà, dì chính là mẹ của cháu, có gì mà xấu hổ chứ!’
Trần Chí Hào cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Không sao, dì Kiều, dì thoải mái một chút…”
Vừa dứt lời, giọng nói của Ninh Thiên truyền tới: “Phục vụ, đem mấy món trên thực đơn lên hết một lần đi.”
Phụt!
Hứa Thư Nhan và Khương Đường đang súc miệng, suýt nữa là phun ra!
“Anh có bệnh à?”
Trần Chí Hào trừng mắt nhìn Ninh Thiên: “Gọi nhiều đồ ăn như vậy. ăn hết được không?”
“Yên tâm, ăn được.” Ninh Thiên liếc hắn một cái.
“Trên thực đơn có hơn một trăm món ăn, anh đều ăn hết được? Anh cầm tinh con heo sao?”
Nữ sinh trong mấy phú nhị đại, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Ninh Thiên một cái.
Cô ta tên là Lâm Vưu Na, tướng mạo cùng lắm là năm phần, trang điểm cũng không quá sáu phần, mặc Gucci đầy người, túi xách cũng là Hermes số lượng có hạn.
“Đồ nhà quê, chưa ăn cơm sao?”
“Người ta bảo Kiều tổng thoải mái một chút, chứ có nói với anh sao? Cười chết mất.”
Hai phú nhị đại khác tên là Dương Tiểu Tinh và Diệp Lương Bình, cũng bắt đầu châm chọc Ninh Thiên.
Ninh Thiên cũng không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn bốn người bọn họ.
Nếu tuỳ ý bị mấy người quần là áo lượt*này châm ngòi cảm xúc, thì hai ngàn năm đạo hạnh của anh, cũng tu vào trong bụng chó rồi.
“Tiểu Thiên là con nuôi của tôi!”
Lúc này, Kiều Tĩnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo: “Mấy người nói chuyện cẩn thận một chút.”