-
Chương 11-15
Chương 11: Có chút hứng thú
Ngày khai giảng.
Hứa Thư Nhan dậy thật sớm, lúc xuống lầu cố ý giẫm chân rất lớn tiếng nhằm quấy rầy giấc ngủ của Ninh Thiên.
Kết quả phát hiện tên này hoàn toàn không ở trong phòng, đã sớm ra ngoài đi dạo.
Khi đến trường, Hứa Thư Nhan bảo Ninh Thiên xuống xe ở cổng trường trước, cô và Khương Đường đến hầm xe, Ninh Thiên cũng rất vui vẻ.
Tuần đầu tiên khai giảng, sau đại hội huấn luyện sinh viên năm nhất xong, giai đoạn huấn luyện quân sự bắt đầu.
Ninh Thiên có vô số cách để tránh huấn luyện quân sự, nhưng không cần thiết.
“Đến giờ rồi, nghỉ ngơi hai mươi phút!”
Theo lệnh của huấn luyện viên trẻ tuổi, nhiều người trong số năm mươi sinh viên trong lớp lâm sàng hai đặt mông ngồi xuống dưới đất, dùng ống tay áo lau mồ hôi.
“Tư thế quân đội quá mệt mỏi.”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy chân mình sắp gãy đến nơi rồi.”
“Không nhúc nhích thật khó chịu.”
“Còn tận bảy ngày nữa, hu hu hu ...”
Những âm thanh phàn nàn vang lên.
Thấy vậy, huấn luyện viên trẻ tuổi lắc đầu, “Sinh viên đại học bây giờ ấy, sống an nhàn, được nuông chiều đến mức thậm chí không thể đứng trong tư thế quân đội trong bốn mươi phút, thật vô dụng!”
Đối mặt với sự khinh bỉ này, một số nam sinh trong lớp rõ ràng không phục.
“Huấn luyện viên, thầy không thể quơ đũa cả nắm được!”
Một thiếu niên tóc ngắn giơ tay lên, sau đó đứng dậy, “Đứng trong tư thế quân đội chẳng là gì đối với em, em tập thể dục mỗi ngày, chơi bóng rổ, thể lực của em chắc cũng phải ngang với thầy.”
Huấn luyện viên trẻ tuổi mỉm cười: “Vậy sao, cậu tên là gì?”
Thanh niên tóc ngắn ngẩng đầu lên, “Lý Huyền Minh!”
“Đẹp trai quá, còn dám nói chuyện với huấn luyện viên như vậy.”
Rất nhiều nữ sinh trong lớp đều nhìn về phía Lý Huyền Minh với ánh mắt ngạc nhiên.
Ninh Thiên cũng ngồi xem kịch.
“Cậu có dám so một trận không?” Huấn luyện viên trẻ tuổi cảm thấy cần phải dạy cho nhóm sinh viên đại học này một bài học.
“Được thôi, so cái gì?” Lý Huyền Minh đi tới.
Nếu thực sự đánh bại huấn luyện viên, vậy không phải sẽ nổi danh sao?
Ngay cả khi thua thì cũng không phải chuyện gì xấu hổ lắm.
“Chống đẩy đi.” Huấn luyện viên trẻ tuổi thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề!” Lý Huyền Minh vỗ vỗ cơ bắp săn chắc ở ngực.
Hai người nhanh chóng đứng cạnh nhau.
Hai tay đặt trên mặt đất.
Quy tắc trận đấu này rất đơn giản, ai không thể kiên trì nữa thì thua.
Các lớp học xung quanh nghe nói có trận đấu sức giữa sinh viên và huấn luyện viên nên vô cùng phấn khích tới vây quanh xem.
Ban đầu, Lý Huyền Minh vẫn có thể theo kịp tốc độ của huấn luyện viên, động tác của anh ta rất chuẩn, nhưng sau tám mươi cái, động tác bắt đầu biến dạng.
Một trăm cái, mồ hôi đầm đìa.
Một trăm hai mươi cái, cả người run rẩy.
“Mẹ nó, huấn luyện viên này thật sự rất lợi hại...”
Lý Huyền Minh ngẩng đầu nhìn một chút, suýt chút nữa khiến anh ta sợ chết khiếp!
Bởi vì huấn luyện viên trẻ đó thực sự đang chống đẩy bằng một tay!
Anh ta sửng sốt, lập tức đứng dậy hỏi: “Huấn luyện viên, thầy…”
“Sao cậu không tiếp tục?”
Huấn luyện viên trẻ tuổi cũng đứng dậy, khuôn mặt mỉm cười, hơi ửng đỏ.
“Anh bạn, cậu thua đến rối tinh rối mù, cậu chống đẩy bằng hai tay, huấn luyện viên làm bằng một tay nha…” Nam sinh bên cạnh nhắc nhở.
“...” Hai má Lý Huyền Minh đỏ bừng, sau đó anh ta mới ý thức được sự chênh lệch giữa những người đam mê thể dục bình thường và quân nhân.
“Chỉ là một sinh viên đại học mà còn nghĩ đến chuyện khiêu chiến chúng ta, quá ngây thơ.”
Một số huấn luyện viên từ các lớp gần đó trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy buồn cười.
Sau khi Lý Huyền Minh về hàng, huấn luyện viên trẻ hỏi lại: “Còn ai không phục nữa không? Có thể ra so một chút.”
Không ai trong lớp trả lời.
Lý Huyền Minh cao lớn cường tráng đã thua, ai còn dám không biết lượng sức mình nữa.
Huấn luyện viên trẻ nói thêm, “Nếu các bạn thắng tôi, có thể được miễn huấn luyện quân sự.”
“Ồ?” Ninh Thiên nhíu mày.
Nếu đã nói như vậy thì anh có hứng thú nha!
“Đại Xuân, cậu cường tráng thế, sao không ra thử xem?”
Phương Tiểu Bàn đụng Trương Đại Xuân ở bên cạnh.
Trương Đại Xuân lắc đầu, “Tôi có thể thực hiện bảy mươi cái chống đẩy trong một lần, nếu bằng một tay thì nhiều nhất hai mươi cái, huấn luyện viên không mất mấy giây để hạ gục tôi.”
“Huấn luyện viên có thể lực rất mạnh, chúng ta không thể so được.” Phương Tiểu Bàn cảm khái nói.
“Được rồi, tiếp tục huấn luyện…”
Ngay khi huấn luyện viên trẻ hét lên, đột nhiên một sinh viên giơ tay lên, “Chuyện là, huấn luyện viên, em muốn thử.”
Chính là Ninh Thiên.
Anh không muốn tham gia huấn luyện nữa, cảm giác hơi nhàm chán.
“Ồ!”
Năm mươi sinh viên trong lớp đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
“Chỉ bằng cậu?” Lý Huyền Minh buồn cười nói.
Theo anh ta, Ninh Thiên gầy gò, không có chút cơ bắp nào, còn không bằng anh ta, làm sao dám khiêu chiến huấn luyện viên.
“Cậu ta chính là người đã chọc Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả ngày hôm qua.”
“Tôi nghe nói cậu ta dám đánh tiền bối.”
“Cậu ta, đánh tiền bối? Dũng cảm vậy sao.”
Trong lớp xì xào bàn tán.
Không ai biết Ninh Thiên có lai lịch gì, nhưng nếu anh dám thách thức huấn luyện viên thì nhất định phải có năng lực.
“Cậu muốn khiên chiến với tôi?”
Huấn luyện viên trẻ tuổi nghi ngờ nhìn Ninh Thiên: “Cậu chắc chứ?”
“Huấn luyện viên, những gì thầy vừa nói, có tính không?”
Ninh Thiên xác nhận lại: “Nếu thắng thì không cần huấn luyện quân sự.”
“Chắc chắn! Đương nhiên chắc chắn!”
Huấn luyện viên trẻ tuổi trông có vẻ tự tin, “Nhưng cậu phải thắng tôi trước!”
“Vậy là được.”
Ninh Thiên yên lòng.
Sau khi ra khỏi hàng, anh thi đấu với huấn luyện viên, cả hai đều bắt đầu bằng hai tay, hết cái này đến cái khác.
“Nếu cậu ta có thể thắng huấn luyện viên, tôi sẽ ăn Ollie luôn!”
Lý Huyền Minh nói với đám bạn cùng phòng của mình.
“Vãn Vãn, cậu có nghĩ Ninh Thiên thắng được không?”
Một cô gái mặt tròn đeo kính tò mò hỏi Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn khẽ gật đầu: “Tôi tin anh ấy có thể!”
“Vãn Vãn, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, khinh thường nói: “Cậu ta là sinh viên đại học, làm sao có thể thắng được huấn luyện viên, người ta luyện tập hàng ngày đó.”
“Đúng vậy, ai cũng có chuyên môn riêng của mình, không nên khiêu chiến với chuyên môn của người khác.”
Một cô gái mặt rỗ cũng nói.
Mặc dù mấy nữ sinh cùng phòng của Tô Vãn Vãn đều cho rằng Ninh Thiên sẽ thua, nhưng cô vẫn có một tia hy vọng.
Cô đã từng thấy Ninh Thiên đánh đám côn đồ Mã Khôn giống như chơi đùa, cho dù người từng đi lính cũng chưa chắc có thể đánh nhẹ nhàng như vậy.
Chẳng mấy chốc, số lần chống đẩy vượt quá năm mươi, huấn luyện viên trẻ bắt đầu màn trình diễn của mình.
Đổi hai tay thành một tay.
“Cậu nhóc, so cái này với tôi, cậu còn non lắm!”
“Tôi là người giữ kỷ lục chống đẩy của đại đội chúng tôi đấy!”
Huấn luyện viên trẻ chế nhạo trong lòng.
Sau đó, anh ta lại thấy Ninh Thiên cũng đã đổi thành một cánh tay, lần lượt rút các ngón tay lại.
Cuối cùng, chỉ còn lại một ngón tay út trên mặt đất, động tác chống đẩy được thực hiện cực nhanh.
“Làm sao có thể?”
Huấn luyện viên trẻ tuổi sửng sốt.
Trong lớp lâm sàng hai cũng xuất hiện những tiếng la hét, đặc biệt là những cô gái vừa nghĩ rằng Ninh Thiên sẽ thua.
“Trời ơi, một ngón tay? Tôi có nhầm không?”
“Đây chẳng lẽ là nhất chỉ thiền chống đẩy trong truyền thuyết!”
“Còn là ngón út, quá dữ tợn...”
Không chỉ lớp lâm sàng hai mà ngay cả các lớp gần đó cũng đến xem.
Nhiều huấn luyện viên đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh này!
Đây là cái gì?
Lý Huyền Minh, người tự cho mình đứng đầu thể lực trong lớp, khuôn mặt đỏ bừng, như thể bị tát mấy cái…
Chương 12: Không liên quan gì đến chúng ta
Những đại thần thể thao trên Douyin đã thực hiện tất cả các loại chống đẩy ưa thích.
Nhất chỉ thiền cũng không phải không có.
Nhưng trên cơ bản thì đều là dùng ngón trỏ.
Ninh Thiên làm bằng ngón út, hơn nữa còn một hơi làm hơn mấy chục cái, lập tức khiến những người này chấn động!
Nếu không phải vì sợ sẽ khiến họ sợ, đừng nói nhất chỉ thiền, chống đẩy không dùng tay anh cũng làm được kìa.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Sau khi Ninh Thiên đứng dậy, huấn luyện viên trẻ tuổi nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, như thể đang nhìn một con quái vật.
Ninh Thiên nhất thời không nghĩ ra được lý do nào hay, vì vậy dùng lời của Lý Huyền Minh: “Em tập thể dục mỗi ngày, chơi bóng rổ, thể lực dần trở nên như thế này.”
“...” Huấn luyện viên trẻ quay đầu liếc nhìn Lý Huyền Minh.
“Thằng nhóc này, có phải cậu cố ý vả mặt tôi không!” Lý Huyền Minh nghiến răng tức giận.
Nhất là khi phát hiện hoa khôi khoa y Tô Vãn Vãn nhìn Ninh Thiên với ánh mắt sùng bái, anh ta càng không vui.
“Không ngờ Ninh Thiên lại lợi hại như vậy? Chẳng trách dám đánh tiền bối!”
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
“Huấn luyện viên, nếu không còn chuyện gì thì em đi trước đây.”
Ninh Thiên đứng dậy rồi bỏ đi.
“Khoan đã!”
Huấn luyện viên trẻ tuổi vội vàng đuổi theo, mồ hôi đầm đìa, giải thích với Ninh Thiên rằng vừa rồi anh ta chỉ nói đùa thôi, Ninh Thiên thật sự không thể không tham gia huấn luyện quân sự.
Ninh Thiên lập tức không vui.
Ý anh ta là gì?
Nếu không phải đối phương lấy chuyện này ra đánh cược thì anh cũng chẳng muốn nổi tiếng đâu!
Cuối cùng chuyện này truyền đến huấn luyện viên trưởng.
Cân nhắc đến danh dự, huấn luyện viên trưởng thực sự đã quyết định cho Ninh Thiên ngoại lệ không tham gia huấn luyện quân sự.
“Thằng nhóc này không đơn giản, trước mặt tôi cũng không biết rụt rè...”
Sau khi Ninh Thiên hài lòng rời đi, huấn luyện viên trưởng khoảng bốn mươi tuổi nhìn bóng lưng anh, lẩm bẩm.
“Huấn luyện viên trưởng, như vậy có phải không tốt lắm không? Tôi lo lắng rằng các sinh viên khác biết rồi sẽ có ý kiến.” Huấn luyện viên trẻ có vẻ xấu hổ.
“Có ý kiến? Có ý kiến gì!”
Huấn luyện viên trưởng chắp tay sau lưng, không giận tự uy, “Nếu ai trong số họ có thể thực hiện chống đẩy bằng một ngón tay mười cái liên tiếp thì sẽ không cần huấn luyện quân sự, lời này là do tôi nói!”
“Vâng!”
...
Ninh Thiên đi vòng ra ngoài, thay quần áo, cuối cùng đi đến siêu thị của trường mua một hộp kem rồi vừa đi vừa ăn.
“Đó không phải là Hứa Thư Nhan và Khương Đường sao?”
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, anh nhìn thấy hai người quen, vì vậy anh chọn một chỗ râm mát rồi ngồi xuống.
Đây là chỗ huấn luyện quân sự của lớp biểu diễn chuyên nghiệp một, quả nhiên nhiều người đẹp.
Nhưng anh không đến để ngắm người đẹp, anh chỉ tìm một chỗ để ngồi ăn kem thôi.
“Kỳ quái, theo lý mà nói, Hứa Cảnh Sơn tùy tiện dùng một chút quan hệ thì Hứa Thư Nhan cũng không phải chịu tội dưới ánh mặt trời này.”
“Chẳng lẽ là cố ý rèn luyện cô ta?”
Ninh Thiên vừa ăn kem vừa lấy điện thoại ra chơi.
“Thư Nhan, nhìn kìa, đó không phải là anh Đại Lực sao? Tại sao anh ấy không huấn luyện quân sự.”
Chẳng mấy chốc, Khương Đường đã phát hiện ra Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan nhìn theo tiếng kêu, phát hiện có một chàng trai đang ngồi dưới bóng cây cách đó không xa ăn kem, quả nhiên là tên biến thái cuồng bạo lực!
Khốn kiếp!
Cô đang ở dưới ánh mặt trời thiêu đốt, còn tên này đang ăn kem!
Cố ý trả thù cô sao, cái tên khốn kiếp!
Một ngày nhanh chóng kết thúc, Ninh Thiên bất giác ngủ thiếp đi dưới gốc cây, bởi vì anh không mặc quân phục, những huấn luyện viên nghĩ anh là sinh viên năm hai nên không để ý tới anh.
“Anh Bằng, thằng nhóc tên Ninh Thiên có cái gì lạ lắm, lần sau chúng ta gọi thêm người đi, phải dạy cho hắn một bài học!” Giọng nói của Lưu Địch truyền đến.
“Lần trước tôi tu luyện sai lầm nên xảy ra vấn đề, lần sau gặp hắn, nhất định phải đánh chết hắn!” Đây là giọng nói của Triệu Lập Bằng.
Hai người đi ngang qua Ninh Thiên nhưng lại không nhìn thấy anh.
Bên cạnh họ còn có hai đàn em xinh đẹp mới quen, một đoàn người chuẩn bị đến quán bar vui vẻ một chút.
Nhưng trước khi ra khỏi cổng trường, vừa đi được hai con đường, một nhóm côn đồ có vũ khí đã tràn ra khỏi con hẻm và bao vây họ.
“Mẹ nó, anh Bằng, chuyện này là sao?”
Lưu Địch sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng Triệu Lập Bằng.
Triệu Lập Bằng cũng sợ hãi, nuốt vài ngụm nước bọt nói: “Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng sợ, chuyện băng đảng tranh đấu rất phổ biến, không liên quan gì đến chúng ta! Chúng ta giả vờ như không nhìn thấy gì rồi lẻn đi là được.”
“Đi thôi! Nhanh lên!”
Triệu Lập Bằng mang theo đám người, cong lưng lại như mèo, đi đến đầu hẻm trong ánh mắt của đám người.
Ánh mắt của bốn mươi, năm mươi tên côn đồ cũng di chuyển theo.
Trong hẻm yên tĩnh.
“Anh Bằng, em ... Em cứ thấy có gì đó không đúng...”
Lưu Địch run rẩy nói: “Sao em cứ có cảm giác họ đang nhìn chúng ta vậy?”
“Cậu im miệng!”
Ngay khi Triệu Lập Bằng quay đầu lại mắng chửi thì liền nhìn thấy một tên côn đồ tóc vàng mặc áo hoa cầm dao tiến đến đá vào mặt hắn.
Bốp!
Đá hắn ngã nằm xuống đất.
“Mày là Triệu Lập Bằng đúng không? Nghe nói mày đánh nhau rất giỏi, đánh gục anh Lang, anh Báo của tụi tao, rất lợi hại nha!”
Tên côn đồ tóc vàng chĩa dao vào hắn.
“Không, không, không, đại ca, đại ca, anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải là người anh đang tìm...”
Triệu Lập Bằng che khuôn mặt đang chảy máu cam, liên tục lắc đầu.
Hai tên đàn em tiến lên, lấy thẻ căn cước trong túi hắn ra.
Tên côn đồ tóc vàng cầm lên nhìn, dùng tay bẻ gãy rồi ném vào mặt hắn, “Anh em, tên này là Triệu Lập Bằng! Giết hắn cho tôi!”
Hiện trường hỗn loạn.
Năm mươi, sáu mươi tên côn đồ xông lên, Tyson cũng không thể chống đỡ được, huống chi là Triệu Lập Bằng.
Ngay sau đó, Lưu Địch cùng đám bạn bè của anh ta cũng bị đánh đập dã man.
“Ha ha, này thì Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả, cũng chỉ thế mà thôi!”
“Các anh em, đi!”
Tên côn đồ tóc vàng cười rồi dẫn mọi người rời đi.
Chỉ để lại Triệu Lập Bằng bị đánh thành đầu heo, cơ thể bị gãy hơn chục cái xương, mông và đùi bị đánh bầm dập...
“Anh Kiêu, xong rồi!”
Tên côn đồ tóc vàng mang theo một con dao, gọi điện thoại cho Bạch Kiêu nói:
“Thằng nhóc Triệu Lập Bằng đã bị em phế rồi, ít nhất phải nằm trên giường nửa năm.”
“Thật hay giả!”
Trong câu lạc bộ giải trí, Bạch Kiêu ngạc nhiên đứng lên: “Dương Khải, cậu không gạt tôi đấy chứ?”
“Chuyện này sao có thể giả được?”
Tên côn đồ tóc vàng tên Dương Khải chế nhạo: “Em còn bẻ gãy chứng minh nhân dân của hắn, nếu anh Kiêu không tin thì bây giờ em quay lại đó chụp vài tấm hình cho anh!”
“Ha ha ha, tốt!”
Bạch Kiêu cười ha hả: “Dương Khải, trước kia tôi chưa thấy rõ năng lực của cậu, không ngờ tên nhóc cậu lại có chút tài năng! Giờ cậu đến đây đi, ông đây sẽ thưởng cho cậu trước mặt mọi người!”
“Cảm ơn anh, anh Kiêu!” Dương Khải vui mừng khôn xiết.
“Triệu Lập Bằng dễ giải quyết như vậy sao?”
Sau khi Bạch Kiêu cúp điện thoại, Vương Ngân Hoa nghi ngờ hỏi: “Anh Kiêu, có phải Dương Khải nhầm rồi không.”
“Đừng lo, không nhầm, hắn đã kiểm tra chứng minh nhân dân rồi.”
Bạch Kiêu ôm cô ta, ngậm lấy điếu thuốc, cười chế nhạo nói: “Dù sao cũng bốn mươi, năm mươi người, tất cả đều mang vũ khí, cho dù Hoàng Phi Hồng hay Diệp Vấn tới cũng phải chịu trận, huống hồ chỉ mình hắn.”
Nghe vậy, Vương Ngân Hoa lúc này mới hơi gật đầu.
...
Chương 13: Ai là... anh Kiêu?
“Ninh Thiên, Ninh Thiên…”
Đang mơ mơ màng màng, Ninh Thiên nghe thấy có người đang gọi anh, còn lấy tay lay anh.
Giọng nói rất quen thuộc, là Tô Vãn Vãn.
“Tôi cứ như vậy mà ngủ rồi sao?”
Ninh Thiên tỉnh lại từ trong hoảng hốt, dụi dụi mắt, thầm nghĩ thương thế của nguyên thần quá nặng, anh vẫn luôn mệt mỏi.
Nếu như ở Tiểu Nam Thiên Giới, không bố trí trận pháp mà đã ngủ ở dã ngoại, tám phần là đã mất mạng rồi.
“Ninh Thiên, sao anh lại ngủ ở đây.”
Một khuôn mặt trái xoan trắng nõn như phù dung, mang theo sự quan tâm, tiến vào tầm nhìn của Ninh Thiên.
Tô Vãn Vãn dáng người thướt tha, đứng dưới trời chiều, đẹp đến kỳ lạ.
“Không có gì, không cẩn thận ngủ quên mất.”
Ninh Thiên khoát tay, đứng dậy duỗi lưng một cái: “Đến nhà cô ăn cơm đi, tôi đói rồi.”
“Được!”
Tô Vãn Vãn vui mừng nhướng mày, linh mâu cong thành một đôi mắt đẹp như nguyệt nha, cứ như vậy đi theo sau Ninh Thiên, một đường ra sân trường.
Đúng lúc chiếc Rolls Royce của nhà họ Hứa cũng chạy ra khỏi cửa lớn.
Khương Đường nhìn thấy Ninh Thiên, kinh ngạc vỗ vỗ Hứa Thư Nhan.
“Thư Nhan cậu mau nhìn kìa, là anh Đại Lực, anh ấy ở cùng một chỗ với một cô gái rất xinh đẹp!”
“Anh Đại Lực sẽ không yêu đương ngay ngày đầu tiên đi học chứ.”
Hứa Thư Nhan theo bản năng nhìn qua, cô phát hiện Ninh Thiên đang nói chuyện phiếm với một cô gái thanh thuần động lòng người, vừa nói vừa cười.
“Hừ!”
Hứa Thư Nhan cảm thấy khó chịu không nguyên do, cũng nói: “Tiểu Đường, sau này cậu nhìn thấy người này, có thể đừng kinh ngạc không? Anh ta cũng không phải nhân vật lớn gì, có cần phải như vậy không?”
“À, vậy thôi…”
Khương Đường lè lưỡi.
Phố ẩm thực ngoài trường.
Tô Vãn Vãn đang nói chuyện với Ninh Thiên, cô đột nhiên phát hiện trong cửa hàng nhà mình, truyền đến tiếng khóc của mẹ - Lý Mai, còn có mấy tên côn đồ đang nhe răng cười.
“Mẹ!” Tô Vãn Vãn vội vàng đẩy đám người ra, chạy vào.
“Lại là đám côn đồ kia?” Sắc mặt Ninh Thiên cũng trầm xuống.
Trong quán thịt nướng của Lý Mai.
Đám côn đồ do Mã Khôn cầm đầu, đập nát cửa hàng.
Bà chủ Lý Mai ngồi dưới đất gào khóc, nhưng bà không còn cách nào khác.
“Bà già xấu xí này, ông đây nói cho bà biết, thằng nhóc Triệu Lập Bằng kia đã anh Kiêu của chúng tao phế rồi, sau này hắn ta sẽ không bao giờ đến giúp bà nữa!”
“Phí quản lý là bốn ngàn đồng, nếu tháng sau không móc ra nổi, thì bọn tao giết chết bà!”
“Chúng ta đi!”
Mã Khôn vẫn là cặp mắt gà chọi kia, đám lưu manh phía sau, cũng méo miệng liếc xéo.
Quần chúng vây xem bên ngoài quán, vừa sợ hãi vừa cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm đám côn đồ này có tạo hình rất khác biệt.
“Mẹ! Mẹ có sao không!”
Tô Vãn Vãn khóc lóc chạy vào, tức giận nhào vào lòng Mã Khôn, đấm loạn một cái: “Đồ bại hoại! Anh đi chết đi!”
“Con khốn, muốn chết…”
Mã Khôn vừa định tát Tô Vãn Vãn một bạt tai, kết quả hắn liền nhìn thấy Ninh Thiên đi vào cửa, ngay tại chỗ bị dọa lùi ba bước: “Mày! Mày?”
“Tao nói này, đám người tụi mày sao không nhớ lâu được chứ.”
Ninh Thiên hai tay đút túi, chậm rãi đi vào.
“Anh Khôn! Chuyện gì vậy, thằng nhóc này không phải đã bị anh Khải đánh vào viện rồi sao?” Có tên côn đồ hỏi.
“Mày hỏi tao, mẹ nó tao biết hỏi ai chứ!” Mã Khôn mặt trắng bệch, nhếch môi nói.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của Ninh Thiên, đành phải cúi đầu khom lưng, cười làm lành nói: “Ha Ha, anh Bằng.”
“Tao hiểu lầm con mẹ nó!”
Ninh Thiên đạp một cước, trực tiếp đạp Mã Khôn từ cửa trước ra tới sau bếp, rầm vài tiếng, sau đó liền không có động tĩnh.
“Mẹ kiếp!”
Quần chúng cùng mấy tên côn đồ vây xem đều nhìn đến ngây người.
Một cước đá bay hơn mười mét, mẹ nó, là Hoàng Phi Hồng tái thế sao? Phật Sơn Vô Ảnh Cước?
Bọn họ không biết, Ninh Thiên đã cố gắng hết sức áp chế lực đạo, nếu không một cước của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, đừng nói một người, một con phố cũng có thể đá cho bốc hơi.
“Xem ra, hôm nay phải giải quyết chuyện xong trong một lần rồi.”
Ninh Thiên nhìn mấy tên côn đồ đã quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói.
Nửa tiếng sau.
Đế Hoàng Club nổi tiếng, hộp đêm lớn nhất khu Tây Thành.
Ninh Thiên áp giải Mã Khôn đầu rơi máu chảy đi vào.
Về phần mấy tên côn đồ còn lại, Ninh Thiên để mỗi người bọn họ viết một bản kiểm điểm ba vạn chữ, không được sai chính tả, viết không xong thì sẽ giết chết bọn họ.
Điều này đối với đám côn đồ còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở mà nói, quả thực là một loại tra tấn tinh thần.
“Được, bây giờ Dương Khải em, dâng một bài lên cho anh Kiêu lão đại, người anh em tốt của em!”
Trong một gian ghế lô Đế Hoàng, Dương Khải đang cầm microphone gào thét.
Đột nhiên…
“Thình thịch!”
Ghế lô ở cửa lớn bị người một cước đạp bay.
Đám người Bạch Kiêu, Dương Khải, Vương Ngân Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn Mã Khôn và Ninh Thiên xuất hiện ở cửa.
“Đó là… anh Kiêu sao?”
Ninh Thiên ném Mã Khôn sang một bên, ánh mắt quét qua toàn cảnh.
“Bố mày chính là, mày muốn làm gì?”
Dương Khải vỗ vỗ ngực nói, miệng hướng về phía microphone quát.
“Mày là anh Kiêu? Rất tốt.”
Ninh Thiên một câu nói nhảm cũng không có, bóng dáng chỉ chợt loé, vọt tới trước mặt Dương Khải cho hắn một cái bạt tai.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Mỗi một cái bạt tai như đang đốt pháo!
Tốc độ của Ninh Thiên quá nhanh, chờ đến khi anh Kiêu và Vương Ngân Hoa chân chính kịp phản ứng lại, thì Dương Khải đã bị đánh thành cái đầu heo, máu mũi phun ra điên cuồng, răng cửa rụng hết.
“Mẹ kiếp! Giết nó!”
“Lên!”
Bạch Kiêu gào giận một tiếng, mười mấy tên côn đồ trong phòng, bên ngoài còn có mười mấy tên xông vào, đồng loạt nhào tới Ninh Thiên.
Đùng đùng đùng!
Chưa đầy một phút, ghế lô không có chỗ đặt trên, nằm đầy người.
Bàn trà bị đập, mảnh thuỷ tinh đầy đất.
Mấy tên bang phái này, không gãy tay thì cũng gãy chân, hoặc là ngất xỉu tại chỗ, sốc, tình cảnh có thể nói là kinh hãi thảm thiết.
“Mày… Mày rốt cuộc là ai…”
Bạch Kiêu ngồi phịch xuống sô pha, vẻ mặt hắn khiếp sợ nhìn Ninh Thiên.
“Không phải mày đang tìm tao sao?”
Ninh Thiên đã sớm nhìn ra, người này mới thật sự là anh Kiêu.
“Mày là Triệu Lập Bằng!”
Bạch Kiêu trừng mắt: “Không, mày không phải là cái tên này, Dương Khải bị mày lừa, mày rốt cuộc là ai!”
“Coi như mày cũng có chút đầu óc.”
Ninh Thiên nói xong câu đó rồi biến mất, lúc xuất hiện, anh đã ngồi xuống bên cạnh Bạch Kiêu.
Ánh đèn trong phòng tối tăm, bóng dáng của anh như quỷ mị, dùng mắt thường căn bản không thấy rõ.
“Nhanh thật!”
Vương Ngân Hoa co ro ở trong góc, đồng tử nhanh chóng phóng đại.
Bạch Kiêu cũng bị doạ cho choáng váng, kêu lên một tiếng rồi muốn chạy trốn, nhưng lại bị Ninh Thiên lấy tay gắt gao giữ chặt lại.
“Tao là ai hả, thằng côn đồ như mày còn không xứng để biết.” Ninh Thiên uy hiếp nói:
“Mày chỉ cần biết, tao thường xuyên ăn cơm ở quán thịt nướng Lý Mai, nếu mày lại phái mấy thằng bụi đời tới làm phiền tao ăn cơm, tao con mẹ nó đánh nát đầu mày, nghe chưa?”
“Nói chuyện! Có nghe thấy hay không hả!”
Ninh Thiên chê hắn phản ứng quá chậm. Bốp! Bốp! Bốp! Ba cái bạt tai đánh vào mặt hắn, đánh hắn máu mũi đầy đầu, ngã xuống sô pha gào khóc thảm thiết.
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!”
Bạch Kiêu phát ra âm thanh như mổ lợn, không ngừng gật đầu.
“Gần đây kinh tế hơi eo hẹp, nên lấy thêm cho tao hai mươi vạn đi.”
Ninh Thiên túm lấy cổ áo hắn, hung tợn nói.
Chương 14: Nên cắt đứt sớm
“Nhanh! Ngân Hoa, chuyển tiền cho cậu ta!”
Bạch Kiêu biết người này không dễ chọc, chỉ có thể tạm thời thuận theo anh, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.
“Đại… Đại ca, số thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu, bây giờ em chuyển qua cho anh.”
Vương Ngân Hoa run rẩy đứng dậy, lấy điện thoại ra.
“Coi tao bị ngu hả? Tiền mặt!” Ninh Thiên quét mắt nhìn cô ta một cái.
Việc chuyển tiền sẽ để lại bằng chứng, Bạch Kiêu có thể truy tố anh vì tội lừa đảo.
Anh không muốn gây rắc rối, khiến người khác mất trí nhớ bằng các loại pháp thuật, sử dụng sẽ bị tiêu hao linh lực.
Chỉ chốc lát sau, mấy tên đàn em mang tới hai mươi vạn tiền mặt, Ninh Thiên cất xong liền rời đi.
“Nhớ kỹ, động vào quán thịt nướng Lý Mai tương đương với việc đập bát cơm của tao, cẩn thận tao đánh nát cái đầu chó của mày đấy!”
“Đừng nghĩ là tao đang nói đùa.”
Cuối cùng lại nhắc nhở hai câu, Ninh Thiên mới rời đi.
Bạch Kiêu hiển nhiên không để câu uy hiếp này vào mắt.
Nếu mỗi khi nói câu “Cẩn thận tao giết chết mày” liền đại biểu hắn muốn giết một người, vậy thì dưới chân hắn đã sớm núi xác biển máu, xương trắng chất đống.
“Ninh Thiên… Thằng oắt con… Cho tới bây giờ không ai dám cưới tiền từ trong tay bố mày! Mày chờ đó, con mẹ nó mày chết chắc rồi!”
Bạch Kiêu ở trong phòng lớn tiếng gào thét.
Vương Ngân Hoa cẩn thận nói: “Anh Kiêu, xem ra Ninh Thiên là một võ giả, chúng ta không thể trêu vào.”
Bốp!
Bạch Kiêu tát một cái vào mặt Vương Ngân Hoa, đánh cho hắn lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
“Có cái gì mà không thể trêu vào! Không phải đã luyện qua võ công sao? Nếu tôi từ nhỏ luyện cái ‘Bạch Thị Thiết Sa Chưởng’ này, vừa rồi có thể đánh cậu ta ra ba ký cứt!”
Bạch Kiêu giơ tay lên, giận dữ hét lên.
Ngồi trở lại ghế sô pha, hắn như nghĩ tới kế hoạch gì đó, âm hiểm cười nói: “Đánh không lại, thì chúng ta có thể dùng thủ đoạn ngầm…”
Hắn không chú ý tới, Vương Ngân Hoa nằm trên mặt đất, trong mắt cũng toát ra một tia ác độc.
Trở lại quán thịt nướng của Lý Mai.
Mấy tên côn đồ đã dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng.
Ninh Thiên trực tiếp lấy ra mười vạn đồng đưa cho Lý Mai.
“Tiểu Thiên, cháu đây là…”
Lý Mai nhìn thấy một xấp tiền mặt dày như vậy, bà nào dám nhận: “Từ đâu cháu có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Vừa rồi tôi đi phân rõ phải trái với anh Kiêu, anh ta đồng ý bồi thường tiền cho dì, hơn nữa sau này sẽ không đến thu phí bảo hộ nữa.” Ninh Thiên nói bừa.
“Thật sao?” Đôi mắt Tô Vãn Vãn sáng ngời.
“Cái này…” Lý Mai nửa tin nửa ngờ.
“Dì cứ nhận đi, rồi sửa sang quán lại một chút.”
Ninh Thiên trực tiếp nhét tiền vào trong tay người đàn bà, sau đó xoa xoa bụng: “Tôi đói bụng rồi, có gì ăn không ạ?”
“Có có có, dì đi lấy ngay cho cháu, cháu chờ đó.”
Lý Mai quay người đi về phía sau bếp, bà lấy mu bàn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Nội tâm Ninh Thiên khẽ thở dài, chọn một vị trí rồi ngồi xuống.
Tô Vãn Vãn ngồi trước mặt anh, đôi mắt thuỷ linh biết nói hơi ươn ướt:
“Ninh Thiên, đám người anh Kiêu kia sau này thật sự sẽ không quấy rầy tôi và mẹ nữa sao?”
“Có lẽ vậy.” Ninh Thiên cũng không dám cam đoan.
“Anh làm thế nào vậy?”
Tô Vãn Vãn tò mò hỏi: “Không phải là anh đã đánh gục tất cả bọn họ rồi chứ!”
“Làm sao có thể chứ, mấy chục người lận đó.”
Ninh Thiên thuận miệng nói: “Tôi chỉ lấy đức phục người, giảng đạo lý với bọn họ thôi.”
“Oa, Ninh Thiên anh thật lợi hại, không chỉ biết đánh nhau, mà sức ăn cũng tốt nữa!”
Tô Vãn Vãn rất sùng bái nhìn anh, hai tay chống má, khuôn mặt ửng đỏ: “Tôi cũng không biết nên cảm ơn anh như thế nào…”
“Cô đừng làm phiền tôi là được rồi.”
Ninh Thiên bất thình lình nói một câu, khiến Tô Vãn Vãn nghẹn ngay tại chỗ.
Cô chợt cảm thấy ấm ức cùng với khó hiểu.
Bản thân cô ở trường, mỗi ngày đều có nam sinh muốn xin Zalo, sao ở chỗ Ninh Thiên cô lại bị ghét bỏ như vậy chứ?
Ninh Thiên cũng không có ý định xin lỗi vì lời nói vừa rồi.
Là một lão quái vật sống hơn hai ngàn năm, anh đọc được một tia ái mộ từ trong mắt Tô Vãn Vãn, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô gái này sớm muộn gì cũng sẽ yêu anh.
Loại tình cảm này, là sự ràng buộc lớn nhất trên con đường tu tiên.
Tình yêu nảy mầm, vẫn nên sớm cắt đứt thì tốt hơn.
…
Chính thức khai giảng, chương trình học của lớp lâm sàng hai được sắp xếp rất dày đặc, nhưng Ninh Thiên một tiết cũng không nghe, mỗi ngày anh không ghé vào trên bàn để ngủ, thì cũng chính là đọc tiểu thuyết.
Bạn học cùng lớp nhìn thấy anh, đều nhao nhao lắc đầu.
Học y cũng không giống với những chuyên ngành khác, nếu lăn lộn không được, thì việc học còn nặng nề hơn so với cấp ba, giống với Ninh Thiên không nghe giảng như vậy, không học thuộc lòng, trên cơ bản xem như là đã bị phế.
“Ninh Thiên, cậu như vậy không sợ cuối kỳ bị trượt môn hết sao?”
Sau tiết sinh lý, Phương Tiểu Bàn nhìn thấy Ninh Thiên, cất điện thoại vào trong tủ, định đi căn tin ăn cơm với anh, nhịn không được hỏi.
“Học y cũng khổ quá, cuối kỳ phải thi mười môn, bây giờ tôi đã hối hận rồi.”
Trương Đại Xuân ôm một chồng sách, vẻ mặt buồn bực.
“Học y không phải là học thuộc lòng sao, cuối kỳ đột kích một chút là được rồi.”
Ninh Thiên tỏ vẻ rất nhẹ nhàng, quay người rời khỏi phòng học.
Lê Huyễn Minh nhìn anh, cười lạnh nói: “Mười mấy quyển sách, xem mày đột kích như nào ở cuối kỳ, chờ rớt môn đi thằng ngu!”
Người phàm vĩnh viễn không thể tưởng tượng được trí nhớ của người tu tiên khủng bố đến mức nào.
Những cậu học sinh này cũng không tưởng tượng được, Ninh Thiên kỳ thật là một người thân mang y thuật thần y tuyệt thế, đối với hai trăm năm lịch sử ngắn ngủi của Tây y, anh căn bản chướng mắt.
Tiểu Nam Thiên Giới có lịch sử mấy chục vạn năm.
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, đang xếp hàng, Ninh Thiên bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt hung ác.
Quay đầu nhìn lại, là Hứa Thư Nhan.
“Ninh Thiên, tên khốn kiếp nhà anh…”
Hứa Thư Nhan vừa nhìn thấy Ninh Thiên đã cảm thấy tức giận.
Huấn luyện quân sự bảy ngày, người này mỗi ngày đều đợi dưới bóng cây ở sân bóng rổ ăn kem, chơi điện thoại, tuyệt đối là đang thèm muốn cô!
“Hi, anh Đại Lực!”
Khương Đường đứng sau lưng Hứa Thư Nhan, chào hỏi anh.
Lập tức có rất nhiều ánh mắt của nam sinh, kinh ngạc rơi vào trên người Ninh Thiên.
Ninh Thiên cũng gật đầu thăm hỏi về phía Khương Đường.
Lúc này, trong đám người xếp hàng trong căn tin, bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của các nữ sinh.
Ninh Thiên theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy một người thân hình cao lớn, một nam sinh có khuôn mặt anh tuấn, tay nâng bóng rổ, đi về phía này.
“Đó là Hình Húc Phi năm ba, quả nhiên đẹp trai như trong truyền thuyết.”
“Hình Húc Phi trước kia ở trong đội điền kinh của trường, sau đó lên tỉnh huấn luyện, nghe nói trong nhà rất có tiền.”
“Loại đại soái ca tỏa nắng này, tôi thật sự rất yêu nha.”
“Mau nhìn kìa! Cậu ấy đi về phía hoa khôi trường Hứa!”
Mấy nữ sinh phía trước Ninh Thiên, ríu rít trò chuyện không ngừng.
Chỉ thấy, nam sinh tên Hình Húc Phi kia, mang theo mấy người anh em, trực tiếp xếp hàng phía sau Hứa Thư Nhan cùng Khương Đường.
“Đàn em, em chính là Hứa Thư Nhan phải không? Em rất nổi tiếng đấy.”
Dưới sự xúi giục của mấy người anh em, Hình Húc Phi cười chào hỏi Hứa Thư Nhan.
Hứa Thư Nhan thân là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hứa thị, căn bản chướng mắt Hình Húc Phi, cô thích đàn ông trưởng thành ổn trọng.
Nhưng khi phát hiện Ninh Thiên cũng nhìn qua, cô tính toán trong lòng, ném cho Hình Húc Phi một nụ cười sáng lạn:
“Đàn anh, em là Hứa Thư Nhan, chào anh ạ.”
“Chào em, đàn em, em muốn ăn cái gì, anh mời em nhé!”
Hứa Thư Nhan thật sự quá xinh đẹp.
Ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, cặp đùi đẹp đẽ cao thẳng tắp, còn có khí chất thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ dùng tiền tài để chồng chất, khiến Hình Húc Phi tự xưng là tay lão luyện tình trường cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
“Sao em lại không biết xấu hổ để đàn anh tốn kém chứ.” Hứa Thư Nhan thản nhiên cười yếu ớt.
“Không sao, không sao đâu!” Hình Húc Phi gãi đầu.
Nhìn hai người trò chuyện rất vui vẻ, Khương Đường buồn bực, không phải Thư Nhan thích tổng tài bá đạo, siêu cấp đại boss sao, sao cô lại nhiệt tình với một tên sinh viên thể dục như vậy chứ?
“Chẳng lẽ… Cậu ấy muốn chọc giận anh Đại Lực sao?”
Khương Đường phát hiện Hứa Thư Nhan thỉnh thoảng lại liếc Ninh Thiên một cái, trong nháy mắt cô liền hiểu ra gì đó, len lén nở nụ cười.
Thư Nhan thật sự rất ngây thơ nha.
Chương 15: Nói không đánh là không đánh?
Hứa Thư Nhan nghĩ rằng Ninh Thiên sẽ ghen khi thấy cô trò chuyện với những chàng trai khác.
Kết quả Ninh Thiên gọi món ăn xong liền đi, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, khiến cô vô cùng tức giận.
“Hừ, Ninh Thiên, tôi không tin anh thật sự không quan tâm tôi chút nào?”
“Trừ phi anh là thái giám!”
“Anh cứ giả vờ đi!”
Hứa Thư Nhan nhìn bóng lưng của Ninh Thiên, nhất định cái tên này đang ghen trong lòng nhưng không thể nói ra.
“Đàn em, em muốn ăn gì, anh sẽ lấy giúp em.”
Hình Húc Phi cười híp mắt nhìn cô.
Hứa Thư Nhan cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, “Không cần, đàn anh, tôi cũng có tay.”
Hình Húc Phi: “...”
Lúc ăn cơm, Ninh Thiên phát hiện Hứa Thư Nhan đang ngồi bàn lớn thứ ba bên ngoài nhìn mình, vì vậy anh gửi tin nhắn Zalo hỏi cô.
“Cô nhìn tôi làm gì?”
Hứa Thư Nhan nhận được tin nhắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên.
Làm sao anh biết...
“Ai nhìn anh??? Đồ tự luyến!”
Gửi tin nhắn xong, Hứa Thư Nhan tức giận, sao trên đời này lại có một tên khiến người ta chán ghét như vậy chứ?
“Trời ơi, Thư Nhan, cậu đang nhắn tin với anh Đại Lực à?”
Khương Đường ngạc nhiên nghiêng người tới, “Để tớ xem hai người đang nói chuyện gì!”
“Không có gì!” Hứa Thư Nhan chặn luôn số Ninh Thiên.
Cô cho rằng Ninh Thiên sẽ lộ ra vẻ mặt khó chịu hoặc thất vọng, nhưng dường như anh không để ý đến chuyện này, lặng lẽ ăn cơm.
Đúng lúc này, một nhóm người đi vào nhà ăn.
Một thanh niên vạm vỡ cạo trọc đầu và một chàng trai đeo kính vừa vặn đứng cách Hứa Thư Nhan không xa.
“Mau tìm tên Ninh Thiên, ông đây có chuyện muốn tìm cậu ta!” Người thanh niên vạm vỡ đe dọa.
“Được... Được, anh Kình Phu!” Chàng trai đeo kính trông có vẻ sợ hãi.
“Mẹ kiếp, đi ra ngoài thi đấu vài ngày mà trong câu lạc bộ lại xảy ra chuyện lớn như vậy...” Thanh niên vạm vỡ hai tay chống nạnh, theo sau là một đám thanh niên hung hãn.
“Họ tới đây là để gây rắc rối cho Ninh Thiên?”
Hứa Thư Nhan thầm sửng sốt.
Vốn dĩ cô muốn xem trò vui, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn và hung ác của những người này, liền biết sự việc không hề nhỏ.
Sau khi bỏ chặn Ninh Thiên, cô vội vàng gửi một tin nhắn:
“Này! Có phải anh chọc người không nên chọc không? Bọn họ tới gây chuyện với anh đấy, nhanh đi cửa sau đi.”
Ngay sau khi tin nhắn vừa được gửi đi, chàng trai đeo kính ở lớp lâm sàng hai đột nhiên phát hiện Ninh Thiên: “Anh Kình Phu, cậu ta..... Cậu ta chính là Ninh Thiên!”
“Tôi biết rồi.”
Người thanh niên vạm vỡ cùng một nhóm người lập tức bước tới.
Các sinh viên đứng dọc đường nhao nhao tránh đường, không ai dám trêu chọc họ.
“Đó là chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả, Giang Kình Phu!”
“Anh ta muốn làm gì?”
Một số sinh viên năm hai và năm ba đều biết thanh niên vạm vỡ này.
Vì Giang Kinh Phù là chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả nên đã giành được cho trường nhiều danh hiệu vô địch thành phố.
“Cậu là Ninh Thiên? Đi với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”
Giang Kình Phu đi tới, đập tay trước mặt Ninh Thiên, khiến canh trong đĩa cơm inox tràn ra ngoài.
“...”
Ninh Thiên ghét nhất bị người khác quấy rầy khi đang ăn.
Tuy nhiên, anh không phát tác ngay lập tức mà ngẩng đầu lên rồi nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ở đây đi!”
“Cũng được!”
Giang Kình Phu hỏi thẳng: “Thằng em Triệu Lập Bằng của tôi mấy ngày trước bị một nhóm người đánh vào bệnh viện, toàn thân gãy xương hơn hai mươi chỗ, may mấy chục mũi, cậu có biết ai đã làm không?”
“Làm sao tôi biết.” Ninh Thiên rất buồn bực.
“Nói lại lần nữa!”
Lần này, Giang Kình Phu hất đĩa cơm đi, “Tôi đã nhờ người kiểm tra, thằng nhóc nhà cậu khiêu khích bọn xã hội đen bên ngoài trường học, còn cố ý nói tên của Lập Bằng, có phải cậu làm vậy không?”
“Đó là do hắn tìm tôi gây hấn trước.” Ninh Thiên nói.
“Cho nên, cậu thừa nhận?” Giang Kình Phu cười một cách lạnh lùng, ôm cánh tay nói.
“Ừ, anh muốn gì?” Vẻ mặt Ninh Thiên lãnh đạm.
Xung quanh yên tĩnh.
Hàng trăm sinh viên mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Thật là một thằng nhóc không biết tốt xấu!”
Hình Húc Phi của đội điền kinh nói với vẻ mặt kỳ quái: “Cậu ta dám làm chuyện như vậy, phế đi phế đi, ngay cả tôi cũng không dám gây chuyện với anh Kình Phu.”
“Cậu ta còn gây chuyện lớn.”
Một vài thành viên của đội điền kinh cũng lắc đầu.
Trong số đám sinh viên của đại học Thanh Châu, ngoại trừ đàn anh Đoàn và đàn chị Ôn của câu lạc bộ võ thuật cổ truyền, không có ai Giang Kình Phu không dám chọc đến, anh ta là người trượng nghĩa, anh em xã hội rất nhiều.
“Thư Nhan, làm sao bây giờ?”
Khương Đường lo lắng nhìn Hứa Thư Nhan.
“Chuyện này cũng dám làm ẩu, thật sự phục anh ta!”
Hứa Thư Nhan cũng đau đầu, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Tớ biết vài giáo viên, liên lạc với họ trước.”
Bên kia, Giang Kình Phu vốn dĩ muốn trực tiếp đánh Ninh Thiên trước mặt nhiều người để trút giận cho Triệu Lập Bằng, nhưng lại bị đàn em khuyên nhủ.
“Anh Kình Phu, ở đây có nhiều camera, anh không thể bốc đồng được.” Đàn em khuyên nhủ.
“Không bằng đưa cậu ta đến địa bàn của chúng ta rồi từ từ dạy bảo đi!” Một đàn em khác đề nghị.
“Cũng được!”
Giang Kình Phu tạm thời đè lửa giận xuống, hai tay chống lên bàn, hung ác trừng mắt nhìn Ninh Thiên:
“Cậu nhóc, cậu có dám cùng chúng tôi đến phòng hoạt động của câu lạc bộ Tán Đả nói chuyện không...”
“Dẫn đường.” Ninh Thiên đứng dậy.
Giang Kình Phu và đám thành viên câu lạc bộ Tán Đả đều sửng sốt, không ngờ sinh viên năm nhất này lại đồng ý sảng khoái đến vậy.
“Tốt, cũng ra dáng đàn ông!”
Giang Kình Phu khịt mũi lạnh lùng.
Trước mặt nhiều người quả thật không dễ hành động, dù sao trường học cũng không phải xã hội, có quy tắc và quy định riêng.
Nhưng khi đến địa bàn của họ, không phải là anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao...
Một lúc sau, Giang Kình Phu và những người khác đưa Ninh Thiên đến trung tâm hoạt động sinh viên của Đại học Thanh Châu.
Câu lạc bộ Tán Đả là một câu lạc bộ lớn với phòng hoạt động cố định riêng, rất rộng rãi và thoải mái, có kích thước của một sân bóng rổ tiêu chuẩn.
“Chúng ta vào thôi, đàn em.”
Một thành viên câu lạc bộ Tán Đả mỉm cười nhìn Ninh Thiên.
Ninh Thiên sải bước đi vào, tiếng khóa cửa lập tức truyền đến từ phía sau anh.
“Ông đây chơi chết cậu!”
Một người trong câu lạc bộ vừa nói vừa đạp vào mông anh, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Nhưng không ngờ, Ninh Thiên trở tay túm lấy mắt cá chân anh ta, trước khi anh ta kịp phản ứng, anh đã dùng anh ta như một cây gậy rồi vung mạnh.
Sau vài tiếng ầm vang trời, sáu thành viên của câu lạc bộ Tán Đả, bao gồm cả Giang Kình Phu, tất cả đều bị gậy người đập bay ra ngoài, đâm vào tường.
“Mẹ nó, còn dùng chiêu này, cùng xông lên!”
Giang Kình Phu mắng to một tiếng, từ dưới đất bò dậy, lại đá qua.
Ninh Thiên cũng không làm động tác màu mè, anh trực tiếp bỏ qua cú đá về phía mình, giơ nắm đấm nện xuống.
Chỉ bằng hai đòn, Giang Kình Phu đã không thể chống đỡ, cẳng tay bị đánh đến sưng lên, khuôn mặt bầm tím từng mảng.
Các thành viên khác của câu lạc bộ Tán Đả đã ngã xuống chỉ sau một đòn, không gãy xương thì chảy máu dạ dày, quỳ trên mặt đất nôn mửa dữ dội.
“Không đánh nữa, không đánh nữa!”
Giang Kình Phu không chịu nổi đau đớn, anh ta cảm thấy xương cẳng tay của mình nhất định đã gãy rồi.
“Anh nói không đánh thì không đánh sao?”
Ninh Thiên lại thưởng cho anh ta một cái bạt tai, khiến đầu óc anh ta choáng váng.
“Vừa rồi ở nhà ăn, không phải anh rất hống hách sao?”
Ninh Thiên lại đá anh ta, ngay cả cửa phòng hoạt động bị khóa trái cũng bị phá tan, khóa cửa cũng vỡ nát.
Giang Kình Phu lăn ra hành lang, đau đến ánh mắt mơ hồ, không thể thở nổi.
Ngày khai giảng.
Hứa Thư Nhan dậy thật sớm, lúc xuống lầu cố ý giẫm chân rất lớn tiếng nhằm quấy rầy giấc ngủ của Ninh Thiên.
Kết quả phát hiện tên này hoàn toàn không ở trong phòng, đã sớm ra ngoài đi dạo.
Khi đến trường, Hứa Thư Nhan bảo Ninh Thiên xuống xe ở cổng trường trước, cô và Khương Đường đến hầm xe, Ninh Thiên cũng rất vui vẻ.
Tuần đầu tiên khai giảng, sau đại hội huấn luyện sinh viên năm nhất xong, giai đoạn huấn luyện quân sự bắt đầu.
Ninh Thiên có vô số cách để tránh huấn luyện quân sự, nhưng không cần thiết.
“Đến giờ rồi, nghỉ ngơi hai mươi phút!”
Theo lệnh của huấn luyện viên trẻ tuổi, nhiều người trong số năm mươi sinh viên trong lớp lâm sàng hai đặt mông ngồi xuống dưới đất, dùng ống tay áo lau mồ hôi.
“Tư thế quân đội quá mệt mỏi.”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy chân mình sắp gãy đến nơi rồi.”
“Không nhúc nhích thật khó chịu.”
“Còn tận bảy ngày nữa, hu hu hu ...”
Những âm thanh phàn nàn vang lên.
Thấy vậy, huấn luyện viên trẻ tuổi lắc đầu, “Sinh viên đại học bây giờ ấy, sống an nhàn, được nuông chiều đến mức thậm chí không thể đứng trong tư thế quân đội trong bốn mươi phút, thật vô dụng!”
Đối mặt với sự khinh bỉ này, một số nam sinh trong lớp rõ ràng không phục.
“Huấn luyện viên, thầy không thể quơ đũa cả nắm được!”
Một thiếu niên tóc ngắn giơ tay lên, sau đó đứng dậy, “Đứng trong tư thế quân đội chẳng là gì đối với em, em tập thể dục mỗi ngày, chơi bóng rổ, thể lực của em chắc cũng phải ngang với thầy.”
Huấn luyện viên trẻ tuổi mỉm cười: “Vậy sao, cậu tên là gì?”
Thanh niên tóc ngắn ngẩng đầu lên, “Lý Huyền Minh!”
“Đẹp trai quá, còn dám nói chuyện với huấn luyện viên như vậy.”
Rất nhiều nữ sinh trong lớp đều nhìn về phía Lý Huyền Minh với ánh mắt ngạc nhiên.
Ninh Thiên cũng ngồi xem kịch.
“Cậu có dám so một trận không?” Huấn luyện viên trẻ tuổi cảm thấy cần phải dạy cho nhóm sinh viên đại học này một bài học.
“Được thôi, so cái gì?” Lý Huyền Minh đi tới.
Nếu thực sự đánh bại huấn luyện viên, vậy không phải sẽ nổi danh sao?
Ngay cả khi thua thì cũng không phải chuyện gì xấu hổ lắm.
“Chống đẩy đi.” Huấn luyện viên trẻ tuổi thản nhiên nói.
“Không thành vấn đề!” Lý Huyền Minh vỗ vỗ cơ bắp săn chắc ở ngực.
Hai người nhanh chóng đứng cạnh nhau.
Hai tay đặt trên mặt đất.
Quy tắc trận đấu này rất đơn giản, ai không thể kiên trì nữa thì thua.
Các lớp học xung quanh nghe nói có trận đấu sức giữa sinh viên và huấn luyện viên nên vô cùng phấn khích tới vây quanh xem.
Ban đầu, Lý Huyền Minh vẫn có thể theo kịp tốc độ của huấn luyện viên, động tác của anh ta rất chuẩn, nhưng sau tám mươi cái, động tác bắt đầu biến dạng.
Một trăm cái, mồ hôi đầm đìa.
Một trăm hai mươi cái, cả người run rẩy.
“Mẹ nó, huấn luyện viên này thật sự rất lợi hại...”
Lý Huyền Minh ngẩng đầu nhìn một chút, suýt chút nữa khiến anh ta sợ chết khiếp!
Bởi vì huấn luyện viên trẻ đó thực sự đang chống đẩy bằng một tay!
Anh ta sửng sốt, lập tức đứng dậy hỏi: “Huấn luyện viên, thầy…”
“Sao cậu không tiếp tục?”
Huấn luyện viên trẻ tuổi cũng đứng dậy, khuôn mặt mỉm cười, hơi ửng đỏ.
“Anh bạn, cậu thua đến rối tinh rối mù, cậu chống đẩy bằng hai tay, huấn luyện viên làm bằng một tay nha…” Nam sinh bên cạnh nhắc nhở.
“...” Hai má Lý Huyền Minh đỏ bừng, sau đó anh ta mới ý thức được sự chênh lệch giữa những người đam mê thể dục bình thường và quân nhân.
“Chỉ là một sinh viên đại học mà còn nghĩ đến chuyện khiêu chiến chúng ta, quá ngây thơ.”
Một số huấn luyện viên từ các lớp gần đó trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy buồn cười.
Sau khi Lý Huyền Minh về hàng, huấn luyện viên trẻ hỏi lại: “Còn ai không phục nữa không? Có thể ra so một chút.”
Không ai trong lớp trả lời.
Lý Huyền Minh cao lớn cường tráng đã thua, ai còn dám không biết lượng sức mình nữa.
Huấn luyện viên trẻ nói thêm, “Nếu các bạn thắng tôi, có thể được miễn huấn luyện quân sự.”
“Ồ?” Ninh Thiên nhíu mày.
Nếu đã nói như vậy thì anh có hứng thú nha!
“Đại Xuân, cậu cường tráng thế, sao không ra thử xem?”
Phương Tiểu Bàn đụng Trương Đại Xuân ở bên cạnh.
Trương Đại Xuân lắc đầu, “Tôi có thể thực hiện bảy mươi cái chống đẩy trong một lần, nếu bằng một tay thì nhiều nhất hai mươi cái, huấn luyện viên không mất mấy giây để hạ gục tôi.”
“Huấn luyện viên có thể lực rất mạnh, chúng ta không thể so được.” Phương Tiểu Bàn cảm khái nói.
“Được rồi, tiếp tục huấn luyện…”
Ngay khi huấn luyện viên trẻ hét lên, đột nhiên một sinh viên giơ tay lên, “Chuyện là, huấn luyện viên, em muốn thử.”
Chính là Ninh Thiên.
Anh không muốn tham gia huấn luyện nữa, cảm giác hơi nhàm chán.
“Ồ!”
Năm mươi sinh viên trong lớp đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
“Chỉ bằng cậu?” Lý Huyền Minh buồn cười nói.
Theo anh ta, Ninh Thiên gầy gò, không có chút cơ bắp nào, còn không bằng anh ta, làm sao dám khiêu chiến huấn luyện viên.
“Cậu ta chính là người đã chọc Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả ngày hôm qua.”
“Tôi nghe nói cậu ta dám đánh tiền bối.”
“Cậu ta, đánh tiền bối? Dũng cảm vậy sao.”
Trong lớp xì xào bàn tán.
Không ai biết Ninh Thiên có lai lịch gì, nhưng nếu anh dám thách thức huấn luyện viên thì nhất định phải có năng lực.
“Cậu muốn khiên chiến với tôi?”
Huấn luyện viên trẻ tuổi nghi ngờ nhìn Ninh Thiên: “Cậu chắc chứ?”
“Huấn luyện viên, những gì thầy vừa nói, có tính không?”
Ninh Thiên xác nhận lại: “Nếu thắng thì không cần huấn luyện quân sự.”
“Chắc chắn! Đương nhiên chắc chắn!”
Huấn luyện viên trẻ tuổi trông có vẻ tự tin, “Nhưng cậu phải thắng tôi trước!”
“Vậy là được.”
Ninh Thiên yên lòng.
Sau khi ra khỏi hàng, anh thi đấu với huấn luyện viên, cả hai đều bắt đầu bằng hai tay, hết cái này đến cái khác.
“Nếu cậu ta có thể thắng huấn luyện viên, tôi sẽ ăn Ollie luôn!”
Lý Huyền Minh nói với đám bạn cùng phòng của mình.
“Vãn Vãn, cậu có nghĩ Ninh Thiên thắng được không?”
Một cô gái mặt tròn đeo kính tò mò hỏi Tô Vãn Vãn.
Tô Vãn Vãn khẽ gật đầu: “Tôi tin anh ấy có thể!”
“Vãn Vãn, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, khinh thường nói: “Cậu ta là sinh viên đại học, làm sao có thể thắng được huấn luyện viên, người ta luyện tập hàng ngày đó.”
“Đúng vậy, ai cũng có chuyên môn riêng của mình, không nên khiêu chiến với chuyên môn của người khác.”
Một cô gái mặt rỗ cũng nói.
Mặc dù mấy nữ sinh cùng phòng của Tô Vãn Vãn đều cho rằng Ninh Thiên sẽ thua, nhưng cô vẫn có một tia hy vọng.
Cô đã từng thấy Ninh Thiên đánh đám côn đồ Mã Khôn giống như chơi đùa, cho dù người từng đi lính cũng chưa chắc có thể đánh nhẹ nhàng như vậy.
Chẳng mấy chốc, số lần chống đẩy vượt quá năm mươi, huấn luyện viên trẻ bắt đầu màn trình diễn của mình.
Đổi hai tay thành một tay.
“Cậu nhóc, so cái này với tôi, cậu còn non lắm!”
“Tôi là người giữ kỷ lục chống đẩy của đại đội chúng tôi đấy!”
Huấn luyện viên trẻ chế nhạo trong lòng.
Sau đó, anh ta lại thấy Ninh Thiên cũng đã đổi thành một cánh tay, lần lượt rút các ngón tay lại.
Cuối cùng, chỉ còn lại một ngón tay út trên mặt đất, động tác chống đẩy được thực hiện cực nhanh.
“Làm sao có thể?”
Huấn luyện viên trẻ tuổi sửng sốt.
Trong lớp lâm sàng hai cũng xuất hiện những tiếng la hét, đặc biệt là những cô gái vừa nghĩ rằng Ninh Thiên sẽ thua.
“Trời ơi, một ngón tay? Tôi có nhầm không?”
“Đây chẳng lẽ là nhất chỉ thiền chống đẩy trong truyền thuyết!”
“Còn là ngón út, quá dữ tợn...”
Không chỉ lớp lâm sàng hai mà ngay cả các lớp gần đó cũng đến xem.
Nhiều huấn luyện viên đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh này!
Đây là cái gì?
Lý Huyền Minh, người tự cho mình đứng đầu thể lực trong lớp, khuôn mặt đỏ bừng, như thể bị tát mấy cái…
Chương 12: Không liên quan gì đến chúng ta
Những đại thần thể thao trên Douyin đã thực hiện tất cả các loại chống đẩy ưa thích.
Nhất chỉ thiền cũng không phải không có.
Nhưng trên cơ bản thì đều là dùng ngón trỏ.
Ninh Thiên làm bằng ngón út, hơn nữa còn một hơi làm hơn mấy chục cái, lập tức khiến những người này chấn động!
Nếu không phải vì sợ sẽ khiến họ sợ, đừng nói nhất chỉ thiền, chống đẩy không dùng tay anh cũng làm được kìa.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Sau khi Ninh Thiên đứng dậy, huấn luyện viên trẻ tuổi nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, như thể đang nhìn một con quái vật.
Ninh Thiên nhất thời không nghĩ ra được lý do nào hay, vì vậy dùng lời của Lý Huyền Minh: “Em tập thể dục mỗi ngày, chơi bóng rổ, thể lực dần trở nên như thế này.”
“...” Huấn luyện viên trẻ quay đầu liếc nhìn Lý Huyền Minh.
“Thằng nhóc này, có phải cậu cố ý vả mặt tôi không!” Lý Huyền Minh nghiến răng tức giận.
Nhất là khi phát hiện hoa khôi khoa y Tô Vãn Vãn nhìn Ninh Thiên với ánh mắt sùng bái, anh ta càng không vui.
“Không ngờ Ninh Thiên lại lợi hại như vậy? Chẳng trách dám đánh tiền bối!”
Phương Tiểu Bàn và Trương Đại Xuân kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
“Huấn luyện viên, nếu không còn chuyện gì thì em đi trước đây.”
Ninh Thiên đứng dậy rồi bỏ đi.
“Khoan đã!”
Huấn luyện viên trẻ tuổi vội vàng đuổi theo, mồ hôi đầm đìa, giải thích với Ninh Thiên rằng vừa rồi anh ta chỉ nói đùa thôi, Ninh Thiên thật sự không thể không tham gia huấn luyện quân sự.
Ninh Thiên lập tức không vui.
Ý anh ta là gì?
Nếu không phải đối phương lấy chuyện này ra đánh cược thì anh cũng chẳng muốn nổi tiếng đâu!
Cuối cùng chuyện này truyền đến huấn luyện viên trưởng.
Cân nhắc đến danh dự, huấn luyện viên trưởng thực sự đã quyết định cho Ninh Thiên ngoại lệ không tham gia huấn luyện quân sự.
“Thằng nhóc này không đơn giản, trước mặt tôi cũng không biết rụt rè...”
Sau khi Ninh Thiên hài lòng rời đi, huấn luyện viên trưởng khoảng bốn mươi tuổi nhìn bóng lưng anh, lẩm bẩm.
“Huấn luyện viên trưởng, như vậy có phải không tốt lắm không? Tôi lo lắng rằng các sinh viên khác biết rồi sẽ có ý kiến.” Huấn luyện viên trẻ có vẻ xấu hổ.
“Có ý kiến? Có ý kiến gì!”
Huấn luyện viên trưởng chắp tay sau lưng, không giận tự uy, “Nếu ai trong số họ có thể thực hiện chống đẩy bằng một ngón tay mười cái liên tiếp thì sẽ không cần huấn luyện quân sự, lời này là do tôi nói!”
“Vâng!”
...
Ninh Thiên đi vòng ra ngoài, thay quần áo, cuối cùng đi đến siêu thị của trường mua một hộp kem rồi vừa đi vừa ăn.
“Đó không phải là Hứa Thư Nhan và Khương Đường sao?”
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, anh nhìn thấy hai người quen, vì vậy anh chọn một chỗ râm mát rồi ngồi xuống.
Đây là chỗ huấn luyện quân sự của lớp biểu diễn chuyên nghiệp một, quả nhiên nhiều người đẹp.
Nhưng anh không đến để ngắm người đẹp, anh chỉ tìm một chỗ để ngồi ăn kem thôi.
“Kỳ quái, theo lý mà nói, Hứa Cảnh Sơn tùy tiện dùng một chút quan hệ thì Hứa Thư Nhan cũng không phải chịu tội dưới ánh mặt trời này.”
“Chẳng lẽ là cố ý rèn luyện cô ta?”
Ninh Thiên vừa ăn kem vừa lấy điện thoại ra chơi.
“Thư Nhan, nhìn kìa, đó không phải là anh Đại Lực sao? Tại sao anh ấy không huấn luyện quân sự.”
Chẳng mấy chốc, Khương Đường đã phát hiện ra Ninh Thiên.
Hứa Thư Nhan nhìn theo tiếng kêu, phát hiện có một chàng trai đang ngồi dưới bóng cây cách đó không xa ăn kem, quả nhiên là tên biến thái cuồng bạo lực!
Khốn kiếp!
Cô đang ở dưới ánh mặt trời thiêu đốt, còn tên này đang ăn kem!
Cố ý trả thù cô sao, cái tên khốn kiếp!
Một ngày nhanh chóng kết thúc, Ninh Thiên bất giác ngủ thiếp đi dưới gốc cây, bởi vì anh không mặc quân phục, những huấn luyện viên nghĩ anh là sinh viên năm hai nên không để ý tới anh.
“Anh Bằng, thằng nhóc tên Ninh Thiên có cái gì lạ lắm, lần sau chúng ta gọi thêm người đi, phải dạy cho hắn một bài học!” Giọng nói của Lưu Địch truyền đến.
“Lần trước tôi tu luyện sai lầm nên xảy ra vấn đề, lần sau gặp hắn, nhất định phải đánh chết hắn!” Đây là giọng nói của Triệu Lập Bằng.
Hai người đi ngang qua Ninh Thiên nhưng lại không nhìn thấy anh.
Bên cạnh họ còn có hai đàn em xinh đẹp mới quen, một đoàn người chuẩn bị đến quán bar vui vẻ một chút.
Nhưng trước khi ra khỏi cổng trường, vừa đi được hai con đường, một nhóm côn đồ có vũ khí đã tràn ra khỏi con hẻm và bao vây họ.
“Mẹ nó, anh Bằng, chuyện này là sao?”
Lưu Địch sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng Triệu Lập Bằng.
Triệu Lập Bằng cũng sợ hãi, nuốt vài ngụm nước bọt nói: “Đừng hoảng sợ! Đừng hoảng sợ, chuyện băng đảng tranh đấu rất phổ biến, không liên quan gì đến chúng ta! Chúng ta giả vờ như không nhìn thấy gì rồi lẻn đi là được.”
“Đi thôi! Nhanh lên!”
Triệu Lập Bằng mang theo đám người, cong lưng lại như mèo, đi đến đầu hẻm trong ánh mắt của đám người.
Ánh mắt của bốn mươi, năm mươi tên côn đồ cũng di chuyển theo.
Trong hẻm yên tĩnh.
“Anh Bằng, em ... Em cứ thấy có gì đó không đúng...”
Lưu Địch run rẩy nói: “Sao em cứ có cảm giác họ đang nhìn chúng ta vậy?”
“Cậu im miệng!”
Ngay khi Triệu Lập Bằng quay đầu lại mắng chửi thì liền nhìn thấy một tên côn đồ tóc vàng mặc áo hoa cầm dao tiến đến đá vào mặt hắn.
Bốp!
Đá hắn ngã nằm xuống đất.
“Mày là Triệu Lập Bằng đúng không? Nghe nói mày đánh nhau rất giỏi, đánh gục anh Lang, anh Báo của tụi tao, rất lợi hại nha!”
Tên côn đồ tóc vàng chĩa dao vào hắn.
“Không, không, không, đại ca, đại ca, anh tìm nhầm người rồi, tôi không phải là người anh đang tìm...”
Triệu Lập Bằng che khuôn mặt đang chảy máu cam, liên tục lắc đầu.
Hai tên đàn em tiến lên, lấy thẻ căn cước trong túi hắn ra.
Tên côn đồ tóc vàng cầm lên nhìn, dùng tay bẻ gãy rồi ném vào mặt hắn, “Anh em, tên này là Triệu Lập Bằng! Giết hắn cho tôi!”
Hiện trường hỗn loạn.
Năm mươi, sáu mươi tên côn đồ xông lên, Tyson cũng không thể chống đỡ được, huống chi là Triệu Lập Bằng.
Ngay sau đó, Lưu Địch cùng đám bạn bè của anh ta cũng bị đánh đập dã man.
“Ha ha, này thì Triệu Lập Bằng của câu lạc bộ Tán Đả, cũng chỉ thế mà thôi!”
“Các anh em, đi!”
Tên côn đồ tóc vàng cười rồi dẫn mọi người rời đi.
Chỉ để lại Triệu Lập Bằng bị đánh thành đầu heo, cơ thể bị gãy hơn chục cái xương, mông và đùi bị đánh bầm dập...
“Anh Kiêu, xong rồi!”
Tên côn đồ tóc vàng mang theo một con dao, gọi điện thoại cho Bạch Kiêu nói:
“Thằng nhóc Triệu Lập Bằng đã bị em phế rồi, ít nhất phải nằm trên giường nửa năm.”
“Thật hay giả!”
Trong câu lạc bộ giải trí, Bạch Kiêu ngạc nhiên đứng lên: “Dương Khải, cậu không gạt tôi đấy chứ?”
“Chuyện này sao có thể giả được?”
Tên côn đồ tóc vàng tên Dương Khải chế nhạo: “Em còn bẻ gãy chứng minh nhân dân của hắn, nếu anh Kiêu không tin thì bây giờ em quay lại đó chụp vài tấm hình cho anh!”
“Ha ha ha, tốt!”
Bạch Kiêu cười ha hả: “Dương Khải, trước kia tôi chưa thấy rõ năng lực của cậu, không ngờ tên nhóc cậu lại có chút tài năng! Giờ cậu đến đây đi, ông đây sẽ thưởng cho cậu trước mặt mọi người!”
“Cảm ơn anh, anh Kiêu!” Dương Khải vui mừng khôn xiết.
“Triệu Lập Bằng dễ giải quyết như vậy sao?”
Sau khi Bạch Kiêu cúp điện thoại, Vương Ngân Hoa nghi ngờ hỏi: “Anh Kiêu, có phải Dương Khải nhầm rồi không.”
“Đừng lo, không nhầm, hắn đã kiểm tra chứng minh nhân dân rồi.”
Bạch Kiêu ôm cô ta, ngậm lấy điếu thuốc, cười chế nhạo nói: “Dù sao cũng bốn mươi, năm mươi người, tất cả đều mang vũ khí, cho dù Hoàng Phi Hồng hay Diệp Vấn tới cũng phải chịu trận, huống hồ chỉ mình hắn.”
Nghe vậy, Vương Ngân Hoa lúc này mới hơi gật đầu.
...
Chương 13: Ai là... anh Kiêu?
“Ninh Thiên, Ninh Thiên…”
Đang mơ mơ màng màng, Ninh Thiên nghe thấy có người đang gọi anh, còn lấy tay lay anh.
Giọng nói rất quen thuộc, là Tô Vãn Vãn.
“Tôi cứ như vậy mà ngủ rồi sao?”
Ninh Thiên tỉnh lại từ trong hoảng hốt, dụi dụi mắt, thầm nghĩ thương thế của nguyên thần quá nặng, anh vẫn luôn mệt mỏi.
Nếu như ở Tiểu Nam Thiên Giới, không bố trí trận pháp mà đã ngủ ở dã ngoại, tám phần là đã mất mạng rồi.
“Ninh Thiên, sao anh lại ngủ ở đây.”
Một khuôn mặt trái xoan trắng nõn như phù dung, mang theo sự quan tâm, tiến vào tầm nhìn của Ninh Thiên.
Tô Vãn Vãn dáng người thướt tha, đứng dưới trời chiều, đẹp đến kỳ lạ.
“Không có gì, không cẩn thận ngủ quên mất.”
Ninh Thiên khoát tay, đứng dậy duỗi lưng một cái: “Đến nhà cô ăn cơm đi, tôi đói rồi.”
“Được!”
Tô Vãn Vãn vui mừng nhướng mày, linh mâu cong thành một đôi mắt đẹp như nguyệt nha, cứ như vậy đi theo sau Ninh Thiên, một đường ra sân trường.
Đúng lúc chiếc Rolls Royce của nhà họ Hứa cũng chạy ra khỏi cửa lớn.
Khương Đường nhìn thấy Ninh Thiên, kinh ngạc vỗ vỗ Hứa Thư Nhan.
“Thư Nhan cậu mau nhìn kìa, là anh Đại Lực, anh ấy ở cùng một chỗ với một cô gái rất xinh đẹp!”
“Anh Đại Lực sẽ không yêu đương ngay ngày đầu tiên đi học chứ.”
Hứa Thư Nhan theo bản năng nhìn qua, cô phát hiện Ninh Thiên đang nói chuyện phiếm với một cô gái thanh thuần động lòng người, vừa nói vừa cười.
“Hừ!”
Hứa Thư Nhan cảm thấy khó chịu không nguyên do, cũng nói: “Tiểu Đường, sau này cậu nhìn thấy người này, có thể đừng kinh ngạc không? Anh ta cũng không phải nhân vật lớn gì, có cần phải như vậy không?”
“À, vậy thôi…”
Khương Đường lè lưỡi.
Phố ẩm thực ngoài trường.
Tô Vãn Vãn đang nói chuyện với Ninh Thiên, cô đột nhiên phát hiện trong cửa hàng nhà mình, truyền đến tiếng khóc của mẹ - Lý Mai, còn có mấy tên côn đồ đang nhe răng cười.
“Mẹ!” Tô Vãn Vãn vội vàng đẩy đám người ra, chạy vào.
“Lại là đám côn đồ kia?” Sắc mặt Ninh Thiên cũng trầm xuống.
Trong quán thịt nướng của Lý Mai.
Đám côn đồ do Mã Khôn cầm đầu, đập nát cửa hàng.
Bà chủ Lý Mai ngồi dưới đất gào khóc, nhưng bà không còn cách nào khác.
“Bà già xấu xí này, ông đây nói cho bà biết, thằng nhóc Triệu Lập Bằng kia đã anh Kiêu của chúng tao phế rồi, sau này hắn ta sẽ không bao giờ đến giúp bà nữa!”
“Phí quản lý là bốn ngàn đồng, nếu tháng sau không móc ra nổi, thì bọn tao giết chết bà!”
“Chúng ta đi!”
Mã Khôn vẫn là cặp mắt gà chọi kia, đám lưu manh phía sau, cũng méo miệng liếc xéo.
Quần chúng vây xem bên ngoài quán, vừa sợ hãi vừa cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm đám côn đồ này có tạo hình rất khác biệt.
“Mẹ! Mẹ có sao không!”
Tô Vãn Vãn khóc lóc chạy vào, tức giận nhào vào lòng Mã Khôn, đấm loạn một cái: “Đồ bại hoại! Anh đi chết đi!”
“Con khốn, muốn chết…”
Mã Khôn vừa định tát Tô Vãn Vãn một bạt tai, kết quả hắn liền nhìn thấy Ninh Thiên đi vào cửa, ngay tại chỗ bị dọa lùi ba bước: “Mày! Mày?”
“Tao nói này, đám người tụi mày sao không nhớ lâu được chứ.”
Ninh Thiên hai tay đút túi, chậm rãi đi vào.
“Anh Khôn! Chuyện gì vậy, thằng nhóc này không phải đã bị anh Khải đánh vào viện rồi sao?” Có tên côn đồ hỏi.
“Mày hỏi tao, mẹ nó tao biết hỏi ai chứ!” Mã Khôn mặt trắng bệch, nhếch môi nói.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của Ninh Thiên, đành phải cúi đầu khom lưng, cười làm lành nói: “Ha Ha, anh Bằng.”
“Tao hiểu lầm con mẹ nó!”
Ninh Thiên đạp một cước, trực tiếp đạp Mã Khôn từ cửa trước ra tới sau bếp, rầm vài tiếng, sau đó liền không có động tĩnh.
“Mẹ kiếp!”
Quần chúng cùng mấy tên côn đồ vây xem đều nhìn đến ngây người.
Một cước đá bay hơn mười mét, mẹ nó, là Hoàng Phi Hồng tái thế sao? Phật Sơn Vô Ảnh Cước?
Bọn họ không biết, Ninh Thiên đã cố gắng hết sức áp chế lực đạo, nếu không một cước của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, đừng nói một người, một con phố cũng có thể đá cho bốc hơi.
“Xem ra, hôm nay phải giải quyết chuyện xong trong một lần rồi.”
Ninh Thiên nhìn mấy tên côn đồ đã quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói.
Nửa tiếng sau.
Đế Hoàng Club nổi tiếng, hộp đêm lớn nhất khu Tây Thành.
Ninh Thiên áp giải Mã Khôn đầu rơi máu chảy đi vào.
Về phần mấy tên côn đồ còn lại, Ninh Thiên để mỗi người bọn họ viết một bản kiểm điểm ba vạn chữ, không được sai chính tả, viết không xong thì sẽ giết chết bọn họ.
Điều này đối với đám côn đồ còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở mà nói, quả thực là một loại tra tấn tinh thần.
“Được, bây giờ Dương Khải em, dâng một bài lên cho anh Kiêu lão đại, người anh em tốt của em!”
Trong một gian ghế lô Đế Hoàng, Dương Khải đang cầm microphone gào thét.
Đột nhiên…
“Thình thịch!”
Ghế lô ở cửa lớn bị người một cước đạp bay.
Đám người Bạch Kiêu, Dương Khải, Vương Ngân Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn Mã Khôn và Ninh Thiên xuất hiện ở cửa.
“Đó là… anh Kiêu sao?”
Ninh Thiên ném Mã Khôn sang một bên, ánh mắt quét qua toàn cảnh.
“Bố mày chính là, mày muốn làm gì?”
Dương Khải vỗ vỗ ngực nói, miệng hướng về phía microphone quát.
“Mày là anh Kiêu? Rất tốt.”
Ninh Thiên một câu nói nhảm cũng không có, bóng dáng chỉ chợt loé, vọt tới trước mặt Dương Khải cho hắn một cái bạt tai.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Mỗi một cái bạt tai như đang đốt pháo!
Tốc độ của Ninh Thiên quá nhanh, chờ đến khi anh Kiêu và Vương Ngân Hoa chân chính kịp phản ứng lại, thì Dương Khải đã bị đánh thành cái đầu heo, máu mũi phun ra điên cuồng, răng cửa rụng hết.
“Mẹ kiếp! Giết nó!”
“Lên!”
Bạch Kiêu gào giận một tiếng, mười mấy tên côn đồ trong phòng, bên ngoài còn có mười mấy tên xông vào, đồng loạt nhào tới Ninh Thiên.
Đùng đùng đùng!
Chưa đầy một phút, ghế lô không có chỗ đặt trên, nằm đầy người.
Bàn trà bị đập, mảnh thuỷ tinh đầy đất.
Mấy tên bang phái này, không gãy tay thì cũng gãy chân, hoặc là ngất xỉu tại chỗ, sốc, tình cảnh có thể nói là kinh hãi thảm thiết.
“Mày… Mày rốt cuộc là ai…”
Bạch Kiêu ngồi phịch xuống sô pha, vẻ mặt hắn khiếp sợ nhìn Ninh Thiên.
“Không phải mày đang tìm tao sao?”
Ninh Thiên đã sớm nhìn ra, người này mới thật sự là anh Kiêu.
“Mày là Triệu Lập Bằng!”
Bạch Kiêu trừng mắt: “Không, mày không phải là cái tên này, Dương Khải bị mày lừa, mày rốt cuộc là ai!”
“Coi như mày cũng có chút đầu óc.”
Ninh Thiên nói xong câu đó rồi biến mất, lúc xuất hiện, anh đã ngồi xuống bên cạnh Bạch Kiêu.
Ánh đèn trong phòng tối tăm, bóng dáng của anh như quỷ mị, dùng mắt thường căn bản không thấy rõ.
“Nhanh thật!”
Vương Ngân Hoa co ro ở trong góc, đồng tử nhanh chóng phóng đại.
Bạch Kiêu cũng bị doạ cho choáng váng, kêu lên một tiếng rồi muốn chạy trốn, nhưng lại bị Ninh Thiên lấy tay gắt gao giữ chặt lại.
“Tao là ai hả, thằng côn đồ như mày còn không xứng để biết.” Ninh Thiên uy hiếp nói:
“Mày chỉ cần biết, tao thường xuyên ăn cơm ở quán thịt nướng Lý Mai, nếu mày lại phái mấy thằng bụi đời tới làm phiền tao ăn cơm, tao con mẹ nó đánh nát đầu mày, nghe chưa?”
“Nói chuyện! Có nghe thấy hay không hả!”
Ninh Thiên chê hắn phản ứng quá chậm. Bốp! Bốp! Bốp! Ba cái bạt tai đánh vào mặt hắn, đánh hắn máu mũi đầy đầu, ngã xuống sô pha gào khóc thảm thiết.
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!”
Bạch Kiêu phát ra âm thanh như mổ lợn, không ngừng gật đầu.
“Gần đây kinh tế hơi eo hẹp, nên lấy thêm cho tao hai mươi vạn đi.”
Ninh Thiên túm lấy cổ áo hắn, hung tợn nói.
Chương 14: Nên cắt đứt sớm
“Nhanh! Ngân Hoa, chuyển tiền cho cậu ta!”
Bạch Kiêu biết người này không dễ chọc, chỉ có thể tạm thời thuận theo anh, hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.
“Đại… Đại ca, số thẻ ngân hàng của anh là bao nhiêu, bây giờ em chuyển qua cho anh.”
Vương Ngân Hoa run rẩy đứng dậy, lấy điện thoại ra.
“Coi tao bị ngu hả? Tiền mặt!” Ninh Thiên quét mắt nhìn cô ta một cái.
Việc chuyển tiền sẽ để lại bằng chứng, Bạch Kiêu có thể truy tố anh vì tội lừa đảo.
Anh không muốn gây rắc rối, khiến người khác mất trí nhớ bằng các loại pháp thuật, sử dụng sẽ bị tiêu hao linh lực.
Chỉ chốc lát sau, mấy tên đàn em mang tới hai mươi vạn tiền mặt, Ninh Thiên cất xong liền rời đi.
“Nhớ kỹ, động vào quán thịt nướng Lý Mai tương đương với việc đập bát cơm của tao, cẩn thận tao đánh nát cái đầu chó của mày đấy!”
“Đừng nghĩ là tao đang nói đùa.”
Cuối cùng lại nhắc nhở hai câu, Ninh Thiên mới rời đi.
Bạch Kiêu hiển nhiên không để câu uy hiếp này vào mắt.
Nếu mỗi khi nói câu “Cẩn thận tao giết chết mày” liền đại biểu hắn muốn giết một người, vậy thì dưới chân hắn đã sớm núi xác biển máu, xương trắng chất đống.
“Ninh Thiên… Thằng oắt con… Cho tới bây giờ không ai dám cưới tiền từ trong tay bố mày! Mày chờ đó, con mẹ nó mày chết chắc rồi!”
Bạch Kiêu ở trong phòng lớn tiếng gào thét.
Vương Ngân Hoa cẩn thận nói: “Anh Kiêu, xem ra Ninh Thiên là một võ giả, chúng ta không thể trêu vào.”
Bốp!
Bạch Kiêu tát một cái vào mặt Vương Ngân Hoa, đánh cho hắn lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
“Có cái gì mà không thể trêu vào! Không phải đã luyện qua võ công sao? Nếu tôi từ nhỏ luyện cái ‘Bạch Thị Thiết Sa Chưởng’ này, vừa rồi có thể đánh cậu ta ra ba ký cứt!”
Bạch Kiêu giơ tay lên, giận dữ hét lên.
Ngồi trở lại ghế sô pha, hắn như nghĩ tới kế hoạch gì đó, âm hiểm cười nói: “Đánh không lại, thì chúng ta có thể dùng thủ đoạn ngầm…”
Hắn không chú ý tới, Vương Ngân Hoa nằm trên mặt đất, trong mắt cũng toát ra một tia ác độc.
Trở lại quán thịt nướng của Lý Mai.
Mấy tên côn đồ đã dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng.
Ninh Thiên trực tiếp lấy ra mười vạn đồng đưa cho Lý Mai.
“Tiểu Thiên, cháu đây là…”
Lý Mai nhìn thấy một xấp tiền mặt dày như vậy, bà nào dám nhận: “Từ đâu cháu có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Vừa rồi tôi đi phân rõ phải trái với anh Kiêu, anh ta đồng ý bồi thường tiền cho dì, hơn nữa sau này sẽ không đến thu phí bảo hộ nữa.” Ninh Thiên nói bừa.
“Thật sao?” Đôi mắt Tô Vãn Vãn sáng ngời.
“Cái này…” Lý Mai nửa tin nửa ngờ.
“Dì cứ nhận đi, rồi sửa sang quán lại một chút.”
Ninh Thiên trực tiếp nhét tiền vào trong tay người đàn bà, sau đó xoa xoa bụng: “Tôi đói bụng rồi, có gì ăn không ạ?”
“Có có có, dì đi lấy ngay cho cháu, cháu chờ đó.”
Lý Mai quay người đi về phía sau bếp, bà lấy mu bàn tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Nội tâm Ninh Thiên khẽ thở dài, chọn một vị trí rồi ngồi xuống.
Tô Vãn Vãn ngồi trước mặt anh, đôi mắt thuỷ linh biết nói hơi ươn ướt:
“Ninh Thiên, đám người anh Kiêu kia sau này thật sự sẽ không quấy rầy tôi và mẹ nữa sao?”
“Có lẽ vậy.” Ninh Thiên cũng không dám cam đoan.
“Anh làm thế nào vậy?”
Tô Vãn Vãn tò mò hỏi: “Không phải là anh đã đánh gục tất cả bọn họ rồi chứ!”
“Làm sao có thể chứ, mấy chục người lận đó.”
Ninh Thiên thuận miệng nói: “Tôi chỉ lấy đức phục người, giảng đạo lý với bọn họ thôi.”
“Oa, Ninh Thiên anh thật lợi hại, không chỉ biết đánh nhau, mà sức ăn cũng tốt nữa!”
Tô Vãn Vãn rất sùng bái nhìn anh, hai tay chống má, khuôn mặt ửng đỏ: “Tôi cũng không biết nên cảm ơn anh như thế nào…”
“Cô đừng làm phiền tôi là được rồi.”
Ninh Thiên bất thình lình nói một câu, khiến Tô Vãn Vãn nghẹn ngay tại chỗ.
Cô chợt cảm thấy ấm ức cùng với khó hiểu.
Bản thân cô ở trường, mỗi ngày đều có nam sinh muốn xin Zalo, sao ở chỗ Ninh Thiên cô lại bị ghét bỏ như vậy chứ?
Ninh Thiên cũng không có ý định xin lỗi vì lời nói vừa rồi.
Là một lão quái vật sống hơn hai ngàn năm, anh đọc được một tia ái mộ từ trong mắt Tô Vãn Vãn, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô gái này sớm muộn gì cũng sẽ yêu anh.
Loại tình cảm này, là sự ràng buộc lớn nhất trên con đường tu tiên.
Tình yêu nảy mầm, vẫn nên sớm cắt đứt thì tốt hơn.
…
Chính thức khai giảng, chương trình học của lớp lâm sàng hai được sắp xếp rất dày đặc, nhưng Ninh Thiên một tiết cũng không nghe, mỗi ngày anh không ghé vào trên bàn để ngủ, thì cũng chính là đọc tiểu thuyết.
Bạn học cùng lớp nhìn thấy anh, đều nhao nhao lắc đầu.
Học y cũng không giống với những chuyên ngành khác, nếu lăn lộn không được, thì việc học còn nặng nề hơn so với cấp ba, giống với Ninh Thiên không nghe giảng như vậy, không học thuộc lòng, trên cơ bản xem như là đã bị phế.
“Ninh Thiên, cậu như vậy không sợ cuối kỳ bị trượt môn hết sao?”
Sau tiết sinh lý, Phương Tiểu Bàn nhìn thấy Ninh Thiên, cất điện thoại vào trong tủ, định đi căn tin ăn cơm với anh, nhịn không được hỏi.
“Học y cũng khổ quá, cuối kỳ phải thi mười môn, bây giờ tôi đã hối hận rồi.”
Trương Đại Xuân ôm một chồng sách, vẻ mặt buồn bực.
“Học y không phải là học thuộc lòng sao, cuối kỳ đột kích một chút là được rồi.”
Ninh Thiên tỏ vẻ rất nhẹ nhàng, quay người rời khỏi phòng học.
Lê Huyễn Minh nhìn anh, cười lạnh nói: “Mười mấy quyển sách, xem mày đột kích như nào ở cuối kỳ, chờ rớt môn đi thằng ngu!”
Người phàm vĩnh viễn không thể tưởng tượng được trí nhớ của người tu tiên khủng bố đến mức nào.
Những cậu học sinh này cũng không tưởng tượng được, Ninh Thiên kỳ thật là một người thân mang y thuật thần y tuyệt thế, đối với hai trăm năm lịch sử ngắn ngủi của Tây y, anh căn bản chướng mắt.
Tiểu Nam Thiên Giới có lịch sử mấy chục vạn năm.
Buổi trưa đến căn tin ăn cơm, đang xếp hàng, Ninh Thiên bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một ánh mắt hung ác.
Quay đầu nhìn lại, là Hứa Thư Nhan.
“Ninh Thiên, tên khốn kiếp nhà anh…”
Hứa Thư Nhan vừa nhìn thấy Ninh Thiên đã cảm thấy tức giận.
Huấn luyện quân sự bảy ngày, người này mỗi ngày đều đợi dưới bóng cây ở sân bóng rổ ăn kem, chơi điện thoại, tuyệt đối là đang thèm muốn cô!
“Hi, anh Đại Lực!”
Khương Đường đứng sau lưng Hứa Thư Nhan, chào hỏi anh.
Lập tức có rất nhiều ánh mắt của nam sinh, kinh ngạc rơi vào trên người Ninh Thiên.
Ninh Thiên cũng gật đầu thăm hỏi về phía Khương Đường.
Lúc này, trong đám người xếp hàng trong căn tin, bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của các nữ sinh.
Ninh Thiên theo tiếng động nhìn lại, nhìn thấy một người thân hình cao lớn, một nam sinh có khuôn mặt anh tuấn, tay nâng bóng rổ, đi về phía này.
“Đó là Hình Húc Phi năm ba, quả nhiên đẹp trai như trong truyền thuyết.”
“Hình Húc Phi trước kia ở trong đội điền kinh của trường, sau đó lên tỉnh huấn luyện, nghe nói trong nhà rất có tiền.”
“Loại đại soái ca tỏa nắng này, tôi thật sự rất yêu nha.”
“Mau nhìn kìa! Cậu ấy đi về phía hoa khôi trường Hứa!”
Mấy nữ sinh phía trước Ninh Thiên, ríu rít trò chuyện không ngừng.
Chỉ thấy, nam sinh tên Hình Húc Phi kia, mang theo mấy người anh em, trực tiếp xếp hàng phía sau Hứa Thư Nhan cùng Khương Đường.
“Đàn em, em chính là Hứa Thư Nhan phải không? Em rất nổi tiếng đấy.”
Dưới sự xúi giục của mấy người anh em, Hình Húc Phi cười chào hỏi Hứa Thư Nhan.
Hứa Thư Nhan thân là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hứa thị, căn bản chướng mắt Hình Húc Phi, cô thích đàn ông trưởng thành ổn trọng.
Nhưng khi phát hiện Ninh Thiên cũng nhìn qua, cô tính toán trong lòng, ném cho Hình Húc Phi một nụ cười sáng lạn:
“Đàn anh, em là Hứa Thư Nhan, chào anh ạ.”
“Chào em, đàn em, em muốn ăn cái gì, anh mời em nhé!”
Hứa Thư Nhan thật sự quá xinh đẹp.
Ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, cặp đùi đẹp đẽ cao thẳng tắp, còn có khí chất thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ dùng tiền tài để chồng chất, khiến Hình Húc Phi tự xưng là tay lão luyện tình trường cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
“Sao em lại không biết xấu hổ để đàn anh tốn kém chứ.” Hứa Thư Nhan thản nhiên cười yếu ớt.
“Không sao, không sao đâu!” Hình Húc Phi gãi đầu.
Nhìn hai người trò chuyện rất vui vẻ, Khương Đường buồn bực, không phải Thư Nhan thích tổng tài bá đạo, siêu cấp đại boss sao, sao cô lại nhiệt tình với một tên sinh viên thể dục như vậy chứ?
“Chẳng lẽ… Cậu ấy muốn chọc giận anh Đại Lực sao?”
Khương Đường phát hiện Hứa Thư Nhan thỉnh thoảng lại liếc Ninh Thiên một cái, trong nháy mắt cô liền hiểu ra gì đó, len lén nở nụ cười.
Thư Nhan thật sự rất ngây thơ nha.
Chương 15: Nói không đánh là không đánh?
Hứa Thư Nhan nghĩ rằng Ninh Thiên sẽ ghen khi thấy cô trò chuyện với những chàng trai khác.
Kết quả Ninh Thiên gọi món ăn xong liền đi, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, khiến cô vô cùng tức giận.
“Hừ, Ninh Thiên, tôi không tin anh thật sự không quan tâm tôi chút nào?”
“Trừ phi anh là thái giám!”
“Anh cứ giả vờ đi!”
Hứa Thư Nhan nhìn bóng lưng của Ninh Thiên, nhất định cái tên này đang ghen trong lòng nhưng không thể nói ra.
“Đàn em, em muốn ăn gì, anh sẽ lấy giúp em.”
Hình Húc Phi cười híp mắt nhìn cô.
Hứa Thư Nhan cảm thấy buồn nôn, khuôn mặt lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, “Không cần, đàn anh, tôi cũng có tay.”
Hình Húc Phi: “...”
Lúc ăn cơm, Ninh Thiên phát hiện Hứa Thư Nhan đang ngồi bàn lớn thứ ba bên ngoài nhìn mình, vì vậy anh gửi tin nhắn Zalo hỏi cô.
“Cô nhìn tôi làm gì?”
Hứa Thư Nhan nhận được tin nhắn, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên đỏ lên.
Làm sao anh biết...
“Ai nhìn anh??? Đồ tự luyến!”
Gửi tin nhắn xong, Hứa Thư Nhan tức giận, sao trên đời này lại có một tên khiến người ta chán ghét như vậy chứ?
“Trời ơi, Thư Nhan, cậu đang nhắn tin với anh Đại Lực à?”
Khương Đường ngạc nhiên nghiêng người tới, “Để tớ xem hai người đang nói chuyện gì!”
“Không có gì!” Hứa Thư Nhan chặn luôn số Ninh Thiên.
Cô cho rằng Ninh Thiên sẽ lộ ra vẻ mặt khó chịu hoặc thất vọng, nhưng dường như anh không để ý đến chuyện này, lặng lẽ ăn cơm.
Đúng lúc này, một nhóm người đi vào nhà ăn.
Một thanh niên vạm vỡ cạo trọc đầu và một chàng trai đeo kính vừa vặn đứng cách Hứa Thư Nhan không xa.
“Mau tìm tên Ninh Thiên, ông đây có chuyện muốn tìm cậu ta!” Người thanh niên vạm vỡ đe dọa.
“Được... Được, anh Kình Phu!” Chàng trai đeo kính trông có vẻ sợ hãi.
“Mẹ kiếp, đi ra ngoài thi đấu vài ngày mà trong câu lạc bộ lại xảy ra chuyện lớn như vậy...” Thanh niên vạm vỡ hai tay chống nạnh, theo sau là một đám thanh niên hung hãn.
“Họ tới đây là để gây rắc rối cho Ninh Thiên?”
Hứa Thư Nhan thầm sửng sốt.
Vốn dĩ cô muốn xem trò vui, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn và hung ác của những người này, liền biết sự việc không hề nhỏ.
Sau khi bỏ chặn Ninh Thiên, cô vội vàng gửi một tin nhắn:
“Này! Có phải anh chọc người không nên chọc không? Bọn họ tới gây chuyện với anh đấy, nhanh đi cửa sau đi.”
Ngay sau khi tin nhắn vừa được gửi đi, chàng trai đeo kính ở lớp lâm sàng hai đột nhiên phát hiện Ninh Thiên: “Anh Kình Phu, cậu ta..... Cậu ta chính là Ninh Thiên!”
“Tôi biết rồi.”
Người thanh niên vạm vỡ cùng một nhóm người lập tức bước tới.
Các sinh viên đứng dọc đường nhao nhao tránh đường, không ai dám trêu chọc họ.
“Đó là chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả, Giang Kình Phu!”
“Anh ta muốn làm gì?”
Một số sinh viên năm hai và năm ba đều biết thanh niên vạm vỡ này.
Vì Giang Kinh Phù là chủ tịch câu lạc bộ Tán Đả nên đã giành được cho trường nhiều danh hiệu vô địch thành phố.
“Cậu là Ninh Thiên? Đi với tôi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!”
Giang Kình Phu đi tới, đập tay trước mặt Ninh Thiên, khiến canh trong đĩa cơm inox tràn ra ngoài.
“...”
Ninh Thiên ghét nhất bị người khác quấy rầy khi đang ăn.
Tuy nhiên, anh không phát tác ngay lập tức mà ngẩng đầu lên rồi nói: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ở đây đi!”
“Cũng được!”
Giang Kình Phu hỏi thẳng: “Thằng em Triệu Lập Bằng của tôi mấy ngày trước bị một nhóm người đánh vào bệnh viện, toàn thân gãy xương hơn hai mươi chỗ, may mấy chục mũi, cậu có biết ai đã làm không?”
“Làm sao tôi biết.” Ninh Thiên rất buồn bực.
“Nói lại lần nữa!”
Lần này, Giang Kình Phu hất đĩa cơm đi, “Tôi đã nhờ người kiểm tra, thằng nhóc nhà cậu khiêu khích bọn xã hội đen bên ngoài trường học, còn cố ý nói tên của Lập Bằng, có phải cậu làm vậy không?”
“Đó là do hắn tìm tôi gây hấn trước.” Ninh Thiên nói.
“Cho nên, cậu thừa nhận?” Giang Kình Phu cười một cách lạnh lùng, ôm cánh tay nói.
“Ừ, anh muốn gì?” Vẻ mặt Ninh Thiên lãnh đạm.
Xung quanh yên tĩnh.
Hàng trăm sinh viên mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Thật là một thằng nhóc không biết tốt xấu!”
Hình Húc Phi của đội điền kinh nói với vẻ mặt kỳ quái: “Cậu ta dám làm chuyện như vậy, phế đi phế đi, ngay cả tôi cũng không dám gây chuyện với anh Kình Phu.”
“Cậu ta còn gây chuyện lớn.”
Một vài thành viên của đội điền kinh cũng lắc đầu.
Trong số đám sinh viên của đại học Thanh Châu, ngoại trừ đàn anh Đoàn và đàn chị Ôn của câu lạc bộ võ thuật cổ truyền, không có ai Giang Kình Phu không dám chọc đến, anh ta là người trượng nghĩa, anh em xã hội rất nhiều.
“Thư Nhan, làm sao bây giờ?”
Khương Đường lo lắng nhìn Hứa Thư Nhan.
“Chuyện này cũng dám làm ẩu, thật sự phục anh ta!”
Hứa Thư Nhan cũng đau đầu, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, “Tớ biết vài giáo viên, liên lạc với họ trước.”
Bên kia, Giang Kình Phu vốn dĩ muốn trực tiếp đánh Ninh Thiên trước mặt nhiều người để trút giận cho Triệu Lập Bằng, nhưng lại bị đàn em khuyên nhủ.
“Anh Kình Phu, ở đây có nhiều camera, anh không thể bốc đồng được.” Đàn em khuyên nhủ.
“Không bằng đưa cậu ta đến địa bàn của chúng ta rồi từ từ dạy bảo đi!” Một đàn em khác đề nghị.
“Cũng được!”
Giang Kình Phu tạm thời đè lửa giận xuống, hai tay chống lên bàn, hung ác trừng mắt nhìn Ninh Thiên:
“Cậu nhóc, cậu có dám cùng chúng tôi đến phòng hoạt động của câu lạc bộ Tán Đả nói chuyện không...”
“Dẫn đường.” Ninh Thiên đứng dậy.
Giang Kình Phu và đám thành viên câu lạc bộ Tán Đả đều sửng sốt, không ngờ sinh viên năm nhất này lại đồng ý sảng khoái đến vậy.
“Tốt, cũng ra dáng đàn ông!”
Giang Kình Phu khịt mũi lạnh lùng.
Trước mặt nhiều người quả thật không dễ hành động, dù sao trường học cũng không phải xã hội, có quy tắc và quy định riêng.
Nhưng khi đến địa bàn của họ, không phải là anh ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn sao...
Một lúc sau, Giang Kình Phu và những người khác đưa Ninh Thiên đến trung tâm hoạt động sinh viên của Đại học Thanh Châu.
Câu lạc bộ Tán Đả là một câu lạc bộ lớn với phòng hoạt động cố định riêng, rất rộng rãi và thoải mái, có kích thước của một sân bóng rổ tiêu chuẩn.
“Chúng ta vào thôi, đàn em.”
Một thành viên câu lạc bộ Tán Đả mỉm cười nhìn Ninh Thiên.
Ninh Thiên sải bước đi vào, tiếng khóa cửa lập tức truyền đến từ phía sau anh.
“Ông đây chơi chết cậu!”
Một người trong câu lạc bộ vừa nói vừa đạp vào mông anh, lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Nhưng không ngờ, Ninh Thiên trở tay túm lấy mắt cá chân anh ta, trước khi anh ta kịp phản ứng, anh đã dùng anh ta như một cây gậy rồi vung mạnh.
Sau vài tiếng ầm vang trời, sáu thành viên của câu lạc bộ Tán Đả, bao gồm cả Giang Kình Phu, tất cả đều bị gậy người đập bay ra ngoài, đâm vào tường.
“Mẹ nó, còn dùng chiêu này, cùng xông lên!”
Giang Kình Phu mắng to một tiếng, từ dưới đất bò dậy, lại đá qua.
Ninh Thiên cũng không làm động tác màu mè, anh trực tiếp bỏ qua cú đá về phía mình, giơ nắm đấm nện xuống.
Chỉ bằng hai đòn, Giang Kình Phu đã không thể chống đỡ, cẳng tay bị đánh đến sưng lên, khuôn mặt bầm tím từng mảng.
Các thành viên khác của câu lạc bộ Tán Đả đã ngã xuống chỉ sau một đòn, không gãy xương thì chảy máu dạ dày, quỳ trên mặt đất nôn mửa dữ dội.
“Không đánh nữa, không đánh nữa!”
Giang Kình Phu không chịu nổi đau đớn, anh ta cảm thấy xương cẳng tay của mình nhất định đã gãy rồi.
“Anh nói không đánh thì không đánh sao?”
Ninh Thiên lại thưởng cho anh ta một cái bạt tai, khiến đầu óc anh ta choáng váng.
“Vừa rồi ở nhà ăn, không phải anh rất hống hách sao?”
Ninh Thiên lại đá anh ta, ngay cả cửa phòng hoạt động bị khóa trái cũng bị phá tan, khóa cửa cũng vỡ nát.
Giang Kình Phu lăn ra hành lang, đau đến ánh mắt mơ hồ, không thể thở nổi.