Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Thấy người đến là Đào Nhị, ta giật mình một chút, ngẩn người ra, Liên nhi đã thông minh đem khăn giao vào tay Đào Nhị, lẳng lặng lui xuống, sau đó đóng cửa phòng lại.
Ta rùng mình một cái, yên lặng đi tới, kéo lấy khăn choàng kín thân mình.
Ngươi nói tại sao nhiều năm như vậy rồi mà hắn vẫn không sửa đổi chút nào a? Ta thừa nhận, lần đó xông vào suối nước nóng của hắn là ta không đúng, nhưng cũng không cần vì vậy mà canh cánh trong lòng, năm ba lần thừa lúc ta tắm gội mà xông vào.
Nói đến mới nói, chuyện cũng không thể trách ta, lúc ta mới trà trộn vào Bạch Hồng sơn trang, nghe người trên giang hồ nói Đào Thanh – trang chủ của Bạch Hồng sơn trang nhân nghĩa vô song, ai mà ngờ hắn lại là người keo kiệt bủn xỉn ”rán sành ra mỡ”, đối đãi với hạ nhân cực kỳ hà khắc, ta vốn xuất thân từ phủ Thừa Tướng, được sư phó dạy dỗ, tuy rằng không tâm sinh ái khiết bằng sư phó, nhưng cũng không thể nhịn nổi không tắm rửa gì trong một thời gian dài.
Bạch Hồng sơn trang có một con suối nước nóng Phong Diệp ôn tuyền rất nổi tiếng, ta đã thèm muốn từ lâu, nhưng nghe nói chỉ có Trang chủ mới có thể sử dụng, ta nhịn không được thầm oán một phen, không thèm xem quy củ và thủ vệ ra gì, dùng khinh công tuyệt đỉnh lẻn đi lên từ sau núi, còn mang theo chút rượu để vừa tắm suối nước nóng vừa nhấm nháp chơi. Cũng không biết vì sao, uống một hồi đã nằm bò trên tảng đá ngủ thiếp đi, đợi lúc ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã nghe có tiếng nước khoát vang lên gần đó.
Phải biết rằng khi đó ta vẫn còn là “Hải Đông Thanh”, dù ngủ gục cũng che giấu khí tức rất tốt, nếu không phải vì say rượu mà ngủ, há lại không phát hiện ra khi có người đến suối nước nóng.
Lúc đó, y phục của ta lại để tận xa xa bờ bên kia, trong tay chỉ có một tấm vải trắng, trong đầu ta tính toán kỹ lưỡng: Đào Thanh – trang chủ Bạch Hồng sơn trang – nghe nói võ công đệ nhất trên giang hồ, khinh công cũng không kém chút nào, võ công ta mặc dù không chắc là cao hơn hắn, nhưng ta tự tin khinh công của mình nhất định không thua hắn. Ta có thể trong nháy mắt nhảy đến phía sau hắn, sau đó chụp lấy y phục bỏ chạy, tuy như vậy nhất định sẽ bị hắn phát hiện, hơn nữa còn thấy hết thân hình ta, nhưng chờ hắn kịp thời phản ứng lại thì ta đã nhảy ra xa bảy trượng, hắn muốn rượt theo ta cũng khó, hơn nữa ta nghĩ hắn chắc chắn cũng sẽ không rượt theo ta đâu, bởi vì hắn nhất định không giống như ta – không biết xấu hổ mà chạy khắp núi rừng với thân thể trần truồng như vậy…
Nhưng hắn nhất định sẽ nhìn thấy ta, mà trong tay ta chỉ có một tấm vải trắng, vấn đề là – che chỗ nào?
Ngực? Hay là phía dưới?
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng đó, ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, ta lấy miếng vải trắng che mặt lại, gồng mình lên lấy dũng khí nhảy từ trong nước ra, chụp lấy y phục, xoay người bỏ chạy.
Trong màn sương mờ mịt hơi nước, vẻ mặt Đào Thanh như không thể kinh hãi hơn, hắn theo bản năng nhảy ra khỏi mặt nước rượt theo – chuyện này khiến ta vẫn canh cánh trong lòng mãi cho đến tận sau này, hắn dựa vào chuyện này mà bắt ta chịu trách nhiệm, ta nói lúc đó chàng không rượt theo không được sao, chàng lại đuổi không kịp, còn nữa, ta cũng đâu có thấy cái gì đẹp a?
Lời còn chưa dứt, hắn đã xanh cả mặt “Hử? Không thấy cái gì đẹp hử?”
Được, cứ coi như ta nói bậy…
Lúc đó hắn đuổi theo, ta không lo hắn thấy ta sạch sẽ, nhưng bất quá ta che mặt, hắn làm sao biết được ta là ai? Nhưng ngươi có biết là hắn có nhiều chiêu hèn hạ lắm không? Ấy thế mà triệu tập toàn bộ nữ tử từ mười ba tuổi đến hai mươi ba tuổi trong sơn trang đến cởi quần áo để kiểm tra!
Tuy rằng hắn không có tự mình ra trận, mà là để bọn mama kiểm tra, nhưng như thế cũng đủ để thấy người này vô sỉ cỡ nào rồi! Đương nhiên ta cũng không phải như đèn cạn dầu mà chờ chết, lúc đó ta vẫn nữ giả nam trang. Hắc hắc hắc…
Đừng tưởng ta nhớ lại lâu như vậy, thật ra chỉ như một phần ngàn cái nháy mắt mà thôi. Đào Nhị đoạt lấy cái khăn giúp ta chà lau thân thể, ta khó chịu xoay xoay người, hắn trầm giọng quát khẽ: “Đừng lộn xộn!”
Ta lập tức cứng đờ.
Quái lạ là hắn đột nhiên đứng đắn lại, nhanh chóng lau khô thân hình ta, rồi cầm y phục trùm lên người ta, ta lấy làm lạ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng sợ hãi, không lẽ lại muốn thẩm tra ta nữa?
Đào Nhị sắc mặt ngưng trọng “Chút nữa nàng biết liền.”
Hắn càng nói như vậy càng làm ta sợ hãi, cảm giác giống như sắp lên đoạn đầu đài.
Ta níu lấy cổ tay áo hắn, rưng rưng nói: “Đào Nhị ca ca, ta biết sai rồi, chàng tha thứ cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nữa!”
Sợi gân xanh trên huyệt thái dương của Đào Nhị nổi lên, không nói tiếng nào.
Ta lại nghĩ đến tên nam tử quái lạ ở nhà vệ sinh nam, cẩn thận dè dặt hỏi: “Đào Nhị, nhà vệ sinh…Tên nam nhân đi cùng chàng là ai vậy?”
Vẻ mặt Đào Nhị hơi cứng lại một chút, ngượng ngùng như bị người ta bắt gian tại giường, tuy hắn che giấu rất tốt, nhưng làm sao thoát khỏi đôi hỏa nhãn kim tinh của ta.
“Chỉ là một bằng hữu bình thường thôi.”
Theo kinh nghiệm của ta, hễ người khác nhấn mạnh “bình thường”, tức là không hề bình thường chút nào.
Ta hừ lạnh một tiếng, trong lòng chua lè chua loét. Đào Nhị a Đào Nhị, ngươi có muốn ăn hoang cũng phải tìm thứ nào hơn người trong nhà mới được nha!
Mặc quần áo xong, Đào Nhị trực tiếp ôm ta bay đến Yến viên, ta thật ngạc nhiên, có cần gấp gáp như vậy không?
Trong Yến viên đèn đuốc sáng trưng, bọn công tử đều tụ tập ở đây. Bình bình lọ lọ của Yến Ngũ bày ra cả bàn, ta thấy hai mắt trợn ngược, nhanh chóng kêu thảm một tiếng.
Không phải ta chỉ đi thanh lâu một chuyến thôi sao? Có cần đối xử với ta như vậy không!
Yến Ngũ quay đầu nhìn ta một cái, bất đắc dĩ nói: “Nàng đừng mơ mộng những hình ảnh kỳ kỳ quái quái nữa, có được không? Ta chỉ là dịch dung cho nàng mà thôi.”
“Dịch dung?” Ta giật mình một chút “Tại sao phải dịch dung?” lại có chút thương tâm nói “chẳng lẽ các người chê ta không đẹp …”
Lý Oánh Ngọc ta a, nói sao thì năm đó cũng là một cành hoa tỏa hương mười dặm chứ bộ…
Kiều Tứ quay mặt đi than thở “Ngốc nghếch…”
Ta tủi thân nói: “Các người không nói, làm sao ta biết? Chàng cũng biết là ta ngốc, đố đèn ta cũng đoán không ra.”
Đào Nhị nói: “Khuya hôm nay có người tìm đến nhà chúng ta, có thể hắn sẽ ở lại đây một thời gian, người này thân phận phức tạp, nàng ngàn lần vạn lần cũng nên tránh xa hắn ra.”
Ta linh cơ chợt động. “Nhà vệ sinh…là cái tên bằng hữu bình thường ở nhà vệ sinh của chàng đó hả?”
Đào Nhị khẽ gật đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chòng chọc ta. “Nàng tựa hồ rất có ấn tượng đối với hắn?”
Đương nhiên có ấn tượng, một cuộc gặp gỡ trời long đất lở như thế, cả đời này chỉ sợ sẽ không có lần thứ hai. Nhưng chuyện này quan hệ đến danh tiết, ta tuyệt không thể tiết lộ, chỉ có thể hàm hồ nói: “Gặp qua một lần trên thuyền hoa, có chút quen mặt thôi.”
Không ngờ bọn họ nghe xong câu này của ta, dường như ai nấy đều bị dọa, toàn thể yên lặng một hồi, ta nghi ngờ nhìn chung quanh một lượt, bọn hắn lại làm ra vẻ như không có việc gì cả.
Ta nhảy xuống từ trên bàn, trượt đến bên cạnh Yến Ngũ “Trước kia chàng dịch dung không phải rất nhanh hay sao? Tại sao lần này lại phiền phức như vậy?”
“Mặt nạ đeo trong thời gian dài rất có hại cho da thịt, ta đặc chế cái này cho nàng, không những không làm tổn thương, ngược lại còn có thể bảo dưỡng da thịt.” Yến Ngũ hơi tự mãn.
Ta mò mò gương mặt của mình, làn da bóng loáng non mịn, y như quả trứng gà lột vỏ, công lao của Yến Ngũ là lớn nhất.
Không đầy một khoảnh khắc, mặt nạ đã được làm xong. Ta nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại mặc cho Yến Ngũ mân mê trên mặt ta, một lớp gì đó vừa mỏng vừa mát được đắp lên mặt. Những ngón tay linh hoạt của Yến Ngũ vân vê xoay ấn trên mặt ta, một lát sau cảm giác mát lạnh tan đi, mặt nạ dường như thấm vào da thịt của ta, hầu như không cảm thấy như đang đeo thứ khác lạ nào.
Yến Ngũ nhà chúng ta a, thật không hổ danh là bậc thầy về y thuật, làm đại phu riêng của ta quả thật là có hơi bị ”dùng dao trâu mổ gà”.
Ta mở to mắt, sờ sờ mặt mình, cảm thấy chẳng có gì khác biệt so với lúc trước không đeo mặt nạ, soi gương xem xong mới lắp bắp kinh hãi.
Thật ra cũng không tệ, chỉ là màu da đen hơn, không thay đổi gì nhiều, chỗ kỳ lạ là khiến người khác cảm thấy rất bình thường, bình thường đến độ có quăng ra đường cũng không ai tìm ra.
Ta rùng mình một cái, yên lặng đi tới, kéo lấy khăn choàng kín thân mình.
Ngươi nói tại sao nhiều năm như vậy rồi mà hắn vẫn không sửa đổi chút nào a? Ta thừa nhận, lần đó xông vào suối nước nóng của hắn là ta không đúng, nhưng cũng không cần vì vậy mà canh cánh trong lòng, năm ba lần thừa lúc ta tắm gội mà xông vào.
Nói đến mới nói, chuyện cũng không thể trách ta, lúc ta mới trà trộn vào Bạch Hồng sơn trang, nghe người trên giang hồ nói Đào Thanh – trang chủ của Bạch Hồng sơn trang nhân nghĩa vô song, ai mà ngờ hắn lại là người keo kiệt bủn xỉn ”rán sành ra mỡ”, đối đãi với hạ nhân cực kỳ hà khắc, ta vốn xuất thân từ phủ Thừa Tướng, được sư phó dạy dỗ, tuy rằng không tâm sinh ái khiết bằng sư phó, nhưng cũng không thể nhịn nổi không tắm rửa gì trong một thời gian dài.
Bạch Hồng sơn trang có một con suối nước nóng Phong Diệp ôn tuyền rất nổi tiếng, ta đã thèm muốn từ lâu, nhưng nghe nói chỉ có Trang chủ mới có thể sử dụng, ta nhịn không được thầm oán một phen, không thèm xem quy củ và thủ vệ ra gì, dùng khinh công tuyệt đỉnh lẻn đi lên từ sau núi, còn mang theo chút rượu để vừa tắm suối nước nóng vừa nhấm nháp chơi. Cũng không biết vì sao, uống một hồi đã nằm bò trên tảng đá ngủ thiếp đi, đợi lúc ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã nghe có tiếng nước khoát vang lên gần đó.
Phải biết rằng khi đó ta vẫn còn là “Hải Đông Thanh”, dù ngủ gục cũng che giấu khí tức rất tốt, nếu không phải vì say rượu mà ngủ, há lại không phát hiện ra khi có người đến suối nước nóng.
Lúc đó, y phục của ta lại để tận xa xa bờ bên kia, trong tay chỉ có một tấm vải trắng, trong đầu ta tính toán kỹ lưỡng: Đào Thanh – trang chủ Bạch Hồng sơn trang – nghe nói võ công đệ nhất trên giang hồ, khinh công cũng không kém chút nào, võ công ta mặc dù không chắc là cao hơn hắn, nhưng ta tự tin khinh công của mình nhất định không thua hắn. Ta có thể trong nháy mắt nhảy đến phía sau hắn, sau đó chụp lấy y phục bỏ chạy, tuy như vậy nhất định sẽ bị hắn phát hiện, hơn nữa còn thấy hết thân hình ta, nhưng chờ hắn kịp thời phản ứng lại thì ta đã nhảy ra xa bảy trượng, hắn muốn rượt theo ta cũng khó, hơn nữa ta nghĩ hắn chắc chắn cũng sẽ không rượt theo ta đâu, bởi vì hắn nhất định không giống như ta – không biết xấu hổ mà chạy khắp núi rừng với thân thể trần truồng như vậy…
Nhưng hắn nhất định sẽ nhìn thấy ta, mà trong tay ta chỉ có một tấm vải trắng, vấn đề là – che chỗ nào?
Ngực? Hay là phía dưới?
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng đó, ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, ta lấy miếng vải trắng che mặt lại, gồng mình lên lấy dũng khí nhảy từ trong nước ra, chụp lấy y phục, xoay người bỏ chạy.
Trong màn sương mờ mịt hơi nước, vẻ mặt Đào Thanh như không thể kinh hãi hơn, hắn theo bản năng nhảy ra khỏi mặt nước rượt theo – chuyện này khiến ta vẫn canh cánh trong lòng mãi cho đến tận sau này, hắn dựa vào chuyện này mà bắt ta chịu trách nhiệm, ta nói lúc đó chàng không rượt theo không được sao, chàng lại đuổi không kịp, còn nữa, ta cũng đâu có thấy cái gì đẹp a?
Lời còn chưa dứt, hắn đã xanh cả mặt “Hử? Không thấy cái gì đẹp hử?”
Được, cứ coi như ta nói bậy…
Lúc đó hắn đuổi theo, ta không lo hắn thấy ta sạch sẽ, nhưng bất quá ta che mặt, hắn làm sao biết được ta là ai? Nhưng ngươi có biết là hắn có nhiều chiêu hèn hạ lắm không? Ấy thế mà triệu tập toàn bộ nữ tử từ mười ba tuổi đến hai mươi ba tuổi trong sơn trang đến cởi quần áo để kiểm tra!
Tuy rằng hắn không có tự mình ra trận, mà là để bọn mama kiểm tra, nhưng như thế cũng đủ để thấy người này vô sỉ cỡ nào rồi! Đương nhiên ta cũng không phải như đèn cạn dầu mà chờ chết, lúc đó ta vẫn nữ giả nam trang. Hắc hắc hắc…
Đừng tưởng ta nhớ lại lâu như vậy, thật ra chỉ như một phần ngàn cái nháy mắt mà thôi. Đào Nhị đoạt lấy cái khăn giúp ta chà lau thân thể, ta khó chịu xoay xoay người, hắn trầm giọng quát khẽ: “Đừng lộn xộn!”
Ta lập tức cứng đờ.
Quái lạ là hắn đột nhiên đứng đắn lại, nhanh chóng lau khô thân hình ta, rồi cầm y phục trùm lên người ta, ta lấy làm lạ hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng sợ hãi, không lẽ lại muốn thẩm tra ta nữa?
Đào Nhị sắc mặt ngưng trọng “Chút nữa nàng biết liền.”
Hắn càng nói như vậy càng làm ta sợ hãi, cảm giác giống như sắp lên đoạn đầu đài.
Ta níu lấy cổ tay áo hắn, rưng rưng nói: “Đào Nhị ca ca, ta biết sai rồi, chàng tha thứ cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nữa!”
Sợi gân xanh trên huyệt thái dương của Đào Nhị nổi lên, không nói tiếng nào.
Ta lại nghĩ đến tên nam tử quái lạ ở nhà vệ sinh nam, cẩn thận dè dặt hỏi: “Đào Nhị, nhà vệ sinh…Tên nam nhân đi cùng chàng là ai vậy?”
Vẻ mặt Đào Nhị hơi cứng lại một chút, ngượng ngùng như bị người ta bắt gian tại giường, tuy hắn che giấu rất tốt, nhưng làm sao thoát khỏi đôi hỏa nhãn kim tinh của ta.
“Chỉ là một bằng hữu bình thường thôi.”
Theo kinh nghiệm của ta, hễ người khác nhấn mạnh “bình thường”, tức là không hề bình thường chút nào.
Ta hừ lạnh một tiếng, trong lòng chua lè chua loét. Đào Nhị a Đào Nhị, ngươi có muốn ăn hoang cũng phải tìm thứ nào hơn người trong nhà mới được nha!
Mặc quần áo xong, Đào Nhị trực tiếp ôm ta bay đến Yến viên, ta thật ngạc nhiên, có cần gấp gáp như vậy không?
Trong Yến viên đèn đuốc sáng trưng, bọn công tử đều tụ tập ở đây. Bình bình lọ lọ của Yến Ngũ bày ra cả bàn, ta thấy hai mắt trợn ngược, nhanh chóng kêu thảm một tiếng.
Không phải ta chỉ đi thanh lâu một chuyến thôi sao? Có cần đối xử với ta như vậy không!
Yến Ngũ quay đầu nhìn ta một cái, bất đắc dĩ nói: “Nàng đừng mơ mộng những hình ảnh kỳ kỳ quái quái nữa, có được không? Ta chỉ là dịch dung cho nàng mà thôi.”
“Dịch dung?” Ta giật mình một chút “Tại sao phải dịch dung?” lại có chút thương tâm nói “chẳng lẽ các người chê ta không đẹp …”
Lý Oánh Ngọc ta a, nói sao thì năm đó cũng là một cành hoa tỏa hương mười dặm chứ bộ…
Kiều Tứ quay mặt đi than thở “Ngốc nghếch…”
Ta tủi thân nói: “Các người không nói, làm sao ta biết? Chàng cũng biết là ta ngốc, đố đèn ta cũng đoán không ra.”
Đào Nhị nói: “Khuya hôm nay có người tìm đến nhà chúng ta, có thể hắn sẽ ở lại đây một thời gian, người này thân phận phức tạp, nàng ngàn lần vạn lần cũng nên tránh xa hắn ra.”
Ta linh cơ chợt động. “Nhà vệ sinh…là cái tên bằng hữu bình thường ở nhà vệ sinh của chàng đó hả?”
Đào Nhị khẽ gật đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chòng chọc ta. “Nàng tựa hồ rất có ấn tượng đối với hắn?”
Đương nhiên có ấn tượng, một cuộc gặp gỡ trời long đất lở như thế, cả đời này chỉ sợ sẽ không có lần thứ hai. Nhưng chuyện này quan hệ đến danh tiết, ta tuyệt không thể tiết lộ, chỉ có thể hàm hồ nói: “Gặp qua một lần trên thuyền hoa, có chút quen mặt thôi.”
Không ngờ bọn họ nghe xong câu này của ta, dường như ai nấy đều bị dọa, toàn thể yên lặng một hồi, ta nghi ngờ nhìn chung quanh một lượt, bọn hắn lại làm ra vẻ như không có việc gì cả.
Ta nhảy xuống từ trên bàn, trượt đến bên cạnh Yến Ngũ “Trước kia chàng dịch dung không phải rất nhanh hay sao? Tại sao lần này lại phiền phức như vậy?”
“Mặt nạ đeo trong thời gian dài rất có hại cho da thịt, ta đặc chế cái này cho nàng, không những không làm tổn thương, ngược lại còn có thể bảo dưỡng da thịt.” Yến Ngũ hơi tự mãn.
Ta mò mò gương mặt của mình, làn da bóng loáng non mịn, y như quả trứng gà lột vỏ, công lao của Yến Ngũ là lớn nhất.
Không đầy một khoảnh khắc, mặt nạ đã được làm xong. Ta nằm thẳng trên giường, nhắm mắt lại mặc cho Yến Ngũ mân mê trên mặt ta, một lớp gì đó vừa mỏng vừa mát được đắp lên mặt. Những ngón tay linh hoạt của Yến Ngũ vân vê xoay ấn trên mặt ta, một lát sau cảm giác mát lạnh tan đi, mặt nạ dường như thấm vào da thịt của ta, hầu như không cảm thấy như đang đeo thứ khác lạ nào.
Yến Ngũ nhà chúng ta a, thật không hổ danh là bậc thầy về y thuật, làm đại phu riêng của ta quả thật là có hơi bị ”dùng dao trâu mổ gà”.
Ta mở to mắt, sờ sờ mặt mình, cảm thấy chẳng có gì khác biệt so với lúc trước không đeo mặt nạ, soi gương xem xong mới lắp bắp kinh hãi.
Thật ra cũng không tệ, chỉ là màu da đen hơn, không thay đổi gì nhiều, chỗ kỳ lạ là khiến người khác cảm thấy rất bình thường, bình thường đến độ có quăng ra đường cũng không ai tìm ra.