Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Đào Thanh đi một lúc sau thì Đường Tư đến.
“Nàng sao vậy?” Đường Tư nghi ngờ bước lại gần hỏi “Nhị ca đi mà nàng cũng không tiễn. Nàng có tính đuổi theo Đông Ly hay không?”
Ta giật mình phục hồi tinh thần lại “Đuổi!” Ta cắn chặt răng. Có lẽ Đào Thanh có thể thắng cược, sư phó ở Mân Việt quốc cũng chưa chắc bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đây không phải đi làm con tin, không phải ở lại Mân Việt quốc chịu khổ một chút, đợi chiến sự qua là có thể đón hắn trở về. Hắn đi chuyến này là phải làm phu quân của người khác, sư phó của ta, nam nhân của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn ôm ấp một nữ nhân khác! Nếu hắn di tình biệt luyến thì không nói làm gì, cùng lắm là ta nguyền rủa bọn họ sẽ thành một đôi oán lữ chia ly, sinh nhi tử không có cúc hoa, nhưng đây lại là tự hy sinh chính mình đi làm nam phi cho một nữ tử ở nơi xa xôi hẻo lánh, chẳng lẽ hắn nghĩ ta có thể an tâm ngồi hưởng thái bình thịnh thế trong lúc hắn chịu khổ hay sao!
“Để ta dẫn binh đi, nàng cần được nghỉ ngơi để khôi phục lại sức khỏe, Yến Ly nói sau khi nữ nhân sinh hài tử phải cẩn thận điều dưỡng ít nhất một tháng, nếu không rất dễ bị bệnh sau này.” Đường Tư đang nói thì rèm cửa bị vén lên, Yến Ly mang theo một vị cô nương che mặt vào, thân hình của vị cô nương này không khác biệt gì mấy so với ta, ta vừa nhìn là biết người này giả dạng ta.
Ta và nàng đổi lại y phục, sau đó buộc một cái gối đầu nhỏ trên bụng, ta lại trở lại thân phận ban đầu của mình.
“Đích thân ta đi.” Câu này ta nói với Đường Tư.
“Đi đâu?” Yến Ly nghi ngờ nhìn ta.
“Sư phó chắc hẳn còn đang trên đường, hiện tại đi vẫn còn kịp.” Ta giữ chặt tay Đường Tư “Chàng đi với ta, Yến Ly chàng ở lại chăm sóc cho Đậu Đậu.”
“Nhưng sức khỏe của nàng…” Yến Ly nói chen vào, ta ngắt lời hắn “Việc có nặng nhẹ.”
Yến Ly thở dài đầy bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Mọi sự phải cẩn thận.” Lại khoác thêm áo choàng cho ta “Không được ra gió, đừng đánh nhau với người khác, mọi chuyện giao cho Đường Tư.”
Đường Tư kiên định đứng bên ta, bọn ta lĩnh một trăm kỵ binh tinh nhuệ thẳng tiến về phía Mân Việt quốc. Sợ ta đi đường bị xóc nảy, Đường Tư để ta cưỡi chung ngựa với hắn, ngồi tựa vào trong lòng hắn.
“Ta đường đường là một nữ hoàng… như vầy có quá mất mặt hay không…” Ta nắm chặt vạt áo trước của hắn, nhỏ giọng hỏi.
“Yên tâm đi.” Đường Tư vẫn dõi mắt nhìn về phía trước, an ủi ta “Nàng cũng đâu còn mặt đâu mà mất.”
Ta huých khuỷu tay phải lên bụng hắn một cái, hắn bị đau nhíu nhíu mày, cúi đầu trừng ta.
“Này…” Ta hồ nghi ngửa đầu nhìn hắn, gió thổi tóc rơi loạn hai bên gò má hắn, phất phơ qua chiếc cằm thon thon của hắn, vì tiếng kêu của ta mà hắn cúi đầu xuống chăm chú nhìn ta – vị phu quân này của ta thật xứng với bốn chữ “mày kiếm mắt sao”. Đào Thanh vốn luôn có khí thế vương giả, nhưng luận về tuấn mỹ thì Đường Tư vẫn hơn, hoặc có lẽ không nên gọi là tuấn mỹ mà phải gọi là “anh tuấn”, là một loại khí chất anh hùng bất kham. Nếu ta là Hải Đông thanh thì hắn chính là Kim Bằng triển sí. Như câu gì đó – nguyện làm chim liền cánh trên trời, tai vạ đến nơi đều tự bay… (không thuộc sai chứ? )
Tuy tính tình có nóng nảy một chút nhưng hai con chim dù sao cũng vẫn mổ chết một con, nhưng…
“Gần đây hình như chàng có chút thay đổi.” Ta nói.
“Vậy sao?” Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía trước “Theo hướng tốt hay xấu?”
“… Tốt …” Ta nghi ngờ đánh giá hắn “Trước kia chàng hay tranh cãi với ta, đánh ta, mắng ta, khi dễ ta, còn gần đây cho dù ta nói gì, làm gì chàng cũng đều không phản đối.”
Hắn nhướng mày, lên giọng nói: “Chẳng lẽ nàng thích ta hễ chuyện gì cũng đối nghịch với nàng?”
Ta không suy nghĩ gì, buột miệng thốt lên. “Không cần tất cả mọi chuyện, chỉ chuyện trên giường là đủ rồi.”
“Xì…” Đường Tư cười lắc đầu, rất biết nghe lời phải gõ một cái lên đầu ta.
Ta sờ sờ đầu, hắn ủng hộ ta rượt theo bắt sư phó về như thế khiến ta cảm thấy có chút nghi ngờ – dẫu sao trước giờ quan hệ giữa hắn và sư phó cũng không phải là thập phần hòa hợp.
“Sắp đến rồi!” Thanh âm Đường Tư vang lên kéo ý nghĩ ta trở lại, ta quay đầu nhìn về phía trước mặt, chỉ thấy một điểm đen xa xa, theo khoảng cách càng lúc càng gần thì thấy một chiếc xe ngựa có cắm cờ lệnh của Trần quốc dần dần hiện rõ.
Trong tích tắc đã có thể thấy rõ người đang cưỡi ngựa. Kiều Vũ thúc ngựa theo phía bên phải chiếc xe, hắn là người đầu tiên phát hiện ra đội nhân mã đang đuổi theo bọn họ. Hắn ra lệnh cho cả đội ngũ dừng lại chuẩn bị tiếp chiến, quay đầu ngựa lại thấy ta và Đường Tư thì vô cùng sửng sốt.
Đường Tư sử dụng một lực đạo âm nhu đẩy nhẹ lên lưng ta một cái hất cả người ta tung lên rơi vào lòng Kiều Vũ. Kiều Vũ vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn ta, dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Lúc này rèm xe ngựa khẽ lay động, một ngón tay trắng trẻo thon dài đẩy rèm ra hai bên, ta quay đầu nhìn lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau – nhất thời không biết nói gì.
Binh lính thấy rõ diện mạo của ta, tất cả buông hết binh khí trong tay ra, nhao nhao quỳ xuống tung hô vạn tuế.
Ta nhìn sư phó, nhìn Kiều Vũ, rồi lại nhìn sư phó, ba người nhìn nhau chẳng nói một lời.
“Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?” Người mở miệng lên tiếng trước vẫn luôn là sư phó, hắn bày ra tư thái cung kính, cúi đầu hỏi.
Ta vừa thấy điệu bộ của hắn như vậy là lập tức nổi giận, dứt khoát không nhìn hắn nữa, tóm chặt lấy cổ áo Kiều Vũ thẫn thờ nói: “Không nghị hòa nữa, toàn bộ theo ta trở về.”
Binh lính đang quỳ trên mặt đất mờ mịt trao đổi ánh mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không ai cử động.
Ta quay đầu lại rống lên với bọn họ: “Không nghe lệnh sao?! Đứng hết lên! Trở về!”
Có vài người do dự đứng dậy.
Sư phó cau mày nói: “Bệ hạ, nghị hòa đã định, sao có thể lật lọng!”
“Tại sao lại không thể lật lọng?” Ta hừ hừ cười lạnh “Bắt Thừa tướng Đại Trần ta đi làm nam phi cho quân chủ một nước nhỏ bé man di bọn chúng, cái loại điều kiện nhục nhã như vầy trẫm sẽ không bao giờ chấp nhận!”
“Bệ hạ! Đại sự về quan hệ bang giao giữa hai nước há có thể xem như trò đùa!” Hiếm thấy khi sư phó cũng nổi giận, hay a, để xem ai nóng hơn ai!
Ta nhảy ra khỏi lòng Kiều Vũ, rơi xuống đất, trực tiếp bò lên xe ngựa, đứng trước người hắn, từ trên cao nhìn xuống lớn giọng rống hắn: “Thẩm Đông Ly, ngươi đã biết trẫm là quân, ngươi là thần, vậy ngươi có quyền gì bác bỏ quyết định của trẫm! Trẫm nói không hòa thân là không hòa thân!”
Sư phó chấn động, chắc là vì ta chưa hề nói với hắn bằng giọng điệu như vậy, nhất thời hắn khó có thể tin, nhưng rất nhanh đã lập tức phản kích lại, nói: “Quan hệ giữa hai nước cần phải dĩ hòa vi quý. Nếu bệ hạ lật lọng, hủy ước trước, thất tín với nước láng giềng, tất nhiên sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng. Đến lúc đó chiến sự giữa hai nước lại bùng nổ, trăm họ lầm than, thần không thể ngồi nhìn bệ hạ trở thành tội nhân của xã tắc được!”
“Nhạo báng? Ai dám nhạo báng trẫm!” Ta ngửa đầu cười lạnh ba tiếng, quay đầu lại liếc nhìn mọi người phía sau “Các ngươi ai dám nhạo báng trẫm?! Muốn hy sinh lương tướng của Đại Trần ta để đổi lấy hòa bình, loại chuyện như thế này có gì đáng để hãnh diện! Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm trò cười cho tất cả mọi người hay sao! Sau khi trẫm trăm tuổi chẳng lẽ sẽ không bị bọn văn nho lên án tội trạng?” Các binh lính ai nấy đều cúi đầu, trầm mặc không dám lên tiếng.
“Hòa thân là việc đã có từ xưa đến nay để duy trì bang giao giữa hai nước, đổi lấy trăm năm hòa bình, có gì không được?!” Sư phó giương giọng cãi lại.
“Được! Đương nhiên là được!” Ta cãi lại, hắn ngẩn ra, ta lập tức nói tiếp “Mân Việt quốc bọn chúng chỉ là một nước nhỏ, dựa vào cái gì đòi trọng thần trong triều đình của ta?! Mân Việt quốc bọn chúng muốn hòa thân cũng được thôi, bảo công chúa Mân Việt quốc bọn chúng gả đến Đại Trần ta, hoặc là Đại Trần ta phái một vị quan thất, bát phẩm gì đó còn trẻ tuổi gả đến Mân Việt quốc bọn chúng. Đường đường là một vị thừa tướng nhất phẩm của Đại Trần ta, phong hắn làm Phượng quân ta còn sợ thiệt thòi cho hắn, dựa vào cái gì bảo ta đưa hắn đi Mân Việt quốc để cho bọn man di mọi rợ đó chà đạp!”
“Ngọc nhi…” Sư phó chấn kinh ngửa đầu lên nhìn ta, từng chữ từng lời thẳng thắn trực tiếp như vậy khiến hắn không thể nào bài bác, chỉ có thể lẳng lặng nhìn ta, trầm mặc không nói gì.
“Sư phó…” Ta nhẹ giọng, chậm rãi cúi người xuống trước người hắn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. “Chẳng lẽ ta còn nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Trở về đi…”
Ánh mắt hắn chợt lóe, lập tức cúi đầu, quay mặt đi, đè thấp giọng nói: “Bứt dây động rừng, không thể trở về…”
“Kế hoạch của các người, Đào Thanh đã nói hết cho ta rồi.” Ta kề sát bên tai hắn, nhỏ giọng nói “Chỉ cần đánh thắng trận là đủ rồi, không phải sao?”
Hắn giương mắt nhìn lại ta “Nhưng trận này không dễ đánh, chúng ta không thể có bất kỳ sơ xuất nào.” Lông mi hắn run lên, buông mắt nhìn xuống giấu đi cảm xúc trong đáy mắt “Ngọc nhi, tất cả những chuyện này vốn không phải là trách nhiệm của nàng, ta không thể phụ tá nàng ngồi hưởng thái bình thịnh thế, chỉ có thể cố hết khả năng của mình bảo vệ mỗi một tòa thành trì cho Trần quốc.”
“Haha…” Ta mệt mỏi cười khan một tiếng, ngã ngồi xuống bên cạnh hắn “Có những lời ta đã rất muốn nói với chàng từ trước nhưng không nói vì ta tưởng rằng cho dù ta không nói chàng cũng hiểu, đáng tiếc chúng ta vẫn không hiểu nhau. Ta biết, trong lòng chàng cảm thấy hổ thẹn đối với ta, cảm thấy tất cả những gì ta phải gánh vác ngày hôm nay đều là vì chàng đã áp đặt.”
Ánh mắt sư phó ảm đạm đi, trầm mặc nghe ta nói ra những lời đã giấu trong lòng từ bấy lâu nay.
“Nhưng thật ra tất cả những gánh vác này vốn đều là trách nhiệm của ta. Ta họ Lưu, chàng họ Thẩm, nối ngôi là gia sự riêng của dòng họ ta, không có liên quan gì đến chàng, cho dù chàng không nhúng tay vào can thiệp, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị bắt về căn nhà giam đó. Cái ta oán chỉ là vì chàng không tin ta, lừa gạt ta, thật tình mà nói, Đào Thanh, Yến Ly bọn họ cũng đã từng lừa gạt ta, nhưng thật ra ta không có để ý như chàng đã nghĩ. Quá khứ là quá khứ, những gì đã qua cứ để cho nó qua, ta muốn là kết cuộc, để đạt được mục đích, ta có thể bất chấp thủ đoạn, thậm chí là lợi dụng sự hổ thẹn của chàng.” Khóe môi ta giật giật, cười khổ “Ta tưởng rằng vì hổ thẹn chàng sẽ chịu ở lại bên cạnh ta, nhưng lại không ngờ chàng là vì hổ thẹn mà rời khỏi ta. Ta biết chàng muốn đền bù cho ta, cũng tốt, ta tiếp nhận sự đền bù của chàng, nhưng ít ra chàng cũng phải cho ta quyền được lựa chọn cách đền bù chứ! Rời bỏ ta, chàng được giải thoát, không hổ thẹn nữa, nhưng ta sẽ nhớ chàng hận chàng cả một đời.” Nói nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, trống rỗng “Chàng chỉ muốn trả hết nợ của chàng, lại không thèm để ý xem ta mong muốn điều gì nhất. Sư phó, đừng nghĩ rằng chàng là vì muốn tốt cho ta, thật ra chàng cũng ích kỷ giống như ta mà thôi.”
Cả hai người bọn ta đều ích kỷ.
Sắc mặt sư phó tái nhợt, kinh ngạc rồi lại bi ai nhìn ta, ta nhìn lại hắn, thoáng cười khổ. “Nếu như chàng chỉ là sư phó của ta thì tốt biết bao nhiêu.”
Phản chiếu trong đôi mắt hắn là bóng hình ta chậm rãi ngồi dậy. “Giờ ta cho chàng chọn lần cuối cùng, đi tiếp hay trở về?”
Không đợi hắn phục hồi tinh thần, ta nói tiếp: “Nếu chàng trở về, chúng ta sẽ vẫn bên nhau. Nếu chàng đi tiếp, ta sẽ về một mình. Sau đó, ta sẽ dẫn theo tất cả binh mã san bằng hoàng cung của Mân Việt quốc bọn chúng.”
“Sư phó.” Ta cười tủm tỉm nhìn hắn “Ta nói được làm được đó nha.”
“Nàng sao vậy?” Đường Tư nghi ngờ bước lại gần hỏi “Nhị ca đi mà nàng cũng không tiễn. Nàng có tính đuổi theo Đông Ly hay không?”
Ta giật mình phục hồi tinh thần lại “Đuổi!” Ta cắn chặt răng. Có lẽ Đào Thanh có thể thắng cược, sư phó ở Mân Việt quốc cũng chưa chắc bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đây không phải đi làm con tin, không phải ở lại Mân Việt quốc chịu khổ một chút, đợi chiến sự qua là có thể đón hắn trở về. Hắn đi chuyến này là phải làm phu quân của người khác, sư phó của ta, nam nhân của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn ôm ấp một nữ nhân khác! Nếu hắn di tình biệt luyến thì không nói làm gì, cùng lắm là ta nguyền rủa bọn họ sẽ thành một đôi oán lữ chia ly, sinh nhi tử không có cúc hoa, nhưng đây lại là tự hy sinh chính mình đi làm nam phi cho một nữ tử ở nơi xa xôi hẻo lánh, chẳng lẽ hắn nghĩ ta có thể an tâm ngồi hưởng thái bình thịnh thế trong lúc hắn chịu khổ hay sao!
“Để ta dẫn binh đi, nàng cần được nghỉ ngơi để khôi phục lại sức khỏe, Yến Ly nói sau khi nữ nhân sinh hài tử phải cẩn thận điều dưỡng ít nhất một tháng, nếu không rất dễ bị bệnh sau này.” Đường Tư đang nói thì rèm cửa bị vén lên, Yến Ly mang theo một vị cô nương che mặt vào, thân hình của vị cô nương này không khác biệt gì mấy so với ta, ta vừa nhìn là biết người này giả dạng ta.
Ta và nàng đổi lại y phục, sau đó buộc một cái gối đầu nhỏ trên bụng, ta lại trở lại thân phận ban đầu của mình.
“Đích thân ta đi.” Câu này ta nói với Đường Tư.
“Đi đâu?” Yến Ly nghi ngờ nhìn ta.
“Sư phó chắc hẳn còn đang trên đường, hiện tại đi vẫn còn kịp.” Ta giữ chặt tay Đường Tư “Chàng đi với ta, Yến Ly chàng ở lại chăm sóc cho Đậu Đậu.”
“Nhưng sức khỏe của nàng…” Yến Ly nói chen vào, ta ngắt lời hắn “Việc có nặng nhẹ.”
Yến Ly thở dài đầy bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Mọi sự phải cẩn thận.” Lại khoác thêm áo choàng cho ta “Không được ra gió, đừng đánh nhau với người khác, mọi chuyện giao cho Đường Tư.”
Đường Tư kiên định đứng bên ta, bọn ta lĩnh một trăm kỵ binh tinh nhuệ thẳng tiến về phía Mân Việt quốc. Sợ ta đi đường bị xóc nảy, Đường Tư để ta cưỡi chung ngựa với hắn, ngồi tựa vào trong lòng hắn.
“Ta đường đường là một nữ hoàng… như vầy có quá mất mặt hay không…” Ta nắm chặt vạt áo trước của hắn, nhỏ giọng hỏi.
“Yên tâm đi.” Đường Tư vẫn dõi mắt nhìn về phía trước, an ủi ta “Nàng cũng đâu còn mặt đâu mà mất.”
Ta huých khuỷu tay phải lên bụng hắn một cái, hắn bị đau nhíu nhíu mày, cúi đầu trừng ta.
“Này…” Ta hồ nghi ngửa đầu nhìn hắn, gió thổi tóc rơi loạn hai bên gò má hắn, phất phơ qua chiếc cằm thon thon của hắn, vì tiếng kêu của ta mà hắn cúi đầu xuống chăm chú nhìn ta – vị phu quân này của ta thật xứng với bốn chữ “mày kiếm mắt sao”. Đào Thanh vốn luôn có khí thế vương giả, nhưng luận về tuấn mỹ thì Đường Tư vẫn hơn, hoặc có lẽ không nên gọi là tuấn mỹ mà phải gọi là “anh tuấn”, là một loại khí chất anh hùng bất kham. Nếu ta là Hải Đông thanh thì hắn chính là Kim Bằng triển sí. Như câu gì đó – nguyện làm chim liền cánh trên trời, tai vạ đến nơi đều tự bay… (không thuộc sai chứ? )
Tuy tính tình có nóng nảy một chút nhưng hai con chim dù sao cũng vẫn mổ chết một con, nhưng…
“Gần đây hình như chàng có chút thay đổi.” Ta nói.
“Vậy sao?” Hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía trước “Theo hướng tốt hay xấu?”
“… Tốt …” Ta nghi ngờ đánh giá hắn “Trước kia chàng hay tranh cãi với ta, đánh ta, mắng ta, khi dễ ta, còn gần đây cho dù ta nói gì, làm gì chàng cũng đều không phản đối.”
Hắn nhướng mày, lên giọng nói: “Chẳng lẽ nàng thích ta hễ chuyện gì cũng đối nghịch với nàng?”
Ta không suy nghĩ gì, buột miệng thốt lên. “Không cần tất cả mọi chuyện, chỉ chuyện trên giường là đủ rồi.”
“Xì…” Đường Tư cười lắc đầu, rất biết nghe lời phải gõ một cái lên đầu ta.
Ta sờ sờ đầu, hắn ủng hộ ta rượt theo bắt sư phó về như thế khiến ta cảm thấy có chút nghi ngờ – dẫu sao trước giờ quan hệ giữa hắn và sư phó cũng không phải là thập phần hòa hợp.
“Sắp đến rồi!” Thanh âm Đường Tư vang lên kéo ý nghĩ ta trở lại, ta quay đầu nhìn về phía trước mặt, chỉ thấy một điểm đen xa xa, theo khoảng cách càng lúc càng gần thì thấy một chiếc xe ngựa có cắm cờ lệnh của Trần quốc dần dần hiện rõ.
Trong tích tắc đã có thể thấy rõ người đang cưỡi ngựa. Kiều Vũ thúc ngựa theo phía bên phải chiếc xe, hắn là người đầu tiên phát hiện ra đội nhân mã đang đuổi theo bọn họ. Hắn ra lệnh cho cả đội ngũ dừng lại chuẩn bị tiếp chiến, quay đầu ngựa lại thấy ta và Đường Tư thì vô cùng sửng sốt.
Đường Tư sử dụng một lực đạo âm nhu đẩy nhẹ lên lưng ta một cái hất cả người ta tung lên rơi vào lòng Kiều Vũ. Kiều Vũ vẫn còn đang ngơ ngẩn nhìn ta, dường như vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Lúc này rèm xe ngựa khẽ lay động, một ngón tay trắng trẻo thon dài đẩy rèm ra hai bên, ta quay đầu nhìn lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau – nhất thời không biết nói gì.
Binh lính thấy rõ diện mạo của ta, tất cả buông hết binh khí trong tay ra, nhao nhao quỳ xuống tung hô vạn tuế.
Ta nhìn sư phó, nhìn Kiều Vũ, rồi lại nhìn sư phó, ba người nhìn nhau chẳng nói một lời.
“Bệ hạ, sao ngài lại tới đây?” Người mở miệng lên tiếng trước vẫn luôn là sư phó, hắn bày ra tư thái cung kính, cúi đầu hỏi.
Ta vừa thấy điệu bộ của hắn như vậy là lập tức nổi giận, dứt khoát không nhìn hắn nữa, tóm chặt lấy cổ áo Kiều Vũ thẫn thờ nói: “Không nghị hòa nữa, toàn bộ theo ta trở về.”
Binh lính đang quỳ trên mặt đất mờ mịt trao đổi ánh mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không ai cử động.
Ta quay đầu lại rống lên với bọn họ: “Không nghe lệnh sao?! Đứng hết lên! Trở về!”
Có vài người do dự đứng dậy.
Sư phó cau mày nói: “Bệ hạ, nghị hòa đã định, sao có thể lật lọng!”
“Tại sao lại không thể lật lọng?” Ta hừ hừ cười lạnh “Bắt Thừa tướng Đại Trần ta đi làm nam phi cho quân chủ một nước nhỏ bé man di bọn chúng, cái loại điều kiện nhục nhã như vầy trẫm sẽ không bao giờ chấp nhận!”
“Bệ hạ! Đại sự về quan hệ bang giao giữa hai nước há có thể xem như trò đùa!” Hiếm thấy khi sư phó cũng nổi giận, hay a, để xem ai nóng hơn ai!
Ta nhảy ra khỏi lòng Kiều Vũ, rơi xuống đất, trực tiếp bò lên xe ngựa, đứng trước người hắn, từ trên cao nhìn xuống lớn giọng rống hắn: “Thẩm Đông Ly, ngươi đã biết trẫm là quân, ngươi là thần, vậy ngươi có quyền gì bác bỏ quyết định của trẫm! Trẫm nói không hòa thân là không hòa thân!”
Sư phó chấn động, chắc là vì ta chưa hề nói với hắn bằng giọng điệu như vậy, nhất thời hắn khó có thể tin, nhưng rất nhanh đã lập tức phản kích lại, nói: “Quan hệ giữa hai nước cần phải dĩ hòa vi quý. Nếu bệ hạ lật lọng, hủy ước trước, thất tín với nước láng giềng, tất nhiên sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng. Đến lúc đó chiến sự giữa hai nước lại bùng nổ, trăm họ lầm than, thần không thể ngồi nhìn bệ hạ trở thành tội nhân của xã tắc được!”
“Nhạo báng? Ai dám nhạo báng trẫm!” Ta ngửa đầu cười lạnh ba tiếng, quay đầu lại liếc nhìn mọi người phía sau “Các ngươi ai dám nhạo báng trẫm?! Muốn hy sinh lương tướng của Đại Trần ta để đổi lấy hòa bình, loại chuyện như thế này có gì đáng để hãnh diện! Truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm trò cười cho tất cả mọi người hay sao! Sau khi trẫm trăm tuổi chẳng lẽ sẽ không bị bọn văn nho lên án tội trạng?” Các binh lính ai nấy đều cúi đầu, trầm mặc không dám lên tiếng.
“Hòa thân là việc đã có từ xưa đến nay để duy trì bang giao giữa hai nước, đổi lấy trăm năm hòa bình, có gì không được?!” Sư phó giương giọng cãi lại.
“Được! Đương nhiên là được!” Ta cãi lại, hắn ngẩn ra, ta lập tức nói tiếp “Mân Việt quốc bọn chúng chỉ là một nước nhỏ, dựa vào cái gì đòi trọng thần trong triều đình của ta?! Mân Việt quốc bọn chúng muốn hòa thân cũng được thôi, bảo công chúa Mân Việt quốc bọn chúng gả đến Đại Trần ta, hoặc là Đại Trần ta phái một vị quan thất, bát phẩm gì đó còn trẻ tuổi gả đến Mân Việt quốc bọn chúng. Đường đường là một vị thừa tướng nhất phẩm của Đại Trần ta, phong hắn làm Phượng quân ta còn sợ thiệt thòi cho hắn, dựa vào cái gì bảo ta đưa hắn đi Mân Việt quốc để cho bọn man di mọi rợ đó chà đạp!”
“Ngọc nhi…” Sư phó chấn kinh ngửa đầu lên nhìn ta, từng chữ từng lời thẳng thắn trực tiếp như vậy khiến hắn không thể nào bài bác, chỉ có thể lẳng lặng nhìn ta, trầm mặc không nói gì.
“Sư phó…” Ta nhẹ giọng, chậm rãi cúi người xuống trước người hắn, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. “Chẳng lẽ ta còn nói chưa đủ rõ ràng hay sao? Trở về đi…”
Ánh mắt hắn chợt lóe, lập tức cúi đầu, quay mặt đi, đè thấp giọng nói: “Bứt dây động rừng, không thể trở về…”
“Kế hoạch của các người, Đào Thanh đã nói hết cho ta rồi.” Ta kề sát bên tai hắn, nhỏ giọng nói “Chỉ cần đánh thắng trận là đủ rồi, không phải sao?”
Hắn giương mắt nhìn lại ta “Nhưng trận này không dễ đánh, chúng ta không thể có bất kỳ sơ xuất nào.” Lông mi hắn run lên, buông mắt nhìn xuống giấu đi cảm xúc trong đáy mắt “Ngọc nhi, tất cả những chuyện này vốn không phải là trách nhiệm của nàng, ta không thể phụ tá nàng ngồi hưởng thái bình thịnh thế, chỉ có thể cố hết khả năng của mình bảo vệ mỗi một tòa thành trì cho Trần quốc.”
“Haha…” Ta mệt mỏi cười khan một tiếng, ngã ngồi xuống bên cạnh hắn “Có những lời ta đã rất muốn nói với chàng từ trước nhưng không nói vì ta tưởng rằng cho dù ta không nói chàng cũng hiểu, đáng tiếc chúng ta vẫn không hiểu nhau. Ta biết, trong lòng chàng cảm thấy hổ thẹn đối với ta, cảm thấy tất cả những gì ta phải gánh vác ngày hôm nay đều là vì chàng đã áp đặt.”
Ánh mắt sư phó ảm đạm đi, trầm mặc nghe ta nói ra những lời đã giấu trong lòng từ bấy lâu nay.
“Nhưng thật ra tất cả những gánh vác này vốn đều là trách nhiệm của ta. Ta họ Lưu, chàng họ Thẩm, nối ngôi là gia sự riêng của dòng họ ta, không có liên quan gì đến chàng, cho dù chàng không nhúng tay vào can thiệp, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị bắt về căn nhà giam đó. Cái ta oán chỉ là vì chàng không tin ta, lừa gạt ta, thật tình mà nói, Đào Thanh, Yến Ly bọn họ cũng đã từng lừa gạt ta, nhưng thật ra ta không có để ý như chàng đã nghĩ. Quá khứ là quá khứ, những gì đã qua cứ để cho nó qua, ta muốn là kết cuộc, để đạt được mục đích, ta có thể bất chấp thủ đoạn, thậm chí là lợi dụng sự hổ thẹn của chàng.” Khóe môi ta giật giật, cười khổ “Ta tưởng rằng vì hổ thẹn chàng sẽ chịu ở lại bên cạnh ta, nhưng lại không ngờ chàng là vì hổ thẹn mà rời khỏi ta. Ta biết chàng muốn đền bù cho ta, cũng tốt, ta tiếp nhận sự đền bù của chàng, nhưng ít ra chàng cũng phải cho ta quyền được lựa chọn cách đền bù chứ! Rời bỏ ta, chàng được giải thoát, không hổ thẹn nữa, nhưng ta sẽ nhớ chàng hận chàng cả một đời.” Nói nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát, trống rỗng “Chàng chỉ muốn trả hết nợ của chàng, lại không thèm để ý xem ta mong muốn điều gì nhất. Sư phó, đừng nghĩ rằng chàng là vì muốn tốt cho ta, thật ra chàng cũng ích kỷ giống như ta mà thôi.”
Cả hai người bọn ta đều ích kỷ.
Sắc mặt sư phó tái nhợt, kinh ngạc rồi lại bi ai nhìn ta, ta nhìn lại hắn, thoáng cười khổ. “Nếu như chàng chỉ là sư phó của ta thì tốt biết bao nhiêu.”
Phản chiếu trong đôi mắt hắn là bóng hình ta chậm rãi ngồi dậy. “Giờ ta cho chàng chọn lần cuối cùng, đi tiếp hay trở về?”
Không đợi hắn phục hồi tinh thần, ta nói tiếp: “Nếu chàng trở về, chúng ta sẽ vẫn bên nhau. Nếu chàng đi tiếp, ta sẽ về một mình. Sau đó, ta sẽ dẫn theo tất cả binh mã san bằng hoàng cung của Mân Việt quốc bọn chúng.”
“Sư phó.” Ta cười tủm tỉm nhìn hắn “Ta nói được làm được đó nha.”