- Ảnh bìa
- Tác giả
- Tùy Vũ Nhi An
- Thể loại
- Ngôn tình
- Sủng
- Cổ đại
- HE
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 83C + 4NT
- Nguồn
- noline412.wordpress
- Lượt đọc
- 10,490
- Cập nhật
Đây là phần đầu nói về cha mẹ của nàng Đậu Đậu trong bộ Quả Nhân Có Bệnh. Truyện hơi hờ hờ nên bạn nào nhắm mình còn ít tuổi quá thì đừng đọc nhé!
Ở chỗ Trần quốc bọn ta, có tiền là chủ. Nam nhân có tiền – tam thê tứ thiếp; nữ nhân có tiền – tam phu tứ hầu, chính là ý nghĩa đích thực của câu “nam nữ bình đẳng”. Nhưng bị người ta gọi là Lão gia, chuyện này đối với ta mà nói thì chả có gì là vui sướng, nhớ năm đó kiểu gì ta cũng là một cành hoa tỏa hương thơm ngát suốt mười tám dặm đường, gọi…gọi, làm ta đây một thiếu nữ xinh tươi như vậy mà bị gọi riết cũng thành ngốc nghếch… Khi thốt ra những lời than thở này chính là lúc ta đang ngồi ở hậu viện ăn vụng gà nướng, bỗng nghe Liên nhi ầm ầm ĩ ĩ chạy tới, miệng lớn tiếng kêu gào : “Lão gia, không hay rồi, Lão gia, không hay rồi!”
Ta vội vàng nhét con gà vào trong vườn hoa, lau tay lên người, xoay lưng lại, ngẩng đầu bực tức trừng nàng: “Gọi cái gì mà gọi, Lão gia ta vẫn còn khỏe mạnh chán!”
Liên nhi le lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, hiển nhiên là vì thở dốc. “Lão gia, Tam công tử và Tứ công tử đang tranh cãi!”. Nhức đầu quá, tại sao lại tranh cãi nữa, ở yên hai ngày thôi, không được sao?
“Kêu Nhị công tử phân xử đi!” Ta khoát tay nói.
“Nhị công tử ra ngoài rồi!”
“Vậy sư phó đi!”
“Đại công tử còn đang ngủ trưa.”
Ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc…Một tràng thanh âm loảng xoảng giòn tan vang lên từ tiền viện, ta lập tức co cẳng chạy đến.
Nương ơi, bình hoa cổ của ta, phỉ thúy lưu ly của ta, đám công tử phá gia bại sản này, thấy Lão gia có tiền nên liều mạng đập cho đã tay phải không!
Ở chỗ Trần quốc bọn ta, có tiền là chủ. Nam nhân có tiền – tam thê tứ thiếp; nữ nhân có tiền – tam phu tứ hầu, chính là ý nghĩa đích thực của câu “nam nữ bình đẳng”. Nhưng bị người ta gọi là Lão gia, chuyện này đối với ta mà nói thì chả có gì là vui sướng, nhớ năm đó kiểu gì ta cũng là một cành hoa tỏa hương thơm ngát suốt mười tám dặm đường, gọi…gọi, làm ta đây một thiếu nữ xinh tươi như vậy mà bị gọi riết cũng thành ngốc nghếch… Khi thốt ra những lời than thở này chính là lúc ta đang ngồi ở hậu viện ăn vụng gà nướng, bỗng nghe Liên nhi ầm ầm ĩ ĩ chạy tới, miệng lớn tiếng kêu gào : “Lão gia, không hay rồi, Lão gia, không hay rồi!”
Ta vội vàng nhét con gà vào trong vườn hoa, lau tay lên người, xoay lưng lại, ngẩng đầu bực tức trừng nàng: “Gọi cái gì mà gọi, Lão gia ta vẫn còn khỏe mạnh chán!”
Liên nhi le lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, hiển nhiên là vì thở dốc. “Lão gia, Tam công tử và Tứ công tử đang tranh cãi!”. Nhức đầu quá, tại sao lại tranh cãi nữa, ở yên hai ngày thôi, không được sao?
“Kêu Nhị công tử phân xử đi!” Ta khoát tay nói.
“Nhị công tử ra ngoài rồi!”
“Vậy sư phó đi!”
“Đại công tử còn đang ngủ trưa.”
Ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc…Một tràng thanh âm loảng xoảng giòn tan vang lên từ tiền viện, ta lập tức co cẳng chạy đến.
Nương ơi, bình hoa cổ của ta, phỉ thúy lưu ly của ta, đám công tử phá gia bại sản này, thấy Lão gia có tiền nên liều mạng đập cho đã tay phải không!
Bình luận facebook