Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Chương 46
Lâm Hoàng Phong nhìn cô đang chôn đầu trên ghế sô pha, bộ dạng giống như đà điểu, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt nghe rõ âm thanh này, gương mặt lập tức đỏ lên.
Cho đến tận lúc ăn cơm, Đỗ Minh Nguyệt cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoàng Phong, sợ cả hai đều cảm thấy xấu hổ.
Ai ngờ má Ngô lại hiểu lầm thành cô đang thẹn thùng, nụ cười càng thêm mập mờ.
Ngược lại là Lâm Hoàng Phong, sắc mặt vẫn bình thản như mọi ngày, chậm rãi ăn cơm như một vị hoàng tử cao quý tao nhã.
Đỗ Minh Nguyệt ăn rất nhanh, còn thiếu chút nữa mắc nghẹn, uống mạnh một hớp canh, nói không rõ ràng: “Cháu lên lầu trước.”
Lúc này ánh mắt Lâm Hoàng Phong mới dời lên người cô, thấy băng gạc trên cánh tay cô, ánh mắt lập tức trầm xuống.
“Đứng lại.”
Nghe thấy giọng nói của anh Đỗ Minh Nguyệt lập tức dừng bước.
Thận trọng xoay người rồi nuốt ngụm cơm vẫn đang ngậm trong miệng xuống rồi dò hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ đó của cô, những lời muốn nói lại bị nuốt trở lại rồi tùy tiện xua tay: “Không có gì cứ lên trước đi.”
Đầu Đỗ Minh Nguyệt đầy dấu chấm hỏi, không biết người đàn ông này lại phát điên gì nữa.
Dù sao cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì sau này vẫn nên cố gắng tránh xa một chút.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ được đóng lại, lúc này Lâm Hoàng Phong mới mở miệng: “Không biết vết thương trên tay cô ấy ra sao rồi?”
Ở đây chỉ còn hai người anh và má Ngô, má Ngô vội vàng bước tới trả lời mà không dám chậm trễ.
“Vết thương khá sâu, tôi cũng không biết mợ chủ làm sao mà bị thương, hỏi cô ấy cũng không nói.”
Nếu cô gái nhỏ đó nói ra thì mới là lạ đó.
Lâm Hoàng Phong gật đầu sau đó không hề hỏi thêm gì nữa.
Khi Tiêu Hồng Quang quay về từng kể lại những chuyện đã xảy ra cho anh biết, nhưng anh không nghĩ tới người phụ nữ đó lại can đảm đến mức dám tự mình ra tay bắt cướp.
Tuy nhiên võ nghệ cũng không tồi có thể thấy cô rất tốt bụng, chẳng trách bà nội lại coi trọng cô như vậy.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt lên lầu lập tức mở máy tính lên rồi làm một bản sơ yếu lý lịch điện tử, sau đó đăng lên các trang web tìm việc làm.
Sau khi xem qua rất nhiều công ty cô lại tìm hiểu chi tiết thông tin của những công ty đó, phát hiện ra hầu hết tất cả đều hợp tác với Tập đoàn Lâm Thị, hai mắt bỗng sáng ngời.
Không ngờ Lâm Hoàng Phong lại có thể quản lý công ty tốt đến vậy, đột nhiên phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Cô ngẫu nhiên tìm kiếm tình hình chung của Tập đoàn Lâm Thị phát hiện rằng từ khi Lâm Hoàng Phong nhận chức Chủ tịch, doanh thu và kinh tế của tập đoàn đã tăng lên đáng kể.
Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là người đàn ông này còn sẽ đến giảng bài ở trường học. Nhưng anh thật sự rất đẹp trai, 360 độ không góc chết, dù nhìn thế nào cũng đều cảm thấy vô cùng tuấn tú.
Lâm Hoàng Phong nhìn cô đang chôn đầu trên ghế sô pha, bộ dạng giống như đà điểu, nhịn không được cười khẽ một tiếng.
Đỗ Minh Nguyệt nghe rõ âm thanh này, gương mặt lập tức đỏ lên.
Cho đến tận lúc ăn cơm, Đỗ Minh Nguyệt cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoàng Phong, sợ cả hai đều cảm thấy xấu hổ.
Ai ngờ má Ngô lại hiểu lầm thành cô đang thẹn thùng, nụ cười càng thêm mập mờ.
Ngược lại là Lâm Hoàng Phong, sắc mặt vẫn bình thản như mọi ngày, chậm rãi ăn cơm như một vị hoàng tử cao quý tao nhã.
Đỗ Minh Nguyệt ăn rất nhanh, còn thiếu chút nữa mắc nghẹn, uống mạnh một hớp canh, nói không rõ ràng: “Cháu lên lầu trước.”
Lúc này ánh mắt Lâm Hoàng Phong mới dời lên người cô, thấy băng gạc trên cánh tay cô, ánh mắt lập tức trầm xuống.
“Đứng lại.”
Nghe thấy giọng nói của anh Đỗ Minh Nguyệt lập tức dừng bước.
Thận trọng xoay người rồi nuốt ngụm cơm vẫn đang ngậm trong miệng xuống rồi dò hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Hoàng Phong nhìn dáng vẻ đó của cô, những lời muốn nói lại bị nuốt trở lại rồi tùy tiện xua tay: “Không có gì cứ lên trước đi.”
Đầu Đỗ Minh Nguyệt đầy dấu chấm hỏi, không biết người đàn ông này lại phát điên gì nữa.
Dù sao cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì sau này vẫn nên cố gắng tránh xa một chút.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ được đóng lại, lúc này Lâm Hoàng Phong mới mở miệng: “Không biết vết thương trên tay cô ấy ra sao rồi?”
Ở đây chỉ còn hai người anh và má Ngô, má Ngô vội vàng bước tới trả lời mà không dám chậm trễ.
“Vết thương khá sâu, tôi cũng không biết mợ chủ làm sao mà bị thương, hỏi cô ấy cũng không nói.”
Nếu cô gái nhỏ đó nói ra thì mới là lạ đó.
Lâm Hoàng Phong gật đầu sau đó không hề hỏi thêm gì nữa.
Khi Tiêu Hồng Quang quay về từng kể lại những chuyện đã xảy ra cho anh biết, nhưng anh không nghĩ tới người phụ nữ đó lại can đảm đến mức dám tự mình ra tay bắt cướp.
Tuy nhiên võ nghệ cũng không tồi có thể thấy cô rất tốt bụng, chẳng trách bà nội lại coi trọng cô như vậy.
Sau khi Đỗ Minh Nguyệt lên lầu lập tức mở máy tính lên rồi làm một bản sơ yếu lý lịch điện tử, sau đó đăng lên các trang web tìm việc làm.
Sau khi xem qua rất nhiều công ty cô lại tìm hiểu chi tiết thông tin của những công ty đó, phát hiện ra hầu hết tất cả đều hợp tác với Tập đoàn Lâm Thị, hai mắt bỗng sáng ngời.
Không ngờ Lâm Hoàng Phong lại có thể quản lý công ty tốt đến vậy, đột nhiên phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Cô ngẫu nhiên tìm kiếm tình hình chung của Tập đoàn Lâm Thị phát hiện rằng từ khi Lâm Hoàng Phong nhận chức Chủ tịch, doanh thu và kinh tế của tập đoàn đã tăng lên đáng kể.
Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là người đàn ông này còn sẽ đến giảng bài ở trường học. Nhưng anh thật sự rất đẹp trai, 360 độ không góc chết, dù nhìn thế nào cũng đều cảm thấy vô cùng tuấn tú.