Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chương 39
Má Ngô lo lắng dậm chân, vốn còn cho rằng cô sẽ về sớm, ai biết đã muộn như vậy còn chưa thấy đâu, nếu cậu chủ về mà không nhìn thấy mợ chủ thì không phải lại bị mắng sao?
Ngay sau đó có tiếng động cơ ô tô ngoài cửa, sau đó hai người đi về phía cửa.
Nhìn thấy bộ dáng của Đỗ Minh Nguyệt, má Ngô lập tức ra ngoài đón, lo lắng hỏi: “Mợ chủ, cô đã về rồi.”
Khi bà liếc nhìn Lâm Hoàng Phong phía sau, giọng nói của bà không khỏi thấp hơn một chút.
Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm của má Ngô, cô cảm thấy ấm áp, tâm tình nặng nề của cô dịu đi, cười nhẹ với bà.
“Đúng vậy, để má Ngô lo lắng rồi.”
Má Ngô cẩn thận len lén nhìn vẻ mặt Lâm Hoàng Phong, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, trong lòng má Ngô thầm dò xét cô, đoán rằng vừa rồi Đỗ Minh Nguyệt đã đi tìm Lâm Hoàng Phong nên không nói thêm gì nữa.
Lâm Hoàng Phong giơ tay nới lỏng cà vạt, hành động đặc biệt suồng sã. Nếu là trước đây, Đỗ Minh Nguyệt nhất định sẽ thưởng thức một phen, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có tâm trạng.
“Má Ngô, chuẩn bị ăn cơm đi.”
Má Ngô nhận được lệnh, đi chuẩn bị bữa tối.
Khi dùng bữa, Đỗ Minh Nguyệt thường hay líu ríu không ngừng lại rất im lặng, trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng dao và nĩa.
Má Ngô và Hiểu Thu cảm thấy kỳ quái, Hiểu Thu thấp giọng hỏi: “Má Ngô có cảm thấy mợ chủ và cậu chủ có chút kỳ quái không?”
Má Ngô gật đầu đồng ý: “Má cũng cảm thấy có vẻ hơi lạnh nhạt.”
“Nhưng mà quan hệ giữa hai người bọn họ vốn rất tốt, sao bây giờ lại trở nên như thế này?”
Bà lắc đầu tỏ ý không biết, sau đó nhận ra mình đang nói đến cậu chủ, má Ngô lập tức im lặng.
“Đừng nói nữa, bị cậu chủ nghe thấy sẽ không tốt.”
Hiểu Thu phản ứng ngay lập tức, lè lưỡi.
Đỗ Minh Nguyệt ăn rất ít, lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi lên lầu. Lâm Hoàng Phong ngước mắt lên nhìn bóng lưng đó, chỉ một cái chớp mắt rồi lại thu hồi ánh mắt.
Đỗ Minh Nguyệt lên lầu thay đồ ngủ, xoa đầu ngón tay vào dấu vết trên cổ, cô không khỏi cười tự giễu.
“Ha ha! Đỗ Minh Nguyệt ơi, Đỗ Minh Nguyệt, mày thực sự nghĩ rằng anh ấy thích mày sao?”
Trong gương, cô rũ mắt xuống để che bớt đi ánh mắt rực rỡ, nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Đỗ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ lên má, che đi sự rung động trong lòng: “Đỗ Minh Nguyệt, mày đang suy nghĩ gì vậy, đi ngủ đi.”
Đỗ Minh Nguyệt mở cửa bước vào phòng ngủ thì thấy Lâm Hoàng Phong đang đứng trước tủ quần áo, thân trên của anh đã cởi sạch quần áo, để lộ làn da màu lúa mạch gợi cảm và cơ bụng tám múi.
Với một thân hình hoàn hảo như vậy, bất cứ ai cũng phải thèm muốn chạm vào nó.
Cô khẽ di chuyển đầu ngón tay như muốn làm gì đó, còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu: “Nhìn đủ chưa?”
Có chút không kiên nhẫn.
Má Ngô lo lắng dậm chân, vốn còn cho rằng cô sẽ về sớm, ai biết đã muộn như vậy còn chưa thấy đâu, nếu cậu chủ về mà không nhìn thấy mợ chủ thì không phải lại bị mắng sao?
Ngay sau đó có tiếng động cơ ô tô ngoài cửa, sau đó hai người đi về phía cửa.
Nhìn thấy bộ dáng của Đỗ Minh Nguyệt, má Ngô lập tức ra ngoài đón, lo lắng hỏi: “Mợ chủ, cô đã về rồi.”
Khi bà liếc nhìn Lâm Hoàng Phong phía sau, giọng nói của bà không khỏi thấp hơn một chút.
Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm của má Ngô, cô cảm thấy ấm áp, tâm tình nặng nề của cô dịu đi, cười nhẹ với bà.
“Đúng vậy, để má Ngô lo lắng rồi.”
Má Ngô cẩn thận len lén nhìn vẻ mặt Lâm Hoàng Phong, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, trong lòng má Ngô thầm dò xét cô, đoán rằng vừa rồi Đỗ Minh Nguyệt đã đi tìm Lâm Hoàng Phong nên không nói thêm gì nữa.
Lâm Hoàng Phong giơ tay nới lỏng cà vạt, hành động đặc biệt suồng sã. Nếu là trước đây, Đỗ Minh Nguyệt nhất định sẽ thưởng thức một phen, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có tâm trạng.
“Má Ngô, chuẩn bị ăn cơm đi.”
Má Ngô nhận được lệnh, đi chuẩn bị bữa tối.
Khi dùng bữa, Đỗ Minh Nguyệt thường hay líu ríu không ngừng lại rất im lặng, trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng dao và nĩa.
Má Ngô và Hiểu Thu cảm thấy kỳ quái, Hiểu Thu thấp giọng hỏi: “Má Ngô có cảm thấy mợ chủ và cậu chủ có chút kỳ quái không?”
Má Ngô gật đầu đồng ý: “Má cũng cảm thấy có vẻ hơi lạnh nhạt.”
“Nhưng mà quan hệ giữa hai người bọn họ vốn rất tốt, sao bây giờ lại trở nên như thế này?”
Bà lắc đầu tỏ ý không biết, sau đó nhận ra mình đang nói đến cậu chủ, má Ngô lập tức im lặng.
“Đừng nói nữa, bị cậu chủ nghe thấy sẽ không tốt.”
Hiểu Thu phản ứng ngay lập tức, lè lưỡi.
Đỗ Minh Nguyệt ăn rất ít, lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi lên lầu. Lâm Hoàng Phong ngước mắt lên nhìn bóng lưng đó, chỉ một cái chớp mắt rồi lại thu hồi ánh mắt.
Đỗ Minh Nguyệt lên lầu thay đồ ngủ, xoa đầu ngón tay vào dấu vết trên cổ, cô không khỏi cười tự giễu.
“Ha ha! Đỗ Minh Nguyệt ơi, Đỗ Minh Nguyệt, mày thực sự nghĩ rằng anh ấy thích mày sao?”
Trong gương, cô rũ mắt xuống để che bớt đi ánh mắt rực rỡ, nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Đỗ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ lên má, che đi sự rung động trong lòng: “Đỗ Minh Nguyệt, mày đang suy nghĩ gì vậy, đi ngủ đi.”
Đỗ Minh Nguyệt mở cửa bước vào phòng ngủ thì thấy Lâm Hoàng Phong đang đứng trước tủ quần áo, thân trên của anh đã cởi sạch quần áo, để lộ làn da màu lúa mạch gợi cảm và cơ bụng tám múi.
Với một thân hình hoàn hảo như vậy, bất cứ ai cũng phải thèm muốn chạm vào nó.
Cô khẽ di chuyển đầu ngón tay như muốn làm gì đó, còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu: “Nhìn đủ chưa?”
Có chút không kiên nhẫn.