-
Chương 65: Đoạn tuyệt hoàn toàn
Nhan phi kêu thảm thiết từ từ mãnh liệt hơn, cắt thủng tầng mây trên không, toàn bộ quạ đen đậu trên nhánh cây chấn động vẫy cánh bay tán loạn, một vài miếng lông chim màu đen từ không trung rơi tan tác.
Long Y Hoàng nhắm mắt lại, nghe thấy phía sau kêu thảm thiết, tuyệt không dao động, giống như đã quen, cũng nhìn thời tiết ảm đạm, trong sự chuyển động ở bụng nàng lên tiếng lẩm bẩm: "Hài tử... Nếu con phải ra đời, nhất định phải quen với sự thật tàn khốc này, kẻ đối với con bất lợi, giết không tha, chỉ có người mạnh mẽ mới có thể vĩnh viễn đứng ở trên đỉnh đầu kẻ khác, nếu không... Người chết chính là con, con không có lựa chọn nào khác... Đế vương gia không có cách nào tránh khỏi, truyền thừa
trăm ngàn năm qua ..."
: truyền lại, thừa kế
Cung nữ cùng thị vệ sau khi xong việc lục đục từ trong phòng đi ra, đến trước mặt Long Y Hoàng quỳ xuống, phục mệnh : "Khởi bẩm Thái tử phi, thuộc hạ không phụ sự trọng vọng của người."
Long Y Hoàng cười tùy ý: "Tốt lắm, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi."
Nàng xoay người một cái, bước qua lan can cửa phòng, tiếng thét chói tai đã vì kiệt lực mà khàn khàn, lúc này Nhan phi té nằm sấp trên mặt đất toàn thân run rẩy kịch liệt, tóc hỗn độn rơi xuống trước mặt, thống khổ rên rỉ thở dốc.
Nghe được có tiếng bước chân dừng ở trước mắt mình, Nhan phi sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu... Sợi tóc hỗn độn rơi xuống, mơ hồ lộ ra làn da mặt một chút, dĩ nhiên là máu tươi đầm đìa... Làn da bị lửa than thiêu đen, cuốn khúc, lộ ra huyết nhục càng nhiều, bởi vì còn rất nóng mà sinh ra bọt máu, kéo dài đầy khắp mặt... Trên mặt Nhan phi, trừ con mắt, toàn bộ làn da đã bị hủy.
Nàng ta vẫn trừng mắt nhìn lên trên, ánh mắt trắng dã, lại nổi bật trên gương mặt khủng bố , giống như quỷ dọa người đêm khuya .
"Thật sự là khuôn mặt xinh đẹp a... Ta nhìn đến mức phải hổ thẹn mà muốn nhanh chóng tự sát, thế nào ? Nhan phi mỹ nhân? Muốn nhìn một cái bộ dáng đẹp nhất bây giờ của mình hay không?" Long Y Hoàng vẫn cười, nàng thích nhất là cười, nhưng trong tươi cười dấu đao phong lại giống như tử thần múa lưỡi hái lông vũ đen , nàng gọi hai cung nữ, phân phó các nàng mang gương tới, sau đó đặt ở trước mặt Nhan phi .
Nhan phi liếc mắt nhìn gương một cái, lập tức phát điên, từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, giương nanh múa vuốt mà đánh tới hướng Long Y Hoàng, còn chưa đụng đến nàng, đã bị thị vệ hộ thân ngăn lại, một người hung hăng đá vào xương chân của nàng, Nhan phi bị đau quỳ xuống, toàn thân co rút.
"Nhan phi, cũng chỉ có biến ngươi thành cái dạng này... Mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng ta, đây xem như thù lao ngươi và Oanh Nhi đã liên thủ hạ độc ta, ta cũng không thích Phượng Trữ Lan, nhưng mà vì sao lại phải tàn nhẫn đối đãi ngươi như thế? Chỉ bởi vì ta nhìn ngươi không vừa mắt! Nhìn xem, cho dù ngươi đến lãnh cung, còn có mặt mũi gì đi gặp người khác chứ?" Long Y Hoàng đứng ở trước mặt ả cười lạnh, lần thứ hai Nhan phi muốn đứng lên, mà thị vệ bên người tay mắt lanh lẹ càng đè ả xuống, mạnh mẽ kiềm chế ả.
Kỳ thật, nàng thật phải cảm tạ Nhan phi với Oanh Nhi, nếu không phải hai người các nàng đối với nàng thi kế hạ độc trước, hiện tại nàng cũng sẽ không có cớ danh chính ngôn thuận như vậy đến xử lý ả ta, dĩ nhiên lại càng sẽ không cùng Phượng Trữ Lan ầm ĩ trở mình, diễn giả thành thật, tiêu bớt mối hận trong lòng Long Y Hoàng, còn có thể đạt tới hiệu quả dẫn dụ minh võ lâm .
Nhan phi càng muốn điên kêu to hơn, thị vệ lập tức đánh ngất ả, Long Y Hoàng cười, ống tay áo cùng làn váy tựa như mang theo mây bay, từ lãnh cung đi ra.
Ngày đó, thật làm nàng thất vọng , Phượng Trữ Lan chưa có trở lại, nhưng việc Nhan phi bị hủy dung đã truyền ra khắp trong hoàng cung, ồn ào huyên náo, hoàng hậu có vẻ rất đắc ý, tựa hồ ở trên người Long Y Hoàng thấy được bóng dáng mình năm đó, mà hoàng đế, vẫn đang cười, một chữ cũng không nói, nghe hay không nghe cũng giống nhau.
Long Y Hoàng hơi thất vọng, nhìn sắc trời đã muốn tối, trước hết mình đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, nàng mới vừa mở mắt, cung nữ lập tức mang đến cho nàng một tin làm nàng rất hy vọng, Phượng Trữ Lan trở về.
Hiện tại, toàn bộ mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch của nàng, con đường nàng thiết kế một chút được tiến hành ... Phỏng chừng Phượng Trữ Lan lát nữa sẽ đến, sau khi nghe được tin tức Nhan phi , hắn trước lập tức sẽ vội vàng chạy tới lãnh cung, khiến bản thân mang theo lửa giận khắp người, sẽ nổi giận đùng đùng chạy đến tìm mình.
Quả nhiên, Long Y Hoàng mới nghĩ đến đây, bên ngoài phòng lập tức truyền đến một trận dồn dập hơn nữa chính là tiếng bước chân hỗn loạn nóng nảy cùng con thịnh nộ .
"Phanh! ——" cửa phòng yếu ớt bị đá văng mạnh mẽ, Long Y Hoàng nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên, Phượng Trữ Lan mang theo cơn tức chưa từng có , thẳng tắp đi tới hướng nàng.
Biết rất rõ khi đối mặt với hắn sẽ có cái kết cục gì, nhưng Long Y Hoàng không thèm nghĩ nữa, nàng đứng lên, vô cùng tự nhiên cười, chỉ là còn chưa nói ra lời, ngay tức khắc nghênh đón nàng là một cái tát tay mạnh mẽ đánh cho cả người nàng không ổn định nghiêng ngã , may mắn kịp thời đỡ lấy bàn trang điểm, bằng không khẳng định sẽ té ngã.
Trên gương mặt nóng bỏng đau đớn, Long Y Hoàng vừa cư động nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy đột nhiên miệng có mùi máu tươi tràn ngập.
Toàn bộ cung nữ trong gian phòng đều kinh sợ, có người nhận thấy được sự tình không ổn, lập tức lén lút chạy đi.
"Long Y Hoàng! Ngươi đã làm gì !" Phượng Trữ Lan một phen dùng sức mạnh nắm vặn bả vai của nàng, lại dùng lực đè xuống, Long Y Hoàng cảm thấy bên hông đột nhiên đau xót, bản thân cũng đã bị Phượng Trữ Lan hung hăng đặt ở trên bàn trang điểm, nhìn lại ánh mắt của hắn, giống như điên cuồng, giống như dã thú, đồng tử đều bị nhiễm huyết đỏ.
"Ta tự biết mình đang làm gì, " Long Y Hoàng cắn cắn vết máu trên môi , mùi máu tươi khiến nàng thanh tỉnh: "Nhan phi và Oanh Nhi bày kế hãm hại ta, thiếu chút nữa độc chết ta, hiện giờ ta chỉ là huỷ dung mạo của ả, đó cũng là tận tình tận nghĩa ."
"Ngươi huỷ dung mạo của nàng... Vì sao lại là dung mạo của nàng ấy" Phượng Trữ Lan điên rồi nên không giống bình thường, năm ngón tay rõ ràng đang nắm chặt cổ mảnh khảnh của Long Y Hoàng, giống như hận không thể lập tức liền nắm đứt mà dùng sức bóp chặt: "Vì cái gì! Vì sao ngươi phải huỷ dung mạo của nàng!"
Long Y Hoàng hoàn toàn không thở nổi, bàn tay cửa hắn gắt gao đặt trên cổ họng của nàng như vậy, cố ý làm nàng hít thở không thông, không thể nói chuyện, ngay cả một chút khí đều không thể thông suốt, đau đớn cùng cảm giác đè ép đánh úp, Long Y Hoàng vô thức nắm lấy cánh tay Phượng Trữ Lan đang đặt trên cổ nàng... Thật là khổ sở...
"Nói! Ngươi vì sao phải huỷ dung mạo của nàng! Vì sao!" Phượng Trữ Lan đột nhiên buông tay, nắm cổ áo Long Y Hoàng kéo nàng đứng lên, cơn tức trên người không giảm mà tăng, tròng mắt màu đỏ tươi nhìn thẳng Long Y Hoàng.
Nơi cổ họng tuy đã không còn bị đè ép, nhưng vẫn còn đau đớn đến khó chịu, tay Phượng Trữ Lan vừa rời khỏi, lập tức Long Y Hoàng kịch liệt ho khan hơn, càng về sau dịu đi đôi chút, nàng cười trào phúng: "Phượng Trữ Lan , Khuynh Nhan đã chết lâu như thế... Ngươi đối với một một kẻ thế thân lại có tác dụng gì? Ta hủy dung mạo nàng ta, hy vọng ngươi tỉnh táo sớm một chút , hiện tại mê mang không phải chuyện tốt gì... Võ lâm minh, mới là kẻ thù cuối cùng ."
"Vô nghĩa!" Phượng Trữ Lan đột nhiên vung tay, một phen ném Long Y Hoàng trên mặt đất, lại túm chặt cổ tay nàng, tiếp tục bức bách nói: "Ngươi nói những lời này bất quá đều là giấu đầu hở đuôi! Chỉ bởi vì ngươi không thích hắn có phải không? Ngươi cho rằng Khuynh Nhan uy hiếp đến vị trí Thái tử phi của ngươi, cho nên ngươi giết hắn, hiện tại chỉ còn lại Nhan phi, ngươi lại sợ nàng sẽ uy hiếp đến ngai vàng của ngươi, cho nên ngươi cũng hủy dung mạo nàng! Ngươi tận tâm như vậy, ngươi tận tâm để ta sụp đổ có phải không!"
Suýt chút nữa Long Y Hoàng sẽ đem ý nghĩ chân chính của mình thốt ra, nhưng lại nuốt xuống —— không được, trong hoàng cung nhất định cũng có nội ứng của võ lâm minh, chuyện cần hoàn thành, nên làm giống như thật... Không nên thất bại trong gang tấc! Nếu không, không biết bọn họ còn có thể đùa ra âm mưu gì, khiến người khác khó lòng phòng bị... Hiện tại chính là một cơ hội tốt, nếu nắm chắc thích hợp, có thể bức bọn họ ra... Cho dù không trừ tận gốc, ít nhất cũng sẽ nguyên khí đại thương(**)... Đối với mâu thuẫn giữa nàng và Phượng Trữ Lan càng lớn càng tốt, đoạn tuyệt càng rõ ràng càng tốt... Tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy có nửa phần giả tạo!
(**): sinh lực bị tổn thất nặng nề
"Ta chưa bao giờ có ham muốn nửa phần quyền thế, ta chỉ là không muốn lưu lại một cái răng nọc ở hậu cung! Nếu không diệt trừ Nhan phi, không phải nàng tử chính là ta vong! Hơn nữa, căn bản Nhan phi so với Khuynh Nhan không thể bằng được, điều hiện tại ngươi phải làm là dự trữ lực lượng chờ thời cơ báo thù! Mà không phải đem toàn bộ thời gian lãng phí trên người ả!" Long Y Hoàng vì mình thanh minh, kỳ thật đó cũng là một trong những nguyên nhân, bất quá là xếp hạng chót nhất : nguyên nhân chót nhất —— Nhan phi ở trong mắt nàng, cái gì cũng không phải!
"Long Y Hoàng, ta phát hiện ngươi càng ngày càng không biết kiêng nể gì ... Sao, là ỷ vào mình đang mang thai hài tử thì vô pháp vô thiên như vậy!" Phượng Trữ Lan tàn khốc nở nụ cười, gằn từng tiếng, nắm lấy tử huyệt của Long Y Hoàng: "Bất quá chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, thế nhưng có thể khiến cho ngươi biến thành như vậy, không coi ai ra gì! Ta hôm nay muốn cho ngươi biết, ở trong này, ai mới là chủ tử! Cảnh cáo ngươi, ta muốn cho ngươi vì hành vi của mình mà hối hận cả đời!"
Trong nháy mắt Long Y Hoàng lạnh thấu tim, sắc mặt cũng trắng đi, chết tiệt, nàng quên mất! Nàng vẫn luôncó thói quen một người một mình có tất cả, nhưng hiện tại... Hiện tại nàng còn có đứa nhỏ! "Không cần!" Nàng kêu to lên, thất kinh hoảng hốt nhìn về tay Phượng Trữ Lan đang hướng về bụng mình, kinh hoảng đến không còn ngôn ngữ: "Phượng Trữ Lan ... Ngươi không thể tàn nhẫn như vậy! Ngươi có thể trả thù ta, nhưng đứa nhỏ là vô tội !"
"Vô tội? Chẳng lẽ Nhan Nhi không vô tội sao?" Ý cười khóe miệng Phượng Trữ Lan rét lạnh cũng nhạt đi, thứ chiếm lấy chính là quyết tâm cùng nhẫn tâm: "Ngươi ở thời điểm đem độc châm đâm vào người hắn, lại có nghĩ tới hắn hay không! Ngươi cho rằng ta đi ra ngoài chính là thẳng bước đi an bài mọi chuyện ở Đông cung? Nếu không phải có người nói cho ta biết chân tướng, chỉ sợ ta còn bị diễn xuất tinh xảo của ngươi che dấu quá khứ!"
Long Y Hoàng nghe được thanh âm tâm đang kết băng ... Chết tiệt! Lại có kẻ nào nói với Phượng Trữ Lan gì đó! Chính vì muốn khơi mào cừu hận giữa bọn họ? Mượn cơ hội diệt trừ nàng hay là đang trợ giúp quan hệ của nàng cùng Phượng Trữ Lan càng thêm tồi tệ hơn!
"Không!" Long Y Hoàng sợ hãi lắc đầu, chưa từng có trải qua sợ hãi như thế này, nàng gắt gao bắt lấy tay Phượng Trữ Lan, cơ hồ như đang thỉnh cầu: "Phượng Trữ Lan ... Cái gì cũng là lỗi của ta, nhưng ngươi không thể làm đứa nhỏ bị thương! ... Ta van cầu ngươi, mặc kệ ngươi muốn thế nào cũng được, chính là không nên tổn thương đứa bé này..." Nước mắt của nàng cuộn trào mãnh liệt muốn rơi, đứa bé này... Bây giờ là chỗ dựa duy nhất của nàng ở nơi dị quốc tha hương, cũng là niềm an ủi duy nhất trong lòng nàng... Nếu ngay cả đứa nhỏ cũng không còn, thì nàng thật sự thành cái xác không hồn!
Nếu mất đi đứa nhỏ, thì quả thật sẽ không còn thứ gì có khả năng làm chỗ dựa cho nàng, nàng sẽ sớm điên mất thôi!
"Ngươi nói giữ thì ta sẽ giữ sao? Dù sao ngươi cũng nỡ lòng nhẫn tâm như vậy, cho dù có mất đi một đứa nhỏ cũng không có chuyện đi!" Phượng Trữ Lan tăng thêm lực đạo trên tay, nhưng mà lúc này Long Y Hoàng liều mạng dốc ra khí lực toàn thân mà ngăn cản hắn.
"Phượng Trữ Lan , " nàng muốn khóc lên : "Ngươi đã giết một đứa! Vậy còn chưa đủ sao! Ta cái gì cũng không muốn, ta cái gì cũng không trông nom ! Ta chỉ cần đứa bé này! ... Ngươi đã giết đứa nhỏ đầu tiên của ta! Hiện tại ngay cả nó cũng không buông tha! Ta sẽ không lại để cho ngươi giết nó !"
Tay Phượng Trữ Lan bỗng nhiên đình trệ, thần sắc cũng có một chút xúc động, một chưởng kia dừng trên không ngay bên cạnh người Long Y Hoàng, thế nhưng chậm chạp không có rơi xuống.
"Được, ta không giết nó." Phượng Trữ Lan nói xong, đột nhiên buông tay, cũng dần dần thả tay đang túm cổ tay nàng ra, đứng lên: "Ta muốn để lại nó, cho ngươi và Phượng Ly Uyên thống khổ... Rõ ràng đối mặt, nhưng bức tường vô hình so với bất luận vực sâu ngăn cách gì đều hữu dụng, ngươi nếu làm cho ta liên tiếp bị đả kích, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi... Long Y Hoàng, ngươi có biết cái gì gọi là lãnh cung sao? Ngươi cho rằng chỗ Nhan phi ở được gọi là lãnh cung ? Mười phần đều sai, lãnh cung, chính là trượng phu vĩnh viễn cũng sẽ không quang lâm đến nơi ở của mình, vậy thì, hãy để cho tẩm cung của ngươi, biến thành lãnh cung rất hoa mỹ rất tinh xảo trên thế gian, lời nói trước đây của ta, đều là thốt ra trong lúc phẫn nộ, nhưng hiện tại, ta rất bình tĩnh, thực thanh tỉnh... Sau này dù có chết, cũng sẽ không lại bước vào tẩm cung của ngươi nửa bước."
Long Y Hoàng không nói một câu, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, một tay xoa cổ tay sưng đỏ , máu ở môi nàng đọng lại, hạ mắt.
"Còn có Phượng Ly Uyên, ta chính là muốn nhìn các ngươi thấy nhau, nhưng lại vĩnh viễn cũng không chạm được đối phương! Sinh ly, so với tử càng đau khổ hơn! Ta sẽ để các ngươi sống sót trong thống khổ như thế! Ta muốn cho ngươi vĩnh viễn nhớ rõ người đã chết ở trong tay ngươi !" Phượng Trữ Lan vững vàng nắm chặt nắm tay, đột nhiên tung ra một chưởng, đem cái bàn gỗ lim bên cạnh đánh tan nát, gỗ vỡ vụn rơi thành mảnh nhỏ trước làn váy Long Y Hoàng .
Nhìn Phượng Trữ Lan tức giận vô cùng rời đi, Long Y Hoàng thở dài thật dài, rốt cuộc cũng cười không nổi, nàng mệt mỏi ngồi trên giường, một bàn tay khác đặt trên bụng: "Hoàn hảo... Nương bảo vệ được con ."
Từ lúc Phượng Trữ Lan thịnh nộ rời đi, cung nữ phục hồi tinh thần lại chậm rãi bắt đầu sửa sang lại tàn cục, một cung nữ thân thiết nhanh chóng bưng chậu nước tới, lấy khăn mặt tẩm nước lạnh vắt khô, đưa cho nàng: "Thái tử phi nương nương, ngài đây là tội gì... Quan hệ của ngài với Thái tử vất vả mới hợp lại, hiện giờ vì sao lại muốn đoạn tuyệt đến mức này."
Long Y Hoàng nhận lấy khăn, lau đi máu bên khóe miệng, sau đó xoa hai má mình đã sưng đỏ, nói: "Ta với Phượng Trữ Lan ... Vĩnh viễn đều xung khắc như nước với lửa, trong lòng của hắn có người khác, trong tâm của ta cũng không có hắn, ngươi nói xem... Cứ như vậy, chúng ta làm sao có thể hòa hợp? Hơn nữa, Nhan phi kia khinh người quá đáng, trước đó ở Đông cung ả cũng đã mạo phạm ta bao nhiêu lần, hiện giờ bất quá ta chỉ là khiển trách đơn giản hủy dung ả, Phượng Trữ Lan lại khẩn trương đến mức này... Chúng ta, thật là phu thê sao?"
Cung nữ không nhiều lời nữa, chậm rãi thối lui sang một bên, rất nhanh, hoàng hậu đã nghe được tin tức mà đến.
Mà người mang đến chân tướng cho hoàng hậu, là tiểu cung nữ ngay từ đầu đã vụng trộm rời đi trước nhất, bất quá, nàng lại chậm bước, chuyện cũng đã kết thúc.
Hoàng hậu bị cảnh tượng trong phòng hỗn độn thành đống hù sợ, bước qua mảnh nhỏ đầy đất đi đến trước mặt Long Y Hoàng, giận dữ nói: "Thái tử hơi quá đáng, chỉ là một nữ nhân, thế nhưng lại nổi giận như thế ! Suýt chút nữa hại chết con mình... Y Hoàng, ngươi không sao chứ." Nói xong, nàng ta cũng ngồi bên giường, cẩn thận chăm chú nhìn vết thương trên người Long Y Hoàng.
"Không sao... Mẫu hậu..." Long Y Hoàng cậy mạnh cười, vết máu ở khóe miệng nhìn thấy ghê người... Nàng thật là mệt chết đi .
"Bất quá, ngươi yên tâm, hổ dữ không ăn thịt con, Thái tử cho dù hắn như thế nào lại nhẫn tâm... Đối với ngươi bất mãn, cũng sẽ nhìn phần đứa nhỏ mà tỉnh táo lại... Bổn cung sẽ hảo hảo khuyên bảo giảng giải cho hắn, các ngươi rất nhanh sẽ giống như ban đầu thôi." Hoàng hậu đau lòng đặt tay trên bụng Long Y Hoàng, nhỏ giọng nói.
Long Y Hoàng khô khốc cười: "Mẫu hậu, cũng không phải lần đầu tiên... Phượng Trữ Lan hắn không phải hổ, cho nên hắn có thể ăn con mình, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai... Y Hoàng không dám ở trên người hắn lại ôm hy vọng gì ."
Tay Hoàng hậu cứng ngắc, nghẹn cả buổi, đều thốt không ra lời.
Từ đó về sau, Phượng Trữ Lan quả thực không có tiến vào tẩm cung của nàng, mà ngay cả ở những nơi công cộng, cũng đều keo kiệt chưa từng cho nàng một ánh mắt.
Hắn bắt đầu tìm nữ nhân, đi khắp thế giới tìm nữ nhân, vừa ở bên ngoài tìm người bức võ lâm minh ra, vừa tìm nữ nhân... Tìm được một người với Khuynh Nhan nhiều ít có chút tương tự, đến an ủi tim hắn.
Vì thế, Phượng Trữ Lan đột nhiên thay đổi bất ngờ, lại bắt đầu trở thành đề tài để người ta nói chuyện say sưa, mà Nhan phi bị giam giữ trong lãnh cung, hắn không có đi qua, nghe nói sau đó không lâu, Nhan phi ở trong cung thắt cổ tự sát mà chết.
Hậu cung của Hoàng hậu, lại thêm một đạo âm hồn.
Nhan phi... Từ đầu đến cuối bất quá chỉ là một con cờ, lúc mới bắt đầu bị lợi dụng, đến chết... Cũng bị lợi dụng.
Thời điểm phiền lòng, Long Y Hoàng thích ở hoa viên dạo chơi... Nhiệt độ thời tiết hạ xuống rất nhanh, nàng không thể không thêm mặc thêm vài bộ y phục, vạt áo hoa lệ kéo dài hơn, tựa như đuôi khổng tước.
Kia lúc đó, hoàng hậu không chỉ một lần cùng Phượng Trữ Lan nói chuyện, êm ái cứng rắn phương pháp gì đều dùng tới, nhưng Phượng Trữ Lan ương ngạnh như đã chết tâm, thậm chí lại đe dọa ngược lại hoàng hậu... Hoàng Thượng cũng đi, nhưng kết quả cũng giống như hoàng hậu, không dao động được Phượng Trữ Lan đã chết tâm.
Cuối cùng, Long Y Hoàng cố ý đi gặp hai vị kia, nói là mình không sao, cũng không hy vọng quan hệ của họ với Phượng Trữ Lan bởi vì nàng mà chuyển biến xấu.
Mặt hồ bình tĩnh, ngẫu nhiên có một hai mảnh lá rơi xuống, kích thích một vòng một vòng gợn sóng.
Long Y Hoàng kéo y phục, nhìn như bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại bắt đầu rối rắm nên hạ bước tiếp theo trong kế hoạch.
Hiện tại quan hệ mình với Phượng Trữ Lan gay gắt đã tồi tệ tới cực điểm, người ở võ lâm minh khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này, như vậy, nàng hiện tại chỉ cần dụng tâm quan sát là tốt... Chậm rãi tìm ra nội ứng, cuối cùng tìm hiểu nguồn gốc, sẽ chính mình tự tay giải quyết vị Mộ Dung minh chủ võ lâm kia của họ báo thù.
Long Y Hoàng dẫn một đám cung nữ dọc theo bên hồ đi tới, bốn phía lại im lặng chỉ còn có tiếng bước chân.
Cho dù phía sau càng nhiều cung nữ hơn nữa sẽ có ích lợi gì? Đi trước cũng đều là mình... Vĩnh viễn đều là lẻ loi một mình, từ xa nhìn lại, cực kỳ thê lương.
Đối diện đi đến là một mỹ nữ mặc váy dài màu đỏ rực, nhìn thấy Long Y Hoàng, lập tức dựa theo lễ nghi quy định, thối lui sang một bên hành lễ,chờ đợi nàng đi qua.
Long Y Hoàng đi qua, đột nhiên nhìn thấy phía trước rớt một miếng ngọc bội, nàng nhặt lên nhìn, xoay người gọi người cùng mình gặp thoáng qua, hỏi nàng, ngọc này có phải là nàng ta đánh rơi không?
Hồng y mỹ nữ vừa thấy, lập tức mỉm cười nói cám ơn... Tươi cười đơn thuần lại vô tạp chất, không làm dáng, tự nhiên mà thanh mỹ, nhưng làm cho Long Y Hoàng nhìn thấy nhất thời hoa mắt, tươi cười này... Chính mình trước đây bao lâu, cũng đã quên rồi đó?
Nàng lại nhìn kỹ hồng y mỹ nữ này, phát hiện nàng không lâu trước đây vừa mới nhìn thấy nữ nhân bên người Phượng Ly Uyên, trong nhất thời, trong lòng đột nhiên có chút đau đớn, nàng nhẹ giọng nói: "Chúng ta cùng đi thôi."
Hồng y mỹ nữ sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Vâng, Thái tử phi."
Vì thế, hai người cùng một chỗ đi tới, mỹ nữ rất có lễ tiết, vẫn đi theo phía sau Long Y Hoàng cách không xa, chứng tỏ rõ ràng thân phận hai người.
Giọng nói của Long Y Hoàng có hơi khô khốc: "Ngươi... Là người của Duệ vương ? Ta mấy ngày trước đây tựa hồ đã thấy qua ngươi."
"Thiếp thân chỉ là một thiếp phi thị tẩm nho nhỏ, không dám ở trước mặt Thái tử phi xưng danh" Mỹ nữ đáp.
"Hiện tại không có người ngoài, ngươi với ta nói chuyện không cần để ý như vậy..." Long Y Hoàng dừng lại, mọi người cũng dừng lại theo nàng, Long Y Hoàng nhìn sóng sáng lân lân trên mặt hồ, mờ mịt nói: "Ngươi tên là gì?"
"Thiếp thân tên là Bồi Liên." Nữ tử cung kính đáp, vô cùng hợp lẽ.
"Ừ... Thật là tên hay..." Long Y Hoàng cười chua sót, trước mắt bất giác mờ mịt.
"Đây là Duệ vương đặt, thiếp thân nào có tài hoa tốt như vậy."
"Kia..." Một mảnh lá khô rơi vào trong hồ, đánh vỡ mặt nước yên ả, Long Y Hoàng dừng một chút, đột nhiên cảm thấy khô khốc không chỉ có thanh âm, ngay cả ánh mắt đều đau nhức hơn, nàng ôn nhu nói: "Hắn đối với ngươi... Tốt lắm, đúng không?"
“Đúng vậy... Duệ vương vẫn là người rất ôn nhu." Bồi Liên có hơi kinh ngạc với câu hỏi của Long Y Hoàng, nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Ân... Đúng vậy, hắn thực... vẫn là một người rất ôn nhu ." Giữa gió thu, Long Y Hoàng hít hít mũi, đột nhiên phát hiện hơi tắc nghẽn... Ừm, xem ra hong gió lâu rồi, không cần sinh bệnh mới tốt: "Hắn nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi... Rất ôn nhu, nhất định ..."
Bồi Liên cười khanh khách, nghe thấy giọng Long Y Hoàng, bằng trực giác, nàng nghĩ Y Hoàng muốn khóc: "Thái tử phi nương nương... Ngài..."
"Bồi Liên, nàng ở trong này làm gì?" Bồi Liên còn chưa nói hết lời, bên cạnh truyền đến một giọng nói ảnh hưởng tới tầm mắt mọi người, giọng điệu thực ôn nhu thực bình thản ... Phượng Ly Uyên!
Long Y Hoàng chậm rãi xoay người, nhìn khuôn mặt chính mình quen thuộc nhất kia, bất quá , cắn chặt môi.
"Ta luôn luôn tìm nàng, nàng đi ra ngoài cũng không nói với ta một tiếng? Sớm biết thế ta sẽ cùng nàng đi ra ngoài." Phượng Ly Uyên không nhìn Long Y Hoàng dù chỉ là liếc mắt một cái, giống như Phượng Trữ Lan bình thường... Hắn đi đến trước mặt Bồi Liên, nhẹ nhàng ôm nàng ta, ánh mắt mê ly, khóe miệng gợi lên... Vẫn là không nhìn Long Y Hoàng dù chỉ một cái liếc mắt.
"A... Thiếp thân là cùng với Thái tử phi..." Bồi Liên muốn nói mọi chuyện rõ ràng, nhưng Phượng Ly Uyên đột nhiên lôi kéo nàng ta đi, tựa hồ không muốn dừng lại một giây.
Hắn vẫn cười như gió xuân, nói: "Ta chuẩn bị cho nàng vài thứ, nàng đi xem, có thích hay không?"
Bồi Liên không thể nề hà, chỉ có thể rời đi theo hắn như vậy, sau đó xoay người cúi đầu với Long Y Hoàng giống như thật có lỗi.
Long Y Hoàng phất tay, ý bảo không có việc gì.
Ừ... Hắn bất luận đối ai, đều tốt, rất ôn nhu... Hắn vốn là người một ôn nhu mà!
Long Y Hoàng chậm rãi xoay người, đi trở về hướng tẩm cung mình.
Không có quan hệ... Chính mình không cần phải ... Để ý như vậy...
Hắn ôn nhu, sớm đã vứt bỏ mình ở bên ngoài .
Phượng Ly Uyên... Ngươi cao hứng là tốt rồi...
Long Y Hoàng nhắm mắt lại, nghe thấy phía sau kêu thảm thiết, tuyệt không dao động, giống như đã quen, cũng nhìn thời tiết ảm đạm, trong sự chuyển động ở bụng nàng lên tiếng lẩm bẩm: "Hài tử... Nếu con phải ra đời, nhất định phải quen với sự thật tàn khốc này, kẻ đối với con bất lợi, giết không tha, chỉ có người mạnh mẽ mới có thể vĩnh viễn đứng ở trên đỉnh đầu kẻ khác, nếu không... Người chết chính là con, con không có lựa chọn nào khác... Đế vương gia không có cách nào tránh khỏi, truyền thừa
Cung nữ cùng thị vệ sau khi xong việc lục đục từ trong phòng đi ra, đến trước mặt Long Y Hoàng quỳ xuống, phục mệnh : "Khởi bẩm Thái tử phi, thuộc hạ không phụ sự trọng vọng của người."
Long Y Hoàng cười tùy ý: "Tốt lắm, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi."
Nàng xoay người một cái, bước qua lan can cửa phòng, tiếng thét chói tai đã vì kiệt lực mà khàn khàn, lúc này Nhan phi té nằm sấp trên mặt đất toàn thân run rẩy kịch liệt, tóc hỗn độn rơi xuống trước mặt, thống khổ rên rỉ thở dốc.
Nghe được có tiếng bước chân dừng ở trước mắt mình, Nhan phi sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu... Sợi tóc hỗn độn rơi xuống, mơ hồ lộ ra làn da mặt một chút, dĩ nhiên là máu tươi đầm đìa... Làn da bị lửa than thiêu đen, cuốn khúc, lộ ra huyết nhục càng nhiều, bởi vì còn rất nóng mà sinh ra bọt máu, kéo dài đầy khắp mặt... Trên mặt Nhan phi, trừ con mắt, toàn bộ làn da đã bị hủy.
Nàng ta vẫn trừng mắt nhìn lên trên, ánh mắt trắng dã, lại nổi bật trên gương mặt khủng bố , giống như quỷ dọa người đêm khuya .
"Thật sự là khuôn mặt xinh đẹp a... Ta nhìn đến mức phải hổ thẹn mà muốn nhanh chóng tự sát, thế nào ? Nhan phi mỹ nhân? Muốn nhìn một cái bộ dáng đẹp nhất bây giờ của mình hay không?" Long Y Hoàng vẫn cười, nàng thích nhất là cười, nhưng trong tươi cười dấu đao phong lại giống như tử thần múa lưỡi hái lông vũ đen , nàng gọi hai cung nữ, phân phó các nàng mang gương tới, sau đó đặt ở trước mặt Nhan phi .
Nhan phi liếc mắt nhìn gương một cái, lập tức phát điên, từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, giương nanh múa vuốt mà đánh tới hướng Long Y Hoàng, còn chưa đụng đến nàng, đã bị thị vệ hộ thân ngăn lại, một người hung hăng đá vào xương chân của nàng, Nhan phi bị đau quỳ xuống, toàn thân co rút.
"Nhan phi, cũng chỉ có biến ngươi thành cái dạng này... Mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng ta, đây xem như thù lao ngươi và Oanh Nhi đã liên thủ hạ độc ta, ta cũng không thích Phượng Trữ Lan, nhưng mà vì sao lại phải tàn nhẫn đối đãi ngươi như thế? Chỉ bởi vì ta nhìn ngươi không vừa mắt! Nhìn xem, cho dù ngươi đến lãnh cung, còn có mặt mũi gì đi gặp người khác chứ?" Long Y Hoàng đứng ở trước mặt ả cười lạnh, lần thứ hai Nhan phi muốn đứng lên, mà thị vệ bên người tay mắt lanh lẹ càng đè ả xuống, mạnh mẽ kiềm chế ả.
Kỳ thật, nàng thật phải cảm tạ Nhan phi với Oanh Nhi, nếu không phải hai người các nàng đối với nàng thi kế hạ độc trước, hiện tại nàng cũng sẽ không có cớ danh chính ngôn thuận như vậy đến xử lý ả ta, dĩ nhiên lại càng sẽ không cùng Phượng Trữ Lan ầm ĩ trở mình, diễn giả thành thật, tiêu bớt mối hận trong lòng Long Y Hoàng, còn có thể đạt tới hiệu quả dẫn dụ minh võ lâm .
Nhan phi càng muốn điên kêu to hơn, thị vệ lập tức đánh ngất ả, Long Y Hoàng cười, ống tay áo cùng làn váy tựa như mang theo mây bay, từ lãnh cung đi ra.
Ngày đó, thật làm nàng thất vọng , Phượng Trữ Lan chưa có trở lại, nhưng việc Nhan phi bị hủy dung đã truyền ra khắp trong hoàng cung, ồn ào huyên náo, hoàng hậu có vẻ rất đắc ý, tựa hồ ở trên người Long Y Hoàng thấy được bóng dáng mình năm đó, mà hoàng đế, vẫn đang cười, một chữ cũng không nói, nghe hay không nghe cũng giống nhau.
Long Y Hoàng hơi thất vọng, nhìn sắc trời đã muốn tối, trước hết mình đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, nàng mới vừa mở mắt, cung nữ lập tức mang đến cho nàng một tin làm nàng rất hy vọng, Phượng Trữ Lan trở về.
Hiện tại, toàn bộ mọi chuyện đều dựa theo kế hoạch của nàng, con đường nàng thiết kế một chút được tiến hành ... Phỏng chừng Phượng Trữ Lan lát nữa sẽ đến, sau khi nghe được tin tức Nhan phi , hắn trước lập tức sẽ vội vàng chạy tới lãnh cung, khiến bản thân mang theo lửa giận khắp người, sẽ nổi giận đùng đùng chạy đến tìm mình.
Quả nhiên, Long Y Hoàng mới nghĩ đến đây, bên ngoài phòng lập tức truyền đến một trận dồn dập hơn nữa chính là tiếng bước chân hỗn loạn nóng nảy cùng con thịnh nộ .
"Phanh! ——" cửa phòng yếu ớt bị đá văng mạnh mẽ, Long Y Hoàng nhìn về phía phát ra âm thanh, quả nhiên, Phượng Trữ Lan mang theo cơn tức chưa từng có , thẳng tắp đi tới hướng nàng.
Biết rất rõ khi đối mặt với hắn sẽ có cái kết cục gì, nhưng Long Y Hoàng không thèm nghĩ nữa, nàng đứng lên, vô cùng tự nhiên cười, chỉ là còn chưa nói ra lời, ngay tức khắc nghênh đón nàng là một cái tát tay mạnh mẽ đánh cho cả người nàng không ổn định nghiêng ngã , may mắn kịp thời đỡ lấy bàn trang điểm, bằng không khẳng định sẽ té ngã.
Trên gương mặt nóng bỏng đau đớn, Long Y Hoàng vừa cư động nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy đột nhiên miệng có mùi máu tươi tràn ngập.
Toàn bộ cung nữ trong gian phòng đều kinh sợ, có người nhận thấy được sự tình không ổn, lập tức lén lút chạy đi.
"Long Y Hoàng! Ngươi đã làm gì !" Phượng Trữ Lan một phen dùng sức mạnh nắm vặn bả vai của nàng, lại dùng lực đè xuống, Long Y Hoàng cảm thấy bên hông đột nhiên đau xót, bản thân cũng đã bị Phượng Trữ Lan hung hăng đặt ở trên bàn trang điểm, nhìn lại ánh mắt của hắn, giống như điên cuồng, giống như dã thú, đồng tử đều bị nhiễm huyết đỏ.
"Ta tự biết mình đang làm gì, " Long Y Hoàng cắn cắn vết máu trên môi , mùi máu tươi khiến nàng thanh tỉnh: "Nhan phi và Oanh Nhi bày kế hãm hại ta, thiếu chút nữa độc chết ta, hiện giờ ta chỉ là huỷ dung mạo của ả, đó cũng là tận tình tận nghĩa ."
"Ngươi huỷ dung mạo của nàng... Vì sao lại là dung mạo của nàng ấy" Phượng Trữ Lan điên rồi nên không giống bình thường, năm ngón tay rõ ràng đang nắm chặt cổ mảnh khảnh của Long Y Hoàng, giống như hận không thể lập tức liền nắm đứt mà dùng sức bóp chặt: "Vì cái gì! Vì sao ngươi phải huỷ dung mạo của nàng!"
Long Y Hoàng hoàn toàn không thở nổi, bàn tay cửa hắn gắt gao đặt trên cổ họng của nàng như vậy, cố ý làm nàng hít thở không thông, không thể nói chuyện, ngay cả một chút khí đều không thể thông suốt, đau đớn cùng cảm giác đè ép đánh úp, Long Y Hoàng vô thức nắm lấy cánh tay Phượng Trữ Lan đang đặt trên cổ nàng... Thật là khổ sở...
"Nói! Ngươi vì sao phải huỷ dung mạo của nàng! Vì sao!" Phượng Trữ Lan đột nhiên buông tay, nắm cổ áo Long Y Hoàng kéo nàng đứng lên, cơn tức trên người không giảm mà tăng, tròng mắt màu đỏ tươi nhìn thẳng Long Y Hoàng.
Nơi cổ họng tuy đã không còn bị đè ép, nhưng vẫn còn đau đớn đến khó chịu, tay Phượng Trữ Lan vừa rời khỏi, lập tức Long Y Hoàng kịch liệt ho khan hơn, càng về sau dịu đi đôi chút, nàng cười trào phúng: "Phượng Trữ Lan , Khuynh Nhan đã chết lâu như thế... Ngươi đối với một một kẻ thế thân lại có tác dụng gì? Ta hủy dung mạo nàng ta, hy vọng ngươi tỉnh táo sớm một chút , hiện tại mê mang không phải chuyện tốt gì... Võ lâm minh, mới là kẻ thù cuối cùng ."
"Vô nghĩa!" Phượng Trữ Lan đột nhiên vung tay, một phen ném Long Y Hoàng trên mặt đất, lại túm chặt cổ tay nàng, tiếp tục bức bách nói: "Ngươi nói những lời này bất quá đều là giấu đầu hở đuôi! Chỉ bởi vì ngươi không thích hắn có phải không? Ngươi cho rằng Khuynh Nhan uy hiếp đến vị trí Thái tử phi của ngươi, cho nên ngươi giết hắn, hiện tại chỉ còn lại Nhan phi, ngươi lại sợ nàng sẽ uy hiếp đến ngai vàng của ngươi, cho nên ngươi cũng hủy dung mạo nàng! Ngươi tận tâm như vậy, ngươi tận tâm để ta sụp đổ có phải không!"
Suýt chút nữa Long Y Hoàng sẽ đem ý nghĩ chân chính của mình thốt ra, nhưng lại nuốt xuống —— không được, trong hoàng cung nhất định cũng có nội ứng của võ lâm minh, chuyện cần hoàn thành, nên làm giống như thật... Không nên thất bại trong gang tấc! Nếu không, không biết bọn họ còn có thể đùa ra âm mưu gì, khiến người khác khó lòng phòng bị... Hiện tại chính là một cơ hội tốt, nếu nắm chắc thích hợp, có thể bức bọn họ ra... Cho dù không trừ tận gốc, ít nhất cũng sẽ nguyên khí đại thương(**)... Đối với mâu thuẫn giữa nàng và Phượng Trữ Lan càng lớn càng tốt, đoạn tuyệt càng rõ ràng càng tốt... Tuyệt đối không thể để cho người khác nhìn thấy có nửa phần giả tạo!
(**): sinh lực bị tổn thất nặng nề
"Ta chưa bao giờ có ham muốn nửa phần quyền thế, ta chỉ là không muốn lưu lại một cái răng nọc ở hậu cung! Nếu không diệt trừ Nhan phi, không phải nàng tử chính là ta vong! Hơn nữa, căn bản Nhan phi so với Khuynh Nhan không thể bằng được, điều hiện tại ngươi phải làm là dự trữ lực lượng chờ thời cơ báo thù! Mà không phải đem toàn bộ thời gian lãng phí trên người ả!" Long Y Hoàng vì mình thanh minh, kỳ thật đó cũng là một trong những nguyên nhân, bất quá là xếp hạng chót nhất : nguyên nhân chót nhất —— Nhan phi ở trong mắt nàng, cái gì cũng không phải!
"Long Y Hoàng, ta phát hiện ngươi càng ngày càng không biết kiêng nể gì ... Sao, là ỷ vào mình đang mang thai hài tử thì vô pháp vô thiên như vậy!" Phượng Trữ Lan tàn khốc nở nụ cười, gằn từng tiếng, nắm lấy tử huyệt của Long Y Hoàng: "Bất quá chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, thế nhưng có thể khiến cho ngươi biến thành như vậy, không coi ai ra gì! Ta hôm nay muốn cho ngươi biết, ở trong này, ai mới là chủ tử! Cảnh cáo ngươi, ta muốn cho ngươi vì hành vi của mình mà hối hận cả đời!"
Trong nháy mắt Long Y Hoàng lạnh thấu tim, sắc mặt cũng trắng đi, chết tiệt, nàng quên mất! Nàng vẫn luôncó thói quen một người một mình có tất cả, nhưng hiện tại... Hiện tại nàng còn có đứa nhỏ! "Không cần!" Nàng kêu to lên, thất kinh hoảng hốt nhìn về tay Phượng Trữ Lan đang hướng về bụng mình, kinh hoảng đến không còn ngôn ngữ: "Phượng Trữ Lan ... Ngươi không thể tàn nhẫn như vậy! Ngươi có thể trả thù ta, nhưng đứa nhỏ là vô tội !"
"Vô tội? Chẳng lẽ Nhan Nhi không vô tội sao?" Ý cười khóe miệng Phượng Trữ Lan rét lạnh cũng nhạt đi, thứ chiếm lấy chính là quyết tâm cùng nhẫn tâm: "Ngươi ở thời điểm đem độc châm đâm vào người hắn, lại có nghĩ tới hắn hay không! Ngươi cho rằng ta đi ra ngoài chính là thẳng bước đi an bài mọi chuyện ở Đông cung? Nếu không phải có người nói cho ta biết chân tướng, chỉ sợ ta còn bị diễn xuất tinh xảo của ngươi che dấu quá khứ!"
Long Y Hoàng nghe được thanh âm tâm đang kết băng ... Chết tiệt! Lại có kẻ nào nói với Phượng Trữ Lan gì đó! Chính vì muốn khơi mào cừu hận giữa bọn họ? Mượn cơ hội diệt trừ nàng hay là đang trợ giúp quan hệ của nàng cùng Phượng Trữ Lan càng thêm tồi tệ hơn!
"Không!" Long Y Hoàng sợ hãi lắc đầu, chưa từng có trải qua sợ hãi như thế này, nàng gắt gao bắt lấy tay Phượng Trữ Lan, cơ hồ như đang thỉnh cầu: "Phượng Trữ Lan ... Cái gì cũng là lỗi của ta, nhưng ngươi không thể làm đứa nhỏ bị thương! ... Ta van cầu ngươi, mặc kệ ngươi muốn thế nào cũng được, chính là không nên tổn thương đứa bé này..." Nước mắt của nàng cuộn trào mãnh liệt muốn rơi, đứa bé này... Bây giờ là chỗ dựa duy nhất của nàng ở nơi dị quốc tha hương, cũng là niềm an ủi duy nhất trong lòng nàng... Nếu ngay cả đứa nhỏ cũng không còn, thì nàng thật sự thành cái xác không hồn!
Nếu mất đi đứa nhỏ, thì quả thật sẽ không còn thứ gì có khả năng làm chỗ dựa cho nàng, nàng sẽ sớm điên mất thôi!
"Ngươi nói giữ thì ta sẽ giữ sao? Dù sao ngươi cũng nỡ lòng nhẫn tâm như vậy, cho dù có mất đi một đứa nhỏ cũng không có chuyện đi!" Phượng Trữ Lan tăng thêm lực đạo trên tay, nhưng mà lúc này Long Y Hoàng liều mạng dốc ra khí lực toàn thân mà ngăn cản hắn.
"Phượng Trữ Lan , " nàng muốn khóc lên : "Ngươi đã giết một đứa! Vậy còn chưa đủ sao! Ta cái gì cũng không muốn, ta cái gì cũng không trông nom ! Ta chỉ cần đứa bé này! ... Ngươi đã giết đứa nhỏ đầu tiên của ta! Hiện tại ngay cả nó cũng không buông tha! Ta sẽ không lại để cho ngươi giết nó !"
Tay Phượng Trữ Lan bỗng nhiên đình trệ, thần sắc cũng có một chút xúc động, một chưởng kia dừng trên không ngay bên cạnh người Long Y Hoàng, thế nhưng chậm chạp không có rơi xuống.
"Được, ta không giết nó." Phượng Trữ Lan nói xong, đột nhiên buông tay, cũng dần dần thả tay đang túm cổ tay nàng ra, đứng lên: "Ta muốn để lại nó, cho ngươi và Phượng Ly Uyên thống khổ... Rõ ràng đối mặt, nhưng bức tường vô hình so với bất luận vực sâu ngăn cách gì đều hữu dụng, ngươi nếu làm cho ta liên tiếp bị đả kích, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi... Long Y Hoàng, ngươi có biết cái gì gọi là lãnh cung sao? Ngươi cho rằng chỗ Nhan phi ở được gọi là lãnh cung ? Mười phần đều sai, lãnh cung, chính là trượng phu vĩnh viễn cũng sẽ không quang lâm đến nơi ở của mình, vậy thì, hãy để cho tẩm cung của ngươi, biến thành lãnh cung rất hoa mỹ rất tinh xảo trên thế gian, lời nói trước đây của ta, đều là thốt ra trong lúc phẫn nộ, nhưng hiện tại, ta rất bình tĩnh, thực thanh tỉnh... Sau này dù có chết, cũng sẽ không lại bước vào tẩm cung của ngươi nửa bước."
Long Y Hoàng không nói một câu, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, một tay xoa cổ tay sưng đỏ , máu ở môi nàng đọng lại, hạ mắt.
"Còn có Phượng Ly Uyên, ta chính là muốn nhìn các ngươi thấy nhau, nhưng lại vĩnh viễn cũng không chạm được đối phương! Sinh ly, so với tử càng đau khổ hơn! Ta sẽ để các ngươi sống sót trong thống khổ như thế! Ta muốn cho ngươi vĩnh viễn nhớ rõ người đã chết ở trong tay ngươi !" Phượng Trữ Lan vững vàng nắm chặt nắm tay, đột nhiên tung ra một chưởng, đem cái bàn gỗ lim bên cạnh đánh tan nát, gỗ vỡ vụn rơi thành mảnh nhỏ trước làn váy Long Y Hoàng .
Nhìn Phượng Trữ Lan tức giận vô cùng rời đi, Long Y Hoàng thở dài thật dài, rốt cuộc cũng cười không nổi, nàng mệt mỏi ngồi trên giường, một bàn tay khác đặt trên bụng: "Hoàn hảo... Nương bảo vệ được con ."
Từ lúc Phượng Trữ Lan thịnh nộ rời đi, cung nữ phục hồi tinh thần lại chậm rãi bắt đầu sửa sang lại tàn cục, một cung nữ thân thiết nhanh chóng bưng chậu nước tới, lấy khăn mặt tẩm nước lạnh vắt khô, đưa cho nàng: "Thái tử phi nương nương, ngài đây là tội gì... Quan hệ của ngài với Thái tử vất vả mới hợp lại, hiện giờ vì sao lại muốn đoạn tuyệt đến mức này."
Long Y Hoàng nhận lấy khăn, lau đi máu bên khóe miệng, sau đó xoa hai má mình đã sưng đỏ, nói: "Ta với Phượng Trữ Lan ... Vĩnh viễn đều xung khắc như nước với lửa, trong lòng của hắn có người khác, trong tâm của ta cũng không có hắn, ngươi nói xem... Cứ như vậy, chúng ta làm sao có thể hòa hợp? Hơn nữa, Nhan phi kia khinh người quá đáng, trước đó ở Đông cung ả cũng đã mạo phạm ta bao nhiêu lần, hiện giờ bất quá ta chỉ là khiển trách đơn giản hủy dung ả, Phượng Trữ Lan lại khẩn trương đến mức này... Chúng ta, thật là phu thê sao?"
Cung nữ không nhiều lời nữa, chậm rãi thối lui sang một bên, rất nhanh, hoàng hậu đã nghe được tin tức mà đến.
Mà người mang đến chân tướng cho hoàng hậu, là tiểu cung nữ ngay từ đầu đã vụng trộm rời đi trước nhất, bất quá, nàng lại chậm bước, chuyện cũng đã kết thúc.
Hoàng hậu bị cảnh tượng trong phòng hỗn độn thành đống hù sợ, bước qua mảnh nhỏ đầy đất đi đến trước mặt Long Y Hoàng, giận dữ nói: "Thái tử hơi quá đáng, chỉ là một nữ nhân, thế nhưng lại nổi giận như thế ! Suýt chút nữa hại chết con mình... Y Hoàng, ngươi không sao chứ." Nói xong, nàng ta cũng ngồi bên giường, cẩn thận chăm chú nhìn vết thương trên người Long Y Hoàng.
"Không sao... Mẫu hậu..." Long Y Hoàng cậy mạnh cười, vết máu ở khóe miệng nhìn thấy ghê người... Nàng thật là mệt chết đi .
"Bất quá, ngươi yên tâm, hổ dữ không ăn thịt con, Thái tử cho dù hắn như thế nào lại nhẫn tâm... Đối với ngươi bất mãn, cũng sẽ nhìn phần đứa nhỏ mà tỉnh táo lại... Bổn cung sẽ hảo hảo khuyên bảo giảng giải cho hắn, các ngươi rất nhanh sẽ giống như ban đầu thôi." Hoàng hậu đau lòng đặt tay trên bụng Long Y Hoàng, nhỏ giọng nói.
Long Y Hoàng khô khốc cười: "Mẫu hậu, cũng không phải lần đầu tiên... Phượng Trữ Lan hắn không phải hổ, cho nên hắn có thể ăn con mình, có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai... Y Hoàng không dám ở trên người hắn lại ôm hy vọng gì ."
Tay Hoàng hậu cứng ngắc, nghẹn cả buổi, đều thốt không ra lời.
Từ đó về sau, Phượng Trữ Lan quả thực không có tiến vào tẩm cung của nàng, mà ngay cả ở những nơi công cộng, cũng đều keo kiệt chưa từng cho nàng một ánh mắt.
Hắn bắt đầu tìm nữ nhân, đi khắp thế giới tìm nữ nhân, vừa ở bên ngoài tìm người bức võ lâm minh ra, vừa tìm nữ nhân... Tìm được một người với Khuynh Nhan nhiều ít có chút tương tự, đến an ủi tim hắn.
Vì thế, Phượng Trữ Lan đột nhiên thay đổi bất ngờ, lại bắt đầu trở thành đề tài để người ta nói chuyện say sưa, mà Nhan phi bị giam giữ trong lãnh cung, hắn không có đi qua, nghe nói sau đó không lâu, Nhan phi ở trong cung thắt cổ tự sát mà chết.
Hậu cung của Hoàng hậu, lại thêm một đạo âm hồn.
Nhan phi... Từ đầu đến cuối bất quá chỉ là một con cờ, lúc mới bắt đầu bị lợi dụng, đến chết... Cũng bị lợi dụng.
Thời điểm phiền lòng, Long Y Hoàng thích ở hoa viên dạo chơi... Nhiệt độ thời tiết hạ xuống rất nhanh, nàng không thể không thêm mặc thêm vài bộ y phục, vạt áo hoa lệ kéo dài hơn, tựa như đuôi khổng tước.
Kia lúc đó, hoàng hậu không chỉ một lần cùng Phượng Trữ Lan nói chuyện, êm ái cứng rắn phương pháp gì đều dùng tới, nhưng Phượng Trữ Lan ương ngạnh như đã chết tâm, thậm chí lại đe dọa ngược lại hoàng hậu... Hoàng Thượng cũng đi, nhưng kết quả cũng giống như hoàng hậu, không dao động được Phượng Trữ Lan đã chết tâm.
Cuối cùng, Long Y Hoàng cố ý đi gặp hai vị kia, nói là mình không sao, cũng không hy vọng quan hệ của họ với Phượng Trữ Lan bởi vì nàng mà chuyển biến xấu.
Mặt hồ bình tĩnh, ngẫu nhiên có một hai mảnh lá rơi xuống, kích thích một vòng một vòng gợn sóng.
Long Y Hoàng kéo y phục, nhìn như bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại bắt đầu rối rắm nên hạ bước tiếp theo trong kế hoạch.
Hiện tại quan hệ mình với Phượng Trữ Lan gay gắt đã tồi tệ tới cực điểm, người ở võ lâm minh khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này, như vậy, nàng hiện tại chỉ cần dụng tâm quan sát là tốt... Chậm rãi tìm ra nội ứng, cuối cùng tìm hiểu nguồn gốc, sẽ chính mình tự tay giải quyết vị Mộ Dung minh chủ võ lâm kia của họ báo thù.
Long Y Hoàng dẫn một đám cung nữ dọc theo bên hồ đi tới, bốn phía lại im lặng chỉ còn có tiếng bước chân.
Cho dù phía sau càng nhiều cung nữ hơn nữa sẽ có ích lợi gì? Đi trước cũng đều là mình... Vĩnh viễn đều là lẻ loi một mình, từ xa nhìn lại, cực kỳ thê lương.
Đối diện đi đến là một mỹ nữ mặc váy dài màu đỏ rực, nhìn thấy Long Y Hoàng, lập tức dựa theo lễ nghi quy định, thối lui sang một bên hành lễ,chờ đợi nàng đi qua.
Long Y Hoàng đi qua, đột nhiên nhìn thấy phía trước rớt một miếng ngọc bội, nàng nhặt lên nhìn, xoay người gọi người cùng mình gặp thoáng qua, hỏi nàng, ngọc này có phải là nàng ta đánh rơi không?
Hồng y mỹ nữ vừa thấy, lập tức mỉm cười nói cám ơn... Tươi cười đơn thuần lại vô tạp chất, không làm dáng, tự nhiên mà thanh mỹ, nhưng làm cho Long Y Hoàng nhìn thấy nhất thời hoa mắt, tươi cười này... Chính mình trước đây bao lâu, cũng đã quên rồi đó?
Nàng lại nhìn kỹ hồng y mỹ nữ này, phát hiện nàng không lâu trước đây vừa mới nhìn thấy nữ nhân bên người Phượng Ly Uyên, trong nhất thời, trong lòng đột nhiên có chút đau đớn, nàng nhẹ giọng nói: "Chúng ta cùng đi thôi."
Hồng y mỹ nữ sửng sốt, lập tức gật đầu nói: “Vâng, Thái tử phi."
Vì thế, hai người cùng một chỗ đi tới, mỹ nữ rất có lễ tiết, vẫn đi theo phía sau Long Y Hoàng cách không xa, chứng tỏ rõ ràng thân phận hai người.
Giọng nói của Long Y Hoàng có hơi khô khốc: "Ngươi... Là người của Duệ vương ? Ta mấy ngày trước đây tựa hồ đã thấy qua ngươi."
"Thiếp thân chỉ là một thiếp phi thị tẩm nho nhỏ, không dám ở trước mặt Thái tử phi xưng danh" Mỹ nữ đáp.
"Hiện tại không có người ngoài, ngươi với ta nói chuyện không cần để ý như vậy..." Long Y Hoàng dừng lại, mọi người cũng dừng lại theo nàng, Long Y Hoàng nhìn sóng sáng lân lân trên mặt hồ, mờ mịt nói: "Ngươi tên là gì?"
"Thiếp thân tên là Bồi Liên." Nữ tử cung kính đáp, vô cùng hợp lẽ.
"Ừ... Thật là tên hay..." Long Y Hoàng cười chua sót, trước mắt bất giác mờ mịt.
"Đây là Duệ vương đặt, thiếp thân nào có tài hoa tốt như vậy."
"Kia..." Một mảnh lá khô rơi vào trong hồ, đánh vỡ mặt nước yên ả, Long Y Hoàng dừng một chút, đột nhiên cảm thấy khô khốc không chỉ có thanh âm, ngay cả ánh mắt đều đau nhức hơn, nàng ôn nhu nói: "Hắn đối với ngươi... Tốt lắm, đúng không?"
“Đúng vậy... Duệ vương vẫn là người rất ôn nhu." Bồi Liên có hơi kinh ngạc với câu hỏi của Long Y Hoàng, nhưng vẫn thành thật trả lời.
"Ân... Đúng vậy, hắn thực... vẫn là một người rất ôn nhu ." Giữa gió thu, Long Y Hoàng hít hít mũi, đột nhiên phát hiện hơi tắc nghẽn... Ừm, xem ra hong gió lâu rồi, không cần sinh bệnh mới tốt: "Hắn nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi... Rất ôn nhu, nhất định ..."
Bồi Liên cười khanh khách, nghe thấy giọng Long Y Hoàng, bằng trực giác, nàng nghĩ Y Hoàng muốn khóc: "Thái tử phi nương nương... Ngài..."
"Bồi Liên, nàng ở trong này làm gì?" Bồi Liên còn chưa nói hết lời, bên cạnh truyền đến một giọng nói ảnh hưởng tới tầm mắt mọi người, giọng điệu thực ôn nhu thực bình thản ... Phượng Ly Uyên!
Long Y Hoàng chậm rãi xoay người, nhìn khuôn mặt chính mình quen thuộc nhất kia, bất quá , cắn chặt môi.
"Ta luôn luôn tìm nàng, nàng đi ra ngoài cũng không nói với ta một tiếng? Sớm biết thế ta sẽ cùng nàng đi ra ngoài." Phượng Ly Uyên không nhìn Long Y Hoàng dù chỉ là liếc mắt một cái, giống như Phượng Trữ Lan bình thường... Hắn đi đến trước mặt Bồi Liên, nhẹ nhàng ôm nàng ta, ánh mắt mê ly, khóe miệng gợi lên... Vẫn là không nhìn Long Y Hoàng dù chỉ một cái liếc mắt.
"A... Thiếp thân là cùng với Thái tử phi..." Bồi Liên muốn nói mọi chuyện rõ ràng, nhưng Phượng Ly Uyên đột nhiên lôi kéo nàng ta đi, tựa hồ không muốn dừng lại một giây.
Hắn vẫn cười như gió xuân, nói: "Ta chuẩn bị cho nàng vài thứ, nàng đi xem, có thích hay không?"
Bồi Liên không thể nề hà, chỉ có thể rời đi theo hắn như vậy, sau đó xoay người cúi đầu với Long Y Hoàng giống như thật có lỗi.
Long Y Hoàng phất tay, ý bảo không có việc gì.
Ừ... Hắn bất luận đối ai, đều tốt, rất ôn nhu... Hắn vốn là người một ôn nhu mà!
Long Y Hoàng chậm rãi xoay người, đi trở về hướng tẩm cung mình.
Không có quan hệ... Chính mình không cần phải ... Để ý như vậy...
Hắn ôn nhu, sớm đã vứt bỏ mình ở bên ngoài .
Phượng Ly Uyên... Ngươi cao hứng là tốt rồi...