-
Chương 59: Hai trái tim gắn kết
Ngày hôm sau, thiếu chút nữa là -mắt mở không ra .
Thật vất vả đấu tranh nửa ngày, đầu so với hôm qua càng thêm đau đớn đến hôn mê, thuận tay cho cung nữ bên giường đem gương đồng lại đây, Long Y Hoàng miễn cưỡng mở một mắt, muốn nhìn hình ảnh của mình lúc này.
Tiêu rồi, mình ở trong mộng cũng có thể khóc đến thảm như vậy... Hiện tại đôi mắt sưng phù so với quả hạch đào còn to hơn, đau xót e rằng không có biện pháp để mắt mở hoàn toàn, Long Y Hoàng lại dứt khoát nhắm mắt nằm quay về giường, sờ sờ kinh mạch, hoàn hảo, nàng chỉ cần có thể ngăn trái tim muốn ngừng đập trở lại hoạt động bình thường, nàng nhất thời còn không chết được.
Sáng sớm đi vào tẩm cung, các cung nữ hầu hạ thấy bộ dạng nàng sa sút như vậy, mỗi người đều mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, tựa hồ cũng không thể tin được hiện tại người đang nằm ở trên giường chính là Thái tử phi phong hoa tuyệt đại kia, mà ngay cả cung nữ cầm gương đồng cũng hồi lâu không kịp phản ứng.
Chính là... Đến tột cùng đã mơ thấy cái gì? Bản thân cũng có thể khóc thành dạng này, toàn bộ phong độ giữ gìn đều bị hủy... Long Y Hoàng nhắm mắt lại, trầm tư vô cùng thống khổ .
Thử mở to mắt lần nữa, vẫn không được, thật là khó chịu, Long Y Hoàng giật nhẹ khóe miệng, duỗi tay đối với cung nữ phân phó bên ngoài cửa sổ,: "Đi... Khụ khụ, giúp ta lấy khăn mặt thấm nước lạnh lại đây, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi, những người khác có thể đi xuống ." Ngất, khóc đến cổ họng đều đau, hoàn toàn đổi giọng! Căn bản đã biến thành một lão thái bà đã trải qua phong sương!
So với đau đớn của thân thể , Long Y Hoàng cũng bị không nhỏ đả kích trên tinh thần .
Cung nữ chạy nhanh chuẩn bị khăn lạnh đưa cho nàng, Long Y Hoàng không nói hai lời liền trực tiếp phủ lên trên mắt, cảm giác chua xót cuối cùng cũng giảm bớt một ít, phỏng chừng không lâu lắm là sẽ bớt sưng.
Như vậy, thừa dịp lúc này, nàng sẽ hảo hảo ngủ một hồi, dù sao hoàng hậu nói có thể miễn tất cả lễ tiết của nàng, đúng không? Đúng không!
Long Y Hoàng duỗi tay đặt ở đệm bên cạnh, ngừng suy nghĩ dưỡng khí, chỉ là tay vừa tiếp xúc đệm chăn, lập tức giống như điện giật ngồi bật dậy , tiếp theo, Long Y Hoàng lột khăn mặt trên mắt xuống, ngồi dậy.
Vừa rồi... dường như đụng phải cái gì cứng rắn, bị thứ cứng rắn gì đó đâm đau, khe hẹp dưới đôi mắt nhẹ nhàng mở, lập tức Long Y Hoàng đem mục tiêu tập trung vào chăn nệm cạnh mình, bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
Cái gì vậy?
Đưa tay vào trong chăn, sờ sờ sờ, sau đó đem cái cứng rắn kia mở ra... Bốn góc, là một hộp gỗ đàn Tử Sắc tinh xảo xinh đẹp .
Hù chết nàng, còn tưởng rằng ai ở trên giường nàng thả ám khí hay thuốc nổ gì linh tinh, muốn đem nàng đưa đến Tây Thiên. Long Y Hoàng lắc lắc hộp, từ bên trong truyền ra tiếng vang sàn sạt , sau khi xác định không có gì dị thường, nàng đưa tay đẩy nắp hộp ra, mơ mơ màng màng đánh giá thứ có bên trong đó.
Còn không thấy rõ vật phẩm trắng bóng bên trong là cái gì, nắp hộp vừa mở ra, bay về phía trước mặt của nàng, chính là một mùi thơm ngát khó có thể nói rõ, thấm vào ruột gan, giống như bách hoa đua nở, rồi lại nhận không ra là mùi gì, chỉ là êm dịu , hương vị kéo dài, vô cùng thoải mái, còn mang theo một chút mát lạnh cùng lạnh băng, ngọt ngào tràn ngập trong không trung.
Mùi bay tới bên giường, cung nữ nhẹ nhàng ngửi ngửi, không nhịn được dùng tay áo khẽ che môi, cả kinh nói: "Thơm quá..."
Cẩn thận ngửi qua mùi ấy, trong lòng Long Y Hoàng bỗng nhiên cả kinh, nhẹ nhàng dụi mắt, thư thái không ít, tầm mắt cũng rõ ràng rất nhiều, nàng nhìn thấy vật thể màu trắng ngạo mạn trong hộp, chậm rãi ung dung .
Là một những đóa hoa nhỏ màu trắng, năm cánh hoa, nửa trong suốt màu trắng sữa, không có nửa điểm tạp chất, mờ mờ như sương, mặc dù được phơi khô, nhưng vẫn được bao bọc bởi màu trắng trong suốt, tựa như là hơi cứng rắn, cũng không có biến thành khô héo, khéo léo xinh xắn được mọi người yêu mến, vẫn giữ được hương thơm khiến mọi người không muốn buông tay.
Long Y Hoàng nói không ra lời, chỉ nhìn chằm chằm đóa hoa nhỏ màu trắng trên hai ngón tay, trong nhất thời, tâm trạng lại phức tạp thêm.
Trong đầu như phản xạ có điều kiện chính là hiện ra hình ảnh bản thân mười tuổi năm đó, khi ở trong nhà Vân Tẫn thúc thúc học độc , khi ấy nàng đang xem nội dung một quyển sách dược, trang giấy hơi ố vàng, mực dầu màu đen, lúc này trong đầu của nàng dừng lại trước một hình ảnh rõ ràng.
Ngọc Long Tuyết Lan , cực kỳ hiếm có, hàng năm sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết sơn không thay đổi , ánh sáng màu bạch, trong suốt long lanh giống như băng, nửa cánh hoa trong suốt trắng sữa, kỳ hương, vị lạnh lẽo trong veo... Có thể giải nóng, giảm nhiệt, dưỡng nhan và cũng có một chút tác dụng tiêu độc.
Nhưng, công hiệu của nó quan trọng nhất chính là, an thai.
An thai, tẩm bổ cơ thể mẹ, chỉ cần uống một chén nước bên trong thả vào ba đóa Ngọc Long Tuyết Lan , công hiệu an thai này không chỉ cao hơn thuốc dưỡng thai mấy chục lần, hơn nữa còn có thể giảm bớt nỗi đau khi sinh, kích thích ăn uống và bổ sung thể lực, phụ nữ có thai nếu như muốn an thai, rồi lại không muốn uống thuốc đắng thì đây là một lựa chọn tốt.
Nàng khi đó si ngốc nhìn tờ giấy kia không đổi, đối với miêu tả này về Ngọc Long Tuyết Lan cũng rất xinh đẹp trong lòng muốn dị thường, sau đó Vân Tẫn thúc thúc đi tới khom lưng ngón tay đập vào đầu mình, cười nói: "Tiểu nha đầu, con bây giờ còn không dùng được loại này, ngoan, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, nhìn Xích Huyết Lưu Sa đi, đem toàn bộ bệnh trạng này phải nhớ kỹ, hôm nào đó ta mang con đi gặp người làm thí nghiệm, cho con thể hiện một chút."
Nàng bĩu môi nói: "Vân Tẫn thúc thúc, Ngọc Long Tuyết Lan thật sự xinh đẹp như vậy sao? Trong suốt như băng? Vừa ngửi mùi vị thơm ngát dị thường?"
"Tiểu nha đầu, " người lại gõ một chút, nói: "Con hỏi nhiều như vậy để làm gì, chờ thời điểm con trưởng thành mang thai hài tử ta sẽ đưa con một ít, không phải con sẽ hiểu được ? Đợi cho con lớn lên rồi nói đi, đúng rồi, ta bảo con đọc về Ám Lân con đọc xong chưa?"
"Thúc thúc keo kiệt! Con chỉ nhìn trúng nó có công hiệu dưỡng nhan thôi, thật đúng là cho rằng con sẽ để ý nó bởi vì công hiệu an thai sao! Ám Lân a, con hôm trước liền đem nó bôi sau lưng, chỉ thường thôi, còn có kỳ độc gì sao? Thúc thúc?"
"Thật sự? Vậy đi, hiện tại ta tìm người cho con làm thí nghiệm về Xích Huyết Lưu Sa cùng Ám Lân đi." Vân Tẫn vừa kích động, trong lòng cảm thán mình tìm được tiểu hài tử có thiên phú về phương diện học độc như vậy, hoàn toàn đã quên Long Y Hoàng chỉ mới mười tuổi, không nên nhìn hình ảnh máu chảy, liền lôi kéo nàng ra ngoài.
Ít nhiều nhờ hắn, dưới sự bồi dưỡng đó, hiện tại Long Y Hoàng bất luận phải nhìn... bộ dáng nửa vật nửa người cũng sẽ không cảm thấy khủng bố hay sợ hãi, phòng ngự trong lòng dường như đã dày hơn.
Nhưng... Ngày nào đó, kết cục của Vân Tẫn thúc thúc ... Khụ khụ, không nói cũng thế, tóm lại đều bị mẫu thân chỉnh vô cùng thê thảm.
Suy nghĩ chấm dứt, Long Y Hoàng đắp khăn lên, trong lòng rối rắm phức tạp không rõ , đem hộp đặt sang một bên, lại phát hiện dưới chăn có một tờ giấy.
Trên tờ giấy là nét chữ thanh tú cứng cáp, rồng bay phượng múa nhìn rất quen mắt.
Trên tờ giấy viết: Một ngày ba lần, nhớ dùng đúng hạn, hảo hảo chăm sóc mình, đừng vì chuyện gì mà vất vả.
Không có kí tên, nhưng Long Y Hoàng chỉ cần liếc mắt liền nhận ra bút tích đó là của ai .
Bất quá, thước bổ như vậy, dặn nàng một ngày ba lần? Bình thường nữ nhân mang thai chỉ cần một ngày một lần là đủ rồi, ba lần... Sẽ không sợ nàng bị thuốc này làm cho no chết sao?
Dược liệu trân quý khó tìm như vậy, ở chỗ Vân Tẫn thúc thúc cũng chỉ có một ít, hơn nữa nghe nói thời điểm lúc mẫu thân hoài thai mình và Nhị ca đều dâng toàn bộ lên rồi, sau đó lại thiên tân vạn khổ góp nhặt một ít, chỉ là số lượng còn ít hơn so với ban đầu... Hắn vậy mà lại có nhiều như vậy? Hơn nữa còn hào phóng, không keo kiệt chút nào đưa cho mình một hộp lớn?
Long Y Hoàng bất chợt cười, đem tờ giấy gấp lại thập phần quý trọng, đặt ở trong hộp.
Ban ngày cầm khăn lạnh đắp lên mắt, sưng đỏ mới biến mất, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn dung mạo mình trong gương đồng cuối cùng cũng khôi phục không ít, Long Y Hoàng cũng an tâm .
Thay đổi y phục, Long Y Hoàng chuẩn bị đi tìm Phượng Ly Uyên tâm sự, khi đi ngang qua ngự hoa viên trong đình có người, đột nhiên dừng cước bộ. Đầu hơi nghiêng một bên, nàng lập tức thấy rõ ràng trong đình cách đó không xa ở trung tâm ngồi đối diện là hai người... Ánh mắt của nàng không nhìn lầm? Dĩ nhiên là Nhan phi cùng... Oanh Nhi?
Tuy rằng... Thật sự rất không thừa nhận loại cảm giác này, nhưng Long Y Hoàng vẫn cảm thấy từng trận gió lạnh từ phía sau thổi qua —— nhiều hình ảnh quỷ dị a! Hài hòa đến không bình thường!
Trí nhớ Long Y Hoàng cho dù không tốt, cũng vẫn nhớ rõ đoạn thời gian ngắn Nhan phi với Oanh Nhi khi ở chung ở Đông cung, khi đó, Nhan phi chỉa mũi công kích với mình, tất nhiên ngay cả Oanh Nhi cũng không có buông tha, Oanh Nhi đối với nàng ta là có khổ không thể nói, tự nhiên nén giận, nhưng hiện tại... Thân phận Oanh Nhi phi thăng, lại cùng nàng ta ngồi đối diện mà nói chuyện? Không khỏi rất kỳ quái !
Đương nhiên, không bài trừ hai người đang giương thương múa kiếm, dùng lời nói để làm trọng thương đối phương, không cần tốn nhiều sức mà lấy được hiệu quả toàn thắng.
Lại là một trận gió lạnh thổi qua, Long Y Hoàng rùng mình, quyết định mình vẫn không nên giao du với kẻ xấu thì tốt, hơn nữa Oanh Nhi hiện có ở bên Phượng Ly Uyên hay không , mình tìm hắn không phải cũng dễ dàng hơn?
Tới gần tẩm cung Phượng Ly Uyên, Long Y Hoàng còn chưa nhìn thấy người, trước tiên nghe được một luồng âm thanh của tiếng tiêu cao vút bay tới, mang theo những nhẹ nhàng cùng vui mừng dào dạt không che dấu được, bay chung quanh ở bốn phía cung điện.
Long Y Hoàng lại đi lên vài bước, ở trước cung điện dừng lại, chợt nhận thấy tiếng tiêu từ đỉnh đầu truyền đến, lập tức ngửa đầu.
Trên lầu gác cung điện, là lan can màu đỏ thắm cùng cây cột màu vàng, mái ngói lưu ly cao ngất... Mà Phượng Ly Uyên, cứ thích ngồi ở trên lan can như vậy, quay ngược về phía Long Y Hoàng, tựa vào cây cột, hai chân thon dài tùy ý đặt trên lan can, vạt áo dài rũ xuống, mang theo mãn nguyện thích ý cùng tao nhã.
Ngón tay hắn thon dài trắng nõn nhẹ nhàng giơ trúc tiêu xanh biếc, khép hờ hai mắt, mi cong dài vô cùng nhàn nhã, phía cuối trúc tiêu tua màu bạc theo gió nhẹ nhàng đong đưa, xương ngón tay rõ ràng linh hoạt tự nhiên.
Đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chăm chú, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nghiêng người qua, cúi đầu, thong thả mở mắt phượng, cùng tầm mắt Long Y Hoàng gặp nhau, nước trong trong tròng mắt nhộn nhạo vô ngàn ý cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sợi tóc đen bay lên.
Long Y Hoàng hơi kinh ngạc, hai người cứ đối diện như thế, giống như xuyên qua ngàn sơn vạn thủy, hiểu rõ mây khói hồng trần, trộn lẫn quyến luyến chân thành, chỉ có lẫn nhau.
Phượng Ly Uyên đột nhiên phi thân qua, trực tiếp lướt qua lan can nhảy xuống, tua trên trúc tiêu lay động, Phượng Ly Uyên nhẹ nhàng rơi xuống đất đặt tiêu ở sau người, từng bước một nhẹ nhàng như hoa sen đi đến hướng Long Y Hoàng: "Thái tử phi hôm nay tại sao lại có hứng thú quang lâm đến hàn xá?"
Long Y Hoàng như điện giật bừng tỉnh, thuận miệng nói: "Hơi nhàm chán cùng phiền muộn, tùy tiện đi một chút... Trong lúc vô tình bước đến nơi đây, xem ra làm phiền hứng thú của Duệ Vương gia, vậy thì cáo từ." Trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, Long Y Hoàng dự định rời khỏi.
"Làm gì gấp như thế? Nếu đến đây, thì vào ngồi nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Phượng Ly Uyên bước nhanh hơn, nắm được cổ tay nàng, xoay người kéo nàng hướng về cung điện mình: "Bổn vương cũng đang nhàn rỗi không có việc làm, vừa lúc bồi Thái tử phi nói chuyện phiếm tiêu khiển."
Phượng Ly Uyên đi rất nhanh, phía sau cung nữ và lão ma ma chạy chậm đuổi không kịp tốc độ của hắn, hắn lôi kéo Long Y Hoàng tiến vào phòng khách, bật người biến mất không thấy, cung nữ phía sau đuổi tới chỉ có thể trừng mắt nhìn đại sảnh trống rỗng, hai mặt nhìn nhau, không hiểu gì.
Nháy mắt đã bị Phượng Ly Uyên đưa vào phòng ngủ Long Y Hoàng rốt cục cũng có thể dừng lại cước bộ bị động của mình, nàng bỏ tay Phượng Ly Uyên ra, nhíu mi nói: "Ngươi làm thế này là có ý gì?"
"Chỉ có hai người chúng ta không phải rất tốt sao?" Phượng Ly Uyên nói xong, bước nhanh đóng cửa, nhân tiện khóa trái: "Ta cũng không tin ngươi không lòng dạ nào có thể đi đến chỗ của ta, sợ là hoa rơi vô tình, nước chảy hữu tình mà thôi!"
Đối mặt Phượng Ly Uyên nói đúng tim đen của mình, Long Y Hoàng hơi quẫn bách, đi qua kéo mở khóa cửa: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta phải đi."
Cổ tay lại bị người ta giữ lại, Long Y Hoàng thấy hoa mắt, cảm giác cả người mình bị một lực mạnh mẽ kéo lại, sau khi ổn định tầm mắt, đối diện chính là Phượng Ly Uyên mặt tràn đầy vẻ tươi cười trêu tức, trong lòng đột nhiên bối rối hơn, bất ngờ dự cảm càng lan rộng đến toàn thân.
"Ta không tin, ta không tin, " Phượng Ly Uyên cười, cúi đầu chậm rãi tới gần mặt Long Y Hoàng rõ ràng đang kinh ngạc, nháy mắt mấy cái, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng: " Thái tử phi, một người luôn làm việc nếu không phải nắm chắc mười phần thắng thà rằng tìm cách khác, làm sao có thể hồ đồ đến nơi đây chứ? Thái tử phi nương nương, lừa gạt người khác dĩ nhiên không đúng, khi lừa gạt mình, lại sai càng thêm sai nha..."
"Đúng, ta tìm ngươi quả thật là có việc, " Long Y Hoàng bị hắn đè vào cửa, không thể động đậy, nhưng sau khi ổn định tâm trí, lập tức bắt được trọng điểm: "Ngươi vào phòng ta lúc nào?"
"Cái gì? Khuê phòng của người sao... Đó chính là cấm địa mà, ngay cả bổn vương có gan lớn, làm sao lại dám tự tiện xông vào?" Phượng Ly Uyên thản nhiên nói, nhìn bộ dáng hắn thản nhiên, nếu không phải hai tay đều bị hắn kiềm hãm, Long Y Hoàng thật muốn ở trên mặt hắn cho vài bàn tay.
"Thế nào lại không phải ngươi! Hộp Ngọc Long Tuyết Lan đó , nhất định là ngươi đặt, còn có tờ giấy nhỏ kia! Ngươi đừng tưởng rằng ta nhận không được bút tích của ngươi!" Long Y Hoàng thẹn quá thành giận, quát.
"À, đó chính là ta đưa , thì sao?" Phượng Ly Uyên thoải mái cười, trong mắt đầy sao vỡ ra thành mảnh nhỏ, sóng sáng lưu động, ý cười nồng đậm giống như đang nhìn Long Y Hoàng nên làm gì để che dấu sự thật đến cùng.
"Ngươi tiến vào phòng ta khi nào! Đồ vô sỉ!" Long Y Hoàng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xé hắn thành mảnh nhỏ.
"Ừ, đại khái là nửa đêm, nhìn ngươi ngủ dựa vào bàn, ta nhất thời hảo tâm, đem ngươi ôm đến giường rồi... Đương nhiên, quá trình bên trong đó, nếu ta chạm tới cái gì không nên chạm vào, tuyệt đối là vô tâm không cố ý." Phượng Ly Uyên vẻ mặt vô tội.
"Ngươi, ngươi lại vô vị như thế!" Long Y Hoàng càng thêm quẫn bách, đột nhiên có dự cảm Phượng Ly Uyên đã biết cái gì, lo lắng dần dần không thể không nổi lên: "Buông! Ta phải đi về ! Lần sau nếu ngươi lại làm ra loại chuyện này, ta nhất định lập tức sẽ bầm thây ngươi!"
Chân mày Phượng Ly Uyên giương cao lên, tăng lực chế trụ cổ tay nàng mạnh hơn, thân thể lại tiến lên một chút, trực tiếp đặt trên người Long Y Hoàng, hắn trêu chọc nói: "Sao, tối hôm qua ở trong mộng khóc thê thảm như vậy, còn lôi kéo tay áo của ta kêu cha gọi mẹ, hiện tại không có chuyện gì? Long Y Hoàng, có đôi khi ta thực muốn nhìn đầu óc ngươi một chút xem trong đó chứa cái gì."
Nháy mắt Long Y Hoàng sắc mặt trắng bệch, ngừng giãy dụa: "Cái gì!"
"Ừ, vốn dĩ ta muốn đặt nàng trên giường thì rời đi , chính là nàng sống chết lôi kéo quần áo của ta không buông, còn cọ cọ toàn bộ nước mắt, nàng vẫn khóc vẫn khóc, khóc làm lòng ta rối loạn, chỉ là muốn đi cũng không được, nàng còn đem ta thành mẫu thân của nàng... Thế nào, lại nhớ nhà như vậy?" Câu nói sau cùng của Phượng Ly Uyên lại mang theo chút chua xót.
Long Y Hoàng nghiêng đầu, lớn tiếng nói: "Ta không muốn cùng ngươi thảo luận chuyện này, về sau sẽ không bao giờ ... nữa! Hy vọng chúng ta cứ như vậy mà đi ! Không bao giờ ... quấy nhiễu đối phương nữa! Buông, ta muốn đi!"
"Nhưng mà ta rất muốn cùng nàng thảo luận, làm sao bây giờ?" Phượng Ly Uyên chết sống không chịu buông tay, ở bên tai nàng nói thì thầm: "Hơn nữa, ta còn nghe được một tin tức hay , tin này thôi... Đối với ta mà nói rất quan trọng, muốn ta nói hay không?"
"Câm miệng! Cái gì cũng không cho nói!" Long Y Hoàng tức giận nổi trận lôi đình, nhanh chóng che miệng Phượng Ly Uyên đang muốn nói, vật bén nhọn đâm vào tay hắn: "Buông!"
Phượng Ly Uyên đối với cái đau đó không quan tâm, chỉ là trêu tức vừa rồi hoàn toàn biến mất: "Y Hoàng, đừng lộn xộn nữa, hiện tại thai khí của nàng bất ổn, chẳng may thương tổn đến thân thể làm sao đây? Vừa rồi... Chẳng qua chỉ đùa nàng một chút thôi, không cần để ý như thế!" Hắn lại cười nói.
" Ngươi nói đùa cũng đáng đánh!" Long Y Hoàng dừng giãy dụa, thở phì phì nói.
"Bất quá, cũng có sự thật mà! Ừ, Y Hoàng... Nàng có biết ta tối hôm qua nghe được gì không? Thật là tin tức làm ta hưng phấn, nàng muốn nghe không?"
"Không muốn!" Long Y Hoàng nổi giận đáp.
Phượng Ly Uyên lắc lắc đầu, cũng không hề im miệng, ngược lại phóng đại thanh âm: "Nàng tối hôm qua ở trong mộng kêu tên của ta ."
"Phượng Ly Uyên!" Long Y Hoàng càng nóng nảy.
"Nhưng lại có cái khác, muốn ta nói tiếp hay không?" Hắn xấu xa cười, cố ý thử Long Y Hoàng .
"Ngươi dám!"
"Được được được, ta không dám ta, không dám, không nói, chúng ta đây đổi đề tài, " Phượng Ly Uyên tham lam ngửi mùi hương thơm ngát từ Long Y Hoàng tỏa ra : "Có đúng giờ uống Ngọc Long Tuyết Lan hay không? Ta chính là mất công sức rất lớn mới tìm được, nghe nói hiệu quả đối với phụ nữ có thai rất tốt, liền mang đến cho nàng ."
"Ngươi... Đối đứa bé này quan tâm như thế, vì sao?" Long Y Hoàng cầm lấy tay hắn, đầu ngón tay phiếm lạnh.
"Nói thật, ta rất chán ghét đứa bé này, " Phượng Ly Uyên nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, lại nói: "Bởi vì là của Phượng Trữ Lan, không phải của ta... Chỉ là, chỉ cần ta biết nàng thực quý trọng đứa bé này là được, hơn nữa ta cũng biết, nó đối với nàng ý nghĩa khác biệt, nàng nhất định sẽ giữ lại nó, không hy vọng nó gặp chuyện không may." Hắn đột nhiên cười thỏa mãn, tựa như mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới: "Mà ta, chỉ cần biết những điều đó là đủ rồi, ít nhất ta còn biết được trong lòng nàng có ta, những thứ khác cũng không sao."
" Ly Uyên..." Long Y Hoàng rung giọng nói, lại nắm chặt tay hắn.
"Y Hoàng, cái gì cũng không cần nói, như vậy là tốt rồi, " hắn nhẹ nhàng hôn mi tâm Long Y Hoàng : "Không ai sẽ không cần nàng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay nàng ra."
"Ta..."
"Cho nên mới nói, nàng không cần sợ hãi, cho dù có một ngày nàng thật sự mất đi tất cả, nàng vẫn còn có ta không phải sao?" Phượng Ly Uyên vừa cười nói: "Cho dù thiên địa đều ruồng bỏ nàng , nhưng mà ta sẽ không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không, nàng hoàn toàn có thể không cần lo lắng đề phòng như thế."
"Ừm... Cám ơn..." Giọng Long Y Hoàng run rẩy, như nghẹn ngào.
"Có câu này, có lẽ trước kia ta đã muốn nói ra , nhưng hiện tại ta cũng muốn nói, hy vọng nàng sẽ không phiền."
"Ừm... Sẽ không..." Long Y Hoàng chậm chậm ôm lưng hắn, an tâm không hiểu rõ.
"Y Hoàng."
"Ừ?"
"Ta yêu nàng."
"Ừ..." Long Y Hoàng cũng âm thầm cười , dùng giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn trả lời: "Ta cũng vậy..."
Thật vất vả đấu tranh nửa ngày, đầu so với hôm qua càng thêm đau đớn đến hôn mê, thuận tay cho cung nữ bên giường đem gương đồng lại đây, Long Y Hoàng miễn cưỡng mở một mắt, muốn nhìn hình ảnh của mình lúc này.
Tiêu rồi, mình ở trong mộng cũng có thể khóc đến thảm như vậy... Hiện tại đôi mắt sưng phù so với quả hạch đào còn to hơn, đau xót e rằng không có biện pháp để mắt mở hoàn toàn, Long Y Hoàng lại dứt khoát nhắm mắt nằm quay về giường, sờ sờ kinh mạch, hoàn hảo, nàng chỉ cần có thể ngăn trái tim muốn ngừng đập trở lại hoạt động bình thường, nàng nhất thời còn không chết được.
Sáng sớm đi vào tẩm cung, các cung nữ hầu hạ thấy bộ dạng nàng sa sút như vậy, mỗi người đều mở to hai mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, tựa hồ cũng không thể tin được hiện tại người đang nằm ở trên giường chính là Thái tử phi phong hoa tuyệt đại kia, mà ngay cả cung nữ cầm gương đồng cũng hồi lâu không kịp phản ứng.
Chính là... Đến tột cùng đã mơ thấy cái gì? Bản thân cũng có thể khóc thành dạng này, toàn bộ phong độ giữ gìn đều bị hủy... Long Y Hoàng nhắm mắt lại, trầm tư vô cùng thống khổ .
Thử mở to mắt lần nữa, vẫn không được, thật là khó chịu, Long Y Hoàng giật nhẹ khóe miệng, duỗi tay đối với cung nữ phân phó bên ngoài cửa sổ,: "Đi... Khụ khụ, giúp ta lấy khăn mặt thấm nước lạnh lại đây, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi, những người khác có thể đi xuống ." Ngất, khóc đến cổ họng đều đau, hoàn toàn đổi giọng! Căn bản đã biến thành một lão thái bà đã trải qua phong sương!
So với đau đớn của thân thể , Long Y Hoàng cũng bị không nhỏ đả kích trên tinh thần .
Cung nữ chạy nhanh chuẩn bị khăn lạnh đưa cho nàng, Long Y Hoàng không nói hai lời liền trực tiếp phủ lên trên mắt, cảm giác chua xót cuối cùng cũng giảm bớt một ít, phỏng chừng không lâu lắm là sẽ bớt sưng.
Như vậy, thừa dịp lúc này, nàng sẽ hảo hảo ngủ một hồi, dù sao hoàng hậu nói có thể miễn tất cả lễ tiết của nàng, đúng không? Đúng không!
Long Y Hoàng duỗi tay đặt ở đệm bên cạnh, ngừng suy nghĩ dưỡng khí, chỉ là tay vừa tiếp xúc đệm chăn, lập tức giống như điện giật ngồi bật dậy , tiếp theo, Long Y Hoàng lột khăn mặt trên mắt xuống, ngồi dậy.
Vừa rồi... dường như đụng phải cái gì cứng rắn, bị thứ cứng rắn gì đó đâm đau, khe hẹp dưới đôi mắt nhẹ nhàng mở, lập tức Long Y Hoàng đem mục tiêu tập trung vào chăn nệm cạnh mình, bắt đầu nổi lên nghi ngờ.
Cái gì vậy?
Đưa tay vào trong chăn, sờ sờ sờ, sau đó đem cái cứng rắn kia mở ra... Bốn góc, là một hộp gỗ đàn Tử Sắc tinh xảo xinh đẹp .
Hù chết nàng, còn tưởng rằng ai ở trên giường nàng thả ám khí hay thuốc nổ gì linh tinh, muốn đem nàng đưa đến Tây Thiên. Long Y Hoàng lắc lắc hộp, từ bên trong truyền ra tiếng vang sàn sạt , sau khi xác định không có gì dị thường, nàng đưa tay đẩy nắp hộp ra, mơ mơ màng màng đánh giá thứ có bên trong đó.
Còn không thấy rõ vật phẩm trắng bóng bên trong là cái gì, nắp hộp vừa mở ra, bay về phía trước mặt của nàng, chính là một mùi thơm ngát khó có thể nói rõ, thấm vào ruột gan, giống như bách hoa đua nở, rồi lại nhận không ra là mùi gì, chỉ là êm dịu , hương vị kéo dài, vô cùng thoải mái, còn mang theo một chút mát lạnh cùng lạnh băng, ngọt ngào tràn ngập trong không trung.
Mùi bay tới bên giường, cung nữ nhẹ nhàng ngửi ngửi, không nhịn được dùng tay áo khẽ che môi, cả kinh nói: "Thơm quá..."
Cẩn thận ngửi qua mùi ấy, trong lòng Long Y Hoàng bỗng nhiên cả kinh, nhẹ nhàng dụi mắt, thư thái không ít, tầm mắt cũng rõ ràng rất nhiều, nàng nhìn thấy vật thể màu trắng ngạo mạn trong hộp, chậm rãi ung dung .
Là một những đóa hoa nhỏ màu trắng, năm cánh hoa, nửa trong suốt màu trắng sữa, không có nửa điểm tạp chất, mờ mờ như sương, mặc dù được phơi khô, nhưng vẫn được bao bọc bởi màu trắng trong suốt, tựa như là hơi cứng rắn, cũng không có biến thành khô héo, khéo léo xinh xắn được mọi người yêu mến, vẫn giữ được hương thơm khiến mọi người không muốn buông tay.
Long Y Hoàng nói không ra lời, chỉ nhìn chằm chằm đóa hoa nhỏ màu trắng trên hai ngón tay, trong nhất thời, tâm trạng lại phức tạp thêm.
Trong đầu như phản xạ có điều kiện chính là hiện ra hình ảnh bản thân mười tuổi năm đó, khi ở trong nhà Vân Tẫn thúc thúc học độc , khi ấy nàng đang xem nội dung một quyển sách dược, trang giấy hơi ố vàng, mực dầu màu đen, lúc này trong đầu của nàng dừng lại trước một hình ảnh rõ ràng.
Ngọc Long Tuyết Lan , cực kỳ hiếm có, hàng năm sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết sơn không thay đổi , ánh sáng màu bạch, trong suốt long lanh giống như băng, nửa cánh hoa trong suốt trắng sữa, kỳ hương, vị lạnh lẽo trong veo... Có thể giải nóng, giảm nhiệt, dưỡng nhan và cũng có một chút tác dụng tiêu độc.
Nhưng, công hiệu của nó quan trọng nhất chính là, an thai.
An thai, tẩm bổ cơ thể mẹ, chỉ cần uống một chén nước bên trong thả vào ba đóa Ngọc Long Tuyết Lan , công hiệu an thai này không chỉ cao hơn thuốc dưỡng thai mấy chục lần, hơn nữa còn có thể giảm bớt nỗi đau khi sinh, kích thích ăn uống và bổ sung thể lực, phụ nữ có thai nếu như muốn an thai, rồi lại không muốn uống thuốc đắng thì đây là một lựa chọn tốt.
Nàng khi đó si ngốc nhìn tờ giấy kia không đổi, đối với miêu tả này về Ngọc Long Tuyết Lan cũng rất xinh đẹp trong lòng muốn dị thường, sau đó Vân Tẫn thúc thúc đi tới khom lưng ngón tay đập vào đầu mình, cười nói: "Tiểu nha đầu, con bây giờ còn không dùng được loại này, ngoan, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian, nhìn Xích Huyết Lưu Sa đi, đem toàn bộ bệnh trạng này phải nhớ kỹ, hôm nào đó ta mang con đi gặp người làm thí nghiệm, cho con thể hiện một chút."
Nàng bĩu môi nói: "Vân Tẫn thúc thúc, Ngọc Long Tuyết Lan thật sự xinh đẹp như vậy sao? Trong suốt như băng? Vừa ngửi mùi vị thơm ngát dị thường?"
"Tiểu nha đầu, " người lại gõ một chút, nói: "Con hỏi nhiều như vậy để làm gì, chờ thời điểm con trưởng thành mang thai hài tử ta sẽ đưa con một ít, không phải con sẽ hiểu được ? Đợi cho con lớn lên rồi nói đi, đúng rồi, ta bảo con đọc về Ám Lân con đọc xong chưa?"
"Thúc thúc keo kiệt! Con chỉ nhìn trúng nó có công hiệu dưỡng nhan thôi, thật đúng là cho rằng con sẽ để ý nó bởi vì công hiệu an thai sao! Ám Lân a, con hôm trước liền đem nó bôi sau lưng, chỉ thường thôi, còn có kỳ độc gì sao? Thúc thúc?"
"Thật sự? Vậy đi, hiện tại ta tìm người cho con làm thí nghiệm về Xích Huyết Lưu Sa cùng Ám Lân đi." Vân Tẫn vừa kích động, trong lòng cảm thán mình tìm được tiểu hài tử có thiên phú về phương diện học độc như vậy, hoàn toàn đã quên Long Y Hoàng chỉ mới mười tuổi, không nên nhìn hình ảnh máu chảy, liền lôi kéo nàng ra ngoài.
Ít nhiều nhờ hắn, dưới sự bồi dưỡng đó, hiện tại Long Y Hoàng bất luận phải nhìn... bộ dáng nửa vật nửa người cũng sẽ không cảm thấy khủng bố hay sợ hãi, phòng ngự trong lòng dường như đã dày hơn.
Nhưng... Ngày nào đó, kết cục của Vân Tẫn thúc thúc ... Khụ khụ, không nói cũng thế, tóm lại đều bị mẫu thân chỉnh vô cùng thê thảm.
Suy nghĩ chấm dứt, Long Y Hoàng đắp khăn lên, trong lòng rối rắm phức tạp không rõ , đem hộp đặt sang một bên, lại phát hiện dưới chăn có một tờ giấy.
Trên tờ giấy là nét chữ thanh tú cứng cáp, rồng bay phượng múa nhìn rất quen mắt.
Trên tờ giấy viết: Một ngày ba lần, nhớ dùng đúng hạn, hảo hảo chăm sóc mình, đừng vì chuyện gì mà vất vả.
Không có kí tên, nhưng Long Y Hoàng chỉ cần liếc mắt liền nhận ra bút tích đó là của ai .
Bất quá, thước bổ như vậy, dặn nàng một ngày ba lần? Bình thường nữ nhân mang thai chỉ cần một ngày một lần là đủ rồi, ba lần... Sẽ không sợ nàng bị thuốc này làm cho no chết sao?
Dược liệu trân quý khó tìm như vậy, ở chỗ Vân Tẫn thúc thúc cũng chỉ có một ít, hơn nữa nghe nói thời điểm lúc mẫu thân hoài thai mình và Nhị ca đều dâng toàn bộ lên rồi, sau đó lại thiên tân vạn khổ góp nhặt một ít, chỉ là số lượng còn ít hơn so với ban đầu... Hắn vậy mà lại có nhiều như vậy? Hơn nữa còn hào phóng, không keo kiệt chút nào đưa cho mình một hộp lớn?
Long Y Hoàng bất chợt cười, đem tờ giấy gấp lại thập phần quý trọng, đặt ở trong hộp.
Ban ngày cầm khăn lạnh đắp lên mắt, sưng đỏ mới biến mất, đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn dung mạo mình trong gương đồng cuối cùng cũng khôi phục không ít, Long Y Hoàng cũng an tâm .
Thay đổi y phục, Long Y Hoàng chuẩn bị đi tìm Phượng Ly Uyên tâm sự, khi đi ngang qua ngự hoa viên trong đình có người, đột nhiên dừng cước bộ. Đầu hơi nghiêng một bên, nàng lập tức thấy rõ ràng trong đình cách đó không xa ở trung tâm ngồi đối diện là hai người... Ánh mắt của nàng không nhìn lầm? Dĩ nhiên là Nhan phi cùng... Oanh Nhi?
Tuy rằng... Thật sự rất không thừa nhận loại cảm giác này, nhưng Long Y Hoàng vẫn cảm thấy từng trận gió lạnh từ phía sau thổi qua —— nhiều hình ảnh quỷ dị a! Hài hòa đến không bình thường!
Trí nhớ Long Y Hoàng cho dù không tốt, cũng vẫn nhớ rõ đoạn thời gian ngắn Nhan phi với Oanh Nhi khi ở chung ở Đông cung, khi đó, Nhan phi chỉa mũi công kích với mình, tất nhiên ngay cả Oanh Nhi cũng không có buông tha, Oanh Nhi đối với nàng ta là có khổ không thể nói, tự nhiên nén giận, nhưng hiện tại... Thân phận Oanh Nhi phi thăng, lại cùng nàng ta ngồi đối diện mà nói chuyện? Không khỏi rất kỳ quái !
Đương nhiên, không bài trừ hai người đang giương thương múa kiếm, dùng lời nói để làm trọng thương đối phương, không cần tốn nhiều sức mà lấy được hiệu quả toàn thắng.
Lại là một trận gió lạnh thổi qua, Long Y Hoàng rùng mình, quyết định mình vẫn không nên giao du với kẻ xấu thì tốt, hơn nữa Oanh Nhi hiện có ở bên Phượng Ly Uyên hay không , mình tìm hắn không phải cũng dễ dàng hơn?
Tới gần tẩm cung Phượng Ly Uyên, Long Y Hoàng còn chưa nhìn thấy người, trước tiên nghe được một luồng âm thanh của tiếng tiêu cao vút bay tới, mang theo những nhẹ nhàng cùng vui mừng dào dạt không che dấu được, bay chung quanh ở bốn phía cung điện.
Long Y Hoàng lại đi lên vài bước, ở trước cung điện dừng lại, chợt nhận thấy tiếng tiêu từ đỉnh đầu truyền đến, lập tức ngửa đầu.
Trên lầu gác cung điện, là lan can màu đỏ thắm cùng cây cột màu vàng, mái ngói lưu ly cao ngất... Mà Phượng Ly Uyên, cứ thích ngồi ở trên lan can như vậy, quay ngược về phía Long Y Hoàng, tựa vào cây cột, hai chân thon dài tùy ý đặt trên lan can, vạt áo dài rũ xuống, mang theo mãn nguyện thích ý cùng tao nhã.
Ngón tay hắn thon dài trắng nõn nhẹ nhàng giơ trúc tiêu xanh biếc, khép hờ hai mắt, mi cong dài vô cùng nhàn nhã, phía cuối trúc tiêu tua màu bạc theo gió nhẹ nhàng đong đưa, xương ngón tay rõ ràng linh hoạt tự nhiên.
Đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn chăm chú, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nghiêng người qua, cúi đầu, thong thả mở mắt phượng, cùng tầm mắt Long Y Hoàng gặp nhau, nước trong trong tròng mắt nhộn nhạo vô ngàn ý cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sợi tóc đen bay lên.
Long Y Hoàng hơi kinh ngạc, hai người cứ đối diện như thế, giống như xuyên qua ngàn sơn vạn thủy, hiểu rõ mây khói hồng trần, trộn lẫn quyến luyến chân thành, chỉ có lẫn nhau.
Phượng Ly Uyên đột nhiên phi thân qua, trực tiếp lướt qua lan can nhảy xuống, tua trên trúc tiêu lay động, Phượng Ly Uyên nhẹ nhàng rơi xuống đất đặt tiêu ở sau người, từng bước một nhẹ nhàng như hoa sen đi đến hướng Long Y Hoàng: "Thái tử phi hôm nay tại sao lại có hứng thú quang lâm đến hàn xá?"
Long Y Hoàng như điện giật bừng tỉnh, thuận miệng nói: "Hơi nhàm chán cùng phiền muộn, tùy tiện đi một chút... Trong lúc vô tình bước đến nơi đây, xem ra làm phiền hứng thú của Duệ Vương gia, vậy thì cáo từ." Trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo, Long Y Hoàng dự định rời khỏi.
"Làm gì gấp như thế? Nếu đến đây, thì vào ngồi nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Phượng Ly Uyên bước nhanh hơn, nắm được cổ tay nàng, xoay người kéo nàng hướng về cung điện mình: "Bổn vương cũng đang nhàn rỗi không có việc làm, vừa lúc bồi Thái tử phi nói chuyện phiếm tiêu khiển."
Phượng Ly Uyên đi rất nhanh, phía sau cung nữ và lão ma ma chạy chậm đuổi không kịp tốc độ của hắn, hắn lôi kéo Long Y Hoàng tiến vào phòng khách, bật người biến mất không thấy, cung nữ phía sau đuổi tới chỉ có thể trừng mắt nhìn đại sảnh trống rỗng, hai mặt nhìn nhau, không hiểu gì.
Nháy mắt đã bị Phượng Ly Uyên đưa vào phòng ngủ Long Y Hoàng rốt cục cũng có thể dừng lại cước bộ bị động của mình, nàng bỏ tay Phượng Ly Uyên ra, nhíu mi nói: "Ngươi làm thế này là có ý gì?"
"Chỉ có hai người chúng ta không phải rất tốt sao?" Phượng Ly Uyên nói xong, bước nhanh đóng cửa, nhân tiện khóa trái: "Ta cũng không tin ngươi không lòng dạ nào có thể đi đến chỗ của ta, sợ là hoa rơi vô tình, nước chảy hữu tình mà thôi!"
Đối mặt Phượng Ly Uyên nói đúng tim đen của mình, Long Y Hoàng hơi quẫn bách, đi qua kéo mở khóa cửa: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta phải đi."
Cổ tay lại bị người ta giữ lại, Long Y Hoàng thấy hoa mắt, cảm giác cả người mình bị một lực mạnh mẽ kéo lại, sau khi ổn định tầm mắt, đối diện chính là Phượng Ly Uyên mặt tràn đầy vẻ tươi cười trêu tức, trong lòng đột nhiên bối rối hơn, bất ngờ dự cảm càng lan rộng đến toàn thân.
"Ta không tin, ta không tin, " Phượng Ly Uyên cười, cúi đầu chậm rãi tới gần mặt Long Y Hoàng rõ ràng đang kinh ngạc, nháy mắt mấy cái, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng: " Thái tử phi, một người luôn làm việc nếu không phải nắm chắc mười phần thắng thà rằng tìm cách khác, làm sao có thể hồ đồ đến nơi đây chứ? Thái tử phi nương nương, lừa gạt người khác dĩ nhiên không đúng, khi lừa gạt mình, lại sai càng thêm sai nha..."
"Đúng, ta tìm ngươi quả thật là có việc, " Long Y Hoàng bị hắn đè vào cửa, không thể động đậy, nhưng sau khi ổn định tâm trí, lập tức bắt được trọng điểm: "Ngươi vào phòng ta lúc nào?"
"Cái gì? Khuê phòng của người sao... Đó chính là cấm địa mà, ngay cả bổn vương có gan lớn, làm sao lại dám tự tiện xông vào?" Phượng Ly Uyên thản nhiên nói, nhìn bộ dáng hắn thản nhiên, nếu không phải hai tay đều bị hắn kiềm hãm, Long Y Hoàng thật muốn ở trên mặt hắn cho vài bàn tay.
"Thế nào lại không phải ngươi! Hộp Ngọc Long Tuyết Lan đó , nhất định là ngươi đặt, còn có tờ giấy nhỏ kia! Ngươi đừng tưởng rằng ta nhận không được bút tích của ngươi!" Long Y Hoàng thẹn quá thành giận, quát.
"À, đó chính là ta đưa , thì sao?" Phượng Ly Uyên thoải mái cười, trong mắt đầy sao vỡ ra thành mảnh nhỏ, sóng sáng lưu động, ý cười nồng đậm giống như đang nhìn Long Y Hoàng nên làm gì để che dấu sự thật đến cùng.
"Ngươi tiến vào phòng ta khi nào! Đồ vô sỉ!" Long Y Hoàng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức xé hắn thành mảnh nhỏ.
"Ừ, đại khái là nửa đêm, nhìn ngươi ngủ dựa vào bàn, ta nhất thời hảo tâm, đem ngươi ôm đến giường rồi... Đương nhiên, quá trình bên trong đó, nếu ta chạm tới cái gì không nên chạm vào, tuyệt đối là vô tâm không cố ý." Phượng Ly Uyên vẻ mặt vô tội.
"Ngươi, ngươi lại vô vị như thế!" Long Y Hoàng càng thêm quẫn bách, đột nhiên có dự cảm Phượng Ly Uyên đã biết cái gì, lo lắng dần dần không thể không nổi lên: "Buông! Ta phải đi về ! Lần sau nếu ngươi lại làm ra loại chuyện này, ta nhất định lập tức sẽ bầm thây ngươi!"
Chân mày Phượng Ly Uyên giương cao lên, tăng lực chế trụ cổ tay nàng mạnh hơn, thân thể lại tiến lên một chút, trực tiếp đặt trên người Long Y Hoàng, hắn trêu chọc nói: "Sao, tối hôm qua ở trong mộng khóc thê thảm như vậy, còn lôi kéo tay áo của ta kêu cha gọi mẹ, hiện tại không có chuyện gì? Long Y Hoàng, có đôi khi ta thực muốn nhìn đầu óc ngươi một chút xem trong đó chứa cái gì."
Nháy mắt Long Y Hoàng sắc mặt trắng bệch, ngừng giãy dụa: "Cái gì!"
"Ừ, vốn dĩ ta muốn đặt nàng trên giường thì rời đi , chính là nàng sống chết lôi kéo quần áo của ta không buông, còn cọ cọ toàn bộ nước mắt, nàng vẫn khóc vẫn khóc, khóc làm lòng ta rối loạn, chỉ là muốn đi cũng không được, nàng còn đem ta thành mẫu thân của nàng... Thế nào, lại nhớ nhà như vậy?" Câu nói sau cùng của Phượng Ly Uyên lại mang theo chút chua xót.
Long Y Hoàng nghiêng đầu, lớn tiếng nói: "Ta không muốn cùng ngươi thảo luận chuyện này, về sau sẽ không bao giờ ... nữa! Hy vọng chúng ta cứ như vậy mà đi ! Không bao giờ ... quấy nhiễu đối phương nữa! Buông, ta muốn đi!"
"Nhưng mà ta rất muốn cùng nàng thảo luận, làm sao bây giờ?" Phượng Ly Uyên chết sống không chịu buông tay, ở bên tai nàng nói thì thầm: "Hơn nữa, ta còn nghe được một tin tức hay , tin này thôi... Đối với ta mà nói rất quan trọng, muốn ta nói hay không?"
"Câm miệng! Cái gì cũng không cho nói!" Long Y Hoàng tức giận nổi trận lôi đình, nhanh chóng che miệng Phượng Ly Uyên đang muốn nói, vật bén nhọn đâm vào tay hắn: "Buông!"
Phượng Ly Uyên đối với cái đau đó không quan tâm, chỉ là trêu tức vừa rồi hoàn toàn biến mất: "Y Hoàng, đừng lộn xộn nữa, hiện tại thai khí của nàng bất ổn, chẳng may thương tổn đến thân thể làm sao đây? Vừa rồi... Chẳng qua chỉ đùa nàng một chút thôi, không cần để ý như thế!" Hắn lại cười nói.
" Ngươi nói đùa cũng đáng đánh!" Long Y Hoàng dừng giãy dụa, thở phì phì nói.
"Bất quá, cũng có sự thật mà! Ừ, Y Hoàng... Nàng có biết ta tối hôm qua nghe được gì không? Thật là tin tức làm ta hưng phấn, nàng muốn nghe không?"
"Không muốn!" Long Y Hoàng nổi giận đáp.
Phượng Ly Uyên lắc lắc đầu, cũng không hề im miệng, ngược lại phóng đại thanh âm: "Nàng tối hôm qua ở trong mộng kêu tên của ta ."
"Phượng Ly Uyên!" Long Y Hoàng càng nóng nảy.
"Nhưng lại có cái khác, muốn ta nói tiếp hay không?" Hắn xấu xa cười, cố ý thử Long Y Hoàng .
"Ngươi dám!"
"Được được được, ta không dám ta, không dám, không nói, chúng ta đây đổi đề tài, " Phượng Ly Uyên tham lam ngửi mùi hương thơm ngát từ Long Y Hoàng tỏa ra : "Có đúng giờ uống Ngọc Long Tuyết Lan hay không? Ta chính là mất công sức rất lớn mới tìm được, nghe nói hiệu quả đối với phụ nữ có thai rất tốt, liền mang đến cho nàng ."
"Ngươi... Đối đứa bé này quan tâm như thế, vì sao?" Long Y Hoàng cầm lấy tay hắn, đầu ngón tay phiếm lạnh.
"Nói thật, ta rất chán ghét đứa bé này, " Phượng Ly Uyên nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, lại nói: "Bởi vì là của Phượng Trữ Lan, không phải của ta... Chỉ là, chỉ cần ta biết nàng thực quý trọng đứa bé này là được, hơn nữa ta cũng biết, nó đối với nàng ý nghĩa khác biệt, nàng nhất định sẽ giữ lại nó, không hy vọng nó gặp chuyện không may." Hắn đột nhiên cười thỏa mãn, tựa như mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới: "Mà ta, chỉ cần biết những điều đó là đủ rồi, ít nhất ta còn biết được trong lòng nàng có ta, những thứ khác cũng không sao."
" Ly Uyên..." Long Y Hoàng rung giọng nói, lại nắm chặt tay hắn.
"Y Hoàng, cái gì cũng không cần nói, như vậy là tốt rồi, " hắn nhẹ nhàng hôn mi tâm Long Y Hoàng : "Không ai sẽ không cần nàng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay nàng ra."
"Ta..."
"Cho nên mới nói, nàng không cần sợ hãi, cho dù có một ngày nàng thật sự mất đi tất cả, nàng vẫn còn có ta không phải sao?" Phượng Ly Uyên vừa cười nói: "Cho dù thiên địa đều ruồng bỏ nàng , nhưng mà ta sẽ không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không, nàng hoàn toàn có thể không cần lo lắng đề phòng như thế."
"Ừm... Cám ơn..." Giọng Long Y Hoàng run rẩy, như nghẹn ngào.
"Có câu này, có lẽ trước kia ta đã muốn nói ra , nhưng hiện tại ta cũng muốn nói, hy vọng nàng sẽ không phiền."
"Ừm... Sẽ không..." Long Y Hoàng chậm chậm ôm lưng hắn, an tâm không hiểu rõ.
"Y Hoàng."
"Ừ?"
"Ta yêu nàng."
"Ừ..." Long Y Hoàng cũng âm thầm cười , dùng giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn trả lời: "Ta cũng vậy..."