-
Chương 57: Sóng gió tái khởi
Xém nữa Long Y Hoàng bị nội lực của hắn đánh bay, nhưng nàng liều mạng ổn định thân mình, chỉ lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngực đột nhiên một trận buồn đau, mang theo vết máu đầy người, chật vật ngã nhào trên mặt đất .
Bụi mù bay lên trời từ từ hạ xuống, làm Long Y Hoàng ho khan, trong mảnh sương khói mê man, dường như nàng nhìn thấy Phượng Trữ Lan ôm thi thể lên ngựa, khẽ động dây cương phía trước, thản nhiên để lại cho nàng một câu cuối cùng rồi đường hoàng mà đi.
"Long Y Hoàng, cả đời này, ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi." Giống như đã chuẩn bị từ lâu, hắn gằn từng tiếng đều không có nửa phần cảm tình, không có phẫn nộ, cũng không có oán độc, chỉ là quyết định, lạnh lùng tuyệt tình, so với thời điểm hắn phẫn nộ còn đáng sợ hơn.
Ngự lâm quân vây ở một bên hai mặt nhìn nhau, người dẫn đầu tiến lên, xuống ngựa hành lễ với Long Y Hoàng nói: "Thái tử phi bị kinh hãi, thuộc hạ hầu Thái tử phi hồi cung!"
Ngực vẫn còn khó chịu đau đớn, dường như huyết khí nhịn không được muốn dâng lên, nhưng Long Y Hoàng quyết nuốt những thứ khó chịu xuống, đẩy thủ lĩnh Ngự lâm quân ra, đoạt ngựa, bước lên, phi nhanh về hướng Phượng Trữ Lan vừa ly khai .
Phượng Trữ Lan là người chung tình, mà người trong lòng hắn yêu nhất đột nhiên không còn nữa, hắn nhất định thương tâm muốn chết... Đến lúc đó sẽ lại xảy ra chuyện gì đây?
Trong lòng Long Y Hoàng không thể lo lắng những cái khác, chỉ là không ngừng nhớ lại chuyện một năm kia, mùa đông, bông tuyết bay múa đầy trời, phụ thân bệnh chết... Mẫu thân theo sau người mà đi...
Nương yêu cha sâu đậm, tuyệt đối sẽ không để cha đi một mình.
An tĩnh mà đi, lúc ấy mười ngón tay vẫn còn nắm chặt nhau.
Như vậy, Phượng Trữ Lan, một người si tình như thế, sẽ có thể lại đi lên con đường giống mẫu thân hay không !
Trong lòng Long Y Hoàng một trận hoảng loạn, vô thức thúc ngựa nhanh hơn, nhưng mà phía trước đột nhiên đã không còn bóng dáng của Phượng Trữ Lan, người sống ở đây lại không quen, còn là nơi hoang giao dã ngoại, Long Y Hoàng chỉ có thể giống như ruồi bọ không đầu mà chạy loạn.
Dần dần, mặt trời từ từ lên cao rồi ngả về tây, bầu trời xanh lam cũng được bao trùm bởi áng mây đỏ mỹ lệ khác thường, chiều tà, sắc trời muộn.
Thiếu chút nữa Long Y Hoàng sẽ phát điên, chạy khắp bốn phía, đều tìm không thấy một nửa nhân ảnh.
Ngựa tốt cũng mệt nhọc đến cực điểm, cúi đầu thở, Long Y Hoàng xuống ngựa, buông dây cương, để mặc nó đi tìm đồ ăn và nghỉ ngơi.
Nàng giương mắt nhìn trời, trời chiều đã đến chóp núi, đợi khi nó lặn đi thì sắc trời sẽ càng tối, tìm người, đã khó càng thêm khó.
Từ từ ! Đó là cái gì!
Đột nhiên Long Y Hoàng đưa mắt dừng lại, phải.. Nàng không nhìn lầm, ở ngay trước mắt giữa sườn núi, hình ảnh lưng người đang cố sức leo lên ... Xác thực là Phượng Trữ Lan !
Trong lòng của nàng nói không rõ đó là tư vị gì, chỉ là vô thức chạy về hướng chân núi mà thôi, sau đó bò lên những cỏ dại mọc thành bụi như đắp đá, vẫn cố gắng hết mình, đuổi kịp Phượng Trữ Lan .
Đợi khi mình vừa lên đến đỉnh núi, Phượng Trữ Lan cũng vừa mới đến, bởi vì còn ôm thi thể, so với nàng tốc độ chậm hơn rất nhiều, Phượng Trữ Lan đi bước một tới gần vách núi, ngay lúc Long Y Hoàng nghĩ rằng hắn sẽ nhảy xuống mà kinh hoảng mở miệng gọi hắn, bóng dáng hắn trầm xuống, vẫn ôm thật chặt thi thể Khuynh Nhan như trước, ngồi xuống trên tảng đá bên cạnh mà, trước mắt thê lương nhìn mặt trời lặn, ánh tà dương đem bóng dáng của hắn kéo dài.
Long Y Hoàng dường như sắp mất máu, đứng tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, thấy Phượng Trữ Lan chỉ ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, bất chấp, tiến lên vài bước.
Lòng của nàng đột nhiên co rút đau đớn không rõ —— không biết bao lâu trước kia, ca ca của mình cũng trải qua loại tình huống này, người mình yêu chết trong ngực mình, khi đó cũng là mây đỏ đầy trời, trời chiều đã tà, ca ca luôn luôn ương ngạnh cùng quật cường so với bất luận kẻ nào, cũng sẽ khóc thất thanh suốt một ngày.
Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan, đột nhiên nhớ tới Long Diệp Vũ khi đó.
Nàng đi đến phía sau Phượng Trữ Lan, yết hầu khô khốc, lúc đang chuẩn bị nói gì đó, từ lúc bắt đầu luôn bảo trì trầm mặc Phượng Trữ Lan vậy mà đang lầm bầm lầu bầu mở miệng, Long Y Hoàng nhìn không thấy hắn cười đến mê ly, cúi đầu, tràn đầy thâm thúy nhìn Khuynh Nhan mang theo khuôn mặt cười đang ngủ, lẩm bẩm nói: "Nhan Nhi, ta nhớ rõ ngươi nói, ngươi thích nhất xem mặt trời lặn... Nhưng ta lại thích lôi kéo ngươi xem mặt trời mọc, ngươi có muốn biết tại sao không? Nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ nói cho ngươi biết đáp án... Vậy, bây giờ ta nói cho ngươi biết được không?
Nguyên nhân thứ nhất, là bởi vì ta thích nhìn dáng vẻ ngươi tuy bất mãn tức giận nhưng lại không có cách nào cả, ngươi không thấy được nét mặt ấy có bao nhiêu đáng yêu... Ta nhìn nhiều năm như vậy, đều không có chán ghét... Nguyên nhân thứ hai, Nhan Nhi... Ta không thích mặt trời lặn, mặt trời lặn biểu tượng cho kết thúc, là thứ điềm xấu gì đó... Ta không muốn mang điềm xấu đến cho ngươi...
Còn nhớ rõ hội hoa đăng năm trước không? Ngươi lén ước nguyện chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ không biết? Ngươi chân trước vừa rời khỏi bờ sông, ta tức khắc cho người chặn lại hết toàn bộ hoa đăng... Một đám người điều tra, mà bút tích của ngươi, nhìn đẹp như thế, ta làm sao nhìn mà đoán không ra...
Cùng chủ thượng hai người xem mặt trời lặn... Ngươi cũng chỉ có một tâm nguyện như vậy thôi sao? Nhưng ... Nhưng mà vì sao, hai ta cùng nhau trải qua mấy ngàn cái mùa hạ- mùa đông, nhưng ta không có ngắm nhìn một lần với ngươi ...
Nhan Nhi, ta biết ta sai rồi, bây giờ ta cũng không muốn quản điều này nữa, ngươi xem... Mặt trời lặn rất đẹp nha... Ngươi không nên ngủ tiếp nữa được không... Tỉnh một lát đi, về sau ta không bao giờ ... nữa sẽ làm trái điều ước , ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó, được không..."
Phượng Trữ Lan luôn luôn nói một mình, cổ họng Long Y Hoàng mới đỡ hơn một chút đột nhiên trở nên khô khốc, nhiều âm tiết nghẹn lại muốn nói cũng không làm thế nào để có thể phát ra tiếng.
"Ngươi có thể không cần phải trả lời ta nhanh như vậy, Nhan Nhi... Như vậy cũng tốt lắm, chỉ cần chúng ta không bao giờ ... nữa bị tách ra, cũng rất tốt... Ngươi không cần trả lời, ta biết... Ngươi nhất định sẽ trả lời có đúng không? Ừ... Nhan Nhi tốt nhất ..." Phượng Trữ Lan vẫn cười vẫn cười, lại lừa mình dối người.
Thi thể Khuynh Nhan ở trong ngực hắn đã sớm cứng ngắc, giống như được điêu khắc.
Long Y Hoàng từng bước tiến lên, nói: "Phượng Trữ Lan ... Ta thấy hắn, khi hắn đã bị phế bỏ hai chân, hắn nói, hắn không muốn liên lụy ngươi... Cũng không muốn là kẻ địch với ngươi, cho nên mới lựa chọn tự sát."
"Câm miệng!" Phượng Trữ Lan lớn tiếng ngắt lời Long Y Hoàng, gắt gao nắm chặt tay Khuynh Nhan, nếu Long Y Hoàng nhớ không lầm, trong lòng bàn tay kia, còn giữ độc châm tạo ra miệng vết thương, Phượng Trữ Lan cười lạnh một tiếng: "Long Y Hoàng, tâm tư Nhan Nhi ta làm sao lại không biết? Chính là... Ta vĩnh viễn đều không thể tha thứ cho ngươi, ngươi tuy rằng không có tự tay giết hắn, là đao phủ gián tiếp ! Vì sao người chết chính hắn không phải là ngươi!"
" Khi đó…”
"Ngươi thấy hắn bị phế hai chân! Nên nghĩ rằng hắn sẽ có hành động này! Vì sao ngươi không ngăn cản hắn, cho dù ngươi chết... Cũng phải bảo vệ hắn mới đúng!" Cơn tức của Phượng Trữ Lan lại nổi lên, ôm Khuynh Nhan, toàn thân run rẩy.
"Phượng Trữ Lan! Ngươi bình tĩnh một chút! Nếu còn như vậy nữa, ta và ngươi đều đã trúng kế! Người kia không tiếc hy sinh Khuynh Nhan, lại tính đúng thời cơ truyền tin cho ngươi, hắn không có giết ta... Chỉ bởi vì muốn lợi dụng ta và ngươi bất hòa! Hoàng thất một khi hỗn loạn, hắn sẽ thừa dịp mà vào, ngồi làm ngư ông đắc lợi!" Long Y Hoàng vội vàng đem phán đoán của mình nói ra, quả thật nói đúng sự thực lời nói sắc bén.
Xích Nhiễm với Tử Tuyển ở bên người nàng lâu như thế, làm sao lại không biết nàng có nhẫn mang kịch độc? Làm sao sẽ không bẩm báo với minh chủ võ lâm mới nhậm chức? Tại sao muốn nàng ở lại, để nàng có cơ hội chạy trốn? Còn cố ý thu hồi thủ hạ! Mà Khuynh Nhan... Khuynh Nhan cũng bất quá chỉ là quân cờ của hắn! Hắn nói chuyện với nàng cũng chỉ là mê hồn trận! Mê hoặc nàng nghe và nhìn, sau đó sẽ đem Khuynh Nhan tiến vào, lợi dụng cảm tình của Khuynh Nhan với Phượng Trữ Lan ... Làm cho nàng và Phượng Trữ Lan bất hòa ngày càng kịch liệt, đây mới là mục tiêu cuối cùng của tân võ lâm minh chủ !
"Ta cơ bản có thể nghĩ ra... Như vậy, chúc mừng hắn, mục đích của hắn đã đạt được, " Phượng Trữ Lan quả quyết nói: "Hắn, hại chết Khuynh Nhan, ta sẽ không bỏ qua, ngươi, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
Bất kể như thế nào... Nhan Nhi đều không quay về được... Long Y Hoàng, ngươi vì sao không ngăn cản hắn? Vì sao! Cho dù đây là âm mưu của người khác thì sao? Nhan Nhi đã chết là sự thật... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, lại là sự thật!
Nếu muốn chờ ta tha thứ, một là kiếp sau, hai, Nhan Nhi sống lại... Ngươi lựa chọn đi!"
Phượng Trữ Lan đột nhiên ôm thi thể đứng lên, lại tới gần từng bước bên vực thẳm, Long Y Hoàng nhịn không được hô to: "Dừng lại!"
"Sao, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nhảy xuống?" Tiếng cười của Phượng Trữ Lan tàn khốc lạnh lùng: " Trước khi báo thù cho Nhan Nhi, ta làm sao sẽ làm ra loại việc ngu ngốc này!" Cuồng phong dưới bờ vực từ dưới chân hắn gào thét: "Long Y Hoàng, lo lắng của ngươi không khỏi dư thừa!"
"Không nhảy là tốt rồi... Lo lắng? Ta chỉ là không muốn phải thủ tiết thôi... Theo như tính cách của mẹ ngươi kia, phỏng chừng thà rằng để cho ta chôn cùng cũng sẽ không cho ta tái giá." Đột nhiên Long Y Hoàng hạ đôi mắt lạnh, lấy tay đè lại đau đớn ở bụng, chậm rãi đi về.
Không được... Lúc này, lại không thể tạo mâu thuẫn với hắn nữa, lại không thể tách ra ...
Chết tiệt! Bó tay bó chân ... Đợi cho đến lúc bắt được tân võ lâm minh chủ chưa từng gặp mặt kia, nàng nhất định phải tự tay thủ tiêu hắn!
Bất quá...
Trước khi đi, Long Y Hoàng quay đầu lại, nhìn bóng dáng Phượng Trữ Lan cô độc lẻ loi đứng ở đỉnh núi, tay áo bay lên, tuy thái độ của hắn làm nàng giận dữ, cũng không thể không phủ nhận… Thật sự, Phượng Trữ Lan thật sự vô cùng rất đáng thương.
Mất đi người mình yêu là tư vị gì... Long Y Hoàng cũng đã nhận thức qua, nàng hiểu rõ tâm tình của Phượng Trữ Lan .
Nhớ tới bản thân mình lúc đó, vì Quân Linh... Còn thiếu điểm ầm ĩ trở mặt với mẫu thân mình , huống chi bây giờ kêu Phượng Trữ Lan đối mặt với một thê tử không có quan hệ huyết thống cũng không có cảm tình?
Long Y Hoàng té xỉu ở chân núi, sau khi tỉnh lại cũng đã ở trong cung, nghe nói, là Ngự lâm quân tìm thấy nàng, đưa nàng mang về hoàng cung.
Chỉ là Phượng Trữ Lan không có trở về, hắn biến mất vài ngày, thời điểm trở về lại mang theo thương tích đầy mình, hoàng hậu trách cứ hắn một chút, nhưng Phượng Trữ Lan so với trước đây lại bình tĩnh hơn nhiều, một câu không đáp, lạnh nghiêm mặt để mặc cho hoàng hậu mắng, sau đó tự mình trở lại tẩm cung Nhan phi nghỉ tạm, hoàng hậu đem chuyện hắn bị thương đè xuống.
Ngày sau đó, Long Y Hoàng lại thấy Phượng Trữ Lan và Nhan phi ở cùng một chỗ, so với trước đây Phượng Trữ Lan càng yêu thương cùng cưng chìu sủng nịch nàng ta, cưng chìu sủng nịch đến không thể tưởng, Long Y Hoàng đứng xa xa nhìn Nhan phi đang cười, nụ cười kia giữa ngọt mang theo yêu khí, cùng Khuynh Nhan hoàn toàn không giống nhau... Khuynh Nhan, là nam tử mỹ lệ giống như bạch ngọc lan, cười rộ lên... Chính là mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Long Y Hoàng nghĩ đến Khuynh Nhan, nghĩ đến hắn trước khi chết và lời của hắn... Còn nghĩ đến sự bình tĩnh cùng lạnh nhạt của Phượng Trữ Lan so với lửa giận càng đáng sợ hơn , đột nhiên cảm thấy rằng, Nhan phi là một người đáng thương nhất rất vô tội, nàng cái gì cũng không biết... Không biết, rằng sự sủng ái như vậy, chỉ là cái áy náy của Phượng Trữ Lan, hổ thẹn nên mất bò mới lo làm chuồng, sự sủng ái của nàng ta... Là do cái chết của Khuynh Nhan đổi lấy .
Sau đó, thường thường mặt trời lặn, Long Y Hoàng đều thấy Phượng Trữ Lan ôm lấy Nhan phi đứng ở trên lầu cao, mỗi ngày đều như thế, hắn chưa từng có oán giận hay phiền chán... Sợ là Phượng Trữ Lan cũng không dám ... nữa .
Khi Long Y Hoàng tỉnh lại, cung nữ bên người trước sau đều săn sóc, mang theo mùi nồng đậm thối rữa vờn quanh khắp nơi ở trong phòng hoa lệ, nàng cúi đầu nhìn, vết thương trên người mình tất cả đều được xử lý tốt .
Long Y Hoàng nhìn cung nữ bên giường đã yên lặng đứng ở sau, nhìn lướt qua, cảm thấy có điểm quái dị, lại liếc mắt một cái, rốt cục phát hiện vấn đề... Không thấy Oanh Nhi !
Có lẽ là nhận thấy được sự nghi hoặc của nàng, không đợi nàng mở miệng, đã có một vị lão ma ma tiến lên, cung kính nói: "Thái tử phi, vào mấy ngày ngài mất tích đó... Oanh Nhi cô nương được Duệ vương coi trọng, hiện giờ đã dâng lên làm thiếp phi, mặt khác... Duệ vương sắp phải đại hôn, tin tức đã truyền ra ngoài, hơn nữa, cũng là muốn thành thân với Huyền quốc công chúa."
"À." Long Y Hoàng chỉ có thể trả lời như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy rằng, một chút ngọn lửa trong lòng mình cũng bị dập tắt: "Vậy tốt lắm nha, Oanh Nhi thích hắn... Cũng không phải là ngày một ngày hai, bọn họ ở cùng một chỗ... Vui vẻ là tốt rồi, thế Thái tử đâu? Hắn bây giờ ở nơi nào?"
"Thái tử chưa trở về." Ma ma nói.
"À." Long Y Hoàng lại một câu có lệ, sau đó lui vào trong ổ chăn.
"Nô tỳ sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương, tin ngài thức tỉnh, lúc ngài hôn mê hai ngày, Hoàng Thượng và hoàng hậu đã đến thăm ngài vài lần, đối với ngài rất là quan tâm..."
"Không cần, bây giờ ta muốn nghỉ ngơi một lát, tối nay ngươi đi nói cho bọn họ biết đi, ta ngủ một lát." Long Y Hoàng trở thân, kéo chăn che đầu.
“Vâng, Thái tử phi." Lão ma ma lại thối lui sang một bên.
Long Y Hoàng nằm xuống một lúc, một cung nữ bưng chén thuốc đi tới, nhìn thấy Long Y Hoàng nghỉ ngơi, liền nhỏ giọng ở bên tai ma ma nói những thứ gì, ma ma sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng đánh thức Long Y Hoàng: "Thái tử phi... Đây, dược đã đưa đến rồi, trước tiên ngài hãy uống ngay rồi lại nghỉ ngơi."
Long Y Hoàng vươn đầu ra, nghe thấy hương vị dược đắng nên không có muốn uống cái gì cả: "Ta không uống, ngươi hãy mang xuống đi."
Miệng vết thương toàn thân tuy rằng đã băng bó, nhưng vẫn ẩn ẩn đau, Long Y Hoàng cũng không muốn nhúc nhích.
"Điều này..." Lão ma ma vốn dĩ còn muốn nói điều gì, nhưng nhận thấy từ trong giọng nói Long Y Hoàng không có kiên nhẫn, lập tức phất tay để cho cung nữ bưng thuốc lui xuống, còn nói thêm: “Vâng, Thái tử phi nói không uống sẽ không uống, bây giờ tâm tình của ngài quan trọng nhất... Vậy, Thái tử phi, ngài có cảm thấy thân thể có chút không thoải mái hay không ?"
"Đau, toàn thân đều đau." Long Y Hoàng thấy phiền, lại kéo chăn đắp lên, chỉ là nàng không nghĩ tới, so với nàng ma ma còn mẫn cảm hơn: "Cái gì! Rất đau!"
"Vô nghĩa! Toàn thân đều là vết thương có thể không đau sao!" Long Y Hoàng hiển nhiên bực bội lão ma ma này vẫn lời ra tiếng vào.
“Dạ, dạ... Bất quá, Thái tử phi, ngài không nên giận, xin bình tâm một chút chớ nóng... Chớ làm tổn thương thân thể." Lão ma ma bị tính tình của nàng làm sợ không nhẹ.
"Ừ!" Long Y Hoàng ở trong chăn kêu rên, cũng không muốn nhiều lời dù chỉ một câu vô nghĩa.
Nàng ngủ một ngày, hôm sau theo thường lệ muốn đi thỉnh an, Long Y Hoàng rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, thị nữ hầu hạ nàng thay y phục, trong gương đồng nàng nhìn trên cổ mình lưu lại máu ứ đọng, không biết tại sao , nàng đột nhiên cảm thấy tân minh chủ võ lâm đó đi một bước này rất buồn cười, rất nguy hiểm.
Thả nàng hồi cung, đương nhiên đạt được mục đích nàng với Phượng Trữ Lan chia rẽ, nhưng, đồng thời, ân oán giữa võ lâm minh và hoàng thất cũng sẽ bị khiêu khích, để hắn làm đạo diễn một mình nhóm lửa, hỏa thế sẽ lan tràn thật sự rất nhanh chóng.
Trên đường đi tới tẩm cung hoàng hậu, đi từ đối diện là hai người ấy- Phượng Ly Uyên đã lâu không gặp và vị thiếp vừa mới phong, chính là Oanh Nhi đang được sủng ái.
Oanh Nhi được trang điểm ăn mặc tốt, lập tức thay da đổi thịt, từ một tiểu nha hoàn diện mạo xấu xí biến thành thiếp phi quý khí mười phần, Phượng Ly Uyên ôm bên eo nàng ta, còn nàng ta cười ngọt ngào đầu tựa trên vai hắn, hai người cứ như vậy đi tới, trực tiếp cùng Long Y Hoàng gặp thoáng qua, ai cũng không có đối mặt với ai chỉ liếc mắt một cái.
Chỉ có một nháy mắt, trong mắt Long Y Hoàng vẫn bình tĩnh không nổi sóng đột nhiên hiện lên một tia gợn, nhưng mà gợn sóng đó lại nhẹ nhẹ khiến cho người ta nhìn không rõ.
"Chỉ là một thiếp phi vừa mới thụ phong, thế mà dám không coi ai ra gì, " Ma ma ở phía sau Long Y Hoàng trải nghiệm phong phú đột nhiên khinh thường nói: "Đến ngay cả thấy Thái tử phi cũng không hành lễ."
"Không sao cả, " Long Y Hoàng bình tĩnh khoát tay, tiếp tục đi: "Không cần để ý, bọn họ vui vẻ là tốt rồi."
"Nhưng, Thái tử phi... Ngài thật sự rất thiện lương, cứ để như vậy, cái thiếp phi ti tiện kia sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ gây ra chuyện trầm trọng thêm!" Lão ma ma nói.
Long Y Hoàng không có tâm tư, chỉ là thuận miệng có lệ: "Đến lúc đó rồi nói sau."
Oanh Nhi, khẳng định rất vui vẻ, chỉ chớp mắt Ma Tước[1] thành Phượng Hoàng ,với người trong lòng ngưỡng mộ đã lâu được ở bên cạnh như ước nguyện thông thường.
[1]: chim sẻ
Ở chỗ Hoàng hậu, Hoàng Thượng cũng có mặt, Long Y Hoàng vốn phải hành lễ, nhưng hoàng hậu lại vội vàng cho nàng dừng lại động tác, nói: "Đều là người một nhà, cần gì phải đa lễ? Hơn nữa trên người ngươi cũng đang bị thương, không nên lộn xộn mới tốt."
Hoàng hậu thân thiết quá mức, làm Long Y Hoàng cảm thấy được quỷ dị khả nghi, càng khả nghi chính là Hoàng Thượng ở một bên đón ý nói hùa: "Đúng, Y Hoàng, về sau ngươi cũng không cần dùng lễ, thân thể quan trọng hơn."
Long Y Hoàng không hiểu ra sao ngồi xuống bên cạnh, hoàng hậu đã hỏi trước: "Sao rồi, lúc này... Vết thương trên người còn đau không?"
"Đa tạ mẫu hậu lo lắng, đã khá nhiều." Long Y Hoàng nói... Không đúng a, tình huống thật sự rất quỷ dị , làm sao lại... Đột nhiên Hoàng hậu làm sao lại đối xử với nàng vô cùng thân thiết đến mức này? !
"Thế thì, những nơi khác có dễ chịu không? Thấy không thoải mái không?" Hoàng hậu tiếp tục hỏi.
"Không có... Đa tạ mẫu hậu quan tâm." Long Y Hoàng cẩn thận đáp, kết quả, nàng nhìn Hoàng hậu và Hoàng Thượng như trút được gánh nặng, từ từ nét tươi cười nở rộ ở trên mặt.
"Sau này, sẽ an bài một số thái y ở gần tẩm cung của Y Hoàng đi, " Hoàng Thượng cười nói: "Như vậy, trẫm cũng yên tâm nhiều, hơn nữa, có thể phòng ngừa bệnh chưa xảy ra nữa, còn có thể chiếu cố đến thương thế của Y Hoàng... Cũng dễ dàng hơn."
"Thần thiếp đồng ý, Hoàng Thượng anh minh." Hoàng hậu cười nói.
Long Y Hoàng mồ hôi lạnh chảy ra, dù sao cảm thấy ... Dưới vỏ bọc tươi cười của hai người trước mắt này, là âm mưu vô hạn .
Đột nhiên sắc mặt Hoàng thượng hơi nghiêm túc, hắn nhìn Long Y Hoàng, nói: "Y Hoàng, việc ngươi bị bắt cóc, là người của võ lâm minh, hai ngày trước sau khi điều tra rõ ràng, trẫm lập tức phái người đem võ lâm minh ở đế đô vây quét, đã bị tiêu diệt, trẫm đã hạ chỉ, đuổi giết dư nghiệt... Vốn võ lâm minh với hoàng thất nếu ở chung cũng không tốt, hiện giờ bọn họ khinh người quá đáng, cũng đừng trách trẫm vô tình... Ngươi thấy sao?"
Long Y Hoàng chau mày, lập tức lắc đầu: "Phụ hoàng, võ lâm minh chiếm giữ đã được vài thập niên, kỳ thật việc này một sớm một chiều có thể trừ tận gốc được sao? Sợ là họ đang dùng chiêu bỏ xe giữ tướng... Bây giờ võ lâm minh đã chuyển vào hoạt động trong bóng tối, muốn giết sạch... E là phải tốn nhiều công sức."
"Quả nhiên Y Hoàng suy nghĩ tỉ mỉ, bất quá, chuyện này trẫm sẽ toàn quyền xử lý, ngươi không cần phải hỏi... Nếu có thể, cố gắng đừng để mình gặp chuyện buồn bực, quên hẳn những điều không thoải mái, ngươi nếu thích làm cái gì, thì làm cái đó..." Hoàng đế cười xong, đột nhiên phóng khoáng kỳ lạ cấp cho Long Y Hoàng, Long Y Hoàng vẫn không hiểu gì.
Nàng vốn tưởng rằng hoàng hậu sẽ vì vậy có chút không vui, nhưng không nghĩ tới hoàng hậu cười so với hoàng đế còn sáng lạn hơn: "Hoàng Thượng thật sự là anh minh, thần thiếp cũng đang có ý đó, trước mắt nhất định phải cho Y Hoàng môi trường thoải mái nhất, mới có thể dưỡng tốt thân thể, mới mau phục hồi như cũ."
Long Y Hoàng choáng váng đầu óc như muốn ngất, nhưng, trong chớp mắt như điện quang hỏa thạch[2], đột nhiên một ý nghĩ càng đáng sợ chiếm lấy suy nghĩ của nàng...
[2] tia sét lóe ra như đá lửa
Chờ đã, từ từ! Trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao lại có thể!
Nhưng, hiện tại cũng không có lý do nào có thể giải thích rõ về tình huống này.
Cả người Long Y Hoàng từ từ cứng đờ —— nàng, không phải xui xẻo như vậy chứ!
Bụi mù bay lên trời từ từ hạ xuống, làm Long Y Hoàng ho khan, trong mảnh sương khói mê man, dường như nàng nhìn thấy Phượng Trữ Lan ôm thi thể lên ngựa, khẽ động dây cương phía trước, thản nhiên để lại cho nàng một câu cuối cùng rồi đường hoàng mà đi.
"Long Y Hoàng, cả đời này, ta cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi." Giống như đã chuẩn bị từ lâu, hắn gằn từng tiếng đều không có nửa phần cảm tình, không có phẫn nộ, cũng không có oán độc, chỉ là quyết định, lạnh lùng tuyệt tình, so với thời điểm hắn phẫn nộ còn đáng sợ hơn.
Ngự lâm quân vây ở một bên hai mặt nhìn nhau, người dẫn đầu tiến lên, xuống ngựa hành lễ với Long Y Hoàng nói: "Thái tử phi bị kinh hãi, thuộc hạ hầu Thái tử phi hồi cung!"
Ngực vẫn còn khó chịu đau đớn, dường như huyết khí nhịn không được muốn dâng lên, nhưng Long Y Hoàng quyết nuốt những thứ khó chịu xuống, đẩy thủ lĩnh Ngự lâm quân ra, đoạt ngựa, bước lên, phi nhanh về hướng Phượng Trữ Lan vừa ly khai .
Phượng Trữ Lan là người chung tình, mà người trong lòng hắn yêu nhất đột nhiên không còn nữa, hắn nhất định thương tâm muốn chết... Đến lúc đó sẽ lại xảy ra chuyện gì đây?
Trong lòng Long Y Hoàng không thể lo lắng những cái khác, chỉ là không ngừng nhớ lại chuyện một năm kia, mùa đông, bông tuyết bay múa đầy trời, phụ thân bệnh chết... Mẫu thân theo sau người mà đi...
Nương yêu cha sâu đậm, tuyệt đối sẽ không để cha đi một mình.
An tĩnh mà đi, lúc ấy mười ngón tay vẫn còn nắm chặt nhau.
Như vậy, Phượng Trữ Lan, một người si tình như thế, sẽ có thể lại đi lên con đường giống mẫu thân hay không !
Trong lòng Long Y Hoàng một trận hoảng loạn, vô thức thúc ngựa nhanh hơn, nhưng mà phía trước đột nhiên đã không còn bóng dáng của Phượng Trữ Lan, người sống ở đây lại không quen, còn là nơi hoang giao dã ngoại, Long Y Hoàng chỉ có thể giống như ruồi bọ không đầu mà chạy loạn.
Dần dần, mặt trời từ từ lên cao rồi ngả về tây, bầu trời xanh lam cũng được bao trùm bởi áng mây đỏ mỹ lệ khác thường, chiều tà, sắc trời muộn.
Thiếu chút nữa Long Y Hoàng sẽ phát điên, chạy khắp bốn phía, đều tìm không thấy một nửa nhân ảnh.
Ngựa tốt cũng mệt nhọc đến cực điểm, cúi đầu thở, Long Y Hoàng xuống ngựa, buông dây cương, để mặc nó đi tìm đồ ăn và nghỉ ngơi.
Nàng giương mắt nhìn trời, trời chiều đã đến chóp núi, đợi khi nó lặn đi thì sắc trời sẽ càng tối, tìm người, đã khó càng thêm khó.
Từ từ ! Đó là cái gì!
Đột nhiên Long Y Hoàng đưa mắt dừng lại, phải.. Nàng không nhìn lầm, ở ngay trước mắt giữa sườn núi, hình ảnh lưng người đang cố sức leo lên ... Xác thực là Phượng Trữ Lan !
Trong lòng của nàng nói không rõ đó là tư vị gì, chỉ là vô thức chạy về hướng chân núi mà thôi, sau đó bò lên những cỏ dại mọc thành bụi như đắp đá, vẫn cố gắng hết mình, đuổi kịp Phượng Trữ Lan .
Đợi khi mình vừa lên đến đỉnh núi, Phượng Trữ Lan cũng vừa mới đến, bởi vì còn ôm thi thể, so với nàng tốc độ chậm hơn rất nhiều, Phượng Trữ Lan đi bước một tới gần vách núi, ngay lúc Long Y Hoàng nghĩ rằng hắn sẽ nhảy xuống mà kinh hoảng mở miệng gọi hắn, bóng dáng hắn trầm xuống, vẫn ôm thật chặt thi thể Khuynh Nhan như trước, ngồi xuống trên tảng đá bên cạnh mà, trước mắt thê lương nhìn mặt trời lặn, ánh tà dương đem bóng dáng của hắn kéo dài.
Long Y Hoàng dường như sắp mất máu, đứng tại chỗ nghỉ ngơi một hồi, thấy Phượng Trữ Lan chỉ ngây ngốc ngồi ở chỗ kia, bất chấp, tiến lên vài bước.
Lòng của nàng đột nhiên co rút đau đớn không rõ —— không biết bao lâu trước kia, ca ca của mình cũng trải qua loại tình huống này, người mình yêu chết trong ngực mình, khi đó cũng là mây đỏ đầy trời, trời chiều đã tà, ca ca luôn luôn ương ngạnh cùng quật cường so với bất luận kẻ nào, cũng sẽ khóc thất thanh suốt một ngày.
Long Y Hoàng nhìn Phượng Trữ Lan, đột nhiên nhớ tới Long Diệp Vũ khi đó.
Nàng đi đến phía sau Phượng Trữ Lan, yết hầu khô khốc, lúc đang chuẩn bị nói gì đó, từ lúc bắt đầu luôn bảo trì trầm mặc Phượng Trữ Lan vậy mà đang lầm bầm lầu bầu mở miệng, Long Y Hoàng nhìn không thấy hắn cười đến mê ly, cúi đầu, tràn đầy thâm thúy nhìn Khuynh Nhan mang theo khuôn mặt cười đang ngủ, lẩm bẩm nói: "Nhan Nhi, ta nhớ rõ ngươi nói, ngươi thích nhất xem mặt trời lặn... Nhưng ta lại thích lôi kéo ngươi xem mặt trời mọc, ngươi có muốn biết tại sao không? Nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ nói cho ngươi biết đáp án... Vậy, bây giờ ta nói cho ngươi biết được không?
Nguyên nhân thứ nhất, là bởi vì ta thích nhìn dáng vẻ ngươi tuy bất mãn tức giận nhưng lại không có cách nào cả, ngươi không thấy được nét mặt ấy có bao nhiêu đáng yêu... Ta nhìn nhiều năm như vậy, đều không có chán ghét... Nguyên nhân thứ hai, Nhan Nhi... Ta không thích mặt trời lặn, mặt trời lặn biểu tượng cho kết thúc, là thứ điềm xấu gì đó... Ta không muốn mang điềm xấu đến cho ngươi...
Còn nhớ rõ hội hoa đăng năm trước không? Ngươi lén ước nguyện chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ không biết? Ngươi chân trước vừa rời khỏi bờ sông, ta tức khắc cho người chặn lại hết toàn bộ hoa đăng... Một đám người điều tra, mà bút tích của ngươi, nhìn đẹp như thế, ta làm sao nhìn mà đoán không ra...
Cùng chủ thượng hai người xem mặt trời lặn... Ngươi cũng chỉ có một tâm nguyện như vậy thôi sao? Nhưng ... Nhưng mà vì sao, hai ta cùng nhau trải qua mấy ngàn cái mùa hạ- mùa đông, nhưng ta không có ngắm nhìn một lần với ngươi ...
Nhan Nhi, ta biết ta sai rồi, bây giờ ta cũng không muốn quản điều này nữa, ngươi xem... Mặt trời lặn rất đẹp nha... Ngươi không nên ngủ tiếp nữa được không... Tỉnh một lát đi, về sau ta không bao giờ ... nữa sẽ làm trái điều ước , ngươi bảo ta làm gì ta sẽ làm cái đó, được không..."
Phượng Trữ Lan luôn luôn nói một mình, cổ họng Long Y Hoàng mới đỡ hơn một chút đột nhiên trở nên khô khốc, nhiều âm tiết nghẹn lại muốn nói cũng không làm thế nào để có thể phát ra tiếng.
"Ngươi có thể không cần phải trả lời ta nhanh như vậy, Nhan Nhi... Như vậy cũng tốt lắm, chỉ cần chúng ta không bao giờ ... nữa bị tách ra, cũng rất tốt... Ngươi không cần trả lời, ta biết... Ngươi nhất định sẽ trả lời có đúng không? Ừ... Nhan Nhi tốt nhất ..." Phượng Trữ Lan vẫn cười vẫn cười, lại lừa mình dối người.
Thi thể Khuynh Nhan ở trong ngực hắn đã sớm cứng ngắc, giống như được điêu khắc.
Long Y Hoàng từng bước tiến lên, nói: "Phượng Trữ Lan ... Ta thấy hắn, khi hắn đã bị phế bỏ hai chân, hắn nói, hắn không muốn liên lụy ngươi... Cũng không muốn là kẻ địch với ngươi, cho nên mới lựa chọn tự sát."
"Câm miệng!" Phượng Trữ Lan lớn tiếng ngắt lời Long Y Hoàng, gắt gao nắm chặt tay Khuynh Nhan, nếu Long Y Hoàng nhớ không lầm, trong lòng bàn tay kia, còn giữ độc châm tạo ra miệng vết thương, Phượng Trữ Lan cười lạnh một tiếng: "Long Y Hoàng, tâm tư Nhan Nhi ta làm sao lại không biết? Chính là... Ta vĩnh viễn đều không thể tha thứ cho ngươi, ngươi tuy rằng không có tự tay giết hắn, là đao phủ gián tiếp ! Vì sao người chết chính hắn không phải là ngươi!"
" Khi đó…”
"Ngươi thấy hắn bị phế hai chân! Nên nghĩ rằng hắn sẽ có hành động này! Vì sao ngươi không ngăn cản hắn, cho dù ngươi chết... Cũng phải bảo vệ hắn mới đúng!" Cơn tức của Phượng Trữ Lan lại nổi lên, ôm Khuynh Nhan, toàn thân run rẩy.
"Phượng Trữ Lan! Ngươi bình tĩnh một chút! Nếu còn như vậy nữa, ta và ngươi đều đã trúng kế! Người kia không tiếc hy sinh Khuynh Nhan, lại tính đúng thời cơ truyền tin cho ngươi, hắn không có giết ta... Chỉ bởi vì muốn lợi dụng ta và ngươi bất hòa! Hoàng thất một khi hỗn loạn, hắn sẽ thừa dịp mà vào, ngồi làm ngư ông đắc lợi!" Long Y Hoàng vội vàng đem phán đoán của mình nói ra, quả thật nói đúng sự thực lời nói sắc bén.
Xích Nhiễm với Tử Tuyển ở bên người nàng lâu như thế, làm sao lại không biết nàng có nhẫn mang kịch độc? Làm sao sẽ không bẩm báo với minh chủ võ lâm mới nhậm chức? Tại sao muốn nàng ở lại, để nàng có cơ hội chạy trốn? Còn cố ý thu hồi thủ hạ! Mà Khuynh Nhan... Khuynh Nhan cũng bất quá chỉ là quân cờ của hắn! Hắn nói chuyện với nàng cũng chỉ là mê hồn trận! Mê hoặc nàng nghe và nhìn, sau đó sẽ đem Khuynh Nhan tiến vào, lợi dụng cảm tình của Khuynh Nhan với Phượng Trữ Lan ... Làm cho nàng và Phượng Trữ Lan bất hòa ngày càng kịch liệt, đây mới là mục tiêu cuối cùng của tân võ lâm minh chủ !
"Ta cơ bản có thể nghĩ ra... Như vậy, chúc mừng hắn, mục đích của hắn đã đạt được, " Phượng Trữ Lan quả quyết nói: "Hắn, hại chết Khuynh Nhan, ta sẽ không bỏ qua, ngươi, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.
Bất kể như thế nào... Nhan Nhi đều không quay về được... Long Y Hoàng, ngươi vì sao không ngăn cản hắn? Vì sao! Cho dù đây là âm mưu của người khác thì sao? Nhan Nhi đã chết là sự thật... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, lại là sự thật!
Nếu muốn chờ ta tha thứ, một là kiếp sau, hai, Nhan Nhi sống lại... Ngươi lựa chọn đi!"
Phượng Trữ Lan đột nhiên ôm thi thể đứng lên, lại tới gần từng bước bên vực thẳm, Long Y Hoàng nhịn không được hô to: "Dừng lại!"
"Sao, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nhảy xuống?" Tiếng cười của Phượng Trữ Lan tàn khốc lạnh lùng: " Trước khi báo thù cho Nhan Nhi, ta làm sao sẽ làm ra loại việc ngu ngốc này!" Cuồng phong dưới bờ vực từ dưới chân hắn gào thét: "Long Y Hoàng, lo lắng của ngươi không khỏi dư thừa!"
"Không nhảy là tốt rồi... Lo lắng? Ta chỉ là không muốn phải thủ tiết thôi... Theo như tính cách của mẹ ngươi kia, phỏng chừng thà rằng để cho ta chôn cùng cũng sẽ không cho ta tái giá." Đột nhiên Long Y Hoàng hạ đôi mắt lạnh, lấy tay đè lại đau đớn ở bụng, chậm rãi đi về.
Không được... Lúc này, lại không thể tạo mâu thuẫn với hắn nữa, lại không thể tách ra ...
Chết tiệt! Bó tay bó chân ... Đợi cho đến lúc bắt được tân võ lâm minh chủ chưa từng gặp mặt kia, nàng nhất định phải tự tay thủ tiêu hắn!
Bất quá...
Trước khi đi, Long Y Hoàng quay đầu lại, nhìn bóng dáng Phượng Trữ Lan cô độc lẻ loi đứng ở đỉnh núi, tay áo bay lên, tuy thái độ của hắn làm nàng giận dữ, cũng không thể không phủ nhận… Thật sự, Phượng Trữ Lan thật sự vô cùng rất đáng thương.
Mất đi người mình yêu là tư vị gì... Long Y Hoàng cũng đã nhận thức qua, nàng hiểu rõ tâm tình của Phượng Trữ Lan .
Nhớ tới bản thân mình lúc đó, vì Quân Linh... Còn thiếu điểm ầm ĩ trở mặt với mẫu thân mình , huống chi bây giờ kêu Phượng Trữ Lan đối mặt với một thê tử không có quan hệ huyết thống cũng không có cảm tình?
Long Y Hoàng té xỉu ở chân núi, sau khi tỉnh lại cũng đã ở trong cung, nghe nói, là Ngự lâm quân tìm thấy nàng, đưa nàng mang về hoàng cung.
Chỉ là Phượng Trữ Lan không có trở về, hắn biến mất vài ngày, thời điểm trở về lại mang theo thương tích đầy mình, hoàng hậu trách cứ hắn một chút, nhưng Phượng Trữ Lan so với trước đây lại bình tĩnh hơn nhiều, một câu không đáp, lạnh nghiêm mặt để mặc cho hoàng hậu mắng, sau đó tự mình trở lại tẩm cung Nhan phi nghỉ tạm, hoàng hậu đem chuyện hắn bị thương đè xuống.
Ngày sau đó, Long Y Hoàng lại thấy Phượng Trữ Lan và Nhan phi ở cùng một chỗ, so với trước đây Phượng Trữ Lan càng yêu thương cùng cưng chìu sủng nịch nàng ta, cưng chìu sủng nịch đến không thể tưởng, Long Y Hoàng đứng xa xa nhìn Nhan phi đang cười, nụ cười kia giữa ngọt mang theo yêu khí, cùng Khuynh Nhan hoàn toàn không giống nhau... Khuynh Nhan, là nam tử mỹ lệ giống như bạch ngọc lan, cười rộ lên... Chính là mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Long Y Hoàng nghĩ đến Khuynh Nhan, nghĩ đến hắn trước khi chết và lời của hắn... Còn nghĩ đến sự bình tĩnh cùng lạnh nhạt của Phượng Trữ Lan so với lửa giận càng đáng sợ hơn , đột nhiên cảm thấy rằng, Nhan phi là một người đáng thương nhất rất vô tội, nàng cái gì cũng không biết... Không biết, rằng sự sủng ái như vậy, chỉ là cái áy náy của Phượng Trữ Lan, hổ thẹn nên mất bò mới lo làm chuồng, sự sủng ái của nàng ta... Là do cái chết của Khuynh Nhan đổi lấy .
Sau đó, thường thường mặt trời lặn, Long Y Hoàng đều thấy Phượng Trữ Lan ôm lấy Nhan phi đứng ở trên lầu cao, mỗi ngày đều như thế, hắn chưa từng có oán giận hay phiền chán... Sợ là Phượng Trữ Lan cũng không dám ... nữa .
Khi Long Y Hoàng tỉnh lại, cung nữ bên người trước sau đều săn sóc, mang theo mùi nồng đậm thối rữa vờn quanh khắp nơi ở trong phòng hoa lệ, nàng cúi đầu nhìn, vết thương trên người mình tất cả đều được xử lý tốt .
Long Y Hoàng nhìn cung nữ bên giường đã yên lặng đứng ở sau, nhìn lướt qua, cảm thấy có điểm quái dị, lại liếc mắt một cái, rốt cục phát hiện vấn đề... Không thấy Oanh Nhi !
Có lẽ là nhận thấy được sự nghi hoặc của nàng, không đợi nàng mở miệng, đã có một vị lão ma ma tiến lên, cung kính nói: "Thái tử phi, vào mấy ngày ngài mất tích đó... Oanh Nhi cô nương được Duệ vương coi trọng, hiện giờ đã dâng lên làm thiếp phi, mặt khác... Duệ vương sắp phải đại hôn, tin tức đã truyền ra ngoài, hơn nữa, cũng là muốn thành thân với Huyền quốc công chúa."
"À." Long Y Hoàng chỉ có thể trả lời như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy rằng, một chút ngọn lửa trong lòng mình cũng bị dập tắt: "Vậy tốt lắm nha, Oanh Nhi thích hắn... Cũng không phải là ngày một ngày hai, bọn họ ở cùng một chỗ... Vui vẻ là tốt rồi, thế Thái tử đâu? Hắn bây giờ ở nơi nào?"
"Thái tử chưa trở về." Ma ma nói.
"À." Long Y Hoàng lại một câu có lệ, sau đó lui vào trong ổ chăn.
"Nô tỳ sẽ bẩm báo với Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương, tin ngài thức tỉnh, lúc ngài hôn mê hai ngày, Hoàng Thượng và hoàng hậu đã đến thăm ngài vài lần, đối với ngài rất là quan tâm..."
"Không cần, bây giờ ta muốn nghỉ ngơi một lát, tối nay ngươi đi nói cho bọn họ biết đi, ta ngủ một lát." Long Y Hoàng trở thân, kéo chăn che đầu.
“Vâng, Thái tử phi." Lão ma ma lại thối lui sang một bên.
Long Y Hoàng nằm xuống một lúc, một cung nữ bưng chén thuốc đi tới, nhìn thấy Long Y Hoàng nghỉ ngơi, liền nhỏ giọng ở bên tai ma ma nói những thứ gì, ma ma sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn bước nhanh đến bên giường, nhẹ nhàng đánh thức Long Y Hoàng: "Thái tử phi... Đây, dược đã đưa đến rồi, trước tiên ngài hãy uống ngay rồi lại nghỉ ngơi."
Long Y Hoàng vươn đầu ra, nghe thấy hương vị dược đắng nên không có muốn uống cái gì cả: "Ta không uống, ngươi hãy mang xuống đi."
Miệng vết thương toàn thân tuy rằng đã băng bó, nhưng vẫn ẩn ẩn đau, Long Y Hoàng cũng không muốn nhúc nhích.
"Điều này..." Lão ma ma vốn dĩ còn muốn nói điều gì, nhưng nhận thấy từ trong giọng nói Long Y Hoàng không có kiên nhẫn, lập tức phất tay để cho cung nữ bưng thuốc lui xuống, còn nói thêm: “Vâng, Thái tử phi nói không uống sẽ không uống, bây giờ tâm tình của ngài quan trọng nhất... Vậy, Thái tử phi, ngài có cảm thấy thân thể có chút không thoải mái hay không ?"
"Đau, toàn thân đều đau." Long Y Hoàng thấy phiền, lại kéo chăn đắp lên, chỉ là nàng không nghĩ tới, so với nàng ma ma còn mẫn cảm hơn: "Cái gì! Rất đau!"
"Vô nghĩa! Toàn thân đều là vết thương có thể không đau sao!" Long Y Hoàng hiển nhiên bực bội lão ma ma này vẫn lời ra tiếng vào.
“Dạ, dạ... Bất quá, Thái tử phi, ngài không nên giận, xin bình tâm một chút chớ nóng... Chớ làm tổn thương thân thể." Lão ma ma bị tính tình của nàng làm sợ không nhẹ.
"Ừ!" Long Y Hoàng ở trong chăn kêu rên, cũng không muốn nhiều lời dù chỉ một câu vô nghĩa.
Nàng ngủ một ngày, hôm sau theo thường lệ muốn đi thỉnh an, Long Y Hoàng rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, thị nữ hầu hạ nàng thay y phục, trong gương đồng nàng nhìn trên cổ mình lưu lại máu ứ đọng, không biết tại sao , nàng đột nhiên cảm thấy tân minh chủ võ lâm đó đi một bước này rất buồn cười, rất nguy hiểm.
Thả nàng hồi cung, đương nhiên đạt được mục đích nàng với Phượng Trữ Lan chia rẽ, nhưng, đồng thời, ân oán giữa võ lâm minh và hoàng thất cũng sẽ bị khiêu khích, để hắn làm đạo diễn một mình nhóm lửa, hỏa thế sẽ lan tràn thật sự rất nhanh chóng.
Trên đường đi tới tẩm cung hoàng hậu, đi từ đối diện là hai người ấy- Phượng Ly Uyên đã lâu không gặp và vị thiếp vừa mới phong, chính là Oanh Nhi đang được sủng ái.
Oanh Nhi được trang điểm ăn mặc tốt, lập tức thay da đổi thịt, từ một tiểu nha hoàn diện mạo xấu xí biến thành thiếp phi quý khí mười phần, Phượng Ly Uyên ôm bên eo nàng ta, còn nàng ta cười ngọt ngào đầu tựa trên vai hắn, hai người cứ như vậy đi tới, trực tiếp cùng Long Y Hoàng gặp thoáng qua, ai cũng không có đối mặt với ai chỉ liếc mắt một cái.
Chỉ có một nháy mắt, trong mắt Long Y Hoàng vẫn bình tĩnh không nổi sóng đột nhiên hiện lên một tia gợn, nhưng mà gợn sóng đó lại nhẹ nhẹ khiến cho người ta nhìn không rõ.
"Chỉ là một thiếp phi vừa mới thụ phong, thế mà dám không coi ai ra gì, " Ma ma ở phía sau Long Y Hoàng trải nghiệm phong phú đột nhiên khinh thường nói: "Đến ngay cả thấy Thái tử phi cũng không hành lễ."
"Không sao cả, " Long Y Hoàng bình tĩnh khoát tay, tiếp tục đi: "Không cần để ý, bọn họ vui vẻ là tốt rồi."
"Nhưng, Thái tử phi... Ngài thật sự rất thiện lương, cứ để như vậy, cái thiếp phi ti tiện kia sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ gây ra chuyện trầm trọng thêm!" Lão ma ma nói.
Long Y Hoàng không có tâm tư, chỉ là thuận miệng có lệ: "Đến lúc đó rồi nói sau."
Oanh Nhi, khẳng định rất vui vẻ, chỉ chớp mắt Ma Tước[1] thành Phượng Hoàng ,với người trong lòng ngưỡng mộ đã lâu được ở bên cạnh như ước nguyện thông thường.
[1]: chim sẻ
Ở chỗ Hoàng hậu, Hoàng Thượng cũng có mặt, Long Y Hoàng vốn phải hành lễ, nhưng hoàng hậu lại vội vàng cho nàng dừng lại động tác, nói: "Đều là người một nhà, cần gì phải đa lễ? Hơn nữa trên người ngươi cũng đang bị thương, không nên lộn xộn mới tốt."
Hoàng hậu thân thiết quá mức, làm Long Y Hoàng cảm thấy được quỷ dị khả nghi, càng khả nghi chính là Hoàng Thượng ở một bên đón ý nói hùa: "Đúng, Y Hoàng, về sau ngươi cũng không cần dùng lễ, thân thể quan trọng hơn."
Long Y Hoàng không hiểu ra sao ngồi xuống bên cạnh, hoàng hậu đã hỏi trước: "Sao rồi, lúc này... Vết thương trên người còn đau không?"
"Đa tạ mẫu hậu lo lắng, đã khá nhiều." Long Y Hoàng nói... Không đúng a, tình huống thật sự rất quỷ dị , làm sao lại... Đột nhiên Hoàng hậu làm sao lại đối xử với nàng vô cùng thân thiết đến mức này? !
"Thế thì, những nơi khác có dễ chịu không? Thấy không thoải mái không?" Hoàng hậu tiếp tục hỏi.
"Không có... Đa tạ mẫu hậu quan tâm." Long Y Hoàng cẩn thận đáp, kết quả, nàng nhìn Hoàng hậu và Hoàng Thượng như trút được gánh nặng, từ từ nét tươi cười nở rộ ở trên mặt.
"Sau này, sẽ an bài một số thái y ở gần tẩm cung của Y Hoàng đi, " Hoàng Thượng cười nói: "Như vậy, trẫm cũng yên tâm nhiều, hơn nữa, có thể phòng ngừa bệnh chưa xảy ra nữa, còn có thể chiếu cố đến thương thế của Y Hoàng... Cũng dễ dàng hơn."
"Thần thiếp đồng ý, Hoàng Thượng anh minh." Hoàng hậu cười nói.
Long Y Hoàng mồ hôi lạnh chảy ra, dù sao cảm thấy ... Dưới vỏ bọc tươi cười của hai người trước mắt này, là âm mưu vô hạn .
Đột nhiên sắc mặt Hoàng thượng hơi nghiêm túc, hắn nhìn Long Y Hoàng, nói: "Y Hoàng, việc ngươi bị bắt cóc, là người của võ lâm minh, hai ngày trước sau khi điều tra rõ ràng, trẫm lập tức phái người đem võ lâm minh ở đế đô vây quét, đã bị tiêu diệt, trẫm đã hạ chỉ, đuổi giết dư nghiệt... Vốn võ lâm minh với hoàng thất nếu ở chung cũng không tốt, hiện giờ bọn họ khinh người quá đáng, cũng đừng trách trẫm vô tình... Ngươi thấy sao?"
Long Y Hoàng chau mày, lập tức lắc đầu: "Phụ hoàng, võ lâm minh chiếm giữ đã được vài thập niên, kỳ thật việc này một sớm một chiều có thể trừ tận gốc được sao? Sợ là họ đang dùng chiêu bỏ xe giữ tướng... Bây giờ võ lâm minh đã chuyển vào hoạt động trong bóng tối, muốn giết sạch... E là phải tốn nhiều công sức."
"Quả nhiên Y Hoàng suy nghĩ tỉ mỉ, bất quá, chuyện này trẫm sẽ toàn quyền xử lý, ngươi không cần phải hỏi... Nếu có thể, cố gắng đừng để mình gặp chuyện buồn bực, quên hẳn những điều không thoải mái, ngươi nếu thích làm cái gì, thì làm cái đó..." Hoàng đế cười xong, đột nhiên phóng khoáng kỳ lạ cấp cho Long Y Hoàng, Long Y Hoàng vẫn không hiểu gì.
Nàng vốn tưởng rằng hoàng hậu sẽ vì vậy có chút không vui, nhưng không nghĩ tới hoàng hậu cười so với hoàng đế còn sáng lạn hơn: "Hoàng Thượng thật sự là anh minh, thần thiếp cũng đang có ý đó, trước mắt nhất định phải cho Y Hoàng môi trường thoải mái nhất, mới có thể dưỡng tốt thân thể, mới mau phục hồi như cũ."
Long Y Hoàng choáng váng đầu óc như muốn ngất, nhưng, trong chớp mắt như điện quang hỏa thạch[2], đột nhiên một ý nghĩ càng đáng sợ chiếm lấy suy nghĩ của nàng...
[2] tia sét lóe ra như đá lửa
Chờ đã, từ từ! Trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao lại có thể!
Nhưng, hiện tại cũng không có lý do nào có thể giải thích rõ về tình huống này.
Cả người Long Y Hoàng từ từ cứng đờ —— nàng, không phải xui xẻo như vậy chứ!