-
Chương 48: Dục hỏa trùng sinh*.
Dục hỏa trùng sinh: trải qua những giày vò hành hạ ác liệt và những khảo nghiệm thống khổ, nhận được trọng sinh, cũng trong tại trọng sinh này mà được hạnh phúc. Cũng giống nghĩa với Phượng hoàng niết bàn.(theo Baidu)
Trằn trọc trở lại hoàng cung, vốn dĩ hoàng hậu còn muốn cùng ăn bữa tối với Long Y Hoàng sau đó đi dạo ngự hoa viên một chút để giải sầu, nhưng bị Long Y Hoàng cự tuyệt, hơn nữa còn dùng một cái lý do mốc meo để rời khỏi, đó là thân thể không khỏe. Hoàng hậu cũng không làm khó nàng, chỉ có thể để nàng trở về.
Kỳ thật nàng đúng là không khỏe, nhưng mà không phải cơ thể, chính là tâm.
Long Y Hoàng đứng ở trên lầu cao, dựa vào lan can đỏ thắm phía trước, nhìn những ngọn đèn đuốc nhà nhà phía xa xa kia… Nàng nhìn chăm chú một hướng, ngàn vạn vẻ u sầu ngưng kết, thiếu chút nữa khiến nàng khổ sở – sặc ra nước mắt.
Cũng không lâu sau, Oanh Nhi tới khuyên nàng về phòng vài lần, nàng chỉ lắc đầu, vẫn đang cố chấp chìn chăm chú chỗ đó, nếu như không phải bởi vì ban đêm ánh sáng lạnh lờ mờ, Oanh Nhi còn nghĩ là nàng chuẩn bị khóc, ngọn đèn chiếu vào trên mặt Long nữ tử, càng tô thêm vết tích hiện ra, hơn nữa màu lại là ửng đỏ, khóe mắt Long Y Hoàng cũng ửng đỏ, làm người khác bi thương.
Oanh Nhi im lặng mang áo khoác tới, choàng lên vai nàng, sau đó lui sang một bên, đợi phân phó.
Hôm nay Xích Nhiễm nói chưa hết lời, nàng làm sao lại không rõ đó là cái gì? Chỉ là nàng không muốn nghe… Long Y Hoàng chưa từng nghĩ rằng bản thân lại là một người nhát gan như thế, ngay cả tin về Lang Ly Uyên cũng không dám nghe.
Là sợ hãi sao… Sợ hãi cái gì?
Những ngọn đèn dầu ngoài hoàng thành dần dần cũng tắt đi, gió thu thổi ngày càng mạnh hơn, Long Y Hoàng kéo áo choàng, sau đó xoay người về phòng : “ Oanh Nhi! Ngủ thôi .”
Sau đó, mấy ngày bình yên lại trôi qua, càng ngày càng tiến gần đến thời gian đi săn hơn, trong cung cũng bắt đầu trở nên bận rộn …. Nghe nói chuyến đi lần này, không chỉ đơn giản là cuộc săn thú dạo chơi ngoại thành, mà nhân đây Hoàng thượng cũng cố ý muốn khảo nghiệm các vị hoàng tử, hơn nữa, còn có ý muốn ở vùng ngoại ô vài ngày, rèn luyện thân thể, rèn thêm cả mấy người được nuông chiều từ bé kia nữa.
Bất quá, Phượng Vũ Thiên hình như không để ý đến những mục đích đó, hắn nhiệt huyết sôi trào với cuộc săn thú lần này, trước khi đi mấy ngày, hắn vô cùng hưng phấn, suốt đêm lau chùi bảo kiếm của mình, sau đó lại tỉ mỉ đến chuồng ngựa chọn lựa ngựa tốt, đi đi lại lại cũng không cảm thấy buồn chán, Long Y Hoàng cũng không có việc gì làm, liền điên cùng hắn.
Dưới sự hướng dẫn của thuần mã sư [1], Phượng Vũ Thiên kéo Long Y Hoàng đi vào nơi Ngự mã cứu [2] riêng biệt của hoàng thất, nơi này so với đình viện thì còn lớn hơn gấp mấy lần, toàn những giống ngựa thuần khỏe mạnh, được thuần phục, chăm sóc cẩn thận , một loạt những con ngựa có màu lông thuần khiết được xếp hàng buộc sau cọc gỗ, tứ chi cường tráng, cao lớn uy mãnh, sinh lực dồi dào lại vô cùng dễ bảo ngoan ngoãn đứng thẳng, chờ đợi chủ nhân giá lâm.
[1] người làm nghề huấn luyện ngựa.
[2] tên nơi để nuôi và thuần ngựa cho hoàng gia, giống như Ngự thiện phòng
Phượng Vũ Thiên đi tới chuồng cọc ở cạnh giếng, tay chân nhanh nhẹn tháo dây cương, dắt ra một con ngựa màu nâu, dẫn tới trước mặt Long Y Hoàng: “ Chính là nó, trong lần săn thú năm ngoái ta và nó cùng nhau hợp tác, săn được không ít hổ báo, nó không thể không có công lao.”
Long Y Hoàng sờ sờ những vằn hình thoi trên đầu ngựa : ” Tốt, lại ngoan ngoãn nữa!.”
“Đó là đương nhiên, vì tránh cho người cưỡi ngựa bị thương, trước đó đã được huấn luyện kỹ càng.” Phượng Vũ Thiên đối với con ngựa này thập phần yêu thương.
“Ta không thích như thế, vẫn có một chút ngang bướng của hoang dã sẽ tốt hơn, đừng để ngựa hoàn toàn bị người ta thao túng kiềm chế, cũng làm cho nó giữ được một chút ý thức của mình, hơn nữa người và ngựa là tâm linh tương thông, như vậy mới có thể khiến nó phát huy hết ưu điểm cũng như tài năng vô hạn của mình, bất kể là ở khu vực săn bắn hay chiến trường đều hữu ích .” Long Y Hoàng thương xót nói.
Phượng Vũ Thiên bĩu môi nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng nếu không thuần phục tính hoang dã này, nếu như ngươi thiên kim đại tiểu thư ngày ngày ở nhà thêu hoa đó, không biết ở trên lưng ngựa không biết chết đi chết lại bao nhiêu lần.”
Long Y Hoàng gõ vào trán Phượng Vũ Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phượng Vũ Thiên, ngươi muốn ta nói mấy lần nữa? Ta không thêu hoa!”
“Vậy ngươi có can đảm thì hai ta cùng tỉ thí ” Phượng Vũ Thiên nhanh tay nắm lấy cổ tay Long Y Hoàng : “ Ngày đi săn, nhìn thử xem thiên kim đại tiểu thư chỉ biết cầm kim khi đi săn sẽ thế nào, còn ta thân chinh bách chiến, săn được nhiều thú?”
“Tiểu tử thối, không biết lớn nhỏ!” Long Y Hoàng lông nhăn mày, một tay cầm cây gậy bên cạnh, một gậy xuống, đánh cho Phượng Vũ Thiên hôn mê bất tỉnh, sau đó vứt gậy, vỗ vỗ tay chạy lấy người.
Thuần mã sư ở bên cạnh chứng kiến màn tấn công vừa rồi, khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục dẫn đường.
Đi vòng qua chuồng ngựa, bốn phía được vây quanh bởi đồng cỏ lớn, chắc chắn đó là loại thức ăn cho ngựa dùng.
Từ xa, Long Y Hoàng nhìn thấy vài tên thuần mã sư vây quanh bắt một con ngựa đen tuyền, một người cố gắng kéo dây cương, tên còn lại nỗ lực muốn nhảy lên ngựa…. Kết quả là bị ngựa đá lăn, leo lên, đá, lại leo lên, lại đá…. Long Y Hoàng không khỏi cảm thán, mới đầu năm thôi, thuần mã sư quả thật cũng không tốt, nàng liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy tên còn lại nổi điên, rút roi da hung hang quất vào ngựa, ngựa bị đau thét dài, gót sắt vung lên, không có cách nào thoát khỏi sự kiềm chế, trốn tránh lại nhanh, cũng trốn không thoát roi dài như tia chớp đó… Cái này, ngày cả ngựa cũng không chịu nổi!
Đối mặt với tình cảnh vũ lực đầy máu tanh như thế, tinh thần Long Y Hoàng ngây thơ yếu ớt như thế cũng bị kích động, bước nhanh đến, vội vàng ngăn hành động của thuần mã sư: “ Dừng tay!” Sau đó nhanh tay giật lấy roi ngựa, chỉ vào mặt thuần mã sư mắng : “ Chỉ là một con ngựa! Bản tính vốn là kiệt ngạo bất tuân! Nếu một ngày nào đó bản tiểu thư nổi giận cũng quất roi lên người ngươi trút giận như vậy được không! Ta dựa vào ! Mau cút đi!”
Thuần mã sư ngơ ngác nhìn Long Y Hoàng, không biết làm sao, hắn bị mắng choáng váng.
Ách… Xong đời, thấy động vật bị ngược đãi nhịn không được, bản tính bại lộ… Long Y Hoàng lại chảy ra mồ hôi lạnh .
“Khụ khụ.” Long Y Hoàng ho khan vài tiếng, từ từ để roi trong tay xuống, khôi phục hình dạng thục nữ trước sau như một, giọng cũng nhu hòa không ít: “Ngựa này nha, phải tốn ít thời gian, không phải cứ đánh là có thể thuần phục, chỉ sợ càng đánh nó, nó lại càng phản kháng, kết quả vẫn là làm thiệt hại đi một con ngựa tốt, mất nhiều hơn được.” Nói xong, mỉm cười một tiếng, hy vọng có thể bù đắp bản tính vừa bại lộ.
”Thái, thái tử phi…” Thuần mã sư nhìn rõ ràng người vừa tới, vội vàng hành lễ, ấp a ấp úng nói: “Bởi vì…con ngựa này lúc nãy làm tổn thương Thái tử điện hạ và Nhan phi, cho nên Thái tử phân phó thuộc hạ giáo huấn nó cho tốt.”
Thái tử? Long Y Hoàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện đám người Phượng Trữ Lan và Nhan phi ở bên cạnh nãy giờ luôn bị nàng coi nhẹ , giờ phút này, nàng quay lại nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn nàng, ánh mắt đôi bên giao nhau, phát ra tia lửa điện… Ách, hy vọng là mắt nàng bị ảo giác, cho dù Phượng Trữ Lan ghét nàng như thế nào,cũng không cần dùng ánh mắt quái vật đó nhìn nàng, đừng sỉ nhục nàng vì đã làm ra hành động tự nhiên của bản thân mình.
Xong rồi, ngụy trang nếu đã bị nhìn thấu, như vậy giả vờ nữa cũng là vô dụng… Dù sao khoảng thời gian trước nàng cải trang giống như thục nữ …khiến người khỏe mạnh cũng nhanh chóng thổ huyết, nếu nàng đã cắt đứt những thứ vướng bận trói buộc khác, như vậy có thể lấy bản tính thật sự ra, chỉ có thế mới có thể tiếp tục sống ở cái nơi ăn thịt người này… đối mặt với hoàn cảnh đó mà tiếp tục sinh tồn… Ai nói thất tình thì nhất định tinh thần phải sa sút! Hôm nay nàng cố gắng quên đi Quân linh, một lần nữa bắt đầu mọi thứ!
Bởi vì lần đầu tiên thất tình bị đả kích quá lớn, trầm mặc hơn nửa năm, nay gả đến đây, nhịn thêm mấy tháng…. Hôm nay nàng không thể nhịn được nữa!
Nàng mạnh mẽ đoạt lấy dây cương từ trong tay thuần mã sư , kéo tiểu hắc mã đangkhông cam tâm đi, đến trước mặt Phượng Trữ Lan vẫn đang quan sát nàng, ngẩng đầu, ánh sáng nơi khóe mắt giảo hoạt, khóe miệng giương lên phảng phất giống như ác quỷ còn để lộ ra rang nanh nhỏ: “ Phượng Trữ Lan, nhờ phúc của ngươi, bổn tiểu thư dục hỏa trùng sinh, ngươi đã ức hiếp với Long Y Hoàng thùy mị ngày càng thậm tệ hơn, coi những nhượng bộ và ẩn nhẫn của nàng thành vô năng và nhu nhược, ta đây cũng không cần phải tiếp tục nhượng bộ, ngươi có hứng thú xem thử bản tính Y Hoàng quận chúa bộc lộ như thế nào hay không ? Ha! Nực cười, không muốn… ta cũng sẽ nhắm vào ngươi mới vui!” Long Y Hoàng cười, dùng sức kéo dây cương một chút, ngựa vẫn ra sức giãy dụa sau đó lập tức lảo đảo vài bước, bị nàng kéo lên phía trước: “ Ngựa này, ta muốn, nếu nó có thể đá ngươi bị thương một lần, chắc chắn có thể đá ngươi bị thương lần thứ hai, giữ lại vô cùng hữu dụng…” Ánh mắt khinh thường đảo qua Nhan phi điềm đạm đáng yêu hoa lê đẫm mưa trong lòng hắn, Long Y Hoàng cười lạnh : “ Nhan Nhi, ngài vậy mà cũng sợ ngựa sao?”
Nói xong, Long Y Hoàng kéo con ngựa không an phận kia đi, ngoảnh mặt đi về phía lối ra, nàng rất đắc ý , sắc mặt Phượng Trữ Lan càng ngày càng tái nhợt.
“Long Y Hoàng… Tính cách của ngươi quả thật làm ta kinh ngạc, nhưng mà, ta vẫn ghét ngươi giống như trước đây.” Giọng Phượng Trữ Lan lạnh lùng bắt kịp bước chân của nàng.
“Chậc… Bổn tiểu thư khi nào thì thiếu qua nam nhân? Nếu như không phải do thân phận thái tử phi vướng víu này, ta làm sao lại dây dưa không rõ với ngươi? Phượng Trữ Lan , ta khuyên ngươi tốt nhất không nên tự kỷ quá mức, nếu như không phải thành thân với ngươi, đội ngũ muốn cầu hôn Bổn tiểu thư có thể làm thành một quân đội.” Long Y Hoàng cũng lười quay đầu lại, tiếp tục kéo ngựa đi, tiểu hắc mã lại bắt đầu cáu kỉnh, gót sau bám mặt đất, sau đó giơ hai chân trước lên, ý đồ muốn hất Long Y Hoàng ra.
Bất quá, Long Y Hoàng lại nổi giận– khí lực cũng không phải vừa, nàng dùng sức kéo một cái, xém nữa đem cả thân ngựa kéo lên phía trước: “Ngươi an phận một chút cho ta ! Cẩn thận nếu ta tức giận lên lập tức sẽ ném ngươi ra biển cho cá mập ăn.”
Tiểu hắc mã lại ngoan ngoãn, tức khắc hiểu mình không phải đối thủ của Long Y Hoàng, mặc dù vẫn còn giãy dụa, nhưng trái lại cũng bị nàng kéo đi.
Đi đến chuồng ngựa, Long Y Hoàng liếc mắt đã thấy Phượng Vũ Thiên đứng ở đó vẻ mặt đau đớn ôm đầu, dừng lại: “Phượng Vũ Thiên , chúng ta đi về thôi.
“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi…” Phượng Vũ Thiên chỉ vào nàng, bởi vì đau mà mặt mũi nhăn nhó.
“Nghĩ ta là người dễ bị ức hiếp, ngươi thật ngu ngốc, Phượng Vũ Thiên , ngươi cũng còn có thể cứu được, ngàn vạn lần đừng giống như ca ca của ngươi, cẩn thận sau này ta chỉnh ngươi thành phế nhân, quỷ không giống quỷ.”
Long Y Hoàng lại quay đầu, đau lòng nhìn vết roi trên ngươi tiểu hắc mã, tức thì bảo thuần mã sư: “Gọi vài tên bác sỹ thú y tới, những vết này” nàng chỉ chỉ vết thương: “Nếu trước khi đi săn ta còn thấy, coi chừng chúng nó sẽ vào người các ngươi gấp một trăm lần .” Nàng trịnh trọng đem dây cương giao cho người chăn ngựa, người chăn ngựa vội vàng gật đầu.
Ai… Vốn dĩ từ khi sự kiện Quân Linh qua đi, Long Y Hoàng đã nghĩ nên học theo tính cách đại ca, an phận, không thể để cha mẹ dưới cửu tuyền bận tâm được, vô cùng chú ý làm một thục nữ, đồng thời muốn làm chuyện hữu ích đối với thiên hạ, đối với quốc gia … Nhưng mà Phượng Trữ Lan này thật sự không giây không phút nào không gây chiến với nàng , thách thức bộ dạng thục nữ của nàng, nhịn không nổi nữa…Nương, người đừng có trách hài nhi, Long Y Hoàng yên lặng cầu khẩn trong lòng .
Chuyện tốt không nhiều lắm, chuyện xấu liên tục, đầu tiên là thích khách, sau đó là bắt cóc, tiếp theo sẽ là cái gì? Đừng nói với nàng là nàng bị người ta tặng cho mũi tên xuyên tim !
Vốn dĩ trước khi đi săn Long Y Hoàng có cơ hội hiếm đi ra phố giải trí mua một vài thứ lặt vặt, kết quả là bị người ta điểm huyệt khiêng lên xe ngựa, trong nháy mắt bỏ mặc đám nha hoàn lại phía sau, lúc này nàng bị nhét vào trong xe ngựa, trên đường rất xóc này, thiếu chút nữa nàng mang hết thứ đã ăn vào bụng nhổ ra ngoài.
Chỉ là, chỉ là người bắt cóc nàng là Tử Tuyển, nàng lại không thể hạ thủ với Tử Tuyển, chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn , nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tử Tuyển bên cạnh mình: “Tử Tuyển… Như vậy, ta rất không thoải mái, ngươi có thế để cho xe ngựa đi chậm một chút không?”
Sắc mặt Tử Tuyển khó coi không giống như bình thường, không để ý đến nàng nói, đột nhiên rút kiếm trong tay ra, rút ra một nửa rồi từ từ thu về, sắc mặt không chút thay đổi.
Chịu đựng xóc nảy trên xe ngựa khiến lục phủ ngũ tạng của nàng quay cuồng, Long Y Hoàng gắng sức từ từ ngồi dậy, giọng nói run cũng đồng thời với xe ngựa: “ Tử Tuyển , ngươi để ta quay về đi, ta không thể gặp lại hắn…”
“Tử Tuyển, ta không thể gặp hắn, ngươi để ta về… Ta và hắn nếu còn dây dưa, không thể có kết cục tốt … Ngươi biết…ta không muốn liên lụy đến hắn… hắn còn có con đường của riêng mình…”Long Y Hoàng gần như cầu khẩn, khẩn thiết nắm chặc góc áo của Tử Tuyển.
”Tử Tuyển, ngươi có biết kết quả khi ta thấy hắn không? Không thể lại dây dưa sâu thêm … chính là kiên quyết cắt đứt, đây là hai loại tình huống, ngươi muốn nhìn thấy loại nào ?”
Tử Tuyển từ đầu tới cuối đều xem lời Long Y Hoàng như không khí, xe ngựa đột ngột dừng lại, nàng ta kéo Long Y Hoàng, không chút thương tiếc kéo xuống xe ngựa.
Là một rừng cây lá khô đầy trời , gió thu tiêu điều, một bóng dáng cô đơn thon dài bên cạnh cây khô sừng sững, dĩ nhiên…. Gầy hơn so với trước.
Tử Tuyển hoàn thành sứ mạng của mình, bỏ lại Long Y Hoàng, điều khiển xe ngựa rời khỏi.
Long Y Hoàng cắn cắn môi, cẩn thận xoay người rời xa Lang Ly Uyên đang đưa lưng về phía nàng.
“Tại sao đi không từ biệt, chẳng lẽ ngay cả nói câu đó với ta cũng phí sức sao?” Giọng Lang Ly Uyên giống như lướt qua thiên sơn vạn thủy đi vào tai người nàng, mệt mỏi nói không ra lời, nói không hết sự giận dữ bên trong.
“Chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa nữa …” Thậm chí Long Y Hoàng không dám xoay người lại: “Vậy không cần nói lời từ biệt…”
“À… Ngươi vẫn vậy? Lợi dụng ta xong, không nói một tiếng thì vứt bỏ, đối với ngươi những thứ vô ích, đều giải quyết như thế sao?” Giọng điệu Lang Ly Uyên trào phúng, chợt hóa thành sắc bén… Thương tâm, không người nào biết được.
Không phải lợi dụng… Không phải! Chỉ là Lang Ly Uyên… Ngươi là người duy nhất ta có thể dựa vào, nhưng mà… Ta không thể vì ích kỉ của mình mà trói buộc ngươi, so với ta ngươi còn có nhiều con đường phải đi…
“Đúng, ngươi đối với ta mà nói, đã không có bất cứ… giá trị gì… Cho nên, ta sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với ngươi… Như vậy… xin cáo từ…” Giọng Long Y Hoàng hơi khàn khàn, giống như khúc nhạc dạo rơi lệ, càng như kiệt sức.
“Hóa ra, trong mắt ngươi ta không đáng một đồng… Phượng Trữ Lan đối với ngươi như thế, ngươi vẫn một lòng với hắn , trừ bỏ liên hôn hai nước, có phải đã phát sinh tình cảm với hắn hay không? Ngươi bị thương thì tới tìm ta… Khổ sở khóc trong lòng ta, nhưng mãi mãi là khuôn mặt tươi cười đối với Phượng Trữ Lan, coi như là ngươi lợi dụng ta, nhưng ngươi có thấy công bằng với ta không!” Giọng nói Lang Ly Uyên càng ngày càng phẫn nộ.
Cắt đứt sạch sẽ… Như vậy mới là biện pháp giải quyết tốt nhất với hắn , đáng lẽ… không nên có bất cứ liên quan nào …
“Lang Ly Uyên, ta đã nói với ngươi từ rất lâu, ta là thái tử phi, không thể cùng đi chung một con đường với ngươi… Sau này, chúng ta khôi phục nguyên trạng, quên đi và sống tốt, không bao giờ… quấy nhiễu đến nhau.” Long Y Hoàng nhìn trời.
“Đúng vậy… Ngài là thái tử phi cao cao tại thượng, làm sao ta có thể quấy rầy … Hóa ra những chuyện trước đây đều là một giác mộng, ta vậy mà lại nói yêu ngươi… ha ha ! Thật sự là chuyện nực cười mà ! Ngươi cũng thấy rất buồn cười , nhìn ta luống cuống trước mặt ngươi, lần lượt bị ngươi đùa bỡn, kết quả lại bị ngươi vứt bỏ ! Ngươi nhất định cảm thấy rất tốt nha!… Khụ Khụ ! " Lang Ly Uyên cười khổ, ho khan vài tiếng , ngón tay che môi tái nhợt, móng tay có chút xanh tím khác thường.
Long Y Hoàng lắc đầu, sau đó từ từ trở về theo đường cũ , chỉ là khi đi tới đi tới, trước mắt đột nhiên mờ mịt, mà tiếng cười phía sau, càng giống như ngàn vạn thanh kiếm sắc bén, khiến cả người nàng như có trăm ngàn vết thương .
Nàng không thể nói, Lang Ly Uyên thua, nàng cũng không phải thắng…
Lang Ly Uyên, ngươi có một một bầu trời tự do ngoài kia, mà ta chỉ là một xiềng xích vàng.
Lang Ly Uyên… Ngươi có thể vỗ cánh bay lượn đến chín tầng may, mà cánh của ta chỉ có thể dùng để trang trí.
Lang Ly Uyên… Tự do của ngươi là thứ mà ta rất khao khát , chỉ cần có thể để ta đứng xa xa nhìn ngươi tự do… ta đây cũng vui vẻ rồi.
Ngươi hãy thay ta… Tự do mãi mãi, không nên vì ta mà trói buộc hai cánh của mình.
Trằn trọc trở lại hoàng cung, vốn dĩ hoàng hậu còn muốn cùng ăn bữa tối với Long Y Hoàng sau đó đi dạo ngự hoa viên một chút để giải sầu, nhưng bị Long Y Hoàng cự tuyệt, hơn nữa còn dùng một cái lý do mốc meo để rời khỏi, đó là thân thể không khỏe. Hoàng hậu cũng không làm khó nàng, chỉ có thể để nàng trở về.
Kỳ thật nàng đúng là không khỏe, nhưng mà không phải cơ thể, chính là tâm.
Long Y Hoàng đứng ở trên lầu cao, dựa vào lan can đỏ thắm phía trước, nhìn những ngọn đèn đuốc nhà nhà phía xa xa kia… Nàng nhìn chăm chú một hướng, ngàn vạn vẻ u sầu ngưng kết, thiếu chút nữa khiến nàng khổ sở – sặc ra nước mắt.
Cũng không lâu sau, Oanh Nhi tới khuyên nàng về phòng vài lần, nàng chỉ lắc đầu, vẫn đang cố chấp chìn chăm chú chỗ đó, nếu như không phải bởi vì ban đêm ánh sáng lạnh lờ mờ, Oanh Nhi còn nghĩ là nàng chuẩn bị khóc, ngọn đèn chiếu vào trên mặt Long nữ tử, càng tô thêm vết tích hiện ra, hơn nữa màu lại là ửng đỏ, khóe mắt Long Y Hoàng cũng ửng đỏ, làm người khác bi thương.
Oanh Nhi im lặng mang áo khoác tới, choàng lên vai nàng, sau đó lui sang một bên, đợi phân phó.
Hôm nay Xích Nhiễm nói chưa hết lời, nàng làm sao lại không rõ đó là cái gì? Chỉ là nàng không muốn nghe… Long Y Hoàng chưa từng nghĩ rằng bản thân lại là một người nhát gan như thế, ngay cả tin về Lang Ly Uyên cũng không dám nghe.
Là sợ hãi sao… Sợ hãi cái gì?
Những ngọn đèn dầu ngoài hoàng thành dần dần cũng tắt đi, gió thu thổi ngày càng mạnh hơn, Long Y Hoàng kéo áo choàng, sau đó xoay người về phòng : “ Oanh Nhi! Ngủ thôi .”
Sau đó, mấy ngày bình yên lại trôi qua, càng ngày càng tiến gần đến thời gian đi săn hơn, trong cung cũng bắt đầu trở nên bận rộn …. Nghe nói chuyến đi lần này, không chỉ đơn giản là cuộc săn thú dạo chơi ngoại thành, mà nhân đây Hoàng thượng cũng cố ý muốn khảo nghiệm các vị hoàng tử, hơn nữa, còn có ý muốn ở vùng ngoại ô vài ngày, rèn luyện thân thể, rèn thêm cả mấy người được nuông chiều từ bé kia nữa.
Bất quá, Phượng Vũ Thiên hình như không để ý đến những mục đích đó, hắn nhiệt huyết sôi trào với cuộc săn thú lần này, trước khi đi mấy ngày, hắn vô cùng hưng phấn, suốt đêm lau chùi bảo kiếm của mình, sau đó lại tỉ mỉ đến chuồng ngựa chọn lựa ngựa tốt, đi đi lại lại cũng không cảm thấy buồn chán, Long Y Hoàng cũng không có việc gì làm, liền điên cùng hắn.
Dưới sự hướng dẫn của thuần mã sư [1], Phượng Vũ Thiên kéo Long Y Hoàng đi vào nơi Ngự mã cứu [2] riêng biệt của hoàng thất, nơi này so với đình viện thì còn lớn hơn gấp mấy lần, toàn những giống ngựa thuần khỏe mạnh, được thuần phục, chăm sóc cẩn thận , một loạt những con ngựa có màu lông thuần khiết được xếp hàng buộc sau cọc gỗ, tứ chi cường tráng, cao lớn uy mãnh, sinh lực dồi dào lại vô cùng dễ bảo ngoan ngoãn đứng thẳng, chờ đợi chủ nhân giá lâm.
[1] người làm nghề huấn luyện ngựa.
[2] tên nơi để nuôi và thuần ngựa cho hoàng gia, giống như Ngự thiện phòng
Phượng Vũ Thiên đi tới chuồng cọc ở cạnh giếng, tay chân nhanh nhẹn tháo dây cương, dắt ra một con ngựa màu nâu, dẫn tới trước mặt Long Y Hoàng: “ Chính là nó, trong lần săn thú năm ngoái ta và nó cùng nhau hợp tác, săn được không ít hổ báo, nó không thể không có công lao.”
Long Y Hoàng sờ sờ những vằn hình thoi trên đầu ngựa : ” Tốt, lại ngoan ngoãn nữa!.”
“Đó là đương nhiên, vì tránh cho người cưỡi ngựa bị thương, trước đó đã được huấn luyện kỹ càng.” Phượng Vũ Thiên đối với con ngựa này thập phần yêu thương.
“Ta không thích như thế, vẫn có một chút ngang bướng của hoang dã sẽ tốt hơn, đừng để ngựa hoàn toàn bị người ta thao túng kiềm chế, cũng làm cho nó giữ được một chút ý thức của mình, hơn nữa người và ngựa là tâm linh tương thông, như vậy mới có thể khiến nó phát huy hết ưu điểm cũng như tài năng vô hạn của mình, bất kể là ở khu vực săn bắn hay chiến trường đều hữu ích .” Long Y Hoàng thương xót nói.
Phượng Vũ Thiên bĩu môi nói: “Nói thì nói như vậy, nhưng nếu không thuần phục tính hoang dã này, nếu như ngươi thiên kim đại tiểu thư ngày ngày ở nhà thêu hoa đó, không biết ở trên lưng ngựa không biết chết đi chết lại bao nhiêu lần.”
Long Y Hoàng gõ vào trán Phượng Vũ Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phượng Vũ Thiên, ngươi muốn ta nói mấy lần nữa? Ta không thêu hoa!”
“Vậy ngươi có can đảm thì hai ta cùng tỉ thí ” Phượng Vũ Thiên nhanh tay nắm lấy cổ tay Long Y Hoàng : “ Ngày đi săn, nhìn thử xem thiên kim đại tiểu thư chỉ biết cầm kim khi đi săn sẽ thế nào, còn ta thân chinh bách chiến, săn được nhiều thú?”
“Tiểu tử thối, không biết lớn nhỏ!” Long Y Hoàng lông nhăn mày, một tay cầm cây gậy bên cạnh, một gậy xuống, đánh cho Phượng Vũ Thiên hôn mê bất tỉnh, sau đó vứt gậy, vỗ vỗ tay chạy lấy người.
Thuần mã sư ở bên cạnh chứng kiến màn tấn công vừa rồi, khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục dẫn đường.
Đi vòng qua chuồng ngựa, bốn phía được vây quanh bởi đồng cỏ lớn, chắc chắn đó là loại thức ăn cho ngựa dùng.
Từ xa, Long Y Hoàng nhìn thấy vài tên thuần mã sư vây quanh bắt một con ngựa đen tuyền, một người cố gắng kéo dây cương, tên còn lại nỗ lực muốn nhảy lên ngựa…. Kết quả là bị ngựa đá lăn, leo lên, đá, lại leo lên, lại đá…. Long Y Hoàng không khỏi cảm thán, mới đầu năm thôi, thuần mã sư quả thật cũng không tốt, nàng liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy tên còn lại nổi điên, rút roi da hung hang quất vào ngựa, ngựa bị đau thét dài, gót sắt vung lên, không có cách nào thoát khỏi sự kiềm chế, trốn tránh lại nhanh, cũng trốn không thoát roi dài như tia chớp đó… Cái này, ngày cả ngựa cũng không chịu nổi!
Đối mặt với tình cảnh vũ lực đầy máu tanh như thế, tinh thần Long Y Hoàng ngây thơ yếu ớt như thế cũng bị kích động, bước nhanh đến, vội vàng ngăn hành động của thuần mã sư: “ Dừng tay!” Sau đó nhanh tay giật lấy roi ngựa, chỉ vào mặt thuần mã sư mắng : “ Chỉ là một con ngựa! Bản tính vốn là kiệt ngạo bất tuân! Nếu một ngày nào đó bản tiểu thư nổi giận cũng quất roi lên người ngươi trút giận như vậy được không! Ta dựa vào ! Mau cút đi!”
Thuần mã sư ngơ ngác nhìn Long Y Hoàng, không biết làm sao, hắn bị mắng choáng váng.
Ách… Xong đời, thấy động vật bị ngược đãi nhịn không được, bản tính bại lộ… Long Y Hoàng lại chảy ra mồ hôi lạnh .
“Khụ khụ.” Long Y Hoàng ho khan vài tiếng, từ từ để roi trong tay xuống, khôi phục hình dạng thục nữ trước sau như một, giọng cũng nhu hòa không ít: “Ngựa này nha, phải tốn ít thời gian, không phải cứ đánh là có thể thuần phục, chỉ sợ càng đánh nó, nó lại càng phản kháng, kết quả vẫn là làm thiệt hại đi một con ngựa tốt, mất nhiều hơn được.” Nói xong, mỉm cười một tiếng, hy vọng có thể bù đắp bản tính vừa bại lộ.
”Thái, thái tử phi…” Thuần mã sư nhìn rõ ràng người vừa tới, vội vàng hành lễ, ấp a ấp úng nói: “Bởi vì…con ngựa này lúc nãy làm tổn thương Thái tử điện hạ và Nhan phi, cho nên Thái tử phân phó thuộc hạ giáo huấn nó cho tốt.”
Thái tử? Long Y Hoàng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện đám người Phượng Trữ Lan và Nhan phi ở bên cạnh nãy giờ luôn bị nàng coi nhẹ , giờ phút này, nàng quay lại nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn nàng, ánh mắt đôi bên giao nhau, phát ra tia lửa điện… Ách, hy vọng là mắt nàng bị ảo giác, cho dù Phượng Trữ Lan ghét nàng như thế nào,cũng không cần dùng ánh mắt quái vật đó nhìn nàng, đừng sỉ nhục nàng vì đã làm ra hành động tự nhiên của bản thân mình.
Xong rồi, ngụy trang nếu đã bị nhìn thấu, như vậy giả vờ nữa cũng là vô dụng… Dù sao khoảng thời gian trước nàng cải trang giống như thục nữ …khiến người khỏe mạnh cũng nhanh chóng thổ huyết, nếu nàng đã cắt đứt những thứ vướng bận trói buộc khác, như vậy có thể lấy bản tính thật sự ra, chỉ có thế mới có thể tiếp tục sống ở cái nơi ăn thịt người này… đối mặt với hoàn cảnh đó mà tiếp tục sinh tồn… Ai nói thất tình thì nhất định tinh thần phải sa sút! Hôm nay nàng cố gắng quên đi Quân linh, một lần nữa bắt đầu mọi thứ!
Bởi vì lần đầu tiên thất tình bị đả kích quá lớn, trầm mặc hơn nửa năm, nay gả đến đây, nhịn thêm mấy tháng…. Hôm nay nàng không thể nhịn được nữa!
Nàng mạnh mẽ đoạt lấy dây cương từ trong tay thuần mã sư , kéo tiểu hắc mã đangkhông cam tâm đi, đến trước mặt Phượng Trữ Lan vẫn đang quan sát nàng, ngẩng đầu, ánh sáng nơi khóe mắt giảo hoạt, khóe miệng giương lên phảng phất giống như ác quỷ còn để lộ ra rang nanh nhỏ: “ Phượng Trữ Lan, nhờ phúc của ngươi, bổn tiểu thư dục hỏa trùng sinh, ngươi đã ức hiếp với Long Y Hoàng thùy mị ngày càng thậm tệ hơn, coi những nhượng bộ và ẩn nhẫn của nàng thành vô năng và nhu nhược, ta đây cũng không cần phải tiếp tục nhượng bộ, ngươi có hứng thú xem thử bản tính Y Hoàng quận chúa bộc lộ như thế nào hay không ? Ha! Nực cười, không muốn… ta cũng sẽ nhắm vào ngươi mới vui!” Long Y Hoàng cười, dùng sức kéo dây cương một chút, ngựa vẫn ra sức giãy dụa sau đó lập tức lảo đảo vài bước, bị nàng kéo lên phía trước: “ Ngựa này, ta muốn, nếu nó có thể đá ngươi bị thương một lần, chắc chắn có thể đá ngươi bị thương lần thứ hai, giữ lại vô cùng hữu dụng…” Ánh mắt khinh thường đảo qua Nhan phi điềm đạm đáng yêu hoa lê đẫm mưa trong lòng hắn, Long Y Hoàng cười lạnh : “ Nhan Nhi, ngài vậy mà cũng sợ ngựa sao?”
Nói xong, Long Y Hoàng kéo con ngựa không an phận kia đi, ngoảnh mặt đi về phía lối ra, nàng rất đắc ý , sắc mặt Phượng Trữ Lan càng ngày càng tái nhợt.
“Long Y Hoàng… Tính cách của ngươi quả thật làm ta kinh ngạc, nhưng mà, ta vẫn ghét ngươi giống như trước đây.” Giọng Phượng Trữ Lan lạnh lùng bắt kịp bước chân của nàng.
“Chậc… Bổn tiểu thư khi nào thì thiếu qua nam nhân? Nếu như không phải do thân phận thái tử phi vướng víu này, ta làm sao lại dây dưa không rõ với ngươi? Phượng Trữ Lan , ta khuyên ngươi tốt nhất không nên tự kỷ quá mức, nếu như không phải thành thân với ngươi, đội ngũ muốn cầu hôn Bổn tiểu thư có thể làm thành một quân đội.” Long Y Hoàng cũng lười quay đầu lại, tiếp tục kéo ngựa đi, tiểu hắc mã lại bắt đầu cáu kỉnh, gót sau bám mặt đất, sau đó giơ hai chân trước lên, ý đồ muốn hất Long Y Hoàng ra.
Bất quá, Long Y Hoàng lại nổi giận– khí lực cũng không phải vừa, nàng dùng sức kéo một cái, xém nữa đem cả thân ngựa kéo lên phía trước: “Ngươi an phận một chút cho ta ! Cẩn thận nếu ta tức giận lên lập tức sẽ ném ngươi ra biển cho cá mập ăn.”
Tiểu hắc mã lại ngoan ngoãn, tức khắc hiểu mình không phải đối thủ của Long Y Hoàng, mặc dù vẫn còn giãy dụa, nhưng trái lại cũng bị nàng kéo đi.
Đi đến chuồng ngựa, Long Y Hoàng liếc mắt đã thấy Phượng Vũ Thiên đứng ở đó vẻ mặt đau đớn ôm đầu, dừng lại: “Phượng Vũ Thiên , chúng ta đi về thôi.
“Ngươi… Ngươi ngươi ngươi…” Phượng Vũ Thiên chỉ vào nàng, bởi vì đau mà mặt mũi nhăn nhó.
“Nghĩ ta là người dễ bị ức hiếp, ngươi thật ngu ngốc, Phượng Vũ Thiên , ngươi cũng còn có thể cứu được, ngàn vạn lần đừng giống như ca ca của ngươi, cẩn thận sau này ta chỉnh ngươi thành phế nhân, quỷ không giống quỷ.”
Long Y Hoàng lại quay đầu, đau lòng nhìn vết roi trên ngươi tiểu hắc mã, tức thì bảo thuần mã sư: “Gọi vài tên bác sỹ thú y tới, những vết này” nàng chỉ chỉ vết thương: “Nếu trước khi đi săn ta còn thấy, coi chừng chúng nó sẽ vào người các ngươi gấp một trăm lần .” Nàng trịnh trọng đem dây cương giao cho người chăn ngựa, người chăn ngựa vội vàng gật đầu.
Ai… Vốn dĩ từ khi sự kiện Quân Linh qua đi, Long Y Hoàng đã nghĩ nên học theo tính cách đại ca, an phận, không thể để cha mẹ dưới cửu tuyền bận tâm được, vô cùng chú ý làm một thục nữ, đồng thời muốn làm chuyện hữu ích đối với thiên hạ, đối với quốc gia … Nhưng mà Phượng Trữ Lan này thật sự không giây không phút nào không gây chiến với nàng , thách thức bộ dạng thục nữ của nàng, nhịn không nổi nữa…Nương, người đừng có trách hài nhi, Long Y Hoàng yên lặng cầu khẩn trong lòng .
Chuyện tốt không nhiều lắm, chuyện xấu liên tục, đầu tiên là thích khách, sau đó là bắt cóc, tiếp theo sẽ là cái gì? Đừng nói với nàng là nàng bị người ta tặng cho mũi tên xuyên tim !
Vốn dĩ trước khi đi săn Long Y Hoàng có cơ hội hiếm đi ra phố giải trí mua một vài thứ lặt vặt, kết quả là bị người ta điểm huyệt khiêng lên xe ngựa, trong nháy mắt bỏ mặc đám nha hoàn lại phía sau, lúc này nàng bị nhét vào trong xe ngựa, trên đường rất xóc này, thiếu chút nữa nàng mang hết thứ đã ăn vào bụng nhổ ra ngoài.
Chỉ là, chỉ là người bắt cóc nàng là Tử Tuyển, nàng lại không thể hạ thủ với Tử Tuyển, chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn , nhìn sắc mặt lạnh như băng của Tử Tuyển bên cạnh mình: “Tử Tuyển… Như vậy, ta rất không thoải mái, ngươi có thế để cho xe ngựa đi chậm một chút không?”
Sắc mặt Tử Tuyển khó coi không giống như bình thường, không để ý đến nàng nói, đột nhiên rút kiếm trong tay ra, rút ra một nửa rồi từ từ thu về, sắc mặt không chút thay đổi.
Chịu đựng xóc nảy trên xe ngựa khiến lục phủ ngũ tạng của nàng quay cuồng, Long Y Hoàng gắng sức từ từ ngồi dậy, giọng nói run cũng đồng thời với xe ngựa: “ Tử Tuyển , ngươi để ta quay về đi, ta không thể gặp lại hắn…”
“Tử Tuyển, ta không thể gặp hắn, ngươi để ta về… Ta và hắn nếu còn dây dưa, không thể có kết cục tốt … Ngươi biết…ta không muốn liên lụy đến hắn… hắn còn có con đường của riêng mình…”Long Y Hoàng gần như cầu khẩn, khẩn thiết nắm chặc góc áo của Tử Tuyển.
”Tử Tuyển, ngươi có biết kết quả khi ta thấy hắn không? Không thể lại dây dưa sâu thêm … chính là kiên quyết cắt đứt, đây là hai loại tình huống, ngươi muốn nhìn thấy loại nào ?”
Tử Tuyển từ đầu tới cuối đều xem lời Long Y Hoàng như không khí, xe ngựa đột ngột dừng lại, nàng ta kéo Long Y Hoàng, không chút thương tiếc kéo xuống xe ngựa.
Là một rừng cây lá khô đầy trời , gió thu tiêu điều, một bóng dáng cô đơn thon dài bên cạnh cây khô sừng sững, dĩ nhiên…. Gầy hơn so với trước.
Tử Tuyển hoàn thành sứ mạng của mình, bỏ lại Long Y Hoàng, điều khiển xe ngựa rời khỏi.
Long Y Hoàng cắn cắn môi, cẩn thận xoay người rời xa Lang Ly Uyên đang đưa lưng về phía nàng.
“Tại sao đi không từ biệt, chẳng lẽ ngay cả nói câu đó với ta cũng phí sức sao?” Giọng Lang Ly Uyên giống như lướt qua thiên sơn vạn thủy đi vào tai người nàng, mệt mỏi nói không ra lời, nói không hết sự giận dữ bên trong.
“Chúng ta không cần phải tiếp tục dây dưa nữa …” Thậm chí Long Y Hoàng không dám xoay người lại: “Vậy không cần nói lời từ biệt…”
“À… Ngươi vẫn vậy? Lợi dụng ta xong, không nói một tiếng thì vứt bỏ, đối với ngươi những thứ vô ích, đều giải quyết như thế sao?” Giọng điệu Lang Ly Uyên trào phúng, chợt hóa thành sắc bén… Thương tâm, không người nào biết được.
Không phải lợi dụng… Không phải! Chỉ là Lang Ly Uyên… Ngươi là người duy nhất ta có thể dựa vào, nhưng mà… Ta không thể vì ích kỉ của mình mà trói buộc ngươi, so với ta ngươi còn có nhiều con đường phải đi…
“Đúng, ngươi đối với ta mà nói, đã không có bất cứ… giá trị gì… Cho nên, ta sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với ngươi… Như vậy… xin cáo từ…” Giọng Long Y Hoàng hơi khàn khàn, giống như khúc nhạc dạo rơi lệ, càng như kiệt sức.
“Hóa ra, trong mắt ngươi ta không đáng một đồng… Phượng Trữ Lan đối với ngươi như thế, ngươi vẫn một lòng với hắn , trừ bỏ liên hôn hai nước, có phải đã phát sinh tình cảm với hắn hay không? Ngươi bị thương thì tới tìm ta… Khổ sở khóc trong lòng ta, nhưng mãi mãi là khuôn mặt tươi cười đối với Phượng Trữ Lan, coi như là ngươi lợi dụng ta, nhưng ngươi có thấy công bằng với ta không!” Giọng nói Lang Ly Uyên càng ngày càng phẫn nộ.
Cắt đứt sạch sẽ… Như vậy mới là biện pháp giải quyết tốt nhất với hắn , đáng lẽ… không nên có bất cứ liên quan nào …
“Lang Ly Uyên, ta đã nói với ngươi từ rất lâu, ta là thái tử phi, không thể cùng đi chung một con đường với ngươi… Sau này, chúng ta khôi phục nguyên trạng, quên đi và sống tốt, không bao giờ… quấy nhiễu đến nhau.” Long Y Hoàng nhìn trời.
“Đúng vậy… Ngài là thái tử phi cao cao tại thượng, làm sao ta có thể quấy rầy … Hóa ra những chuyện trước đây đều là một giác mộng, ta vậy mà lại nói yêu ngươi… ha ha ! Thật sự là chuyện nực cười mà ! Ngươi cũng thấy rất buồn cười , nhìn ta luống cuống trước mặt ngươi, lần lượt bị ngươi đùa bỡn, kết quả lại bị ngươi vứt bỏ ! Ngươi nhất định cảm thấy rất tốt nha!… Khụ Khụ ! " Lang Ly Uyên cười khổ, ho khan vài tiếng , ngón tay che môi tái nhợt, móng tay có chút xanh tím khác thường.
Long Y Hoàng lắc đầu, sau đó từ từ trở về theo đường cũ , chỉ là khi đi tới đi tới, trước mắt đột nhiên mờ mịt, mà tiếng cười phía sau, càng giống như ngàn vạn thanh kiếm sắc bén, khiến cả người nàng như có trăm ngàn vết thương .
Nàng không thể nói, Lang Ly Uyên thua, nàng cũng không phải thắng…
Lang Ly Uyên, ngươi có một một bầu trời tự do ngoài kia, mà ta chỉ là một xiềng xích vàng.
Lang Ly Uyên… Ngươi có thể vỗ cánh bay lượn đến chín tầng may, mà cánh của ta chỉ có thể dùng để trang trí.
Lang Ly Uyên… Tự do của ngươi là thứ mà ta rất khao khát , chỉ cần có thể để ta đứng xa xa nhìn ngươi tự do… ta đây cũng vui vẻ rồi.
Ngươi hãy thay ta… Tự do mãi mãi, không nên vì ta mà trói buộc hai cánh của mình.
Last edited: