-
Chương 46: Nhan phi sảy thai
“Ngươi…” Long Y Hoàng dừng lại một chút, cũng mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói hết, một ngoại lực khiến nàng dừng lại … Phượng Trữ Lan đang đùng đùng nổi giận xuất hiện, nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng sang chỗ khác, lập tức đến gần làm anh hùng cứu mỹ nhân , bảo vệ Nhan phi, quát Long Y Hoàng: “Cút!”
Long Y Hoàng lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa té ngã, liên tục lui vài bước, hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ hai tiếng : “ Đã như vậy, bây giờ ta không nên nói gì… Hai vị đi thong thả.” Nàng thậm chí không thèm nhìn Phượng Trữ Lan một cái , nhanh chóng xoay người cất bước.
Nàng không cần phải quan tâm đến việc của hắn… Hắn cũng không muốn không phải sao?
Long Y Hoàng đi một mạch vậy mà cũng khá xa, lúc dừng lại phát hiện có chút không đúng, nhìn nhìn cảnh sắc khắp mọi nơi, hoàn toàn xa lạ… Có thể là chỗ xó xỉnh nào đó trong hoàng cung không muốn ai biết ?
Phía trước đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Long Y Hoàng không muốn gây chuyện, lập tức núp phía sau một lùm cây.
“A! Hoàng hậu… Hoàng hậu! Năm đó nếu không phải nàng ta sử dụng quỷ kế đê tiện để hãm hại tiền hoàng hậu, nàng ta có thể yên vị ngồi trên cái vị trí này sao! Ban đầu gọi vẫn luôn miệng gọi tỷ muội, chính nàng ta đau khổ cầu khẩn ta, ta mới không có tố cáo nàng, nếu không… Hừ! Hiện tại lại diễn cáo mượn oai hùm này với ta! Bày ra một bộ dang cao cao tại thượng ! Bộ dáng như vậy thật là buồn nôn!” Một âm thanh nữ tử ác độc, oán thán thổi qua lùm cây, thẳng tắp truyền vào tai Long Y Hoàng.
“Quý phi nương nương bớt giận, trong cung tai mắt đông đảo… Hơn nữa, bây giờ lại không có căn cứ chính xác, vạn nhất nếu bị người của hoàng hậu nghe được…” Một thanh âm già nua khác ngăn cản giọng nữ tà oán kia.
“Hừ! Đi, chúng ta quay về! Bất quá, nếu nàng ta có nhược điểm gì bị ta nắm được, ta tuyệt đối sẽ không nương tay như năm đó nữa!” Tiếng bước chân dần dồn dập đi xa, lúc này Long Y Hoàng mới từ phía sau lùm cây bước ra.
Mới vừa rồi… Nàng có phải đã nghe được điều gì không nên nghe không? Quý phi? Ở trong hậu cung này, nghe nói chỉ có một quý phi… Đó chính là Hoa quý phi, hình như là muôi muội ruột của Hoàng hậu.
Như vậy, chuyện vừa rồi… Long Y Hoàng lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa, liếc mắt nhìn hoàn cảnh hoang vu xung quanh, ngẫm lại Phượng Trữ Lan cũng có thể đi rồi , quyết định quay lại đường cũ.
Không đi được bao xa, Long Y Hoàng lập tức đụng phải Oanh Nhi đang cuống quít đi tìm nàng , Oanh Nhi thấy nàng, lập tức đi nhanh qua : “Thái tử phi… Thỉnh ngài lập tức trở về.”
“Sao vậy?” Long Y Hoàng thấy bộ dáng kinh hoàng của Oanh Nhi, trong lòng suy nghĩ đầu tiên chính là Nhan phi.
“Là.. .Thái tử cùng Nhan phi lúc đang ở ngự hoa viên, Nhan phi đột nhiên kêu đau bụng… Hiện tại thái tử đang nổi trân lôi đình, phái người tìm người khắp mọi nơi… Người xem có phải chuyện không tốt hay không …” Oanh Nhi khẩn trương nói.
“Được rồi, dù sao sớm muộn gì đều phải chạm mặt, hơn nữa, ta cũng không phải loại người thích trốn tránh.” Long Y Hoàng cười một tiếng, nhìn nóc nhà màu vàng xung quanh môt hồi: “ Oanh Nhi dẫn đường đi.”
“Vâng, thái tử phi.” Oanh Nhi nhận mệnh, dẫn đường.
Tẩm cung Nhan phi ở trước mặt, cung nữ và thái giám đang đứng đầy hai bên, lucky post cửa phòng đóng chặt, Phượng Trữ Lan không ngừng đi qua đi lại phía trước , phiền toái cùng bất an.
Long Y Hoàng đi tới phía sau hắn, tâm như nước lặng, chỉ còn lại đôi mắt dập dờn sóng, vừa thấy quy mô phô trương bên cạnh hắn , nàng đột nhiên rất muốn cười to, chỉ là cười không nổi, hơi giật nhẹ khóe miệng: “Ngươi tìm ta?”
“Ngươi đã làm gì nàng!” Hai mắt Phượng Trữ Lan có chút phiếm hồng, đột nhiên xoay người nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng, lớn tiếng hỏi.
Thời gian an tĩnh, trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của nữ nhân.
“ Ta ngay cả cạm vào cũng không có.” Long Y Hoàng tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn, gằn từng tiếng trả lời.
“ Ai biết ngươi đã dùng quỷ kế gì với nàng! Vừa rồi vẫn còn tốt, sau khi gặp ngươi lại biến thành cái dạng này!” Phượng Trữ Lan quát to: “ Tâm đố kỵ của ngươi lớn như vậy sao! Ngay cả một tiểu hài tử cũng không buông tha! Nếu ngươi có bất mãn với ta, có thể trực tiếp nói thẳng, không cần sử dung thủ đoạn bỉ ổi như thế.”
“ Phượng Trữ Lan ” Trong mắt Long Y Hoàng có chút ánh quang lóe lên, giọng điệu trở nên rống giận: “ Ngươi cũng biết hài tử là vô tội?”
Phượng Trữ Lan sửng sốt, toàn thân cứng ngắc.
Long Y Hoàng cười tự giễu một tiếng: “Nhớ lúc đầu, khi ngươi đưa ta thuốc sẩy thai… Có … nghĩ tới những lời này hay không ?”
Phượng Trữ Lan trầm mặc không nói, chỉ là trơ mắt nhìn Long Y Hoàng.
“ Thật thú vị… Buồn cười! Nhớ trước đó… cũng không có phô trương như vậy…” Long Y Hoàng cắn cắn môi, tựa như đang cố gắng kiềm chế.
“Đây là hai việc khác nhau! Ngươi muốn trả thù cũng không nên trả thù lên Nhan phi ! "
“Ha ha…” Long Y Hoàng cười khan hai tiếng, miễn cưỡng nói:“ Thật sự là… Bất quá Phượng Trữ Lan , Long Y Hoàng ta làm việc chưa bao giờ lại dây dưa như thế, nếu ta thực sự muốn hãm hại Nhan phi, có nhiều phương pháp ta có thể lựa chọn, đồng thời không lưu lại bất cứ đường sống nào… Thậm chí, có thể khiến cho không ai phát hiện ra điều gì, nhưng đều có điểm giống nhau, chính là Nhan Phi nhất định sẽ không sống quá nửa khắc trước mắt ta đâu. "
“Ngươi… cho rằng lời ngươi nói ta sẽ tin !” Phượng Trữ Lan rống giận.
“Hoàng hậu hạ thủ cũng quá nhân từ, ta còn nghĩ rằng nàng ta sẽ làm gì ghê gớm lắm kia, kết quả cũng chỉ muốn xóa sạch hài tử… Nếu không phải ta thương xót Nhan phi cũng chỉ là kẻ thế thân, thì nàng ta tuyệt đối không có khả năng ở trước mắt ta diễu võ dương oai lâu như vậy ! "
“Ngươi!” Phượng Trữ Lan câm miệng, không biết nên nói gì.
Hai người cứ giằng co như thế, không ai nói gì, chỉ đối mặt.
Tiếng rên rỉ trong phòng dần lặng đi, sau đó có người mở cửa phòng đi ra, là một người trang phục ngự y, hắn bước nhanh tới trước mặt hai người vẫn đang đối mặt kia, hành lễ nói: “Thần đã cố gắng hết sức… Nhan phi đã không việc gì, chỉ là thai nhi trong bụng giữ không được… Thỉnh thái tử trách phạt!”
“Câm miệng!” Phượng Trữ Lan hung hăng vung tay Long Y Hoàng, xoay người chạy vào bên trong phòng.
Long Y Hoàng lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa té ngã, liên tục lui vài bước, hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ hai tiếng : “ Đã như vậy, bây giờ ta không nên nói gì… Hai vị đi thong thả.” Nàng thậm chí không thèm nhìn Phượng Trữ Lan một cái , nhanh chóng xoay người cất bước.
Nàng không cần phải quan tâm đến việc của hắn… Hắn cũng không muốn không phải sao?
Long Y Hoàng đi một mạch vậy mà cũng khá xa, lúc dừng lại phát hiện có chút không đúng, nhìn nhìn cảnh sắc khắp mọi nơi, hoàn toàn xa lạ… Có thể là chỗ xó xỉnh nào đó trong hoàng cung không muốn ai biết ?
Phía trước đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Long Y Hoàng không muốn gây chuyện, lập tức núp phía sau một lùm cây.
“A! Hoàng hậu… Hoàng hậu! Năm đó nếu không phải nàng ta sử dụng quỷ kế đê tiện để hãm hại tiền hoàng hậu, nàng ta có thể yên vị ngồi trên cái vị trí này sao! Ban đầu gọi vẫn luôn miệng gọi tỷ muội, chính nàng ta đau khổ cầu khẩn ta, ta mới không có tố cáo nàng, nếu không… Hừ! Hiện tại lại diễn cáo mượn oai hùm này với ta! Bày ra một bộ dang cao cao tại thượng ! Bộ dáng như vậy thật là buồn nôn!” Một âm thanh nữ tử ác độc, oán thán thổi qua lùm cây, thẳng tắp truyền vào tai Long Y Hoàng.
“Quý phi nương nương bớt giận, trong cung tai mắt đông đảo… Hơn nữa, bây giờ lại không có căn cứ chính xác, vạn nhất nếu bị người của hoàng hậu nghe được…” Một thanh âm già nua khác ngăn cản giọng nữ tà oán kia.
“Hừ! Đi, chúng ta quay về! Bất quá, nếu nàng ta có nhược điểm gì bị ta nắm được, ta tuyệt đối sẽ không nương tay như năm đó nữa!” Tiếng bước chân dần dồn dập đi xa, lúc này Long Y Hoàng mới từ phía sau lùm cây bước ra.
Mới vừa rồi… Nàng có phải đã nghe được điều gì không nên nghe không? Quý phi? Ở trong hậu cung này, nghe nói chỉ có một quý phi… Đó chính là Hoa quý phi, hình như là muôi muội ruột của Hoàng hậu.
Như vậy, chuyện vừa rồi… Long Y Hoàng lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa, liếc mắt nhìn hoàn cảnh hoang vu xung quanh, ngẫm lại Phượng Trữ Lan cũng có thể đi rồi , quyết định quay lại đường cũ.
Không đi được bao xa, Long Y Hoàng lập tức đụng phải Oanh Nhi đang cuống quít đi tìm nàng , Oanh Nhi thấy nàng, lập tức đi nhanh qua : “Thái tử phi… Thỉnh ngài lập tức trở về.”
“Sao vậy?” Long Y Hoàng thấy bộ dáng kinh hoàng của Oanh Nhi, trong lòng suy nghĩ đầu tiên chính là Nhan phi.
“Là.. .Thái tử cùng Nhan phi lúc đang ở ngự hoa viên, Nhan phi đột nhiên kêu đau bụng… Hiện tại thái tử đang nổi trân lôi đình, phái người tìm người khắp mọi nơi… Người xem có phải chuyện không tốt hay không …” Oanh Nhi khẩn trương nói.
“Được rồi, dù sao sớm muộn gì đều phải chạm mặt, hơn nữa, ta cũng không phải loại người thích trốn tránh.” Long Y Hoàng cười một tiếng, nhìn nóc nhà màu vàng xung quanh môt hồi: “ Oanh Nhi dẫn đường đi.”
“Vâng, thái tử phi.” Oanh Nhi nhận mệnh, dẫn đường.
Tẩm cung Nhan phi ở trước mặt, cung nữ và thái giám đang đứng đầy hai bên, lucky post cửa phòng đóng chặt, Phượng Trữ Lan không ngừng đi qua đi lại phía trước , phiền toái cùng bất an.
Long Y Hoàng đi tới phía sau hắn, tâm như nước lặng, chỉ còn lại đôi mắt dập dờn sóng, vừa thấy quy mô phô trương bên cạnh hắn , nàng đột nhiên rất muốn cười to, chỉ là cười không nổi, hơi giật nhẹ khóe miệng: “Ngươi tìm ta?”
“Ngươi đã làm gì nàng!” Hai mắt Phượng Trữ Lan có chút phiếm hồng, đột nhiên xoay người nắm chặt cổ tay Long Y Hoàng, lớn tiếng hỏi.
Thời gian an tĩnh, trong phòng mơ hồ truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của nữ nhân.
“ Ta ngay cả cạm vào cũng không có.” Long Y Hoàng tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn, gằn từng tiếng trả lời.
“ Ai biết ngươi đã dùng quỷ kế gì với nàng! Vừa rồi vẫn còn tốt, sau khi gặp ngươi lại biến thành cái dạng này!” Phượng Trữ Lan quát to: “ Tâm đố kỵ của ngươi lớn như vậy sao! Ngay cả một tiểu hài tử cũng không buông tha! Nếu ngươi có bất mãn với ta, có thể trực tiếp nói thẳng, không cần sử dung thủ đoạn bỉ ổi như thế.”
“ Phượng Trữ Lan ” Trong mắt Long Y Hoàng có chút ánh quang lóe lên, giọng điệu trở nên rống giận: “ Ngươi cũng biết hài tử là vô tội?”
Phượng Trữ Lan sửng sốt, toàn thân cứng ngắc.
Long Y Hoàng cười tự giễu một tiếng: “Nhớ lúc đầu, khi ngươi đưa ta thuốc sẩy thai… Có … nghĩ tới những lời này hay không ?”
Phượng Trữ Lan trầm mặc không nói, chỉ là trơ mắt nhìn Long Y Hoàng.
“ Thật thú vị… Buồn cười! Nhớ trước đó… cũng không có phô trương như vậy…” Long Y Hoàng cắn cắn môi, tựa như đang cố gắng kiềm chế.
“Đây là hai việc khác nhau! Ngươi muốn trả thù cũng không nên trả thù lên Nhan phi ! "
“Ha ha…” Long Y Hoàng cười khan hai tiếng, miễn cưỡng nói:“ Thật sự là… Bất quá Phượng Trữ Lan , Long Y Hoàng ta làm việc chưa bao giờ lại dây dưa như thế, nếu ta thực sự muốn hãm hại Nhan phi, có nhiều phương pháp ta có thể lựa chọn, đồng thời không lưu lại bất cứ đường sống nào… Thậm chí, có thể khiến cho không ai phát hiện ra điều gì, nhưng đều có điểm giống nhau, chính là Nhan Phi nhất định sẽ không sống quá nửa khắc trước mắt ta đâu. "
“Ngươi… cho rằng lời ngươi nói ta sẽ tin !” Phượng Trữ Lan rống giận.
“Hoàng hậu hạ thủ cũng quá nhân từ, ta còn nghĩ rằng nàng ta sẽ làm gì ghê gớm lắm kia, kết quả cũng chỉ muốn xóa sạch hài tử… Nếu không phải ta thương xót Nhan phi cũng chỉ là kẻ thế thân, thì nàng ta tuyệt đối không có khả năng ở trước mắt ta diễu võ dương oai lâu như vậy ! "
“Ngươi!” Phượng Trữ Lan câm miệng, không biết nên nói gì.
Hai người cứ giằng co như thế, không ai nói gì, chỉ đối mặt.
Tiếng rên rỉ trong phòng dần lặng đi, sau đó có người mở cửa phòng đi ra, là một người trang phục ngự y, hắn bước nhanh tới trước mặt hai người vẫn đang đối mặt kia, hành lễ nói: “Thần đã cố gắng hết sức… Nhan phi đã không việc gì, chỉ là thai nhi trong bụng giữ không được… Thỉnh thái tử trách phạt!”
“Câm miệng!” Phượng Trữ Lan hung hăng vung tay Long Y Hoàng, xoay người chạy vào bên trong phòng.
Last edited: