-
Chương 44: Hy sinh.
“Y Hoàng!” Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một giọng rống giận trầm ổn mà uy nghiêm, tức thì tay Long Y Hoàng cứng ngắc giữa không trung, giọng nói này… Rõ ràng… nhất định là Hoàng hậu !
“Mẫu hậu, người làm như vậy là có ý gì…” Tâm tình Long Y Hoàng sớm đã khôi phục , liền cao giọng hỏi.
“Bổn cung còn đang tò mò, mê huyễn hương này tại sao lại không phát huy tác dụng với ngươi… Bất quá, coi như không có gì cần phải nói, ngươi có thể hiểu ý của ta… Y Hoàng, đây là sứ mệnh của ngươi… Không, nói đúng ra, là trách nhiệm của ngươi, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, ngươi nhất định phải phục tùng,hơn nữa, cái này đối với ngươi cũng không phải chuyện gì xấu, dù sao các ngươi cũng là phu thê.” Ngược lại, Hoàng hậu không quan tâm, nói chuyện nhẹ nhàng như đang ca hát.
“Nhưng, nhưng mùi hương này sẽ ảnh hưởng xấu đến tính mạng, chẳng lẽ người không quan tâm đến sống chết của Phượng Trữ Lan ?” Long Y Hoàng không tin hỏi, mê huyễn hương, tên cũng như ý nghĩa, là hương mê hoặc người, nó có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, đem hình ảnh của người khác biến thành bóng dáng của người mình yêu sâu sắc nhất yêu tự đáy lòng, còn là xuân dược thúc đẩy tình dục hiệu quả nhất… Chỉ là nếu không giải kịp thời, sẽ khiến người ta mất mạng dễ dàng. Nhưng hương này đối với nàng không có tác dụng, máu của nàng cũng chỉ có thể giải độc, còn loại mê hương xuân dược thì hoàn toàn không có tác dụng!
“Bổn cung tin ngươi không phải người máu lạnh, bổn cũng cũng biết ngươi và Phượng Trữ Lan tình cảm không tốt, nhưng dù sao ngươi cũng là thái tử phi của hắn, nếu ngươi không thể có con nối dõi , lời đồn đãi sẽ truyền ra bên ngoài, đến lúc đó chỉ sợ ngươi sẽ không được yên ổn, cho nên ngươi cần phải hy sinh … Nữ nhân gả vào gia tộc đế vương, thường đều là thân bất do kỷ, nếu ngươi không giúp Trữ Lan giải hương … Hậu quả thế nào, ngươi chắc chắn biết rõ , Bổn cung chỉ nói cho ngươi tới đây thôi, ngươi hãy tự suy nghĩ đi.” Hoàng hậu lạnh nhạt bỏ lại chuỗi bom dài, sau đó rời đi như không có việc gì, dường như đã tính toán trước tất cả.
“Hoàng hậu! Hoàng hậu nương nương!” Long Y Hoàng sốt ruột gõ cửa, khiến cánh cửa lung lay như sắp đổ, nhưng cánh cửa đó cũng rất ương ngạnh, ngăn cản nàng, sau đó… cũng không thấy có động tĩnh gì nữa…
Nữ nhân gả vào gia tộc đế vương, đều là thân bất do kỷ… Đột nhiên tâm tư nàng cảm thấy rối rắm , Long Y Hoàng từ từ cúi đầu, ngực hình như bị ai đó chặn khiến nàng cảm thấy khó chịu, cảm giác nói không ra lời.
Thắt lưng đột nhiên căng thẳng, tâm Long Y Hoàng như bị treo lên, cảm giác có người đang ôm lấy eo nàng, không mất nhiều sức lực ôm trọn nàng, Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy mặt Phượng Trữ Lan .
“Ngươi tại sao lại chạy đến đây. ” Khóe miệng Phượng Trữ Lan duyên dáng hơi hơi mỉm cười, đôi mắt giống như xuân thủy dập dờn, thập phần ôn nhu, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Long Y Hoàng, nhỏ giọng nói: “ Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ lại ta, bỏ mặc mọi thứ như thế… Nhan nhi.”
Tên người nọ thốt ra cuối cùng đã làm tim Long Y Hoàng thêm băng giá, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, không nói gì, xiết chặt y phục Phượng Trữ Lan, từ từ cúi đầu… Vừa rồi bị Phượng Trữ Lan hôn, cũng nóng như lửa đốt, mùi hương thực sự đã phát tác trên người hắn, như vậy, chắc chắn hắn đã xem nàng là Khuynh Nhan… Mặc dù từ trước đến nay, nàng luôn mê hoặc tư tưởng mình, loại chuyện này chỉ là sớm muộn gì… Lúc đầu nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt… Đó cũng là trách nhiệm của nàng … Nhưng không biết vì sao, lúc phải đối mặt, Long Y Hoàng vẫn muốn khóc, nhưng chỉ cắn chặt môi, tiếp tục giả vờ.
Phượng Trữ Lan ôm nàng, từ từ xoay người, đi về phía sâu nhất trong đại điện… Dọc theo đường đi đều không lêu lổng, chỉ có màn che là không ngừng đong đưa, dưới ánh nến bốn phía đều sáng ngời… Long Y Hoàng vẫn nhắm hai mắt.
Phượng Trữ Lan rất nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, tinh thế ngọt ngào triền miên hôn ở cổ nàng, không ngừng gọi Nhan Nhi.
Long Y Hoàng vẫn không có phản kháng, ánh mắt cũng thống khổ vàbất đắc dĩ, Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào trong y phục nàng, theo tiềm thức nàng ôm cổ đối phương, cắn môi… Màn lụa liên tục bay bay, thổi đi mùi thơm thối nát mơ hồ, Phượng Trữ Lan có phần thô bạo cùng nóng nảy bất an cởi bỏ y phục trên người Long Y Hoàng… Hình bóng của hai người phía sau màn tơ mơ hồ đè lên nhau…. Lại một đêm không ngủ, cơ thể Long Y Hoàng trong cao trào không ngừng run rẩy, trước mắt dần mơ hồ… Không biết tác dụng của mê huyễn hương như thế nào, ở trước mắt nàng, mặt mũi Phượng Trữ Lan cũng mơ hồ đi, nhạt nhòa như đáy nước bị xao động… Một lần nữa xác định lại, lại trở thành một khuôn mặt khác……
Nước mắt dồn lại đã lâu rốt cục cũng chảy xuống, mười ngón tay Long Y Hoàng bấm vào lưng Phượng Trữ Lan, tiếng rên rỉ tinh tế dần dần thoát ra có quy luật… Chồng chất tất cả, thành tên một người.
Những tưởng nhớ ở sâu trong lòng nàng đã chất đầy… Hóa thành dòng nước, mơ hồ như sương.
Tất cả đều đã không thể quay lại được nữa, nàng đã vứt bỏ quá nhiều.
Cắt đứt tất cả…Nếu như nhớ lại thì thế nào? Cuối cùng, không thể ở cùng nhau… Không biết qua bao lâu , Long Y Hoàng mới có thể nặng nề đi vào giấc ngủ, khóe miệng sót lại một nụ cười khổ, tựa như muốn nhắc nhở bản thân, lừa mình dối người.
Đêm dài rồi cũng qua đi, thế mà vẫn phải gặp phải, giọt sương thấm trên đóa hoa dạ hương, như nghênh đón ánh nắng từ vầng thái dương buổi bình minh.
“Mẫu hậu, người làm như vậy là có ý gì…” Tâm tình Long Y Hoàng sớm đã khôi phục , liền cao giọng hỏi.
“Bổn cung còn đang tò mò, mê huyễn hương này tại sao lại không phát huy tác dụng với ngươi… Bất quá, coi như không có gì cần phải nói, ngươi có thể hiểu ý của ta… Y Hoàng, đây là sứ mệnh của ngươi… Không, nói đúng ra, là trách nhiệm của ngươi, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, ngươi nhất định phải phục tùng,hơn nữa, cái này đối với ngươi cũng không phải chuyện gì xấu, dù sao các ngươi cũng là phu thê.” Ngược lại, Hoàng hậu không quan tâm, nói chuyện nhẹ nhàng như đang ca hát.
“Nhưng, nhưng mùi hương này sẽ ảnh hưởng xấu đến tính mạng, chẳng lẽ người không quan tâm đến sống chết của Phượng Trữ Lan ?” Long Y Hoàng không tin hỏi, mê huyễn hương, tên cũng như ý nghĩa, là hương mê hoặc người, nó có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, đem hình ảnh của người khác biến thành bóng dáng của người mình yêu sâu sắc nhất yêu tự đáy lòng, còn là xuân dược thúc đẩy tình dục hiệu quả nhất… Chỉ là nếu không giải kịp thời, sẽ khiến người ta mất mạng dễ dàng. Nhưng hương này đối với nàng không có tác dụng, máu của nàng cũng chỉ có thể giải độc, còn loại mê hương xuân dược thì hoàn toàn không có tác dụng!
“Bổn cung tin ngươi không phải người máu lạnh, bổn cũng cũng biết ngươi và Phượng Trữ Lan tình cảm không tốt, nhưng dù sao ngươi cũng là thái tử phi của hắn, nếu ngươi không thể có con nối dõi , lời đồn đãi sẽ truyền ra bên ngoài, đến lúc đó chỉ sợ ngươi sẽ không được yên ổn, cho nên ngươi cần phải hy sinh … Nữ nhân gả vào gia tộc đế vương, thường đều là thân bất do kỷ, nếu ngươi không giúp Trữ Lan giải hương … Hậu quả thế nào, ngươi chắc chắn biết rõ , Bổn cung chỉ nói cho ngươi tới đây thôi, ngươi hãy tự suy nghĩ đi.” Hoàng hậu lạnh nhạt bỏ lại chuỗi bom dài, sau đó rời đi như không có việc gì, dường như đã tính toán trước tất cả.
“Hoàng hậu! Hoàng hậu nương nương!” Long Y Hoàng sốt ruột gõ cửa, khiến cánh cửa lung lay như sắp đổ, nhưng cánh cửa đó cũng rất ương ngạnh, ngăn cản nàng, sau đó… cũng không thấy có động tĩnh gì nữa…
Nữ nhân gả vào gia tộc đế vương, đều là thân bất do kỷ… Đột nhiên tâm tư nàng cảm thấy rối rắm , Long Y Hoàng từ từ cúi đầu, ngực hình như bị ai đó chặn khiến nàng cảm thấy khó chịu, cảm giác nói không ra lời.
Thắt lưng đột nhiên căng thẳng, tâm Long Y Hoàng như bị treo lên, cảm giác có người đang ôm lấy eo nàng, không mất nhiều sức lực ôm trọn nàng, Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn, vừa lúc thấy mặt Phượng Trữ Lan .
“Ngươi tại sao lại chạy đến đây. ” Khóe miệng Phượng Trữ Lan duyên dáng hơi hơi mỉm cười, đôi mắt giống như xuân thủy dập dờn, thập phần ôn nhu, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Long Y Hoàng, nhỏ giọng nói: “ Ta còn tưởng rằng ngươi bỏ lại ta, bỏ mặc mọi thứ như thế… Nhan nhi.”
Tên người nọ thốt ra cuối cùng đã làm tim Long Y Hoàng thêm băng giá, nhưng nàng vẫn cắn chặt môi, không nói gì, xiết chặt y phục Phượng Trữ Lan, từ từ cúi đầu… Vừa rồi bị Phượng Trữ Lan hôn, cũng nóng như lửa đốt, mùi hương thực sự đã phát tác trên người hắn, như vậy, chắc chắn hắn đã xem nàng là Khuynh Nhan… Mặc dù từ trước đến nay, nàng luôn mê hoặc tư tưởng mình, loại chuyện này chỉ là sớm muộn gì… Lúc đầu nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt… Đó cũng là trách nhiệm của nàng … Nhưng không biết vì sao, lúc phải đối mặt, Long Y Hoàng vẫn muốn khóc, nhưng chỉ cắn chặt môi, tiếp tục giả vờ.
Phượng Trữ Lan ôm nàng, từ từ xoay người, đi về phía sâu nhất trong đại điện… Dọc theo đường đi đều không lêu lổng, chỉ có màn che là không ngừng đong đưa, dưới ánh nến bốn phía đều sáng ngời… Long Y Hoàng vẫn nhắm hai mắt.
Phượng Trữ Lan rất nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, tinh thế ngọt ngào triền miên hôn ở cổ nàng, không ngừng gọi Nhan Nhi.
Long Y Hoàng vẫn không có phản kháng, ánh mắt cũng thống khổ vàbất đắc dĩ, Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng linh hoạt tiến vào trong y phục nàng, theo tiềm thức nàng ôm cổ đối phương, cắn môi… Màn lụa liên tục bay bay, thổi đi mùi thơm thối nát mơ hồ, Phượng Trữ Lan có phần thô bạo cùng nóng nảy bất an cởi bỏ y phục trên người Long Y Hoàng… Hình bóng của hai người phía sau màn tơ mơ hồ đè lên nhau…. Lại một đêm không ngủ, cơ thể Long Y Hoàng trong cao trào không ngừng run rẩy, trước mắt dần mơ hồ… Không biết tác dụng của mê huyễn hương như thế nào, ở trước mắt nàng, mặt mũi Phượng Trữ Lan cũng mơ hồ đi, nhạt nhòa như đáy nước bị xao động… Một lần nữa xác định lại, lại trở thành một khuôn mặt khác……
Nước mắt dồn lại đã lâu rốt cục cũng chảy xuống, mười ngón tay Long Y Hoàng bấm vào lưng Phượng Trữ Lan, tiếng rên rỉ tinh tế dần dần thoát ra có quy luật… Chồng chất tất cả, thành tên một người.
Những tưởng nhớ ở sâu trong lòng nàng đã chất đầy… Hóa thành dòng nước, mơ hồ như sương.
Tất cả đều đã không thể quay lại được nữa, nàng đã vứt bỏ quá nhiều.
Cắt đứt tất cả…Nếu như nhớ lại thì thế nào? Cuối cùng, không thể ở cùng nhau… Không biết qua bao lâu , Long Y Hoàng mới có thể nặng nề đi vào giấc ngủ, khóe miệng sót lại một nụ cười khổ, tựa như muốn nhắc nhở bản thân, lừa mình dối người.
Đêm dài rồi cũng qua đi, thế mà vẫn phải gặp phải, giọt sương thấm trên đóa hoa dạ hương, như nghênh đón ánh nắng từ vầng thái dương buổi bình minh.
Last edited: