-
Chương 29: Vẫn kiên cường
Trong Khuynh Thiên uyển náo nhiệt không ít, trừ bỏ hai thị nữ lui tới, còn có một số quý tộc tiểu thư hoặc là một số phụ nữ trung niên Long Y Hoàng chưa thấy qua, cả người màu sắc rực rỡ cẩm y hoa phục, đủ mọi màu sắc, tụ lại ở đình lý cười nói lớn tiếng. Đầu đầy châu ngọc bởi vì đùa giỡn mà loạn chiến, cười đáp luống cuống cũng không quên cầm lấy quạt che lại nửa mặt, ra dáng tiểu thư khuê các tiêu tiêu chuẩn chuẩn.
Long Y Hoàng hơi chần chờ, nhưng mà đều đã đi đến cửa, cũng không ai nhìn thấy, không đi vào thật sự là thất lễ, sau khi suy nghĩ nàng quyết định, chết thì chết thôi!
Nàng đi một bước tới gần đình, thuận lợi hấp dẫn ánh mắt mọi người, các thiên kim tiểu thư cùng quý phu nhân này ăn mặc hoa lệ chậm rãi đứng lên , lui qua hai bên, rất cung kính cúi người hành lễ: "Thái tử phi." Tuy rằng mặt ngoài thể hiện thật là tốt , nhưng mi mắt nâng lên hạ xuống mà nhìn trộm nàng,rất dễ nhận thấy ánh mắt khinh miệt đó.
Long Y Hoàng cố gắng ép mình không cần để ý các nàng, nhưng mà dù thế nào cũng không xem nhẹ các nàng được, ánh mắt giống như ngân châm ngàn vạn lần, trong ánh mắt kia có ghét bỏ ghen tị cùng hâm mộ, còn có nữa chính là châm chọc.
Thân phận của nàng cùng địa vị cũng không hề thấp kém, nhưng mà, đường đường là chính cung Thái tử phi thế nhưng bất quá một cái thiếp phi cũng không bằng, thiếp lại mang thai đầu tiên, trong xã hội này thông tin hay bất cứ chuyện gì của hoàng tộc sẽ là một đề tài sôi nổi để bàn tán, thời điểm các nữ nhân nhàm chán, võ mồm tranh chấp thậm chí so với đao quang kiếm ảnh trên chiến trường lại càng giết người vô địch hơn.
Giữa đình là bàn đá cẩm thạch tròn, sau bàn là hai người đang ngồi , một nam một nữ, nữ tử đang rúc vào trong lòng ngực nam tử, trên gương mặt cười đến hạnh phúc mà ngọt ngào, có nhàn nhạt đỏ ửng, ôm Nhan phi, Phượng Trữ Lan cũng cười đắc ý mãn nguyện, tay trái của nàng nắm lại, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng hiện vẫn là bằng phẳng.
Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, xuyên thấu qua đám người nhìn Long Y Hoàng càng ngày càng gần, trong mắt ấm áp dần dần chuyển sang rét lạnh, Nhan phi thấy sắc mặt hắn không tốt, nhìn lại Long Y Hoàng, giãy dụa một chút, tựa hồ muốn đứng lên thực hiện lễ tiết trong cung của thiếp, nhưng mà cơ thể lại bị Phượng Trữ Lan gắt gao giữ lại, Phượng Trữ Lan nói: "Ngươi đang mang thai không nên phiền phức nhiều như vậy, ngay cả điểm ấy Thái tử phi sẽ không đi so đo tính toán chứ."
Lúc hắn nói chuyện chỉ nhìn châu ngọc trâm quý trên búi tóc của Nhan phi, không có nhìn Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng miễn cho thiên kim cùng phu nhân hành lễ, đang đứng ở trước mặt Phượng Trữ Lan, trong lúc đó hai người chỉ cách cái bàn, nàng mím môi cười: "Thần thiếp như thế nào lại để ý? Tình thương của cha là thiên tính mà, Nhan phi có có thai là việc vui, ta không đến như không hợp lẽ phải, Thái tử cũng sẽ không đối với việc này có cái ý kiến chứ?"
"Chỉ cần ngươi tâm cơ đơn thuần, ta không có ý kiến." Phượng Trữ Lan lấy tay cuộn tóc dài của Nhan phi, mi mắt rũ xuống, trong mắt hiện ra cái nhìn sâu xa, Nhan phi ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của hắn bất động, âm thầm cười trộm, có chút khiêu khích nhìn thoáng qua Long Y Hoàng, giống như con mèo nhỏ bình thường yêu mị cùng ngọt.
"Thái tử điện hạ, tình thương của cha mà người dành cho thật sự là làm người cảm động, bất quá, sẽ không biết nó có thể kéo dài đến bao nhiêu ... Ta đã vì tiểu hoàng tôn sắp sinh ra mà chuẩn bị một chút lễ vật, không biết Nhan phi nhìn có thích hay không? Oanh Nhi, đem lễ vật mang lên." Long Y Hoàng phân phó, Oanh Nhi vừa rồi đã theo sát mà tiến lên, trong tay là lễ hạp màu đỏ đặt ở trên mặt bàn, sau đó mở ra, ánh sang châu báu rực rỡ tùy theo ánh nắng.
Là khóa như ý nạm vàng khảm ngọc cùng một đôi vòng tay long phượng tinh tế điêu khắc màu vàng, điệu bộ tinh mỹ cùng hoa lệ, hiện ra hết vẻ uy nghiêm của hoàng thất.
Phượng Trữ Lan cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng không nói.
Nhan phi hiển nhiên đối với lễ vật như vậy rất là thích, độ cong khóe miệng thật to gợi lên: "Thật là đa tạ tỷ tỷ lo lắng , trang sức rất đẹp."
Long Y Hoàng cười gật gật đầu, dịu dàng cười, không có nửa phần tạp chất cùng sắc bén, giống như có thể cất chứa thế gian vạn vật.
Lễ vật vừa ra, người người bốn phía vĩnh viễn không chịu ngồi yên nhàm chán bật người xông tới, đối với lễ vật của nàng tán thưởng, a dua nịnh hót. Nhan phi cũng mượn cớ này rời đi ôm ấp của Phượng Trữ Lan , trước bàn mở một đám lễ vật ra xem, sau đó một đám người cùng nhau nói cười, Phượng Trữ Lan chỉ là nhìn nàng.
Long Y Hoàng thừa dịp trục bánh xe biến chuyển, khom người một cái, đi đến trước mặt Phượng Trữ Lan , hạ giọng: "Phượng Trữ Lan , ta có việc muốn nói cùng với ngươi, có thể tìm một nơi im lặng hay không?"
"Ta và ngươi không có gì để nói cả." Phượng Trữ Lan lập tức cự tuyệt.
"Chuyện rất quan trọng, chúng ta phải nói rõ ràng , về sau mới có thể đi tiếp." Long Y Hoàng giọng nói mềm yếu, một chút gần như cầu xin: "Như vậy chỉ một lần, về sau ta sẽ không tìm ngươi, chỉ là hiện tại... Ngươi cho ta một chút thời gian, được không?"
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi đi đi."
"Phượng Trữ Lan ..." Thật bất ngờ Long Y Hoàng không có một chút lửa giận, lòng của nàng thực bình tĩnh, trong mắt vốn dĩ sắc bén như hào quang kim cương hòa tan thành một bãi xuân thủy: "Thì lúc này là tốt rồi, ta hy vọng chính miệng nói cho ngươi, sau đó tự chúng ta giải quyết, ta chỉ hy vọng được nghe một đáp án của ngươi, để ta an tâm, vô luận ngươi lựa chọn làm cái gì đều tốt, ta chỉ hy vọng nghe lời nói trong lòng ngươi..."
"Ngươi nghĩ chúng ta rất thân mật à, Long Y Hoàng, lời nói trong lòng? E rằng đến khi ngươi chết ta cũng sẽ không nói nửa câu với ngươi, hiện tại, hôm nay là ngày lành, ta không muốn tức giận, ngươi lập tức biến mất cho ta! Không nên ép ta tức giận!" Phượng Trữ Lan ẩn ẩn có tức giận.
Những lời này của Phượng Trữ Lan quá mức nghiêm khắc, vốn không khí đang náo nhiệt lập tức lạnh đi, tất cả mọi người dừng lại động tác của mình, đều đưa ánh mắt hướng về bầu không khí cứng ngắc của hai người.
Long Y Hoàng vẫn nhìn ánh mắt của hắn, hy vọng có thể đọc ra cái gì, nhưng mà, nàng nhìn thấy trừ bỏ kiên quyết chính là kiên quyết, còn có khinh thường, cuối cùng, nàng cắn cắn răng: "Ta hiểu được... Ta hôm nay tới không phải lúc, hôm nào ngươi rảnh , ta sẽ tìm ngươi tán gẫu được rồi... Sẽ không quấy rầy hứng thú của các vị, đi trước cáo từ."
Long Y Hoàng nói vô cùng gấp gáp, vội vàng nhìn lướt qua những người xung quanh đang đánh giá nàng, lại vội vàng rời đi, Oanh Nhi chạy nhanh đi theo phía sau nàng.
Đột nhiên, đi đến một nửa Long Y Hoàng dừng lại, dựa vào một bên đại thụ nôn khan, nàng rõ ràng cái gì đều không có ăn, nôn ra chính là nước chua, Oanh Nhi lại bị dọa, vội vàng bước qua vỗ nhẹ sau lưng của nàng: "Thái tử phi, người, người làm sao vậy..."
"Bị tức, không có gì." Long Y Hoàng lau miệng chà sát môi , nhưng sắc mặt đã trắng bệch: "Oanh Nhi, ngươi đi về trước đi, ta muốn ở một mình."
"Nhưng mà..."
"Không có gì,, ngươi về phòng trước chờ ta, ta sẽ mau trở lại , hiện tại để cho ta một mình yên tĩnh một chút."
“Vâng, Thái tử phi." Nhìn sắc mặt Long Y Hoàng không tốt, Oanh Nhi cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nhận mệnh, sau đó ngoan ngoãn rời đi.
Long Y Hoàng dựa vào cây kia, chậm rãi thở dốc, trên môi đỏ mọng xinh đẹp để lại dấu răng, nàng nhắm mắt lại, một màn kia lại hiện lên trong đầu, cảnh tượng cuộc sống người một nhà, cha, nương, đại ca... Nhị ca, Cảnh Lân thúc thúc, Vân Tẫn thúc thúc, còn có Vân Lang... Vừa nghĩ tới bọn họ, tâm tình trong lòng Long Y Hoàng vốn là trống rỗng lại dần dần dạt dào lên, tràn đầy, tựa hồ bọn họ cổ vũ ngay bên cạnh mình.
"Nương... Ta rất kiên cường, ta nhất định phải tiếp tục kiên trì... Cho dù chỉ còn lại có một mình, ta cũng sẽ vẫn tiếp tục kiên cường..." Nàng thì thào tự nói, cúi đầu, hốc mắt chậm rãi phiếm hồng, nhưng mà thật lâu, nước mắt cũng không rơi: "Nương, ta rất nhớ ngươi..."
Nàng chậm rãi đưa tay đặt trên bụng mình, thanh âm dần dần run rẩy nói lời vô nghĩa: "Bảo bối... Bảo bối..."
Long Y Hoàng hơi chần chờ, nhưng mà đều đã đi đến cửa, cũng không ai nhìn thấy, không đi vào thật sự là thất lễ, sau khi suy nghĩ nàng quyết định, chết thì chết thôi!
Nàng đi một bước tới gần đình, thuận lợi hấp dẫn ánh mắt mọi người, các thiên kim tiểu thư cùng quý phu nhân này ăn mặc hoa lệ chậm rãi đứng lên , lui qua hai bên, rất cung kính cúi người hành lễ: "Thái tử phi." Tuy rằng mặt ngoài thể hiện thật là tốt , nhưng mi mắt nâng lên hạ xuống mà nhìn trộm nàng,rất dễ nhận thấy ánh mắt khinh miệt đó.
Long Y Hoàng cố gắng ép mình không cần để ý các nàng, nhưng mà dù thế nào cũng không xem nhẹ các nàng được, ánh mắt giống như ngân châm ngàn vạn lần, trong ánh mắt kia có ghét bỏ ghen tị cùng hâm mộ, còn có nữa chính là châm chọc.
Thân phận của nàng cùng địa vị cũng không hề thấp kém, nhưng mà, đường đường là chính cung Thái tử phi thế nhưng bất quá một cái thiếp phi cũng không bằng, thiếp lại mang thai đầu tiên, trong xã hội này thông tin hay bất cứ chuyện gì của hoàng tộc sẽ là một đề tài sôi nổi để bàn tán, thời điểm các nữ nhân nhàm chán, võ mồm tranh chấp thậm chí so với đao quang kiếm ảnh trên chiến trường lại càng giết người vô địch hơn.
Giữa đình là bàn đá cẩm thạch tròn, sau bàn là hai người đang ngồi , một nam một nữ, nữ tử đang rúc vào trong lòng ngực nam tử, trên gương mặt cười đến hạnh phúc mà ngọt ngào, có nhàn nhạt đỏ ửng, ôm Nhan phi, Phượng Trữ Lan cũng cười đắc ý mãn nguyện, tay trái của nàng nắm lại, nhẹ nhàng đặt ở trên bụng hiện vẫn là bằng phẳng.
Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, xuyên thấu qua đám người nhìn Long Y Hoàng càng ngày càng gần, trong mắt ấm áp dần dần chuyển sang rét lạnh, Nhan phi thấy sắc mặt hắn không tốt, nhìn lại Long Y Hoàng, giãy dụa một chút, tựa hồ muốn đứng lên thực hiện lễ tiết trong cung của thiếp, nhưng mà cơ thể lại bị Phượng Trữ Lan gắt gao giữ lại, Phượng Trữ Lan nói: "Ngươi đang mang thai không nên phiền phức nhiều như vậy, ngay cả điểm ấy Thái tử phi sẽ không đi so đo tính toán chứ."
Lúc hắn nói chuyện chỉ nhìn châu ngọc trâm quý trên búi tóc của Nhan phi, không có nhìn Long Y Hoàng.
Long Y Hoàng miễn cho thiên kim cùng phu nhân hành lễ, đang đứng ở trước mặt Phượng Trữ Lan, trong lúc đó hai người chỉ cách cái bàn, nàng mím môi cười: "Thần thiếp như thế nào lại để ý? Tình thương của cha là thiên tính mà, Nhan phi có có thai là việc vui, ta không đến như không hợp lẽ phải, Thái tử cũng sẽ không đối với việc này có cái ý kiến chứ?"
"Chỉ cần ngươi tâm cơ đơn thuần, ta không có ý kiến." Phượng Trữ Lan lấy tay cuộn tóc dài của Nhan phi, mi mắt rũ xuống, trong mắt hiện ra cái nhìn sâu xa, Nhan phi ngoan ngoãn ở trong lòng ngực của hắn bất động, âm thầm cười trộm, có chút khiêu khích nhìn thoáng qua Long Y Hoàng, giống như con mèo nhỏ bình thường yêu mị cùng ngọt.
"Thái tử điện hạ, tình thương của cha mà người dành cho thật sự là làm người cảm động, bất quá, sẽ không biết nó có thể kéo dài đến bao nhiêu ... Ta đã vì tiểu hoàng tôn sắp sinh ra mà chuẩn bị một chút lễ vật, không biết Nhan phi nhìn có thích hay không? Oanh Nhi, đem lễ vật mang lên." Long Y Hoàng phân phó, Oanh Nhi vừa rồi đã theo sát mà tiến lên, trong tay là lễ hạp màu đỏ đặt ở trên mặt bàn, sau đó mở ra, ánh sang châu báu rực rỡ tùy theo ánh nắng.
Là khóa như ý nạm vàng khảm ngọc cùng một đôi vòng tay long phượng tinh tế điêu khắc màu vàng, điệu bộ tinh mỹ cùng hoa lệ, hiện ra hết vẻ uy nghiêm của hoàng thất.
Phượng Trữ Lan cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng không nói.
Nhan phi hiển nhiên đối với lễ vật như vậy rất là thích, độ cong khóe miệng thật to gợi lên: "Thật là đa tạ tỷ tỷ lo lắng , trang sức rất đẹp."
Long Y Hoàng cười gật gật đầu, dịu dàng cười, không có nửa phần tạp chất cùng sắc bén, giống như có thể cất chứa thế gian vạn vật.
Lễ vật vừa ra, người người bốn phía vĩnh viễn không chịu ngồi yên nhàm chán bật người xông tới, đối với lễ vật của nàng tán thưởng, a dua nịnh hót. Nhan phi cũng mượn cớ này rời đi ôm ấp của Phượng Trữ Lan , trước bàn mở một đám lễ vật ra xem, sau đó một đám người cùng nhau nói cười, Phượng Trữ Lan chỉ là nhìn nàng.
Long Y Hoàng thừa dịp trục bánh xe biến chuyển, khom người một cái, đi đến trước mặt Phượng Trữ Lan , hạ giọng: "Phượng Trữ Lan , ta có việc muốn nói cùng với ngươi, có thể tìm một nơi im lặng hay không?"
"Ta và ngươi không có gì để nói cả." Phượng Trữ Lan lập tức cự tuyệt.
"Chuyện rất quan trọng, chúng ta phải nói rõ ràng , về sau mới có thể đi tiếp." Long Y Hoàng giọng nói mềm yếu, một chút gần như cầu xin: "Như vậy chỉ một lần, về sau ta sẽ không tìm ngươi, chỉ là hiện tại... Ngươi cho ta một chút thời gian, được không?"
"Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi đi đi."
"Phượng Trữ Lan ..." Thật bất ngờ Long Y Hoàng không có một chút lửa giận, lòng của nàng thực bình tĩnh, trong mắt vốn dĩ sắc bén như hào quang kim cương hòa tan thành một bãi xuân thủy: "Thì lúc này là tốt rồi, ta hy vọng chính miệng nói cho ngươi, sau đó tự chúng ta giải quyết, ta chỉ hy vọng được nghe một đáp án của ngươi, để ta an tâm, vô luận ngươi lựa chọn làm cái gì đều tốt, ta chỉ hy vọng nghe lời nói trong lòng ngươi..."
"Ngươi nghĩ chúng ta rất thân mật à, Long Y Hoàng, lời nói trong lòng? E rằng đến khi ngươi chết ta cũng sẽ không nói nửa câu với ngươi, hiện tại, hôm nay là ngày lành, ta không muốn tức giận, ngươi lập tức biến mất cho ta! Không nên ép ta tức giận!" Phượng Trữ Lan ẩn ẩn có tức giận.
Những lời này của Phượng Trữ Lan quá mức nghiêm khắc, vốn không khí đang náo nhiệt lập tức lạnh đi, tất cả mọi người dừng lại động tác của mình, đều đưa ánh mắt hướng về bầu không khí cứng ngắc của hai người.
Long Y Hoàng vẫn nhìn ánh mắt của hắn, hy vọng có thể đọc ra cái gì, nhưng mà, nàng nhìn thấy trừ bỏ kiên quyết chính là kiên quyết, còn có khinh thường, cuối cùng, nàng cắn cắn răng: "Ta hiểu được... Ta hôm nay tới không phải lúc, hôm nào ngươi rảnh , ta sẽ tìm ngươi tán gẫu được rồi... Sẽ không quấy rầy hứng thú của các vị, đi trước cáo từ."
Long Y Hoàng nói vô cùng gấp gáp, vội vàng nhìn lướt qua những người xung quanh đang đánh giá nàng, lại vội vàng rời đi, Oanh Nhi chạy nhanh đi theo phía sau nàng.
Đột nhiên, đi đến một nửa Long Y Hoàng dừng lại, dựa vào một bên đại thụ nôn khan, nàng rõ ràng cái gì đều không có ăn, nôn ra chính là nước chua, Oanh Nhi lại bị dọa, vội vàng bước qua vỗ nhẹ sau lưng của nàng: "Thái tử phi, người, người làm sao vậy..."
"Bị tức, không có gì." Long Y Hoàng lau miệng chà sát môi , nhưng sắc mặt đã trắng bệch: "Oanh Nhi, ngươi đi về trước đi, ta muốn ở một mình."
"Nhưng mà..."
"Không có gì,, ngươi về phòng trước chờ ta, ta sẽ mau trở lại , hiện tại để cho ta một mình yên tĩnh một chút."
“Vâng, Thái tử phi." Nhìn sắc mặt Long Y Hoàng không tốt, Oanh Nhi cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể nhận mệnh, sau đó ngoan ngoãn rời đi.
Long Y Hoàng dựa vào cây kia, chậm rãi thở dốc, trên môi đỏ mọng xinh đẹp để lại dấu răng, nàng nhắm mắt lại, một màn kia lại hiện lên trong đầu, cảnh tượng cuộc sống người một nhà, cha, nương, đại ca... Nhị ca, Cảnh Lân thúc thúc, Vân Tẫn thúc thúc, còn có Vân Lang... Vừa nghĩ tới bọn họ, tâm tình trong lòng Long Y Hoàng vốn là trống rỗng lại dần dần dạt dào lên, tràn đầy, tựa hồ bọn họ cổ vũ ngay bên cạnh mình.
"Nương... Ta rất kiên cường, ta nhất định phải tiếp tục kiên trì... Cho dù chỉ còn lại có một mình, ta cũng sẽ vẫn tiếp tục kiên cường..." Nàng thì thào tự nói, cúi đầu, hốc mắt chậm rãi phiếm hồng, nhưng mà thật lâu, nước mắt cũng không rơi: "Nương, ta rất nhớ ngươi..."
Nàng chậm rãi đưa tay đặt trên bụng mình, thanh âm dần dần run rẩy nói lời vô nghĩa: "Bảo bối... Bảo bối..."
Last edited: