Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Chịu Trách Nhiệm
Hơn 9 giờ sáng Lăng Lập Thành và Tần Tử Ninh vẫn ôm nhau ngủ ngon lành trong phòng mà không có dấu hiệu thức giấc. Chiếc chăn chỉ đắp hờ hững ngang hông, trên người của cô bây giờ tấm tít dấu hôn do anh để lại.
*reng reng reng *
Điện thoại của Lăng Lập Thành vang lên trong không gian yên tĩnh. Tần Tử Ninh vô cùng khó chịu với tiếng chuông đó, cô lấy tay đập đập lên trên ngực trần của anh nhưng mắt vẫn nhắm, anh thì ngủ say như chết mà chẳng hay gì cả.
" Thành...điện thoại của anh...reo kìa "
* Reng reng reng *
" Thành...Lập Thành...Lăng Lập Thành "
" Mặc kệ nó đi "
Hôm qua do uống nhiều rượu, lại thêm hoạt động cả đêm nên bây giờ anh chẳng thể dậy nổi.
Tần Tử Ninh cũng rất nghe lời, kéo chăn chùm lên đầu, vùi mặt vào người của anh tiếp tục việc ngủ, nhưng đời đâu như là mơ. Điện thoại của Lăng Lập Thành vang lên liên tục, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Lăng Lập Thành nghiến răng ken két ngồi dậy tìm điện thoại, điện thoại vẫn nằm trong túi áo vest của anh. Nó đang nằm dưới nền.
Lăng Lập Thành cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện lên hai chữ ' Lục Song '. Anh thật sự tức chết, Lục Song cứ phá đám anh hết chuyện này đến chuyện khác.1
Anh mắc nợ Lục Song sao?
" Nói đi "
(" Thiếu gia, ngài ở đâu vậy? Có chuyện lớn rồi thiếu gia ")1
" Chuyện gì? "
(" Nhậm Hàn...Nhậm Hàn bị tiểu thư ăn rồi thiếu gia. Hiện tại đang ở Lăng gia, lão gia với phu nhân bảo tôi gọi cho ngài về giải quyết ")1
Lăng Lập Thành đang buồn ngủ mà khi nghe Lục Song nói xong anh chẳng buồn ngủ nữa. Lăng Khả Ái lại làm trò gì nữa vậy, tại sao lại dám lấy chuyện đó ra làm trò đùa?
" Được, tôi về liền "
Lăng Lập Thành day day thái dường rồi ngồi xuống giường nhìn Tần Tử Ninh đang ôm chăn ngủ ngon lành.
" Ninh, mau dậy đi em, anh đưa em về nhà rồi ngủ tiếp "
" Không...buồn ngủ lắm...mệt nữa "
" Ngoan, về nhà rồi ngủ, anh phải về Lăng gia rồi "
Tần Tử Ninh mở mắt ra nhìn Lăng Lập Thành, anh về Lăng gia làm gì? Quên mất, cô cũng phải về Lăng gia trong ngày đầu làm dâu chứ.
" Anh bế em vào phòng tắm, em không thể đi nổi "
Cả hai vào phòng tắm, Tần Tử Ninh thì ngâm mình trong bồn tắm còn anh thì đứng dưới vòi sen. Cô vừa ngâm mình vừa ngắm nhìn thân hình hoàn hảo của Lăng Lập Thành, đến khi nhìn vào cậu nhỏ của anh thì bỗng dưng mặt của cô đỏ lên, những hình ảnh đêm qua ùa về.
" Ninh, em về nhà nghỉ ngơi đi, chắc chiều anh mới có thể về với em "
Lăng Lập Thành vừa lấy khăn lau mình vừa nói. Tâm trạng của anh đang không tốt.
" Anh về Lăng gia à? "
" Ừm "
" Anh cho em theo với "
Tần Tử Ninh chu môi nói, sao anh về Lăng gia mà không cho cô theo chứ?
" Em đang mệt, ngày mai khỏe lại rồi về chơi cũng được "
" Không, em muốn đi bây giờ à, em khỏe rồi "
" Được "
- ---------------
Gần 11 giờ Lăng Lập Thành và Tần Tử Ninh mới đi đến Lăng gia. Cô thì đã uống một hộp sữa tươi, còn anh thì chẳng ăn uống gì cả.
Cả hai đi vào, bước chân của Tần Tử Ninh không được tự nhiên vì cô đang rất đau. Khi nãy anh đã định bế cô vào nhưng cô nhất quyết không chịu.
Làm vậy chẳng khác nào thừa nhận với mọi người rằng đêm qua cả hai rất mãnh liệt.
Nhưng khi nhìn vào dáng đi của cô thì ai cũng hiểu nhưng bây giờ chẳng ai có tâm trạng để ghẹo.
" Ba mẹ, con mới về ạ "
" Ừm "
Tần Tử Ninh nhíu mày nhìn ông bà Lăng rồi nhìn sang mọi người ngồi xung quanh. Sắc mặt của ai cũng rất khó coi, chỉ riêng Lăng Khả Ái là rất vui.1
" Ba mẹ không khỏe sao? Con thấy sắc mặt của ba mẹ không tốt, hay là gọi bác sĩ đến "
Tần Tử Ninh ngồi xuống gần bà Lăng, cô vẫn chưa biết chuyện gì cả, Lăng Lập Thành cứ im im không nói gì cả.
" Mọi chuyện như thế nào? Nhậm Hàn, cậu nói tôi nghe? "
Lăng Lập Thành lạnh lùng ngồi xuống cạnh Tần Tử Ninh. Không khí bây giờ vô cùng căng thẳng, Nhậm Hàn hoàn toàn không có tình cảm với Lăng Khả Ái nhưng cô thì cứ bám lấy anh, hôm qua còn dám bỏ thuốc anh.
" Anh hai, em và anh Nhậm Hàn đã ngủ với nhau. Chuyện cần làm cũng đã làm rồi, vậy nên anh ấy phải chịu trách nhiệm với em "
Đôi mắt của Tần Tử Ninh mở to ra. Khả Ái sao lại bạo như vậy? Chẳng lẽ cách lúc trước Khả Ái chỉ cô đã áp dụng lên người của Nhậm Hàn.
" Em có biết mình đang làm gì không hả? "
Lăng Lập Thành tức giận đến mức mặt mày đỏ ngầu lên. Khả Ái năm nay đã 23 tuổi rồi thì tại sao lại có suy nghĩ, hành động ngu xuẩn như vậy. Có biết chuyện đó xảy ra người chịu thiệt thòi là mình không? Hình như Lăng gia chiều cô đến hư rồi, bây giờ muốn làm gì thì làm mà chẳng cần suy nghĩ gì cả.
" Anh la em? Em đã làm gì chứ? Trai gái ngủ với nhau là chuyện bình thường. Anh và Tử Ninh cũng ngủ với nhau đó, có ai nói gì đâu "1
Lăng Khả Ái cũng không chịu thua. Cô đã thích Nhậm Hàn thì Nhậm Hàn phải là của cô. Từ nhỏ đến giờ, cô muốn gì thì chắc chắn phải có cho bằng được thứ đó.
Tần Tử Ninh ngại ngùng. Sao ngồi yên mà cũng bị nhắc đến vậy, còn nhắc đến chuyện tế nhị nữa chứ?
" Khả Ái, em đừng trẻ con nữa. Anh và Tử Ninh là vợ chồng, em sao có thể so sánh được "
" Vậy thì em và Nhậm Hàn đi đăng ký kết hôn là được chứ gì "
Lăng Lập Thành tức điên lên, tay cuộn tròn lại. Muốn theo đuổi như thế nào anh không quản vì đó là chuyện trai gái bình thường. Còn lần này Lăng Khả Ái đã đi quá giới hạn rồi, anh không thể chấp nhận được.
" Nhậm Hàn, tôi xin lỗi "
" Thiếu gia, ngài không cần phải xin lỗi tôi đâu. Tôi không muốn ngài phải khó xử khi tiểu thư là em gái của ngài, tôi sẽ chịu trách nhiệm với tiểu thư. Lão gia, phu nhân tôi xin lỗi vì đã không thể kiềm chế được bản thân mà xảy ra quan hệ với tiểu thư. Nếu lão gia và phu nhân không chê thì cho phép tôi kết hôn với tiểu thư "
Nhậm Hàn cúi đầu trước ông bà Lăng. Quả thật anh không có tình cảm với Lăng Khả Ái vì anh đã dặn lòng là không lấy vợ, sinh con. Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh cũng đã lấy đi lần đầu tiên của cô thì anh cũng nên chịu trách nhiệm với cô. Anh là đàn ông mà, anh không muốn mình trở thành một người đàn ông tồi, dù sự việc điều do Lăng Khả Ái sắp xếp.1
Lăng Khả Ái mỉm cười, ôm lấy cánh tay của Nhậm Hàn. Dù anh có giỏi kiềm chế như thế nào thì cũng không thể kiềm chế được với loại xuân dược mà cô đã cho vào rượu.
Hôm qua cô cũng không có ý định là sẽ bỏ xuân dược với anh, nhưng cô thấy anh thân thiết với người con gái khác mà lạnh nhạt với cô. Cơn ghen bùng lên nên cô đã biến anh trở thành người đàn ông của mình. Để xem còn ai dám thân thiết với anh nữa không khi anh đã là chồng của cô.
- ---------------
*reng reng reng *
Điện thoại của Lăng Lập Thành vang lên trong không gian yên tĩnh. Tần Tử Ninh vô cùng khó chịu với tiếng chuông đó, cô lấy tay đập đập lên trên ngực trần của anh nhưng mắt vẫn nhắm, anh thì ngủ say như chết mà chẳng hay gì cả.
" Thành...điện thoại của anh...reo kìa "
* Reng reng reng *
" Thành...Lập Thành...Lăng Lập Thành "
" Mặc kệ nó đi "
Hôm qua do uống nhiều rượu, lại thêm hoạt động cả đêm nên bây giờ anh chẳng thể dậy nổi.
Tần Tử Ninh cũng rất nghe lời, kéo chăn chùm lên đầu, vùi mặt vào người của anh tiếp tục việc ngủ, nhưng đời đâu như là mơ. Điện thoại của Lăng Lập Thành vang lên liên tục, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác.
Lăng Lập Thành nghiến răng ken két ngồi dậy tìm điện thoại, điện thoại vẫn nằm trong túi áo vest của anh. Nó đang nằm dưới nền.
Lăng Lập Thành cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện lên hai chữ ' Lục Song '. Anh thật sự tức chết, Lục Song cứ phá đám anh hết chuyện này đến chuyện khác.1
Anh mắc nợ Lục Song sao?
" Nói đi "
(" Thiếu gia, ngài ở đâu vậy? Có chuyện lớn rồi thiếu gia ")1
" Chuyện gì? "
(" Nhậm Hàn...Nhậm Hàn bị tiểu thư ăn rồi thiếu gia. Hiện tại đang ở Lăng gia, lão gia với phu nhân bảo tôi gọi cho ngài về giải quyết ")1
Lăng Lập Thành đang buồn ngủ mà khi nghe Lục Song nói xong anh chẳng buồn ngủ nữa. Lăng Khả Ái lại làm trò gì nữa vậy, tại sao lại dám lấy chuyện đó ra làm trò đùa?
" Được, tôi về liền "
Lăng Lập Thành day day thái dường rồi ngồi xuống giường nhìn Tần Tử Ninh đang ôm chăn ngủ ngon lành.
" Ninh, mau dậy đi em, anh đưa em về nhà rồi ngủ tiếp "
" Không...buồn ngủ lắm...mệt nữa "
" Ngoan, về nhà rồi ngủ, anh phải về Lăng gia rồi "
Tần Tử Ninh mở mắt ra nhìn Lăng Lập Thành, anh về Lăng gia làm gì? Quên mất, cô cũng phải về Lăng gia trong ngày đầu làm dâu chứ.
" Anh bế em vào phòng tắm, em không thể đi nổi "
Cả hai vào phòng tắm, Tần Tử Ninh thì ngâm mình trong bồn tắm còn anh thì đứng dưới vòi sen. Cô vừa ngâm mình vừa ngắm nhìn thân hình hoàn hảo của Lăng Lập Thành, đến khi nhìn vào cậu nhỏ của anh thì bỗng dưng mặt của cô đỏ lên, những hình ảnh đêm qua ùa về.
" Ninh, em về nhà nghỉ ngơi đi, chắc chiều anh mới có thể về với em "
Lăng Lập Thành vừa lấy khăn lau mình vừa nói. Tâm trạng của anh đang không tốt.
" Anh về Lăng gia à? "
" Ừm "
" Anh cho em theo với "
Tần Tử Ninh chu môi nói, sao anh về Lăng gia mà không cho cô theo chứ?
" Em đang mệt, ngày mai khỏe lại rồi về chơi cũng được "
" Không, em muốn đi bây giờ à, em khỏe rồi "
" Được "
- ---------------
Gần 11 giờ Lăng Lập Thành và Tần Tử Ninh mới đi đến Lăng gia. Cô thì đã uống một hộp sữa tươi, còn anh thì chẳng ăn uống gì cả.
Cả hai đi vào, bước chân của Tần Tử Ninh không được tự nhiên vì cô đang rất đau. Khi nãy anh đã định bế cô vào nhưng cô nhất quyết không chịu.
Làm vậy chẳng khác nào thừa nhận với mọi người rằng đêm qua cả hai rất mãnh liệt.
Nhưng khi nhìn vào dáng đi của cô thì ai cũng hiểu nhưng bây giờ chẳng ai có tâm trạng để ghẹo.
" Ba mẹ, con mới về ạ "
" Ừm "
Tần Tử Ninh nhíu mày nhìn ông bà Lăng rồi nhìn sang mọi người ngồi xung quanh. Sắc mặt của ai cũng rất khó coi, chỉ riêng Lăng Khả Ái là rất vui.1
" Ba mẹ không khỏe sao? Con thấy sắc mặt của ba mẹ không tốt, hay là gọi bác sĩ đến "
Tần Tử Ninh ngồi xuống gần bà Lăng, cô vẫn chưa biết chuyện gì cả, Lăng Lập Thành cứ im im không nói gì cả.
" Mọi chuyện như thế nào? Nhậm Hàn, cậu nói tôi nghe? "
Lăng Lập Thành lạnh lùng ngồi xuống cạnh Tần Tử Ninh. Không khí bây giờ vô cùng căng thẳng, Nhậm Hàn hoàn toàn không có tình cảm với Lăng Khả Ái nhưng cô thì cứ bám lấy anh, hôm qua còn dám bỏ thuốc anh.
" Anh hai, em và anh Nhậm Hàn đã ngủ với nhau. Chuyện cần làm cũng đã làm rồi, vậy nên anh ấy phải chịu trách nhiệm với em "
Đôi mắt của Tần Tử Ninh mở to ra. Khả Ái sao lại bạo như vậy? Chẳng lẽ cách lúc trước Khả Ái chỉ cô đã áp dụng lên người của Nhậm Hàn.
" Em có biết mình đang làm gì không hả? "
Lăng Lập Thành tức giận đến mức mặt mày đỏ ngầu lên. Khả Ái năm nay đã 23 tuổi rồi thì tại sao lại có suy nghĩ, hành động ngu xuẩn như vậy. Có biết chuyện đó xảy ra người chịu thiệt thòi là mình không? Hình như Lăng gia chiều cô đến hư rồi, bây giờ muốn làm gì thì làm mà chẳng cần suy nghĩ gì cả.
" Anh la em? Em đã làm gì chứ? Trai gái ngủ với nhau là chuyện bình thường. Anh và Tử Ninh cũng ngủ với nhau đó, có ai nói gì đâu "1
Lăng Khả Ái cũng không chịu thua. Cô đã thích Nhậm Hàn thì Nhậm Hàn phải là của cô. Từ nhỏ đến giờ, cô muốn gì thì chắc chắn phải có cho bằng được thứ đó.
Tần Tử Ninh ngại ngùng. Sao ngồi yên mà cũng bị nhắc đến vậy, còn nhắc đến chuyện tế nhị nữa chứ?
" Khả Ái, em đừng trẻ con nữa. Anh và Tử Ninh là vợ chồng, em sao có thể so sánh được "
" Vậy thì em và Nhậm Hàn đi đăng ký kết hôn là được chứ gì "
Lăng Lập Thành tức điên lên, tay cuộn tròn lại. Muốn theo đuổi như thế nào anh không quản vì đó là chuyện trai gái bình thường. Còn lần này Lăng Khả Ái đã đi quá giới hạn rồi, anh không thể chấp nhận được.
" Nhậm Hàn, tôi xin lỗi "
" Thiếu gia, ngài không cần phải xin lỗi tôi đâu. Tôi không muốn ngài phải khó xử khi tiểu thư là em gái của ngài, tôi sẽ chịu trách nhiệm với tiểu thư. Lão gia, phu nhân tôi xin lỗi vì đã không thể kiềm chế được bản thân mà xảy ra quan hệ với tiểu thư. Nếu lão gia và phu nhân không chê thì cho phép tôi kết hôn với tiểu thư "
Nhậm Hàn cúi đầu trước ông bà Lăng. Quả thật anh không có tình cảm với Lăng Khả Ái vì anh đã dặn lòng là không lấy vợ, sinh con. Nhưng mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, anh cũng đã lấy đi lần đầu tiên của cô thì anh cũng nên chịu trách nhiệm với cô. Anh là đàn ông mà, anh không muốn mình trở thành một người đàn ông tồi, dù sự việc điều do Lăng Khả Ái sắp xếp.1
Lăng Khả Ái mỉm cười, ôm lấy cánh tay của Nhậm Hàn. Dù anh có giỏi kiềm chế như thế nào thì cũng không thể kiềm chế được với loại xuân dược mà cô đã cho vào rượu.
Hôm qua cô cũng không có ý định là sẽ bỏ xuân dược với anh, nhưng cô thấy anh thân thiết với người con gái khác mà lạnh nhạt với cô. Cơn ghen bùng lên nên cô đã biến anh trở thành người đàn ông của mình. Để xem còn ai dám thân thiết với anh nữa không khi anh đã là chồng của cô.
- ---------------