Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Quan Tâm
Tiêu Dao cũng đã đồng ý với sự giúp đỡ của Tần Tử Ninh nhưng cô cũng muốn quay về biệt thự để nói với Lăng Kiên một lời. Cô không thể tự nhiên nghỉ việc được, như vậy anh sẽ nghi ngờ và phát hiện ra đứa bé. Lúc đó chắc chắn anh sẽ bắt cô phá thai.
Khi chiều Tiêu Dao đã về nhà và nói ba mẹ rằng cô phải đi làm xa, khoảng 1 năm cô sẽ về thăm ông bà và hàng tháng cô sẽ gửi tiền về.
Lúc đầu ông bà Tiêu không muốn cho cô đi nhưng Tiêu Dao một mực muốn đi vì nói rằng lương cao, công việc lại nhẹ nhàng. Ông bà nghe cô nói vậy nên cũng không ngăn cản nữa.
Lăng Kiên đi làm về thì đã hơn 8 giờ tối, vừa bước vào đã thấy Tiêu Dao ngồi bó gối ở sofa. Từ lúc xảy ra chuyện đó đến bây giờ cả hai hầu như không hề nói chuyện, cũng rất ít khi gặp mặt. Sáng thì cô làm đồ ăn sáng và pha cafe cho anh rồi đi lên phòng, đợi anh đi làm thì cô mới đi xuống dẹp dọn.
" Thiếu gia, tôi có việc cần nói với ngài "
" Nói đi "
" Tôi muốn xin nghỉ việc, tấm thẻ này tôi trả lại cho ngài "
" Tấm thẻ đó là của em, em cứ giữ lấy "
Tiêu Dao lẳng lặng suy nghĩ, cô không muốn lấy bất cứ thứ gì của anh cả. Nhưng mà sau này con của cô cần rất nhiều thứ, cần phải đi học, cần phải ăn ngon mặc đẹp như bạn bè.
" Cảm ơn ngài "
Lăng Kiên không nói gì thêm nữa mà bỏ đi lên phòng. Anh biết mình đã làm tổn thương Tiêu Dao, biến cô trở thành một người con gái đã không còn nguyên vẹn nữa.
Tiêu Dao cũng đi lên phòng sắp xếp quần áo để ngày mai đến biệt thự của Tần Tử Ninh. Ơn nghĩa của Tử Ninh suốt cuộc đời này cô không bao giờ quên, nếu không có Tử Ninh hai mẹ con của cô không biết phải làm sao.
Thả người xuống giường, Lăng Kiên nhắm mắt suy nghĩ lời nói của Lăng Lập Thành. Tuy là anh em họ nhưng từ nhỏ cả hai đã chơi cùng, vô cùng thân thiết. Cả hai dần xa cách với nhau khi đã trưởng thành, ai cũng muốn tranh giành chức Tổng giám đốc của Lăng thị.
- ---------------
Tần Tử Ninh ngồi dựa lưng vào thành giường đọc sách chờ Lăng Lập Thành đi làm về. Khi nãy cô có gọi cho anh, anh nói rằng đang trên đường về.
Cánh cửa mở ra, Lăng Lập Thành mỉm cười đi vào. Anh cứ nghĩ hôm nay cô sẽ ở bên nhà ông bà Tần, nhưng không ngờ lại chạy sang đây với anh.
" Bảo bối, anh đi làm về rồi "
Anh đi lại hôn vào gò má của cô rồi cởi áo vest và cavat ra cho thoải mái. Hôm nay anh đi ký hợp đồng với Hoắc Kiến Vũ, tổng giám đốc của Hoắc thị.1
Hoắc Kiến Vũ là người rất cuồng vợ con. Anh chỉ nói về công việc và sau đó đã đi về nhà ngay lập tức, không uống rượu, cũng không gái gú. Lăng Lập Thành nhìn anh mà có chút khâm phục cũng như ngưỡng mộ. Từ là một người không gần nữ sắc, lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng lại chiều chuộng vợ con, xem vợ con như mạng của mình.1
Tần Tử Ninh gấp cuốn sách lại đặt lên bàn rồi quỳ gối trên giường đưa tay mở từng khuy áo sơ mi giúp anh. Khoảnh khắc này anh đã mong chờ từ rất lâu, sau những áp lực từ bên ngoài xã hội khi đi về thì được thấy vợ, người phụ nữ anh yêu hết lòng.
" Xong rồi, anh vào tắm đi "
" Ừm, đợi anh "
Lăng Lập Thành đi vào phòng tắm, Tần Tử Ninh nằm xuống giường mỉm cười tủm tỉm. Cuộc sống thật bình yên và hạnh phúc, sau này cả hai còn có những đứa con thật đáng yêu.
Bên ngoài lất phất hạt mưa, Tần Tử Ninh nghĩ trong lòng cũng may anh về sớm nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này Lăng Lập Thành từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ có một chiếc quần ngắn để ngủ. Cô nhìn thấy mà bị đơ người, mắt không hề chớp, chồng của cô quả thật quá ngon, quá hấp dẫn.
" Thèm anh rồi sao? "
Lăng Lập Thành lên giường ngồi dựa lưng vào thành giường, định kéo cô ôm vào lòng thì Tần Tử Ninh đã ngồi dậy, chu môi trách móc anh.
" Sao anh không sấy tóc, lỡ bị bệnh thì sao? "
" Anh không yếu đến như vậy đâu "
" Nhưng một lát anh nằm xuống sẽ dơ gối, anh ở bẩn quá "
Anh bật cười nhéo chóp mũi của cô, cuối cùng là lo cho sức khỏe của anh hay là sợ dơ.
Tần Tử Ninh khó chịu đi xuống giường lại bàn trang điểm lấy máy sấy tóc đem lại. Cô cấm điện rồi đứng sấy tóc cho anh.
Lăng Lập Thành kéo cô ngồi lên đùi của anh, anh đâu nỡ nhìn cô đứng như vậy, anh đau lòng lắm.
Bàn tay của Lăng Lập Thành đặt ngay bờ mông cong của cô, không kiềm chế được mà vỗ yêu vài cái. Tần Tử Ninh thở dài, từ lúc cả hai thân mật đến bây giờ thì anh xem cơ thể của cô như cơ thể của anh, anh muốn làm gì là làm.
Qua gần 10 phút thì tóc của anh đã khô hẵn, Lăng Lập Thành lấy máy sấy từ tay cô rồi đặt xuống bàn, sau đó hôn vào đôi môi đỏ mộng của cô.
" Thưởng cho em "
" Ai cần anh thưởng chứ, sau này anh không được gội đầu khi trời tối nữa. Rất nguy hiểm có biết không? Anh chẳng biết lo cho mình gì hết, còn nữa anh đã ăn tối chưa? "
Lăng Lập Thành bật cười với cô gái nhỏ này. Đây là thứ anh cần trong gần 2 năm hôn nhân với Hàn Vân Tranh. Anh không cần một người quá hoàn hảo, quá thành công trong công việc. Thứ anh cần là sau khi một ngày cả hai làm việc mệt mỏi có thể ngồi xuống quan tâm nhau, chia sẽ với nhau.
" Anh có ăn một ít rồi "
" Vậy để em xuống bảo chị Thu nấu cho anh ít món nha "
" Tại sao em không nấu? "
Lăng Lập Thành nhướn mày trêu cô.
" Em nấu chắc chắn anh sẽ bị đau bụng "
Tần Tử Ninh xụ mặt xuống. Cô rất muốn xuống bếp nấu ăn cho anh nhưng mà không hiểu sao cô lại không nấu được. Lúc nào cũng nêm nhầm gia vị.1
" Anh không đói, ôm em là đã đủ rồi "
Lăng Lập Thành ôm chặt cô vào lòng, ngửi mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể của cô.
" Không được đâu, anh phải ăn thêm gì đó "
" Ăn thêm em được không nào? "1
- ---------------
Khi chiều Tiêu Dao đã về nhà và nói ba mẹ rằng cô phải đi làm xa, khoảng 1 năm cô sẽ về thăm ông bà và hàng tháng cô sẽ gửi tiền về.
Lúc đầu ông bà Tiêu không muốn cho cô đi nhưng Tiêu Dao một mực muốn đi vì nói rằng lương cao, công việc lại nhẹ nhàng. Ông bà nghe cô nói vậy nên cũng không ngăn cản nữa.
Lăng Kiên đi làm về thì đã hơn 8 giờ tối, vừa bước vào đã thấy Tiêu Dao ngồi bó gối ở sofa. Từ lúc xảy ra chuyện đó đến bây giờ cả hai hầu như không hề nói chuyện, cũng rất ít khi gặp mặt. Sáng thì cô làm đồ ăn sáng và pha cafe cho anh rồi đi lên phòng, đợi anh đi làm thì cô mới đi xuống dẹp dọn.
" Thiếu gia, tôi có việc cần nói với ngài "
" Nói đi "
" Tôi muốn xin nghỉ việc, tấm thẻ này tôi trả lại cho ngài "
" Tấm thẻ đó là của em, em cứ giữ lấy "
Tiêu Dao lẳng lặng suy nghĩ, cô không muốn lấy bất cứ thứ gì của anh cả. Nhưng mà sau này con của cô cần rất nhiều thứ, cần phải đi học, cần phải ăn ngon mặc đẹp như bạn bè.
" Cảm ơn ngài "
Lăng Kiên không nói gì thêm nữa mà bỏ đi lên phòng. Anh biết mình đã làm tổn thương Tiêu Dao, biến cô trở thành một người con gái đã không còn nguyên vẹn nữa.
Tiêu Dao cũng đi lên phòng sắp xếp quần áo để ngày mai đến biệt thự của Tần Tử Ninh. Ơn nghĩa của Tử Ninh suốt cuộc đời này cô không bao giờ quên, nếu không có Tử Ninh hai mẹ con của cô không biết phải làm sao.
Thả người xuống giường, Lăng Kiên nhắm mắt suy nghĩ lời nói của Lăng Lập Thành. Tuy là anh em họ nhưng từ nhỏ cả hai đã chơi cùng, vô cùng thân thiết. Cả hai dần xa cách với nhau khi đã trưởng thành, ai cũng muốn tranh giành chức Tổng giám đốc của Lăng thị.
- ---------------
Tần Tử Ninh ngồi dựa lưng vào thành giường đọc sách chờ Lăng Lập Thành đi làm về. Khi nãy cô có gọi cho anh, anh nói rằng đang trên đường về.
Cánh cửa mở ra, Lăng Lập Thành mỉm cười đi vào. Anh cứ nghĩ hôm nay cô sẽ ở bên nhà ông bà Tần, nhưng không ngờ lại chạy sang đây với anh.
" Bảo bối, anh đi làm về rồi "
Anh đi lại hôn vào gò má của cô rồi cởi áo vest và cavat ra cho thoải mái. Hôm nay anh đi ký hợp đồng với Hoắc Kiến Vũ, tổng giám đốc của Hoắc thị.1
Hoắc Kiến Vũ là người rất cuồng vợ con. Anh chỉ nói về công việc và sau đó đã đi về nhà ngay lập tức, không uống rượu, cũng không gái gú. Lăng Lập Thành nhìn anh mà có chút khâm phục cũng như ngưỡng mộ. Từ là một người không gần nữ sắc, lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng lại chiều chuộng vợ con, xem vợ con như mạng của mình.1
Tần Tử Ninh gấp cuốn sách lại đặt lên bàn rồi quỳ gối trên giường đưa tay mở từng khuy áo sơ mi giúp anh. Khoảnh khắc này anh đã mong chờ từ rất lâu, sau những áp lực từ bên ngoài xã hội khi đi về thì được thấy vợ, người phụ nữ anh yêu hết lòng.
" Xong rồi, anh vào tắm đi "
" Ừm, đợi anh "
Lăng Lập Thành đi vào phòng tắm, Tần Tử Ninh nằm xuống giường mỉm cười tủm tỉm. Cuộc sống thật bình yên và hạnh phúc, sau này cả hai còn có những đứa con thật đáng yêu.
Bên ngoài lất phất hạt mưa, Tần Tử Ninh nghĩ trong lòng cũng may anh về sớm nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Lúc này Lăng Lập Thành từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ có một chiếc quần ngắn để ngủ. Cô nhìn thấy mà bị đơ người, mắt không hề chớp, chồng của cô quả thật quá ngon, quá hấp dẫn.
" Thèm anh rồi sao? "
Lăng Lập Thành lên giường ngồi dựa lưng vào thành giường, định kéo cô ôm vào lòng thì Tần Tử Ninh đã ngồi dậy, chu môi trách móc anh.
" Sao anh không sấy tóc, lỡ bị bệnh thì sao? "
" Anh không yếu đến như vậy đâu "
" Nhưng một lát anh nằm xuống sẽ dơ gối, anh ở bẩn quá "
Anh bật cười nhéo chóp mũi của cô, cuối cùng là lo cho sức khỏe của anh hay là sợ dơ.
Tần Tử Ninh khó chịu đi xuống giường lại bàn trang điểm lấy máy sấy tóc đem lại. Cô cấm điện rồi đứng sấy tóc cho anh.
Lăng Lập Thành kéo cô ngồi lên đùi của anh, anh đâu nỡ nhìn cô đứng như vậy, anh đau lòng lắm.
Bàn tay của Lăng Lập Thành đặt ngay bờ mông cong của cô, không kiềm chế được mà vỗ yêu vài cái. Tần Tử Ninh thở dài, từ lúc cả hai thân mật đến bây giờ thì anh xem cơ thể của cô như cơ thể của anh, anh muốn làm gì là làm.
Qua gần 10 phút thì tóc của anh đã khô hẵn, Lăng Lập Thành lấy máy sấy từ tay cô rồi đặt xuống bàn, sau đó hôn vào đôi môi đỏ mộng của cô.
" Thưởng cho em "
" Ai cần anh thưởng chứ, sau này anh không được gội đầu khi trời tối nữa. Rất nguy hiểm có biết không? Anh chẳng biết lo cho mình gì hết, còn nữa anh đã ăn tối chưa? "
Lăng Lập Thành bật cười với cô gái nhỏ này. Đây là thứ anh cần trong gần 2 năm hôn nhân với Hàn Vân Tranh. Anh không cần một người quá hoàn hảo, quá thành công trong công việc. Thứ anh cần là sau khi một ngày cả hai làm việc mệt mỏi có thể ngồi xuống quan tâm nhau, chia sẽ với nhau.
" Anh có ăn một ít rồi "
" Vậy để em xuống bảo chị Thu nấu cho anh ít món nha "
" Tại sao em không nấu? "
Lăng Lập Thành nhướn mày trêu cô.
" Em nấu chắc chắn anh sẽ bị đau bụng "
Tần Tử Ninh xụ mặt xuống. Cô rất muốn xuống bếp nấu ăn cho anh nhưng mà không hiểu sao cô lại không nấu được. Lúc nào cũng nêm nhầm gia vị.1
" Anh không đói, ôm em là đã đủ rồi "
Lăng Lập Thành ôm chặt cô vào lòng, ngửi mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể của cô.
" Không được đâu, anh phải ăn thêm gì đó "
" Ăn thêm em được không nào? "1
- ---------------