Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Bởi vì Lăng Từ Vương không thích váy hở cả lưng kia nên Bối Doanh chỉ định chọn cái ban đầu mà cô chọn thôi. Do đang có bảo bối trong bụng nên tất cả những chiếc váy mà cô chọn đều chút bồng bềnh một chút để mặc cho hợp!
- Canes, bộ váy hồi nãy bà xã tôi chọn thì tôi vẫn lấy. Nhưng mà cậu cần phải chỉnh lại một chút, nhân nhượng một tí. Tôi chỉ cho hở lưng một chút thôi?
Trong lúc cô đi vào bên trong để mặc thử váy cưới, anh đã đứng bên ngoài chờ và nói chuyện chung với Canes a.
- Đâu, tôi vẫn thấy hở cả lưng đẹp hơn mà. _ Canes cà rỡn nói lại, anh ta đang thử chọc anh một chút coi thử xem là một người lão đại lạnh lùng giống anh có biết ghen là gì hay không thôi đó??
- Cậu dám? Cô ấy là vợ của tôi. _ Anh bực mình liếc Canes một cái rõ ràng..
- Tôi nghe tôi nghe, vậy được. Sau khi chỉnh xong, tôi gửi cả hai một lượt đi.
- Tiền tôi sẽ chuyển qua tài khoản cho cậu, được chứ? _ Anh quả rất hài lòng với cách cư xử của cậu bạn này đây nè
- Trời ạ.. Bạn bè bao năm rồi sao vẫn cứ tính toán như vậy chứ? Không cần đâu, cứ coi như đó là quà cười tôi cho.
- Thanks bro. _ Anh nhếch môi cười rõ đẹp, huých vào vai Canes đùa giỡn mà anh ta chưa gì đã than trời đất lên rồi.
- Cậu đính ám sát tôi sao? Thân người cậu được tập luyện tận mấy năm liền!
Thấy Canes phản ứng như vậy, anh chỉ biết đứng đó khoanh tay rồi cười trừ?
- Thiếu phu nhân Lăng, cô làm vậy với tôi có nghĩa là sao? _ Phía bên trong.. Một giọng nhân viên nữ bắt đầu la lớn lên thu hút sự chú ý của mọi người. Là đang có chuyện gì xảy ra trong đó sao.
Vốn dĩ anh sẽ không quan tâm những chuyện tàm xàm như thế này, nhưng rõ mồn một là cô gái kia nói thiếu phu nhân Lăng không phải sao? Lòng liền xuất hiện cảm giác lo lắng, anh đi vào.
Phòng thay đồ, bên trong đó thì cô chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy mà cô nhân viên này lại to gan dám nói vậy?
- Doanh Nhi, có chuyện gì xảy ra sao?
Anh sải bước lại chỗ cô đang đứng, rồi nhìn mắt trừng cô nhân viên đang té..
- Lăng Tổng, vợ của ngài vừa mới đây đã xô đẩy tôi xuống khi tôi đang giúp cô ấy mặc váy cưới. Ngài phải đứng đó làm chứng cho tôi. _ Cái cô nhân viên kia tự dưng được nước làm tới mà nói.
- Câm miệng. Vợ tôi chưa nói câu nào sao cô có quyền nói? _ Từ Vương hét.
- Ông xã, em vẫn mãi chưa kéo được cái khóa váy này. Chưa kịp mà miệng nói cô ta giúp, thì cô ta đã như vậy rồi.
Hạ Bối Doanh tựa như đứa trẻ dựa cả người mình vào lồng ngực rắn chắc đó của anh. Giọng nói ngọt ngào tựa như có thể xóa tan mọi phiền muộn đi hết.
Muốn đấu với cô sao? Rõ ràng cô vẫn đang mài mò kéo khóa lên, chưa gì thì đã nghe cô ta tự ngã rồi hét lên. Đứng trước gương đương nhiên cô thấy một mạch mọi chuyện xảy ra. Ả nhân viên này tinh mắt nhìn qua nhìn lại, sau đó một lúc quả thật là đã giở trò ra rồi a!
- Thiếu phu nhân Lăng, cô là người có ăn có học, đã nỡ làm tôi như vậy đành thôi đi. Cô còn dám nói với tôi như thế sao? _ Cô nhân viên kia lớn miệng nói
- Mẹ kiếp! Ở cái thành phố A này, vợ của Lăng Từ Vương tôi muốn nói cũng phải xin qua loại đê tiện như cô sao?
Nghe ả nhân viên đó lớn miệng la lên, anh không khỏi bực mình. Đã vậy còn dám xúc phạm đến bà xã của anh sao.
Không một chút khoan nhượng, Lăng Từ Vương trừng mắt nhìn cô ta đáng sợ. Ánh mắt này làm Canes cũng phải vài phần e sợ, đúng là Từ Vương mà..
- Lăng Tổng, ngài nhất định phải làm chứng cho tôi. _ Cô nhân viên đúng là người chẳng biết điều, lại còn sáp gần lại ôm vào chân của anh rồi khóc lóc.
- Cút! Hạ Bối Doanh là vợ tôi, tôi phải tin cô ấy. Còn loại như cô, không đáng để tôi bận tâm. _ Anh đá mạnh vào cô ta một cước, đối với sức lực của anh..
Thì cô ta không nặng thì nhẹ cũng là bầm hết cả vùng bụng rồi phải không.
- Mạc Dũng, đưa về bang khâu miệng cô ta lại đi. Đúng là phiền phức mà!!!
Câu nói anh vừa thốt ra khiến không phải riêng cô, Canes mà là toàn tất cả nhân viên ở trong tiệm váy cưới thật sự bất ngờ luôn. Đúng là giở trò với ai thì không xem qua mặt là chết chắc!!
Lăng Tổng rõ ràng cưng chiều bà xã của mình đến như vậy, lại chọc đúng vào bà xã của anh ấy thà tự cắn lưỡi tự sát chết đi còn hơn đó. Canes cũng phải thở dài một hơi, coi như cô ta ở ác thì gặp phải người ác độc hơn thôi.
- Cậu ra ngoài trước đi. Tôi ở đây kéo khóa cho cô ấy. _ Từ Vương phất tay..
Canes nghe vậy liền nhanh chân cùng nhân viên đi ra ngoài, ở tại đây Vương mà hạ hỏa được thì chỉ mong chờ vào Hạ Bối Doanh mà thôi, liều thuốc tiên.
- Anh kéo cho em. _ Lăng Từ Vương tự mình đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng lấy tay kéo cái dây khóa váy cưới lên trên.
- Ông xã, cảm ơn anh. _ Cô vui mừng..
- Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, cứ nói với anh là được. Giao cho những người khác làm giúp em sao? Anh là không an tâm chút nào. _ Anh ôm lấy cô vào lòng, mỉm cười nói nhẹ nhàng.
- Doanh Nhi, em thật đẹp. _ Lúc đó vô tình nhìn qua trong gương, anh trông thấy cô mặc chiếc váy cưới này lên là đẹp cực kì. Tôn vòng nào ra vòng nấy.
- Ông xã, miệng anh của anh lâu ngày càng ngọt. _ Cô nhéo mũi anh một cái.
- Ngọt ngào chỉ với riêng mỗi em thôi.
Quả là ngọt đến sâu răng luôn đó. Từ Vương nhìn cô xoay người một vòng mà ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cô dù chỉ một phút ngắn ngủi thôi đó aa.
Cúi người xuống một chút, anh chiếm lấy đôi môi đỏ mọng ngọt như cherry của bà xã đáng yêu của mình. Nụ hôn kéo dài một hồi lâu, anh không ngừng phá phách sâu bên trong, càn phá tất cả mọi thứ. Hai chiếc lưỡi quấn nhau như muốn trao cho nhau mọi thứ rồi.
- Đời này kiếp này, cho dù tất cả kiếp sau khi anh được sinh ra một lần nữa. Lăng Từ Vương anh luôn muốn vợ của anh mãi mãi là một mình em mà thôi. Hạ Bối Doanh, anh đây chỉ muốn độc chiếm em. Không em thì không là ai!
Lời nói bá đạo của anh khiến cô đỏ tía cả tai lẫn mặt lên. Hạ Bối Doanh nói:
- Ông xã, em cũng chỉ muốn ở kề bên anh mà thôi. Em đây cực kì yêu anh!
- ---------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
- Canes, bộ váy hồi nãy bà xã tôi chọn thì tôi vẫn lấy. Nhưng mà cậu cần phải chỉnh lại một chút, nhân nhượng một tí. Tôi chỉ cho hở lưng một chút thôi?
Trong lúc cô đi vào bên trong để mặc thử váy cưới, anh đã đứng bên ngoài chờ và nói chuyện chung với Canes a.
- Đâu, tôi vẫn thấy hở cả lưng đẹp hơn mà. _ Canes cà rỡn nói lại, anh ta đang thử chọc anh một chút coi thử xem là một người lão đại lạnh lùng giống anh có biết ghen là gì hay không thôi đó??
- Cậu dám? Cô ấy là vợ của tôi. _ Anh bực mình liếc Canes một cái rõ ràng..
- Tôi nghe tôi nghe, vậy được. Sau khi chỉnh xong, tôi gửi cả hai một lượt đi.
- Tiền tôi sẽ chuyển qua tài khoản cho cậu, được chứ? _ Anh quả rất hài lòng với cách cư xử của cậu bạn này đây nè
- Trời ạ.. Bạn bè bao năm rồi sao vẫn cứ tính toán như vậy chứ? Không cần đâu, cứ coi như đó là quà cười tôi cho.
- Thanks bro. _ Anh nhếch môi cười rõ đẹp, huých vào vai Canes đùa giỡn mà anh ta chưa gì đã than trời đất lên rồi.
- Cậu đính ám sát tôi sao? Thân người cậu được tập luyện tận mấy năm liền!
Thấy Canes phản ứng như vậy, anh chỉ biết đứng đó khoanh tay rồi cười trừ?
- Thiếu phu nhân Lăng, cô làm vậy với tôi có nghĩa là sao? _ Phía bên trong.. Một giọng nhân viên nữ bắt đầu la lớn lên thu hút sự chú ý của mọi người. Là đang có chuyện gì xảy ra trong đó sao.
Vốn dĩ anh sẽ không quan tâm những chuyện tàm xàm như thế này, nhưng rõ mồn một là cô gái kia nói thiếu phu nhân Lăng không phải sao? Lòng liền xuất hiện cảm giác lo lắng, anh đi vào.
Phòng thay đồ, bên trong đó thì cô chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy mà cô nhân viên này lại to gan dám nói vậy?
- Doanh Nhi, có chuyện gì xảy ra sao?
Anh sải bước lại chỗ cô đang đứng, rồi nhìn mắt trừng cô nhân viên đang té..
- Lăng Tổng, vợ của ngài vừa mới đây đã xô đẩy tôi xuống khi tôi đang giúp cô ấy mặc váy cưới. Ngài phải đứng đó làm chứng cho tôi. _ Cái cô nhân viên kia tự dưng được nước làm tới mà nói.
- Câm miệng. Vợ tôi chưa nói câu nào sao cô có quyền nói? _ Từ Vương hét.
- Ông xã, em vẫn mãi chưa kéo được cái khóa váy này. Chưa kịp mà miệng nói cô ta giúp, thì cô ta đã như vậy rồi.
Hạ Bối Doanh tựa như đứa trẻ dựa cả người mình vào lồng ngực rắn chắc đó của anh. Giọng nói ngọt ngào tựa như có thể xóa tan mọi phiền muộn đi hết.
Muốn đấu với cô sao? Rõ ràng cô vẫn đang mài mò kéo khóa lên, chưa gì thì đã nghe cô ta tự ngã rồi hét lên. Đứng trước gương đương nhiên cô thấy một mạch mọi chuyện xảy ra. Ả nhân viên này tinh mắt nhìn qua nhìn lại, sau đó một lúc quả thật là đã giở trò ra rồi a!
- Thiếu phu nhân Lăng, cô là người có ăn có học, đã nỡ làm tôi như vậy đành thôi đi. Cô còn dám nói với tôi như thế sao? _ Cô nhân viên kia lớn miệng nói
- Mẹ kiếp! Ở cái thành phố A này, vợ của Lăng Từ Vương tôi muốn nói cũng phải xin qua loại đê tiện như cô sao?
Nghe ả nhân viên đó lớn miệng la lên, anh không khỏi bực mình. Đã vậy còn dám xúc phạm đến bà xã của anh sao.
Không một chút khoan nhượng, Lăng Từ Vương trừng mắt nhìn cô ta đáng sợ. Ánh mắt này làm Canes cũng phải vài phần e sợ, đúng là Từ Vương mà..
- Lăng Tổng, ngài nhất định phải làm chứng cho tôi. _ Cô nhân viên đúng là người chẳng biết điều, lại còn sáp gần lại ôm vào chân của anh rồi khóc lóc.
- Cút! Hạ Bối Doanh là vợ tôi, tôi phải tin cô ấy. Còn loại như cô, không đáng để tôi bận tâm. _ Anh đá mạnh vào cô ta một cước, đối với sức lực của anh..
Thì cô ta không nặng thì nhẹ cũng là bầm hết cả vùng bụng rồi phải không.
- Mạc Dũng, đưa về bang khâu miệng cô ta lại đi. Đúng là phiền phức mà!!!
Câu nói anh vừa thốt ra khiến không phải riêng cô, Canes mà là toàn tất cả nhân viên ở trong tiệm váy cưới thật sự bất ngờ luôn. Đúng là giở trò với ai thì không xem qua mặt là chết chắc!!
Lăng Tổng rõ ràng cưng chiều bà xã của mình đến như vậy, lại chọc đúng vào bà xã của anh ấy thà tự cắn lưỡi tự sát chết đi còn hơn đó. Canes cũng phải thở dài một hơi, coi như cô ta ở ác thì gặp phải người ác độc hơn thôi.
- Cậu ra ngoài trước đi. Tôi ở đây kéo khóa cho cô ấy. _ Từ Vương phất tay..
Canes nghe vậy liền nhanh chân cùng nhân viên đi ra ngoài, ở tại đây Vương mà hạ hỏa được thì chỉ mong chờ vào Hạ Bối Doanh mà thôi, liều thuốc tiên.
- Anh kéo cho em. _ Lăng Từ Vương tự mình đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng lấy tay kéo cái dây khóa váy cưới lên trên.
- Ông xã, cảm ơn anh. _ Cô vui mừng..
- Sau này nếu có chuyện gì xảy ra, cứ nói với anh là được. Giao cho những người khác làm giúp em sao? Anh là không an tâm chút nào. _ Anh ôm lấy cô vào lòng, mỉm cười nói nhẹ nhàng.
- Doanh Nhi, em thật đẹp. _ Lúc đó vô tình nhìn qua trong gương, anh trông thấy cô mặc chiếc váy cưới này lên là đẹp cực kì. Tôn vòng nào ra vòng nấy.
- Ông xã, miệng anh của anh lâu ngày càng ngọt. _ Cô nhéo mũi anh một cái.
- Ngọt ngào chỉ với riêng mỗi em thôi.
Quả là ngọt đến sâu răng luôn đó. Từ Vương nhìn cô xoay người một vòng mà ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi cô dù chỉ một phút ngắn ngủi thôi đó aa.
Cúi người xuống một chút, anh chiếm lấy đôi môi đỏ mọng ngọt như cherry của bà xã đáng yêu của mình. Nụ hôn kéo dài một hồi lâu, anh không ngừng phá phách sâu bên trong, càn phá tất cả mọi thứ. Hai chiếc lưỡi quấn nhau như muốn trao cho nhau mọi thứ rồi.
- Đời này kiếp này, cho dù tất cả kiếp sau khi anh được sinh ra một lần nữa. Lăng Từ Vương anh luôn muốn vợ của anh mãi mãi là một mình em mà thôi. Hạ Bối Doanh, anh đây chỉ muốn độc chiếm em. Không em thì không là ai!
Lời nói bá đạo của anh khiến cô đỏ tía cả tai lẫn mặt lên. Hạ Bối Doanh nói:
- Ông xã, em cũng chỉ muốn ở kề bên anh mà thôi. Em đây cực kì yêu anh!
- ---------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]