Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 1: Ly hôn
Giang thành, một khu nào đó trong công trường.
Thoạt nhìn Diệp Lân có phần chật vật, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra phần da hơi rám nắng cùng với cơ thể rắn chắc. Trên vai hắn còn đang khuân đến 4-5 bao xi măng.
Đây là nhiệm vụ trong sáng nay của hắn, chính là chuyển hết toàn bộ một xe xi măng trước cổng công trường đến vị trí được chỉ định, như vậy có thể kiếm được 400 đồng.
Một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng đang đi bên cạnh, không ngại phiền mà vừa dùng tay ra hiệu vừa giải thích gì đó với hắn.
“Diệp tiên sinh, xin anh hãy tin tưởng tôi, tôi không phải kẻ lừa đảo, anh quả thực chính là con át chủ bài của quân đội thần bí “Người Gác Đêm” chúng tôi, anh chính là binh khí mạnh nhất của Người Gác Đêm, chỉ là trong lần làm nhiệm vụ quan trọng của ba năm trước, anh đã bị thương rất nặng và mất tích, hơn nữa còn mất trí nhớ. Khiến anh không nhớ được bất cứ thứ gì
Vác đống xi măng gần 400 cân nhưng nhìn Diệp Lân đi đứng khá thoải mái, hắn chợt dừng bước, nhìn thoáng qua người phụ nữ rồi nói: “Đừng làm lỡ công việc của tôi, được không?”
Người phụ nữ này nói không sai, Diệp Lân chỉ có được ký ức trong ba năm nay, những chuyện của ba năm trước, hắn không nhớ được chút gì hết.
Người phụ nữ bí ẩn ngẩn ra, nhìn Diệp Lân đang vận chuyển xi măng, mũi cô chợt cảm thấy hơi chua xót, một Diệp Lân từng oai phong khắp thế giới, được mệnh danh là Người Gác Đêm có chiến lực mạnh nhất, một nhân vật như sát thần vậy mà lại lưu lạc đến công trường làm việc bốc vác.
“Diệp tiên sinh, chỉ cần anh về với tôi, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh nhớ lại tất cả, hơn nữa anh cũng không cần làm bốc vác ở đây nữa, anh sẽ có được vô số tiền tài….”
Diệp Lân lười để ý tới người phụ nữ này, hắn tiếp tục làm việc.
Người phụ nữ xinh đẹp lại hé miệng, cắn răng nói: “Diệp tiên sinh, anh cứ suy nghĩ kỹ đi, mai tôi lại đến tìm anh.”
Không thèm để ý đến người phụ nữ xinh đẹp kia, Diệp Lân lại khuân xi măng đến vị trí được chỉ định, hắn vứt bao xi măng xuống nền đất, vô số bụi bặm bay lên, bám lên người, khiến người hắn lại càng thêm nhếch nhác.
Thế nhưng hắn đã sớm quen rồi, lau lau mồ hôi trên trán, định tiếp tục đi về phía cổng, đúng lúc này, một chiếc xe có rèm dừng lại cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng sáng sủa bước xuống đi về phía hắn, bà ta đeo khẩu trang, mỗi bước đi đều cẩn thận từng chút một, như đang sợ làm bẩn đôi giày đen của mình.
“Mẹ!” Trông thấy người này, gương mặt Diệp Lân lộ ra chút căng thẳng, hắn vội nói.
Người này chính là mẹ vợ hắn! Bạch Liên Hương!
“Đừng gọi tôi là mẹ!” Bạch Liên Hương chán ghét nhìn Diệp Lân bẩn thỉu, sau đó bà ta lấy một tập văn kiện trong túi ra nói: “Đây là thoả thuận ly hôn của cậu và Vân Nguyệt, mau ký đi!”
Sắc mặt Diệp Lân hơi đổi: “Thế này… là vì sao?”
Lúc trước khi hắn bị mất trí đã được cha của Lâm Vân Nguyệt, chồng của Bạch Liên Hương là Lâm Diệu Văn cứu lấy, dưới sự sắp xếp của Lâm Diệu Văn, hắn kết hôn với Lâm Vân Nguyệt, thế nhưng sau khi kết hôn được ba tháng, Lâm Diệu Văn qua đời.
Ba năm nay, hai mẹ con Bạch Liên Hương chưa từng tôn trọng Diệp Lân một chút nào!
Cho dù bọn họ không nghề không nghiệp, sống nhờ vào vào tiền mà Diệp Lân kiếm được ở công trường, thế nhưng họ vẫn có nhiều bất mãn với Diệp Lân như cũ, cảm thấy Diệp Lân là một tên vô dụng.
“Vì sao? Chẳng vì sao cả, chỉ là cậu không thể cho hai mẹ con chúng tôi cuộc sống mà chúng tôi muốn, cậu nói xem, ngoại trừ có cơ thể khỏe mạnh thì cậu có cái gì?” Bạch Liên Hương lườm Diệp Lân một cái rồi nói: “Bạn trai mới của Vân Nguyệt là một phú nhị đại, trông thấy cái túi này của tôi không? Ba vạn tệ, là con rể mới của tôi tặng đấy, hơn nữa hôm nay thằng bé còn chuẩn bị tặng Vân Nguyệt một chiếc BMW nữa, còn cậu thì sao? Ngày nào cũng bẩn thỉu, kiếm được mấy đồng? Chúng ta có muốn mua chiếc túi đắt một chút cũng không được….”
Phẫn nộ trong lòng Diệp Lân dâng trào. Ba năm nay, hắn nhẫn nhục chịu khó, mỗi phân tiền kiếm được đều giao cho hai mẹ con bọn họ, nhưng mà…. Đúng là vẫn không mong được chút lòng tốt! Kết hôn ba năm, đến đầu ngón tay của Vân Nguyệt hắn còn chưa chạm được lần nào.
“Đừng có nhiều lời, mau ký đi!” Bạch Liên Hương cười lạnh nói: “Ký bản thỏa thuận này xong, cậu với hai mẹ con chúng tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa, đồ của cậu tôi đã đóng gói xong rồi, ban nãy đã đưa đến chốt bảo vệ trước cổng công trường rồi, cậu tự đi lấy đi!”
“Toàn bộ tiền của tôi đều cho mấy người, bây giờ trên người tôi không có lấy một đồng mà bà còn muốn đuổi tôi đi?” Sắc mặt Diệp Lân càng thêm khó coi.
“Căn nhà kia là của chúng tôi, ly hôn rồi đương nhiên không thể để cậu ở nữa rồi.” Bạch Liên Hương ghét bỏ nói.
Diệp Lân cắn răng nói: “Thế nhưng, phần cọc là tiền do tôi kiếm!”
Bạch Liên Hương cười đầy khinh thường: “Nhưng do tôi với Vân Nguyệt đứng tên, không liên quan gì đến cậu hết, mau ký vào bản thoả thuận ly hôn đi, ở lại chỗ này thêm chút nữa là bẩn hết người tôi rồi!”
“Ha!” Diệp Lân cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng!
Vì lời hứa với ân nhân, ba năm nay hắn nhẫn nhục chịu khó. Cố gắng để giành được chút hảo cảm từ hai mẹ con bọn họ, cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này!
Thế nhưng…. Bây giờ không cần thiết nữa rồi!
Hắn nhận tờ thỏa thuận, ký tên, ấn dấu tay!
“Xem như cậu thức thời!” Bạch Liên Hương nhìn Diệp Lân đầy khinh miệt, nói: “Cũng xem như Vân Nguyệt nhà chúng tôi đen đủi, ba năm nay phải chia sẻ xúi quẩy với cậu, cũng may, cuối cùng bây giờ cũng kết thúc rồi, con bé có thể tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình.”
“Hạnh phúc là ở cạnh kẻ lắm tiền ha!” Trong lòng Diệp Lân cười lạnh.
“Được rồi, về sau giữa cậu với chúng tôi không còn quan hệ gì nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con tôi, thấy cậu đúng là bẩn cả mắt!” Trước khi đi, Bạch Liên Hương còn không nhịn được mà buông một hai câu nhục mạ.
Nhìn Bạch Liên Hương đã đi xa, trong lòng Diệp Lân ngập tràn hoang mang!
Mẹ kiếp, cái thế giới này đúng là thế giới vì tiền bạc!
Lại nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp ban nãy, Diệp Lân cắn chặt răng, hắn nhanh chóng chạy về phía cổng công trường!
Ở cổng công trường, người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn còn đứng ở bên đường, cô đang nhận điện thoại!
“Vâng, ông chủ, tôi đang gọi xe, tôi sẽ lập tức qua đó tập hợp!”
Trông thấy Diệp Lân chạy về đây, cô cúp máy, đối diện với đống hành lý của Diệp Lân, nói: “Diệp tiên sinh!”
Diệp Lân thở ra một hơi rồi nói: “Cô không lừa tôi chứ?”
“Tôi tuyệt đối không lừa anh!” Người phụ nữ xinh đẹp tươi cười nói: “Anh đồng ý về với tôi sao?”
“Không, nếu cô không lừa tôi, vậy hãy chứng minh cho tôi thấy, cô nói chỉ cần tôi trở về sẽ có được tài sản không thể đếm xuể, vậy chứng minh cho tôi thấy đi, ví dụ như đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng chứa mấy chục vạn!” Diệp Lân nhìn người phụ nữ xinh đẹp rồi nói.
Người phụ nữ xinh đẹp cau mày, sau đó cô nghĩ tới điều gì rồi nói: “Bây giờ tôi còn có nhiệm vụ phải đi chấp hành ngay lập tức, thế này đi, trong hành lý của anh có một tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, mật mã là sinh nhật của anh, tài sản của anh đều ở trong đó, vẫn chưa động đến, anh đi ngân hàng kiểm tra một lượt là biết!”
Sắc mặt Diệp Lân hơi đổi, quả thực hắn có tấm thẻ như vậy, chỉ là tấm thẻ này khác với những tấm thẻ ngân hàng bình thường, thậm chí hắn còn không biết đây là thẻ ngân hàng, vẫn luôn để trong đó, chưa từng động vào!
Hắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp một chút rồi xoay người chạy về phía chốt bảo vệ!
“Diệp Lân à, vừa nãy có một người phụ nữ đưa cho cậu một gói hàng, nói là đồ của cậu!” Ông bảo vệ thấy Diệp Lân thì cười nhẹ, nói.
Nói là bọc hàng thực ra là một cái túi rác to đựng đồ, khi Bạch Liên Hương đuổi Diệp Lân đi, thậm chí còn không bằng lòng cho hắn một cái thùng!
Diệp Lân cười khổ một tiếng sau đó lục tìm trong túi rác.
Bên trong túi rác chỉ có mấy bộ quần áo, hắn chỉ tìm trong chốc lát đã tìm được một tấm thẻ màu lam đã hơi bạc đi, bên trên còn vẽ rất nhiều kim cương.
“Ông à, tạm để mấy thứ này ở chỗ ông một chút, cháu phải ra ngoài một chuyến, chốc nữa sẽ quay lại!” Diệp Lân cười nói với ông bảo vệ.
“Không thành vấn đề, thế nhưng cậu cũng đừng để lỡ việc nhé, còn cả một xe xi măng đang đợi cậu vác kìa, để lỡ việc là cậu lại bị đốc công mắng đấy.” Ông cụ nhắc nhở.
Diệp Lân không trả lời, lúc này làm gì còn tâm trí để ý đến đống xi măng.
Hắn cầm chiếc thẻ chạy thẳng một mạch đến ngân hàng Tân Hải!
Chương 2: Thẻ kim cương
Ngân hàng Tân Hải là ngân hàng thần bí nhất trong Viêm Hạ này, quy mô của bọn họ không lớn, nhưng không nhận gửi các khoản dưới 100000 tệ.
Nói cách khác, bọn họ là một ngân hàng chỉ nhắm vào người giàu có!
Bởi vì tính bảo mật của ngân hàng vô cùng tốt nên ngân hàng này cũng trở thành lựa chọn của vô số kẻ có tiền.
Diệp Lân chạy thẳng một mạch tìm đến ngân hàng. Bởi vì trên người hắn chẳng có đồng nào, tiền của hắn, chỉ cần làm được đồng nào ở công trường đều sẽ đưa hết cho hai mẹ con Lâm Vân Nguyệt.
Hắn thở hắt một hơi rồi đi vào trong.
Thế nhưng vừa đi được hai bước, hắn đã bị bảo vệ cạnh cửa cản lại, bảo vệ nhíu mày nhìn hắn nói: “Ngân hàng Tân Hải, người không có phận sự miễn vào!”
Diệp Lân vội nói: “Tôi đến là có việc cần giải quyết.”
“Giải quyết công việc à?” Bảo vệ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn rồi nói: “Cậu có biết đây là ngân hàng gì không? Người như cậu mà cũng có thể đến xử lý công việc à?”
Là bảo vệ của ngân hàng Tân Hải, hắn đã thấy rất nhiều khách hàng đến đây bàn việc, gửi tiền, hầu hết bọn họ đều ngăn nắp sáng sủa, hoặc là đi xe sang, hoặc là mặc toàn đồ hiệu.
Còn Diệp Lân thì sao!
Người mới chạy từ công trường ra như hắn, cả người nhếch nhác, tóc vì dính bụi xi măng mà rối bù bẩn thỉu, áo ba lỗ trắng trên người cũng biến thành màu đen, chân còn đi một đôi giày lao động rách nát, nhìn qua cả người chẳng khác nào ăn mày!
Người như vậy mà có thể bàn chuyện ở ngân hàng Tân Hải sao?
“Diệp Lân?” Đúng lúc này, bỗng một giọng nữ vang lên ngay sau lưng Diệp Lân.
Nghe thấy giọng nói này, cả người Diệp Lân không khỏi run lên.
Hắn rất quen thuộc với giọng nói này.
Đấy chính là vợ hắn, à không… là vợ cũ, là giọng nói của Lâm Vân Nguyệt.
Hắn chậm rãi quay đầu, quả nhiên, một chiếc xe BMW mới toanh dừng cách đó không xa, sau đó một nam một nữ bước xuống, người nữ đeo trang sức nền nã, xinh đẹp vô cùng, sau khi xuống xe, cô ta còn hết sức tự nhiên mà khoác tay người đàn ông. Nhìn qua vô cùng thân mật!
Diệp Lân tức giận, thuần thục đến vậy, chỉ sợ hai người đã bên nhau rất lâu rồi.
Mà Diệp Lân kết hôn được ba năm, đến đầu ngón tay cô ta còn chưa từng được chạm vào.
“Đây chính là Diệp Lân à.” Hai người đi tới, người đàn ông kia cười như không cười mà nhìn thoáng qua Diệp Lân, cảm giác như diễu võ dương oai: “Là chồng cũ của em à?”
“Là trên danh nghĩa thôi.” Lâm Vân Nguyệt bĩu môi, chán ghét nhìn lướt qua Diệp Lân, nói: “Đến ngón tay em anh ta còn chưa được động đến lần nào, anh đừng nghĩ nhiều!”
Nói xong, cô ta lại nhìn Diệp Lân, nói: “Diệp Lân, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai tôi, Hàn Thạc, hẳn là anh đã nghe qua rồi.”
Đúng vậy, quả thực Diệp Lân đã từng nghe về người này, là phú nhị đại, nhị thế tổ có tiếng của Giang thành!
Hầu hết người Giang thành đều nghe được thanh danh của anh ta, đương nhiên cũng không phải cái loại chính trực gì.
Diệp Lân không ngờ rằng bạn trai mới của Lâm Vân Nguyệt lại chính là anh ta!
Hàn Thạc tựa tiếu phi tiếu nhìn lướt qua Diệp Lân, anh ta cười mỉm rồi nói: “Cám ơn cậu đã thay tôi chăm sóc Vân Nguyệt trong ba năm nay.”
Lâm Vân Nguyệt bĩu môi: “Anh ta chăm sóc á? Anh ta thì chăm sóc được cái gì, cả tháng làm bán sống bán chết mới kiếm được hơn một vạn, để em mua cái túi còn chẳng đủ, anh tốt hơn anh ta nhiều!”
Đây là trắng trợn sỉ nhục thẳng mặt Diệp Lân!
Diệp Lân cúi đầu, cắn răng, cơn tức trong lòng bốc lên.
“Anh tới đây làm gì?” Lúc này, Lâm Vân Nguyệt lại nhíu mày hỏi.
“Tôi đến bàn chuyện.” Diệp Lân bình tĩnh trả lời.
“Phì!”
Ngay sau đó, Hàn Thạc cười phá lên: “Đến bàn công việc á? Cậu có thể bước được qua cánh cửa này sao?”
Nói xong, anh ta đi về cửa lớn, bảo vệ từng ngăn Diệp Lân cũng không cản anh ta lại mà còn cười tít mắt nói: “Hàn thiếu gia, mời cậu đi bên này!”
Lâm Vân Nguyệt cũng chán ghét mà liếc qua Diệp Lân, sau đó khoác tay Hàn Thạc đi vào ngân hàng, vừa đi, giọng Hàn Thạc cũng truyền đến: “Vân Nguyệt, anh tặng em một chiếc BMW, lại cho em một khoản 50 vạn, thành ý của anh cũng đủ rồi nhỉ, vậy tối nay đừng về nhà nữa!”
“Ai nha!” Lâm Vân Nguyệt nũng nịu một tiếng….
Nhìn thấy cảnh này, tay Diệp Lân siết thật chặt!
Hắn nhìn bảo vệ một cái rồi lại đi đến cửa!
“Đứng lại!” Bảo vệ thấy Diệp Lân lập tức chìa côn điện trong tay ra, chỉ vào Diệp Lân rồi uy hiếp: “Rời khỏi ngân hàng ngay, cậu không có tư cách vào nơi này!”
“Tôi thực sự đến để bàn công việc.” Diệp Lân nhắc lại.
“Sao vậy?” Đúng lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói thanh lãnh.
Diệp Lân vừa quay đầu thì thấy, không biết từ bao giờ sau lưng đã có thêm một người phụ nữ xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, mặc đồng phục đeo kính, cô nhìn Diệp Lân rồi lại nhìn bảo vệ, mày hơi nhíu lại.
Trước ngực cô còn đeo một chiếc thẻ công tác, bên trên viết ba chữ Trâu Thiến Thiến.
“Người này nói cậu ta đến đây bàn công chuyện….” Bảo vệ chỉ vào Diệp Lân rồi nói: “Tôi nghi cậu ta có mưu đồ gây rối nên không cho cậu ta vào!”
Trâu Thiến Thiến nhìn thoáng qua Diệp Lân, trên mặt cũng lộ rõ vẻ đề phòng nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Anh nói anh đến đây bàn công chuyện sao? Là đến gửi tiền hay rút tiền, hay là dịch vụ khác.”
“Kiểm tra số dư thẻ ngân hàng.” Diệp Lân ăn nói thành thật.
Bảo vệ lại nói: “Quản lý Trâu, cô phí lời với cậu ta làm gì, ăn mặc thế này căn bản không thể làm việc với ngân hàng chúng ta được.”
Trâu Thiến Thiến lại nhìn Diệp Lân rồi hỏi: “Nếu muốn kiểm tra hẳn là anh có mang thẻ ngân hàng nhỉ, có thể cho tôi xem chút được không?”
Diệp Lân gật đầu, hắn lấy từ trong túi ra chiếc thẻ màu xanh, bởi vì bám bụi nên hắn cẩn thận lau qua trên người, vô tình lại khiến tấm thẻ dính nhiều bụi bẩn hơn, hắn có hơi ngại ngùng mà gãi đầu!
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Trâu Thiến Thiến chợt thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng kia, giọng nói hơi run rẩy: “Thẻ… thẻ kim cương!”
Diệp Lân ngẩn ra, trong lòng có hơi nghi hoặc, nói: “Thật à? Chẳng lẽ người phụ nữ kia không lừa tôi? Trước kia tôi là một người vô cùng giàu có sao?”
Trâu Thiến Thiến thở hắt một hơi, ngực cô phập phồng liên tục, một lúc sau cô mới thản nhiên cười nói với Diệp Lân: “Khách hàng cấp kim cương thân mến, sự mạo phạm của bảo vệ là thiếu sót trong công tác phục vụ của chúng tôi, tôi sẽ xử lý chuyện này, sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!”
Mà gương mặt của tên bảo vệ bên cạnh đã trắng toát.
Lạch cạch!
Côn điện trong tay hắn ta rớt xuống nền đất, cả người run rẩy lắp bắp nhìn Diệp Lân rồi nói: “Khách… khách hàng…. Khách hàng cấp kim cương tôn kính, tôi… tôi….”
Tuy chỉ là bảo vệ nhưng hắn ta cũng hiểu khách hàng kim cương đại biểu cho điều gì, ban nãy hắn lại ngăn một vị khách như vậy, chỉ e hắn sẽ mất việc, thậm chí dựa theo hợp đồng bảo vệ, hắn còn phải bồi thường một khoản tiền lớn!
Trâu Thiến Thiến không để ý đến hắn ta nữa, cô cười nói: “Mời đi theo tôi! Tôi sẽ đích thân tiếp đãi anh!”
Diệp Lân mờ mịt đi theo cô, hắn đi vào ngân hàng, đi xuyên qua đại sảnh ngân hàng, đi đến chỗ cho khách VIP ở đằng sau!
Khách hàng của ngân hàng Tân Hải không nhiều, chỉ có hai người Lâm Vân Nguyệt cùng Hàn Thạc mà thôi, trông thấy Diệp Lân thực sự vào được, hơn nữa còn đi đến chỗ khách VIP, gương mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Hai phút sau, toàn bộ nhân viên của ngân hàng đều xôn xao, một người đang gọi điện thoại: “Alo, chủ tịch, chi nhánh ngân hàng chúng tôi tiếp một vị khách cấp kim cương, mời ngài lập tức đến đây một chuyến!”
Lâm Vân Nguyệt cùng Hàn Thạc nhíu mày, Lâm Vân Nguyệt hỏi nhân viên tại quầy: “À, cô này, cho hỏi cấp bậc kim cương cao lắm sao?”
Cô nhân viên tại quầy tươi cười nói: “1'''''''Thẻ của ngân hàng chúng tôi có chế độ phân cấp, ví dụ như tấm thẻ này của Hàn tiên sinh là thẻ cấp bạc, gửi ngân hàng 100 vạn là được, gửi ngân hàng 1000 vạn sẽ được thẻ vàng, trên một triệu là thẻ kim cương, mà rất ít phát hành thẻ kim cương, từ khi ngân hàng thành lập đến nay, hình như chỉ phát hành 9 tấm thẻ kim cương!”
“Cái gì!” Lâm Vân Nguyệt ngẩn ra, sau đó cô ta thảng thốt nhìn qua ghế khách quý!
Diệp Lân, ngoại trừ một thân thể khỏe mạnh bên ngoài, cái gì cũng không tốt mà lại có thẻ kim cương?
“Không thể nào!” Lâm Vân Nguyệt nói với nhân viên tại quầy: “Người đó là chồng cũ của tôi, tôi hiểu rõ anh ta là dạng người gì, anh ta chỉ là một công nhân, chả có bản lĩnh quái gì, mấy người đừng để bị anh ta lừa!”
Nhân viên tại quầy cười nói: “Đây không phải chuyện chúng tôi có thể nhúng tay vào, chủ tịch ngân hàng chúng tôi đang trên đường đến đây rồi, ngài ấy sẽ tự mình tiếp đón.”
“Được rồi Vân Nguyệt, em biết cậu ta là hạng người nào là được rồi.” Hàn Thạc khinh thường nhìn Diệp Lân ở chỗ VIP rồi nói: “Chúng ta cũng chẳng cần quan tâm cậu ta, cũng đừng vì cậu ta mà làm ảnh hưởng đến buổi hẹn của chúng ta!”
Lâm Vân Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, trước khi rời đi cô ta còn quay lại nói với nhân viên tại quầy: “Các cô phải kiểm tra cẩn thận một chút, Diệp Lân này có thể là kẻ lừa đảo, các cô cũng đừng để bị hắn lừa!”
……
Mà ở bên kia, Diệp Lân đang ngồi trên chiếc sofa không gì thoải mái hơn, Trâu Thiến Thiến còn đưa một màn hình máy tính ra trước mặt hắn: “Nhập mật mã vào đây là có thể kiểm tra số dư tài khoản của anh!”
Diệp Lân thở hắt một hơi, hắn dựa vào ngày sinh trên chứng minh thư mà nhập vào!
Ngay sau đó, màn hình trước mặt hắn hơi thay đổi, sau đó, một dãy số dài hiện lên trong tầm mắt hắn!
Chương 3: Con số trên trời
Trên tờ giấy phẳng trước mặt Diệp Lân, mở đầu là số 12, theo sau đó là chín số 0!
Điều này có nghĩa là trong thẻ ngân hàng này, số dư khoảng 12 tỷ!
“Shhh!”
Diệp Lân hít một hơi khí lạnh, cả người xụi lơ trên ghế sa lon!
Mới trước đó, hắn vì 400 đồng mà liều mạng làm việc, khuân hết một xe tải xi măng lớn.
Bây giờ đột nhiên có 12 tỷ rơi xuống đầu Diệp Lân, trực tiếp đánh ngất hắn.
"Kính gửi người dùng kim cương, thực ra số dư bên trong thẻ kim cương anh không cần phải quan tâm đến, có rất nhiều đặc quyền dành cho khách hàng VIP bên ngân hàng chúng tôi, với thẻ kim cương, anh hoàn toàn có thể huy động đủ vốn trong ngân hàng...” Lúc này, Trâu Thiến Thiến lên tiếng nhắc nhở.
Mà Diệp Lân căn bản không nghe nổi nữa, con số này đối với hắn mà nói, là con số trên trời!
Vô số ý nghĩ bắt đầu nổi lên trong lòng hắn!
"Tấm thẻ này là có thật, vì vậy người phụ nữ đó không hề lừa gạt mình, mình đã từng là thành viên của tổ chức thần bí, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ! Ngoài ra mình còn có khối tài sản khổng lồ khó lòng đếm hết được!”
"Hai mẹ con đó bởi vì tiền mà bỏ rơi mình, thậm chí còn chiếm lấy căn nhà mà mình đã vất vả kiếm tiền mua, bọn họ cũng được coi là nhà giàu, không biết sau khi biết mình thực sự là một người giàu có, biểu hiện của họ sẽ như thế nào đây?"
...
Diệp Lân không chờ được chủ tịch ngân hàng tới để lấy hai vạn tiền mặt, cầm một tấm danh thiếp của Trâu Thiến Thiến rồi rời đi.
Hắn không thể chờ đợi thêm nữa, hắn muốn nói lời tạm biệt với cuộc sống hiện tại.
Trước khi rời đi, Trâu Thiến Thiến nói với hắn, ở Giang Thành, xảy ra bất kì chuyện gì cũng có thể gọi điện cho cô ta, ngân hàng của họ sẽ giúp giải quyết tất cả mọi thứ.
Ra khỏi ngân hàng, hắn bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến công trường xây dựng!
Đến nơi, hắn không tiếp tục di chuyển xi măng nữa mà đến phòng bảo vệ lấy lại đồ của mình, những đồ vật hắn giữ lại ba năm trước, trong đây có một vài thứ, hắn phải mang đi.
Vừa đến cửa công trường, Diệp Lân đã nghe thấy một tràng tiếng mắng chửi.
"Cái người tên Diệp Lân kia đâu? Trước đó đã nói trong buổi sáng hôm nay sẽ di chuyển xong một xe tải xi măng này, giờ người đâu rồi? Hắn có còn muốn làm nữa hay không? Làm chậm trễ tiến độ công trình hắn phụ trách được sao?"
Ở cửa, một người đàn ông to béo mặc âu phục, đội mũ bảo hiểm, trên tay còn có một chiếc cặp đang tức giận quát to!
Đây là quản đốc của Diệp Lân tên là Từ Đông, một người cực kỳ khắc nghiệt.
Nợ lương là chuyện thường xuyên xảy ra.
Giữa lúc nói chuyện, một thanh niên thoạt nhìn có chút gầy yếu đi về phía Từ Đông, hắn cười cười nói: "Diệp Lân phỏng chừng có chút việc bận, chờ cậu ta trở về tôi sẽ khuân xi măng cùng cậu ta, thời gian vẫn còn kịp."
Trong lòng Diệp Lân dâng lên sự ấm áp, người này xem như là người bạn duy nhất hắn kết giao trong ba năm qua, tên là Dương Cường.
Họ thường làm việc trên một công trường xây dựng, cũng bằng tuổi nhau, dần dần trở nên quen thuộc.
"Hừ, nhiệm vụ này là giao cho cậu ta, nếu không hoàn thành được, tôi sẽ khấu trừ hai ngày tiền công!" Từ Đông liếc mắt nhìn Dương Cường một cái.
Dương Cường cười gượng một tiếng nói: "Đông ca, chuyện đó, ở bên chỗ anh tôi vẫn còn hơn mười ngàn đồng tiền lương chưa được kết toán, anh xem có thể thanh toán cho tôi một chút không, anh cũng biết con tôi bị bệnh...”
Từ Đông nhướng mày, sau đó mắng: "Hoảng cái gì, hoảng cái gì, công trình còn chưa tới kỳ hạn quyết toán, phía trên không thanh toán tiền cho tôi, tôi lấy đâu ra tiền để thanh toán cho cậu."
"Đông ca, đây là tiền cứu mạng." Dương Cường tiếp tục cười nói.
"Không có!" Từ Đông liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó từ trong cặp móc ra 500 đồng nói: "Tạm ứng cho cậu 500 đồng."
"Con số này..." Sắc mặt Dương Cường không được tốt lắm.
"Muốn thì lấy, không muốn thì cút con mẹ nó đi!” Từ Đông trừng mắt mắng: "Tôi thấy cậu không muốn làm ở chỗ tôi nữa đúng không!"
"Cậu ấy nói rồi, đây là tiền cứu mạng!" Diệp Lân tức giận thở mạnh một hơi, há miệng nói: "Con người anh thật sự là hết chỗ nói."
Từ Đông xoay người lại, lúc nhìn thấy Diệp Lân, hắn ta trừng mắt nói: "Liên quan gì đến cậu, mẹ nó cậu cũng không muốn làm nữa đúng không... Buổi sáng giao cho cậu khuân vác, cậu lại lười biếng chạy đi nơi nào rồi, trừ hai ngày tiền công, không phục liền cút đi cho ông!"
Diệp Lân thở hắt ra một hơi, hắn nhìn thoáng qua tấm biển quảng cáo trên công trường, trên đó viết mấy chữ ngân hàng Trung Hải!
Rõ ràng, việc xây dựng của công trường này và ngân hàng Trung Hải có liên quan tới nhau!
Hắn trầm mặt, sau đó đi tới trước mặt Từ Đông, bình tĩnh nói: "Tôi ngứa mắt anh không phải là chuyện ngày một ngày hai, tôi với Dương Cường không làm thì không làm, anh thanh toán tiền công cho chúng tôi là được!”
Từ Đông ngẩn ra, hắn ta hiển nhiên không ngờ Diệp Lân lại dám nói như vậy.
Ngay sau đó hắn ta cười lạnh nói: "Không làm nữa phải không? Vậy không thành vấn đề, cậu và Dương Cường thu dọn đồ đạc rồi cút đi, về phần tiền lương, chờ khi cấp trên thanh toán, tôi sẽ trả cho hai người."
Trong lòng Diệp Lân cười khinh, cái gọi là chờ cấp trên quyết toán rồi mới trả, trên cơ bản được hiểu là sẽ không thanh toán!
Sắc mặt Dương Cường biến đổi, anh ta không ngừng nháy mắt với Diệp Lân, để Diệp Lân không tiếp tục nói nữa.
Diệp Lân vẫn rất bình tĩnh: "Tôi nói là thanh toán cho chúng tôi, ngay bây giờ."
"Tôi không thanh toán thì sao?" Từ Đông khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: "Cậu đi kiện tôi? Hay là bây giờ, cậu động thủ đánh tôi?"
"Đánh anh?" Diệp Lân thở ra một hơi nói: "Đánh anh, tôi sợ làm bẩn tay mình!"
Ý khinh thường trên mặt Từ Đông càng lộ rõ hơn, hắn ta bĩu môi nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: "Vậy thì mau cút đi, ông đây không có thời gian ở đây dây dưa với cậu."
"Đây là anh tự tìm lấy." Diệp Lân thở ra một hơi, hắn lấy điện thoại di động ra, lại tìm được danh thiếp vừa rồi của Trâu Thiến Thiến!
" y yo." Từ Đông nhìn Diệp Lân muốn gọi điện thoại, cười nhạo một tiếng nói: "Chậc chậc, không biết còn tưởng rằng cậu là ông chủ nào lớn lắm đó! Lại còn gọi điện thoại, chẳng phải phế vật cả đời phải đi làm thuê làm mướn cho người ta hay sao? Ồ, không, cậu còn có một người vợ xinh đẹp, đáng tiếc, cậu ở chỗ này của ông đây chăm chỉ lao lực giống như một chú chó để kiếm tiền nuôi vợ, còn vợ của câu chạy đi với người nào cậu cũng không biết! Tôi bắt gặp vợ của cậu và Hàn Thạc nhiều lần thân mật đi dạo phố chung với nhau! Hay là nói, cậu vốn thích kiểu quan hệ như thế?"
Từ Đông khinh thường nhìn Diệp Lân.
Mà một bên khác, Dương Cường biến sắc nói: "Từ Đông, anh đừng có quá đáng!"
Từ Đông nhìn hai người một cái, cười lạnh nói: "Không phải hai người vừa mới nói muốn đi, bây giờ lập tức cút đi cho ông!"
"Thanh toán tiền cho tôi!" Dương Cường thấy Từ Đông muốn rời đi, cũng có chút sốt ruột, nên bọn họ cũng không đoái hoài đến Diệp Lân nữa!
Bất kể là Từ Đông, hay là Dương Cường có quan hệ không tồi với Diệp Lân, đều không để ý tới cuộc điện thoại của Diệp Lân.
Cả hai đều không nghĩ rằng Diệp Lân gọi điện thoại thì sẽ có tác dụng gì.
“Tút... tút... tút...”
Điện thoại được kết nối, giọng nói êm tai của Trâu Thiến Thiến vang lên trong điện thoại: "Alo, xin chào Diệp tiên sinh!"
"Làm sao cô biết là tôi?" Diệp Lân hỏi theo bản năng.
"Số điện thoại của tôi không phải là tùy tiện đưa cho người khác, những người có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đều ghi chú lại, số của anh là số lạ, vì vậy không khó để đoán." Trâu Thiến Thiến kiên nhẫn giải thích.
Diệp Lân yên lặng, anh ho khan một tiếng nói: "Trâu tiểu thư, trước đây cô nói tôi có nhu cầu gì cũng có thể gọi điện thoại cho cô, hơn nữa ngân hàng Tân Hải đều sẽ giúp tôi giải quyết, đúng không?"
"Đúng vậy." Trâu Thiến Thiến nói, "Xin hỏi anh gặp rắc rối gì sao?"
Diệp Lân thở ra một hơi nói: "Cô có biết vườn hoa bốn mùa đang được quy hoạch để xây dựng chung cư không? Tôi làm việc ở đây, tôi thấy nơi này có biển quảng cáo của ngân hàng Tân Hải.
"Tòa nhà này được khai thác dưới quyền của ngân hàng của chúng tôi, anh gặp phải vấn đề gì ở đó sao?” Trâu Thiến Thiến kiên nhẫn dò hỏi.
"Ừ, bên này có một chủ thầu, bắt nạt người lao động, kéo dài thời hạn thanh toán tiền lương của tôi và bạn tôi...” Diệp Lân nhìn thoáng qua Từ Đông cách đó không xa, nhẹ giọng nói.
"Có chuyện như vậy sao?" Giọng điệu lạnh như băng của Trâu Thiến Thiến cất lên: "Ngài hy vọng sẽ xử trí hắn như thế nào?"
"Làm sao để hắn ta có kết cục thảm nhất!" Diệp Lân thở ra một hơi.
"Được, ngài chờ một chút, cho tôi năm phút!" Trâu Thiến Thiến nói xong cúp điện thoại!
Diệp Lân híp mắt, nhìn Từ Đông cách đó không xa, lẩm bẩm nói: "Đây chính là cảm giác có tiền có thế sao?"
Cách đó không xa, Từ Đông và Dương Cường đương nhiên không biết Diệp Lân gọi điện thoại cho ai, cũng không biết Diệp Lân nói cái gì.
Từ Đông đẩy Dương Cường gầy gò ra, mắng nhiếc: "Đừng ở đây nói chuyện với tôi, bắt đầu từ bây giờ, cậu và Diệp Lân cút đi, đừng ở đây làm chậm trễ chuyện của tôi!"
Hắn ta khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: " y yo, không phải cậu gọi điện thoại sao? Sao gọi xong mà tôi vẫn chưa gặp vấn đề gì thế? Đúng là hai tên phế vật!"
Nói xong, hắn ta xoay người đi vào bên trong công trường!
Sắc mặt Dương Cường khó coi, anh tới gần Diệp Lân, cười khổ một tiếng nói: "Diệp Lân, cậu quá kích động rồi, hắn đang giữ tiền lương của chúng ta, xung đột với hắn bây giờ chỉ sợ tiền không lấy lại được."
Cuối cùng, dáng vẻ của Dương Cường có chút lo lắng, "Hazzz, An An vẫn đang chờ số tiền đó để làm hóa trị tháng này...”
"Không có việc gì đâu." Diệp Lân cười cười nói: "Từ Đông xong rồi!"
"Hả?" Dương Cường sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, không để lời nói của Diệp Lân ở trong lòng.
Chương 4: Không phải người nhà nên không coi ra gì
Cổng công trường, Diệp Lân trở về vọng gác dọn dẹp đồ đạc của mình trong phòng bảo vệ.
Dương Cường đứng bên mặt ủ mày chau nói: “Hazzz, Diệp Lân tôi thấy cậu có hơi kích động rồi. Công trường này không tính là to, nhưng Từ Đông đó quen thân với rất nhiều quản đốc, chúng ta làm mích lòng hắn ta, sợ sau này khó sống ở thành phố này. Hơn nữa tiền lương của chúng ta chắc hắn bùng rồi. An An nhà tôi đang đợi tiền hoá trị, cậu cũng phải đưa tiền sinh hoạt cho mẹ vợ, nếu Không mang tiền về họ lại không để yên cho cậu đâu.”
Diệp Lân thở dài: “Tôi với Lâm Vân Nguyệt ly hôn rồi.”
“Hả?” Dương Cường ngây người: “Ly hôn?”
Diệp Lân cười khổ nhấc một túi đồ: “Ừ. Chính xác thì tôi bị đuổi. Sáng nay mới ký đơn ly hôn, đồ của tôi bị họ đóng gói quẳng hết ra ngoài.”
“Chuyện này…” Dương Cường cười gượng: “Hồi đó tôi bảo cậu thêm tên vào nhà đất cậu còn không nghe…”
“Thôi vậy, tôi lo cho thân mình đã. Mai An An phải đi hoá trị…” Dương Cường lại nẫu ruột, nhìn Diệp Lân: “Cậu bị đuổi cũng không có chỗ ngủ nhỉ, qua nhà tôi ở tạm mấy hôm đi!”
Diệp Lân ấm lòng.
Tận lúc này Dương Cường vẫn không hề trách Diệp Lân, cũng không vì không lấy được tiền mà lật mặt với Diệp Lân. Đã vậy còn muốn cho mình ở nhờ!
Xứng đáng làm bạn với người này.
Diệp Lân cười tự tin: “Cậu yên tâm, không đến năm phút nữa Từ Đông sẽ quay lại, cầu được đưa tiền cho chúng ta.”
Dương Cường bĩu môi: “Tôi còn không biết cậu là cái dạng gì à? Thôi, mất việc rồi thì về nhà tôi đã!”
“Cứ bình tĩnh!” Diệp Lân nhếch môi cười tự tin.
…
Ở một nơi khác, Từ Đông vừa đi vào trong công trường vừa cười khinh bỉ: “Ai chống lưng cho hai thằng vô dụng bay mà dám hạnh hoẹ với tao, tao phải cho chúng bay không sống được ở cái đất Giang Thành!”
“Tít tít tít…”
Đúng lúc này điện thoại của hắn ta đổ chuông. Hắn ta xem màn hình, hơi biến sắc vội vã nghe máy. Tuy không nhìn thấy người ở đầu dây bên kia nhưng vẫn cười xu nịnh: “Alo, sếp Lâm? Sếp có việc gì mà gọi cho em thế? Em làm việc thì sếp cứ yên tâm, em đảm bảo sẽ hoàn thành công trình đúng tiến độ!”
Bên kia điện thoại cất giọng lạnh lùng: “Anh không cần làm nữa.”
“Dạ?” Từ Đông ngỡ ngàng: “Sao cơ?”
Bên kia trả lời bình tĩnh: “Tôi nói chúng tôi đã tìm người khác, anh không cần phụ trách công trình này nữa. Ngoài ra chúng tôi phát hiện anh cắt xén rất nhiều vật liệu công trình. Chúng tôi và các công ty bất động sản khác đã tiến hành kiện anh, ngày mai anh sẽ nhận được thông báo của luật sư! Chuẩn bị đền bù đến táng gia bại sản đi.”
Từ Đông biến sắc, vội nói: “Có hiểu lầm nào chăng thưa sếp.”
“Hiểu lầm? Anh biết… Diệp Lân chứ!” Giọng bên kia càng thêm lạnh.
“Diệp Lân làm thuê cho tôi, hắn chỉ là đồ bỏ đi, hắn…” Nói đến đây, Từ Đông bỗng nhiên giật cơ mặt bởi nhớ đến cú điện thoại ban nãy của Diệp Lân.
“Có trách thì trách anh chọc vào người không nên chọc!” Bên kia nói xong cúp máy ngay tức khắc!
Từ Đông ngây người, túa mồ hôi lạnh trên trán!
Hình ảnh Diệp Lân quanh năm ngày tháng mặc áo ba lỗ rách bẩn hiện lên trong đầu, đầu hắn ta nổ tung!
…
Cổng công trường, Dương Cường nói với Diệp Lân: “Đi thôi, đừng nấn ná ở đây!”
“Ting!”
Đúng lúc này điện thoại Dương Cường có thông báo, anh ta nhìn xem: “Ấy!”
Wechat của anh ta nhận được chuyển tiền từ Từ Đông, tròn hai mươi nghìn tệ, dôi ra ba nghìn tệ so với số lương Từ Đông bùng.
Đồng thời ở gần đó, anh ta nhìn thấy cái người béo tròn chạy thục mạng về phía họ, không phải Từ Đông thì là ai.
Dương Cường thoáng sửng sốt, anh ta nhìn Từ Đông rồi lại quay sang nhìn Diệp Lân, nuốt ực nước miếng nghĩ không ra.
Từ Đông đã chạy đến chỗ họ. Cái mặt núc ních thịt đổ đầy mồ hôi, không biết là mồ hôi mệt hay mồ hôi sợ. Hắn ta lun lẩy bẩy mở gói thuốc mời Diệp Lân: “Anh Lân, làm điếu đi anh!”
Diệp Lân không rút thuốc, hắn mở điện thoại kiểm tra thông báo chuyển tiền. Thấy đã nhận được tiền, hắn chuyển lại tiền thừa cho Từ Đông: “Tôi chỉ lấy số cần lấy.”
Từ Đông khom lưng cúi đầu nói: “Em sai rồi anh ơi, em chân thành xin lỗi anh, anh có thể nương tay với em không.”
Khác hoàn toàn bộ dạng hống hách ban nãy.
Diệp Lân liếc xéo: “Anh tự làm tự chịu, không liên quan đến tôi, tôi chỉ lấy lại số tiền tôi nên có. Còn về chuyện khác không liên quan đến tôi!”
Nói rồi hắn xoay người, nói với Dương Cường đang ngơ ngác: “Chúng ta đi thôi!””
Từ Đông ngồi phịch xuống đất, lẩm bẩm: “Xong rồi!”
“Trời đất, chuyện gì thế này!” Dương Cường ngạc nhiên đến ngây người.
Diệp Lân cười trừ, không giải thích.
Hắn không thể giải thích cho Dương Cường!
Người phụ nữ đó nói ngày xưa hắn thuộc tổ chức bí mật, chắc hẳn có nhiều điều không được tiết lộ. Hắn không dám ăn nói lung lung khi chưa xác nhận.
Mà kể cả hắn có nói, đoán chắc Dương Cường không tin.
Hắn nhìn Từ Đông một cái rồi kéo Dương Cường rời khỏi công trường. Về phần sống chết của Từ Đông thì đó là do hắn ta tự làm tự chịu.
Đi được một lúc, Dương Cường vẫn ngờ vực hỏi: “Không phải là cậu làm đó chứ!”
Diệp Lân cười ha ha: “Cậu nghĩ sao?”
“Chắc chắn không phải. Tôi biết cả mùi rắm của cậu, cậu mà có bản lĩnh đó đã chẳng làm việc mệt bở hơi ở công trường… Vợ cậu cũng sẽ không…” Nói đến đây Dương Cường nhếch môi chuyển chuyện khác: “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu nắm được thóp gì của hắn ta không?”
Diệp Lân cười: “Xem là vậy đi.”
Nghe vậy Dương Cường mới cười: “Tôi bảo mà. Nhưng lấy được tiền thích ghê… Cẩn thận!”
Trên vỉa hè, cô gái chạy xe máy điện phi như mất phanh lao thẳng về phía Diệp Lân.
Tất nhiên Diệp Lân cũng nhìn thấy, hắn né ngay tức khắc, chiếc xe cũng bẻ lái tông vào cây. Giấy tờ trên xe rơi đầy đất.
Cô gái trẻ xinh đẹp lái xe điện thấy không tông trúng người mới thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh lại ngạc nhiên khi thấy Diệp Lân: “Diệp Lân?”
Diệp Lân cũng nhận ra cô ta, hắn chau mày nhẹ.
Cô gái này tên Lâm Thiến, là em họ của Lâm Vân Nguyệt!
Dĩ nhiên Diệp Lân không có ấn tượng tốt về bất cứ ai trong cái nhà này.
Cha mẹ Lâm Thiến đều là giáo viên, nhà Lâm Thiến được xem như gia đình trí thức. Lâm Thiến cũng có một công việc tạm ổn. Cả nhà họ cật lực phản đối ngày Lâm Vân Nguyệt lấy Diệp Lân. Sau cùng vẫn là cha của Lâm Vân Nguyệt đàn áp mọi người, hai người mới kết hôn.
Nhưng bình thường không ai trong nhà Lâm Thiến chào đón Diệp Lân.
“Anh đi đường để mắt lên trời à?” Lâm Thiến trợn mắt: “Không thấy xe đi đến à? Báo hại tôi tông vào cây!”
Diệp Lân cạn lời.
Ba năm qua hắn chưa từng đẹp mặt trước họ hàng, bạn bè của Lâm Vân Nguyệt. Đa số là hắn chịu đựng những lời chế giễu của họ.
Nhưng bây giờ ly hôn rồi, thân phận của hắn cũng đã khác.
Hắn cười khẩy: “Cô đi trên vỉa hè suýt tông vào tôi lại còn trách tôi đi sai?”
“Anh còn cãi à.” Lâm Thiến nói: “Nhìn cái bộ dạng bẩn thỉu của anh là tôi thấy ghét. Không hiểu tại sao bác cứ phải gả chị tôi cho anh. May mà hai người đã ly hôn, chị tôi cũng tìm được hạnh phúc của mình. Đáng đời anh lắm!”
Diệp Lân quắc mắt lạnh lùng, đúng là không phải người nhà nên không coi ra gì!
Thấy Diệp Lân tỏ vẻ hung dữ, Lâm Thiến đã không sợ lại còn mắng: “Sao, anh định đánh tôi à?”
Chương 5: Nhớ lời cô nói
"Người phụ nữ này không nói đạo lý gì cả." Bên cạnh, Dương Cường thật sự là có chút nhìn không nổi mà mở miệng nói.
Lâm Thiến liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó thấp giọng nói: "Liên quan gì đến anh?"
Dương Cường còn muốn nói gì đó, Diệp Lân đưa tay ngăn cản anh lại, hắn nhìn Lâm Thiến nói: "Tôi lười so đo với cô, cô nhớ kỹ, cô cũng vậy, Lâm Vân Nguyệt cũng vậy, hoặc là những người thân thích trong nhà các cô cũng thế, sau này nhất định sẽ phải hối hận!"
"Hối hận? Dựa vào cái gì? Anh định mỗi ngày ở công trường vác gạch để khiến chúng tôi hối hận?" Lâm Thiến khinh thường nói.
Diệp Lân lười so đo với cô ta, anh thở ra một hơi nói: "Dương Cường, chúng ta đi thôi!"
"Đứng lại!" Lâm Thiến thấy Diệp Lân muốn đi, vội vàng mắng: "Xe của tôi bị đụng hỏng, anh phải bồi thường tiền, còn có những giấy tờ trên mặt đất, nhặt lên cho tôi."
Trong lòng Diệp Lân vô cùng tức giận, mấy người này, thật sự là bắt nạt mình quen rồi!
Hắn từ từ thở ra một hơi, không để ý tới Lâm Thiến, xoay người cùng Dương Cường rời đi.
"Hừ, phế vật!" Nhìn bóng lưng của Diệp Lân, Lâm Thiến bĩu môi, khinh thường nói.
Hai người rời đi một hồi, Dương Cường bất đắc dĩ nói: "Nói đi cũng phải nói lại, cậu định cứ bỏ qua như vậy sao?"
"Tôi làm trâu làm ngựa, chăm sóc gia đình bọn họ, ở bên ngoài mệt mỏi kiếm tiền, về nhà còn phải nấu ăn, làm việc nhà cho bọn họ!" Vẻ mặt Diệp Lân phẫn nộ, nói tiếp: "Bây giờ, bọn họ tùy tiện đá tôi đi... Nếu không phải đã xảy ra một chút chuyện, hôm nay e rằng tôi sẽ phải ngủ trên công trường, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ."
Dương Cường thở dài một hơi nói: "Nếu không thì cứ bỏ đi, Lâm Vân Nguyệt ở bên Hàn Thạc, nhà Hàn Thạc ở Giang Thành lại rất có tiền, hơn nữa cậu của Lâm Vân Nguyệt không phải cũng mở một công ty sao? Chúng ta là dân thường, không đấu được bọn họ."
Đúng vậy, chú của Lâm Vân Nguyệt mở công ty, nhưng quy mô không quá lớn.
Trước đó Diệp Lân cũng từng đề cập tới việc đến công ty cậu cô làm việc, nhưng cậu cô ta thấy anh chẳng biết gì cả, cho nên chỉ đồng ý cho anh đến công ty làm bảo vệ, lương quá thấp, căn bản không nuôi được mẹ con Lâm Vân Nguyệt, Diệp Lân mới đến công trường làm việc.
Diệp Lân bĩu môi, không nói thêm gì nữa!
Dương Cường sống một mình, thuê một phòng đơn ở khu phố cổ Giang Thành, giống như Diệp Lân, cuộc sống của anh cũng không như ý, hoặc nói anh còn thảm hơn Diệp Lân một chút.
Anh xuất thân từ nông thôn, kết hôn và có con ở tuổi 20.
Nhưng sau khi đến thị trấn, vợ của anh ta đã chạy trốn, không hề có chút tin tức nào cả, thảm nhất là, con trai anh ta, Dương An An, mắc phải căn bệnh hiểm nghèo bẩm sinh, mỗi tháng đều phải hóa trị một lần.
Dương Cường rất gầy yếu, nhưng trong công việc lại là người liều mạng nhất, bởi vì nếu anh ta không liều mạng, con trai anh ta có thể sẽ mất mạng.
Về đến nhà, Dương Cường thay quần áo khác và nói: "Cậu ngồi trong nhà đợi một chút, tôi tới trường học đón An An về rồi đi hóa trị, bữa cơm tối hôm nay cậu chịu khó tự xứ lý nhé.”
"Bệnh của An An nhà cậu, tôi nhớ có thể phẫu thuật để chữa tận gốc đó.” Diệp Lân nói.
"Có thể thì có thể, nhưng cần ba trăm ngàn, cậu biết đấy, tiền lương hàng tháng của tôi đều để thằng bé hóa trị, không đào đâu ra được chi phí đó." Dương Cường thở dài một cái.
“Tôi có thể cho cậu vay trước.” Diệp Lân nói.
Dương Cường sửng sốt một chút, sau đó anh im lặng, nói: "Đừng đùa tôi nữa, tôi ra ngoài đón An An trước."
Nói xong, anh cũng không để ý tới Diệp Lân nữa, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Lân cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi nói: "Quả nhiên cũng không tin tưởng mình bỗng nhiên có tiền!"
Hắn lắc đầu, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo, sau khi sắp xếp đồ đạc của mình, hắn hơi nhíu mày.
Đồ đạc của hắn, Bạch Liên Hương cũng không sắp đủ, hắn nhớ rõ còn có một cái hộp sắt, là lúc trước sau khi hắn được cứu đã thấy chiếc hộp được ôm vào trong ngực mình. Nhưng hắn không nhớ nổi là thứ gì, và sau đó nó được đặt trên ban công để lót một cái gì đó.
Bây giờ có vẻ như, vật này có liên quan rất nhiều đến nhiệm vụ khiến hắn mất trí nhớ lần đó.
"Còn phải trở về một chuyến mới được." Diệp Lân trầm ngâm.
Nghĩ đến cả nhà Lâm Vân Nguyệt, sắc mặt hắn lại trầm xuống.
"Tôi nhớ Lâm Thiến làm HR (phòng nhân sự) trong một công ty tên là 'Thịnh Thế'." Diệp Lân suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại di động ra, lại tìm đến số điện thoại của Trâu Thiến Thiến.
"Alo!" Rất nhanh, âm thanh êm tai của Trâu Thiến Thiến ở đầu dây bên kia đã vang lên: "Diệp tiên sinh, anh có gì cần giúp đỡ ạ?"
"Cô có biết công ty Thịnh Thế không?" Diệp Lân hỏi.
"Vâng, tôi đã nghe nói qua, một công ty hậu cần tương đối lớn ở Giang Thành. Có một số nghiệp vụ cần trao đổi nên thường xuyên giao lưu. Trùng hợp tôi là người phụ trách gặp mặt." Trâu Thiến Thiến nói.
Diệp Lân trầm ngâm một chút, sau đó thở ra một hơi nói: "Vậy... Tiền của tôi bây giờ, có thể mua lại công ty của họ không?"
"Hả? Anh muốn thu mua Thịnh Thế?" Trâu Thiến Thiến thoáng kinh ngạc hỏi.
"Ừ." Diệp Lân gật đầu.
"Với số vốn của anh thì việc mua lại công ty bọn họ bây giờ hoàn toàn không thành vấn đề, vốn hóa thị trường của công ty này đại khái cũng chỉ khoảng 200 triệu, dòng tiền trong tay anh đã dư dả rồi." Trâu Thiến Thiến vội vàng gật đầu nói.
"Vậy được, tôi không hiểu biết nhiều về việc thu mua này, tôi có thể nhờ cô thu mua giúp tôi không? Thù lao gì đó chúng ta có thể bàn bạc." Diệp Lân nói: "Nếu có thể, mua càng nhanh càng tốt!"
Trâu Thiến Thiến mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, trong vòng hôm nay tôi sẽ giúp anh giải quyết, ngày mai anh chờ ký hợp đồng là được rồi."
"Cám ơn." Diệp Lân vội vàng nói.
Cúp điện thoại, khóe miệng Diệp Lân nhếch lên nói: "Đợi đến khi Lâm Thiến phát hiện tôi đang ngồi ở văn phòng của tổng giám đốc công ty bọn họ, biểu cảm không biết sẽ đặc sắc như thế nào!"
Trong lòng hắn xuất hiện suy nghĩ vẩn vơ: "Ngày mai người phụ nữ xinh đẹp đó sẽ đến công trường để đón tôi, sau đó hy vọng sẽ giúp tôi khôi phục lại trí nhớ. Tổ chức bí mật của chiến thần...”
Ngồi ở đó sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, rồi hắn đứng dậy rời khỏi nhà, dự định trước tiên là về căn nhà kia để lấy lại hộp sắt!
Hắn ra khỏi cửa, theo thói quen đi tàu điện ngầm về nhà.
Trong ba năm qua, sự tiết kiệm đã trở thành thói quen của hắn.
Đến tiểu khu, hắn đi thẳng đến nhà... Không, phải là nhà cũ!
Đến cửa, hắn lấy chìa khóa ra, vừa chuẩn bị mở cửa, hắn nghe thấy một tiếng cười vang lên từ trong phòng.
"Chị, lần này thật sự phải chúc mừng chị, cuối cùng cũng vứt bỏ được tên rác rưởi Diệp Lân kia, chị không biết, hôm nay em còn gặp hắn ta, ăn mặc như một tên ăn mày, may mắn chị đã tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có! Làm em hâm mộ chết mất! Nghe nói anh ấy còn tặng cho chị một chiếc BMW, lại còn cho chị vài trăm ngàn?"
Giọng nói là của Lâm Thiến.
Đáy lòng Diệp Lân khẽ động, Lâm Vân Nguyệt này ngược lại có chút đầu óc, cũng không đi chơi đêm cùng Hàn Thạc.
"Ai da, em xinh đẹp như vậy, sau này nhất định có thể tìm được người chồng đẹp trai và giàu có hơn thế." Lâm Vân Nguyệt cười ha hả nói.
"Tìm được bạn trai hay không là một chuyện, chỉ cần có thể ly hôn với Diệp Lân kia là chuyện tốt rồi, không biết lúc trước đại ca nghĩ như thế nào, sống chết muốn con gả cho Diệp Lân, tên đó ngoại trừ một thân sức mạnh ra, một chút tác dụng cũng không có, đây đã là thế kỷ 21 rồi, sức mạnh sớm đã vô dụng, loại người như cậu ta, cả đời cũng chỉ có thể ở tầng lớp thấp nhất của xã hội."
Một giọng nói khác vang lên. Đây là cha của Lâm Thiến, Lâm Cảnh An!
"Ai da, đừng nói tới tên phế vật kia nữa, chúng ta phải chúc mừng chị dâu tìm được một chàng rể vàng, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu đựng được."
"Đúng vậy, đúng vậy...”
Ngay sau đó, một nhóm người nói cười vui vẻ.
Ngoài cửa, trong mắt Diệp Lân lóe lên một tia lạnh lẽo!
Ly hôn với mình, cả nhà bọn họ lại vui mừng như ăn tết.
"Hừ!" Diệp Lân thở ra một hơi, sau đó cắm chìa khóa vào, vặn một hồi, phát hiện hắn không thể mở được khóa!
Khóa! Đã bị đổi!
Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó gõ cửa một cái.
"Ai vậy!" Trong phòng truyền tới một giọng nói.
Ngay sau đó tiếng mở cửa vang lên, cửa mở ra, Bạch Liên Hương đang đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Diệp Lân, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu còn về làm gì nữa? Còn định quấn chặt lấy để ăn bám hay sao?"
Bên trong phòng khách bày một cái bàn lớn, lúc này phía trên có hơn mười người, khi nhìn thấy Diệp Lân, trên mặt bọn họ đều lộ ra sự ghét bỏ không chút che dấu.
"Tôi trở lại lấy đồ." Diệp Lân bình tĩnh nói.
"Đồ đạc của cậu không phải đã cho người đưa qua rồi sao? Số còn sót lại tôi đã ném đi hết rồi." Bạch Liên Hương nói xong, muốn đóng cửa!
Diệp Lân ấn tay vào cửa, nói thêm: "Trên ban công có một cái hộp sắt, đó là lúc tôi được chú cứu ôm trong lòng, tôi phải lấy nó đi."
Nói xong, hắn muốn đi vào.
"Cậu đừng bước vào, tôi đi lấy cho cậu, đừng làm bẩn nhà tôi." Bạch Liên Hương vội vàng nói.
Diệp Lân tức giận.
Làm bẩn, ngôi nhà này, mua bằng tiền của tôi, tất cả những chuyện lau chùi quét dọn trong căn nhà này, cũng là tôi làm!
Nhưng hắn không đi vào, chỉ cười lạnh trong lòng: "Ngày mai, đợi đến ngày mai, tôi mua lại công ty của Lâm Thiến, biểu cảm của các người, sẽ tương đối đặc sắc!"
Hắn đứng ở cửa, trong phòng khách, thân thích trong nhà Lâm Vân Nguyệt đều ghét bỏ nhìn hắn, phòng khách vốn náo nhiệt bởi vì sự xuất hiện của hắn, trở nên yên tĩnh.
Lâm Vân Nguyệt nhíu mày một cái, đứng dậy, đi tới cửa, nhìn Diệp Lân nói: "Tôi biết, trong lòng anh có hận, cảm thấy tôi và mẹ tôi làm rất quá đáng."
"Nhưng chắc anh cũng hiểu rõ, người như anh, quả thật không xứng với tôi." Lâm Vân Nguyệt nói: "Lúc trước chủ yếu là thỏa mãn tâm nguyện của ba tôi, tôi mới kết hôn với anh."
Diệp Lân bật cười một tiếng, không có phản ứng gì.
"Lấy đồ đi rồi, sau này đừng đến gặp tôi nữa, tôi sợ Hàn Thạc nhìn thấy sẽ mất hứng." Lâm Vân Nguyệt lại mở miệng nói.
Lúc này, Bạch Liên Hương dùng ngón tay kẹp một cái hộp sắt nhỏ bụi bặm, bất mãn đi tới cửa, ném về phía Diệp Lân nói: "Được rồi, cậu có thể đi."
Diệp Lân nhận lấy hộp sắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó, hắn nhìn về phía trong phòng, khẽ cười lạnh nói: "Các người... Sẽ phải hối hận!"
"Hối hận? Diệp Lân, không phải tôi nói rồi sao, đời này anh mà có tiền đồ, Lâm Thiến tôi cả đời không lấy chồng!" Trong phòng, Lâm Thiến khinh thường nói.
Diệp Lân ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta, khóe miệng nở một nụ cười nói: "Nhớ kỹ lời cô nói!"
Giang thành, một khu nào đó trong công trường.
Thoạt nhìn Diệp Lân có phần chật vật, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra phần da hơi rám nắng cùng với cơ thể rắn chắc. Trên vai hắn còn đang khuân đến 4-5 bao xi măng.
Đây là nhiệm vụ trong sáng nay của hắn, chính là chuyển hết toàn bộ một xe xi măng trước cổng công trường đến vị trí được chỉ định, như vậy có thể kiếm được 400 đồng.
Một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng đang đi bên cạnh, không ngại phiền mà vừa dùng tay ra hiệu vừa giải thích gì đó với hắn.
“Diệp tiên sinh, xin anh hãy tin tưởng tôi, tôi không phải kẻ lừa đảo, anh quả thực chính là con át chủ bài của quân đội thần bí “Người Gác Đêm” chúng tôi, anh chính là binh khí mạnh nhất của Người Gác Đêm, chỉ là trong lần làm nhiệm vụ quan trọng của ba năm trước, anh đã bị thương rất nặng và mất tích, hơn nữa còn mất trí nhớ. Khiến anh không nhớ được bất cứ thứ gì
Vác đống xi măng gần 400 cân nhưng nhìn Diệp Lân đi đứng khá thoải mái, hắn chợt dừng bước, nhìn thoáng qua người phụ nữ rồi nói: “Đừng làm lỡ công việc của tôi, được không?”
Người phụ nữ này nói không sai, Diệp Lân chỉ có được ký ức trong ba năm nay, những chuyện của ba năm trước, hắn không nhớ được chút gì hết.
Người phụ nữ bí ẩn ngẩn ra, nhìn Diệp Lân đang vận chuyển xi măng, mũi cô chợt cảm thấy hơi chua xót, một Diệp Lân từng oai phong khắp thế giới, được mệnh danh là Người Gác Đêm có chiến lực mạnh nhất, một nhân vật như sát thần vậy mà lại lưu lạc đến công trường làm việc bốc vác.
“Diệp tiên sinh, chỉ cần anh về với tôi, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh nhớ lại tất cả, hơn nữa anh cũng không cần làm bốc vác ở đây nữa, anh sẽ có được vô số tiền tài….”
Diệp Lân lười để ý tới người phụ nữ này, hắn tiếp tục làm việc.
Người phụ nữ xinh đẹp lại hé miệng, cắn răng nói: “Diệp tiên sinh, anh cứ suy nghĩ kỹ đi, mai tôi lại đến tìm anh.”
Không thèm để ý đến người phụ nữ xinh đẹp kia, Diệp Lân lại khuân xi măng đến vị trí được chỉ định, hắn vứt bao xi măng xuống nền đất, vô số bụi bặm bay lên, bám lên người, khiến người hắn lại càng thêm nhếch nhác.
Thế nhưng hắn đã sớm quen rồi, lau lau mồ hôi trên trán, định tiếp tục đi về phía cổng, đúng lúc này, một chiếc xe có rèm dừng lại cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng sáng sủa bước xuống đi về phía hắn, bà ta đeo khẩu trang, mỗi bước đi đều cẩn thận từng chút một, như đang sợ làm bẩn đôi giày đen của mình.
“Mẹ!” Trông thấy người này, gương mặt Diệp Lân lộ ra chút căng thẳng, hắn vội nói.
Người này chính là mẹ vợ hắn! Bạch Liên Hương!
“Đừng gọi tôi là mẹ!” Bạch Liên Hương chán ghét nhìn Diệp Lân bẩn thỉu, sau đó bà ta lấy một tập văn kiện trong túi ra nói: “Đây là thoả thuận ly hôn của cậu và Vân Nguyệt, mau ký đi!”
Sắc mặt Diệp Lân hơi đổi: “Thế này… là vì sao?”
Lúc trước khi hắn bị mất trí đã được cha của Lâm Vân Nguyệt, chồng của Bạch Liên Hương là Lâm Diệu Văn cứu lấy, dưới sự sắp xếp của Lâm Diệu Văn, hắn kết hôn với Lâm Vân Nguyệt, thế nhưng sau khi kết hôn được ba tháng, Lâm Diệu Văn qua đời.
Ba năm nay, hai mẹ con Bạch Liên Hương chưa từng tôn trọng Diệp Lân một chút nào!
Cho dù bọn họ không nghề không nghiệp, sống nhờ vào vào tiền mà Diệp Lân kiếm được ở công trường, thế nhưng họ vẫn có nhiều bất mãn với Diệp Lân như cũ, cảm thấy Diệp Lân là một tên vô dụng.
“Vì sao? Chẳng vì sao cả, chỉ là cậu không thể cho hai mẹ con chúng tôi cuộc sống mà chúng tôi muốn, cậu nói xem, ngoại trừ có cơ thể khỏe mạnh thì cậu có cái gì?” Bạch Liên Hương lườm Diệp Lân một cái rồi nói: “Bạn trai mới của Vân Nguyệt là một phú nhị đại, trông thấy cái túi này của tôi không? Ba vạn tệ, là con rể mới của tôi tặng đấy, hơn nữa hôm nay thằng bé còn chuẩn bị tặng Vân Nguyệt một chiếc BMW nữa, còn cậu thì sao? Ngày nào cũng bẩn thỉu, kiếm được mấy đồng? Chúng ta có muốn mua chiếc túi đắt một chút cũng không được….”
Phẫn nộ trong lòng Diệp Lân dâng trào. Ba năm nay, hắn nhẫn nhục chịu khó, mỗi phân tiền kiếm được đều giao cho hai mẹ con bọn họ, nhưng mà…. Đúng là vẫn không mong được chút lòng tốt! Kết hôn ba năm, đến đầu ngón tay của Vân Nguyệt hắn còn chưa chạm được lần nào.
“Đừng có nhiều lời, mau ký đi!” Bạch Liên Hương cười lạnh nói: “Ký bản thỏa thuận này xong, cậu với hai mẹ con chúng tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa, đồ của cậu tôi đã đóng gói xong rồi, ban nãy đã đưa đến chốt bảo vệ trước cổng công trường rồi, cậu tự đi lấy đi!”
“Toàn bộ tiền của tôi đều cho mấy người, bây giờ trên người tôi không có lấy một đồng mà bà còn muốn đuổi tôi đi?” Sắc mặt Diệp Lân càng thêm khó coi.
“Căn nhà kia là của chúng tôi, ly hôn rồi đương nhiên không thể để cậu ở nữa rồi.” Bạch Liên Hương ghét bỏ nói.
Diệp Lân cắn răng nói: “Thế nhưng, phần cọc là tiền do tôi kiếm!”
Bạch Liên Hương cười đầy khinh thường: “Nhưng do tôi với Vân Nguyệt đứng tên, không liên quan gì đến cậu hết, mau ký vào bản thoả thuận ly hôn đi, ở lại chỗ này thêm chút nữa là bẩn hết người tôi rồi!”
“Ha!” Diệp Lân cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng!
Vì lời hứa với ân nhân, ba năm nay hắn nhẫn nhục chịu khó. Cố gắng để giành được chút hảo cảm từ hai mẹ con bọn họ, cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này!
Thế nhưng…. Bây giờ không cần thiết nữa rồi!
Hắn nhận tờ thỏa thuận, ký tên, ấn dấu tay!
“Xem như cậu thức thời!” Bạch Liên Hương nhìn Diệp Lân đầy khinh miệt, nói: “Cũng xem như Vân Nguyệt nhà chúng tôi đen đủi, ba năm nay phải chia sẻ xúi quẩy với cậu, cũng may, cuối cùng bây giờ cũng kết thúc rồi, con bé có thể tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình.”
“Hạnh phúc là ở cạnh kẻ lắm tiền ha!” Trong lòng Diệp Lân cười lạnh.
“Được rồi, về sau giữa cậu với chúng tôi không còn quan hệ gì nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con tôi, thấy cậu đúng là bẩn cả mắt!” Trước khi đi, Bạch Liên Hương còn không nhịn được mà buông một hai câu nhục mạ.
Nhìn Bạch Liên Hương đã đi xa, trong lòng Diệp Lân ngập tràn hoang mang!
Mẹ kiếp, cái thế giới này đúng là thế giới vì tiền bạc!
Lại nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp ban nãy, Diệp Lân cắn chặt răng, hắn nhanh chóng chạy về phía cổng công trường!
Ở cổng công trường, người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn còn đứng ở bên đường, cô đang nhận điện thoại!
“Vâng, ông chủ, tôi đang gọi xe, tôi sẽ lập tức qua đó tập hợp!”
Trông thấy Diệp Lân chạy về đây, cô cúp máy, đối diện với đống hành lý của Diệp Lân, nói: “Diệp tiên sinh!”
Diệp Lân thở ra một hơi rồi nói: “Cô không lừa tôi chứ?”
“Tôi tuyệt đối không lừa anh!” Người phụ nữ xinh đẹp tươi cười nói: “Anh đồng ý về với tôi sao?”
“Không, nếu cô không lừa tôi, vậy hãy chứng minh cho tôi thấy, cô nói chỉ cần tôi trở về sẽ có được tài sản không thể đếm xuể, vậy chứng minh cho tôi thấy đi, ví dụ như đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng chứa mấy chục vạn!” Diệp Lân nhìn người phụ nữ xinh đẹp rồi nói.
Người phụ nữ xinh đẹp cau mày, sau đó cô nghĩ tới điều gì rồi nói: “Bây giờ tôi còn có nhiệm vụ phải đi chấp hành ngay lập tức, thế này đi, trong hành lý của anh có một tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, mật mã là sinh nhật của anh, tài sản của anh đều ở trong đó, vẫn chưa động đến, anh đi ngân hàng kiểm tra một lượt là biết!”
Sắc mặt Diệp Lân hơi đổi, quả thực hắn có tấm thẻ như vậy, chỉ là tấm thẻ này khác với những tấm thẻ ngân hàng bình thường, thậm chí hắn còn không biết đây là thẻ ngân hàng, vẫn luôn để trong đó, chưa từng động vào!
Hắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp một chút rồi xoay người chạy về phía chốt bảo vệ!
“Diệp Lân à, vừa nãy có một người phụ nữ đưa cho cậu một gói hàng, nói là đồ của cậu!” Ông bảo vệ thấy Diệp Lân thì cười nhẹ, nói.
Nói là bọc hàng thực ra là một cái túi rác to đựng đồ, khi Bạch Liên Hương đuổi Diệp Lân đi, thậm chí còn không bằng lòng cho hắn một cái thùng!
Diệp Lân cười khổ một tiếng sau đó lục tìm trong túi rác.
Bên trong túi rác chỉ có mấy bộ quần áo, hắn chỉ tìm trong chốc lát đã tìm được một tấm thẻ màu lam đã hơi bạc đi, bên trên còn vẽ rất nhiều kim cương.
“Ông à, tạm để mấy thứ này ở chỗ ông một chút, cháu phải ra ngoài một chuyến, chốc nữa sẽ quay lại!” Diệp Lân cười nói với ông bảo vệ.
“Không thành vấn đề, thế nhưng cậu cũng đừng để lỡ việc nhé, còn cả một xe xi măng đang đợi cậu vác kìa, để lỡ việc là cậu lại bị đốc công mắng đấy.” Ông cụ nhắc nhở.
Diệp Lân không trả lời, lúc này làm gì còn tâm trí để ý đến đống xi măng.
Hắn cầm chiếc thẻ chạy thẳng một mạch đến ngân hàng Tân Hải!
Chương 2: Thẻ kim cương
Ngân hàng Tân Hải là ngân hàng thần bí nhất trong Viêm Hạ này, quy mô của bọn họ không lớn, nhưng không nhận gửi các khoản dưới 100000 tệ.
Nói cách khác, bọn họ là một ngân hàng chỉ nhắm vào người giàu có!
Bởi vì tính bảo mật của ngân hàng vô cùng tốt nên ngân hàng này cũng trở thành lựa chọn của vô số kẻ có tiền.
Diệp Lân chạy thẳng một mạch tìm đến ngân hàng. Bởi vì trên người hắn chẳng có đồng nào, tiền của hắn, chỉ cần làm được đồng nào ở công trường đều sẽ đưa hết cho hai mẹ con Lâm Vân Nguyệt.
Hắn thở hắt một hơi rồi đi vào trong.
Thế nhưng vừa đi được hai bước, hắn đã bị bảo vệ cạnh cửa cản lại, bảo vệ nhíu mày nhìn hắn nói: “Ngân hàng Tân Hải, người không có phận sự miễn vào!”
Diệp Lân vội nói: “Tôi đến là có việc cần giải quyết.”
“Giải quyết công việc à?” Bảo vệ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn rồi nói: “Cậu có biết đây là ngân hàng gì không? Người như cậu mà cũng có thể đến xử lý công việc à?”
Là bảo vệ của ngân hàng Tân Hải, hắn đã thấy rất nhiều khách hàng đến đây bàn việc, gửi tiền, hầu hết bọn họ đều ngăn nắp sáng sủa, hoặc là đi xe sang, hoặc là mặc toàn đồ hiệu.
Còn Diệp Lân thì sao!
Người mới chạy từ công trường ra như hắn, cả người nhếch nhác, tóc vì dính bụi xi măng mà rối bù bẩn thỉu, áo ba lỗ trắng trên người cũng biến thành màu đen, chân còn đi một đôi giày lao động rách nát, nhìn qua cả người chẳng khác nào ăn mày!
Người như vậy mà có thể bàn chuyện ở ngân hàng Tân Hải sao?
“Diệp Lân?” Đúng lúc này, bỗng một giọng nữ vang lên ngay sau lưng Diệp Lân.
Nghe thấy giọng nói này, cả người Diệp Lân không khỏi run lên.
Hắn rất quen thuộc với giọng nói này.
Đấy chính là vợ hắn, à không… là vợ cũ, là giọng nói của Lâm Vân Nguyệt.
Hắn chậm rãi quay đầu, quả nhiên, một chiếc xe BMW mới toanh dừng cách đó không xa, sau đó một nam một nữ bước xuống, người nữ đeo trang sức nền nã, xinh đẹp vô cùng, sau khi xuống xe, cô ta còn hết sức tự nhiên mà khoác tay người đàn ông. Nhìn qua vô cùng thân mật!
Diệp Lân tức giận, thuần thục đến vậy, chỉ sợ hai người đã bên nhau rất lâu rồi.
Mà Diệp Lân kết hôn được ba năm, đến đầu ngón tay cô ta còn chưa từng được chạm vào.
“Đây chính là Diệp Lân à.” Hai người đi tới, người đàn ông kia cười như không cười mà nhìn thoáng qua Diệp Lân, cảm giác như diễu võ dương oai: “Là chồng cũ của em à?”
“Là trên danh nghĩa thôi.” Lâm Vân Nguyệt bĩu môi, chán ghét nhìn lướt qua Diệp Lân, nói: “Đến ngón tay em anh ta còn chưa được động đến lần nào, anh đừng nghĩ nhiều!”
Nói xong, cô ta lại nhìn Diệp Lân, nói: “Diệp Lân, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai tôi, Hàn Thạc, hẳn là anh đã nghe qua rồi.”
Đúng vậy, quả thực Diệp Lân đã từng nghe về người này, là phú nhị đại, nhị thế tổ có tiếng của Giang thành!
Hầu hết người Giang thành đều nghe được thanh danh của anh ta, đương nhiên cũng không phải cái loại chính trực gì.
Diệp Lân không ngờ rằng bạn trai mới của Lâm Vân Nguyệt lại chính là anh ta!
Hàn Thạc tựa tiếu phi tiếu nhìn lướt qua Diệp Lân, anh ta cười mỉm rồi nói: “Cám ơn cậu đã thay tôi chăm sóc Vân Nguyệt trong ba năm nay.”
Lâm Vân Nguyệt bĩu môi: “Anh ta chăm sóc á? Anh ta thì chăm sóc được cái gì, cả tháng làm bán sống bán chết mới kiếm được hơn một vạn, để em mua cái túi còn chẳng đủ, anh tốt hơn anh ta nhiều!”
Đây là trắng trợn sỉ nhục thẳng mặt Diệp Lân!
Diệp Lân cúi đầu, cắn răng, cơn tức trong lòng bốc lên.
“Anh tới đây làm gì?” Lúc này, Lâm Vân Nguyệt lại nhíu mày hỏi.
“Tôi đến bàn chuyện.” Diệp Lân bình tĩnh trả lời.
“Phì!”
Ngay sau đó, Hàn Thạc cười phá lên: “Đến bàn công việc á? Cậu có thể bước được qua cánh cửa này sao?”
Nói xong, anh ta đi về cửa lớn, bảo vệ từng ngăn Diệp Lân cũng không cản anh ta lại mà còn cười tít mắt nói: “Hàn thiếu gia, mời cậu đi bên này!”
Lâm Vân Nguyệt cũng chán ghét mà liếc qua Diệp Lân, sau đó khoác tay Hàn Thạc đi vào ngân hàng, vừa đi, giọng Hàn Thạc cũng truyền đến: “Vân Nguyệt, anh tặng em một chiếc BMW, lại cho em một khoản 50 vạn, thành ý của anh cũng đủ rồi nhỉ, vậy tối nay đừng về nhà nữa!”
“Ai nha!” Lâm Vân Nguyệt nũng nịu một tiếng….
Nhìn thấy cảnh này, tay Diệp Lân siết thật chặt!
Hắn nhìn bảo vệ một cái rồi lại đi đến cửa!
“Đứng lại!” Bảo vệ thấy Diệp Lân lập tức chìa côn điện trong tay ra, chỉ vào Diệp Lân rồi uy hiếp: “Rời khỏi ngân hàng ngay, cậu không có tư cách vào nơi này!”
“Tôi thực sự đến để bàn công việc.” Diệp Lân nhắc lại.
“Sao vậy?” Đúng lúc này, sau lưng bọn họ truyền đến một giọng nói thanh lãnh.
Diệp Lân vừa quay đầu thì thấy, không biết từ bao giờ sau lưng đã có thêm một người phụ nữ xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, mặc đồng phục đeo kính, cô nhìn Diệp Lân rồi lại nhìn bảo vệ, mày hơi nhíu lại.
Trước ngực cô còn đeo một chiếc thẻ công tác, bên trên viết ba chữ Trâu Thiến Thiến.
“Người này nói cậu ta đến đây bàn công chuyện….” Bảo vệ chỉ vào Diệp Lân rồi nói: “Tôi nghi cậu ta có mưu đồ gây rối nên không cho cậu ta vào!”
Trâu Thiến Thiến nhìn thoáng qua Diệp Lân, trên mặt cũng lộ rõ vẻ đề phòng nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Anh nói anh đến đây bàn công chuyện sao? Là đến gửi tiền hay rút tiền, hay là dịch vụ khác.”
“Kiểm tra số dư thẻ ngân hàng.” Diệp Lân ăn nói thành thật.
Bảo vệ lại nói: “Quản lý Trâu, cô phí lời với cậu ta làm gì, ăn mặc thế này căn bản không thể làm việc với ngân hàng chúng ta được.”
Trâu Thiến Thiến lại nhìn Diệp Lân rồi hỏi: “Nếu muốn kiểm tra hẳn là anh có mang thẻ ngân hàng nhỉ, có thể cho tôi xem chút được không?”
Diệp Lân gật đầu, hắn lấy từ trong túi ra chiếc thẻ màu xanh, bởi vì bám bụi nên hắn cẩn thận lau qua trên người, vô tình lại khiến tấm thẻ dính nhiều bụi bẩn hơn, hắn có hơi ngại ngùng mà gãi đầu!
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Trâu Thiến Thiến chợt thay đổi, cô nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng kia, giọng nói hơi run rẩy: “Thẻ… thẻ kim cương!”
Diệp Lân ngẩn ra, trong lòng có hơi nghi hoặc, nói: “Thật à? Chẳng lẽ người phụ nữ kia không lừa tôi? Trước kia tôi là một người vô cùng giàu có sao?”
Trâu Thiến Thiến thở hắt một hơi, ngực cô phập phồng liên tục, một lúc sau cô mới thản nhiên cười nói với Diệp Lân: “Khách hàng cấp kim cương thân mến, sự mạo phạm của bảo vệ là thiếu sót trong công tác phục vụ của chúng tôi, tôi sẽ xử lý chuyện này, sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng!”
Mà gương mặt của tên bảo vệ bên cạnh đã trắng toát.
Lạch cạch!
Côn điện trong tay hắn ta rớt xuống nền đất, cả người run rẩy lắp bắp nhìn Diệp Lân rồi nói: “Khách… khách hàng…. Khách hàng cấp kim cương tôn kính, tôi… tôi….”
Tuy chỉ là bảo vệ nhưng hắn ta cũng hiểu khách hàng kim cương đại biểu cho điều gì, ban nãy hắn lại ngăn một vị khách như vậy, chỉ e hắn sẽ mất việc, thậm chí dựa theo hợp đồng bảo vệ, hắn còn phải bồi thường một khoản tiền lớn!
Trâu Thiến Thiến không để ý đến hắn ta nữa, cô cười nói: “Mời đi theo tôi! Tôi sẽ đích thân tiếp đãi anh!”
Diệp Lân mờ mịt đi theo cô, hắn đi vào ngân hàng, đi xuyên qua đại sảnh ngân hàng, đi đến chỗ cho khách VIP ở đằng sau!
Khách hàng của ngân hàng Tân Hải không nhiều, chỉ có hai người Lâm Vân Nguyệt cùng Hàn Thạc mà thôi, trông thấy Diệp Lân thực sự vào được, hơn nữa còn đi đến chỗ khách VIP, gương mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Hai phút sau, toàn bộ nhân viên của ngân hàng đều xôn xao, một người đang gọi điện thoại: “Alo, chủ tịch, chi nhánh ngân hàng chúng tôi tiếp một vị khách cấp kim cương, mời ngài lập tức đến đây một chuyến!”
Lâm Vân Nguyệt cùng Hàn Thạc nhíu mày, Lâm Vân Nguyệt hỏi nhân viên tại quầy: “À, cô này, cho hỏi cấp bậc kim cương cao lắm sao?”
Cô nhân viên tại quầy tươi cười nói: “1'''''''Thẻ của ngân hàng chúng tôi có chế độ phân cấp, ví dụ như tấm thẻ này của Hàn tiên sinh là thẻ cấp bạc, gửi ngân hàng 100 vạn là được, gửi ngân hàng 1000 vạn sẽ được thẻ vàng, trên một triệu là thẻ kim cương, mà rất ít phát hành thẻ kim cương, từ khi ngân hàng thành lập đến nay, hình như chỉ phát hành 9 tấm thẻ kim cương!”
“Cái gì!” Lâm Vân Nguyệt ngẩn ra, sau đó cô ta thảng thốt nhìn qua ghế khách quý!
Diệp Lân, ngoại trừ một thân thể khỏe mạnh bên ngoài, cái gì cũng không tốt mà lại có thẻ kim cương?
“Không thể nào!” Lâm Vân Nguyệt nói với nhân viên tại quầy: “Người đó là chồng cũ của tôi, tôi hiểu rõ anh ta là dạng người gì, anh ta chỉ là một công nhân, chả có bản lĩnh quái gì, mấy người đừng để bị anh ta lừa!”
Nhân viên tại quầy cười nói: “Đây không phải chuyện chúng tôi có thể nhúng tay vào, chủ tịch ngân hàng chúng tôi đang trên đường đến đây rồi, ngài ấy sẽ tự mình tiếp đón.”
“Được rồi Vân Nguyệt, em biết cậu ta là hạng người nào là được rồi.” Hàn Thạc khinh thường nhìn Diệp Lân ở chỗ VIP rồi nói: “Chúng ta cũng chẳng cần quan tâm cậu ta, cũng đừng vì cậu ta mà làm ảnh hưởng đến buổi hẹn của chúng ta!”
Lâm Vân Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, trước khi rời đi cô ta còn quay lại nói với nhân viên tại quầy: “Các cô phải kiểm tra cẩn thận một chút, Diệp Lân này có thể là kẻ lừa đảo, các cô cũng đừng để bị hắn lừa!”
……
Mà ở bên kia, Diệp Lân đang ngồi trên chiếc sofa không gì thoải mái hơn, Trâu Thiến Thiến còn đưa một màn hình máy tính ra trước mặt hắn: “Nhập mật mã vào đây là có thể kiểm tra số dư tài khoản của anh!”
Diệp Lân thở hắt một hơi, hắn dựa vào ngày sinh trên chứng minh thư mà nhập vào!
Ngay sau đó, màn hình trước mặt hắn hơi thay đổi, sau đó, một dãy số dài hiện lên trong tầm mắt hắn!
Chương 3: Con số trên trời
Trên tờ giấy phẳng trước mặt Diệp Lân, mở đầu là số 12, theo sau đó là chín số 0!
Điều này có nghĩa là trong thẻ ngân hàng này, số dư khoảng 12 tỷ!
“Shhh!”
Diệp Lân hít một hơi khí lạnh, cả người xụi lơ trên ghế sa lon!
Mới trước đó, hắn vì 400 đồng mà liều mạng làm việc, khuân hết một xe tải xi măng lớn.
Bây giờ đột nhiên có 12 tỷ rơi xuống đầu Diệp Lân, trực tiếp đánh ngất hắn.
"Kính gửi người dùng kim cương, thực ra số dư bên trong thẻ kim cương anh không cần phải quan tâm đến, có rất nhiều đặc quyền dành cho khách hàng VIP bên ngân hàng chúng tôi, với thẻ kim cương, anh hoàn toàn có thể huy động đủ vốn trong ngân hàng...” Lúc này, Trâu Thiến Thiến lên tiếng nhắc nhở.
Mà Diệp Lân căn bản không nghe nổi nữa, con số này đối với hắn mà nói, là con số trên trời!
Vô số ý nghĩ bắt đầu nổi lên trong lòng hắn!
"Tấm thẻ này là có thật, vì vậy người phụ nữ đó không hề lừa gạt mình, mình đã từng là thành viên của tổ chức thần bí, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ! Ngoài ra mình còn có khối tài sản khổng lồ khó lòng đếm hết được!”
"Hai mẹ con đó bởi vì tiền mà bỏ rơi mình, thậm chí còn chiếm lấy căn nhà mà mình đã vất vả kiếm tiền mua, bọn họ cũng được coi là nhà giàu, không biết sau khi biết mình thực sự là một người giàu có, biểu hiện của họ sẽ như thế nào đây?"
...
Diệp Lân không chờ được chủ tịch ngân hàng tới để lấy hai vạn tiền mặt, cầm một tấm danh thiếp của Trâu Thiến Thiến rồi rời đi.
Hắn không thể chờ đợi thêm nữa, hắn muốn nói lời tạm biệt với cuộc sống hiện tại.
Trước khi rời đi, Trâu Thiến Thiến nói với hắn, ở Giang Thành, xảy ra bất kì chuyện gì cũng có thể gọi điện cho cô ta, ngân hàng của họ sẽ giúp giải quyết tất cả mọi thứ.
Ra khỏi ngân hàng, hắn bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến công trường xây dựng!
Đến nơi, hắn không tiếp tục di chuyển xi măng nữa mà đến phòng bảo vệ lấy lại đồ của mình, những đồ vật hắn giữ lại ba năm trước, trong đây có một vài thứ, hắn phải mang đi.
Vừa đến cửa công trường, Diệp Lân đã nghe thấy một tràng tiếng mắng chửi.
"Cái người tên Diệp Lân kia đâu? Trước đó đã nói trong buổi sáng hôm nay sẽ di chuyển xong một xe tải xi măng này, giờ người đâu rồi? Hắn có còn muốn làm nữa hay không? Làm chậm trễ tiến độ công trình hắn phụ trách được sao?"
Ở cửa, một người đàn ông to béo mặc âu phục, đội mũ bảo hiểm, trên tay còn có một chiếc cặp đang tức giận quát to!
Đây là quản đốc của Diệp Lân tên là Từ Đông, một người cực kỳ khắc nghiệt.
Nợ lương là chuyện thường xuyên xảy ra.
Giữa lúc nói chuyện, một thanh niên thoạt nhìn có chút gầy yếu đi về phía Từ Đông, hắn cười cười nói: "Diệp Lân phỏng chừng có chút việc bận, chờ cậu ta trở về tôi sẽ khuân xi măng cùng cậu ta, thời gian vẫn còn kịp."
Trong lòng Diệp Lân dâng lên sự ấm áp, người này xem như là người bạn duy nhất hắn kết giao trong ba năm qua, tên là Dương Cường.
Họ thường làm việc trên một công trường xây dựng, cũng bằng tuổi nhau, dần dần trở nên quen thuộc.
"Hừ, nhiệm vụ này là giao cho cậu ta, nếu không hoàn thành được, tôi sẽ khấu trừ hai ngày tiền công!" Từ Đông liếc mắt nhìn Dương Cường một cái.
Dương Cường cười gượng một tiếng nói: "Đông ca, chuyện đó, ở bên chỗ anh tôi vẫn còn hơn mười ngàn đồng tiền lương chưa được kết toán, anh xem có thể thanh toán cho tôi một chút không, anh cũng biết con tôi bị bệnh...”
Từ Đông nhướng mày, sau đó mắng: "Hoảng cái gì, hoảng cái gì, công trình còn chưa tới kỳ hạn quyết toán, phía trên không thanh toán tiền cho tôi, tôi lấy đâu ra tiền để thanh toán cho cậu."
"Đông ca, đây là tiền cứu mạng." Dương Cường tiếp tục cười nói.
"Không có!" Từ Đông liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó từ trong cặp móc ra 500 đồng nói: "Tạm ứng cho cậu 500 đồng."
"Con số này..." Sắc mặt Dương Cường không được tốt lắm.
"Muốn thì lấy, không muốn thì cút con mẹ nó đi!” Từ Đông trừng mắt mắng: "Tôi thấy cậu không muốn làm ở chỗ tôi nữa đúng không!"
"Cậu ấy nói rồi, đây là tiền cứu mạng!" Diệp Lân tức giận thở mạnh một hơi, há miệng nói: "Con người anh thật sự là hết chỗ nói."
Từ Đông xoay người lại, lúc nhìn thấy Diệp Lân, hắn ta trừng mắt nói: "Liên quan gì đến cậu, mẹ nó cậu cũng không muốn làm nữa đúng không... Buổi sáng giao cho cậu khuân vác, cậu lại lười biếng chạy đi nơi nào rồi, trừ hai ngày tiền công, không phục liền cút đi cho ông!"
Diệp Lân thở hắt ra một hơi, hắn nhìn thoáng qua tấm biển quảng cáo trên công trường, trên đó viết mấy chữ ngân hàng Trung Hải!
Rõ ràng, việc xây dựng của công trường này và ngân hàng Trung Hải có liên quan tới nhau!
Hắn trầm mặt, sau đó đi tới trước mặt Từ Đông, bình tĩnh nói: "Tôi ngứa mắt anh không phải là chuyện ngày một ngày hai, tôi với Dương Cường không làm thì không làm, anh thanh toán tiền công cho chúng tôi là được!”
Từ Đông ngẩn ra, hắn ta hiển nhiên không ngờ Diệp Lân lại dám nói như vậy.
Ngay sau đó hắn ta cười lạnh nói: "Không làm nữa phải không? Vậy không thành vấn đề, cậu và Dương Cường thu dọn đồ đạc rồi cút đi, về phần tiền lương, chờ khi cấp trên thanh toán, tôi sẽ trả cho hai người."
Trong lòng Diệp Lân cười khinh, cái gọi là chờ cấp trên quyết toán rồi mới trả, trên cơ bản được hiểu là sẽ không thanh toán!
Sắc mặt Dương Cường biến đổi, anh ta không ngừng nháy mắt với Diệp Lân, để Diệp Lân không tiếp tục nói nữa.
Diệp Lân vẫn rất bình tĩnh: "Tôi nói là thanh toán cho chúng tôi, ngay bây giờ."
"Tôi không thanh toán thì sao?" Từ Đông khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: "Cậu đi kiện tôi? Hay là bây giờ, cậu động thủ đánh tôi?"
"Đánh anh?" Diệp Lân thở ra một hơi nói: "Đánh anh, tôi sợ làm bẩn tay mình!"
Ý khinh thường trên mặt Từ Đông càng lộ rõ hơn, hắn ta bĩu môi nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: "Vậy thì mau cút đi, ông đây không có thời gian ở đây dây dưa với cậu."
"Đây là anh tự tìm lấy." Diệp Lân thở ra một hơi, hắn lấy điện thoại di động ra, lại tìm được danh thiếp vừa rồi của Trâu Thiến Thiến!
" y yo." Từ Đông nhìn Diệp Lân muốn gọi điện thoại, cười nhạo một tiếng nói: "Chậc chậc, không biết còn tưởng rằng cậu là ông chủ nào lớn lắm đó! Lại còn gọi điện thoại, chẳng phải phế vật cả đời phải đi làm thuê làm mướn cho người ta hay sao? Ồ, không, cậu còn có một người vợ xinh đẹp, đáng tiếc, cậu ở chỗ này của ông đây chăm chỉ lao lực giống như một chú chó để kiếm tiền nuôi vợ, còn vợ của câu chạy đi với người nào cậu cũng không biết! Tôi bắt gặp vợ của cậu và Hàn Thạc nhiều lần thân mật đi dạo phố chung với nhau! Hay là nói, cậu vốn thích kiểu quan hệ như thế?"
Từ Đông khinh thường nhìn Diệp Lân.
Mà một bên khác, Dương Cường biến sắc nói: "Từ Đông, anh đừng có quá đáng!"
Từ Đông nhìn hai người một cái, cười lạnh nói: "Không phải hai người vừa mới nói muốn đi, bây giờ lập tức cút đi cho ông!"
"Thanh toán tiền cho tôi!" Dương Cường thấy Từ Đông muốn rời đi, cũng có chút sốt ruột, nên bọn họ cũng không đoái hoài đến Diệp Lân nữa!
Bất kể là Từ Đông, hay là Dương Cường có quan hệ không tồi với Diệp Lân, đều không để ý tới cuộc điện thoại của Diệp Lân.
Cả hai đều không nghĩ rằng Diệp Lân gọi điện thoại thì sẽ có tác dụng gì.
“Tút... tút... tút...”
Điện thoại được kết nối, giọng nói êm tai của Trâu Thiến Thiến vang lên trong điện thoại: "Alo, xin chào Diệp tiên sinh!"
"Làm sao cô biết là tôi?" Diệp Lân hỏi theo bản năng.
"Số điện thoại của tôi không phải là tùy tiện đưa cho người khác, những người có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi đều ghi chú lại, số của anh là số lạ, vì vậy không khó để đoán." Trâu Thiến Thiến kiên nhẫn giải thích.
Diệp Lân yên lặng, anh ho khan một tiếng nói: "Trâu tiểu thư, trước đây cô nói tôi có nhu cầu gì cũng có thể gọi điện thoại cho cô, hơn nữa ngân hàng Tân Hải đều sẽ giúp tôi giải quyết, đúng không?"
"Đúng vậy." Trâu Thiến Thiến nói, "Xin hỏi anh gặp rắc rối gì sao?"
Diệp Lân thở ra một hơi nói: "Cô có biết vườn hoa bốn mùa đang được quy hoạch để xây dựng chung cư không? Tôi làm việc ở đây, tôi thấy nơi này có biển quảng cáo của ngân hàng Tân Hải.
"Tòa nhà này được khai thác dưới quyền của ngân hàng của chúng tôi, anh gặp phải vấn đề gì ở đó sao?” Trâu Thiến Thiến kiên nhẫn dò hỏi.
"Ừ, bên này có một chủ thầu, bắt nạt người lao động, kéo dài thời hạn thanh toán tiền lương của tôi và bạn tôi...” Diệp Lân nhìn thoáng qua Từ Đông cách đó không xa, nhẹ giọng nói.
"Có chuyện như vậy sao?" Giọng điệu lạnh như băng của Trâu Thiến Thiến cất lên: "Ngài hy vọng sẽ xử trí hắn như thế nào?"
"Làm sao để hắn ta có kết cục thảm nhất!" Diệp Lân thở ra một hơi.
"Được, ngài chờ một chút, cho tôi năm phút!" Trâu Thiến Thiến nói xong cúp điện thoại!
Diệp Lân híp mắt, nhìn Từ Đông cách đó không xa, lẩm bẩm nói: "Đây chính là cảm giác có tiền có thế sao?"
Cách đó không xa, Từ Đông và Dương Cường đương nhiên không biết Diệp Lân gọi điện thoại cho ai, cũng không biết Diệp Lân nói cái gì.
Từ Đông đẩy Dương Cường gầy gò ra, mắng nhiếc: "Đừng ở đây nói chuyện với tôi, bắt đầu từ bây giờ, cậu và Diệp Lân cút đi, đừng ở đây làm chậm trễ chuyện của tôi!"
Hắn ta khinh thường nhìn thoáng qua Diệp Lân nói: " y yo, không phải cậu gọi điện thoại sao? Sao gọi xong mà tôi vẫn chưa gặp vấn đề gì thế? Đúng là hai tên phế vật!"
Nói xong, hắn ta xoay người đi vào bên trong công trường!
Sắc mặt Dương Cường khó coi, anh tới gần Diệp Lân, cười khổ một tiếng nói: "Diệp Lân, cậu quá kích động rồi, hắn đang giữ tiền lương của chúng ta, xung đột với hắn bây giờ chỉ sợ tiền không lấy lại được."
Cuối cùng, dáng vẻ của Dương Cường có chút lo lắng, "Hazzz, An An vẫn đang chờ số tiền đó để làm hóa trị tháng này...”
"Không có việc gì đâu." Diệp Lân cười cười nói: "Từ Đông xong rồi!"
"Hả?" Dương Cường sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, không để lời nói của Diệp Lân ở trong lòng.
Chương 4: Không phải người nhà nên không coi ra gì
Cổng công trường, Diệp Lân trở về vọng gác dọn dẹp đồ đạc của mình trong phòng bảo vệ.
Dương Cường đứng bên mặt ủ mày chau nói: “Hazzz, Diệp Lân tôi thấy cậu có hơi kích động rồi. Công trường này không tính là to, nhưng Từ Đông đó quen thân với rất nhiều quản đốc, chúng ta làm mích lòng hắn ta, sợ sau này khó sống ở thành phố này. Hơn nữa tiền lương của chúng ta chắc hắn bùng rồi. An An nhà tôi đang đợi tiền hoá trị, cậu cũng phải đưa tiền sinh hoạt cho mẹ vợ, nếu Không mang tiền về họ lại không để yên cho cậu đâu.”
Diệp Lân thở dài: “Tôi với Lâm Vân Nguyệt ly hôn rồi.”
“Hả?” Dương Cường ngây người: “Ly hôn?”
Diệp Lân cười khổ nhấc một túi đồ: “Ừ. Chính xác thì tôi bị đuổi. Sáng nay mới ký đơn ly hôn, đồ của tôi bị họ đóng gói quẳng hết ra ngoài.”
“Chuyện này…” Dương Cường cười gượng: “Hồi đó tôi bảo cậu thêm tên vào nhà đất cậu còn không nghe…”
“Thôi vậy, tôi lo cho thân mình đã. Mai An An phải đi hoá trị…” Dương Cường lại nẫu ruột, nhìn Diệp Lân: “Cậu bị đuổi cũng không có chỗ ngủ nhỉ, qua nhà tôi ở tạm mấy hôm đi!”
Diệp Lân ấm lòng.
Tận lúc này Dương Cường vẫn không hề trách Diệp Lân, cũng không vì không lấy được tiền mà lật mặt với Diệp Lân. Đã vậy còn muốn cho mình ở nhờ!
Xứng đáng làm bạn với người này.
Diệp Lân cười tự tin: “Cậu yên tâm, không đến năm phút nữa Từ Đông sẽ quay lại, cầu được đưa tiền cho chúng ta.”
Dương Cường bĩu môi: “Tôi còn không biết cậu là cái dạng gì à? Thôi, mất việc rồi thì về nhà tôi đã!”
“Cứ bình tĩnh!” Diệp Lân nhếch môi cười tự tin.
…
Ở một nơi khác, Từ Đông vừa đi vào trong công trường vừa cười khinh bỉ: “Ai chống lưng cho hai thằng vô dụng bay mà dám hạnh hoẹ với tao, tao phải cho chúng bay không sống được ở cái đất Giang Thành!”
“Tít tít tít…”
Đúng lúc này điện thoại của hắn ta đổ chuông. Hắn ta xem màn hình, hơi biến sắc vội vã nghe máy. Tuy không nhìn thấy người ở đầu dây bên kia nhưng vẫn cười xu nịnh: “Alo, sếp Lâm? Sếp có việc gì mà gọi cho em thế? Em làm việc thì sếp cứ yên tâm, em đảm bảo sẽ hoàn thành công trình đúng tiến độ!”
Bên kia điện thoại cất giọng lạnh lùng: “Anh không cần làm nữa.”
“Dạ?” Từ Đông ngỡ ngàng: “Sao cơ?”
Bên kia trả lời bình tĩnh: “Tôi nói chúng tôi đã tìm người khác, anh không cần phụ trách công trình này nữa. Ngoài ra chúng tôi phát hiện anh cắt xén rất nhiều vật liệu công trình. Chúng tôi và các công ty bất động sản khác đã tiến hành kiện anh, ngày mai anh sẽ nhận được thông báo của luật sư! Chuẩn bị đền bù đến táng gia bại sản đi.”
Từ Đông biến sắc, vội nói: “Có hiểu lầm nào chăng thưa sếp.”
“Hiểu lầm? Anh biết… Diệp Lân chứ!” Giọng bên kia càng thêm lạnh.
“Diệp Lân làm thuê cho tôi, hắn chỉ là đồ bỏ đi, hắn…” Nói đến đây, Từ Đông bỗng nhiên giật cơ mặt bởi nhớ đến cú điện thoại ban nãy của Diệp Lân.
“Có trách thì trách anh chọc vào người không nên chọc!” Bên kia nói xong cúp máy ngay tức khắc!
Từ Đông ngây người, túa mồ hôi lạnh trên trán!
Hình ảnh Diệp Lân quanh năm ngày tháng mặc áo ba lỗ rách bẩn hiện lên trong đầu, đầu hắn ta nổ tung!
…
Cổng công trường, Dương Cường nói với Diệp Lân: “Đi thôi, đừng nấn ná ở đây!”
“Ting!”
Đúng lúc này điện thoại Dương Cường có thông báo, anh ta nhìn xem: “Ấy!”
Wechat của anh ta nhận được chuyển tiền từ Từ Đông, tròn hai mươi nghìn tệ, dôi ra ba nghìn tệ so với số lương Từ Đông bùng.
Đồng thời ở gần đó, anh ta nhìn thấy cái người béo tròn chạy thục mạng về phía họ, không phải Từ Đông thì là ai.
Dương Cường thoáng sửng sốt, anh ta nhìn Từ Đông rồi lại quay sang nhìn Diệp Lân, nuốt ực nước miếng nghĩ không ra.
Từ Đông đã chạy đến chỗ họ. Cái mặt núc ních thịt đổ đầy mồ hôi, không biết là mồ hôi mệt hay mồ hôi sợ. Hắn ta lun lẩy bẩy mở gói thuốc mời Diệp Lân: “Anh Lân, làm điếu đi anh!”
Diệp Lân không rút thuốc, hắn mở điện thoại kiểm tra thông báo chuyển tiền. Thấy đã nhận được tiền, hắn chuyển lại tiền thừa cho Từ Đông: “Tôi chỉ lấy số cần lấy.”
Từ Đông khom lưng cúi đầu nói: “Em sai rồi anh ơi, em chân thành xin lỗi anh, anh có thể nương tay với em không.”
Khác hoàn toàn bộ dạng hống hách ban nãy.
Diệp Lân liếc xéo: “Anh tự làm tự chịu, không liên quan đến tôi, tôi chỉ lấy lại số tiền tôi nên có. Còn về chuyện khác không liên quan đến tôi!”
Nói rồi hắn xoay người, nói với Dương Cường đang ngơ ngác: “Chúng ta đi thôi!””
Từ Đông ngồi phịch xuống đất, lẩm bẩm: “Xong rồi!”
“Trời đất, chuyện gì thế này!” Dương Cường ngạc nhiên đến ngây người.
Diệp Lân cười trừ, không giải thích.
Hắn không thể giải thích cho Dương Cường!
Người phụ nữ đó nói ngày xưa hắn thuộc tổ chức bí mật, chắc hẳn có nhiều điều không được tiết lộ. Hắn không dám ăn nói lung lung khi chưa xác nhận.
Mà kể cả hắn có nói, đoán chắc Dương Cường không tin.
Hắn nhìn Từ Đông một cái rồi kéo Dương Cường rời khỏi công trường. Về phần sống chết của Từ Đông thì đó là do hắn ta tự làm tự chịu.
Đi được một lúc, Dương Cường vẫn ngờ vực hỏi: “Không phải là cậu làm đó chứ!”
Diệp Lân cười ha ha: “Cậu nghĩ sao?”
“Chắc chắn không phải. Tôi biết cả mùi rắm của cậu, cậu mà có bản lĩnh đó đã chẳng làm việc mệt bở hơi ở công trường… Vợ cậu cũng sẽ không…” Nói đến đây Dương Cường nhếch môi chuyển chuyện khác: “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu nắm được thóp gì của hắn ta không?”
Diệp Lân cười: “Xem là vậy đi.”
Nghe vậy Dương Cường mới cười: “Tôi bảo mà. Nhưng lấy được tiền thích ghê… Cẩn thận!”
Trên vỉa hè, cô gái chạy xe máy điện phi như mất phanh lao thẳng về phía Diệp Lân.
Tất nhiên Diệp Lân cũng nhìn thấy, hắn né ngay tức khắc, chiếc xe cũng bẻ lái tông vào cây. Giấy tờ trên xe rơi đầy đất.
Cô gái trẻ xinh đẹp lái xe điện thấy không tông trúng người mới thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh lại ngạc nhiên khi thấy Diệp Lân: “Diệp Lân?”
Diệp Lân cũng nhận ra cô ta, hắn chau mày nhẹ.
Cô gái này tên Lâm Thiến, là em họ của Lâm Vân Nguyệt!
Dĩ nhiên Diệp Lân không có ấn tượng tốt về bất cứ ai trong cái nhà này.
Cha mẹ Lâm Thiến đều là giáo viên, nhà Lâm Thiến được xem như gia đình trí thức. Lâm Thiến cũng có một công việc tạm ổn. Cả nhà họ cật lực phản đối ngày Lâm Vân Nguyệt lấy Diệp Lân. Sau cùng vẫn là cha của Lâm Vân Nguyệt đàn áp mọi người, hai người mới kết hôn.
Nhưng bình thường không ai trong nhà Lâm Thiến chào đón Diệp Lân.
“Anh đi đường để mắt lên trời à?” Lâm Thiến trợn mắt: “Không thấy xe đi đến à? Báo hại tôi tông vào cây!”
Diệp Lân cạn lời.
Ba năm qua hắn chưa từng đẹp mặt trước họ hàng, bạn bè của Lâm Vân Nguyệt. Đa số là hắn chịu đựng những lời chế giễu của họ.
Nhưng bây giờ ly hôn rồi, thân phận của hắn cũng đã khác.
Hắn cười khẩy: “Cô đi trên vỉa hè suýt tông vào tôi lại còn trách tôi đi sai?”
“Anh còn cãi à.” Lâm Thiến nói: “Nhìn cái bộ dạng bẩn thỉu của anh là tôi thấy ghét. Không hiểu tại sao bác cứ phải gả chị tôi cho anh. May mà hai người đã ly hôn, chị tôi cũng tìm được hạnh phúc của mình. Đáng đời anh lắm!”
Diệp Lân quắc mắt lạnh lùng, đúng là không phải người nhà nên không coi ra gì!
Thấy Diệp Lân tỏ vẻ hung dữ, Lâm Thiến đã không sợ lại còn mắng: “Sao, anh định đánh tôi à?”
Chương 5: Nhớ lời cô nói
"Người phụ nữ này không nói đạo lý gì cả." Bên cạnh, Dương Cường thật sự là có chút nhìn không nổi mà mở miệng nói.
Lâm Thiến liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó thấp giọng nói: "Liên quan gì đến anh?"
Dương Cường còn muốn nói gì đó, Diệp Lân đưa tay ngăn cản anh lại, hắn nhìn Lâm Thiến nói: "Tôi lười so đo với cô, cô nhớ kỹ, cô cũng vậy, Lâm Vân Nguyệt cũng vậy, hoặc là những người thân thích trong nhà các cô cũng thế, sau này nhất định sẽ phải hối hận!"
"Hối hận? Dựa vào cái gì? Anh định mỗi ngày ở công trường vác gạch để khiến chúng tôi hối hận?" Lâm Thiến khinh thường nói.
Diệp Lân lười so đo với cô ta, anh thở ra một hơi nói: "Dương Cường, chúng ta đi thôi!"
"Đứng lại!" Lâm Thiến thấy Diệp Lân muốn đi, vội vàng mắng: "Xe của tôi bị đụng hỏng, anh phải bồi thường tiền, còn có những giấy tờ trên mặt đất, nhặt lên cho tôi."
Trong lòng Diệp Lân vô cùng tức giận, mấy người này, thật sự là bắt nạt mình quen rồi!
Hắn từ từ thở ra một hơi, không để ý tới Lâm Thiến, xoay người cùng Dương Cường rời đi.
"Hừ, phế vật!" Nhìn bóng lưng của Diệp Lân, Lâm Thiến bĩu môi, khinh thường nói.
Hai người rời đi một hồi, Dương Cường bất đắc dĩ nói: "Nói đi cũng phải nói lại, cậu định cứ bỏ qua như vậy sao?"
"Tôi làm trâu làm ngựa, chăm sóc gia đình bọn họ, ở bên ngoài mệt mỏi kiếm tiền, về nhà còn phải nấu ăn, làm việc nhà cho bọn họ!" Vẻ mặt Diệp Lân phẫn nộ, nói tiếp: "Bây giờ, bọn họ tùy tiện đá tôi đi... Nếu không phải đã xảy ra một chút chuyện, hôm nay e rằng tôi sẽ phải ngủ trên công trường, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ."
Dương Cường thở dài một hơi nói: "Nếu không thì cứ bỏ đi, Lâm Vân Nguyệt ở bên Hàn Thạc, nhà Hàn Thạc ở Giang Thành lại rất có tiền, hơn nữa cậu của Lâm Vân Nguyệt không phải cũng mở một công ty sao? Chúng ta là dân thường, không đấu được bọn họ."
Đúng vậy, chú của Lâm Vân Nguyệt mở công ty, nhưng quy mô không quá lớn.
Trước đó Diệp Lân cũng từng đề cập tới việc đến công ty cậu cô làm việc, nhưng cậu cô ta thấy anh chẳng biết gì cả, cho nên chỉ đồng ý cho anh đến công ty làm bảo vệ, lương quá thấp, căn bản không nuôi được mẹ con Lâm Vân Nguyệt, Diệp Lân mới đến công trường làm việc.
Diệp Lân bĩu môi, không nói thêm gì nữa!
Dương Cường sống một mình, thuê một phòng đơn ở khu phố cổ Giang Thành, giống như Diệp Lân, cuộc sống của anh cũng không như ý, hoặc nói anh còn thảm hơn Diệp Lân một chút.
Anh xuất thân từ nông thôn, kết hôn và có con ở tuổi 20.
Nhưng sau khi đến thị trấn, vợ của anh ta đã chạy trốn, không hề có chút tin tức nào cả, thảm nhất là, con trai anh ta, Dương An An, mắc phải căn bệnh hiểm nghèo bẩm sinh, mỗi tháng đều phải hóa trị một lần.
Dương Cường rất gầy yếu, nhưng trong công việc lại là người liều mạng nhất, bởi vì nếu anh ta không liều mạng, con trai anh ta có thể sẽ mất mạng.
Về đến nhà, Dương Cường thay quần áo khác và nói: "Cậu ngồi trong nhà đợi một chút, tôi tới trường học đón An An về rồi đi hóa trị, bữa cơm tối hôm nay cậu chịu khó tự xứ lý nhé.”
"Bệnh của An An nhà cậu, tôi nhớ có thể phẫu thuật để chữa tận gốc đó.” Diệp Lân nói.
"Có thể thì có thể, nhưng cần ba trăm ngàn, cậu biết đấy, tiền lương hàng tháng của tôi đều để thằng bé hóa trị, không đào đâu ra được chi phí đó." Dương Cường thở dài một cái.
“Tôi có thể cho cậu vay trước.” Diệp Lân nói.
Dương Cường sửng sốt một chút, sau đó anh im lặng, nói: "Đừng đùa tôi nữa, tôi ra ngoài đón An An trước."
Nói xong, anh cũng không để ý tới Diệp Lân nữa, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Lân cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi nói: "Quả nhiên cũng không tin tưởng mình bỗng nhiên có tiền!"
Hắn lắc đầu, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo, sau khi sắp xếp đồ đạc của mình, hắn hơi nhíu mày.
Đồ đạc của hắn, Bạch Liên Hương cũng không sắp đủ, hắn nhớ rõ còn có một cái hộp sắt, là lúc trước sau khi hắn được cứu đã thấy chiếc hộp được ôm vào trong ngực mình. Nhưng hắn không nhớ nổi là thứ gì, và sau đó nó được đặt trên ban công để lót một cái gì đó.
Bây giờ có vẻ như, vật này có liên quan rất nhiều đến nhiệm vụ khiến hắn mất trí nhớ lần đó.
"Còn phải trở về một chuyến mới được." Diệp Lân trầm ngâm.
Nghĩ đến cả nhà Lâm Vân Nguyệt, sắc mặt hắn lại trầm xuống.
"Tôi nhớ Lâm Thiến làm HR (phòng nhân sự) trong một công ty tên là 'Thịnh Thế'." Diệp Lân suy nghĩ, sau đó lấy điện thoại di động ra, lại tìm đến số điện thoại của Trâu Thiến Thiến.
"Alo!" Rất nhanh, âm thanh êm tai của Trâu Thiến Thiến ở đầu dây bên kia đã vang lên: "Diệp tiên sinh, anh có gì cần giúp đỡ ạ?"
"Cô có biết công ty Thịnh Thế không?" Diệp Lân hỏi.
"Vâng, tôi đã nghe nói qua, một công ty hậu cần tương đối lớn ở Giang Thành. Có một số nghiệp vụ cần trao đổi nên thường xuyên giao lưu. Trùng hợp tôi là người phụ trách gặp mặt." Trâu Thiến Thiến nói.
Diệp Lân trầm ngâm một chút, sau đó thở ra một hơi nói: "Vậy... Tiền của tôi bây giờ, có thể mua lại công ty của họ không?"
"Hả? Anh muốn thu mua Thịnh Thế?" Trâu Thiến Thiến thoáng kinh ngạc hỏi.
"Ừ." Diệp Lân gật đầu.
"Với số vốn của anh thì việc mua lại công ty bọn họ bây giờ hoàn toàn không thành vấn đề, vốn hóa thị trường của công ty này đại khái cũng chỉ khoảng 200 triệu, dòng tiền trong tay anh đã dư dả rồi." Trâu Thiến Thiến vội vàng gật đầu nói.
"Vậy được, tôi không hiểu biết nhiều về việc thu mua này, tôi có thể nhờ cô thu mua giúp tôi không? Thù lao gì đó chúng ta có thể bàn bạc." Diệp Lân nói: "Nếu có thể, mua càng nhanh càng tốt!"
Trâu Thiến Thiến mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, trong vòng hôm nay tôi sẽ giúp anh giải quyết, ngày mai anh chờ ký hợp đồng là được rồi."
"Cám ơn." Diệp Lân vội vàng nói.
Cúp điện thoại, khóe miệng Diệp Lân nhếch lên nói: "Đợi đến khi Lâm Thiến phát hiện tôi đang ngồi ở văn phòng của tổng giám đốc công ty bọn họ, biểu cảm không biết sẽ đặc sắc như thế nào!"
Trong lòng hắn xuất hiện suy nghĩ vẩn vơ: "Ngày mai người phụ nữ xinh đẹp đó sẽ đến công trường để đón tôi, sau đó hy vọng sẽ giúp tôi khôi phục lại trí nhớ. Tổ chức bí mật của chiến thần...”
Ngồi ở đó sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, rồi hắn đứng dậy rời khỏi nhà, dự định trước tiên là về căn nhà kia để lấy lại hộp sắt!
Hắn ra khỏi cửa, theo thói quen đi tàu điện ngầm về nhà.
Trong ba năm qua, sự tiết kiệm đã trở thành thói quen của hắn.
Đến tiểu khu, hắn đi thẳng đến nhà... Không, phải là nhà cũ!
Đến cửa, hắn lấy chìa khóa ra, vừa chuẩn bị mở cửa, hắn nghe thấy một tiếng cười vang lên từ trong phòng.
"Chị, lần này thật sự phải chúc mừng chị, cuối cùng cũng vứt bỏ được tên rác rưởi Diệp Lân kia, chị không biết, hôm nay em còn gặp hắn ta, ăn mặc như một tên ăn mày, may mắn chị đã tìm được một người bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có! Làm em hâm mộ chết mất! Nghe nói anh ấy còn tặng cho chị một chiếc BMW, lại còn cho chị vài trăm ngàn?"
Giọng nói là của Lâm Thiến.
Đáy lòng Diệp Lân khẽ động, Lâm Vân Nguyệt này ngược lại có chút đầu óc, cũng không đi chơi đêm cùng Hàn Thạc.
"Ai da, em xinh đẹp như vậy, sau này nhất định có thể tìm được người chồng đẹp trai và giàu có hơn thế." Lâm Vân Nguyệt cười ha hả nói.
"Tìm được bạn trai hay không là một chuyện, chỉ cần có thể ly hôn với Diệp Lân kia là chuyện tốt rồi, không biết lúc trước đại ca nghĩ như thế nào, sống chết muốn con gả cho Diệp Lân, tên đó ngoại trừ một thân sức mạnh ra, một chút tác dụng cũng không có, đây đã là thế kỷ 21 rồi, sức mạnh sớm đã vô dụng, loại người như cậu ta, cả đời cũng chỉ có thể ở tầng lớp thấp nhất của xã hội."
Một giọng nói khác vang lên. Đây là cha của Lâm Thiến, Lâm Cảnh An!
"Ai da, đừng nói tới tên phế vật kia nữa, chúng ta phải chúc mừng chị dâu tìm được một chàng rể vàng, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu đựng được."
"Đúng vậy, đúng vậy...”
Ngay sau đó, một nhóm người nói cười vui vẻ.
Ngoài cửa, trong mắt Diệp Lân lóe lên một tia lạnh lẽo!
Ly hôn với mình, cả nhà bọn họ lại vui mừng như ăn tết.
"Hừ!" Diệp Lân thở ra một hơi, sau đó cắm chìa khóa vào, vặn một hồi, phát hiện hắn không thể mở được khóa!
Khóa! Đã bị đổi!
Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó gõ cửa một cái.
"Ai vậy!" Trong phòng truyền tới một giọng nói.
Ngay sau đó tiếng mở cửa vang lên, cửa mở ra, Bạch Liên Hương đang đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Diệp Lân, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó có chút không kiên nhẫn nói: "Cậu còn về làm gì nữa? Còn định quấn chặt lấy để ăn bám hay sao?"
Bên trong phòng khách bày một cái bàn lớn, lúc này phía trên có hơn mười người, khi nhìn thấy Diệp Lân, trên mặt bọn họ đều lộ ra sự ghét bỏ không chút che dấu.
"Tôi trở lại lấy đồ." Diệp Lân bình tĩnh nói.
"Đồ đạc của cậu không phải đã cho người đưa qua rồi sao? Số còn sót lại tôi đã ném đi hết rồi." Bạch Liên Hương nói xong, muốn đóng cửa!
Diệp Lân ấn tay vào cửa, nói thêm: "Trên ban công có một cái hộp sắt, đó là lúc tôi được chú cứu ôm trong lòng, tôi phải lấy nó đi."
Nói xong, hắn muốn đi vào.
"Cậu đừng bước vào, tôi đi lấy cho cậu, đừng làm bẩn nhà tôi." Bạch Liên Hương vội vàng nói.
Diệp Lân tức giận.
Làm bẩn, ngôi nhà này, mua bằng tiền của tôi, tất cả những chuyện lau chùi quét dọn trong căn nhà này, cũng là tôi làm!
Nhưng hắn không đi vào, chỉ cười lạnh trong lòng: "Ngày mai, đợi đến ngày mai, tôi mua lại công ty của Lâm Thiến, biểu cảm của các người, sẽ tương đối đặc sắc!"
Hắn đứng ở cửa, trong phòng khách, thân thích trong nhà Lâm Vân Nguyệt đều ghét bỏ nhìn hắn, phòng khách vốn náo nhiệt bởi vì sự xuất hiện của hắn, trở nên yên tĩnh.
Lâm Vân Nguyệt nhíu mày một cái, đứng dậy, đi tới cửa, nhìn Diệp Lân nói: "Tôi biết, trong lòng anh có hận, cảm thấy tôi và mẹ tôi làm rất quá đáng."
"Nhưng chắc anh cũng hiểu rõ, người như anh, quả thật không xứng với tôi." Lâm Vân Nguyệt nói: "Lúc trước chủ yếu là thỏa mãn tâm nguyện của ba tôi, tôi mới kết hôn với anh."
Diệp Lân bật cười một tiếng, không có phản ứng gì.
"Lấy đồ đi rồi, sau này đừng đến gặp tôi nữa, tôi sợ Hàn Thạc nhìn thấy sẽ mất hứng." Lâm Vân Nguyệt lại mở miệng nói.
Lúc này, Bạch Liên Hương dùng ngón tay kẹp một cái hộp sắt nhỏ bụi bặm, bất mãn đi tới cửa, ném về phía Diệp Lân nói: "Được rồi, cậu có thể đi."
Diệp Lân nhận lấy hộp sắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó, hắn nhìn về phía trong phòng, khẽ cười lạnh nói: "Các người... Sẽ phải hối hận!"
"Hối hận? Diệp Lân, không phải tôi nói rồi sao, đời này anh mà có tiền đồ, Lâm Thiến tôi cả đời không lấy chồng!" Trong phòng, Lâm Thiến khinh thường nói.
Diệp Lân ngẩng đầu, nhìn về phía cô ta, khóe miệng nở một nụ cười nói: "Nhớ kỹ lời cô nói!"