-
Chap 11
- Ngồi chắc nhé, tớ đi đây.
Tôi cúi xuống đạp xe, vì hơi vội nên làm Hoàng Yến bất ngờ mất thăng bằng hơi ngả về phía sau, một tay lái xe mình, một tay cầm vào giữa tay lái xe của nàng để cngd đi hai xe một lúc.
- Cậu đi được không thế?
- Đi được không là sao?
- Thì vừa đi vừa dắt xe thế này, lại còn lai cả tớ - nàng ngập ngừng – hay để tớ sang xe tớ, cậu đi đi không muộn học rồi.
- Đừng. Cậu ngồi đấy đi. Tớ đi được. – tôi quả quyết.
Bình thường ở nhà tôi cũng thỉnh thoảng bị lâm vào cảnh một mình đi hai xe nên với tôi việc này không thành vấn đề gì cả, cho nên chở thêm nàng chắc cũng không sao.
- Cho tớ xuống đi, tớ gọi bố mẹ tớ ra đón được mà. – nàng ngập ngừng một chút – bảy giờ hơn rồi, cậu muộn rồi đấy.
- Bảy giờ thì bảy giờ, tớ không yên tâm nếu để cậu như thế này mà đi đâu. Cho nên cậu bám chắc vào đấy.
Chắc thấy thái độ cương quyết của ấy, nàng cũng không nói thêm gì nữa. Lặng thinh mà bám lấy yên xe tôi.
- Cảm ơn Nghĩa nhé, tớ ngại quá.
Nghe thấy nàng thỏ thẻ bên tai mà sao tự nhiên tôi ước con đường này dài mãi, để tôi luôn được ở cạnh bên và đi cùng nàng. Nhưng mà thôi đạp xe mãi thì… đói lắm, sáng tôi còn chưa kịp ăn gì.
- Đến chỗ ngã tư huyện kia cậu rẽ phải nhé, tớ đến chỗ hiệu thuốc mẹ tớ thôi.
- Nhà cậu bán thuốc à? Tớ cũng đang định lai cậu vào trong bệnh viện huyện.
- Ừ. Mẹ tớ bán thuốc ở đấy.
- Giờ tớ mới biết đấy.
- Cậu thì học cùng cả năm có bao giờ hỏi han gì tớ đâu mà biết.
Câu nói của nàng làm tôi hơi chột dạ, đúng thật là tôi chẳng làm gì được ngoại trừ việc nhìn từ xa và không nói một lời nào.
Nắng đã lên cao gần bằng con sào, đường xá cũng đông người qua lại hơn. Chốc chốc lại có người nhìn về phía bọn tôi. Cái chân của Hoàng Yến không lộ quá để thoáng qua ai nhìn cũng biết bị đau, nên hẳn thật là lạ khi thấy hai cô cậu học sinh đi trên cùng một xe và dắt theo một xe khác không ai ngồi mà bánh xe vẫn còn nguyên hơi.
Cũng vì quá vội cho nên tôi vẫn diện luôn cái áo thun mặc ở nhà chứ không kịp thay áo sơ mi như hằng ngày, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt với người làm tôi hơi nhăn mặt. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi khẽ ngẩng đầu lên như thể chờ đợi một vành ô che ngang trán, mà chẳng thấy đâu.
Chúng tôi dừng xe trước một quầy thuốc ven đường, tôi xuống trước, khẽ dìu Hoàng Yến đi tập tễnh đến ô tủ kính ngay ở ngoài, bên trong hình như không có ai.
- Mẹ ơi. – giọng nàng phát ra yếu ớt.
Một lúc sau, bên ô cửa nhỏ phía góc nhà xuất hiện một người phụ nữ trung niên, bà hơi nhíu mày ngạc nhiên, có vẻ như không hiểu chuyện gì mà con gái của bà không đến trường giờ này mà lại ra đây. Rồi bà chuyển sang nhìn tôi làm tôi hơi lạnh gáy, tránh né bằng cách lơ đễnh nhìn xuống mấy lô thuốc dưới mặt tủ kính.
- Sao con không đến trường mà lại ra đây giờ này? – bà nhìn con gái mình thắc mắc.
- Con bị ngã, không hiểu bị sao mà chân con đau lắm không đạp xe được nữa.
Nghe thấy thế, mẹ nàng lại chuyển cặp mắt sắc lạnh nhìn về tôi:
- Bọn thanh niên con trai các cháu thật là… tham gia giao thông thì phải đi cẩn thận chứ. Sao lại thành ra tai nạn thế này?
Tôi ngớ người. Lắp bắp:
- Ơ không… cháu…
- Thôi, bác hiểu rồi. Thôi thì cũng đã chở con gái bác về đây thì bác cũng không trách gì đâu.
Không hiểu sao mẹ nàng lại soạn ra ngay một kịch bản… trái sự thật như thế. Tôi gãi đầu nhìn về phía Hoàng Yến thì nàng đang tủm tỉm cười.
- Mẹ ơi mẹ nhầm rồi. Đây là Trung Nghĩa, bạn cùng lớp với con – nàng đưa tay về phía tôi – con bị người ta quyệt xe vào, may nhờ bạn ấy nhìn thấy nên mua về đấy ạ.
Phải mất một lúc hơi ngơ ngác, mẹ nàng mới quay ra nhìn tôi.
- Cái cu này thật là… sao không nói sớm? Làm bác trách oan rồi. Mà hai đứa vào trong đi.
.
Tôi và Hoàng Yến ngồi xuống ghế, mẹ nàng nhấc chân con gái đặt vào đùi mình xem xét.
- Để mẹ đi lấy thuốc.
Nói rồi bà đứng dậy đi ra chỗ tủ thuốc tìm kiếm.
Tôi ngồi đấy nhìn nàng, thoáng thấy ánh mắt của tôi, nàng bối rối. Vội cầm lấy ấm nước lên rót mời tôi.
- Nghĩa uống nước nhé!
Đưa tay ra đón lấy, tôi khẽ gật đầu:
- Tớ xin.
- Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
- Ừ, hì…
Tự nhiên một hình ảnh Hoàng Yến vui tươi, gần gũi lại hiện về bên tôi như dạo trước. Cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Trên lớp và ngoài lớp giờ sẽ không còn cô bạn lớp trưởng nghiêm nghị nữa, sẽ chỉ có Hoàng Yến như giờ thôi.
- Hoàng Yến này.
- Cứ gọi tớ là Yến thôi.
- Không, thích gọi kiểu kia hơn.
- Hì, có chuyện gì thế?
- Ừ thì… sao cậu lại xin xuống a tám thế?
- Ờm… xem nào… - nàng đưa cặp mắt lém lỉnh nhìn tôi – nhớ cậu đấy.
- … - tôi há hốc, không nói được lời gì.
Nàng mỉm cười.
- Tớ đùa thôi. Chả là gần đây tớ học thêm nhà thầy Thành dạy toán ấy, thấy thầy dạy dễ hiểu, nên xin vào lớp mình, vừa học trên lớp vừa học thêm luôn cho tiện.
- À… ra thế - tôi gãi đầu – cơ mà hôm đấy cậu có tâm sự gì đúng không?
- Sao cậu hỏi vậy?
- Tại thấy cậu nhìn lên chỗ tớ, tớ chào không thấy bảo gì.
- Ơ… cái ấy… à, cái chỗ tớ nhìn ra lớp a sáu qua chỗ cậu… nên là… chứ không phải tớ nhìn cậu mà không chào đâu…
- Không, tớ không băn khoăn cái ấy, chỉ không hiểu sao cậu lại trông thẫn thờ vậy thôi, hóa ra cũng nhớ lớp.
- Hì hì…
- Cơ mà sao năm nay cậu không làm trong ban cán sự nữa thế?
- Ờm… xem nào… - làm vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu, nàng trả lời – chắc là do tớ không thích.
- Sao lại không thích? Năm ngoái cậu làm cả năm mà.
- Thì đấy… vì làm cả năm nên tớ biết, chẳng được thoải mái cho lắm. Mà năm nay cô Hằng chủ nhiệm nên cũng hơi sợ, thấy cô khó tính ấy.
- Ừ, cô Hằng thì kh…
Tôi giật nảy người, nay tiết cô Hằng đầu tiên. Giờ là bảy rưỡi hơn rồi, lai Hoàng Yến về mà tôi vẫn là cà ở đây. Đi nhanh không đứng ngoài mất.
Nghĩ vậy, tôi vội đứng dậy.
- Chết… tớ phải đi đây không muộn mất rồi.
- Ơ… ừ…
Chào xong mẹ nàng là tôi phóng thẳng xe đến trường, đạp nhanh như chưa từng được đạp. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, mừng vì giúp đưa được Hoàng Yến về nhà, ít nhiều nàng sẽ có thiện cảm hơn với tôi. Còn sợ thì bởi vì môn của cô chủ nhiệm mà nửa buổi mới đến. Không biết sẽ bị xử thế nào đây.
Lao xe vào trong lán, chẳng kịp gạt chân trống mà chỉ thả nó dừa vào gốc cây bàng gần đó, tôi chạy ù vào trong lớp. May thay, nhìn thấy điệu bộ hớt hải của tôi, cô Hằng hình như cũng không muốn làm khó nữa, cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu cho tôi vào. Đi qua chỗ thằng Phi mắt trâu với thằng Luật.
- Đi muộn thế.
- Ừ, bận tí.
Liếc nhanh xuống chỗ của Ngọc Mai, cũng nhận ra được ánh mắt khó hiểu của nàng. Hẳn rồi, chắc nghĩ sao lại chỉ có mình tôi đến lớp, mà lại giờ này mới vào nữa.
- Phù…
Đặt người xuống ghế, lúc này tôi mới nhận ra mình đang mệt và cần được thở.
- Mày may đấy?
- Hử? – là cu cậu ngồi gần tôi.
- Nãy cái gái kia đi muộn bị cô xả cho một tràng. – nó nhìn xuống Ngọc Mai – mày thì không bị gì.
- Ơ thế á?
- Ừ, mà thôi, không nói nữa không lại ăn phốt. Cô này khó tính kiểu gì ấy.
- Ừm, tao cũng sợ sợ.
Thế là nửa buổi học lý cũng qua đi mà cô Hằng không đoái hoài trách móc gì tôi cả.
Trống ra chơi vang lên, đang cất quyển sách để ra đá cầu cùng bọn thằng Phi, thì:
- Nghĩa! Lên đây cố hỏi cái này.
“Thôi chết tôi rồi.”
Gãi đầu đứng dậy, thằng bạn ngồi gần làm bộ vỗ vỗ vào thắt lưng tôi an ủi:
- Đi mạnh giỏi.
Chẳng có tâm trí mà đôi co với nó nữa, tôi lề mề đi lên bảng, chỗ cạnh bàn giáo viên. Có vẻ đợi tôi lên lâu hay sao mà trông cô hơi khó chịu làm tôi càng sợ hơn.
- Dạ… cô gọi em có gì không ạ?
Trầm ngâm một lúc, cô mới quay sang tôi:
- Hoàng yến bị nặng không em?
Khỏi phải nói tôi bất ngờ ra sao, cứ gọi là trơ ra như tượng, đến khi cô Hằng hỏi lần thứ hai tôi mới gãi đầu trả lời:
- D…dạ… Yến hình như bị bong gân hay trệch khớp hay sao ấy cô ạ…
- Em là người lai Yến về à?
- Dạ… vâng.
- Vậy tại sao lại không biết bạn ấy bị gì? – cô hơi trừng mắt.
Tôi hơi run. Ngập ngừng suy nghĩ có nên nói là sợ muộn nên vội đi không? Mà mẹ Yến cũng đã nói là Yến bị sao đâu, nhìn qua thì tôi đoán bị vậy thôi, đâu cần cô giáo phải cáu tôi như thế.
Đang chuẩn bị phân trần thì cô Hằng lên tiếng.
- Lúc cậu chưa đến, Yến đã nhờ mẹ cô ấy gọi điện cho tôi xin phép cho cậu – vừa nói cô vừa dọn đống sách vở với giáo án trên bàn cho vào trong cặp – không có cuộc gọi ấy buổi hôm nay cậu đứng ngoài rồi.
Nói rồi cô đi ra ngoài, tôi lặng lẽ đi về chỗ, khẽ mỉm cười mà mừng rơn trong bụng, thầm cám ơn sự lo xa của Hoàng Yến. Nàng thật là chu đáo.
Hạ bàn tọa xuống ghế mà tôi nhẹ cả người.
- Tươi thế này chắc không bị mắng rồi nhỉ?
Quay lại đằng sau, Ngọc Mai đang chống hai tay vào cằm tít mắt nhìn tôi.
- Ừ… không bị gì? Còn cậu?
- Bao nhiêu tội quy hết lên đầu, nào thì đi muộn, nào thì con gái mà không có giờ giấc, nào thì không chấp hành nội quy nhà trường.
- Ơ, có mỗi đi học muộn thôi mà sao lắm tội vậy?
- Còn cái này nữa nè. – vừa nói nàng vừa cầm một lọn tóc lên phe phẩy trước mặt.
Hiểu được mọi chuyện, tôi “à” lên một tiếng:
- Phải rồi, thấy bảo săp tới trường cấm học sinh được nhuộm tóc mà.
- Cô cũng nói vậy. – trông nàng xìu hẳn xuống.
- Mà sao cậu lại nhuộm tóc thế?
- Trông đẹp không?
- Ừ đẹp – tôi gãi đầu – nhưng mà đâu được phép.
- Đây đâu phải nhuộm đâu, tóc tớ từ bé đã thế rồi.
- Ơ thế cậu là con lai à?
- Cứ là con lai mới được tóc thế này à? Người Việt trăm phần trăm đấy đại ca à.
- Điêu. – tôi hừ mũi – một con lai hai nhuộm.
- Không tin thì thôi.
Tôi đăm chiêu suy nghĩ, không phải người nước ngoài mà tóc lại màu đen á. Lạ nhỉ, hay là…
- Cậu bị bệnh à?
- Bệnh gì?
- Ung thư hay máu trắng gì gì ấy, thế mới tóc khác người chứ…
- Ơ ơ, đập cho cái bây giờ, tự nhiên đang khỏe mạnh trù ẻo là sao? Hả?
Đi kèm với từ “Hả?” ấy là một cái véo tai đau điếng.
- Ai…ui…. Bỏ ra, đau đau…
- Cho chừa, to đầu nói năng linh tinh.
Úp lòng bàn tay xoa xoa vào cái tai đang đau tấy, tôi đã được biết thêm một tuyệt chiêu tất sát của Ngọc Mai sau những pha húc thần thánh. Con gái gì mà vũ lực thế không biết.
- Thế giờ định tính sao với quả đâu này? – tôi nhìn mái tóc nàng hỏi, tay vẫn chưa rời được tai.
- Cũng chẳng biết, cậu góp ý đi.
- Tớ đâu biết gì đâu mà góp ý.
- Thì thấy giờ đẹp hơn hay đoạn nhuộm đen đẹp hơn?
- Trời ạ… thì ra cái góp ý của cậu là thế… Đúng là đồ con gái, chỉ lo làm đẹp.
- Cái giề… con gái đẹp cũng chỉ để cho con trai ngắm thôi đấy, chẳng lẽ con gái tự ngắm nhau à?
- Thì cũng đâu phải thằng con trai nào cũng thích ngắm con gái đâu.
Ngọc Mai nhìn tôi khó hiểu, tôi trả lời bằng cách nhìn sang thằng bên cạnh mình, nó lại đang viết nguệch ngoạc trên giấy. Dường như thấy lạnh gáy, quay ra thấy tôi đang nhìn, nó nheo mắt:
- Nhìn gì tao?
- Không, làm gì làm đi.
Quay sang Ngọc Mai, tôi nhún vai:
- Thấy chưa? Nó đâu có nhìn cậu. Thằng này thích nhìn trai.
- Thôi, đùa quá ngta lại giận cho.
- Ừ, thôi.
- Mà Hoàng Yến đâu? Sao không đi với cậu?
Tôi đem tường thuật lại câu chuyện vừa xảy ra cho Ngọc Mai nghe.
- Thế chắc cậu ấy lo cho cậu nên bảo mẹ gọi cho cô đấy.
Tôi gãi đầu cười:
- Tớ cũng đoán vậy.
- Sướng nha.
- Hì, cũng nhờ cậu cả.
- Thế cảm ơn đê. - nàng tít mắt.
- Đợi dịp đã.
- Nhớ đấy.
Nói rồi nàng cáo từ về chỗ, trống vào giờ cũng vừa điểm.
Tôi cúi xuống đạp xe, vì hơi vội nên làm Hoàng Yến bất ngờ mất thăng bằng hơi ngả về phía sau, một tay lái xe mình, một tay cầm vào giữa tay lái xe của nàng để cngd đi hai xe một lúc.
- Cậu đi được không thế?
- Đi được không là sao?
- Thì vừa đi vừa dắt xe thế này, lại còn lai cả tớ - nàng ngập ngừng – hay để tớ sang xe tớ, cậu đi đi không muộn học rồi.
- Đừng. Cậu ngồi đấy đi. Tớ đi được. – tôi quả quyết.
Bình thường ở nhà tôi cũng thỉnh thoảng bị lâm vào cảnh một mình đi hai xe nên với tôi việc này không thành vấn đề gì cả, cho nên chở thêm nàng chắc cũng không sao.
- Cho tớ xuống đi, tớ gọi bố mẹ tớ ra đón được mà. – nàng ngập ngừng một chút – bảy giờ hơn rồi, cậu muộn rồi đấy.
- Bảy giờ thì bảy giờ, tớ không yên tâm nếu để cậu như thế này mà đi đâu. Cho nên cậu bám chắc vào đấy.
Chắc thấy thái độ cương quyết của ấy, nàng cũng không nói thêm gì nữa. Lặng thinh mà bám lấy yên xe tôi.
- Cảm ơn Nghĩa nhé, tớ ngại quá.
Nghe thấy nàng thỏ thẻ bên tai mà sao tự nhiên tôi ước con đường này dài mãi, để tôi luôn được ở cạnh bên và đi cùng nàng. Nhưng mà thôi đạp xe mãi thì… đói lắm, sáng tôi còn chưa kịp ăn gì.
- Đến chỗ ngã tư huyện kia cậu rẽ phải nhé, tớ đến chỗ hiệu thuốc mẹ tớ thôi.
- Nhà cậu bán thuốc à? Tớ cũng đang định lai cậu vào trong bệnh viện huyện.
- Ừ. Mẹ tớ bán thuốc ở đấy.
- Giờ tớ mới biết đấy.
- Cậu thì học cùng cả năm có bao giờ hỏi han gì tớ đâu mà biết.
Câu nói của nàng làm tôi hơi chột dạ, đúng thật là tôi chẳng làm gì được ngoại trừ việc nhìn từ xa và không nói một lời nào.
Nắng đã lên cao gần bằng con sào, đường xá cũng đông người qua lại hơn. Chốc chốc lại có người nhìn về phía bọn tôi. Cái chân của Hoàng Yến không lộ quá để thoáng qua ai nhìn cũng biết bị đau, nên hẳn thật là lạ khi thấy hai cô cậu học sinh đi trên cùng một xe và dắt theo một xe khác không ai ngồi mà bánh xe vẫn còn nguyên hơi.
Cũng vì quá vội cho nên tôi vẫn diện luôn cái áo thun mặc ở nhà chứ không kịp thay áo sơ mi như hằng ngày, ánh nắng chiếu thẳng vào mặt với người làm tôi hơi nhăn mặt. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi khẽ ngẩng đầu lên như thể chờ đợi một vành ô che ngang trán, mà chẳng thấy đâu.
Chúng tôi dừng xe trước một quầy thuốc ven đường, tôi xuống trước, khẽ dìu Hoàng Yến đi tập tễnh đến ô tủ kính ngay ở ngoài, bên trong hình như không có ai.
- Mẹ ơi. – giọng nàng phát ra yếu ớt.
Một lúc sau, bên ô cửa nhỏ phía góc nhà xuất hiện một người phụ nữ trung niên, bà hơi nhíu mày ngạc nhiên, có vẻ như không hiểu chuyện gì mà con gái của bà không đến trường giờ này mà lại ra đây. Rồi bà chuyển sang nhìn tôi làm tôi hơi lạnh gáy, tránh né bằng cách lơ đễnh nhìn xuống mấy lô thuốc dưới mặt tủ kính.
- Sao con không đến trường mà lại ra đây giờ này? – bà nhìn con gái mình thắc mắc.
- Con bị ngã, không hiểu bị sao mà chân con đau lắm không đạp xe được nữa.
Nghe thấy thế, mẹ nàng lại chuyển cặp mắt sắc lạnh nhìn về tôi:
- Bọn thanh niên con trai các cháu thật là… tham gia giao thông thì phải đi cẩn thận chứ. Sao lại thành ra tai nạn thế này?
Tôi ngớ người. Lắp bắp:
- Ơ không… cháu…
- Thôi, bác hiểu rồi. Thôi thì cũng đã chở con gái bác về đây thì bác cũng không trách gì đâu.
Không hiểu sao mẹ nàng lại soạn ra ngay một kịch bản… trái sự thật như thế. Tôi gãi đầu nhìn về phía Hoàng Yến thì nàng đang tủm tỉm cười.
- Mẹ ơi mẹ nhầm rồi. Đây là Trung Nghĩa, bạn cùng lớp với con – nàng đưa tay về phía tôi – con bị người ta quyệt xe vào, may nhờ bạn ấy nhìn thấy nên mua về đấy ạ.
Phải mất một lúc hơi ngơ ngác, mẹ nàng mới quay ra nhìn tôi.
- Cái cu này thật là… sao không nói sớm? Làm bác trách oan rồi. Mà hai đứa vào trong đi.
.
Tôi và Hoàng Yến ngồi xuống ghế, mẹ nàng nhấc chân con gái đặt vào đùi mình xem xét.
- Để mẹ đi lấy thuốc.
Nói rồi bà đứng dậy đi ra chỗ tủ thuốc tìm kiếm.
Tôi ngồi đấy nhìn nàng, thoáng thấy ánh mắt của tôi, nàng bối rối. Vội cầm lấy ấm nước lên rót mời tôi.
- Nghĩa uống nước nhé!
Đưa tay ra đón lấy, tôi khẽ gật đầu:
- Tớ xin.
- Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.
- Ừ, hì…
Tự nhiên một hình ảnh Hoàng Yến vui tươi, gần gũi lại hiện về bên tôi như dạo trước. Cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Trên lớp và ngoài lớp giờ sẽ không còn cô bạn lớp trưởng nghiêm nghị nữa, sẽ chỉ có Hoàng Yến như giờ thôi.
- Hoàng Yến này.
- Cứ gọi tớ là Yến thôi.
- Không, thích gọi kiểu kia hơn.
- Hì, có chuyện gì thế?
- Ừ thì… sao cậu lại xin xuống a tám thế?
- Ờm… xem nào… - nàng đưa cặp mắt lém lỉnh nhìn tôi – nhớ cậu đấy.
- … - tôi há hốc, không nói được lời gì.
Nàng mỉm cười.
- Tớ đùa thôi. Chả là gần đây tớ học thêm nhà thầy Thành dạy toán ấy, thấy thầy dạy dễ hiểu, nên xin vào lớp mình, vừa học trên lớp vừa học thêm luôn cho tiện.
- À… ra thế - tôi gãi đầu – cơ mà hôm đấy cậu có tâm sự gì đúng không?
- Sao cậu hỏi vậy?
- Tại thấy cậu nhìn lên chỗ tớ, tớ chào không thấy bảo gì.
- Ơ… cái ấy… à, cái chỗ tớ nhìn ra lớp a sáu qua chỗ cậu… nên là… chứ không phải tớ nhìn cậu mà không chào đâu…
- Không, tớ không băn khoăn cái ấy, chỉ không hiểu sao cậu lại trông thẫn thờ vậy thôi, hóa ra cũng nhớ lớp.
- Hì hì…
- Cơ mà sao năm nay cậu không làm trong ban cán sự nữa thế?
- Ờm… xem nào… - làm vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu, nàng trả lời – chắc là do tớ không thích.
- Sao lại không thích? Năm ngoái cậu làm cả năm mà.
- Thì đấy… vì làm cả năm nên tớ biết, chẳng được thoải mái cho lắm. Mà năm nay cô Hằng chủ nhiệm nên cũng hơi sợ, thấy cô khó tính ấy.
- Ừ, cô Hằng thì kh…
Tôi giật nảy người, nay tiết cô Hằng đầu tiên. Giờ là bảy rưỡi hơn rồi, lai Hoàng Yến về mà tôi vẫn là cà ở đây. Đi nhanh không đứng ngoài mất.
Nghĩ vậy, tôi vội đứng dậy.
- Chết… tớ phải đi đây không muộn mất rồi.
- Ơ… ừ…
Chào xong mẹ nàng là tôi phóng thẳng xe đến trường, đạp nhanh như chưa từng được đạp. Trong lòng vừa mừng vừa sợ, mừng vì giúp đưa được Hoàng Yến về nhà, ít nhiều nàng sẽ có thiện cảm hơn với tôi. Còn sợ thì bởi vì môn của cô chủ nhiệm mà nửa buổi mới đến. Không biết sẽ bị xử thế nào đây.
Lao xe vào trong lán, chẳng kịp gạt chân trống mà chỉ thả nó dừa vào gốc cây bàng gần đó, tôi chạy ù vào trong lớp. May thay, nhìn thấy điệu bộ hớt hải của tôi, cô Hằng hình như cũng không muốn làm khó nữa, cô không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu cho tôi vào. Đi qua chỗ thằng Phi mắt trâu với thằng Luật.
- Đi muộn thế.
- Ừ, bận tí.
Liếc nhanh xuống chỗ của Ngọc Mai, cũng nhận ra được ánh mắt khó hiểu của nàng. Hẳn rồi, chắc nghĩ sao lại chỉ có mình tôi đến lớp, mà lại giờ này mới vào nữa.
- Phù…
Đặt người xuống ghế, lúc này tôi mới nhận ra mình đang mệt và cần được thở.
- Mày may đấy?
- Hử? – là cu cậu ngồi gần tôi.
- Nãy cái gái kia đi muộn bị cô xả cho một tràng. – nó nhìn xuống Ngọc Mai – mày thì không bị gì.
- Ơ thế á?
- Ừ, mà thôi, không nói nữa không lại ăn phốt. Cô này khó tính kiểu gì ấy.
- Ừm, tao cũng sợ sợ.
Thế là nửa buổi học lý cũng qua đi mà cô Hằng không đoái hoài trách móc gì tôi cả.
Trống ra chơi vang lên, đang cất quyển sách để ra đá cầu cùng bọn thằng Phi, thì:
- Nghĩa! Lên đây cố hỏi cái này.
“Thôi chết tôi rồi.”
Gãi đầu đứng dậy, thằng bạn ngồi gần làm bộ vỗ vỗ vào thắt lưng tôi an ủi:
- Đi mạnh giỏi.
Chẳng có tâm trí mà đôi co với nó nữa, tôi lề mề đi lên bảng, chỗ cạnh bàn giáo viên. Có vẻ đợi tôi lên lâu hay sao mà trông cô hơi khó chịu làm tôi càng sợ hơn.
- Dạ… cô gọi em có gì không ạ?
Trầm ngâm một lúc, cô mới quay sang tôi:
- Hoàng yến bị nặng không em?
Khỏi phải nói tôi bất ngờ ra sao, cứ gọi là trơ ra như tượng, đến khi cô Hằng hỏi lần thứ hai tôi mới gãi đầu trả lời:
- D…dạ… Yến hình như bị bong gân hay trệch khớp hay sao ấy cô ạ…
- Em là người lai Yến về à?
- Dạ… vâng.
- Vậy tại sao lại không biết bạn ấy bị gì? – cô hơi trừng mắt.
Tôi hơi run. Ngập ngừng suy nghĩ có nên nói là sợ muộn nên vội đi không? Mà mẹ Yến cũng đã nói là Yến bị sao đâu, nhìn qua thì tôi đoán bị vậy thôi, đâu cần cô giáo phải cáu tôi như thế.
Đang chuẩn bị phân trần thì cô Hằng lên tiếng.
- Lúc cậu chưa đến, Yến đã nhờ mẹ cô ấy gọi điện cho tôi xin phép cho cậu – vừa nói cô vừa dọn đống sách vở với giáo án trên bàn cho vào trong cặp – không có cuộc gọi ấy buổi hôm nay cậu đứng ngoài rồi.
Nói rồi cô đi ra ngoài, tôi lặng lẽ đi về chỗ, khẽ mỉm cười mà mừng rơn trong bụng, thầm cám ơn sự lo xa của Hoàng Yến. Nàng thật là chu đáo.
Hạ bàn tọa xuống ghế mà tôi nhẹ cả người.
- Tươi thế này chắc không bị mắng rồi nhỉ?
Quay lại đằng sau, Ngọc Mai đang chống hai tay vào cằm tít mắt nhìn tôi.
- Ừ… không bị gì? Còn cậu?
- Bao nhiêu tội quy hết lên đầu, nào thì đi muộn, nào thì con gái mà không có giờ giấc, nào thì không chấp hành nội quy nhà trường.
- Ơ, có mỗi đi học muộn thôi mà sao lắm tội vậy?
- Còn cái này nữa nè. – vừa nói nàng vừa cầm một lọn tóc lên phe phẩy trước mặt.
Hiểu được mọi chuyện, tôi “à” lên một tiếng:
- Phải rồi, thấy bảo săp tới trường cấm học sinh được nhuộm tóc mà.
- Cô cũng nói vậy. – trông nàng xìu hẳn xuống.
- Mà sao cậu lại nhuộm tóc thế?
- Trông đẹp không?
- Ừ đẹp – tôi gãi đầu – nhưng mà đâu được phép.
- Đây đâu phải nhuộm đâu, tóc tớ từ bé đã thế rồi.
- Ơ thế cậu là con lai à?
- Cứ là con lai mới được tóc thế này à? Người Việt trăm phần trăm đấy đại ca à.
- Điêu. – tôi hừ mũi – một con lai hai nhuộm.
- Không tin thì thôi.
Tôi đăm chiêu suy nghĩ, không phải người nước ngoài mà tóc lại màu đen á. Lạ nhỉ, hay là…
- Cậu bị bệnh à?
- Bệnh gì?
- Ung thư hay máu trắng gì gì ấy, thế mới tóc khác người chứ…
- Ơ ơ, đập cho cái bây giờ, tự nhiên đang khỏe mạnh trù ẻo là sao? Hả?
Đi kèm với từ “Hả?” ấy là một cái véo tai đau điếng.
- Ai…ui…. Bỏ ra, đau đau…
- Cho chừa, to đầu nói năng linh tinh.
Úp lòng bàn tay xoa xoa vào cái tai đang đau tấy, tôi đã được biết thêm một tuyệt chiêu tất sát của Ngọc Mai sau những pha húc thần thánh. Con gái gì mà vũ lực thế không biết.
- Thế giờ định tính sao với quả đâu này? – tôi nhìn mái tóc nàng hỏi, tay vẫn chưa rời được tai.
- Cũng chẳng biết, cậu góp ý đi.
- Tớ đâu biết gì đâu mà góp ý.
- Thì thấy giờ đẹp hơn hay đoạn nhuộm đen đẹp hơn?
- Trời ạ… thì ra cái góp ý của cậu là thế… Đúng là đồ con gái, chỉ lo làm đẹp.
- Cái giề… con gái đẹp cũng chỉ để cho con trai ngắm thôi đấy, chẳng lẽ con gái tự ngắm nhau à?
- Thì cũng đâu phải thằng con trai nào cũng thích ngắm con gái đâu.
Ngọc Mai nhìn tôi khó hiểu, tôi trả lời bằng cách nhìn sang thằng bên cạnh mình, nó lại đang viết nguệch ngoạc trên giấy. Dường như thấy lạnh gáy, quay ra thấy tôi đang nhìn, nó nheo mắt:
- Nhìn gì tao?
- Không, làm gì làm đi.
Quay sang Ngọc Mai, tôi nhún vai:
- Thấy chưa? Nó đâu có nhìn cậu. Thằng này thích nhìn trai.
- Thôi, đùa quá ngta lại giận cho.
- Ừ, thôi.
- Mà Hoàng Yến đâu? Sao không đi với cậu?
Tôi đem tường thuật lại câu chuyện vừa xảy ra cho Ngọc Mai nghe.
- Thế chắc cậu ấy lo cho cậu nên bảo mẹ gọi cho cô đấy.
Tôi gãi đầu cười:
- Tớ cũng đoán vậy.
- Sướng nha.
- Hì, cũng nhờ cậu cả.
- Thế cảm ơn đê. - nàng tít mắt.
- Đợi dịp đã.
- Nhớ đấy.
Nói rồi nàng cáo từ về chỗ, trống vào giờ cũng vừa điểm.