-
chap 7
Không biết nói gì hơn, em xin chúc các thím đọc được bài đăng này dù đang tụ tập hay đi chơi với bạn bè,dù vẫn ở nhà hay vừa kè kè bên cạnh gấu có một năm mới sức khỏe dồi dào, luôn vui vẻ lạc quan để tiếp tục ủng hộ em và truyện. Những thím không về nhà được thì mong các thím đừng buồn và cô độc, "Nhà là nơi luôn có người nhớ đến mình.". Hãy vui vì luôn có họ nhìn về phía các thím.
Nhân tiện em định up lúc giao thừa xong, nhưng sợ lúc ấy lại bận. Mặc dù bảo ngừng biết mấy hôm, nhưng trong lúc rảnh rảnh vẫn són được tí. Thôi thì sang năm mới truyện cũng vào năm học mới luôn. Không biết các thím thích không, nếu tệ thì đừng bực quá cả mất dông nhé.
p/s: có ít này đọc rồi mong đêm gác của thím đỡ lạnh nhé thím #Như_Huy
Lời cuối xin cảm ơn các thím đã ủng hộ em trong năm vừa qua, kính mong điều đó vẫn sẽ được tiếp tục trong năm mới.
Háp bi niu ria...
.
.
- Nghĩa ơi!
Là thằng Linh với thằng Khoa đang đợi tôi ngoài cổng. Chờ lâu quá nên í ới gọi vào.
- Đây ra đây.
- Nhanh lên bố trẻ. – thằng Khoa cau mày – Con sắp muộn học rồi.
Tôi quài tay ra sau nắn thử bánh xe xem còn đủ hơi hay không. Thản nhiên:
- Bố đi bây giờ, mầy không phải vội.
- Ông tương chết bầm mầy giờ. Mầ…
Tự nhiên thằng Khoa im bặt, tẹo sau thấy cái Hạnh nhà tôi dắt xe đi ra:
- Em chào hai anh!
- Ừ, đi học hả em, đi mình à? Lên xe anh đèo cho. – trong khi thằng Khoa vẫn á khẩu thì thằng Lịch xán lại ngay.
- Ơ… Em học cùng trường với mọi người đâu mà.
- Ừ lớp 9 nhỉ. Anh quên mất. Thế định thi trường nào chưa em?
- Em thì em định thi Yên Lạc nhưng sợ không vào được.
- Sợ gì… Không hiểu chỗ nào sang anh kèm cho.
- Thế thì còn gì bằng ạ. Hì hì. Nhưng em không sang đâu.
Nghe xong mặt cu cậu méo xệch, trông như thằng phải tội.
- Thôi mầy đi đi không muộn. – thương thằng bạn, tôi phải lên lời.
Cái Hạnh liếc tôi một cái rồi lên xe:
- Em chào hai anh em đi.
- Ơ, tao không là anh mầy à mà mầy không chào?
- Thích thế đấy. – rồi nó khẽ lườm tôi – ông lai chị Mai tôi đi cẩn thận.
- Biết rồi.
Thằng Lịch ra khều nhẹ vào tai tôi thì thầm:
- Em gái mầy càng lớn càng xinh, để chừa cho tao suất em rể nhá.
- Mơ đi con giai. Mầy thấy ai đem trứng cho ác bao giờ chưa? – tôi quay ra thằng Khoa – tỉnh mà xuống dưới trần đi thằng đệ, trên ấy cao lắm.
Nó vừa rung mình vừa “Hừ” cái, chép miệng:
- Xinh thế. Nghĩa ơi, anh nhớ giữ nhà em cho em nhá, đừng hở ra cho ai cả.
- Đan Mạch. Chúng mầy làm tao nổi hết da gà. Cứ thế này hôm sau tao không cho đến gọi tao đâu.
- Mầy làm như phúc phận lắm không bằng, Đã thế hôm sau bọn tao đếch gọi nữa.
- Hai đứa mầy nhớ nhá?
- Bọn tao nhớ đấy. – chẳng thằng nào bảo thằng nào đồng thanh oai ra phết.
- Tí chúng mày khắc biết.
Cái con Hạnh không biết cho hai thằng này ăn gì nữa? Mà ở nhà tôi nào có thấy nó luyên bùa, luyện ngải đâu.
Chẳng biết nhận nhau bao giờ mà “chị Mai tôi” nghe ngọt xớt như thế nữa.
Mà nhắc mới nhớ, sao Ngọc Mai lâu vậy? Chuẩn bị đi học đến nơi rồi mà không biết còn đủng đỉnh làm gì nữa.
- Mai ơi! Làm gì đấy? – tôi gọi lớn vào trong.
Không nghe thấy tiếng đáp, nhưng nhìn vào cửa nhà tôi đã thấy nàng đang ôm cặp lí nhí chào mẹ tôi.
- Mai nào thế mầy?
- Bị ngớ à? Không đi cả muộn bây giờ.
Hai thằng chúng nó ra lay lay tôi y như lay người đang hôn mê… đứng vậy.
Chẳng nói gì tôi hất hàm vào phía bậc hè nhà mình.
Y như dự đoán, hai ông tướng nhìn theo và đơ ngay tức thì.
Theo hướng nhìn vào, một cô nữ sinh đang ngồi buộc giây dày, trông Ngọc Mai mặc đồng phục học sinh trững trạc hơn nhiều so với những bộ đồ hàng ngày. Thay vì đáng yêu của một cô nhóc tinh nghịch thì nay nàng đã bỏ ra và khoác lên mình một vẻ đẹp xinh tươi trong sáng của một cô nàng học sinh hiền dịu. Mái tóc hung đỏ được cột cao về phía sau ôm lấy khuôn mặt kiều diễm của nàng.
- Đi chứ Nghĩa? Ơ mà hai bạn này là...
- Không phải bận tâm, không phải bọn nó đến gọi mình đi học đâu, vừa xác nhận rồi. – tôi lạnh lùng đáp và lên xe đi.
- Ơ Nghĩa. Bọn ta… à bọn tớ đến gọi cậu đi học mà. – thằng Lịch ba hoa chống chế.
- Nãy hình như tao có nghe là…
Thằng Khoa cắt lời tôi ngay tức khắc:
- Hiểu nhầm thôi mà… hiểu nhầm thôi...
Trông điệu bộ ấy Ngọc Mai khẽ cười:
- Hì. Tớ mới đến nhà Nghĩa nương tựa một thời gian, có gì mong hai cậu giúp đỡ.
- Sao cơ? Cậu ở cùng nhà với thằng ch… - thấy tôi hơi trừng mắt thằng Khoa sửa ngay - ở với Nghĩa đây á?
- Ừ đúng rồi.
Thằng Khoa làm bộ than thở:
- Thế là giao trứng cho ác thật rồi.
- Sao nước chảy chỗ trũng thế hả giời? – thằng Lich chêm ngay vào.
- Thôi ở lại đấy mà khóc than, tao với Mai đi trước.
- Ấy… Bọn tớ đến rủ mà.
- Không cần biện minh, những gì cần nhớ tao nhớ hết rồi. – tôi nói rồi đạp thẳng, thai thằng lóc cóc chay theo.
Đi trên đường gặp mấy đứa loai choai, đứa nào cũng nhìn về phía bốn người bọn tôi chằm chằm, tôi biết những ánh mắt đều hướng về cô gái ngồi sau tôi hết. Ngọc Mai cũng biết điều đó nên lát sau đeo vội cái băng khẩu lên. Tôi đoán hành động ấy để lại không ít sự hụt hẫng lên những thằng con trai xung quanh, nhất là hai thằng bạn đang kè kè đi cạnh tôi đây.
- Ơ, cơ mà tớ chưa biết tên hai cậu đâu đấy.
- Tớ tên là Lịch, Lịch trong lịch lãm, lịch thiệp, lịch sự ấy.
- Bóc lịch nữa. – tôi đá đểu.
- Mầy không phải thọc gậy bánh xe nhá.
Ngọc Mai cười khúc khích.
- Còn tớ là Khoa.
Thằng Lịch quay sang:
- Khoa của khoa sản. haha…
- Tao không có giới thiệu kiểu phim tàu như mày nhá. – thằng Khoa sửng cồ.
- Thôi nhận đi. Khoa sản. Tao thấy cũng hay mà. – thằng Lịch còn chưa buông tha.
Cảm giác vừa đi vừa nói chuyện đi nhanh hơn bình thường thì phải, chẳng mấy mà đoàn xe chúng tôi đã đến cổng trường.
- Nghĩa ơi cho tớ xuống. - Ngọc Mai giật giật vạt áo tôi.
- Ơ xuống giờ làm gì? Tí xuống lán xe thì vào luôn thể đỡ phải đi bộ xa.
Khẽ nghé vào tai tôi, nàng thủ thỉ:
- Chẳng may Hoàng Yến thấy lại không tốt cho cậu đâu.
Ừ nhỉ. Tôi quên khuấy đi mất chuyện đấy. May mà nàng nhắc.
- Cảm ơn cậu nhé!
- Hì! – nàng tít mắt.
Nhắc đến lại thêm buồn, chyện đời lại xảy ra đúng như tôi lo ngại. Năm nay tôi nhảy một phát từ lớp a sáu xuống tận a tám. Hoàng Yến vẫn ở lại. Vậy là không còn cô lớp trưởng nghiêm nghị mang vẻ đáng yêu luôn quản thúc bọn tôi hàng ngày nữa. Lớp mới bạn mới, lại phải tập thích nghi.
Cất xe xong đi vào tôi thất thiểu đi vào lớp với vẻ chán chường.
Vì đi muộn nên lớp giờ đã khá đông người. Nhìn mãi mới thấy có một chỗ trống ở gần cuối. Trên bàn có một cậu trai đang ngủ.
- Tôi ngồi đây được không? - tôi gõ gõ vào vai thanh niên ấy.
- Ừ. - khẽ nheo đôi mắt lên nhìn tôi, cậu ta trả lời xong rồi lại gục đầu xuống bàn tiếp.
Chắc cũng lạ lớp như mình. Chẳng hiểu sao tôi cũng bắt chước theo gục xuống.
"Bộp" có bàn tay đặt mạnh lên vai tôi.
- Cũng bị xô đẩy xuống đây à thằng em?
"Giọng nói này là..."
Nghĩ vậy tôi quay ra, đúng thật thằng
Phi mắt trâu đây mà. Có cả thằng Luật tóp nữa. Chúng nó nhìn tôi cười cười.
- Ơ thế hai thằng mày cũng...
- Có vẻ thầy cô mấy lớp này quý anh em mình hơn. - thằng Luật ra chiều an ủi.
- Tao thì học đâu cũng được, có điều phải có gái xinh xúc tác. Tao học nó mới vào. - thằng Phi cười nham nhở.
- Chém gió. - tôi phản bác ngay.
- Thế gần cả một năm học trước ngồi gần em Hoàng Yến. Sao mà học vẫn ngu? Phải không Nghĩa?
Nghe thằng Luật hỏi mà tôi cảm thấy lòng mình khẽ trầm xuống. Tôi đã cố quên chuyện này đi rồi mà. Sao tự nhiên...
Thoáng buồn, tôi đưa mắt nhìn lơ đãng, đáp theo cảm tính:
- Ừ...
Còn thằng Phi thì cự cãi:
- Đấy là mày không biết thôi. Chứ... em Yến rằng thì là mà xinh quá nên... phản tác dụng.
- Thôi con lạy bố, bố không phải chém. Mà vào lớp rồi kìa.
Giờ sinh hoạt đầu tiên của năm giáo viên chủ nhiệm cũng không có phổ biến gì nhiều. Mở đầu là màn chào hỏi, cô cầm danh sách đọc đến tên ai thì đứng dậy cho cả lớp biết mặt. Cũng bởi vậy mà tôi mới biết đồng chí ngồi cạnh tôi tên Trường, chuyển từ a năm xuống.
Như một phản xạ, tôi nhìn về hướng cửa phòng a sáu, phòng mà năm trước tôi còn học.
Bất chợt, Hoàng Yến của tôi đang ôm cặp ra ngoài cửa lớp, cúi đầu chào rồi quay đi.
Mới đầu buổi học, sao nàng đã về rồi? Có việc bận gì à? Hay là nàng không được khỏe?
Thoáng trong tích tắc mà bao suy nghĩ hoang mang bủa vây lấy tôi.
Có ai đó khẽ lay vai tôi:
- Làm gì đấy cô nhắc mày kìa.
Tôi nhìn lên bàn giáo viên, cô nghiêm mặt nhìn tôi rồi nói:
- Mặc dù đây chỉ là buổi sinh hoạt, chưa phải buổi học chính thức. Nhưng cô muốn ai cũng phải nghiêm túc, người nói phải có người nghe.
Tôi xấu hổ gãi đầu, đứng lên lí nhí:
- Em xin lỗi cô ạ.
- Thôi, từ sau chú ý vào.
Tôi ngồi xuống và cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.
Thấy giọng cô tiếp lời:
- Giờ thì đảm bảo kỉ cương cho lớp, cô sẽ tiến hành bầu ban cán sự.
Nói là ban cán sự nhưng sau hôm ấy tôi mới biết là thật ra chỉ có lớp trưởng với bí thư, như kiểu cặp đôi lớp trưởng với quản ca hồi bé.
- Nhưng trước tiên, cô muốn giới thiệu với lớp hai bạn mới chuyển đến. - tôi nhìn lên, thấy cô nói vọng ra ngoài hành lang - các em vào đi.
Hai bóng hồng bước vào, cả lớp ồ lên. Tôi còn nghe thấy giọng thằng Phi ồm ồm:
- Âu siết!
Còn tôi, giây phút ấy nhìn chằm chằm lên bảng, trơ ra như tượng đá.
- Chào các bạn, tớ tên là Hà Ngọc Mai.Tớ mới chuyển đến trường mình. Mong được giúp đỡ.
- Chào các bạn, tớ là Nguyễn Nhung Hoàng Yến, học sinh trường Yên Lạc mình, tớ mới chuyển từ a sáu sang. Mong được các bạn chiếu cố.
Ở dưới nhao nhao hết cả lên.
- Ối gái xinh anh em ơi.
- Hót gơn... hót hơn...
- Hai em đều xinh thế này biết chọn ai đây giờ... - ông tướng nào đấy làm bộ khóc tỉ tê.
Thằng Phi còn đứng phắt dậy hô hào.
Thằng Luật cũng đang oang oang nói.
Còn tôi...
... vẫn bất động...
... nhìn chăm chăm lên bảng...
... và tự hỏi...
- Có phải tôi đang mơ không?
Nhân tiện em định up lúc giao thừa xong, nhưng sợ lúc ấy lại bận. Mặc dù bảo ngừng biết mấy hôm, nhưng trong lúc rảnh rảnh vẫn són được tí. Thôi thì sang năm mới truyện cũng vào năm học mới luôn. Không biết các thím thích không, nếu tệ thì đừng bực quá cả mất dông nhé.
p/s: có ít này đọc rồi mong đêm gác của thím đỡ lạnh nhé thím #Như_Huy
Lời cuối xin cảm ơn các thím đã ủng hộ em trong năm vừa qua, kính mong điều đó vẫn sẽ được tiếp tục trong năm mới.
Háp bi niu ria...
.
.
- Nghĩa ơi!
Là thằng Linh với thằng Khoa đang đợi tôi ngoài cổng. Chờ lâu quá nên í ới gọi vào.
- Đây ra đây.
- Nhanh lên bố trẻ. – thằng Khoa cau mày – Con sắp muộn học rồi.
Tôi quài tay ra sau nắn thử bánh xe xem còn đủ hơi hay không. Thản nhiên:
- Bố đi bây giờ, mầy không phải vội.
- Ông tương chết bầm mầy giờ. Mầ…
Tự nhiên thằng Khoa im bặt, tẹo sau thấy cái Hạnh nhà tôi dắt xe đi ra:
- Em chào hai anh!
- Ừ, đi học hả em, đi mình à? Lên xe anh đèo cho. – trong khi thằng Khoa vẫn á khẩu thì thằng Lịch xán lại ngay.
- Ơ… Em học cùng trường với mọi người đâu mà.
- Ừ lớp 9 nhỉ. Anh quên mất. Thế định thi trường nào chưa em?
- Em thì em định thi Yên Lạc nhưng sợ không vào được.
- Sợ gì… Không hiểu chỗ nào sang anh kèm cho.
- Thế thì còn gì bằng ạ. Hì hì. Nhưng em không sang đâu.
Nghe xong mặt cu cậu méo xệch, trông như thằng phải tội.
- Thôi mầy đi đi không muộn. – thương thằng bạn, tôi phải lên lời.
Cái Hạnh liếc tôi một cái rồi lên xe:
- Em chào hai anh em đi.
- Ơ, tao không là anh mầy à mà mầy không chào?
- Thích thế đấy. – rồi nó khẽ lườm tôi – ông lai chị Mai tôi đi cẩn thận.
- Biết rồi.
Thằng Lịch ra khều nhẹ vào tai tôi thì thầm:
- Em gái mầy càng lớn càng xinh, để chừa cho tao suất em rể nhá.
- Mơ đi con giai. Mầy thấy ai đem trứng cho ác bao giờ chưa? – tôi quay ra thằng Khoa – tỉnh mà xuống dưới trần đi thằng đệ, trên ấy cao lắm.
Nó vừa rung mình vừa “Hừ” cái, chép miệng:
- Xinh thế. Nghĩa ơi, anh nhớ giữ nhà em cho em nhá, đừng hở ra cho ai cả.
- Đan Mạch. Chúng mầy làm tao nổi hết da gà. Cứ thế này hôm sau tao không cho đến gọi tao đâu.
- Mầy làm như phúc phận lắm không bằng, Đã thế hôm sau bọn tao đếch gọi nữa.
- Hai đứa mầy nhớ nhá?
- Bọn tao nhớ đấy. – chẳng thằng nào bảo thằng nào đồng thanh oai ra phết.
- Tí chúng mày khắc biết.
Cái con Hạnh không biết cho hai thằng này ăn gì nữa? Mà ở nhà tôi nào có thấy nó luyên bùa, luyện ngải đâu.
Chẳng biết nhận nhau bao giờ mà “chị Mai tôi” nghe ngọt xớt như thế nữa.
Mà nhắc mới nhớ, sao Ngọc Mai lâu vậy? Chuẩn bị đi học đến nơi rồi mà không biết còn đủng đỉnh làm gì nữa.
- Mai ơi! Làm gì đấy? – tôi gọi lớn vào trong.
Không nghe thấy tiếng đáp, nhưng nhìn vào cửa nhà tôi đã thấy nàng đang ôm cặp lí nhí chào mẹ tôi.
- Mai nào thế mầy?
- Bị ngớ à? Không đi cả muộn bây giờ.
Hai thằng chúng nó ra lay lay tôi y như lay người đang hôn mê… đứng vậy.
Chẳng nói gì tôi hất hàm vào phía bậc hè nhà mình.
Y như dự đoán, hai ông tướng nhìn theo và đơ ngay tức thì.
Theo hướng nhìn vào, một cô nữ sinh đang ngồi buộc giây dày, trông Ngọc Mai mặc đồng phục học sinh trững trạc hơn nhiều so với những bộ đồ hàng ngày. Thay vì đáng yêu của một cô nhóc tinh nghịch thì nay nàng đã bỏ ra và khoác lên mình một vẻ đẹp xinh tươi trong sáng của một cô nàng học sinh hiền dịu. Mái tóc hung đỏ được cột cao về phía sau ôm lấy khuôn mặt kiều diễm của nàng.
- Đi chứ Nghĩa? Ơ mà hai bạn này là...
- Không phải bận tâm, không phải bọn nó đến gọi mình đi học đâu, vừa xác nhận rồi. – tôi lạnh lùng đáp và lên xe đi.
- Ơ Nghĩa. Bọn ta… à bọn tớ đến gọi cậu đi học mà. – thằng Lịch ba hoa chống chế.
- Nãy hình như tao có nghe là…
Thằng Khoa cắt lời tôi ngay tức khắc:
- Hiểu nhầm thôi mà… hiểu nhầm thôi...
Trông điệu bộ ấy Ngọc Mai khẽ cười:
- Hì. Tớ mới đến nhà Nghĩa nương tựa một thời gian, có gì mong hai cậu giúp đỡ.
- Sao cơ? Cậu ở cùng nhà với thằng ch… - thấy tôi hơi trừng mắt thằng Khoa sửa ngay - ở với Nghĩa đây á?
- Ừ đúng rồi.
Thằng Khoa làm bộ than thở:
- Thế là giao trứng cho ác thật rồi.
- Sao nước chảy chỗ trũng thế hả giời? – thằng Lich chêm ngay vào.
- Thôi ở lại đấy mà khóc than, tao với Mai đi trước.
- Ấy… Bọn tớ đến rủ mà.
- Không cần biện minh, những gì cần nhớ tao nhớ hết rồi. – tôi nói rồi đạp thẳng, thai thằng lóc cóc chay theo.
Đi trên đường gặp mấy đứa loai choai, đứa nào cũng nhìn về phía bốn người bọn tôi chằm chằm, tôi biết những ánh mắt đều hướng về cô gái ngồi sau tôi hết. Ngọc Mai cũng biết điều đó nên lát sau đeo vội cái băng khẩu lên. Tôi đoán hành động ấy để lại không ít sự hụt hẫng lên những thằng con trai xung quanh, nhất là hai thằng bạn đang kè kè đi cạnh tôi đây.
- Ơ, cơ mà tớ chưa biết tên hai cậu đâu đấy.
- Tớ tên là Lịch, Lịch trong lịch lãm, lịch thiệp, lịch sự ấy.
- Bóc lịch nữa. – tôi đá đểu.
- Mầy không phải thọc gậy bánh xe nhá.
Ngọc Mai cười khúc khích.
- Còn tớ là Khoa.
Thằng Lịch quay sang:
- Khoa của khoa sản. haha…
- Tao không có giới thiệu kiểu phim tàu như mày nhá. – thằng Khoa sửng cồ.
- Thôi nhận đi. Khoa sản. Tao thấy cũng hay mà. – thằng Lịch còn chưa buông tha.
Cảm giác vừa đi vừa nói chuyện đi nhanh hơn bình thường thì phải, chẳng mấy mà đoàn xe chúng tôi đã đến cổng trường.
- Nghĩa ơi cho tớ xuống. - Ngọc Mai giật giật vạt áo tôi.
- Ơ xuống giờ làm gì? Tí xuống lán xe thì vào luôn thể đỡ phải đi bộ xa.
Khẽ nghé vào tai tôi, nàng thủ thỉ:
- Chẳng may Hoàng Yến thấy lại không tốt cho cậu đâu.
Ừ nhỉ. Tôi quên khuấy đi mất chuyện đấy. May mà nàng nhắc.
- Cảm ơn cậu nhé!
- Hì! – nàng tít mắt.
Nhắc đến lại thêm buồn, chyện đời lại xảy ra đúng như tôi lo ngại. Năm nay tôi nhảy một phát từ lớp a sáu xuống tận a tám. Hoàng Yến vẫn ở lại. Vậy là không còn cô lớp trưởng nghiêm nghị mang vẻ đáng yêu luôn quản thúc bọn tôi hàng ngày nữa. Lớp mới bạn mới, lại phải tập thích nghi.
Cất xe xong đi vào tôi thất thiểu đi vào lớp với vẻ chán chường.
Vì đi muộn nên lớp giờ đã khá đông người. Nhìn mãi mới thấy có một chỗ trống ở gần cuối. Trên bàn có một cậu trai đang ngủ.
- Tôi ngồi đây được không? - tôi gõ gõ vào vai thanh niên ấy.
- Ừ. - khẽ nheo đôi mắt lên nhìn tôi, cậu ta trả lời xong rồi lại gục đầu xuống bàn tiếp.
Chắc cũng lạ lớp như mình. Chẳng hiểu sao tôi cũng bắt chước theo gục xuống.
"Bộp" có bàn tay đặt mạnh lên vai tôi.
- Cũng bị xô đẩy xuống đây à thằng em?
"Giọng nói này là..."
Nghĩ vậy tôi quay ra, đúng thật thằng
Phi mắt trâu đây mà. Có cả thằng Luật tóp nữa. Chúng nó nhìn tôi cười cười.
- Ơ thế hai thằng mày cũng...
- Có vẻ thầy cô mấy lớp này quý anh em mình hơn. - thằng Luật ra chiều an ủi.
- Tao thì học đâu cũng được, có điều phải có gái xinh xúc tác. Tao học nó mới vào. - thằng Phi cười nham nhở.
- Chém gió. - tôi phản bác ngay.
- Thế gần cả một năm học trước ngồi gần em Hoàng Yến. Sao mà học vẫn ngu? Phải không Nghĩa?
Nghe thằng Luật hỏi mà tôi cảm thấy lòng mình khẽ trầm xuống. Tôi đã cố quên chuyện này đi rồi mà. Sao tự nhiên...
Thoáng buồn, tôi đưa mắt nhìn lơ đãng, đáp theo cảm tính:
- Ừ...
Còn thằng Phi thì cự cãi:
- Đấy là mày không biết thôi. Chứ... em Yến rằng thì là mà xinh quá nên... phản tác dụng.
- Thôi con lạy bố, bố không phải chém. Mà vào lớp rồi kìa.
Giờ sinh hoạt đầu tiên của năm giáo viên chủ nhiệm cũng không có phổ biến gì nhiều. Mở đầu là màn chào hỏi, cô cầm danh sách đọc đến tên ai thì đứng dậy cho cả lớp biết mặt. Cũng bởi vậy mà tôi mới biết đồng chí ngồi cạnh tôi tên Trường, chuyển từ a năm xuống.
Như một phản xạ, tôi nhìn về hướng cửa phòng a sáu, phòng mà năm trước tôi còn học.
Bất chợt, Hoàng Yến của tôi đang ôm cặp ra ngoài cửa lớp, cúi đầu chào rồi quay đi.
Mới đầu buổi học, sao nàng đã về rồi? Có việc bận gì à? Hay là nàng không được khỏe?
Thoáng trong tích tắc mà bao suy nghĩ hoang mang bủa vây lấy tôi.
Có ai đó khẽ lay vai tôi:
- Làm gì đấy cô nhắc mày kìa.
Tôi nhìn lên bàn giáo viên, cô nghiêm mặt nhìn tôi rồi nói:
- Mặc dù đây chỉ là buổi sinh hoạt, chưa phải buổi học chính thức. Nhưng cô muốn ai cũng phải nghiêm túc, người nói phải có người nghe.
Tôi xấu hổ gãi đầu, đứng lên lí nhí:
- Em xin lỗi cô ạ.
- Thôi, từ sau chú ý vào.
Tôi ngồi xuống và cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.
Thấy giọng cô tiếp lời:
- Giờ thì đảm bảo kỉ cương cho lớp, cô sẽ tiến hành bầu ban cán sự.
Nói là ban cán sự nhưng sau hôm ấy tôi mới biết là thật ra chỉ có lớp trưởng với bí thư, như kiểu cặp đôi lớp trưởng với quản ca hồi bé.
- Nhưng trước tiên, cô muốn giới thiệu với lớp hai bạn mới chuyển đến. - tôi nhìn lên, thấy cô nói vọng ra ngoài hành lang - các em vào đi.
Hai bóng hồng bước vào, cả lớp ồ lên. Tôi còn nghe thấy giọng thằng Phi ồm ồm:
- Âu siết!
Còn tôi, giây phút ấy nhìn chằm chằm lên bảng, trơ ra như tượng đá.
- Chào các bạn, tớ tên là Hà Ngọc Mai.Tớ mới chuyển đến trường mình. Mong được giúp đỡ.
- Chào các bạn, tớ là Nguyễn Nhung Hoàng Yến, học sinh trường Yên Lạc mình, tớ mới chuyển từ a sáu sang. Mong được các bạn chiếu cố.
Ở dưới nhao nhao hết cả lên.
- Ối gái xinh anh em ơi.
- Hót gơn... hót hơn...
- Hai em đều xinh thế này biết chọn ai đây giờ... - ông tướng nào đấy làm bộ khóc tỉ tê.
Thằng Phi còn đứng phắt dậy hô hào.
Thằng Luật cũng đang oang oang nói.
Còn tôi...
... vẫn bất động...
... nhìn chăm chăm lên bảng...
... và tự hỏi...
- Có phải tôi đang mơ không?