Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng kêu như âm thanh giày xéo linh hồn vang lên trong tận não bộ, nghe như tiếng thét vậy, người càng mạnh thì ảnh hưởng càng nặng, phàm nhân hình như lại không nghe được, nhưng họ lại thấy được thứ khủng bố nhất từ khi sinh ra tới giờ, 1 cái chân chim như thế. Đám người Địa Linh cảnh ai nấy phụt máu ngã như rạ xuống đất, bọn họ lập tức khoanh chân lại điều tức vận công chữa thương...đây là vết thương linh hồn. Lam Vũ là bị âm thanh công kích nặng nhất vì bản chất linh hồn anh mạnh nhất trong này, anh như là viên đạn bị chấn bay mấy trăm mét, hộc máu, tuy nhiên cũng chỉ gây khó chịu trong người, đầu óc ong ong mà thôi...Không thể tin được đây chỉ là âm thanh phát ra từ sinh vật khủng khiếp không biết kia, nếu chính diện ăn 1 đạp của nó thì liệu cái đám cường giả được gọi là tôn giả kia có sống được không? Lam Kết Y thấy Lam Vũ chắn cho mình mà bị chấn bay thì lo lắng tính chạy lại đỡ nhưng cả người không có 1 chút sức lực.
Tuy đã thấy thứ kinh khủng đó rồi nhưng tất cả bọn họ vẫn chưa hết hồi hộp, bởi vì...bọn họ cảm nhận được là 2 luồng khí tức chứ không phải là 1, cái chân chim kia chỉ là 1 trong 2 thôi, nghe âm thanh có lẽ có 2 sinh vật đang chiến với nhau. Sau tiếng thét đó...cả 2 khí tức đều bỗng dưng biến mất. Cái chân chim khổng lồ ở cuối chân trời cũng đã biến mất mang theo bao nổi mong chờ cũng như sợ hãi, bọn họ mong chờ vì chưa thấy được chân thân của sinh vật thứ 2 đang chiến đấu với sinh vật chân chim không lồ kia, sợ hãi cũng qua đi vì may mắn tụi nó không lấy Lam Thiên Vực làm chiến trường thì chỉ sợ Lam Thiên Vực sụp đổ trong vòng 1 nốt nhạc... Mười lăm phút sau mọi người mới hoạt động bình thường:
- Đó là sinh linh gì, quá khủng khiếp, ta tưởng tượng bản thể của nó cũng phải to hơn cả Lam Thiên Vực. - Một người vừa trải qua cơn sợ hãi lên tiếng.
- Quá khủng khiếp, ở cách xa như vậy còn làm linh hồn ta suýt sụp đổ. Nói như vậy...đây...đây là 1 trường tài nạn. Không biết khu vực ở gần nó có ai còn sống không nữa, haizz! - Một người thở dài cảm khái, theo hắn thì chính mình ở xa tích tắp thế này còn bị thương thì những người ở gần đó không phải chết sạch sao?
......
Lâm chấp sự thở dốc, trên mặt thoáng hiện ra vẻ cuồng nhiệt:
- Haha, cuộc đời Lâm mỗ, nhiệm vụ chu du trời nam đất bắc để tìm kiếm nhân tài cho Linh Thụ Tông, việc gì cũng trải qua, chỉ tiếc nuối chưa được chứng kiến tôn giả Linh cảnh, ai ngờ hôm nay gặp được Thông Thiên Đại Thánh Kim Bằng Vương, chết cũng đáng, hahaha!
- Hả? Sinh vật kia là 1 trong Yêu Thiên Thất Đại Thánh sao?
- Vậy chiến đấu với đại thánh phải là cưởng giả cấp tiên nhân sao?
- Trời ơi! Cha mẹ ơi, con thấy tiên nhân rồi....
..........
Lam Vũ cũng sửng sốt, tiên nhân mạnh vậy sao? Không thể nào, mình thấy qua khí tức của Nữ Thần Thời Gian rồi, mạnh hơn cái này có chút xíu thôi, nhưng mà nghe nàng nói thì tiên nhân vẫn còn yếu hơn nàng 2 bậc mới phải. Đang đăm chiêu thì nghe Lam gia chủ thốt lên:
- Sinh linh Cấm Đảo...trời ơi! Sinh linh Cấm Đảo. Đã bao nhiêu vạn năm rồi, những sinh linh này chưa từng tự mình rời khỏi Cấm Đảo.
Lâm chấp sự nghe đối phương chối bỏ ý kiến của mình thì cảm thấy bị xúc phạm:
- Ngươi một gia chủ nhỏ nhoi ở hạ vực thì biết gì chứ? Kiến thức hạn hẹp, gặp đại thánh còn buông lời bất kính. - Quát lớn, đây cũng là điều vinh hạnh nhất đời hắn, làm sao có thể để người khác chà đạp được, tiên nhân sao có thể để người khác gọi là sinh vật được.
Đám người xung quanh cũng đang đắm chìm trong sự sung sướng không khác gì fan cuồng kpop gặp thần tượng vậy, có người cắt ngang bảo đó chỉ là hàng giả tự dưng mất hứng:
- Đúng vậy, tuy ngươi là gia chủ của gia tộc mạnh nhất Lam Thiên Vực nhưng đó cũng chỉ là hạ vực mà thôi, kiến thức bao nhiêu chứ. - Với tầng lớp Thiên Linh bình thường trở xuống, có khi cả đời họ cũng không nhìn thấy được 1 vị tiên, bởi vậy tiên với họ chẳng khác gì huyền thoại sống cả, từ khi mới bắt đầu tu linh tới giờ bọn họ nghe không biết bao nhiêu truyền thuyết về các cường giả siêu hạng như vậy rồi, nay gặp tất nhiên sung sướng.
Liên tục có người gật gù, có người bĩu môi khinh thường, ai bảo người kiến thức hạn hẹp chứ. Lâm chấp sự cười lạnh, hắn đã thành công gây sự mâu thuẫn cộng đồng với Lam gia rồi, tiếp theo hắn chỉ cần gây áp lực có khi người ta sẽ hàng thôi. Đặng Kim Mai giờ khắc này cũng yếu đuối vô lực không khác gì Lam Kết Y, thậm chí có phần mệt mỏi hơn vì không có ai chặn dùm. Nàng ta oán độc nhìn phía Lam Kết Y:
- Vì sao ngươi luôn được ưu ái hơn ta? Vì sao ngươi có thân tình mà ta không có? Ta hôm nay sẽ phá hủy mọi thứ của ngươi, Lam gia của ngươi, người thân của ngươi... - Nàng ta thật lòng ghen tị, từ nhỏ tới giờ, cho dù nàng là thiên tài của Đặng gia nhưng chưa bao giờ nàng cảm nhận được tình thân, mẹ nàng mất khi đẻ ra đệ đệ nàng, cha nàng thì chỉ coi trọng tư chất của nàng, lợi ích của gia tộc, chưa bao giờ đối xử với nàng như 1 người con chân chính, nếu như có thế lực to lớn nào yêu cầu đổi nàng ra để lấy sự bình yên cho Đặng gia chắc cha nàng đồng ý ngay, đợt tai nạn vừa rồi cũng không có ai che chắn cho nàng, ghen tị là điều khó tránh khỏi. Vốn trước đây nàng cũng không có kế hoạch phá Lam gia nhân lúc hỗn loạn, nhưng cách đây vài ngày có người bí mật tìm nàng hợp tác. Nàng còn chưa cho ai phe mình biết kế hoạch, giờ là đúng lúc rồi, nàng truyền âm cho Lâm chấp sự báo cáo sự tình.
Lam Vũ cũng có nghi ngờ y như đám người, vì anh cũng chưa từng nghe qua từ Cấm Đảo này, Nữ Thần Thời Gian cũng chưa nhắc tới, ký ức của gã băng tu áo đen ngày trước định đoạt xá LAm Vũ cũng không có, mang theo ngạc nhiên hỏi lại:
- Cấm Đảo? Là địa phương nào?
Lam gia chủ cũng lắc đầu:
- Ta không biết, chỉ đọc được trong điển tịch của Lam gia, ngày xưa tổ tiên Lam gia chúng ta từng là 1 tu linh giả hùng mạnh, còn về mạnh thế nào thì ta cũng không biết. Ngài có ghi lại cho hậu nhân biết, Cấm Đảo là 1 hòn đảo khổng lồ, to lớn con người khó mà tưởng tượng được, sinh linh sống trên đó từ cỏ cây cho tới muôn thú không loài nào là không mạnh mẽ khó hình dung, đặc điểm rõ ràng của sinh linh cấm đảo là nguyên thủy. Đúng vậy, hoàn toàn nguyên thủy từ bản chất cho tới khí tức, cuồng bạo hoang dã, chúng sinh ra đã mạnh mẽ, không cần tu luyện chỉ cần trưởng thành theo năm tháng là sẽ không ngừng mạnh lên, bởi vì bọn chúng linh trí không cao, không thể hóa thành nhân dạng nên không thể đánh đồng với yêu tộc được, khí tức cuồng dã chính là điểm khác biệt rõ ràng nhất để phân biệt được yêu tộc sử dụng bản thể với lại sinh linh cấm đảo, ngoài ra còn có độ đồ sộ của cơ thể nữa. Nghe tổ tiên miêu tả từng thấy 1 cái cây có thân to hơn cả mộc tiên lục, cao không nhìn thấy đỉnh trên Cấm Đảo, ngoài ra còn đặc biệt lưu ý rằng Cấm Đảo này chính là mục tiêu của dị tộc ngoại giới, ta lại không biết dị tộc ngoại giới là cái gì, trước giờ cũng chưa từng nghe ai nói... Tuy nhiên điều đó quá khó tin nên bao nhiêu đời con cháu Lam gia chỉ đọc tham khảo, chưa ai chứng thực được nên cũng coi nó là truyện kể đọc cho vui, ai ngờ hôm nay ta mới thấy được, có thể nào đây là sự thật.
Lam Vũ hít một hơi thật sâu:
- Có lẽ tổ tiên Lam gia từng là một trong những cường giả mạnh nhất Tam Thiên Giới này. - Đây là đánh giá của Lam Vũ với tổ tiên Lam gia. Dị tộc ngoại giới có thể là Nguyên Giới gì đó trong lời của Nữ Thần Thời Gian, điều này có lý, vì Nữ Thần nói người Nguyên Giới không thể tu luyện ở Tam Thiên Giới, tài nguyên nơi đây họ sài không được thì xâm chiếm làm gì cho thương vong, chắc có lẽ là vì Cấm Đảo này chăng? Riêng điểm này đã đủ chứng minh tổ tiên Lam gia mạnh mẽ rồi, ai biết đến tồn tại Nguyên Giới mà không mạnh chứ? Chưa nói tới ông ta có thể đã đặt chân lên Cấm Đảo và sông sót trên đó.
- Nếu thứ chim kia quả thật là sinh linh cấm đảo thì tổ tiên quả thật có thể là đại năng giả hùng mạnh, haizz. - Lam gia chủ thở dài, có thể là tiếc nuối cho sự hùng mạnh của tổ tiên, đến đời con cháu như ông thì Lam gia chỉ còn là 1 gia tộc hạng bét, mạnh nhất chỉ là Địa Linh cảnh đỉnh phong, coi như xưng bá 1 cái hạ vực thì thế nào? Khác nào con ếch chiếm cái giếng nhỏ chứ?
- Mà...ngươi là ai? - Nói chuyện nãy giờ mới để ý, thằng nhóc này luôn ở bên cạnh con gái mình, nhưng còn chưa giới thiệu hắn là ai.
- Ta là một người bạn vô danh của con gái ngài thôi. - Về phần vì sao vô danh, Lam Vũ có ý định của mình hết rồi, khi nào chưa phá phong ấn, anh chưa cần thiết cho người ngoài biết tới tồn tại của bản thân, một phần vì muốn sau khi phá phong ấn 1 lần nổi danh(háo danh-ước mộng siêu nhân), hai là nghe nói thế giới này có một số người tu luyện công pháp biết trước tương lai hoặc dự đoán, công kích không mạnh nhưng có 1 ưu điểm lớn là đa số muốn biết gì thì biết, muốn biết kẻ thù của mình chết giờ nào, cách nào cũng được, chỉ cần biết tên, mặt mũi hoặc ngày tháng sinh, 1 trong 2 cái đầu, cái nào cũng được, có cái thứ 3 phụ thêm càng dễ tính, khá giống bói toán nhưng chính xác cao vô cùng. Tuy nhiên cũng có trả giá không nhỏ, nhưng anh không phải là người trong nghề nên anh không biết, tu sĩ dạng này rất được các thế lực cưng như cưng trứng, mỗi khi có người chọc bọn họ, tu sĩ dạng này sẽ giúp bọn họ tính ra chỗ của kẻ thù để bọn họ truy sát, rất phiền phức, giờ còn yếu, bị phong ấn thiếu rất nhiều khả năng, anh không muốn có gì bất trắc trong quá trình phá phong ấn.
Lam gia chủ thấy Lam Vũ(đó là tên không phải Lam Vũ họ Lam đâu nhé) trả lời không có thành ý, ông hừ nhẹ không để ý tới anh nữa, tên này đã không lễ phép, nếu ngươi không đánh chủ ý tới con gái ta, thì cũng thôi, nếu có thì coi chừng ta đó... Ông cũng lười đôi co với đám người cho là đã gặp 1 vị đại thánh kia vì...ông cũng chả có chứng cứ gì chứng minh bọn họ sai cả, thứ ông đọc được cũng là ghi chép của tổ tiên không biết bao nhiêu năm rồi mà thôi, ai biết có phải là trò đùa của người xưa không cơ chứ.
Lam Kết Y vẫn ở xa hai người mấy chục mét, cố gắng đứng dậy, khó khăn đi tới chỗ cha, đang lúc khập khểnh thì Lâm chấp sự đang từ trong trạng thái lâng lâng đánh tới 1 chưởng cực nhanh, cực bất ngờ(tuy nói là nhanh như sau dư chấn tiếng thét của sinh linh loài chim kia thì hắn vẫn chưa hồi phục 100% sức mạnh, cực nhanh cũng không thể so với lúc toàn thịnh), Lam gia chủ cũng đang hoàn hồn sau tiếng thét không kịp chuẩn bị. Hậu quả của tiếng thét kinh thiên vừa rồi cũng quá kinh người mặc dù đã trôi qua, điều này làm tư duy của Lam Kết Y bị trì trệ vài giây so với thực tế, không nhanh nhạy như ngày xưa, đối mặt với 1 bàn tay to bằng linh lực kia nàng thậm chí còn chưa kịp nổi lên lòng sợ hãi, nhưng thân ảnh quen thuộc kia lại ngay lập tức chắn trước mặt nàng. đùng Hai thân ảnh bị đánh bay đi xa, Lâm chấp sự vốn đang cười gằn vì chuẩn bị thực hiện được mưu kế thì nhăn mặt, hắn lại bị thằng nhóc kia cản lại, hắn tuy thấy tên nhóc này biến mất xuất hiện quá kỳ dị, nhưng hắn lại không biết tại sao? Hắn không cho là thiếu niên này sử dụng không gian chi đạo, bởi vì đạo này quá...kén người học, ít nhất phải có Không Gian Linh Thể trong truyền thuyết, mà hễ có người có đều bị Hư Không Môn cách giới thu làm đệ tử ngay, trên người sẽ có ấn ký Hư Không,ai nhìn vào cũng sẽ biết. Gã hừ lạnh:
- Ngươi...ngươi...chỉ cần ngươi không tham gia chuyện ngày hôm nay Linh Thụ Tông chúng ta cho người 1 nhân tình, muốn tiền có tiền, muốn mỹ nữ có mỹ nữ. - Gã bất đắc dĩ đành phải hứa hẹn với đối phương, gã thấy tên thanh niên tuy yếu nhưng sao mà trâu như rùa vậy, đánh mãi éo si nhê.
- Haha, Linh Thụ Tông nhỏ bé nói nhân tình với ta, tiền tuy ta cũng thích nhưng hiện tại chưa biết nên sài để làm gì, còn mỹ nữ...bên cạnh ta không phải mỹ nữ sao? Ta cần ngươi cho sao? Thứ người khác cho đều là giá trị không cao, thứ ta tự kiếm được mới là quý giá nhất. - Lam Vũ nói đúng mà, tiền tức là linh ngọc anh có đống mà đâu sài được, cũng chưa biết mua gì, mỹ nữ thì Lam Kết Y cũng là mỹ nữ kìa, ngắm được rồi, còn xxx thì bỏ đi, anh mang tư tưởng cố chấp của thanh niên nghiêm túc Trái Đất, có yêu nhau mới làm, còn không yêu nhau hoặc vì lợi ích mà làm khác gì đi chơi "gà", ngày xưa anh không thích điều này. Còn lại câu sau là nói về chân lý, thứ người khác cho mình chưa chắc là thứ tốt thứ bền, chỉ có tự mình kiếm được mới có ý nghĩa. Vẫn là lời lẽ đầy khiêu khích, chẳng lẽ các ngươi chỉ có từng này bổn sự, lấy ra thêm chiêu mạnh hơn đi nào.
Lam Kết Y bên cạnh đỏ mặt, hắn đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Ta với hắn chỉ là giao dịch thôi... Lâm chấp sự cũng ngẩn ngơ, lẽ nào thằng này vì mê gái mới lao đầu bôn ba như vậy? Đáng giá sao?.... Lam gia chủ ở đằng xa cũng trợn mắt, à ha..đánh chủ ý tới con gái ta, chờ ngàn năm đi.... Tất cả mọi người đều hiểu lầm, nhưng nhân vật chính là Lam Vũ vẫn không ý thức được mình nói sai cái gì, cũng không nghĩ ra cái ý này khi nói, đấy là cái sai của đa số người hiện đại mắc phải, lỗi diễn đạt không rõ ràng, không đặt mình vào hoàn cảnh người khác. Lâm chấp sự không để ý tới Lam Vũ nữa, mục đích của hắn lần này khác, Lam Kết Y chỉ là 1 mắt xích trong đó mà thôi, kế hoạch của Đặng Kim Mai và 1 số người hợp tác. Gã hét lớn:
- Lam gia chủ, ngươi nghĩ kỹ đi, giao ra con gái ngươi hoặc khai chiến với Linh Thụ Tông? Tuy đúng như ngươi nói ta không có quyền lực điều khiển tầng cao Linh Thụ Tông nhưng mà nếu chỉ tạo một số hiểu lầm thì rất dễ dàng, nói cho ngươi biết thiếu chủ Linh Thụ Tông ta là một người rất thương hoa tiếc ngọc, hắc hắc. - Gã uy hiếp, đối phương có đồng ý hay không gã không quan tâm.
- Không suy nghĩ gì cả! Đừng tưởng ba hoa 1 hồi thì ta sẽ sợ ngươi. - Giờ con gái có thằng hỗn láo với người lớn kia bảo kê, ông cũng yên tâm hẳn, thằng này trâu bò ông cũng nhìn ra rồi, không khác gì cái mai rùa siêu cứng, đánh không được người nhưng mà người cũng đánh không được hắn.
Lam Kết Y hít thở dồn dập, hỏi nhỏ Lam Vũ:
- Ngươi vì sao không rời đi, tại sao bảo vệ ta? - Nàng giờ không có nhiều sức để nói lớn, không chỉ nàng mà hầu hết Nguyên Linh cảnh ở đây đều như vậy, không nguy hiểm tính mạng nhưng sức lực éo biết biến đi đâu rồi, đang dần hồi phục.
Lam Vũ đang để ý đám già nói chuyện thì nghe hỏi, anh cười cười:
- Đây là giao dịch giữa chúng ta mà, ta bảo vệ cô, giúp cô thăng Thiên Linh, cô giúp ta lấy món đồ kia. - Đây là công việc, vả lại anh cũng không nguyện ý nhìn thấy 1 cô gái xinh đẹp bị tổn thương, anh đỡ đòn cho nàng cũng không mất gì, ngu gì không làm. Thật cảm khái ngày xưa mình hằng ngày chỉ có thể ngắm gái xinh trên mạng, lúc đó chỉ có thể mơ ước mà chả thể làm được gì.
Đối diện nhìn Lam Vũ cười dưới bộ dáng Hạ Cửu Vỹ, khiến mặt Lam Kết Y đỏ hồng, tim đập thình thịch, chuyện gì xảy ra vậy, ta là một người kiên trì với tu hành cộng thêm vài lý do đặc biệt từ nhỏ đã quyết không qua lại với nam nhân rồi tại sao lại xuất hiện thứ cảm giác này? Nàng gào thét trong lòng, hắn ta là thứ gì vậy? Nàng nhắm tịt mắt lại quát khẽ:
- Ngươi mau quay qua chỗ khác... - Lam Vũ há mồm, bà cô này bị gì vậy nhỉ, vẫn còn nội thương hay sao mặt đỏ hồng thế? Lam Vũ không phải ngây thơ nhưng không nghĩ tới nàng vì mình mới đỏ mặt, vì anh cũng nhìn thấy cô nàng này lạnh lùng thế này, đối với tu luyện rất chấp nhất.
Hai bên đang dằn co bỗng dưng bên phía Lam gia có người lên tiếng chen ngang:
- Gia chủ, người mau đáp ứng Lâm chấp sự đi. Tuy đại tiểu thư là con gái ngài nhưng ngài không chỉ có 1 đứa con gái, mà Lam gia chỉ có một, ngài là gia chủ Lam gia thì ngài nên đặt sinh tử của gia tộc lên hàng đầu mới phải. - là một trưởng lão bên phía nhị phu nhân bỗng dưng đổ dầu vào lửa.
- Đúng vậy, gia chủ, chúng ta còn rất nhiều tộc nhân, không thể đánh cuộc như vậy được, gia nghiệp vạn năm của Lam gia ta không thể chỉ tới đời ngài là lụi tàn được.
.......
Một số trưởng lão ủng hộ Lam Kết Y cũng không dám lên ý kiến, gì sao đây cũng là quyết định tồn vong của gia tộc, tồn vong của bọn họ. Đúng lúc đó nhị phu nhân được người đỡ tới trước mặt Lam gia chủ:
- Phu quân, chàng còn Hy nhi mà! Chàng cũng là tộc trưởng Lam gia, tuy Y nhi cũng là con chúng ta nhưng chúng ta không thể vì Y nhi mà đẩy gia tộc về phía vực thẳm được. - Mụ ta làm ra vẻ vì đại nghĩa diệt thân, oanh oanh liệt liệt.
Lam Chân Hy núp sau lưng mẹ, nàng ta tuy đanh đá, rất ghét đại tỷ khác mẹ này, nhiều lúc muốn giết người nhưng cũng chỉ vì nàng còn nhỏ, suy nghĩ nông cạn chứ nàng không có ý định nhờ người ngoại tộc chèn ép cha nàng để đạt được mục đích, trong cuộc đời nàng súng bái nhất là cha mình, thế nên lúc này nàng ta vừa xấu hổ vừa bất lực núp sau lưng mẹ. Đám người ủng hộ nhị nương liên tiếp lên tiếng khuyên ngăn. Lam gia chủ mặt ngày cả đỏ, gân cũng nổi xanh mặt hét lớn:
- Tất cả các người điên rồi! Hôm nay lại hợp tác cùng ngoại lực chèn ép gia tộc, các ngươi dám phản bội sao?
- Lam gia chủ nói thế là sai rồi. Bọn họ chỉ là thức thời, sao có thể nói là phản bội. - Lâm chấp sự cười nhẹ giải thích. Đặng Kim Mai ở đằng sau gã ý cười trên mặt ngày càng lớn, Lam Kết Y, để xem hôm nay mất hết mọi thứ ngươi sẽ như thế nào?
- Haha, Lam gia chủ à, bọn họ nói rất đúng, điều này không chỉ liên lụy tới gia tộc ngươi mà còn Lam Thiên Vực chúng ta nữa, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi. - Lập tức có một đám gia tộc phụ thuộc Lam gia chen chân vào, bọn họ đã thõa thuận kỹ càng, việc này không những giảm sức mạnh Lam gia mà còn xóa bỏ Lam Kết Y, một thiên tài khiến bọn họ ăn không ngon ngủ không yên.
Lam gia chủ điều cuồng quát:
- Đừng hòng nói lời thương lượng nữa, tuyệt đối ta không đồng ý. Cùng lắm thì chúng ta chiến 1 trận, ta và họ Lâm đều là Địa Linh cảnh đỉnh phong, chiến đấu không có kết quả, tiểu bằng hữu của con gái ta phòng ngự bất phá, các ngươi hôm nay có thể làm được gì chứ? Đừng nói dựa vào số lượng người với ta, ta nắm giữ trấn tộc chi bảo của Lam gia, một khi bất chấp hậu quả sử dụng thì họ Lâm cộng thêm 10 tên Địa Linh Hậu kỳ nữa cũng chưa chắc làm được gì ta. Còn Nhã nhi, nàng là thê tử của ta, lại vì muốn trừ con gái ta mà lại liên thủ với người ngoài, nàng làm ta thật thất vọng,haizz.- Đúng vậy, tấn tộc chỉ bảo là 1 Thiên Linh bảo, Lâm chấp sự chỉ là tầng ngoài Linh Thụ Tông tất nhiên không có quyền sở hữu loại pháp bảo này. Việc vợ hai của ông ghét con gái lớn ông cũng biết lâu rồi, không ngờ lần này bà ta lại phản bội ông,lòng ông cũng phiền muộn vô cùng nhưng...so với con gái thì bà ta chẳng là gì cả.
- Phu quân, chàng còn coi ta là một người thê tử sao? Chàng cuối cùng vẫn yêu thích ả yêu nữ kia, con gái ả lại quan trọng hơn con gái ta, cái gì ta cũng thua ả ta, chàng nói ta là thể tử chàng chỗ nào? Ả là yêu nữ, con của ả là yêu nữ, người yêu hai đường nó không được phép tồn tại. - Nhị phu nhân lời lẽ đanh thép mà cũng có chút tang thương u oán, tại sao chồng bà ta luôn thiên vị.
- Câm miệng! Ngươi còn nói một lời nữa thì đừng trách ta không nể tình phu thê. - Lam gia chủ quát lớn, hận không thể bịt cái mồm bà ta lại.
Đám người xung quanh vốn đang đắc ý chờ xem kịch hay thì bất ngờ:
- Yêu nữ? Người yêu hai đường? Lẽ nào Lam Kết Y là yêu?
- Thì ra là yêu nhân! Nhân yêu hai đường, làm sao có thể chung sống cơ chứ?
..... Cả bọn rì rào, đúng vậy, trước giờ yêu tộc và nhân loại chưa từng hòa thuận qua, người săn yêu thú lấy xương cốt da thịt luyện bảo luyện đan dược, yêu thú ăn thịt người, nuốt trái tim để tăng tu vi, 2 bên vì lợi ích tu hành bản thân thấy nhau đều lao vào đánh ầm ầm, kể từ đó đều ghét nhau như thù, sao có thể chung sống. Chỉ trừ những tồn tại cao cao tại thượng như Linh cảnh tôn giả trở lên mới nói tới hai chữ giao tình, còn lại đều bị 1 câu người yêu hai đường này cấm cản.
Lam Vũ cười ha hả:
- Haha, cô bé, ngươi là yêu nữ hả? - Lam Kết Y nghiêm mặt không nói gì cả, coi như thừa nhận.
Lâm chấp sự và Đặng Kim Mai không ngờ tự dưng có 1 lý do danh chính ngôn thuận như thế mọc ra, vô cùng hoan hỉ:
- Haha, Lam gia chủ, trời cũng không ủng hộ ngươi rồi. Ngươi thì ta cũng không nói làm gì, chúng ta ai mà không tới một thời tuổi trẻ hoang đường chứ, nhưng mà con gái ngươi là yêu nhân, chúng ta tất phải diệt. Haha, nhân yêu hai đường khác biệt.
- Phu quân, ngươi mau tránh ra, chúng ta không trách ngươi đâu.
- Đúng vậy gia chủ, tránh ra ngươi vẫn là gia chủ của Lam gia, vẫn là đỉnh phong cường giả của Lam Thiên Vực này. - Các trưởng lão bên phe nhị nương phụ họa, còn có thêm 1 vài trưởng lão vốn ủng hộ Lam Kết Y nhưng tự dưng nghe nói nàng là yêu tộc thì đâm ra chán ghét.
Lam gia chủ nãy giờ im lặng, ông hít một hơi thật sâu, đấu tranh giữa 2 lựa chọn quả thật không bao giờ là điều đơn giản, ông gầm lên:
- Tiểu hữu, ta giao nữ nhi cho ngươi, mau giúp nàng chạy thật xa, sau này ngươi cần thì họ Lam ta dù chết không từ. Ta cản chân bọn hắn cho các ngươi.
- Haha, tình cha con thật thắm thiết, ta cảm động quá đi thôi, nhưng..các ngươi đừng hòng ai đi được. - Lâm chấp sự cười lớn.
Lam Kết Y vốn mạnh mẽ nay lại chảy nước mắt:
- Cha! Người đừng lo cho con, từ nhỏ đến giờ có cha yêu thương con đã mãn nguyện rồi. Ngươi cũng mau đi đi, chuyện tới nước này ta cũng không thể hoàn thành giao dịch với ngươi được nữa. - Nàng sợ cha nàng vì chuyện này mà thân bại danh liệt. Nàng cũng không thể lấy được đồ ra để giao dịch với Lam Vũ nữa.
- Giao dịch? Mặc kệ ngươi cũng tiểu nữ giao dịch cái gì, chỉ cần ngươi đem nó đi, sau này gặp lại ta trả thay nó. - Ông cũng mặc kệ, con gái mình lấy ra được thì mình thừa sức lấy.
- Được thôi! Nhớ lời ngài nói, đi thôi! - Giờ thì hi vọng phá vòng có vẻ mong manh quá, anh cũng không muốn ở lại cái chỗ thị phi này nữa, dù có muốn tự tin cũng phải đi kèm với năng lực và cơ hội chứ.
Ôm lấy Lam Kết Y còn đang đuối sức, nàng giãy dụa nhưng cũng chả làm được gì:
- Thả ta ra đi, ngươi mau cút đi! Giao dịch giữa chúng ta đã hết rồi.
- Thì sao chứ? Ta thấy cô vừa mắt thì cứu thôi, đừng bi quan quá, có 1 ngày ta giúp cô đạp bằng Linh Thụ Tông, được chứ? - Đang định dùng cổng không gian bỏ đi thì bị gã họ Lâm ngăn cản.
- Đứng lại, chạy đường trời. - Một chưởng lại một chưởng, đổi tới 3 chiêu thì Lam Vũ vẫn lù lù đứng đó nhìn gã như thằng ngốc. Khiến gã tức muốn lộn ruột..
- Đánh đã chưa, ta đi đây.
Bỗng dưng nhị phu nhân lên tiếng:
- Đứng lại! Ngươi có thể đi như Lam Kết Y phải ở lại.
- Ta không thích như thế. - Lam Vũ đáp lại rõ ràng.
- Đừng tưởng ngươi là kim cương bất hoại! Ngươi có là rùa đen thì có thể đỡ được thứ này sao, hahaha. - Nhị phu nhân lấy trong nhẫn ra một mũi tên cũ kỹ.
Đúng lúc đó Lam gia chủ kinh hoảng:
- Nhã nhi, ngươi...ngươi lại dám động vào cấm khí.
- Sao không dám, chàng có nghĩ là khi bất công với mẹ con thiếp thì thiếp không có phản kháng sao?
- Các ngươi...điên rồi! Nhã nhi, chỉ cần ngươi để Y nhi đi, ta từ nay về sau sẽ yêu thương Hy nhi, cho nó làm đại tiểu thư của Lam gia ta. - Ông biết được cấm khí đó kinh khủng thế nào, dù sao đi nữa ông cũng phải tranh thủ đường sống cho con gái.
- Không được! Chỉ có nó chết đi thì chàng mới có thể toàn tâm toàn ý yêu thương mẹ con ta mà thôi. Ta biết sẽ có ngày chàng sẽ vì Lam Kết Y mà phụ mẹ con ta nên ta mới phải hành động trước, giờ chàng buông tay đi. Chỉ 1 lần này thôi, thiếp hứa sẽ mãi nghe lời chàng. - Bà ta yêu đến điên cuồng rồi, ghen cũng điên rồi.
Trong lúc đó mắt Lam Vũ sáng lên, quay qua hỏi Lam Kết Y:
- Đó có phải là thứ ta muốn không?
- Phải..Nhưng ngươi tuyệt đối không thể chống lại nó đâu. - Nàng khuyên ngăn.
Lam Vũ làm như không nghe nữa, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý cho pha va chạm tiếp theo...nó là cánh cửa...của tự do.
- Haha, Lam phu nhân thật khí phách, tốt lắm, bọn ta không nói nhiều nữa, điều ta hứa với phu nhân nhất định sẽ làm được. Con gái của phu nhân cũng sẽ là chủ nhân đời tiếp theo của Lam gia. - Lâm chấp sự dựa theo kế hoạch của Đặng Kim Mai hứa hẹn.
Đặng Kim Mai ngồi thiền ở xa nghe tới đây thì cười lớn:
- Lam Kết Y ơi là Lam Kết Y! Ngươi cả đời sáng chói, lúc nào cũng đè ép ta một đầu, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay! Người cha vĩ đại của ngươi cũng không thể bảo vệ được ngươi, Lam gia mà ngươi yêu quý phản bội ngươi, chỉ trách ngươi quá ngu mà thôi, yêu nữ haha, thì ra trước giờ đè ép ta là một yêu nữ yêu tộc, không biết bản thể ngươi là gì, ta nhất định lột da ngươi làm y phục, nhất định sẽ đẹp lắm, haha. May mắn cho ngươi lần này chết còn có một mỹ nam tử bồi theo, thật hạnh phúc, ta thật ghen tị đó nha. - Nàng ta mỉa mai, châm chọc, buông những lời độc ác để cho Lam Kết Y tức giận, xả đi cơn uất ức bị chèn ép bao lâu nay.
- Nhã nhi, quay đầu là bờ. Nếu nàng ra tay chúng ta sẽ không thể làm người thân được nữa. - Lam gia chủ cũng thật bất lực, ông biết người đàn bà kia điên rồi, ông sợ quát mắng sẽ kích động bà ta.
- Lam quân, thiếp xin lỗi, một lần này thôi. Thiếp dùng đời này để bồi tội với chàng. - Bà ta áy náy xin lỗi, rồi một tay kích hoạt cấm khí.
Một luồng uy áp mạnh mẽ phát ra từ mũi tên cũ kỹ đó. Một khí thế sắt nhọn, sát khí thông thiên, mũi tên sáng lên hóa thành một một tên khổng lồ mang gió bão xung quanh hướng về Lam Vũ và Lam Kết Y phóng tới.....