Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1 Dụ hoặc
“Rác rưởi!” Hàn Tần ném mạnh xấp giấy dầy cộp vào mặt Dương Ân, giọng gằn lên.
Dương Ân cúi mặt, định nhặt lại mấy tờ giấy vương vãi ra sàn thì bên tai nghe được Hàn Tần nồng đậm mỉa mai: “Sinh viên Tài chính hạng ưu mà viết ra báo cáo phân tích nhàm chán như vậy?!”
Dương Ân dừng lại động tác nhặt lại mảnh giấy, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt chán ghét của Hàn Tần dành cho mình. Anh còn chưa mở lời đã nghe hắn tiếp tục: “Ánh mắt này là sao? Không phục?”
“Không có. Hàn tổng chỉ ra lỗi sai tôi sẽ sửa lại.”
Dương Ân điềm đạm trả lời, tay nhanh nhẹn nhặt lại hết các bản tài liệu. Sau đó xếp gọn kẹp trong tập hồ sơ.
Tuy nhiên Hàn Tần vẫn khinh khỉnh đáp: “Cậu không nhầm lẫn chứ hử, ở đây không phải nhà trường, tôi càng không phải thầy giáo, chỉ ra lỗi sai?” Hàn Tần hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chế giễu: “Đi học nhiều quá chưa quen môi trường làm việc bên ngoài hay sao? Cậu ở đây làm thuê, không phải là nam thần như trước. Đến đây làm việc thì không cần quá để ý vẻ bề ngoài... Hàn thị, coi-trọng-thực-lực.”
Ngày thường mấy nhân viên nữ rất hay kiếm cớ chạy lại tìm anh bắt chuyện, vì điểm này Hàn Tần rất không thuận mắt, nhất là khi...
“Vẫn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Không cam tâm à? Hay là thích dáng vẻ làm ông chủ của tôi? Vậy thì... cố gắng bám chặt váy của Ngạn Hi đi, biết chừng sẽ được.”
Từng câu từng chữ của Hàn Tần không hề nhân nhượng. Hắn ngồi đó tiêu sái bắt chéo chân, nhếch môi cười lạnh.
Dương Ân chịu sỉ nhục cũng không muốn đôi co với hắn.
“Cút đi!” Hàn Tần đứng bật dậy sau đó trở về chỗ bàn làm việc.
Dương Ân lúc này không thể không rời đi.
Điện thoại rung lên, Dương Ân vừa mở máy đã nghe thấy giọng nói trong trẻo đầy hớn hở ở bên kia đầu dây luyên thuyên không ngừng. Anh cười lạnh một cái, lời nói và biểu cảm hoàn toàn trái ngược nhau: “Phải. Cho nên anh đã rất yêu em!”
...
“Chúc mừng em!”
“Cảm ơn anh, Dương Ân! Hoa đẹp lắm.”
Ngạn Hi rạng rỡ mỉm cười, đón lấy bó hoa hồng đỏ thắm từ tay bạn trai.
Hôm nay lễ tốt nghiệp Trung học, Dương Ân đặc biệt dành thời gian đến chúc mừng cô bạn gái nhỏ. Cả hai còn có hẹn với nhau chuyến đi thăm quê nhà Dương Ân, ra mắt mẹ và em trai ở Thuận Giang.
Xe dần dần tiến vào khu phố nhỏ chật hẹp, thôn quê, cảnh sắc hết sức nên thơ và êm ả. Nhà của Dương Ân xuất thân nông dân, hoàn cảnh cũng không được khá giả, điều này chính Dương Ân đã sớm kể với Ngạn Hi.
Mẹ anh bị lòa hai mắt, do ngày trước hằng giờ thêu thùa gia công trong điều kiện không đủ sáng. Em trai Dương Vĩnh cùng trang lứa với cô, yêu thích hội họa, còn trẻ lại thường xuyên ốm đau.
Biết con trai lớn hôm nay dẫn bạn gái về ra mắt, bà Dương cũng nhiệt tình nấu những món sở trường, khiến Ngạn Hi vừa về đến nhà đã cảm thấy tràn ngập yêu thương.
Buổi chiều Dương Ân đưa Ngạn Hi dạo phố, đến một nhà hàng nhỏ trong thị trấn làm tiệc mừng cho cô, cũng như kỷ niệm hai người bên nhau một năm.
Trong khung cảnh lãng mạn kèm theo men say, cả hai đắm chìm với yêu thương không muốn kháng cự.
“Dương Ân!” Ngạn Hi thều thào gọi tên, thanh âm nóng bỏng.
Dương Ân vén lọn tóc nhỏ trên trán của Ngạn Hi, khẽ hôn xuống bên mang tai, bàn tay di chuyển trên từng tấc da thịt mềm mại của Ngạn Hi, lưu luyến và trêu chọc.
Ngạn Hi ở tuổi mới vào đời, lạc mình trong yêu thương mặn nồng sớm đã đánh rơi lý trí. Sự nhạy cảm và non nớt của cô rất nhanh bị Dương Ân thu phục.
“Ngạn Hi! Có được không?” Dương Ân thì thầm bên tai ngụ ý xin sự cho phép.
Ngạn Hi khẽ nhắm lại hàng mi cong vút tuyệt đẹp thay cho lời đồng ý. Dương Ân nở nụ cười, lời lẽ dây dưa, rất nhanh chiếm trọn cơ thể của cô.
“Ưm... a... Dương Ân!” Ngạn Hi bấu mạnh bờ vai vững chắc của Dương Ân rên khẽ một tiếng, cố gắng nhịn xuống cơ đau đớn vừa bị xâm chiếm.
“Thả lỏng... Ngạn Hi... thả lỏng chút nào.” Bàn tay Dương Ân xoa dịu dưới bụng cô của thiết tha an ủi.
Thật ra anh cũng đau. Anh bị cô siết chặt lại... suýt thì không nhịn được. Đây cũng là lần đầu của anh, vì đêm hôm nay đã cố gắng chuẩn bị thật tốt.
Ngạn Hi lắc đầu không ngừng, cơn đau như bị xé tan, hai dòng nước mắt vô thức chảy xuống bên mang tai. Cô nghe được giọng nói ấm áp của Dương Ân khẽ xuống bên tai xoa dịu cô: “Cố chịu một chút... anh yêu em... Ngạn Hi!”
“Không sao, em không sao...”
Hai người nhìn nhau, sau đó trao đến nhau nụ hôn sâu ngọt ngào, triền miên.
Ngạn Hi ngủ thiếp trên bờ ngực săn chắc của Dương Ân, được bàn tay anh vỗ về ngon giấc. Trong khoảng tối mờ mờ, đôi con ngươi chuyển động, có dằn vặt đau khổ, có nỗi mâu thuẫn ngập tràn... Nhưng vài giây kế tiếp lại lạnh lùng dứt khoát.
Dương Ân mở điện thoại làm ra loạt thao tác trong dự tính của mình.
Không biết qua bao lâu, Ngạn Hi lờ mờ tỉnh dậy thì thấy Dương Ân đang cầm chiếc điện thoại chụp ảnh và xem lại, cô có chút ngượng ngùng và nghi hoặc nhưng cuối cùng không cố dọ hỏi mà tiếp tục ngủ thiếp đi.
Hương bách hợp thoảng qua vấn quanh nhưng cũng không làm nhạt đi mùi vị sau khi trải qua một đêm mặn nồng.
Dương Ân cười giễu một tràng, không biết bấy giờ là loại tư vị gì.
...
Chuông điện thoại reo lên một hồi thì có người bắt máy:
“Ngạn tổng! Cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ và nhận thù lao, đúng như dự đoán sau đó liền đón mẹ và em trai lên Giang Thành, nhập viện ở một nơi tốt nhất Thành phố.”
“Như vậy mà đã hoàn thành nhiệm vụ sao chứ, mọi thứ chỉ là mới bắt đầu.”
Người đàn ông nghe tiếng động ngoài cửa chính, tiếng người giúp việc chào hỏi thì thu lại nụ cười nham hiểm trên môi. Ông tắt máy, đi xuống dưới lầu...
“Ngạn Hi! Đi chơi về rồi sao?”
“Chú à, con có mua nhiều đặc sản về lắm đây.”
“Tốt! Đúng lúc chú có chuyện quan trọng cần bàn với con. Tắm rửa cơm nước xong thì lên thư phòng nhé!”
“Không đợi thím và em về cùng dùng cơm sao ạ?”
“Họ đi shopping, sẽ không sớm trở về đâu, có khi còn ăn tối bên ngoài.”
“Vâng ạ.”
Ngạn Hi trở về phòng thì nhắn tin cho Dương Ân báo bình an, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy hồi âm. Cô rời phòng đi lên tầng trên.
Cô gõ xuống cánh cửa gỗ bên ngoài thư phòng hai cái, nghe tiếng bên trong mới đẩy cửa bước vào.
“Chú có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
Ngạn Hi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông Ngạn Tuấn cách một chiếc bàn lớn bằng gỗ lim, nhìn xuống tập tài liệu dầy trên bàn, có chút mơ hồ.
“Là thế này, sắp tới đại hội cổ đông, Tập đoàn MJ của chúng ta sẽ thông qua nhiều dự án quan trọng. Nhất là việc bầu vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị. Con biết đó, từ sau khi cha con mất, chú vẫn là Chủ tịch tạm thời.”
“Con có thể giúp được gì cho chú không? Con biết vì con vẫn chỉ mới 17 tuổi, không thể san sẻ với gia đình việc lớn nhỏ nào.”
“Con ngoan ngoãn đó chính là giúp ích cho cả nhà rồi... Thật ra thì... ừm, cổ phần trong di chúc anh hai giao lại cho con thừa hưởng, trước mắt có thể ký vào giấy ủy quyền cho chú hay không? Vào năm con 22 tuổi tốt nghiệp Đại học, sẽ trao trả hết thảy cho con. Con xem, bản này luật sư Dương bạn thân của cha con đã soạn thảo ra, nên con cứ yên tâm nhé!” Ông Ngạn Tuấn đưa xấp giấy tờ đến trước mặt Ngạn Hi.
Ngạn Hi xem qua thấy con dấu và chữ ký của luật sư Dương thì vô cùng an tâm, huống hồ cô đối với người chú ruột này hết mực tin tưởng.
Cô vẫn còn ở tuổi ăn học, trẻ người non dạ, trong tay nắm giữ số tài sản lớn mạnh do cha để lại, bao gồm căn biệt thự xa hoa nơi đây, đôi khi khiến chính mình không khỏi áp lực.
Ngạn Hi không chút nghĩ ngợi cuối cùng cũng đặt bút ký, còn lăn ngón tay chứng thực mạnh mẽ.
Ngạn Hi vốn là thiên kim nhà họ Ngạn, mẹ mất sớm, cha cô một mình gà trống nuôi con phải gồng gánh cơ nghiệp ông nội để lại. Cô sống trong sự nuông chiều và đầy ấp yêu thương. Mặc dù trưởng thành trong nhung lụa nhưng rất mực ngoan ngoãn và cầu tiến.
Vì nghĩa tình sâu đậm với nhà họ Hàn, cô và Hàn Tần sớm đã được định hôn ước. Lễ đính hôn còn được long trọng tổ chức nhằm công bố ra khắp toàn thành phố, xác lập mối quan hệ thâm giao của hai nhà lẫn sự hợp tác bền vững trong mọi dự án giữa Hàn thị và MJ.
Ngạn Hi và Hàn Tần không hề có tình cảm với nhau ngoài những kí ức tuổi thơ rời rạc.
Dương Ân xuất hiện mọi thứ đã dần thay đổi. Ngạn Hi chỉ muốn chối bỏ cuộc hôn nhân này.
Cha cô bất ngờ bị tai nạn xe qua đời, nỗi đau đớn ập đến dày vò trái tim yếu ớt của cô, khiến cô mất dần sức lực chống cự với sự ràng buộc hôn ước ấy.
Nhìn điện thoại trong tay, cô trằn trọc không ngủ được, mãi chưa có tin nhắn phản hồi của Dương Ân, Ngạn Hi cuối cùng không nhịn được mở máy gọi cho anh, bên tai nghe rõ âm thanh trầm ấm quen thuộc mới an lòng đi vào giấc ngủ sâu.
Dương Ân kết thúc cuộc gọi mắt hướng nhìn người đàn ông đạo mạo đáng ghét ấy đi đến trước mặt, có chút phiền chán tiếp chuyện: “Anh lại tìm tôi trễ như thế có chuyện gì?”
“Đến thăm hỏi gia đình nhỏ của cậu.”
“Nói thẳng đi.”
Người đàn ông đưa vào tay Dương Ân hai lọ nhỏ bằng thủy tinh, khóe môi ẩn hiện ý cười hết sức mập mờ.
Dương Ân nhìn chất lỏng bên trong chiếc lọ không biết đó là gì, nhưng trong lòng có thể chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.
Giải đáp thắc mắc cho Dương Ân gã đàn ông đưa sát mặt đến gần nói khẽ vào tai của anh, từng lời từng lời khiến anh hoàn toàn biến sắc.
***
Dương Ân cúi mặt, định nhặt lại mấy tờ giấy vương vãi ra sàn thì bên tai nghe được Hàn Tần nồng đậm mỉa mai: “Sinh viên Tài chính hạng ưu mà viết ra báo cáo phân tích nhàm chán như vậy?!”
Dương Ân dừng lại động tác nhặt lại mảnh giấy, ngước mắt lên nhìn vẻ mặt chán ghét của Hàn Tần dành cho mình. Anh còn chưa mở lời đã nghe hắn tiếp tục: “Ánh mắt này là sao? Không phục?”
“Không có. Hàn tổng chỉ ra lỗi sai tôi sẽ sửa lại.”
Dương Ân điềm đạm trả lời, tay nhanh nhẹn nhặt lại hết các bản tài liệu. Sau đó xếp gọn kẹp trong tập hồ sơ.
Tuy nhiên Hàn Tần vẫn khinh khỉnh đáp: “Cậu không nhầm lẫn chứ hử, ở đây không phải nhà trường, tôi càng không phải thầy giáo, chỉ ra lỗi sai?” Hàn Tần hừ lạnh một tiếng, tiếp tục chế giễu: “Đi học nhiều quá chưa quen môi trường làm việc bên ngoài hay sao? Cậu ở đây làm thuê, không phải là nam thần như trước. Đến đây làm việc thì không cần quá để ý vẻ bề ngoài... Hàn thị, coi-trọng-thực-lực.”
Ngày thường mấy nhân viên nữ rất hay kiếm cớ chạy lại tìm anh bắt chuyện, vì điểm này Hàn Tần rất không thuận mắt, nhất là khi...
“Vẫn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Không cam tâm à? Hay là thích dáng vẻ làm ông chủ của tôi? Vậy thì... cố gắng bám chặt váy của Ngạn Hi đi, biết chừng sẽ được.”
Từng câu từng chữ của Hàn Tần không hề nhân nhượng. Hắn ngồi đó tiêu sái bắt chéo chân, nhếch môi cười lạnh.
Dương Ân chịu sỉ nhục cũng không muốn đôi co với hắn.
“Cút đi!” Hàn Tần đứng bật dậy sau đó trở về chỗ bàn làm việc.
Dương Ân lúc này không thể không rời đi.
Điện thoại rung lên, Dương Ân vừa mở máy đã nghe thấy giọng nói trong trẻo đầy hớn hở ở bên kia đầu dây luyên thuyên không ngừng. Anh cười lạnh một cái, lời nói và biểu cảm hoàn toàn trái ngược nhau: “Phải. Cho nên anh đã rất yêu em!”
...
“Chúc mừng em!”
“Cảm ơn anh, Dương Ân! Hoa đẹp lắm.”
Ngạn Hi rạng rỡ mỉm cười, đón lấy bó hoa hồng đỏ thắm từ tay bạn trai.
Hôm nay lễ tốt nghiệp Trung học, Dương Ân đặc biệt dành thời gian đến chúc mừng cô bạn gái nhỏ. Cả hai còn có hẹn với nhau chuyến đi thăm quê nhà Dương Ân, ra mắt mẹ và em trai ở Thuận Giang.
Xe dần dần tiến vào khu phố nhỏ chật hẹp, thôn quê, cảnh sắc hết sức nên thơ và êm ả. Nhà của Dương Ân xuất thân nông dân, hoàn cảnh cũng không được khá giả, điều này chính Dương Ân đã sớm kể với Ngạn Hi.
Mẹ anh bị lòa hai mắt, do ngày trước hằng giờ thêu thùa gia công trong điều kiện không đủ sáng. Em trai Dương Vĩnh cùng trang lứa với cô, yêu thích hội họa, còn trẻ lại thường xuyên ốm đau.
Biết con trai lớn hôm nay dẫn bạn gái về ra mắt, bà Dương cũng nhiệt tình nấu những món sở trường, khiến Ngạn Hi vừa về đến nhà đã cảm thấy tràn ngập yêu thương.
Buổi chiều Dương Ân đưa Ngạn Hi dạo phố, đến một nhà hàng nhỏ trong thị trấn làm tiệc mừng cho cô, cũng như kỷ niệm hai người bên nhau một năm.
Trong khung cảnh lãng mạn kèm theo men say, cả hai đắm chìm với yêu thương không muốn kháng cự.
“Dương Ân!” Ngạn Hi thều thào gọi tên, thanh âm nóng bỏng.
Dương Ân vén lọn tóc nhỏ trên trán của Ngạn Hi, khẽ hôn xuống bên mang tai, bàn tay di chuyển trên từng tấc da thịt mềm mại của Ngạn Hi, lưu luyến và trêu chọc.
Ngạn Hi ở tuổi mới vào đời, lạc mình trong yêu thương mặn nồng sớm đã đánh rơi lý trí. Sự nhạy cảm và non nớt của cô rất nhanh bị Dương Ân thu phục.
“Ngạn Hi! Có được không?” Dương Ân thì thầm bên tai ngụ ý xin sự cho phép.
Ngạn Hi khẽ nhắm lại hàng mi cong vút tuyệt đẹp thay cho lời đồng ý. Dương Ân nở nụ cười, lời lẽ dây dưa, rất nhanh chiếm trọn cơ thể của cô.
“Ưm... a... Dương Ân!” Ngạn Hi bấu mạnh bờ vai vững chắc của Dương Ân rên khẽ một tiếng, cố gắng nhịn xuống cơ đau đớn vừa bị xâm chiếm.
“Thả lỏng... Ngạn Hi... thả lỏng chút nào.” Bàn tay Dương Ân xoa dịu dưới bụng cô của thiết tha an ủi.
Thật ra anh cũng đau. Anh bị cô siết chặt lại... suýt thì không nhịn được. Đây cũng là lần đầu của anh, vì đêm hôm nay đã cố gắng chuẩn bị thật tốt.
Ngạn Hi lắc đầu không ngừng, cơn đau như bị xé tan, hai dòng nước mắt vô thức chảy xuống bên mang tai. Cô nghe được giọng nói ấm áp của Dương Ân khẽ xuống bên tai xoa dịu cô: “Cố chịu một chút... anh yêu em... Ngạn Hi!”
“Không sao, em không sao...”
Hai người nhìn nhau, sau đó trao đến nhau nụ hôn sâu ngọt ngào, triền miên.
Ngạn Hi ngủ thiếp trên bờ ngực săn chắc của Dương Ân, được bàn tay anh vỗ về ngon giấc. Trong khoảng tối mờ mờ, đôi con ngươi chuyển động, có dằn vặt đau khổ, có nỗi mâu thuẫn ngập tràn... Nhưng vài giây kế tiếp lại lạnh lùng dứt khoát.
Dương Ân mở điện thoại làm ra loạt thao tác trong dự tính của mình.
Không biết qua bao lâu, Ngạn Hi lờ mờ tỉnh dậy thì thấy Dương Ân đang cầm chiếc điện thoại chụp ảnh và xem lại, cô có chút ngượng ngùng và nghi hoặc nhưng cuối cùng không cố dọ hỏi mà tiếp tục ngủ thiếp đi.
Hương bách hợp thoảng qua vấn quanh nhưng cũng không làm nhạt đi mùi vị sau khi trải qua một đêm mặn nồng.
Dương Ân cười giễu một tràng, không biết bấy giờ là loại tư vị gì.
...
Chuông điện thoại reo lên một hồi thì có người bắt máy:
“Ngạn tổng! Cậu ấy đã hoàn thành nhiệm vụ và nhận thù lao, đúng như dự đoán sau đó liền đón mẹ và em trai lên Giang Thành, nhập viện ở một nơi tốt nhất Thành phố.”
“Như vậy mà đã hoàn thành nhiệm vụ sao chứ, mọi thứ chỉ là mới bắt đầu.”
Người đàn ông nghe tiếng động ngoài cửa chính, tiếng người giúp việc chào hỏi thì thu lại nụ cười nham hiểm trên môi. Ông tắt máy, đi xuống dưới lầu...
“Ngạn Hi! Đi chơi về rồi sao?”
“Chú à, con có mua nhiều đặc sản về lắm đây.”
“Tốt! Đúng lúc chú có chuyện quan trọng cần bàn với con. Tắm rửa cơm nước xong thì lên thư phòng nhé!”
“Không đợi thím và em về cùng dùng cơm sao ạ?”
“Họ đi shopping, sẽ không sớm trở về đâu, có khi còn ăn tối bên ngoài.”
“Vâng ạ.”
Ngạn Hi trở về phòng thì nhắn tin cho Dương Ân báo bình an, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy hồi âm. Cô rời phòng đi lên tầng trên.
Cô gõ xuống cánh cửa gỗ bên ngoài thư phòng hai cái, nghe tiếng bên trong mới đẩy cửa bước vào.
“Chú có chuyện gì muốn nói với con ạ?”
Ngạn Hi ngồi xuống chiếc ghế đối diện với ông Ngạn Tuấn cách một chiếc bàn lớn bằng gỗ lim, nhìn xuống tập tài liệu dầy trên bàn, có chút mơ hồ.
“Là thế này, sắp tới đại hội cổ đông, Tập đoàn MJ của chúng ta sẽ thông qua nhiều dự án quan trọng. Nhất là việc bầu vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị. Con biết đó, từ sau khi cha con mất, chú vẫn là Chủ tịch tạm thời.”
“Con có thể giúp được gì cho chú không? Con biết vì con vẫn chỉ mới 17 tuổi, không thể san sẻ với gia đình việc lớn nhỏ nào.”
“Con ngoan ngoãn đó chính là giúp ích cho cả nhà rồi... Thật ra thì... ừm, cổ phần trong di chúc anh hai giao lại cho con thừa hưởng, trước mắt có thể ký vào giấy ủy quyền cho chú hay không? Vào năm con 22 tuổi tốt nghiệp Đại học, sẽ trao trả hết thảy cho con. Con xem, bản này luật sư Dương bạn thân của cha con đã soạn thảo ra, nên con cứ yên tâm nhé!” Ông Ngạn Tuấn đưa xấp giấy tờ đến trước mặt Ngạn Hi.
Ngạn Hi xem qua thấy con dấu và chữ ký của luật sư Dương thì vô cùng an tâm, huống hồ cô đối với người chú ruột này hết mực tin tưởng.
Cô vẫn còn ở tuổi ăn học, trẻ người non dạ, trong tay nắm giữ số tài sản lớn mạnh do cha để lại, bao gồm căn biệt thự xa hoa nơi đây, đôi khi khiến chính mình không khỏi áp lực.
Ngạn Hi không chút nghĩ ngợi cuối cùng cũng đặt bút ký, còn lăn ngón tay chứng thực mạnh mẽ.
Ngạn Hi vốn là thiên kim nhà họ Ngạn, mẹ mất sớm, cha cô một mình gà trống nuôi con phải gồng gánh cơ nghiệp ông nội để lại. Cô sống trong sự nuông chiều và đầy ấp yêu thương. Mặc dù trưởng thành trong nhung lụa nhưng rất mực ngoan ngoãn và cầu tiến.
Vì nghĩa tình sâu đậm với nhà họ Hàn, cô và Hàn Tần sớm đã được định hôn ước. Lễ đính hôn còn được long trọng tổ chức nhằm công bố ra khắp toàn thành phố, xác lập mối quan hệ thâm giao của hai nhà lẫn sự hợp tác bền vững trong mọi dự án giữa Hàn thị và MJ.
Ngạn Hi và Hàn Tần không hề có tình cảm với nhau ngoài những kí ức tuổi thơ rời rạc.
Dương Ân xuất hiện mọi thứ đã dần thay đổi. Ngạn Hi chỉ muốn chối bỏ cuộc hôn nhân này.
Cha cô bất ngờ bị tai nạn xe qua đời, nỗi đau đớn ập đến dày vò trái tim yếu ớt của cô, khiến cô mất dần sức lực chống cự với sự ràng buộc hôn ước ấy.
Nhìn điện thoại trong tay, cô trằn trọc không ngủ được, mãi chưa có tin nhắn phản hồi của Dương Ân, Ngạn Hi cuối cùng không nhịn được mở máy gọi cho anh, bên tai nghe rõ âm thanh trầm ấm quen thuộc mới an lòng đi vào giấc ngủ sâu.
Dương Ân kết thúc cuộc gọi mắt hướng nhìn người đàn ông đạo mạo đáng ghét ấy đi đến trước mặt, có chút phiền chán tiếp chuyện: “Anh lại tìm tôi trễ như thế có chuyện gì?”
“Đến thăm hỏi gia đình nhỏ của cậu.”
“Nói thẳng đi.”
Người đàn ông đưa vào tay Dương Ân hai lọ nhỏ bằng thủy tinh, khóe môi ẩn hiện ý cười hết sức mập mờ.
Dương Ân nhìn chất lỏng bên trong chiếc lọ không biết đó là gì, nhưng trong lòng có thể chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.
Giải đáp thắc mắc cho Dương Ân gã đàn ông đưa sát mặt đến gần nói khẽ vào tai của anh, từng lời từng lời khiến anh hoàn toàn biến sắc.
***