Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 18
Mọi người đều nói, một ngày không gặp, như cách ba thu.
Nếu đã tính như vậy, chúng ta ba năm không gặp, thoáng đã là trăm năm cả đời người.
Sở Dương.
Em thật không nghĩ tới đến khi chúng ta được gặp lại nhau một lần nữa, cả hai đều đã già như vậy. (~~> A.T: mới hai mấy tuổi mà kêu già =____=)
Tô Diêu ngẩng đầu, nhìn tấm áp phích treo bên ngoài hội trường, trong lòng không khỏi có chút rối rắm.
Trong hình là một đôi nam nữ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, cả hai đều nở nụ cười vô cùng ngọt ngào. Dường như cái loại hạnh phúc ấy có thể hấp dẫn luôn cả người đối diện, tuy chỉ là một bức ảnh chụp vô tri vô giác.
Nhưng hạnh phúc ấy, cũng làm trái tim cô trở nên đau nhói không thôi.
Từ Hoãn đứng bên cạnh liếc nhìn sắc mặt Tô Diêu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: “Nha đầu, vẫn khỏe chứ?”
Tô Diêu giật giật khóe môi, đưa tay đẩy tay Từ Hoãn xuống: “Không sao, chúng ta vào thôi.”
Cả hai nhanh chóng sánh bước vào hội trường.
Tô Diêu nhìn xung quanh một lượt, bất ngờ bị một bàn tay đập từ phía sau một cái: “Diêu Diêu!”
Từ Hoãn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đang đứng sau hắn và Tô Diêu, người phụ nữ kia đang nắm chặt tay một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, đứa bé chỉ sợ hãi dương mắt nhìn hắn cùng Tô Diêu.
Tô Diêu mở miệng: “Vinh đại ca, chị dâu.”
Người phụ nữ kia mỉm cười dịu dàng: “Diêu Diêu, đến đây lúc nào vậy, sao không vào nhà ngồi đi? Đậu Đậu, gọi dì đi con.”
Tô Diêu cười cười: “Sáng nay vừa tới.” Cô vừa nói vừa cúi người xuống, đưa tay xoa đầu cô bé: “Đậu Đậu, không nhận ra dì rồi?”
Cô bé căng tròn hai mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi giật giật.
Tô Diêu đưa tay ra trước đầu làm mặt gấu, chun mũi bĩu môi nói: “Ba con gấu!”
Cô bé dường như cuối cùng cũng nhớ ra, lập tức nhào đến: “Dì!”
Tô Diêu ôm lấy thân thể mềm mại của cô bé, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó một cái: “Đậu Đậu ngoan quá.”
Vinh Chương nhìn Tô Diêu một lúc, sau đó mới thở dài nói: “Diêu Diêu, ba năm không gặp em, em gầy đi nhiều.”
Cô chỉ cười lắc đầu.
“Đâu có, em vẫn ăn rất nhiều. Nhưng mà gầy đi cũng tốt, coi như là em giảm cân thành công rồi.”
Người phụ nữ đưa tay ấn lên trán Tô Diêu một cái: “Em a, không mập thì muốn giảm cân làm cái gì?”
Tô Diêu nháy nháy mắt: “Phụ nữ mà!”
“Em nha, tính tình vẫn mãi không sửa được, trước kia Sở Dương không muốn cho em giảm cân em liền tìm cách chống đối lại nó, không chịu ăn cái này không thèm ăn cái nọ, còn…”
Vinh Chương ho khẽ một tiếng, cắt đứt lời vợ.
Người phụ nữ cũng vừa nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng nhìn ánh mắt ảm đạm của Tô Diêu cũng không muốn nói thêm gì nữa, không thể làm gì khác đành phải thở dài một hơi.
Vinh Chương im lặng một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Đã gặp Sở Dương chưa?”
Tô Diêu mím môi: “Vẫn chưa,” vừa nói cô vừa cố làm ra một biểu cảm vui vẻ, “Nhưng mà thấy ảnh chụp của bọn họ rồi, rất xứng đôi.”
Mọi người lại rơi vào trầm mặc.
Từ Hoãn từ nãy đến giờ vẫn lẳng lặng lắng nghe ba người trò chuyện, cũng không mở miệng nói lấy một câu. Đợi đến khi đôi vợ chồng đã chào tạm biệt đi ra nơi khác, Tô Diêu mới chậm rãi nói: “Anh ấy là một người bạn tốt của Sở Dương, mấy năm trước ta bám theo Sở Dương đều gọi người đó là ‘Vinh đại ca’, trước kia đi cùng Sở Dương luôn luôn là đến nhà anh ấy quậy tung trời.”
Hai người nhìn quanh quất một hồi, Tô Diêu cuối cùng tìm được chỗ, kéo Từ Hoãn cùng ngồi xuống cùng cô.
Rất nhanh, hai đôi lão nhân đi tới, trò chuyện thân thiện vui vẻ với nhau, không khí náo nhiệt vô cùng. Người xung quanh thỉnh thoảng lại hô vài tiếng chúc mừng chúc mừng. Bọn họ vừa nói cám ơn, vừa đem mặt mình biến thành mấy bông hoa tươi cười. (~~> Ngoài từ “lão nhân” ta quả thực không tìm được từ khác nữa >”
Tô Diêu bất chợt cảm thấy khóe mắt có chút cay cay. Sở Dương, quyết định của chúng ta vốn không sai. Ít nhất cha mẹ anh có thể thực hiện được điều bọn họ mong muốn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô liền dời đi không nhìn nữa. Rất nhanh, nhân vật chính của buổi lễ tiến vào lễ đường.
Vẫn bộ dáng cuồng ngạo đó, vẫn ánh mắt tự tin đó, vẫn gương mặt tuấn tú lạnh lùng đó, trên người anh hiện tại lại đang khoác một bộ âu phục màu đen, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không muốn dời mắt đi chút nào.
Trong lòng Tô Diêu dâng lên một loại cảm giác chua xót đến cực độ, rốt cục hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Thì ra đến lúc gặp lại, cô mới nhận ra mình nhớ anh đến nhường nào.
Sở Dương cùng người điều khiển chương trình đứng trò chuyện say sưa với nhau, tựa hồ như đang duyệt lại kế hoạch cho cả buổi lễ. Tầm mắt hắn chuyển động một lúc rồi bất ngờ mạnh mẽ dừng lại — người đó, không ai khác, đó chính là nữ nhân của hắn…
Diêu Diêu của hắn.
Sở Dương cơ hồ như muốn bước lại đến bên cạnh cô, muốn ôm cô vào lòng, muôn che chở cho cô như ngày trước.
Nhưng bây giờ hắn đã không thể nữa rồi.
Hôm nay là ngày kết hôn của hắn.
Hắn không quên.
Nhưng mà hắn cũng nhìn thấy, Tô Diêu vừa rồi là nhìn về phía hắn mà lắc đầu. Bất lực, nhưng kiên quyết.
Sở Dương nắm chặt hai tay, nhìn thật sâu vào mắt cô, cuối cùng cũng đành phải ép mình ngoảnh sang phía khác.
Tô Diêu nhìn thấy hắn xoay người, ánh mắt chạm phải chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của hắn.
Đó là một chiếc nhẫn màu bạc.
Tô Diêu bất thần đưa tay xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình.
Chiếc nhẫn của hắn và của cô là cùng một đôi, cùng kiểu hoa văn, cùng kiểu chạm khắc, chỉ khác nhau về kích cỡ.
Hai chiếc nhẫn này từng được đặt trong một chiếc hộp nhung dành cho đôi tình nhân hạnh phúc, nhưng hôm nay dường như tất cả đã đổi khác…
Tô Diêu cười khổ, nhất thời cảm thấy khóc không ra nước mắt, tình cảnh vô cùng đáng thương mà châm chọc.
Từ Hoãn nhìn cô hồi lâu, bất chợt dang tay ra ôm cô vào lòng an ủi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô.
Hôn lễ cuối cùng cũng bắt đầu.
Người điểu khiển chương trình lên tiếng hỏi Sở Dương, có nguyện ý lấy cô gái bên cạnh làm vợ hay không. Tô Diêu không nhịn được bất ngờ đứng thẳng dậy, cách mười mấy dãy bàn nhìn thẳng vào hắn.
Tựa hồ như cảm thấy được ánh mắt của cô, Sở Dương cũng hơi quay đầu, nhìn về phía cô gái đang ngồi cách mình xa nhất kia.
Cô vẫn như ngày xưa, chỉ mặc một bộ đồ màu trắng giản dị, mái tóc dài mềm mại buông xõa, ánh mắt dịu dàng cuốn hút…cô vẫn vậy, vẫn là Diêu Diêu mà hắn từng biết.
Sở Dương nhẹ nhàng nói: “Tôi đồng ý.”
Tô Diêu rốt cục cũng cúi đầu, nước mắt lăn dài trên hai gò má.
Chốc lát sau, cô ngẩng lên, cười cười nhìn sang Từ Hoãn: “Ta không sao.”
Từ Hoãn bất chợt cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng thấy bộ dạng bi thương như thế này của cô…
—
Hành động hôm nay của Sở Dương khiến cho cha mẹ hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quả nhiên đến ngày kết hôn rồi cũng không chịu an phận, vừa mới kính xong cha mẹ hai bên đã dám chạy đến uống rượu với nữ nhân kia, đúng là không đem trưởng bối bỏ vào mắt mà!
—
Tô Diêu nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang đứng trước mặt, cô khẽ nở nụ cười: “Chúc mừng Sở công tử của chúng ta tân hôn hạnh phúc!”
Dứt lời cô cầm ly Ngũ Dương Lịch nặng độ lên, một hơi uống cạn. (~~> Ngũ Dương Lịch: xếp thứ hai trong mười nhãn hiệu rượu hàng đầu Trung Quốc ~ A.T lên google search thì thấy thế, thực hư thế nào thì chịu =)) )
Sở Dương lập tức nhíu mày, nhưng rốt cục là vẫn không nói tiếng nào chỉ nâng chén rượu lên uống cạn.
“Chén thứ hai, xin kính tân nương. Mỹ nữ, phần chị xong rồi, bây giờ em cứ tùy ý định đoạt.”
Dứt lời cô lại ngửa cổ uống một hơi.
Cô dâu đại khái chưa từng thấy qua nữ nhân nào hào sảng như thế này, cho nên có chút luống cuống, Sở Dương thấy vậy liền ghé tai cô nói nhỏ: “Uống một ngụm nhỏ là được.”
Đợi tân nương uống xong một ngụm, Sở Dương cầm lấy chén rượu từ tay vợ, uống cạn phần còn lại.
Tô Diêu chỉ còn biết cười khổ nhìn Sở Dương.
“Chén thứ ba, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử cho… bá phụ bá mẫu bế bồng.”
Sở Dương — ngày trước em có thể thoải mái gọi họ là ‘cha mẹ’, nay đã đến nước này chỉ có thể gọi bốn tiếng bá phụ bá mẫu. Trong lòng Tô Diêu có chút khổ sở, nhìn cô dâu đang nở nụ cười thẹn thùng uống nốt chén thứ ba.
Sở Dương cũng uống theo.
Tô Diêu đưa tay chùi chùi miệng một chút, nhìn cô dâu nói vừa như ra lệnh vừa như thỉnh cầu: “Nhờ em chiếu cố thật tốt anh ấy.”
Dạ dày của hắn không tốt, ăn nếu không hợp khẩu vị liền sẽ bị tiêu chảy, nhất là đồ ăn quá cay tuyệt đối sẽ không đụng vào.
Hắn bình thường hút thuốc rất nhiều, em nhớ thỉnh thoảng kiềm chế hắn , khi uống rượu sẽ lập tức nhức đầu, cho nên cũng đừng nên cho hắn đụng đến rượu.
Hắn khi rời giường tính khí rất bất ổn, thời điểm hắn đang ngủ ngon ngàn vạn lần đừng nên đánh thức hắn…
Tô Diêu cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng hình như tất cả đã mắc nghẹn nơi cổ họng, ly rượu vừa uống vào không có cách nào để nuốt xuống, thiếu chút nữa hai hàng nước mắt lại chảy dài.
Cô dâu tựa hồ như nhìn ra ý của Tô Diêu, chỉ cười nhẹ: “Em sẽ.”
Tô Diêu yên lặng nhìn cô dâu, ánh mắt lóe lên sự trong sáng mà kiên định, lát sau mới mở miệng: “Em bảo đảm?”
Không ngờ tới Tô Diêu lại có ánh mắt như thế này, cô dâu theo bản năng trịnh trọng nói: “Em bảo đảm.”
Tô Diêu nghe vậy liền bật cười.
Mặc dù đã thấm hơi men, nhưng nụ cười này của cô quả thực vẫn như phong tình vạn chủng, khuynh quốc khuynh thành.
Sở Dương đau lòng nhìn Tô Diêu, con ngươi đen sâu thăm thẳm.
Cô bất ngờ nhìn sang phía hắn: “Nếu dám đối xử với cô dâu không tốt, cẩn thận lão nương tôi thiến anh!”
Sở Dương bất đắc dĩ chỉ cười khổ, cô dâu nghe thấy vậy mặt liền thoáng ửng hồng.
Tô Diêu khoát khoát tay: “Hai người đi bàn khác mời rượu đi, tôi cùng Từ Hoãn từ từ uống cũng được.”
Sở Dương lúc này mới nhìn rõ người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, khuôn mặt tuấn tú, dáng người xuất sắc, thanh nhã mà lịch thiệp, trong lòng không khỏi một mảnh đau đớn: “Chiếu cố cô ấy thật tốt, dạ dày cô ấy không ổn, đừng cho cô ấy uống nhiều rượu quá.”
Từ Hoãn nhíu mày: “Điều đó là tất nhiên, tôi sẽ chăm sóc Tô Tô nhà chúng tôi thật tốt.”
Tô Tô nhà bọn họ…nhà bọn họ…Trong đầu Sở Dương không ngừng lặp đi lặp lại những từ này.
Diêu Diêu, em rốt cục cũng đã tìm được một nửa đời mình rồi sao?
Cô dâu cười cười: “Hai vị thật đúng là trai tài gái sắc, chuyện tốt bao giờ mới có đây?”
Sở Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Diêu một cái, sau đó xoay người kéo cô dâu đến bàn khác chúc rượu.
Từ Hoãn đợi đến khi bọn họ đi xa mới đỡ Tô Diêu ngồi xuống: “Tại sao phải khổ sở như thế chứ?”
Cô cười lắc đầu: “Không hề khổ, nhưng mà rượu này chất lượng cũng tốt quá rồi đi? Ha ha ha.”
Từ Hoãn chỉ thở dài.
Tô Diêu bất ngờ đẩy tay hắn ra: “Việc nên làm cũng đã làm xong rồi. Ta phải đi về.” Dứt lời cô ngẩng đầu chạy ra khỏi lễ đường.
Đi ra đến cánh cửa lớn, cô cuối cùng vẫn là không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, không ngờ lại chạm trúng ánh mắt của Sở Dương.
Cô bất giác mỉm cười — nụ cười thật tình nhất của cô.
Sở Dương, đây sẽ là lần cuối cùng nụ cười này dành cho anh.
Sở Dương cau mày: “Diêu Diêu…”
Đang muốn chạy đến kéo cô gái kia lại, cánh tay hắn đột nhiên như bị ai đó níu chặt.
“Ông xã.”
Quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái vẻ mặt dịu dàng đang đứng bên cạnh mình.
Sở Dương bất chợt ngộ ra, đúng vậy, từ giờ khắc này trở đi, hắn không còn tư cách được ở bên cạnh cô nữa.
Chén rượu bị bóp chặt trong lòng bàn tay, hắn rốt cục vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước từng bước rời xa.
Hắn có dự cảm, lần này đây Tô Diêu không chỉ đơn thuần là ra khỏi lễ đường, mà còn mang theo cả sinh mạng của hắn.
Nhưng hắn, lại không có biện pháp…
Nếu đã tính như vậy, chúng ta ba năm không gặp, thoáng đã là trăm năm cả đời người.
Sở Dương.
Em thật không nghĩ tới đến khi chúng ta được gặp lại nhau một lần nữa, cả hai đều đã già như vậy. (~~> A.T: mới hai mấy tuổi mà kêu già =____=)
Tô Diêu ngẩng đầu, nhìn tấm áp phích treo bên ngoài hội trường, trong lòng không khỏi có chút rối rắm.
Trong hình là một đôi nam nữ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, cả hai đều nở nụ cười vô cùng ngọt ngào. Dường như cái loại hạnh phúc ấy có thể hấp dẫn luôn cả người đối diện, tuy chỉ là một bức ảnh chụp vô tri vô giác.
Nhưng hạnh phúc ấy, cũng làm trái tim cô trở nên đau nhói không thôi.
Từ Hoãn đứng bên cạnh liếc nhìn sắc mặt Tô Diêu, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô: “Nha đầu, vẫn khỏe chứ?”
Tô Diêu giật giật khóe môi, đưa tay đẩy tay Từ Hoãn xuống: “Không sao, chúng ta vào thôi.”
Cả hai nhanh chóng sánh bước vào hội trường.
Tô Diêu nhìn xung quanh một lượt, bất ngờ bị một bàn tay đập từ phía sau một cái: “Diêu Diêu!”
Từ Hoãn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đang đứng sau hắn và Tô Diêu, người phụ nữ kia đang nắm chặt tay một đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, đứa bé chỉ sợ hãi dương mắt nhìn hắn cùng Tô Diêu.
Tô Diêu mở miệng: “Vinh đại ca, chị dâu.”
Người phụ nữ kia mỉm cười dịu dàng: “Diêu Diêu, đến đây lúc nào vậy, sao không vào nhà ngồi đi? Đậu Đậu, gọi dì đi con.”
Tô Diêu cười cười: “Sáng nay vừa tới.” Cô vừa nói vừa cúi người xuống, đưa tay xoa đầu cô bé: “Đậu Đậu, không nhận ra dì rồi?”
Cô bé căng tròn hai mắt, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi giật giật.
Tô Diêu đưa tay ra trước đầu làm mặt gấu, chun mũi bĩu môi nói: “Ba con gấu!”
Cô bé dường như cuối cùng cũng nhớ ra, lập tức nhào đến: “Dì!”
Tô Diêu ôm lấy thân thể mềm mại của cô bé, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nó một cái: “Đậu Đậu ngoan quá.”
Vinh Chương nhìn Tô Diêu một lúc, sau đó mới thở dài nói: “Diêu Diêu, ba năm không gặp em, em gầy đi nhiều.”
Cô chỉ cười lắc đầu.
“Đâu có, em vẫn ăn rất nhiều. Nhưng mà gầy đi cũng tốt, coi như là em giảm cân thành công rồi.”
Người phụ nữ đưa tay ấn lên trán Tô Diêu một cái: “Em a, không mập thì muốn giảm cân làm cái gì?”
Tô Diêu nháy nháy mắt: “Phụ nữ mà!”
“Em nha, tính tình vẫn mãi không sửa được, trước kia Sở Dương không muốn cho em giảm cân em liền tìm cách chống đối lại nó, không chịu ăn cái này không thèm ăn cái nọ, còn…”
Vinh Chương ho khẽ một tiếng, cắt đứt lời vợ.
Người phụ nữ cũng vừa nhận ra mình đã lỡ lời, nhưng nhìn ánh mắt ảm đạm của Tô Diêu cũng không muốn nói thêm gì nữa, không thể làm gì khác đành phải thở dài một hơi.
Vinh Chương im lặng một hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Đã gặp Sở Dương chưa?”
Tô Diêu mím môi: “Vẫn chưa,” vừa nói cô vừa cố làm ra một biểu cảm vui vẻ, “Nhưng mà thấy ảnh chụp của bọn họ rồi, rất xứng đôi.”
Mọi người lại rơi vào trầm mặc.
Từ Hoãn từ nãy đến giờ vẫn lẳng lặng lắng nghe ba người trò chuyện, cũng không mở miệng nói lấy một câu. Đợi đến khi đôi vợ chồng đã chào tạm biệt đi ra nơi khác, Tô Diêu mới chậm rãi nói: “Anh ấy là một người bạn tốt của Sở Dương, mấy năm trước ta bám theo Sở Dương đều gọi người đó là ‘Vinh đại ca’, trước kia đi cùng Sở Dương luôn luôn là đến nhà anh ấy quậy tung trời.”
Hai người nhìn quanh quất một hồi, Tô Diêu cuối cùng tìm được chỗ, kéo Từ Hoãn cùng ngồi xuống cùng cô.
Rất nhanh, hai đôi lão nhân đi tới, trò chuyện thân thiện vui vẻ với nhau, không khí náo nhiệt vô cùng. Người xung quanh thỉnh thoảng lại hô vài tiếng chúc mừng chúc mừng. Bọn họ vừa nói cám ơn, vừa đem mặt mình biến thành mấy bông hoa tươi cười. (~~> Ngoài từ “lão nhân” ta quả thực không tìm được từ khác nữa >”
Tô Diêu bất chợt cảm thấy khóe mắt có chút cay cay. Sở Dương, quyết định của chúng ta vốn không sai. Ít nhất cha mẹ anh có thể thực hiện được điều bọn họ mong muốn.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô liền dời đi không nhìn nữa. Rất nhanh, nhân vật chính của buổi lễ tiến vào lễ đường.
Vẫn bộ dáng cuồng ngạo đó, vẫn ánh mắt tự tin đó, vẫn gương mặt tuấn tú lạnh lùng đó, trên người anh hiện tại lại đang khoác một bộ âu phục màu đen, đẹp đến nỗi khiến cho người ta không muốn dời mắt đi chút nào.
Trong lòng Tô Diêu dâng lên một loại cảm giác chua xót đến cực độ, rốt cục hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Thì ra đến lúc gặp lại, cô mới nhận ra mình nhớ anh đến nhường nào.
Sở Dương cùng người điều khiển chương trình đứng trò chuyện say sưa với nhau, tựa hồ như đang duyệt lại kế hoạch cho cả buổi lễ. Tầm mắt hắn chuyển động một lúc rồi bất ngờ mạnh mẽ dừng lại — người đó, không ai khác, đó chính là nữ nhân của hắn…
Diêu Diêu của hắn.
Sở Dương cơ hồ như muốn bước lại đến bên cạnh cô, muốn ôm cô vào lòng, muôn che chở cho cô như ngày trước.
Nhưng bây giờ hắn đã không thể nữa rồi.
Hôm nay là ngày kết hôn của hắn.
Hắn không quên.
Nhưng mà hắn cũng nhìn thấy, Tô Diêu vừa rồi là nhìn về phía hắn mà lắc đầu. Bất lực, nhưng kiên quyết.
Sở Dương nắm chặt hai tay, nhìn thật sâu vào mắt cô, cuối cùng cũng đành phải ép mình ngoảnh sang phía khác.
Tô Diêu nhìn thấy hắn xoay người, ánh mắt chạm phải chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của hắn.
Đó là một chiếc nhẫn màu bạc.
Tô Diêu bất thần đưa tay xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình.
Chiếc nhẫn của hắn và của cô là cùng một đôi, cùng kiểu hoa văn, cùng kiểu chạm khắc, chỉ khác nhau về kích cỡ.
Hai chiếc nhẫn này từng được đặt trong một chiếc hộp nhung dành cho đôi tình nhân hạnh phúc, nhưng hôm nay dường như tất cả đã đổi khác…
Tô Diêu cười khổ, nhất thời cảm thấy khóc không ra nước mắt, tình cảnh vô cùng đáng thương mà châm chọc.
Từ Hoãn nhìn cô hồi lâu, bất chợt dang tay ra ôm cô vào lòng an ủi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô.
Hôn lễ cuối cùng cũng bắt đầu.
Người điểu khiển chương trình lên tiếng hỏi Sở Dương, có nguyện ý lấy cô gái bên cạnh làm vợ hay không. Tô Diêu không nhịn được bất ngờ đứng thẳng dậy, cách mười mấy dãy bàn nhìn thẳng vào hắn.
Tựa hồ như cảm thấy được ánh mắt của cô, Sở Dương cũng hơi quay đầu, nhìn về phía cô gái đang ngồi cách mình xa nhất kia.
Cô vẫn như ngày xưa, chỉ mặc một bộ đồ màu trắng giản dị, mái tóc dài mềm mại buông xõa, ánh mắt dịu dàng cuốn hút…cô vẫn vậy, vẫn là Diêu Diêu mà hắn từng biết.
Sở Dương nhẹ nhàng nói: “Tôi đồng ý.”
Tô Diêu rốt cục cũng cúi đầu, nước mắt lăn dài trên hai gò má.
Chốc lát sau, cô ngẩng lên, cười cười nhìn sang Từ Hoãn: “Ta không sao.”
Từ Hoãn bất chợt cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa từng thấy bộ dạng bi thương như thế này của cô…
—
Hành động hôm nay của Sở Dương khiến cho cha mẹ hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quả nhiên đến ngày kết hôn rồi cũng không chịu an phận, vừa mới kính xong cha mẹ hai bên đã dám chạy đến uống rượu với nữ nhân kia, đúng là không đem trưởng bối bỏ vào mắt mà!
—
Tô Diêu nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang đứng trước mặt, cô khẽ nở nụ cười: “Chúc mừng Sở công tử của chúng ta tân hôn hạnh phúc!”
Dứt lời cô cầm ly Ngũ Dương Lịch nặng độ lên, một hơi uống cạn. (~~> Ngũ Dương Lịch: xếp thứ hai trong mười nhãn hiệu rượu hàng đầu Trung Quốc ~ A.T lên google search thì thấy thế, thực hư thế nào thì chịu =)) )
Sở Dương lập tức nhíu mày, nhưng rốt cục là vẫn không nói tiếng nào chỉ nâng chén rượu lên uống cạn.
“Chén thứ hai, xin kính tân nương. Mỹ nữ, phần chị xong rồi, bây giờ em cứ tùy ý định đoạt.”
Dứt lời cô lại ngửa cổ uống một hơi.
Cô dâu đại khái chưa từng thấy qua nữ nhân nào hào sảng như thế này, cho nên có chút luống cuống, Sở Dương thấy vậy liền ghé tai cô nói nhỏ: “Uống một ngụm nhỏ là được.”
Đợi tân nương uống xong một ngụm, Sở Dương cầm lấy chén rượu từ tay vợ, uống cạn phần còn lại.
Tô Diêu chỉ còn biết cười khổ nhìn Sở Dương.
“Chén thứ ba, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử cho… bá phụ bá mẫu bế bồng.”
Sở Dương — ngày trước em có thể thoải mái gọi họ là ‘cha mẹ’, nay đã đến nước này chỉ có thể gọi bốn tiếng bá phụ bá mẫu. Trong lòng Tô Diêu có chút khổ sở, nhìn cô dâu đang nở nụ cười thẹn thùng uống nốt chén thứ ba.
Sở Dương cũng uống theo.
Tô Diêu đưa tay chùi chùi miệng một chút, nhìn cô dâu nói vừa như ra lệnh vừa như thỉnh cầu: “Nhờ em chiếu cố thật tốt anh ấy.”
Dạ dày của hắn không tốt, ăn nếu không hợp khẩu vị liền sẽ bị tiêu chảy, nhất là đồ ăn quá cay tuyệt đối sẽ không đụng vào.
Hắn bình thường hút thuốc rất nhiều, em nhớ thỉnh thoảng kiềm chế hắn , khi uống rượu sẽ lập tức nhức đầu, cho nên cũng đừng nên cho hắn đụng đến rượu.
Hắn khi rời giường tính khí rất bất ổn, thời điểm hắn đang ngủ ngon ngàn vạn lần đừng nên đánh thức hắn…
Tô Diêu cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng hình như tất cả đã mắc nghẹn nơi cổ họng, ly rượu vừa uống vào không có cách nào để nuốt xuống, thiếu chút nữa hai hàng nước mắt lại chảy dài.
Cô dâu tựa hồ như nhìn ra ý của Tô Diêu, chỉ cười nhẹ: “Em sẽ.”
Tô Diêu yên lặng nhìn cô dâu, ánh mắt lóe lên sự trong sáng mà kiên định, lát sau mới mở miệng: “Em bảo đảm?”
Không ngờ tới Tô Diêu lại có ánh mắt như thế này, cô dâu theo bản năng trịnh trọng nói: “Em bảo đảm.”
Tô Diêu nghe vậy liền bật cười.
Mặc dù đã thấm hơi men, nhưng nụ cười này của cô quả thực vẫn như phong tình vạn chủng, khuynh quốc khuynh thành.
Sở Dương đau lòng nhìn Tô Diêu, con ngươi đen sâu thăm thẳm.
Cô bất ngờ nhìn sang phía hắn: “Nếu dám đối xử với cô dâu không tốt, cẩn thận lão nương tôi thiến anh!”
Sở Dương bất đắc dĩ chỉ cười khổ, cô dâu nghe thấy vậy mặt liền thoáng ửng hồng.
Tô Diêu khoát khoát tay: “Hai người đi bàn khác mời rượu đi, tôi cùng Từ Hoãn từ từ uống cũng được.”
Sở Dương lúc này mới nhìn rõ người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, khuôn mặt tuấn tú, dáng người xuất sắc, thanh nhã mà lịch thiệp, trong lòng không khỏi một mảnh đau đớn: “Chiếu cố cô ấy thật tốt, dạ dày cô ấy không ổn, đừng cho cô ấy uống nhiều rượu quá.”
Từ Hoãn nhíu mày: “Điều đó là tất nhiên, tôi sẽ chăm sóc Tô Tô nhà chúng tôi thật tốt.”
Tô Tô nhà bọn họ…nhà bọn họ…Trong đầu Sở Dương không ngừng lặp đi lặp lại những từ này.
Diêu Diêu, em rốt cục cũng đã tìm được một nửa đời mình rồi sao?
Cô dâu cười cười: “Hai vị thật đúng là trai tài gái sắc, chuyện tốt bao giờ mới có đây?”
Sở Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Diêu một cái, sau đó xoay người kéo cô dâu đến bàn khác chúc rượu.
Từ Hoãn đợi đến khi bọn họ đi xa mới đỡ Tô Diêu ngồi xuống: “Tại sao phải khổ sở như thế chứ?”
Cô cười lắc đầu: “Không hề khổ, nhưng mà rượu này chất lượng cũng tốt quá rồi đi? Ha ha ha.”
Từ Hoãn chỉ thở dài.
Tô Diêu bất ngờ đẩy tay hắn ra: “Việc nên làm cũng đã làm xong rồi. Ta phải đi về.” Dứt lời cô ngẩng đầu chạy ra khỏi lễ đường.
Đi ra đến cánh cửa lớn, cô cuối cùng vẫn là không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, không ngờ lại chạm trúng ánh mắt của Sở Dương.
Cô bất giác mỉm cười — nụ cười thật tình nhất của cô.
Sở Dương, đây sẽ là lần cuối cùng nụ cười này dành cho anh.
Sở Dương cau mày: “Diêu Diêu…”
Đang muốn chạy đến kéo cô gái kia lại, cánh tay hắn đột nhiên như bị ai đó níu chặt.
“Ông xã.”
Quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái vẻ mặt dịu dàng đang đứng bên cạnh mình.
Sở Dương bất chợt ngộ ra, đúng vậy, từ giờ khắc này trở đi, hắn không còn tư cách được ở bên cạnh cô nữa.
Chén rượu bị bóp chặt trong lòng bàn tay, hắn rốt cục vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước từng bước rời xa.
Hắn có dự cảm, lần này đây Tô Diêu không chỉ đơn thuần là ra khỏi lễ đường, mà còn mang theo cả sinh mạng của hắn.
Nhưng hắn, lại không có biện pháp…