Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-456
CHƯƠNG 452: KHÚC MẮC TRONG LÒNG
CHƯƠNG 452: KHÚC MẮC TRONG LÒNG
Phòng sách, nói như vậy cho dễ nghe chút, thật chất nó là căn phòng chứa đầy sách.
Bốn bức tường, chất đầy sách với đủ hình đủ màu, cần có đều có.
Lúc Lục Li Dã đi vào, Hướng Tình đã ngủ say trên ghế sofa.
Cô đang ôm một cuốn sách dày cộp trước ngực, cuộn người trên ghế sofa.
Lục Li Dã cúi người xuống, nhẹ nhàng rút cuốn tiểu thuyết cô đang ôm trong lòng ra.
Ánh mắt của anh lướt chậm và dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Không thể không thừa nhận, cô gái này, thật sự rất đẹp …
Dưới ánh sáng ôn hòa, dung nhan của cô thật tinh khiết, ẩn chứa bên trong chút nhu mì, vẻ đẹp khiến cho người khác phải nín thở.
Đôi hàng lông mi cong đều, như nhẹ nhàng dán lên đôi mắt của cô, dưới ánh sáng rọi xuống một lớp bóng mỏng manh trên mặt cô.
Mũi của cô mềm mại, nhỏ nhắn, xinh đẹp mà kiêu hãnh.
Đôi môi mọng đỏ trơn bóng, trong suốt long lanh như được phủ một lớp son dưỡng, bờ môi căng tròn, hơi chu chu như thể đang khiêu khích, khiến cho người đối diện nhìn một lúc sẽ có cảm giác kích động muốn hôn…thực tế, người phụ nữ này rõ ràng rất khác biệt so với nhóc quỷ Vũ.
Không cần biết là so về tính cách, hay là các vấn đề khác.
Thậm chí, khí chất cũng khác biệt khá xa.
Nhóc quỷ Vũ thuộc tuýp nhỏ xinh nhưng lạnh lùng, còn cô thì thuộc tuýp mê hoặc nóng bỏng.
Anh thích tuýp người phụ nữ như thế nào?
Trước giờ Lục Li Dã hình như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng bây giờ, anh cảm thấy, tuýp người như Cao Hướng Tình này thực tế cũng được.
Ánh mắt của anh dừng lại trên đôi môi hơi chu chu của Cao Hướng Tình, và không cách nào di chuyển tiếp được nữa.
Giây tiếp theo, anh làm liều cúi đầu, chiếm lấy đôi môi đang chu lên của cô.
Không phải kiểu chuồn chuồn lướt qua trên mặt nước, cũng không có ý định chỉ chạm thoáng qua, mà là: một khi đã hôn, thì giống như bị trúng chất gây nghiện, càng muốn nhiều hơn, lâu hơn…đầu lưỡi ấm ướt của anh, quen thuộc tách hai hàm răng của Cao Hướng Tình ra, thần tốc tấn công vào, chiếm lĩnh lấy hơi thở thơm tho của cô.
Hướng Tình bị hơi thở có chút quen thuộc làm tỉnh giấc.
Đợi đến khi cô ý thức được mình đang bị cưỡng hôn, trong tích tắc cô đơ người chưa biết phản ứng như thế nào, thậm chí cô có chút say với nụ hôn có chút quen thuộc này… cảm giác say qua đi, tiếp đến là đón nhận.
Và sau đó, cô bình tĩnh lại, ý thức được hai người đang mất kiểm soát, Cao Hướng Tình dùng sức đẩy mạnh Lục Li Dã ra.
“Anh làm gì vậy??”
Cô trừng mắt nhìn anh, hơi thở vẫn chưa ổn định.
Lục Li Dã thích thú xoa xoa miệng, trên môi anh vẫn còn mùi hương của cô, rất đẹp… “Kêu em dậy chứ làm gì.”
Anh thản nhiên trả lời mà không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Hướng Tình bực mình: “Bằng phương pháp này sao?”
“Nhanh.”
Anh còn lý do.
Mặt Hướng Tình ửng đỏ. Ngồi thẳng người dậy, hỏi anh với giọng xa lạ: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Li Dã ngồi thụp xuống bên cạnh cô, hai người lọt thỏm hẳn trong ghế sofa mềm nhũng.
Trong lòng Hướng Tình bỗng dưng nhảy dựng, giây tiếp theo, cô liền đứng dậy muốn rời đi: “Tôi hơi buồn ngủ, tôi về phòng nghỉ chút đã.”
Cô chưa kịp đứng hẳn người dậy, đã bị Lục Li Dã một tay kéo xuống và ôm trọn vào người, giọng anh thì thầm bên tai Hướng Tình: “Thành heo từ khi nào vậy? Mới thức dậy lại đòi đi ngủ tiếp.”
Hướng Tình đột ngột bị anh kéo một cái, không chút phòng bị đầu cô lọt thỏm vào lòng anh, cô liền ngồi thẳng người lại: “Lục Li Dã, anh đừng lộn xộn, tay anh vẫn còn bị thương chưa khỏi! Để tôi đứng dậy.”
“Người đừng lộn xộn là em mới phải!”
Lục Li Dã dùng sức ôm chặt hơn, ôm trọn người cô vào lòng của mình: “Em còn cựa quậy nữa, không khéo đụng đến vết thương của bổn thiếu gia đó nha!”
Hai má của Hướng Tình, tựa hẳn vào ngực của anh, có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của anh … “thình thịch, thình thịch” từng tiếng, từng tiếng một, như xoáy vào tim cô, khiến cho cô có phần thở gấp, mặt cô ửng đỏ như bị lửa đốt.
Hướng Tình vùng vẫy muốn đứng dậy.
Lục Li Dã không chịu: “Cao Hướng Tình…”
Giọng khàn khàn của anh, nhẹ nhàng nhưng cũng có phần cứng rắn gọi tên cô: “Hai đứa mình chỉ còn một ngày thời gian thôi, đừng kiếm chuyện với tôi nữa, ngoan…”
Lời nói của anh, giống như một kiểu …
‘Dỗ ngọt’ của đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
Tim Hướng Tình đập loạn nhịp.
Tim cô đập như trống đánh liên hồi “thình thịch”, cô dựa người trong lòng anh, không nhúc nhích nữa.
Hai má cô có chút nóng khi áp vào lồng ngực ấm áp của anh.
Độ nóng đó, như thấm xuyên qua da thịt, truyền hơi nóng vào đến tim anh.
Cảm giác đó …
Có chút kỳ lạ.
Nhưng…
Rất thoải mái!
Khiến cho anh lưu luyến không muốn buông tay.
Hai người, cứ như vậy, nhẹ nhàng ôm lấy nhau, im lặng một lúc.
“Ngày mai, cảnh sát Đông sẽ đến đón em.”
Lục Li Dã đột nhiên lên tiếng.
Hướng Tình hơi sửng sốt,ngồi thẳng dậy, gật đầu không chút cảm xúc: “Vâng.”
Cũng có nghĩa là, như lời anh vừa nói, thời gian bên nhau của hai người họ không còn nhiều, chính xác chỉ còn một ngày sau cùng.
Trong lòng cảm thấy có chút buồn.
Ánh mắt tinh nghịch của Lục Li Dã nhìn Hướng Tình, anh hỏi cô: “Không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Anh muốn nghe cái gì?”
Hướng Tình nghiêm túc hỏi anh.
Nhìn vào cặp mắt long lanh của anh, bình lặng không hề xúc động, cảm giác dường như không chút xúc cảm.
Cô nhẹ nhàng đá ngược vấn đề cho anh.
Lục Li Dã nheo mắt nhìn cô, khóe môi cười đểu hỏi ngược lại cô: “Tôi muốn nghe gì thì em sẽ nói điều đó sao?”
Cô Cao Hướng Dương đây không phải là người dễ bị lừa, trong lòng cô rất rõ cái cô cần là gì? Và cô muốn gì!
Còn những thứ không thuộc về mình, cô tuyệt đối không cưỡng cầu, cũng sẽ lý trí tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh xử lý.
“Cám ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, thật đó, vô cùng cám ơn.”
Hướng Tình chân thành nói lời cám ơn anh.
Lục Li Dã nhìn thẳng vào mắt cô, không lên tiếng, không làm gì, đơn giản chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Hướng Tình bị ánh mắt của Lục Li Dã làm cho cô không thoải mái, nhưng cô cũng không để điều đó thể hiện ra ngoài, khóe miệng cô vẫn duy trì nụ cười mê hoặc lòng người: “Anh còn muốn nghe gì nữa?”
Lục Li Dã lạnh lùng nhếch mép, cố thốt ra hai chữ: “Rất tốt!”
Hướng Tình đương nhiên biết rõ đó tuyệt đối không phải ý khen cô.
Không gian bỗng nhiên trở nên hơi ngột ngạt, cô giả vờ chỉnh chỉnh lại tóc trước trán, gượng cười nói: “Tôi về phòng trước đây.”
Cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy, một lần nữa tay cô lại bị Lục Li Dã giữ chặt.
Lòng bàn tay của anh có chút lạnh.
Hướng Tình hơi sửng sốt một chút, giây tiếp theo, theo bản năng cô cố gắng muốn kéo tay mình ra khỏi tay anh.
Vừa cử động, không ngờ lại bị anh nắm chặt hơn.
Hướng Tình có chút bất lực, ngước lên nhìn anh, bàn tay nhỏ bé của cô muốn rút ra khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng không cách nào rút ra được.
“Em lại hờn dỗi gì nữa?”
Anh trầm giọng hỏi cô.
Anh lại dùng sức kéo cánh tay cô về phía mình, cô lại lần nữa nằm gọn trong lòng anh.
Cánh tay anh vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, khiến cho cô không nhúc nhích được nữa: “Nói cho tôi biết, vì sao em lại giận tôi!”
Hơi thở ấm áp của anh, thấp thỏm nhẹ nhàng trước mặt cô, khoảng cách chỉ có vỏn vẹn nữa phân …Tâm trạng của Hướng Tình rối bời, theo bản năng cô nhích đầu ra phía sau, cố gắng muốn giữ khoảng cách an toàn với anh: “Tôi không có giận hờn gì.”
“Vậy thì tại sao mấy ngày rồi lại tránh mặt tôi?”
Lục Li Dã áp sát cô hơn.
“…”
Hướng Tình khẽ mím môi, không lên tiếng, chỉ cố gắng nhích đầu ra sau.
Không lên tiếng, nghĩa là im lặng đồng ý!
Sắc mặt của Lục Li Dã bắt đầu có phần hơi khó chịu: “Liên Vân nói em đang ghen.”
“Ghen? ?”
Hướng Tình ngạc nhiên và buồn cười:
“Tôi ghen cái gì? Em đâu có ăn giấm đâu mà ghen?”
“…”
“Cái đó thì em phải tự hỏi mình chứ.”
“Vấn đề là: tôi ghen với ai.”
Hướng Tình cảm thấy chuyện này có chút buồn cười.
Mắt Lục Li Dã tối lại, nhìn thẳng vào cặp mắt đang cười của Hướng Tình, anh không trả lời, nhưng hỏi ngược lại cô: “Theo em thì là ai?”
Hướng Tình nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn anh: “Đừng nói là anh nghĩ… tôi đang ghen anh nha? Vì sao?”
Cô nhịn không được cười ra tiếng: “Liên Vân là người không hiểu chuyện, em ấy hiểu lầm thì tôi có thể hiểu được, nhưng anh là người biết rõ câu chuyện nhất, anh không phải cũng cùng chung suy nghĩ với Liên Vân chứ? Anh nghĩ rằng tôi đang ghen? Vấn đề là: vì sao tôi ghen, và tôi ghen anh với ai?”
Lục Li Dã không nói gì, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trên khuôn mặt ma mị của cô không có quá nhiều thay đổi biểu cảm.
Anh không lên tiếng, Hướng Tình lại có chút chột dạ trong lòng.
Tuy là cô không phải đang ghen, nhưng trong lòng cô quả thật có chút khúc mắc về tình cảm của anh đối với Tam Nhi, cho nên mới cố ý buộc mình phải rời xa, và sau đó là quên đi.
Cô gượng cười: “Lục đại thiếu gia, anh nghĩ rằng tôi đã thật lòng yêu anh sao?”
Hướng Tình nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng, tiếp tục giải thích: “Tuy là tôi không hề có chút kinh nghiệm về tình yêu, nhưng Cao Hướng Tình đây rất lý trí trong tình yêu! Tuyệt đối không vì chuyện chúng ta đã từng có quan hệ nam nữ vượt quá mức bình thường mà kỳ vọng gì ở anh, cũng như anh từng nói: chúng ta là đối tác của nhau trên một chiếc thuyền, cho dù là có phát sinh tình cảm, thì đó cũng chỉ đơn thuần là tình cảm cách mạng, có đúng không? Còn nữa, chuyện quan hệ… lần trước của chúng ta, thật ra tôi chỉ coi nó như một tai nạn! Điều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng trải qua, tôi không để ý đến đâu, hy vọng anh cũng đừng hiểu lầm.”
Lời của Hướng Tình vừa dứt, bàn tay to lớn của Lục Li Dã liền nới lỏng vòng eo của cô ra.
“Giải thích càng nhiều, chứng tỏ điều muốn che giấu càng nhiều.”
Lục Li Dã thản nhiên đáp trả cô một câu, sau đó đứng dậy, mặt không biểu cảm cúi xuống nhìn cô: “Tôi chưa nói gì hết, mà em đã vội giải thích, vì sao? Vì em sợ! Em sợ cái gì?!”
Nói xong, không đợi Hướng Tình trả lời, anh đã xoay người bước chân rời khỏi phòng.
Để lại một mình Hướng Tình ở trong phòng bần thần.
Anh ấy vừa mới nói là ý gì?
Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy tâm tư của cô?
Hay là do mình che giấu quá gấp gáp mà vô tình để lộ chân tướng?
Chết tiệt! Tên này nhập ngũ hai năm trời học được những gì? Có thật không phải tâm lý học nghiên cứu tâm lý con người chứ?
Tâm tư của người khác, anh làm cách nào mà thăm thám rõ ràng như vậy, với lại còn khẳng định chắc nịch như vậy nữa?
Từ sau cuộc trò chuyện hôm đó, Hướng Tình và Lục Li Dã cũng không nói chuyện với nhau nữa.
Thật ra không phải là cố ý không muốn nói, mà là không có cơ hội để nói.
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, Lục Li Dã đột xuất nhận được một cuộc giao dịch, liền chấp nhận và đi xử lý ngay, mặc kệ vết thương trên tay vẫn chưa khỏi.
Còn về phần đi đâu, giao dịch gì, khi nào thì quay về, Hướng Tình hoàn toàn không biết.
Lúc anh đi, cô vẫn cuộn mình trong phòng sách, Lục Li Dã cũng không vào nói lời tạm biệt cô, thậm chí đến Liên Vân cũng không đến nhắc cô, thế cho nên, cho đến khi cảnh sát Đông dẫn theo một nhóm mười mấy vị cảnh sát đến ứng cứu, cô cũng không có cơ hội gặp lại người đàn ông đó một lần nữa.
Lúc Hướng Tình bị cảnh sát đưa đi, Liên Vân khóc bù lù bù loa giữ lấy cô không cho cô đi.
“Chị Hướng Tình, chị đừng đi theo cảnh sát có được không?”
“Liên Vân, em còn trẻ, nên đi kiếm một công việc đàng hoàng ổn định, mau rời khỏi chốn thị phi này đi!”
Hướng Tình an ủi và khuyên Liên Vân.
“Đưa toàn bộ người ở đây về đồn hết!”
Cảnh sát Đông đột nhiên ra lệnh.
CHƯƠNG 452: KHÚC MẮC TRONG LÒNG
Phòng sách, nói như vậy cho dễ nghe chút, thật chất nó là căn phòng chứa đầy sách.
Bốn bức tường, chất đầy sách với đủ hình đủ màu, cần có đều có.
Lúc Lục Li Dã đi vào, Hướng Tình đã ngủ say trên ghế sofa.
Cô đang ôm một cuốn sách dày cộp trước ngực, cuộn người trên ghế sofa.
Lục Li Dã cúi người xuống, nhẹ nhàng rút cuốn tiểu thuyết cô đang ôm trong lòng ra.
Ánh mắt của anh lướt chậm và dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô.
Không thể không thừa nhận, cô gái này, thật sự rất đẹp …
Dưới ánh sáng ôn hòa, dung nhan của cô thật tinh khiết, ẩn chứa bên trong chút nhu mì, vẻ đẹp khiến cho người khác phải nín thở.
Đôi hàng lông mi cong đều, như nhẹ nhàng dán lên đôi mắt của cô, dưới ánh sáng rọi xuống một lớp bóng mỏng manh trên mặt cô.
Mũi của cô mềm mại, nhỏ nhắn, xinh đẹp mà kiêu hãnh.
Đôi môi mọng đỏ trơn bóng, trong suốt long lanh như được phủ một lớp son dưỡng, bờ môi căng tròn, hơi chu chu như thể đang khiêu khích, khiến cho người đối diện nhìn một lúc sẽ có cảm giác kích động muốn hôn…thực tế, người phụ nữ này rõ ràng rất khác biệt so với nhóc quỷ Vũ.
Không cần biết là so về tính cách, hay là các vấn đề khác.
Thậm chí, khí chất cũng khác biệt khá xa.
Nhóc quỷ Vũ thuộc tuýp nhỏ xinh nhưng lạnh lùng, còn cô thì thuộc tuýp mê hoặc nóng bỏng.
Anh thích tuýp người phụ nữ như thế nào?
Trước giờ Lục Li Dã hình như chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng bây giờ, anh cảm thấy, tuýp người như Cao Hướng Tình này thực tế cũng được.
Ánh mắt của anh dừng lại trên đôi môi hơi chu chu của Cao Hướng Tình, và không cách nào di chuyển tiếp được nữa.
Giây tiếp theo, anh làm liều cúi đầu, chiếm lấy đôi môi đang chu lên của cô.
Không phải kiểu chuồn chuồn lướt qua trên mặt nước, cũng không có ý định chỉ chạm thoáng qua, mà là: một khi đã hôn, thì giống như bị trúng chất gây nghiện, càng muốn nhiều hơn, lâu hơn…đầu lưỡi ấm ướt của anh, quen thuộc tách hai hàm răng của Cao Hướng Tình ra, thần tốc tấn công vào, chiếm lĩnh lấy hơi thở thơm tho của cô.
Hướng Tình bị hơi thở có chút quen thuộc làm tỉnh giấc.
Đợi đến khi cô ý thức được mình đang bị cưỡng hôn, trong tích tắc cô đơ người chưa biết phản ứng như thế nào, thậm chí cô có chút say với nụ hôn có chút quen thuộc này… cảm giác say qua đi, tiếp đến là đón nhận.
Và sau đó, cô bình tĩnh lại, ý thức được hai người đang mất kiểm soát, Cao Hướng Tình dùng sức đẩy mạnh Lục Li Dã ra.
“Anh làm gì vậy??”
Cô trừng mắt nhìn anh, hơi thở vẫn chưa ổn định.
Lục Li Dã thích thú xoa xoa miệng, trên môi anh vẫn còn mùi hương của cô, rất đẹp… “Kêu em dậy chứ làm gì.”
Anh thản nhiên trả lời mà không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Hướng Tình bực mình: “Bằng phương pháp này sao?”
“Nhanh.”
Anh còn lý do.
Mặt Hướng Tình ửng đỏ. Ngồi thẳng người dậy, hỏi anh với giọng xa lạ: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Li Dã ngồi thụp xuống bên cạnh cô, hai người lọt thỏm hẳn trong ghế sofa mềm nhũng.
Trong lòng Hướng Tình bỗng dưng nhảy dựng, giây tiếp theo, cô liền đứng dậy muốn rời đi: “Tôi hơi buồn ngủ, tôi về phòng nghỉ chút đã.”
Cô chưa kịp đứng hẳn người dậy, đã bị Lục Li Dã một tay kéo xuống và ôm trọn vào người, giọng anh thì thầm bên tai Hướng Tình: “Thành heo từ khi nào vậy? Mới thức dậy lại đòi đi ngủ tiếp.”
Hướng Tình đột ngột bị anh kéo một cái, không chút phòng bị đầu cô lọt thỏm vào lòng anh, cô liền ngồi thẳng người lại: “Lục Li Dã, anh đừng lộn xộn, tay anh vẫn còn bị thương chưa khỏi! Để tôi đứng dậy.”
“Người đừng lộn xộn là em mới phải!”
Lục Li Dã dùng sức ôm chặt hơn, ôm trọn người cô vào lòng của mình: “Em còn cựa quậy nữa, không khéo đụng đến vết thương của bổn thiếu gia đó nha!”
Hai má của Hướng Tình, tựa hẳn vào ngực của anh, có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của anh … “thình thịch, thình thịch” từng tiếng, từng tiếng một, như xoáy vào tim cô, khiến cho cô có phần thở gấp, mặt cô ửng đỏ như bị lửa đốt.
Hướng Tình vùng vẫy muốn đứng dậy.
Lục Li Dã không chịu: “Cao Hướng Tình…”
Giọng khàn khàn của anh, nhẹ nhàng nhưng cũng có phần cứng rắn gọi tên cô: “Hai đứa mình chỉ còn một ngày thời gian thôi, đừng kiếm chuyện với tôi nữa, ngoan…”
Lời nói của anh, giống như một kiểu …
‘Dỗ ngọt’ của đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
Tim Hướng Tình đập loạn nhịp.
Tim cô đập như trống đánh liên hồi “thình thịch”, cô dựa người trong lòng anh, không nhúc nhích nữa.
Hai má cô có chút nóng khi áp vào lồng ngực ấm áp của anh.
Độ nóng đó, như thấm xuyên qua da thịt, truyền hơi nóng vào đến tim anh.
Cảm giác đó …
Có chút kỳ lạ.
Nhưng…
Rất thoải mái!
Khiến cho anh lưu luyến không muốn buông tay.
Hai người, cứ như vậy, nhẹ nhàng ôm lấy nhau, im lặng một lúc.
“Ngày mai, cảnh sát Đông sẽ đến đón em.”
Lục Li Dã đột nhiên lên tiếng.
Hướng Tình hơi sửng sốt,ngồi thẳng dậy, gật đầu không chút cảm xúc: “Vâng.”
Cũng có nghĩa là, như lời anh vừa nói, thời gian bên nhau của hai người họ không còn nhiều, chính xác chỉ còn một ngày sau cùng.
Trong lòng cảm thấy có chút buồn.
Ánh mắt tinh nghịch của Lục Li Dã nhìn Hướng Tình, anh hỏi cô: “Không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Anh muốn nghe cái gì?”
Hướng Tình nghiêm túc hỏi anh.
Nhìn vào cặp mắt long lanh của anh, bình lặng không hề xúc động, cảm giác dường như không chút xúc cảm.
Cô nhẹ nhàng đá ngược vấn đề cho anh.
Lục Li Dã nheo mắt nhìn cô, khóe môi cười đểu hỏi ngược lại cô: “Tôi muốn nghe gì thì em sẽ nói điều đó sao?”
Cô Cao Hướng Dương đây không phải là người dễ bị lừa, trong lòng cô rất rõ cái cô cần là gì? Và cô muốn gì!
Còn những thứ không thuộc về mình, cô tuyệt đối không cưỡng cầu, cũng sẽ lý trí tự nhắc nhở mình phải bình tĩnh xử lý.
“Cám ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, thật đó, vô cùng cám ơn.”
Hướng Tình chân thành nói lời cám ơn anh.
Lục Li Dã nhìn thẳng vào mắt cô, không lên tiếng, không làm gì, đơn giản chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Hướng Tình bị ánh mắt của Lục Li Dã làm cho cô không thoải mái, nhưng cô cũng không để điều đó thể hiện ra ngoài, khóe miệng cô vẫn duy trì nụ cười mê hoặc lòng người: “Anh còn muốn nghe gì nữa?”
Lục Li Dã lạnh lùng nhếch mép, cố thốt ra hai chữ: “Rất tốt!”
Hướng Tình đương nhiên biết rõ đó tuyệt đối không phải ý khen cô.
Không gian bỗng nhiên trở nên hơi ngột ngạt, cô giả vờ chỉnh chỉnh lại tóc trước trán, gượng cười nói: “Tôi về phòng trước đây.”
Cô vừa mới chuẩn bị đứng dậy, một lần nữa tay cô lại bị Lục Li Dã giữ chặt.
Lòng bàn tay của anh có chút lạnh.
Hướng Tình hơi sửng sốt một chút, giây tiếp theo, theo bản năng cô cố gắng muốn kéo tay mình ra khỏi tay anh.
Vừa cử động, không ngờ lại bị anh nắm chặt hơn.
Hướng Tình có chút bất lực, ngước lên nhìn anh, bàn tay nhỏ bé của cô muốn rút ra khỏi bàn tay to lớn của anh, nhưng không cách nào rút ra được.
“Em lại hờn dỗi gì nữa?”
Anh trầm giọng hỏi cô.
Anh lại dùng sức kéo cánh tay cô về phía mình, cô lại lần nữa nằm gọn trong lòng anh.
Cánh tay anh vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, khiến cho cô không nhúc nhích được nữa: “Nói cho tôi biết, vì sao em lại giận tôi!”
Hơi thở ấm áp của anh, thấp thỏm nhẹ nhàng trước mặt cô, khoảng cách chỉ có vỏn vẹn nữa phân …Tâm trạng của Hướng Tình rối bời, theo bản năng cô nhích đầu ra phía sau, cố gắng muốn giữ khoảng cách an toàn với anh: “Tôi không có giận hờn gì.”
“Vậy thì tại sao mấy ngày rồi lại tránh mặt tôi?”
Lục Li Dã áp sát cô hơn.
“…”
Hướng Tình khẽ mím môi, không lên tiếng, chỉ cố gắng nhích đầu ra sau.
Không lên tiếng, nghĩa là im lặng đồng ý!
Sắc mặt của Lục Li Dã bắt đầu có phần hơi khó chịu: “Liên Vân nói em đang ghen.”
“Ghen? ?”
Hướng Tình ngạc nhiên và buồn cười:
“Tôi ghen cái gì? Em đâu có ăn giấm đâu mà ghen?”
“…”
“Cái đó thì em phải tự hỏi mình chứ.”
“Vấn đề là: tôi ghen với ai.”
Hướng Tình cảm thấy chuyện này có chút buồn cười.
Mắt Lục Li Dã tối lại, nhìn thẳng vào cặp mắt đang cười của Hướng Tình, anh không trả lời, nhưng hỏi ngược lại cô: “Theo em thì là ai?”
Hướng Tình nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn anh: “Đừng nói là anh nghĩ… tôi đang ghen anh nha? Vì sao?”
Cô nhịn không được cười ra tiếng: “Liên Vân là người không hiểu chuyện, em ấy hiểu lầm thì tôi có thể hiểu được, nhưng anh là người biết rõ câu chuyện nhất, anh không phải cũng cùng chung suy nghĩ với Liên Vân chứ? Anh nghĩ rằng tôi đang ghen? Vấn đề là: vì sao tôi ghen, và tôi ghen anh với ai?”
Lục Li Dã không nói gì, chỉ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Trên khuôn mặt ma mị của cô không có quá nhiều thay đổi biểu cảm.
Anh không lên tiếng, Hướng Tình lại có chút chột dạ trong lòng.
Tuy là cô không phải đang ghen, nhưng trong lòng cô quả thật có chút khúc mắc về tình cảm của anh đối với Tam Nhi, cho nên mới cố ý buộc mình phải rời xa, và sau đó là quên đi.
Cô gượng cười: “Lục đại thiếu gia, anh nghĩ rằng tôi đã thật lòng yêu anh sao?”
Hướng Tình nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng, tiếp tục giải thích: “Tuy là tôi không hề có chút kinh nghiệm về tình yêu, nhưng Cao Hướng Tình đây rất lý trí trong tình yêu! Tuyệt đối không vì chuyện chúng ta đã từng có quan hệ nam nữ vượt quá mức bình thường mà kỳ vọng gì ở anh, cũng như anh từng nói: chúng ta là đối tác của nhau trên một chiếc thuyền, cho dù là có phát sinh tình cảm, thì đó cũng chỉ đơn thuần là tình cảm cách mạng, có đúng không? Còn nữa, chuyện quan hệ… lần trước của chúng ta, thật ra tôi chỉ coi nó như một tai nạn! Điều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng trải qua, tôi không để ý đến đâu, hy vọng anh cũng đừng hiểu lầm.”
Lời của Hướng Tình vừa dứt, bàn tay to lớn của Lục Li Dã liền nới lỏng vòng eo của cô ra.
“Giải thích càng nhiều, chứng tỏ điều muốn che giấu càng nhiều.”
Lục Li Dã thản nhiên đáp trả cô một câu, sau đó đứng dậy, mặt không biểu cảm cúi xuống nhìn cô: “Tôi chưa nói gì hết, mà em đã vội giải thích, vì sao? Vì em sợ! Em sợ cái gì?!”
Nói xong, không đợi Hướng Tình trả lời, anh đã xoay người bước chân rời khỏi phòng.
Để lại một mình Hướng Tình ở trong phòng bần thần.
Anh ấy vừa mới nói là ý gì?
Chẳng lẽ anh đã nhìn thấy tâm tư của cô?
Hay là do mình che giấu quá gấp gáp mà vô tình để lộ chân tướng?
Chết tiệt! Tên này nhập ngũ hai năm trời học được những gì? Có thật không phải tâm lý học nghiên cứu tâm lý con người chứ?
Tâm tư của người khác, anh làm cách nào mà thăm thám rõ ràng như vậy, với lại còn khẳng định chắc nịch như vậy nữa?
Từ sau cuộc trò chuyện hôm đó, Hướng Tình và Lục Li Dã cũng không nói chuyện với nhau nữa.
Thật ra không phải là cố ý không muốn nói, mà là không có cơ hội để nói.
Sau cuộc nói chuyện hôm đó, Lục Li Dã đột xuất nhận được một cuộc giao dịch, liền chấp nhận và đi xử lý ngay, mặc kệ vết thương trên tay vẫn chưa khỏi.
Còn về phần đi đâu, giao dịch gì, khi nào thì quay về, Hướng Tình hoàn toàn không biết.
Lúc anh đi, cô vẫn cuộn mình trong phòng sách, Lục Li Dã cũng không vào nói lời tạm biệt cô, thậm chí đến Liên Vân cũng không đến nhắc cô, thế cho nên, cho đến khi cảnh sát Đông dẫn theo một nhóm mười mấy vị cảnh sát đến ứng cứu, cô cũng không có cơ hội gặp lại người đàn ông đó một lần nữa.
Lúc Hướng Tình bị cảnh sát đưa đi, Liên Vân khóc bù lù bù loa giữ lấy cô không cho cô đi.
“Chị Hướng Tình, chị đừng đi theo cảnh sát có được không?”
“Liên Vân, em còn trẻ, nên đi kiếm một công việc đàng hoàng ổn định, mau rời khỏi chốn thị phi này đi!”
Hướng Tình an ủi và khuyên Liên Vân.
“Đưa toàn bộ người ở đây về đồn hết!”
Cảnh sát Đông đột nhiên ra lệnh.