Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-423
CHƯƠNG 419: CẦU HÔN
CHƯƠNG 419: CẦU HÔN
Vành mắt đỏ lên, sau đó cô đưa tay ra ôm chặt lấy cổ anh, gương mặt cô vùi vào gáy anh, cô không nhịn được òa lên bật khóc.
“Cao Hướng Dương, lúc đó em gần như cho rằng mình không thể gặp lại anh nữa rồi!”
“Bé ngốc! Hiện tại, chẳng phải em và anh vẫn đang rất khỏe mạnh sao! Rất khỏe mạnh…”
Cao Hướng Dương không ngừng an ủi cô.
Anh không nói cho cô biết, thật ra ngay lúc đó, anh cũng sợ hãi giống như cô.
“Em rất sợ, em sợ vừa mới gặp mặt anh liền phải chia xa, em thật vất vả mới chui được ra khỏi xe, thế nhưng em rất muốn gặp anh, cho nên em quên bắt xe, ngây ngốc đi bộ đến tìm anh… Anh nói xem, em có ngốc không chứ?”
Vũ Quỳnh khóc nói, lúc nói câu cuối cùng, chính cô không nhịn được bật cười.
Cười chính mình ngu ngốc, cười vì chính mình đã chạy trốn khỏi cái chết, cười vì bọn họ không bị phân ly!
Cao Hướng Dương nhìn vết thương trên đầu gối đang không ngừng chảy máu của cô, anh không cười nổi, không nhịn được, quở trách cô một câu: “Không phải em thường xuyên nói em xuất thân từ con nhà y sao? Em bị thương thành dáng vẻ này còn bước đi! Có phải em muốn một chân tàn phế mới vừa lòng?”
Vũ Quỳnh bĩu môi: “Em bị như thế rồi, anh còn mắng em…”
“Anh không mắng em.”
Cao Hướng Dương thở dài một hơi, nhanh chóng bế Vũ Quỳnh lên xe.
Trong dòng xe cộ, xe của anh đột ngột dừng lại, thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên, những chiếc xe khác khó khăn di chuyển qua xe anh.
Cao Hướng Dương cảm thấy có lỗi, bế Vũ Quỳnh lên xe, sau đó nhanh chóng đánh xe sang bên lề đường, dừng xe ở đó.
Đầu gối của Vũ Quỳnh còn đang chảy máu…
Bàn tay nhỏ của cô run rẩy lấy giấy, Cao Hướng Dương nhanh hơn cô một bước, cầm lấy hộp khăn giấy: “Em không được dùng khăn giấy lau vết thương, tránh bị nhiễm trùng, em hiểu chưa?”
Anh cẩn thận dặn dò, sau đó xoay người đi đến ghế sau, lấy hộp thuốc trên xe.
Ưu điểm của nhà làm nghề ý chính là, cho dù ở nơi nào đều mang theo hộp thuốc, dù lớn hay nhỏ, đều mang theo.
Cao Hướng Dương nhanh chóng bôi thuốc cho Vũ Quỳnh.
Thuốc sát trùng, bông băng, thuốc chống viêm…
Vũ Quỳnh ôm đầu gối bị thương của cô, dùng khăn giấy, cẩn thận lau đi vết máu tươi chảy xuống.
Máu đã chảy xuống đến cả bàn chân cô, cô đau đến mức người run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Cao Hướng Dương thấy thế, vội vàng lấy khăn giấy trong tay cô, giữ lấy bắp chân cô, nhanh chóng giúp cô lau sạch vết máu.
“Em duỗi chân ra, đặt lên trên đầu gối anh…”
“Em đau…”
Vũ Quỳnh gian nan thử một chút, cảm thấy rất đau.
Cao Hướng Dương vội vàng ngả ghế ngồi của mình về phía sau, sau đó lại để Vũ Quỳnh dựa người vào ghế: “Em nằm xuống đi, chậm một chút…”
“Máu chảy ra nệm ghế đó!”
“Em đừng quan tâm nhiều như thế làm gì, nghe lời anh! Nằm xuống… Đặt chân em lên…”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn nằm xuống.
Cao Hướng Dương bắt đầu sát trùng cho đầu gối của cô, bởi vì lo lắng, cho nên lông mày anh nhíu chặt: “Nếu đau, em nhất định phải nói cho anh biết nhé.”
“Dạ.”
Cao Hướng Dương vừa sát trùng cho cô, vừa sợ cô bị đau, anh hé miệng, thổi hơi lên chỗ vết thương.
Hơi thở ấm áp phả lên trên vết thương của Vũ Quỳnh, xúc cảm mềm nhẹ, trong nháy mắt khiến cho Vũ Quỳnh cảm thấy không còn đau nữa.
Trong giây phút này, tim cô tràn ngập ấm áp.
“Trên người em, ngoại trừ vết thương ở đầu gối, em còn bị thương ở đâu không?”
Cao Hướng Dương ngẩng đầu, nhíu mày, khẩn trương hỏi cô: “Em còn cảm thấy chỗ nào đau nữa không? Ví dụ như ở ngực chẳng hạn? Nếu như em cảm thấy khó chịu ở đâu, em nhất định phải nói cho anh biết? Bên ngoài không có vết thương, không có nghĩa là bên trong không bị thương.”
Vũ Quỳnh lắc đầu: “Em biết, anh yên tâm đi, ngoại trừ có chút sợ hãi, còn có vết thương nhỏ trên đầu gối, những nơi khác, em không cảm thấy đau đớn gì.”
“Hơn nữa, vụ nổ cách em khá xa, xe lật chỉ khiến em bị trầy xước ở đầu gối, em từ trong xe lao ra, liền chạy ra ngoài…”
Cao Hướng Dương đau lòng, thở dài một hơi, đưa tay ra, thương yêu vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Cho dù như thế nào, chúng ta vẫn phải đến bệnh viện một chuyến, kiểm tra xong mới có thể yên tâm được.”
“Vâng ạ.”
Tuy Vũ Quỳnh tin rằng mình không có việc gì, nhưng vì muốn cho người đàn ông trước mặt này an tâm, cô ngoan ngoãn đồng ý.
Sự thật chứng minh, thân thể của Vũ Quỳnh, ngoại trừ đầu gối bị thương, nhưng nơi khác đều không có vấn đề gì.
Cuối cùng, Cao Vũ Dương thở phào một hơi.
Từ bên trong phòng khám đi ra, Cao Hướng Dương muốn cõng Vũ Quỳnh, Vũ Quỳnh không đồng ý.
“Em lên đi!”
Cao Hướng Dương kiên trì.
“Không cần đâu… Em chỉ bị chút vết thương nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng đến việc đi lại của em.”
“Nghe lời anh!”
Cao Hướng Dương vẫn kiên trì.
Vũ Quỳnh có chút lo lắng cho chân của anh: “Thế nhưng, chân của anh…”
Cao Hướng Dương quay người nhìn cô, anh hơi cúi thấp người liếc thoáng qua cô: “Cõng và bế khác nhau ở chỗ nào à? Bình thường chỉ thấy em la hét muốn được anh bế, chỉ bằng cân nặng mấy chục cân của em, bế em thật đúng là…dễ như trở bàn tay!”
Cao Hướng Dương nói xong, anh hơi cúi người, bế Vũ Quỳnh lên, đi về phía bãi đỗ xe của bệnh viện.
Mặt Vũ Quỳnh đỏ bừng: “Này, hay là anh cõng em đi!”
“Không, anh cảm thấy bế vẫn thoải mái hơn…”
Cao Hướng Dương không chịu.
“Vũ Tiểu Tam, em nói xem, so với trên ti vi, sao em lại gầy hơn nhiều thế chứ?”
Cao Hướng Dương nhíu mày, tra hỏi cô: “Hiện tại em bao nhiêu cân?”
“Ở trên ti vi, nhìn em rất mập à? Em ở trên ti vi đẹp hơn, hay là ngoài đời đẹp hơn?”
“Trên ti vi!”
Cao Hướng Dương không chút nghĩ ngợi trả lời.
Ít nhất, nhìn trên ti vi, cô có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Vũ Quỳnh nhéo anh một cái, bởi vì hờn dỗi mà bĩu môi, cười nói: “Hiện tại vốn dĩ lấy gầy là tiêu chuẩn của cái đẹp, gầy một chút mới xinh! Em vì chuyện lên ti vi, vẫn luôn có gắng duy trì vóc dáng.”
Vũ Quỳnh nói dối, cô không muốn để anh phải lo lắng quá nhiều cho mình.
“Sau này, mỗi bữa em phải ăn cơm đúng giờ, nếu như em còn gầy như vậy, về sau, làm sao em có thể giúp anh sinh con?”
“…”
Một câu nói…
Trong lúc nhất thời, Vũ Quỳnh trầm mặc, thẹn thùng…
Một lúc sau, cô hờn dỗi nói: “Chúng ta còn chưa kết hôn, ai thèm sinh con với anh cơ chứ?”
Cao Hướng Dương cười không nói.
Cô nhóc này nói cái gì cũng không chịu kết hôn với anh…
Vậy…
Anh chỉ đành…lừa cưới thôi!
Hừm! Tiền trảm hậu tấu, đưa cô nhóc xấu xa này lên thuyền giặc rồi nói sau!
“Hôm nay, xem ra bữa cơm hải sản đành phải bỏ lỡ rồi!”
Vũ Quỳnh nhìn đầu gối bị thương của mình, thất vọng thở dài.
“Trước khi vết thương khép lại, bất kỳ món ăn cay và hải sản nào đều có tính kích thích, em không được ăn! Em nhớ chưa?”
Anh không yên lòng, dặn dò cô.
“Em biết rồi.”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, không dám lỗ mãng.
“Chúng ta về nhà ăn cơm thôi, có lẽ hai mẹ đã sớm giúp chúng ta chuẩn bị xong bữa tối rồi.”
“Vâng ạ.”
Quả nhiên, khi bọn họ về đến nhà, ba mẹ hai người đều ở đó.
Thứ nhất là vì Cao Hướng Dương vừa mới về nhà, người lớn trong nhà dĩ nhiên đều muốn ở bên anh. Thứ hai là vì hai người trẻ tuổi ở chung sau hai năm, bọn họ là người từng trải, có chút không yên lòng, nếu như thật sự có chuyện gì, bốn người đó còn có thể khuyên nhủ.
Cao Hướng Dương vừa bế Vũ Quỳnh vào cửa, bốn người lớn trong nhà đều xúm lại, ngay cả Lão Tam dường như cũng ầm ĩ, không ngừng quấn bên chân anh.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Đang yên đang lành, làm sao lại bị thương?”
“Các con đã đi bệnh viện khám chưa? Đã bôi thuốc chưa? Không sao chứ?”
Hai mẹ liên tiếp hỏi chuyện.
“Mẹ, con không sao! Mọi người không cần lo lắng!”
Vũ Quỳnh vội vàng trấn an mọi người, cô nói dối: “Lúc con đi ra sảnh trung tâm triển lãm, ở đó quá đông người, cho nên có hơi chen lấn, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, con chỉ bị trầy xước ít thôi.”
Nếu như cô dám nói mình gặp vụ nổ trên đường, chẳng phải sẽ khiến hai bà mẹ bị hoảng sợ đến mức ngất đi sao?
“Hướng Dương, đây là do con không đúng, làm sao con có thể để Tam Nhi xảy ra loại chuyện này? Không được, không được, sau này xem ra vẫn cần thường xuyên mời thêm mấy người vệ sĩ đến!”
Hoàng Ngân trách mắng con trai mình.
“Mẹ, chuyện này không nên trách anh ấy, chiều nay anh ấy qua bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau khi anh ấy biết con xảy ra chuyện, anh ấy vội vàng chạy tới!”
Vũ Quỳnh vội vàng che chở cho chồng mình.
Hoàng Ngân nghe xong những lời này, bà biết hai người trẻ ở chung rất tốt, bà và Thùy Sam ăn ý, liếc nhìn nhau.
“Được rồi, được rồi, không trách ai cả, các con nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
“Anh bế em đi rửa tay.”
Cao Hướng Dương nói xong, anh cúi người muốn bế Vũ Quỳnh.
“Em không cần!”
Vũ Quỳnh ngại ngùng từ chối, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ đều ở đây, em xấu hổ. Này…”
Cô còn chưa có nói xong, cả người bị Cao Hướng Dương bế lên, đi đến bồn rửa mặt.
“Chuyện của hai người trẻ tuổi các con, ba mẹ không nhìn thấy gì hết, các con cứ tình cảm…”
Hoàng Ngân cười nói, bà kéo Thùy Sam vào trong nhà bếp, chuẩn bị bữa tối.
Ba của hai người cũng chẳng quay đầu lại, tiếp tục ngồi đánh cờ ở bàn trà.
Càng như thế, càng giống như giấu đầu hở đuôi, gương mặt Vũ Quỳnh đỏ bừng.
Cao Hướng Dương ôm cô đến ngồi lên bồn rửa mặt, Vũ Quỳnh không nhịn được, dùng chân khẽ đạp anh: “Đều tại anh đó, hại người ta mất mặt như vậy…”
Cao Hướng Dương nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, xấu xa gãi gãi: “Em còn đang bị thương đó, dám nghịch ngợm.”
“Á, nhột, anh mau thả em ra, ha ha ha…”
Vũ Quỳnh bị anh gãi đến mức cả người đều nhột, chân nhỏ của cô giãy dụa ở trong lòng bàn tay anh, liên tục cầu xin tha: “Em không dám, Cao Hướng Dương! Nhanh lên, thả em ra, á… Ha ha ha…”
Cuối cùng Cao Hướng Dương buông cô ra, anh hơi nheo mắt lại, hai tay chống lên trên bồn rửa mặt, gương mặt đẹp trai đến gần, tà mị nhìn cô, khóe miệng anh hơi giương lên: “Lấy anh nhé?”
“…”
Tim Vũ Quỳnh không ngừng đập ‘thình thịch’.
Trong nháy mắt, cô trở nên khẩn trương, ngay cả hô hấp đều trở nên có chút khó khăn.
“Anh đang cầu hôn em à?”
Cô lắc lư bắp chân, ra vẻ tùy ý hỏi anh.
Anh không biết, trái tim cô đã sớm khẩn trương đến mức gần như muốn nhảy ra bên ngoài.
“Ừ…”
Cao Hướng Dương gật đầu.
Ánh mắt nóng rực của anh dính trên người cô, triền miên, kiều diễm…
Gần như muốn hòa tan cô ra.
“Chuyện này…chuyện này…không được! Chuyện giấy đăng ký kết hôn giả, em còn đang giận đó!”
Vũ Quỳnh có chút nói năng lộn xộn.
Trong mấy giây, cô thiếu chút nữa đã gật đầu đồng ý.
Nhưng đến sau cùng, cô vẫn cắn răng từ chối.
Chuyện giấy đăng ký hết hôn giả, cộng thêm việc anh không nói tiếng nào bỏ đi hai năm, cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh, nhất định phải giày vò anh.
Nếu cô tùy tiện tha thứ cho anh, lần sau cô nên làm gì?
Cô không chỉnh anh, anh không biết cô lợi hại như thế nào! Hừ hừ!!
Cao Hướng Dương thấy Vũ Quỳnh còn chưa đồng ý, mặt anh cố ý cọ vào trên ngực mềm mại của cô: “Rốt cuộc anh phải làm gì mới có thể khiến cho em nguôi giận?”
CHƯƠNG 419: CẦU HÔN
Vành mắt đỏ lên, sau đó cô đưa tay ra ôm chặt lấy cổ anh, gương mặt cô vùi vào gáy anh, cô không nhịn được òa lên bật khóc.
“Cao Hướng Dương, lúc đó em gần như cho rằng mình không thể gặp lại anh nữa rồi!”
“Bé ngốc! Hiện tại, chẳng phải em và anh vẫn đang rất khỏe mạnh sao! Rất khỏe mạnh…”
Cao Hướng Dương không ngừng an ủi cô.
Anh không nói cho cô biết, thật ra ngay lúc đó, anh cũng sợ hãi giống như cô.
“Em rất sợ, em sợ vừa mới gặp mặt anh liền phải chia xa, em thật vất vả mới chui được ra khỏi xe, thế nhưng em rất muốn gặp anh, cho nên em quên bắt xe, ngây ngốc đi bộ đến tìm anh… Anh nói xem, em có ngốc không chứ?”
Vũ Quỳnh khóc nói, lúc nói câu cuối cùng, chính cô không nhịn được bật cười.
Cười chính mình ngu ngốc, cười vì chính mình đã chạy trốn khỏi cái chết, cười vì bọn họ không bị phân ly!
Cao Hướng Dương nhìn vết thương trên đầu gối đang không ngừng chảy máu của cô, anh không cười nổi, không nhịn được, quở trách cô một câu: “Không phải em thường xuyên nói em xuất thân từ con nhà y sao? Em bị thương thành dáng vẻ này còn bước đi! Có phải em muốn một chân tàn phế mới vừa lòng?”
Vũ Quỳnh bĩu môi: “Em bị như thế rồi, anh còn mắng em…”
“Anh không mắng em.”
Cao Hướng Dương thở dài một hơi, nhanh chóng bế Vũ Quỳnh lên xe.
Trong dòng xe cộ, xe của anh đột ngột dừng lại, thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên, những chiếc xe khác khó khăn di chuyển qua xe anh.
Cao Hướng Dương cảm thấy có lỗi, bế Vũ Quỳnh lên xe, sau đó nhanh chóng đánh xe sang bên lề đường, dừng xe ở đó.
Đầu gối của Vũ Quỳnh còn đang chảy máu…
Bàn tay nhỏ của cô run rẩy lấy giấy, Cao Hướng Dương nhanh hơn cô một bước, cầm lấy hộp khăn giấy: “Em không được dùng khăn giấy lau vết thương, tránh bị nhiễm trùng, em hiểu chưa?”
Anh cẩn thận dặn dò, sau đó xoay người đi đến ghế sau, lấy hộp thuốc trên xe.
Ưu điểm của nhà làm nghề ý chính là, cho dù ở nơi nào đều mang theo hộp thuốc, dù lớn hay nhỏ, đều mang theo.
Cao Hướng Dương nhanh chóng bôi thuốc cho Vũ Quỳnh.
Thuốc sát trùng, bông băng, thuốc chống viêm…
Vũ Quỳnh ôm đầu gối bị thương của cô, dùng khăn giấy, cẩn thận lau đi vết máu tươi chảy xuống.
Máu đã chảy xuống đến cả bàn chân cô, cô đau đến mức người run rẩy, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Cao Hướng Dương thấy thế, vội vàng lấy khăn giấy trong tay cô, giữ lấy bắp chân cô, nhanh chóng giúp cô lau sạch vết máu.
“Em duỗi chân ra, đặt lên trên đầu gối anh…”
“Em đau…”
Vũ Quỳnh gian nan thử một chút, cảm thấy rất đau.
Cao Hướng Dương vội vàng ngả ghế ngồi của mình về phía sau, sau đó lại để Vũ Quỳnh dựa người vào ghế: “Em nằm xuống đi, chậm một chút…”
“Máu chảy ra nệm ghế đó!”
“Em đừng quan tâm nhiều như thế làm gì, nghe lời anh! Nằm xuống… Đặt chân em lên…”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn nằm xuống.
Cao Hướng Dương bắt đầu sát trùng cho đầu gối của cô, bởi vì lo lắng, cho nên lông mày anh nhíu chặt: “Nếu đau, em nhất định phải nói cho anh biết nhé.”
“Dạ.”
Cao Hướng Dương vừa sát trùng cho cô, vừa sợ cô bị đau, anh hé miệng, thổi hơi lên chỗ vết thương.
Hơi thở ấm áp phả lên trên vết thương của Vũ Quỳnh, xúc cảm mềm nhẹ, trong nháy mắt khiến cho Vũ Quỳnh cảm thấy không còn đau nữa.
Trong giây phút này, tim cô tràn ngập ấm áp.
“Trên người em, ngoại trừ vết thương ở đầu gối, em còn bị thương ở đâu không?”
Cao Hướng Dương ngẩng đầu, nhíu mày, khẩn trương hỏi cô: “Em còn cảm thấy chỗ nào đau nữa không? Ví dụ như ở ngực chẳng hạn? Nếu như em cảm thấy khó chịu ở đâu, em nhất định phải nói cho anh biết? Bên ngoài không có vết thương, không có nghĩa là bên trong không bị thương.”
Vũ Quỳnh lắc đầu: “Em biết, anh yên tâm đi, ngoại trừ có chút sợ hãi, còn có vết thương nhỏ trên đầu gối, những nơi khác, em không cảm thấy đau đớn gì.”
“Hơn nữa, vụ nổ cách em khá xa, xe lật chỉ khiến em bị trầy xước ở đầu gối, em từ trong xe lao ra, liền chạy ra ngoài…”
Cao Hướng Dương đau lòng, thở dài một hơi, đưa tay ra, thương yêu vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô: “Cho dù như thế nào, chúng ta vẫn phải đến bệnh viện một chuyến, kiểm tra xong mới có thể yên tâm được.”
“Vâng ạ.”
Tuy Vũ Quỳnh tin rằng mình không có việc gì, nhưng vì muốn cho người đàn ông trước mặt này an tâm, cô ngoan ngoãn đồng ý.
Sự thật chứng minh, thân thể của Vũ Quỳnh, ngoại trừ đầu gối bị thương, nhưng nơi khác đều không có vấn đề gì.
Cuối cùng, Cao Vũ Dương thở phào một hơi.
Từ bên trong phòng khám đi ra, Cao Hướng Dương muốn cõng Vũ Quỳnh, Vũ Quỳnh không đồng ý.
“Em lên đi!”
Cao Hướng Dương kiên trì.
“Không cần đâu… Em chỉ bị chút vết thương nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng đến việc đi lại của em.”
“Nghe lời anh!”
Cao Hướng Dương vẫn kiên trì.
Vũ Quỳnh có chút lo lắng cho chân của anh: “Thế nhưng, chân của anh…”
Cao Hướng Dương quay người nhìn cô, anh hơi cúi thấp người liếc thoáng qua cô: “Cõng và bế khác nhau ở chỗ nào à? Bình thường chỉ thấy em la hét muốn được anh bế, chỉ bằng cân nặng mấy chục cân của em, bế em thật đúng là…dễ như trở bàn tay!”
Cao Hướng Dương nói xong, anh hơi cúi người, bế Vũ Quỳnh lên, đi về phía bãi đỗ xe của bệnh viện.
Mặt Vũ Quỳnh đỏ bừng: “Này, hay là anh cõng em đi!”
“Không, anh cảm thấy bế vẫn thoải mái hơn…”
Cao Hướng Dương không chịu.
“Vũ Tiểu Tam, em nói xem, so với trên ti vi, sao em lại gầy hơn nhiều thế chứ?”
Cao Hướng Dương nhíu mày, tra hỏi cô: “Hiện tại em bao nhiêu cân?”
“Ở trên ti vi, nhìn em rất mập à? Em ở trên ti vi đẹp hơn, hay là ngoài đời đẹp hơn?”
“Trên ti vi!”
Cao Hướng Dương không chút nghĩ ngợi trả lời.
Ít nhất, nhìn trên ti vi, cô có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Vũ Quỳnh nhéo anh một cái, bởi vì hờn dỗi mà bĩu môi, cười nói: “Hiện tại vốn dĩ lấy gầy là tiêu chuẩn của cái đẹp, gầy một chút mới xinh! Em vì chuyện lên ti vi, vẫn luôn có gắng duy trì vóc dáng.”
Vũ Quỳnh nói dối, cô không muốn để anh phải lo lắng quá nhiều cho mình.
“Sau này, mỗi bữa em phải ăn cơm đúng giờ, nếu như em còn gầy như vậy, về sau, làm sao em có thể giúp anh sinh con?”
“…”
Một câu nói…
Trong lúc nhất thời, Vũ Quỳnh trầm mặc, thẹn thùng…
Một lúc sau, cô hờn dỗi nói: “Chúng ta còn chưa kết hôn, ai thèm sinh con với anh cơ chứ?”
Cao Hướng Dương cười không nói.
Cô nhóc này nói cái gì cũng không chịu kết hôn với anh…
Vậy…
Anh chỉ đành…lừa cưới thôi!
Hừm! Tiền trảm hậu tấu, đưa cô nhóc xấu xa này lên thuyền giặc rồi nói sau!
“Hôm nay, xem ra bữa cơm hải sản đành phải bỏ lỡ rồi!”
Vũ Quỳnh nhìn đầu gối bị thương của mình, thất vọng thở dài.
“Trước khi vết thương khép lại, bất kỳ món ăn cay và hải sản nào đều có tính kích thích, em không được ăn! Em nhớ chưa?”
Anh không yên lòng, dặn dò cô.
“Em biết rồi.”
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu, không dám lỗ mãng.
“Chúng ta về nhà ăn cơm thôi, có lẽ hai mẹ đã sớm giúp chúng ta chuẩn bị xong bữa tối rồi.”
“Vâng ạ.”
Quả nhiên, khi bọn họ về đến nhà, ba mẹ hai người đều ở đó.
Thứ nhất là vì Cao Hướng Dương vừa mới về nhà, người lớn trong nhà dĩ nhiên đều muốn ở bên anh. Thứ hai là vì hai người trẻ tuổi ở chung sau hai năm, bọn họ là người từng trải, có chút không yên lòng, nếu như thật sự có chuyện gì, bốn người đó còn có thể khuyên nhủ.
Cao Hướng Dương vừa bế Vũ Quỳnh vào cửa, bốn người lớn trong nhà đều xúm lại, ngay cả Lão Tam dường như cũng ầm ĩ, không ngừng quấn bên chân anh.
“Trời ơi, chuyện gì thế này?”
“Đang yên đang lành, làm sao lại bị thương?”
“Các con đã đi bệnh viện khám chưa? Đã bôi thuốc chưa? Không sao chứ?”
Hai mẹ liên tiếp hỏi chuyện.
“Mẹ, con không sao! Mọi người không cần lo lắng!”
Vũ Quỳnh vội vàng trấn an mọi người, cô nói dối: “Lúc con đi ra sảnh trung tâm triển lãm, ở đó quá đông người, cho nên có hơi chen lấn, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, con chỉ bị trầy xước ít thôi.”
Nếu như cô dám nói mình gặp vụ nổ trên đường, chẳng phải sẽ khiến hai bà mẹ bị hoảng sợ đến mức ngất đi sao?
“Hướng Dương, đây là do con không đúng, làm sao con có thể để Tam Nhi xảy ra loại chuyện này? Không được, không được, sau này xem ra vẫn cần thường xuyên mời thêm mấy người vệ sĩ đến!”
Hoàng Ngân trách mắng con trai mình.
“Mẹ, chuyện này không nên trách anh ấy, chiều nay anh ấy qua bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau khi anh ấy biết con xảy ra chuyện, anh ấy vội vàng chạy tới!”
Vũ Quỳnh vội vàng che chở cho chồng mình.
Hoàng Ngân nghe xong những lời này, bà biết hai người trẻ ở chung rất tốt, bà và Thùy Sam ăn ý, liếc nhìn nhau.
“Được rồi, được rồi, không trách ai cả, các con nhanh đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
“Anh bế em đi rửa tay.”
Cao Hướng Dương nói xong, anh cúi người muốn bế Vũ Quỳnh.
“Em không cần!”
Vũ Quỳnh ngại ngùng từ chối, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ đều ở đây, em xấu hổ. Này…”
Cô còn chưa có nói xong, cả người bị Cao Hướng Dương bế lên, đi đến bồn rửa mặt.
“Chuyện của hai người trẻ tuổi các con, ba mẹ không nhìn thấy gì hết, các con cứ tình cảm…”
Hoàng Ngân cười nói, bà kéo Thùy Sam vào trong nhà bếp, chuẩn bị bữa tối.
Ba của hai người cũng chẳng quay đầu lại, tiếp tục ngồi đánh cờ ở bàn trà.
Càng như thế, càng giống như giấu đầu hở đuôi, gương mặt Vũ Quỳnh đỏ bừng.
Cao Hướng Dương ôm cô đến ngồi lên bồn rửa mặt, Vũ Quỳnh không nhịn được, dùng chân khẽ đạp anh: “Đều tại anh đó, hại người ta mất mặt như vậy…”
Cao Hướng Dương nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, xấu xa gãi gãi: “Em còn đang bị thương đó, dám nghịch ngợm.”
“Á, nhột, anh mau thả em ra, ha ha ha…”
Vũ Quỳnh bị anh gãi đến mức cả người đều nhột, chân nhỏ của cô giãy dụa ở trong lòng bàn tay anh, liên tục cầu xin tha: “Em không dám, Cao Hướng Dương! Nhanh lên, thả em ra, á… Ha ha ha…”
Cuối cùng Cao Hướng Dương buông cô ra, anh hơi nheo mắt lại, hai tay chống lên trên bồn rửa mặt, gương mặt đẹp trai đến gần, tà mị nhìn cô, khóe miệng anh hơi giương lên: “Lấy anh nhé?”
“…”
Tim Vũ Quỳnh không ngừng đập ‘thình thịch’.
Trong nháy mắt, cô trở nên khẩn trương, ngay cả hô hấp đều trở nên có chút khó khăn.
“Anh đang cầu hôn em à?”
Cô lắc lư bắp chân, ra vẻ tùy ý hỏi anh.
Anh không biết, trái tim cô đã sớm khẩn trương đến mức gần như muốn nhảy ra bên ngoài.
“Ừ…”
Cao Hướng Dương gật đầu.
Ánh mắt nóng rực của anh dính trên người cô, triền miên, kiều diễm…
Gần như muốn hòa tan cô ra.
“Chuyện này…chuyện này…không được! Chuyện giấy đăng ký kết hôn giả, em còn đang giận đó!”
Vũ Quỳnh có chút nói năng lộn xộn.
Trong mấy giây, cô thiếu chút nữa đã gật đầu đồng ý.
Nhưng đến sau cùng, cô vẫn cắn răng từ chối.
Chuyện giấy đăng ký hết hôn giả, cộng thêm việc anh không nói tiếng nào bỏ đi hai năm, cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh, nhất định phải giày vò anh.
Nếu cô tùy tiện tha thứ cho anh, lần sau cô nên làm gì?
Cô không chỉnh anh, anh không biết cô lợi hại như thế nào! Hừ hừ!!
Cao Hướng Dương thấy Vũ Quỳnh còn chưa đồng ý, mặt anh cố ý cọ vào trên ngực mềm mại của cô: “Rốt cuộc anh phải làm gì mới có thể khiến cho em nguôi giận?”