Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-366
CHƯƠNG 362: TẤT CẢ CHÂN TƯỚNG.
CHƯƠNG 362: TẤT CẢ CHÂN TƯỚNG.
Bước chân nhanh như đạp gió, càng lúc càng nhanh, cuối cùng là chạy nhanh về phòng ở của mình.
Anh ở nhờ một nhà người dân.
Thanh niên ở nhà đó đều đã ra ngoài đi làm xa, chỉ còn lại một bà lão ở nhà trông nhà.
Bình thường cô đơn tĩnh mịch, hiếm khi có thanh niên trong thành phố đến náo nhiệt, cho nên bà ấy rất nhiệt tình với Cao Hướng Dương, cũng cực kỳ thích anh.
“Bà Lưu.”
Cao Hướng Dương bước vội vào phòng.
Bà Lưu đang ngồi trên giường đất ăn cơm, thấy Cao Hướng Dương đi vào, thì vội vàng đứng dậy: “Bác sỹ Cao, cháu ăn cơm chưa? Nào, nếu không chê thì ăn thêm với bà?”
Trên giường là một mâm cơm đơn giản thanh đạm.
Cao Hướng Dương nhìn mà cảm thấy chua xót, hơi mỉm cười, anh ngồi xuống đối diện với bà Lưu trên giường: “Bà Lưu, cháu ăn cơm với tập thể rồi, bây giờ vẫn còn no! Bà ăn nhiều vào nhé.”
“Ờ! Thế sao cháu lại về lúc này?”
Bình thường bác sỹ như bọn họ chưa đến mười giờ tối thì chưa xong việc để về.
“Bà Lưu, cháu tìm bà có chuyện muốn hỏi. Ở thôn mình, có cách nào liên lạc được với bên ngoài không ạ?”
Nếu có điện thoại thì tốt biết bao!
Bây giờ anh đang sốt ruột muốn gọi điện thoại cho cô ấy, muốn lên tiếng giữ cô lại, nói cô đừng đi Mỹ nữa, có đi thì cũng phải để anh đi cùng... “Thôn này của bà đương nhiên là không có! Phải đi ra ngoài, trèo ra ngọn núi lớn đối diện, có thấy chưa? Tìm được một con đường lớn, thì cứ đi tiếp mấy chục cây nữa, đi ra ngoài thôn, mới được.”
Cao Hướng Dương nhìn theo hướng bà Lưu chỉ, một ngọn núi sừng sững lọt vào tầm mắt.
Cao Hướng Dương đoán, trèo qua được ngọn núi lớn đó, nếu đi bộ, thì cũng mất ít nhất một ngày trời.
“Bà, đi bộ mất bao lâu?”
“Không lâu, khoảng hai ngày, mọi năm bà đều đi một lần, để gọi điện thoại cho cháu của bà!”
Cao Hướng Dương nhìn thật sâu bà lão tóc bạc phơ trước mặt.
Anh nghĩ, sau khi ra khỏi thôn, chắc điều đầu tiên anh phải làm, chính là thay bà lão gọi điện cho đứa cháu kia của bà!
Hai ngày...
Cao Hướng Dương gặp khó rồi.
“Vậy thư tín thì sao? Gửi thư tín ra ngoài mất bao lâu ạ?”
Anh lại hỏi.
“Thư tín thì nhanh! Hơn một ngày là gửi ra ngoài được, nhưng mà phí rất đắt, cực đắt! Không có chuyện gì quá gấp, thì đừng nên gửi, đắt khủng khiếp!” Bà Lưu vội vã xua tay.
Cao Hướng Dương không quan tâm lắm gửi thư mất bao nhiêu tiền, anh chỉ quan tâm thời gian!
Bởi vì, anh không còn nhiều thời gian nữa!
“Bà, đây là bức thư cực kỳ cực kỳ gấp...”
Cao Hướng Dương nghĩ lại càng kích động, tâm trạng bị kiềm nén mấy ngày nay dường như thoáng chốc đã được thư thái hơn.
Anh nắm chặt tay bà lão: “Cám ơn bà! Bức thư này, cháu chắc chắn phải gửi, nó có liên quan đến ... hạnh phúc cả đời của cháu!”
“Hạnh phúc cả đời à?”
Bà lão chớp chớp mắt, sau đó cười cong mắt: “Hóa ra là gửi thư tình cho bạn gái...”
Thư tình.
Cao Hướng Dương cũng cười theo, gật đầu: “Đúng vậy, là thư tình.”
Đời này, anh chưa từng viết thư tình cho bất cứ người con gái nào, vậy mà hôm nay... lại là, lần đầu tiên của anh!
Cao Hướng Dương nằm bò trên giường viết thư tình.
Không biết là bởi vì do không có kinh nghiệm hay sao, lần đầu tiên anh cảm thấy hóa ra thứ này khó viết như vậy.
Mãi đến lúc bỏ đi bức thư thứ ba thì anh mới dần dần viết thuận tay hơn.
Cúi đầu, bắt đầu viết.
Bức thư được viết như thế này:
“Tam Nhi thân yêu, em khỏe không?
Lúc nhận được bức thư này, nhất định là em sẽ vô cùng kinh ngạc, vì sao thời buổi này rồi mà còn có người dùng phương thức cũ rích như thế để gửi gắm tình cảm.
Như em đã biết khi anh nói với em ở cuộc gọi trước, ở đây là thôn núi nghèo vùng sâu xa, anh không hề nói quá, ở đây đi lại chủ yếu là đi bộ, muốn ấm thì phải run, an ninh chủ yếu dựa vào chó canh, thông tin liên lạc với nhau chủ yếu dựa vào hét.
Vốn lời anh định nói tiếp theo là muốn nói với em trong điện thoại, nhưng, bà chủ nhà của anh nói muốn gọi điện thoại, thì phải trèo qua ngọn núi hơn ở trước thôn, thời gian mất khoảng hai ngày, đi đi về về mất khoảng bốn ngày, anh không phải là không bằng lòng đi, chỉ là anh không còn nhiều thời gian, anh phải cứu chữa cho các bệnh nhân của anh. Mà mỗi một bệnh nhân ở đây đều đang bị đe dọa tính mạng, cận kề cái chết, cho nên, rất xin lỗi em, anh không có cách nào đích thân đi gọi điện thoại cho em được, càng không có cách nào đưa anh đến trước mặt em, đích thân nói với em lời này... tam nhi...
Lời dạo đầu hình như hơi dài dòng, tiếp sau đây anh sẽ chính thức đi vào vấn đề chính.
Nhưng anh hy vọng sau khi em đọc xong bức thư này, nghiêm túc suy nghĩ, đừng có vội vàng quyết định luôn cho bản thân và anh. “
Cao Hướng Dương viết đến đây thì ngừng lại.
Môi mỏng mím chặt, suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục hạ bút.
Lực bút mạnh mẽ cứng cáp, như nhảy múa trên giấy.
Anh nói:
“Anh bị bệnh rồi.
Anh bị bệnh máu trắng.
Em đừng vội rơi nước mắt, đừng khóc, anh nói với em sự thật này không phải muốn nhìn em rơi lệ, nghe lời, ngoan một chút... Chắc em cũng biết lúc còn nhỏ anh từng bị bệnh máu trắng, dưới sự nỗ lực của ba mẹ, lúc đó anh may mắn được trị khỏi, nhưng đến bây giờ, bệnh tình anh lại tái phát.
Anh sợ em buồn, sợ em vì lo lắng cho anh, anh không muốn nhìn thấy em rơi lệ vì anh, càng không hy vọng em vì anh mà bỏ bê ăn uống.
Không muốn em biết, cũng sợ bản thân cuối cùng cũng không thể ở bên em đến bạc đầu, cho nên anh mới nghĩ mọi cách để đẩy xa em ra, để em rời xa anh... thật ra, hôn lễ của anh với Vưu Tiên mà anh nói, đều là lừa em, anh chỉ là muốn lấy cớ đó làm em rời xa anh mà thôi!
Anh rất trẻ con em nhỉ? Nhưng hình như chiêu này có tác dụng rồi.
Em ghen, em cũng vì anh mà đau lòng rơi lệ...
Anh thật sự đáng chết, những năm còn sống, không tìm mọi cách để làm em vui, lại làm mọi thứ khiến em khóc!
Anh quả thực là không khác gì một tên ngốc cả!
Chỉ là, nhắc đến Vưu Tiên... “
Cao Hướng Dương bỗng dừng ngòi bút chỗ này.
Anh đặt bút xuống, đọc lại toàn bộ bức thư, ánh mắt ảm đạm đi nhiều.
Anh không biết phải làm sao để nhắc với cô về đêm say rượu của anh và Vưu Tiên, cho nên, anh định đợi sau khi anh quay về, tự mình nói với cô.
Nhận sai với cô, xin lỗi, chịu phạt.
Nhưng, chỉ cần cô không đi, anh sẽ không buông tay nữa! Sẽ không buông nữa... đề tài về Vưu Tiên, sẽ không tiếp tục nữa.
Anh không phải không muốn nói, mà là sợ vài chữ ngắn gọn trên giấy không nói rõ được tình hình đêm hôm đó.
“Bảo bối, em còn nhớ đêm ba năm về trước không?
Anh hung dữ nạt nộ em, dọa em khóc nức nở.
Sau đó, anh lại tàn nhẫn đuổi em ra ngoài cửa.
Trong ấn tượng của anh, đó là lần đầu tiên anh nổi giận với em.
Hơn nữa, còn là lần nổi giận lớn nhất!
Anh biết đêm đó nhất định là dọa em sợ rồi.
Thật ra, đêm hôm dó, anh thất vọng không phải là em chưa qua sự đời, mà là thất vọng về anh!
Là một người anh lớn hơn em mười tuổi, lại lưu manh với em đang nằm trong lòng anh, động tay động chân... em lúc đó, chỉ mới có mười lăm tuổi!
Em vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Còn anh, đã có khát vọng muốn bá chiếm em rồi!
Anh nghĩ, nhất định anh đã dọa em rồi!
Anh cảm thấy chán ghét bản thân, cho nên lúc em vẫn ngây thơ chui vào lòng anh, anh đã tức giận mà nạt nộ em, đuổi em ra.
Thật ra, chuyện đó vẫn giống như cái kim đâm vào đáy lòng anh, không rút ra được.
Anh vẫn cứ nghĩ, có phải Cao Hướng Dương lúc đó đã động tâm với Vũ tiểu tam nhỏ bé không, cho nên, anh mới muốn chiếm hữu em, chiếm em làm của riêng anh... có phải là bởi vì phát sinh chuyện vượt rào này mà dẫn đến Cao Hướng Dương hai mươi lăm tuổi đã bắt đầu chống lại tình yêu với Vũ tiểu tam đơn thuần, chủ động, sợ bản thân lại để xảy ra chuyện vô sỉ giống như ba năm trước, sợ bản thân yêu cô bé mà trong mắt anh ngây thơ và không thể xâm phạm đó... Đúng vậy! trong lòng Cao Hướng Dương, Vũ tiểu tam vẫn luôn là một đứa trẻ, ngây thơ, thuần khiết, tùy hứng.
Không hề hợp với chuyện yêu đương!
Nhưng, cho dù là như vậy, cho dù là chống lại càng nhiều, sự kháng cự trong lòng càng nhiều, thì rốt cuộc Cao Hướng Dương cũng đã yêu Vũ tiểu tam.
Hơn nữa, còn yêu tha thiết!
Tam nhi...
Anh muốn em ở lại, ở lại bên cạnh anh, đừng đi đâu nữa.
Đừng đi Mỹ, đừng đến thành phố xa khác...
Giống như trước đây, giống như cái đuôi, bám theo sau anh, một bước không rời.
Em nghịch ngợm làm hỏng máy sưởi trong phòng, kêu gào nói lạnh, bắt anh ngủ cùng.
Đột nhiên anh thấy nhớ những dáng vẻ em quàng tay vào cổ anh, nằm trong lòng anh nũng nịu.
Anh không biết sau này cơ thể anh còn đủ sức ôm em không, để em nằm trong lòng anh, nhưng anh biết, chỉ cần anh còn sống, còn một hơi thở, anh sẽ có đủ sức ôm chặt em vào lòng.
Tam nhi, có lẽ em sẽ cho rằng anh lấy thân phận một bệnh nhân để giữ em lại, là ích kỷ. Rõ ràng không thể hứa hẹn bên nhau đến già, lại cứ khăng khăng muốn khát vọng hạnh phúc tương lai... Đúng! Anh thừa nhận, anh không thể hứa với em sẽ sống đến bạc đầu, nhưng, anh có thể hứa với em, anh sẽ dùng nỗ lực lớn nhất đời anh, nỗ lực để bản thân có thể sống với em đến răng long đầu bạc.
Bảo bối, những ngày này, bởi sự khăng khăng cố chấp của anh mà khiến em bị tổn thương, anh xin lỗi em! Anh đồng ý sau khi trở về, sẽ chịu mọi hình phạt mà em đưa ra.
Xử phạt như thế nào anh cũng đã nghĩ xong cho em rồi, ví dụ em có thể tức giận, ba ngày không để ý đến anh!
Có điều, không thể lâu hơn ba ngày đâu nhé, nếu không anh nhất định sẽ bị giày vò chết mất.
Lại ví dụ như, em có thể phạt anh nấu cơm cho em mỗi ngày, sau đó em có thể vênh mặt mà nói với anh, anh nấu ăn kém xa dì Lý, lần sau bắt buộc phải tiến bộ.”
Cao Hướng Dương viết đến đây, bất giác mỉm cười.
Dường như, anh đã nhìn thấy cảnh tượng Tam Nhi ngồi trên bàn ăn cao, khoanh tay trước ngực, ra dáng vẻ nữ vương, vênh mặt lên dạy dỗ anh có bài có bản: “Anh làm món gì thế? Quá khó ăn!”
Còn anh sao?
Híp mắt, khóe miệng khẽ cong lên, để mặc cô làm khó, cuối cùng, ngậm lấy miệng anh đào mềm của cô, xấu xa hỏi cô: “Vậy anh thì sao? Vị có vừa miệng em không?”
Cao Hướng Dương khó khăn lắm mới dứt ra được từ trong mộng tưởng của bản thân, cười cười, tiếp tục hạ bút.
“Tam nhi, thật ra lúc viết bức thư này, anh đã nghĩ rất lâu rất lâu, cuối cùng, anh muốn, bất kể kết quả thế nào, em có quyền được lựa chọn, anh không có quyền tự ý quyết định con đường tương lai thay em.
Cho nên, anh lựa chọn nói tất cả sự thật cho em biết.
CHƯƠNG 362: TẤT CẢ CHÂN TƯỚNG.
Bước chân nhanh như đạp gió, càng lúc càng nhanh, cuối cùng là chạy nhanh về phòng ở của mình.
Anh ở nhờ một nhà người dân.
Thanh niên ở nhà đó đều đã ra ngoài đi làm xa, chỉ còn lại một bà lão ở nhà trông nhà.
Bình thường cô đơn tĩnh mịch, hiếm khi có thanh niên trong thành phố đến náo nhiệt, cho nên bà ấy rất nhiệt tình với Cao Hướng Dương, cũng cực kỳ thích anh.
“Bà Lưu.”
Cao Hướng Dương bước vội vào phòng.
Bà Lưu đang ngồi trên giường đất ăn cơm, thấy Cao Hướng Dương đi vào, thì vội vàng đứng dậy: “Bác sỹ Cao, cháu ăn cơm chưa? Nào, nếu không chê thì ăn thêm với bà?”
Trên giường là một mâm cơm đơn giản thanh đạm.
Cao Hướng Dương nhìn mà cảm thấy chua xót, hơi mỉm cười, anh ngồi xuống đối diện với bà Lưu trên giường: “Bà Lưu, cháu ăn cơm với tập thể rồi, bây giờ vẫn còn no! Bà ăn nhiều vào nhé.”
“Ờ! Thế sao cháu lại về lúc này?”
Bình thường bác sỹ như bọn họ chưa đến mười giờ tối thì chưa xong việc để về.
“Bà Lưu, cháu tìm bà có chuyện muốn hỏi. Ở thôn mình, có cách nào liên lạc được với bên ngoài không ạ?”
Nếu có điện thoại thì tốt biết bao!
Bây giờ anh đang sốt ruột muốn gọi điện thoại cho cô ấy, muốn lên tiếng giữ cô lại, nói cô đừng đi Mỹ nữa, có đi thì cũng phải để anh đi cùng... “Thôn này của bà đương nhiên là không có! Phải đi ra ngoài, trèo ra ngọn núi lớn đối diện, có thấy chưa? Tìm được một con đường lớn, thì cứ đi tiếp mấy chục cây nữa, đi ra ngoài thôn, mới được.”
Cao Hướng Dương nhìn theo hướng bà Lưu chỉ, một ngọn núi sừng sững lọt vào tầm mắt.
Cao Hướng Dương đoán, trèo qua được ngọn núi lớn đó, nếu đi bộ, thì cũng mất ít nhất một ngày trời.
“Bà, đi bộ mất bao lâu?”
“Không lâu, khoảng hai ngày, mọi năm bà đều đi một lần, để gọi điện thoại cho cháu của bà!”
Cao Hướng Dương nhìn thật sâu bà lão tóc bạc phơ trước mặt.
Anh nghĩ, sau khi ra khỏi thôn, chắc điều đầu tiên anh phải làm, chính là thay bà lão gọi điện cho đứa cháu kia của bà!
Hai ngày...
Cao Hướng Dương gặp khó rồi.
“Vậy thư tín thì sao? Gửi thư tín ra ngoài mất bao lâu ạ?”
Anh lại hỏi.
“Thư tín thì nhanh! Hơn một ngày là gửi ra ngoài được, nhưng mà phí rất đắt, cực đắt! Không có chuyện gì quá gấp, thì đừng nên gửi, đắt khủng khiếp!” Bà Lưu vội vã xua tay.
Cao Hướng Dương không quan tâm lắm gửi thư mất bao nhiêu tiền, anh chỉ quan tâm thời gian!
Bởi vì, anh không còn nhiều thời gian nữa!
“Bà, đây là bức thư cực kỳ cực kỳ gấp...”
Cao Hướng Dương nghĩ lại càng kích động, tâm trạng bị kiềm nén mấy ngày nay dường như thoáng chốc đã được thư thái hơn.
Anh nắm chặt tay bà lão: “Cám ơn bà! Bức thư này, cháu chắc chắn phải gửi, nó có liên quan đến ... hạnh phúc cả đời của cháu!”
“Hạnh phúc cả đời à?”
Bà lão chớp chớp mắt, sau đó cười cong mắt: “Hóa ra là gửi thư tình cho bạn gái...”
Thư tình.
Cao Hướng Dương cũng cười theo, gật đầu: “Đúng vậy, là thư tình.”
Đời này, anh chưa từng viết thư tình cho bất cứ người con gái nào, vậy mà hôm nay... lại là, lần đầu tiên của anh!
Cao Hướng Dương nằm bò trên giường viết thư tình.
Không biết là bởi vì do không có kinh nghiệm hay sao, lần đầu tiên anh cảm thấy hóa ra thứ này khó viết như vậy.
Mãi đến lúc bỏ đi bức thư thứ ba thì anh mới dần dần viết thuận tay hơn.
Cúi đầu, bắt đầu viết.
Bức thư được viết như thế này:
“Tam Nhi thân yêu, em khỏe không?
Lúc nhận được bức thư này, nhất định là em sẽ vô cùng kinh ngạc, vì sao thời buổi này rồi mà còn có người dùng phương thức cũ rích như thế để gửi gắm tình cảm.
Như em đã biết khi anh nói với em ở cuộc gọi trước, ở đây là thôn núi nghèo vùng sâu xa, anh không hề nói quá, ở đây đi lại chủ yếu là đi bộ, muốn ấm thì phải run, an ninh chủ yếu dựa vào chó canh, thông tin liên lạc với nhau chủ yếu dựa vào hét.
Vốn lời anh định nói tiếp theo là muốn nói với em trong điện thoại, nhưng, bà chủ nhà của anh nói muốn gọi điện thoại, thì phải trèo qua ngọn núi hơn ở trước thôn, thời gian mất khoảng hai ngày, đi đi về về mất khoảng bốn ngày, anh không phải là không bằng lòng đi, chỉ là anh không còn nhiều thời gian, anh phải cứu chữa cho các bệnh nhân của anh. Mà mỗi một bệnh nhân ở đây đều đang bị đe dọa tính mạng, cận kề cái chết, cho nên, rất xin lỗi em, anh không có cách nào đích thân đi gọi điện thoại cho em được, càng không có cách nào đưa anh đến trước mặt em, đích thân nói với em lời này... tam nhi...
Lời dạo đầu hình như hơi dài dòng, tiếp sau đây anh sẽ chính thức đi vào vấn đề chính.
Nhưng anh hy vọng sau khi em đọc xong bức thư này, nghiêm túc suy nghĩ, đừng có vội vàng quyết định luôn cho bản thân và anh. “
Cao Hướng Dương viết đến đây thì ngừng lại.
Môi mỏng mím chặt, suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục hạ bút.
Lực bút mạnh mẽ cứng cáp, như nhảy múa trên giấy.
Anh nói:
“Anh bị bệnh rồi.
Anh bị bệnh máu trắng.
Em đừng vội rơi nước mắt, đừng khóc, anh nói với em sự thật này không phải muốn nhìn em rơi lệ, nghe lời, ngoan một chút... Chắc em cũng biết lúc còn nhỏ anh từng bị bệnh máu trắng, dưới sự nỗ lực của ba mẹ, lúc đó anh may mắn được trị khỏi, nhưng đến bây giờ, bệnh tình anh lại tái phát.
Anh sợ em buồn, sợ em vì lo lắng cho anh, anh không muốn nhìn thấy em rơi lệ vì anh, càng không hy vọng em vì anh mà bỏ bê ăn uống.
Không muốn em biết, cũng sợ bản thân cuối cùng cũng không thể ở bên em đến bạc đầu, cho nên anh mới nghĩ mọi cách để đẩy xa em ra, để em rời xa anh... thật ra, hôn lễ của anh với Vưu Tiên mà anh nói, đều là lừa em, anh chỉ là muốn lấy cớ đó làm em rời xa anh mà thôi!
Anh rất trẻ con em nhỉ? Nhưng hình như chiêu này có tác dụng rồi.
Em ghen, em cũng vì anh mà đau lòng rơi lệ...
Anh thật sự đáng chết, những năm còn sống, không tìm mọi cách để làm em vui, lại làm mọi thứ khiến em khóc!
Anh quả thực là không khác gì một tên ngốc cả!
Chỉ là, nhắc đến Vưu Tiên... “
Cao Hướng Dương bỗng dừng ngòi bút chỗ này.
Anh đặt bút xuống, đọc lại toàn bộ bức thư, ánh mắt ảm đạm đi nhiều.
Anh không biết phải làm sao để nhắc với cô về đêm say rượu của anh và Vưu Tiên, cho nên, anh định đợi sau khi anh quay về, tự mình nói với cô.
Nhận sai với cô, xin lỗi, chịu phạt.
Nhưng, chỉ cần cô không đi, anh sẽ không buông tay nữa! Sẽ không buông nữa... đề tài về Vưu Tiên, sẽ không tiếp tục nữa.
Anh không phải không muốn nói, mà là sợ vài chữ ngắn gọn trên giấy không nói rõ được tình hình đêm hôm đó.
“Bảo bối, em còn nhớ đêm ba năm về trước không?
Anh hung dữ nạt nộ em, dọa em khóc nức nở.
Sau đó, anh lại tàn nhẫn đuổi em ra ngoài cửa.
Trong ấn tượng của anh, đó là lần đầu tiên anh nổi giận với em.
Hơn nữa, còn là lần nổi giận lớn nhất!
Anh biết đêm đó nhất định là dọa em sợ rồi.
Thật ra, đêm hôm dó, anh thất vọng không phải là em chưa qua sự đời, mà là thất vọng về anh!
Là một người anh lớn hơn em mười tuổi, lại lưu manh với em đang nằm trong lòng anh, động tay động chân... em lúc đó, chỉ mới có mười lăm tuổi!
Em vẫn chỉ là một đứa trẻ!
Còn anh, đã có khát vọng muốn bá chiếm em rồi!
Anh nghĩ, nhất định anh đã dọa em rồi!
Anh cảm thấy chán ghét bản thân, cho nên lúc em vẫn ngây thơ chui vào lòng anh, anh đã tức giận mà nạt nộ em, đuổi em ra.
Thật ra, chuyện đó vẫn giống như cái kim đâm vào đáy lòng anh, không rút ra được.
Anh vẫn cứ nghĩ, có phải Cao Hướng Dương lúc đó đã động tâm với Vũ tiểu tam nhỏ bé không, cho nên, anh mới muốn chiếm hữu em, chiếm em làm của riêng anh... có phải là bởi vì phát sinh chuyện vượt rào này mà dẫn đến Cao Hướng Dương hai mươi lăm tuổi đã bắt đầu chống lại tình yêu với Vũ tiểu tam đơn thuần, chủ động, sợ bản thân lại để xảy ra chuyện vô sỉ giống như ba năm trước, sợ bản thân yêu cô bé mà trong mắt anh ngây thơ và không thể xâm phạm đó... Đúng vậy! trong lòng Cao Hướng Dương, Vũ tiểu tam vẫn luôn là một đứa trẻ, ngây thơ, thuần khiết, tùy hứng.
Không hề hợp với chuyện yêu đương!
Nhưng, cho dù là như vậy, cho dù là chống lại càng nhiều, sự kháng cự trong lòng càng nhiều, thì rốt cuộc Cao Hướng Dương cũng đã yêu Vũ tiểu tam.
Hơn nữa, còn yêu tha thiết!
Tam nhi...
Anh muốn em ở lại, ở lại bên cạnh anh, đừng đi đâu nữa.
Đừng đi Mỹ, đừng đến thành phố xa khác...
Giống như trước đây, giống như cái đuôi, bám theo sau anh, một bước không rời.
Em nghịch ngợm làm hỏng máy sưởi trong phòng, kêu gào nói lạnh, bắt anh ngủ cùng.
Đột nhiên anh thấy nhớ những dáng vẻ em quàng tay vào cổ anh, nằm trong lòng anh nũng nịu.
Anh không biết sau này cơ thể anh còn đủ sức ôm em không, để em nằm trong lòng anh, nhưng anh biết, chỉ cần anh còn sống, còn một hơi thở, anh sẽ có đủ sức ôm chặt em vào lòng.
Tam nhi, có lẽ em sẽ cho rằng anh lấy thân phận một bệnh nhân để giữ em lại, là ích kỷ. Rõ ràng không thể hứa hẹn bên nhau đến già, lại cứ khăng khăng muốn khát vọng hạnh phúc tương lai... Đúng! Anh thừa nhận, anh không thể hứa với em sẽ sống đến bạc đầu, nhưng, anh có thể hứa với em, anh sẽ dùng nỗ lực lớn nhất đời anh, nỗ lực để bản thân có thể sống với em đến răng long đầu bạc.
Bảo bối, những ngày này, bởi sự khăng khăng cố chấp của anh mà khiến em bị tổn thương, anh xin lỗi em! Anh đồng ý sau khi trở về, sẽ chịu mọi hình phạt mà em đưa ra.
Xử phạt như thế nào anh cũng đã nghĩ xong cho em rồi, ví dụ em có thể tức giận, ba ngày không để ý đến anh!
Có điều, không thể lâu hơn ba ngày đâu nhé, nếu không anh nhất định sẽ bị giày vò chết mất.
Lại ví dụ như, em có thể phạt anh nấu cơm cho em mỗi ngày, sau đó em có thể vênh mặt mà nói với anh, anh nấu ăn kém xa dì Lý, lần sau bắt buộc phải tiến bộ.”
Cao Hướng Dương viết đến đây, bất giác mỉm cười.
Dường như, anh đã nhìn thấy cảnh tượng Tam Nhi ngồi trên bàn ăn cao, khoanh tay trước ngực, ra dáng vẻ nữ vương, vênh mặt lên dạy dỗ anh có bài có bản: “Anh làm món gì thế? Quá khó ăn!”
Còn anh sao?
Híp mắt, khóe miệng khẽ cong lên, để mặc cô làm khó, cuối cùng, ngậm lấy miệng anh đào mềm của cô, xấu xa hỏi cô: “Vậy anh thì sao? Vị có vừa miệng em không?”
Cao Hướng Dương khó khăn lắm mới dứt ra được từ trong mộng tưởng của bản thân, cười cười, tiếp tục hạ bút.
“Tam nhi, thật ra lúc viết bức thư này, anh đã nghĩ rất lâu rất lâu, cuối cùng, anh muốn, bất kể kết quả thế nào, em có quyền được lựa chọn, anh không có quyền tự ý quyết định con đường tương lai thay em.
Cho nên, anh lựa chọn nói tất cả sự thật cho em biết.