Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-349
CHƯƠNG 345: ANH ĐANG Ở DƯỚI LẦU CHỖ EM
CHƯƠNG 345: ANH ĐANG Ở DƯỚI LẦU CHỖ EM
Con ngươi Cao Hướng Dương co lại, hiển nhiên là có phần kinh ngạc với câu trả lời của cô.
Dù thế nào anh cũng chưa từng nghĩ tới, thói xấu này đã theo cô tròn ba năm… mà cô, lại không hề nhận thấy!
Trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh chiếc túi sách to phình lên mà Vũ Quỳnh đeo, Cao Hướng Dương khẽ xoa mi tâm, đột nhiên giống như bừng hiểu ra điều gì đó.
“Tại sao?”
Vấn đề này, Cao Hướng Dương vẫn luôn không hiểu.
Đêm qua, anh hỏi đi hỏi lại bản thân mình, là vì sao?
Vũ Quỳnh cô ấy là con nhà có điều kiện, muốn gì được nấy, từ nhỏ tới lớn chỉ cần là thứ cô ấy muốn thì chưa từng không có được.
Cái gì cũng không thiếu, vậy tại sao cô ấy lại có tật ăn cắp vặt này?
Tối qua thứ rơi ra từ túi của cô, toàn là những món đồ chơi linh tinh, nếu cô muốn thì anh thậm chí có thể mua cả một xe cho cô, nhưng… sao cô lại lựa chọn đi trộm?
Cuối cùng, Cao Hướng Dương tìm được đáp án trong cuốn sách về tâm lý học.
Đó là một loại bệnh…
Ưa ăn cắp vặt là một loại bệnh về tâm lý!
Thấy Vũ Quỳnh không định mở lòng nói với anh điều gì, Cao Hướng Dương cũng không ép cô.
Anh nhượng bộ lần cuối: “Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi học đâu.”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hôm nay anh xin nghỉ.”
Anh tiếp tục nói.
Ánh mắt Vũ Quỳnh khẽ có gợn sóng lăn tăn.
Lại nghe cô nói: “Em muốn đi học.”
Cô kiên quyết.
“Vũ tiểu tam!”
Cao Hướng Dương hiển nhiên đã không còn nhiều nhẫn nại.
“Lục Li Dã đã đồng ý hôm nay mời em ăn nhà hàng.”
Vũ Quỳnh tìm bừa một lý do lấy lệ cho qua.
Thực ra, cô chỉ là không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Sau khi chuyện cô ăn cắp vặt bị lộ, Vũ Quỳnh cảm thấy xấu hổ chưa từng thấy.
Lục Li Dã cũng biết tật xấu này của cô, nhưng cô cũng không cảm thấy mất mặt, hoặc có thể nói là bất cứ ai khác nhìn thấy, cô đều không cảm thấy gì, cho dù là bị bắt đến đồn cảnh sát, cô cũng chẳng sao cả… nhưng, bị anh biết, thì không được rồi!
Vũ Quỳnh một lèo ăn hết cháo trong bát, rồi túm lấy túi xách định đi.
Khuôn mặt đẹp trai của Cao Hướng Dương sa sầm, lạnh lùng, không nói thêm lời nào.
Lục Li Dã…
Bây giờ Vũ tiểu tam cô nói câu nào cũng nhắc đến người đàn ông đó.
Cao Hướng Dương chỉ cảm thấy trái tim như bị một tảng đá chặn lại, buồn bực vô cùng khó chịu.
……
Chuyện Vũ Quỳnh trộm cắp vặt, giống như bị bỏ qua một bên rồi.
Cao Hướng Dương không gọi điện thoại nói với chú Phong và dì Sam, ngày thường cũng không còn nhắc đến chuyện này với Vũ Quỳnh nữa.
Đương nhiên, ngày thường căn bản anh không gặp được cô.
Cô ở lại trường.
Hơn nữa là kiểu ở lại cả cuối tuần, kiên quyết không về nhà.
Mà công việc của anh thì càng ngày càng bận, Vũ Quỳnh không ở nhà, anh cũng chẳng ở nhà mấy, có lúc mệt quá thì ở lại bệnh viện ngủ luôn.
Có nhiều lúc, một hai giờ sáng, anh đột nhiên bị tỉnh dậy từ trong mơ.
Nhìn phòng làm việc tối om, lạnh lẽo, Cao Hướng Dương bị cảm giác cô độc trước nay chưa từng có nuốt chửng, trong đầu toàn là hình ảnh khuôn mặt ngây thơ của Vũ tiểu tam.
Anh ngồi dậy, rút điện thoại ra, nhìn một cái.
Ở phần cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, hoàn toàn trống không, không có gì cả, chứ đừng nói gì đến một cuộc điện thoại của cô.
Đây chắc là lần đầu tiên cô rời anh lâu nhất, xa nhất, cắt liên lạc… chẳng gọi cuộc nào!
Có phải người phụ nữ khi yêu, đều như vậy không?
Nghĩ tới hai người ‘yêu đương’, trong lòng Cao Hướng Dương bỗng dưng cảm thấy buồn phiền.
Hai tay chống trên đầu gối, rồi vuốt khuôn mặt mệt mỏi, sau đó anh cầm áo khoác ngoài trên ghế sô pha lên, đứng dậy, chuẩn bị về nhà.
Xe, rõ ràng là nên đi về phía nhà.
Nhưng không hiểu sao lại lái tới trường đại học A, mãi đến lúc dừng lại dưới lầu khu ký túc xá nữ, Cao Hướng Dương mới chợt bừng tỉnh.
Ngẩng đầu lên, nhìn khu ký túc xá nữ một mảnh tối om, đôi mắt thâm trầm của Cao Hương Dương càng như sâu hơn.
Xuống xe, thân hình cao ráo lười biếng dựa vào thân xe.
Đầu khẽ cúi, châm điếu thuốc, đưa lên miệng hút.
Gió lạnh khẽ lướt qua khuôn mặt anh, làm anh cảm giác tỉnh táo hơn nhiều.
Trong không khí dường như có mang theo mùi hương của cô, cảm giác nhàn nhạt, thanh thuần đó… Cao Hướng Dương biết đó là ảnh hưởng tâm lý của bản thân, thậm chí anh còn cảm thấy cứ lo được lo mất như thế này, có hơi biến thái.
Điều chỉnh lại tư thế, lông mày rậm nhíu chặt lại, anh thở hắt một hơi, cảm giác khó hiểu.
Anh đã không gặp cô bốn ngày rồi, còn một ngày nữa là cô sẽ về nhà, nhưng anh vẫn cứ cảm giác đến một ngày cũng không chờ được, mà bốn ngày này anh cảm giác lâu như qua bốn năm rồi vậy… điện thoại trong tay xoay tròn một cách nhàm chán.
Nhưng không cẩn thận, anh ấn vào số ‘1’…
Số ‘1’ anh đặt quay số nhanh là số điện thoại của Vũ Quỳnh.
Đợi đến lúc anh nhận ra thì đầu dây bên kia đã nghe máy rồi.
Từ lúc gọi, đến lúc có phản hồi, chỉ mới qua có mười mấy giây ngắn ngủi thôi.
Cao Hướng Dương bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Không phải cảm giác ngại ngùng hay quẫn bách, mà là lo đánh thức lúc cô đang ngủ say.
Dù sao thì bây giờ đã là hơn ba giờ sáng rồi.
Quả nhiên, giọng nói ngái ngủ, miễn cưỡng truyền từ đầu dây bên kia sang: “Alo”.
Giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng, là giọng nói quen thuộc với anh.
Cũng là giọng nói anh nhớ mấy ngày hôm nay…
Bỗng nhiên, anh cảm thấy tảng đá đè nơi lồng ngực, nhất thời như được nhấc ra.: “Là anh.”
Anh trầm giọng đáp lời, dụi tàn thuốc trong tay: “Có phải là làm phiền em không?”
“Anh Cao Hướng Dương?”
Trong điện thoại, giọng nói cô nghe có vẻ tỉnh hơn nhiều.
Cao Hướng Dướng có nên cảm thấy vui vì chỉ trong mười giây mà cô đã nhận ra giọng nói của anh không.
“Ừm.”
Anh khẽ đáp bằng giọng mũi.
Sao đó, hai người trong điện thoại rơi vào tình trạng im lặng ngượng ngùng.
Anh nói: “Em ngủ tiếp đi, anh không cẩn thận bấm vào nút quay số nhanh.”
Cho nên, chỉ là anh không cẩn thận thôi sao?
Không cẩn thận gọi cuộc này cho cô?
“Vâng…”
Vũ Quỳnh cắn cắn môi: “Vậy em cúp nhé.”
Cô nói xong định cúp máy.
“Tam nhi!”
Cao Hướng Dương gọi cô.
Trái tim căng thẳng của Vũ Quỳnh lỡ một nhịp đập, vội vàng đáp lời anh: “Vâng?”
Cao Hướng Dương trầm mặc, rất lâu sau, anh mới trầm giọng hỏi cô: “Mấy ngày nay em sống tốt không?”
Vũ Quỳnh không ngờ tới anh lại đột nhiên hỏi cô vấn đề này.
Ngẩn ra mấy giây, cô cũng chưa trả lời.
Sống có tốt không?
Ngày nào cũng đờ đờ đẫn đẫn, căn bản không nói rõ được là tốt hay là không tốt.
Vũ Quỳnh trở người trong chăn, chỉ cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Máy sưởi trong ký túc xá bị hỏng hai ngày rồi, vẫn chưa có ai đến sửa, mỗi khi đến đêm lại lạnh như muốn đóng băng.
Nhất là cơ thể cô vốn không chịu được lạnh, hai chân lạnh buốt nhét vào trong chăn, tới tận lúc sáng tỉnh dậy, chân vẫn lạnh như thế.
“Vẫn khá ổn.”
Vũ Quỳnh đáp lại anh.
Đột nhiên, cô nhíu mày lại: “Anh vẫn đang ở ngoài à?”
Cô vừa hỏi, vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, cau mày lại.
Đã hơn ba giờ sáng rồi!!
Lúc này mà anh vẫn chưa ngủ, hơn nữa, lại còn đang ở ngoài?
“Anh vừa từ bệnh viện về…”
Cao Hướng Dương trả lời.
“Anh đang lái xe à?”
“Anh không, đang dừng bên đường.”
Anh trả lời đúng sự thật.
“Anh đang ở đâu?”
Vũ Quỳnh tò mò hỏi một câu.
Cao Hướng Dương ngừng lại rất lâu.
Mãi lâu sau, anh trầm giọng đáp: “Ở dứơi ký túc chỗ em.”
Anh không giấu giếm.
Vũ Quỳnh ngẩn ra, một giây sau, chẳng quan tâm cái giá lạnh bên ngoài chăn, cô vùng dậy khỏi giường, đi chân trần chạy ra phía cửa sổ.
Cao Hướng Dướng hình như biết được gì đó, cau mày lại: “Em xuống giường à?”
“Anh đang ở đâu?”
Vũ Quỳnh bò người lên bệ cửa sổ, nhón gót chân nhìn ra phía bên ngoài.
Tuy nhiên, bên ngoài tối om, cô căn bản không tìm thấy bóng dáng anh.
“Em về giường nằm đi đã!”
Cao Hướng Dương không để ý đến câu hỏi của cô, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng cô.
Trong bóng tối, lờ mờ nhìn thấy ánh sáng màn hình điện thoại lập lờ, nhưng không nhìn rõ khuôn mặt cô.
Nhưng cho dù như vậy, cũng đủ rồi.
Trái tim trống rỗng, thoáng chốc đã được lấp đầy.
Cách nhau gần như vậy, nỗi nhớ càng sâu.
“Anh đang ở đâu?”
Vũ Quỳnh tiếp tục truy hỏi, một cái đầu không ngừng ngó nghiêng xung quanh, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không tìm thấy bóng dáng anh.
Hình như cô hơi sốt ruột: “Cao Hướng Dương, rốt cuộc anh đang ở đâu? Vì sao em không nhìn thấy anh? Anh đang trên xe sao?”
Cao Hướng Dương thở dài một hơi, hết cách với cô.
“Em đợi chút, anh ra chỗ đèn đường.”
Như thế, thì cô có thể nhìn thấy anh rồi.
Cao Hướng Dương tìm một chỗ gần với đèn đường.
Vũ Quỳnh quả thật liếc mắt đã nhìn thấy anh.
Anh đứng dựa vào cột.
Áo khoác gió màu tối bao lấy thân hình cao ráo của anh, áo gió mở ra, vạt áo khẽ động theo gió, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.
Đây là cách phối đồ đơn giản từ trước đến nay của anh, thể hiện tính cách trầm ổn của anh.
Trong đêm tối, anh chỉ đứng đó, mà đã thể hiện được sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành đến đỉnh điểm.
“Em nhìn thấy chưa?”
Anh hỏi.
Giọng nói trầm thấp, hồn hậu, đầy từ tính.
Rất dễ nghe.
Vậy mà Vũ Quỳnh lại có cảm giác lâu rồi không gặp, rõ ràng là hai người chỉ mới xa nhau có mấy ngày thôi.
Nhưng mấy ngày này, đối với hai người mà nói, quả thực là cảm giác như đã qua mấy thế kỷ, nên biết rằng bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi không xa nhau lâu như thế, thậm chí đến một cuộc gọi cũng không có.
“Vâng.”
Vũ Quỳnh rầu rĩ gật đầu.
Ánh mắt cô nhìn bóng dáng thon dài dưới ánh đèn màu trắng kia, cô hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cao Hướng Dương tùy ý tựa người vào cột đèn, lấy hộp thuốc trong túi áo ra, lấy một điếu rồi đưa lên miệng, châm thuốc, rít một hơi, rồi mới hỏi cô: “Anh không biết, tự nhiên xe lái qua đây.”
Đôi môi hồng bất giác cong lên, Vũ Quỳnh nói: “Anh vừa tan làm à?”
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng đi nhiều.
“Anh có ngủ một lúc ở bệnh viện rồi.”
“Anh ngủ ở bệnh viện?” Vũ Quỳnh nhíu nhíu mày: “Ngủ ở đâu? Phòng làm việc của anh đâu có phòng nghỉ đâu?”
Cao Hướng Dương thở ra một làn khói ra, tùy ý nói: “Đàn ông ngủ ở đâu cũng không quan trọng, ghế gỗ sô pha cũng có thể ngủ được.”
Vũ Quỳnh nhíu mày càng chặt hơn, rõ ràng là không hài lòng: “Từ khi nào chất lượng cuộc sống của anh lại thấp như thế?”
Cao Hướng Dương cảm thấy lời này của Vũ Quỳnh rất buồn cười, anh không nhịn được bật cười, trêu cô: “Mấy ngày không gặp, sao em lại trở nên lải nhải như vậy? Giống hệt bà quản gia nhỏ.”
Vũ Quỳnh lại chẳng cảm thấy buồn cười chút nào: “Sau này không được ngủ ở bệnh viện nữa, cũng không được thức muộn thế này, đã ba giờ sáng rồi, anh vẫn còn đi lang thang bên ngoài…”
Ừm, cô quả thật giống bà quản gia nhỏ!
Đã bắt đầu quản lý thói quen sinh hoạt của anh rồi!
“Đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, lần sau anh sẽ không thế nữa.”
Anh bảo đảm.
Nhưng anh không nói với cô, bởi vì trong nhà đột nhiên vắng cô, cho nên, anh trở nên không muốn về nhà nữa.
Không có cô ở nhà, anh chỉ càng cảm thấy trống rỗng hơn, cô độc hơn… “Được rồi, muộn rồi, em mau quay vào ngủ đi!”
Cao Hướng Dương giục cô.
“Anh Cao Hướng Dương…”
Vũ Quỳnh nũng nịu gọi anh một tiếng.
“Ừm.”
Cao Hướng Dương không chống đỡ được giọng nói mềm mại này của Vũ Quỳnh.
Giống như viên kẹo ngọt vậy, hòa tan vào đáy lòng anh, khiến cho thái độ anh cũng không kìm được mà mềm hơn.
Cũng khiến anh, không muốn nhanh chóng cúp máy.
“Em lạnh quá.”
Vũ Quỳnh nói.
Cao Hướng Dương ngẩn ra, mày cau chặt lại: “Em còn không mau về giường ngủ đi? Để một lúc nữa cảm lạnh bây giờ.”
CHƯƠNG 345: ANH ĐANG Ở DƯỚI LẦU CHỖ EM
Con ngươi Cao Hướng Dương co lại, hiển nhiên là có phần kinh ngạc với câu trả lời của cô.
Dù thế nào anh cũng chưa từng nghĩ tới, thói xấu này đã theo cô tròn ba năm… mà cô, lại không hề nhận thấy!
Trong đầu đột nhiên lướt qua hình ảnh chiếc túi sách to phình lên mà Vũ Quỳnh đeo, Cao Hướng Dương khẽ xoa mi tâm, đột nhiên giống như bừng hiểu ra điều gì đó.
“Tại sao?”
Vấn đề này, Cao Hướng Dương vẫn luôn không hiểu.
Đêm qua, anh hỏi đi hỏi lại bản thân mình, là vì sao?
Vũ Quỳnh cô ấy là con nhà có điều kiện, muốn gì được nấy, từ nhỏ tới lớn chỉ cần là thứ cô ấy muốn thì chưa từng không có được.
Cái gì cũng không thiếu, vậy tại sao cô ấy lại có tật ăn cắp vặt này?
Tối qua thứ rơi ra từ túi của cô, toàn là những món đồ chơi linh tinh, nếu cô muốn thì anh thậm chí có thể mua cả một xe cho cô, nhưng… sao cô lại lựa chọn đi trộm?
Cuối cùng, Cao Hướng Dương tìm được đáp án trong cuốn sách về tâm lý học.
Đó là một loại bệnh…
Ưa ăn cắp vặt là một loại bệnh về tâm lý!
Thấy Vũ Quỳnh không định mở lòng nói với anh điều gì, Cao Hướng Dương cũng không ép cô.
Anh nhượng bộ lần cuối: “Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi học đâu.”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hôm nay anh xin nghỉ.”
Anh tiếp tục nói.
Ánh mắt Vũ Quỳnh khẽ có gợn sóng lăn tăn.
Lại nghe cô nói: “Em muốn đi học.”
Cô kiên quyết.
“Vũ tiểu tam!”
Cao Hướng Dương hiển nhiên đã không còn nhiều nhẫn nại.
“Lục Li Dã đã đồng ý hôm nay mời em ăn nhà hàng.”
Vũ Quỳnh tìm bừa một lý do lấy lệ cho qua.
Thực ra, cô chỉ là không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Sau khi chuyện cô ăn cắp vặt bị lộ, Vũ Quỳnh cảm thấy xấu hổ chưa từng thấy.
Lục Li Dã cũng biết tật xấu này của cô, nhưng cô cũng không cảm thấy mất mặt, hoặc có thể nói là bất cứ ai khác nhìn thấy, cô đều không cảm thấy gì, cho dù là bị bắt đến đồn cảnh sát, cô cũng chẳng sao cả… nhưng, bị anh biết, thì không được rồi!
Vũ Quỳnh một lèo ăn hết cháo trong bát, rồi túm lấy túi xách định đi.
Khuôn mặt đẹp trai của Cao Hướng Dương sa sầm, lạnh lùng, không nói thêm lời nào.
Lục Li Dã…
Bây giờ Vũ tiểu tam cô nói câu nào cũng nhắc đến người đàn ông đó.
Cao Hướng Dương chỉ cảm thấy trái tim như bị một tảng đá chặn lại, buồn bực vô cùng khó chịu.
……
Chuyện Vũ Quỳnh trộm cắp vặt, giống như bị bỏ qua một bên rồi.
Cao Hướng Dương không gọi điện thoại nói với chú Phong và dì Sam, ngày thường cũng không còn nhắc đến chuyện này với Vũ Quỳnh nữa.
Đương nhiên, ngày thường căn bản anh không gặp được cô.
Cô ở lại trường.
Hơn nữa là kiểu ở lại cả cuối tuần, kiên quyết không về nhà.
Mà công việc của anh thì càng ngày càng bận, Vũ Quỳnh không ở nhà, anh cũng chẳng ở nhà mấy, có lúc mệt quá thì ở lại bệnh viện ngủ luôn.
Có nhiều lúc, một hai giờ sáng, anh đột nhiên bị tỉnh dậy từ trong mơ.
Nhìn phòng làm việc tối om, lạnh lẽo, Cao Hướng Dương bị cảm giác cô độc trước nay chưa từng có nuốt chửng, trong đầu toàn là hình ảnh khuôn mặt ngây thơ của Vũ tiểu tam.
Anh ngồi dậy, rút điện thoại ra, nhìn một cái.
Ở phần cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, hoàn toàn trống không, không có gì cả, chứ đừng nói gì đến một cuộc điện thoại của cô.
Đây chắc là lần đầu tiên cô rời anh lâu nhất, xa nhất, cắt liên lạc… chẳng gọi cuộc nào!
Có phải người phụ nữ khi yêu, đều như vậy không?
Nghĩ tới hai người ‘yêu đương’, trong lòng Cao Hướng Dương bỗng dưng cảm thấy buồn phiền.
Hai tay chống trên đầu gối, rồi vuốt khuôn mặt mệt mỏi, sau đó anh cầm áo khoác ngoài trên ghế sô pha lên, đứng dậy, chuẩn bị về nhà.
Xe, rõ ràng là nên đi về phía nhà.
Nhưng không hiểu sao lại lái tới trường đại học A, mãi đến lúc dừng lại dưới lầu khu ký túc xá nữ, Cao Hướng Dương mới chợt bừng tỉnh.
Ngẩng đầu lên, nhìn khu ký túc xá nữ một mảnh tối om, đôi mắt thâm trầm của Cao Hương Dương càng như sâu hơn.
Xuống xe, thân hình cao ráo lười biếng dựa vào thân xe.
Đầu khẽ cúi, châm điếu thuốc, đưa lên miệng hút.
Gió lạnh khẽ lướt qua khuôn mặt anh, làm anh cảm giác tỉnh táo hơn nhiều.
Trong không khí dường như có mang theo mùi hương của cô, cảm giác nhàn nhạt, thanh thuần đó… Cao Hướng Dương biết đó là ảnh hưởng tâm lý của bản thân, thậm chí anh còn cảm thấy cứ lo được lo mất như thế này, có hơi biến thái.
Điều chỉnh lại tư thế, lông mày rậm nhíu chặt lại, anh thở hắt một hơi, cảm giác khó hiểu.
Anh đã không gặp cô bốn ngày rồi, còn một ngày nữa là cô sẽ về nhà, nhưng anh vẫn cứ cảm giác đến một ngày cũng không chờ được, mà bốn ngày này anh cảm giác lâu như qua bốn năm rồi vậy… điện thoại trong tay xoay tròn một cách nhàm chán.
Nhưng không cẩn thận, anh ấn vào số ‘1’…
Số ‘1’ anh đặt quay số nhanh là số điện thoại của Vũ Quỳnh.
Đợi đến lúc anh nhận ra thì đầu dây bên kia đã nghe máy rồi.
Từ lúc gọi, đến lúc có phản hồi, chỉ mới qua có mười mấy giây ngắn ngủi thôi.
Cao Hướng Dương bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Không phải cảm giác ngại ngùng hay quẫn bách, mà là lo đánh thức lúc cô đang ngủ say.
Dù sao thì bây giờ đã là hơn ba giờ sáng rồi.
Quả nhiên, giọng nói ngái ngủ, miễn cưỡng truyền từ đầu dây bên kia sang: “Alo”.
Giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng, là giọng nói quen thuộc với anh.
Cũng là giọng nói anh nhớ mấy ngày hôm nay…
Bỗng nhiên, anh cảm thấy tảng đá đè nơi lồng ngực, nhất thời như được nhấc ra.: “Là anh.”
Anh trầm giọng đáp lời, dụi tàn thuốc trong tay: “Có phải là làm phiền em không?”
“Anh Cao Hướng Dương?”
Trong điện thoại, giọng nói cô nghe có vẻ tỉnh hơn nhiều.
Cao Hướng Dướng có nên cảm thấy vui vì chỉ trong mười giây mà cô đã nhận ra giọng nói của anh không.
“Ừm.”
Anh khẽ đáp bằng giọng mũi.
Sao đó, hai người trong điện thoại rơi vào tình trạng im lặng ngượng ngùng.
Anh nói: “Em ngủ tiếp đi, anh không cẩn thận bấm vào nút quay số nhanh.”
Cho nên, chỉ là anh không cẩn thận thôi sao?
Không cẩn thận gọi cuộc này cho cô?
“Vâng…”
Vũ Quỳnh cắn cắn môi: “Vậy em cúp nhé.”
Cô nói xong định cúp máy.
“Tam nhi!”
Cao Hướng Dương gọi cô.
Trái tim căng thẳng của Vũ Quỳnh lỡ một nhịp đập, vội vàng đáp lời anh: “Vâng?”
Cao Hướng Dương trầm mặc, rất lâu sau, anh mới trầm giọng hỏi cô: “Mấy ngày nay em sống tốt không?”
Vũ Quỳnh không ngờ tới anh lại đột nhiên hỏi cô vấn đề này.
Ngẩn ra mấy giây, cô cũng chưa trả lời.
Sống có tốt không?
Ngày nào cũng đờ đờ đẫn đẫn, căn bản không nói rõ được là tốt hay là không tốt.
Vũ Quỳnh trở người trong chăn, chỉ cảm thấy hơi lạnh lẽo.
Máy sưởi trong ký túc xá bị hỏng hai ngày rồi, vẫn chưa có ai đến sửa, mỗi khi đến đêm lại lạnh như muốn đóng băng.
Nhất là cơ thể cô vốn không chịu được lạnh, hai chân lạnh buốt nhét vào trong chăn, tới tận lúc sáng tỉnh dậy, chân vẫn lạnh như thế.
“Vẫn khá ổn.”
Vũ Quỳnh đáp lại anh.
Đột nhiên, cô nhíu mày lại: “Anh vẫn đang ở ngoài à?”
Cô vừa hỏi, vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, cau mày lại.
Đã hơn ba giờ sáng rồi!!
Lúc này mà anh vẫn chưa ngủ, hơn nữa, lại còn đang ở ngoài?
“Anh vừa từ bệnh viện về…”
Cao Hướng Dương trả lời.
“Anh đang lái xe à?”
“Anh không, đang dừng bên đường.”
Anh trả lời đúng sự thật.
“Anh đang ở đâu?”
Vũ Quỳnh tò mò hỏi một câu.
Cao Hướng Dương ngừng lại rất lâu.
Mãi lâu sau, anh trầm giọng đáp: “Ở dứơi ký túc chỗ em.”
Anh không giấu giếm.
Vũ Quỳnh ngẩn ra, một giây sau, chẳng quan tâm cái giá lạnh bên ngoài chăn, cô vùng dậy khỏi giường, đi chân trần chạy ra phía cửa sổ.
Cao Hướng Dướng hình như biết được gì đó, cau mày lại: “Em xuống giường à?”
“Anh đang ở đâu?”
Vũ Quỳnh bò người lên bệ cửa sổ, nhón gót chân nhìn ra phía bên ngoài.
Tuy nhiên, bên ngoài tối om, cô căn bản không tìm thấy bóng dáng anh.
“Em về giường nằm đi đã!”
Cao Hướng Dương không để ý đến câu hỏi của cô, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng cô.
Trong bóng tối, lờ mờ nhìn thấy ánh sáng màn hình điện thoại lập lờ, nhưng không nhìn rõ khuôn mặt cô.
Nhưng cho dù như vậy, cũng đủ rồi.
Trái tim trống rỗng, thoáng chốc đã được lấp đầy.
Cách nhau gần như vậy, nỗi nhớ càng sâu.
“Anh đang ở đâu?”
Vũ Quỳnh tiếp tục truy hỏi, một cái đầu không ngừng ngó nghiêng xung quanh, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không tìm thấy bóng dáng anh.
Hình như cô hơi sốt ruột: “Cao Hướng Dương, rốt cuộc anh đang ở đâu? Vì sao em không nhìn thấy anh? Anh đang trên xe sao?”
Cao Hướng Dương thở dài một hơi, hết cách với cô.
“Em đợi chút, anh ra chỗ đèn đường.”
Như thế, thì cô có thể nhìn thấy anh rồi.
Cao Hướng Dương tìm một chỗ gần với đèn đường.
Vũ Quỳnh quả thật liếc mắt đã nhìn thấy anh.
Anh đứng dựa vào cột.
Áo khoác gió màu tối bao lấy thân hình cao ráo của anh, áo gió mở ra, vạt áo khẽ động theo gió, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong.
Đây là cách phối đồ đơn giản từ trước đến nay của anh, thể hiện tính cách trầm ổn của anh.
Trong đêm tối, anh chỉ đứng đó, mà đã thể hiện được sự hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành đến đỉnh điểm.
“Em nhìn thấy chưa?”
Anh hỏi.
Giọng nói trầm thấp, hồn hậu, đầy từ tính.
Rất dễ nghe.
Vậy mà Vũ Quỳnh lại có cảm giác lâu rồi không gặp, rõ ràng là hai người chỉ mới xa nhau có mấy ngày thôi.
Nhưng mấy ngày này, đối với hai người mà nói, quả thực là cảm giác như đã qua mấy thế kỷ, nên biết rằng bọn họ đã rất lâu rất lâu rồi không xa nhau lâu như thế, thậm chí đến một cuộc gọi cũng không có.
“Vâng.”
Vũ Quỳnh rầu rĩ gật đầu.
Ánh mắt cô nhìn bóng dáng thon dài dưới ánh đèn màu trắng kia, cô hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cao Hướng Dương tùy ý tựa người vào cột đèn, lấy hộp thuốc trong túi áo ra, lấy một điếu rồi đưa lên miệng, châm thuốc, rít một hơi, rồi mới hỏi cô: “Anh không biết, tự nhiên xe lái qua đây.”
Đôi môi hồng bất giác cong lên, Vũ Quỳnh nói: “Anh vừa tan làm à?”
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng đi nhiều.
“Anh có ngủ một lúc ở bệnh viện rồi.”
“Anh ngủ ở bệnh viện?” Vũ Quỳnh nhíu nhíu mày: “Ngủ ở đâu? Phòng làm việc của anh đâu có phòng nghỉ đâu?”
Cao Hướng Dương thở ra một làn khói ra, tùy ý nói: “Đàn ông ngủ ở đâu cũng không quan trọng, ghế gỗ sô pha cũng có thể ngủ được.”
Vũ Quỳnh nhíu mày càng chặt hơn, rõ ràng là không hài lòng: “Từ khi nào chất lượng cuộc sống của anh lại thấp như thế?”
Cao Hướng Dương cảm thấy lời này của Vũ Quỳnh rất buồn cười, anh không nhịn được bật cười, trêu cô: “Mấy ngày không gặp, sao em lại trở nên lải nhải như vậy? Giống hệt bà quản gia nhỏ.”
Vũ Quỳnh lại chẳng cảm thấy buồn cười chút nào: “Sau này không được ngủ ở bệnh viện nữa, cũng không được thức muộn thế này, đã ba giờ sáng rồi, anh vẫn còn đi lang thang bên ngoài…”
Ừm, cô quả thật giống bà quản gia nhỏ!
Đã bắt đầu quản lý thói quen sinh hoạt của anh rồi!
“Đêm nay chỉ là ngoài ý muốn, lần sau anh sẽ không thế nữa.”
Anh bảo đảm.
Nhưng anh không nói với cô, bởi vì trong nhà đột nhiên vắng cô, cho nên, anh trở nên không muốn về nhà nữa.
Không có cô ở nhà, anh chỉ càng cảm thấy trống rỗng hơn, cô độc hơn… “Được rồi, muộn rồi, em mau quay vào ngủ đi!”
Cao Hướng Dương giục cô.
“Anh Cao Hướng Dương…”
Vũ Quỳnh nũng nịu gọi anh một tiếng.
“Ừm.”
Cao Hướng Dương không chống đỡ được giọng nói mềm mại này của Vũ Quỳnh.
Giống như viên kẹo ngọt vậy, hòa tan vào đáy lòng anh, khiến cho thái độ anh cũng không kìm được mà mềm hơn.
Cũng khiến anh, không muốn nhanh chóng cúp máy.
“Em lạnh quá.”
Vũ Quỳnh nói.
Cao Hướng Dương ngẩn ra, mày cau chặt lại: “Em còn không mau về giường ngủ đi? Để một lúc nữa cảm lạnh bây giờ.”