Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-332
CHƯƠNG 328: KHÔNG PHẢI LÀ LỖI CỦA EM
Vũ Quỳnh nghe anh ta nói một tràng, quả thực cạn lời.
“Này! Là anh làm to bụng nhà người ta, anh còn nói người ta hố!”
Ngay cả Vũ Quỳnh nghe cũng không nổi.
“Cô ta mà không cố ý đâm thủng bao cao su, cậu đây có thể làm cô ta có bầu sao?”
“. . .”
“Được rồi!”
Lục Li Dã khoác vai Vũ Quỳnh: “Đây là chuyện của tôi với cô ta, không liên quan đến cô, cô đừng quan tâm!”
“Ồ. . .”
Vũ Quỳnh gật đầu.
Cô cũng không thích quản đâu!
Vũ Quỳnh trở lại phòng học, chuẩn bị vào giờ thì thấy Tần Lịch Lịch hồn bay phách lạc từ ngoài vào.
Vũ Quỳnh cũng không để ý cô ấy.
Tần Lịch Lịch ngồi vào bàn của mình, đột ngột, nói với Vũ Quỳnh: “Li Dã lại có bạn gái mới rồi. . .”
Giọng cô ấy nhỏ như tiếng muỗi, chẳng có chút sức sống, nhưng Vũ Quỳnh vẫn nghe rõ.
Vốn không muốn đáp lại, nhưng thấy bộ dạng ủ rũ của cô ấy, Vũ Quỳnh vẫn là nói một câu: “Ừ, tớ nhìn thấy rồi, chẳng ra làm sao. . .”
Thực ra, cô gái kia, khá là xinh!
Chẳng kém cạnh Tần Lịch Lịch.
“Tớ cũng thấy rồi, hai người họ trong rừng cây phong. . . cô gái kia, lớn lên khá xinh đẹp, xinh hơn tớ. . .”
Tần Lịch Lịch tự ti mặc cảm mà lẩm bẩm, nước mắt đến cùng là vẫn rớt ra từ hốc mắt.
Vũ Quỳnh nhất thời không biết nên nói gì.
Cô không có thói quen an ủi người khác, cũng không có tài an ủi người khác.
Chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô ấy khóc, sau đó một hồi, đưa khăn giấy cho cô ấy.
“Vũ Quỳnh, lần trước cậu nói, cậu có một người anh trai làm bác sĩ. . .”
“Đúng! Cậu cũng gặp qua rồi, chính là người đàn ông bị chúng ta trêu ghẹo trong quán bar!”
“. . .”
Tần Lịch Lịch kinh ngạc mất mấy giây.
“Anh ấy cũng là người tớ thích, nhưng anh ấy không thích tớ. . .”
Vũ Quỳnh nhìn dáng vẻ của Tần Lịch Lịch, đột nhiên lại có cảm giác hơi buồn.
Tần Lịch Lịch nhìn cô, không nói gì.
“Cậu tìm anh tớ là muốn tớ hỏi anh ấy chuyện phá thai hả?”
Ánh mắt Vũ Quỳnh quét qua phần bụng tương lai sẽ to lớn của cô ấy.
Nghe vậy, nước mắt Tần Lịch Lịch lại càng chảy nhanh, nức nở nói: “Tớ. . .tớ sợ. . .”
Vũ Quỳnh không khuyến khích cô ấy, cũng không có cách mà cổ vũ.
Loại chuyện này, không có cô gái nào mà sẽ không cảm thấy khủng hoảng.
Cho nên, muốn chơi, lại không biết tự giữ mình thì là ngu dốt! !
“Chờ khi hết giờ, tớ giúp cậu hỏi anh ấy xem.”
Giọng điệu của Vũ Quỳnh, vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Ừ, cảm ơn. . .”
Tần Lịch Lịch nói cảm ơn với Vũ Quỳnh.
Sau khi tan học, Vũ Quỳnh gọi điện thoại cho Cao Hướng Dương, bên đầu kia lại là hộp thư thoại.
Thường thì trường hợp này, là anh ấy đang trong lúc làm phẫu thuật, không tiện nghe máy.
Vũ Quỳnh dứt khoát đến thẳng bệnh viện tìm anh.
Quả nhiên, anh đang làm một ca phẫu thuật cực kỳ khó, nhưng may là cuộc phẫu thuật sắp xong rồi.
Đứng ngoài phòng phẫu thuật, cả một đống người nhà bệnh nhân đang chờ ở ngoài, vẻ mặt họ hết sức nghiêm trọng, trong mắt tràn đầy tia hy vọng.
Vẻ mặt như vậy, tự nhiên là Vũ Quỳnh gặp không ít.
Từ bé trong bệnh viện của ba Dương Thành và ba thì gặp không thiếu!
Nghe nói hồi trước Cao Hướng Dương cũng bị bệnh nặng, mẹ Hoàng Ngân cũng không thiếu lần như thế này cùng anh, nhưng may là giờ hết thảy đều tốt. . . “Ra rồi, ra rồi! ! “
Bất thình lình nghe thấy tiếng người kêu.
Một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, đi ra từ bên trong: “Bác sĩ, thế nào rồi? Thế nào rồi?”
“Ai là người nhà của bệnh nhân? Đây là giấy thông báo tình trạng nguy kịch phiền qua bên này ký tên. . .”
Vẻ mặt bác sĩ có hơi nghiêm trọng.
“Bác sĩ, có ý gì? Giấy thông báo tình trạng nguy kịch? Con trai tôi khi bị các anh đẩy vào thì vẫn còn tốt lắm mà? Hả?”
Bác sĩ cũng không có nhiều thì giờ giải thích với họ: “Xin lỗi, xin lỗi, mời người nhà tiết kiệm thời gian! Cảm ơn. . .”
Ồn ào lao xao, trong lúc đưa đẩy trách móc, cuối cùng thì người nhà bệnh nhân vẫn ký tên.
“Bác sĩ, ngài nhất định phải cứu con trai tôi với! Bác sĩ. . .”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ cố hết khả năng! !”
Bác sĩ cam đoan, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng.
Vũ Quỳnh nhìn ra, anh ta hết sức căng thẳng.
Anh bác sĩ này Vũ Quỳnh từng thấy vài lần, cùng văn phòng với Cao Hướng Dương, xếp thứ tư, tên là Trấn Thịnh.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Vũ Quỳnh, anh ta quét qua Vũ Quỳnh, sau đó vội vàng quay lại phòng phẫu thuật.
“Tình hình bệnh nhân thế nào?”
Vị bác sĩ kia vừa vào liền hỏi.
Cao Hướng Dương đang đứng trước kính hiển vi, mày kiếm chau lại, thần kinh căng chặt: “Túi máu! !”
“Tình huống rất không lý tưởng!”
Một vị bác sĩ khác trả lời.
“Cậu tư! Hồ sơ bệnh án của bệnh nhân này là anh phụ trách sắp xếp đúng không?”
Nghe thấy có người hỏi, vẻ mặt Trấn Thịnh căng thẳng: “Tôi. . .tôi không rõ. . .”
Cao Hướng Dương ngước mắt nhìn anh ta một cái, mày kiếm chau sâu lại: “Mấy chuyện đấy chờ phẫu thuật xong lại nói, giờ nhanh chóng cứu bệnh nhân! !”
“Vâng vâng. . .”
Trong phòng phẫu thuật, vẻ mặt mỗi người đều là hết sức nghiêm trọng.
Bởi vì, xảy ra chuyện lớn rồi!
Với lại, liên quan đến mạng người, còn phải có bác sĩ bắt buộc phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!
Mà bên ngoài phòng phẫu thuật, Vũ Quỳnh nhớ đến dáng vẻ căng thẳng của Trấn Thịnh thì cũng không tự giác được mà lo lắng cho Cao Hướng Dương.
Cuộc phẫu thuật nãy, hiển nhiên là không đơn giản.
Nửa tiếng sau——
Tất cả bác sĩ đều từ trong đi ra, sau lưng còn đẩy cả bệnh nhân vừa kết thúc phẫu thuật kia.
Biểu cảm của mỗi vị bác sĩ, đều cực kỳ hiu quạnh, thậm chí là thất vọng.
Cao Hướng Dương đi phía trước nhất, cửa vừa mở ra, người nhà bệnh nhân xông cả lên, vây quanh anh: “Bác sĩ Cao, con trai tôi thế nào rồi?”
“Bác sĩ Cao, phẫu thuật có thành công không? Thành công không?”
“Xin lỗi. . .”
Cao Hướng Dương thấp giọng nói xin lỗi.
Vũ Quỳnh ở chỗ không xa, lòng hơi ngạc nhiên.
Đối diện với đôi mắt che kín tơ máu của anh, liền nghe thấy anh nói: “Mọi người xin nén đau buồn. . “
“Tại sao? Con trai tôi rõ ràng chỉ là khối u nhỏ mà thôi, tại sao lại chết? ? Không, không thể nào! !”
Người nhà hiển nhiên là không tin, níu lấy Cao Hướng Dương không cho anh đi.
Trấn Thịnh ở phía sau thấy tình hình không ổn, liền vội vàng tìm chỗ hổng, từ trong đám người chạy trốn.
Vũ Quỳnh khinh bỉ nhìn anh ta một cái, tìm kẽ hở dựa vào trong đám người, chắn trước mặt Cao Hướng Dương: “Buông tay ra! ! Các bác thế này cũng không được, nếu thật sự là trách nhiệm của bác sĩ, bệnh viện sẽ cho mọi người một lời giải thích!”
“Vũ Quỳnh? ?”
Cao Hướng Dương hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Vũ Quỳnh.
Lo cô bị người nhà bệnh nhân vây đánh, vội kéo cô vào trong lòng mình bảo vệ: “Các vị, thật là xin lỗi, có bất kỳ vấn đề gì, chúng ta có thể đến phòng người nhà bệnh nhân nói chuyện! Xin lỗi, xin nhường đường. . .”
Người nhà bệnh nhân nháo một hồi, cuối cùng phải dùng đến sự bảo đảm của bệnh viện mới có thể thoát khỏi đám người.
Áo khoác trắng trên người Cao Hướng Dương bị người nhà người bệnh xé toang hai lỗ, thoạt nhìn có vẻ chật vật.
Vũ Quỳnh được anh ôm trong lòng bảo vệ chặt chẽ, trái lại không bị tổn thương gì, ngay cả tóc cũng không rối.
“Sao rồi? Có sao không?”
Cao Hướng Dương vẫn hơi không yên tâm, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau của Vũ Quỳnh, xác định được cô thật là không bị thương xong mới yên tâm.
“Sao em lại qua đây? Chờ anh bao lâu?”
Giọng nói của anh có hơi khàn khàn, trong con ngươi đỏ tươi hiện ra vẻ mệt mỏi, làm Vũ Quỳnh chỉ nhìn thôi cũng thấy cực kỳ đau lòng.
Cô biết cái nghề bác sĩ này thực sự vất vả hơn nhiều so với mọi người thấy, nhất là lúc phẫu thuật, tinh thần phải tập trung cao độ, gặp phải cuộc phẫu thuật thất bại, năng lực chịu đựng của tâm lý cũng phải cực kỳ mạnh mẽ mới không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Ba mẹ cô đều là bác sĩ, cũng vì thấy sự vất vả về tâm lý của họ cho nên cuối cùng cô mới không chọn ngành này.
Cô không thích hợp.
“Cuộc phẫu thuật lúc nãy. . .”
Vũ Quỳnh muốn an ủi anh, tay ra vẻ vỗ hai cái lên vai anh: “Anh đừng để trong lòng.”
Ánh mắt Cao Hướng Dương sâu xa nhìn Vũ Quỳnh một cái, bất thình lình vươn tay ra ôm cô vào lòng mình, ôm chặt cô.
Cằm đặt trên bờ vai nhỏ nhắn của cô, tay vòng lấy cái eo mảnh mai của cô, không ngừng dùng sức ôm.
“Tiểu Tam, may là em đến. . .”
Anh thỏa mãn thở dài một tiếng.
May là, có cô, mới không đến mức làm anh khó chịu, mịt mờ và luống cuống.
Vũ Quỳnh bị anh ôm, cảm thấy một góc trái tim mềm nhũn.
Cô ôm lại bờ vai dày rộng của anh.
Vừa quay đầu liền cảm thấy. . .hình như là lúc anh cần đến bản thân!
Cũng là lúc cần sự an ủi và lo lắng của cô. . .
Cảm giác này, thật tốt!
Cô nhẹ nhàng thuận theo sau lưng anh, an ủi anh: “Không sao, sinh lão bệnh tử là việc mỗi người đều sẽ trải qua! Thật không cứu được, thì đó cũng không phải lỗi của anh. . .”
Cao Hướng Dường từ từ buông Vũ Quỳnh ra,
Thở dài một hơi: “Anh ta vốn sẽ không phải chết.”
Con mắt hõm sâu, tơ máu trong đáy mắt ngày càng nhiều: “Đây là ngoài ý muốn, lại càng là một trận tai nạn. . .”
Giọng nói của anh, khàn hơi nghiêm trọng.
Cổ họng như bị người ta dùng dao cắt vậy.
Vũ Quỳnh chớp mắt, lo lắng nhìn anh: “Rốt cuộc là làm sao?”
Cao Hướng Dương cởi áo khoác bị xé rách trên người ra, vuốt tóc mái trên trán, có hơi bực: “Cha của bệnh nhân có bệnh di truyền về máu, nhưng trên bệnh án của bệnh nhân lại không viết rõ điều này, kết quả dẫn đến xuất huyết nhiều trong lúc phẫu thuật. . .”
Cao Hướng Dương nói xong, thở ra khí bực: “Việc hôm nay, tất cả bác sĩ bọn anh trong phòng phẫu thuật, đều không khỏi liên quan!”
“Sao lại như thế được? Ai làm bệnh án cho anh ta, trách nhiệm này nên phải có người đứng ra chịu, không phải sao? Vấn đề lớn như thế, hồ sơ sao không viết rõ được chứ? Một người không phải là bác sĩ như em còn biết rõ sự quan trọng của chuyện này! Đây quả thực là coi mạng người như cỏ rác!”
Vũ Quỳnh lập tức phát cáu.
Cô bất bình thay cho Cao Hướng Dương.
Trông dáng vẻ cô giận đùng đùng, Cao Hướng Dương không nhịn được bật cười, véo mặt cô: “Được rồi, trước không nói chuyện của anh, nói đi, em đặc biệt đến bệnh viện tìm anh, có chuyện gì không?”
“Có, chuyện rất quan trọng!”
Vũ Quỳnh gật đầu, bộ dạng đứng đắn hỏi anh: “Cao Hướng Dương, chuyện như phá thai, có đáng sợ không?”
“Ý gì?”
Mày Cao Hướng Dương nhíu lại: “Em làm sao lại đột nhiên quan tâm đến chủ đề này?”
Ánh mắt theo bản năng quét qua cái bụng bằng phẳng của Vũ Quỳnh, sắc mặt nhất thời trầm xuống, biểu cảm lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương: “Vũ tiểu tam, em. . . sh/it!”
Anh bực bội chửi một câu, giơ tay ra thô lỗ kéo Vũ Quỳnh đang chẳng hiểu gì cả vào lòng mình, chỉ vào mũi cô, nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo cô: “Vũ tiểu tam, nếu em dám nói với anh, người mang thai là em, vậy em chờ tối nay ăn đòn đi! ! !”
Tuyệt đối không chỉ cô phải ăn đòn, anh nhất định sẽ đánh cái tên dám làm cô có bầu thành đầu heo! !
Vũ Quỳnh chớp mắt, hai cánh quạt như lông vũ xinh đẹp, khẽ quét xuống lại mở ra.
“Hừ. . .”
Cô bắt lấy cái tay đang ấn mũi mình, bất mãn mà vỗ vào mu tay anh: “Em mới không có mang thai đâu! Anh làm gì mà hung dữ vậy. . .”
Vũ Quỳnh nghe anh ta nói một tràng, quả thực cạn lời.
“Này! Là anh làm to bụng nhà người ta, anh còn nói người ta hố!”
Ngay cả Vũ Quỳnh nghe cũng không nổi.
“Cô ta mà không cố ý đâm thủng bao cao su, cậu đây có thể làm cô ta có bầu sao?”
“. . .”
“Được rồi!”
Lục Li Dã khoác vai Vũ Quỳnh: “Đây là chuyện của tôi với cô ta, không liên quan đến cô, cô đừng quan tâm!”
“Ồ. . .”
Vũ Quỳnh gật đầu.
Cô cũng không thích quản đâu!
Vũ Quỳnh trở lại phòng học, chuẩn bị vào giờ thì thấy Tần Lịch Lịch hồn bay phách lạc từ ngoài vào.
Vũ Quỳnh cũng không để ý cô ấy.
Tần Lịch Lịch ngồi vào bàn của mình, đột ngột, nói với Vũ Quỳnh: “Li Dã lại có bạn gái mới rồi. . .”
Giọng cô ấy nhỏ như tiếng muỗi, chẳng có chút sức sống, nhưng Vũ Quỳnh vẫn nghe rõ.
Vốn không muốn đáp lại, nhưng thấy bộ dạng ủ rũ của cô ấy, Vũ Quỳnh vẫn là nói một câu: “Ừ, tớ nhìn thấy rồi, chẳng ra làm sao. . .”
Thực ra, cô gái kia, khá là xinh!
Chẳng kém cạnh Tần Lịch Lịch.
“Tớ cũng thấy rồi, hai người họ trong rừng cây phong. . . cô gái kia, lớn lên khá xinh đẹp, xinh hơn tớ. . .”
Tần Lịch Lịch tự ti mặc cảm mà lẩm bẩm, nước mắt đến cùng là vẫn rớt ra từ hốc mắt.
Vũ Quỳnh nhất thời không biết nên nói gì.
Cô không có thói quen an ủi người khác, cũng không có tài an ủi người khác.
Chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô ấy khóc, sau đó một hồi, đưa khăn giấy cho cô ấy.
“Vũ Quỳnh, lần trước cậu nói, cậu có một người anh trai làm bác sĩ. . .”
“Đúng! Cậu cũng gặp qua rồi, chính là người đàn ông bị chúng ta trêu ghẹo trong quán bar!”
“. . .”
Tần Lịch Lịch kinh ngạc mất mấy giây.
“Anh ấy cũng là người tớ thích, nhưng anh ấy không thích tớ. . .”
Vũ Quỳnh nhìn dáng vẻ của Tần Lịch Lịch, đột nhiên lại có cảm giác hơi buồn.
Tần Lịch Lịch nhìn cô, không nói gì.
“Cậu tìm anh tớ là muốn tớ hỏi anh ấy chuyện phá thai hả?”
Ánh mắt Vũ Quỳnh quét qua phần bụng tương lai sẽ to lớn của cô ấy.
Nghe vậy, nước mắt Tần Lịch Lịch lại càng chảy nhanh, nức nở nói: “Tớ. . .tớ sợ. . .”
Vũ Quỳnh không khuyến khích cô ấy, cũng không có cách mà cổ vũ.
Loại chuyện này, không có cô gái nào mà sẽ không cảm thấy khủng hoảng.
Cho nên, muốn chơi, lại không biết tự giữ mình thì là ngu dốt! !
“Chờ khi hết giờ, tớ giúp cậu hỏi anh ấy xem.”
Giọng điệu của Vũ Quỳnh, vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Ừ, cảm ơn. . .”
Tần Lịch Lịch nói cảm ơn với Vũ Quỳnh.
Sau khi tan học, Vũ Quỳnh gọi điện thoại cho Cao Hướng Dương, bên đầu kia lại là hộp thư thoại.
Thường thì trường hợp này, là anh ấy đang trong lúc làm phẫu thuật, không tiện nghe máy.
Vũ Quỳnh dứt khoát đến thẳng bệnh viện tìm anh.
Quả nhiên, anh đang làm một ca phẫu thuật cực kỳ khó, nhưng may là cuộc phẫu thuật sắp xong rồi.
Đứng ngoài phòng phẫu thuật, cả một đống người nhà bệnh nhân đang chờ ở ngoài, vẻ mặt họ hết sức nghiêm trọng, trong mắt tràn đầy tia hy vọng.
Vẻ mặt như vậy, tự nhiên là Vũ Quỳnh gặp không ít.
Từ bé trong bệnh viện của ba Dương Thành và ba thì gặp không thiếu!
Nghe nói hồi trước Cao Hướng Dương cũng bị bệnh nặng, mẹ Hoàng Ngân cũng không thiếu lần như thế này cùng anh, nhưng may là giờ hết thảy đều tốt. . . “Ra rồi, ra rồi! ! “
Bất thình lình nghe thấy tiếng người kêu.
Một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, đi ra từ bên trong: “Bác sĩ, thế nào rồi? Thế nào rồi?”
“Ai là người nhà của bệnh nhân? Đây là giấy thông báo tình trạng nguy kịch phiền qua bên này ký tên. . .”
Vẻ mặt bác sĩ có hơi nghiêm trọng.
“Bác sĩ, có ý gì? Giấy thông báo tình trạng nguy kịch? Con trai tôi khi bị các anh đẩy vào thì vẫn còn tốt lắm mà? Hả?”
Bác sĩ cũng không có nhiều thì giờ giải thích với họ: “Xin lỗi, xin lỗi, mời người nhà tiết kiệm thời gian! Cảm ơn. . .”
Ồn ào lao xao, trong lúc đưa đẩy trách móc, cuối cùng thì người nhà bệnh nhân vẫn ký tên.
“Bác sĩ, ngài nhất định phải cứu con trai tôi với! Bác sĩ. . .”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ cố hết khả năng! !”
Bác sĩ cam đoan, trên trán là một lớp mồ hôi mỏng.
Vũ Quỳnh nhìn ra, anh ta hết sức căng thẳng.
Anh bác sĩ này Vũ Quỳnh từng thấy vài lần, cùng văn phòng với Cao Hướng Dương, xếp thứ tư, tên là Trấn Thịnh.
Hình như cảm nhận được ánh mắt của Vũ Quỳnh, anh ta quét qua Vũ Quỳnh, sau đó vội vàng quay lại phòng phẫu thuật.
“Tình hình bệnh nhân thế nào?”
Vị bác sĩ kia vừa vào liền hỏi.
Cao Hướng Dương đang đứng trước kính hiển vi, mày kiếm chau lại, thần kinh căng chặt: “Túi máu! !”
“Tình huống rất không lý tưởng!”
Một vị bác sĩ khác trả lời.
“Cậu tư! Hồ sơ bệnh án của bệnh nhân này là anh phụ trách sắp xếp đúng không?”
Nghe thấy có người hỏi, vẻ mặt Trấn Thịnh căng thẳng: “Tôi. . .tôi không rõ. . .”
Cao Hướng Dương ngước mắt nhìn anh ta một cái, mày kiếm chau sâu lại: “Mấy chuyện đấy chờ phẫu thuật xong lại nói, giờ nhanh chóng cứu bệnh nhân! !”
“Vâng vâng. . .”
Trong phòng phẫu thuật, vẻ mặt mỗi người đều là hết sức nghiêm trọng.
Bởi vì, xảy ra chuyện lớn rồi!
Với lại, liên quan đến mạng người, còn phải có bác sĩ bắt buộc phải chịu trách nhiệm cho chuyện này!
Mà bên ngoài phòng phẫu thuật, Vũ Quỳnh nhớ đến dáng vẻ căng thẳng của Trấn Thịnh thì cũng không tự giác được mà lo lắng cho Cao Hướng Dương.
Cuộc phẫu thuật nãy, hiển nhiên là không đơn giản.
Nửa tiếng sau——
Tất cả bác sĩ đều từ trong đi ra, sau lưng còn đẩy cả bệnh nhân vừa kết thúc phẫu thuật kia.
Biểu cảm của mỗi vị bác sĩ, đều cực kỳ hiu quạnh, thậm chí là thất vọng.
Cao Hướng Dương đi phía trước nhất, cửa vừa mở ra, người nhà bệnh nhân xông cả lên, vây quanh anh: “Bác sĩ Cao, con trai tôi thế nào rồi?”
“Bác sĩ Cao, phẫu thuật có thành công không? Thành công không?”
“Xin lỗi. . .”
Cao Hướng Dương thấp giọng nói xin lỗi.
Vũ Quỳnh ở chỗ không xa, lòng hơi ngạc nhiên.
Đối diện với đôi mắt che kín tơ máu của anh, liền nghe thấy anh nói: “Mọi người xin nén đau buồn. . “
“Tại sao? Con trai tôi rõ ràng chỉ là khối u nhỏ mà thôi, tại sao lại chết? ? Không, không thể nào! !”
Người nhà hiển nhiên là không tin, níu lấy Cao Hướng Dương không cho anh đi.
Trấn Thịnh ở phía sau thấy tình hình không ổn, liền vội vàng tìm chỗ hổng, từ trong đám người chạy trốn.
Vũ Quỳnh khinh bỉ nhìn anh ta một cái, tìm kẽ hở dựa vào trong đám người, chắn trước mặt Cao Hướng Dương: “Buông tay ra! ! Các bác thế này cũng không được, nếu thật sự là trách nhiệm của bác sĩ, bệnh viện sẽ cho mọi người một lời giải thích!”
“Vũ Quỳnh? ?”
Cao Hướng Dương hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Vũ Quỳnh.
Lo cô bị người nhà bệnh nhân vây đánh, vội kéo cô vào trong lòng mình bảo vệ: “Các vị, thật là xin lỗi, có bất kỳ vấn đề gì, chúng ta có thể đến phòng người nhà bệnh nhân nói chuyện! Xin lỗi, xin nhường đường. . .”
Người nhà bệnh nhân nháo một hồi, cuối cùng phải dùng đến sự bảo đảm của bệnh viện mới có thể thoát khỏi đám người.
Áo khoác trắng trên người Cao Hướng Dương bị người nhà người bệnh xé toang hai lỗ, thoạt nhìn có vẻ chật vật.
Vũ Quỳnh được anh ôm trong lòng bảo vệ chặt chẽ, trái lại không bị tổn thương gì, ngay cả tóc cũng không rối.
“Sao rồi? Có sao không?”
Cao Hướng Dương vẫn hơi không yên tâm, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau của Vũ Quỳnh, xác định được cô thật là không bị thương xong mới yên tâm.
“Sao em lại qua đây? Chờ anh bao lâu?”
Giọng nói của anh có hơi khàn khàn, trong con ngươi đỏ tươi hiện ra vẻ mệt mỏi, làm Vũ Quỳnh chỉ nhìn thôi cũng thấy cực kỳ đau lòng.
Cô biết cái nghề bác sĩ này thực sự vất vả hơn nhiều so với mọi người thấy, nhất là lúc phẫu thuật, tinh thần phải tập trung cao độ, gặp phải cuộc phẫu thuật thất bại, năng lực chịu đựng của tâm lý cũng phải cực kỳ mạnh mẽ mới không ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Ba mẹ cô đều là bác sĩ, cũng vì thấy sự vất vả về tâm lý của họ cho nên cuối cùng cô mới không chọn ngành này.
Cô không thích hợp.
“Cuộc phẫu thuật lúc nãy. . .”
Vũ Quỳnh muốn an ủi anh, tay ra vẻ vỗ hai cái lên vai anh: “Anh đừng để trong lòng.”
Ánh mắt Cao Hướng Dương sâu xa nhìn Vũ Quỳnh một cái, bất thình lình vươn tay ra ôm cô vào lòng mình, ôm chặt cô.
Cằm đặt trên bờ vai nhỏ nhắn của cô, tay vòng lấy cái eo mảnh mai của cô, không ngừng dùng sức ôm.
“Tiểu Tam, may là em đến. . .”
Anh thỏa mãn thở dài một tiếng.
May là, có cô, mới không đến mức làm anh khó chịu, mịt mờ và luống cuống.
Vũ Quỳnh bị anh ôm, cảm thấy một góc trái tim mềm nhũn.
Cô ôm lại bờ vai dày rộng của anh.
Vừa quay đầu liền cảm thấy. . .hình như là lúc anh cần đến bản thân!
Cũng là lúc cần sự an ủi và lo lắng của cô. . .
Cảm giác này, thật tốt!
Cô nhẹ nhàng thuận theo sau lưng anh, an ủi anh: “Không sao, sinh lão bệnh tử là việc mỗi người đều sẽ trải qua! Thật không cứu được, thì đó cũng không phải lỗi của anh. . .”
Cao Hướng Dường từ từ buông Vũ Quỳnh ra,
Thở dài một hơi: “Anh ta vốn sẽ không phải chết.”
Con mắt hõm sâu, tơ máu trong đáy mắt ngày càng nhiều: “Đây là ngoài ý muốn, lại càng là một trận tai nạn. . .”
Giọng nói của anh, khàn hơi nghiêm trọng.
Cổ họng như bị người ta dùng dao cắt vậy.
Vũ Quỳnh chớp mắt, lo lắng nhìn anh: “Rốt cuộc là làm sao?”
Cao Hướng Dương cởi áo khoác bị xé rách trên người ra, vuốt tóc mái trên trán, có hơi bực: “Cha của bệnh nhân có bệnh di truyền về máu, nhưng trên bệnh án của bệnh nhân lại không viết rõ điều này, kết quả dẫn đến xuất huyết nhiều trong lúc phẫu thuật. . .”
Cao Hướng Dương nói xong, thở ra khí bực: “Việc hôm nay, tất cả bác sĩ bọn anh trong phòng phẫu thuật, đều không khỏi liên quan!”
“Sao lại như thế được? Ai làm bệnh án cho anh ta, trách nhiệm này nên phải có người đứng ra chịu, không phải sao? Vấn đề lớn như thế, hồ sơ sao không viết rõ được chứ? Một người không phải là bác sĩ như em còn biết rõ sự quan trọng của chuyện này! Đây quả thực là coi mạng người như cỏ rác!”
Vũ Quỳnh lập tức phát cáu.
Cô bất bình thay cho Cao Hướng Dương.
Trông dáng vẻ cô giận đùng đùng, Cao Hướng Dương không nhịn được bật cười, véo mặt cô: “Được rồi, trước không nói chuyện của anh, nói đi, em đặc biệt đến bệnh viện tìm anh, có chuyện gì không?”
“Có, chuyện rất quan trọng!”
Vũ Quỳnh gật đầu, bộ dạng đứng đắn hỏi anh: “Cao Hướng Dương, chuyện như phá thai, có đáng sợ không?”
“Ý gì?”
Mày Cao Hướng Dương nhíu lại: “Em làm sao lại đột nhiên quan tâm đến chủ đề này?”
Ánh mắt theo bản năng quét qua cái bụng bằng phẳng của Vũ Quỳnh, sắc mặt nhất thời trầm xuống, biểu cảm lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương: “Vũ tiểu tam, em. . . sh/it!”
Anh bực bội chửi một câu, giơ tay ra thô lỗ kéo Vũ Quỳnh đang chẳng hiểu gì cả vào lòng mình, chỉ vào mũi cô, nghiến răng nghiến lợi, cảnh cáo cô: “Vũ tiểu tam, nếu em dám nói với anh, người mang thai là em, vậy em chờ tối nay ăn đòn đi! ! !”
Tuyệt đối không chỉ cô phải ăn đòn, anh nhất định sẽ đánh cái tên dám làm cô có bầu thành đầu heo! !
Vũ Quỳnh chớp mắt, hai cánh quạt như lông vũ xinh đẹp, khẽ quét xuống lại mở ra.
“Hừ. . .”
Cô bắt lấy cái tay đang ấn mũi mình, bất mãn mà vỗ vào mu tay anh: “Em mới không có mang thai đâu! Anh làm gì mà hung dữ vậy. . .”