Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-324
CHƯƠNG 320: BÂY GIỜ CÔ CÓ QUYỀN NHẤT
Vũ Quỳnh nhốt mình trong phòng, không mở lò sưởi.
Cô không do dự bước vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, đứng dưới vòi hoa sen, để nước lạnh tùy ý chảy ướt người cô.
Không lạnh sao?
Lạnh muốn chết thì có!
Cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy, răng va lập cập, lạnh tới mức nước mắt nước mũi tèm lem… mãi đến khi cảm thấy toàn thân lạnh buốt đến không còn hơi ấm, đầu cũng choáng váng như có thể ngã bất cứ lúc nào, cô mới tắt vòi hoa sen, đi ra khỏi phòng tắm.
Mà lúc này.
Cao Hướng Dương tùy tiện hôn người phụ nữ bên dưới, nhưng đáng ghét là, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng lúc mười lăm tuổi của…
Bỗng nhiên, anh dừng động tác hoan ái lại.
Cũng không hôn nữa.
Tay, từ từ rút ra khỏi váy của Vưu Tiên.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh tràn ngập sự chán nản.
Cô đơn tựa vào vách tường, lấy một điếu thuốc ra rồi châm hút.
Tâm trạng Vưu Tiên buồn bã, cô ngồi dậy, hỏi anh: “Vì sao…”
Cao Hướng Dương nhả khói thuốc, nói: “Em ngủ đi.”
Vành mắt Vưu Tiên đỏ hồng…
Cô không hiểu, không hiểu trong lòng Cao Hướng Dương rốt cuộc giấu diếm điều gì, vì sao…trước giờ anh chưa từng động vào cô!
Đột nhiên, điện thoại rơi dưới đất của anh đổ chuông.
Lại là điện thoại Vũ Quỳnh gọi đến!
Vưu Tiên liếc mắt đã nhìn thấy cái tên gai mắt quen thuộc!
Cao Hướng Dương cầm điện thoại lên, nghĩ cũng không nghĩ, bấm luôn nút tắt, rồi vứt sang một bên.
Mũi anh phả ra một làn khói đậm, mày kiếm nhíu chặt, tâm trạng buồn bực giấu trong đáy mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.
Điện thoại lại reo lên lần nữa.
Anh cứ kệ cho điện thoại kêu, lười đi tắt.
Bởi vì, ngoài cách ngu ngốc đó để có thể gọi anh về thì cô cũng chẳng nghĩ ra được cách thứ hai.
Cô là bệnh nhân, anh là bác sỹ!
Đối với một bác sỹ có y đức mà nói, anh sẽ không bỏ mặc cô không lo được nhỉ?
Nhưng mà, cô nghĩ sai rồi…
Cô thậm chí còn không có cơ hội nói với anh rằng cô bị bệnh.
Bởi vì, căn bản anh không nghe điện thoại của cô.
Là vì trách cô làm phiền anh và Vưu Tiên nói chuyện yêu đương sao? Cho nên mới dứt khoát không đếm xỉa đến cô?
Cao Hướng Dương trước giờ chưa từng không nghe điện thoại của cô, đây là… lần đầu tiên!
Cho nên, nếu là một người có lòng tự trọng thì sẽ không gọi đến lần thứ ba đâu nhỉ?
Nhưng, Vũ Quỳnh còn có lòng tự trọng sao?
Đến phương pháp tệ như vậy cô còn nghĩ ra thì trước mặt người đàn ông kia, cô thật sự còn thứ gọi là lòng tự trọng sao?
Vũ Quỳnh quấn chặt khăn tắm mỏng, ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm mờ mịt bên ngoài cửa sổ, đầu óc càng lúc càng mê man, bên tai vẫn không ngừng vang lên âm thanh máy móc của điện thoại.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi …”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi …”
“Xin lỗi…”
Từng tiếng từng tiếng gõ vào màng tai Vũ Quỳnh, làm đầu cô đau vô cùng… mãi đến lúc cô ngất hẳn đi, không còn bất cứ cảm giác nào nữa…
Lúc rạng sáng.
Điện thoại của Cao Hướng Dương đột nhiên vang lên trong đêm.
Điện thoại không phải là Vũ Quỳnh gọi đến, mà là dì Lý?
Cao Hướng Dương giật mình trong lòng, không dám chậm trễ nữa, vội vàng bấm nghe.
“Dì Lý!”
Anh vén chăn xuống giường, eo bị một cánh tay ôm lấy, anh không nhúc nhích nữa.
“Cậu chủ, xảy ra chuyện rồi! Đột nhiên cô Vũ Quỳnh ngất đi, toàn thân lạnh như băng, cậu mau về xem sao!”
Trong điện thoại, giọng dì Lý như sắp khóc đến nơi.
Bàn tay nắm chặt điện thoại Cao Hướng Dương cứng lại.
“Dì Lý, dì đừng cuống! Cháu về ngay đây!”
Nói xong, Cao Hướng Dương cúp máy, vén chăn ra, đứng dậy.
“Hướng Dương!”
Vưu Tiên cũng dậy theo anh, cánh tay ôm chặt lấy eo anh: “Anh nói là đêm nay anh sẽ ở với em mà, anh không được đi đâu hết”
“Bỏ ra…”
Giọng nói Cao Hướng Dương lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Anh giơ tay ra với lấy áo khoác trên móc.
Vưu Tiên không bỏ ra: “Em không cho anh đi… Hướng Dương, vì sao mỗi lần nhắc đến Vũ Quỳnh, anh đều mất khống chế như vậy? Chỉ cần nghe cô ấy xảy ra chuyện thì anh không thể nào bình tĩnh lại được! Cô ấy vừa gọi điện thoại đâu có sao, anh không sợ là cô ấy lừa anh về à? Căn bản cô ấy chỉ muốn độc chiếm anh, sợ anh bị em cướp đi, anh có biết không!”
“Anh xin lỗi!”
Cao Hướng Dương gỡ cánh tay ôm chặt của cô ta ra.
“Em mới là bạn gái của anh!”
“Vưu Tiên, cô ấy là em gái anh! Anh không thể bỏ mặc không quan tâm cô ấy được!”
Anh nghĩ rằng anh có thể!
Nhưng, chỉ là một đêm không về thôi mà anh cảm thấy một đêm này dài như một thế kỷ.
Cũng biết rõ, có lẽ giống như Vưu Tiên nói, Vũ Quỳnh chẳng qua là muốn lừa anh về thôi, nhưng, cho dù có thể đoán được nhưng anh cũng không dám đánh cược!
Nếu cô thật sự bị bệnh thì làm thế nào?
Anh tự thấy bản thân không có cách nào bỏ mặc cô, không quan tâm được!
Cao Hướng Dương rời khỏi nhà của Vưu Tiên mà không ngoảnh lại lấy một lần.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Vưu Tiên đột nhiên cảm thấy, anh càng ngày càng cách xa cô ta… em gái? Vũ Quỳnh thì là em gái gì chứ?
Mà Cao Hướng Dương thực sự coi Vũ Quỳnh là em gái, chỉ vậy thôi sao?
…
Cao Hướng Dương lúc nhìn thấy Vũ Quỳnh hôn mê, thật sự là bị dọa khiếp.
Sắc mặt trắng nhợt không có tí sắc hồng nào.
Lòng bàn tay lạnh ngắt, như không còn độ ấm.
Anh vén góc chăn cô lên muốn xem độ ấm cơ thể thì phát hiện, cô đang không mặc đồ.
Cơ thể lạnh như một tảng băng vậy!
Còn tóc cô thì ướt sũng để xõa trên gối, làm ướt cả ga giường.
Đáng chết!
“Dì Lý, sao lại thế này?”
Cao Hướng Dương phi nhanh vào nhà tắm lấy một cái áo tắm khô, chẳng quan tâm đến vấn đề nam nữ, bỏ chăn ướt ra, bọc cơ thể lạnh của Vũ Quỳnh lại.
Ôm cô lên, đi về phòng ngủ của anh.
Dì Lý cũng vội vàng đi theo sau: “Tôi không biết, buổi tối cô ấy không ăn gì, lúc tối muộn tôi nghĩ chắc là cô ấy cũng đói nên làm một ít đồ điểm tâm đem cho cô ấy ăn, kết quả tôi vừa vào thì thấy cô ấy ngất ở chỗ gần cửa sổ, dọa tôi sợ hết hồn! Cậu chủ, cô ấy không sao chứ?”
Cao Hướng Dương nghĩ đến một loạt cuộc gọi bị anh từ chối nghe trong điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.
“Dì Lý, dì vào bếp nấu bát canh gừng đem lên đây!”
“Được!”
Dì Lý vội vàng xuống bếp.
Cao Hướng Dương ôm Vũ Quỳnh về phòng, đặt cô lên chiếc giường lớn, nằm ngay ngắn.
Rồi anh lại lấy chăn bọc kín lại cơ thể nhỏ nhắn của cô, bật hệ thống sưởi lên mức cao nhất, rồi vội vàng đi lấy thuốc hạ sốt cho Vũ Quỳnh uống.
Lấy máy sấy tóc từ nhà tắm ra, ngồi vào trong chăn, để Vũ Quỳnh dựa vào lòng mình, cuộn chặt lấy chăn, anh sấy khô mái tóc dài ướt sũng cho cô.
Có thể do đã được uống thuốc hoặc có lẽ là vì âm thanh máy sấy tóc chói tai quá, Vũ Quỳnh đang mê man bỗng mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Hơi ấm phả vào mặt cô, bên cạnh là mùi hương đặc biệt mà cô quen thuộc, bao chặt lấy cô… khiến cô bỗng cảm giác như đang mơ vậy.
Rõ ràng là không có cảm giác chân thực!
“Vũ Quỳnh…”
Cao Hướng Dương tắt máy sấy tóc trong tay đi, cúi đầu, yêu thương nhìn Vũ Quỳnh đang nằm trong lòng chậm rãi mở mắt ra.
Sắc mặt cô vẫn vô cùng xanh xao, bơ phờ, không có sức sống.
Cánh tay theo bản năng ôm cô chặt hơn.
Cô không mặc quần áo, bàn tay chạm vào da thịt trơn láng của cô, khiến toàn thân anh khô nóng.
“Em thấy đỡ hơn chưa?”
Anh cúi đầu, hỏi cô.
Đáy mắt thâm trầm có tia lo lắng.
Hiển nhiên, cô đột nhiên bị bệnh, đã dọa anh rồi.
Cao Hướng Dương yêu thương vuốt ve mái tóc đã khô một nửa của cô, bất đắc dĩ thở dài: “Nói với em bao nhiêu lần rồi, gội đầu xong là phải sấy khô ngay, nếu không sẽ dễ bị bệnh tiền đình đấy…”
Rõ ràng là giọng trách cứ nhưng có thể nghe rõ ràng sự cưng chiều và yêu thương trong đó.
Vũ Quỳnh vẫn không nói gì.
Vành mắt đỏ hồng, khóe mắt ươn ướt, cổ họng như mắc nghẹn.
Cô khó khăn xoay người, để cả người nằm trọn trong lòng anh, ôm chặt eo rắn chắc của anh, nghẹn ngào mềm giọng hỏi anh: “Sao anh không nghe điện thoại của em…”
Trong giọng nói chứa đầy sự tủi thân.
Cao Hướng Dương nghe mà thấy đau lòng.
Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt của cô, đặt vào lòng bàn tay anh, khàn giọng nói: “Anh xin lỗi…”
Vũ Quỳnh cắn chặt môi dưới, nước mắt trong như pha lê lăn dài trên má… từng giọt nước mắt rơi thấm ướt ngực Cao Hướng Dương, làm ướt áo sơ mi của anh, thấm vào da thịt… làm anh có cảm giác đau!
Sự đau đớn đó chậm rãi lan vào tim anh!
Khiến anh, hít thở cũng thấy đau.
“Đừng khóc nữa…”
Anh khàn giọng vỗ về cô, xoa lưng cho cô: “Vì sao gần đây càng ngày càng thích khóc thế hả?”
Vũ Quỳnh nằm trong lòng anh, nước mắt giàn dụa, nhưng vẫn không khóc thành tiếng.
Cao Hướng Dương đau lòng, cũng không dám nói gì nữa, sợ anh lại nói gì đó làm cô khóc to hơn.
Rất lâu…
Vũ Quỳnh vẫn cứ nằm như thế.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một cái áo sơ mi mỏng.
Cô dán chặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, anh có thể cảm nhận rõ ràng!
Ánh mắt sâu thẳm, cánh tay ôm cô dần dần như phải bỏng, hơn nữa còn hơi cứng lại vì sự mất tự nhiên của anh.
Anh vỗ nhẹ lên eo cô, dỗ cô: “Em mặc quần áo vào đã, lát nữa rồi ngủ, được không?”
Vũ Quỳnh vẫn cứ nằm im trong lòng anh, không chịu động đậy.
“Tiểu Tam?”
Cao Hướng Dương thử gọi cô.
“Mệt…”
Ý của cô là, cô không muốn cử động.
Cao Hướng Dương có cảm giác anh không khuyên cô được.
Cô là bệnh nhân, không nghi ngờ gì nữa, cô có quyền nhất.
Vũ Quỳnh nhốt mình trong phòng, không mở lò sưởi.
Cô không do dự bước vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, đứng dưới vòi hoa sen, để nước lạnh tùy ý chảy ướt người cô.
Không lạnh sao?
Lạnh muốn chết thì có!
Cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy, răng va lập cập, lạnh tới mức nước mắt nước mũi tèm lem… mãi đến khi cảm thấy toàn thân lạnh buốt đến không còn hơi ấm, đầu cũng choáng váng như có thể ngã bất cứ lúc nào, cô mới tắt vòi hoa sen, đi ra khỏi phòng tắm.
Mà lúc này.
Cao Hướng Dương tùy tiện hôn người phụ nữ bên dưới, nhưng đáng ghét là, trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng lúc mười lăm tuổi của…
Bỗng nhiên, anh dừng động tác hoan ái lại.
Cũng không hôn nữa.
Tay, từ từ rút ra khỏi váy của Vưu Tiên.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh tràn ngập sự chán nản.
Cô đơn tựa vào vách tường, lấy một điếu thuốc ra rồi châm hút.
Tâm trạng Vưu Tiên buồn bã, cô ngồi dậy, hỏi anh: “Vì sao…”
Cao Hướng Dương nhả khói thuốc, nói: “Em ngủ đi.”
Vành mắt Vưu Tiên đỏ hồng…
Cô không hiểu, không hiểu trong lòng Cao Hướng Dương rốt cuộc giấu diếm điều gì, vì sao…trước giờ anh chưa từng động vào cô!
Đột nhiên, điện thoại rơi dưới đất của anh đổ chuông.
Lại là điện thoại Vũ Quỳnh gọi đến!
Vưu Tiên liếc mắt đã nhìn thấy cái tên gai mắt quen thuộc!
Cao Hướng Dương cầm điện thoại lên, nghĩ cũng không nghĩ, bấm luôn nút tắt, rồi vứt sang một bên.
Mũi anh phả ra một làn khói đậm, mày kiếm nhíu chặt, tâm trạng buồn bực giấu trong đáy mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.
Điện thoại lại reo lên lần nữa.
Anh cứ kệ cho điện thoại kêu, lười đi tắt.
Bởi vì, ngoài cách ngu ngốc đó để có thể gọi anh về thì cô cũng chẳng nghĩ ra được cách thứ hai.
Cô là bệnh nhân, anh là bác sỹ!
Đối với một bác sỹ có y đức mà nói, anh sẽ không bỏ mặc cô không lo được nhỉ?
Nhưng mà, cô nghĩ sai rồi…
Cô thậm chí còn không có cơ hội nói với anh rằng cô bị bệnh.
Bởi vì, căn bản anh không nghe điện thoại của cô.
Là vì trách cô làm phiền anh và Vưu Tiên nói chuyện yêu đương sao? Cho nên mới dứt khoát không đếm xỉa đến cô?
Cao Hướng Dương trước giờ chưa từng không nghe điện thoại của cô, đây là… lần đầu tiên!
Cho nên, nếu là một người có lòng tự trọng thì sẽ không gọi đến lần thứ ba đâu nhỉ?
Nhưng, Vũ Quỳnh còn có lòng tự trọng sao?
Đến phương pháp tệ như vậy cô còn nghĩ ra thì trước mặt người đàn ông kia, cô thật sự còn thứ gọi là lòng tự trọng sao?
Vũ Quỳnh quấn chặt khăn tắm mỏng, ngồi ở bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm mờ mịt bên ngoài cửa sổ, đầu óc càng lúc càng mê man, bên tai vẫn không ngừng vang lên âm thanh máy móc của điện thoại.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi …”
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi …”
“Xin lỗi…”
Từng tiếng từng tiếng gõ vào màng tai Vũ Quỳnh, làm đầu cô đau vô cùng… mãi đến lúc cô ngất hẳn đi, không còn bất cứ cảm giác nào nữa…
Lúc rạng sáng.
Điện thoại của Cao Hướng Dương đột nhiên vang lên trong đêm.
Điện thoại không phải là Vũ Quỳnh gọi đến, mà là dì Lý?
Cao Hướng Dương giật mình trong lòng, không dám chậm trễ nữa, vội vàng bấm nghe.
“Dì Lý!”
Anh vén chăn xuống giường, eo bị một cánh tay ôm lấy, anh không nhúc nhích nữa.
“Cậu chủ, xảy ra chuyện rồi! Đột nhiên cô Vũ Quỳnh ngất đi, toàn thân lạnh như băng, cậu mau về xem sao!”
Trong điện thoại, giọng dì Lý như sắp khóc đến nơi.
Bàn tay nắm chặt điện thoại Cao Hướng Dương cứng lại.
“Dì Lý, dì đừng cuống! Cháu về ngay đây!”
Nói xong, Cao Hướng Dương cúp máy, vén chăn ra, đứng dậy.
“Hướng Dương!”
Vưu Tiên cũng dậy theo anh, cánh tay ôm chặt lấy eo anh: “Anh nói là đêm nay anh sẽ ở với em mà, anh không được đi đâu hết”
“Bỏ ra…”
Giọng nói Cao Hướng Dương lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Anh giơ tay ra với lấy áo khoác trên móc.
Vưu Tiên không bỏ ra: “Em không cho anh đi… Hướng Dương, vì sao mỗi lần nhắc đến Vũ Quỳnh, anh đều mất khống chế như vậy? Chỉ cần nghe cô ấy xảy ra chuyện thì anh không thể nào bình tĩnh lại được! Cô ấy vừa gọi điện thoại đâu có sao, anh không sợ là cô ấy lừa anh về à? Căn bản cô ấy chỉ muốn độc chiếm anh, sợ anh bị em cướp đi, anh có biết không!”
“Anh xin lỗi!”
Cao Hướng Dương gỡ cánh tay ôm chặt của cô ta ra.
“Em mới là bạn gái của anh!”
“Vưu Tiên, cô ấy là em gái anh! Anh không thể bỏ mặc không quan tâm cô ấy được!”
Anh nghĩ rằng anh có thể!
Nhưng, chỉ là một đêm không về thôi mà anh cảm thấy một đêm này dài như một thế kỷ.
Cũng biết rõ, có lẽ giống như Vưu Tiên nói, Vũ Quỳnh chẳng qua là muốn lừa anh về thôi, nhưng, cho dù có thể đoán được nhưng anh cũng không dám đánh cược!
Nếu cô thật sự bị bệnh thì làm thế nào?
Anh tự thấy bản thân không có cách nào bỏ mặc cô, không quan tâm được!
Cao Hướng Dương rời khỏi nhà của Vưu Tiên mà không ngoảnh lại lấy một lần.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Vưu Tiên đột nhiên cảm thấy, anh càng ngày càng cách xa cô ta… em gái? Vũ Quỳnh thì là em gái gì chứ?
Mà Cao Hướng Dương thực sự coi Vũ Quỳnh là em gái, chỉ vậy thôi sao?
…
Cao Hướng Dương lúc nhìn thấy Vũ Quỳnh hôn mê, thật sự là bị dọa khiếp.
Sắc mặt trắng nhợt không có tí sắc hồng nào.
Lòng bàn tay lạnh ngắt, như không còn độ ấm.
Anh vén góc chăn cô lên muốn xem độ ấm cơ thể thì phát hiện, cô đang không mặc đồ.
Cơ thể lạnh như một tảng băng vậy!
Còn tóc cô thì ướt sũng để xõa trên gối, làm ướt cả ga giường.
Đáng chết!
“Dì Lý, sao lại thế này?”
Cao Hướng Dương phi nhanh vào nhà tắm lấy một cái áo tắm khô, chẳng quan tâm đến vấn đề nam nữ, bỏ chăn ướt ra, bọc cơ thể lạnh của Vũ Quỳnh lại.
Ôm cô lên, đi về phòng ngủ của anh.
Dì Lý cũng vội vàng đi theo sau: “Tôi không biết, buổi tối cô ấy không ăn gì, lúc tối muộn tôi nghĩ chắc là cô ấy cũng đói nên làm một ít đồ điểm tâm đem cho cô ấy ăn, kết quả tôi vừa vào thì thấy cô ấy ngất ở chỗ gần cửa sổ, dọa tôi sợ hết hồn! Cậu chủ, cô ấy không sao chứ?”
Cao Hướng Dương nghĩ đến một loạt cuộc gọi bị anh từ chối nghe trong điện thoại, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy.
“Dì Lý, dì vào bếp nấu bát canh gừng đem lên đây!”
“Được!”
Dì Lý vội vàng xuống bếp.
Cao Hướng Dương ôm Vũ Quỳnh về phòng, đặt cô lên chiếc giường lớn, nằm ngay ngắn.
Rồi anh lại lấy chăn bọc kín lại cơ thể nhỏ nhắn của cô, bật hệ thống sưởi lên mức cao nhất, rồi vội vàng đi lấy thuốc hạ sốt cho Vũ Quỳnh uống.
Lấy máy sấy tóc từ nhà tắm ra, ngồi vào trong chăn, để Vũ Quỳnh dựa vào lòng mình, cuộn chặt lấy chăn, anh sấy khô mái tóc dài ướt sũng cho cô.
Có thể do đã được uống thuốc hoặc có lẽ là vì âm thanh máy sấy tóc chói tai quá, Vũ Quỳnh đang mê man bỗng mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Hơi ấm phả vào mặt cô, bên cạnh là mùi hương đặc biệt mà cô quen thuộc, bao chặt lấy cô… khiến cô bỗng cảm giác như đang mơ vậy.
Rõ ràng là không có cảm giác chân thực!
“Vũ Quỳnh…”
Cao Hướng Dương tắt máy sấy tóc trong tay đi, cúi đầu, yêu thương nhìn Vũ Quỳnh đang nằm trong lòng chậm rãi mở mắt ra.
Sắc mặt cô vẫn vô cùng xanh xao, bơ phờ, không có sức sống.
Cánh tay theo bản năng ôm cô chặt hơn.
Cô không mặc quần áo, bàn tay chạm vào da thịt trơn láng của cô, khiến toàn thân anh khô nóng.
“Em thấy đỡ hơn chưa?”
Anh cúi đầu, hỏi cô.
Đáy mắt thâm trầm có tia lo lắng.
Hiển nhiên, cô đột nhiên bị bệnh, đã dọa anh rồi.
Cao Hướng Dương yêu thương vuốt ve mái tóc đã khô một nửa của cô, bất đắc dĩ thở dài: “Nói với em bao nhiêu lần rồi, gội đầu xong là phải sấy khô ngay, nếu không sẽ dễ bị bệnh tiền đình đấy…”
Rõ ràng là giọng trách cứ nhưng có thể nghe rõ ràng sự cưng chiều và yêu thương trong đó.
Vũ Quỳnh vẫn không nói gì.
Vành mắt đỏ hồng, khóe mắt ươn ướt, cổ họng như mắc nghẹn.
Cô khó khăn xoay người, để cả người nằm trọn trong lòng anh, ôm chặt eo rắn chắc của anh, nghẹn ngào mềm giọng hỏi anh: “Sao anh không nghe điện thoại của em…”
Trong giọng nói chứa đầy sự tủi thân.
Cao Hướng Dương nghe mà thấy đau lòng.
Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt của cô, đặt vào lòng bàn tay anh, khàn giọng nói: “Anh xin lỗi…”
Vũ Quỳnh cắn chặt môi dưới, nước mắt trong như pha lê lăn dài trên má… từng giọt nước mắt rơi thấm ướt ngực Cao Hướng Dương, làm ướt áo sơ mi của anh, thấm vào da thịt… làm anh có cảm giác đau!
Sự đau đớn đó chậm rãi lan vào tim anh!
Khiến anh, hít thở cũng thấy đau.
“Đừng khóc nữa…”
Anh khàn giọng vỗ về cô, xoa lưng cho cô: “Vì sao gần đây càng ngày càng thích khóc thế hả?”
Vũ Quỳnh nằm trong lòng anh, nước mắt giàn dụa, nhưng vẫn không khóc thành tiếng.
Cao Hướng Dương đau lòng, cũng không dám nói gì nữa, sợ anh lại nói gì đó làm cô khóc to hơn.
Rất lâu…
Vũ Quỳnh vẫn cứ nằm như thế.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một cái áo sơ mi mỏng.
Cô dán chặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, anh có thể cảm nhận rõ ràng!
Ánh mắt sâu thẳm, cánh tay ôm cô dần dần như phải bỏng, hơn nữa còn hơi cứng lại vì sự mất tự nhiên của anh.
Anh vỗ nhẹ lên eo cô, dỗ cô: “Em mặc quần áo vào đã, lát nữa rồi ngủ, được không?”
Vũ Quỳnh vẫn cứ nằm im trong lòng anh, không chịu động đậy.
“Tiểu Tam?”
Cao Hướng Dương thử gọi cô.
“Mệt…”
Ý của cô là, cô không muốn cử động.
Cao Hướng Dương có cảm giác anh không khuyên cô được.
Cô là bệnh nhân, không nghi ngờ gì nữa, cô có quyền nhất.