Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-272
CHƯƠNG 268: CÁM ƠN VÌ SỰ HIỆN DIỆN CỦA CÔ
CHƯƠNG 268: CÁM ƠN VÌ SỰ HIỆN DIỆN CỦA CÔ
Giống như ông, in hằn dấu vết tháng năm, sớm đã không bì kịp ông và bà lúc còn trẻ... Nhưng, tinh thần vẫn toả sáng, dù cho hai bên thái dương đã lấm tấm hoa râm, nhưng nụ cười nơi khóe miệng vẫn là dáng vẻ thanh tú động lòng người trong trí nhớ của ông... Đã hơn năm mươi tuổi, nhưng ông vẫn nghe được tiếng tim mình đập rộn ràng... em XX, chào mừng em trở về.
“Chủ tịch, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”Mở APP Mê Tình Truyện đọc
Trên ghế lái phụ, trợ lý cung kính nhắc nhở ông.
Lúc này Cao Lâm Tuấn mới dời mắt, gật đầu: “Lái xe...”
Biết bà vẫn khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
“Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết. Chà, hai tháng không gặp, sao mẹ lại đẹp lên rồi.”
Cao Dương Thành dẫn Dương Dương đi trước cất hành lý cho Trần Lan.
Hoàng Ngân ôm mẹ, không ngừng giả vờ ngây thơ làm nũng bà, dùng tất cả lời ngọt ngào có thể để khen mẹ mình một lượt.
Thấy mẹ không có phản ứng, lúc này Hoàng Ngân mới ngẩng đầu nhìn mẹ mình, thấy ánh mắt bà nhìn theo một chiếc xe Mercedes màu đen, Hoàng Ngân ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ nhìn gì thế?”
Lúc này Trần Lan mới tỉnh táo lại: “À? Không có... Không có gì...”
Ánh mắt bà có vẻ bối rối.
“Còn nói không có gì, con nói chuyện với mẹ, mẹ cũng không nghe thấy.”
Hoàng Ngân quệt mồm, ra vẻ bất mãn, ánh mắt lại nhìn chỗ bóng chiếc xe kia biến mất một chút: “Rốt cuộc mẹ đã nhìn thấy cái gì vậy?”
“Không có... Thật không có gì.”
Chắc chỉ là ảo giác thôi.
Làm sao lại nhìn thấy ông ấy nhỉ? Mặc dù ở cùng một thành phố, nhưng cũng không nhỏ đến mức vừa xuống máy bay là có thể gặp ngay được chứ.
Nếu như duyên phận giữa bọn họ sâu đậm như vậy, năm đó sao lại bỏ lỡ lẫn nhau?
“Đi thôi, Dương Thành đang chờ chúng ta.”
Trần Lan kéo Hoàng Ngân bước nhanh về phía trước xe.
***
Cuối tuần, Hoàng Ngân cùng Trần Lan đến trung tâm thương mại.
“Ngân Ngân, con định kết hôn với Dương Thành thật à?”
Trần Lan tỏ ra hơi không yên tâm: “Mẹ nghe con nói về chuyện nghiện ma túy, trong lòng vẫn còn hoảng sợ...”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Dương Thành muốn cai ma túy nhất định không có vấn đề gì. Vốn không nên nói những chuyện này cho mẹ, khiến mẹ lo lắng, thế nhưng mẹ là mẹ con, con không muốn giấu diếm mẹ.”
“Đương nhiên phải nói.”
Trần Lan thở dài: “Dương Thành cũng là đứa trẻ đáng thương. Không phải mẹ mang thành kiến, vì con là con gái của mẹ, mẹ không yên lòng cũng là bình thường. Nếu như con quyết định, mẹ sẽ không nói gì nữa. Nó là đứa trẻ ngoan, mẹ tin tưởng nó, cũng tin tưởng mắt nhìn của con.”
Hoàng Ngân cười to, kéo tay mẹ đi về phía trước: “Con cảm ơn mẹ! Mẹ yên tâm, người đàn ông con gái mẹ chọn, chắc chắn không tệ được.”
“Đúng đúng...”
Trần Lan gật đầu cười đồng ý.
Nhưng bỗng nhiên, điện thoại trong túi Hoàng Ngân reo lên dồn dập.
Là điện thoại của Dương Dương gọi tới.
“Mẹ, là điện thoại của Dương Dương, mẹ chờ một chút nhé.”
Hoàng Ngân nghe điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy tiếng Dương Dương khóc trong điện thoại.
“Hoàng Ngân, mẹ về nhanh lên, hình như ba rất khó chịu.”
Hoàng Ngân nghe xong, trong lòng đột nhiên giật nảy, tay cầm di động bỗng dưng xiết chặt: “Ba con như thế nào?”
“Ba... con không biết rốt cuộc ba bị làm sao? Vừa nãy ba đuổi con ra khỏi phòng, con nhìn sắc mặt ba không được tốt, nên lén dùng chìa khoá mở cửa phòng ba, ba... ba vừa thấy con, thì lập tức dùng tay bóp cổ con. Hoàng Ngân, ba giống như biến thành người khác. Ba bị làm sao vậy? Mẹ nhanh trở về đi, về xem ba một chút.”
Hoàng Ngân nghe xong lời của con, trong khoảnh khắc cả khuôn mặt chuyển sang trắng bệch.
“Dương Dương, con... không sao chứ? Đừng sợ, mẹ trở về ngay.”
“Con không sao. Ba nhận ra con thì lập tức thả con ra, cứ ôm con xin lỗi. Mẹ... con nhìn thấy ba lén rơi nước mắt. Ba thương con, dáng vẻ rất áy náy, nhưng mà thật ra con không hề sợ, cũng không đau. Con biết là ba bị bệnh, đúng không?”
Trong điện thoại, Dương Dương cũng đã khóc không thành tiếng.
“Đúng, là ba bị bệnh. Dương Dương đừng sợ, ba sẽ không làm hại con, mẹ trở về ngay.”
Vành mắt Hoàng Ngân đỏ ửng.
Cô vội tắt điện thoại nói với Trần Lan: “Mẹ, tình hình Dương Thành không tốt lắm, con phải về ngay, mẹ... mẹ lại đi dạo một mình, được không?”
Hoàng Ngân lau nước mắt nơi khóe mắt, không muốn khiến mẹ mình lo lắng, mỉm cười: “Thật xin lỗi, mẹ, con nghĩ anh ấy tất nhiên không muốn bị mẹ vợ nhìn thấy bộ dáng lên cơn nghiện ma túy chật vật của mình. Con sợ trong lòng anh ấy sẽ thấy khổ sở và bất an, mẹ...”
“Mẹ hiểu, con mau đi đi, nếu không giải quyết được thì phải nhớ gọi điện cho mẹ, biết không? Mẹ lúc nào cũng sẵn sằng chờ con. Còn nữa, đừng quên, lúc con đồng ý gả cho cậu ta, mẹ và các con cũng đã là người một nhà.”
“Con cám ơn mẹ...”
Hoàng Ngân cảm động một tay ôm mẹ vào trong ngực, hi vọng mượn từ mẹ, truyền lại cho bản thân càng nhiều dũng khí: “Chúng ta đều sẽ trở nên tốt hơn. Cảm ơn mẹ! Cảm ơn!”
Cảm ơn xong, Hoàng Ngân vội vàng đón một chiếc taxi đi thẳng đến biệt thự của Cao Dương Thành.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, dọc đường cô gấp rút thúc giục lái xe nhanh lên, ngồi trên xe, cả lòng bàn tay và trán cô đều đã toát mồ hôi lạnh.
Tiện tay lôi một tờ năm trăm nghìn đưa cho tài xế xe taxi, cũng không kịp chờ trả tiền thừa, cô chạy thẳng vào biệt thự.
Vội vàng cầm chìa khoá mở cửa, Hoàng Ngân ném túi trong tay đi, gọi Dương Dương.
“Hoàng Ngân, con ở đây, con ở đây.”
Dương Dương chạy thẳng từ trên lầu xuống.
Hốc mắt còn đỏ rực, rõ ràng đã khóc.
Hoàng Ngân kiểm tra từ đầu đến chân Dương Dương một lượt, lại nhìn cổ của nó một chút. Quả nhiên, trên cổ có hai vệt dấu tay màu đỏ tím, Hoàng Ngân lòng đau đến vội vàng: “Đau không? Đợi chút nữa mẹ bôi thuốc giúp con, đừng trách ba, trong lòng ba chắc chắn khó chịu hơn con...”
Nói xong, trái tim Hoàng Ngân cũng đau đớn xiết chặt.
Nước mắt từ hốc mắt suýt chút nữa lăn xuống.
“Dương Dương không đau, cũng không trách ba.”
Thằng bé không muốn Hoàng Ngân lo lắng, lắc đầu, thúc giục Hoàng Ngân: “Mẹ nhanh lên đi xem ba một chút.”
Hoàng Ngân đi vào phòng ngủ tầng hai, trong mớ hỗn độn nhìn thấy anh với gương mặt trắng bệch.
Anh đơn độc ngã ngồi phía sau ghế sô pha để cả thân hình dựa hẳn vào ghế. Đầu hơi ngước, quần áo anh nhăn nhúm, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ chỗ thái dương lăn xuống.
Dù hơi chật vật, nhưng áo sơ mi trên người vẫn sạch sẽ gọn gàng, hơi thở cao quý trên người không hề giảm.
Mắt khẽ nhắm.
Cổ áo sơ mi trắng, mở đến cúc áo thứ ba, lộ ra một khoảng nhỏ da thịt màu lúa mạch.
Mồ hôi óng ánh, nhuộm ở ngực, quyến rũ và nam tính không kể xiết.
Hormone nam tính không ngừng bài tiết, khiến phụ nữ chỉ mới nhìn, thì nhịp tim đã tăng lên không kìm chế được.
Không thể nghi ngờ, người đàn ông này, có thể nói là báu vật hoàn mỹ nhất.
Cho dù ở trong cảnh ngộ thê thảm như vậy, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
Cũng khiến cho người ta đau lòng.
Có lẽ cảm nhận được Hoàng Ngân đang tới gần, Cao Dương Thành mắt đang nhắm bỗng nhiên mở ra.
Tròng mắt đen sâu thẳm nhuộm tơ máu đỏ bừng.
Anh hơi ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hoàng Ngân đang đến gần.
Hơi thở anh không ổn định, ngực nhấp nhô liên tục, nhưng cũng khiến anh càng trở nên quyến rũ.
Anh nhìn cô, không nói lời nào.
Nhưng mồ hôi trên trán chảy càng nhiều. Hoàng Ngân rất đau lòng.
Cô ngồi xổm xuống cách anh nửa mét, đưa tay nắm lấy bàn tay của anh.
Cả lòng bàn tay lạnh lẽo.
Phủ lên lòng bàn tay cô, lạnh thấu xương.
“Đỡ chút nào chưa?”
Cô lo lắng hỏi anh, giọng còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Cao Dương Thành nhìn ánh mắt Hoàng Ngân, càng lúc càng hỗn loạn.
Anh cắn chặt môi mỏng, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Tia máu đỏ tươi trong con ngươi tụ lại ngày càng nhiều.
Ánh mắt hoảng hốt, sóng nước lấp loáng, trong đôi mắt thăm thẳm của anh, Hoàng Ngân thấy được mấy phần áy náy.
“Anh đừng tự trách, Dương Dương không sao.”
Hoàng Ngân vội trấn an anh.
“Anh đã dọa nó.”
Cao Dương Thành ôm đầu mình, hơi bất lực, nặng nề thở dốc một hơi, cố gắng hết sức giải phóng phiền muộn trong lòng.
“Em biết không, suýt chút nữa, anh... đã bóp chết nó.”
Cao Dương Thành ngẩng đầu lên, bàng hoàng nhìn hai tay mình, trong ánh mắt toàn là thống khổ: “Vậy mà suýt chút nữa anh đã tự tay lấy đi mạng sống của con mình, chỉ thiếu một chút như vậy...”
“Sao có thể?”
Hoàng Ngân vội đưa tay ôm chặt anh, đặt anh vào trong lồng ngực mềm mại ấm áp của mình: “Anh sẽ không làm hại nó, giống như lần trước đối với em cũng vậy. Anh sẽ không nhẫn tâm làm hại mẹ con em. Em tin tưởng anh. Còn nữa, đừng nghĩ con của chúng ta không có khí phách như vậy. Nó biết ba ngã bệnh, cho nên nó không sợ, ngược lại, nó rất lo lắng, nó muốn lên nhìn anh một chút. Chẳng qua em biết anh không muốn bị con trai nhìn thấy dáng vẻ của mình như vậy, nên em không chịu để nó đi vào. Bây giờ nó còn đang bên ngoài coi chừng đấy.”
Hoàng Ngân nói một mạch, giống như gió xuân thổi nhẹ, lập tức khiến sự mờ mịt trong lòng Cao Dương Thành sáng tỏ không ít.
Anh đưa tay ôm Hoàng Ngân, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Hoàng Ngân cũng làm theo anh, tựa lưng ở ghế sô pha, hai chân duỗi thẳng, miễn cưỡng ngồi song song cùng chỗ với anh.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn sắc mặt anh trắng bệch ở bên cạnh.
Anh cũng hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Bờ môi không có huyết sắc, cười khẽ: “Cám ơn em, Ngân Ngân.”
Anh nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay nhỏ của cô.
Thật cảm ơn vì có cô ở đây...
Hết lần này đến lần khác dùng dịu dàng và tín nhiệm, cố gắng khích lệ anh, cho anh dũng khí và lòng tin vững vàng.
Lúc trước, mỗi một lần lên cơn nghiện, đều khiến anh cảm thấy như ở trong địa ngục. Tỉnh lại chỉ thấy trống rỗng và nóng nảy vô cùng.
Mà bây giờ, mỗi một lần tỉnh lại, đều là cô dịu dàng an ủi và cổ vũ, khiến anh tràn đầy hi vọng với cuộc sống... Giống như, chỉ cần có cô ở đây, dường như bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên tốt đẹp.
Dù là việc cai nghiện khó khăn đáng sợ như vậy.
Cao Dương Thành nắm bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng đung đưa trong không trung, khóe môi nhếch lên cười nhẹ: “Em nói xem, cuộc sống phải tích bao nhiêu phúc mới có thể gặp được một người phụ nữ tốt đẹp giống như em.”
Anh nghiêng đầu, híp mắt, cười nhìn cô.
Hoàng Ngân nghe anh nói, cười”Khanh khách”: “Được rồi, những lời này của anh, em nghe khá dễ chịu.”
Hoàng Ngân quỳ đứng dậy, đi lại gần anh, in một nụ hôn nóng bỏng lên khóe miệng lạnh buốt của anh, nháy nháy mắt nói: “Con vẫn chờ ba nó đi bôi thuốc cho nó đấy.”
Đồng tử Cao Dương Thành xiết chặt, thở hổn hển một hơi, anh nhìn Hoàng Ngân còn có chút mơ hồ.
Hàm nghĩa của việc mơ hồ Hoàng Ngân hiểu.
CHƯƠNG 268: CÁM ƠN VÌ SỰ HIỆN DIỆN CỦA CÔ
Giống như ông, in hằn dấu vết tháng năm, sớm đã không bì kịp ông và bà lúc còn trẻ... Nhưng, tinh thần vẫn toả sáng, dù cho hai bên thái dương đã lấm tấm hoa râm, nhưng nụ cười nơi khóe miệng vẫn là dáng vẻ thanh tú động lòng người trong trí nhớ của ông... Đã hơn năm mươi tuổi, nhưng ông vẫn nghe được tiếng tim mình đập rộn ràng... em XX, chào mừng em trở về.
“Chủ tịch, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”Mở APP Mê Tình Truyện đọc
Trên ghế lái phụ, trợ lý cung kính nhắc nhở ông.
Lúc này Cao Lâm Tuấn mới dời mắt, gật đầu: “Lái xe...”
Biết bà vẫn khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
“Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết. Chà, hai tháng không gặp, sao mẹ lại đẹp lên rồi.”
Cao Dương Thành dẫn Dương Dương đi trước cất hành lý cho Trần Lan.
Hoàng Ngân ôm mẹ, không ngừng giả vờ ngây thơ làm nũng bà, dùng tất cả lời ngọt ngào có thể để khen mẹ mình một lượt.
Thấy mẹ không có phản ứng, lúc này Hoàng Ngân mới ngẩng đầu nhìn mẹ mình, thấy ánh mắt bà nhìn theo một chiếc xe Mercedes màu đen, Hoàng Ngân ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ nhìn gì thế?”
Lúc này Trần Lan mới tỉnh táo lại: “À? Không có... Không có gì...”
Ánh mắt bà có vẻ bối rối.
“Còn nói không có gì, con nói chuyện với mẹ, mẹ cũng không nghe thấy.”
Hoàng Ngân quệt mồm, ra vẻ bất mãn, ánh mắt lại nhìn chỗ bóng chiếc xe kia biến mất một chút: “Rốt cuộc mẹ đã nhìn thấy cái gì vậy?”
“Không có... Thật không có gì.”
Chắc chỉ là ảo giác thôi.
Làm sao lại nhìn thấy ông ấy nhỉ? Mặc dù ở cùng một thành phố, nhưng cũng không nhỏ đến mức vừa xuống máy bay là có thể gặp ngay được chứ.
Nếu như duyên phận giữa bọn họ sâu đậm như vậy, năm đó sao lại bỏ lỡ lẫn nhau?
“Đi thôi, Dương Thành đang chờ chúng ta.”
Trần Lan kéo Hoàng Ngân bước nhanh về phía trước xe.
***
Cuối tuần, Hoàng Ngân cùng Trần Lan đến trung tâm thương mại.
“Ngân Ngân, con định kết hôn với Dương Thành thật à?”
Trần Lan tỏ ra hơi không yên tâm: “Mẹ nghe con nói về chuyện nghiện ma túy, trong lòng vẫn còn hoảng sợ...”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Dương Thành muốn cai ma túy nhất định không có vấn đề gì. Vốn không nên nói những chuyện này cho mẹ, khiến mẹ lo lắng, thế nhưng mẹ là mẹ con, con không muốn giấu diếm mẹ.”
“Đương nhiên phải nói.”
Trần Lan thở dài: “Dương Thành cũng là đứa trẻ đáng thương. Không phải mẹ mang thành kiến, vì con là con gái của mẹ, mẹ không yên lòng cũng là bình thường. Nếu như con quyết định, mẹ sẽ không nói gì nữa. Nó là đứa trẻ ngoan, mẹ tin tưởng nó, cũng tin tưởng mắt nhìn của con.”
Hoàng Ngân cười to, kéo tay mẹ đi về phía trước: “Con cảm ơn mẹ! Mẹ yên tâm, người đàn ông con gái mẹ chọn, chắc chắn không tệ được.”
“Đúng đúng...”
Trần Lan gật đầu cười đồng ý.
Nhưng bỗng nhiên, điện thoại trong túi Hoàng Ngân reo lên dồn dập.
Là điện thoại của Dương Dương gọi tới.
“Mẹ, là điện thoại của Dương Dương, mẹ chờ một chút nhé.”
Hoàng Ngân nghe điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy tiếng Dương Dương khóc trong điện thoại.
“Hoàng Ngân, mẹ về nhanh lên, hình như ba rất khó chịu.”
Hoàng Ngân nghe xong, trong lòng đột nhiên giật nảy, tay cầm di động bỗng dưng xiết chặt: “Ba con như thế nào?”
“Ba... con không biết rốt cuộc ba bị làm sao? Vừa nãy ba đuổi con ra khỏi phòng, con nhìn sắc mặt ba không được tốt, nên lén dùng chìa khoá mở cửa phòng ba, ba... ba vừa thấy con, thì lập tức dùng tay bóp cổ con. Hoàng Ngân, ba giống như biến thành người khác. Ba bị làm sao vậy? Mẹ nhanh trở về đi, về xem ba một chút.”
Hoàng Ngân nghe xong lời của con, trong khoảnh khắc cả khuôn mặt chuyển sang trắng bệch.
“Dương Dương, con... không sao chứ? Đừng sợ, mẹ trở về ngay.”
“Con không sao. Ba nhận ra con thì lập tức thả con ra, cứ ôm con xin lỗi. Mẹ... con nhìn thấy ba lén rơi nước mắt. Ba thương con, dáng vẻ rất áy náy, nhưng mà thật ra con không hề sợ, cũng không đau. Con biết là ba bị bệnh, đúng không?”
Trong điện thoại, Dương Dương cũng đã khóc không thành tiếng.
“Đúng, là ba bị bệnh. Dương Dương đừng sợ, ba sẽ không làm hại con, mẹ trở về ngay.”
Vành mắt Hoàng Ngân đỏ ửng.
Cô vội tắt điện thoại nói với Trần Lan: “Mẹ, tình hình Dương Thành không tốt lắm, con phải về ngay, mẹ... mẹ lại đi dạo một mình, được không?”
Hoàng Ngân lau nước mắt nơi khóe mắt, không muốn khiến mẹ mình lo lắng, mỉm cười: “Thật xin lỗi, mẹ, con nghĩ anh ấy tất nhiên không muốn bị mẹ vợ nhìn thấy bộ dáng lên cơn nghiện ma túy chật vật của mình. Con sợ trong lòng anh ấy sẽ thấy khổ sở và bất an, mẹ...”
“Mẹ hiểu, con mau đi đi, nếu không giải quyết được thì phải nhớ gọi điện cho mẹ, biết không? Mẹ lúc nào cũng sẵn sằng chờ con. Còn nữa, đừng quên, lúc con đồng ý gả cho cậu ta, mẹ và các con cũng đã là người một nhà.”
“Con cám ơn mẹ...”
Hoàng Ngân cảm động một tay ôm mẹ vào trong ngực, hi vọng mượn từ mẹ, truyền lại cho bản thân càng nhiều dũng khí: “Chúng ta đều sẽ trở nên tốt hơn. Cảm ơn mẹ! Cảm ơn!”
Cảm ơn xong, Hoàng Ngân vội vàng đón một chiếc taxi đi thẳng đến biệt thự của Cao Dương Thành.
Trong lòng cô vô cùng lo lắng, dọc đường cô gấp rút thúc giục lái xe nhanh lên, ngồi trên xe, cả lòng bàn tay và trán cô đều đã toát mồ hôi lạnh.
Tiện tay lôi một tờ năm trăm nghìn đưa cho tài xế xe taxi, cũng không kịp chờ trả tiền thừa, cô chạy thẳng vào biệt thự.
Vội vàng cầm chìa khoá mở cửa, Hoàng Ngân ném túi trong tay đi, gọi Dương Dương.
“Hoàng Ngân, con ở đây, con ở đây.”
Dương Dương chạy thẳng từ trên lầu xuống.
Hốc mắt còn đỏ rực, rõ ràng đã khóc.
Hoàng Ngân kiểm tra từ đầu đến chân Dương Dương một lượt, lại nhìn cổ của nó một chút. Quả nhiên, trên cổ có hai vệt dấu tay màu đỏ tím, Hoàng Ngân lòng đau đến vội vàng: “Đau không? Đợi chút nữa mẹ bôi thuốc giúp con, đừng trách ba, trong lòng ba chắc chắn khó chịu hơn con...”
Nói xong, trái tim Hoàng Ngân cũng đau đớn xiết chặt.
Nước mắt từ hốc mắt suýt chút nữa lăn xuống.
“Dương Dương không đau, cũng không trách ba.”
Thằng bé không muốn Hoàng Ngân lo lắng, lắc đầu, thúc giục Hoàng Ngân: “Mẹ nhanh lên đi xem ba một chút.”
Hoàng Ngân đi vào phòng ngủ tầng hai, trong mớ hỗn độn nhìn thấy anh với gương mặt trắng bệch.
Anh đơn độc ngã ngồi phía sau ghế sô pha để cả thân hình dựa hẳn vào ghế. Đầu hơi ngước, quần áo anh nhăn nhúm, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ chỗ thái dương lăn xuống.
Dù hơi chật vật, nhưng áo sơ mi trên người vẫn sạch sẽ gọn gàng, hơi thở cao quý trên người không hề giảm.
Mắt khẽ nhắm.
Cổ áo sơ mi trắng, mở đến cúc áo thứ ba, lộ ra một khoảng nhỏ da thịt màu lúa mạch.
Mồ hôi óng ánh, nhuộm ở ngực, quyến rũ và nam tính không kể xiết.
Hormone nam tính không ngừng bài tiết, khiến phụ nữ chỉ mới nhìn, thì nhịp tim đã tăng lên không kìm chế được.
Không thể nghi ngờ, người đàn ông này, có thể nói là báu vật hoàn mỹ nhất.
Cho dù ở trong cảnh ngộ thê thảm như vậy, nhưng vẫn đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
Cũng khiến cho người ta đau lòng.
Có lẽ cảm nhận được Hoàng Ngân đang tới gần, Cao Dương Thành mắt đang nhắm bỗng nhiên mở ra.
Tròng mắt đen sâu thẳm nhuộm tơ máu đỏ bừng.
Anh hơi ngẩng đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hoàng Ngân đang đến gần.
Hơi thở anh không ổn định, ngực nhấp nhô liên tục, nhưng cũng khiến anh càng trở nên quyến rũ.
Anh nhìn cô, không nói lời nào.
Nhưng mồ hôi trên trán chảy càng nhiều. Hoàng Ngân rất đau lòng.
Cô ngồi xổm xuống cách anh nửa mét, đưa tay nắm lấy bàn tay của anh.
Cả lòng bàn tay lạnh lẽo.
Phủ lên lòng bàn tay cô, lạnh thấu xương.
“Đỡ chút nào chưa?”
Cô lo lắng hỏi anh, giọng còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Cao Dương Thành nhìn ánh mắt Hoàng Ngân, càng lúc càng hỗn loạn.
Anh cắn chặt môi mỏng, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Tia máu đỏ tươi trong con ngươi tụ lại ngày càng nhiều.
Ánh mắt hoảng hốt, sóng nước lấp loáng, trong đôi mắt thăm thẳm của anh, Hoàng Ngân thấy được mấy phần áy náy.
“Anh đừng tự trách, Dương Dương không sao.”
Hoàng Ngân vội trấn an anh.
“Anh đã dọa nó.”
Cao Dương Thành ôm đầu mình, hơi bất lực, nặng nề thở dốc một hơi, cố gắng hết sức giải phóng phiền muộn trong lòng.
“Em biết không, suýt chút nữa, anh... đã bóp chết nó.”
Cao Dương Thành ngẩng đầu lên, bàng hoàng nhìn hai tay mình, trong ánh mắt toàn là thống khổ: “Vậy mà suýt chút nữa anh đã tự tay lấy đi mạng sống của con mình, chỉ thiếu một chút như vậy...”
“Sao có thể?”
Hoàng Ngân vội đưa tay ôm chặt anh, đặt anh vào trong lồng ngực mềm mại ấm áp của mình: “Anh sẽ không làm hại nó, giống như lần trước đối với em cũng vậy. Anh sẽ không nhẫn tâm làm hại mẹ con em. Em tin tưởng anh. Còn nữa, đừng nghĩ con của chúng ta không có khí phách như vậy. Nó biết ba ngã bệnh, cho nên nó không sợ, ngược lại, nó rất lo lắng, nó muốn lên nhìn anh một chút. Chẳng qua em biết anh không muốn bị con trai nhìn thấy dáng vẻ của mình như vậy, nên em không chịu để nó đi vào. Bây giờ nó còn đang bên ngoài coi chừng đấy.”
Hoàng Ngân nói một mạch, giống như gió xuân thổi nhẹ, lập tức khiến sự mờ mịt trong lòng Cao Dương Thành sáng tỏ không ít.
Anh đưa tay ôm Hoàng Ngân, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Hoàng Ngân cũng làm theo anh, tựa lưng ở ghế sô pha, hai chân duỗi thẳng, miễn cưỡng ngồi song song cùng chỗ với anh.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn sắc mặt anh trắng bệch ở bên cạnh.
Anh cũng hơi nghiêng đầu nhìn cô.
Bờ môi không có huyết sắc, cười khẽ: “Cám ơn em, Ngân Ngân.”
Anh nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay nhỏ của cô.
Thật cảm ơn vì có cô ở đây...
Hết lần này đến lần khác dùng dịu dàng và tín nhiệm, cố gắng khích lệ anh, cho anh dũng khí và lòng tin vững vàng.
Lúc trước, mỗi một lần lên cơn nghiện, đều khiến anh cảm thấy như ở trong địa ngục. Tỉnh lại chỉ thấy trống rỗng và nóng nảy vô cùng.
Mà bây giờ, mỗi một lần tỉnh lại, đều là cô dịu dàng an ủi và cổ vũ, khiến anh tràn đầy hi vọng với cuộc sống... Giống như, chỉ cần có cô ở đây, dường như bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên tốt đẹp.
Dù là việc cai nghiện khó khăn đáng sợ như vậy.
Cao Dương Thành nắm bàn tay nhỏ của cô, nhẹ nhàng đung đưa trong không trung, khóe môi nhếch lên cười nhẹ: “Em nói xem, cuộc sống phải tích bao nhiêu phúc mới có thể gặp được một người phụ nữ tốt đẹp giống như em.”
Anh nghiêng đầu, híp mắt, cười nhìn cô.
Hoàng Ngân nghe anh nói, cười”Khanh khách”: “Được rồi, những lời này của anh, em nghe khá dễ chịu.”
Hoàng Ngân quỳ đứng dậy, đi lại gần anh, in một nụ hôn nóng bỏng lên khóe miệng lạnh buốt của anh, nháy nháy mắt nói: “Con vẫn chờ ba nó đi bôi thuốc cho nó đấy.”
Đồng tử Cao Dương Thành xiết chặt, thở hổn hển một hơi, anh nhìn Hoàng Ngân còn có chút mơ hồ.
Hàm nghĩa của việc mơ hồ Hoàng Ngân hiểu.