Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-231
CHƯƠNG 227: CẢM ƠN TÌNH YÊU KHÔNG VỤ LỢI CỦA ANH
CHƯƠNG 227: CẢM ƠN TÌNH YÊU KHÔNG VỤ LỢI CỦA ANH
Cô đặt bàn tay nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay anh, lời không lưu loát, không ngẩng đầu nhìn anh, vì cô hoàn toàn không có dũng khí ấy, “Em xin lỗi, để anh cả đêm không ngủ vì em, nhưng…nhưng mà, em lại chỉ có thể mang đến cho anh kết quả này…”
Hoàng Ngân thấy mình là người phụ nữ xấu xa bỉ ổi nhất thế giới!!
Cô làm phụ lòng một người đàn ông tốt như vậy…
Cô sẽ chịu trời phạt? Chắc chắn có!!
Hoàng Ngân từ trong túi mình lấy ra chiếc nhẫn cưới quý giá, đặt vào lòng bàn tay của Louis.
Khoảnh khắc ấy, Hoàng Ngân cảm nhận được một cách rõ ràng, tay của anh đột nhiên cứng lại.
Trái tim của Hoàng Ngân cũng theo đó mà đau…
Anh nâng mắt nhìn cô.
Hoàng Ngân mắt đối mắt nhìn anh.
“Đường, xin hãy tin em, tin em bởi vì thật lòng yêu anh, nên mới không muốn lừa anh, mới không muốn dẵm lên tình yêu đầy trân quý mà anh dành cho em!! Em yêu anh, như người thân của mình…”
Hoàng Ngân dang hai tay, ôm chặt thân hình cao lớn của anh, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt, “Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Tình cảm, chia thành rất nhiều rất nhiều loại…
Tình thân, tình bạn, tình yêu…
Đều là yêu, rất yêu, nhưng duy nhất, tình yêu...trước giờ, trước giờ luôn độc nhất vô nhị!!
Louis không trả lời, chỉ đưa tay, ôm chặt Hoàng Ngân ở trong lòng mình hơn.
Sức lực ấy…dường như tiêu hao hết sức lực toàn thân, như muốn khảm sâu cô vào trong cơ thể mình…
“Em yêu, cung hoàng đạo học nói rằng cung Kim Ngưu chúng ta trời sinh đã có một chấp niệm, đó là từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, cả một đời chỉ yêu một người, vốn dĩ anh tưởng rằng đây chỉ là lời bịa đặt không có căn cứ, anh cũng hy vọng họ chỉ là nói linh tinh mà thôi, nhưng anh nhận ra…làm sao đây? Những lời hàm hồ vô căn cứ ấy, lại được nghiệm chứng trên anh…”
Hoàng Ngân được Louis ôm trong lòng nghẹn ngào nỉ non.
Tình yêu, không bao giờ nghe theo lời sai khiến của lí trí.
Nếu được, cô hy vọng biết bao mình có thể quên được người đàn ông kia, vậy cô cũng có thể giảm bớt được một chút đau khổ…
Nhưng yêu rồi là yêu rồi, hơn nữa, một khi yêu là sẽ yêu rất nhiều năm…
Dường như loại yêu này đã trở thành thói quen của cô, trở thành một bộ phận của cơ thể cô, muốn cô đổi, đã quá khó quá khó rồi…
Louis ôm chặt cô trong lòng.
Trong sức lực ấy, hòa trộn quá nhiều thương tiếc.
Tay nắm chặt chiếc nhẫn cưới, nắm rất chặt!
Nhẫn kim cương cứa vào da thịt, có hơi đau, mà anh cứ như chẳng cảm thấy gì.
“Anh nên làm gì để níu kéo em đây?”
Thanh âm trầm khàn của anh, chứa một chút nghẹn ngào.
Bất lực khiến trái tim phát đau…
Má dán lên tóc cô, tham lam mà ma sát, “Anh nên buông tay để em đi rồi…”
Anh như tự nỉ non nói với chính mình, lưu luyến đặt một nụ hôn lên đỉnh tóc cô, nhẹ cười, “Đương nhiên là nên để em đi…”
Anh giống như đã tìm ra được câu trả lời cho mình, nhẹ nhàng kéo Hoàng Ngân đang ở trong lòng mình ra, thấy hai hàng nước mắt trong suốt trên gương mặt cô, chớp đôi mắt xanh lam, giơ tay, thay cô lau đi nước mắt, “đừng khóc, dù không thể làm người yêu, nhưng chúng ta mãi mãi sẽ không mất đi đối phương…bởi vì, chúng ta vẫn là người thân!! Đã nói sẽ là anh em cùng nhau nắm tay nhau cả đời…”
Hoàng Ngân đến cùng không nhịn được, cảm động mà khóc. “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, Đường…”
Cảm ơn anh đã tặng em tình yêu không vụ lợi ấy!
Cảm ơn anh vào những tháng ngày em buồn nhất, đưa ánh mặt trời chiếu sáng cả thế giới của em…
Cảm ơn anh…
Ngàn lần vạn lần cảm ơn, cũng không nói hết được lòng biết ơn và yêu thương đối với anh! !
Thời gian nghỉ trưa-------
Thùy Sam ngồi trên hành lang ở tầng một.
Cạnh chiếc cửa sổ sát đất, nương theo ánh sáng mặt trời ánh vàng rơi bên ngoài cửa sổ, cô đang tỉ mỉ cẩn thận bôi thuốc lên gương mặt bị thương của Lâm Du Thiên.
“Du Thiên, xin lỗi…”
Thùy Sam nói lời xin lỗi, trong lòng đầy áy náy, “Nếu không phải vì em, anh cũng không đến nỗi…”
“Thùy Sam!”
Lâm Du Thiên ngắt lời “Được rồi, hôm này từ sáng đến tối em đã nói xin lỗi với anh không dưới một trăm lần rồi, hơn nữa, anh thật không gánh vác được đâu.”
Thùy Sam thở dài, “Thật ngại quá, em không nên kéo anh vào chuyện giữa em và Vũ Phong, là em thiếu suy nghĩ, em không tưởng tượng được anh ta lại có thể khốn…”
Thùy Sam quả thực không ngờ tới anh ta sẽ đâm xe, sẽ động thủ đánh người.
Quả nhiên, con ông cháu cha đúng là con ông cháu cha, sẽ không bao giờ nói đạo lí này kia với người khác
“Tiền sửa xe, em trả giúp anh!”
“Thùy Sam!!”
Lâm Du Thiên cắt đứt ý nghĩ của cô “Em cảm thấy anh là kiểu đàn ông sẽ để bạn gái của mình phải trả tiền sao?”
Nói rồi anh giơ tay nắm lấy bàn tay đang bôi thuốc cho anh của Thùy Sam.
Thùy Sam ngây ra, đôi mắt lung linh, bàn tay nhỏ bé lúng túng, muốn rút khỏi bàn tay to của anh, “Du Thiên, em xin lỗi, em không nên kéo anh vào, nếu Vũ Phong đến làm phiền anh, thì anh hãy nói rõ ràng với anh ta... “
Cô cảm thấy mình thực sự quá thiếu suy nghĩ trong việc này.
Không có lý do lôi kéo những người không liên quan tới, và làm cho anh bị tổn thương, vì bản thân mình quá ấu trĩ. Tất nhiên, cũng là vì sự hiểu biết của cô về Vũ Phong không đủ sâu sắc.
Hành vi đâm xe và đánh người thực sự là ngoài dự liệu của cô.
“ Dương Thùy Sam !!”
Ngay khi cô đang phẫn nộ, thì đột nhiên bị một giọng nói bướng bỉnh, với một chút xấu xa và mạnh mẽ đập vào tai.
Thùy Sam lại ngẩn người, ngước lên, đón một cặp mắt ẩn giấu sự tức giận.
Lâm Du Thiên cũng quay lại.
Những trước khi hai người kịp hoàn hồn, Vũ Phong đã sải bước tiến đến.
Không nói lời nào, cướp lấy lọ thuốc trị thương từ trong tay Thùy Sam vứt vào sọt rác, mặt không cảm xúc mà nắm lấy tay cô kéo đi.
“Anh làm gì vậy?”
Thùy Sam hoàn hồn, tức giận hất văng tay anh ta ra, “Vũ Phong, anh có thể đừng ngang ngược như vậy không?!!”
Vũ Phong không để ý cô, cắn chặt răng, “Dương Thùy Sam, đừng có thách thức tính kiên trì của ông đây!”
“Chủ nhiệm Vũ!!”
Lâm Du Thiên bước lên vài bước, chặn trước mặt hai người, gương mặt thanh tú vẫn hơi sưng, nhưng chẳng hề sợ hãi, “Chủ nhiệm Vũ, phiền anh bỏ tay bạn gái tôi ra!”
Anh vừa nói vừa hít một hơi, ánh nhìn đặt trên gương mặt Thùy Sam, “Chủ nhiệm Vũ, tôi không biết anh có hiểu tình yêu là gì không, nhưng tình yêu không phải là cưỡng ép cướp đoạt như anh bây giờ! Tình yêu cũng không phải việc của riêng mình anh, chỉ có sự yêu mến đến từ hai phía mới gọi là tình yêu thật sự!! Anh thô bạo giành đoạt thế này, thì có nghĩa lý gì? Anh lấy đi được cơ thể Thùy Sam, có mang đi được tâm hồn cô ấy không? Nếu Thùy Sam yêu anh, anh nghĩ rằng dưới sự tấn công mạnh mẽ này của anh, cô ấy làm sao có thể vẫn ở bên tôi?”
Ngực Vũ Phong căng lên, vì mấy câu nói của Lâm Du Thiên mà ngày càng gấp gáp.
Đáy mắt đen kịt, dần xuất hiện vài tầng tơ máu
Không thể không thừa nhận, từng câu từng chữ vừa rồi, đánh thẳng vào lòng anh ta, vạch trần sự thật!!
Không chút lưu tình bóc trần chiếc mặt nạ tự lừa mình dối người, khiến anh ta không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc.
Thùy Sam cũng có thể cảm thấy rõ ràng, đôi tay nắm tay mình, càng ngày càng chặt…
“Anh hiểu cái rắm!!” Vũ Phong mắng một câu, đẩy Lâm Du Thiên ra muốn đi.
“Điều anh ấy nói là thật!”
Thùy Sam nghĩ, thời điểm ấy có lẽ mình đã thật sự hạ quyết tâm vẽ ra ranh giới với người đàn ông ấy.
Rốt cục cô đã nói ra một câu cuối cùng.
Bước chân của Vũ Phong đột ngột dừng lại, bóng lưng như cứng nhắc.
Rất lâu sau, một ánh nhìn thâm trầm, tựa như muốn hỏi điều gì, rơi vào cô ở phía sau.
Thùy Sam hít một hơi, cố gắng bình ổn cơn căng thẳng của mình.
Cô thật sự không muốn dây dưa cùng người đàn ông này nữa!
Vết thương nơi trái tim bốn năm trước, như lần nữa tái sinh, vẫn sâu sắc, rõ ràng như vậy, lúc nhớ lại, vẫn đau như vậy!
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Nếu cô còn muốn ngã trong tay người đàn ông này lần nữa, không phải ngu ngốc hay sao?
“Vũ Phong…”
Thùy Sam gượng gạo liếm môi, ngước đầu lên, đón nhận ánh mắt không chắc chắn của anh.
Tim hơi quặn thắt.
Nhưng Thùy Sam thà tin ảo giác của mình còn hơn.
Cô nói: “Tôi không yêu anh! Thật đấy, tôi không có tí tình cảm nào với anh! Từ đầu đến cuối, anh luôn bắt ép tôi, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi, không hỏi tình cảm thật sự của tôi! Giống như Lâm Du Thiên nói vậy, tôi thật sự…không yêu anh!! Thế nên…cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi…”
Câu cuối cùng, Thùy Sam sực kỳ thành khẩn.
Đầu hơi cúi, dường như sắp rạp người cầu xin.
Càng như vậy, lòng Vũ Phong lại càng khó chịu.
Cô quá thành thẩn, đến nỗi làm anh cảm thấy, anh thật sự làm phiền người phụ nữ này…
Cũng làm anh nhận ra một cách rõ ràng, dường như người phụ nữ này chỉ thấy anh phiền hà, chứ không có một chút tình cảm nào cả!!
Ánh mắt Vũ Phong như rơi tõm vào đáy hồ, ẩn hiện tia máu.
Rất lâu…cũng không nói gì cả.
Bầu không khí có chút kiềm nén ngưng đọng.
Mà ánh mắt của anh ta, cứ gắn chặt lên gương mặt Thùy Sam.
“Nói lại câu vừa rồi một lần nữa cho ông…”
Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.
Thanh âm bức bách giống như phát ra từ trong ngực, khó khăn, đắng chát, không biết vì sao khiến tim đau đớn.
“Câu nào?”
Không biết vì sao, Thùy Sam cảm thấy ngay cả cảm xúc của mình cũng bị ảnh hưởng bởi anh, nhưng cô cố nhịn sự khó chịu trong lồng ngực, tuyệt tình hỏi anh, “Tôi không yêu anh? Hay là xin anh giơ cao đánh khẽ…”
Lời còn chưa nói hết…
Vũ Phong đã xoay người, thản nhiên rời đi.
Tựa như không mang theo chút kỷ niệm nào.
Chỉ là trong ánh mặt trời, bóng hình màu trắng to lớn ấy, hiện lên có chút cô độc…
Khoảnh khắc này, Thùy Sam cảm nhận được rõ ràng, lồng ngực của mình, đau đến chua chát!!
Trong đêm, Vũ Phong hẹn Cao Dương Thành đến quán bar.
Chắc ông chủ Nhạc Sào thấy hai vị quý nhân đến mà không có cô gái nào, liền đặc biệt nhiệt tình đưa hai cô gái đến phòng của họ.
Vừa đến trước cửa, lại bị vệ sĩ của Cao Dương Thành ngăn lại.
“Anh, đây là chút tâm ý chúng tôi muốn tặng ngài Cao và cậu Vũ, đàn ông mà, làm gì lại không cần đến phụ nữ!”
Ông chủ trên mặt toàn vẻ nịnh hót.
Vệ sĩ áo đen không chút biểu tình, giống như quân bài tú – lơ – khơ, lạnh nhạt nói, “Để một người vào là được rồi, ngài Cao không thích phụ nữ lạ đến gần.”
“Được!”
Ông chủ liền dặn dò cô gái tướng mạo nhìn đẹp hơn, “Lát nữa nhớ chăm sóc cậu Vũ thật tốt!”
“Vâng!”
Cô gái lắc mông đi vào trong phòng.
Cao Dương Thành lạnh nhạt nhìn cô ta, không nói tiếng nào.
Vũ Phong vẫn đang uống rượu một mình, cô gái đó cong eo nhỏ đi đến chỗ Vũ Phong, “Cậu chủ Vũ…”
Cô ta mềm mại gọi một tiếng, tay nhỏ vắt lên vai anh, “Sao lại sầu muộn ngồi uống rượu ở đây, người ta uống với anh…”
Âm thanh mềm mại đó, giống như làm mềm cả lòng đàn ông.
Vũ Phong nghiêng đầu, nhíu đôi mắt phượng, chứa ý cười, nhìn cô gái có chút nhan sắc bên cạnh.
Nâng lông mày, tà ác miết cằm cô ta, vén môi, lạnh lùng nói, “Trước khi nói câu này, em nên hỏi ông đây trước...xem ông đây có vừa mắt em không!!”
CHƯƠNG 227: CẢM ƠN TÌNH YÊU KHÔNG VỤ LỢI CỦA ANH
Cô đặt bàn tay nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay anh, lời không lưu loát, không ngẩng đầu nhìn anh, vì cô hoàn toàn không có dũng khí ấy, “Em xin lỗi, để anh cả đêm không ngủ vì em, nhưng…nhưng mà, em lại chỉ có thể mang đến cho anh kết quả này…”
Hoàng Ngân thấy mình là người phụ nữ xấu xa bỉ ổi nhất thế giới!!
Cô làm phụ lòng một người đàn ông tốt như vậy…
Cô sẽ chịu trời phạt? Chắc chắn có!!
Hoàng Ngân từ trong túi mình lấy ra chiếc nhẫn cưới quý giá, đặt vào lòng bàn tay của Louis.
Khoảnh khắc ấy, Hoàng Ngân cảm nhận được một cách rõ ràng, tay của anh đột nhiên cứng lại.
Trái tim của Hoàng Ngân cũng theo đó mà đau…
Anh nâng mắt nhìn cô.
Hoàng Ngân mắt đối mắt nhìn anh.
“Đường, xin hãy tin em, tin em bởi vì thật lòng yêu anh, nên mới không muốn lừa anh, mới không muốn dẵm lên tình yêu đầy trân quý mà anh dành cho em!! Em yêu anh, như người thân của mình…”
Hoàng Ngân dang hai tay, ôm chặt thân hình cao lớn của anh, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt, “Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Tình cảm, chia thành rất nhiều rất nhiều loại…
Tình thân, tình bạn, tình yêu…
Đều là yêu, rất yêu, nhưng duy nhất, tình yêu...trước giờ, trước giờ luôn độc nhất vô nhị!!
Louis không trả lời, chỉ đưa tay, ôm chặt Hoàng Ngân ở trong lòng mình hơn.
Sức lực ấy…dường như tiêu hao hết sức lực toàn thân, như muốn khảm sâu cô vào trong cơ thể mình…
“Em yêu, cung hoàng đạo học nói rằng cung Kim Ngưu chúng ta trời sinh đã có một chấp niệm, đó là từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, cả một đời chỉ yêu một người, vốn dĩ anh tưởng rằng đây chỉ là lời bịa đặt không có căn cứ, anh cũng hy vọng họ chỉ là nói linh tinh mà thôi, nhưng anh nhận ra…làm sao đây? Những lời hàm hồ vô căn cứ ấy, lại được nghiệm chứng trên anh…”
Hoàng Ngân được Louis ôm trong lòng nghẹn ngào nỉ non.
Tình yêu, không bao giờ nghe theo lời sai khiến của lí trí.
Nếu được, cô hy vọng biết bao mình có thể quên được người đàn ông kia, vậy cô cũng có thể giảm bớt được một chút đau khổ…
Nhưng yêu rồi là yêu rồi, hơn nữa, một khi yêu là sẽ yêu rất nhiều năm…
Dường như loại yêu này đã trở thành thói quen của cô, trở thành một bộ phận của cơ thể cô, muốn cô đổi, đã quá khó quá khó rồi…
Louis ôm chặt cô trong lòng.
Trong sức lực ấy, hòa trộn quá nhiều thương tiếc.
Tay nắm chặt chiếc nhẫn cưới, nắm rất chặt!
Nhẫn kim cương cứa vào da thịt, có hơi đau, mà anh cứ như chẳng cảm thấy gì.
“Anh nên làm gì để níu kéo em đây?”
Thanh âm trầm khàn của anh, chứa một chút nghẹn ngào.
Bất lực khiến trái tim phát đau…
Má dán lên tóc cô, tham lam mà ma sát, “Anh nên buông tay để em đi rồi…”
Anh như tự nỉ non nói với chính mình, lưu luyến đặt một nụ hôn lên đỉnh tóc cô, nhẹ cười, “Đương nhiên là nên để em đi…”
Anh giống như đã tìm ra được câu trả lời cho mình, nhẹ nhàng kéo Hoàng Ngân đang ở trong lòng mình ra, thấy hai hàng nước mắt trong suốt trên gương mặt cô, chớp đôi mắt xanh lam, giơ tay, thay cô lau đi nước mắt, “đừng khóc, dù không thể làm người yêu, nhưng chúng ta mãi mãi sẽ không mất đi đối phương…bởi vì, chúng ta vẫn là người thân!! Đã nói sẽ là anh em cùng nhau nắm tay nhau cả đời…”
Hoàng Ngân đến cùng không nhịn được, cảm động mà khóc. “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, Đường…”
Cảm ơn anh đã tặng em tình yêu không vụ lợi ấy!
Cảm ơn anh vào những tháng ngày em buồn nhất, đưa ánh mặt trời chiếu sáng cả thế giới của em…
Cảm ơn anh…
Ngàn lần vạn lần cảm ơn, cũng không nói hết được lòng biết ơn và yêu thương đối với anh! !
Thời gian nghỉ trưa-------
Thùy Sam ngồi trên hành lang ở tầng một.
Cạnh chiếc cửa sổ sát đất, nương theo ánh sáng mặt trời ánh vàng rơi bên ngoài cửa sổ, cô đang tỉ mỉ cẩn thận bôi thuốc lên gương mặt bị thương của Lâm Du Thiên.
“Du Thiên, xin lỗi…”
Thùy Sam nói lời xin lỗi, trong lòng đầy áy náy, “Nếu không phải vì em, anh cũng không đến nỗi…”
“Thùy Sam!”
Lâm Du Thiên ngắt lời “Được rồi, hôm này từ sáng đến tối em đã nói xin lỗi với anh không dưới một trăm lần rồi, hơn nữa, anh thật không gánh vác được đâu.”
Thùy Sam thở dài, “Thật ngại quá, em không nên kéo anh vào chuyện giữa em và Vũ Phong, là em thiếu suy nghĩ, em không tưởng tượng được anh ta lại có thể khốn…”
Thùy Sam quả thực không ngờ tới anh ta sẽ đâm xe, sẽ động thủ đánh người.
Quả nhiên, con ông cháu cha đúng là con ông cháu cha, sẽ không bao giờ nói đạo lí này kia với người khác
“Tiền sửa xe, em trả giúp anh!”
“Thùy Sam!!”
Lâm Du Thiên cắt đứt ý nghĩ của cô “Em cảm thấy anh là kiểu đàn ông sẽ để bạn gái của mình phải trả tiền sao?”
Nói rồi anh giơ tay nắm lấy bàn tay đang bôi thuốc cho anh của Thùy Sam.
Thùy Sam ngây ra, đôi mắt lung linh, bàn tay nhỏ bé lúng túng, muốn rút khỏi bàn tay to của anh, “Du Thiên, em xin lỗi, em không nên kéo anh vào, nếu Vũ Phong đến làm phiền anh, thì anh hãy nói rõ ràng với anh ta... “
Cô cảm thấy mình thực sự quá thiếu suy nghĩ trong việc này.
Không có lý do lôi kéo những người không liên quan tới, và làm cho anh bị tổn thương, vì bản thân mình quá ấu trĩ. Tất nhiên, cũng là vì sự hiểu biết của cô về Vũ Phong không đủ sâu sắc.
Hành vi đâm xe và đánh người thực sự là ngoài dự liệu của cô.
“ Dương Thùy Sam !!”
Ngay khi cô đang phẫn nộ, thì đột nhiên bị một giọng nói bướng bỉnh, với một chút xấu xa và mạnh mẽ đập vào tai.
Thùy Sam lại ngẩn người, ngước lên, đón một cặp mắt ẩn giấu sự tức giận.
Lâm Du Thiên cũng quay lại.
Những trước khi hai người kịp hoàn hồn, Vũ Phong đã sải bước tiến đến.
Không nói lời nào, cướp lấy lọ thuốc trị thương từ trong tay Thùy Sam vứt vào sọt rác, mặt không cảm xúc mà nắm lấy tay cô kéo đi.
“Anh làm gì vậy?”
Thùy Sam hoàn hồn, tức giận hất văng tay anh ta ra, “Vũ Phong, anh có thể đừng ngang ngược như vậy không?!!”
Vũ Phong không để ý cô, cắn chặt răng, “Dương Thùy Sam, đừng có thách thức tính kiên trì của ông đây!”
“Chủ nhiệm Vũ!!”
Lâm Du Thiên bước lên vài bước, chặn trước mặt hai người, gương mặt thanh tú vẫn hơi sưng, nhưng chẳng hề sợ hãi, “Chủ nhiệm Vũ, phiền anh bỏ tay bạn gái tôi ra!”
Anh vừa nói vừa hít một hơi, ánh nhìn đặt trên gương mặt Thùy Sam, “Chủ nhiệm Vũ, tôi không biết anh có hiểu tình yêu là gì không, nhưng tình yêu không phải là cưỡng ép cướp đoạt như anh bây giờ! Tình yêu cũng không phải việc của riêng mình anh, chỉ có sự yêu mến đến từ hai phía mới gọi là tình yêu thật sự!! Anh thô bạo giành đoạt thế này, thì có nghĩa lý gì? Anh lấy đi được cơ thể Thùy Sam, có mang đi được tâm hồn cô ấy không? Nếu Thùy Sam yêu anh, anh nghĩ rằng dưới sự tấn công mạnh mẽ này của anh, cô ấy làm sao có thể vẫn ở bên tôi?”
Ngực Vũ Phong căng lên, vì mấy câu nói của Lâm Du Thiên mà ngày càng gấp gáp.
Đáy mắt đen kịt, dần xuất hiện vài tầng tơ máu
Không thể không thừa nhận, từng câu từng chữ vừa rồi, đánh thẳng vào lòng anh ta, vạch trần sự thật!!
Không chút lưu tình bóc trần chiếc mặt nạ tự lừa mình dối người, khiến anh ta không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc.
Thùy Sam cũng có thể cảm thấy rõ ràng, đôi tay nắm tay mình, càng ngày càng chặt…
“Anh hiểu cái rắm!!” Vũ Phong mắng một câu, đẩy Lâm Du Thiên ra muốn đi.
“Điều anh ấy nói là thật!”
Thùy Sam nghĩ, thời điểm ấy có lẽ mình đã thật sự hạ quyết tâm vẽ ra ranh giới với người đàn ông ấy.
Rốt cục cô đã nói ra một câu cuối cùng.
Bước chân của Vũ Phong đột ngột dừng lại, bóng lưng như cứng nhắc.
Rất lâu sau, một ánh nhìn thâm trầm, tựa như muốn hỏi điều gì, rơi vào cô ở phía sau.
Thùy Sam hít một hơi, cố gắng bình ổn cơn căng thẳng của mình.
Cô thật sự không muốn dây dưa cùng người đàn ông này nữa!
Vết thương nơi trái tim bốn năm trước, như lần nữa tái sinh, vẫn sâu sắc, rõ ràng như vậy, lúc nhớ lại, vẫn đau như vậy!
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Nếu cô còn muốn ngã trong tay người đàn ông này lần nữa, không phải ngu ngốc hay sao?
“Vũ Phong…”
Thùy Sam gượng gạo liếm môi, ngước đầu lên, đón nhận ánh mắt không chắc chắn của anh.
Tim hơi quặn thắt.
Nhưng Thùy Sam thà tin ảo giác của mình còn hơn.
Cô nói: “Tôi không yêu anh! Thật đấy, tôi không có tí tình cảm nào với anh! Từ đầu đến cuối, anh luôn bắt ép tôi, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của tôi, không hỏi tình cảm thật sự của tôi! Giống như Lâm Du Thiên nói vậy, tôi thật sự…không yêu anh!! Thế nên…cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi…”
Câu cuối cùng, Thùy Sam sực kỳ thành khẩn.
Đầu hơi cúi, dường như sắp rạp người cầu xin.
Càng như vậy, lòng Vũ Phong lại càng khó chịu.
Cô quá thành thẩn, đến nỗi làm anh cảm thấy, anh thật sự làm phiền người phụ nữ này…
Cũng làm anh nhận ra một cách rõ ràng, dường như người phụ nữ này chỉ thấy anh phiền hà, chứ không có một chút tình cảm nào cả!!
Ánh mắt Vũ Phong như rơi tõm vào đáy hồ, ẩn hiện tia máu.
Rất lâu…cũng không nói gì cả.
Bầu không khí có chút kiềm nén ngưng đọng.
Mà ánh mắt của anh ta, cứ gắn chặt lên gương mặt Thùy Sam.
“Nói lại câu vừa rồi một lần nữa cho ông…”
Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.
Thanh âm bức bách giống như phát ra từ trong ngực, khó khăn, đắng chát, không biết vì sao khiến tim đau đớn.
“Câu nào?”
Không biết vì sao, Thùy Sam cảm thấy ngay cả cảm xúc của mình cũng bị ảnh hưởng bởi anh, nhưng cô cố nhịn sự khó chịu trong lồng ngực, tuyệt tình hỏi anh, “Tôi không yêu anh? Hay là xin anh giơ cao đánh khẽ…”
Lời còn chưa nói hết…
Vũ Phong đã xoay người, thản nhiên rời đi.
Tựa như không mang theo chút kỷ niệm nào.
Chỉ là trong ánh mặt trời, bóng hình màu trắng to lớn ấy, hiện lên có chút cô độc…
Khoảnh khắc này, Thùy Sam cảm nhận được rõ ràng, lồng ngực của mình, đau đến chua chát!!
Trong đêm, Vũ Phong hẹn Cao Dương Thành đến quán bar.
Chắc ông chủ Nhạc Sào thấy hai vị quý nhân đến mà không có cô gái nào, liền đặc biệt nhiệt tình đưa hai cô gái đến phòng của họ.
Vừa đến trước cửa, lại bị vệ sĩ của Cao Dương Thành ngăn lại.
“Anh, đây là chút tâm ý chúng tôi muốn tặng ngài Cao và cậu Vũ, đàn ông mà, làm gì lại không cần đến phụ nữ!”
Ông chủ trên mặt toàn vẻ nịnh hót.
Vệ sĩ áo đen không chút biểu tình, giống như quân bài tú – lơ – khơ, lạnh nhạt nói, “Để một người vào là được rồi, ngài Cao không thích phụ nữ lạ đến gần.”
“Được!”
Ông chủ liền dặn dò cô gái tướng mạo nhìn đẹp hơn, “Lát nữa nhớ chăm sóc cậu Vũ thật tốt!”
“Vâng!”
Cô gái lắc mông đi vào trong phòng.
Cao Dương Thành lạnh nhạt nhìn cô ta, không nói tiếng nào.
Vũ Phong vẫn đang uống rượu một mình, cô gái đó cong eo nhỏ đi đến chỗ Vũ Phong, “Cậu chủ Vũ…”
Cô ta mềm mại gọi một tiếng, tay nhỏ vắt lên vai anh, “Sao lại sầu muộn ngồi uống rượu ở đây, người ta uống với anh…”
Âm thanh mềm mại đó, giống như làm mềm cả lòng đàn ông.
Vũ Phong nghiêng đầu, nhíu đôi mắt phượng, chứa ý cười, nhìn cô gái có chút nhan sắc bên cạnh.
Nâng lông mày, tà ác miết cằm cô ta, vén môi, lạnh lùng nói, “Trước khi nói câu này, em nên hỏi ông đây trước...xem ông đây có vừa mắt em không!!”