-
Chương 14
Trưởng công chúa cảm thấy vô cùng buồn cười, nàng nghe thấy mình cười mỉa chế nhạo hắn: "An trạng nguyên, ngài phong tỏa một con đường, có bản lĩnh thì phong toả một con đường mới đi?"
Nàng cười chậm rãi, chậm rãi đi ra ngoài, con chim bồ câu trắng trên bầu trời xanh bay qua vai nàng, vỗ cánh bay đi.
Ai mà không muốn đi con đường rộng rãi, nếu có, nếu có thể.
An trạng nguyên phong tỏa Nam Phong biệt viện, Trưởng công chúa không động thủ với hắn.
Có lẽ, thuốc hắn bôi cho nàng đêm hôm đó, đã khiến lòng từ bi của nàng duy trì đến ngày hôm nay.
Sau hôm nay, An trạng nguyên, nếu ngươi còn gặp lại ta, đừng trách ta máu lạnh, dù sao, ta đã nhắc nhở ngươi rồi.
An trạng nguyên trở về nhà, mẫu thân ôm muội muội, ngồi trong sân phơi nắng, đập quả óc chó.
An trạng nguyên hỏi: "Mẫu thân, nhà chúng ta có tiền không?"
An mẫu ồ lên một tiếng. Từ bao giờ mà đứa con trai này của bà lại hỏi đến chuyện tiền bạc.
An mẫu cười nói: "Không nhiều cũng không ít, đủ để con cưới vợ."
An tiểu muội cười khúc khích, lấy ngón út cào mặt, làm mặt quỷ với ca ca: "Ca ca muốn cưới vợ rồi."
An trạng nguyên đi tới, nhặt một quả óc chó ăn, bế muội muội lên, giơ lên vai, lại nói với An mẫu: "Mẫu thân, người chuẩn bị tiền cưới vợ cho con đi, con có việc dùng."
An mẫu cảm thấy ngoài ý muốn, càng nhiều hơn là vui mừng, bà vội kéo tay nhi tử, truy hỏi: "Tiểu Húc, con có cô nương mình thích rồi sao? Thế nào, dung mạo ra sao, tính tình thế nào, nhà ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi?"
An trạng nguyên thong thả nói: "Nàng ấy à, đẹp nhất thiên hạ, tính tình, có lẽ không tốt lắm, nhà ở, ừm, con cũng chưa từng đến nhà nàng, năm nay bao nhiêu tuổi, cũng không biết."
An tiểu muội cười khúc khích: "Ca ca, xấu hổ quá..."
An trạng nguyên túm lấy tiểu muội cù cho ngứa.
Mặc dù có khuyết điểm nhưng An mẫu đã vui mừng khôn xiết.
Nhi tử của bà xưa nay không hứng thú với nữ nhân, bà sốt ruột đến mức cầu thần bái Phật, còn âm thầm nhờ người bắt mạch cho hắn.
Chỉ sợ, nhi tử hoặc là có bệnh kín, hoặc là thích nam phong.
Đã chẩn đoán qua, bệnh kín thì không có. Vậy thì, chẳng lẽ?
An mẫu nghe nói gần đây có một Nam Phong biệt viện, bà thậm chí muốn mua một vé, lừa nhi tử đi trải nghiệm thử xem, để xác nhận cho chắc.
Giờ thì tốt rồi, nhi tử của bà tự tay đóng cửa Nam Phong biệt viện, nhi tử của bà cũng có cô nương mình thích rồi.
Tính tình không tốt, không sao, hồi bà còn trẻ chẳng phải cũng vậy sao, yếu đuối, đa nghi, nhưng không sao cả, chỉ cần phu quân yêu thương, chiều chuộng, những cái gai đó sẽ từ từ được vuốt phẳng.
Theo tính tình của nhi tử bà, không thích thì chính là không thích, đã thích rồi thì phải nâng lên tận trời, không sợ dỗ không được cô nương đó.
Cứ làm như vậy, tối nay An phụ vừa về đến nhà, liền nhanh chóng bàn bạc chuyện cầu hôn, sính lễ.
Đại viện An gia, nháy mắt trở nên náo nhiệt bận rộn.
An phụ An mẫu chuẩn bị tiền bạc gia nghiệp cho việc cưới vợ của nhi tử, có chút gấp gáp, phần lớn còn để ở thành Vĩnh Nam, cả nhà đều là đi theo An trạng nguyên đến thành Vĩnh An du ngoạn, tài sản còn để ở Vĩnh Nam, nhất thời không thể đếm hết được.
An trạng nguyên nhốt mình ở thư phòng, bận rộn tới tận đêm khuya, An mẫu cùng An phụ thắp đèn dầu trò chuyện đêm khuya với hắn.
Hỏi hắn: "Chuyện với cô nương kia tiến triển đến đâu rồi?"
An trạng nguyên có chút chán nản, đáp: "Không có. Nàng ấy còn ghét con."
An mẫu tự cho mình là người từng trải, hiểu rõ tâm sự của nữ tử, nắm lấy cánh tay nhi tử, không ngừng khuyên nhủ: "Tiểu Húc, đừng có ngốc, cô nương trẻ tuổi thích nói trái lòng. Nếu nàng ấy nói ghét con, chính là thích con, con ngàn vạn lần đừng nản lòng."
An phụ vuốt râu, gật đầu lia lịa.
An trạng nguyên nửa tin nửa ngờ, chỉ là sách vở chưa từng dạy, sư phụ cũng chưa từng dạy, không có căn cứ để chứng minh, có lẽ, mẫu thân nói đúng.
Tâm trạng chán nản của An trạng nguyên hơi được vực dậy một chút.
Hắn lại hỏi: "Phụ thân, mẫu thân, tiền đã chuẩn bị xong chưa?"
An phụ vỗ vai hắn đầy ẩn ý, An mẫu che miệng cười nói: "Con xem con kìa, nóng vội ăn không được đậu phụ nóng, con bây giờ mạo muội đi cầu hôn, cha mẹ cô nương nhà người ta cũng không đồng ý, huống hồ, những thứ đó nhất thời cũng không thu dọn xong..."
An trạng nguyên ngẩn người: "Cầu hôn gì chứ, con chỉ muốn tiền để tặng người ta."
An mẫu á lên một tiếng, An phụ cũng rối tung, ý gì đây?
Hóa ra, đứa con trai này, là muốn đem hết gia sản tặng không cho người khác sao?
Vậy thì, bọn họ vui mừng vô ích rồi?
Cin trai ngốc vẫn là con trai ngốc.
Một đồng cũng không cho, trừ khi hắn cưới vợ.
Vì thế, An trạng nguyên liên tục mấy ngày, vừa tan triều liền nhốt mình ở thư phòng.
Nàng cười chậm rãi, chậm rãi đi ra ngoài, con chim bồ câu trắng trên bầu trời xanh bay qua vai nàng, vỗ cánh bay đi.
Ai mà không muốn đi con đường rộng rãi, nếu có, nếu có thể.
An trạng nguyên phong tỏa Nam Phong biệt viện, Trưởng công chúa không động thủ với hắn.
Có lẽ, thuốc hắn bôi cho nàng đêm hôm đó, đã khiến lòng từ bi của nàng duy trì đến ngày hôm nay.
Sau hôm nay, An trạng nguyên, nếu ngươi còn gặp lại ta, đừng trách ta máu lạnh, dù sao, ta đã nhắc nhở ngươi rồi.
An trạng nguyên trở về nhà, mẫu thân ôm muội muội, ngồi trong sân phơi nắng, đập quả óc chó.
An trạng nguyên hỏi: "Mẫu thân, nhà chúng ta có tiền không?"
An mẫu ồ lên một tiếng. Từ bao giờ mà đứa con trai này của bà lại hỏi đến chuyện tiền bạc.
An mẫu cười nói: "Không nhiều cũng không ít, đủ để con cưới vợ."
An tiểu muội cười khúc khích, lấy ngón út cào mặt, làm mặt quỷ với ca ca: "Ca ca muốn cưới vợ rồi."
An trạng nguyên đi tới, nhặt một quả óc chó ăn, bế muội muội lên, giơ lên vai, lại nói với An mẫu: "Mẫu thân, người chuẩn bị tiền cưới vợ cho con đi, con có việc dùng."
An mẫu cảm thấy ngoài ý muốn, càng nhiều hơn là vui mừng, bà vội kéo tay nhi tử, truy hỏi: "Tiểu Húc, con có cô nương mình thích rồi sao? Thế nào, dung mạo ra sao, tính tình thế nào, nhà ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi?"
An trạng nguyên thong thả nói: "Nàng ấy à, đẹp nhất thiên hạ, tính tình, có lẽ không tốt lắm, nhà ở, ừm, con cũng chưa từng đến nhà nàng, năm nay bao nhiêu tuổi, cũng không biết."
An tiểu muội cười khúc khích: "Ca ca, xấu hổ quá..."
An trạng nguyên túm lấy tiểu muội cù cho ngứa.
Mặc dù có khuyết điểm nhưng An mẫu đã vui mừng khôn xiết.
Nhi tử của bà xưa nay không hứng thú với nữ nhân, bà sốt ruột đến mức cầu thần bái Phật, còn âm thầm nhờ người bắt mạch cho hắn.
Chỉ sợ, nhi tử hoặc là có bệnh kín, hoặc là thích nam phong.
Đã chẩn đoán qua, bệnh kín thì không có. Vậy thì, chẳng lẽ?
An mẫu nghe nói gần đây có một Nam Phong biệt viện, bà thậm chí muốn mua một vé, lừa nhi tử đi trải nghiệm thử xem, để xác nhận cho chắc.
Giờ thì tốt rồi, nhi tử của bà tự tay đóng cửa Nam Phong biệt viện, nhi tử của bà cũng có cô nương mình thích rồi.
Tính tình không tốt, không sao, hồi bà còn trẻ chẳng phải cũng vậy sao, yếu đuối, đa nghi, nhưng không sao cả, chỉ cần phu quân yêu thương, chiều chuộng, những cái gai đó sẽ từ từ được vuốt phẳng.
Theo tính tình của nhi tử bà, không thích thì chính là không thích, đã thích rồi thì phải nâng lên tận trời, không sợ dỗ không được cô nương đó.
Cứ làm như vậy, tối nay An phụ vừa về đến nhà, liền nhanh chóng bàn bạc chuyện cầu hôn, sính lễ.
Đại viện An gia, nháy mắt trở nên náo nhiệt bận rộn.
An phụ An mẫu chuẩn bị tiền bạc gia nghiệp cho việc cưới vợ của nhi tử, có chút gấp gáp, phần lớn còn để ở thành Vĩnh Nam, cả nhà đều là đi theo An trạng nguyên đến thành Vĩnh An du ngoạn, tài sản còn để ở Vĩnh Nam, nhất thời không thể đếm hết được.
An trạng nguyên nhốt mình ở thư phòng, bận rộn tới tận đêm khuya, An mẫu cùng An phụ thắp đèn dầu trò chuyện đêm khuya với hắn.
Hỏi hắn: "Chuyện với cô nương kia tiến triển đến đâu rồi?"
An trạng nguyên có chút chán nản, đáp: "Không có. Nàng ấy còn ghét con."
An mẫu tự cho mình là người từng trải, hiểu rõ tâm sự của nữ tử, nắm lấy cánh tay nhi tử, không ngừng khuyên nhủ: "Tiểu Húc, đừng có ngốc, cô nương trẻ tuổi thích nói trái lòng. Nếu nàng ấy nói ghét con, chính là thích con, con ngàn vạn lần đừng nản lòng."
An phụ vuốt râu, gật đầu lia lịa.
An trạng nguyên nửa tin nửa ngờ, chỉ là sách vở chưa từng dạy, sư phụ cũng chưa từng dạy, không có căn cứ để chứng minh, có lẽ, mẫu thân nói đúng.
Tâm trạng chán nản của An trạng nguyên hơi được vực dậy một chút.
Hắn lại hỏi: "Phụ thân, mẫu thân, tiền đã chuẩn bị xong chưa?"
An phụ vỗ vai hắn đầy ẩn ý, An mẫu che miệng cười nói: "Con xem con kìa, nóng vội ăn không được đậu phụ nóng, con bây giờ mạo muội đi cầu hôn, cha mẹ cô nương nhà người ta cũng không đồng ý, huống hồ, những thứ đó nhất thời cũng không thu dọn xong..."
An trạng nguyên ngẩn người: "Cầu hôn gì chứ, con chỉ muốn tiền để tặng người ta."
An mẫu á lên một tiếng, An phụ cũng rối tung, ý gì đây?
Hóa ra, đứa con trai này, là muốn đem hết gia sản tặng không cho người khác sao?
Vậy thì, bọn họ vui mừng vô ích rồi?
Cin trai ngốc vẫn là con trai ngốc.
Một đồng cũng không cho, trừ khi hắn cưới vợ.
Vì thế, An trạng nguyên liên tục mấy ngày, vừa tan triều liền nhốt mình ở thư phòng.