Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Lớn rồi vẫn xem phim hoạt hình
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Uyển Nhi vội gật đầu nhìn anh. Đúng là mất mặt.
"Đỡ rồi"
Quản Nhạc thu tay mình lại, gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
"Ăn chậm thôi"
....
Uyển Nhi từ nhà tắm bước ra. Chiếc đầm ngủ này thật sự rất hợp với cô, vừa rộng rãi lại kín đáo. Ít nhất phải được như thế này chứ. Uyển Nhi nhìn qua đống đồ ngủ ở góc giường, thôi thì mai cô đem chúng đi giải quyết luôn một lần vậy.
Uyển Nhi cầm lấy điện thoại leo lên giường nằm nghịch.
Không ngờ Quản Nhạc lại mở cửa bước vào.
Uyển Nhi đang mãi say sưa chơi điện thoại mà ko để ý có một đôi mắt đang dán chặt lên người mình.
Quản Nhạc không vội lại giường mà khoanh tay tựa người vào cửa đứng đó nhìn cô.
Vì Uyển Nhi nằm úp, nên chiếc mông cong cong cứ tự nhiên hiện ra mà đập vào mắt Quản Nhạc như đang câu dẫn anh vậy. Lúc này thật sự chỉ muốn đi đến và tét vào nó một cái thật kêu.
Nhưng rồi đôi lúc lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô phát ra, mà phân tâm mỉm cười.
Tò mò, Quản Nhạc liền đi đến chỗ cô muốn xem xem cô làm gì mà vui vẻ đến thế.
Thì ra là đang xem phim hoạt hình. Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà cứ như con nít vậy, xem cả phim hoạt hình cơ đấy.
Quản Nhạc thâm trầm ngồi xuống cạnh giường nhìn cô. Uyển Nhi thấy anh, liền vội tắt điện thoại đi, kéo chăn phủ lên người.
Quản Nhạc cười khổ, không phải cô lại suy nghĩ bậy bạ gì nữa đó chứ.
"Em làm gì vậy?"
Uyển Nhi nhướng mày nhìn anh.
"Tôi buồn ngủ rồi. Thật sự chỉ muốn ngủ thôi."
"Em vừa rồi còn xem phim hoạt hình còn gì?"
"Nhưng giờ không xem nữa, muốn ngủ rồi"
Đùa anh sao?
"Vậy em ngủ đi"
Anh cứ ngồi đây nhìn chằm chằm cô như vậy làm sao mà ngủ được.
"Anh về phòng mình đi, tôi mới ngủ được"
Dám đuổi cả anh sao? Đây là nhà anh, anh muốn ở đâu đó là việc của anh. Cô có ý kiến sao?
"Đây là nhà tôi"
Nghe giọng điệu của anh có chút thay đổi rồi không còn mềm mỏng như lúc nảy nữa. Uyển Nhi bắt đầu thấy sợ rồi liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Quản Nhạc sau đó cũng nằm xuống bên cạnh, kéo lấy chăn từ tay cô mà đắp lên người mình.
Tối nay anh ta tính ngủ lại đây thật sao?
Uyển Nhi xoay người quay lưng lại với anh. Quản Nhạc nhíu mày, xoay người ôm lấy cô.
Làm cô hết hồn.
Thật sự tư thế này có chút không quen cho lắm. Như này chật chội biết bao. Anh không thể về phòng mình mà nằm được à?
Giường của anh bên đó to như thế, sao cứ thích nằm ở chiếc giường bé tí của cô như thế này cho khó chịu chứ?
Thấy Uyển Nhi cứ mãi nhích người ra khỏi mình. Quản Nhạc khó chịu cau mày.
"Ngủ đi"
Như thế này làm sao mà ngủ được cơ chứ.
Uyển Nhi cứ tiếp tục không nghe lời mà nhích người ra. Quản Nhạc không nói nhiều với cô làm gì, trực tiếp kéo người cô một cái thật mạnh áp sát ngực mình, mùi tóc của cô thật thơm, Quản Nhạc ngửi lấy một hơi. Thoải mái mà nhắm mắt.
"Ngủ đi, nếu không tôi không chắc mình sẽ nhịn được nữa đâu"
Uyển Nhi cảm nhận được có một thứ gì đó đang dần to lên ấm nóng mà áp sát đùi mình.
Cô biết rồi.
Phải nhanh chống ngủ đi thôi. Cứ mãi thức thế này chắc ngày mai không thể xuống được giường mất.
Cả hai cứ thế nằm trong vòng tay nhau tĩnh lặng mà an giấc. Không biết ngày mai sau khi mở mắt sẽ xảy ra những việc gì tiếp theo, chi bằng trước mắt cứ thật an nhiên mà tận hưởng những phút giây bên nhau. Biết đâu ngày mai chúng ta lại không còn cơ hội nhìn thấy nhau nữa thì sao?
Uyển Nhi vội gật đầu nhìn anh. Đúng là mất mặt.
"Đỡ rồi"
Quản Nhạc thu tay mình lại, gắp thức ăn bỏ vào chén cho cô.
"Ăn chậm thôi"
....
Uyển Nhi từ nhà tắm bước ra. Chiếc đầm ngủ này thật sự rất hợp với cô, vừa rộng rãi lại kín đáo. Ít nhất phải được như thế này chứ. Uyển Nhi nhìn qua đống đồ ngủ ở góc giường, thôi thì mai cô đem chúng đi giải quyết luôn một lần vậy.
Uyển Nhi cầm lấy điện thoại leo lên giường nằm nghịch.
Không ngờ Quản Nhạc lại mở cửa bước vào.
Uyển Nhi đang mãi say sưa chơi điện thoại mà ko để ý có một đôi mắt đang dán chặt lên người mình.
Quản Nhạc không vội lại giường mà khoanh tay tựa người vào cửa đứng đó nhìn cô.
Vì Uyển Nhi nằm úp, nên chiếc mông cong cong cứ tự nhiên hiện ra mà đập vào mắt Quản Nhạc như đang câu dẫn anh vậy. Lúc này thật sự chỉ muốn đi đến và tét vào nó một cái thật kêu.
Nhưng rồi đôi lúc lại nghe thấy tiếng cười trong trẻo của cô phát ra, mà phân tâm mỉm cười.
Tò mò, Quản Nhạc liền đi đến chỗ cô muốn xem xem cô làm gì mà vui vẻ đến thế.
Thì ra là đang xem phim hoạt hình. Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà cứ như con nít vậy, xem cả phim hoạt hình cơ đấy.
Quản Nhạc thâm trầm ngồi xuống cạnh giường nhìn cô. Uyển Nhi thấy anh, liền vội tắt điện thoại đi, kéo chăn phủ lên người.
Quản Nhạc cười khổ, không phải cô lại suy nghĩ bậy bạ gì nữa đó chứ.
"Em làm gì vậy?"
Uyển Nhi nhướng mày nhìn anh.
"Tôi buồn ngủ rồi. Thật sự chỉ muốn ngủ thôi."
"Em vừa rồi còn xem phim hoạt hình còn gì?"
"Nhưng giờ không xem nữa, muốn ngủ rồi"
Đùa anh sao?
"Vậy em ngủ đi"
Anh cứ ngồi đây nhìn chằm chằm cô như vậy làm sao mà ngủ được.
"Anh về phòng mình đi, tôi mới ngủ được"
Dám đuổi cả anh sao? Đây là nhà anh, anh muốn ở đâu đó là việc của anh. Cô có ý kiến sao?
"Đây là nhà tôi"
Nghe giọng điệu của anh có chút thay đổi rồi không còn mềm mỏng như lúc nảy nữa. Uyển Nhi bắt đầu thấy sợ rồi liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Quản Nhạc sau đó cũng nằm xuống bên cạnh, kéo lấy chăn từ tay cô mà đắp lên người mình.
Tối nay anh ta tính ngủ lại đây thật sao?
Uyển Nhi xoay người quay lưng lại với anh. Quản Nhạc nhíu mày, xoay người ôm lấy cô.
Làm cô hết hồn.
Thật sự tư thế này có chút không quen cho lắm. Như này chật chội biết bao. Anh không thể về phòng mình mà nằm được à?
Giường của anh bên đó to như thế, sao cứ thích nằm ở chiếc giường bé tí của cô như thế này cho khó chịu chứ?
Thấy Uyển Nhi cứ mãi nhích người ra khỏi mình. Quản Nhạc khó chịu cau mày.
"Ngủ đi"
Như thế này làm sao mà ngủ được cơ chứ.
Uyển Nhi cứ tiếp tục không nghe lời mà nhích người ra. Quản Nhạc không nói nhiều với cô làm gì, trực tiếp kéo người cô một cái thật mạnh áp sát ngực mình, mùi tóc của cô thật thơm, Quản Nhạc ngửi lấy một hơi. Thoải mái mà nhắm mắt.
"Ngủ đi, nếu không tôi không chắc mình sẽ nhịn được nữa đâu"
Uyển Nhi cảm nhận được có một thứ gì đó đang dần to lên ấm nóng mà áp sát đùi mình.
Cô biết rồi.
Phải nhanh chống ngủ đi thôi. Cứ mãi thức thế này chắc ngày mai không thể xuống được giường mất.
Cả hai cứ thế nằm trong vòng tay nhau tĩnh lặng mà an giấc. Không biết ngày mai sau khi mở mắt sẽ xảy ra những việc gì tiếp theo, chi bằng trước mắt cứ thật an nhiên mà tận hưởng những phút giây bên nhau. Biết đâu ngày mai chúng ta lại không còn cơ hội nhìn thấy nhau nữa thì sao?