Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21: Thỉnh cầu của Bằng Gia
Trước khi xuống núi, Lâm Mộc cảm thấy mình đã rèn luyện được một trái tim sắt đá nhưng lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện này, cho dù không phải tự anh ra tay giết người thì nội tâm của Lâm Mộc vẫn rất ám ảnh.
“Lâm Mộc, bình tĩnh lại! Nếu đã lựa chọn bước vào con đường nguy hiểm này, vậy thì việc đối mặt với chuyện sinh – tử là không thể tránh khỏi! Đừng hoảng sợ như một thằng vô dụng nữa Lâm Mộc!” – Lâm Mộc tự nhủ với chính mình.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Lâm Mộc trấn tĩnh lại, gọi điện thoại cho Bằng Gia đến xử lý sạch sẽ cái xác này, tuy tên áo đen kia tự sát nhưng dẫu sao đó cũng là mạng người.
Trong lúc chờ Bằng Gia đến, Lâm Mộc suy ngẫm, anh vừa trở về Kim Châu được mấy ngày, là ai, ai sai người đến ám sát anh?
Chẳng lẽ là Chu Khôn?
Lâm Mộc nghĩ kĩ lại, nhìn chung xác suất là Chu Khôn không cao? Thuộc hạ trung thành như vậy, anh ta làm sao có được!
Chẳng lẽ là Tôn Trình, bạn trai của Trần Uyển Nhi?
Anh ta đã từng gọi điện uy hiếp anh, hơn nữa Tôn gia tuyệt đối có năng lực đào tạo những sát thủ chuyên nghiệp như vậy.
Điều này khiến Lâm Mộc càng nghi ngờ, chính Tôn Trình là người đứng sau.
Chưa tới hai mươi phút, Bằng Gia đã mang những người thân cận của ông ta vội vàng chạy đến hiện trường.
“Thiếu gia Lâm Mộc.” – Bằng Gia nở nụ cười nhiệt tình.
“Bằng Gia đến lượt ông giúp đỡ tôi chuyện này, ông giải quyết chỗ này cho tốt, không thành vấn đề chứ?” Lâm Mộc chỉ chỉ sát thủ đang nằm dưới đất.
“Được, giao cho tôi!” – Bằng Gia liếc nhìn dưới đất, liền sảng khoái đồng ý, không hỏi gì thêm nữa.
“Vậy tôi đi trước.” Lâm Mộc dứt lời liền chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút thiếu gia Lâm Mộc!” – Bằng Gia đột nhiên gọi Lâm Mộc.
“Còn có chuyện gì sao?” Lâm Mộc xoay người.
“Thiếu gia Lâm Mộc, tôi có chuyện, muốn…muốn nhờ cậu hỗ trợ.” – Bằng Gia lúng túng cười một tiếng.
“Bằng Gia, ông vào chuyện chính đi.” – Lâm Mộc nói.
“Ba ngày sau, tôi cùng Cốc Huyền của lão Lư có một trận tỷ thí, hai bên sẽ quyết đấu trên võ đài, cậu Lâm Mộc chính là thiên sư, họ Bằng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ một chút để có thể giành thắng lợi trong trận đấu.” – Bằng gia nói.
“Muốn tôi giúp người của ông sao?” – Lâm Mộc nhìn Bằng gia.
“Thiếu gia Lâm Mộc, cậu cũng biết tôi có mời Hoa La Hán tới, đến lúc đó có Hoa La Hán xuất thủ, tôi chỉ sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra. Vì trận đấu này rất quan trọng với tôi, xin cậu hãy ra tay giúp đỡ.” – Bằng Gia nói.
“Được, tôi có thể giúp ông lần này.” Lâm Mộc tỏ vẻ suy tư, sau đó thì đồng ý.
“Bằng Gia, thương thế của con trai ông thế nào rồi? Ông không còn hận tôi chứ?” Lâm Mộc nhìn ông ta.
“Khá tốt! Bác sĩ nói có hy vọng bình phục, là do thằng nhóc nhà tôi có mắt như không đắc tội cậu, tôi nào dám ghi hận thiếu gia Lâm.” – Bằng Gia cười gượng.
Lâm Mộc tiếp tục nói: “Đúng rồi Bằng Gia, một tuần sau, tôi cũng có chuyện muốn nhờ vả ông.”
“Thiếu gia Lâm Mộc yên tâm, đến lúc đó nhất định tôi sẽ hết sức tương trợ!” – Giọng Bằng Gia mạnh mẽ tuyên bố.
“Vậy tôi đi trước, còn nữa, sau này đừng gọi tôi là thiếu gia Lâm Mộc nữa, tôi không thích ông gọi như vậy.”
Lâm Mộc dứt lời liền xoay người rời đi.
“Ok, người anh em Lâm Mộc!” Bằng Gia lập tức đổi xưng hô.
…
Tại biệt thự nằm ở lưng núi, Trần gia.
Trần Uyển Nhi nằm ở trên giường, vô cùng vui vẻ.
Từ sau khi Lâm Mộc rời đi, cơn nhức đầu hành hạ cô nửa năm liền không còn phát tác nữa.
Buổi tối khi đi ngủ, cô đã không còn bị những cơn đau đầu hành hạ!
“Ừm xem ra, anh ta cũng có chút bản lĩnh.” Trần Uyển Nhi ôm gối ôm trên giường, gương mặt lộ ra nụ cười tươi.
Nhưng rất nhanh, cô nhớ tới sự kiện “Vòng tay”, lòng lại cảm thấy phiền não.
Tôn Trình là một người bạn trai ưu tú lại luôn đối tốt với cô, chẳng lẽ anh ấy thật sự có vấn đề sao?
Tôn Trình không có lý do gì phải đối xử với cô như vậy, Tôn gia không thiếu tiền mà cũng chẳng thiếu quyền.
…
Một ngày sau.
Ninh Đô, Tôn gia.
“Quản gia Lưu, tại sao vẫn chưa có tin tức gì?” Tôn Thượng Minh cầm ly rượu đỏ trên tay.
“Đại thiếu gia, tôi đã thử liên lạc nhiều lần đều không thể kết nối được, bây giờ, sợ rằng chúng ta có thể xác định người phái đi đã mất mạng.” – Quản gia thận trọng báo cáo.
Tôn Thượng Minh nhướng mày: “Vô dụng! Một tên phế vật làm sao có thể gây ra cản trở, rắc rối gì?”
Đối với Tôn Thượng Minh, giải quyết một thiếu gia phế vật nho nhỏ, hết thời ở Kim Châu, đây chẳng phải
chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao?
Quản gia run sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Đại thiếu gia, xin tha cho tôi,…Tôi cũng không biết chuyện rắc rối gì đã xảy ra nữa!”
“Ông xử lý chuyện này cho tôi, chút chuyện nhỏ này không đáng để tôi phải tự mình ra tay, ông toàn quyền phụ trách, chẳng lẽ đến chút chuyện này cũng không làm xong sao!” – Tôn Thượng Minh lạnh lùng phân phó.
Trong mắt Tôn Thượng Minh, sự tồn tại của Lâm Mộc chẳng khác gì một con kiến hôi. Dù cho lúc trước Lâm gia ở thời kỳ huy hoàng, chẳng phải còn bị Tôn gia dẫm đạp dễ dàng sao?
Lấy vị thế của Tôn gia, đối phó với bọn thương nhân thấp hèn, rõ ràng là làm hạ thấp địa vị của bọn họ.
“Vâng, đại thiếu gia, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.” – Quản gia lập tức đáp ứng.
Nội tâm quản gia quyết tâm, nhất định lần này, bằng mọi cách phải giết được Lâm Mộc, tuyệt đối không để phát sinh sự cố gì, không thì lại bị Tôn đại thiếu gia trách cứ.
Quản gia đi ra phòng khách rồi đến vườn hoa ngoài biệt thự, sau đó, lấy điện thoại di động gọi ra ngoài.
Sau khi điện thoại kết nối, quản gia chậm rãi nói: “Loan, cậu đi Kim Châu một chuyến, ám sát một người ở Kim
Châu tên là Lâm Mộc, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin của Lâm Mộc cho cậu. Tôi nhắc nhở cậu, nhớ tranh thủ thời cơ động thủ, làm kín đáo một chút, đừng để lưu lại dấu vết, đây là người đại thiếu gia muốn thủ tiêu. Bọn tôi chờ tin tốt từ cậu.”
Quản gia bình tình đưa ra mệnh lệnh, dường như không phải giết người mà là giết một con gà, một con vịt vậy.
Hiển nhiên, chuyện ra mệnh lệnh này, đối với quản gia cũng không phải mới làm lần một, lần hai.
“Ừ” Trong điện thoại vang lên âm thanh đáp lại lạnh như băng.
…
Ba ngày sau.
Bằng Gia cho xe đến đón Lâm Mộc, chạy thẳng tới Cốc Huyền, chuẩn bị tham gia trận quyết đấu.
Trên đường đến nơi, Bằng Gia giải thích cặn kẽ mọi việc cho Lâm Mộc.
Cốc Huyền là một huyện thuộc quản lý của thành phố Kim Châu, cách Kim Châu hai giờ đi xe. Nơi này vốn thuộc địa bàn của Bằng Gia nhưng mấy năm trở lại đây bị tên Lư Ngũ Gia chống đối, muốn độc chiếm Cốc Huyền, thoát khỏi sự khống chế của Bằng Gia.
Bởi vì Cốc Huyền cách thành phố Kim Châu khá xa cho nên người của Bằng Gia ở Cốc Huyền cũng khá ít, chịu nhiều thua thiệt, thậm chí thuộc ha của Bằng Gia từng một lần bị đuổi ra khỏi Cốc Huyền.
Hai bên muốn làm một trận sống còn nhưng thời đại bây giờ không giống như trước, bọn họ không dám làm to mọi chuyện, như vậy sẽ kéo đến nhiều phiền toái.
Cuối cùng dưới sự sắp xếp của Kiền Nhị Gia, hai bên quyết định chọn Cốc Huyền, giải quyết mọi chuyện trên võ đài, người thắng sẽ chiếm được Cốc Huyền.
Lần tỷ thí này, Bằng Gia không dám lơ là chút nào, vì một khi thất bại thì danh tiếng của Bằng Gia sẽ bị lung lay, đến lúc đó những tên muốn chống đối ông ta ở các quận, huyện khác cũng sẽ noi theo, nổi loạn để thoát khỏi sự khống chế của Bằng Gia.
Địa điểm quyết đấu ở ngoại ô Cốc Huyền, sơn trang Lệ Thủy. Lần này, Bằng Gia mang theo mười mấy người.
Khi đoàn xe chạy đến bên ngoài sơn trang, Bằng Gia cho các xe còn lại dừng lại, chỉ riêng xe ông ta tiến vào sơn trang Lệ Thủy, tất nhiên Lâm Mộc cũng ở trong chiếc xe này.
Chương 22: Dựa vào cái gì
Chiếc xe dừng lại tại bãi đỗ xe trong sơn trang.
Sơn trang Lệ Thủy này, Lâm Mộc cũng khá quen thuộc.
Vỏ ngoài của sơn trang Lệ Thủy là một trang trại nhưng thật ra bên trong là một nơi dùng để tổ chức các trận tỷ thí, so tài võ thuật. Mỗi tháng đều sẽ tổ chức một trận đấu dưới lòng đất, những người đến xem là nhà giàu, quyền quý ở Cốc Huyền, đôi khi sẽ có người từ Kim Châu hoặc những người từ các khu vực khác đến xem.
Khi Lâm gia còn ở thời kì huy hoàng, Lâm Mộc từng được mấy vị con nhà giàu rủ đến đây chơi hai lần.
Bên trong xe, ngoài Lâm Mộc và Bằng Gia ra còn có Hoa La Hán và Sư Gia, sư phụ của Bằng Gia.
“Người anh em Lâm Mộc, lần tỷ thí này, chúng tôi mượn sân thi đấu dưới lòng đất ở Cốc Huyền để tiến hành, những người đến xem trận đấu đa phần là những người quyền quý ở vùng này, bọn họ cũng vừa vặn làm người làm chứng cho trận tỷ thí.” Bằng Gia giải thích.”
“Như vậy, nếu ông thất bại ở đây thì tai tiếng của ông truyền đi càng nhanh và khó nghe hơn. ” – Lâm Mộc nói.
“Đúng vậy, cho nên tôi mới mời người anh em Lâm Mộc tới giúp tôi nhấn chìm bọn họ đây.” – Bằng Gia xúc động nói.
Lâm Mộc nhìn ra phía ngoài xe, quả thật có một đám người đứng cách đó không xa. Đứng đầu là một người đàn ông trung niên, râu quai nón, vẻ mặt hung dữ chính là Lư Ngũ Gia mà Bằng Gia hay gọi là lão Lư.
“Hừ, tên khốn khiếp!”
“Chúng ta xuống xe rồi qua đó!”
Bằng Gia dứt lời, liền mở cửa xe.
Lâm Mộc, Sư Gia và Hoa La Hán cũng xuống theo.
Bên kia.
“Ngũ Gia, mới vừa rồi bên ngoài đã điện thoại báo cáo, Bằng Gia dẫn mười mấy chiếc xe tới, đều để bên ngoài sơn trang.” – Thủ hạ đứng bên cạnh Lư Ngũ Gia báo cáo.
Lư Ngũ Gia gật đầu.
“Ba, là Bằng Gia, ông ta đang đi về phía chúng ta.” – Một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Lư Ngũ Gia nói.
Lư Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn, sau đó cười nói lớn thể hiện thái độ nhiệt tình đón tiếp: “Bằng Gia, hoan nghênh ông tới Cốc Huyền làm khách!”
Bốn người Lâm Mộc nhanh chóng tiến đến trước mặt bọn họ.
“Làm khách?”
“Con chó già họ Lư kia, ông lầm rồi, Cốc Huyền phụ thuộc vào Kim Châu, có nghĩa chỗ này cũng là địa bàn của tôi! Ông nói tôi đến Cốc Huyền làm khách? Là ông bậy rồi.” – Trên mặt Bằng Gia đằng đằng sát khí.
Bàn về thế lực, nhân lực, tài lực, Bằng Gia so với Lư Ngũ Gia đều mạnh hơn rất nhiều. Cho dù mấy năm nay, Lư Ngũ Gia phát triển rất nhanh nhưng cũng không có cửa so sánh với Bằng Gia.
Nhưng đại bản doanh của Bằng Gia ở Kim Châu rất lớn, vì vậy khả năng kiểm soát đối với các địa bàn còn lại ở các khu vực lân cận hiển nhiên lỏng lẻo.
Ở thời cổ đại, lý do quyền lực của triều đình không thể kiểm soát tới nông thôn, những vùng sâu vùng xa là vì một đất nước quá rộng lớn sẽ rất khó quản lý, quyền lực của hoàng đế tối đa chỉ đến được cấp quận rất khó ảnh hưởng xuống các cấp thấp hơn nữa.
Chính vì vậy, dù thực lực của Ngũ Gia không bằng Bằng Gia, nhưng vì bọn họ đem toàn bộ lực lượng tập trung ở Cốc Huyền mà địa bàn chính của Bàng Gia lại tập trung ở thành phố Kim Châu, lực lượng của Bằng Gia ở đây mỏng yếu cho nên thất thế trước Ngũ Gia.
Vì vậy Bằng Gia thua ngũ gia là có nguyên nhân của nó.
“Bằng Gia, tôi buộc phải nói với ông thế này! Thành phố Kim Châu là một mảnh đất màu mỡ, ông có nó là đã dư dã rồi, sao cứ phải tham như vậy? Mấy cái địa bàn nhỏ lẻ bên ngoài này, thôi để cho bọn tôi người bản xử ở đây hưởng với.” – Lư Ngũ Gia nở một nụ cười tự tin nói ra tiếng lòng của mình.
“Con chó già họ Lư kia, bây giờ tranh luận chuyện này chẳng có chút giá trị nào cả, Cốc Huyền thuộc về ai, hôm nay thông qua trận quyết đấu để định đoạt.” – Bằng Gia lạnh lùng nói.
“Đó là tất nhiên, chúng ta đã thỏa thuận như vậy mà, để quyết đấu quyết định, Lư Ngũ Gia tôi lại tò mò, hôm nay Bằng Gia anh để ai xuất chiến đây?”
Lư Ngũ Gia vừa nói, liếc nhìn cuối cùng ánh mắt rơi vào Hoa La Hán.
“Chắc đây là người ông mời tới phải không? Nhìn cơ thể thật cường tráng, hy vọng thực lực cũng tương xứng chứ kẻo lại bị đánh sấp mặt.” Lư Ngũ Gia nhìn từ Hoa La Hán từ trên xuống dưới.
“Hy vọng người của ông cũng vậy, đừng đến lúc đấy đánh không lại thì ăn vạ!” – Hoa La Hán giọng cục cằn, cực kì kiêu ngạo.
Hoa La Hán cũng đã vô địch cuộc so đấu ở Đông Nam, bây giờ tham gia một cuộc so đấu nho nhỏ ở huyện Cốc Huyền này để đánh đấm, anh ta thật sự rất tự tin.
Còn chuyện gặp phải Lâm Mộc, rồi bị đánh cho te tua, chuyện này là một bất ngờ, hi hữu xuất hiện.
Lư Ngũ Gia nhìn Bằng Gia rồi xê dịch sang Lâm Mộc: “Ừm, người này tựa hồ có chút quen mắt.”
“Ba, con biết anh ta! Anh ta là Lâm Mộc, từng là thiếu gia của tập đoàn Lâm thị ở Kim Châu” – Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Lư Ngũ Gia nói.
Lâm Mộc nghe người đàn ông trẻ đó nói về mình, anh ta là con trai Lư Ngũ Gia tên là Lư Tiểu Tuấn.
Nhiều năm trước, khi Lư gia còn chưa phát triển lớn mạnh, Lư Tiểu Tuấn khi đó chỉ được xem là con nhà giàu, anh ta rất muốn cậy thế Lâm Mộc để có thể vào vòng bạn bè rich kid ở Cốc Huyền, thường xuyên nịnh nọt Lâm Mộc rủ rê anh đến đây chơi.
Trước kia, Lâm Mộc từng đến sơn trang Lệ Thủy chơi mấy lần là do Lư Tiểu Tuấn mời tới.
“Anh Lâm, không ngờ có thể gặp lại anh ở đây.” Lư Tiểu Tuấn nhìn Lâm Mộc, mặt cười tươi như hoa.
“Lư Tiểu Tuấn, chúng ta quả thật đã lâu không gặp, nhắc mới nhớ, trước kia chúng ta cũng coi có mấy phần giao tình với nhau.” – Lâm Mộc bình tĩnh đáp lại.
“Giao tình? Ha ha, Lâm Mộc, anh bây giờ là một phế vật chân chính, không đủ tư cách cùng Lư Tiểu Tuấn tôi kết giao tình! Nếu anh muốn dựa hơi tôi thì anh quỳ trên đất sau hai tiếng nghe xem, làm tôi cao hứng một chút thử xem.” Lư Tiểu Tuấn cười cợt hài hước.
Lâm Mộc mỉm cười nói: “Lư Tiểu Tuấn, hình như là ngược lại mới phải, rõ ràng là trước kia anh cứ lẽo đẽo theo tôi như một con cún, con nói sẽ là đầy tớ trung thành của tôi, anh không quên chứ?”
“Lâm Mộc, anh…anh muốn tự tìm cái chết đúng không!”
Lư Tiểu Tuấn nghe Lâm Mộc kể chuyện xưa, anh ta nhất thời mặt mày biến sắc, thẹn quá hóa giận, muốn lao lên khô máu với Lâm Mộc.
Lư Ngũ Gia khoát tay, ngăn Lư Tiểu Tuấn lại.
Ngay sau đó Lư Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộc: “Cậu chính là con trai của Lâm Đại Sơn đúng không? Ba của cậu trước kia trong giới kinh doanh ở Kim Châu quả thật có chút bản lĩnh. Nhưng bây giờ, Lâm gia chả là cái thá gì, còn cậu cũng chỉ từng là một thiếu gia phế vật hết thời thôi, có tư cách gì mà nói chuyện với con trai của tôi? Không sợ tôi phơi thây cậu nơi hoang dã sao?”
Giọng Lư Ngũ Gia đầy tính uy hiếp.
“Con chó già họ Lư kia, ai cho ông lá gan mà dám đe dọa Lâm Mộc, cậu ta là anh em của tôi, cho nên ông đừng coi như tôi không tồn tại mà bắt nạt cậu ấy!” – Bằng Gia tiến lên quát lớn.
“Ông nói cái gì? Lâm Mộc, anh em sao?”
Đầu tiên, Lư Ngũ Gia có chút sửng sốt, rồi bật cười: “Ha ha ha, chuyện này thật ly kỳ à nha, Bằng Gia ông ở Kim Châu cũng xem như có máu mặt, vậy mà không chỉ mang rác rưỡi bên người mà còn xưng anh gọi em với rác sao? Ông không sợ người ta cười vào mặt hả?”
“Ha ha!”
Bọn thuộc hạ của Lư Ngũ Gia ở phía sau, tất cả cùng nhau cười lớn.
“Con chó già họ Lư kia, người anh em Lâm Mộc là khách quý của tôi, ông nói chuyện tôn trọng chút đi!” Sắc mặt Bằng Gia trở nên âm trầm.
“Khách quý? Ha ha, gọi một đứa rác rưởi là khách quý?” Lư Ngũ Gia nghe đến đây, càng cười to hơn nữa, âm thanh rất chói tai.
“Lư Ngũ Gia, ông cứ mở mồm ra là rác rưởi này, rác rưởi nọ, tôi thấy ông nợ tôi một lời xin lỗi, nếu không trả thì chuẩn bị gánh hậu quả đi!” – Lâm Mộc ánh mắt u ám.
“Muốn tôi xin lỗi cậu, có ý gì! Khi Lâm gia của cậu còn huy hoàng thì may ra tôi còn nể mặt cậu ba phần, còn bây giờ, cậu có tư cách gì? Cậu là cái thá gì chứ?” – Lư Ngũ Gia cười nói.
“Bằng nắm đấm!”, Lâm Mộc chậm rãi nắm tay lại thành quả đấm rồi giơ lên.
“Ha ha!”
Lư Ngũ Gia cười to, những thuộc hạ sau lưng hắn nghe thấy cũng lần lượt phát ra những trận cười khinh bỉ.
Chương 23: Đạo sĩ thi đấu quyền anh
“Lư Ngũ Gia, khi ông thua trận quyết đấu hôm nay, tôi không nghĩ ông sẽ còn cười được đâu, đi thôi!”
Nói xong, Bằng Gia dẫn mọi người đi vào bên trong biệt thự Lệ Thủy.
“Thua? Haha, Bằng Gia, để tôi cho ông mở mang tầm mắt!" Lô Ngũ Gia cười tự tin.
Trận đấu diễn ra tại sảnh tầng một của căn biệt thự Lệ Thủy.
Bốn người Lâm Mộc đi thang máy xuống tầng một, ở cửa có hai nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ xác minh thân phận, sau đó tiến vào một lối đi tối và hẹp.
Đi được hơn mười mét trong hành lang tối, phía trước đột nhiên sáng ngời. Đập vào mắt là một đấu trường quyền anh, ở trung tâm chính là võ đài.
đài được bao phủ bằng sắt, bốn phía đều có hơn 100 chỗ ngồi.
Khoảng bốn mươi, năm mươi vị khách đã ngồi sẵn trong khán đài, bọn họ đều là những doanh nhân và ông chủ ở Cốc Huyên, cũng như một số ít nhà giàu có ăn chơi.
"Hôm nay Bằng Gia ở Kim Châu sẽ đấu với Lư Ngũ Gia, trận đấu quyền anh hôm nay rất đáng để xem!"
"Tôi nghe nói rằng cả hai bên đều đã mời các cao thủ đến từ những nơi khác, thật khó để nói ai sẽ là người thắng."
Các khách mời ghé vào nhau thành từng tốp ba người, tốp năm người để thảo luận về trận quyết đấu ngày hôm nay.
Thường thì chỉ những người giàu có hay ăn chơi ở Cốc Huyền mới đến đây chơi, nhưng hôm nay vì cuộc đấu giữa Bằng Gia và Lư Ngũ Gia, cho nên nhiều ông chủ lớn ở Cốc Huyền cũng đã đặc biệt dành thời gian đến đây.
“Nhìn kìa, Bằng Gia đến rồi!”
Một giọng nói vang lên, tất cả những vị khách đều nhìn ra phía lối vào.
Lâm Mộc và ng đi phía trước, song song với nhau, Hoa La Hán và trợ lý đi theo phía sau.
"Người bên cạnh Bằng Gia là ai vậy? Anh ta trông còn trẻ như vậy, sao có thể ở bên cạnh Bằng Gia chứ?"
"Này, hình như tôi nhận ra anh ta, anh ta hình như là đại thiếu gia nhà họ Lâm đã biến mất khỏi Kim Châu năm năm trước, Lâm Mộc."
Nhà họ Lâm ở Kim Châu? Tập đoàn Lâm thị sao? Không phải đã bị chiếm đoạt từ lâu rồi sao? Đại thiếu gia nhà họ Lâm bây giờ cũng trở nên vô dụng rồi, đúng chứ? Làm sao có thể đi cùng Bằng Gia được?"
"Đúng vậy, quá kỳ quái, tôi nghe nói những năm trước vị thiếu gia nhà họ Lâm này là một thiếu gia vô dụng, chỉ biết tiêu tiền của gia tộc, sao Bằng Gia có thể mang theo một người như vậy?”
“Đúng vậy, người như anh ta cũng tham gia vào đội của Bằng Gia, theo lý thuyết mà nói thì không hợp lý lắm? Vậy mà Bằng Gia còn mang anh ta theo?”
Mọi người đều đang bàn tán không ngừng.
Lâm Mộc cũng có thể nghe thấy một số lời bàn tán tại hiện trường.
Chủ nhân của biệt thự nhiệt tình chào hỏi Bằng Gia, mời bốn người Bằng Gia và Lâm Mộc lên ghế VIP ở hàng ghế đầu.
Sau khi ngồi xuống.
“Người anh em Lâm Mộc, đừng để tâm đến những lời bàn tán đó.” Bằng Gia nói. Vừa rồi, Bằng Gia cũng nghe được một số lời thì bàn tán không hay.
Lâm Mộc cười lãnh đạm: "Không sao, tôi trước đây đúng là như người ta nói, là thiếu gia nhà giàu quần áo lụa là, không có năng lực, là tôi để lại ấn tượng này cho người khác, muốn thay đổi cũng cần có thời gian mới được."
Lúc này, Lư Ngũ Gia cũng đưa người vào.
Tiếp theo, khách mời lần lượt đến.
Hơn trăm chỗ ngồi đã nhanh chóng được lấp đầy.
Điều này bình thường cực kỳ hiếm gặp, biệt thự cũng từng tổ chức các trận đấu quyền anh, nhưng thường chỉ có khoảng một nửa người đến xem.
Hôm nay có rất nhiều người ở đây, là vì trận đấu giữa Bằng Gia và Lư Ngũ Gia không thể nghi ngờ.
Sau khi khách mời đông đủ, trận đấu quyền anh hôm nay chính thức bắt đầu.
Cuộc đọ sức giữa hai người sẽ là trận đấu cuối cùng.
Trước đó sẽ là những trận đấu quyền anh bình thường.
Lâm Mộc trước đây cũng đã từng tới đây, đối với các trận quyền anh cũng không có gì lạ.
Điểm khác biệt là trước đây Lâm Mộc cảm thấy võ sĩ hai bên rất có thực lực. Nhưng hiện tại Lâm Mộc chỉ cảm thấy võ sĩ trên sân khấu thật yếu ớt.
Ngay cả Hoa La Hán ở bên cạnh cũng không nhịn được thốt lên: "Quả nhiên chỉ là một trận đấu quyền anh được tổ chức ở một thành phố nhỏ, đều là người mới với nhau."
Vài trận quyền anh nhanh chóng kết thúc.
Tiếp theo, đến lượt trận đấu chính của ngày hôm nay.
Cuộc đọ sức giữa Bằng Gia và Lư Ngũ Gia!
“Hoa La Hán, lên võ đài!” Bằng Gia quay đầu phân phó.
“Để đó cho tôi!”
Hoa La Hán lập tức đứng dậy sải bước đi về phía võ đài phía trước.
“Người đó... Người đó hình như là Hoa La Hán, người đã từng vô địch quyền anh ngầm Đông Nam!”
Ở hiện trường có những người đam mê quyền anh ngầm đã nhận ra Hoa La Hán. "Giải vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam? Rất lợi hại sao?"
"Vô nghĩa, giải đấu quyền anh ngầm ở Đông Nam là sự quy tụ của các võ sĩ từ ba tỉnh, dù chỉ vô địch một lần nhưng phần thưởng cũng không hề thấp!"
"Tôi không ngờ rằng Bằng Gia lại mời được một cao thủ như vậy, Bằng Gia vì thắng mà cũng đã lo lắng rất nhiều rồi."
“Hiện tại có thể ở nơi này xem được cao thủ chân chính đánh một trận, đúng là may mắn.”
Khách mời đều cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Việc một võ sĩ từng vô địch giải quyền anh ngầm ở Đông Nam lại có thể đến Cốc Huyền thi đấu khiến ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Lư lão cẩu, người của ông cũng nên lên võ đài rồi.” Bằng Gia tựa lưng vào ghế, giọng điệu bình tĩnh.
Khán giả có mặt tại hiện trường cũng dõi theo Lư Ngũ Gia, bên cạnh ông ta chỉ có con trai và một vài tên thuộc hạ, không nhìn thấy cao thủ nào.
“Không biết Lư Ngũ Gia có thể đưa ra cao thủ nào để đấu với võ sĩ vô địch Hoa La Hán này.”
Mọi người hướng ánh nhìn tò mò về phía Lư Ngũ Gia.
Khi Lư Ngũ Gia nhìn thấy nhà vô địch 'Hoa La Hán' lên võ đài, ông ta không hề tỏ ra bối rối mà còn mỉm cười.
"Bằng Gia, nóng lòng muốn thua đến vậy sao? Vậy tôi sẽ cho ông một bất ngờ!" Sau đó Lư Ngũ Gia lập tức vỗ tay.
Ở lối vào của trận đấu quyền anh, một người đàn ông mặc áo choàng trắng, tóc dài và ăn mặc như một đạo sĩ bước vào.
“Hoàng Đạo Trường!”
Nhìn thấy đạo sĩ đi vào, Lư Ngũ Gia lập tức đứng dậy cúi người, chào đón vị khách quý.
“Đây... Đây là có chuyện gì đang xảy ra vậy!”
Khán giả có mặt đều kinh ngạc khi nhìn thấy vị khách bước vào.
Đây không phải là một trận đấu quyền anh sao? Tại sao lại mời một vị đạo sĩ? Chỉ thấy vị đạo sĩ đi đến trước mặt Lư Ngũ Gia.
“Lư Ngũ Gia, tôi đã không có ý định xen vào những chuyện phàm tục này, lần này ra tay, những chuyện mà ông đã hứa với tôi nhất định ông phải thực hiện được.” Hoàng Đạo Trường chậm rãi nói.
“Đó là đương nhiên, Hoàng Đạo Trường, bây giờ phải làm phiền cậu rồi.” Lư Ngũ Gia vô cùng cung kính.
Để giành được quyền sở hữu địa bàn Cốc Huyền, vì tương lai của chính mình, lần này Lư Ngũ Gia đã đầu tư toàn bộ vốn liếng của mình.
“Yên tâm.”
Hoàng Đạo Trường chậm rãi đi về phía võ đài sau khi bỏ lại hai chữ này.
“Lư Ngũ Gia tìm một vị đạo sĩ đến là có ý gì chứ?”
“Đúng vậy, thực sự rất kỳ lạ.”
Hiện trường rơi vào hỗn loạn.
Trong mắt tất cả những vị khách tại đây, bất cứ loại tu luyện nào cũng là vô nghĩa, là lừa gạt người khác.
“Nhanh lên, tôi muốn đặt cược cho Hoa La Hán, anh ta đã giành chức vô địch quyền anh ngầm Đông Nam!”
“Tôi cũng đặt cược cho Hoa La Hán!”
Nhiều khán giả có mặt tại hiện trường đã bắt đầu đặt cược, đây cũng là một trò vui lớn của giới nhà giàu khi xem thi đấu quyền anh.
Mặt khác, vẻ mặt của Lâm Mộc và Bằng Gia trở nên nghiêm nghị.
Trước kia Bằng Gia không tin những chuyện này, nhưng từ lần trước, được nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Mộc, ông ta không còn dám coi thường một người đạo sĩ tu luyện nữa.
“Người anh em Lâm Mộc, người này sẽ không giống với cậu, cũng là một người tu hành chứ?” Bằng Gia hạ giọng.
“Cũng có thể.” Lâm Mộc gật đầu.
Chương 24: Lâm Mộc xuất hiện
"Vậy... Vậy thực lực của cậu ta như thế nào? Sẽ không cao hơn người anh em Lâm Mộc đúng không?" Bằng Gia có vẻ rất lo lắng.
Đương nhiên ông ta sợ Lâm Mộc đối phó không được, dù sao bên kia cũng nhiều tuổi hơn so với Lâm Mộc, cho thấy số năm tu luyện so với Lâm Mộc cũng lâu hơn nhiều.
Trận đấu hôm nay rất quan trọng đối với Bằng Gia.
Nếu thất bại, vị trí và quyền lực của ông ta trong thế lực ngầm ở Kim Châu sẽ bị giáng một đòn nặng nề.
Trong tương lai, sẽ có thêm nhiều thành phố khác trong Kim Châu dám thách thức ông ta.
“Anh ta còn chưa biểu hiện ra thực lực, tôi cũng không biết.” Lâm Mộc nhìn về phía trước.
Thật ra Lâm Mộc cũng rất tò mò.
Dù sao thì từ khi xuống núi đến hiện tại, đối thủ mạnh nhất mà anh gặp phải là Hoa La Hán, anh ta cũng không phải là người tu luyện.
Lâm Mộc thực sự chưa từng đấu với người tu luyện khác. Lúc này, trong lòng Lâm Mộc khá là mong đợi.
"Chết tiệt, rõ ràng là một trận đấu quyền anh, tôi đi tìm võ sĩ, vậy mà Lữ lão cẩu này lại đi tìm người tu luyện! Thật không biết xấu hổ!" Bằng Gia nghiến răng nghiến lợi chửi bới.
Trên võ đài.
Hoàng Đạo Trường từng bước tiến lên võ đài dưới ánh mắt tò mò của khán giả.
Trên lôi đài.
"Đạo sĩ? Tôi muốn nhìn xem anh có phải là đạo sĩ thật không!" Hoa La Hán sắc mặt không được tốt.
Dù sao thì mấy ngày trước anh ta đã gặp Thiên Chủ Lâm Mộc, hiện tại lại có thêm một người cũng có thể là người tu luyện?
Anh ta không tin vận may của anh ta lại kém đến như vậy, có thể gặp được hai cao thủ có nội lực vô cùng mạnh mẽ được?
“Hừ, còn dám nghi ngờ tôi, đúng là không biết sống chết!” “Tứ tượng Chưởng!”
Chỉ thấy Hoàng Đạo Trường vừa ra tay, anh ta nhanh như chớp, hai lòng bàn tay đánh về phía Hoa La Hán, nhưng lại như ẩn như hiện, giống như đang có bốn lòng bàn tay cùng đánh về phía Hoa La Hán vậy.
“Không ổn!”
Hoa La Hán nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, chỉ có thể dùng hết sức chống cự.
Nhưng ngay khi hai bên vừa tiếp xúc đã bộc lộ sự chênh lệch về sức mạnh, Hoa La Hán nhanh chóng bị đánh bại.
Hoàng Đạo Trường lại nhanh chóng đánh ra chưởng thứ hai, lần này ra tay giống như vũ bão.
“Cơ thể thật là nhanh nhẹn!”
“Kia là nhà vô địch của giải đấu quyền anh ngầm ở Đông Nam, vậy mà còn đánh không lại?”
Khán giả trên khán đài nhìn thấy cú đánh của gdt, tất cả đều kinh ngạc bàn tán.
Ngay khi tất cả mọi người đang ngạc nhiên và cảm thán, Hoa La Hán đập mạnh vào hàng rào sắt của võ đài với một tiếng 'rầm', hoàn toàn bị đánh bại.
“Anh thua rồi, từ lòng nhân từ, tôi sẽ không lấy mạng của anh, tự mình cút đi.” Hoàng Đạo Trường chắp tay đứng dậy, có dáng vẻ của người trên cao nhìn xuống.
Hoa La Hán ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Trong lòng anh ta thầm nguyền rủa, cái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Từ khi đến Kim Châu, anh ta đã ra tay hai trận, nhưng đều gặp những cao thủ có nội lực cao cường.
Tốt xấu gì anh ta cũng là người đã giành được chức vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam!
Kết quả bị đánh đến thê thảm!
Sao không có lấy một võ sĩ quyền anh, cùng anh ta chiến đấu một trận ra trò?
“Thua, Hoa La Hán đã thua... hoàn toàn thua!”
“Thật tệ, tôi đã đặt cược rất nhiều cho Hoa La Hán, thua cả rồi...”
“Này cũng xem như đã ngầm tuyên bố Bằng Gia thua rồi đi? Về sau thế lực ngầm ở Cốc Huyền sợ là sẽ đổi chủ.”
Khán giả sợ hãi thì thầm bàn tán.
Ai có thể nghĩ rằng Hoa La Hán, người đã giành chức vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam lại để thua thảm hại như vậy?
“Haha, tốt!”
Khi Lữ Ngũ Gia nhìn thấy Hoàng Đạo Trường chiến thắng, ông ta lập tức vui mừng đứng dậy và vỗ tay liên tục.
Ngay lập tức, Lữ Ngũ Gia quay sang nhìn Bằng Gia.
“Bằng Gia, người mà ông mời về không ổn rồi, về sau xin Bằng Gia đừng đặt chân tới Cốc Huyền này nữa, bẩn chân ông!” Lữ Ngũ Gia vô cùng kiêu ngạo.
“Người anh em Lâm Mộc, hiện tại tôi chỉ có thể nhờ cậu rồi.” Bằng Gia hạ giọng, có chút áy náy.
Sau đó Bằng Gia đột nhiên đứng dậy.
"Lữ Ngũ Gia, ông gấp cái gì! Trong trận đấu ngày hôm nay, ai thắng cuối cùng mới có quyền sở hữu Cốc Huyền!" Giọng nói của Bằng Gia rất to và rõ ràng.
"Như thế nào, ông còn muốn gọi tay võ sĩ khác sao? Đến cả võ sĩ vô địch mà ông gọi cũng đã bị đánh bại, ông còn có thể gọi ai nữa?"
Bằng Gia cười nhạo: "Chưa kể xung quanh ông còn không có võ sĩ nào khác? Chẳng lẽ ông muốn để vị thiếu gia rác rưởi vô dụng Lâm Mộc kia lên đài sao?”
“Haha! ”
Đám người dưới khán đài bật cười.
Lâm Mộc dựa vào ghế, khóe miệng nhếch lên: “Lữ Ngũ Gia, xem ra ông cũng có mắt nhìn, để ông đoán được rồi.”
Nói xong, Lâm Mộc lập tức đứng dậy đi về phía võ đài.
"Hả? Tiểu tử này, sao lại thật sự lên rồi!"
Lữ Ngũ Gia kinh ngạc, lời hắn nói vừa rồi hoàn toàn là châm chọc, không nghĩ tới Bằng Gia lại để tên thiếu gia rác rưởi Lâm Mộc kia lên thật!
"Cái gì, tình huống gì vậy? Tên thiếu gia nghèo túng nhà họ Lâm, Lâm Mộc thật sự lên sàn sao?"
“Vị đạo sĩ trên võ đài kia chính là cao thủ đó, ngay cả nhà vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam cũng bị một đạo sĩ đánh bại.”
Khán giả cũng ngạc nhiên và bất ngờ không kém khi chứng kiến tình huống này.
Đùa gì vậy, để một công tử nổi tiếng ăn chơi đi khiêu chiến với một cao thủ như vậy sao?
Sau một lúc kinh ngạc, Lữ Ngũ Gia liền đứng lên và bật cười.
“Haha, Bằng Gia, cho dù ông không có ai đi chăng nữa thì ông cũng không cần dùng đến một người vô dụng chứ?” Tiếng cười của Lữ Ngũ Gia vang lên khắp mọi nơi.
Lữ Tiểu Tuấn còn hướng về Lâm Mộc trên võ đài cười to: "Lâm Mộc, anh là dạng người như thế nào không ai có thể thể rõ ràng hơn Lữ Tiểu Tuấn tôi, anh dám lên võ đài sao? Cẩn thận bị đánh đến không ai nhận ra!”
Ngay khi những lời này nói ra, xung quanh lại nổ ra những tràng cười lớn.
"Người anh em Lâm Mộc, địa vị, danh tiếng, thể diện của tôi đều đặt ở trên người cậu!"
Bằng Gia nhìn bóng lưng của Lâm Mộc trên sân khấu, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Ông ta không hề biết gì về tu luyện, nhìn những đòn vừa rồi của Hoàng Đạo Trường cũng không phân biệt được là Lâm Mộc hay là Hoàng Đạo Trường lợi hại hơn.
Lâm Mộc bỏ ngoài tai những lời bàn tán và cười nhạo từ xung quanh, nhanh chóng bước lên võ đài.
Trên võ đài.
Hoàng Đạo Trường liếc nhìn Lâm Mộc, sau đó quay sang nói với Lữ Ngũ Gia: “Lữ Ngũ Gia, ông không nói cho tôi biết còn phải đánh nữa.”
“Hoàng Đạo Trường, anh ta từng là một tên thiếu gia suốt ngày quần áo lụa là, không hề có năng lực, là một kẻ vô dụng, anh ta đã được chứng kiến đòn của đạo sĩ mà còn dám lên võ đài, rõ ràng là đang khinh thường đạo sĩ, làm phiền Hoàng Đạo Trường anh giải quyết một chút, dạy cho tên ngu dốt này một bài học!” Lữ Ngũ Gia cung kính nói.
Hoàng Đạo Trường nghe xong liền quay lại nhìn Lâm Mộc.
"Này anh, anh vừa nhìn thấy đòn ra tay của tôi mà còn dám lên sân khấu? Mau cút xuống đi!" Giọng của Hoàng Đạo Trường không lớn, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
“Hoàng Đạo Trường, tôi có dũng khí lên võ đài là có lòng tin chiến thắng.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Sau khi quan sát Hoàng Đạo Trường đánh Hoa La Hán vừa rồi, Lâm Mộc đã ước lượng được cảnh giới của anh ta.
Người này hẳn là cảnh giới cao nhất của tụ khí.
Trừ khi anh ta cố ý áp chế thực lực, nếu không Lâm Mộc đoán sẽ không sai. "Thắng sao? Thật mạnh miệng! Vì anh khinh thường tôi, tôi sẽ tác thành cho anh!"
Chương 25: Uy lực của Thiên Sư
Hoàng Đạo Trường vừa dứt lời, bèn tung ra đòn tấn công nhanh như chớp, đánh ra một chưởng về phía Lâm Mộc.
Uy lực của chưởng này còn không lớn như lúc đối phó với Hoa La Hán.
Rõ ràng trong mắt anh ta, giải quyết một tên nhóc như chú chim non mới ra ràng hoàn toàn không cần dùng quá nhiều sức lực, mà vẫn có thể đánh thắng dễ như chơi.
“Lâm Mộc gặp họa rồi!”
“Anh ta tự muốn đâm đầu vào chỗ chết, trách ai được chứ?”
Người xem nhìn lên võ đài, ai ai cũng dự đoán rằng, Lâm Mộc sẽ bị đè bẹp không thương tiếc dưới sự công kích của Hoàng Đạo Trường.
Ngay lúc mọi người ngỡ rằng Lâm Mộc sẽ bị đánh bại thảm hại, bỗng xuất hiện một cảnh tượng khiến ai ai cũng phải kinh hãi.
“Hoàng Đạo Trường, tuy anh nhiều tuổi hơn tôi, nhưng đạo hạnh của anh quá nông.”
“Nhận một quyền này của tôi đi!”
Chỉ thấy Lâm Mộc siết tay trái thành quyền, sau đó nện mạnh về phía trước, nội lực cuồn cuộn trào ra.
Ầm!
Chỉ thấy không khí phía trước lập tức ngưng kết thành 1 quả pháo làm từ không khí, âm thanh rền vang phát ra, nện mạnh vào Hoàng Đạo Trường ở ngay phía trước.
“Khai Linh Cảnh, Thiên Sư!”
Sắc mặt Hoàng Đạo Trường điên cuồng thay đổi, anh ta không kịp đổi chiêu thức, chỉ đành đưa tay lên đỡ quả pháo ngưng kết từ không khí kia.
Ầm!
Hoàng Đạo Trường thét lên một tiếng thảm thiết, cả người bay ra xa, đập mạnh vào hàng rào sắt.
Hàng rào sắt bị nện đến méo mó.
“Lại lần nữa!”
Bàn tay to lớn của Lâm Mộc nắm lại, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ lưu chuyển rồi hội tụ lại.
“Thiên Sư dừng tay!”
“Thiên Sư tha mạng!”
Hoàng Đạo Trường sợ đến mức co rút, cuống quýt dập đầu hô lớn, chật vật đến cùng cực, hoàn toàn mất đi bộ dạng của một cao nhân khi trước.
“Nhận thua rồi?” Cả người Lâm Mộc toát ra khí thế mạnh mẽ đến vô hạn.
“Nhận thua nhận thua!” Hoàng Đạo Trường gật đầu như gà mổ thóc.
Anh ta hiểu rõ, nếu Lâm Mộc chỉ có tu vi Khai Linh Cảnh sơ kỳ, thì đòn công kích phóng thích nội lực ban nãy chỉ có uy lực hữu hạn.
Nhưng uy lực đòn tấn công ban nãy của Lâm Mộc quá mạnh mẽ, Hoàng Đạo Trường có thể đoán chắc, chẳng những Lâm Mộc có tu vi Khai Linh Cảnh, anh còn đạt tới Khai Linh Cảnh đỉnh phong rồi.
Nghe Hoàng Đạo Trường nhận thua, Lâm Mộc mới làm tiêu tán nội lực trong tay.
Cả đấu trường yên ắng như tờ.
Một đôi mắt ngước lên võ đài với vẻ không thể tin nổi, ánh nhìn này rơi trên người ‘tên thiếu gia bỏ đi’ và Hoàng Đạo Trường chật vật đến cùng cực.
“Đây là thần tiên sao?”
“Tôi không hoa mắt đó chứ? Cái này... cái này không phải quay phim điện ảnh đâu nhỉ?”
Tuy lúc trước Hoàng Đạo Trường bày ra thực lực vô cùng khủng khiếp, chẳng những tốc độ xuất chưởng nhanh, còn có thể đánh bại quán quân quyền anh dễ như trở bàn tay.
Nhưng đó vẫn là những thứ nằm trong phạm vi nhận thức của mọi người.
Còn Lâm Mộc tung ra một quyền vào không trung, lại có thể ngưng kết không khí và đánh bại Hoàng Đạo Trường.
Bản lĩnh này phải gọi là thần thánh!
“Ba, Lâm Mộc, anh ta...anh ta...” Lư Tiểu Tuấn cứng họng trố mắt, giọng nói run rẩy.
Lư Ngũ Gia ngồi trên ghế, hai tay siết chặt tay vịn, cánh tay không khỏi run rẩy, đôi mắt nhìn đau đáu lên võ đài.
Không ngờ, tên thiếu gia bỏ đi kia lại có thể đè bẹp Hoàng Đạo Trường mà ông ta tốn bao sức lực mới mời về được.
5 năm qua, rốt cuộc tên thiếu gia bỏ đi này đã trải qua những gì?
“Hay lắm!” Bằng Gia thấy Lâm Mộc giành phần thắng. Lập tức đứng dậy khen hay.
Ông ta đã phải kiềm chế cục tức này từ lâu lắm rồi, bây giờ coi như được xả cơn tức.
Sau đó Bằng Gia quay người nhìn về phía Lư Ngũ Gia.
“Lư Ngũ Gia, thế nào? Thực lực của người anh em Lâm Mộc không làm ông thất vọng chứ? Không biết Lư Ngũ Gia ông còn có thể phái thêm kẻ mạnh nào lên võ đài không, nếu không, Ngô Bằng tôi chính là người thắng cuộc đấu hôm nay rồi!” Bằng Gia cất giọng âm vang.
Ánh mắt Lư Ngũ Gia tránh né, sắc mặt khó coi vô cùng, mấy lần ông ta toan mở miệng, nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Ngay cả Hoàng Đạo Trường còn bị đánh bại, ông ta kiếm đâu ra kẻ mạnh mà phái lên võ đài nữa?
“Lư Ngũ Gia, nếu ông không thể phái thêm người thi đấu, thì từ nay về sau, thế lực ngầm ở Cốc Huyền do tôi nắm giữ, còn ông thì phải nghe theo sự sắp xếp của tôi!” Bằng Gia chắp hai tay sau lưng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
“Được.”
Lư Ngũ Gia há miệng mãi mới nhả ra được 1 từ.
Trận quyết đấu này do Kiền Nhị Gia của tỉnh đứng ra điều giải, cuối cùng quyết định kết quả.
Tuy Kiền Nhị Gia không đích thân tới xem, nhưng kết quả thắng thua cuối cùng sẽ báo cáo lên ông ta, hơn nữa còn có đám người quyền quý của Cốc Huyền đến làm chứng.
Nếu thua còn hối hận nuốt lời, thì coi như không nể mặt Kiền Nhị Gia của tỉnh rồi.
Tuy Lư Ngũ Gia to gan lớn mật, nhưng ông ta nào dám đắc tội với Kiền Nhị Gia.
Dù ông ta ngàn vạn lần không nguyện ý, cũng buộc phải chấp nhận hiện thực này.
Lâm Mộc đã bước xuống khỏi võ đài.
“Người anh em Lâm Mộc, cảm ơn cậu nhiều lắm.” Bằng Gia mặt mày tươi tắn, vội nghênh đón Lâm Mộc.
Lần này Lâm Mộc thật sự đã giúp ông ta một việc lớn.
Ông ta cũng được chứng kiến thực lực khủng khiếp của Lâm Mộc thêm lần nữa.
Tuy lần trước ở biệt thự nhà Bằng Gia, Lâm Mộc giơ một ngón tay đã đập tan lọ hoa thì có hơi khoa trương, nhưng hôm nay Lâm Mộc thể hiện bản lĩnh bằng đòn tấn công mạnh mẽ, vẫn khiến ông ta chấn động.
Thậm chí Bằng Gia còn nghĩ thầm, nếu Lâm Mộc công kích ông ta bằng sức mạnh này, chỉ e ông ta hoàn toàn không có sức mà chống đỡ.
Cho dù ông ta có rất nhiều thuộc hạ, thì Lâm Mộc chẳng cần đụng tới người vẫn có thể đánh ngã cả đám người ấy nhỉ?
Điều này khiến Bằng Gia càng thêm kiêng dè Lâm Mộc.
“Bằng Gia, nếu tôi đã đồng ý giúp anh, thì thời gian sắp tới khi tôi cần tới sự giúp sức của anh, hy vọng anh có thể dốc toàn lực.” Lâm Mộc nói.
“Hiểu rồi! Hiểu rồi! Tới lúc đó cậu cứ phân phó là được, anh nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ!” Thái độ của Bằng Gia với Lâm Mộc đã mang theo sự kính cẩn.
“Được, Bằng Gia hiểu năng lực của tôi, tôi tin anh sẽ không nuốt lời.” Lâm Mộc nói.
Câu nói này ít nhiều cũng có ý cảnh cáo.
Lâm Mộc giúp Bằng Gia, tiện thể bày ra thực lực của bản thân, sau đó ngầm cảnh cáo một câu, đây gọi là lấy cái ân để thị uy.
“Đương nhiên là không rồi!” Bằng Gia nở nụ cười.
“Thế chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc nói xong thì đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Lư Ngũ Gia Lâm Mộc bỗng dừng bước.
“Lư Ngũ Gia, ông còn nợ tôi một lời xin lỗi.” Lâm Mộc nhìn Lư Ngũ Gia/
Mặt Lư Ngũ Gia biến sắc.
Không ít kẻ quyền quý ở Cốc Huyền có mặt nơi này, ông ta không khỏi thấy mất mặt.
Nhưng nghĩ tới bản lĩnh của Lâm Mộc, ông ta lại kinh sợ.
“Lâm Mộc, tôi.. tôi xin lỗi cậu.” Lư Ngũ Gia muối mặt cúi đầu xin lỗi.
“Đi.” Lâm Mộc không nói thêm điều gì, dứt khoát đi ra ngoài.
Mọi người nhìn theo bước chân rời đi của Lâm Mộc, sự chấn động chất chứa trong mắt họ vẫn chưa vơi đi chút nào.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao Bằng Gia lại dẫn theo một tên thiếu gia bỏ đi đã sa sút, thậm chí còn gọi huynh đệ, bởi vì cậu Lâm Mộc này có bản lĩnh như thần thánh!”
“Sau 5 năm, tên thiếu gia sa sút này đã hoàn toàn thay đổi...”
Đám người Lâm Mộc ra khỏi nơi thi đấu, vừa đi vừa trò chuyện, Bằng Gia giữ vững được địa vị của mình, đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Đồng thời sau chuyện lần này, ông ta có thể tiến thêm một bước củng cố sức ảnh hưởng của thế lực ngầm của mình ở Kim Châu.
Trước khi xuống núi, Lâm Mộc cảm thấy mình đã rèn luyện được một trái tim sắt đá nhưng lần đầu tiên đối mặt với loại chuyện này, cho dù không phải tự anh ra tay giết người thì nội tâm của Lâm Mộc vẫn rất ám ảnh.
“Lâm Mộc, bình tĩnh lại! Nếu đã lựa chọn bước vào con đường nguy hiểm này, vậy thì việc đối mặt với chuyện sinh – tử là không thể tránh khỏi! Đừng hoảng sợ như một thằng vô dụng nữa Lâm Mộc!” – Lâm Mộc tự nhủ với chính mình.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Lâm Mộc trấn tĩnh lại, gọi điện thoại cho Bằng Gia đến xử lý sạch sẽ cái xác này, tuy tên áo đen kia tự sát nhưng dẫu sao đó cũng là mạng người.
Trong lúc chờ Bằng Gia đến, Lâm Mộc suy ngẫm, anh vừa trở về Kim Châu được mấy ngày, là ai, ai sai người đến ám sát anh?
Chẳng lẽ là Chu Khôn?
Lâm Mộc nghĩ kĩ lại, nhìn chung xác suất là Chu Khôn không cao? Thuộc hạ trung thành như vậy, anh ta làm sao có được!
Chẳng lẽ là Tôn Trình, bạn trai của Trần Uyển Nhi?
Anh ta đã từng gọi điện uy hiếp anh, hơn nữa Tôn gia tuyệt đối có năng lực đào tạo những sát thủ chuyên nghiệp như vậy.
Điều này khiến Lâm Mộc càng nghi ngờ, chính Tôn Trình là người đứng sau.
Chưa tới hai mươi phút, Bằng Gia đã mang những người thân cận của ông ta vội vàng chạy đến hiện trường.
“Thiếu gia Lâm Mộc.” – Bằng Gia nở nụ cười nhiệt tình.
“Bằng Gia đến lượt ông giúp đỡ tôi chuyện này, ông giải quyết chỗ này cho tốt, không thành vấn đề chứ?” Lâm Mộc chỉ chỉ sát thủ đang nằm dưới đất.
“Được, giao cho tôi!” – Bằng Gia liếc nhìn dưới đất, liền sảng khoái đồng ý, không hỏi gì thêm nữa.
“Vậy tôi đi trước.” Lâm Mộc dứt lời liền chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút thiếu gia Lâm Mộc!” – Bằng Gia đột nhiên gọi Lâm Mộc.
“Còn có chuyện gì sao?” Lâm Mộc xoay người.
“Thiếu gia Lâm Mộc, tôi có chuyện, muốn…muốn nhờ cậu hỗ trợ.” – Bằng Gia lúng túng cười một tiếng.
“Bằng Gia, ông vào chuyện chính đi.” – Lâm Mộc nói.
“Ba ngày sau, tôi cùng Cốc Huyền của lão Lư có một trận tỷ thí, hai bên sẽ quyết đấu trên võ đài, cậu Lâm Mộc chính là thiên sư, họ Bằng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ một chút để có thể giành thắng lợi trong trận đấu.” – Bằng gia nói.
“Muốn tôi giúp người của ông sao?” – Lâm Mộc nhìn Bằng gia.
“Thiếu gia Lâm Mộc, cậu cũng biết tôi có mời Hoa La Hán tới, đến lúc đó có Hoa La Hán xuất thủ, tôi chỉ sợ có gì ngoài ý muốn xảy ra. Vì trận đấu này rất quan trọng với tôi, xin cậu hãy ra tay giúp đỡ.” – Bằng Gia nói.
“Được, tôi có thể giúp ông lần này.” Lâm Mộc tỏ vẻ suy tư, sau đó thì đồng ý.
“Bằng Gia, thương thế của con trai ông thế nào rồi? Ông không còn hận tôi chứ?” Lâm Mộc nhìn ông ta.
“Khá tốt! Bác sĩ nói có hy vọng bình phục, là do thằng nhóc nhà tôi có mắt như không đắc tội cậu, tôi nào dám ghi hận thiếu gia Lâm.” – Bằng Gia cười gượng.
Lâm Mộc tiếp tục nói: “Đúng rồi Bằng Gia, một tuần sau, tôi cũng có chuyện muốn nhờ vả ông.”
“Thiếu gia Lâm Mộc yên tâm, đến lúc đó nhất định tôi sẽ hết sức tương trợ!” – Giọng Bằng Gia mạnh mẽ tuyên bố.
“Vậy tôi đi trước, còn nữa, sau này đừng gọi tôi là thiếu gia Lâm Mộc nữa, tôi không thích ông gọi như vậy.”
Lâm Mộc dứt lời liền xoay người rời đi.
“Ok, người anh em Lâm Mộc!” Bằng Gia lập tức đổi xưng hô.
…
Tại biệt thự nằm ở lưng núi, Trần gia.
Trần Uyển Nhi nằm ở trên giường, vô cùng vui vẻ.
Từ sau khi Lâm Mộc rời đi, cơn nhức đầu hành hạ cô nửa năm liền không còn phát tác nữa.
Buổi tối khi đi ngủ, cô đã không còn bị những cơn đau đầu hành hạ!
“Ừm xem ra, anh ta cũng có chút bản lĩnh.” Trần Uyển Nhi ôm gối ôm trên giường, gương mặt lộ ra nụ cười tươi.
Nhưng rất nhanh, cô nhớ tới sự kiện “Vòng tay”, lòng lại cảm thấy phiền não.
Tôn Trình là một người bạn trai ưu tú lại luôn đối tốt với cô, chẳng lẽ anh ấy thật sự có vấn đề sao?
Tôn Trình không có lý do gì phải đối xử với cô như vậy, Tôn gia không thiếu tiền mà cũng chẳng thiếu quyền.
…
Một ngày sau.
Ninh Đô, Tôn gia.
“Quản gia Lưu, tại sao vẫn chưa có tin tức gì?” Tôn Thượng Minh cầm ly rượu đỏ trên tay.
“Đại thiếu gia, tôi đã thử liên lạc nhiều lần đều không thể kết nối được, bây giờ, sợ rằng chúng ta có thể xác định người phái đi đã mất mạng.” – Quản gia thận trọng báo cáo.
Tôn Thượng Minh nhướng mày: “Vô dụng! Một tên phế vật làm sao có thể gây ra cản trở, rắc rối gì?”
Đối với Tôn Thượng Minh, giải quyết một thiếu gia phế vật nho nhỏ, hết thời ở Kim Châu, đây chẳng phải
chuyện dễ dàng như trở bàn tay sao?
Quản gia run sợ, vội vàng quỳ rạp xuống đất.
“Đại thiếu gia, xin tha cho tôi,…Tôi cũng không biết chuyện rắc rối gì đã xảy ra nữa!”
“Ông xử lý chuyện này cho tôi, chút chuyện nhỏ này không đáng để tôi phải tự mình ra tay, ông toàn quyền phụ trách, chẳng lẽ đến chút chuyện này cũng không làm xong sao!” – Tôn Thượng Minh lạnh lùng phân phó.
Trong mắt Tôn Thượng Minh, sự tồn tại của Lâm Mộc chẳng khác gì một con kiến hôi. Dù cho lúc trước Lâm gia ở thời kỳ huy hoàng, chẳng phải còn bị Tôn gia dẫm đạp dễ dàng sao?
Lấy vị thế của Tôn gia, đối phó với bọn thương nhân thấp hèn, rõ ràng là làm hạ thấp địa vị của bọn họ.
“Vâng, đại thiếu gia, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.” – Quản gia lập tức đáp ứng.
Nội tâm quản gia quyết tâm, nhất định lần này, bằng mọi cách phải giết được Lâm Mộc, tuyệt đối không để phát sinh sự cố gì, không thì lại bị Tôn đại thiếu gia trách cứ.
Quản gia đi ra phòng khách rồi đến vườn hoa ngoài biệt thự, sau đó, lấy điện thoại di động gọi ra ngoài.
Sau khi điện thoại kết nối, quản gia chậm rãi nói: “Loan, cậu đi Kim Châu một chuyến, ám sát một người ở Kim
Châu tên là Lâm Mộc, lát nữa tôi sẽ gửi thông tin của Lâm Mộc cho cậu. Tôi nhắc nhở cậu, nhớ tranh thủ thời cơ động thủ, làm kín đáo một chút, đừng để lưu lại dấu vết, đây là người đại thiếu gia muốn thủ tiêu. Bọn tôi chờ tin tốt từ cậu.”
Quản gia bình tình đưa ra mệnh lệnh, dường như không phải giết người mà là giết một con gà, một con vịt vậy.
Hiển nhiên, chuyện ra mệnh lệnh này, đối với quản gia cũng không phải mới làm lần một, lần hai.
“Ừ” Trong điện thoại vang lên âm thanh đáp lại lạnh như băng.
…
Ba ngày sau.
Bằng Gia cho xe đến đón Lâm Mộc, chạy thẳng tới Cốc Huyền, chuẩn bị tham gia trận quyết đấu.
Trên đường đến nơi, Bằng Gia giải thích cặn kẽ mọi việc cho Lâm Mộc.
Cốc Huyền là một huyện thuộc quản lý của thành phố Kim Châu, cách Kim Châu hai giờ đi xe. Nơi này vốn thuộc địa bàn của Bằng Gia nhưng mấy năm trở lại đây bị tên Lư Ngũ Gia chống đối, muốn độc chiếm Cốc Huyền, thoát khỏi sự khống chế của Bằng Gia.
Bởi vì Cốc Huyền cách thành phố Kim Châu khá xa cho nên người của Bằng Gia ở Cốc Huyền cũng khá ít, chịu nhiều thua thiệt, thậm chí thuộc ha của Bằng Gia từng một lần bị đuổi ra khỏi Cốc Huyền.
Hai bên muốn làm một trận sống còn nhưng thời đại bây giờ không giống như trước, bọn họ không dám làm to mọi chuyện, như vậy sẽ kéo đến nhiều phiền toái.
Cuối cùng dưới sự sắp xếp của Kiền Nhị Gia, hai bên quyết định chọn Cốc Huyền, giải quyết mọi chuyện trên võ đài, người thắng sẽ chiếm được Cốc Huyền.
Lần tỷ thí này, Bằng Gia không dám lơ là chút nào, vì một khi thất bại thì danh tiếng của Bằng Gia sẽ bị lung lay, đến lúc đó những tên muốn chống đối ông ta ở các quận, huyện khác cũng sẽ noi theo, nổi loạn để thoát khỏi sự khống chế của Bằng Gia.
Địa điểm quyết đấu ở ngoại ô Cốc Huyền, sơn trang Lệ Thủy. Lần này, Bằng Gia mang theo mười mấy người.
Khi đoàn xe chạy đến bên ngoài sơn trang, Bằng Gia cho các xe còn lại dừng lại, chỉ riêng xe ông ta tiến vào sơn trang Lệ Thủy, tất nhiên Lâm Mộc cũng ở trong chiếc xe này.
Chương 22: Dựa vào cái gì
Chiếc xe dừng lại tại bãi đỗ xe trong sơn trang.
Sơn trang Lệ Thủy này, Lâm Mộc cũng khá quen thuộc.
Vỏ ngoài của sơn trang Lệ Thủy là một trang trại nhưng thật ra bên trong là một nơi dùng để tổ chức các trận tỷ thí, so tài võ thuật. Mỗi tháng đều sẽ tổ chức một trận đấu dưới lòng đất, những người đến xem là nhà giàu, quyền quý ở Cốc Huyền, đôi khi sẽ có người từ Kim Châu hoặc những người từ các khu vực khác đến xem.
Khi Lâm gia còn ở thời kì huy hoàng, Lâm Mộc từng được mấy vị con nhà giàu rủ đến đây chơi hai lần.
Bên trong xe, ngoài Lâm Mộc và Bằng Gia ra còn có Hoa La Hán và Sư Gia, sư phụ của Bằng Gia.
“Người anh em Lâm Mộc, lần tỷ thí này, chúng tôi mượn sân thi đấu dưới lòng đất ở Cốc Huyền để tiến hành, những người đến xem trận đấu đa phần là những người quyền quý ở vùng này, bọn họ cũng vừa vặn làm người làm chứng cho trận tỷ thí.” Bằng Gia giải thích.”
“Như vậy, nếu ông thất bại ở đây thì tai tiếng của ông truyền đi càng nhanh và khó nghe hơn. ” – Lâm Mộc nói.
“Đúng vậy, cho nên tôi mới mời người anh em Lâm Mộc tới giúp tôi nhấn chìm bọn họ đây.” – Bằng Gia xúc động nói.
Lâm Mộc nhìn ra phía ngoài xe, quả thật có một đám người đứng cách đó không xa. Đứng đầu là một người đàn ông trung niên, râu quai nón, vẻ mặt hung dữ chính là Lư Ngũ Gia mà Bằng Gia hay gọi là lão Lư.
“Hừ, tên khốn khiếp!”
“Chúng ta xuống xe rồi qua đó!”
Bằng Gia dứt lời, liền mở cửa xe.
Lâm Mộc, Sư Gia và Hoa La Hán cũng xuống theo.
Bên kia.
“Ngũ Gia, mới vừa rồi bên ngoài đã điện thoại báo cáo, Bằng Gia dẫn mười mấy chiếc xe tới, đều để bên ngoài sơn trang.” – Thủ hạ đứng bên cạnh Lư Ngũ Gia báo cáo.
Lư Ngũ Gia gật đầu.
“Ba, là Bằng Gia, ông ta đang đi về phía chúng ta.” – Một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Lư Ngũ Gia nói.
Lư Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn, sau đó cười nói lớn thể hiện thái độ nhiệt tình đón tiếp: “Bằng Gia, hoan nghênh ông tới Cốc Huyền làm khách!”
Bốn người Lâm Mộc nhanh chóng tiến đến trước mặt bọn họ.
“Làm khách?”
“Con chó già họ Lư kia, ông lầm rồi, Cốc Huyền phụ thuộc vào Kim Châu, có nghĩa chỗ này cũng là địa bàn của tôi! Ông nói tôi đến Cốc Huyền làm khách? Là ông bậy rồi.” – Trên mặt Bằng Gia đằng đằng sát khí.
Bàn về thế lực, nhân lực, tài lực, Bằng Gia so với Lư Ngũ Gia đều mạnh hơn rất nhiều. Cho dù mấy năm nay, Lư Ngũ Gia phát triển rất nhanh nhưng cũng không có cửa so sánh với Bằng Gia.
Nhưng đại bản doanh của Bằng Gia ở Kim Châu rất lớn, vì vậy khả năng kiểm soát đối với các địa bàn còn lại ở các khu vực lân cận hiển nhiên lỏng lẻo.
Ở thời cổ đại, lý do quyền lực của triều đình không thể kiểm soát tới nông thôn, những vùng sâu vùng xa là vì một đất nước quá rộng lớn sẽ rất khó quản lý, quyền lực của hoàng đế tối đa chỉ đến được cấp quận rất khó ảnh hưởng xuống các cấp thấp hơn nữa.
Chính vì vậy, dù thực lực của Ngũ Gia không bằng Bằng Gia, nhưng vì bọn họ đem toàn bộ lực lượng tập trung ở Cốc Huyền mà địa bàn chính của Bàng Gia lại tập trung ở thành phố Kim Châu, lực lượng của Bằng Gia ở đây mỏng yếu cho nên thất thế trước Ngũ Gia.
Vì vậy Bằng Gia thua ngũ gia là có nguyên nhân của nó.
“Bằng Gia, tôi buộc phải nói với ông thế này! Thành phố Kim Châu là một mảnh đất màu mỡ, ông có nó là đã dư dã rồi, sao cứ phải tham như vậy? Mấy cái địa bàn nhỏ lẻ bên ngoài này, thôi để cho bọn tôi người bản xử ở đây hưởng với.” – Lư Ngũ Gia nở một nụ cười tự tin nói ra tiếng lòng của mình.
“Con chó già họ Lư kia, bây giờ tranh luận chuyện này chẳng có chút giá trị nào cả, Cốc Huyền thuộc về ai, hôm nay thông qua trận quyết đấu để định đoạt.” – Bằng Gia lạnh lùng nói.
“Đó là tất nhiên, chúng ta đã thỏa thuận như vậy mà, để quyết đấu quyết định, Lư Ngũ Gia tôi lại tò mò, hôm nay Bằng Gia anh để ai xuất chiến đây?”
Lư Ngũ Gia vừa nói, liếc nhìn cuối cùng ánh mắt rơi vào Hoa La Hán.
“Chắc đây là người ông mời tới phải không? Nhìn cơ thể thật cường tráng, hy vọng thực lực cũng tương xứng chứ kẻo lại bị đánh sấp mặt.” Lư Ngũ Gia nhìn từ Hoa La Hán từ trên xuống dưới.
“Hy vọng người của ông cũng vậy, đừng đến lúc đấy đánh không lại thì ăn vạ!” – Hoa La Hán giọng cục cằn, cực kì kiêu ngạo.
Hoa La Hán cũng đã vô địch cuộc so đấu ở Đông Nam, bây giờ tham gia một cuộc so đấu nho nhỏ ở huyện Cốc Huyền này để đánh đấm, anh ta thật sự rất tự tin.
Còn chuyện gặp phải Lâm Mộc, rồi bị đánh cho te tua, chuyện này là một bất ngờ, hi hữu xuất hiện.
Lư Ngũ Gia nhìn Bằng Gia rồi xê dịch sang Lâm Mộc: “Ừm, người này tựa hồ có chút quen mắt.”
“Ba, con biết anh ta! Anh ta là Lâm Mộc, từng là thiếu gia của tập đoàn Lâm thị ở Kim Châu” – Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Lư Ngũ Gia nói.
Lâm Mộc nghe người đàn ông trẻ đó nói về mình, anh ta là con trai Lư Ngũ Gia tên là Lư Tiểu Tuấn.
Nhiều năm trước, khi Lư gia còn chưa phát triển lớn mạnh, Lư Tiểu Tuấn khi đó chỉ được xem là con nhà giàu, anh ta rất muốn cậy thế Lâm Mộc để có thể vào vòng bạn bè rich kid ở Cốc Huyền, thường xuyên nịnh nọt Lâm Mộc rủ rê anh đến đây chơi.
Trước kia, Lâm Mộc từng đến sơn trang Lệ Thủy chơi mấy lần là do Lư Tiểu Tuấn mời tới.
“Anh Lâm, không ngờ có thể gặp lại anh ở đây.” Lư Tiểu Tuấn nhìn Lâm Mộc, mặt cười tươi như hoa.
“Lư Tiểu Tuấn, chúng ta quả thật đã lâu không gặp, nhắc mới nhớ, trước kia chúng ta cũng coi có mấy phần giao tình với nhau.” – Lâm Mộc bình tĩnh đáp lại.
“Giao tình? Ha ha, Lâm Mộc, anh bây giờ là một phế vật chân chính, không đủ tư cách cùng Lư Tiểu Tuấn tôi kết giao tình! Nếu anh muốn dựa hơi tôi thì anh quỳ trên đất sau hai tiếng nghe xem, làm tôi cao hứng một chút thử xem.” Lư Tiểu Tuấn cười cợt hài hước.
Lâm Mộc mỉm cười nói: “Lư Tiểu Tuấn, hình như là ngược lại mới phải, rõ ràng là trước kia anh cứ lẽo đẽo theo tôi như một con cún, con nói sẽ là đầy tớ trung thành của tôi, anh không quên chứ?”
“Lâm Mộc, anh…anh muốn tự tìm cái chết đúng không!”
Lư Tiểu Tuấn nghe Lâm Mộc kể chuyện xưa, anh ta nhất thời mặt mày biến sắc, thẹn quá hóa giận, muốn lao lên khô máu với Lâm Mộc.
Lư Ngũ Gia khoát tay, ngăn Lư Tiểu Tuấn lại.
Ngay sau đó Lư Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộc: “Cậu chính là con trai của Lâm Đại Sơn đúng không? Ba của cậu trước kia trong giới kinh doanh ở Kim Châu quả thật có chút bản lĩnh. Nhưng bây giờ, Lâm gia chả là cái thá gì, còn cậu cũng chỉ từng là một thiếu gia phế vật hết thời thôi, có tư cách gì mà nói chuyện với con trai của tôi? Không sợ tôi phơi thây cậu nơi hoang dã sao?”
Giọng Lư Ngũ Gia đầy tính uy hiếp.
“Con chó già họ Lư kia, ai cho ông lá gan mà dám đe dọa Lâm Mộc, cậu ta là anh em của tôi, cho nên ông đừng coi như tôi không tồn tại mà bắt nạt cậu ấy!” – Bằng Gia tiến lên quát lớn.
“Ông nói cái gì? Lâm Mộc, anh em sao?”
Đầu tiên, Lư Ngũ Gia có chút sửng sốt, rồi bật cười: “Ha ha ha, chuyện này thật ly kỳ à nha, Bằng Gia ông ở Kim Châu cũng xem như có máu mặt, vậy mà không chỉ mang rác rưỡi bên người mà còn xưng anh gọi em với rác sao? Ông không sợ người ta cười vào mặt hả?”
“Ha ha!”
Bọn thuộc hạ của Lư Ngũ Gia ở phía sau, tất cả cùng nhau cười lớn.
“Con chó già họ Lư kia, người anh em Lâm Mộc là khách quý của tôi, ông nói chuyện tôn trọng chút đi!” Sắc mặt Bằng Gia trở nên âm trầm.
“Khách quý? Ha ha, gọi một đứa rác rưởi là khách quý?” Lư Ngũ Gia nghe đến đây, càng cười to hơn nữa, âm thanh rất chói tai.
“Lư Ngũ Gia, ông cứ mở mồm ra là rác rưởi này, rác rưởi nọ, tôi thấy ông nợ tôi một lời xin lỗi, nếu không trả thì chuẩn bị gánh hậu quả đi!” – Lâm Mộc ánh mắt u ám.
“Muốn tôi xin lỗi cậu, có ý gì! Khi Lâm gia của cậu còn huy hoàng thì may ra tôi còn nể mặt cậu ba phần, còn bây giờ, cậu có tư cách gì? Cậu là cái thá gì chứ?” – Lư Ngũ Gia cười nói.
“Bằng nắm đấm!”, Lâm Mộc chậm rãi nắm tay lại thành quả đấm rồi giơ lên.
“Ha ha!”
Lư Ngũ Gia cười to, những thuộc hạ sau lưng hắn nghe thấy cũng lần lượt phát ra những trận cười khinh bỉ.
Chương 23: Đạo sĩ thi đấu quyền anh
“Lư Ngũ Gia, khi ông thua trận quyết đấu hôm nay, tôi không nghĩ ông sẽ còn cười được đâu, đi thôi!”
Nói xong, Bằng Gia dẫn mọi người đi vào bên trong biệt thự Lệ Thủy.
“Thua? Haha, Bằng Gia, để tôi cho ông mở mang tầm mắt!" Lô Ngũ Gia cười tự tin.
Trận đấu diễn ra tại sảnh tầng một của căn biệt thự Lệ Thủy.
Bốn người Lâm Mộc đi thang máy xuống tầng một, ở cửa có hai nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ xác minh thân phận, sau đó tiến vào một lối đi tối và hẹp.
Đi được hơn mười mét trong hành lang tối, phía trước đột nhiên sáng ngời. Đập vào mắt là một đấu trường quyền anh, ở trung tâm chính là võ đài.
đài được bao phủ bằng sắt, bốn phía đều có hơn 100 chỗ ngồi.
Khoảng bốn mươi, năm mươi vị khách đã ngồi sẵn trong khán đài, bọn họ đều là những doanh nhân và ông chủ ở Cốc Huyên, cũng như một số ít nhà giàu có ăn chơi.
"Hôm nay Bằng Gia ở Kim Châu sẽ đấu với Lư Ngũ Gia, trận đấu quyền anh hôm nay rất đáng để xem!"
"Tôi nghe nói rằng cả hai bên đều đã mời các cao thủ đến từ những nơi khác, thật khó để nói ai sẽ là người thắng."
Các khách mời ghé vào nhau thành từng tốp ba người, tốp năm người để thảo luận về trận quyết đấu ngày hôm nay.
Thường thì chỉ những người giàu có hay ăn chơi ở Cốc Huyền mới đến đây chơi, nhưng hôm nay vì cuộc đấu giữa Bằng Gia và Lư Ngũ Gia, cho nên nhiều ông chủ lớn ở Cốc Huyền cũng đã đặc biệt dành thời gian đến đây.
“Nhìn kìa, Bằng Gia đến rồi!”
Một giọng nói vang lên, tất cả những vị khách đều nhìn ra phía lối vào.
Lâm Mộc và ng đi phía trước, song song với nhau, Hoa La Hán và trợ lý đi theo phía sau.
"Người bên cạnh Bằng Gia là ai vậy? Anh ta trông còn trẻ như vậy, sao có thể ở bên cạnh Bằng Gia chứ?"
"Này, hình như tôi nhận ra anh ta, anh ta hình như là đại thiếu gia nhà họ Lâm đã biến mất khỏi Kim Châu năm năm trước, Lâm Mộc."
Nhà họ Lâm ở Kim Châu? Tập đoàn Lâm thị sao? Không phải đã bị chiếm đoạt từ lâu rồi sao? Đại thiếu gia nhà họ Lâm bây giờ cũng trở nên vô dụng rồi, đúng chứ? Làm sao có thể đi cùng Bằng Gia được?"
"Đúng vậy, quá kỳ quái, tôi nghe nói những năm trước vị thiếu gia nhà họ Lâm này là một thiếu gia vô dụng, chỉ biết tiêu tiền của gia tộc, sao Bằng Gia có thể mang theo một người như vậy?”
“Đúng vậy, người như anh ta cũng tham gia vào đội của Bằng Gia, theo lý thuyết mà nói thì không hợp lý lắm? Vậy mà Bằng Gia còn mang anh ta theo?”
Mọi người đều đang bàn tán không ngừng.
Lâm Mộc cũng có thể nghe thấy một số lời bàn tán tại hiện trường.
Chủ nhân của biệt thự nhiệt tình chào hỏi Bằng Gia, mời bốn người Bằng Gia và Lâm Mộc lên ghế VIP ở hàng ghế đầu.
Sau khi ngồi xuống.
“Người anh em Lâm Mộc, đừng để tâm đến những lời bàn tán đó.” Bằng Gia nói. Vừa rồi, Bằng Gia cũng nghe được một số lời thì bàn tán không hay.
Lâm Mộc cười lãnh đạm: "Không sao, tôi trước đây đúng là như người ta nói, là thiếu gia nhà giàu quần áo lụa là, không có năng lực, là tôi để lại ấn tượng này cho người khác, muốn thay đổi cũng cần có thời gian mới được."
Lúc này, Lư Ngũ Gia cũng đưa người vào.
Tiếp theo, khách mời lần lượt đến.
Hơn trăm chỗ ngồi đã nhanh chóng được lấp đầy.
Điều này bình thường cực kỳ hiếm gặp, biệt thự cũng từng tổ chức các trận đấu quyền anh, nhưng thường chỉ có khoảng một nửa người đến xem.
Hôm nay có rất nhiều người ở đây, là vì trận đấu giữa Bằng Gia và Lư Ngũ Gia không thể nghi ngờ.
Sau khi khách mời đông đủ, trận đấu quyền anh hôm nay chính thức bắt đầu.
Cuộc đọ sức giữa hai người sẽ là trận đấu cuối cùng.
Trước đó sẽ là những trận đấu quyền anh bình thường.
Lâm Mộc trước đây cũng đã từng tới đây, đối với các trận quyền anh cũng không có gì lạ.
Điểm khác biệt là trước đây Lâm Mộc cảm thấy võ sĩ hai bên rất có thực lực. Nhưng hiện tại Lâm Mộc chỉ cảm thấy võ sĩ trên sân khấu thật yếu ớt.
Ngay cả Hoa La Hán ở bên cạnh cũng không nhịn được thốt lên: "Quả nhiên chỉ là một trận đấu quyền anh được tổ chức ở một thành phố nhỏ, đều là người mới với nhau."
Vài trận quyền anh nhanh chóng kết thúc.
Tiếp theo, đến lượt trận đấu chính của ngày hôm nay.
Cuộc đọ sức giữa Bằng Gia và Lư Ngũ Gia!
“Hoa La Hán, lên võ đài!” Bằng Gia quay đầu phân phó.
“Để đó cho tôi!”
Hoa La Hán lập tức đứng dậy sải bước đi về phía võ đài phía trước.
“Người đó... Người đó hình như là Hoa La Hán, người đã từng vô địch quyền anh ngầm Đông Nam!”
Ở hiện trường có những người đam mê quyền anh ngầm đã nhận ra Hoa La Hán. "Giải vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam? Rất lợi hại sao?"
"Vô nghĩa, giải đấu quyền anh ngầm ở Đông Nam là sự quy tụ của các võ sĩ từ ba tỉnh, dù chỉ vô địch một lần nhưng phần thưởng cũng không hề thấp!"
"Tôi không ngờ rằng Bằng Gia lại mời được một cao thủ như vậy, Bằng Gia vì thắng mà cũng đã lo lắng rất nhiều rồi."
“Hiện tại có thể ở nơi này xem được cao thủ chân chính đánh một trận, đúng là may mắn.”
Khách mời đều cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Việc một võ sĩ từng vô địch giải quyền anh ngầm ở Đông Nam lại có thể đến Cốc Huyền thi đấu khiến ai cũng cảm thấy ngạc nhiên.
“Lư lão cẩu, người của ông cũng nên lên võ đài rồi.” Bằng Gia tựa lưng vào ghế, giọng điệu bình tĩnh.
Khán giả có mặt tại hiện trường cũng dõi theo Lư Ngũ Gia, bên cạnh ông ta chỉ có con trai và một vài tên thuộc hạ, không nhìn thấy cao thủ nào.
“Không biết Lư Ngũ Gia có thể đưa ra cao thủ nào để đấu với võ sĩ vô địch Hoa La Hán này.”
Mọi người hướng ánh nhìn tò mò về phía Lư Ngũ Gia.
Khi Lư Ngũ Gia nhìn thấy nhà vô địch 'Hoa La Hán' lên võ đài, ông ta không hề tỏ ra bối rối mà còn mỉm cười.
"Bằng Gia, nóng lòng muốn thua đến vậy sao? Vậy tôi sẽ cho ông một bất ngờ!" Sau đó Lư Ngũ Gia lập tức vỗ tay.
Ở lối vào của trận đấu quyền anh, một người đàn ông mặc áo choàng trắng, tóc dài và ăn mặc như một đạo sĩ bước vào.
“Hoàng Đạo Trường!”
Nhìn thấy đạo sĩ đi vào, Lư Ngũ Gia lập tức đứng dậy cúi người, chào đón vị khách quý.
“Đây... Đây là có chuyện gì đang xảy ra vậy!”
Khán giả có mặt đều kinh ngạc khi nhìn thấy vị khách bước vào.
Đây không phải là một trận đấu quyền anh sao? Tại sao lại mời một vị đạo sĩ? Chỉ thấy vị đạo sĩ đi đến trước mặt Lư Ngũ Gia.
“Lư Ngũ Gia, tôi đã không có ý định xen vào những chuyện phàm tục này, lần này ra tay, những chuyện mà ông đã hứa với tôi nhất định ông phải thực hiện được.” Hoàng Đạo Trường chậm rãi nói.
“Đó là đương nhiên, Hoàng Đạo Trường, bây giờ phải làm phiền cậu rồi.” Lư Ngũ Gia vô cùng cung kính.
Để giành được quyền sở hữu địa bàn Cốc Huyền, vì tương lai của chính mình, lần này Lư Ngũ Gia đã đầu tư toàn bộ vốn liếng của mình.
“Yên tâm.”
Hoàng Đạo Trường chậm rãi đi về phía võ đài sau khi bỏ lại hai chữ này.
“Lư Ngũ Gia tìm một vị đạo sĩ đến là có ý gì chứ?”
“Đúng vậy, thực sự rất kỳ lạ.”
Hiện trường rơi vào hỗn loạn.
Trong mắt tất cả những vị khách tại đây, bất cứ loại tu luyện nào cũng là vô nghĩa, là lừa gạt người khác.
“Nhanh lên, tôi muốn đặt cược cho Hoa La Hán, anh ta đã giành chức vô địch quyền anh ngầm Đông Nam!”
“Tôi cũng đặt cược cho Hoa La Hán!”
Nhiều khán giả có mặt tại hiện trường đã bắt đầu đặt cược, đây cũng là một trò vui lớn của giới nhà giàu khi xem thi đấu quyền anh.
Mặt khác, vẻ mặt của Lâm Mộc và Bằng Gia trở nên nghiêm nghị.
Trước kia Bằng Gia không tin những chuyện này, nhưng từ lần trước, được nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Mộc, ông ta không còn dám coi thường một người đạo sĩ tu luyện nữa.
“Người anh em Lâm Mộc, người này sẽ không giống với cậu, cũng là một người tu hành chứ?” Bằng Gia hạ giọng.
“Cũng có thể.” Lâm Mộc gật đầu.
Chương 24: Lâm Mộc xuất hiện
"Vậy... Vậy thực lực của cậu ta như thế nào? Sẽ không cao hơn người anh em Lâm Mộc đúng không?" Bằng Gia có vẻ rất lo lắng.
Đương nhiên ông ta sợ Lâm Mộc đối phó không được, dù sao bên kia cũng nhiều tuổi hơn so với Lâm Mộc, cho thấy số năm tu luyện so với Lâm Mộc cũng lâu hơn nhiều.
Trận đấu hôm nay rất quan trọng đối với Bằng Gia.
Nếu thất bại, vị trí và quyền lực của ông ta trong thế lực ngầm ở Kim Châu sẽ bị giáng một đòn nặng nề.
Trong tương lai, sẽ có thêm nhiều thành phố khác trong Kim Châu dám thách thức ông ta.
“Anh ta còn chưa biểu hiện ra thực lực, tôi cũng không biết.” Lâm Mộc nhìn về phía trước.
Thật ra Lâm Mộc cũng rất tò mò.
Dù sao thì từ khi xuống núi đến hiện tại, đối thủ mạnh nhất mà anh gặp phải là Hoa La Hán, anh ta cũng không phải là người tu luyện.
Lâm Mộc thực sự chưa từng đấu với người tu luyện khác. Lúc này, trong lòng Lâm Mộc khá là mong đợi.
"Chết tiệt, rõ ràng là một trận đấu quyền anh, tôi đi tìm võ sĩ, vậy mà Lữ lão cẩu này lại đi tìm người tu luyện! Thật không biết xấu hổ!" Bằng Gia nghiến răng nghiến lợi chửi bới.
Trên võ đài.
Hoàng Đạo Trường từng bước tiến lên võ đài dưới ánh mắt tò mò của khán giả.
Trên lôi đài.
"Đạo sĩ? Tôi muốn nhìn xem anh có phải là đạo sĩ thật không!" Hoa La Hán sắc mặt không được tốt.
Dù sao thì mấy ngày trước anh ta đã gặp Thiên Chủ Lâm Mộc, hiện tại lại có thêm một người cũng có thể là người tu luyện?
Anh ta không tin vận may của anh ta lại kém đến như vậy, có thể gặp được hai cao thủ có nội lực vô cùng mạnh mẽ được?
“Hừ, còn dám nghi ngờ tôi, đúng là không biết sống chết!” “Tứ tượng Chưởng!”
Chỉ thấy Hoàng Đạo Trường vừa ra tay, anh ta nhanh như chớp, hai lòng bàn tay đánh về phía Hoa La Hán, nhưng lại như ẩn như hiện, giống như đang có bốn lòng bàn tay cùng đánh về phía Hoa La Hán vậy.
“Không ổn!”
Hoa La Hán nhìn thấy thủ đoạn của đối phương, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, chỉ có thể dùng hết sức chống cự.
Nhưng ngay khi hai bên vừa tiếp xúc đã bộc lộ sự chênh lệch về sức mạnh, Hoa La Hán nhanh chóng bị đánh bại.
Hoàng Đạo Trường lại nhanh chóng đánh ra chưởng thứ hai, lần này ra tay giống như vũ bão.
“Cơ thể thật là nhanh nhẹn!”
“Kia là nhà vô địch của giải đấu quyền anh ngầm ở Đông Nam, vậy mà còn đánh không lại?”
Khán giả trên khán đài nhìn thấy cú đánh của gdt, tất cả đều kinh ngạc bàn tán.
Ngay khi tất cả mọi người đang ngạc nhiên và cảm thán, Hoa La Hán đập mạnh vào hàng rào sắt của võ đài với một tiếng 'rầm', hoàn toàn bị đánh bại.
“Anh thua rồi, từ lòng nhân từ, tôi sẽ không lấy mạng của anh, tự mình cút đi.” Hoàng Đạo Trường chắp tay đứng dậy, có dáng vẻ của người trên cao nhìn xuống.
Hoa La Hán ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Trong lòng anh ta thầm nguyền rủa, cái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Từ khi đến Kim Châu, anh ta đã ra tay hai trận, nhưng đều gặp những cao thủ có nội lực cao cường.
Tốt xấu gì anh ta cũng là người đã giành được chức vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam!
Kết quả bị đánh đến thê thảm!
Sao không có lấy một võ sĩ quyền anh, cùng anh ta chiến đấu một trận ra trò?
“Thua, Hoa La Hán đã thua... hoàn toàn thua!”
“Thật tệ, tôi đã đặt cược rất nhiều cho Hoa La Hán, thua cả rồi...”
“Này cũng xem như đã ngầm tuyên bố Bằng Gia thua rồi đi? Về sau thế lực ngầm ở Cốc Huyền sợ là sẽ đổi chủ.”
Khán giả sợ hãi thì thầm bàn tán.
Ai có thể nghĩ rằng Hoa La Hán, người đã giành chức vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam lại để thua thảm hại như vậy?
“Haha, tốt!”
Khi Lữ Ngũ Gia nhìn thấy Hoàng Đạo Trường chiến thắng, ông ta lập tức vui mừng đứng dậy và vỗ tay liên tục.
Ngay lập tức, Lữ Ngũ Gia quay sang nhìn Bằng Gia.
“Bằng Gia, người mà ông mời về không ổn rồi, về sau xin Bằng Gia đừng đặt chân tới Cốc Huyền này nữa, bẩn chân ông!” Lữ Ngũ Gia vô cùng kiêu ngạo.
“Người anh em Lâm Mộc, hiện tại tôi chỉ có thể nhờ cậu rồi.” Bằng Gia hạ giọng, có chút áy náy.
Sau đó Bằng Gia đột nhiên đứng dậy.
"Lữ Ngũ Gia, ông gấp cái gì! Trong trận đấu ngày hôm nay, ai thắng cuối cùng mới có quyền sở hữu Cốc Huyền!" Giọng nói của Bằng Gia rất to và rõ ràng.
"Như thế nào, ông còn muốn gọi tay võ sĩ khác sao? Đến cả võ sĩ vô địch mà ông gọi cũng đã bị đánh bại, ông còn có thể gọi ai nữa?"
Bằng Gia cười nhạo: "Chưa kể xung quanh ông còn không có võ sĩ nào khác? Chẳng lẽ ông muốn để vị thiếu gia rác rưởi vô dụng Lâm Mộc kia lên đài sao?”
“Haha! ”
Đám người dưới khán đài bật cười.
Lâm Mộc dựa vào ghế, khóe miệng nhếch lên: “Lữ Ngũ Gia, xem ra ông cũng có mắt nhìn, để ông đoán được rồi.”
Nói xong, Lâm Mộc lập tức đứng dậy đi về phía võ đài.
"Hả? Tiểu tử này, sao lại thật sự lên rồi!"
Lữ Ngũ Gia kinh ngạc, lời hắn nói vừa rồi hoàn toàn là châm chọc, không nghĩ tới Bằng Gia lại để tên thiếu gia rác rưởi Lâm Mộc kia lên thật!
"Cái gì, tình huống gì vậy? Tên thiếu gia nghèo túng nhà họ Lâm, Lâm Mộc thật sự lên sàn sao?"
“Vị đạo sĩ trên võ đài kia chính là cao thủ đó, ngay cả nhà vô địch quyền anh ngầm ở Đông Nam cũng bị một đạo sĩ đánh bại.”
Khán giả cũng ngạc nhiên và bất ngờ không kém khi chứng kiến tình huống này.
Đùa gì vậy, để một công tử nổi tiếng ăn chơi đi khiêu chiến với một cao thủ như vậy sao?
Sau một lúc kinh ngạc, Lữ Ngũ Gia liền đứng lên và bật cười.
“Haha, Bằng Gia, cho dù ông không có ai đi chăng nữa thì ông cũng không cần dùng đến một người vô dụng chứ?” Tiếng cười của Lữ Ngũ Gia vang lên khắp mọi nơi.
Lữ Tiểu Tuấn còn hướng về Lâm Mộc trên võ đài cười to: "Lâm Mộc, anh là dạng người như thế nào không ai có thể thể rõ ràng hơn Lữ Tiểu Tuấn tôi, anh dám lên võ đài sao? Cẩn thận bị đánh đến không ai nhận ra!”
Ngay khi những lời này nói ra, xung quanh lại nổ ra những tràng cười lớn.
"Người anh em Lâm Mộc, địa vị, danh tiếng, thể diện của tôi đều đặt ở trên người cậu!"
Bằng Gia nhìn bóng lưng của Lâm Mộc trên sân khấu, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Ông ta không hề biết gì về tu luyện, nhìn những đòn vừa rồi của Hoàng Đạo Trường cũng không phân biệt được là Lâm Mộc hay là Hoàng Đạo Trường lợi hại hơn.
Lâm Mộc bỏ ngoài tai những lời bàn tán và cười nhạo từ xung quanh, nhanh chóng bước lên võ đài.
Trên võ đài.
Hoàng Đạo Trường liếc nhìn Lâm Mộc, sau đó quay sang nói với Lữ Ngũ Gia: “Lữ Ngũ Gia, ông không nói cho tôi biết còn phải đánh nữa.”
“Hoàng Đạo Trường, anh ta từng là một tên thiếu gia suốt ngày quần áo lụa là, không hề có năng lực, là một kẻ vô dụng, anh ta đã được chứng kiến đòn của đạo sĩ mà còn dám lên võ đài, rõ ràng là đang khinh thường đạo sĩ, làm phiền Hoàng Đạo Trường anh giải quyết một chút, dạy cho tên ngu dốt này một bài học!” Lữ Ngũ Gia cung kính nói.
Hoàng Đạo Trường nghe xong liền quay lại nhìn Lâm Mộc.
"Này anh, anh vừa nhìn thấy đòn ra tay của tôi mà còn dám lên sân khấu? Mau cút xuống đi!" Giọng của Hoàng Đạo Trường không lớn, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
“Hoàng Đạo Trường, tôi có dũng khí lên võ đài là có lòng tin chiến thắng.” Lâm Mộc bình tĩnh nói.
Sau khi quan sát Hoàng Đạo Trường đánh Hoa La Hán vừa rồi, Lâm Mộc đã ước lượng được cảnh giới của anh ta.
Người này hẳn là cảnh giới cao nhất của tụ khí.
Trừ khi anh ta cố ý áp chế thực lực, nếu không Lâm Mộc đoán sẽ không sai. "Thắng sao? Thật mạnh miệng! Vì anh khinh thường tôi, tôi sẽ tác thành cho anh!"
Chương 25: Uy lực của Thiên Sư
Hoàng Đạo Trường vừa dứt lời, bèn tung ra đòn tấn công nhanh như chớp, đánh ra một chưởng về phía Lâm Mộc.
Uy lực của chưởng này còn không lớn như lúc đối phó với Hoa La Hán.
Rõ ràng trong mắt anh ta, giải quyết một tên nhóc như chú chim non mới ra ràng hoàn toàn không cần dùng quá nhiều sức lực, mà vẫn có thể đánh thắng dễ như chơi.
“Lâm Mộc gặp họa rồi!”
“Anh ta tự muốn đâm đầu vào chỗ chết, trách ai được chứ?”
Người xem nhìn lên võ đài, ai ai cũng dự đoán rằng, Lâm Mộc sẽ bị đè bẹp không thương tiếc dưới sự công kích của Hoàng Đạo Trường.
Ngay lúc mọi người ngỡ rằng Lâm Mộc sẽ bị đánh bại thảm hại, bỗng xuất hiện một cảnh tượng khiến ai ai cũng phải kinh hãi.
“Hoàng Đạo Trường, tuy anh nhiều tuổi hơn tôi, nhưng đạo hạnh của anh quá nông.”
“Nhận một quyền này của tôi đi!”
Chỉ thấy Lâm Mộc siết tay trái thành quyền, sau đó nện mạnh về phía trước, nội lực cuồn cuộn trào ra.
Ầm!
Chỉ thấy không khí phía trước lập tức ngưng kết thành 1 quả pháo làm từ không khí, âm thanh rền vang phát ra, nện mạnh vào Hoàng Đạo Trường ở ngay phía trước.
“Khai Linh Cảnh, Thiên Sư!”
Sắc mặt Hoàng Đạo Trường điên cuồng thay đổi, anh ta không kịp đổi chiêu thức, chỉ đành đưa tay lên đỡ quả pháo ngưng kết từ không khí kia.
Ầm!
Hoàng Đạo Trường thét lên một tiếng thảm thiết, cả người bay ra xa, đập mạnh vào hàng rào sắt.
Hàng rào sắt bị nện đến méo mó.
“Lại lần nữa!”
Bàn tay to lớn của Lâm Mộc nắm lại, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ lưu chuyển rồi hội tụ lại.
“Thiên Sư dừng tay!”
“Thiên Sư tha mạng!”
Hoàng Đạo Trường sợ đến mức co rút, cuống quýt dập đầu hô lớn, chật vật đến cùng cực, hoàn toàn mất đi bộ dạng của một cao nhân khi trước.
“Nhận thua rồi?” Cả người Lâm Mộc toát ra khí thế mạnh mẽ đến vô hạn.
“Nhận thua nhận thua!” Hoàng Đạo Trường gật đầu như gà mổ thóc.
Anh ta hiểu rõ, nếu Lâm Mộc chỉ có tu vi Khai Linh Cảnh sơ kỳ, thì đòn công kích phóng thích nội lực ban nãy chỉ có uy lực hữu hạn.
Nhưng uy lực đòn tấn công ban nãy của Lâm Mộc quá mạnh mẽ, Hoàng Đạo Trường có thể đoán chắc, chẳng những Lâm Mộc có tu vi Khai Linh Cảnh, anh còn đạt tới Khai Linh Cảnh đỉnh phong rồi.
Nghe Hoàng Đạo Trường nhận thua, Lâm Mộc mới làm tiêu tán nội lực trong tay.
Cả đấu trường yên ắng như tờ.
Một đôi mắt ngước lên võ đài với vẻ không thể tin nổi, ánh nhìn này rơi trên người ‘tên thiếu gia bỏ đi’ và Hoàng Đạo Trường chật vật đến cùng cực.
“Đây là thần tiên sao?”
“Tôi không hoa mắt đó chứ? Cái này... cái này không phải quay phim điện ảnh đâu nhỉ?”
Tuy lúc trước Hoàng Đạo Trường bày ra thực lực vô cùng khủng khiếp, chẳng những tốc độ xuất chưởng nhanh, còn có thể đánh bại quán quân quyền anh dễ như trở bàn tay.
Nhưng đó vẫn là những thứ nằm trong phạm vi nhận thức của mọi người.
Còn Lâm Mộc tung ra một quyền vào không trung, lại có thể ngưng kết không khí và đánh bại Hoàng Đạo Trường.
Bản lĩnh này phải gọi là thần thánh!
“Ba, Lâm Mộc, anh ta...anh ta...” Lư Tiểu Tuấn cứng họng trố mắt, giọng nói run rẩy.
Lư Ngũ Gia ngồi trên ghế, hai tay siết chặt tay vịn, cánh tay không khỏi run rẩy, đôi mắt nhìn đau đáu lên võ đài.
Không ngờ, tên thiếu gia bỏ đi kia lại có thể đè bẹp Hoàng Đạo Trường mà ông ta tốn bao sức lực mới mời về được.
5 năm qua, rốt cuộc tên thiếu gia bỏ đi này đã trải qua những gì?
“Hay lắm!” Bằng Gia thấy Lâm Mộc giành phần thắng. Lập tức đứng dậy khen hay.
Ông ta đã phải kiềm chế cục tức này từ lâu lắm rồi, bây giờ coi như được xả cơn tức.
Sau đó Bằng Gia quay người nhìn về phía Lư Ngũ Gia.
“Lư Ngũ Gia, thế nào? Thực lực của người anh em Lâm Mộc không làm ông thất vọng chứ? Không biết Lư Ngũ Gia ông còn có thể phái thêm kẻ mạnh nào lên võ đài không, nếu không, Ngô Bằng tôi chính là người thắng cuộc đấu hôm nay rồi!” Bằng Gia cất giọng âm vang.
Ánh mắt Lư Ngũ Gia tránh né, sắc mặt khó coi vô cùng, mấy lần ông ta toan mở miệng, nhưng lại chẳng thốt nên lời.
Ngay cả Hoàng Đạo Trường còn bị đánh bại, ông ta kiếm đâu ra kẻ mạnh mà phái lên võ đài nữa?
“Lư Ngũ Gia, nếu ông không thể phái thêm người thi đấu, thì từ nay về sau, thế lực ngầm ở Cốc Huyền do tôi nắm giữ, còn ông thì phải nghe theo sự sắp xếp của tôi!” Bằng Gia chắp hai tay sau lưng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
“Được.”
Lư Ngũ Gia há miệng mãi mới nhả ra được 1 từ.
Trận quyết đấu này do Kiền Nhị Gia của tỉnh đứng ra điều giải, cuối cùng quyết định kết quả.
Tuy Kiền Nhị Gia không đích thân tới xem, nhưng kết quả thắng thua cuối cùng sẽ báo cáo lên ông ta, hơn nữa còn có đám người quyền quý của Cốc Huyền đến làm chứng.
Nếu thua còn hối hận nuốt lời, thì coi như không nể mặt Kiền Nhị Gia của tỉnh rồi.
Tuy Lư Ngũ Gia to gan lớn mật, nhưng ông ta nào dám đắc tội với Kiền Nhị Gia.
Dù ông ta ngàn vạn lần không nguyện ý, cũng buộc phải chấp nhận hiện thực này.
Lâm Mộc đã bước xuống khỏi võ đài.
“Người anh em Lâm Mộc, cảm ơn cậu nhiều lắm.” Bằng Gia mặt mày tươi tắn, vội nghênh đón Lâm Mộc.
Lần này Lâm Mộc thật sự đã giúp ông ta một việc lớn.
Ông ta cũng được chứng kiến thực lực khủng khiếp của Lâm Mộc thêm lần nữa.
Tuy lần trước ở biệt thự nhà Bằng Gia, Lâm Mộc giơ một ngón tay đã đập tan lọ hoa thì có hơi khoa trương, nhưng hôm nay Lâm Mộc thể hiện bản lĩnh bằng đòn tấn công mạnh mẽ, vẫn khiến ông ta chấn động.
Thậm chí Bằng Gia còn nghĩ thầm, nếu Lâm Mộc công kích ông ta bằng sức mạnh này, chỉ e ông ta hoàn toàn không có sức mà chống đỡ.
Cho dù ông ta có rất nhiều thuộc hạ, thì Lâm Mộc chẳng cần đụng tới người vẫn có thể đánh ngã cả đám người ấy nhỉ?
Điều này khiến Bằng Gia càng thêm kiêng dè Lâm Mộc.
“Bằng Gia, nếu tôi đã đồng ý giúp anh, thì thời gian sắp tới khi tôi cần tới sự giúp sức của anh, hy vọng anh có thể dốc toàn lực.” Lâm Mộc nói.
“Hiểu rồi! Hiểu rồi! Tới lúc đó cậu cứ phân phó là được, anh nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ!” Thái độ của Bằng Gia với Lâm Mộc đã mang theo sự kính cẩn.
“Được, Bằng Gia hiểu năng lực của tôi, tôi tin anh sẽ không nuốt lời.” Lâm Mộc nói.
Câu nói này ít nhiều cũng có ý cảnh cáo.
Lâm Mộc giúp Bằng Gia, tiện thể bày ra thực lực của bản thân, sau đó ngầm cảnh cáo một câu, đây gọi là lấy cái ân để thị uy.
“Đương nhiên là không rồi!” Bằng Gia nở nụ cười.
“Thế chúng ta đi thôi.” Lâm Mộc nói xong thì đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Lư Ngũ Gia Lâm Mộc bỗng dừng bước.
“Lư Ngũ Gia, ông còn nợ tôi một lời xin lỗi.” Lâm Mộc nhìn Lư Ngũ Gia/
Mặt Lư Ngũ Gia biến sắc.
Không ít kẻ quyền quý ở Cốc Huyền có mặt nơi này, ông ta không khỏi thấy mất mặt.
Nhưng nghĩ tới bản lĩnh của Lâm Mộc, ông ta lại kinh sợ.
“Lâm Mộc, tôi.. tôi xin lỗi cậu.” Lư Ngũ Gia muối mặt cúi đầu xin lỗi.
“Đi.” Lâm Mộc không nói thêm điều gì, dứt khoát đi ra ngoài.
Mọi người nhìn theo bước chân rời đi của Lâm Mộc, sự chấn động chất chứa trong mắt họ vẫn chưa vơi đi chút nào.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao Bằng Gia lại dẫn theo một tên thiếu gia bỏ đi đã sa sút, thậm chí còn gọi huynh đệ, bởi vì cậu Lâm Mộc này có bản lĩnh như thần thánh!”
“Sau 5 năm, tên thiếu gia sa sút này đã hoàn toàn thay đổi...”
Đám người Lâm Mộc ra khỏi nơi thi đấu, vừa đi vừa trò chuyện, Bằng Gia giữ vững được địa vị của mình, đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Đồng thời sau chuyện lần này, ông ta có thể tiến thêm một bước củng cố sức ảnh hưởng của thế lực ngầm của mình ở Kim Châu.