Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216-220
Chương 216: Áp chế bằng vũ lực
“Nếu đã không có vấn đề gì vậy cứ để em gái tôi thuận lợi nhập học đi!” Lâm Mộc thản nhiên nói.
“Cậu đã đánh Chung tiểu thư thành ra như vậy, cho dù để em ấy nhập học thì em ấy cũng không thể ở lại đây được, cậu và em ấy sẽ bị nhà họ Chung báo thù đấy.” Thầy Lưu nói.
“Đó không phải chuyện các người cần lo lắng, các người chỉ cần làm việc của mình thôi, hiểu không?” Lâm Mộc hắng giọng.
"Vâng vâng..."
Hai vị giáo viên kia cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo anh.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Lâm Mộc với em gái và Trần Uyển Nhi rời văn phòng làm việc.
Lâm Mộc nghĩ thầm, có lúc dùng vũ lực sẽ tốt hơn rất nhiều, nếu như hai giáo viên này không bị thủ đoạn của anh dọa sợ thì sao họ có thể chịu hợp tác như thế này chứ?
Khi họ ra khỏi văn phòng, Chung tiểu thư và hai vệ sĩ đã không thấy đâu nữa rồi.
Lâm Mộc đoán chắc là hai tên vệ sĩ đã đánh thức cô Chung tiểu thư kia rồi đưa đi.
“Lâm Mộc, trong khoảng thời gian này tôi ở Thân Giang làm ăn, cũng có nghe đến cái tên Chung Hào này.” Trần Uyển Nhi nói.
Vừa rồi khi Lâm Mộc đánh Chung tiểu thư kia, cô ta cũng đã nói ba mình là Chung Hào.
"Ồ? Chung Hào này có xuất thân thế nào vậy?" Lâm Mộc hỏi.
"Nhà họ Chung là một trong ba gia tộc đứng đầu Thân Giang, có tiềm lực tài chính hùng mạnh, nghe nói bối cảnh ở Thân Giang cũng khá mạnh. Chung Hào là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang." Trần Uyển Nhi nói.
Thân Giang là một trong những đô thị hạng nhất ở Trung Quốc có nền kinh tế phát triển nhất.
Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, đương nhiên vị trí này có sức nặng không hề thấp.
"Là một trong ba gia tộc lớn đứng đầu, lại còn là Phó hội trưởng thường vụ của Tổng phòng Thương mại. Thảo nào con gái ông ta lại kiêu ngạo như vậy, bình thường người khác đều sợ gặp phải cô ta." Lâm Mộc lẩm bẩm.
“Lâm Mộc, e là chuyện này có chút khó khăn, dù sao có một số việc cũng không thể dùng vũ lực để giải quyết.” Trần Uyển Nhi hơi lo lắng.
Lâm Lê cũng lo lắng: "Anh, chúng ta gặp phải chuyện lớn rồi sao? Đều là lỗi của em."
Lâm Mộc cười xoa đầu em gái: "Em đừng tự đổ lỗi cho bản thân, cô ta là người đâm chúng ta trước."
“Nhưng anh à, bọn họ mạnh như vậy thì chúng ta phải làm sao đây?” Lâm Lê nói.
“Em không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, hôm nay đừng ở ký túc xá nữa, buổi tối em đến chỗ của chị Uyển Nhi đi, còn những việc khác anh sẽ tìm cách.” Lâm Mộc nói.
Cho dù Chung tiểu thư này nhà giàu lại có quyền thế, nhưng Lâm Mộc vẫn không hối hận khi đã đánh cô ta.
Việc cô ta đâm xe dọa Trần Uyển Nhi và em gái anh để ngăn chặn em gái anh nhập học, chỉ với hai điều này thôi đã đủ để Lâm Mộc không thể tha thứ rồi.
Sau khi đi ra khỏi trường, ba người Lâm Mộc trở lại chỗ xe đậu.
“Hửm, xe bị đập rồi?” Lâm Mộc nhíu mày.
Chiếc xe thương vụ Trần Uyển Nhi cầm lái đã bị đập nát một cách thê thảm.
Lâm Mộc đoán đó là cô Chung tiểu thư đưa vệ sĩ đến định đánh anh ở trường ban nãy đã đập nát xe.
“ Uyển Nhi, bắt taxi rồi đưa em gái tôi về đi, tôi có việc phải làm.” Lâm Mộc nói.
"Không vấn đề. Nhưng Lâm Mộc, anh tính làm gì để giải quyết chuyện này? Tôi có thể giúp gì không?" Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc hỏi.
Đương nhiên Trần Tĩnh Uyển cũng vô cùng lo lắng.
Cô biết rõ việc này rất khó giải quyết.
“Đừng lo lắng, cô cứ tin vào năng lực của tôi đi.” Lâm Mộc nở nụ cười.
“Đương nhiên là tôi tin anh rồi, vậy tôi đưa Lâm Lê về biệt thự trước, chúng tôi sẽ ở nhà đợi tin tức của anh.” Trần Uyển Nhi nói.
Sau đó Trần Uyển Nhi gọi một chiếc taxi, Lâm Mộc tiễn hai người lên xe.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Bệnh viện Đông Sơn Thân Giang.
Đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở Thân Giang, trong một phòng bệnh sang trọng.
"Con gái!"
Một người đàn ông trung niên với cái đầu húi cua bước nhanh vào phòng.
Người đàn ông trung niên này không ai khác chính là Chung Hào.
"Ba!"
Chung tiểu thư đang nằm trên giường bệnh, khi nhìn thấy ba cô ta đi tới cô ta liền bật khóc.
Tên đầy đủ của cô ta là Chung Nguyệt, cô ta chính là bảo bối của Chung Hào.
"Ba, ba phải báo thù cho con gái. Con đã nhắc đến tên ba nhưng hắn vẫn làm như vậy! Thủ đoạn lại còn tàn nhẫn như vậy, con đau đến sắp chết rồi." Chung Nguyệt khóc.
“Con gái, đừng lo lắng, có ba ở đây, ba sẽ làm chủ cho con!” Chung Hào ngồi xuống bên giường bệnh, vòng tay ôm lấy Chung Nguyệt an ủi.
Sau đó, Chung Hào quay sang hỏi bác sĩ trong phòng bệnh: "Bác sĩ, ngón tay của con gái tôi có thể gắn được không?"
" Chung hội trưởng, nếu nửa ngón tay còn lại vẫn còn thì chúng tôi có thể nối lại, nhưng cả ngón tay đó đã không còn nữa rồi nên chúng tôi chỉ có thể xử lý vết thương trước, băng bó để cầm máu, nếu trong vòng sáu giờ có thể tìm được ngón tay đó thì chúng tôi mới có thể nối lại được."bác sĩ nói
“Là ai, ai dám lấy mất ngón tay của con gái tôi !!” sắc mặt Chung Hào tái đi, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
Ở Thân Giang ông ta là người có thế lực, ai dám không nể mặt Chung Hào ông ta vậy chứ?
Sao lại có người dám động vào bảo bối của Chung Hào ông ta?
Phải biết rằng ông ta rất yêu con gái của mình, đến nỗi ngay cả bình thường ông ta còn không nỡ mắng con gái mình nữa!
Thế mà lại có người dám ra tay với con gái ông ta? Đã vậy lại còn lấy đi ngón tay của con gái ông ta?
“Hai tên vệ sĩ bảo vệ con gái tôi ở đâu? Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy!” Chung Hào mắng.
“Ba, hai tay của hai người đó cũng đều bị gãy, hiện tại chắc đang ở trong phòng phẫu thuật.” Chung Nguyệt nói.
“Thân thủ hai người họ tốt như vậy, thế mà cũng bị đánh bại sao?” Chung Hào nheo mắt lại.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ từ phía sau Chung Hào bước tới và nói: "Chung Tổng, theo tôi nghĩ, người làm ra những việc này có thể là người tu hành!"
“Uông sư, khi tìm được người này thì nhờ ngài giải quyết cậu ta giúp tôi, cậu ta dám lấy mất một ngón tay của con gái tôi thì tôi phải lấy mạng của cậu ta!” Ánh mắt Chung Hào lóe lên tia lạnh lùng.
“Chung Tổng cứ yên tâm.” Người đàn ông trung niên mặc đạo sĩ chậm rãi đáp lại.
“Ba, ba người bọn họ là người ngoài tỉnh, người đánh con hình như tên là 'Lâm Mộc'.” Chung Nguyệt nói.
Chung Hào xoay người ra lệnh: "Thư ký Trương, hạ lệnh xuống dưới, dùng hết toàn lực, điều tra cho tôi! Trong vòng ba giờ phải tìm cho ra tung tích của tên Lâm Mộc này!"
Chương 217: Không mời mà tới
“Vâng!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.
Chung Hào lại dặn dò: "Còn nữa, bố trí nhân lực ngay lập tức đến sân bay, nhà ga, đoạn đường cao tốc và tất cả những đoạn có thể rời khỏi Thân Giang, kiểm tra nghiêm ngặt người tên là Lâm Mộc trước khi cậu ta kịp rời khỏi Thân Giang! "
“Được, tôi sẽ làm ngay.” Thư ký nói xong liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Cánh cửa vốn đang được đóng lại, đột nhiên bị đẩy ra.
"Không cần phiền ông tìm, tôi đã ở đây rồi!"
Một giọng nói vang lên từ phía cửa.
Mọi người trong phòng quay lại nhìn, một bóng dáng trẻ tuổi từ cửa bước vào phòng.
Đến rồi, đương nhiên chính là Lâm Mộc rồi!
Chung Nguyệt nằm trên giường bệnh, cô ta nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Mộc.
"Ba! Là anh, là anh ta đánh con!" Chung Nguyệt sốt sắng chỉ vào Lâm Mộc.
Nghe vậy, Chung Hào cũng đột nhiên quay sang nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc chủ động tới cửa đã nằm ngoài dự đoán của Chung Hào.
Ông ta cho rằng sau khi xảy ra chuyện, Lâm Mộc trốn khỏi Thân Giang là chuyện bình thường.
"Tên nhóc này, cậu cũng thật dũng cảm! Ở Thân Giang, không ai dám làm con gái của tôi bị thương! Cậu là người ngoài tỉnh mà còn dám không coi tôi ra gì sao? Lại còn dám chủ động tới cửa." Giọng Chung Hào vang lên.
Ông ta đường đường là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, lại còn là người có chí khí lớn.
"Chung hội trưởng, gia giáo nhà ông tệ thật đấy, dạy dỗ một đứa con gái kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Cô ta là người giành chỗ đậu xe và tông vào xe của tôi trước. Nếu ông không biết giáo dục cô ta thì tôi sẽ dạy dỗ con gái ông thay cho ông. ”Lâm Mộc bình tĩnh nói.
"Hừm, cũng mạnh miệng đấy! Con gái tôi còn đến lượt cậu dạy sao? Cô bé là bảo bối của tôi, con bé giành chỗ đậu xe của cậu thì sao, tông vào xe của cậu thì sao chứ? Tôi nuông chiều con bé, con bé muốn có trăng trên trời thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách lấy được cho con bé! Con bé không làm gì sai cả! ” Chung Hào lớn giọng.
“Thì ra là con gái của ông được ông chiều chuộng như vậy, Chung hội trưởng, ông nghĩ ông đang nuông chiều cô ta, nhưng thật ra anh đang hại cô ta đấy!” Lâm Mộc nói.
“Cậu còn chưa đủ tư cách dạy tôi làm quan đâu!” Chung Hào lạnh lùng nói.
“Ba, đừng nói nhảm với anh ta nữa, ba nhất định phải hành hạ anh ta, để anh ta chịu sự tra tấn thà chết còn hơn sống!” Chung Nguyệt nghiến răng nói.
Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Chung Nguyệt: "Chung tiểu thư, xem ra tôi lấy một ngón tay của anh, mà cô vẫn chưa rút ra được bài học nhỉ."
"Ba, ba xem kia! Anh ta còn dám dọa con!" Chung Nguyệt kêu lên.
“Uông sư, lên đi!” Chung Hào tức giận ra lệnh.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ ở phía sau lập tức bước tới.
"Thằng nhãi ranh, đừng trách lão phu tàn nhẫn!"
Người đàn ông trung niên áo bào đạo sĩ giơ tay lên, ánh sáng nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó ông ta nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng do nội lực ngưng tụ hình thành liền bay ra ngoài!
Những tia ánh sáng nội lực đó lao về phía Lâm Mộc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Phương pháp này..."
Bác sĩ trong phòng cũng sửng sốt trước thủ đoạn này, vung tay tung đòn kiểu này anh ta mới chỉ thấy trong phim võ thuật và phim truyền hình thần thoại hôi.
Chung Hào nhìn rất tự tin.
Uông sư này được ông ta bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể thuê về ở bên cạnh bảo vệ ông ta lâu dài.
Ông ta biết rằng những người tu hành đều kiêu căng và ngạo mạn, nên ông thường gọi người kia là 'Uông Sư' để thể hiện sự tôn trọng.
Khi quả cầu ánh sáng bay tới trước mặt, Lâm Mộc khẽ vung tay lên.
Những ánh sáng nội lực này lập tức bị Lâm Mộc nắm trong lòng bàn tay.
“Khai Linh Cảnh đỉnh phong, thủ đoạn này mà cũng muốn đối phó với tôi, sợ là còn kém xa lắm!” Lâm Mộc nhìn lượng ánh sáng trong lòng bàn tay.
Sau đó Lâm Mộc dùng một bàn tay to nắm lấy.
Bùm!
Ánh sáng bên trong lòng bàn tay đột nhiên nổ tung, trong phòng như có sấm sét khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều run lên.
"Cái gì! ?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Chung Hào đột nhiên thay đổi, thực lực của tên nhóc này còn mạnh hơn cả Uông sư sao?
Lâm Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo bào.
"Nếu ông đã muốn đấu, vậy thì tôi sẽ cho ông xem thế nào mới là bản lĩnh thật sự!"
"Cực Băng Chưởng!"
Lâm Mộc nâng một tay lên, nội lực dâng trào trong lòng bàn tay, sau đó một chưởng đẩy ra ngoài.
Bùm!
Một bàn tay trắng do nội lực ngưng tụ tạo thành lập tức lao đến chỗ người đàn ông trung niên áo bào kia.
"Không ổn rồi!"
Sau khi người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ cảm nhận được nội lực đáng sợ ẩn chứa trong bàn tay trắng này, sắc mặt lập tức tràn ngập sự sợ hãi.
Đối mặt với bóng bàn tay trắng đang tấn công, ông ta không còn cách nào khác là dốc toàn lực chống cự.
Mặc dù vậy nhưng ông ta vẫn không thể ngăn lại được, cậu bị đập một cái ‘bốp’, cả người đập mạnh vào tường.
Cả bức tường cũng đã bị nứt ra.
Một cơn gió lướt qua căn phòng.
"Khụ!"
Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ ngã xuống góc tường, phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng đều khiếp sợ.
Đặc biệt là Chung Hào và Chung Nguyệt, bọn họ không ngờ rằng Uông sư cường đại trong mắt bọn họ, lại dễ bị Lâm Mộc đánh bại như vậy?
Đặc biệt là Chung Hào, ông ta đã rất sốc.
“Cậu...cậu đã là Linh Ý Cảnh trung kỳ!” Trung niên áo bào đạo sĩ nhìn chằm chằm Lâm Mộc.
Lâm Mộc lại vung tay lên, nội lực ngưng tụ lại, quát lớn:
"Nếu đã chiến đấu thì ông phải gánh chịu hậu quả, ông có thừa nhận thất bại không!"
Vừa nãy Lâm Mộc ra tay thì anh cũng đã nương tay rồi, nếu Lâm Mộc thật sự dùng hết sức lực, với thực lực của Lâm Mộc thì ông ta đã chết từ lâu rồi.
Chỉ là Lâm Mộc không muốn lại phải giết một mạng người.
"Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!" Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ vội vàng quỳ xuống van xin.
Đối mặt với một Linh Ý Cảnh trung kỳ, ông ta không thể phản kháng lại được.
"Nếu ông đã nhận thua rồi thì cút ra! Ở đây không có việc của ông!" Lâm Mộc thu lại nội lực.
"Đa tạ tiền bối lưu tình, tôi cút ra ngay!"
Ông ta ôm ngực chạy nhanh ra khỏi phòng!
Trong lòng người đàn ông trung niên áo bào này cũng biết vừa rồi khi Lâm Mộc ra tay đã rất nương tay rồi, nếu không ông ta cũng đã chết rồi.
"Uông Sư! Uông Sư!"
Khi Chung Hạo thấy ông ta định chạy đi, Chung Hào cũng có chút hoảng sợ.
Nhưng người đàn ông trung niên mặc áo bào này sao dám ở lại nữa chứ, ngay lập tức ông ta đã biến mất.
Sau khi ông ta rời đi, Lâm Mộc lại đưa mắt nhìn Chung Hào.
Chương 218: Trò chơi tâm lý
"Chung hội trưởng, nếu bây giờ tôi ra tay với ông, ông còn có thể dựa vào cái gì bây giờ? Nếu như tôi ra tay với ông thì cả tài sản, và thế lực của ông cũng không thể chống đỡ nổi, tôi nghĩ ông hiểu đạo lý này mà." Lâm Mộc thờ ơ nhìn ông ta.
Khóe mắt Chung Hào co rụt lại.
Mặc dù ông ta giàu có quyền thế, nhưng ông ta biết hiện tại Lâm Mộc đã không màng chuyện gì nữa rồi, nếu như anh thật sự muốn làm gì ông ta thì ông ta cũng chẳng thể ngăn cản anh!
"Lâm Mộc phải không? Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."
Chung Hào chắp tay sau lưng: "Tuy nhiên, cậu nên biết tôi có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào đối với giới kinh doanh Thân Giang, thậm chí Chung Hào tôi còn nổi tiếng trong giới kinh doanh cả nước, có danh tiếng không hề nhỏ đâu!"
" Nếu xảy ra chuyện gì với Chung Hào ta thì nhất định sẽ là một vụ án lớn, Thương hội sẽ thúc giục phía trên điều tra kỹ lưỡng. Cho dù cậu có là một cường giả cũng không thể thoát tội! Cậu không thể gánh chịu nổi hậu quả đâu! "
Dù sao Chung Hào cũng là Phó hội trưởng thường vụ, cũng là người đã có nhiều kinh nghiệm trên thương trường, nên đến giờ phút này ông ta vẫn hoàn toàn có thể trụ vững.
"Bớt nói mấy lời như vậy để dọa tôi đi, Lâm Mộc tôi không sợ đâu."
Giọng điệu Lâm Mộc không thay đổi, "Tôi tới đây để nói cho ông biết, con gái ông đã khiêu khích tôi nên tôi đã lấy một ngón tay của con gái ông, do vậy ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ."
"Xóa bỏ sao? Chà, cậu đừng hòng!"
Chung Hào giễu cợt: "Nếu cậu có gan thì cứ giết tôi đi, tôi cá là cậu không dám! Chung Hào tôi đã đến mức này rồi thì tôi cũng không sợ gì cả!"
Lâm Mộc nheo mắt lại.
Lúc trước Lâm Mộc dùng phương thức này đối phó với mấy ông chủ trong giới kinh doanh kia thì đối phương đều sẽ sợ cúi đầu.
Nhưng Lâm Mộc không ngờ Chung Hạo lại cứng rắn như vậy.
Anh đã ra tay thể hiện thủ đoạn tàn nhẫn của mình, thế nhưng ông ta vẫn có thể có thái độ cương quyết như vậy.
Nếu anh thật sự ra tay với Chung Hào này thì sẽ xảy ra chuyện gì? Lâm Mộc cũng biết rất rõ sẽ có hệ lụy như thế nào.
Ở Thân Giang Lâm Mộc không có thực lực đủ mạnh để dựa vào, hơn nữa thân phận cũng khác thường, nên nếu thật sự giết chết ông ta, đúng là sẽ gây ra phiền phức lớn.
Lúc trước anh đối phó với nhà họ Tôn ở Giang Nam là bởi vì mối thù máu mủ với nhà họ Tôn, do vậy Lâm Mộc mới có thể liều mạng báo thù.
Nhưng Chung Hào thì khác, nếu Lâm Mộc vì giết ông ta mà chọc phải một cái lỗ lớn thì không đáng.
Dù sao hiện tại cũng là một xã hội pháp quyền, võ lực cũng không thể lớn đến mức vượt qua được địa vị của 'pháp luật'.
" Chung Hào tôi cũng có thể lùi lại một bước. Nếu cậu giao ngón tay của con gái tôi ra và tự lấy đi một ngón tay của mình thì tôi có thể tha thứ cho cậu! Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Chung Hào tôi rồi đấy!"
Lâm Mộc thầm nghĩ, Chung Hào này quả nhiên là một lão đại xảo quyệt.
Dưới tình thế hiện tại, ông ta vẫn muốn chuyển từ thế bị động sang chủ động!
Một thương nhân trước uy hiếp của cường giả vẫn có thể làm được điều này thì đúng là người không đơn giản.
Nhưng chẳng lẽ anh phải từ bỏ thế chủ động sao?
Bây giờ không phải là một cuộc tranh giành vũ lực, mà là một trò chơi tâm lý!
"Tiếc quá, ngón tay của con gái ông đã sớm bị tôi hủy lúc ở Đại Học Phục Hưng rồi."
Lâm Mộc không lộ ra vẻ nhu nhược chút nào: "Tôi vốn là Linh Ý Cảnh, tôi luôn làm việc có quy tắc, tôi đã nói lấy một ngón tay của cô ta làm hình phạt thì tôi nhất định sẽ làm được! Bắt tôi tự lấy một ngón tay của mình thì càng không thể!"
"Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, một là làm theo những gì tôi vừa nói, hoặc là, tôi giết ông, sau đó chạy trốn!"
"Nếu ta chạy trốn, tôi cũng không nhất định phải chết, nhưng hôm nay ông nhất định phải chết, ông nghĩ sao?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ông chọn đi!"
Lâm Mộc chủ động lùi về phía sau, cho ông ta lựa chọn một trong hai cách mà anh đưa ra!
"Cậu ..." sắc mặt Chung Hào hơi thay đổi.
"Hiện tại tôi chỉ cho ông mười giây, sau mười giây, nếu ông không có lựa chọn, tôi cũng sẽ ra tay!"
Lâm Mộc bắt đầu đếm ngược: "Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
...
Mỗi giây Lâm Mộc đếm ngược một lần, nhưng Chung Hào vẫn ngơ người chưa đưa ra sự lựa chọn ngay.
"Ba!"
"Hai!"
Lâm Mộc đã đếm ngược đến gần hết, mặc dù Chung Hào đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng những hạt mồ hôi trên trán đã có thể cho thấy ông ta cũng đang rất căng thẳng.
Không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt hơn.
Sầm!
Ngay khi Lâm Mộc chuẩn bị nói con số cuối cùng thì đột nhiên cửa phòng bị đạp tung ra, cắt ngang bầu không khí yên ắng trong phòng.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào vừa bị Lâm Mộc đánh trọng thương cùng với hai người mặc vest bước nhanh vào.
“Là cậu ta!” người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ chỉ vào Lâm Mộc.
Hai người mặc vest vừa nghe xong cũng lập tức đi tới trước mặt Lâm Mộc.
“Thưa ngài, chúng tôi là người của Liên Minh Tu Hành Giả, chi nhánh Thân Giang.” Hai người đưa lệnh bài cho Lâm Mộc.
Nghe vậy, Chung Hào vội vàng nói: "Tôi là Phó hội trưởng thường vụ của Tổng phòng Thương mại Thân Giang, Chung Hào! Hai đồng chí, cậu ta là tu hành giả, cậu ta muốn hại tôi! Cậu ta muốn giết tôi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì giới kinh doanh Thân Giang sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, xin các anh hãy bắt cậu ta lại đi! "
“Hội trưởng Chung Hào, ngài không cần phải hoảng sợ, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng và xử lý công bằng.” Hai người đó nói.
Sau đó hai người nhìn về phía Lâm Mộc: "Thưa ngài, ngài hãy đi cùng chúng tôi đến Liên Minh Tu Hành Giả để điều tra."
Chung Hào cười nhìn Lâm Mộc: "Lâm Mộc, xem ra hai phương án của cậu không còn hiệu lực nữa rồi, hiện tại còn có phương án thứ ba rồi."
“Tôi không nghĩ như vậy đâu.” Lâm Mộc lạnh lùng đáp.
Sau đó, Lâm Mộc nhìn về phía hai người của Liên Minh Tu Hành Giả.
"Được, tôi đi cùng hai người."
Lâm Mộc nói xong liền đi theo hai người đi ra ngoài.
Lương tâm của anh rất rõ ràng, cho dù có đi cùng bọn họ thì cũng có gì phải sợ chứ?
Chuyện hôm nay xảy ra là do Chung Nguyệt có lỗi trước, cho dù có đi thì Lâm Mộc cũng sẽ không phải chịu thiệt!
"Nghe nói cậu là Linh Ý Cảnh trung kỳ, cảm ơn cậu đã hợp tác, đi thôi."
Hai người của Liên Minh Tu Hành Giả trực tiếp đưa Lâm Mộc ra khỏi phòng bệnh, anh cũng phối hợp với bọn họ.
Sau khi đi xuống lầu.
"Lâm Mộc, chi nhánh Thân Giang của chúng tôi chỉ cách đây vài trăm mét, không cần đi xe, cứ đi bộ đến đó là được."
Lâm Mộc đi theo bọn họ về phía trước.
Nghe vậy, Lâm Mộc mới thầm nghĩ hóa ra bọn họ lại đến nhanh như vậy là vì chi nhánh ở Thân Giang của Liên Minh Tu Hành Giả là ở ngay gần đây.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc đến Liên Minh Tu Hành Giả, cho dù chỉ là một chi nhánh trong một thành phố.
Chương 219: Thẩm vấn
Bệnh viện, bên trong phòng bệnh.
Sau khi Lâm Mộc bị dẫn đi, Chung Hào mới bớt căng thẳng, thở phào nhẹ nhõm.
“Uông sư, ông tới thật kịp lúc!” – Trên mặt Chung Hào nở nụ cười kích động.
Lúc nãy, khoảnh khắc Lâm Mộc đếm ngược đến những giây cuối, đó giống như âm thanh đòi mạng của thần chết vậy, nếu Uông sư tới trễ hơn một chút, Chung Hào thật sự không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra.
Người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào cười nói: “Chung tổng, ngoài mặt tôi giả bộ bản thân đang chạy trốn nhưng trên thực tế, tôi âm thầm tìm đến Liên minh Tu Hành Giả nhờ bọn họ tới đây giúp đỡ.”
“Chỉ cần người của Liên minh Tu Hành Giả tới, trước mặt họ chắc chắn Lâm Mộc sẽ không dám làm gì Chung tổng.”
Chung Hào nói: “Vữa nãy tôi đã hiểu lầm Uông sư rồi.”
Lúc Uông sư chạy ra khỏi phòng bệnh, ông ta thật sự cho rằng Uông sư hèn nhát nên lo chạy trước cứu thân đấy.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên kia.
Lâm Mộc đi theo hai người phía trước, tiến vào một tòa nhà cũ kĩ.
Sảnh lớn ở tầng một chỉ có một cô gái ngồi ở quầy tiếp tân, ngoài ra không còn ai nữa.
Hai người họ dắt Lâm Mộc đi thang máy lên lầu hai.
“Ở đây!”
Đến lầu hai, bọn họ dẫn Lâm Mộc đến một gian phòng có tên “Phòng thẩm vấn” rồi mời anh vào đó.
Tiếp đến, bọn họ hỏi Lâm Mộc về tên họ, tuổi tác, cảnh giới và một số thông tin khác. Sau khi hỏi xong một số vấn đề cơ bản thì bắt đầu vào trọng tâm chính:
“Anh đến từ môn phái nào?” – Người đàn ông mặc âu phục hỏi.
“Tôi không thuộc môn phái nào cả.” – Lâm Mộc đáp lại.
“Vậy anh bước vào con đường tu luyện này bằng cách nào?” – Người đàn ông mặc âu phục hỏi lại.
“Đây là chuyện riêng tư, tôi có quyền im lặng không cần kể ra nhỉ? Dù sao tôi cũng không làm gì sai cả, cho nên các người không cần phải xét hỏi tôi như thẩm vấn phạm nhân đâu, đúng chứ?”
“Hỏi anh cái gì thì anh thành thật trả lời đi! Đã vào đến đây thì dẹp cái dáng vẻ kiêu ngạo của người tu hành đi! Thành thật khai báo, anh phải hiểu rõ anh đang ở nơi nào!” – Người đàn ông nghiêm túc nói.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên mũi to mặc âu phục đi vào phòng thẩm vấn.
Khi cửa mở ra, hai người đang thẩm vấn Lâm Mộc lập tức đứng dậy, hướng người đàn ông trung niên mũi to hành lễ.
“Các người đi ra ngoài trước đi.” – Người đàn ông trung niên mũi to phất tay một cái.
“Vâng.” – Hai người họ đáp lại, sau đó lui ra.
Trong tay người đàn ông trung niên mũi to cầm một ly cà phê, đi tới trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, xin cậu hãy bình tĩnh, không ai nói cậu là phạm nhân cả. Nào, tôi mời cậu một ly cà phê rồi hai ta cứ thong thả tâm sự, làm rõ chân tướng sự tình.”
Người đàn ông trung niên mũi to vừa nói vừa đặt ly cà phê xuống trước mặt Lâm Mộc.
“Vậy ông đây là?” – Lâm Mộc nhìn ông ta.
“Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Phàm Thiệu, là quản sự ở đây. Tôi cũng như cậu, là một người tu hành.” – Người đàn ông trung niên mũi to nói.
“Phàm minh chủ, tổ chức Liên minh Tu Hành Giả này có vẻ không lớn như trong tưởng tưởng của tôi.” – Lâm Mộc nói.
Theo sự quan sát của Lâm Mộc từ khi bước vào chỗ này, nơi này quả thật có chút nhỏ.
“Đây chỉ là một chi nhánh nhỏ của chúng tôi, nói là chi nhánh nhưng trên thực tế chỉ là một văn phòng nhỏ, ở đây chúng tôi chỉ xử lý những tu sĩ phạm tội trong phạm vi ở Thân Giang. Nơi này không có nhiều nhân viên lắm chỉ có khoảng mười mấy tu sĩ thôi!” – Phàm Thiệu nói.
Ông ta nhìn Lâm Mộc: “Tên của cậu đối với tôi cũng không quá xa lạ, sau khi cậu đánh bại quán chủ Tiên Hạc võ quán, ai ai cũng biết đến cậu đương nhiên có cả tôi. Linh Ý Cảnh trung kỳ có thể đánh bại Linh Ý Cảnh đỉnh phong, cậu thật sự khiến tôi rất bất ngờ.”
Lâm Mộc uống một hớp cà phê rồi nói: “Phàm minh chủ, chức trách của các ông là quản lý tu sĩ cho nên việc phân rõ trắng đen, đúng sai các ông phải rành hơn tôi đúng chứ? Nguyên nhân chính của chuyện này là do con gái Chung Hào gây ra.”
Phàm minh chủ dựa vào ghế nói: “Lâm Mộc, cậu đừng căng thẳng như vậy, chúng tôi vẫn chưa nói gì mà, đã ai khẳng định cậu là người có lỗi đâu.”
“Chúng tôi dẫn cậu tới đây, chính là để điều tra làm rõ sự việc này. Có người tố cáo cậu với chúng tôi vì vậy chúng tôi mới phải tìm đến cậu, chẳng lẽ chúng tôi nhận tố cáo lại xem như không nghe, không biết, cậu thấy có đúng không?”
Lâm Mộc nói: “Căn nguyên của chuyện này rất đơn giản, con gái Chung Hào dành chỗ đậu xe nên đụng trúng xe của tôi, sau đó lại mang vệ sĩ tới tìm tôi kiếm chuyện. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”
Lâm Mộc giải thích, đem đầu đuôi câu chuyện tóm tắt ngắn gọn rồi trình bày lại một lần nữa.
Phàm Thiệu gật đầu: “Những lời cậu nói, tôi đã ghi lại. Hiện tại, chuyện này may mắn không có án mạng xảy ra, đặc biệt Chung Hào cũng không gặp nguy hiểm gì, cho nên nói đi nói lại thì cũng không có gì quá nghiêm trọng vì vậy chúng tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng cho qua.”
“Chỉ cần Liên minh Tu Hành Giả các ông xử lý công bằng, không thiên vị phía Chung Hào thì Lâm Mộc tôi không có ý kiến.” – Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc chuyển đề tài: “Tuy nhiên, tôi nhắc nhở các ông trước, nếu các ông cố tình thiên vị Chung Hào thì tôi sẽ không để yên đâu.”
Phàm Thiệu minh chủ cười nói: “Những người tu hành bị chúng tôi dẫn về đây hầu hết đều biểu hiện kiêng kỵ, sợ hãi chỉ có cậu là đặc biệt lại còn đe dọa ngược lại chúng tôi.”
Ông ta tiếp tục nói: “Tôi cũng nói rõ với cậu, quy luật của giới tu sĩ với tu sĩ và tu sĩ với người thường có sự khác nhau nhất định. Nếu giữa các tu sĩ xảy ra mâu thuẫn, các vị có thể dùng võ lực để giải quyết, Liên minh Tu Hành Giả ngầm cho phép điều này.”
“Tuy nhiên, trường hợp tu sĩ sử dụng võ lực với người thường, đây rõ ràng là vi phạm quy tắc, nếu chúng tôi không xử lý nghiêm tu sĩ thì thế giới này sẽ trở nên rất náo loạn, bất ổn.”
“Chung Hào chỉ là một thương nhân bình thường, ông ta không phải người tu hành. Đồng thời, ông ta cũng là một nhân vật máu mặt trong thương giới Thân Giang hơn nữa chuyện này đã ầm ĩ khắp nơi. Nếu cậu giết ông ta, Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.”
Lâm Mộc tất nhiên hiểu, Phàm minh chủ nói lời này chính là để cảnh cáo anh sau khi rời khỏi đây không được tìm đến Chung Hào, không được giết ông ta.
Lâm Mộc nói: “Tôi chỉ có một câu hỏi, nếu sau khi tôi rời khỏi đây, Chung Hào trả thù tôi hoặc đe dọa sự an toàn của những người xung quanh tôi, âm thầm tấn công họ thì Liên minh các ông sẽ xử lý thế nào?”
Phàm Thiệu minh chủ nói: “Nếu ông ta tìm tu sĩ đến trả thù cậu thì đó được xem là trận chiến giữa các tu sĩ, Liên minh Tu Hành Giả sẽ không can thiệp đến.”
“Trường hợp ông ta thuê tu sĩ đối phó người thân của cậu, vậy cậu có thể chủ động tìm đến tu sĩ đó để báo thù hoặc tìm đến chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt tu sĩ đó để trừng phạt.”
“Nếu ông ta chỉ sai người bình thường tấn công người thân của cậu, vậy cậu có thể báo công an, bởi vì hai bên tấn công và bị tấn công đều là người thường không phải tu sĩ, vì vậy chúng tôi không thể can thiệp.”
Chương 220: Kết quả xử lý
Ánh mắt Lâm Mộc tối đi, anh không hề hài lòng với câu trả lời này.
“Tiếp đến, cậu chịu khó ở đây trong bốn mươi tám giờ để bản thân bình tĩnh lại một chút, hãy suy nghĩ thật kỹ cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Bốn mươi tám giờ sau, nếu không có gì bất trắc xảy ra thì chúng tôi sẽ thả cậu.”
“Còn nữa, sau khi cậu được thả, nếu Chung Hào xảy ra chuyện gì thì cậu chính là đối tượng tình nghi số một, vì vậy sau khi ra khỏi đây, cậu nên tém tém lại, đừng gây náo loạn! Rõ chưa?”
Phàm Thiệu minh chủ cảnh cáo xong thì lập tức đứng dậy rời đi.
“Tại sao tôi không được thả ra ngoài ngay bây giờ?” – Lâm Mộc hỏi.
Sắc mặt Phàm Thiệu minh chủ âm trầm: “Cậu phải ở đây đủ bốn mươi tám giờ, chính vì cậu còn trẻ đã đạt đến Linh Ý Cảnh nên tôi mới dùng thái độ hòa nhã nói chuyện với cậu, cậu nên biết điều một chút! Đừng có được voi đòi tiên!” – Phàm Thiệu dứt lời, lập tức đóng cửa lại.
Lâm Mộc ngồi trong phòng thẩm vấn, lòng có chút bất an. Anh lo lắng trong hai ngày bị giam ở đây, Chung Hào sẽ tấn công Trần Uyển Nhi hoặc em gái anh.
Nếu bây giờ anh dùng võ lực để phá cửa, bức bọn họ phải cho anh rời đi có được không?
Mặc dù đây chỉ là một chi nhánh nhỏ nhưng dù sao cũng là do Liên minh Tu Hành Giả thiết lập, nếu Lâm Mộc thật sự làm như vậy đồng nghĩa với việc anh đang chống đối Liên minh Tu Hành Giả, đây là lựa chọn không sáng suốt.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên kia.
“Uông sư, theo ông thì người của Liên minh Tu Hành Giả sẽ xử lý Lâm Mộc như thế nào?” – Chung Hào hỏi.
“Dù sao cũng không xảy ra án mạng, hơn nữa bắt nguồn của chuyện này cũng do tiểu thư chúng ta khơi mào, cho nên Lâm Mộc có lẽ sẽ không bị xử lý quá nặng, nhẹ thì viết một tờ giấy bảo đảm không tái phạm, nặng thì bị giam từ mười ngày đến nửa tháng.” – Uông sự nói.
Chung Hào không hài lòng: “Sao có thể phạt nhẹ như vậy? Quan hệ của tôi ở Thân Giang cũng khá rộng, hay tôi chi thêm một số tiền lớn cùng với quan hệ để người của Liên minh Tu Hành Giả xử lý Lâm Mộc nặng hơn?”
Uông sư lắc đầu nói: “Chuyện này…, sợ rằng rất khó, người của Liên minh Tu Hành giả rất đặc thù, tính độc lập của họ rất cao, tôi e dù mạng lưới quan hệ của ngài có rộng đến cỡ nào cũng không thể gây sức ép với họ được.”
“Dựa vào quan hệ không được, vậy thì dựa vào tiền thì sao? Tiền không thể thì thật nhiều tiền?” – Chung Hào hỏi.
“Chuyện này…, tôi cũng không dám khẳng định nhưng mà có ai lại không tham tiền, cách này chúng ta có thể thử xem, nhưng tôi không dám đảm bảo là nó sẽ thành công.” – Uông sư nói.
“Ba, con đã bị mất một ngón tay, ba nhất định phải trừng trị anh ta thích đáng, báo thù cho con!” – Chung Nguyệt không cam lòng nói.
Chung Hào vội vàng an ủi: “Con gái, con yên tâm! Ba nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con!”
Sau đó, ông ta nhìn về phía Uông sư: “Uông sư, ông còn cách nào để đối phó cậu ta không?”
“Chung tổng, cậu ta đã đạt Linh Ý Cảnh trung kì, theo tôi chúng ta có thể tìm đến Quán chủ Tiên Hạc võ quán, người đã đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong hỏi thử, có lẽ Quán chủ sẽ có cách để đối phó với cậu ta.” – Uông sư đề nghị.
“Ừ, ý hay.” – Chung Hào gật đầu.
Nằm trên giường bệnh, Chung Nguyệt phẫn hận nói: “Ba, chúng ta đừng đối đấu trực tiếp với anh ta. Trước đó, anh ta đi chung với hai người phụ nữ, anh ta lấy của con một ngón tay, vậy chúng ta liền lấy đi hai ngón tay của hai người phụ nữ đó, trả thù anh ta!”
Uông sư nghe vậy thì bị dọa sợ hết hồn: “Chung tổng, như vậy không được, trước mắt chúng ta cứ đi tìm một cường giả đủ mạnh để cảnh cáo anh ta trước đã. Nếu chúng ta làm theo ý của tiểu thư, chắc chắn sẽ chọc điên anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ chẳng còn bận tâm gì nữa, lỡ anh ta muốn giết sạch tất cả chúng ta báo thù thì sao? Chắc chắn chúng ta sẽ không cản được anh ta!”
Chung Hào gật đầu, ông ta cảm thấy Uông sư nói rất có lý.
Đúng vậy, đến lúc đó cho dù Liên minh Tu Hành Giả có truy cứu trách nhiệm Lâm Mộc, phạt cậu ta thật nặng nhưng lúc đó ông ta đã bị Lâm Mộc giết chết, như vậy thì chuyện trả thù này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Uông sư nói: “Nếu muốn trả thù người thân của cậu ta thì trước hết phải xử được cậu ta trước đã rồi mới tính đến bước đó.”
“Uông sư, ông đi một chuyến đến chi nhánh của Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang, trong thẻ này có một tỷ, ông thử thương lượng với quản lý của họ xem có thể tăng hình phạt của Lâm Mộc nặng hơn được hay không? Còn tôi sẽ liên lạc với Quán chủ Tiên Hạc võ quán, chúng ta chia nhau hành động.” – Chung Hào nói.
Sau khi thống nhất, bọn họ liền chia nhau thực hiện cả hai kế hoạch cùng một lúc, quyết tâm phải xử đẹp Lâm Mộc.
…
Bên kia.
Liên minh Tu Hành Giả, bên trong chi nhánh Thân Giang.
Lâm Mộc vẫn còn ngẩn ngơ suy tư ở trong phòng. Ngay lúc này, điện thoại của anh reo lên. Lâm Mộc cầm điện thoại lên nhìn, người gọi đến là sư huynh.
“Dạ, sư huynh.” – Lâm Mộc nhận điện thoại.
Sư huynh nói: “Tiểu sư đệ, món vũ khí lần trước cậu đưa cho anh, anh đã mang về tổng bộ.”
“Món vũ khí đó thật sự rất mạnh, có ý nghĩa rất quan trọng với chúng ta. Vì vậy, anh đã yêu cầu tổng bộ thưởng nóng cho cậu, họ đã duyệt rồi. Cậu đang ở đâu để anh gửi phần thưởng qua cho?”
“Hiện tại, em đang gặp chút rắc rối ở Thân Giang nên bị chi nhánh Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang nhốt mấy ngày.” – Lâm Mộc cười khổ nói.
“Hả? Cậu bị chi nhánh Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang giam sao? Đã xảy ra chuyện gì?” – Sư huynh vội vàng hỏi.
Lâm Mộc bèn đem đầu đuôi, ngọn ngành câu chuyện kể rõ với sư huynh.
“Ra là vậy, thế này đi, anh sẽ liên hệ với chi nhánh Thân Giang bên đó, nói với họ mấy câu.” – Sư huynh đề nghị.
“Sư huynh, chuyện này…có làm anh khó xử không? Chi nhánh bên này sẽ chịu nghe anh sao?” – Lâm Mộc nghi ngờ hỏi.
Lâm Mộc không muốn mang thêm phiền toái cho sư huynh cho nên anh mới không chủ động gọi điện cho anh ấy nhờ giúp đỡ.
Nếu bọn họ xử lý công bằng, anh cũng không cần tìm sư huynh làm gì.
Đầu bên kia, sư huynh cười nói: “Tiểu sư đệ, cậu đừng lo lắng, chuyện này không có gì khó cả, chi nhánh đó nằm ở thành phố, chủ yếu xử lý những vụ tu sĩ phạm tội ở đô thị, cấp bậc không quá cao.”
“Anh là thanh tra viên của tổng bộ, bình thường chi nhánh đó vẫn đang thuộc phạm vi quản lý của anh. Hơn nữa, vị Chung Hào kia vẫn còn sống, để anh nhắn với họ mấy câu, ít nhất bọn họ phải cho anh cậu chút mặt mũi, đúng chứ?
Lâm Mộc nghe sư huynh nói vậy thì trong lòng cũng thấy an tâm.
“Sư huynh, vậy em cảm ơn anh nhiều!” – Lâm Mộc cười nói.
“Cậu gọi anh một tiếng sư huynh, sao anh lại có thể để cho tiểu sư đệ của mình phải chịu ủy khuất được? Cậu yên tâm đi.” – Sư huynh hào sảng nói.
Dừng một chút, sư huynh nói tiếp: “Tiểu sư đệ, sau khi ra ngoài cậu tính thế nào? Để tránh phiền toái, anh khuyên cậu đừng giết Chung Hào kia, dù sao sức ảnh hưởng của ông ta trong thương giới cũng không nhỏ, hơn nữa chuyện này đã ầm ỉ đến tai của Liên minh Tu Hành Giả rồi.”
“Nếu đã không có vấn đề gì vậy cứ để em gái tôi thuận lợi nhập học đi!” Lâm Mộc thản nhiên nói.
“Cậu đã đánh Chung tiểu thư thành ra như vậy, cho dù để em ấy nhập học thì em ấy cũng không thể ở lại đây được, cậu và em ấy sẽ bị nhà họ Chung báo thù đấy.” Thầy Lưu nói.
“Đó không phải chuyện các người cần lo lắng, các người chỉ cần làm việc của mình thôi, hiểu không?” Lâm Mộc hắng giọng.
"Vâng vâng..."
Hai vị giáo viên kia cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo anh.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Lâm Mộc với em gái và Trần Uyển Nhi rời văn phòng làm việc.
Lâm Mộc nghĩ thầm, có lúc dùng vũ lực sẽ tốt hơn rất nhiều, nếu như hai giáo viên này không bị thủ đoạn của anh dọa sợ thì sao họ có thể chịu hợp tác như thế này chứ?
Khi họ ra khỏi văn phòng, Chung tiểu thư và hai vệ sĩ đã không thấy đâu nữa rồi.
Lâm Mộc đoán chắc là hai tên vệ sĩ đã đánh thức cô Chung tiểu thư kia rồi đưa đi.
“Lâm Mộc, trong khoảng thời gian này tôi ở Thân Giang làm ăn, cũng có nghe đến cái tên Chung Hào này.” Trần Uyển Nhi nói.
Vừa rồi khi Lâm Mộc đánh Chung tiểu thư kia, cô ta cũng đã nói ba mình là Chung Hào.
"Ồ? Chung Hào này có xuất thân thế nào vậy?" Lâm Mộc hỏi.
"Nhà họ Chung là một trong ba gia tộc đứng đầu Thân Giang, có tiềm lực tài chính hùng mạnh, nghe nói bối cảnh ở Thân Giang cũng khá mạnh. Chung Hào là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang." Trần Uyển Nhi nói.
Thân Giang là một trong những đô thị hạng nhất ở Trung Quốc có nền kinh tế phát triển nhất.
Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, đương nhiên vị trí này có sức nặng không hề thấp.
"Là một trong ba gia tộc lớn đứng đầu, lại còn là Phó hội trưởng thường vụ của Tổng phòng Thương mại. Thảo nào con gái ông ta lại kiêu ngạo như vậy, bình thường người khác đều sợ gặp phải cô ta." Lâm Mộc lẩm bẩm.
“Lâm Mộc, e là chuyện này có chút khó khăn, dù sao có một số việc cũng không thể dùng vũ lực để giải quyết.” Trần Uyển Nhi hơi lo lắng.
Lâm Lê cũng lo lắng: "Anh, chúng ta gặp phải chuyện lớn rồi sao? Đều là lỗi của em."
Lâm Mộc cười xoa đầu em gái: "Em đừng tự đổ lỗi cho bản thân, cô ta là người đâm chúng ta trước."
“Nhưng anh à, bọn họ mạnh như vậy thì chúng ta phải làm sao đây?” Lâm Lê nói.
“Em không cần phải suy nghĩ nhiều đâu, hôm nay đừng ở ký túc xá nữa, buổi tối em đến chỗ của chị Uyển Nhi đi, còn những việc khác anh sẽ tìm cách.” Lâm Mộc nói.
Cho dù Chung tiểu thư này nhà giàu lại có quyền thế, nhưng Lâm Mộc vẫn không hối hận khi đã đánh cô ta.
Việc cô ta đâm xe dọa Trần Uyển Nhi và em gái anh để ngăn chặn em gái anh nhập học, chỉ với hai điều này thôi đã đủ để Lâm Mộc không thể tha thứ rồi.
Sau khi đi ra khỏi trường, ba người Lâm Mộc trở lại chỗ xe đậu.
“Hửm, xe bị đập rồi?” Lâm Mộc nhíu mày.
Chiếc xe thương vụ Trần Uyển Nhi cầm lái đã bị đập nát một cách thê thảm.
Lâm Mộc đoán đó là cô Chung tiểu thư đưa vệ sĩ đến định đánh anh ở trường ban nãy đã đập nát xe.
“ Uyển Nhi, bắt taxi rồi đưa em gái tôi về đi, tôi có việc phải làm.” Lâm Mộc nói.
"Không vấn đề. Nhưng Lâm Mộc, anh tính làm gì để giải quyết chuyện này? Tôi có thể giúp gì không?" Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc hỏi.
Đương nhiên Trần Tĩnh Uyển cũng vô cùng lo lắng.
Cô biết rõ việc này rất khó giải quyết.
“Đừng lo lắng, cô cứ tin vào năng lực của tôi đi.” Lâm Mộc nở nụ cười.
“Đương nhiên là tôi tin anh rồi, vậy tôi đưa Lâm Lê về biệt thự trước, chúng tôi sẽ ở nhà đợi tin tức của anh.” Trần Uyển Nhi nói.
Sau đó Trần Uyển Nhi gọi một chiếc taxi, Lâm Mộc tiễn hai người lên xe.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
...
Bệnh viện Đông Sơn Thân Giang.
Đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở Thân Giang, trong một phòng bệnh sang trọng.
"Con gái!"
Một người đàn ông trung niên với cái đầu húi cua bước nhanh vào phòng.
Người đàn ông trung niên này không ai khác chính là Chung Hào.
"Ba!"
Chung tiểu thư đang nằm trên giường bệnh, khi nhìn thấy ba cô ta đi tới cô ta liền bật khóc.
Tên đầy đủ của cô ta là Chung Nguyệt, cô ta chính là bảo bối của Chung Hào.
"Ba, ba phải báo thù cho con gái. Con đã nhắc đến tên ba nhưng hắn vẫn làm như vậy! Thủ đoạn lại còn tàn nhẫn như vậy, con đau đến sắp chết rồi." Chung Nguyệt khóc.
“Con gái, đừng lo lắng, có ba ở đây, ba sẽ làm chủ cho con!” Chung Hào ngồi xuống bên giường bệnh, vòng tay ôm lấy Chung Nguyệt an ủi.
Sau đó, Chung Hào quay sang hỏi bác sĩ trong phòng bệnh: "Bác sĩ, ngón tay của con gái tôi có thể gắn được không?"
" Chung hội trưởng, nếu nửa ngón tay còn lại vẫn còn thì chúng tôi có thể nối lại, nhưng cả ngón tay đó đã không còn nữa rồi nên chúng tôi chỉ có thể xử lý vết thương trước, băng bó để cầm máu, nếu trong vòng sáu giờ có thể tìm được ngón tay đó thì chúng tôi mới có thể nối lại được."bác sĩ nói
“Là ai, ai dám lấy mất ngón tay của con gái tôi !!” sắc mặt Chung Hào tái đi, trong mắt tràn đầy sự tức giận.
Ở Thân Giang ông ta là người có thế lực, ai dám không nể mặt Chung Hào ông ta vậy chứ?
Sao lại có người dám động vào bảo bối của Chung Hào ông ta?
Phải biết rằng ông ta rất yêu con gái của mình, đến nỗi ngay cả bình thường ông ta còn không nỡ mắng con gái mình nữa!
Thế mà lại có người dám ra tay với con gái ông ta? Đã vậy lại còn lấy đi ngón tay của con gái ông ta?
“Hai tên vệ sĩ bảo vệ con gái tôi ở đâu? Bọn họ làm ăn kiểu gì vậy!” Chung Hào mắng.
“Ba, hai tay của hai người đó cũng đều bị gãy, hiện tại chắc đang ở trong phòng phẫu thuật.” Chung Nguyệt nói.
“Thân thủ hai người họ tốt như vậy, thế mà cũng bị đánh bại sao?” Chung Hào nheo mắt lại.
Một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ từ phía sau Chung Hào bước tới và nói: "Chung Tổng, theo tôi nghĩ, người làm ra những việc này có thể là người tu hành!"
“Uông sư, khi tìm được người này thì nhờ ngài giải quyết cậu ta giúp tôi, cậu ta dám lấy mất một ngón tay của con gái tôi thì tôi phải lấy mạng của cậu ta!” Ánh mắt Chung Hào lóe lên tia lạnh lùng.
“Chung Tổng cứ yên tâm.” Người đàn ông trung niên mặc đạo sĩ chậm rãi đáp lại.
“Ba, ba người bọn họ là người ngoài tỉnh, người đánh con hình như tên là 'Lâm Mộc'.” Chung Nguyệt nói.
Chung Hào xoay người ra lệnh: "Thư ký Trương, hạ lệnh xuống dưới, dùng hết toàn lực, điều tra cho tôi! Trong vòng ba giờ phải tìm cho ra tung tích của tên Lâm Mộc này!"
Chương 217: Không mời mà tới
“Vâng!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.
Chung Hào lại dặn dò: "Còn nữa, bố trí nhân lực ngay lập tức đến sân bay, nhà ga, đoạn đường cao tốc và tất cả những đoạn có thể rời khỏi Thân Giang, kiểm tra nghiêm ngặt người tên là Lâm Mộc trước khi cậu ta kịp rời khỏi Thân Giang! "
“Được, tôi sẽ làm ngay.” Thư ký nói xong liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Cánh cửa vốn đang được đóng lại, đột nhiên bị đẩy ra.
"Không cần phiền ông tìm, tôi đã ở đây rồi!"
Một giọng nói vang lên từ phía cửa.
Mọi người trong phòng quay lại nhìn, một bóng dáng trẻ tuổi từ cửa bước vào phòng.
Đến rồi, đương nhiên chính là Lâm Mộc rồi!
Chung Nguyệt nằm trên giường bệnh, cô ta nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Mộc.
"Ba! Là anh, là anh ta đánh con!" Chung Nguyệt sốt sắng chỉ vào Lâm Mộc.
Nghe vậy, Chung Hào cũng đột nhiên quay sang nhìn Lâm Mộc.
Lâm Mộc chủ động tới cửa đã nằm ngoài dự đoán của Chung Hào.
Ông ta cho rằng sau khi xảy ra chuyện, Lâm Mộc trốn khỏi Thân Giang là chuyện bình thường.
"Tên nhóc này, cậu cũng thật dũng cảm! Ở Thân Giang, không ai dám làm con gái của tôi bị thương! Cậu là người ngoài tỉnh mà còn dám không coi tôi ra gì sao? Lại còn dám chủ động tới cửa." Giọng Chung Hào vang lên.
Ông ta đường đường là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, lại còn là người có chí khí lớn.
"Chung hội trưởng, gia giáo nhà ông tệ thật đấy, dạy dỗ một đứa con gái kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Cô ta là người giành chỗ đậu xe và tông vào xe của tôi trước. Nếu ông không biết giáo dục cô ta thì tôi sẽ dạy dỗ con gái ông thay cho ông. ”Lâm Mộc bình tĩnh nói.
"Hừm, cũng mạnh miệng đấy! Con gái tôi còn đến lượt cậu dạy sao? Cô bé là bảo bối của tôi, con bé giành chỗ đậu xe của cậu thì sao, tông vào xe của cậu thì sao chứ? Tôi nuông chiều con bé, con bé muốn có trăng trên trời thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách lấy được cho con bé! Con bé không làm gì sai cả! ” Chung Hào lớn giọng.
“Thì ra là con gái của ông được ông chiều chuộng như vậy, Chung hội trưởng, ông nghĩ ông đang nuông chiều cô ta, nhưng thật ra anh đang hại cô ta đấy!” Lâm Mộc nói.
“Cậu còn chưa đủ tư cách dạy tôi làm quan đâu!” Chung Hào lạnh lùng nói.
“Ba, đừng nói nhảm với anh ta nữa, ba nhất định phải hành hạ anh ta, để anh ta chịu sự tra tấn thà chết còn hơn sống!” Chung Nguyệt nghiến răng nói.
Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Chung Nguyệt: "Chung tiểu thư, xem ra tôi lấy một ngón tay của anh, mà cô vẫn chưa rút ra được bài học nhỉ."
"Ba, ba xem kia! Anh ta còn dám dọa con!" Chung Nguyệt kêu lên.
“Uông sư, lên đi!” Chung Hào tức giận ra lệnh.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ ở phía sau lập tức bước tới.
"Thằng nhãi ranh, đừng trách lão phu tàn nhẫn!"
Người đàn ông trung niên áo bào đạo sĩ giơ tay lên, ánh sáng nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó ông ta nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng do nội lực ngưng tụ hình thành liền bay ra ngoài!
Những tia ánh sáng nội lực đó lao về phía Lâm Mộc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Phương pháp này..."
Bác sĩ trong phòng cũng sửng sốt trước thủ đoạn này, vung tay tung đòn kiểu này anh ta mới chỉ thấy trong phim võ thuật và phim truyền hình thần thoại hôi.
Chung Hào nhìn rất tự tin.
Uông sư này được ông ta bỏ ra rất nhiều tiền mới có thể thuê về ở bên cạnh bảo vệ ông ta lâu dài.
Ông ta biết rằng những người tu hành đều kiêu căng và ngạo mạn, nên ông thường gọi người kia là 'Uông Sư' để thể hiện sự tôn trọng.
Khi quả cầu ánh sáng bay tới trước mặt, Lâm Mộc khẽ vung tay lên.
Những ánh sáng nội lực này lập tức bị Lâm Mộc nắm trong lòng bàn tay.
“Khai Linh Cảnh đỉnh phong, thủ đoạn này mà cũng muốn đối phó với tôi, sợ là còn kém xa lắm!” Lâm Mộc nhìn lượng ánh sáng trong lòng bàn tay.
Sau đó Lâm Mộc dùng một bàn tay to nắm lấy.
Bùm!
Ánh sáng bên trong lòng bàn tay đột nhiên nổ tung, trong phòng như có sấm sét khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều run lên.
"Cái gì! ?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Chung Hào đột nhiên thay đổi, thực lực của tên nhóc này còn mạnh hơn cả Uông sư sao?
Lâm Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo bào.
"Nếu ông đã muốn đấu, vậy thì tôi sẽ cho ông xem thế nào mới là bản lĩnh thật sự!"
"Cực Băng Chưởng!"
Lâm Mộc nâng một tay lên, nội lực dâng trào trong lòng bàn tay, sau đó một chưởng đẩy ra ngoài.
Bùm!
Một bàn tay trắng do nội lực ngưng tụ tạo thành lập tức lao đến chỗ người đàn ông trung niên áo bào kia.
"Không ổn rồi!"
Sau khi người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ cảm nhận được nội lực đáng sợ ẩn chứa trong bàn tay trắng này, sắc mặt lập tức tràn ngập sự sợ hãi.
Đối mặt với bóng bàn tay trắng đang tấn công, ông ta không còn cách nào khác là dốc toàn lực chống cự.
Mặc dù vậy nhưng ông ta vẫn không thể ngăn lại được, cậu bị đập một cái ‘bốp’, cả người đập mạnh vào tường.
Cả bức tường cũng đã bị nứt ra.
Một cơn gió lướt qua căn phòng.
"Khụ!"
Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ ngã xuống góc tường, phun ra mấy ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Cảnh tượng này khiến mọi người trong phòng đều khiếp sợ.
Đặc biệt là Chung Hào và Chung Nguyệt, bọn họ không ngờ rằng Uông sư cường đại trong mắt bọn họ, lại dễ bị Lâm Mộc đánh bại như vậy?
Đặc biệt là Chung Hào, ông ta đã rất sốc.
“Cậu...cậu đã là Linh Ý Cảnh trung kỳ!” Trung niên áo bào đạo sĩ nhìn chằm chằm Lâm Mộc.
Lâm Mộc lại vung tay lên, nội lực ngưng tụ lại, quát lớn:
"Nếu đã chiến đấu thì ông phải gánh chịu hậu quả, ông có thừa nhận thất bại không!"
Vừa nãy Lâm Mộc ra tay thì anh cũng đã nương tay rồi, nếu Lâm Mộc thật sự dùng hết sức lực, với thực lực của Lâm Mộc thì ông ta đã chết từ lâu rồi.
Chỉ là Lâm Mộc không muốn lại phải giết một mạng người.
"Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!" Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ vội vàng quỳ xuống van xin.
Đối mặt với một Linh Ý Cảnh trung kỳ, ông ta không thể phản kháng lại được.
"Nếu ông đã nhận thua rồi thì cút ra! Ở đây không có việc của ông!" Lâm Mộc thu lại nội lực.
"Đa tạ tiền bối lưu tình, tôi cút ra ngay!"
Ông ta ôm ngực chạy nhanh ra khỏi phòng!
Trong lòng người đàn ông trung niên áo bào này cũng biết vừa rồi khi Lâm Mộc ra tay đã rất nương tay rồi, nếu không ông ta cũng đã chết rồi.
"Uông Sư! Uông Sư!"
Khi Chung Hạo thấy ông ta định chạy đi, Chung Hào cũng có chút hoảng sợ.
Nhưng người đàn ông trung niên mặc áo bào này sao dám ở lại nữa chứ, ngay lập tức ông ta đã biến mất.
Sau khi ông ta rời đi, Lâm Mộc lại đưa mắt nhìn Chung Hào.
Chương 218: Trò chơi tâm lý
"Chung hội trưởng, nếu bây giờ tôi ra tay với ông, ông còn có thể dựa vào cái gì bây giờ? Nếu như tôi ra tay với ông thì cả tài sản, và thế lực của ông cũng không thể chống đỡ nổi, tôi nghĩ ông hiểu đạo lý này mà." Lâm Mộc thờ ơ nhìn ông ta.
Khóe mắt Chung Hào co rụt lại.
Mặc dù ông ta giàu có quyền thế, nhưng ông ta biết hiện tại Lâm Mộc đã không màng chuyện gì nữa rồi, nếu như anh thật sự muốn làm gì ông ta thì ông ta cũng chẳng thể ngăn cản anh!
"Lâm Mộc phải không? Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."
Chung Hào chắp tay sau lưng: "Tuy nhiên, cậu nên biết tôi có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào đối với giới kinh doanh Thân Giang, thậm chí Chung Hào tôi còn nổi tiếng trong giới kinh doanh cả nước, có danh tiếng không hề nhỏ đâu!"
" Nếu xảy ra chuyện gì với Chung Hào ta thì nhất định sẽ là một vụ án lớn, Thương hội sẽ thúc giục phía trên điều tra kỹ lưỡng. Cho dù cậu có là một cường giả cũng không thể thoát tội! Cậu không thể gánh chịu nổi hậu quả đâu! "
Dù sao Chung Hào cũng là Phó hội trưởng thường vụ, cũng là người đã có nhiều kinh nghiệm trên thương trường, nên đến giờ phút này ông ta vẫn hoàn toàn có thể trụ vững.
"Bớt nói mấy lời như vậy để dọa tôi đi, Lâm Mộc tôi không sợ đâu."
Giọng điệu Lâm Mộc không thay đổi, "Tôi tới đây để nói cho ông biết, con gái ông đã khiêu khích tôi nên tôi đã lấy một ngón tay của con gái ông, do vậy ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ."
"Xóa bỏ sao? Chà, cậu đừng hòng!"
Chung Hào giễu cợt: "Nếu cậu có gan thì cứ giết tôi đi, tôi cá là cậu không dám! Chung Hào tôi đã đến mức này rồi thì tôi cũng không sợ gì cả!"
Lâm Mộc nheo mắt lại.
Lúc trước Lâm Mộc dùng phương thức này đối phó với mấy ông chủ trong giới kinh doanh kia thì đối phương đều sẽ sợ cúi đầu.
Nhưng Lâm Mộc không ngờ Chung Hạo lại cứng rắn như vậy.
Anh đã ra tay thể hiện thủ đoạn tàn nhẫn của mình, thế nhưng ông ta vẫn có thể có thái độ cương quyết như vậy.
Nếu anh thật sự ra tay với Chung Hào này thì sẽ xảy ra chuyện gì? Lâm Mộc cũng biết rất rõ sẽ có hệ lụy như thế nào.
Ở Thân Giang Lâm Mộc không có thực lực đủ mạnh để dựa vào, hơn nữa thân phận cũng khác thường, nên nếu thật sự giết chết ông ta, đúng là sẽ gây ra phiền phức lớn.
Lúc trước anh đối phó với nhà họ Tôn ở Giang Nam là bởi vì mối thù máu mủ với nhà họ Tôn, do vậy Lâm Mộc mới có thể liều mạng báo thù.
Nhưng Chung Hào thì khác, nếu Lâm Mộc vì giết ông ta mà chọc phải một cái lỗ lớn thì không đáng.
Dù sao hiện tại cũng là một xã hội pháp quyền, võ lực cũng không thể lớn đến mức vượt qua được địa vị của 'pháp luật'.
" Chung Hào tôi cũng có thể lùi lại một bước. Nếu cậu giao ngón tay của con gái tôi ra và tự lấy đi một ngón tay của mình thì tôi có thể tha thứ cho cậu! Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của Chung Hào tôi rồi đấy!"
Lâm Mộc thầm nghĩ, Chung Hào này quả nhiên là một lão đại xảo quyệt.
Dưới tình thế hiện tại, ông ta vẫn muốn chuyển từ thế bị động sang chủ động!
Một thương nhân trước uy hiếp của cường giả vẫn có thể làm được điều này thì đúng là người không đơn giản.
Nhưng chẳng lẽ anh phải từ bỏ thế chủ động sao?
Bây giờ không phải là một cuộc tranh giành vũ lực, mà là một trò chơi tâm lý!
"Tiếc quá, ngón tay của con gái ông đã sớm bị tôi hủy lúc ở Đại Học Phục Hưng rồi."
Lâm Mộc không lộ ra vẻ nhu nhược chút nào: "Tôi vốn là Linh Ý Cảnh, tôi luôn làm việc có quy tắc, tôi đã nói lấy một ngón tay của cô ta làm hình phạt thì tôi nhất định sẽ làm được! Bắt tôi tự lấy một ngón tay của mình thì càng không thể!"
"Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, một là làm theo những gì tôi vừa nói, hoặc là, tôi giết ông, sau đó chạy trốn!"
"Nếu ta chạy trốn, tôi cũng không nhất định phải chết, nhưng hôm nay ông nhất định phải chết, ông nghĩ sao?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Ông chọn đi!"
Lâm Mộc chủ động lùi về phía sau, cho ông ta lựa chọn một trong hai cách mà anh đưa ra!
"Cậu ..." sắc mặt Chung Hào hơi thay đổi.
"Hiện tại tôi chỉ cho ông mười giây, sau mười giây, nếu ông không có lựa chọn, tôi cũng sẽ ra tay!"
Lâm Mộc bắt đầu đếm ngược: "Mười!"
"Chín!"
"Tám!"
...
Mỗi giây Lâm Mộc đếm ngược một lần, nhưng Chung Hào vẫn ngơ người chưa đưa ra sự lựa chọn ngay.
"Ba!"
"Hai!"
Lâm Mộc đã đếm ngược đến gần hết, mặc dù Chung Hào đã cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng những hạt mồ hôi trên trán đã có thể cho thấy ông ta cũng đang rất căng thẳng.
Không khí trong phòng cũng trở nên ngột ngạt hơn.
Sầm!
Ngay khi Lâm Mộc chuẩn bị nói con số cuối cùng thì đột nhiên cửa phòng bị đạp tung ra, cắt ngang bầu không khí yên ắng trong phòng.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào vừa bị Lâm Mộc đánh trọng thương cùng với hai người mặc vest bước nhanh vào.
“Là cậu ta!” người đàn ông trung niên mặc áo choàng đạo sĩ chỉ vào Lâm Mộc.
Hai người mặc vest vừa nghe xong cũng lập tức đi tới trước mặt Lâm Mộc.
“Thưa ngài, chúng tôi là người của Liên Minh Tu Hành Giả, chi nhánh Thân Giang.” Hai người đưa lệnh bài cho Lâm Mộc.
Nghe vậy, Chung Hào vội vàng nói: "Tôi là Phó hội trưởng thường vụ của Tổng phòng Thương mại Thân Giang, Chung Hào! Hai đồng chí, cậu ta là tu hành giả, cậu ta muốn hại tôi! Cậu ta muốn giết tôi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì giới kinh doanh Thân Giang sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, xin các anh hãy bắt cậu ta lại đi! "
“Hội trưởng Chung Hào, ngài không cần phải hoảng sợ, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng và xử lý công bằng.” Hai người đó nói.
Sau đó hai người nhìn về phía Lâm Mộc: "Thưa ngài, ngài hãy đi cùng chúng tôi đến Liên Minh Tu Hành Giả để điều tra."
Chung Hào cười nhìn Lâm Mộc: "Lâm Mộc, xem ra hai phương án của cậu không còn hiệu lực nữa rồi, hiện tại còn có phương án thứ ba rồi."
“Tôi không nghĩ như vậy đâu.” Lâm Mộc lạnh lùng đáp.
Sau đó, Lâm Mộc nhìn về phía hai người của Liên Minh Tu Hành Giả.
"Được, tôi đi cùng hai người."
Lâm Mộc nói xong liền đi theo hai người đi ra ngoài.
Lương tâm của anh rất rõ ràng, cho dù có đi cùng bọn họ thì cũng có gì phải sợ chứ?
Chuyện hôm nay xảy ra là do Chung Nguyệt có lỗi trước, cho dù có đi thì Lâm Mộc cũng sẽ không phải chịu thiệt!
"Nghe nói cậu là Linh Ý Cảnh trung kỳ, cảm ơn cậu đã hợp tác, đi thôi."
Hai người của Liên Minh Tu Hành Giả trực tiếp đưa Lâm Mộc ra khỏi phòng bệnh, anh cũng phối hợp với bọn họ.
Sau khi đi xuống lầu.
"Lâm Mộc, chi nhánh Thân Giang của chúng tôi chỉ cách đây vài trăm mét, không cần đi xe, cứ đi bộ đến đó là được."
Lâm Mộc đi theo bọn họ về phía trước.
Nghe vậy, Lâm Mộc mới thầm nghĩ hóa ra bọn họ lại đến nhanh như vậy là vì chi nhánh ở Thân Giang của Liên Minh Tu Hành Giả là ở ngay gần đây.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mộc đến Liên Minh Tu Hành Giả, cho dù chỉ là một chi nhánh trong một thành phố.
Chương 219: Thẩm vấn
Bệnh viện, bên trong phòng bệnh.
Sau khi Lâm Mộc bị dẫn đi, Chung Hào mới bớt căng thẳng, thở phào nhẹ nhõm.
“Uông sư, ông tới thật kịp lúc!” – Trên mặt Chung Hào nở nụ cười kích động.
Lúc nãy, khoảnh khắc Lâm Mộc đếm ngược đến những giây cuối, đó giống như âm thanh đòi mạng của thần chết vậy, nếu Uông sư tới trễ hơn một chút, Chung Hào thật sự không dám nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra.
Người đàn ông trung niên mặc áo đạo bào cười nói: “Chung tổng, ngoài mặt tôi giả bộ bản thân đang chạy trốn nhưng trên thực tế, tôi âm thầm tìm đến Liên minh Tu Hành Giả nhờ bọn họ tới đây giúp đỡ.”
“Chỉ cần người của Liên minh Tu Hành Giả tới, trước mặt họ chắc chắn Lâm Mộc sẽ không dám làm gì Chung tổng.”
Chung Hào nói: “Vữa nãy tôi đã hiểu lầm Uông sư rồi.”
Lúc Uông sư chạy ra khỏi phòng bệnh, ông ta thật sự cho rằng Uông sư hèn nhát nên lo chạy trước cứu thân đấy.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên kia.
Lâm Mộc đi theo hai người phía trước, tiến vào một tòa nhà cũ kĩ.
Sảnh lớn ở tầng một chỉ có một cô gái ngồi ở quầy tiếp tân, ngoài ra không còn ai nữa.
Hai người họ dắt Lâm Mộc đi thang máy lên lầu hai.
“Ở đây!”
Đến lầu hai, bọn họ dẫn Lâm Mộc đến một gian phòng có tên “Phòng thẩm vấn” rồi mời anh vào đó.
Tiếp đến, bọn họ hỏi Lâm Mộc về tên họ, tuổi tác, cảnh giới và một số thông tin khác. Sau khi hỏi xong một số vấn đề cơ bản thì bắt đầu vào trọng tâm chính:
“Anh đến từ môn phái nào?” – Người đàn ông mặc âu phục hỏi.
“Tôi không thuộc môn phái nào cả.” – Lâm Mộc đáp lại.
“Vậy anh bước vào con đường tu luyện này bằng cách nào?” – Người đàn ông mặc âu phục hỏi lại.
“Đây là chuyện riêng tư, tôi có quyền im lặng không cần kể ra nhỉ? Dù sao tôi cũng không làm gì sai cả, cho nên các người không cần phải xét hỏi tôi như thẩm vấn phạm nhân đâu, đúng chứ?”
“Hỏi anh cái gì thì anh thành thật trả lời đi! Đã vào đến đây thì dẹp cái dáng vẻ kiêu ngạo của người tu hành đi! Thành thật khai báo, anh phải hiểu rõ anh đang ở nơi nào!” – Người đàn ông nghiêm túc nói.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên mũi to mặc âu phục đi vào phòng thẩm vấn.
Khi cửa mở ra, hai người đang thẩm vấn Lâm Mộc lập tức đứng dậy, hướng người đàn ông trung niên mũi to hành lễ.
“Các người đi ra ngoài trước đi.” – Người đàn ông trung niên mũi to phất tay một cái.
“Vâng.” – Hai người họ đáp lại, sau đó lui ra.
Trong tay người đàn ông trung niên mũi to cầm một ly cà phê, đi tới trước mặt Lâm Mộc.
“Lâm Mộc, xin cậu hãy bình tĩnh, không ai nói cậu là phạm nhân cả. Nào, tôi mời cậu một ly cà phê rồi hai ta cứ thong thả tâm sự, làm rõ chân tướng sự tình.”
Người đàn ông trung niên mũi to vừa nói vừa đặt ly cà phê xuống trước mặt Lâm Mộc.
“Vậy ông đây là?” – Lâm Mộc nhìn ông ta.
“Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi tên Phàm Thiệu, là quản sự ở đây. Tôi cũng như cậu, là một người tu hành.” – Người đàn ông trung niên mũi to nói.
“Phàm minh chủ, tổ chức Liên minh Tu Hành Giả này có vẻ không lớn như trong tưởng tưởng của tôi.” – Lâm Mộc nói.
Theo sự quan sát của Lâm Mộc từ khi bước vào chỗ này, nơi này quả thật có chút nhỏ.
“Đây chỉ là một chi nhánh nhỏ của chúng tôi, nói là chi nhánh nhưng trên thực tế chỉ là một văn phòng nhỏ, ở đây chúng tôi chỉ xử lý những tu sĩ phạm tội trong phạm vi ở Thân Giang. Nơi này không có nhiều nhân viên lắm chỉ có khoảng mười mấy tu sĩ thôi!” – Phàm Thiệu nói.
Ông ta nhìn Lâm Mộc: “Tên của cậu đối với tôi cũng không quá xa lạ, sau khi cậu đánh bại quán chủ Tiên Hạc võ quán, ai ai cũng biết đến cậu đương nhiên có cả tôi. Linh Ý Cảnh trung kỳ có thể đánh bại Linh Ý Cảnh đỉnh phong, cậu thật sự khiến tôi rất bất ngờ.”
Lâm Mộc uống một hớp cà phê rồi nói: “Phàm minh chủ, chức trách của các ông là quản lý tu sĩ cho nên việc phân rõ trắng đen, đúng sai các ông phải rành hơn tôi đúng chứ? Nguyên nhân chính của chuyện này là do con gái Chung Hào gây ra.”
Phàm minh chủ dựa vào ghế nói: “Lâm Mộc, cậu đừng căng thẳng như vậy, chúng tôi vẫn chưa nói gì mà, đã ai khẳng định cậu là người có lỗi đâu.”
“Chúng tôi dẫn cậu tới đây, chính là để điều tra làm rõ sự việc này. Có người tố cáo cậu với chúng tôi vì vậy chúng tôi mới phải tìm đến cậu, chẳng lẽ chúng tôi nhận tố cáo lại xem như không nghe, không biết, cậu thấy có đúng không?”
Lâm Mộc nói: “Căn nguyên của chuyện này rất đơn giản, con gái Chung Hào dành chỗ đậu xe nên đụng trúng xe của tôi, sau đó lại mang vệ sĩ tới tìm tôi kiếm chuyện. Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!”
Lâm Mộc giải thích, đem đầu đuôi câu chuyện tóm tắt ngắn gọn rồi trình bày lại một lần nữa.
Phàm Thiệu gật đầu: “Những lời cậu nói, tôi đã ghi lại. Hiện tại, chuyện này may mắn không có án mạng xảy ra, đặc biệt Chung Hào cũng không gặp nguy hiểm gì, cho nên nói đi nói lại thì cũng không có gì quá nghiêm trọng vì vậy chúng tôi sẽ xử lý nhẹ nhàng cho qua.”
“Chỉ cần Liên minh Tu Hành Giả các ông xử lý công bằng, không thiên vị phía Chung Hào thì Lâm Mộc tôi không có ý kiến.” – Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc chuyển đề tài: “Tuy nhiên, tôi nhắc nhở các ông trước, nếu các ông cố tình thiên vị Chung Hào thì tôi sẽ không để yên đâu.”
Phàm Thiệu minh chủ cười nói: “Những người tu hành bị chúng tôi dẫn về đây hầu hết đều biểu hiện kiêng kỵ, sợ hãi chỉ có cậu là đặc biệt lại còn đe dọa ngược lại chúng tôi.”
Ông ta tiếp tục nói: “Tôi cũng nói rõ với cậu, quy luật của giới tu sĩ với tu sĩ và tu sĩ với người thường có sự khác nhau nhất định. Nếu giữa các tu sĩ xảy ra mâu thuẫn, các vị có thể dùng võ lực để giải quyết, Liên minh Tu Hành Giả ngầm cho phép điều này.”
“Tuy nhiên, trường hợp tu sĩ sử dụng võ lực với người thường, đây rõ ràng là vi phạm quy tắc, nếu chúng tôi không xử lý nghiêm tu sĩ thì thế giới này sẽ trở nên rất náo loạn, bất ổn.”
“Chung Hào chỉ là một thương nhân bình thường, ông ta không phải người tu hành. Đồng thời, ông ta cũng là một nhân vật máu mặt trong thương giới Thân Giang hơn nữa chuyện này đã ầm ĩ khắp nơi. Nếu cậu giết ông ta, Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.”
Lâm Mộc tất nhiên hiểu, Phàm minh chủ nói lời này chính là để cảnh cáo anh sau khi rời khỏi đây không được tìm đến Chung Hào, không được giết ông ta.
Lâm Mộc nói: “Tôi chỉ có một câu hỏi, nếu sau khi tôi rời khỏi đây, Chung Hào trả thù tôi hoặc đe dọa sự an toàn của những người xung quanh tôi, âm thầm tấn công họ thì Liên minh các ông sẽ xử lý thế nào?”
Phàm Thiệu minh chủ nói: “Nếu ông ta tìm tu sĩ đến trả thù cậu thì đó được xem là trận chiến giữa các tu sĩ, Liên minh Tu Hành Giả sẽ không can thiệp đến.”
“Trường hợp ông ta thuê tu sĩ đối phó người thân của cậu, vậy cậu có thể chủ động tìm đến tu sĩ đó để báo thù hoặc tìm đến chúng tôi, chúng tôi sẽ bắt tu sĩ đó để trừng phạt.”
“Nếu ông ta chỉ sai người bình thường tấn công người thân của cậu, vậy cậu có thể báo công an, bởi vì hai bên tấn công và bị tấn công đều là người thường không phải tu sĩ, vì vậy chúng tôi không thể can thiệp.”
Chương 220: Kết quả xử lý
Ánh mắt Lâm Mộc tối đi, anh không hề hài lòng với câu trả lời này.
“Tiếp đến, cậu chịu khó ở đây trong bốn mươi tám giờ để bản thân bình tĩnh lại một chút, hãy suy nghĩ thật kỹ cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Bốn mươi tám giờ sau, nếu không có gì bất trắc xảy ra thì chúng tôi sẽ thả cậu.”
“Còn nữa, sau khi cậu được thả, nếu Chung Hào xảy ra chuyện gì thì cậu chính là đối tượng tình nghi số một, vì vậy sau khi ra khỏi đây, cậu nên tém tém lại, đừng gây náo loạn! Rõ chưa?”
Phàm Thiệu minh chủ cảnh cáo xong thì lập tức đứng dậy rời đi.
“Tại sao tôi không được thả ra ngoài ngay bây giờ?” – Lâm Mộc hỏi.
Sắc mặt Phàm Thiệu minh chủ âm trầm: “Cậu phải ở đây đủ bốn mươi tám giờ, chính vì cậu còn trẻ đã đạt đến Linh Ý Cảnh nên tôi mới dùng thái độ hòa nhã nói chuyện với cậu, cậu nên biết điều một chút! Đừng có được voi đòi tiên!” – Phàm Thiệu dứt lời, lập tức đóng cửa lại.
Lâm Mộc ngồi trong phòng thẩm vấn, lòng có chút bất an. Anh lo lắng trong hai ngày bị giam ở đây, Chung Hào sẽ tấn công Trần Uyển Nhi hoặc em gái anh.
Nếu bây giờ anh dùng võ lực để phá cửa, bức bọn họ phải cho anh rời đi có được không?
Mặc dù đây chỉ là một chi nhánh nhỏ nhưng dù sao cũng là do Liên minh Tu Hành Giả thiết lập, nếu Lâm Mộc thật sự làm như vậy đồng nghĩa với việc anh đang chống đối Liên minh Tu Hành Giả, đây là lựa chọn không sáng suốt.
…Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bên kia.
“Uông sư, theo ông thì người của Liên minh Tu Hành Giả sẽ xử lý Lâm Mộc như thế nào?” – Chung Hào hỏi.
“Dù sao cũng không xảy ra án mạng, hơn nữa bắt nguồn của chuyện này cũng do tiểu thư chúng ta khơi mào, cho nên Lâm Mộc có lẽ sẽ không bị xử lý quá nặng, nhẹ thì viết một tờ giấy bảo đảm không tái phạm, nặng thì bị giam từ mười ngày đến nửa tháng.” – Uông sự nói.
Chung Hào không hài lòng: “Sao có thể phạt nhẹ như vậy? Quan hệ của tôi ở Thân Giang cũng khá rộng, hay tôi chi thêm một số tiền lớn cùng với quan hệ để người của Liên minh Tu Hành Giả xử lý Lâm Mộc nặng hơn?”
Uông sư lắc đầu nói: “Chuyện này…, sợ rằng rất khó, người của Liên minh Tu Hành giả rất đặc thù, tính độc lập của họ rất cao, tôi e dù mạng lưới quan hệ của ngài có rộng đến cỡ nào cũng không thể gây sức ép với họ được.”
“Dựa vào quan hệ không được, vậy thì dựa vào tiền thì sao? Tiền không thể thì thật nhiều tiền?” – Chung Hào hỏi.
“Chuyện này…, tôi cũng không dám khẳng định nhưng mà có ai lại không tham tiền, cách này chúng ta có thể thử xem, nhưng tôi không dám đảm bảo là nó sẽ thành công.” – Uông sư nói.
“Ba, con đã bị mất một ngón tay, ba nhất định phải trừng trị anh ta thích đáng, báo thù cho con!” – Chung Nguyệt không cam lòng nói.
Chung Hào vội vàng an ủi: “Con gái, con yên tâm! Ba nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con!”
Sau đó, ông ta nhìn về phía Uông sư: “Uông sư, ông còn cách nào để đối phó cậu ta không?”
“Chung tổng, cậu ta đã đạt Linh Ý Cảnh trung kì, theo tôi chúng ta có thể tìm đến Quán chủ Tiên Hạc võ quán, người đã đạt tới Linh Ý Cảnh đỉnh phong hỏi thử, có lẽ Quán chủ sẽ có cách để đối phó với cậu ta.” – Uông sư đề nghị.
“Ừ, ý hay.” – Chung Hào gật đầu.
Nằm trên giường bệnh, Chung Nguyệt phẫn hận nói: “Ba, chúng ta đừng đối đấu trực tiếp với anh ta. Trước đó, anh ta đi chung với hai người phụ nữ, anh ta lấy của con một ngón tay, vậy chúng ta liền lấy đi hai ngón tay của hai người phụ nữ đó, trả thù anh ta!”
Uông sư nghe vậy thì bị dọa sợ hết hồn: “Chung tổng, như vậy không được, trước mắt chúng ta cứ đi tìm một cường giả đủ mạnh để cảnh cáo anh ta trước đã. Nếu chúng ta làm theo ý của tiểu thư, chắc chắn sẽ chọc điên anh ta, đến lúc đó anh ta sẽ chẳng còn bận tâm gì nữa, lỡ anh ta muốn giết sạch tất cả chúng ta báo thù thì sao? Chắc chắn chúng ta sẽ không cản được anh ta!”
Chung Hào gật đầu, ông ta cảm thấy Uông sư nói rất có lý.
Đúng vậy, đến lúc đó cho dù Liên minh Tu Hành Giả có truy cứu trách nhiệm Lâm Mộc, phạt cậu ta thật nặng nhưng lúc đó ông ta đã bị Lâm Mộc giết chết, như vậy thì chuyện trả thù này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Uông sư nói: “Nếu muốn trả thù người thân của cậu ta thì trước hết phải xử được cậu ta trước đã rồi mới tính đến bước đó.”
“Uông sư, ông đi một chuyến đến chi nhánh của Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang, trong thẻ này có một tỷ, ông thử thương lượng với quản lý của họ xem có thể tăng hình phạt của Lâm Mộc nặng hơn được hay không? Còn tôi sẽ liên lạc với Quán chủ Tiên Hạc võ quán, chúng ta chia nhau hành động.” – Chung Hào nói.
Sau khi thống nhất, bọn họ liền chia nhau thực hiện cả hai kế hoạch cùng một lúc, quyết tâm phải xử đẹp Lâm Mộc.
…
Bên kia.
Liên minh Tu Hành Giả, bên trong chi nhánh Thân Giang.
Lâm Mộc vẫn còn ngẩn ngơ suy tư ở trong phòng. Ngay lúc này, điện thoại của anh reo lên. Lâm Mộc cầm điện thoại lên nhìn, người gọi đến là sư huynh.
“Dạ, sư huynh.” – Lâm Mộc nhận điện thoại.
Sư huynh nói: “Tiểu sư đệ, món vũ khí lần trước cậu đưa cho anh, anh đã mang về tổng bộ.”
“Món vũ khí đó thật sự rất mạnh, có ý nghĩa rất quan trọng với chúng ta. Vì vậy, anh đã yêu cầu tổng bộ thưởng nóng cho cậu, họ đã duyệt rồi. Cậu đang ở đâu để anh gửi phần thưởng qua cho?”
“Hiện tại, em đang gặp chút rắc rối ở Thân Giang nên bị chi nhánh Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang nhốt mấy ngày.” – Lâm Mộc cười khổ nói.
“Hả? Cậu bị chi nhánh Liên minh Tu Hành Giả ở Thân Giang giam sao? Đã xảy ra chuyện gì?” – Sư huynh vội vàng hỏi.
Lâm Mộc bèn đem đầu đuôi, ngọn ngành câu chuyện kể rõ với sư huynh.
“Ra là vậy, thế này đi, anh sẽ liên hệ với chi nhánh Thân Giang bên đó, nói với họ mấy câu.” – Sư huynh đề nghị.
“Sư huynh, chuyện này…có làm anh khó xử không? Chi nhánh bên này sẽ chịu nghe anh sao?” – Lâm Mộc nghi ngờ hỏi.
Lâm Mộc không muốn mang thêm phiền toái cho sư huynh cho nên anh mới không chủ động gọi điện cho anh ấy nhờ giúp đỡ.
Nếu bọn họ xử lý công bằng, anh cũng không cần tìm sư huynh làm gì.
Đầu bên kia, sư huynh cười nói: “Tiểu sư đệ, cậu đừng lo lắng, chuyện này không có gì khó cả, chi nhánh đó nằm ở thành phố, chủ yếu xử lý những vụ tu sĩ phạm tội ở đô thị, cấp bậc không quá cao.”
“Anh là thanh tra viên của tổng bộ, bình thường chi nhánh đó vẫn đang thuộc phạm vi quản lý của anh. Hơn nữa, vị Chung Hào kia vẫn còn sống, để anh nhắn với họ mấy câu, ít nhất bọn họ phải cho anh cậu chút mặt mũi, đúng chứ?
Lâm Mộc nghe sư huynh nói vậy thì trong lòng cũng thấy an tâm.
“Sư huynh, vậy em cảm ơn anh nhiều!” – Lâm Mộc cười nói.
“Cậu gọi anh một tiếng sư huynh, sao anh lại có thể để cho tiểu sư đệ của mình phải chịu ủy khuất được? Cậu yên tâm đi.” – Sư huynh hào sảng nói.
Dừng một chút, sư huynh nói tiếp: “Tiểu sư đệ, sau khi ra ngoài cậu tính thế nào? Để tránh phiền toái, anh khuyên cậu đừng giết Chung Hào kia, dù sao sức ảnh hưởng của ông ta trong thương giới cũng không nhỏ, hơn nữa chuyện này đã ầm ỉ đến tai của Liên minh Tu Hành Giả rồi.”