Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Cảnh giới
“Nó đương nhiên khác trước, ngày xưa nó là công tử nhà giàu, bây giờ là công tử nhà nghèo, Lâm Lê, con đừng nói đỡ cho anh trai nữa.” Lâm Đại Sơn nghiêm giọng.
Sau đó ông ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, sáng mai mẹ dẫn con tới chỗ bác của con, để bác ấy giới thiệu công việc cho con, bằng không cứ dựa vào con thì chẳng thể nào tìm được việc.”
“Ba, con có việc riêng cần làm, ba đừng lo lắng vấn đề công việc của con.” Lâm Mộc nói.
“Gì cơ? Con vẫn muốn em gái mình phải đi làm thêm kiếm tiền à? Nếu không muốn thì ngoan ngoãn đến nhà bác con đi.” Lâm Đại Sơn nghiêm mặt.
Lâm Đại Sơn đã nói đến mức này, Lâm Mộc chỉ có thể câm nín.
Anh còn phản đối thì kiểu gì Lâm Đại Sơn cũng cho là anh không muốn đi làm.
“Được rồi, cứ quyết định thế đi, mau ăn cơm thôi!” Lâm Đại Sơn cầm bát lên.
Lâm Mộc thấu hiểu tại sao Lâm Đại Sơn lại hung dữ với anh đến vậy, một vì ông thất vọng về anh, hai vì ông muốn thông qua cách làm nghiêm khắc này để khích tướng anh, không để anh tiếp tục làm đồ bỏ đi nữa.
Buổi tối.
Vì diện tích nhà khá nhỏ nên việc chia phòng ngủ trở thành vấn đề nan giải sau khi Lâm Mộc trở về.
Vốn dĩ căn nhà chỉ có một phòng ngủ, ba mẹ anh nhường cho Lâm Lê, còn hai ông bà ngủ phòng khách.
Bây giờ Lâm Đại Sơn sắp xếp cho em gái ngủ cùng mẹ, còn Lâm Mộc trải nệm dưới sàn ở phòng khách.
Lâm Mộc nằm trên tấm nệm, nhắm nghiền hai mắt, lặng yên không một tiếng động lưu chuyển thủ thuật《Hành Khí Quyết.》
5 năm sống trong núi, mỗi ngày Lâm Mộc đều phải tu luyện.
Bây giờ ba anh cũng ngủ trong phòng khách, anh chỉ đành lặng lẽ tiến hành.
Việc tu luyện cần thông qua luyện khí, luyện khí chú trọng hít vào thở ra, dùng hơi thở để vận khí, đưa khí vào trong cơ thể, củng cố và tăng cường sức mạnh trong cơ thể.
Lâm Mộc đã tu hành được 5 năm, đương nhiên đã sớm quen với việc tu luyện này.
Tu luyện nội công được chia thành nhiều cảnh giới: Cố Cơ Cảnh, Khai Linh Cảnh, Linh Ý Cảnh, Linh Phách Cảnh.
Mỗi cảnh giới lại chia ra sơ kỳ, trung kỳ, và đỉnh phong.
Khi nào anh học được cách dùng hơi thở để vận khí, dẫn khí vào cơ thể, thì anh đã bước chân vào cảnh giới đầu tiên, Cố Cơ Cảnh.
Muốn làm được điều ngày cũng không hề dễ dàng, cần có người dẫn dắt nhập môn.
ở cảnh giới Cố Cơ, bởi vì anh học được cách dẫn khí vào cơ thể, cho nên cơ thể khỏe mạnh hơn và các cơ quan nội tạng cũng được rèn luyện, kết quả là sức mạnh và thể chất của người ở Cố Cơ Cảnh được cải thiện đáng kể so với người thường.
Tiến lên cảnh giới tiếp theo ‘Tụ Khí Cảnh’ lại như bước vào một khoảng trời khác.
ở Cố Cơ Cảnh, anh chỉ có thể dẫn khí vào cơ thể khiến cơ thể mạnh hơn, nhưng không thể tụ khí trong cơ thể.
Còn Tụ Khí Cảnh, anh có thể nắm bắt thành công khả năng tụ khí trong cơ thể, ngưng kết thành nội lực. Có thể nói, đạt đến cảnh giới này mới thật sự coi như đặt chân vào cánh cửa tu hành, trở thành tu sĩ có nội công.
Dưới sự điều khiển nhịp nhàng của ý niệm, sức mạnh trong cơ thể lưu chuyển trong cơ bắp toàn thân, chẳng những khiến cơ thể nhanh nhẹn nhẹ nhàng hơn, còn có thể phát ra những đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ.
Trong giới tu hành, Tụ Khí Cảnh được tôn xưng là Thiên Sĩ.
Lúc trước đối đầu với Hoa La Hán, đối phương còn tưởng Lâm Mộc có tu vi Tụ Khí Cảnh.
Cảnh giới tiếp theo là Khai Linh Cảnh, người đạt đến tu vi này có khả năng bộc phát nội lực, phóng thích nội lực để tấn công dù bị ngăn cách bởi khoảng không.
Người đạt tới tu vi Khai Linh Cảnh được tôn xưng là Thiên Sư, bản lĩnh siêu phàm.
Bây giờ Lâm Mộc đang ở cảnh giới Khai Linh Cảnh.
Chỉ vỏn vẹn 5 năm, anh đã đạt tới cảnh giới này, nói ra có hơi khoa trương.
Theo như sư phụ phân tích, cơ bản của tu hành là dẫn khí vào cơ thể, mà ở thời đại này, linh khí trong không khí tương đối yếu, cho nên việc tu luyện sẽ càng khó khăn.
Vậy nên, việc tu luyện đã sớm suy tàn.
Lâm Mộc chỉ tu luyện 5 năm đã đạt đến Khai Linh Cảnh là nhờ có Chí Tôn Tích, đây cũng là nguyên nhân ngày ấy sư phụ nhận anh làm đồ đệ.
Bây giờ, Lâm Mộc chẳng những đạt tới Khai Linh Cảnh, anh còn ở đỉnh phong của cảnh giới này.
Lần này trước khi Lâm Mộc xuống núi, sư phụ nói: “Những gì học được từ sách vở chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.” Từ khi trở thành tu sĩ, Lâm Mộc chưa từng trải qua rèn luyện thực tế, chỉ ngày ngày tu luyện ở miếu đạo quán, nếu muốn đột phá lên cảnh giới tiếp theo, cần phải lang bạt và rèn luyện để có thêm kinh nghiệm, từ đó cảm ngộ được nhiều điều.
Ngoài ra, sư phụ còn nói chỉ còn thời gian 2 năm gì đó, thời gian rất gấp gáp.
Lâm Mộc hoàn toàn không hiểu tại sao sư phụ lại nói vậy. Anh nhiều lần gặng hỏi nhưng sư phụ chỉ lắc đầu, nói bây giờ anh biết cũng không giải quyết được gì, sau đó kêu anh giải quyết chuyện gia đình trước, xong xuôi thì chăm chỉ rèn luyện.
...
Bệnh viện Nhân Ái Kim Châu, phòng chăm sóc đặc biệt.
Chu Khôn nằm trên giường bệnh chờ điện thoại, Hàn Mông lan ngồi canh bên giường, mặt mày tái mét.
Cô ta thầm nghĩ, nếu Chu Khôn liệt nửa người suốt phần đời còn lại, cô ta có khác gì góa phụ không?
Ngay lúc này, di động của Chu Khôn đổ chuông.
“Là nhà họ Tôn gọi à? Mau! Mau bắt máy cho anh!” Chu Khôn kích động không thôi.
Hàn Mông lan mau mắn nhận máy, đưa đến bên tai Chu Khôn.
“Anh Tôn, anh phải làm chủ chuyện này cho em!” Điện thoại vừa nối máy, Chu Khôn đã khóc lóc kể lể.
“Đứa nào làm?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới lời chất vấn lạnh như băng.
“Là Lâm Mộc của tập đoàn Lâm Thị.” Chu Khôn tha thiết nói.
“Lâm Mộc? Là con trai của Lâm Đại Sơn ư? Khốn kiếp! Nếu anh nhớ không nhầm, nó là công tử nhà giàu chẳng chút bản lĩnh, sao nó có thể đánh cậu tàn phế hả?”
“Anh Tôn, thằng nhóc đó quả thực là đổ bỏ đi... Nhưng...nhưng không biết Lâm Mộc dùng thủ đoạn gì, mà cháu gái của lão Trần – Trần Uyển Nhi cũng đến hôn lễ chống lưng cho anh ta, cho nên em mới chịu thiệt như vậy!” Chu Khôn ấm ức nói.
“Cậu nói cái gì? Lão Trần giúp đỡ?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói kinh ngạc.
“Ông cụ Trần này, nghỉ hưu rồi không lo dưỡng lão, còn thích lo chuyện bao đồng, ông ta thích xía vào chuyện gì chẳng được, đằng này cứ muốn xía vào chuyện của nhà họ Tôn cơ!” Người ở đầu kia điện thoại vô cùng khó chịu nói.
“Anh Tôn, em vì anh mà trở mặt thành thù với nhà họ Lâm, Lâm Mộc đến trả thù em, anh Tôn nhất định phải giúp em!”
Chu Khôn nói tiếp: “Đúng rồi, anh Tôn, khi ấy Lâm Mộc còn nói sẽ điều ra rõ ràng kẻ đứng sau lưng em, cho dù kẻ đó là ai, anh ta cũng bắt phải trả giá đắt!”
“Hừ! Nực cười! Một thiếu gia bỏ đi như cậu ta mà cũng muốn sa vào vũng nước đục này ư? Đúng là mộng tưởng hão huyền! Nếu cậu ta ngoan ngoãn làm đồ bỏ đi thì tha mạng, còn muốn báo thù? Vậy anh sẽ cho cậu ta biết thế nào là lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này!” Điện thoại truyền tới giọng nói âm u lạnh lẽo.
“Anh Tôn, được vậy thì tốt quá. Chỉ là..Liệu lão Trần có bảo vệ anh ta không?” Chu Khôn hơi lo lắng.
Chu Khôn hiểu rõ, nhà họ Tôn muốn tiêu diệt 1 Lâm Mộc cỏn con thì quá dễ dàng. Nhưng chuyện này có dây dưa tới lão Trần, anh ta không rõ mối quan hệ của hai người đó, liệu lão Trần có ra tay giúp Lâm Mộc nữa không.
“Yên tâm! Anh sai người ra tay, lão Trần không điều tra ra đâu! Dù có tra ra, lão Trần cũng làm gì được nhà họ Tôn của anh? Lẽ nào lão Trần lại đối đầu với nhà họ Tôn chỉ vì một người dưng?”
“Vâng vâng, anh Tôn nói đúng lắm.” Chu Khôn cuống quýt phụ họa.
Chương 12: Chuyện mới
Giọng nói trong điện thoại lại truyền tới: “Chu Khôn, anh đã biết bệnh tình của cậu rồi, cậu vẫn được việc ở đất Kim Châu này, chỉ cần cậu bán mạng cho nhà họ Tôn, anh sẽ sắp xếp người điều trị chứng liệt nửa người, để cậu khôi phục hoàn toàn.”
Chu Khôn nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.
“Chu Khôn em nhất định sẽ cúc cung tận tụy vì nhà họ Tôn cho đến hơi thở cuối cùng! ” Chu Khôn thể hiện lòng trung thành.
Tỉnh Giang Nam, Ninh Đô.
Ninh Đô là thành phố thủ phủ của Giang Nam, cũng là trung tâm công nghiệp và kinh tế của tỉnh.
Trong một biệt thự ở Ninh Đô.
Một người đàn ông anh tuấn nghe xong điện thoại thì quăng luôn chiếc di động lên bàn.
Anh ta là Tôn Thượng Minh – Đại thiếu gia quản lý rất nhiều chuyện của nhà họ Tôn.
“Quản gia Lưu, phái một tên sát thủ do gia tộc nuôi dưỡng đến Kim Châu.” Tôn Thượng Minh nói.
“Đại thiếu gia, giết ai?” Lão quản gia kính cẩn hỏi.
“Đứa con trai bỏ đi của Lâm Đại Sơn – Lâm Mộc. Nhớ kỹ, chuyện này phải tiến hành kín đáo sạch sẽ.”
“Đại thiếu gia cứ yên tâm, nhất định sẽ xử lý sạch sẽ! Đối phó với một tên thiếu gia bỏ đi thì còn gì đơn giản hơn chứ!” Lão quản gia kính cẩn đáp.
.....
Ngày hôm sau.
Kim Châu.
Mới sáng sớm hai mẹ con Lâm Mộc đã ra khỏi nhà, đi xe bus tới khu Thành Tây.
Tối qua Lâm Đại Sơn đã dặn dò vợ ông đưa Lâm Mộc đến tìm Bác gái, nhờ Bác gái giới thiệu công việc.
Lâm Mộc đồng ý đi, chủ yếu vì anh không muốn ba mình tức giận và thất vọng, sợ ông hiểu nhầm anh không muốn làm việc.
Dù sao bây giờ Lâm Mộc cũng chẳng bận gì, vậy thì cứ chiều theo ý Lâm Đại Sơn.
Tới trưa họ mới đến nhà Bác gái.
“Bác con sống ở khu biệt thự liền kề ạ?” Lâm Mộc ngước nhìn biệt thự trước mặt.
Trong ký ức của Lâm Mộc, nhà Bác anh không giàu có gì, thời gian còn huy hoàng, nhà họ Lâm vẫn hay giúp đỡ nhà Bác ấy.
“Con gái của Bác con – Thẩm Tư Tư nổi tiếng khi làm video ngắn từ năm trước, bây giờ là hotgirl mạng của Kim Châu, nghe nói một năm kiếm được hơn 800 vạn, còn mở Công ty truyền thông Internet.”
“Video ngắn? Cái gì vậy?” Lâm Mộc hơi lơ mơ.
Lâm Mộc cũng hiểu đôi chút về cô chị họ Thẩm Tư Tư này, cô ta hơn Lâm Mộc 2 tuổi, ngày cao trung bỏ học giữa chừng, thường xuyên vật vờ với đám du côn.
Cô ta từng đánh bị thương một tình địch ở quán bar, ngày ấy cũng nhờ Lâm Đại Sơn bồi thường tiền giúp mới được đối phương tha thứ.
Tuy Lâm Mộc chơi bời nhưng vẫn đáng tin hơn cô chị họ này rất nhiều.
Thẩm Tư Tư bỗng nhiên trở thành hotgirl mạng của Kim Châu, một năm kiếm hơ 800 vạn, điều này khiến Lâm Mộc không khỏi kinh ngạc.
Mẹ anh quay người, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái: “Con trai, 5 năm qua con biến mất, lẽ nào không tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài sao? Ngay cả mẹ còn biết video ngắn là cái gì, con lại không hay?”
“Ừm, đúng là con không biết thật.” Lâm Mộc cười xấu hổ.
Xem ra thế giới bên ngoài thay đổi rất nhiều sau 5 năm.
“Đi thôi con, chúng ta vào nhà Bác gái.”
Mẹ Lâm Mộc dẫn anh tới cổng biệt thự, ấn chuông.
Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.
“Lâm Mộc? Cháu về rồi à?” Người phụ nữ trung niên thấy Lâm Mộc thì vô cùng bất ngờ.
“Cháu chào bác.” Lâm Mộc cười chào.
“Thằng bé này, 5 năm trước lẳng lặng rời đi, ba mẹ cháu lo lắng biết bao.” Bác gái giáo huấn.
“Bác nói đúng ạ.” Lâm Mộc vẫn trưng ra bản mặt tươi cười.
“Đến đây nào, vào nhà đi.”
Bác gái mời Lâm Mộc và mẹ anh vào biệt thự.
Chị họ Thẩm Tư Tư đang ngồi lướt điện thoại ở ghế sofa trong phòng khách, gương mặt cô ta cũng xinh xắn, nhưng trang điểm quá đậm.
“Tư Tư, em họ và mợ của con tới.” Bác gái nói.
Thẩm Tư Tư ngẩng đầu liếc hai mẹ con Lâm Mộc một cái rồi tiếp tục cắm đầu xem điện thoại.
Sau khi ngồi xuống.
“Bác ơi, lần này em và cháu đến là muốn nhờ Tư Tư nhà bác sắp xếp công việc cho Lâm Mộc, công ty của Tư Tư có thiếu người không?” Mẹ của Lâm Mộc hạ mình cười hỏi.
“Công ty của cháu không nhận đồ bỏ đi.” Thẩm Tư Tư vừa xem điện thoại vừa đáp.
Gương mặt mẹ của Lâm Mộc lập tức lộ vẻ bối rối.
“Tư Tư, con nói năng kiểu gì thế, trước đây cậu Lâm Đại Sơn của con giúp con rất nhiều thứ mà.” Bác gái nói.
“Đấy là mẹ tìm họ nhờ giúp đỡ, con chưa bao giờ tìm.” Thẩm Tư Tư khinh thường nói.
“Thẩm Tư Tư, trước đây thái độ của chị với nhà họ Lâm đâu có như này.” Lâm Mộc chau mày nói.
Ngày nhà họ Lâm còn huy hoàng, Thẩm Tư Tư thường xuyên tới nịnh nọt anh, còn hay tìm Lâm Mộc xin tiền tiêu vặt.
Thẩm Tư Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc, cười nói: “Em họ, em cũng nói rồi đó, đó là trước đây, bây giờ nhà họ Lâm của em chỉ là con chuột chạy ngang qua đường, còn nữa, chị nói em là đồ bỏ đi đâu có sai nhỉ? Chỉ là trước đây chị không muốn nói những lời khó nghe vậy mà thôi.”
“Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Lâm Mộc không muốn nhiều lời, quay người toan rời đi.
“Mộc Nhi.”
Mẹ anh cuống quýt giữ tay anh lại.
Sau đó bà quay người nhìn Thẩm Tư Tư, nở nụ cười thấp hèn nói: “Tư Tư à, cháu giúp Lâm Mộc nhé, coi như mợ cầu xin cháu.”
Lâm Mộc nghe lòng chua xót, ngày nhà họ Lâm còn huy hoàng, mẹ anh nào phải cầu xin người khác thấp hèn như này?
Bác gái bên cạnh cũng mau mắn nói: “Tư Tư, giúp em họ đi con, nói sao thì trước đây nhà họ Lâm cũng giúp chúng ta không ít chuyện.”
“Được được, con sắp xếp là được chứ gì, coi như trả món nợ ân tình, tránh sau này bọn họ cứ tới tìm chúng ta bắt thân.” Thẩm Tư Tư trưng ra bản mặt không kiên nhẫn.
Thẩm Tư Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Em họ, năng lực của em thì chị biết rồi đấy, ngoài tiêu tiền ra cái gì cũng không hiểu, cho dù sắp xếp công việc tốt cho em, em cũng không làm nổi, nhưng chắc em biết lái xe nhỉ? Em làm tài xế cho chị, một tháng 5000 tệ, không tính là thấp đâu nhỉ?”
Mẹ anh cuống quýt đáp: “Không vấn đề gì, cảm ơn Tư Tư.”
Thẩm Tư Tư lạnh lùng nói: “Giờ chị cũng sắp xếp công việc rồi đấy, sau này không còn nợ nần gì nhà họ Lâm đâu nhé, đừng đến nhà chị đòi hỏi gì nữa.”
“À đúng rồi, ngày mai chị cần đến Ninh Đô bàn chuyện làm ăn, Lâm Mộc, 8h sáng em đến đây nhé.”
Thẩm Tư Tư nói xong thì tiếp tục cúi đầu lướt web.
“Được.” Thực ra Lâm Mộc muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng anh không muốn ba mẹ mình phải lao tâm khổ tứ và thất vọng nữa. Nếu ba mẹ thấy anh có công việc, hẳn là sẽ yên lòng.
Thế nên Lâm Mộc mới đồng ý công việc này.
“Bác gái, Tư Tư, mợ và Lâm Mộc về trước, ngày mai Lâm Mộc sẽ đến đi làm.”
Nói xong, Lâm Mộc và mẹ rời đi.
Ra khỏi cổng.
“Mộc Nhi, con an phận làm việc nha, mẹ không hy vọng con thành công rực rỡ, chỉ cần con bình an vô sự, thoải mái thanh thản là ổn rồi. ” Mẹ anh dặn dò.
“Mẹ yên tâm.” Lâm Mộc cười với mẹ.
Chương 13: Tình cờ gặp gỡ
...
Ngày hôm sau.
Đúng giờ tám giờ sáng Lâm Mộc đến nhà Thẩm Tư Tư, sau đó lái chiếc Maserati mới của cô ta đến Ninh Đô.
Thẩm Tư Tư nói hôm nay cô ta phải bàn bạc hợp tác với một nhà máy rượu, sau đó sẽ trực tiếp giao hàng cho nhà máy rượu luôn.
Sau ba tiếng đồng hồ Lâm Mộc đã lái xe đến Ninh Đô, Thẩm Tư Tư bảo Lâm Mộc lái xe thẳng đến một nhà hàng Tây.
Khi bọn họ đến nhà hàng, chủ nhà máy rượu đã đợi sẵn trong nhà hàng.
“Thẩm tiểu thư, đây là ai vậy?” Ông chủ nhà máy rượu nhìn Lâm Mộc.
“Ồ, là tài xế của tôi.” Thẩm Tư Tư vừa nói vừa ngồi xuống.
Lâm Mộc cũng ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Thẩm tiểu thư, cô cũng đã tới rồi nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi có thể đưa ra giá cho một chai là 38. Chi phí đóng gói của số rượu này chỉ là 28 tệ. Chúng tôi đã điều chỉnh thành 388 tính theo giá thương mại rồi, chắc chắn sẽ đạt được doanh thu như mong đợi, Thẩm tiểu thư mang bán với giá 188, chắc chắn sẽ bán chạy! ”Ông chủ quản lý nở nụ cười.
Khi ông chủ nhà máy rượu đang nói chuyện với Thẩm Tư Tư, Lâm Mộc cũng không có việc gì chỉ đưa mắt nhìn xung quanh.
"Hả? Trần Uyển Nhi?"
Lâm Mộc đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Trần Uyển Nhi đang ngồi ở bàn đối diện với anh, vừa trò chuyện vừa ăn uống với một người đàn ông cũng khá đẹp trai, hai người nói chuyện có vẻ rất vui vẻ.
“Không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, sắc mặt Lâm Mộc đột nhiên thay đổi.
Phía xa xa, Trần Uyển Nhi đang dùng bữa, trên cổ tay cô còn đeo một chiếc vòng bằng ngọc lục bảo.
Lâm Mộc nhìn thoáng qua, chiếc vòng ngọc này có cái gì đó không ổn!
Thứ này cũng được coi như là một hung khí, nếu đeo lâu, nó có thể có nguy cơ chết người.
Loại chuyện này, bình thường chỉ có người theo tà đạo mới có thể làm ra, còn cần phải mấy người đạo sĩ mới có thể làm được, Trần Uyển Nhi sao có thể đeo nó được?
Lâm Mộc không nghĩ nữa, lập tức đứng dậy đi về phía Trần Uyển Nhi.
Dù sao nhà họ Trần cũng đã giúp đỡ anh, một khi Lâm Mộc đã nhìn thấu, đương nhiên anh không thể chỉ ngồi nhìn được.
“Lâm Mộc, cậu đi đâu vậy?” Thẩm Tư Tư nhìn thấy Lâm Mộc đứng dậy rời đi, lập tức mở miệng hỏi.
Lâm Mộc không nhìn lại cô ta mà trực tiếp đi tới trước bàn của Trần Uyển Nhi.
"Hả? Người đằng kia hình như là Trần Uyển Nhi, cháu gái của ông cụ Trần ở Kim Châu, tôi đã từng gặp cô ấy ở một sự kiện, Thẩm tiểu thư, tài xế của cô thật sự quen biết Trần Uyển Nhi sao?" .
“Cháu gái của ông cụ Trần sao?” Thẩm Tư Tư giật mình.
Thầm Tư Tư từ lâu đã nghe nói đến cháu gái của ông cụ Trần, nhưng cô cũng chưa từng nhìn thấy.
Sự tồn tại của nhà họ Trần là sự tồn tại mà Thẩm Tư Tư cũng không dám trèo cao, thậm chí cũng không dám nghĩ tới!
Sao Lâm Mộc lại quen biết được những người như vậy, còn chủ động chạy tới bắt chuyện nữa chứ?
Chuyện gì đang xảy ra đây!
“Thẩm tiểu thư, tài xế của cô đúng là không đơn giản.” Ông chủ nhà máy rượu khen.
Thẩm Tư Tư cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc.
Ở bên kia.
“Trần Uyển Nhi tiểu thư, thật trùng hợp khi gặp cô ở đây.” Lâm Mộc chào hỏi.
"Lâm Mộc? Sao anh lại ở đây?" Trần Uyển Nhi nhíu mày, dường như rất không vui vì sự có mặt của Lâm Mộc.
"Uyển Nhi, vị này là ai vậy?"
Người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc rồi lịch sự hỏi cô.
“Một thiếu gia rác rưởi của Lâm Châu, bị thất lạc gia đình.” Trần Uyển Nhi tỏ vẻ khó chịu nói.
Sau đó Trần Uyển Nhi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộc: "Lâm Mộc, anh đến tìm tôi, không phải là muốn tạo mối quan hệ đó chứ? Lần trước tôi đã nói rõ rồi, chuyện giữa hai ta đã hết rồi, tôi không muốn nói lại lần nữa với anh đâu, cũng không muốn có thêm bất kỳ chút liên quan nào tới anh nữa." Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ ràng được Trần Uyển Nhi đang coi thường anh.
Nói cách khác, nàng hoàn toàn không coi Lâm Mộc ra gì cả.
"Tôi không quan tâm đến việc kết giao với bất cứ ai, tôi đến đây, chỉ có mục đích là giúp cô, tôi chỉ nhắc nhở cô là chiếc vòng trên cổ tay của cô có thể sẽ gây nguy hiểm, tôi cũng muốn hỏi là cô lấy chiếc vòng này ở đâu vậy?. ”Lâm Mộc nói.
"Lâm Mộc, anh cũng ấu trĩ thật đấy, chỉ vì muốn tạo quan hệ với tôi mà bịa ra hẳn một câu chuyện như vậy, Chiếc vòng tay này là do bạn trai tôi tặng cho tôi, cũng chỉ là một chiếc vòng tay ngọc bình thường, làm gì có vấn đề gì chứ? "
“Đúng vậy, tôi là người đã tặng nó cho cô ấy!” Người đàn ông đẹp trai đối diện nói.
Trần Uyển Nhi nói: "Lâm Mộc, để tôi giới thiệu cho anh một chút, anh ấy là bạn trai của tôi, anh ấy tên là Tôn Trình, tốt nghiệp MBA Harvard, đã từng được chọn là một trong mười người trẻ tuổi xuất sắc của tỉnh Giang Nam, gia tộc của anh ấy cũng là một trong ba gia tộc lớn ở Giang Nam, có ngoại hình, năng lực và xuất thân tốt! "
Trần Uyển Nhi nói với vẻ kiêu ngạo, có vẻ đang rất hài lòng với bạn trai của mình.
“Trần Uyển Nhi, tôi không quan tâm đến việc bạn trai của cô tốt như thế nào, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cứ để mặc cái thứ này thì sớm muộn nó cũng hại chết cô thôi, cô cứ tự nghĩ lại thử xem, có phải cô thường xuyên cảm thấy không khỏe không, hoặc hay bị đau đầu. ”Lâm Mộc lại khuyên cô.
“Lâm Mộc, anh nghĩ tôi sẽ tin một kẻ như anh hay tin bạn trai của tôi.” Trần Uyển Nhi cười nhạo anh.
"Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở cô rồi, hơn nữa, người chết cũng không phải là tôi!"
Sau khi Lâm Mộc bỏ lại câu nói này, anh liền xoay người rời đi.
Trần Uyển Nhi chợt sững người.
Vì cô bị đau đầu suốt sáu tháng qua, cô cũng đã tìm nhiều bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng nhưng đều không tìm ra nguyên nhân.
“Uyển Nhi, đừng để ý tới loại người này, chắc là muốn dùng chuyện này để cố gắng tạo quan hệ với em thôi, hoặc là để lừa đảo tiền bạc thôi.” Tôn Trình cười gian xảo an ủi cô.
“Ừm.” Trần Uyển Nhi cười với Tôn Trình.
...
Sau khi bàn việc ở Ninh Đô xong, Lâm Mộc lại lái xe đưa Thẩm Tư Tư trở về Kim Châu.
Suốt cả đường đi, Thẩm Tư Tư cũng không hỏi sao Lâm Mộc lại quen biết được Trần Uyển Nhi.
Đầu tiên cô ta cũng cảm thấy sửng sốt, nhưng sau đó cô ta cảm thấy chắc là do lúc trước khi nhà họ Lâm vẫn còn giàu có, Lâm Mộc tình cờ gặp được Trần Uyển Nhi, một hai lần Lâm Mộc chào hỏi nên cũng gọi là quen biết.
Vừa nãy trong nhà hàng Tây cô ta cũng nhìn thấy thái độ của Trần Uyển Nhi đối với Lâm Mộc rất lạnh nhạt, nên chắc hai người không có tình bạn gì cả.
Thay vào đó, trong lòng cô ta càng xem thường Lâm Mộc hơn, bây giờ Lâm Mộc chẳng là cái gì cả, còn muốn đến tạo quan hệ với Trần Uyển Nhi, anh có xứng không?
Khi xe sắp đến Kim Châu, Lâm Mộc đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin chào.” Lâm Mộc bắt máy.
"Lâm Mộc phải không? Tôi là Tôn Trình, tôi cảnh cáo anh tốt nhất là đừng nên rảnh rỗi đi quản chuyện bao đồng, nếu không anh sẽ không gánh được hậu quả đâu!"
Tút tút tút.
Bên kia chỉ nói lời cảnh cáo rồi lạnh lùng cúp điện thoại.
“Chiếc vòng đó thật sự có liên quan đến anh ta.” Lâm Mộc nhìn điện thoại cười lạnh.
Chỉ dựa vào cuộc điện thoại này, Lâm Mộc đã có thể kết luận chiếc vòng đó chính là tác phẩm của Tôn Trình.
Nhưng anh ta là bạn trai của Trần Uyển Nhi, rốt cuộc anh ta làm vậy với mục đích gì, Lâm Mộc cũng không rõ.
...
Ban đêm.
Biệt thự trên núi ở Kim Châu, trong phòng ngủ.
Trần Uyển Nhi vừa từ Ninh Đô trở về, lại bắt đầu thấy đau đầu. Cô đang nằm trên giường, nhìn có vẻ xanh xao và mệt mỏi. Lúc này, cô lại đột nhiên nhớ tới những gì ban ngày Lâm Mộc nói.
Mặc dù lúc đó cô đã phản bác lại, nhưng căn bệnh này thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa cũng không thể tìm ra nguyên nhân của nó. Vì vậy Trần Uyển Nhi cố gắng tháo chiếc vòng ngọc ra.
Sau đó, Trần Uyển Nhi cảm thấy cơn đau đầu của mình giảm đi rất nhiều.
Điều này khiến Trần Uyển Nhi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô bị như vậy là thật sự có liên quan đến chiếc vòng này sao?
"Không được, phải tìm tên này hỏi cho rõ mới được!"
Cho dù cô luôn cho rằng Lâm Mộc không đáng tin cậy, nhưng dù như vậy cô vẫn quyết định sẽ hỏi lại Lâm Mộc!
Chương 14: Bí mật
Dù sao cô cũng đã gặp rất nhiều bác sĩ nổi tiếng rồi, nhưng cũng không tìm ra được cách!
Nhưng khi gỡ chiếc vòng ngọc này ra, cô lại thật sự đỡ đau đầu hơn hẳn.
....
Khu ổ chuột, nhà của Lâm Mộc.
Lâm Mộc vừa ăn cơm tối xong đã nhận được cuộc điện thoại của A Bính.
"Anh Mộc, em đã tra được một chút manh mối rồi, năm năm trước tập đoàn Lâm thị xảy ra chuyện, phía sau Chu Khôn có thể có liên quan đến nhà họ Tôn - một trong ba gia tộc đứng đầu Giang Nam."
Điện thoại vừa kết nối được, A Bính lập tức nói ra bí mật này.
"Cái gì? Nhà họ Tôn!" sắc mặt Lâm Mộc bỗng nhiên biến đổi.
Từ lúc Lâm Mộc trở lại Kim Châu, đây là lần đầu tiên Lâm Mộc kinh ngạc như vậy.
Lâm Đại Sơn ngồi trong phòng khách nghe thấy Lâm Mộc phát ra ba chữ “nhà họ Tôn”, sắc mặt ông cũng thay đổi.
Trong điện thoại A Bính tiếp tục nói: "Anh Mộc, nhà họ Tôn có thế lực rất lớn ở Giang Nam, em mới tra được đến đây, còn những chuyện sau đó em không tra ra được nữa, nếu như tiếp tục điều tra, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Được, cậu cũng đừng điều tra nữa." Lâm Mộc vàng dặn dò anh ta.
Sau khi cúp điện thoại.
"Lâm Mộc, ranh con này, có phải anh đang điều tra lại chuyện năm năm trước không!" Lâm Đại Sơn giận dữ la mắng anh.
"Ba, con đúng là đang điều tra chuyện của nhà họ Lâm năm năm trước, con không muốn tâm huyết cả một đời của ba bị trôi theo dòng nước, hơn nữa chuyện đó làm cho gia đình chúng ta phải khổ sở như thế này, do vậy thù này có nhất định phải báo!" ánh mắt Lâm Mộc vô cùng kiên quyết.
"Ranh con này, xem tôi đánh chết anh không!"
Lâm Đại Sơn nhảy từ trên giường xuống, cầm chiếc dép lên khập khiễng lao đến chỗ Lâm Mộc.
Vừa đi chưa được mấy bước, Lâm Đại Sơn đột nhiên ngã nhào xuống đất.
"Ba!"
Lâm Mộc vội vàng xông lên, dìu Lâm Đại Sơn đứng lên.
"Xin lỗi ba, con không nên làm cho cha tức giận, là...là lỗi của con." Lâm Mộc áy náy nói.
"Ba... bây giờ ba đúng là một tên vô dụng mà!" Lâm Đại Sơn đau khổ và hận bản thân không thể làm được gì.
"Ba....."
Lâm Mộc nghe ba anh nói như thế, tim anh đau như bị đao cứa vào.
Ba anh vốn là một người rất mạnh mẽ. Lâm Mộc biết ba anh đã phải chịu bao nhiêu sự đả kích, chẳng những tập đoàn Lâm thị bị phá sản, ông còn trở thành người tàn phế, phải dựa vào vợ và con cái kiếm tiền nuôi gia đình.
Lâm Đại Sơn giữ chặt lấy tay Lâm Mộc, giọng nói run rẩy.
"Lâm Mộc, con có thể quyết tâm báo thù vì gia đình ta, thật sự trong lòng cha cũng rất mừng, điều này cho thấy con đã trở thành người có trách nhiệm và dụng cảm hơn rồi."
"Ba không để con điều tra, cũng vì muốn tốt cho con, bây giờ con cũng đã biết rồi, chuyện đó có liên quan tới nhà họ Tôn, phía sau bí mật này, chắc chắn sẽ không đơn giản như con nghĩ đâu, con hãy dừng lại ở đây đi, đừng điều tra tiếp làm gì, nếu không sẽ tự mình đùa với lửa đấy!"
"Ba, con sẽ nghe lời ba mà, ba đừng lo lắng."
Lâm Mộc vừa nói vừa đỡ ông lên giường.
Đồng thời Lâm Mộc cũng kiểm tra kĩ xem vết thương cho ông. Vết thương ở chân của ông cũng đã kéo dài quá lâu rồi nên có hơi phiền phức.
Nhưng Lâm Mộc vẫn muốn trị liệu cho ông nên vẫn có cách để chữa trị.
Giữa trung y và tu luyện vốn có gốc rễ sâu xa, trung y có nguồn gốc đơn giản, nó được ẩn trong đạo giáo và được biểu hiện trong y học. Trong trung y chủ trương việc dưỡng sinh, chính là dựa trên hệ thống tu luyện mà người bình thường cũng có thể dễ dàng nắm vững được, cho nên trên thực tế, dưỡng sinh cũng được coi là một loại tu luyện cực kì đơn giản, có mục đích tăng cường sức khỏe, tu luyện là một loại tu dưỡng tâm tính.
Đối với vết thương ở chân của ba mình, Lâm Mộc có hai cách, đầu tiên là dùng thuốc, nhưng phải cần các loại thuốc quý để luyện chế ra, thứ hai chính là dựa vào sức mạnh của bản thân để dưỡng thương cho đôi chân, nhưng muốn đạt được hiệu quả lý tưởng nhất thì thực lực của Lâm Mộc phải đạt đến một cảnh giới khác mới được.
Lúc này điện thoại của Lâm Mộc lại reo lên.
"Ba, con đi nghe điện thoại đã."
Lâm Mộc lấy điện thoại ra xem, là số lạ.
"Alo."
Lâm Mộc vẫn nghe máy.
"Lâm Mộc, tôi là Trần Uyển Nhi, buổi sáng ngày mai, anh....anh tới nhà tôi một chuyến đi." Trong điện thoại truyền đến tiếng của Trần Uyển Nhi, hơn nữa nghe giọng cô có vẻ đang rất mệt mỏi.
"Ngại quá, ngày mai tôi có việc rồi."
Lâm Mộc nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Ban ngày anh chủ động qua tìm để muốn giúp cô, kết quả cô lại có thái độ tệ như vậy với anh, còn tỏ ra vô cùng xem thường Lâm Mộc nữa. Nếu đã như vậy, Lâm Mộc cũng không muốn mặt dày can thiệp vào chuyện của cô nữa.
....
Biệt thự giữa núi ở Kim Châu.
"Cái tên khốn nạn này, vậy mà dám cúp điện thoại của tôi!" Trần Uyển Nhi nghe tiếng tút tút liên tiếp truyền tới, cô tức muốn mắng người.
Thân phận của cô là gì chứ, ở Kim Châu ai dám không nể mặt cô, ai gặp cô mà không tỏ ra khách khí cơ chứ?
Lâm Mộc chắc chắn là người đầu tiên, còn dám chủ động cúp điện thoại của cô.
Quan trọng hơn cuộc điện thoại này là do cô chủ động gọi cho anh.
Nhưng khi cảm nhận đầu của mình đang đau, cô chỉ có thể nén giận, lại bấm điện thoại gọi lại cho anh.
Điện thoại kết nối.
"Lâm Mộc, anh làm việc ở đâu, tôi xin phép cho anh nghỉ được không? Tôi trả tiền công gấp trăm lần cho anh!" Trần Uyển Nhi nén cơn giận nói.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Lâm Mộc: "Không phải cô không tin tôi sao? Không phải nói tôi là vì để tạo quan hệ với cô nên mới nói dối sao? Chúng ta còn cái gì để nói sao? Nếu như cô thật sự cần thì hãy suy nghĩ cho kĩ, nói xin lỗi tôi trước rồi chúng ta mới nói chuyện đàng hoàng được!"
Tút tút tút!
Điện thoại lại một lần nữa bị cúp máy.
Trần Uyển Nhi nhìn điện thoại, cô muốn điên lên rồi!
Tên này sao dám nói thế với cô chứ!
Cô đã cho Lâm Mộc mặt mũi nên mới gọi đến lần thứ hai, vậy mà tên ngốc này còn dám cúp điện thoại của cô!
Hơn nữa còn bắt cô phải xin lỗi sao?
Cô kiềm nén lửa giận, lại bấm điện thoại gọi lại lần ba.
Điện thoại được kết nối.
"Lâm Mộc, nếu anh có thể chứng minh chiếc vòng tay này thực sự có vấn đề, đồng thời có thể giúp tôi chữa khỏi đau đầu, tôi sẽ xin lỗi anh, ngày mai tôi sẽ cho xe đến nhà trực tiếp đón anh! Như vậy đã được chưa?" lần này giọng điệu của Trần Uyển Nhi tốt hơn rất nhiều rồi, có vẻ cô đã lựa chọn đồng ý với anh.
Đương nhiên, trong lòng cô vẫn đang kìm nén lửa giận, bởi vì cô thực sự không có cách nào khác nữa rồi.
"Thôi được, thấy cô 'Ba lần đến mời' có thành ý như vậy, nên mai tôi sẽ đến! Còn nữa, tôi đang làm ở chỗ Đại Võng Hồng của Thẩm Tư Tư, cô xin nghỉ giúp tôi nhé, cô chỉ cần làm chút việc đó là được rồi."
Anh vừa nói xong, lại tắt điện thoại ngay....
....
Khu ổ chuột, nhà của Lâm Mộc.
"Lâm Mộc, ai gọi điện thoại tới vậy? Con sẽ không phải vẫn đang điều tra đó chứ?"
Lâm Đại Sơn thấy Lâm Mộc cúp điện thoại, vội vàng dò hỏi.
"Ba, ba đừng suy nghĩ nhiều, là điện thoại của Trần Uyển Nhi, cô ấy gọi điện nhờ con một chút chuyện riêng thôi." Lâm Mộc nói.
"Trần Uyển Nhi?" Lâm Đại Sơn khẽ giật mình.
Lâm Đại Sơn cũng đã từng là nhân vật có máu mặt ở Kim Châu, đương nhiên ông biết Trần Uyển Nhi.
Ông cũng biết rất rõ ba chữ “nhà họ Trần” ở thành phố Kim Châu nhỏ bé này có ý nghĩa gì!
"Con..con biết Trần Uyển Nhi sao? Cô ấy còn chủ động tìm con sao?" Lâm Đại Sơn kinh ngạc.
"Đúng vậy ba, cô ấy muốn mời con tới nhà cô ấy, nhưng con không đi, con cũng ba lần cúp điện thoại rồi, cô ấy vẫn không chịu để yên cứ quấn lấy con, còn nói mai sẽ đưa xe đến đón con." Lâm Mộc giang hai tay ra.
Lâm Đại Sơn nghe đến đó thì hoàn toàn không tin nổi.
Trần Uyển Nhi quấn lấy anh sao? Đùa gì thế!
"Thằng nhóc con này! Còn dám bốc phét như vậy, lúc cha anh vẫn còn như lúc trước, cũng không có tư cách được gặp Trần Uyển Nhi nữa, sao cô ấy có thể chủ động tìm mày chứ? Cô ấy là mỹ nữ lạnh lùng nổi danh ở Kim Châu này, tình tình vô cùng kiêu ngạo, anh đã cúp điện thoại rồi, sao cô ấy có thể gọi lại cho anh chứ? Anh có năng lực gì để Trần Uyển Nhi làm như thế chứ?" Lâm Đại Sơn liên tục hỏi lại.
Lâm Mộc có năng lực như thế nào, Lâm Đại Sơn lại quá là rõ ràng.
Chuyện ông còn không dám nghĩ tới, sao con trai Lâm Mộc của ông có thể làm được chứ? Đùa gì vậy!
Chương 15: Xin nghỉ phép
“Ba, ba không tin thì con cũng không còn cách nào khác.” Lâm Mộc cười khổ.
"Mau ngủ đi, đừng ở đây làm mất thời gian, nhớ kỹ, không được điều tra lại chuyện đó! Nếu con điều tra lại, ba sẽ không có đứa con trai là con!" Lâm Đại Sơn lại cảnh cáo.
...
Tại nhà dì.
Thẩm Tư Tư vừa kết thúc cuộc điện thoại với nhân viên công ty về buổi phát sóng trực tiếp thì điện thoại của cô ta lại vang lên.
Thẩm Tư Tư thấy đó là một số lạ, cô ta lập tức tỏ vẻ khó chịu.
“Thật phiền phức, là ai vậy!”
Thẩm Tư Tư trả lời điện thoại với giọng điệu không kiên nhẫn.
“Cô là Thẩm Tư Tư phải không? Tôi tên là Trần Uyển Nhi.” Một giọng nữ rất nhẹ nhàng và dễ chịu vang lên trên điện thoại.
“Trần... Trần Uyển Nhi!”
Khi Thẩm Tư Tư nghe thấy cái tên đó, cô ta sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống đất.
Thẩm Tư Tư bây giờ là người rất có tiếng tăm trong thành phố này, nhưng dù sao cũng chỉ là có chút tiếng tăm mà thôi, nhiều nhất cô ta cũng kiếm được chút tiền.
Nhưng Trần Uyển Nhi là ai chứ? Là cháu gái yêu thích của ông cụ Trần.
Lão Trần khi còn ở trên đỉnh cao là một người cai quản cả một phương, cho dù bây giờ đã lùi về sau, là hổ xế chiều nhưng uy nghiêm vẫn ở đó.
Với thân phận của cô, ở Kim Châu nhỏ bé này, ai mà không sợ chứ?
Sao có thể so sánh cô với một người có chút tiếng tăm được!
Với thân phận của Trần Uyển Nhi, việc cô gọi cho Thẩm Tư Tư là một điều rất khó tin!
“Trần... Cô Trần Uyển Nhi, cô tìm... Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Thẩm Tư Tư lắp bắp vì lo lắng.
Cô ta thật sự không hiểu, một nhân vật như Trần Uyển Nhi, có chuyện gì khiến cô chủ động gọi tìm cô ta? Là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Cô ta vô cùng sợ hãi.
"Nghe nói cô là sếp của Lâm Mộc. Tôi thay mặt Lâm Mộc xin nghỉ phép, tôi muốn xin cho anh ấy nghỉ mười ngày, không biết cô Tư Tư có cho phép hay không?" Trần Uyển Nhi nói.
Trần Uyển Nhi không biết Lâm Mộc cần bao nhiêu thời gian, vì vậy cô liền xin cho Lâm Mộc nghỉ thêm mấy ngày.
"Tôi đồng ý! Cô Trần đã nói, tôi làm sao dám từ chối!" Thẩm Tư Tư sợ hãi.
“Vậy thì cảm ơn cô.”
Sau khi Trần Uyển Nhi nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Thẩm Tư Tư ngồi trên sô pha, nhìn điện thoại trong tay, đầu vẫn còn ong ong, trong lòng càng thêm sợ hãi, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
"Cậu ta, Lâm Mộc... vậy mà lại có quen biết với Trần Uyển Nhi? Chuyện này làm sao có thể!"
Theo như Thẩm Tư Tư biết, Lâm Mộc rõ ràng là một kẻ vô dụng, cho dù trước đây cũng là gia đình giàu có, nhưng hiện tại đã không còn nữa rồi, anh có năng lực gì mà có thể khiến cho Trần Uyển Nhi có thể đích thân đến xin nghỉ phép cho anh ta được chứ?
Lúc trước ở Ninh Đô, cô ta nhìn thấy Lâm Mộc đang nói chuyện với Trần Uyển Nhi, cô ta còn cho rằng Lâm Mộc đang muốn chủ động bám lấy người khác để trèo cao.
Bây giờ cô ta mới biết thật ra anh đúng là thực sự có quen biết với Trần Uyển Nhi!
Cô ta đột nhiên ý thức được, nếu Lâm Mộc thực sự có quen biết với Trần Uyển Nhi, thì cô ta phải tìm cách để có mối quan hệ tốt với Lâm Mộc!
Có lẽ cô ta có thể lợi dụng điều này để bám lấy Trần Uyển Nhi!
Cô ta thầm hạ quyết tâm lần sau nhất định phải tìm Lâm Mộc hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Bên kia.
Lâm Mộc nằm trên sàn nhà và tiếp tục suy nghĩ về việc trả thù và gây dựng lại nhà họ Lâm.
Hiện tại đã điều tra ra được là trước đây Chu Khôn đã được gia đình nhà họ Tôn giúp đỡ.
Có nghĩa là, đứng sau Chu Khôn là nhà họ Tôn.
Nhưng Lâm Mộc lại cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Gia tộc họ Tôn là một trong ba gia tộc đứng đầu Giang Nam, làm ăn kinh doanh rất lớn, có thể nói là không thiếu tiền bạc.
Mặc dù trước đây nhà Lâm cũng tính là phát triển ở Kim Châu, nhưng rốt cuộc Kim Châu cũng chỉ là một thành phố nho nhỏ.
Với gia thế của nhà họ Tôn, nhà họ Lâm chỉ là muỗi, sao có thể lọt vào mắt của nhà họ Tôn được? Còn tốn công sức đối phó nhà họ Lâm?
Điều này rất vô lý!
Nhà họ Tôn muốn gì? Tiền bạc? Cơ nghiệp của nhà họ Lâm?
Nhưng sau khi nhà họ Lâm sụp đổ, cơ nghiệp của nhà họ Lâm rõ ràng rơi vào tay Chu Khôn, mà không lọt vào túi của nhà họ Tôn.
Mà khi Lâm Mộc trả lời điện thoại của A Bính, phản ứng của bố anh lại lớn như vậy, khiến Lâm Mộc càng cảm thấy đằng sau chuyện này còn có bí mật, một bí mật lớn!
Cho dù thế nào đi nữa, Lâm Mộc vẫn sẽ tiếp tục điều tra!
Bí mật đằng sau chuyện này, Lâm Mộc nhất định phải vạch trần!
Mặt khác, hiện tại Chu Khôn tuy đã bị phế bỏ nhưng toàn bộ tài sản từng bị Chu Khôn chiếm đoạt vẫn còn nằm trong tay anh ta.
Ngoài việc trả thù, Lâm Mộc còn đang âm thầm lên kế hoạch khôi phục lại vinh quang của nhà họ Lâm càng sớm càng tốt, lấy lại những gì nhà họ Lâm đã mất, đưa nhà họ Lâm trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Kim Châu!
Đến lúc đó, Lâm Mộc sẽ làm một cái lễ thật là hoành tráng để đón bố anh, một lần nữa để bố anh làm chủ tịch, trở lại hàng ngũ nhân vật nổi tiếng ở Kim Châu!
Trong lòng Lâm Mộc đã có sẵn một kế hoạch khả thi.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc vẫn còn thiếu một thứ, đó là vốn để bắt đầu kế hoạch, ít nhất cũng phải khoảng mười vạn.
Không dễ dàng gì để có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy.
Nhưng Lâm Mộc đã muốn thì còn quan tâm nhiều làm gì, ngày mai anh sẽ có cơ hội kiếm được số tiền này.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc gác lại những suy nghĩ lung tung, tiến vào trạng thái tu luyện.
...
Ngày hôm sau.
Lúc 7 giờ 30 phút sáng, Lâm Mộc nhận được điện thoại của Trần Uyển Nhi, cô nói tài xế đã ở dưới nhà Lâm Mộc rồi.
Lâm Mộc thở dài, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mộc còn nhìn thấy tin nhắn do chị họ Thẩm Tư Tư gửi tới, nói rằng Lâm Mộc sẽ được nghỉ mười ngày, vẫn tính tiền lương, bảo Lâm Mộc hãy nghỉ ngơi thật tốt.
“Trần Uyển Nhi thật sự tìm Thẩm Tư Tư để xin nghỉ phép cho anh?” Nghĩ đến đây, Lâm Mộc không khỏi bật cười, quả thật rất thú vị.
Ngay lập tức, Lâm Mộc đứng dậy mặc quần áo.
“Ba, mẹ, con ra ngoài đây.” Lâm Mộc chào hỏi rồi bước ra cửa.
“Mộc Nhi, mẹ đang làm bữa sáng, ăn đã rồi đi.” Mẹ của Lâm Mộc nói.
“Không được, con sẽ về ăn tối.”
Sau đó là tiếng đóng cửa.
Lâm Mộc vừa đi, Lâm Đại Sơn đang giả bộ ngủ say ngay lập tức ngồi dậy.
“Mẹ đứa nhỏ, mau ra cửa sổ nhìn xem.”
“Mới sáng sớm, ông bảo tôi nhìn cái gì?” Mẹ Lâm Mộc vẻ mặt khó hiểu.
"Nhìn tên nhóc Lâm Mộc này lên xe của ai! Đứa nhỏ này tối hôm qua còn khoác lác với tôi, nói là Trần Uyển Nhi chủ động tới tìm nó." Lâm Đại Sơn nói.
Bà mẹ nghe lời liền đi đến bên cửa sổ.
"Đại Sơn, Mộc Nhi đã đi ra khỏi con hẻm, nó lên một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz, không nhìn thấy bất kỳ cô gái nào."
Lâm Đại Sơn sau khi nghe thấy vậy lại nằm xuống giường và tự lẩm bẩm, "Cũng không biết chiếc xe là của ai.”
Ông không thể thông qua một chiếc xe mà xác định Lâm Mộc có đi gặp Trần Uyển Nhi hay không được.
Trong suy nghĩ chủ quan của ông, ông vẫn cảm thấy Trần Uyển Nhi không thể nào đi tìm Lâm Mộc được, ông biết rất rõ con trai mình như thế nào.
Chẳng lẽ là xe của Thẩm Tư Tư?
...
Tòa biệt thự ở lưng chừng núi của gia đình nhà họ Trần.
Trần Uyển Nhi và Lão Trần đều đang ngồi trên ghế sofa.
Trần Uyển Nhi đã kể với ông nội cô rằng ngày hôm qua Lâm Mộc nói rằng chiếc vòng ngọc này có vấn đề.
"Uyển Nhi, tuy rằng Lâm Mộc này còn trẻ, có tiếng xấu trong Kim Châu, nhưng sư phụ của nó lại không hề đơn giản, nhiều năm trước sư phụ của nó đã giúp ta một lần, bản lĩnh đầy mình, cho nên không thể đánh giá thấp Lâm Mộc được.” Lão Trần nói.
“Nhưng trước đây ở Kim Châu anh ta từng là một thiếu gia quần áo lụa là.” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, tài xế đã đưa Lâm Mộc đi vào biệt thự.
“Nó đương nhiên khác trước, ngày xưa nó là công tử nhà giàu, bây giờ là công tử nhà nghèo, Lâm Lê, con đừng nói đỡ cho anh trai nữa.” Lâm Đại Sơn nghiêm giọng.
Sau đó ông ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Lâm Mộc, sáng mai mẹ dẫn con tới chỗ bác của con, để bác ấy giới thiệu công việc cho con, bằng không cứ dựa vào con thì chẳng thể nào tìm được việc.”
“Ba, con có việc riêng cần làm, ba đừng lo lắng vấn đề công việc của con.” Lâm Mộc nói.
“Gì cơ? Con vẫn muốn em gái mình phải đi làm thêm kiếm tiền à? Nếu không muốn thì ngoan ngoãn đến nhà bác con đi.” Lâm Đại Sơn nghiêm mặt.
Lâm Đại Sơn đã nói đến mức này, Lâm Mộc chỉ có thể câm nín.
Anh còn phản đối thì kiểu gì Lâm Đại Sơn cũng cho là anh không muốn đi làm.
“Được rồi, cứ quyết định thế đi, mau ăn cơm thôi!” Lâm Đại Sơn cầm bát lên.
Lâm Mộc thấu hiểu tại sao Lâm Đại Sơn lại hung dữ với anh đến vậy, một vì ông thất vọng về anh, hai vì ông muốn thông qua cách làm nghiêm khắc này để khích tướng anh, không để anh tiếp tục làm đồ bỏ đi nữa.
Buổi tối.
Vì diện tích nhà khá nhỏ nên việc chia phòng ngủ trở thành vấn đề nan giải sau khi Lâm Mộc trở về.
Vốn dĩ căn nhà chỉ có một phòng ngủ, ba mẹ anh nhường cho Lâm Lê, còn hai ông bà ngủ phòng khách.
Bây giờ Lâm Đại Sơn sắp xếp cho em gái ngủ cùng mẹ, còn Lâm Mộc trải nệm dưới sàn ở phòng khách.
Lâm Mộc nằm trên tấm nệm, nhắm nghiền hai mắt, lặng yên không một tiếng động lưu chuyển thủ thuật《Hành Khí Quyết.》
5 năm sống trong núi, mỗi ngày Lâm Mộc đều phải tu luyện.
Bây giờ ba anh cũng ngủ trong phòng khách, anh chỉ đành lặng lẽ tiến hành.
Việc tu luyện cần thông qua luyện khí, luyện khí chú trọng hít vào thở ra, dùng hơi thở để vận khí, đưa khí vào trong cơ thể, củng cố và tăng cường sức mạnh trong cơ thể.
Lâm Mộc đã tu hành được 5 năm, đương nhiên đã sớm quen với việc tu luyện này.
Tu luyện nội công được chia thành nhiều cảnh giới: Cố Cơ Cảnh, Khai Linh Cảnh, Linh Ý Cảnh, Linh Phách Cảnh.
Mỗi cảnh giới lại chia ra sơ kỳ, trung kỳ, và đỉnh phong.
Khi nào anh học được cách dùng hơi thở để vận khí, dẫn khí vào cơ thể, thì anh đã bước chân vào cảnh giới đầu tiên, Cố Cơ Cảnh.
Muốn làm được điều ngày cũng không hề dễ dàng, cần có người dẫn dắt nhập môn.
ở cảnh giới Cố Cơ, bởi vì anh học được cách dẫn khí vào cơ thể, cho nên cơ thể khỏe mạnh hơn và các cơ quan nội tạng cũng được rèn luyện, kết quả là sức mạnh và thể chất của người ở Cố Cơ Cảnh được cải thiện đáng kể so với người thường.
Tiến lên cảnh giới tiếp theo ‘Tụ Khí Cảnh’ lại như bước vào một khoảng trời khác.
ở Cố Cơ Cảnh, anh chỉ có thể dẫn khí vào cơ thể khiến cơ thể mạnh hơn, nhưng không thể tụ khí trong cơ thể.
Còn Tụ Khí Cảnh, anh có thể nắm bắt thành công khả năng tụ khí trong cơ thể, ngưng kết thành nội lực. Có thể nói, đạt đến cảnh giới này mới thật sự coi như đặt chân vào cánh cửa tu hành, trở thành tu sĩ có nội công.
Dưới sự điều khiển nhịp nhàng của ý niệm, sức mạnh trong cơ thể lưu chuyển trong cơ bắp toàn thân, chẳng những khiến cơ thể nhanh nhẹn nhẹ nhàng hơn, còn có thể phát ra những đòn tấn công vô cùng mạnh mẽ.
Trong giới tu hành, Tụ Khí Cảnh được tôn xưng là Thiên Sĩ.
Lúc trước đối đầu với Hoa La Hán, đối phương còn tưởng Lâm Mộc có tu vi Tụ Khí Cảnh.
Cảnh giới tiếp theo là Khai Linh Cảnh, người đạt đến tu vi này có khả năng bộc phát nội lực, phóng thích nội lực để tấn công dù bị ngăn cách bởi khoảng không.
Người đạt tới tu vi Khai Linh Cảnh được tôn xưng là Thiên Sư, bản lĩnh siêu phàm.
Bây giờ Lâm Mộc đang ở cảnh giới Khai Linh Cảnh.
Chỉ vỏn vẹn 5 năm, anh đã đạt tới cảnh giới này, nói ra có hơi khoa trương.
Theo như sư phụ phân tích, cơ bản của tu hành là dẫn khí vào cơ thể, mà ở thời đại này, linh khí trong không khí tương đối yếu, cho nên việc tu luyện sẽ càng khó khăn.
Vậy nên, việc tu luyện đã sớm suy tàn.
Lâm Mộc chỉ tu luyện 5 năm đã đạt đến Khai Linh Cảnh là nhờ có Chí Tôn Tích, đây cũng là nguyên nhân ngày ấy sư phụ nhận anh làm đồ đệ.
Bây giờ, Lâm Mộc chẳng những đạt tới Khai Linh Cảnh, anh còn ở đỉnh phong của cảnh giới này.
Lần này trước khi Lâm Mộc xuống núi, sư phụ nói: “Những gì học được từ sách vở chỉ là cưỡi ngựa xem hoa.” Từ khi trở thành tu sĩ, Lâm Mộc chưa từng trải qua rèn luyện thực tế, chỉ ngày ngày tu luyện ở miếu đạo quán, nếu muốn đột phá lên cảnh giới tiếp theo, cần phải lang bạt và rèn luyện để có thêm kinh nghiệm, từ đó cảm ngộ được nhiều điều.
Ngoài ra, sư phụ còn nói chỉ còn thời gian 2 năm gì đó, thời gian rất gấp gáp.
Lâm Mộc hoàn toàn không hiểu tại sao sư phụ lại nói vậy. Anh nhiều lần gặng hỏi nhưng sư phụ chỉ lắc đầu, nói bây giờ anh biết cũng không giải quyết được gì, sau đó kêu anh giải quyết chuyện gia đình trước, xong xuôi thì chăm chỉ rèn luyện.
...
Bệnh viện Nhân Ái Kim Châu, phòng chăm sóc đặc biệt.
Chu Khôn nằm trên giường bệnh chờ điện thoại, Hàn Mông lan ngồi canh bên giường, mặt mày tái mét.
Cô ta thầm nghĩ, nếu Chu Khôn liệt nửa người suốt phần đời còn lại, cô ta có khác gì góa phụ không?
Ngay lúc này, di động của Chu Khôn đổ chuông.
“Là nhà họ Tôn gọi à? Mau! Mau bắt máy cho anh!” Chu Khôn kích động không thôi.
Hàn Mông lan mau mắn nhận máy, đưa đến bên tai Chu Khôn.
“Anh Tôn, anh phải làm chủ chuyện này cho em!” Điện thoại vừa nối máy, Chu Khôn đã khóc lóc kể lể.
“Đứa nào làm?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới lời chất vấn lạnh như băng.
“Là Lâm Mộc của tập đoàn Lâm Thị.” Chu Khôn tha thiết nói.
“Lâm Mộc? Là con trai của Lâm Đại Sơn ư? Khốn kiếp! Nếu anh nhớ không nhầm, nó là công tử nhà giàu chẳng chút bản lĩnh, sao nó có thể đánh cậu tàn phế hả?”
“Anh Tôn, thằng nhóc đó quả thực là đổ bỏ đi... Nhưng...nhưng không biết Lâm Mộc dùng thủ đoạn gì, mà cháu gái của lão Trần – Trần Uyển Nhi cũng đến hôn lễ chống lưng cho anh ta, cho nên em mới chịu thiệt như vậy!” Chu Khôn ấm ức nói.
“Cậu nói cái gì? Lão Trần giúp đỡ?” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói kinh ngạc.
“Ông cụ Trần này, nghỉ hưu rồi không lo dưỡng lão, còn thích lo chuyện bao đồng, ông ta thích xía vào chuyện gì chẳng được, đằng này cứ muốn xía vào chuyện của nhà họ Tôn cơ!” Người ở đầu kia điện thoại vô cùng khó chịu nói.
“Anh Tôn, em vì anh mà trở mặt thành thù với nhà họ Lâm, Lâm Mộc đến trả thù em, anh Tôn nhất định phải giúp em!”
Chu Khôn nói tiếp: “Đúng rồi, anh Tôn, khi ấy Lâm Mộc còn nói sẽ điều ra rõ ràng kẻ đứng sau lưng em, cho dù kẻ đó là ai, anh ta cũng bắt phải trả giá đắt!”
“Hừ! Nực cười! Một thiếu gia bỏ đi như cậu ta mà cũng muốn sa vào vũng nước đục này ư? Đúng là mộng tưởng hão huyền! Nếu cậu ta ngoan ngoãn làm đồ bỏ đi thì tha mạng, còn muốn báo thù? Vậy anh sẽ cho cậu ta biết thế nào là lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này!” Điện thoại truyền tới giọng nói âm u lạnh lẽo.
“Anh Tôn, được vậy thì tốt quá. Chỉ là..Liệu lão Trần có bảo vệ anh ta không?” Chu Khôn hơi lo lắng.
Chu Khôn hiểu rõ, nhà họ Tôn muốn tiêu diệt 1 Lâm Mộc cỏn con thì quá dễ dàng. Nhưng chuyện này có dây dưa tới lão Trần, anh ta không rõ mối quan hệ của hai người đó, liệu lão Trần có ra tay giúp Lâm Mộc nữa không.
“Yên tâm! Anh sai người ra tay, lão Trần không điều tra ra đâu! Dù có tra ra, lão Trần cũng làm gì được nhà họ Tôn của anh? Lẽ nào lão Trần lại đối đầu với nhà họ Tôn chỉ vì một người dưng?”
“Vâng vâng, anh Tôn nói đúng lắm.” Chu Khôn cuống quýt phụ họa.
Chương 12: Chuyện mới
Giọng nói trong điện thoại lại truyền tới: “Chu Khôn, anh đã biết bệnh tình của cậu rồi, cậu vẫn được việc ở đất Kim Châu này, chỉ cần cậu bán mạng cho nhà họ Tôn, anh sẽ sắp xếp người điều trị chứng liệt nửa người, để cậu khôi phục hoàn toàn.”
Chu Khôn nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.
“Chu Khôn em nhất định sẽ cúc cung tận tụy vì nhà họ Tôn cho đến hơi thở cuối cùng! ” Chu Khôn thể hiện lòng trung thành.
Tỉnh Giang Nam, Ninh Đô.
Ninh Đô là thành phố thủ phủ của Giang Nam, cũng là trung tâm công nghiệp và kinh tế của tỉnh.
Trong một biệt thự ở Ninh Đô.
Một người đàn ông anh tuấn nghe xong điện thoại thì quăng luôn chiếc di động lên bàn.
Anh ta là Tôn Thượng Minh – Đại thiếu gia quản lý rất nhiều chuyện của nhà họ Tôn.
“Quản gia Lưu, phái một tên sát thủ do gia tộc nuôi dưỡng đến Kim Châu.” Tôn Thượng Minh nói.
“Đại thiếu gia, giết ai?” Lão quản gia kính cẩn hỏi.
“Đứa con trai bỏ đi của Lâm Đại Sơn – Lâm Mộc. Nhớ kỹ, chuyện này phải tiến hành kín đáo sạch sẽ.”
“Đại thiếu gia cứ yên tâm, nhất định sẽ xử lý sạch sẽ! Đối phó với một tên thiếu gia bỏ đi thì còn gì đơn giản hơn chứ!” Lão quản gia kính cẩn đáp.
.....
Ngày hôm sau.
Kim Châu.
Mới sáng sớm hai mẹ con Lâm Mộc đã ra khỏi nhà, đi xe bus tới khu Thành Tây.
Tối qua Lâm Đại Sơn đã dặn dò vợ ông đưa Lâm Mộc đến tìm Bác gái, nhờ Bác gái giới thiệu công việc.
Lâm Mộc đồng ý đi, chủ yếu vì anh không muốn ba mình tức giận và thất vọng, sợ ông hiểu nhầm anh không muốn làm việc.
Dù sao bây giờ Lâm Mộc cũng chẳng bận gì, vậy thì cứ chiều theo ý Lâm Đại Sơn.
Tới trưa họ mới đến nhà Bác gái.
“Bác con sống ở khu biệt thự liền kề ạ?” Lâm Mộc ngước nhìn biệt thự trước mặt.
Trong ký ức của Lâm Mộc, nhà Bác anh không giàu có gì, thời gian còn huy hoàng, nhà họ Lâm vẫn hay giúp đỡ nhà Bác ấy.
“Con gái của Bác con – Thẩm Tư Tư nổi tiếng khi làm video ngắn từ năm trước, bây giờ là hotgirl mạng của Kim Châu, nghe nói một năm kiếm được hơn 800 vạn, còn mở Công ty truyền thông Internet.”
“Video ngắn? Cái gì vậy?” Lâm Mộc hơi lơ mơ.
Lâm Mộc cũng hiểu đôi chút về cô chị họ Thẩm Tư Tư này, cô ta hơn Lâm Mộc 2 tuổi, ngày cao trung bỏ học giữa chừng, thường xuyên vật vờ với đám du côn.
Cô ta từng đánh bị thương một tình địch ở quán bar, ngày ấy cũng nhờ Lâm Đại Sơn bồi thường tiền giúp mới được đối phương tha thứ.
Tuy Lâm Mộc chơi bời nhưng vẫn đáng tin hơn cô chị họ này rất nhiều.
Thẩm Tư Tư bỗng nhiên trở thành hotgirl mạng của Kim Châu, một năm kiếm hơ 800 vạn, điều này khiến Lâm Mộc không khỏi kinh ngạc.
Mẹ anh quay người, nhìn anh với ánh mắt kỳ quái: “Con trai, 5 năm qua con biến mất, lẽ nào không tiếp xúc gì với thế giới bên ngoài sao? Ngay cả mẹ còn biết video ngắn là cái gì, con lại không hay?”
“Ừm, đúng là con không biết thật.” Lâm Mộc cười xấu hổ.
Xem ra thế giới bên ngoài thay đổi rất nhiều sau 5 năm.
“Đi thôi con, chúng ta vào nhà Bác gái.”
Mẹ Lâm Mộc dẫn anh tới cổng biệt thự, ấn chuông.
Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa.
“Lâm Mộc? Cháu về rồi à?” Người phụ nữ trung niên thấy Lâm Mộc thì vô cùng bất ngờ.
“Cháu chào bác.” Lâm Mộc cười chào.
“Thằng bé này, 5 năm trước lẳng lặng rời đi, ba mẹ cháu lo lắng biết bao.” Bác gái giáo huấn.
“Bác nói đúng ạ.” Lâm Mộc vẫn trưng ra bản mặt tươi cười.
“Đến đây nào, vào nhà đi.”
Bác gái mời Lâm Mộc và mẹ anh vào biệt thự.
Chị họ Thẩm Tư Tư đang ngồi lướt điện thoại ở ghế sofa trong phòng khách, gương mặt cô ta cũng xinh xắn, nhưng trang điểm quá đậm.
“Tư Tư, em họ và mợ của con tới.” Bác gái nói.
Thẩm Tư Tư ngẩng đầu liếc hai mẹ con Lâm Mộc một cái rồi tiếp tục cắm đầu xem điện thoại.
Sau khi ngồi xuống.
“Bác ơi, lần này em và cháu đến là muốn nhờ Tư Tư nhà bác sắp xếp công việc cho Lâm Mộc, công ty của Tư Tư có thiếu người không?” Mẹ của Lâm Mộc hạ mình cười hỏi.
“Công ty của cháu không nhận đồ bỏ đi.” Thẩm Tư Tư vừa xem điện thoại vừa đáp.
Gương mặt mẹ của Lâm Mộc lập tức lộ vẻ bối rối.
“Tư Tư, con nói năng kiểu gì thế, trước đây cậu Lâm Đại Sơn của con giúp con rất nhiều thứ mà.” Bác gái nói.
“Đấy là mẹ tìm họ nhờ giúp đỡ, con chưa bao giờ tìm.” Thẩm Tư Tư khinh thường nói.
“Thẩm Tư Tư, trước đây thái độ của chị với nhà họ Lâm đâu có như này.” Lâm Mộc chau mày nói.
Ngày nhà họ Lâm còn huy hoàng, Thẩm Tư Tư thường xuyên tới nịnh nọt anh, còn hay tìm Lâm Mộc xin tiền tiêu vặt.
Thẩm Tư Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc, cười nói: “Em họ, em cũng nói rồi đó, đó là trước đây, bây giờ nhà họ Lâm của em chỉ là con chuột chạy ngang qua đường, còn nữa, chị nói em là đồ bỏ đi đâu có sai nhỉ? Chỉ là trước đây chị không muốn nói những lời khó nghe vậy mà thôi.”
“Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Lâm Mộc không muốn nhiều lời, quay người toan rời đi.
“Mộc Nhi.”
Mẹ anh cuống quýt giữ tay anh lại.
Sau đó bà quay người nhìn Thẩm Tư Tư, nở nụ cười thấp hèn nói: “Tư Tư à, cháu giúp Lâm Mộc nhé, coi như mợ cầu xin cháu.”
Lâm Mộc nghe lòng chua xót, ngày nhà họ Lâm còn huy hoàng, mẹ anh nào phải cầu xin người khác thấp hèn như này?
Bác gái bên cạnh cũng mau mắn nói: “Tư Tư, giúp em họ đi con, nói sao thì trước đây nhà họ Lâm cũng giúp chúng ta không ít chuyện.”
“Được được, con sắp xếp là được chứ gì, coi như trả món nợ ân tình, tránh sau này bọn họ cứ tới tìm chúng ta bắt thân.” Thẩm Tư Tư trưng ra bản mặt không kiên nhẫn.
Thẩm Tư Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Mộc: “Em họ, năng lực của em thì chị biết rồi đấy, ngoài tiêu tiền ra cái gì cũng không hiểu, cho dù sắp xếp công việc tốt cho em, em cũng không làm nổi, nhưng chắc em biết lái xe nhỉ? Em làm tài xế cho chị, một tháng 5000 tệ, không tính là thấp đâu nhỉ?”
Mẹ anh cuống quýt đáp: “Không vấn đề gì, cảm ơn Tư Tư.”
Thẩm Tư Tư lạnh lùng nói: “Giờ chị cũng sắp xếp công việc rồi đấy, sau này không còn nợ nần gì nhà họ Lâm đâu nhé, đừng đến nhà chị đòi hỏi gì nữa.”
“À đúng rồi, ngày mai chị cần đến Ninh Đô bàn chuyện làm ăn, Lâm Mộc, 8h sáng em đến đây nhé.”
Thẩm Tư Tư nói xong thì tiếp tục cúi đầu lướt web.
“Được.” Thực ra Lâm Mộc muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng anh không muốn ba mẹ mình phải lao tâm khổ tứ và thất vọng nữa. Nếu ba mẹ thấy anh có công việc, hẳn là sẽ yên lòng.
Thế nên Lâm Mộc mới đồng ý công việc này.
“Bác gái, Tư Tư, mợ và Lâm Mộc về trước, ngày mai Lâm Mộc sẽ đến đi làm.”
Nói xong, Lâm Mộc và mẹ rời đi.
Ra khỏi cổng.
“Mộc Nhi, con an phận làm việc nha, mẹ không hy vọng con thành công rực rỡ, chỉ cần con bình an vô sự, thoải mái thanh thản là ổn rồi. ” Mẹ anh dặn dò.
“Mẹ yên tâm.” Lâm Mộc cười với mẹ.
Chương 13: Tình cờ gặp gỡ
...
Ngày hôm sau.
Đúng giờ tám giờ sáng Lâm Mộc đến nhà Thẩm Tư Tư, sau đó lái chiếc Maserati mới của cô ta đến Ninh Đô.
Thẩm Tư Tư nói hôm nay cô ta phải bàn bạc hợp tác với một nhà máy rượu, sau đó sẽ trực tiếp giao hàng cho nhà máy rượu luôn.
Sau ba tiếng đồng hồ Lâm Mộc đã lái xe đến Ninh Đô, Thẩm Tư Tư bảo Lâm Mộc lái xe thẳng đến một nhà hàng Tây.
Khi bọn họ đến nhà hàng, chủ nhà máy rượu đã đợi sẵn trong nhà hàng.
“Thẩm tiểu thư, đây là ai vậy?” Ông chủ nhà máy rượu nhìn Lâm Mộc.
“Ồ, là tài xế của tôi.” Thẩm Tư Tư vừa nói vừa ngồi xuống.
Lâm Mộc cũng ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Thẩm tiểu thư, cô cũng đã tới rồi nên chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé. Tôi có thể đưa ra giá cho một chai là 38. Chi phí đóng gói của số rượu này chỉ là 28 tệ. Chúng tôi đã điều chỉnh thành 388 tính theo giá thương mại rồi, chắc chắn sẽ đạt được doanh thu như mong đợi, Thẩm tiểu thư mang bán với giá 188, chắc chắn sẽ bán chạy! ”Ông chủ quản lý nở nụ cười.
Khi ông chủ nhà máy rượu đang nói chuyện với Thẩm Tư Tư, Lâm Mộc cũng không có việc gì chỉ đưa mắt nhìn xung quanh.
"Hả? Trần Uyển Nhi?"
Lâm Mộc đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Trần Uyển Nhi đang ngồi ở bàn đối diện với anh, vừa trò chuyện vừa ăn uống với một người đàn ông cũng khá đẹp trai, hai người nói chuyện có vẻ rất vui vẻ.
“Không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây.” Lâm Mộc lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, sắc mặt Lâm Mộc đột nhiên thay đổi.
Phía xa xa, Trần Uyển Nhi đang dùng bữa, trên cổ tay cô còn đeo một chiếc vòng bằng ngọc lục bảo.
Lâm Mộc nhìn thoáng qua, chiếc vòng ngọc này có cái gì đó không ổn!
Thứ này cũng được coi như là một hung khí, nếu đeo lâu, nó có thể có nguy cơ chết người.
Loại chuyện này, bình thường chỉ có người theo tà đạo mới có thể làm ra, còn cần phải mấy người đạo sĩ mới có thể làm được, Trần Uyển Nhi sao có thể đeo nó được?
Lâm Mộc không nghĩ nữa, lập tức đứng dậy đi về phía Trần Uyển Nhi.
Dù sao nhà họ Trần cũng đã giúp đỡ anh, một khi Lâm Mộc đã nhìn thấu, đương nhiên anh không thể chỉ ngồi nhìn được.
“Lâm Mộc, cậu đi đâu vậy?” Thẩm Tư Tư nhìn thấy Lâm Mộc đứng dậy rời đi, lập tức mở miệng hỏi.
Lâm Mộc không nhìn lại cô ta mà trực tiếp đi tới trước bàn của Trần Uyển Nhi.
"Hả? Người đằng kia hình như là Trần Uyển Nhi, cháu gái của ông cụ Trần ở Kim Châu, tôi đã từng gặp cô ấy ở một sự kiện, Thẩm tiểu thư, tài xế của cô thật sự quen biết Trần Uyển Nhi sao?" .
“Cháu gái của ông cụ Trần sao?” Thẩm Tư Tư giật mình.
Thầm Tư Tư từ lâu đã nghe nói đến cháu gái của ông cụ Trần, nhưng cô cũng chưa từng nhìn thấy.
Sự tồn tại của nhà họ Trần là sự tồn tại mà Thẩm Tư Tư cũng không dám trèo cao, thậm chí cũng không dám nghĩ tới!
Sao Lâm Mộc lại quen biết được những người như vậy, còn chủ động chạy tới bắt chuyện nữa chứ?
Chuyện gì đang xảy ra đây!
“Thẩm tiểu thư, tài xế của cô đúng là không đơn giản.” Ông chủ nhà máy rượu khen.
Thẩm Tư Tư cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy kinh ngạc.
Ở bên kia.
“Trần Uyển Nhi tiểu thư, thật trùng hợp khi gặp cô ở đây.” Lâm Mộc chào hỏi.
"Lâm Mộc? Sao anh lại ở đây?" Trần Uyển Nhi nhíu mày, dường như rất không vui vì sự có mặt của Lâm Mộc.
"Uyển Nhi, vị này là ai vậy?"
Người đàn ông đẹp trai ngồi đối diện Trần Uyển Nhi nhìn Lâm Mộc rồi lịch sự hỏi cô.
“Một thiếu gia rác rưởi của Lâm Châu, bị thất lạc gia đình.” Trần Uyển Nhi tỏ vẻ khó chịu nói.
Sau đó Trần Uyển Nhi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mộc: "Lâm Mộc, anh đến tìm tôi, không phải là muốn tạo mối quan hệ đó chứ? Lần trước tôi đã nói rõ rồi, chuyện giữa hai ta đã hết rồi, tôi không muốn nói lại lần nữa với anh đâu, cũng không muốn có thêm bất kỳ chút liên quan nào tới anh nữa." Lâm Mộc có thể cảm nhận rõ ràng được Trần Uyển Nhi đang coi thường anh.
Nói cách khác, nàng hoàn toàn không coi Lâm Mộc ra gì cả.
"Tôi không quan tâm đến việc kết giao với bất cứ ai, tôi đến đây, chỉ có mục đích là giúp cô, tôi chỉ nhắc nhở cô là chiếc vòng trên cổ tay của cô có thể sẽ gây nguy hiểm, tôi cũng muốn hỏi là cô lấy chiếc vòng này ở đâu vậy?. ”Lâm Mộc nói.
"Lâm Mộc, anh cũng ấu trĩ thật đấy, chỉ vì muốn tạo quan hệ với tôi mà bịa ra hẳn một câu chuyện như vậy, Chiếc vòng tay này là do bạn trai tôi tặng cho tôi, cũng chỉ là một chiếc vòng tay ngọc bình thường, làm gì có vấn đề gì chứ? "
“Đúng vậy, tôi là người đã tặng nó cho cô ấy!” Người đàn ông đẹp trai đối diện nói.
Trần Uyển Nhi nói: "Lâm Mộc, để tôi giới thiệu cho anh một chút, anh ấy là bạn trai của tôi, anh ấy tên là Tôn Trình, tốt nghiệp MBA Harvard, đã từng được chọn là một trong mười người trẻ tuổi xuất sắc của tỉnh Giang Nam, gia tộc của anh ấy cũng là một trong ba gia tộc lớn ở Giang Nam, có ngoại hình, năng lực và xuất thân tốt! "
Trần Uyển Nhi nói với vẻ kiêu ngạo, có vẻ đang rất hài lòng với bạn trai của mình.
“Trần Uyển Nhi, tôi không quan tâm đến việc bạn trai của cô tốt như thế nào, tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cứ để mặc cái thứ này thì sớm muộn nó cũng hại chết cô thôi, cô cứ tự nghĩ lại thử xem, có phải cô thường xuyên cảm thấy không khỏe không, hoặc hay bị đau đầu. ”Lâm Mộc lại khuyên cô.
“Lâm Mộc, anh nghĩ tôi sẽ tin một kẻ như anh hay tin bạn trai của tôi.” Trần Uyển Nhi cười nhạo anh.
"Dù sao tôi cũng đã nhắc nhở cô rồi, hơn nữa, người chết cũng không phải là tôi!"
Sau khi Lâm Mộc bỏ lại câu nói này, anh liền xoay người rời đi.
Trần Uyển Nhi chợt sững người.
Vì cô bị đau đầu suốt sáu tháng qua, cô cũng đã tìm nhiều bác sĩ chuyên khoa não nổi tiếng nhưng đều không tìm ra nguyên nhân.
“Uyển Nhi, đừng để ý tới loại người này, chắc là muốn dùng chuyện này để cố gắng tạo quan hệ với em thôi, hoặc là để lừa đảo tiền bạc thôi.” Tôn Trình cười gian xảo an ủi cô.
“Ừm.” Trần Uyển Nhi cười với Tôn Trình.
...
Sau khi bàn việc ở Ninh Đô xong, Lâm Mộc lại lái xe đưa Thẩm Tư Tư trở về Kim Châu.
Suốt cả đường đi, Thẩm Tư Tư cũng không hỏi sao Lâm Mộc lại quen biết được Trần Uyển Nhi.
Đầu tiên cô ta cũng cảm thấy sửng sốt, nhưng sau đó cô ta cảm thấy chắc là do lúc trước khi nhà họ Lâm vẫn còn giàu có, Lâm Mộc tình cờ gặp được Trần Uyển Nhi, một hai lần Lâm Mộc chào hỏi nên cũng gọi là quen biết.
Vừa nãy trong nhà hàng Tây cô ta cũng nhìn thấy thái độ của Trần Uyển Nhi đối với Lâm Mộc rất lạnh nhạt, nên chắc hai người không có tình bạn gì cả.
Thay vào đó, trong lòng cô ta càng xem thường Lâm Mộc hơn, bây giờ Lâm Mộc chẳng là cái gì cả, còn muốn đến tạo quan hệ với Trần Uyển Nhi, anh có xứng không?
Khi xe sắp đến Kim Châu, Lâm Mộc đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin chào.” Lâm Mộc bắt máy.
"Lâm Mộc phải không? Tôi là Tôn Trình, tôi cảnh cáo anh tốt nhất là đừng nên rảnh rỗi đi quản chuyện bao đồng, nếu không anh sẽ không gánh được hậu quả đâu!"
Tút tút tút.
Bên kia chỉ nói lời cảnh cáo rồi lạnh lùng cúp điện thoại.
“Chiếc vòng đó thật sự có liên quan đến anh ta.” Lâm Mộc nhìn điện thoại cười lạnh.
Chỉ dựa vào cuộc điện thoại này, Lâm Mộc đã có thể kết luận chiếc vòng đó chính là tác phẩm của Tôn Trình.
Nhưng anh ta là bạn trai của Trần Uyển Nhi, rốt cuộc anh ta làm vậy với mục đích gì, Lâm Mộc cũng không rõ.
...
Ban đêm.
Biệt thự trên núi ở Kim Châu, trong phòng ngủ.
Trần Uyển Nhi vừa từ Ninh Đô trở về, lại bắt đầu thấy đau đầu. Cô đang nằm trên giường, nhìn có vẻ xanh xao và mệt mỏi. Lúc này, cô lại đột nhiên nhớ tới những gì ban ngày Lâm Mộc nói.
Mặc dù lúc đó cô đã phản bác lại, nhưng căn bệnh này thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa cũng không thể tìm ra nguyên nhân của nó. Vì vậy Trần Uyển Nhi cố gắng tháo chiếc vòng ngọc ra.
Sau đó, Trần Uyển Nhi cảm thấy cơn đau đầu của mình giảm đi rất nhiều.
Điều này khiến Trần Uyển Nhi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô bị như vậy là thật sự có liên quan đến chiếc vòng này sao?
"Không được, phải tìm tên này hỏi cho rõ mới được!"
Cho dù cô luôn cho rằng Lâm Mộc không đáng tin cậy, nhưng dù như vậy cô vẫn quyết định sẽ hỏi lại Lâm Mộc!
Chương 14: Bí mật
Dù sao cô cũng đã gặp rất nhiều bác sĩ nổi tiếng rồi, nhưng cũng không tìm ra được cách!
Nhưng khi gỡ chiếc vòng ngọc này ra, cô lại thật sự đỡ đau đầu hơn hẳn.
....
Khu ổ chuột, nhà của Lâm Mộc.
Lâm Mộc vừa ăn cơm tối xong đã nhận được cuộc điện thoại của A Bính.
"Anh Mộc, em đã tra được một chút manh mối rồi, năm năm trước tập đoàn Lâm thị xảy ra chuyện, phía sau Chu Khôn có thể có liên quan đến nhà họ Tôn - một trong ba gia tộc đứng đầu Giang Nam."
Điện thoại vừa kết nối được, A Bính lập tức nói ra bí mật này.
"Cái gì? Nhà họ Tôn!" sắc mặt Lâm Mộc bỗng nhiên biến đổi.
Từ lúc Lâm Mộc trở lại Kim Châu, đây là lần đầu tiên Lâm Mộc kinh ngạc như vậy.
Lâm Đại Sơn ngồi trong phòng khách nghe thấy Lâm Mộc phát ra ba chữ “nhà họ Tôn”, sắc mặt ông cũng thay đổi.
Trong điện thoại A Bính tiếp tục nói: "Anh Mộc, nhà họ Tôn có thế lực rất lớn ở Giang Nam, em mới tra được đến đây, còn những chuyện sau đó em không tra ra được nữa, nếu như tiếp tục điều tra, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn."
"Được, cậu cũng đừng điều tra nữa." Lâm Mộc vàng dặn dò anh ta.
Sau khi cúp điện thoại.
"Lâm Mộc, ranh con này, có phải anh đang điều tra lại chuyện năm năm trước không!" Lâm Đại Sơn giận dữ la mắng anh.
"Ba, con đúng là đang điều tra chuyện của nhà họ Lâm năm năm trước, con không muốn tâm huyết cả một đời của ba bị trôi theo dòng nước, hơn nữa chuyện đó làm cho gia đình chúng ta phải khổ sở như thế này, do vậy thù này có nhất định phải báo!" ánh mắt Lâm Mộc vô cùng kiên quyết.
"Ranh con này, xem tôi đánh chết anh không!"
Lâm Đại Sơn nhảy từ trên giường xuống, cầm chiếc dép lên khập khiễng lao đến chỗ Lâm Mộc.
Vừa đi chưa được mấy bước, Lâm Đại Sơn đột nhiên ngã nhào xuống đất.
"Ba!"
Lâm Mộc vội vàng xông lên, dìu Lâm Đại Sơn đứng lên.
"Xin lỗi ba, con không nên làm cho cha tức giận, là...là lỗi của con." Lâm Mộc áy náy nói.
"Ba... bây giờ ba đúng là một tên vô dụng mà!" Lâm Đại Sơn đau khổ và hận bản thân không thể làm được gì.
"Ba....."
Lâm Mộc nghe ba anh nói như thế, tim anh đau như bị đao cứa vào.
Ba anh vốn là một người rất mạnh mẽ. Lâm Mộc biết ba anh đã phải chịu bao nhiêu sự đả kích, chẳng những tập đoàn Lâm thị bị phá sản, ông còn trở thành người tàn phế, phải dựa vào vợ và con cái kiếm tiền nuôi gia đình.
Lâm Đại Sơn giữ chặt lấy tay Lâm Mộc, giọng nói run rẩy.
"Lâm Mộc, con có thể quyết tâm báo thù vì gia đình ta, thật sự trong lòng cha cũng rất mừng, điều này cho thấy con đã trở thành người có trách nhiệm và dụng cảm hơn rồi."
"Ba không để con điều tra, cũng vì muốn tốt cho con, bây giờ con cũng đã biết rồi, chuyện đó có liên quan tới nhà họ Tôn, phía sau bí mật này, chắc chắn sẽ không đơn giản như con nghĩ đâu, con hãy dừng lại ở đây đi, đừng điều tra tiếp làm gì, nếu không sẽ tự mình đùa với lửa đấy!"
"Ba, con sẽ nghe lời ba mà, ba đừng lo lắng."
Lâm Mộc vừa nói vừa đỡ ông lên giường.
Đồng thời Lâm Mộc cũng kiểm tra kĩ xem vết thương cho ông. Vết thương ở chân của ông cũng đã kéo dài quá lâu rồi nên có hơi phiền phức.
Nhưng Lâm Mộc vẫn muốn trị liệu cho ông nên vẫn có cách để chữa trị.
Giữa trung y và tu luyện vốn có gốc rễ sâu xa, trung y có nguồn gốc đơn giản, nó được ẩn trong đạo giáo và được biểu hiện trong y học. Trong trung y chủ trương việc dưỡng sinh, chính là dựa trên hệ thống tu luyện mà người bình thường cũng có thể dễ dàng nắm vững được, cho nên trên thực tế, dưỡng sinh cũng được coi là một loại tu luyện cực kì đơn giản, có mục đích tăng cường sức khỏe, tu luyện là một loại tu dưỡng tâm tính.
Đối với vết thương ở chân của ba mình, Lâm Mộc có hai cách, đầu tiên là dùng thuốc, nhưng phải cần các loại thuốc quý để luyện chế ra, thứ hai chính là dựa vào sức mạnh của bản thân để dưỡng thương cho đôi chân, nhưng muốn đạt được hiệu quả lý tưởng nhất thì thực lực của Lâm Mộc phải đạt đến một cảnh giới khác mới được.
Lúc này điện thoại của Lâm Mộc lại reo lên.
"Ba, con đi nghe điện thoại đã."
Lâm Mộc lấy điện thoại ra xem, là số lạ.
"Alo."
Lâm Mộc vẫn nghe máy.
"Lâm Mộc, tôi là Trần Uyển Nhi, buổi sáng ngày mai, anh....anh tới nhà tôi một chuyến đi." Trong điện thoại truyền đến tiếng của Trần Uyển Nhi, hơn nữa nghe giọng cô có vẻ đang rất mệt mỏi.
"Ngại quá, ngày mai tôi có việc rồi."
Lâm Mộc nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Ban ngày anh chủ động qua tìm để muốn giúp cô, kết quả cô lại có thái độ tệ như vậy với anh, còn tỏ ra vô cùng xem thường Lâm Mộc nữa. Nếu đã như vậy, Lâm Mộc cũng không muốn mặt dày can thiệp vào chuyện của cô nữa.
....
Biệt thự giữa núi ở Kim Châu.
"Cái tên khốn nạn này, vậy mà dám cúp điện thoại của tôi!" Trần Uyển Nhi nghe tiếng tút tút liên tiếp truyền tới, cô tức muốn mắng người.
Thân phận của cô là gì chứ, ở Kim Châu ai dám không nể mặt cô, ai gặp cô mà không tỏ ra khách khí cơ chứ?
Lâm Mộc chắc chắn là người đầu tiên, còn dám chủ động cúp điện thoại của cô.
Quan trọng hơn cuộc điện thoại này là do cô chủ động gọi cho anh.
Nhưng khi cảm nhận đầu của mình đang đau, cô chỉ có thể nén giận, lại bấm điện thoại gọi lại cho anh.
Điện thoại kết nối.
"Lâm Mộc, anh làm việc ở đâu, tôi xin phép cho anh nghỉ được không? Tôi trả tiền công gấp trăm lần cho anh!" Trần Uyển Nhi nén cơn giận nói.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Lâm Mộc: "Không phải cô không tin tôi sao? Không phải nói tôi là vì để tạo quan hệ với cô nên mới nói dối sao? Chúng ta còn cái gì để nói sao? Nếu như cô thật sự cần thì hãy suy nghĩ cho kĩ, nói xin lỗi tôi trước rồi chúng ta mới nói chuyện đàng hoàng được!"
Tút tút tút!
Điện thoại lại một lần nữa bị cúp máy.
Trần Uyển Nhi nhìn điện thoại, cô muốn điên lên rồi!
Tên này sao dám nói thế với cô chứ!
Cô đã cho Lâm Mộc mặt mũi nên mới gọi đến lần thứ hai, vậy mà tên ngốc này còn dám cúp điện thoại của cô!
Hơn nữa còn bắt cô phải xin lỗi sao?
Cô kiềm nén lửa giận, lại bấm điện thoại gọi lại lần ba.
Điện thoại được kết nối.
"Lâm Mộc, nếu anh có thể chứng minh chiếc vòng tay này thực sự có vấn đề, đồng thời có thể giúp tôi chữa khỏi đau đầu, tôi sẽ xin lỗi anh, ngày mai tôi sẽ cho xe đến nhà trực tiếp đón anh! Như vậy đã được chưa?" lần này giọng điệu của Trần Uyển Nhi tốt hơn rất nhiều rồi, có vẻ cô đã lựa chọn đồng ý với anh.
Đương nhiên, trong lòng cô vẫn đang kìm nén lửa giận, bởi vì cô thực sự không có cách nào khác nữa rồi.
"Thôi được, thấy cô 'Ba lần đến mời' có thành ý như vậy, nên mai tôi sẽ đến! Còn nữa, tôi đang làm ở chỗ Đại Võng Hồng của Thẩm Tư Tư, cô xin nghỉ giúp tôi nhé, cô chỉ cần làm chút việc đó là được rồi."
Anh vừa nói xong, lại tắt điện thoại ngay....
....
Khu ổ chuột, nhà của Lâm Mộc.
"Lâm Mộc, ai gọi điện thoại tới vậy? Con sẽ không phải vẫn đang điều tra đó chứ?"
Lâm Đại Sơn thấy Lâm Mộc cúp điện thoại, vội vàng dò hỏi.
"Ba, ba đừng suy nghĩ nhiều, là điện thoại của Trần Uyển Nhi, cô ấy gọi điện nhờ con một chút chuyện riêng thôi." Lâm Mộc nói.
"Trần Uyển Nhi?" Lâm Đại Sơn khẽ giật mình.
Lâm Đại Sơn cũng đã từng là nhân vật có máu mặt ở Kim Châu, đương nhiên ông biết Trần Uyển Nhi.
Ông cũng biết rất rõ ba chữ “nhà họ Trần” ở thành phố Kim Châu nhỏ bé này có ý nghĩa gì!
"Con..con biết Trần Uyển Nhi sao? Cô ấy còn chủ động tìm con sao?" Lâm Đại Sơn kinh ngạc.
"Đúng vậy ba, cô ấy muốn mời con tới nhà cô ấy, nhưng con không đi, con cũng ba lần cúp điện thoại rồi, cô ấy vẫn không chịu để yên cứ quấn lấy con, còn nói mai sẽ đưa xe đến đón con." Lâm Mộc giang hai tay ra.
Lâm Đại Sơn nghe đến đó thì hoàn toàn không tin nổi.
Trần Uyển Nhi quấn lấy anh sao? Đùa gì thế!
"Thằng nhóc con này! Còn dám bốc phét như vậy, lúc cha anh vẫn còn như lúc trước, cũng không có tư cách được gặp Trần Uyển Nhi nữa, sao cô ấy có thể chủ động tìm mày chứ? Cô ấy là mỹ nữ lạnh lùng nổi danh ở Kim Châu này, tình tình vô cùng kiêu ngạo, anh đã cúp điện thoại rồi, sao cô ấy có thể gọi lại cho anh chứ? Anh có năng lực gì để Trần Uyển Nhi làm như thế chứ?" Lâm Đại Sơn liên tục hỏi lại.
Lâm Mộc có năng lực như thế nào, Lâm Đại Sơn lại quá là rõ ràng.
Chuyện ông còn không dám nghĩ tới, sao con trai Lâm Mộc của ông có thể làm được chứ? Đùa gì vậy!
Chương 15: Xin nghỉ phép
“Ba, ba không tin thì con cũng không còn cách nào khác.” Lâm Mộc cười khổ.
"Mau ngủ đi, đừng ở đây làm mất thời gian, nhớ kỹ, không được điều tra lại chuyện đó! Nếu con điều tra lại, ba sẽ không có đứa con trai là con!" Lâm Đại Sơn lại cảnh cáo.
...
Tại nhà dì.
Thẩm Tư Tư vừa kết thúc cuộc điện thoại với nhân viên công ty về buổi phát sóng trực tiếp thì điện thoại của cô ta lại vang lên.
Thẩm Tư Tư thấy đó là một số lạ, cô ta lập tức tỏ vẻ khó chịu.
“Thật phiền phức, là ai vậy!”
Thẩm Tư Tư trả lời điện thoại với giọng điệu không kiên nhẫn.
“Cô là Thẩm Tư Tư phải không? Tôi tên là Trần Uyển Nhi.” Một giọng nữ rất nhẹ nhàng và dễ chịu vang lên trên điện thoại.
“Trần... Trần Uyển Nhi!”
Khi Thẩm Tư Tư nghe thấy cái tên đó, cô ta sợ đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống đất.
Thẩm Tư Tư bây giờ là người rất có tiếng tăm trong thành phố này, nhưng dù sao cũng chỉ là có chút tiếng tăm mà thôi, nhiều nhất cô ta cũng kiếm được chút tiền.
Nhưng Trần Uyển Nhi là ai chứ? Là cháu gái yêu thích của ông cụ Trần.
Lão Trần khi còn ở trên đỉnh cao là một người cai quản cả một phương, cho dù bây giờ đã lùi về sau, là hổ xế chiều nhưng uy nghiêm vẫn ở đó.
Với thân phận của cô, ở Kim Châu nhỏ bé này, ai mà không sợ chứ?
Sao có thể so sánh cô với một người có chút tiếng tăm được!
Với thân phận của Trần Uyển Nhi, việc cô gọi cho Thẩm Tư Tư là một điều rất khó tin!
“Trần... Cô Trần Uyển Nhi, cô tìm... Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Thẩm Tư Tư lắp bắp vì lo lắng.
Cô ta thật sự không hiểu, một nhân vật như Trần Uyển Nhi, có chuyện gì khiến cô chủ động gọi tìm cô ta? Là chuyện tốt hay là chuyện xấu? Cô ta vô cùng sợ hãi.
"Nghe nói cô là sếp của Lâm Mộc. Tôi thay mặt Lâm Mộc xin nghỉ phép, tôi muốn xin cho anh ấy nghỉ mười ngày, không biết cô Tư Tư có cho phép hay không?" Trần Uyển Nhi nói.
Trần Uyển Nhi không biết Lâm Mộc cần bao nhiêu thời gian, vì vậy cô liền xin cho Lâm Mộc nghỉ thêm mấy ngày.
"Tôi đồng ý! Cô Trần đã nói, tôi làm sao dám từ chối!" Thẩm Tư Tư sợ hãi.
“Vậy thì cảm ơn cô.”
Sau khi Trần Uyển Nhi nói xong, cô liền cúp điện thoại.
Thẩm Tư Tư ngồi trên sô pha, nhìn điện thoại trong tay, đầu vẫn còn ong ong, trong lòng càng thêm sợ hãi, một hồi lâu mới bình tĩnh lại được.
"Cậu ta, Lâm Mộc... vậy mà lại có quen biết với Trần Uyển Nhi? Chuyện này làm sao có thể!"
Theo như Thẩm Tư Tư biết, Lâm Mộc rõ ràng là một kẻ vô dụng, cho dù trước đây cũng là gia đình giàu có, nhưng hiện tại đã không còn nữa rồi, anh có năng lực gì mà có thể khiến cho Trần Uyển Nhi có thể đích thân đến xin nghỉ phép cho anh ta được chứ?
Lúc trước ở Ninh Đô, cô ta nhìn thấy Lâm Mộc đang nói chuyện với Trần Uyển Nhi, cô ta còn cho rằng Lâm Mộc đang muốn chủ động bám lấy người khác để trèo cao.
Bây giờ cô ta mới biết thật ra anh đúng là thực sự có quen biết với Trần Uyển Nhi!
Cô ta đột nhiên ý thức được, nếu Lâm Mộc thực sự có quen biết với Trần Uyển Nhi, thì cô ta phải tìm cách để có mối quan hệ tốt với Lâm Mộc!
Có lẽ cô ta có thể lợi dụng điều này để bám lấy Trần Uyển Nhi!
Cô ta thầm hạ quyết tâm lần sau nhất định phải tìm Lâm Mộc hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
Bên kia.
Lâm Mộc nằm trên sàn nhà và tiếp tục suy nghĩ về việc trả thù và gây dựng lại nhà họ Lâm.
Hiện tại đã điều tra ra được là trước đây Chu Khôn đã được gia đình nhà họ Tôn giúp đỡ.
Có nghĩa là, đứng sau Chu Khôn là nhà họ Tôn.
Nhưng Lâm Mộc lại cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Gia tộc họ Tôn là một trong ba gia tộc đứng đầu Giang Nam, làm ăn kinh doanh rất lớn, có thể nói là không thiếu tiền bạc.
Mặc dù trước đây nhà Lâm cũng tính là phát triển ở Kim Châu, nhưng rốt cuộc Kim Châu cũng chỉ là một thành phố nho nhỏ.
Với gia thế của nhà họ Tôn, nhà họ Lâm chỉ là muỗi, sao có thể lọt vào mắt của nhà họ Tôn được? Còn tốn công sức đối phó nhà họ Lâm?
Điều này rất vô lý!
Nhà họ Tôn muốn gì? Tiền bạc? Cơ nghiệp của nhà họ Lâm?
Nhưng sau khi nhà họ Lâm sụp đổ, cơ nghiệp của nhà họ Lâm rõ ràng rơi vào tay Chu Khôn, mà không lọt vào túi của nhà họ Tôn.
Mà khi Lâm Mộc trả lời điện thoại của A Bính, phản ứng của bố anh lại lớn như vậy, khiến Lâm Mộc càng cảm thấy đằng sau chuyện này còn có bí mật, một bí mật lớn!
Cho dù thế nào đi nữa, Lâm Mộc vẫn sẽ tiếp tục điều tra!
Bí mật đằng sau chuyện này, Lâm Mộc nhất định phải vạch trần!
Mặt khác, hiện tại Chu Khôn tuy đã bị phế bỏ nhưng toàn bộ tài sản từng bị Chu Khôn chiếm đoạt vẫn còn nằm trong tay anh ta.
Ngoài việc trả thù, Lâm Mộc còn đang âm thầm lên kế hoạch khôi phục lại vinh quang của nhà họ Lâm càng sớm càng tốt, lấy lại những gì nhà họ Lâm đã mất, đưa nhà họ Lâm trở thành nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh ở Kim Châu!
Đến lúc đó, Lâm Mộc sẽ làm một cái lễ thật là hoành tráng để đón bố anh, một lần nữa để bố anh làm chủ tịch, trở lại hàng ngũ nhân vật nổi tiếng ở Kim Châu!
Trong lòng Lâm Mộc đã có sẵn một kế hoạch khả thi.
Nhưng hiện tại Lâm Mộc vẫn còn thiếu một thứ, đó là vốn để bắt đầu kế hoạch, ít nhất cũng phải khoảng mười vạn.
Không dễ dàng gì để có thể kiếm được một số tiền lớn như vậy.
Nhưng Lâm Mộc đã muốn thì còn quan tâm nhiều làm gì, ngày mai anh sẽ có cơ hội kiếm được số tiền này.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Mộc gác lại những suy nghĩ lung tung, tiến vào trạng thái tu luyện.
...
Ngày hôm sau.
Lúc 7 giờ 30 phút sáng, Lâm Mộc nhận được điện thoại của Trần Uyển Nhi, cô nói tài xế đã ở dưới nhà Lâm Mộc rồi.
Lâm Mộc thở dài, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mộc còn nhìn thấy tin nhắn do chị họ Thẩm Tư Tư gửi tới, nói rằng Lâm Mộc sẽ được nghỉ mười ngày, vẫn tính tiền lương, bảo Lâm Mộc hãy nghỉ ngơi thật tốt.
“Trần Uyển Nhi thật sự tìm Thẩm Tư Tư để xin nghỉ phép cho anh?” Nghĩ đến đây, Lâm Mộc không khỏi bật cười, quả thật rất thú vị.
Ngay lập tức, Lâm Mộc đứng dậy mặc quần áo.
“Ba, mẹ, con ra ngoài đây.” Lâm Mộc chào hỏi rồi bước ra cửa.
“Mộc Nhi, mẹ đang làm bữa sáng, ăn đã rồi đi.” Mẹ của Lâm Mộc nói.
“Không được, con sẽ về ăn tối.”
Sau đó là tiếng đóng cửa.
Lâm Mộc vừa đi, Lâm Đại Sơn đang giả bộ ngủ say ngay lập tức ngồi dậy.
“Mẹ đứa nhỏ, mau ra cửa sổ nhìn xem.”
“Mới sáng sớm, ông bảo tôi nhìn cái gì?” Mẹ Lâm Mộc vẻ mặt khó hiểu.
"Nhìn tên nhóc Lâm Mộc này lên xe của ai! Đứa nhỏ này tối hôm qua còn khoác lác với tôi, nói là Trần Uyển Nhi chủ động tới tìm nó." Lâm Đại Sơn nói.
Bà mẹ nghe lời liền đi đến bên cửa sổ.
"Đại Sơn, Mộc Nhi đã đi ra khỏi con hẻm, nó lên một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz, không nhìn thấy bất kỳ cô gái nào."
Lâm Đại Sơn sau khi nghe thấy vậy lại nằm xuống giường và tự lẩm bẩm, "Cũng không biết chiếc xe là của ai.”
Ông không thể thông qua một chiếc xe mà xác định Lâm Mộc có đi gặp Trần Uyển Nhi hay không được.
Trong suy nghĩ chủ quan của ông, ông vẫn cảm thấy Trần Uyển Nhi không thể nào đi tìm Lâm Mộc được, ông biết rất rõ con trai mình như thế nào.
Chẳng lẽ là xe của Thẩm Tư Tư?
...
Tòa biệt thự ở lưng chừng núi của gia đình nhà họ Trần.
Trần Uyển Nhi và Lão Trần đều đang ngồi trên ghế sofa.
Trần Uyển Nhi đã kể với ông nội cô rằng ngày hôm qua Lâm Mộc nói rằng chiếc vòng ngọc này có vấn đề.
"Uyển Nhi, tuy rằng Lâm Mộc này còn trẻ, có tiếng xấu trong Kim Châu, nhưng sư phụ của nó lại không hề đơn giản, nhiều năm trước sư phụ của nó đã giúp ta một lần, bản lĩnh đầy mình, cho nên không thể đánh giá thấp Lâm Mộc được.” Lão Trần nói.
“Nhưng trước đây ở Kim Châu anh ta từng là một thiếu gia quần áo lụa là.” Trần Uyển Nhi lẩm bẩm.
Vừa dứt lời, tài xế đã đưa Lâm Mộc đi vào biệt thự.